Chương 1 | Số đỏ | Vũ Trọng Phụng

Chương 1 | Số đỏ | Vũ Trọng Phụng

Số đỏ

Số đỏ

Ngô Trùng Phong

Tôi

Văn minh + Văn minh = Văn minh

Bạn Đang Xem: Chương 1 | Số đỏ | Vũ Trọng Phụng

Tình người của phu nhân Phó Doãn

Lúc đó là khoảng 3 giờ chiều thứ Năm.

Trong số những khoảng sân được bao quanh bởi những hàng ghế tập đi trên dây, chỉ có một chiếc bên phải được hai người Pháp sử dụng. Hai đứa trẻ uể oải đi nhặt bóng nén cho hai ông tây. Quần áo ướt đẫm mồ hôi, cả hai cũng lêu lổng như những vận động viên bất đắc dĩ khác.

– Màu xanh ca! 1

– Màu xanh! 2

Tiếng hát này xen lẫn với tiếng cấm phách ngân nga, như đang duy trì nhịp điệu của hàng ngàn con ve sầu.

Bên vỉa hè, một người bán nước chanh đang tì tay vào vô lăng ô tô trò chuyện với người bạn đồng nghiệp.

– Mẹ kiếp, thứ năm vắng vẻ quá!

– Họ sẽ quay lại sớm chứ? Mới hơn ba giờ chiều. Bắt đầu từ hôm nay các em sẽ tăng cường tập luyện và phải tập hàng ngày chứ không phải thứ 5, thứ 7, chủ nhật…

-Vậy à? Làm sao bạn biết?

– Thích lắm! Ba bốn tháng, vương phi đây rồi, còn gì nữa! Sẽ có một chiến tích lớn cho chuyến đi này… cái mà các bạn gọi là sự kiện nôn ra mật.

Vào mùa hè, dưới bóng cây gạo, một ông thầy dạy toán già ngồi thẫn thờ, nhìn chiếc cốc, nghiên nghiên mực, cây son, ống bút và mấy mẫu lá số tử vi, thỉnh thoảng lại ngáp một cái, như một sự thật. triết gia. Cách đó mười bước, Xuan Hongmao đang ngồi nói chuyện chân tình với một bà bán mía. Kinh doanh? không! Đó là một mối tình, và – như phóng viên gọi nó – tình yêu của một người đàn ông bình thường (viết hoa b).

Vì Hongfachun không ngừng vươn tới yêu thương…

-…tiếp tục ngâm nga!

– Giúp tôi một việc! Chỉ một tỷ đô la!

– Khỉ cũng vậy!

– Lười cũng không sao…

– Thật đấy. Ngay cả người lương thiện cũng không biết vẽ tranh thờ cúng! Nhưng này! Còn ai đang mòn mỏi chờ đợi? Ai nghĩ đến tình yêu mà nghĩ đến tình yêu? Hàng cháy hàng thế này rồi, muốn mua không thì chỉ có bộ…

Hongfaxuan đứng dậy, anh hùng hờn dỗi:

– Cái này không bắt buộc!

<3

– Không cần thì vào được không?

Hong Maoxuan ngồi xuống với nụ cười như ngựa…

– Đùa thôi, không cần thì để làm gì? Dừng lại và giả vờ như nó phù hợp… hãy bán nó với giá một xu.

– Vâng! ừ! Đưa tiền cho tôi ngay bây giờ!

Lấy túi sau của váy, tháo một nút thắt như tai lợn, Hongfachun đập tấm gỗ xuống sàn bê tông, tạo ra một tiếng động lớn.

Xem Thêm: Chữ Kí Tên Tuấn ❤️️ Bộ Mẫu Chữ Ký Tên Tuấn Đẹp Nhất

Khi người đàn bà bóc vỏ mía bằng mảnh giấy, mùa xuân lại tiếp tục reo vui cho mình:

– Còn lại 50 xu! Tôi đã mất ba mươi xu đêm qua. Vì vậy, hãy coi chừng… hai vé xem kịch, sau đó là một bát phở. Đây có phải là cách đúng đắn để chơi? Hoàng tử bột cũng tuyệt vời…một quả ớt to đến nỗi nó sẽ chết! Nếu bắt họ đến đây và lo lắng, họ sẽ không nghe đâu!

Cánh mía im lìm, mùa xuân em nhai mía vứt bã vào cột đèn. Cuối cùng, anh chùi tay vào quần, đứng dậy vươn vai… Cô Mía đưa cho anh 9 đồng lẻ, rồi anh chắp tay sau lưng không chịu nhận.

– Bỏ vào túi… thò tay vào!

Người bán hàng tức giận đến mức ném tiền xuống đất rồi cúi xuống nhặt.

– Không có nước nào cả! Chao ôi, cảnh đêm tĩnh lặng như gợi nỗi sầu!

Vừa hát mấy câu cải lương Nam vừa mạnh dạn tiến lại gần nhà toán học. Anh ta đứng trước chuồng khỉ của cô gái nhỏ như một người nhà quê, đứng đó một lúc lâu nhìn ông già, rồi nói to:

– Nhìn đây là ngôi sao sáu cánh!

<3

– Hai mươi xu! Hai xu một thẻ, nếu bạn muốn…

Xem Thêm : Đọc hiểu – Đề số 10 – THPT

– Một xu! Bói còn tệ hơn ngồi yên.

– Ừ thì lấy tiền đi…

– Rồi đặt! Điều này là không cần thiết!

Anh ngồi xuống đệm và đóng nắp lại. Thầy cầm tờ giấy, mài mực thật mạnh, nhổ vài ngụm vào mực, lại cầm bút lên hỏi:

– Ngày sinh, tháng sinh, nói đi.

– Hai mươi lăm đó bố! Tháng mười, ngày rằm, gà xổng chuồng.

Thầy trườn trên chiếu, trước khi viết lên giấy thầy còn lẩm nhẩm bấm ngón tay. Chun’er tóc đỏ vòng tay quanh đầu gối, tựa cằm lên một cổ tay. Cô giáo viết và nói:

– Tung hứng mà không có cơ thể…

Yin and Yang Tongcai,

Chắc bố mẹ chơi với tiên

Nếu nói đúng giờ thì con số này phải đến sớm.

– Chính xác! Vâng!

– Khi còn trẻ, bạn đã làm việc chăm chỉ.

– Đẹp quá!

– Chà, một con số không tồi.

<3

Một thời gian tiếng tăm lan khắp cả nước.

Nó sẽ lớn hơn trong tương lai!

– Được! Vậy khi nào?

Xem Thêm: Lời giải bài 2 trang 55 SGK Toán 12 hay nhất – Tailieu.com

– Tính đến năm nay, nó được mở.

– Chưa thấy gì cả.

– Hẹn gặp lại cuối năm.

– Những gì đã được chơi cho đến nay trong năm nay?

– Đầu năm chỉ có hoa đào thôi…!

– Bằng cách nào?

– Cho biết cô gái thắng dễ dàng.

Xuân tóc đỏ vỗ tay, giống như cô ấy luôn thấy những người chơi quần vợt đánh những cú đánh hay. Rồi nói vớ vẩn.

– Chính xác! đúng rồi! Hôm qua, hát xong, ba bốn chị em chạy ra ngoài ngõ tấp nập vây quanh, nắm tay quần áo bỏ mẹ! xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.

Rồi quay lại dọa bà bán mía:

– Phải biết!

Sau đó thì thầm với giáo viên:

<3 Chắc cũng đáng đồng tiền bát gạo.

Lúc đó có một chiếc ô tô nhọn đỗ trước sân. Cửa xe mở ra, một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, ăn mặc trẻ con hơn cả một cô gái trẻ, son phấn khắp mặt, tóc đen gợn sóng nhưng xoăn, nặng ít nhất bảy mươi cân, nhưng đội một chiếc mũ trùm đầu thời trang nhất. và thấp bé, một tay cầm chiếc ô nhỏ và một chiếc túi da to tướng, tay kia cầm một con kỳ lân cún con kỳ lạ, đang đập thình thịch trên mặt đất. Sau đó là một thanh niên cao gầy, để lộ cổ họng, mắt như ốc sên, tóc xoăn. Mặc trang phục du lịch, anh xuống xe, đưa tay về phía một cô gái cao su mặc quần đùi trắng búi tóc, rồi cuối cùng cũng bước ra. Cả ba bước vào sân.

Bận nghe và đoán số, Hongfachun không nhìn thấy những người đó. Thầy cứ giảng số hoa đào rồi hỏi thầy:

– Bạn sẽ giàu có trong tương lai chứ? Hay nó chỉ là một tên xấu?

– Giàu không giàu vẫn là giàu.

Lời đoán ấy khiến mùa xuân suy nghĩ và mơ mộng.

Năm 9 tuổi, cô phải ở trọ với người anh họ là chú của mình. Chú của anh ấy đã nuôi nấng anh ấy thay vì một người hầu và được mọi người ghi nhận vì đã nuôi dạy những đứa trẻ mồ côi. Nhưng một ngày nọ, anh ta bị đánh và bị đuổi đi. Dì của nó đi tắm, nó khoét một lỗ trên cây tre để xem! Kể từ đó, Chuntong tận dụng đầu mùa hè để xây nhà, bắt cá sấu trên đường phố và làm cơm từ cá hồ. Anh ta bán vé tàu, bán nhật ký, điều hành một cửa hàng rạp hát, bán băng bện trên tàu hỏa và những nghề buôn bán ma mãnh khác. Nắng nhuộm đỏ mái tóc cô, giống như tóc của người phương Tây. Hoàn cảnh đó khiến anh trở thành một đứa trẻ hoàn toàn thất học, mặc dù bản tính tinh nghịch và ham học hỏi. Mới chỉ một năm kể từ khi anh ấy yêu cầu bắt chính trên sân quần vợt. Nhưng anh chơi rất giỏi rất nhanh nên được các thành viên Pháp và nam rất yêu mến và nể phục đôi chút. Ước mơ của nó là một ngày nào đó nó sẽ oai vệ như loài chim, nếu hạnh phúc mang đến cho nó một ông chủ. Bây giờ thật dễ dàng để trở thành một người chọn. Bất quá hắn tìm được công việc kia cũng là mừng rỡ, công việc này mặc dù hèn hạ, nhưng vẫn có thể trông cậy vào một chút danh vọng. Bán lạc, leo sấu, câu cá, đi lính cắm cờ, những nghiệp này đều là ngõ cụt. Thể thao, môn thể thao phổ biến, đôi khi khiến nó trở nên kiêu ngạo một cách đáng ngạc nhiên.

Xem Thêm : Kể một câu chuyện về lòng hiếu thảo (12 mẫu) – Tập làm văn lớp 4

-Lát nữa xem mặt tôi được không?

Thầy nhìn mái đầu đỏ hỏn, vầng trán tẹt, chiếc cằm rộng, thân hình mảnh khảnh và hai cái tai mập, rồi gật đầu:

– Làm tốt lắm! chúc may mắn! Thật đáng tiếc khi tóc không đen.

-Mẹ kiếp! Tôi chưa bao giờ đội mũ trước đây, nhưng tóc tôi không có màu đỏ!

Bỗng có một đứa bé từ ngoài sân chạy ra gọi anh:

– Mùa xuân đến rồi! Không vào? Cô Chị đến rồi! Không có ai, bạn sẽ không vào?

Xuân tóc đỏ hỏi:

-Thưa cô?

– Vâng! Một đứa trẻ văn minh có một người chồng, người mà tôi gọi là kau. Có cả mẹ của phở đoàn cũng đến xem và đòi chơi lại!

Hongfaxuan đứng dậy và nói với giáo viên:

Xem Thêm: Công thức tính số mol, Nồng độ mol, Nồng độ phần trăm chính xác

– Anh viết đi, mai hoặc chiều em lấy cho! Hãy nhớ đó là tiền. bất kỳ! Vào ken cờ ban 4 với mỹ nhân cho nó đào hoa!

Đi ngang qua cô gái bán mía, chàng trai cười nháy mắt.

– Chà 5! ngày mai!

Rồi nó chạy vào sân bên trái, nơi có ba người đàn ông đang đợi.

– Ông lớn! Xin chào ngài! quý cô thân mến!

Cặp đôi lịch lãm khẽ cúi đầu đáp lại nhưng bà Duẩn khẽ xua tay. Người phụ nữ trẻ mỉm cười nhìn chồng. Người này nói mùa xuân:

– Bà tôi không thích phong cách đó.

Phó Du’an mắng Hongfachun:

-Mày ngu quá! Công cụ gì? Tôi chỉ đủ tuổi để làm mẹ của bạn. Con có thể sinh lại mẹ không? Và mẹ của bạn…

-Bà ơi, cháu sai rồi, bà tha lỗi cho cháu.

Khi con Me thật nguôi cơn giận, Xuân cầm vợt chạy sang bên kia sân. Bang, bạn đang bay xung quanh… Cặp đùi trắng nõn của Wen đã khiến Spring bỏ lỡ những cú đánh đầu tiên, khiến cô ảo tưởng rằng mình đã chơi hay hơn trước.

Có cả hầm trên lầu đó chị Doan :

– Người Annan ngu quá!

Cậu bé trả lời:

– Tại sao bạn lại học lớp đó!

– Tôi chỉ cần tập thể dục, tôi sẽ già ngay lập tức.

– Ôi! Nếu văn minh như vậy, tôi sẵn sàng bó tay! Thật à Dì, dì có thích thể thao không? Thể thao chiến thắng! Tiến bộ ở Việt Nam! Thịnh vượng chủng tộc!

Anh ấy nói điều đó với sự nhiệt tình giống như những bệnh nhân gầy gò không bao giờ tập thể dục và chỉ kích động người khác. Bởi vì anh ấy là một du học sinh trở về Trung Quốc mà không có bằng tốt nghiệp.

Hình như ở Pháp, ông là bạn thân của các chính khách như cựu thứ trưởng, bộ trưởng, nhà văn, danh nhân cũng được truyền thông Việt Nam nhắc đến. Dịch vụ An ninh đã gửi hai thám tử để tìm kiếm anh ta. Sau ba tháng dài đằng đẵng, hai thám tử chỉ phát hiện ra hoạt động bí mật của anh ta: hút thuốc lá Camels. Sau này anh cưới vợ giàu có. Đã kết hôn, anh ấy tên là Wenming. Các cơ quan an ninh lại phải lo sợ. Hồi lâu mới biết vợ mình họ văn, mình họ minh, liền nói chuyện văn minh, vợ tên trên, tên mình dưới, nhìn có vẻ hài lòng. Vậy đấy, nhưng anh ấy không chống, không chống cải cách, trong nước hay quốc tế, không có gì, không có gì cả.

Từ cái mà nhiều người gọi là văn minh, ông thấy cần phải thúc đẩy Âu hóa, để cái tên này không còn vô nghĩa. Một tâm hồn khỏe mạnh trong một cơ thể tuyệt đẹp! Sau khi phát hiện ra sự thật này, anh ấy đã nhiệt tình cổ vũ thể thao mọi lúc mọi nơi. Đầu tiên là vợ anh, sau đó là những người khác. Anh ấy không thể tập thể dục, và anh ấy không thể, bởi vì anh ấy không có thời gian! Kế hoạch Âu hóa của anh ấy khiến anh ấy phải suy nghĩ.

Còn lai lịch của Duẫn An thì cứ nói đi. Vào mùa xuân, cô bị một tên lính Tây hãm hiếp khi cô đang xem đình chiến ở một tỉnh nông thôn. Hiếp dâm hợp pháp được theo sau bởi hiếp dâm hợp pháp, sự chúc phúc của hôn nhân. Người lính đó sau trở thành Phó Du’an. Sống với nhau chừng 10 năm thì ông phó đoàn chết, chết vì trung với nước, chết vì tình yêu vợ, chết vì người tình yêu vợ. Sau đó, cô kết hôn với một thẩm phán trẻ được hai năm, rồi người chồng được thuần hóa cũng qua đời. Bởi vì chưa từng có ai nhìn thấy nàng đi cùng người yêu, lưỡi rắn nói rằng ngọn lửa tình yêu được thắp lên bởi những con chim mà lẽ ra nàng không nên nhóm lên, và nàng muốn anh ta giết tất cả. Cô ta chuyên nghiệp đến mức khiến người chồng kiệt quệ, phải xuống suối vàng ẩn mình.

Hai cô gái và một cậu bé người Pháp đang ở ngoài sân.

Xuân tóc đỏ nhường vợt cho hội viên.

Khi một cô gái bước vào phòng thay đồ, mùa xuân biến mất.

Sân trường rất náo nhiệt và đầy ắp tiếng cười. Rồi cái quần bay tứ tung như dơi bắt muỗi ngoài không gian…

Một lúc sau, tôi chợt thấy một người Pháp túm tóc Chun lôi vào sân, tát và lăng mạ… Mọi người xúm lại hỏi han. Kết quả là anh ta nhìn trộm váy nữ thay váy và mặc quần đùi và bị chụp ảnh! Hiệp hội đã quyết định sa thải anh ta và ngừng trả lương tháng đó cho anh ta.

Lúc đó bà phó đoàn mới hiểu ra rằng người Việt Nam không những ngu mà còn đáng thương. Bà thở dài buồn bã nói với cháu:

– Ai cũng có lúc trẻ và ngu? Tha thứ là phải, teen chấp nhận làm gì? Rõ khổ, rõ xót! Thật đau lòng khi đuổi theo một người như vậy!

  • → Chương 2

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục