Cảm nhận về câu ca dao: “Thân em như tấm lụa đào Phất phơ giữa

Cảm nhận về câu ca dao: “Thân em như tấm lụa đào Phất phơ giữa

Thân em như tấm lụa đào

<3<3

Bạn đang xem: Cảm nhận Ca dao: “Thân em như tấm lụa đào trôi giữa phố biết vào tay ai”

Bạn Đang Xem: Cảm nhận về câu ca dao: “Thân em như tấm lụa đào Phất phơ giữa

<3

Tấm lụa được đào giữa chợ, giữa tiếng ồn ào của người mua kẻ bán. Ai có mắt xanh mới biết giá trị của tấm lụa hoa đào? Từ “Cuốn theo chiều gió” không có phương hướng cố định, không có hoa rung rinh, biết đi về đâu. Người con gái bị số phận xô đẩy như vậy, không đủ mạnh mẽ để chủ động xác định hướng đi cho mình, ngày đêm nghĩ xem cuộc đời mình sẽ ở bên ai.

Người phụ nữ chịu nhiều thiệt thòi, bất hạnh trong thân phận dưới chế độ phong kiến. Có rất nhiều ví dụ đáng tiếc như vậy. Một kiều nữ cứng cỏi, ngậm đắng nuốt cay khóc thầm cho sự sống còn. Một vũ nữ bị oan phải khóc đến chết. Bao nhiêu, biết bao nhiêu và chưa biết. Nhiều đến mức việc lạm dụng phụ nữ đã trở thành chuyện bình thường. Còn những người phụ nữ, họ không thể đấu tranh được nữa, hoặc sức phản kháng của họ yếu đi, cho đến khi lời buộc tội biến thành tiếng than thở thê lương:

Thân em như lụa đào tung bay ngoài chợ, chẳng biết vào tay ai.

Tiếng than đầy nước mắt, mỏng manh như khói, tan biến như đàn bà.

Ca dao là một hình thức sinh hoạt văn hóa dân gian rất phổ biến, trong đó có rất nhiều cảm xúc và tiếng thở dài về trách nhiệm bản thân. Tác giả dân gian có lẽ thấu hiểu nỗi đau và đồng cảm với hoàn cảnh của người phụ nữ nên mở đầu bài thơ là một xưng hô nhỏ nhẹ, mềm mại: khen em. Khơi gợi cảm giác nhỏ bé, yếu ớt từ cơ thể, cô gái cũng rụt rè khi giới thiệu về mình, khiêm tốn nói từ “em yêu”. Thân phận người phụ nữ đã được đề cập trong văn học viết. Hồ Huyền Hương đồng cảm với những thăng trầm trong trắng và tròn trịa của nàng. Nguyễn Du không ngừng than: đàn bà khổ, ông tu bon khóc khi viết về bà tu: lội thân cò khi vắng ông. Ca dao kể về cuộc đời người con gái qua hình ảnh hoa đào. Hình ảnh ẩn dụ ở đây rất nhẹ nhàng, trang nhã đi thẳng vào lòng người đọc, người nghe. Taosi có vẻ ngoài xinh đẹp và dịu dàng, giống như tâm hồn và phẩm chất của người phụ nữ, là chất liệu mềm mại để may và trang trí các hình hoặc khung tranh. Và phải chăng với những người phụ nữ trong cuộc đời xưa cũng vậy, họ là thứ trang sức, là chiếc bóng lặng lẽ, câm lặng trước những bất công. Lụa đào là một hình ảnh tương phản rất tao nhã, mềm mại nhưng bao trùm một cảm giác nặng trĩu. Thế là câu tiếp theo là bao cảm giác đau khổ dồn nén vào:

Xem Thêm: (Cánh diều) Soạn bài Tinh thần yêu nước của nhân dân ta

Lơ lửng giữa chợ chẳng biết vào tay ai.

Tấm lụa được đào giữa chợ, giữa tiếng ồn ào của người mua kẻ bán. Ai có mắt xanh mới biết giá trị của tấm lụa hoa đào? Từ “Cuốn theo chiều gió” không có phương hướng cố định, không có hoa rung rinh, biết đi về đâu. Bị số phận xô đẩy như vậy, người con gái không đủ mạnh mẽ để chủ động xác định hướng đi cho mình, ngày đêm trăn trở cuộc đời mình sẽ vào tay ai. Học sinh tiểu học bán nhang. Cuộc sống đa nghi, ích kỷ hay nhà quý tộc sang trọng và lịch lãm? Họ biết rất rõ số phận của mình, và họ không biết mình có mềm mại như lụa để tri kỷ chọn lựa hay không? Bà lão bị đẩy vào thế bị động suốt đời, chỉ quanh quẩn trong nhà, đi xin chồng, xin cha, đi xin khắp nơi. Dải lụa nhẹ bay trong gió, để gió cuốn em vào đôi bàn tay thô ráp. Bay vào đôi mắt quyến rũ và thanh lịch. Bài toán không biết nhờ ai, tế nhị và khéo léo tạo cho người ta cảm giác thương hại. Vấn đề này có thể đi cùng một cô gái trong suốt cuộc đời.

Xem Thêm : Giải Hoá học 11 Bài 41: Phenol trang 193 SGK

Cả bài thơ là một lời than thở. Nó ra đời từ số phận hẩm hiu của người phụ nữ thời phong kiến. Không một tác giả ẩn danh nào sáng tác những câu thơ trên có thể yên tâm chiêm ngưỡng sự độc đáo của chúng. Dân ca là sản phẩm của những giọt nước mắt cô đọng lại và trở về với trái tim. Có lòng trắc ẩn trong từng lời của bài hát. Nước mắt chảy xuôi. Dân ca là tiếng nói của bao người, bao nhiêu là lời than thở cho số phận!

Những phép đối lập trong bài thơ rất linh hoạt và rất gần gũi với đời thường tạo nên một hình ảnh gợi nhiều cảm xúc. Dường như những đám mây đang vướng vào tình cảm của con người, ôm lấy tâm trạng của một người phụ nữ, rồi dần dần lẻn vào mọi ngóc ngách của Taoxuan đang rung rinh trong chợ. Biết bao làn điệu quan họ được sáng tác và lưu truyền, nhưng mỗi câu hát đều có sự liên kết, gắn liền với những điều nhỏ bé, mong manh như: giọt nước, hạt mưa, miếng trầu, quả bầu… nên câu ca dao này nắm bắt tâm trạng người phụ nữ nhiều nhất. : Thiếu nữ vừa trâm cài lo thân phận. Lo lắng rằng anh ấy không hạnh phúc. Tất cả những điều này tạo nên một làn sóng buồn chảy từ người này sang người khác, đời này sang đời khác, vào những không gian vang vọng mãi. Phụ nữ thời phong kiến ​​phải chịu đựng và chấp nhận làm đẹp cho những người xung quanh. Số phận của họ như tấm lụa tung bay trong gió, họ không biết sẽ đi về đâu. Bài thơ trong tiêu đề là một lời than thở yếu ớt. Chẳng lẽ bà lão còn mong đổi đời làm trai sao. Những ham muốn đó có thể kéo dài bao lâu hay họ sẽ trở lại với những lời phàn nàn bất lực?

<3

Trong kho tàng ca dao cổ truyền của chúng ta, những phần nói về chủ đề tủi thân của người phụ nữ chiếm một tỷ lệ lớn, trong đó nổi bật nhất là những đoạn ngắn (hai sáu câu hoặc bốn câu). Đó là một trong những bài ca dao hay, giàu ý nghĩa xã hội và giàu chất dân gian. Họ thường bắt đầu với một chủ đề truyền thống quen thuộc: “Bạn giống như…” hoặc “Cơ thể của tôi…”. Đọc hay nghe thì thấy giống nhau về hình thức, nhưng nếu đi sâu vào từng bài cụ thể sẽ thấy mỗi câu, mỗi bài đều có nét riêng, không có sự lặp lại về nội dung và nghệ thuật. :

“Thân em như hoa đào tung bay giữa phố ai biết?”

Đây là một cô gái tuổi teen lo lắng về tuổi kết hôn của mình. Hình ảnh hoa đào đẹp tượng trưng cho sắc đẹp và tuổi thanh xuân của người con gái đang bước vào tuổi dậy thì, điều đó chứng tỏ người con gái rất tự trọng. Nhưng đây không phải đào vụn giấu trong hộp, chen chúc trong nhà mà bán giữa chợ: trôi nổi giữa chợ. Con gái thấy mình đã đến tuổi lấy chồng. Trong trường hợp không được tự do kết hôn mà do mai mối, cô gái cảm thấy mình như hàng chợ. “Không biết rơi vào tay ai” là một loại lo lắng, không phải sợ xấu, không phải sợ rẻ, mà là sợ chủ nhân tương lai của mình sẽ ra sao.

<3

Xem Thêm: Văn mẫu lớp 11: Dàn ý bài Chiều tối của Hồ Chí Minh (8 Mẫu) Dàn ý Chiều tối

Người phụ nữ chịu nhiều thiệt thòi, bất hạnh trong thân phận dưới chế độ phong kiến. Có rất nhiều ví dụ đáng tiếc như vậy. Một kiều nữ cứng cỏi, ngậm đắng nuốt cay khóc thầm cho sự sống còn. Một vũ nữ bị oan phải khóc đến chết. Bao nhiêu, biết bao nhiêu và chưa biết. Nhiều đến mức việc lạm dụng phụ nữ đã trở thành chuyện bình thường. Còn phụ nữ, họ đã không thể phản kháng, hoặc sức phản kháng đã suy yếu, yếu ớt, cho đến khi lời tố cáo trở thành tiếng than thở thê lương:

Thân em như lụa đào tung bay ngoài chợ, chẳng biết vào tay ai.

Tiếng than thở bật khóc kia, nhẹ như khói nhẹ, giống như tình cảm của nữ nhân.

Xem Thêm : Hoàn thành thống nhất đất nước về mặt nhà nước

Ca dao là một hình thức sinh hoạt văn hóa dân gian rất phổ biến, trong đó có rất nhiều cảm xúc và tiếng thở dài về trách nhiệm bản thân. Tác giả ca dao có lẽ thấu hiểu nỗi đau và đồng cảm với hoàn cảnh của người phụ nữ này nên mở đầu cho ca dao là một cái tên nhỏ nhẹ, hiền lành; Cô gái cũng rụt rè khi giới thiệu về bản thân, khiêm tốn nói hai từ “thân mến”. Thân phận người phụ nữ đã được đề cập trong văn học viết. Hồ Huyền Hương đồng cảm với những thăng trầm trong trắng và tròn trịa của nàng. Nguyễn Du không ngừng than: đàn bà khổ, ông tu bon khóc khi viết về bà tu: lội thân cò khi vắng ông. Ca dao kể về cuộc đời người con gái qua bức tranh được tạo hình như tấm lụa hoa đào. Hình ảnh ẩn dụ ở đây rất nhẹ nhàng, trang nhã đi thẳng vào lòng người đọc, người nghe. Taosi có vẻ ngoài xinh đẹp và dịu dàng, giống như tâm hồn và phẩm chất của người phụ nữ, là chất liệu mềm mại để may và trang trí các hình hoặc khung tranh. Và phải chăng với những người phụ nữ trong cuộc đời xưa cũng vậy, họ là thứ trang sức, là chiếc bóng lặng lẽ, câm lặng trước những bất công. Dải ruy băng màu hồng đào là một hình ảnh tương phản rất tao nhã, mềm mại nhưng lại tạo cảm giác nặng nề. Thế là câu tiếp theo là bao cảm giác đau khổ dồn nén vào:

Xem Thêm: (Cánh diều) Soạn bài Tinh thần yêu nước của nhân dân ta

Lơ lửng giữa chợ chẳng biết vào tay ai.

Sợi chỉ được giăng ra giữa chợ, giữa tiếng ồn ào của người mua và người bán. Ai có mắt xanh mới biết giá trị của tấm lụa hoa đào? Từ “Cuốn theo chiều gió” không có phương hướng cố định, và Hứa cũng biết mình sẽ đi đâu. Bị số phận xô đẩy thế này, con gái không đủ mạnh mẽ để chủ động xác định hướng đi cho mình, ngày đêm trăn trở xem mình thuộc về ai. Học sinh tiểu học bán nhang. Cuộc sống đa nghi, ích kỷ hay nhà quý tộc sang trọng và lịch lãm? Họ biết rất rõ số phận của mình, và họ không biết mình có mềm mại như lụa để tri kỷ chọn lựa hay không? Người đàn bà xưa bị đẩy vào thế bị động suốt đời chỉ quanh quẩn trong nhà, thờ chồng thờ cha, thờ con. Dải lụa nhẹ bay trong gió, để gió cuốn em vào đôi bàn tay thô ráp. Bay vào đôi mắt quyến rũ và thanh lịch. Bài toán không biết nhờ ai, tế nhị và khéo léo tạo cho người ta cảm giác thương hại. Câu hỏi có thể xoay quanh việc muốn có một cô gái.

Xem Thêm: 10 lợi ích quan trọng của việc đọc sách

Cả bài thơ là một lời than thở. Nó ra đời từ số phận hẩm hiu của người phụ nữ thời phong kiến. Không một tác giả ẩn danh nào sáng tác những câu thơ trên có thể yên tâm chiêm ngưỡng sự độc đáo của chúng. Dân ca là sản phẩm của những giọt nước mắt cô đọng lại và trở về với trái tim. Từng chữ trong bài thơ đều bộc lộ niềm xót xa. Nước mắt chảy xuôi. Dân ca là tiếng nói của bao người, bao nhiêu là lời than thở cho số phận!

Những phép đối lập trong bài thơ rất linh hoạt và rất gần gũi với đời thường tạo nên một hình ảnh gợi nhiều cảm xúc. Dường như mây vướng mắc tình người, ôm lấy tâm trạng người thiếu nữ, rồi len dần vào từng ngõ ngách của dải lụa đào phấp phới giữa chợ. Biết bao nhiêu lời than thở của phụ nữ đã được viết ra và lưu hành, nhưng dòng nào cũng có

Những mối quan hệ, sự gắn bó với những thứ nhỏ bé, mong manh như: giọt nước, hạt mưa, miếng trầu, quả bầu… Thế nên câu ca dao này đã chiếm được cảm tình của hầu hết những người phụ nữ: một thiếu nữ dáng người trung bình. Khi lấy được chiếc trâm cài và chiếc lược, anh ta lo sợ cho số phận của mình. Lo lắng rằng anh ấy không hạnh phúc. Tất cả những điều này tạo nên một làn sóng buồn chảy từ người này sang người khác, đời này sang đời khác, vào những không gian vang vọng mãi. Phụ nữ thời phong kiến ​​phải chịu đựng và chấp nhận làm đẹp cho những người xung quanh. Số phận của họ như tơ bay trong gió, không biết sẽ đi về đâu. Bài thơ trong tiêu đề là một lời than thở yếu ớt. Phải chăng bà lão cũng hi vọng:

Bạn có thể là con trai vì lý do này.

Những điều ước đó có thể tồn tại được bao lâu hay chúng sẽ trở lại với những tiếng rên rỉ bất lực?

Bên cạnhEm cảm nhận câu ca dao: “Thân em như hoa đào trôi giữa phố Không biết tay ai” Các nội dung khác nhưphân tích. Phân tích của bài thơ “độc tiểu thanh ký”Củng cố kiến ​​thức về văn học.

Đăng bởi: thpt sóc trăng

Danh mục: Giáo dục

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục