Văn mẫu lớp 9: Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái

Văn mẫu lớp 9: Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái

đóng vai trương sinh kể lại nỗi oan của vợ

Nhân vật trưởng sinh kể câu chuyện về một bộ xương nam với 14 mô hình, 2 bóng chi tiết. Như vậy,giúp học sinh lớp 9 hóa thân thành những nhân vật sống để kể lể ghen tuông mù quáng, dễ hối hận về lỗi lầm của mình hơn.

Bạn Đang Xem: Văn mẫu lớp 9: Đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái

Trương Thịnh là một người chồng vũ phu, chính vì ghen tuông mù quáng mà đã đẩy công chúa đến chỗ phải hy sinh mạng sống để thanh minh cho nàng. Vui lòng sử dụng trí tưởng tượng và kỹ năng tường thuật ngôi thứ nhất của bạn để hoàn thành bài viết của bạn.

Dàn ý kể chuyện bộ xương người nam

Đề cương 1

1. Lễ khai trương

  • Kể lại câu chuyện của chính mình từ hai mươi năm trước.
  • Bi kịch chia cắt gia đình.
  • 2. Nội dung bài đăng

    Một. Quá trình chung sống với vợ:

    • Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả và khá giả. Một nhân vật hơi ghen tị.
    • Vũ Nương là con người làng bên, biết nàng xinh đẹp nết na nên tìm mọi cách để cưới nàng về làm vợ.
    • Cô ấy luôn khéo léo, và mặc dù tôi không tin tưởng cô ấy lắm, nhưng cô ấy chưa bao giờ làm điều gì khiến vợ chồng rạn nứt.
    • Ở chung được một thời gian, triều đình nhận được tin gọi quân. Tôi cạn lời nên bị gọi đi.

    • Khi ta đi, mẹ ta khóc lóc dặn dò, công chúa rót rượu dặn ta bình an trở về.
    • b. Thời gian tôi vắng nhà:

      • Ba năm đi lính, sống chết mấy lần, giặc tan, tôi được về nước.
      • Lúc bấy giờ, Phù Nương sinh được một người con trai tên là Đan.
      • Tuy nhiên, khi mẹ già qua đời, niềm vui không trọn vẹn, vì phải bặt tin con.
      • Mọi thứ đều được thực hiện tại nhà của nữ hoàng và tôi thực sự vẫn nghĩ đó là công việc của cô ấy.
      • c. Không công bằng với vũ công

        • Tôi đưa con ra thăm mộ mẹ nhưng cháu khóc không chịu đi cùng và hỏi tôi có phải bố không.
        • Tôi nghi ngờ, tôi hỏi con, nó ngây thơ nói, đêm nào bố đến, mẹ cũng đi, mẹ ngồi và ngồi, không bao giờ ôm con.
        • Nghe xong, trong lòng tôi tin chắc rằng vợ tôi đã mất kỷ luật nên tính tôi, tuy cô ấy có lý nhưng cũng không tiếc lời mắng mỏ nặng lời, hàng xóm nói hộ tôi chứ tôi vẫn đuổi cô đi.
        • Cái chết của d.vu, sự ân hận muộn màng:

        • Mặc dù lòng nghi ngờ cô ấy vẫn còn đau nhưng trong lòng tôi cũng có chút hối hận nên đã đi tìm xác cô ấy khắp nơi mà không thấy.
        • Rồi một đêm trằn trọc không ngủ được, tôi đang ngồi thắp đèn với con, bỗng nó chỉ vào bóng tôi trên tường và nói: “Bố lại đến rồi”. Bây giờ tôi đã hiểu ra Phù Nương, tôi chỉ hiểu nỗi oan của nàng khi tôi bị oan. Nhưng quá khứ là không thể đảo ngược.
        • Ngày qua ngày, một ngày nọ, một người đàn ông tự xưng là Fan Lang đến gặp tôi.
        • Anh ấy nói rằng anh ấy đã được vợ lẽ của Long Vương ở Biển Đông cứu trong một vụ đắm tàu, và anh ấy đã gặp vợ tôi ở dưới đó. Mợ bắt nó bảo lập đàn thanh minh cho bả.
        • Theo gợi ý của công chúa, tôi thành lập một nhóm đạo văn ba ngày ở Bến tàu Hoàng gia, và cuối cùng vào ngày thứ ba, cô ấy cũng quay lại.
        • Nàng đứng giữa chiếc kiệu, chiếc võng lộng lẫy ở Giang Tân, chào tạm biệt tôi rồi biến mất.
        • Tôi rất tiếc vì tính ghen tuông của mình mà tôi đã đánh mất một người vợ dịu dàng và đảm đang như vũ nữ.
        • 3. Kết thúc

          • Nỗi ân hận dày vò tôi, hai mươi năm tôi cô độc nuôi dưỡng những viên thuốc của mình.
          • Bây giờ cô ấy đã trưởng thành và sẵn sàng lập gia đình, tôi hy vọng rằng công chúa ở phương xa cũng có thể nhìn thấu điều đó và sẵn sàng tha thứ cho những người như tôi.
          • Đề cương 2

            I. Lễ khai trương

            • Trường sinh tự giới thiệu (tên, lai lịch, tính cách)
            • Trọng sinh dẫn đến chuyện (có một chuyện ta hối hận cả đời, có chết cũng không tha cho mình).
            • Hai. Nội dung bài đăng

              1. Quá trình kết hôn với vũ công

              • Vợ tôi là một vũ công, xinh đẹp, dũng cảm và giỏi giang
              • Chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận và hạnh phúc và đang háo hức chờ đón đứa con đầu lòng.
              • Trong cuộc chiến của đam mê, hạnh phúc và bất công, tôi phải tạm biệt mẹ già và vợ trẻ để chiến đấu.
              • Vĩnh biệt vợ với nỗi nhớ da diết. Điều khiến tôi cảm động nhất là vợ rót ly rượu tiễn tôi, nói không cần giàu sang, nổi tiếng, chỉ cần mình thấy thanh thản là được.
              • 2. Thời xa quê (nghe hàng xóm)

                • Tôi đi vắng được một tuần thì vợ tôi sinh con trai tên là Đan
                • Mẹ ốm vì nhớ con quá nên mẹ ở nhà
                • Vợ tôi ở nhà chăm sóc mẹ tôi, cô ấy ân cần và chu đáo, ai cũng phải công nhận sự dịu dàng đó
                • Khi mẹ tôi qua đời, vợ tôi để tang và chăm sóc phần mộ cho mẹ tôi thật đẹp.
                • Tôi thầm tự hào và biết ơn vợ mình và tự nhủ sẽ yêu cô ấy mãi mãi
                • 3. trưòng sinh về, nghi vợ.

                  • Ba năm sau, khi tôi trở lại Trung Quốc, cái chết của mẹ tôi thật đau lòng.
                  • Tôi định đưa con ra mộ thắp hương cho mẹ nhưng cháu khóc không chịu nhận, nói bố chỉ im lặng, đêm nào cũng đến
                  • Tôi nghi ngờ và áy náy nên rất tức giận, phóng xe đi mà không hỏi vợ giải thích.
                  • 4. vu nữ thanh minh, tha bổng và bày tỏ sự hối hận.

                    • Trước sự tức giận của tôi, Fu Nie giải thích, cô ấy hỏi tôi chuyện khác, tôi cố tình không nói, mặc cho hàng xóm khuyên can, cô ấy mắng mỏ nặng nề và đuổi tôi đi.
                    • Sau đó, vợ tôi tắm rửa sạch sẽ và đến bến Hoàng Giang tự tử để tỏ lòng thành. Dù còn rất tức giận nhưng khi nghe tin cô ấy tự tử, tôi cũng động lòng trắc ẩn, tôi đã vớt xác lên nhưng không thấy đâu.
                    • Một đêm, nằm cùng Tiểu Đan, anh chỉ vào cái bóng trên tường và nói đó là cha mình. Tôi bàng hoàng nhận ra sự bất công trong gia đình vợ. Tôi cảm thấy đau đớn, dằn vặt và tự trách mình.
                    • Bên cạnh bến sông có một người đàn ông tên là Phàn Lang được Linh thiếp cứu dưới thủy cung nên đã được cứu trong lúc chạy trốn.
                    • Ở thủy cung, anh ấy gặp lại vợ tôi. Cô nhờ Fan Lang gửi tin nhắn và gửi quà lưu niệm. Lúc đầu tôi không tin, nhưng khi nhìn thấy đồ cũ của vợ, tôi hoảng hồn và tin ngay.
                    • | Xúc động và nghẹn ngào, tôi gọi điện cho vợ, cô ấy chỉ nói nhỏ giữa buổi chia tay.

                    • Vì lòng đố kỵ mù quáng mà tôi đau khổ, ân hận, đau khổ.
                    • Ba. Kết thúc

                      • Trường sinh tự dạy cho mình một bài học: vợ chồng phải yêu thương, tôn trọng và tin tưởng nhau thì mới hạnh phúc bền lâu
                      • trương sinh tự hứa sẽ ở vậy chăm sóc con và bù đắp lỗi lầm.
                      • Kể lại câu chuyện người đàn ông bằng xương và người đàn bà – Văn mẫu 1

                        Tôi là trưởng sinh, hôm nay tôi muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện của gia đình tôi, để các bạn noi gương tôi, biết cách làm cho gia đình hạnh phúc, đừng đợi đến khi gia đình tan nát. Hối tiếc nó nhiều như tôi làm.

                        Năm tôi 20 tuổi, mẹ tôi thuê người mai mối sang cầu hôn cho tôi một cô con gái tên là vu thị thiết cùng làng. Em năm ấy vừa tròn chín tuổi, dáng người đoan trang, dịu dàng, dung mạo khôi ngô, tính tình đoan chính… Khi mẹ cầu hôn, em mừng lắm vì cưới được một người vợ xinh đẹp nết na. Vừa phải. Chúng tôi sống với nhau hạnh phúc được một thời gian ngắn thì vợ tôi mang thai đứa con đầu lòng cũng là lúc tôi phải vâng lệnh triều đình lên đường chinh chiến. Ngày chia tay, cô ấy chỉ khóc và động viên tôi mau khỏe, bình yên trở về để gia đình được đoàn tụ. Cha và con, vợ và chồng.

                        Chiến tranh kéo dài nhiều năm rồi kết thúc. Tôi về nhà, vì vậy tôi hạnh phúc. Nhưng vừa về đến nhà, tôi nghe tin dữ rằng mẹ tôi đã qua đời cách đây vài năm vì thương nhớ tôi vì bạo bệnh. Tôi rất buồn khi cõng con đi ra mộ bà, nhưng con tôi nhất quyết không theo tôi. Anh ấy nói với tôi rằng tôi không phải là bố anh ấy, bố anh ấy là tôi mỗi đêm. Nghe con bé nói thế mà tôi giận sôi máu ghen. Vợ tôi nổi tiếng xinh đẹp, được người khác để ý không khó, tôi liền tin lời bồ nhí và đuổi cô ấy ra khỏi nhà khi vừa về đến nhà. Tôi cũng xúc phạm cô ấy thậm tệ đến nỗi cô ấy chạy ra khỏi nhà và đi đâu đó mà tôi không biết.

                        Cho đến khi tôi nghe có người trong làng về nói với tôi: “Ông Trương! Chính mắt tôi nhìn thấy vợ ông nhảy xuống sông tự tử”. Tôi đã không ở nhà khi mẹ tôi bị ốm. Người đàn ông nói, tôi là người rất may mắn khi cưới được Phù Nương làm vợ, nhưng tôi lại không biết trân trọng vợ mình. Nghe câu này, tôi rất ân hận và sốc trước sự thái quá của vợ. Tôi không ngờ phản ứng của cô ấy lại mạnh mẽ như vậy. Vừa tức giận, tôi đã đuổi cô ấy đi, cô ấy vừa về nhà mẹ đẻ, sau khi tôi bình tĩnh lại và biết phải làm gì, tôi đưa cô ấy về nhà. Vậy mà cô lại chọn cái chết để chứng minh sự bất công của mình. rất xin lỗi.

                        Nhiều đêm tôi trằn trọc không ngủ được, đứa con thơ đòi mẹ, hình bóng vợ cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Tôi đang ngồi trước ngọn đèn với cái bóng của mình trên tường thì con trai tôi thức dậy và nó vui mừng nói với tôi “đó là bố của con” Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ biết rằng người đàn ông cứ ba đêm lại đến chính là cái bóng của con trai tôi. Chỉ của mẹ cô. Tôi ôm mặt khóc, nhưng đã quá muộn. Vợ tôi chết và không bao giờ trở lại.

                        Ở làng tôi ở có một người đàn ông làm nghề chài lưới bị rơi xuống sông sống sót, anh ta tỉnh dậy và đến nhà tôi kể rằng anh ta đã gặp vợ tôi ở thủy cung. Vợ tôi Fu Niang yêu cầu tôi mở một diễn đàn để cho cô ấy trốn thoát. Tôi nghe theo lời vợ, lập đàn giải oan cho vợ, trong màn sương thực tại, tôi thấy vợ nhảy múa trên chiếc kiệu, bay lên trời, không bao giờ trở lại với tôi và con trai tôi.

                        Hôm nay tôi sẽ kể về câu chuyện của mình, mong các bạn hãy trân trọng gia đình của mình, khi đã kết hôn thì hãy tin tưởng nhau, đừng ghen tuông, nghi ngờ để rồi ân hận cả đời như tôi.

                        Kể lại câu chuyện người đàn ông bằng xương và người đàn bà bằng xương – Văn mẫu 2

                        Trong cuộc đời ai cũng phải mắc sai lầm. Tuy nhiên, sai lầm đó có ảnh hưởng đến cuộc sống hay không, chúng ta đối mặt với nó như thế nào, sửa sai như thế nào mới là điều rất quan trọng. Tôi đã từng phạm một sai lầm mà đến tận bây giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho mình. Đây là lý do tại sao tôi gây ra cái chết của vợ tôi. Nếu bạn cũng như tôi ngày xưa, xin hãy sửa chữa lỗi lầm của mình càng sớm càng tốt, vì bây giờ hối hận thì đã quá muộn…

                        Tôi tên Trương Thành. Bố tôi mất sớm, tôi ở với mẹ. Chuyện xảy ra khi tôi chuẩn bị kết hôn, tôi để ý một cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, ngây thơ tên Vu Shiche. Tôi thấy cô ấy xinh đẹp dịu dàng nên xin mẹ một trăm lạng để cưới cô ấy về. Tôi đã không đánh giá cao cô ấy kể từ khi tôi cầu hôn cô ấy bằng tiền của mình, cho dù cô ấy có yêu tôi hay không. Nhưng vợ tôi là một người phụ nữ trọn vẹn. Cưới cô ấy về, mẹ con tôi được chăm sóc chu đáo, thức ăn nước uống luôn sạch sẽ. Tuy nhiên, tôi không những không biết bằng lòng với hiện trạng mà còn ghen tuông với vợ vì những chuyện vặt vãnh, không muốn đàn ông đến với vợ. Vài năm sau, Fu Niang và tôi nhận được tin vui đầu tiên. Tôi rất vui mừng chào đón một thành viên mới trong gia đình! Nhưng ai ngờ chiến tranh bất ngờ ập đến, tôi phải đi lính, ở nhà chỉ còn mẹ và vợ. Trước khi chia tay, vợ tôi nói với tôi: “Anh ấy đã đi chuyến này rồi, tôi không dám mong anh ấy đeo ấn tỳ nữ, mặc áo gấm trở về quê nhà. về trời mang theo hai chữ bình yên.” Nghe vợ nói xong, tôi thấy lòng nhẹ hẳn đi.

                        Ở nhà, vợ tôi là một người vợ tháo vát, đảm đang và giỏi giang. Ít lâu sau, con trai tôi chào đời và vợ tôi đặt tên cho cháu là Đan. Một gia đình, cha mẹ, con cái, ông bà nương tựa vào nhau. Vào chiến trường, tôi vẫn không nguôi nỗi nhớ quê hương, nhớ mẹ, nhớ vợ và cả đứa con không bao giờ gặp lại. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, mẹ tôi đã già nên hay ốm vặt. Trước khi chết, cô ấy nói với vợ tôi những lời cuối cùng:

                        – Số dài ngắn, trời tươi héo. Không phải em không muốn đợi chồng về. Nhưng lòng tham quá lớn nên khó thoát khỏi số phận. Hết nước, chuông reo, hết số và hết xăng. Một xác chết không nao núng trước hiểm nguy, sống chết không làm khó ta. Sư phụ đã đi xa, không biết sống chết, không thể báo đáp ân tình, mai sau hãy học hỏi, phù hộ độ trì, con ngoan trò giỏi, đông con nối dõi. Lại thêm một quyết định xanh không giúp tôi, coi như tôi không giúp mẹ.

                        Cả đời mẹ vất vả nuôi tôi khôn lớn, dù chết không được nhìn mặt con trai nhưng mẹ còn có con dâu, mẹ cảm thấy mình không khác gì cha mẹ ruột, nên cô rất yên tâm. Giá như tôi có thể hiểu vợ mình như cô ấy. Có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này! Vợ tôi đã lo ma chay cho mẹ tôi rất chu đáo. Mọi người đều cảm động trước tấm lòng của cô.

                        Rồi thời gian qua đi, chiến tranh qua đi, tôi lại mong được trở về với vợ con. Nghe tin mẹ mất, tôi buồn quá vội chạy ra thăm mộ. Nhưng do không biết đường nên tôi nhờ con chở đi cùng. Khi đến đó, tôi không hiểu tại sao nó cứ khóc, nên tôi đã an ủi nó:

                        -Im đi và đừng khóc nữa! Bố về rồi, bà nội đi rồi, lòng bố buồn lắm!

                        Vừa nói xong, cô ấy lại hỏi tôi:

                        – Tuyệt vời! Vậy ông cũng là bố tôi à? Ông có thể nói chuyện trở lại, thay vì giữ im lặng như cha tôi đã làm.

                        Tôi ngạc nhiên! Vợ tôi có ai khác ngoài tôi không? Sao cô ấy dám không chung thủy với chồng mình? Sau khi gặng hỏi con, tôi mới biết đêm nào cũng có một người đàn ông đến, vợ tôi ngồi, vợ tôi đứng nhưng người đàn ông đó chưa bao giờ ôm con tôi vào lòng. Lòng ghen tị tự nhiên của tôi trỗi dậy và tôi ngay lập tức về nhà và hét lên. Vợ tôi vừa khóc vừa nói:

                        – Con nhà nghèo, may mắn được nương nhờ nhà giàu. Vợ chồng đoàn tụ bất mãn việc Hỏa quân, phôi pha chia lìa. Cách nhau ba năm, ở một kỳ. Trang điểm đi trang điểm lại, một khi bình tĩnh lại, trong ngõ hoa nở, sẽ không nhào lộn nữa. Như anh đã nói, không có gì phải xấu hổ. Dám xin ông cho tôi được nói và xua tan nghi ngờ của tôi. Tôi hy vọng bạn không nghi ngờ tôi!

                        Nhưng lúc đó tôi chưa nghĩ đến đúng sai, chị nói tiếp:

                        – Tôi phụ thuộc vào anh ấy vì tôi có niềm vui được nghi ngờ. Bây giờ bình rơi, trâm rơi, mây ngừng, sen rơi trong ao, lá liễu theo gió thổi bay;

                        Trước những lời biện minh đau đớn, háo hức đó, tôi đã không phân biệt đối xử, nhẫn tâm đuổi cô ấy đi và tìm đến cấp trên. Tôi tự trách mình lúc đó đa nghi, nóng lòng khiến vợ tôi tự tìm đến cái chết. Tôi sẽ không bao giờ quên những gì cô ấy nói trước khi tôi rơi xuống sông:

                        -Đời người xui xẻo này, chồng bỏ con, cưỡng cầu làm gì, thanh danh bại hoại, thần sông có linh, xin chứng minh cho! Trang nghiêm đoan trang, khiết bạch tấm lòng, xin vào nước làm ngọc cho mỹ nhân. Yếu đuối hơn lòng chim sơn ca, lừa chồng lừa đảo, xin tôm cá, xin cơm diều quạ, xin người phỉ nhổ.

                        Vợ tôi đã phải chọn cách chết đau đớn nhất. Chỉ có cái chết mới có thể chứng minh cô vô tội. Sau đó, khi tôi đang bế con, tôi nhìn thấy một cái bóng trên tường, con tôi chỉ vào đó và nói: “Bố ở đây”. Hóa ra nhân tình của vợ là cái bóng, vợ muốn an ủi con bớt cô đơn nên nói anh ta là cha của đứa trẻ… Nhưng tôi không biết, còn chửi. Đuổi vợ đi, khiến vợ chết, chết oan. Mỗi lần nghĩ đến, tôi lại đau đớn và hành hạ mình. Ngay sau đó, vợ tôi được người làng linh phi tha bổng. Tôi thấy hình bóng vợ hiện ra, nói: “Em không thể quay lại với anh ấy và các con…” Đây là câu nói khiến tôi đau đớn và khó quên nhất.

                        Bây giờ, hai mươi năm sau, tôi vẫn không thể quên câu chuyện ấy. Bi kịch mà tôi gây ra khiến tôi chỉ muốn ân hận suốt phần đời còn lại khi một mình nuôi con. Tôi hiểu khi yêu ai thì cần phải có lòng tin, cần tin người đó chứ không phải ghen tuông mù quáng. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta cần tìm hiểu kỹ trước khi làm bất cứ điều gì, vì khi nóng giận, hành vi của chúng ta có thể vượt khỏi tầm kiểm soát, dẫn đến những hậu quả không lường trước được.

                        Bạn bè, nếu đã yêu nhau thì nên tôn trọng và thông cảm cho nhau. Đừng để một người như tôi để sự ghen tuông làm bạn mù quáng. Tôi đã không thể cứu và sửa chữa lỗi lầm của mình trong cuộc sống, và bạn vẫn còn nhiều cơ hội. Hãy biết đối xử tử tế với người khác, thận trọng trong lời nói và việc làm kẻo hối hận!

                        Kể chuyện bộ xương người đàn ông – Mẫu 3

                        Tôi là Zhang Sheng, con trai của một phú ông nổi tiếng ở địa phương. Tôi vốn không thích dùi mài kinh sử từ nhỏ nên lớn lên chỉ sống nhờ nhà tôi. Nhiều người nói tôi chảnh, nhưng tôi không nghĩ vậy, bởi từ nhỏ tôi chỉ thích một người, đó là cô gái người Nangu, con nhà nghèo nhưng nổi tiếng thế giới. Cư xử tốt và suy nghĩ tốt. Tôi nói với mẹ. Để tính ngày lành tháng tốt, mẹ chuẩn bị một trăm lạng vàng, đến nhà vũ nữ cầu hôn tôi.

                        Tuy nhà nghèo nhưng cô ấy “từ bi, hỷ xả” nên cuộc sống vợ chồng chúng tôi rất hạnh phúc. Nhưng “ngày vui ngắn chẳng tày gang”, chẳng bao lâu thì đất nước có chiến tranh, tôi bị bắt đi lính. Khi đó, vợ tôi là Fu Nian đang mang thai đứa con đầu lòng. Ngày chia tay buồn vui lẫn lộn và đầy nước mắt. Tôi cúi đầu cảm nhận lời dạy của mẹ già. Tôi đau đớn nghe lời chia tay của các vũ công trước khi lên đường vào biên ải. Tôi nhớ vợ con, nhớ mẹ già da diết.

                        Vào chiến trường, tôi không khỏi nghĩ đến ngôi nhà lụp xụp của người mẹ già và người vợ trẻ. Chiến tranh đã kết thúc và tôi đã có thể trở về quê hương của mình. Vừa về đến nhà thì nghe tin mẹ già đã qua đời, tôi vô cùng đau xót và tiếc thương. Cậu con trai – tên là Đan – lúc đó đã biết nói. Cảnh nhà heo hút, buồn bã. Tôi dắt con ra thăm mộ mẹ. Đứa trẻ vẫn chưa thở và người cha khóc suốt. Tôi cố gắng an ủi anh ấy:

                        – Im đi và đừng khóc. Bố về, bà ngoại mất, bố buồn lắm.

                        Dan ngây thơ hỏi tôi:

                        – Tuyệt vời! Vậy ông cũng là bố tôi à? anh ấy có thể nói chuyện không Không im lặng như bố tôi ngày xưa.

                        Con nói vậy, tôi rất ngạc nhiên nên hỏi con, con nói:

                        – Từng có một người đàn ông đến mỗi tối, mẹ Dan sẽ đi và mẹ Dan sẽ ngồi, nhưng ông ấy không bao giờ bế Dan.

                        Nghe những câu chuyện của các em, tôi vừa đau lòng vừa tức giận. Vì vậy, vợ tôi là một người phụ nữ được nuông chiều, chồng cô ấy tán tỉnh những người đàn ông khác ở nhà trong khi anh ấy đang ở trên chiến trường. Thế nhưng, ở nơi bom rơi, tôi đã quên mình, lúc nào cũng nghĩ đến cô, mong ngày đêm được gặp lại cô.

                        Về đến nhà, tôi la hét, trút giận. Vợ tôi hết lời bào chữa, hàng xóm hết lời khuyên can, nhưng tôi bất chấp tất cả, từ chối các vũ công. Biết tôi không tin vào sự thật, cuối cùng chị đành ôm con đau đớn bỏ nhà đi.

                        Chiều hôm qua nghe tin nàng nhảy sông Hoàng Hà tự vẫn. Dù còn rất tức giận nhưng tôi cũng đã giăng lưới để tìm xác cô ấy nhưng cả đêm vẫn không tìm thấy.

                        Vào một đêm tĩnh lặng, ôm con trong tay trước ngọn đèn mới thắp sáng, tôi bùi ngùi nghĩ đến cô gái đang khiêu vũ. Cậu bé bỗng hét lên:

                        -Cha Dan lại làm rồi!

                        Tôi vội hỏi nó ở đâu, nó chỉ vào cái bóng của tôi trên tường. Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện. Trời ơi! Tôi đã giết chính vợ mình. Vợ tôi chết oan vì chính tôi mê muội, đa nghi, ghen tuông, ích kỷ v.v. Tôi rất tiếc. Nhưng đã quá trễ rồi. Tôi là người đã khiến tôi mất vợ và Xiaodan mất mẹ. Tôi xin lỗi, nhưng đã quá muộn, quá muộn…

                        Kể chuyện bộ xương người đàn ông – Mẫu 4

                        Thời gian trôi nhanh, thoáng qua, mới hơn 20 năm mà tưởng như mới hôm qua. Cho đến tận bây giờ, nỗi ân hận trong lòng tôi vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Những cơn ghen tuông và ghen tuông mù quáng với vợ đã khiến tôi mất đi người vợ đảm đang, hiền thục, làm tan vỡ hạnh phúc gia đình.

                        Gia đình họ nói tôi là con một, được bố mẹ chiều chuộng từ nhỏ. Tôi có một tính cách rất không tin tưởng, ngay cả những người thân trong gia đình. Đến tuổi lấy chồng, trong làng có một cô vũ nữ dịu dàng, xinh đẹp, tinh nghịch, yêu đức hạnh nhưng lại xin mẹ đem trầu cau và mấy trăm lạng vàng để rước về làm dâu. vợ. . Tuy là vợ chồng ngủ với nhau nhưng tôi không tin tưởng công chúa, nên tôi phải đề phòng cô ấy trong mọi việc. Nhưng công chúa không phụ lòng tôi, gia đình luôn xử lý rất khéo léo nên lấy nhau mà vợ chồng tôi chưa bao giờ xảy ra bất hòa.

                        Tuy nhiên, có một số điều quá bất ngờ đối với tôi! Từ nhỏ tôi đã ỷ vào mình là nhà giàu nên chưa bao giờ đọc sách, cho rằng chỉ cần có tiền thì làm gì cũng được. Khi vào triều đình đánh biên ải, chiêu binh mãi mã, tôi cho rằng mình là con nhà quyền quý, sẽ không bị bắt đi biên ải. Tuy nhiên, mặc dù xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng tên của tôi lại được xếp đầu tiên trong danh sách những người lính rời thành phố vì tôi ít học. Biết là không thể tránh khỏi, tôi sẵn sàng chuẩn bị ra đi. Ngày con đi, mẹ nuốt nước mắt nói với con:

                        – Bây giờ bạn đã lên đường nhập ngũ, tôi biết đã đến lúc bạn phải tạo dựng sự nghiệp và tên tuổi cho chính mình. Tuy nhiên, trên chiến trường, người lính khó biết, nhưng nếu biết rồi thì phải đề phòng. Đừng đánh lừa kẻ thù của bạn vì danh tiếng và tiền tài. Tôi không muốn con trở về với danh tiếng tốt, tôi chỉ muốn con trai tôi bình an trở về. Con hãy nghe lời mẹ và để mẹ yên nghỉ ở nhà.

                        Con cung kính nghe lời mẹ, quỳ xuống đất, cúi đầu nghe mẹ nói. Còn Phù Nương – vợ tôi, nàng buồn bã rót một ly rượu đầy và nói với tôi:

                        – Chuyến đi này, chàng không dám mong được đeo ấn tỳ nữ, mặc áo gấm, vinh hoa phú quý trở về quê nhà. E rằng binh khó lường, địch khó lường, man tộc trốn, vương giả. Tin quân diệt giặc đến muộn, hẹn đổi quân cũng muộn, con lo, mẹ lo. Một hồi lâu, tôi vội khoác vội chiếc áo lạnh, nhìn bóng liễu héo úa phía xa biên giới. Giả sử có vô số chữ cái, và một mình tôi không có. Anh đi xa, còn em đầy quan tâm yêu thương!

                        Vũ Nương nói xong, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khiến tôi và mọi người vô cùng xúc động. Vợ tôi lúc nào cũng dịu dàng, quan tâm như vậy, lúc đó tôi chỉ mong sau mấy năm xa cách sẽ cùng chồng tin một đạo. Tôi lại lạy mẹ già, tôi vội thu dọn đồ đạc, quay người bước đến chỗ bộ đội tập trung.

                        Biên giới còn xa, ta ngày đêm tiến bước. Sau ba năm chiến đấu với kẻ thù của thành phố, nhiều lần sinh tử, kẻ thù ngoan cố cuối cùng đã đầu hàng. Ba năm sau, cuối cùng tôi cũng về nhà.

                        Tuy nhiên, hạnh phúc là ngắn ngủi. Về đến nhà, tôi mới biết mẹ tôi đang chờ con ở biên ải, bà bị bạo bệnh qua đời, tôi cũng có một người con trai tên là Đản. Mẫu thân qua đời, trong lòng ta buồn vô hạn, may mắn có đứa con trai này khiến trong lòng ta có chút vui vẻ. Còn vợ tôi, vũ công, cô ấy vẫn thế, luôn tốt bụng, dịu dàng, ân cần, từ khi tôi đi, mọi việc trong nhà, mẹ tôi mất, một mình cô ấy gánh vác. Sau khi tôi về, cô ấy rất vui vẻ, vợ chồng được đoàn tụ với con cái, vui vẻ hưởng thụ.

                        Xem Thêm: Ancol: Đầy đủ lý thuyết và giải bài tập chi tiết

                        Hôm sau, tôi đưa con ra thăm mộ mẹ già, nhưng con không chịu theo mà khóc ầm ĩ. Mình dỗ nó thôi :

                        -Im đi đừng khóc nữa, em buồn lắm! Ba cô bỏ cô ba năm, giờ cô lại trở về, trớ trêu thay!

                        Đứa con mới nhìn tôi ngây thơ hỏi:

                        – Ồ, chú cũng là bố cháu à? Bạn biết nói chuyện là kỳ lạ, nhưng bố tôi chưa bao giờ nói bất cứ điều gì trước đây!

                        Ôi, có gì lạ đâu, tôi nhập ngũ ba năm rồi, năm nay mới về, vừa gặp con trai, sao lại nói nó có cha, tình huống thế nào? Tôi chỉ hỏi con trai tôi:

                        – Cha cũ là ai? Tại sao bạn đến mà không nói gì?

                        Câu trả lời của con khiến tôi chết lặng:

                        – Trước đây, mỗi khi bố không về, tối nào bố cũng đến ngồi với mẹ, mẹ muốn làm gì thì làm.

                        Một người đến mỗi đêm? Trời ơi, lấy vợ mà ở nhà chồng một mình, qua đêm với đàn ông sao? Có phải một vũ công khác đã làm điều gì đó có lỗi với cuộc sống của tôi, cô ấy đã phản bội tôi và nổi cơn thịnh nộ với ai đó? Ba năm chờ đợi, chồng tôi lại qua lại với đàn ông khác, sao xứng đáng với tôi?

                        Về đến nhà, tôi mắng vợ rất nhiều để làm nản lòng. Tôi mắng em là đồ đàn bà hư hỏng, vô liêm sỉ, chồng đã đánh ba năm trời mà vợ còn không biết giữ chữ tín. Phù Nương thoạt tiên giật mình, nhìn ta chăm chú, khóc nói:

                        – Tôi xuất thân nghèo khó, may mắn lấy được anh, cùng anh về chung một nhà, kết nghĩa vợ chồng. Phải xa anh sau nửa năm cưới nhau, thú thật là tôi buồn lắm! Sau ba năm đi lại, anh cảm thấy trái tim mình lạnh giá, và anh không bao giờ dám nghĩ về người khác, và anh chưa bao giờ nhìn thấy Liu Qiang Hua Lane. Tôi và anh ấy luôn giữ vững niềm tin vợ chồng, mong anh ấy soi sáng cho tôi, đừng vội tin người ngoài nghi ngờ tôi!

                        Tuy nhiên, lúc đó tôi không tin một lời nào cô ấy nói. Trong lòng tôi chỉ có sự tức giận vì bị phản bội, và tôi chỉ tự hỏi liệu cô ấy có làm gì sai với tôi không. Tôi chưa bao giờ nói với cô ấy, tôi nghe từ con trai tôi, và trong khi cô ấy khăng khăng, tôi không bao giờ chú ý đến những lời dịu dàng của cô ấy. Nếu lúc đó tôi không ghen tuông mù quáng mà biết nghe cô đào, nghe cô giải thích, nghe lời khuyên của hàng xóm thì tôi đã không phải sống với cô bao nhiêu năm. qua.

                        Khi đó, tôi chỉ một mực cho rằng cô ấy không kỷ luật, ngày nào cũng mắng mỏ, đuổi cô ấy đi. Vào ngày thứ bảy sau đó, vũ công đã khóc và nói với tôi:

                        – Vì con, vì hạnh phúc gia đình, tôi phụ thuộc vào con và không bao giờ nghĩ đến việc rời bỏ mái ấm này. Không ngờ hắn rời đi ba năm, lại bởi vì lời nói của người khác mà trở về, lại nghi ngờ thê thiếp ở nhà không chấp hành sự giáo dục của cả nhà. Giờ sự việc đã đến nước này, tôi không thể thổ lộ tình cảm với anh được nữa. Tôi không dám ngước nhìn núi cao Vương Phủ!

                        Tuy nhiên, những lời này chẳng lọt vào tai tôi, tôi chỉ biết chỉ trích và nghi ngờ cô ấy. Nói xong cô đứng dậy tắm rửa thay quần áo rồi ra về. Lúc đó tôi nghĩ, cô ấy xấu hổ với chồng và xóm làng nên bỏ đi. Không ngờ nàng lại ra sông gieo mình xuống sông, chỉ để chứng minh lòng trung thành của mình.

                        Giờ nghĩ lại, tôi thực sự ân hận, vì sự đa nghi vô cớ của mình, tôi đã đẩy người con gái hiền lành, xinh đẹp như vợ mình vào ngõ cụt. Nghe tin chị gieo mình xuống sông tự tử, dù trong lòng chị vẫn còn uất hận, nhớ lại tình nghĩa vợ chồng, muốn tìm người vớt xác chị nhưng tìm mãi không được. Xin lỗi, tôi không ngủ được. Một đêm, đang ngồi với con dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, con bỗng hét lên:

                        -Cha Dan lại làm rồi!

                        Tôi chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh không có ai, tưởng tôi nói đùa nên hỏi tôi ở đâu. Anh vội chạy lại bức tường, chỉ vào cái bóng của tôi in trên tường và nói:

                        – Đây rồi!

                        Lúc đó tôi như chết lặng, nhưng giờ thì tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Vợ tôi hẳn đã nói với cô ấy rằng cái bóng trên tường là cha cô ấy. Tôi đã quá ngu ngốc khi không nói rõ với vợ để giờ đây dù có hối hận cũng không thể làm gì được. Nữ hoàng khiêu vũ của tôi không thể quay lại với tôi nữa!

                        Ngày tháng chầm chậm trôi qua, nỗi ân hận mất đi người vợ đảm đang luôn canh cánh trong lòng anh. Cho đến một ngày, có một người tự xưng là Phan Lang tìm đến tôi. Tôi ngạc nhiên vì tôi không biết anh chàng này chút nào. Tuy nhiên, phan lang đó còn mang đến cho tôi một tin sốc hơn: vợ tôi vẫn còn sống.

                        Lúc đầu tôi không tin, cứ cho là đùa. Nhưng tôi không tin đó là sự thật khi anh ấy đưa cho gấm vàng, kể về việc lang thang trong thủy cung của Nam Hải Vương, gặp lại vợ tôi, trò chuyện với cô ấy và được yêu cầu đưa cho tôi câu chuyện dab này. có thật. Phan lang cũng nói với tôi rằng vu nương muốn tôi bắt đầu một ban nhạc rửa ở bến tàu hoàng giang – vợ tôi ném mình ở đó và cô ấy sẽ trở lại. Ta rất sợ, bán tín bán nghi, nhưng nếu Phù Nương vợ ta có thể quay về, ta cũng mãn nguyện rồi.

                        Vì vậy, tôi đã nghe theo lời khuyên của cô ấy và tổ chức đàn ở bến Hoàng Giang trong ba ngày ba đêm, nhưng vũ công vẫn chưa xuất hiện. Đến ngày thứ tư, khi tôi tưởng như hy vọng của mình đang lụi tàn thì tôi thấy một chiếc phao đủ màu sắc xuất hiện trên mặt nước mênh mông. Đằng sau chiếc ghế sedan lớn là hơn 50 người già, với biểu ngữ và ô, ngay lập tức khiến cả dòng sông trở nên rực rỡ và chói mắt. Ngay lập tức, công chúa bước ra khỏi chiếc kiệu, mặc một chiếc váy vàng lấp lánh, tôi choáng váng vì chờ đợi, cô ấy đã rất đẹp trong quá khứ, nhưng cô ấy còn đẹp hơn trong chiếc váy này. Tuy nhiên, khi tôi vội gọi, cô ấy không từ từ tiến vào bờ mà đứng giữa dòng và nói với tôi:

                        Xem Thêm : Đọc đoạn thơ sau và thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 4

                        – Cảm ơn bạn đã giúp tôi biến điều ước của mình thành hiện thực. Nhưng bây giờ mây mù đã tan, ta thề sống chết cùng ngươi để cảm tạ sự nghiệp Đức phi nương nương. Tôi không thể quay lại thế giới để gặp anh ấy một lần nữa! Tôi hy vọng anh ấy có thể nuôi dạy và chăm sóc Xiao Dan, như vậy tôi rất hài lòng. Cảm ơn bạn!

                        Nói xong nàng khiêng kiệu đi vào, phao cùng đoàn xe thi thoảng hiện ra rồi biến mất, biến mất ở trong hư không. Tôi vội gọi tên cô ấy, nhưng không ai trả lời tôi, và vũ công thực sự biến mất. Tôi bước về nhà lòng đầy tiếc nuối. Chính tôi là người đã đẩy cô ấy đến bước đường cùng, giờ không gì có thể cứu được cô ấy nữa. Nó thực sự kết thúc.

                        Cho đến hôm nay, hơn 20 năm sau vụ việc, trong lòng tôi vẫn còn vô vàn ân hận. Dù sau này, tôi dần thay đổi suy nghĩ, mong xoa dịu nỗi đau nhưng hình ảnh công chúa vẫn luôn hiện lên trong tâm trí tôi. Đôi khi tôi ước mình có thể quay lại hai mươi năm trước để có thể nói lời xin lỗi với người vợ thân yêu của mình. Tuy nhiên, tất cả đã mất và không có gì có thể thay đổi. Con trai tôi đã lớn và sẵn sàng lập gia đình và tôi đã nuôi nấng nó bằng tất cả tình yêu mà tôi dành cho các vũ công. Tôi hy vọng cô ấy cũng ngắm nhìn chúng tôi hàng ngày trong thủy cung và vui vì điều đó.

                        Kể chuyện bộ xương người đàn ông – Mẫu 5

                        Tôi sẽ mãi nhớ hình bóng làng mờ bên sông rồi khuất dần. Tôi van xin tên cô ấy, nhưng không có hồi âm, và cô ấy cứ thế biến mất, bỏ lại cha con tôi mãi mãi. Tất cả chỉ vì tôi ghen tuông mù quáng mà giờ đây tôi đã đánh mất người vợ tốt của mình.

                        Tôi quê gốc ở miền Nam, con nhà khá giả, nhưng vì ham chơi mà bỏ bê việc đọc sách, nên năm tôi hai mươi tuổi, mẹ tôi đã kén vợ cho tôi. Cô ấy tên là Fu Niang, một cô gái ngọt ngào và dịu dàng với một phần tư nội dung tốt. Tôi vô cùng mãn nguyện với vợ nhưng cũng ghen, sợ vợ xinh đẹp được nhiều người theo đuổi nên vẫn đề phòng. Cô ấy biết tôi như vậy nên vẫn làm ăn rất tốt và chăm lo cho gia đình. Tôi cảm thấy mãn nguyện mỗi ngày và ngày càng yêu cô ấy nhiều hơn.

                        Nhưng cuộc sống vợ chồng hạnh phúc chẳng được bao lâu, chiến tranh bùng nổ, tôi bị gọi nhập ngũ. Bây giờ tôi hối hận, nếu hồi đó tôi học hành chăm chỉ thì có lẽ bây giờ tôi đã không phải xa mẹ già và người vợ đang mang thai.

                        Ngày tiễn tôi lên đường, cả cô và mẹ đều khóc cạn nước mắt, không đòi công lao gì, chỉ cần họ bình an vô sự trở về là được. Những ngày ở chiến trường, tôi nhớ gia đình da diết, nhớ mẹ già đang chờ đợi ở nhà và biết ơn người vợ dịu dàng của mình. Tôi chỉ mong chiến tranh sớm kết thúc để tôi được về với gia đình.

                        Thời gian trôi mau, chiến tranh qua đi, tôi ra về trong lòng rạo rực nhớ thương. Nhưng ngày tôi trở về, nghe tin mẹ tôi vì thương nhớ tôi mà ngã bệnh, rồi ra đi như thế này. Tôi đưa con trai một tuổi ra thăm mộ mẹ, Đan khóc lớn không chịu đi cùng, tôi dỗ dành:

                        – Im đi và đừng khóc! Cô mất lòng cha, buồn quá!

                        Đứa trẻ ngạc nhiên nói:

                        – Tuyệt vời! Vậy ông cũng là bố tôi à? Anh đã có thể nói chuyện trở lại, thay vì im lặng như cha mình.

                        Tôi choáng váng, choáng váng, tim bỗng nhói đau, máu ghen tuông dâng lên trong lòng, tôi hỏi anh về người đàn ông đó. Cậu bé ngây ngô trả lời:

                        – Đêm nào có người đến, mẹ ngồi thì người đó cũng ngồi, mẹ đi thì người đó cũng đi, nhưng người đó không bao giờ cầm một viên thuốc.

                        Bây giờ sự việc đã qua, tôi không còn đủ bình tĩnh, đi lính đã lâu, vợ hiền, đảm đang. Khi tôi đến quân đội, tôi ngay lập tức mất bình tĩnh. Tôi tức giận về nhà và đuổi vợ đi. Cô van xin một cách cay đắng:

                        – Mình là con nhà nghèo, được cậy nhà giàu. Không bằng lòng với cuộc hội ngộ, tình dục và sự chia phôi bởi đội quân lửa. Thời hạn sử dụng là ba năm. Tô son điểm phấn, trong lòng bình thản, Lưu Tương chưa từng đặt chân tới. Đâu có chuyện tự hủy hoại bản thân như anh nói. Dám bày tỏ và giải quyết những nghi ngờ. Tôi hy vọng bạn không luôn luôn nghi ngờ tôi.

                        Nhưng tất cả những gì cô ấy nói với tôi lúc đó đều là dối trá và vô nghĩa, tôi phớt lờ và đuổi cô ấy đi bằng những lời cay nghiệt và triết lý. Nếu tôi bình tĩnh và giải thích nguyên nhân cho cô ấy giải thích thì gia đình tôi đã không phải chịu cảnh ly tán như hiện nay.

                        Vũ nữ uất ức vì không giải thích được nên đã tắm rửa rồi đến bến tàu Hoàng Giang tự tử để chứng tỏ lòng trong sạch. Tôi không biết sự tình lúc đó ra sao nhưng biết vợ tự tử tôi đau lòng, tôi ra sông vớt xác vợ về chôn cất chu đáo nhưng không tìm thấy nên tôi và các con đành phải về nhà.

                        Gà trống nuôi con không dễ, đêm đó thắp đèn lên, Đan Wa chợt cất tiếng gọi:

                        – Bố Đan lại làm rồi. Hay cha đến tìm mẹ.

                        Tôi chợt nhận ra mình đã có lỗi với vợ. Những ngày mẹ xa tôi, vì nhớ con và muốn bù đắp cho con, để bé Đan nhận được tình yêu thương trọn vẹn của bố mẹ nên mẹ đã chỉ điều đó cho bố Đan. Tôi đã ghen tuông mù quáng, nghe lời đứa con ngây thơ, không hiểu ngọn nguồn mà khiến nó phải chết oan uổng. rất xin lỗi.

                        Thời gian luôn trôi qua. Bỗng một hôm, Phan Lang, người làng tôi, mang đến một loài hoa mà ngày xưa vợ ông đã dùng, kể chuyện vũ nữ, bảo tôi cắm kèn bên sông và đốt những cây lóng lánh dưới nước, để Các vũ công có thể trở lại. Tôi đã nghe nói về nó, nhưng tôi nghi ngờ, nhưng bông hoa thực sự thuộc về vợ tôi. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thành lập một đội chăn nuôi tình nguyện bên bờ sông, và Fu Niang đã quay lại, khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy nói:

                        -Cảm ơn tấm lòng của bạn, cảm ơn bạn đã cứu mạng tôi, tôi hứa sẽ ở bên Ling, ngay cả khi Jiang He chết, tôi sẽ không từ bỏ. Cảm ơn tình yêu của bạn, tôi không thể quay lại thế giới.

                        Tôi chưa kịp nói lời xin lỗi với cô ấy thì cô vũ công đã biến mất.

                        Thấy cô ấy quay về không một lời trách móc, than vãn càng khiến tôi thêm đau đớn, dằn vặt. Chỉ một phút nóng giận, chỉ vì ghen tuông, đã cướp đi tình mẫu tử mà Đan Bảo Bảo đáng có, đánh mất hạnh phúc của chính mình, đánh mất người vợ hiền thảo đảm đang. Suốt quãng đời còn lại, tôi sẽ sống trong dằn vặt, đau đớn và không bao giờ quên được cô ấy…

                        Kể chuyện bộ xương người đàn ông – Mẫu 6

                        Nhiều năm sau, tôi vẫn không thể quên những gì mình đã làm khiến vợ tôi chọn con đường quyên sinh. Một sự ân hận khủng khiếp luôn làm tan nát trái tim tôi mỗi đêm. Tôi muốn kể cho bạn nghe câu chuyện giả này để không ai nối gót tôi nữa.

                        Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có ở Hàn Quốc. Vào thời điểm đó, trong cùng một ngôi làng, có một cô gái xinh đẹp, mặc dù nhà nghèo nhưng cô ấy xinh đẹp, cô ấy tên là Wu Shiqie, và những người xung quanh cô ấy thường gọi cô ấy là Wu Niang. Tôi vì đàng hoàng nên xin mẹ một trăm lạng vàng để cưới nàng. Chúng tôi chung sống hòa thuận, hạnh phúc, háo hức chờ đón đứa con đầu lòng. Bất ngờ chiến tranh nổ ra, triều đình bắt lính đi lính. Tên tôi có trong danh sách vì tôi luôn không có hứng thú với việc học. Tôi không còn cách nào khác là từ biệt mẹ và người vợ trẻ để ra trận.

                        Ngày tôi nhập ngũ, mẹ nắm tay tôi động viên:

                        – Nay con xin nhập ngũ tạm xa gối. Tuy là bang hội xưa nay hiếm nhưng trong khu vực quân đội vẫn phải tự bảo vệ mình, bất chấp khó khăn rút lui, cùng binh lính chiến đấu, không tham mồi, vô tình sa lưới. Tầng lớp quý tộc lớn đã nhường chỗ cho người dân. Bằng cách đó, các bà mẹ có thể bớt lo lắng hơn về con cái của họ ở nhà.

                        Tôi quỳ xuống vâng lời mẹ. Vợ tôi rót một ly rượu đầy, giơ hai tay đưa cho tôi và nói:

                        – Chuyến đi này, Lang Quân không dám mong được khoác trên mình tấm áo gấm về quê, chỉ mong ngày trở về mang theo hai chữ “an toàn” là đủ. E rằng binh khó lường, địch khó lường, man tộc trốn, vương giả. Tin quân diệt giặc đến muộn, hẹn đổi quân cũng muộn, con lo, mẹ lo. Nhìn trăng dài, khoác vội áo lạnh, nhìn bóng liễu rũ xa xa. Giả sử có hàng ngàn lá thư và chỉ có tôi là không có một tin nhắn nào.

                        Lời này vừa dứt, mọi người khóe mắt đều ẩm ướt. Sau tiệc chia tay, tôi dứt áo ra đi. Mọi thứ xung quanh vẫn vậy, nhưng lòng tôi buồn cho cảnh đời và tình xa ngàn dặm.

                        Sau hơn một năm chiến đấu, tôi vinh dự được trở về đoàn tụ với gia đình. Nhưng sét đánh ngang tai, mẹ ốm một mình vì quá nhớ con, cuối cùng mẹ cũng ra đi. Tôi buồn quá, định đưa cậu con trai Xiaodan mới hơn một tuổi ra thăm mộ. Nhưng từ khi sinh ra đến nay chưa từng gặp nhau, coi như người xa lạ, cũng không chịu đi. Dọc đường, Tiểu Đan khóc, tôi dỗ dành: “Chờ một chút, bà ngoại mất, ba rất đau lòng.” Xiao Dan ngay lập tức nói rằng tôi không phải là cha của anh ấy, đó là cha anh ấy thường đến với mẹ anh ấy mỗi đêm. Tôi choáng váng. Mặt đất dưới chân anh như đang sụp xuống.

                        Tôi vẫn nghĩ, Phó Nương là một người vợ, người mẹ tốt, chẳng lẽ xa cách hơn một năm rồi mà cô ấy lại được nuông chiều như vậy sao? Tôi đột nhiên nổi giận với công chúa. Sự ghen tuông mù quáng khiến tôi nổi cơn thịnh nộ không thể dập tắt. Về đến nhà, tôi la hét, trút giận. Công chúa tái mặt vì sốc. Cô vừa khóc vừa thanh minh: “Tôi là con nhà nghèo, có thể dựa dẫm vào nhà giàu, tôi vẫn đặt sự khiêm tốn, lễ độ lên hàng đầu. Hai vợ chồng này đoàn tụ chưa bao lâu thì ly tán vì hỏa hoạn chứ không có lý do gì khác. Ba người chia lìa vì Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn trong trắng, không trang điểm, không chơi bời hoa lá, vẫn chung thủy với anh ấy, hãy tin tôi, đừng nghi ngờ tôi, nhưng tội nghiệp…”

                        Nhưng không có sự trung thực nào có thể xua tan những nghi ngờ của tôi. Những người hàng xóm yêu thương, quan tâm đến mẹ chồng và các con của cô, tiếc rằng mẹ cô đã làm như vậy với chính mình nên đã ra tay cưu mang, bảo vệ bà. Nhưng tôi không nghe ai cả. Lúc đó, bất kể người khác nói gì, tôi đã mắng cô ấy nặng nề và đuổi cô ấy đi. Công chúa cảm thấy thuyết phục không được nên miễn cưỡng nói trong đau đớn, xót xa, chua xót:

                        – Sở dĩ tôi dựa dẫm vào anh ấy là vì tôi có được niềm vui khi được nghi ngờ và sự bình yên dưới bóng cây to. Thảo nào tình như chiếc lá, vu oan nên non. Bây giờ bình rơi, trâm rơi, mây tạnh, sen rơi trong ao, lá liễu theo gió thổi, khóc bông tuyết gãy cành, khóc chim én mùa xuân về rời khỏi màn, chèo thuyền trong nước sâu và không còn nhìn thấy Fushan.

                        Không biết, nàng lại đi tắm rửa, đến bến tàu hoàng gia khóc lóc, thề sẽ gieo mình xuống sông.

                        Đối với tôi, sự nghi ngờ không chỉ gây đau đớn với tư cách là một vũ công, mà nó còn dày vò tôi, dằn vặt tôi trong một khoảnh khắc. Dù rất giận công chúa nhưng khi nàng tự tử, lòng tôi vẫn nhói đau. Tôi đã cố gắng lấy xác của cô ấy để chôn cất cô ấy, nhưng không thể tìm thấy nó. Một đêm, tôi ngồi buồn trước ngọn đèn khuya. Bỗng nhiên con tôi kêu lên: “Bố lại đến rồi!” rồi chỉ vào cái bóng của tôi in trên tường: “Đây!”. Tôi vô cùng ngạc nhiên và hiểu ra mọi chuyện. Vì vậy, vào những ngày trong tuần, khi tôi ra ngoài, các vũ công sẽ chỉ bóng của họ vào tường và đùa giỡn với bọn trẻ, báo rằng đó là Cha Đan. Tôi hiểu nỗi tủi hờn của vợ, trách mình bạc bẽo nhưng mọi chuyện đã là quá khứ, tôi không có quyền thay đổi…

                        Chuyện của tôi, lỗi lầm của tôi là có thật. Tôi đã đánh mất niềm vui của mình. Kể câu chuyện đau lòng này, tôi chỉ mong mọi người đừng bốc đồng, thậm chí điên rồ như tôi. Hãy tin vào tình yêu và yêu thương thật lòng người mình yêu để gia đình không phải nhận lấy bi kịch đau lòng.

                        Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 7

                        Bóng nàng hiện trên sông, từ biệt tôi và các con, rồi nàng biến mất…  Tôi tha thiết gọi tên bà và cố chấp nhưng bà đã vĩnh viễn biến mất, bỏ lại cha con tôi mãi mãi. Đều là những kẻ ghen tuông mù quáng mà nay đã mất đi người vợ hiền thục đức độ.

                        Tôi vốn là con một nhà giàu ở Nam Ba, nhưng tôi thích chơi hơn học nên khi tôi hai mươi tuổi, mẹ tôi đã chọn một người vợ cho tôi. Cô ấy tên là Fu Niang, và cô ấy là một cô gái ngọt ngào và dịu dàng với rất nhiều nội dung. Tôi rất hài lòng về vợ nhưng lại hay ghen, sợ có nhiều người theo đuổi vì vợ quá xinh đẹp lại ngoan ngoãn nên tôi vẫn đề phòng. Phù Nương biết tôi như vậy, rất cẩn thận nên trong nhà luôn yên ấm. Vì thế, tôi càng yêu cô ấy nhiều hơn.

                        Nhưng cuộc sống gia đình hạnh phúc không được bao lâu thì chiến tranh xảy ra và tôi đứng đầu danh sách phải nhập ngũ. Ngày tiễn tôi lên đường, mẹ và tôi đều rơi nước mắt mong tôi bình an trở về. Những năm tháng ở chiến trường, tôi nhớ gia đình da diết, nhớ mẹ già đang chờ đợi ở nhà, cảm ơn người vợ dịu dàng của tôi. Tôi chỉ mong chiến tranh sớm kết thúc để tôi được về với gia đình.

                        Ba năm chiến tranh đã qua, tôi trở về quê hương trong lòng háo hức và nhớ mong. Nhưng khi tôi trở lại ngày hôm đó, nhiều tai họa đã xảy ra. Mẹ tôi nhớ tôi kinh khủng, đổ bệnh rồi qua đời. Tôi đưa con trai một tuổi ra thăm mộ mẹ, Đan khóc lớn không chịu đi cùng, tôi dỗ dành:

                        Nín đi, đừng khóc! Lòng cha đã buồn lắm rồi!

                        Xem Thêm: Soạn bài Câu trần thuật | Ngắn nhất Soạn văn 8

                        Con tôi nói:

                        Ông cũng là bố tôi à? Anh đã có thể nói chuyện trở lại, thay vì im lặng như cha mình.

                        Tôi choáng váng, choáng váng, tim bỗng nhói đau, máu ghen tuông dâng lên trong lòng, tôi hỏi anh về người đàn ông đó. Cậu bé ngây ngô trả lời:

                        – Đêm nào có người đến, mẹ ngồi thì người đó cũng ngồi, mẹ đi thì người đó cũng đi, nhưng người đó không bao giờ cầm một viên thuốc.

                        Đến bây giờ tôi vẫn chưa đủ bình tĩnh, vợ tôi hiền lành tốt bụng. Khi tôi đến quân đội, tôi ngay lập tức mất bình tĩnh. Tôi tức giận về nhà và đuổi vợ đi. Cô van xin một cách cay đắng:

                        – Mình là con nhà nghèo, được cậy nhà giàu. Không bằng lòng với cuộc hội ngộ, tình dục và sự chia phôi bởi đội quân lửa. Thời hạn sử dụng là ba năm. Tô son điểm phấn, trong lòng bình thản, Lưu Tương chưa từng đặt chân tới. Đâu có chuyện tự hủy hoại bản thân như anh nói. Dám bày tỏ và giải quyết những nghi ngờ. Tôi hy vọng bạn không luôn luôn nghi ngờ tôi.

                        Nhưng tất cả những gì cô ấy nói với tôi lúc đó đều là dối trá và vô nghĩa, tôi phớt lờ và đuổi cô ấy đi bằng những lời cay nghiệt và triết lý. Nếu tôi bình tĩnh và giải thích nguyên nhân cho cô ấy giải thích thì gia đình tôi đã không phải chịu cảnh ly tán như hiện nay.

                        Vũ nữ uất ức vì không giải thích được nên đã tắm rửa rồi đến bến tàu Hoàng Giang tự tử để chứng tỏ lòng trong sạch. Tôi không biết sự tình lúc đó ra sao nhưng biết vợ tự tử tôi đau lòng, tôi ra sông vớt xác vợ về chôn cất chu đáo nhưng không tìm thấy nên tôi và các con đành phải về nhà.

                        Gà trống nuôi con không dễ, đêm đó thắp đèn lên, Đan Wa chợt cất tiếng gọi:

                        – Bố Đan lại làm rồi. Hay cha đến tìm mẹ.

                        Tôi chợt nhận ra mình đã có lỗi với vợ. Những ngày mẹ xa tôi, vì nhớ con và muốn bù đắp cho con, để bé Đan nhận được tình yêu thương trọn vẹn của bố mẹ nên mẹ đã chỉ điều đó cho bố Đan. Tôi đã ghen tuông mù quáng, nghe lời đứa con ngây thơ, không hiểu ngọn nguồn mà khiến nó phải chết oan uổng. rất xin lỗi.

                        Thời gian luôn trôi qua. Bỗng một hôm, Phan Lang, người làng tôi, mang đến một loài hoa mà ngày xưa vợ ông đã dùng, kể chuyện vũ nữ, bảo tôi cắm kèn bên sông và đốt những cây lóng lánh dưới nước, để Các vũ công có thể trở lại. Tôi đã nghe nói về nó, nhưng tôi nghi ngờ, nhưng bông hoa thực sự thuộc về vợ tôi. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thành lập một đội chăn nuôi tình nguyện bên bờ sông, và Fu Niang đã quay lại, khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy nói:

                        -Cảm ơn tấm lòng của bạn, cảm ơn bạn đã cứu mạng tôi, tôi hứa sẽ ở bên Ling, ngay cả khi Jiang He chết, tôi sẽ không từ bỏ. Cảm ơn tình yêu của bạn, tôi không thể quay lại thế giới.

                        Tôi chưa kịp nói lời xin lỗi với cô ấy thì cô vũ công đã biến mất…

                        Nàng quay về không chút luyến tiếc, cùng tôi thở dài. Điều này càng làm tôi tổn thương và bực bội hơn. Chỉ một phút nóng giận, chỉ vì ghen tuông, đã cướp đi tình mẫu tử mà Đan Bảo Bảo đáng có, đánh mất hạnh phúc của chính mình, đánh mất người vợ hiền thảo đảm đang. Suốt quãng đời còn lại, tôi sẽ sống trong dằn vặt, đau đớn và không bao giờ quên được cô ấy…

                        Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 8

                        Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có ở Hàn Quốc. Khi anh hai mươi tuổi, cha mẹ anh kết hôn với anh. Vợ tôi là một vũ công có khuôn mặt đoan trang, tính tình hiền lành, chăm chỉ.

                        Chúng tôi chung sống hòa thuận, hạnh phúc, háo hức chờ đón đứa con đầu lòng ra đời. Qua một đêm, một cuộc chiến lớn nổ ra và có sự hỗn loạn. Khi nhận lệnh nhập ngũ, tôi phải tạm biệt mẹ già và người vợ trẻ để lên đường chiến đấu.

                        Khi tôi từ biệt mẹ già nắm tay tôi nói:

                        – Tôi cố gắng trụ lại nơi mũi tên của viên đạn. Tầng lớp quý tộc lớn đã nhường chỗ cho người dân. Nếu đúng như vậy thì bạn có thể ở nhà để không phải lo lắng về con cái của mình.

                        Tôi quỳ xuống vâng lời mẹ. Vợ tôi rót một ly rượu đầy, giơ hai tay đưa cho tôi và nói:

                        ——Khi hắn đi chuyến này, hắn không dám hy vọng hắn sẽ mang phong ấn tỳ nữ, áo gấm trở về cố hương. Chỉ cần cầu trời trở lại mang theo hai chữ “an toàn” là đủ. Chỉ sợ quân khó lường, địch khó lường. Giặc còn lẩn trốn, quân triều đình còn rối ren. Rồi không có tre mà mùa mướp chín quá khiến con phân vân và mẹ lo lắng. Nhìn trăng sáng còn trong thành, sửa soạn áo đông tặng người phương xa, nhìn liễu rũ rủ xuống ruộng, lại khóc, thương loài vật trên đời. Thư dù có ngàn dòng, e rằng không có cánh hồng bay.

                        Khi cô ấy nói điều này, mọi người đều bật khóc. Sau tiệc chia tay, tôi dứt áo ra đi. Mọi thứ xung quanh vẫn vậy, nhưng lòng tôi lại đa cảm cho những cảnh đời và tình yêu cách xa ngàn dặm. Cô đặt tên con trai là Đan. Có em bé, cửa nhà bớt hiu quạnh. Ngày qua ngày, nửa năm trôi qua. Mẹ già thương nhớ, lo lắng cho tôi đến nỗi đổ bệnh nặng. Biết không qua khỏi, chị nói với vợ tôi:

                        – Số dài ngắn, trời tươi héo. Không phải em không muốn đợi chồng về. Nhưng lòng tham quá lớn nên khó thoát khỏi số phận. Hết nước, chuông reo, hết số và hết xăng. Một xác chết không nao núng trước hiểm nguy, sống chết không làm khó ta. Sư phụ đã đi xa, không biết sống chết, không thể báo đáp ân tình, mai sau hãy học hỏi, phù hộ độ trì, con ngoan trò giỏi, đông con nối dõi. Một màu xanh khác quyết định không phản bội tôi, như tôi đã làm.

                        Nói xong mẹ tôi nhắm mắt lại. Người vợ khóc lóc thảm thiết chôn cho mẹ một ngôi mộ đẹp.

                        Một năm sau, chiến tranh lắng xuống, tôi thu dọn hành lý trở về quê. Tôi rất buồn khi biết rằng mẹ tôi đã qua đời! Tôi bế con từ tay vợ và bế đến mộ mẹ để thắp hương. Ra đến sân, nó cứ khóc, tôi dỗ nó mà nó không nín. Tôi nói với bạn:

                        -Im đi và đừng khóc nữa! Bố về rồi, bà nội đi rồi, lòng bố buồn lắm!

                        Bỗng nhiên, con tôi bập bẹ:

                        – Tuyệt vời! Vậy ông cũng là bố tôi à? Ông có thể nói chuyện trở lại, thay vì giữ im lặng như cha tôi đã làm.

                        Tôi ngạc nhiên hỏi thì con tôi bảo đêm nào cũng có đàn ông đến nhà. Mẹ anh ra ngồi, mẹ anh cũng đi theo nhưng chưa bao giờ ôm lấy anh.

                        Bản chất của tôi là hoài nghi. Khi tôi nghe điều này, lòng ghen tị của tôi nổi lên cùng một lúc. Tôi lao về nhà hét thật to để trút giận. Người vợ ôm mặt khóc:

                        – Con nhà nghèo, may mắn được nương nhờ nhà giàu. Vợ chồng đoàn tụ bất mãn việc Hỏa quân, phôi pha chia lìa. Cách nhau ba năm, ở một kỳ. Trang điểm đi trang điểm lại, một khi bình tĩnh lại, trong ngõ hoa nở, sẽ không nhào lộn nữa. Như anh đã nói, không có gì phải xấu hổ. Dám xin ông cho tôi được nói và xua tan nghi ngờ của tôi. Tôi hy vọng bạn không nghi ngờ tôi!

                        Nhưng dù cô ấy có giải thích thế nào thì tôi cũng không tin. Cô ấy hỏi tôi ai đã kể câu chuyện đó, vì vậy tôi đã giấu cô ấy. Tôi mắng mỏ cô ấy thậm tệ và đuổi cô ấy ra khỏi nhà mặc cho hàng xóm bênh vực cô ấy. Cuối cùng, cô ấy khóc và buồn bã nói:

                        – Tôi phụ thuộc vào anh ấy vì tôi có niềm vui được nghi ngờ. Bây giờ bình rơi, trâm rơi, mây ngừng, sen rơi trong ao, lá liễu theo gió thổi bay;

                        Đoạn nàng tắm rửa sạch sẽ, đến bến Hoàng Giang, ngửa mặt lên trời thở dài:

                        -Đời người xui xẻo này, chồng bỏ con, cưỡng cầu làm gì, thanh danh bại hoại, thần sông có linh, xin chứng minh cho! Trang nghiêm đoan trang, khiết bạch tấm lòng, xin vào nước làm ngọc cho mỹ nhân. Yếu đuối hơn lòng chim sơn ca, lừa chồng lừa đảo, xin tôm cá, xin cơm diều quạ, xin người phỉ nhổ.

                        Nói xong nàng gieo mình xuống sông. Dù giận nàng bất nghĩa, nhưng thấy nàng tự vẫn, ta động lòng thương muốn đem xác nàng về chôn, nhưng tìm không được. Một đêm, tôi ngồi buồn trước ngọn đèn khuya. Bỗng cậu con trai kêu lên: – Bố Đan kia kìa! Rồi chỉ vào bóng mình in trên tường: – Đây rồi! Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện và hối hận! Hóa ra những lúc tôi vắng nhà, buổi tối, vợ tôi thường nói đùa với các con, chỉ vào bóng của chính mình và nói đó là bố của Đan. Tôi hiểu nỗi bất bình của vợ, trách mình bạc bẽo nhưng mọi chuyện rồi cũng qua!

                        Trên bờ sông bên cạnh ngôi làng, có một vị quan cấp cao tên là Pan Lang, một đêm nọ, ông mơ thấy một cô gái ở Tsing Yi đến cầu xin được sống. Buổi sáng, có người tặng anh một con rùa xanh. Nhớ lại giấc mơ này, anh liền thả rùa xuống sông.

                        Mấy năm sau, giặc tràn vào cửa ải Xích Lăng, dân chúng hoảng sợ chạy thuyền ra biển, chẳng may bị bão lớn nhấn chìm. Xác chết lang thang trong hố rùa trên đảo. Một người phụ nữ tên Lingfei nhìn thấy cô ấy và nói: – Đây là ân nhân đã cứu mạng tôi năm đó! Sau đó, cô lấy lọ thuốc ma thuật và uống nó. Một lúc sau, Phan Lang tỉnh dậy.

                        Linh thiếp mở tiệc. Trong đám người dự tiệc, có một người phụ nữ xinh đẹp, chỉ trang điểm một chút, khuôn mặt rất giống vũ nữ. Phan Lang gặng hỏi chuyện này thì được biết nàng là người làng Vũ Thị Thiết, tự tử vì oan ức, được tiên nữ dưới thủy cung đưa về đây chung sống với Linh Phi. . .

                        Trước khi Pan Lang được đưa ra khỏi thủy cung, Fu Nương đã yêu cầu anh ấy nói với tôi rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ quay lại. Nếu nhớ tình xưa, hãy đắp đôi bờ công lý.

                        Về làng, Phàn Lãng tìm tôi kể hết mọi chuyện, nhưng tôi không tin. Khi anh tặng vợ tôi bông hoa vàng làm kỷ niệm, tôi không dám nhận đó chính là thứ cô ấy mang theo khi ra đi.

                        Sáng hôm sau, tôi làm theo lời bà, lập chợ bên sông suốt ba ngày ba đêm. Quả nhiên, tôi thấy vũ nữ ngồi trên kiệu giữa dòng nước, theo sau là năm mươi cỗ xe trang hoàng cờ hoa sặc sỡ, mắc võng lộng lẫy, thoắt ẩn thoắt hiện. Tôi vội gọi, nhưng cô ấy vẫn nói to giữa sông:

                        -Xie Ka là đức hạnh của Ling thiếp, và cô ấy sẽ không bao giờ rời xa cô ấy. Cảm ơn tình yêu của bạn, nhưng tôi không thể quay lại thế giới nữa!

                        Ngay lập tức, mọi thứ biến mất. Tôi cúi đầu nức nở. Một sự hối hận khủng khiếp xé nát trái tim tôi. Chỉ vì một kiểu ghen tuông mù quáng mà chồng, vợ, mẹ con tôi đã rơi vào tình cảnh sinh tử. Những sai lầm của tôi là không thể sửa chữa. Tôi chỉ mong mọi người nhìn thấy bi kịch của gia đình tôi mà rút ra được bài học: Vợ chồng hãy yêu thương nhau, tôn trọng nhau, tin tưởng nhau. Chỉ bằng cách này, hạnh phúc mới có thể kéo dài mãi mãi.

                        Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 9

                        Không ai không mắc sai lầm trong đời, điều quan trọng hơn là biết sửa sai. Nhưng với tôi, khi đã mắc sai lầm thì không cách nào chuộc lại được, chỉ biết buồn, nuối tiếc, ân hận vì những gì đã xảy ra bao năm qua… Tôi – tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất phương Nam. Tiếc thay, cha tôi mất sớm, chỉ còn lại tôi và mẹ. Hai mẹ con nương tựa nhau suốt đời. Mẹ tôi luôn muốn tôi lấy chồng sớm để bà có cháu và có thêm một người ở nhà chơi cùng. Khi tôi đến tuổi lấy chồng, mẹ tôi đã tìm một người mai mối để cưới cho tôi một cô gái rất xinh đẹp và nổi tiếng tên là Wu Shiqie. Tôi mừng lắm, vì gia cảnh tôi cũng trung bình, mẹ góa con côi, tôi làm ăn ngoan hiền, tuy không phải con nhà quan hay địa chủ nhưng mẹ bằng lòng lấy tôi. Tôi rất yêu vợ, cũng vì yêu nhiều nên đôi khi tôi ghen tuông bóng gió. Đó là một thói quen xấu nhưng vì quá yêu cô ấy nên tôi không thể kiềm chế cảm xúc bốc lửa của mình khi một chàng trai muốn tiếp cận hay tiếp cận cô vũ công.

                        Xem Thêm : [SGK Scan] Thuý Kiều báo ân báo oán (trích Truyện Kiều)

                        Gia đình nhỏ của tôi giờ đây được người phụ nữ dũng cảm này chăm sóc và nuôi nấng mà tôi cảm thấy rất hạnh phúc và bình yên. Đó hẳn là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Mẹ già yếu thương con dâu như con ruột, rất hiếu thảo với cô. Chúng tôi chung sống hòa thuận, hạnh phúc, háo hức chờ đón đứa con đầu lòng ra đời. Qua một đêm, một cuộc chiến lớn nổ ra và có sự hỗn loạn. Khi nhận lệnh nhập ngũ, tôi phải tạm biệt mẹ già và người vợ trẻ để lên đường chiến đấu.

                        Khi tôi từ biệt mẹ già nắm tay tôi nói:

                        – Tôi cố gắng trụ lại nơi mũi tên của viên đạn. Tầng lớp quý tộc lớn đã nhường chỗ cho người dân. Nếu đúng như vậy thì bạn có thể ở nhà để không phải lo lắng về con cái của mình.

                        <3

                        ——Khi hắn đi chuyến này, hắn không dám hy vọng hắn sẽ mang phong ấn tỳ nữ, áo gấm trở về cố hương. Chỉ cần cầu trời trở lại mang theo hai chữ “an toàn” là đủ. Chỉ sợ quân khó lường, địch khó lường. Giặc còn lẩn trốn, quân triều đình còn rối ren. Rồi không có tre mà mùa mướp chín quá khiến con phân vân và mẹ lo lắng. Nhìn trăng sáng còn trong thành, sửa soạn áo đông tặng người phương xa, nhìn liễu rũ rủ xuống ruộng, lại khóc, thương loài vật trên đời. Thư dù có ngàn dòng, e rằng không có cánh hồng bay.

                        Tôi vô cùng xúc động khi được chứng kiến ​​hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình. Khi nhà cửa, gia đình có bàn tay khéo léo của vợ lo liệu, trong lòng anh có cảm giác ấm áp, yên tâm. Ngày nhập ngũ, tôi cõng cả nhà, bước nhanh không ngoảnh lại, lòng nặng trĩu.

                        Tôi đi vắng được một tuần thì vợ tôi sinh con trai. Cô đặt tên con trai là Đan. Có em bé, cửa nhà bớt hiu quạnh. Ngày qua ngày, nửa năm trôi qua. Mẹ già thương nhớ, lo lắng cho tôi đến nỗi đổ bệnh nặng. Phù Nương không quản ngại gian khổ, luôn ở bên cạnh chăm sóc mẹ tôi cho đến khi bà qua đời. Từ đó, căn nhà nhỏ trống hoác, chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau. Dan không biết mặt cha nó là ai vì tôi đã xuất ngũ nhiều năm.

                        Ngày giặc tan cũng là lúc tôi thu dọn hành trang trở về nhà. Vừa đặt chân đến cửa thì nghe tin mẹ mất cách đây hơn nửa năm, tôi buồn quá quẳng chiếc túi giấy cói đựng đồ đạc của mình ra khỏi nhà rồi vội vã đi luôn. Về thăm mộ mẹ. Nhưng tôi không biết chôn mẹ ở đâu nên tôi mang con theo, vì lúc đó vợ tôi bận đi chợ mua rau về đãi tôi. Khi tôi địu con trai trên lưng ra thăm mộ mẹ nó, nó đã khóc suốt quãng đường và không chịu thừa nhận tôi là bố nó. Anh ta còn đánh vào lưng tôi và nói: “Buông tôi ra, anh không phải bố tôi. Đêm nào bố tôi cũng đến”. Cổ nhân có câu: “Đi hỏi già, về hỏi trẻ”. vì vậy hãy lắng nghe con trai của bạn. Vì vậy, tôi rất tức giận. Tôi tin vợ tôi sinh ra hư hỏng, không có chồng cô đơn, nên cô ấy mềm lòng với một số cái tên. Tôi vội thắp hương, lạy bố mẹ rồi lập tức về nhà gặp vợ hỏi rõ sự tình. Vừa đi, lòng tôi nóng bừng và thực sự rất tức giận.

                        Khi tôi bước vào nhà, vợ tôi đang tất bật nấu rất nhiều món ăn ngon trong bếp, khi bước ra, mặt cô ấy bê bết vết nồi, lúc đó trông cô ấy rất xinh đẹp, duyên dáng và đáng yêu. Nhưng máu ghen trong người tôi bốc lên ngùn ngụt, cơn giận không thể nào dập tắt ngay được. Tôi nhíu mày hỏi vợ: Con nói tối nào bố nó cũng đến thăm, ai vậy? người nào? Cơn thịnh nộ như ngọn lửa, hoàn toàn nuốt chửng sự tỉnh táo của tôi. Tôi giận dữ chửi rủa công chúa, dù cô ấy có khóc bao nhiêu, tôi cũng không quan tâm. Khi cơn giận lên đến đỉnh điểm, tôi đã lạnh lùng đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Khi hàng xóm đến can ngăn, tôi đã mắng họ và đuổi họ về nhà. Công chúa vẫn khóc, từng giọt nước mắt ướt áo. Chợt có gì đó nhói lên trong lòng, nhưng rồi ngọn lửa giận dữ đã lấn át tất cả. Tôi mù quáng đuổi cô ấy đi và đóng cửa lại.

                        Khi Võ Nương bị đuổi ra khỏi nhà, tôi đã nghĩ cô ấy sẽ đến nhà mẹ đẻ hoặc nhà họ hàng để qua đêm. Nhưng không, vợ tôi đi tắm, rồi thay hoàng phục, ngửa mặt lên trời van xin ông trời có mắt chứng minh cho sự trong trắng, tiết hạnh của mình. Rồi cô gieo mình xuống sông. cô ấy đi rồi. Tôi đã rất ngạc nhiên. Thực sự em đã ra đi… chính vì thế, nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng, lòng tôi quặn đau. Tôi không ngờ cô ấy lại chủ động như vậy. Tôi bắt đầu oán hận bản thân sao lại quá thiếu hiểu biết, nếu cô ấy không còn trong trắng thì sao có thể phản ứng mạnh mẽ như vậy. Lòng ghen tị đã khiến tôi gián tiếp gây ra cái chết của công chúa. Cô gái tội nghiệp mà tôi yêu đã lấy mạng sống của mình để chứng minh rằng những gì cô ấy đã giải thích cho tôi là sự thật.

                        Khi màn đêm buông xuống, trong nhà trở nên lạnh lẽo. Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, con khóc gọi mẹ, tôi dỗ con nằm một lúc. Tôi cũng không ngủ được nên bật dậy bật đèn. Khi nhìn thấy bóng tôi trên bức tường của cậu bé sinh nhật, con trai tôi vui vẻ khoe với tôi “hai bố con”. Câu nói của anh làm tôi giật mình tỉnh giấc, hóa ra tôi đã làm oan vợ, ép cô ấy đến cái chết. Phát lại ký ức là đau đớn tột cùng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và tôi quá nhẫn tâm với các vũ công. Cô ấy chỉ muốn tôi tin tưởng cô ấy. Nhưng tôi không thể làm điều đó. Bây giờ tôi rất ân hận, dù có buồn đến đâu cũng không thể để cô ấy quay về mái ấm này. Con mất mẹ vì bố vô tâm…

                        Gần nhà tôi có một người đánh cá tên là Phàn Lang, từng mơ thấy một cô gái đi ăn xin, khi tỉnh dậy thì thấy một con rùa lớn nên nhớ lại giấc mơ và thả con rùa ra. Một hôm, người đàn ông này ra khơi, thuyền bị lật và được một cô gái vớt lên, lúc đó tôi mới biết cô gái này là vợ mình. Vì oan ức, người vợ đã chích điện chết người thủy tộc nên được cứu sống. Cô ấy yêu cầu Pan Lang nhắn tin cho tôi rằng: Anh ấy nên thành lập một ban nhạc để giải tỏa tâm trí của tôi và tôi sẽ xuất hiện. Lúc đầu, tôi không tin tất cả những gì người đàn ông này nói, nhưng khi tôi nhận được bông hoa màu vàng đó, tôi đã tin. Đây thực sự là một bộ trang phục công chúa.

                        Rồi tôi định xá tội ở bờ sông theo lệnh của phan, vu nương hiện ra mà thoắt ẩn thoắt hiện, tôi vội gọi mà giữa sông nàng vẫn kêu:

                        -Xie Ka, ân sủng của Ling thiếp sẽ không bao giờ từ bỏ. Cảm ơn tình yêu của bạn, tôi không thể quay lại thế giới.

                        Vào phút cuối, khung cảnh biến mất. Tôi cúi đầu nức nở. Tôi hối hận lắm. Chỉ vì một trận ghen tuông mù quáng của chồng mà hai mẹ con phải chia lìa mãi mãi. Sai lầm của tôi không thể sửa chữa được. Tôi mong mọi người hãy nhìn vào tôi mà tự dạy cho mình một bài học, vợ chồng đã lấy nhau trăm năm thì phải yêu nhau, tin nhau thì hạnh phúc mới bền lâu được. Vâng.

                        Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 10

                        Tôi tên là trưởng sinh, con một phú ông ở nam bộ. Tôi đã không quan tâm đến việc học từ khi còn nhỏ, vì vậy tôi chỉ sống trong nhà khi tôi lớn lên. Nhiều người nói tôi chảnh, nhưng tôi không nghĩ vậy, vì từ nhỏ tôi chỉ thích một người, đó là cô gái vừa hồn nhiên vừa tốt bụng. Tôi nói với mẹ. Để tính ngày lành tháng tốt, mẹ chuẩn bị một trăm lạng vàng, đến nhà vũ nữ cầu hôn tôi.

                        Tuy nhà nghèo nhưng cô ấy “từ bi, hỷ xả” nên cuộc sống vợ chồng chúng tôi rất hạnh phúc. Nhưng hội quân chưa được bao lâu thì triều đình cử binh đi gặp giặc, ta cũng ở trong số đó nên phải tòng quân. Khi đó, vợ tôi đang mang thai đứa con đầu lòng. Ngày chia tay buồn vui lẫn lộn và đầy nước mắt. Tôi cúi đầu cảm nhận lời dạy của mẹ già. Tôi đau đớn nghe lời từ biệt của vợ và lên đường đi biên giới. Tôi nhớ vợ con, nhớ mẹ già da diết.

                        Vào chiến trường, tôi không khỏi nghĩ đến ngôi nhà lụp xụp của người mẹ già và người vợ trẻ. Chiến tranh đã kết thúc và tôi đã có thể trở về quê hương của mình. Vừa về đến nhà thì nghe tin mẹ già đã qua đời, tôi vô cùng đau buồn. Thật là một cảnh ảm đạm trong chuồng lợn. Tôi dắt con trai tôi – tên là Đan – ra quét mộ mẹ nó. Đứa trẻ xa lạ với người cha vừa gặp đã khóc suốt. Tôi cố gắng an ủi anh ấy:

                        – Im đi và đừng khóc. Bố về, bà ngoại mất, bố buồn lắm.

                        Dan ngây thơ hỏi lại tôi:

                        – Tuyệt vời! Vậy ông cũng là bố tôi à? anh ấy có thể nói chuyện không Không im lặng như bố tôi ngày xưa.

                        Xem Thêm: 99+ Avatar TikTok, Ảnh Đại Diện TikTok Anime, Cute Cho Điện

                        Tôi ngạc nhiên khi nghe anh ấy nói vậy, nên tôi hỏi lại anh ấy và anh ấy nói:

                        – Từng có một người đàn ông đến mỗi tối, mẹ Dan sẽ đi và mẹ Dan sẽ ngồi, nhưng ông ấy không bao giờ bế Dan.

                        Nghe những câu chuyện của các em, tôi vừa đau lòng vừa tức giận. Vì vậy, vợ tôi là một người phụ nữ được nuông chiều, chồng cô ấy tán tỉnh những người đàn ông khác ở nhà trong khi anh ấy đang ở trên chiến trường. Nhưng khi ở nơi chiến trường hiểm nguy đó, tôi không ngừng nghĩ đến cô, ngày đêm mong được gặp lại cô.

                        Về đến nhà, tôi không kìm được ghen tuông mù quáng và hét thật to để trút giận. Tôi mặc kệ vợ giải thích, hàng xóm khuyên can nên tôi đuổi vũ nữ đi. Biết tôi không tin vào sự thật, cuối cùng chị đành ôm con đau đớn bỏ nhà đi.

                        Chiều hôm qua nghe tin nàng nhảy sông Hoàng Hà tự vẫn. Dù còn rất tức giận nhưng tôi cũng đã giăng lưới để tìm xác cô ấy nhưng cả đêm vẫn không tìm thấy.

                        Vào một đêm tĩnh lặng, ôm con trong tay trước ngọn đèn mới thắp sáng, tôi bùi ngùi nghĩ đến cô gái đang khiêu vũ. Cậu bé bỗng hét lên:

                        -Cha Dan lại làm rồi!

                        Tôi vội hỏi nó ở đâu, nó chỉ vào cái bóng của tôi trên tường. Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện. Nhưng ôi chao! Tôi làm gì. Tôi đã giết chính vợ mình. Vợ tôi chết oan vì chính tôi mê muội, đa nghi, ghen tuông, ích kỷ v.v. Tôi rất tiếc. Nhưng quá trễ rồi.

                        Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 11

                        Tôi tên là trưởng sinh từ nam xương. Vợ tôi là vu thị thiết, một người con gái dịu dàng hiền lành. Vợ chồng tôi đang sống vui vẻ, hạnh phúc và hòa thuận, sắp có con đầu lòng. Đáng tiếc, lúc này chiến tranh nổ ra, nội chiến loạn lạc, ta bị bắt đi lính. Nhận lệnh xong, tôi chia tay mẹ và vợ trong sự đau buồn, xót xa và tiếc nuối. Trước khi đi, mẹ dặn dò cẩn thận:

                        – Đến nơi quân sự như vậy thì phải biết tự lo cho mình. Đừng để bản thân bị tổn thương bởi một chút danh lợi. Ta phải ghi nhớ điều này, kẻo hoàng hậu lo lắng. Chị tâm sự với tôi: Anh đi chuyến này, em không dám mong anh đeo ấn tỳ nữ áo gấm về quê… Chỉ mong anh về mang theo chữ “bình yên”. và thế là đủ. Chỉ sợ quân khó lường, địch khó lường. Giặc còn lẩn trốn, quân triều đình còn rối ren. Vả lại, tôi không chặt tre, mùa dưa chín quá, tôi phân vân, mẹ chồng lo lắng. Nhìn ánh trăng soi phố cũ, anh chuẩn bị áo lạnh tặng người phương xa. Nhìn hàng liễu rủ trên đất hoang mà xót xa thương người nơi đất khách. Mệt mỏi như tin tức nhìn, không một cánh hoa hồng nào bay.

                        Mẹ vừa dứt lời, nước mắt tôi trào ra. Tạm biệt gia đình, tôi lên đường chinh chiến. Tôi đi được vài ngày thì vợ tôi sinh em bé. Đó là một cậu bé da trắng mập mạp được công chúa đặt tên là Đan. Tin vui chưa được bao lâu thì tin dữ lại ập đến. Mẹ tôi vì nghĩ đến tôi trong trận chiến mà lâm bệnh nặng không qua khỏi dù vũ nữ đã cố gắng hết sức uống thuốc rồi vĩnh biệt.

                        Một năm sau, chiến tranh kết thúc, tôi trở về quê hương. Khung cảnh không thay đổi nhiều. Cảnh vật vẫn như lúc tôi tạm biệt gia đình để ra chiến trường. Vừa về đến nhà thì nghe tin mẹ mất. Tôi đang rất đau đớn và buồn phiền. Càng buồn hơn khi không hiểu vì lý do gì mà Young Dan lại từ chối nhận tôi là cha của nó. Tranh thủ dịp về thăm mộ mẹ, tôi dắt Đan theo. Khi bước đến mộ, mọi cảm xúc trong tôi được đẩy lên cao trào, nước mắt tôi không cầm được nữa mà òa khóc như một đứa trẻ. Lúc đó tôi mới quay lại và gọi bé Đan. Nó trợn mắt hỏi tôi:

                        – Ông cũng là bố tôi à? Bố tôi trước giờ chỉ im lặng không nói một lời.

                        Tôi phải gặng hỏi mãi mới biết, cứ mỗi tối khi tôi đi vắng lại có một người đàn ông đến nhà. Vì ghen tuông hay ghen tuông, tôi chạy thẳng về nhà và mắng ngay đám vũ nữ. Tôi bỏ ngoài tai mọi lời thanh minh, giải thích, bao biện của bà và hàng xóm. Sau đó, tôi đuổi các vũ công ra khỏi phòng. vu nữ đến bến tàu hoàng giang và ném mình ở đó. May mắn thay, Linh phi đã cứu cô và trở thành cung nữ dưới Long cung. Rồi cô gặp Phan Lang cùng làng với chúng tôi, cô đưa cho Phan Lang một bông hoa vàng, đó là quà của cô. Trong khi đó, ở nhà, tôi biết được sự thật rằng người đàn ông kia chỉ là cái bóng của vũ nữ. Tôi vô cùng đau đớn và đau khổ, nhưng lúc đó hối hận thì đã quá muộn. Phàn Lãng gặp tôi, kể hết sự tình, tặng tôi bông hoa vàng làm kỷ niệm. Sáng sớm hôm sau, tôi mở thùng tắm rửa cho chúa ven sông. Cô ấy xuất hiện trong giây lát, rồi biến mất.

                        Tôi rơi vào tuyệt vọng và tuyệt vọng. Vì tính đa nghi, ghen tuông mà tôi đã mất đi một người vợ, một người mẹ đảm đang vô cùng, và tự tay phá vỡ một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, êm ấm, hòa thuận. rất xin lỗi!

                        Kể chuyện bộ xương đàn ông – Mẫu 12

                        Nếu ai đó hỏi tôi hối tiếc điều gì nhất trong đời, tôi sẽ cúi đầu trả lời rằng điều hối hận nhất của tôi là đã hiểu lầm vợ và khiến cô ấy ra đi. Tôi là một con người sinh ra trong hoàn cảnh đất nước có chiến tranh và tôi cũng phải nhập ngũ như bao chàng trai khác. Trước khi nhập ngũ, mẹ tôi đã gả cho tôi một cô con gái rất xinh đẹp và lễ phép. Rồi sẽ là vợ tôi, trong khoảng thời gian tôi không ra trận, tôi sống cuộc đời của mình với cô ấy.

                        Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều trong trận chiến và mất rất nhiều người. Tôi đã tận mắt chứng kiến ​​biết bao cái chết thương tâm đến nỗi không nhắm được mắt. Bất cứ khi nào tôi nghĩ về gia đình mình như thế này, tôi cảm thấy có động lực để vượt qua tất cả mọi thứ và quay trở lại với họ. Ngày tôi trở lại, tôi biết rằng mẹ tôi đã qua đời vì bà quá nhớ tôi. Tôi là con một của mẹ, bố tôi mất sớm, một mình mẹ nuôi tôi, không ai giúp đỡ. Mẹ tôi thấy thương tôi trong trận chiến và nghĩ đến tôi đã không cầm được nước mắt.

                        Dù sao thì giờ đây ông trời cũng đã bù đắp cho tôi một cậu con trai rất kháu khỉnh và một người vợ thủy chung ngày đêm canh cánh bên tôi. Tôi rất vui, nhưng đứa trẻ không gọi tôi là bố, nó không biết tôi. Anh ấy nói bố anh ấy thường về rất khuya. Tôi giận lắm, hóa ra vợ không chung thủy như tôi tưởng. Trong cơn tức giận, tôi đã đánh cô ấy và đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Tối hôm sau, tôi đang bế con và đột nhiên nó chỉ vào cái bóng của tôi trên tường và nói rằng đó là bố nó. Người tôi như một mớ bòng bong và bủn rủn, tôi chạy đi tìm vợ nhưng không thấy. Sau này nghe tin nàng nhảy sông tự tử.

                        Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy, tôi hối hận nhưng đã quá muộn. Không biết làm sao, bèn lập miếu bên sông nơi nàng tự tử để tạ tội. Câu chuyện này vẫn ám ảnh tôi đến hết cuộc đời, một nỗi ám ảnh về cảm giác tội lỗi.

                        Đóng vai một vị thánh và kể về cuộc đời của ngài

                        Trong cuộc đời không ai không mắc sai lầm, nhưng chỉ cần đủ quyết tâm và kiên trì thì hầu hết đều có thể sửa chữa được. Nhưng cũng sẽ có những sai lầm, cho dù bạn dành cả cuộc đời để bù đắp cũng không thể sửa chữa được, chỉ để lại nỗi buồn, sự tiếc nuối và nuối tiếc. Đây là câu chuyện của cuộc đời tôi. Con trai tôi mất mẹ và tôi mất đi người vợ dịu dàng vì sự ghen tuông mù quáng đã hủy hoại gia đình tôi.

                        Tôi là sinh viên. Vì là con một trong nhà họ nên tôi được bố mẹ nuông chiều từ nhỏ, “ngậm thìa vàng ngậm thìa vàng”, tôi cũng ỷ vào của cải gia đình mà phung phí việc học. Khi nàng kết hôn, trong làng có một vũ nữ nổi tiếng, tuy nhà nghèo nhưng nàng dịu dàng xinh đẹp, được nhiều chàng trai theo đuổi. Vì cảm phục đức hạnh của nàng, chàng xin mẹ đem trầu cau và một trăm lạng vàng để cưới nàng làm vợ. Bản tính ta hay nghi ngờ, cho nên cho dù là vợ chồng ngủ chung giường, ta cũng không tin công chúa, vẫn luôn đề phòng mọi việc. Nhưng cô ấy không những không làm tôi thất vọng mà còn rất khéo léo nên gia đình chưa bao giờ có xích mích.

                        Cuộc sống vợ chồng hạnh phúc không được bao lâu, vì ít học nên tôi phải nhập ngũ. Ngày con đi, mẹ nuốt nước mắt nói:

                        – Nay con xin nhập ngũ tạm xa gối. Danh lợi hiếm có, nhưng trong võ đạo phải biết làm gương, hoạn nạn thì lui, tùy khả năng tiến lên, không được tham mồi mà mắc bẫy. Tầng lớp quý tộc lớn đã nhường chỗ cho người dân. Với một bức thư như vậy, các bà mẹ có thể ở nhà mà không phải lo lắng về con cái của họ.

                        Ta nghe mẫu thân mệnh lệnh, vô cùng cung kính quỳ rạp xuống đất. Về phần công chúa, nàng rót một ly rượu đầy và nói:

                        –Hắn đi chuyến này, hắn không dám mong mang ấn tỳ nữ áo gấm trở về cố hương, hắn chỉ hy vọng có một ngày có thể mang theo hai chữ bình yên, đó là đầy đủ. Chỉ sợ quân khó lường, địch khó lường. Giặc còn rình rập, quân triều đình còn miệt mài, rồi tre chưa chặt mà mùa dưa chín quá khiến con hoang mang, mẹ lo lắng. Nhìn thành phố cũ răng, chuẩn bị quần áo mùa đông, gửi đi, nhìn cây liễu trong đất hoang, lại khóc, yêu người bản địa, yêu động vật! Cho dù có hàng ngàn bức thư, e rằng không có cánh hoa hồng nào tung bay.

                        Nói xong, những giọt nước mắt lăn dài trên má khiến mọi người càng thêm xúc động. Vợ tôi luôn dịu dàng, ân cần và chu đáo, và cô ấy làm tôi ngạc nhiên! Lúc đó tôi chỉ mong mẹ và vợ luôn khỏe mạnh, bình an chờ ngày tôi trở về. Một cái cúi đầu nữa và tôi sẽ rời đi.

                        Ba năm sinh tử, có lúc tôi cảm thấy cuộc chiến này sẽ không có hồi kết, có lúc tôi như muốn bỏ cuộc. Nỗi nhớ gia đình hàng đêm khiến tôi thao thức, vừa day dứt, vừa là nguồn động lực tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Cuối cùng thì giai đoạn khó khăn đó cũng qua. Ngày về, tôi cứ nghĩ chắc mình hạnh phúc lắm, vì có bàn tay đón chào của mẹ, cái ôm của vợ và nụ cười của đứa con trai mới chào đời. Nhưng vừa về đến nơi thì nghe tin mẹ mất. Đau đớn, cay đắng đến tận cùng.

                        Ngày hôm sau, tôi đưa con trai Đan ra thăm mộ mẹ. Cậu bé kiên quyết không chịu đi theo, cậu bật khóc. Mình dỗ nó thôi :

                        – Im đi và đừng khóc. Khi cha tôi trở về, bà tôi đã qua đời, và cha tôi rất buồn.

                        Cậu bé hồn nhiên nói:

                        – Tuyệt vời! Vậy ông cũng là bố tôi à? Anh ấy có thể nói chuyện, không giống như

                        Bố tôi thường im lặng.

                        Lời nói của cậu bé như tia chớp giữa trời quang, tôi giật mình vội hỏi. Rồi đứa trẻ nói:

                        – Trước đây, đêm nào cũng có người đàn ông đến, mẹ Đan đi, mẹ Đan ngồi nhưng chưa bao giờ bế Đan.

                        Nghe đến đây, tôi choáng váng, cả người như đông cứng lại. Tôi cố trấn tĩnh, tin đó không phải sự thật. Thật không may, tôi không thể tin những gì đứa trẻ ngây thơ này nói. Như một con dao, cứa dần vào tim tôi. Chẳng lẽ cô vũ công kia đã làm điều gì có lỗi với cuộc đời tôi, cô ấy có phản bội tôi và nổi cơn thịnh nộ với ai không? Sau ba năm làm việc chăm chỉ, đây có phải là kết quả của sự trở lại? Đau đớn và uất ức biết bao!

                        Không kiềm chế được cảm xúc, về đến nhà, tôi mắng vợ một trận để trút giận. Phù Nương giật mình trước, nhìn tôi trừng trừng nói:

                        – Mình là con nhà nghèo, được cậy nhà giàu. Không bằng lòng với cuộc hội ngộ, tình dục và sự chia phôi bởi đội quân lửa. Thời hạn sử dụng là ba năm. Thủ dâm bằng son và phấn, Liu Qianghua Lane không bao giờ đuổi theo cô. Đâu có chuyện tự hủy hoại bản thân như anh nói. Dám kiên trì bày tỏ để xua tan nghi ngờ. Xin đừng luôn nghi ngờ tôi.

                        Tuy nhiên, lúc đó tôi không tin một lời nào của cô ấy. Tôi không nói với cô ấy, tôi nghe con nói rằng mặc dù cô ấy hỏi nhưng tôi không yêu cầu cô ấy giải thích và tôi đã đuổi cô gái nhảy ra khỏi nhà mặc cho sự phản đối của gia đình tôi. Trước khi đi, cô miễn cưỡng nói:

                        – Tôi phụ thuộc vào anh ấy vì tôi có khuynh hướng hay nghi ngờ. Bây giờ bình rơi, trâm rơi, mây mưa tạnh, sen rơi trong ao, liễu theo gió rơi, bông tuyết rũ cành rơi, gọi én mùa xuân. Bỏ bầy cừu non nước sâu buồn xa cách làm sao sang núi vọng bên kia.

                        Nói xong, cô đứng dậy thay quần áo, đi tắm rồi ra về. Không ngờ hôm sau tôi mới biết cô ấy gieo mình xuống sông để chứng minh mình còn trinh. Nghe tin này, dù tôi vẫn rất tức giận nhưng nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng bao năm qua, tôi tìm mọi cách để cứu vớt thi thể chị nhưng không tìm được. Ôm lòng không ngủ được.

                        Một lúc sau, vào một đêm khuya, trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng ríu rít xa xa. Tôi thắp ngọn đèn dầu mờ ảo và ngồi xuống bên con trai. Tôi nhìn vào trong phòng và chợt thấy trống vắng, cô đơn và lạnh lẽo đến lạ thường. Đột nhiên, Bé Đan hét lên:

                        -à! Cha Dan lại đến rồi!

                        Tôi kinh ngạc nhìn quanh phòng, nhưng không thấy gì cả. Điều tôi cảm nhận được là gió thổi vào, tiếng côn trùng vang vọng ngày càng rõ hơn. Tôi tưởng anh nói đùa, nhưng khi hỏi ra, anh chỉ vào cái bóng của tôi in trên tường và nói:

                        – Đây rồi! Tôi thẫn thờ, dòng nước nóng ấm áp như chực chờ tuôn ra

                        Vô hình. Hóa ra vì không muốn con trai mất đi tình thương của cha, chắc hẳn vợ anh đã nói với anh rằng cái bóng trên tường chính là cha anh. Mọi thứ sụp đổ. Nếu nói trước đây, khi hiểu lầm vợ phản bội, tôi rất tức giận và phẫn uất, thì giờ đây tôi lại hối hận. Nhưng bây giờ đã quá muộn và tôi không thể làm gì được. Vợ tôi đã ra đi mãi mãi… nhớ trước đây, khi ở bên tôi, cô ấy chưa bao giờ khóc, nhưng kể từ ngày hôm đó, ánh mắt cuối cùng cô ấy nhìn tôi đau đớn, cô ấy đã khóc rất nhiều… Nhưng rồi tôi không hiểu và không’ Tôi không muốn hiểu vì sự ghen tị đã bào mòn sự tỉnh táo của tôi.

                        Ngày qua ngày, tôi đã sống với những hối tiếc như vậy. Cho đến một ngày, đột nhiên có một người đàn ông đến, tự xưng là Phan Lang. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc là tôi hoàn toàn không biết người này. Tuy nhiên, người đàn ông tên Pan Lang đã mang đến cho tôi một tin giật gân khiến tôi không còn quan tâm anh ta là ai và đến từ đâu: vợ tôi vẫn còn sống.

                        Thật không thể tin nổi. Sau đó, ông trao tấm lụa vàng và kể chuyện vua Nam Hải lang thang trong thủy cung, ông cũng gặp vợ tôi và trò chuyện với cô ấy, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ cho tôi thứ thuốc tiên này. Nghe anh nói vậy tôi vừa mừng vừa lo. Tôi biết ơn vì vợ tôi vẫn còn sống, nhưng tôi sợ hơn rằng niềm hy vọng mới tìm thấy của tôi sẽ lại bị tiêu tan bởi một trò đùa ác ý. Phan lang cũng xin tắm rửa ở bến tàu hoàng giang – nơi vợ tôi tự thiêu và cô ấy sẽ quay lại.

                        Tôi mạo hiểm lắng nghe. Có tôi ở đây, chỉ cần cô ấy có thể quay lại, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Tôi đã mở ba diễn đàn suốt đêm dài và vẫn không có vũ công nào xuất hiện. Đến ngày thứ tư, khi niềm hy vọng của tôi sắp tan thành mây khói, thình lình tôi nhìn thấy một chiếc kiệu nhiều màu sắc xuất hiện trên mặt nước mênh mông. Cả dòng sông bỗng rực rỡ lấp lánh, như lạc vào một thế giới khác. Công chúa bước ra khỏi kiệu, khoác trên mình chiếc váy lấp lánh, xinh đẹp rạng ngời. Tuy nhiên, khi tôi gọi, cô ấy chỉ đứng dưới sông và nói:

                        – Cảm ơn Lingfei vì đức tính của bạn, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Cảm ơn tình yêu của bạn, tôi không thể quay lại.

                        Nói xong nàng khiêng kiệu đi vào, đoàn kiệu không ngừng xuất hiện ở giữa sông, sau đó chậm rãi biến mất. Nó đã thực sự kết thúc, và không có cách nào để hoàn tác nó.

                        Đã nhiều năm trôi qua nhưng lỗi lầm ấy vẫn như nhát dao cứa vào tim tôi, rỉ máu từ từ. Cho dù cuộc sống của tôi bây giờ tốt hơn trước gấp vạn lần, tôi cũng không thể trả công chúa lại cho tôi được nữa. Cũng chính từ lỗi lầm đó, tôi đã tự dạy cho mình một bài học sâu sắc, tôi sẽ cố gắng sống tốt và nuôi dạy Đan thật tốt để nó không bao giờ mắc phải những sai lầm không thể cứu vãn như tôi, để cô ấy yên tâm ở Cửu Tuyền.

                        Đóng vai Trường Sinh để nói lên nỗi oan của công chúa

                        Từ xưa đến nay, biết bao phụ nữ gặp bất hạnh, không lối thoát. Cực đoan hơn nữa là dưới chế độ phong kiến, một xã hội cổ hủ “trọng nam khinh nữ”. Là một người chồng, người cha, tôi không thể giấu mãi chuyện này. Bây giờ bé Đan đã lớn, đủ trưởng thành để nhìn nhận vấn đề và bé cần biết những gì đã xảy ra trong quá khứ.

                        vu nương – Cái tên nghe rất tình cảm. Đây là nơi mà tôi và mẹ Dan Wu đã yêu lụa hồng. Cô ấy xinh đẹp, hiếu thảo và rất tốt bụng. Còn tôi——trường sinh là con nhà giàu, muốn gì được nấy, nhưng lại không ngại miệng lưỡi và tư duy thua kém người khác. Đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên và dần dần muốn kết hôn với cô ấy. Cậu con trai được cha mẹ hết mực yêu thương. Với tấm lòng nhân hậu như cô, nếu mẹ chồng không thích, cô liền xông lên xin mẹ một trăm lượng vàng để gửi về ngoại, bà vui vẻ đồng ý.

                        Kết hôn như vậy, đôi bên đều rất vui vẻ. Vì suy nghĩ nông cạn, tôi biết mình là một kẻ đố kỵ mù quáng. Với tôi, chắc hẳn cô ấy muốn tuân theo phép tắc, yên ấm trong nhà. Chẳng mấy chốc nước non đã xảy ra biến cố, là người con của Tổ Quốc làm sao có thể làm ngơ. Trước khi đi, mẹ và vợ tôi đã chuẩn bị chu đáo và cho tôi lời khuyên bổ ích. Họ chỉ muốn tôi bình an vô sự trở về, danh tiếng bên ngoài không quan trọng.

                        Tôi thực sự không muốn xa gia đình, nhưng vì đất nước, tôi phải làm vậy. Một tuần sau khi đến đó, anh nghe tin người vợ ở nhà đã sinh một bé trai kháu khỉnh, anh đặt tên là Đan. Tôi không biết sẽ thế nào nếu không có ông xã bên cạnh. Nhờ cần kiệm, mẹ thường xuyên viết thư thăm hỏi, kể lể tình hình ở nhà nên tôi cũng bớt lo lắng. Không lâu sau, tôi nhận được tin mẹ tôi ốm nặng. Biết mẹ chăm sóc tôi rất tận tình, mẹ luôn hỏi han, an ủi, động viên mẹ chờ tôi về, nhưng mẹ đã già yếu, con người dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được ý trời. . Mẹ tôi đã qua đời.

                        Tôi đã trở lại từ chiến trường giết chóc trong nửa năm. Bấy giờ quân thù đã đầu hàng, đất nước vốn đã thanh bình. Tôi vừa ra đến cửa thì vợ tôi chạy ra, suýt chút nữa thì ngã nhào, ôm chầm lấy tôi. Nhìn xung quanh, chỉ có một mình cô ấy làm việc nhà, dạy dỗ con cái và chăm sóc đồ đạc của mẹ rất chu đáo. Thế là đủ biết người phụ nữ này đã bỏ ra bao nhiêu công sức! Tôi bế đứa trẻ trên tay đến mộ mẹ và sững sờ trong vài giây. Tôi vừa khóc vừa nói:

                        – Im đi và đừng khóc. Khi cha tôi trở về, bà tôi đã qua đời, và cha tôi rất buồn.

                        Nó lẩm bẩm một mình rồi ngây thơ trả lời:

                        – Tuyệt vời! Vậy ông cũng là bố tôi à? Anh ấy nói chuyện được trở lại chứ không còn im lặng như bố tôi ngày xưa nữa.

                        Tôi ngạc nhiên. Tôi hỏi thì anh bảo tối nào cũng có người đến chơi, anh đứng lên đi thì người đó đi, ngồi xuống thì người đó cũng ngồi, không bao giờ nói chuyện hay cầm thuốc. . Tôi nóng nảy, tỏ ra giận dỗi, chắc vợ hư, không chung thủy. Về đến nhà, tôi mắng và đánh cô ấy, yêu cầu cô ấy yêu cầu một lời giải thích và nhờ hàng xóm can thiệp. Chắc hẳn ngày hôm đó với tôi là một ngày đầy lỗi lầm. Cô tắm rửa tắm rửa, rồi đi đâu không ai biết. Tôi thậm chí không quan tâm. Chỉ biết rằng khi anh đi em mang theo một bông hoa vàng.

                        Sau này nghe tin cô ấy gieo mình xuống sông tự tử, dù rất tức giận nhưng tôi vẫn đi tìm cô ấy. Tôi đã tìm kiếm và tìm kiếm, nhưng không thể tìm thấy bất cứ điều gì, vì vậy tôi đã ném và về nhà.

                        Đêm đó, hai cha con đang ngồi trước chùa dầu, bỗng Đan chỉ tay vào tường:

                        -Cha Dan lại làm rồi!

                        Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tường, tôi biết mình đã phạm một sai lầm chết người. Do nghi ngờ, ghen tuông và có những suy nghĩ không bằng nên anh đã ép vợ đến quyết định tự tử. Mỗi đêm, vì muốn con trai không thấy ghê tởm khi gặp lại bố, và cũng để khỏi cô đơn, bà nói đùa với con rằng cái bóng trên tường chính là bố Đan – tôi. Anh ấy không hiểu lòng vợ, hay ghen tuông, ghen tuông mà không nghe vợ giải thích, đúng là một người chồng tồi.

                        Một lúc sau, có người cùng làng đến gặp tôi, anh ấy tên là Phan Lang. Lúc đầu anh ấy nói với tôi về việc gặp sắt dưới nước, nhưng tôi không tin. Làm thế nào mà huyền thoại này xảy ra? Sau khi thấy phan lấy bông hoa vàng cũ ra, tôi đành tin và nhận lời. Anh ấy bảo tôi họp chợ ba ngày ba đêm ở bến Hoàng Giang, tôi đi về. có thật! Xa xa, bóng vợ ông đứng trên chiếc kiệu, lúc ẩn lúc hiện. Tôi gọi to nhưng em vẫn đứng giữa hàng và đáp:

                        – Cảm ơn Lingfei vì đức tính của bạn, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Cảm ơn tình yêu của bạn, tôi không thể quay lại.

                        Tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Cô trốn trong làn khói và biến mất, để lại một ký ức không thể xóa nhòa trên thế giới này. Cho đến ngày nay, khi tôi đã già, tôi vẫn còn suy nghĩ về những gì đã xảy ra khi đó. Điều này cũng đúng! Làm sao tôi có thể sống yên ổn khi tôi là nguyên nhân khiến vợ tôi chết và con tôi mồ côi mẹ? Tôi không cầu điều gì, chỉ mong cô ấy ở đây, bình an vui vẻ, không vô tâm như người phàm này. Vậy thì tôi, tôi sẽ chịu mọi hình phạt từ mọi người và các chàng trai.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục