Truyện ngắn Thạch Lam

Truyện ngắn Thạch Lam

Truyện ngắn thạch lam

Video Truyện ngắn thạch lam

Truyện ngắn Hòn đá xanh

Hầu hết mùa hè…tôi không rời Hà Nội đột ngột. Sáng sớm thức dậy trong căn phòng trọ thấy ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá nhảy nhót trên những bức tường. Trời nắng và gió mát, làm tôi nhớ đến những ngọn núi nơi cha tôi sống, nhưng tôi đã không đến đó từ lâu.

Bạn Đang Xem: Truyện ngắn Thạch Lam

Mang theo vài bộ quần áo và vài cuốn sách, tôi hớn hở ra ga, vui vì rời xa chốn phồn hoa đô thị, nhất là quên đi những bài tập nhàm chán vô bổ ở trường.

Tâm hồn tôi nở hoa theo gió vũ trụ. Trên tàu, tôi mải mê nhìn những ngọn đồi xanh ngút trời, nơi tôi sắp đến cũng có những ngọn núi như thế. Cha tôi là bạn thân của cha tôi ngày xưa và ông có một đồn điền lớn trồng sắn và chè. Thuở nhỏ đã nhiều lần đến thăm nhà ông, nhưng sau khi tốt nghiệp ra Hà Nội thì chưa bao giờ có dịp về lại.

Xuống ở một bến nhỏ gần p., không có ai đón. Tôi biết trước vì tôi đã không thông báo cho bố khi tôi đi. Tôi muốn đến bất chợt.

Chiếc xe bị cướp dưới nách và tôi ung dung chạy xuống sông cống, lên xuống đồi. Cây cầu gỗ mong manh bắc qua hai bên rừng thông trải dài từ đỉnh núi xuống đến bờ, gió thổi vi vu, tiếng lá thông rì rào lưu luyến gợi cho tôi sự bao la.

Đó là một buổi chiều yên tĩnh. Phía tây mây bồng bềnh, nắng chiều chiếu rọi một khúc sông như ánh vàng le lói giữa núi rừng và cánh đồng đã bắt đầu ngả màu tím. Một đàn chim đi kiếm ăn bay ngang qua đầu, tiếng đập cánh như mưa. Tôi nhìn lên và nhìn theo cho đến khi vết chuyển động màu đen của con chim biến mất hoàn toàn khỏi đám mây.

Tôi đi theo con đường lên đồi, băng qua hai con phố, một khu chợ nhỏ rồi rẽ phải. Nhà ông nằm dưới chân đồi nhìn ra chợ, một ngôi nhà gạch cũ kỹ, tường mọc rêu xanh. Không do dự, tôi bước tới đẩy cửa vào.

Vào cửa bước vài bước lên vườn chè, hai ông bà đang ngồi giữa sân hít thở không khí trong lành. Bố nhìn thấy tôi và hét lên:

– À, anh dậy rồi. Từ thời điểm chúng tôi gửi lại bài báo của mình, chúng tôi đã chờ đợi bạn.

Bà ngoại cũng ân cần hỏi:

– Sao anh không cúp máy báo trước cho em qua đón?

Tôi bỏ mũ ra chào, bà tôi vội chào, bà là bạn tốt của mẹ tôi, lúc đó mẹ tôi vẫn còn buôn bán ở đây.

Cha tôi là một người nhà quê già và khỏe mạnh. Nhìn vào khe hở trên chiếc áo hở hang của tôi, tôi thấy một người đàn ông sưng húp, xám xịt và hồng hào, nước da của một người làm việc ngoài trời và dưới ánh nắng mặt trời.

Anh đứng dậy, nắm tay tôi, đẩy một đứa bé sang bên và nói:

– Chào bạn.

Rồi quay sang tôi, anh cười và nói:

– Nó cứ nhắc đến anh và cứ đòi ra Hà Nội.

Tôi xoa đầu một cậu bé kháu khỉnh chừng bảy tám tuổi. Tuy nhiên, cha tôi đã mời tôi đến thăm các khu vườn và Phố Chợ.

Nhà anh có vườn bao quanh, một cao một thấp, kéo dài đến tận đỉnh đồi. Các giống tre và sắn được trồng ở hai bên. Ở giữa là một con đường mòn, hai bên có bậc đá, đá xám tím, rêu xanh dày đặc khắp nơi. Thỉnh thoảng, một cây bách xù tươi tốt mọc gần đó, những cành thấp xiên xẹo khiến chúng tôi phải lom khom.

Dưới chân núi, tôi chợt nghe tiếng cười giữa rừng cây, thấp thoáng bóng người qua hàng chè. Bố nhìn tôi nói:

– Chúng ta đây, bạn có nhớ không?

Mặc dù không có hình ảnh nào trong đầu nhưng tôi vẫn gật đầu trong im lặng.

Phố Chợ nằm ngay bên kia cầu. Dòng sông trống rỗng giữa núi rừng, biến mất rồi lại soi bóng phía xa, chảy qua những cánh đồng hẹp. Lúc đó sương đã rơi và những ngọn núi phía chân trời đã bị bao phủ. Chúng tôi đi dạo trên phố, hay dạo quanh những ngôi nhà tranh nhỏ, gọn gàng và sạch sẽ, và thật tuyệt khi ngắm nhìn.

Buổi tối, tôi và bố về, thấy trên bàn đặt giữa sân một đĩa đầy đồ ăn, bà nội đang tất bật chuẩn bị bữa ăn. Thấy tôi, chị vội mời:

– Anh ấy về ăn tối rồi. Ăn một bữa tầm thường và vui lòng lấp đầy dạ dày của bạn.

<3 Ông nội rất vui vẻ, giống như ông thích có ai đó để chơi cùng, đặc biệt nếu người đó là tôi. Anh ta uống một ly rượu lớn và cười thành tiếng. Bà lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, luôn cho rau vào bát và ép tôi ăn. Thấy chồng vui vẻ, cô cũng thấy vui lây.

Tôi nhìn vào trong nhà và hỏi:

– Anh ơi, mấy anh đâu rồi, anh không rủ em đi ăn à.

Bà trả lời:

Xem Thêm: Hạt Nhân Nguyên Tử Là Gì? Cấu Tạo Của Hạt Nhân Nguyên Tử

– Anh cứ ăn đi. Tất cả họ đã ăn.

Sau khi tạm dừng, cô ấy mỉm cười nói thêm:

– Họ ngại ra mặt.

Ông già mỉm cười đáp:

– Ồ, bạn tốt, nhưng không ai ngại. Họ không nhớ khi anh ấy vẫn theo anh ấy để nhận quà sao?

Tôi đang cố nhớ lại lần cuối cùng tôi ở đây, lâu lắm rồi. Như thể lúc đó có hai cô bé đã lớn và mới bắt đầu đi học.

Tôi không thể tin đó là hai cô gái trẻ mà tôi thoáng thấy trong vườn.

Bữa ăn xong, bố dọn ghế ra sân cùng tôi ngồi hàn huyên. Trên một chiếc bàn nhỏ đặt một ngọn đèn dầu có chao bằng lụa xanh xinh xắn – có lẽ là tác phẩm của hai cô gái trẻ – tỏa ánh sáng rực rỡ xuống những rễ cây cằn cỗi. Trời đã về chiều, ngàn vì sao lấp lánh trong làn không khí mát lành trên bầu trời cao rộng. Đêm trên núi bao trùm lấy tôi, đượm mùi hương lạ thoảng theo gió. Mọi âm thanh đều êm dịu làm cho sự im lặng ngân vang như tiếng đàn, những chú bướm nhỏ bay ra khỏi bóng tối, chập chờn trước ánh đèn rồi lại chìm vào bóng tối như sự gia tốc nhanh chóng của khu rừng xung quanh.

Tôi thấy vui và nhẹ trong lòng. Lần đầu tiên, đêm và cảnh trở nên gần gũi như những người bạn với tôi, khác hẳn khi ở Hà Nội, đêm chỉ mệt và nặng niềm vui.

Xem Thêm : Top 5 Bài soạn Phỏng vấn và trả lời phỏng vấn (Ngữ Văn 11) hay nhất

*

* *

Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chim ríu rít trong vườn. Mặt trời vẫn khuất sau rặng núi, soi vào hồn người giữa trời xanh. Bên kia sông, rừng cây đủ màu vẫn mờ ảo trong làn sương trắng.

Dưới chân núi, đồng lúa như nhung, đồng lúa trong như gương. Con đường đất đỏ cắt qua cánh đồng, người đi chợ ít như đàn kiến. Nhìn xuống mọi thứ trên đời giống như một bản nhạc vui vẻ và sôi động, khiến trái tim tôi dâng trào.

Tôi leo lên đỉnh đồi, ngồi trên tảng đá và nhìn xung quanh. Khi nắng bắt đầu hửng, cỏ dưới chân mềm và nóng, tôi thong thả bước xuống, rón rén bước vào vườn chè, rồi bước ra bờ sông, tìm một chỗ râm mát để nghỉ ngơi. Tôi nằm trên bãi cỏ mơ mộng, đếm những con quạ xa xa. Suốt ngày rong ruổi trong núi, mắt thấy tai nghe không dứt.

Buổi chiều lắng nghe tiếng gió rì rào khe khẽ trên vách đá, hay đứng trên đồi nhìn sương giăng dần trên sông. Tôi men theo con đường cỏ đỏ ướt át trong hàng giậu đến chỗ sáng bọ đêm. Tôi ngước nhìn những vì sao lấp lánh trong dải ngân hà mờ ảo, tìm kiếm tên nông dân đáng ghét.

Khi loanh quanh chán, tôi tiếp tục trò chuyện với bố trên chiếc ghế dài ngoài hiên. Bố tôi từng sở hữu một cửa hàng, vì vậy ông kể câu chuyện về cửa hàng đó. Tôi chán nghe anh nói chuyện. Nhưng đôi khi, giữa cuộc trò chuyện, tôi dừng lại vì đằng sau cha tôi, đôi mắt to tròn của Nữ hoàng – con gái lớn của cha tôi – đang chăm chú nhìn tôi. Tôi nhìn lên và cô ấy quay đi. Nhưng đồng thời, tôi vẫn cảm thấy như đôi mắt của cô ấy đang nhìn tôi.

Ngày hôm sau, tôi nhận thấy sau đó. Cô ấy còn rất trẻ, mười lăm, mười sáu tuổi. Mảnh khảnh như một cành cây, với khuôn mặt thanh tú. Tuy nhiên, tôi không để ý đến cô ấy quá lâu, chỉ thấy cô ấy là một cô nữ sinh trẻ trung, hồn nhiên và nhí nhảnh.

Nhưng thỉnh thoảng, khi tôi đang đi loanh quanh, hình ảnh của cô ấy thoáng qua tâm trí tôi. Ở nơi này, tôi chỉ nhận thấy những người phụ nữ quê mùa vụng về và vụng về. Nữ hoàng là biểu tượng của sự tươi mát và sang trọng. Kể từ ngày tôi đến đây, thỉnh thoảng tôi cũng nói chuyện với cô ấy và nhờ cô ấy làm một số công việc gia đình như may vá. Đôi khi tôi cho cô ấy mượn những tờ báo cũ và những cuốn tiểu thuyết tôi mang theo.

Gió lộng trên cánh đồng, hương thơm của hoa và bầu trời mây bao la đã chiếm lấy tâm hồn tôi. Những chuyến đi chơi xa trên đồn điền trồng sắn hay trên những con dốc giúp tôi sống động và năng động hơn. Những lúc ấy, tôi rất muốn có một người con gái ở bên để chia sẻ cảm giác say sưa đó.

Nhưng tôi cũng khao khát khoái cảm mà các cô gái trẻ không thể mang lại. Tôi cũng thích thưởng ngoạn phong cảnh núi rừng, thích đi bộ qua những nơi cỏ sậy nhọn hoắt làm tay chân đau nhức. Một buổi trưa nắng, tôi tìm một chỗ khuỷu tay có bóng râm, cởi cúc áo, nằm xuống cỏ và ngủ gà ngủ gật. Giấc mơ đẹp đọng lại trong tim, khoác tay một cô gái dạo qua vườn trà. Dần dần, hình bóng của cô gái rõ ràng là con trai của người phụ nữ trẻ.

Tôi vùng dậy bước thật nhanh như để trốn tránh nỗi ám ảnh đó. Tôi lên đồi để gió mát phả vào trán, để tóc bay trong gió.

Tuy nhiên, tôi chú ý đến cô ấy nhiều hơn mỗi ngày. Cô ấy dường như cũng đang cố gắng thu hút sự chú ý của tôi. Khi tôi đang đọc sách hay đang ngồi nghỉ ngơi, hễ ngẩng đầu lên là thấy em đang nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt nhung như đóa hoa tím ướt át, vội quay mặt đi, nhưng lại thấy hai gò má ửng hồng, vẻ thẹn thùng, cô ấy không có thời gian để trốn tránh tôi.

Đôi khi, trên bàn làm việc trong phòng, tôi chợt thấy những bông hoa cắm trong lọ, hay một bông hoa to trên chồng sách. Một sáng thức dậy, tôi còn đang nằm trên giường nhìn nắng xuyên qua kẽ lá thì hoàng hậu bước vào, trên tay là một bó sen trắng vừa hái dưới hồ. Ông trùm hoa trong bình quay lại cười với tôi:

-Bạn có thích hoa sen trắng không?

Tôi ngồi dậy, nhìn cô ấy, khẽ cảm ơn. Tôi thấy đôi mắt cô ấy sáng lên khi cắm hoa, và toàn thân cô ấy dường như tràn ngập niềm vui. Cô với tay lấy một bông hoa, ngửi thấy mùi thơm rồi lại đi ra ngoài. Tôi đi theo nàng, tự nhiên chú ý đến dáng người yểu điệu, thân hình mảnh khảnh của hoàng hậu, bỗng một cảm giác thèm muốn trào dâng khắp người.

Tôi đứng dậy tựa cửa thấy em đứng bên bệ sân, với lấy thìa rửa tay. Thân hình nàng bồng bềnh như đóa hoa ban mai trên nền lá xanh mướt. Tà áo trắng tung bay trong gió, tất cả nắng, lá, bóng râm như nhảy múa xung quanh cô gái trong sáng này. Trong chốc lát, có tiếng nước bắn tung toé trên những phiến đá nhẵn nhụi, rồi từng giọt từng giọt qua nắp đổ xuống nhiều vũng. Mãi rửa hai bàn tay xinh, mãi nhìn ngón út. Sau đó, tôi thấy cô ấy dựa vào mặt hồ bơi, hình ảnh phản chiếu của cô ấy trong nước, đưa tay lên vuốt tóc. Vừa ngẩng đầu lên, nàng vô tình nhìn thấy ta, vội vàng xấu hổ trốn vào trong vườn.

Kể từ ngày hôm đó, tôi luôn cảm thấy bóng dáng của cô ấy quanh mình. Tất cả những cuốn sách tôi đọc đều được sắp xếp ngay ngắn, bút và bút trên bàn được cất gọn gàng, thậm chí quần áo của tôi cũng được xếp gọn gàng sau lưng. Tôi đoán cô ấy thực sự muốn làm quen với tôi; những cuốn sách cũ của tôi thường được mở ra và đôi khi tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, giống như một bàn tay thơm tho vươn ra.

Với tất cả sự bận rộn của một cuộc dạo chơi trong vườn, tôi chợt cảm thấy rằng, bất chợt gặp tôi, cô ấy e thẹn cúi xuống nhường đường cho tôi hay nở một nụ cười ngọt ngào trên môi. Đôi khi đứng trên sườn đồi, tôi thấy em đi dọc bãi cỏ, tìm những bông hoa dại, kết thành một bó hoa rất mộc mạc, sau này tôi thấy cắm trong lọ hoa trên bàn học.

Dần dần, tôi quen nói chuyện với Nữ hoàng. Tôi gặp hai chị em đang hái chè trong vườn, dừng lại hỏi thăm vài câu đã thấy đôi má ửng hồng giữa đám lá xanh, đôi mắt đen láy sáng long lanh. Tôi nhận ra rằng, bài thuần khiết như một bông hoa, và tâm hồn thuần khiết như một người dân làng. Cô ấy đã cởi bỏ tất cả những bộ quần áo xinh đẹp của mình, nhưng những kiểu quần áo mới tươi sáng và rộng rãi, làm nổi bật thân hình cân đối của cô ấy. Tóc cô ấy luôn được chải mượt, còn tóc anh óng mượt như cỏ. Bao nhiêu bạn muốn làm hài lòng tôi! Cô ấy tỏa ra một sự mềm mại xung quanh tôi, một sự thân mật mãnh liệt. Còn tôi, chỉ cần ở gần cô ấy là tôi thấy hạnh phúc.

Xem Thêm: 12 cách nhìn người giúp bạn sàng lọc mối quan hệ

Chúng tôi dần thân nhau như người quen. Tất cả những chuyến đi chơi của tôi đều có cô ấy bên cạnh. Cô ấy tiến lại gần tôi, vừa háo hức vừa háo hức như một đứa trẻ. Khi tôi trèo ngang đồi chè, thỉnh thoảng tôi đưa tay giúp em vượt qua một tảng đá hay một khoảng trống trong bụi cây, em nắm chặt tay tôi và ngả người vào vai tôi, sung sướng và tự tin.

Từ nay cô đã hoàn toàn khác với cô bé nhút nhát khi mới đến đây. Queen trở thành một cô gái điệu đà, mộng mơ và u buồn, tràn đầy sức trẻ.

Xem Thêm : Top 5 Bài soạn Phỏng vấn và trả lời phỏng vấn (Ngữ Văn 11) hay nhất

*

* *

Mỗi ngày, cô ấy cho tôi thấy tình yêu của cô ấy; một ánh mắt, một nụ cười, một cử chỉ tôi có thể hiểu được. Thân hình non nớt của em run rẩy dưới mắt tôi, cả người em nở nang như nụ hoa dưới nắng trước tình yêu. Còn tôi, tôi cũng chăm sóc em như người yêu, kể cho em nghe chuyện thành phố tôi học. Cô ấy hỏi tôi về những cô gái trẻ đẹp trong tỉnh, quần áo mới và cách trang điểm, những mối quan hệ của tôi với các bạn gái cùng trường. Nghe tôi nói, cô ấy rất ít nói và mơ màng, thỉnh thoảng cô ấy nắm lấy tay tôi và hỏi:

– Anh ơi, anh có xinh bằng họ không? Bạn có trang điểm tốt hơn?

Tôi xin trả lời thật:

– Đúng, Nữ hoàng đẹp hơn, không thể so sánh được.

Lắc đầu, nhìn tôi nói:

– Năm sau tôi cũng sẽ lên tỉnh học với các cô đó. Rồi bạn sẽ thấy, tôi sẽ đẹp biết bao.

Ngồi ở băng ghế sau cạnh tôi, tôi nghe thấy tiếng thở dốc của cô ấy. Buổi sáng nàng mặc chiếc áo lụa đỏ mỏng, tươi hơn nước da trắng ngần của hoàng hậu. Tôi đoán chắc là do cơ thể dẻo dai, cánh tay chắc khỏe, bộ ngực nhỏ nhắn tròn trịa. Dường như có một mùi thơm và say tỏa ra từ con ong chúa.

Buổi chiều, tôi rủ em ra bờ sông. Chúng tôi cởi giày ngồi dưới bóng những cây cày rậm rạp, cổ ướt sũng. Trước mắt chúng tôi, những ngọn đồi tím ngắt dưới nắng, bầu trời trong xanh và sáng như gương. Vài đám mây trắng lững lờ trôi qua đỉnh núi. Chúng tôi lắng nghe sự im lặng của buổi trưa, như thể nó đã biến mất khi mặt trời lặn. Lâu lâu, một bóng cá lấp ló trên cành sậy, lượn lờ gần mặt nước như theo dõi chúng tôi rồi chìm xuống vẫy đuôi.

Chơi vui vẻ như một đứa trẻ. Cô ngồi trên bờ, khuấy nước với hai chân thõng xuống. Nước mát và trong vắt, những chân giò trắng xanh trên những ngọn cỏ. Rồi chúng tôi tìm cây si bên bờ, trèo lên cành lá ven sông, nhìn bóng mình in bóng nước và trời xanh. Đôi khi tôi nằm trong bóng râm với Nữ hoàng và ngủ thiếp đi giữa trưa nắng. Chú chim nhỏ không biết từ đâu bay đến hót khe khẽ trong bụi đất, tiếng hót líu lo như quyện vào cành lá, bổ sung cho bản nhạc hay, đưa hai ta vào cõi mộng ngọt ngào.

Có tất cả những suy nghĩ của tôi. Mỗi khi tôi không muốn nhìn trời, nhìn mây, nhìn cảnh vật, nó lại kéo tôi về phía em. Chúng tôi lấy sách ra ngồi trong vườn cùng đọc, tôi kể cho em nghe những câu chuyện hay trong sách, đôi khi tôi thấy em rất mơ mộng.

Một buổi sáng, chúng tôi đi sâu vào túp lều trên sườn đồi. Tôi đã kể xong cho cô ấy nghe một câu chuyện ngày hôm đó mà cô ấy vẫn còn yêu thích. Tôi đột ngột dừng lại vì tôi có cảm giác rằng mình không còn được lắng nghe nữa. Cô ấy nhìn tôi không nói lời nào, đôi môi hơi hé mở, để lộ hàm răng trắng và đôi mắt ẩm mượt như nhung lấp lánh. Tôi đặt cuốn sách xuống và nhìn lại, tự nhiên tôi lo lắng và yếu đuối. Cô ấy đưa tay ra và nắm lấy tay tôi, sau đó đặt nó lên vai tôi và kéo tôi lại gần hơn. Tóc chúng tôi rối tung, và tôi nhìn thấy cái miệng xinh đẹp của nàng trước môi tôi. Chúng tôi lặng lẽ ôm nhau, say sưa với mối tình đầu của tâm hồn.

Một lúc sau, cô ấy buông tôi ra, cơ thể vẫn run rẩy trong vòng tay tôi. Chúng tôi nhìn quanh: bao quanh là cây cối, như một hàng rào xanh kín đáo, chỉ hai chúng tôi, thích trốn đời, xa hẳn mọi người, quên cảnh vật trong men say, trong đầm lầy tình trẻ.

Xem Thêm : Top 5 Bài soạn Phỏng vấn và trả lời phỏng vấn (Ngữ Văn 11) hay nhất

*

* *

Mỗi ngày một đẹp hơn. Tình yêu để lại một vẻ hạnh phúc ngây thơ trên khuôn mặt cô. Đôi mắt sau lưng sáng hơn, tư thế uyển chuyển hơn, đôi môi của hoàng hậu trong veo, đỏ mọng như đóa hồng đỏ, sẵn sàng hé mở chờ đón nụ hôn của tình yêu. Trở nên bình tĩnh hơn và lo lắng hơn trước, với những khoảng thời gian thiếu kiên nhẫn và những khoảng thời gian tin tưởng. Tôi cũng đã yêu, tình yêu của nàng làm tôi say mê và sợ hãi, như lần đầu tiên bước vào một vườn hoa lạ. Nụ hôn nồng cháy, vụng về của em đã cho tôi một hương vị mới mà tôi chưa từng được nếm trải, hương vị ngọt ngào của hoa dã quỳ. Vì dù học trường tỉnh nhưng Hầu vẫn hồn nhiên, nhưng không hồn nhiên như một cô gái quê, cũng không phải những người dân quê quanh mình. Tôi nhìn thấy đằng sau kho tàng vô tận và vô tận của một tâm hồn, dù là trong một cuốn sách hay trong sự chú ý say sưa.

Xem Thêm : Giải bài 1, 2, 3, 4, 5 trang 21 Sách giáo khoa Hóa học 9

Một buổi chiều rằm, chúng tôi đi xem hội cầu ngư ở làng, ảnh trên, ông bà tôi đi với chị gái tôi. Chúng tôi rời một chiếc thuyền tre thuê và đi ngược dòng sông giữa hai ngọn đồi xinh đẹp. Nắng chiếu rực rỡ trên sông, một buổi chiều êm đềm và bao la. Đó là một khoảnh khắc tốt để sử dụng những từ lãng mạn, nhưng giữa đám đông, Hou và tôi chỉ ngồi yên lặng, thỉnh thoảng nhìn nhau. Chúng tôi không nói, nhưng tất cả đều hồi hộp, khao khát được xa nhau, khao khát những lời thủ thỉ bên tai, khao khát những cái vuốt ve dịu dàng. Trong bữa tối, người sau nhìn chằm chằm như thể anh ta đang chờ đợi, không chú ý đến bất cứ điều gì thú vị. May mắn bất ngờ khiến chúng tôi hạnh phúc, ông bà và dì có buổi cầu nguyện cho em họ và chỉ để hoàng hậu về nhà. Tôi cũng kiếm cớ thoái thác.

Vậy là chỉ có hai chúng tôi xuống thuyền. Trời đã nhá nhem tối, trăng vừa mới nhô lên, một vầng trăng đỏ vàng cỡ bán nguyệt từ từ nhô lên sau rặng thông trên núi. Tôi giúp cô ấy ra khỏi thuyền, và chúng tôi cởi giày, và chúng tôi đi xuống sông. Trên mặt sông gió thổi mát rượi, tiếng sông đập vào mạn tàu như một bản nhạc vui tươi. Khung cảnh lúc đó thật đẹp, hai bên sông những cánh đồng lúa non đung đưa trong gió, những nương sắn bạt ngàn bên sườn đồi ẩn hiện trong làn sương mờ ảo.

Vừa xuống thuyền, hoàng hậu choàng tay qua vai tôi, tựa đầu vào má tôi, ngập ngừng nói những lời yêu thương. Tôi cảm thấy cơ thể trẻ trung, mềm mại của cô quấn lấy tôi như một dây leo. Chúng tôi cùng thở, và đột nhiên tóc cô ấy xõa trên người tôi, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, ấm áp.

Tiếng trống tế làng nghe không rõ, hoàng hậu ngồi lên mũi thuyền, thò một tay xuống sông. Cô mân mê những giọt ngọc lấp lánh. Bầu trời không một gợn mây và gần như quang đãng. Trăng tròn nhỏ dần và trong hơn, chiếu sáng trên những ngọn núi.

Ahao đột nhiên bắt đầu nhẹ nhàng hát một bản tình ca đồng quê, nhưng đây là lần đầu tiên cô hiểu bài thơ này vì cô ca ngợi tình yêu vang lên trong trái tim mình. Hoàng hậu có giọng hát hay, tiếng sông dài ngân nga mỗi khi sóng dữ. Khi cô ấy dừng lại, sự im lặng của khoảng không bao trùm lấy chúng tôi, như thể đang lắng nghe. Ở đâu có một nồi lớn để ăn vào ban đêm.

Tôi dựa vào cây cung của mình và không nói gì. Thuyền từ từ xuôi dòng.

Mùa hè đã qua.

Một buổi sáng thức dậy, tôi thấy bông mẫu đơn đầu tiên trong vườn đã nở, cành lá đã chớm nụ đỏ. Cha tôi nói với tôi:

– Cây này ra hoa muộn. Thông thường vào đầu tháng bảy, hoa đã nở.

Tôi im lặng không trả lời, nghĩ hè sắp hết, sắp rời mảnh vườn này lên tỉnh học. Một cảm giác bùi ngùi dâng lên trong lòng, nhưng mặt khác, tôi cũng rất muốn ra Hà Nội thật nhanh, để gặp lại lớp học cũ trong khu tập thể, để gặp lại các anh chị trong trường. Bây giờ những cánh đồng đã mất đi mối quan tâm mới đối với tôi, và tôi muốn nói chuyện với những người khác và ngắm nhìn những phong cảnh khác.

Xem Thêm: Cảm nhận Chí khí anh hùng hay nhất (5 mẫu) – Văn 10

Nhưng mặt trời càng rực rỡ thì cái kết càng ảm đạm. Cô ấy không thể tự an ủi mình vì cô ấy sắp rời xa tôi. Chút cay đắng thấm vào nụ hôn, lời yêu thương đã thấm đẫm nỗi buồn của giờ hạnh phúc sắp tàn.

Hou muốn cùng tôi đi thăm nơi chúng tôi đã dừng chân trước đây. Một bụi cây, một hàng cỏ, một hòn đá trong vườn đều là những kỷ niệm tình yêu, gợi cho cô nhớ về thời yêu nhau. Chúng tôi lại nằm dưới những cây tràm bên bờ sông, cỏ mượt mà rậm rạp nơi chúng tôi vẫn nằm. Nữ hoàng lặp lại những cử chỉ quen thuộc và nói những câu mà tôi không còn nhớ mùi vị của tình dục. Em ngồi lặng lẽ nhìn tôi thở dài:

– Sắp hết hè rồi. Ngày mai tôi sẽ ra Hà Nội.

Tôi an ủi cô ấy:

– Đêm giao thừa tôi sẽ về đây.

Nhưng cô ấy lắc đầu và nói:

– Không, anh sẽ quên em, anh sẽ không nhớ em nữa.

Hầu cúi đầu khóc, không nghe lời an ủi của ta, nét tươi tỉnh biến mất. Rồi trở nên mụ mị. Chúng tôi lặng lẽ đứng dậy. Cỏ bên đường ướt đẫm sương chiều. Nước sông không còn trong sáng như trước, nước trông đục và sâu, chảy vào chân trời mờ mịt. Gió lạnh thổi qua khiến lòng người căng thẳng.

Tuy nhiên, ý nghĩ được trở lại Hà Nội, vui chơi và có một buổi tối tuyệt vời với bạn bè khiến tôi vừa háo hức vừa sốt ruột. Tôi nghĩ đến những cô gái Hà Nội xinh đẹp và thanh lịch, như những bông hoa quý giá. Lòng tôi tràn ngập nhớ nhung, tôi bắt đầu thấy ghê tởm một cô gái trẻ mà những lời yêu thương với tôi bỗng trở nên xa lạ.

Tháng 8 đã đến và kỳ nghỉ hè của tôi sắp kết thúc.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo mong muốn trẻ con của nữ hoàng. Mỗi lời nói, mỗi cử động, đều là cái cớ để cô nhớ lại. Hai đứa mình đi chơi lang thang, chạy qua rẫy sắn, đồi chè, đám hội làng, lúc nào bà cũng nhắc tới, kể lể như sống lại những chuyện ngày xưa. . Tôi, trí nhớ của tôi không tốt bằng cô ấy. Suy nghĩ của tôi chuyển sang những sự việc lạ lùng khác trong tỉnh. Những ngày cuối cùng của khu vườn này, tôi khao khát và tuyệt vọng, và trái tim tôi không còn chờ đợi tình yêu. Đôi khi, vẻ mặt buồn bã và vẻ mặt ấm áp của nữ hoàng khiến tôi hối hận và chú ý đến cô ấy nhiều hơn. Nhưng chỉ trong chốc lát, rồi tuổi trẻ, dục vọng, màn đêm kéo đến, và tôi lại có những suy nghĩ khác.

Sau khi ngày càng trở nên kỳ lạ hơn. Cô ấy ở bên cạnh tôi, yên lặng và cố định, đôi khi hàng giờ đồng hồ không nói một lời nào, chỉ để lại một tiếng thở dài khe khẽ. Rồi đột nhiên, cô ấy ôm lấy tôi, áp má vào ngực tôi và cắn môi tôi đến bật máu. Nụ hôn của chúng tôi hòa lẫn với nước mắt và tiếng nức nở.

Đã đến lúc tôi phải đi rồi.

Sau bữa trưa, tôi và Ahao ra ngoài lần cuối. Bầu trời u ám và họ đang rượt đuổi nhau trên sườn đồi. Một cơn gió lạnh thổi qua kẽ lá trúc kêu kẽo kẹt. Một ngày buồn hiu hắt chia cách người. Chúng tôi nắm tay nhau, lặng lẽ, không vội vã. Ngày mai tôi và vợ sẽ cách xa vạn dặm, nàng sống trong khu vườn cỏ dại mọc um tùm, còn tôi hòa mình với thanh niên Hà Nội.

Chúng tôi leo lên ngọn đồi cao nhất trong vùng và ngồi trên một tảng đá để nhìn xuống. Những cánh đồng nối tiếp nhau, những cánh đồng màu sắc khác nhau, bằng phẳng đến tận chân trời, những dòng sông cống uốn khúc rồi biến mất như dải lụa mềm. Những cây thông bên những tảng đá kêu xào xạc. Nữ hoàng và tôi chia sẻ một nỗi buồn cay đắng.

Bỗng nhiên, một làn khói trắng bốc lên từ phía sau bụi cây phía xa, rồi một đoàn tàu nhỏ như đồ chơi trẻ con chạy vụt đi. Đó là chuyến tàu tôi sẽ đi vào ngày mai. Tiếng sáo tàu hỏa rít qua cánh đồng, nhắc tôi về một thế giới khác mà tôi vui mừng được thấy.

Khi trở về, cô ấy muốn đi vòng quanh sông. Bước qua khu vườn xinh xinh bên sườn đồi, thấp thoáng qua những rặng tre, mái ngói gọn gàng, mẹ nắm tay tôi thì thầm:

<3

Nàng buồn bã nhìn dòng sông, nhìn dòng nước chảy, nhìn những giây phút cuối cùng của tôi với nàng. Tôi nhẹ nhàng kéo đuôi nó lại gần, trấn an nó và hứa sẽ đến thăm nó thường xuyên.

Ngày hôm sau, ông bà hau và con trai chở tôi ra ga. Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, như thể cô ấy vừa mới khóc, và cô ấy nghiêm túc nhìn tôi, như thể cô ấy sẽ ôm tôi vào lòng. Nhưng có ông bà bên cạnh, hai chúng tôi lặng lẽ khóc. Đi đến một góc khuất trong bụi cây, tôi thong thả đi lại. Ngay sau đó, cô ấy ôm tôi thật nhanh, áp môi cô ấy vào miệng tôi và cuối cùng trao cho tôi một nụ hôn, đầy thất vọng và đầy nước mắt.

Đến nhà ga, giữa dòng người đông đúc, đứng ủ rũ, bất động. Tôi nhìn thấy niềm đam mê trong mắt cô ấy. Tôi đảm bảo với cô ấy rằng tôi sẽ gửi thư cho cô ấy và tôi sẽ gọi lại cho cô ấy. Nhưng trong sâu thẳm, tôi cảm thấy hưng phấn và hạnh phúc. Còn Hoàng hậu đứng tại chỗ, tê liệt và ủ rũ, mắt đẫm lệ, trái tim thắt lại vì thất vọng và nhớ nhung.

Tiếng còi vang lên, hành khách tranh nhau, tàu đến. Tôi cúi đầu chào ông bà, bế thằng bé lên hôn rồi nhìn bà. Lên tàu, quay lại thì thấy bóng hoàng hậu và người nhà trộn lẫn vào nhau, vẫn đứng trên sân ga trống. Một bụi cây, một khúc ngoặt, rồi một ngọn đồi che phủ cái trạm nhỏ bên đường.

Hơn ba năm đã trôi qua.

Tôi đã không giữ lời hứa. Kể từ ngày tôi trở lại Hà Nội, tôi đã không viết một lá thư nào cho cô ấy. Vì vậy, nhiều lần, tôi lấy mực và giấy để viết và dừng lại. Kỉ niệm về vườn trà và cô gái dần phai nhạt trong kí ức tôi, thay vào đó là một bức tranh đẹp như mơ, một bức tranh lung linh, dịu dàng và xa xăm, gợi cho tôi một điều gì đó. Tình yêu trong veo, em mơ nắng hè trong vườn.

Năm sau, một lời mời màu hồng được gửi đến để cập nhật hình ảnh bài đăng, tôi nhớ đến cô gái trẻ say đắm yêu tôi với khát khao thuần khiết và nồng nhiệt. Nhưng tôi không muốn quay lại dự tiệc cưới của cô ấy, và tôi đã không nhận được tin tức gì từ cô ấy kể từ đó. Tôi sống một cuộc sống năng động trong thành phố, với những người tình khác, với những phụ nữ trẻ khác mà sự trưởng thành trong tình yêu của họ luôn làm tôi say sưa. Dư ảnh dần phai mờ trong trí nhớ của tôi.

Tôi hoàn toàn quên mất cô ấy cho đến khi một sự tình cờ đưa tôi gặp lại ở nhà một người quen. Tôi đến nhà anh chàng này để dự tiệc ăn mừng. Khi đến nơi, bạn tôi chỉ vào một thanh niên và giới thiệu:

– Thầy có biết không?

Tôi gật đầu chào và tò mò nhìn người mới đến. Người chồng quá cố là một người đàn ông có vẻ sáng sủa và rụt rè, hơi ốm yếu. Chúng tôi ngồi vu vơ, nói những câu chuyện rời rạc, không chút thiện cảm.

Rồi cánh cửa phòng bật mở, và một tiếng líu lo làm tôi quay lại, hoàng hậu bên ngoài bước vào với đứa bé trên tay. Thấy tôi thẹn thùng đỏ bừng, chị vội cúi mặt ôm lấy con, tôi đứng dậy nhìn chị nghi ngại. Hoàng hậu hiện tại xinh đẹp hơn trước, đôi môi căng mọng, thậm chí còn đầy đặn hơn cả cô gái năm xưa. Cả người toát ra một bầu không khí đáng yêu, xinh đẹp và yêu kiều, giống như một bông hoa vừa nở vừa phải. Tôi thẫn thờ nhìn cô ấy trong ký ức của mình, và đột nhiên hình ảnh của những ngọn núi sâu thẳm và lộng lẫy một thời hiện ra. Đứng sau lưng em, tôi cảm nhận được sự trìu mến của mối tình đầu.

Nhưng giờ cô ấy đã có chồng. Khi quay sang nhìn chồng, rõ ràng là sự lạnh lùng của một người đàn ông và sự quyến rũ của một bà hoàng. cô ấy có vui không Cô ấy có nhớ tôi không? Tôi bâng khuâng nghĩ đến mối tình ngắn ngủi của nàng với tôi trong mùa hè, rằng tình yêu có thể còn để lại màu sắc rực rỡ như nắng trong vườn.

  • ←Đêm trăng
  • → Cuốn sách bị lãng quên

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục