Văn mẫu lớp 9: Cảm nhận của em về bài thơ Nói với con của Y Phương 2 Dàn ý & 14 bài cảm nhận Nói với con

Văn mẫu lớp 9: Cảm nhận của em về bài thơ Nói với con của Y Phương 2 Dàn ý & 14 bài cảm nhận Nói với con

Cảm nhận nói với con

Những bài thơ viết cho con chứa đựng những tâm tư của cha mẹ, những lời dặn dò con yêu. 14 bài cảm nhận ngắn dành cho con có 2 dàn ý chi tiết sẽ giúp các em học sinh lớp 9 hiểu sâu sắc hơn về tình cảm gia đình.

Bạn Đang Xem: Văn mẫu lớp 9: Cảm nhận của em về bài thơ Nói với con của Y Phương 2 Dàn ý & 14 bài cảm nhận Nói với con

Qua lời nhắn nhủ, dặn dò của người cha với con cũng nhắc nhở chúng ta về ý chí yêu nước, vươn lên của dân tộc. Mời các bạn cùng tham khảo các bài soạn, củng cố kiến ​​thức ngữ văn 9, chuẩn bị cho kì thi vào 10 đạt điểm cao.

Tiêu đề: Cảm nhận của em về bài thơ nói với con của y phương. Bài thơ này nhắc nhở em trách nhiệm của người con trai là gì?

Mô tả chi tiết cảm nhận của con bạn về bài thơ

Đề cương 1

1. Lễ khai trương

  • Giới thiệu sơ lược về tác giả: y phương là nhà thơ người Thái, quê ở Trung Khánh-Cao Bằng, nhà thơ quân đội. Thơ ông thu hút người đọc bởi vẻ đẹp giản dị, không màu mè, mạnh mẽ và trong sáng. Ngôn ngữ, hình ảnh thơ gắn với tư tưởng trong sáng, lời nói đầy hình ảnh người sơn cước.
  • Giới thiệu bài thơ: “Nói Với Em” ra đời năm 1980, được sưu tầm trong “Tuyển Thơ Việt Nam 1945-1975”. Thực ra, y phương làm bài thơ để bày tỏ tình yêu quê hương đất nước và niềm tự hào về sức sống bền bỉ, mãnh liệt của dân tộc. Hãy tin vào chính mình và nhắc nhở con bạn sau này.
  • Giới thiệu đoạn trích: Đoạn trích là phần đầu của bài viết, là lời tâm sự, dặn dò của người cha đối với con về việc sinh thành, dưỡng dục.
  • 2. Nội dung bài đăng

    a) Lời khuyên của người cha dành cho con trai mình

    – Nguồn sinh sản, nuôi dạy con cái trước hết là gia đình:

    Chân phải đạp cha, chân trái đạp mẹ, một bước chạm âm, một bước cười.

    • Hình ảnh thơ giàu giá trị tạo hình: “Chân phải/Chân trái/Một bước/Hai bước” khắc họa những bước chập chững của em bé. Bước đầu tiên trong đời.
    • Bằng cách liệt kê “âm thanh/nụ cười” và “với cha mẹ”, gợi hình ảnh em bé tập nói, tập đi và không khí gia đình đầm ấm, yêu thương. Qua đây, chúng tôi cũng cảm nhận được ánh mắt của các bậc phụ huynh đang dõi theo, động viên và chờ đợi, sẵn sàng hỗ trợ con em mình bất cứ lúc nào.
    • =>Người cha nói với con trai mình bằng những lời giản dị: Gia đình là nguồn nuôi dưỡng tinh thần của con, là chiếc nôi chứa đựng tình yêu thương và hơi ấm đầu đời của con.

      Câu này cũng có nghĩa chung: Con phải tập nói, tập đi thì mới lớn được. Trong hành trình ấy, sự vững vàng của “một bước/hai bước” và sự thấu hiểu “tiếng/tiếng cười” đều có được trong công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ. Vì vậy, chúng ta không được quên công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.

      – Nguồn sống, nguồn nuôi dưỡng cha mẹ vẫn là quê hương:

      Bạn thân mến… con đường của tâm hồn

      • Cái “xa lạ” trong cuộc sống lao động, đời thường và không gian sống (rừng, quê, về làng) mang theo tình yêu quê hương.
      • Hình ảnh gợi hình “Chiếc nan hoa” vừa miêu tả những công cụ lao động được trang trí đẹp mắt, vừa gợi lên bàn tay cần cù, khéo léo, tài hoa và sáng tạo của con người. “Nhà tường sẽ hát” mô tả các hoạt động văn hóa của các đồng minh, và mô tả cảnh hát đối đáp suốt đêm, sử dụng giọng hát ấm áp và tinh tế để làm cho bức tường nhà trở nên dày đặc trong suốt, khơi dậy tâm hồn tinh tế, phong phú và lạc quan của bạn đồng hành.
      • Biện pháp nhân hóa: “Đổi rừng lấy hoa” là vẻ đẹp của thiên nhiên và niềm vui, hạnh phúc mà Tổ quốc ban tặng, nhằm ca ngợi sự trù phú, hào phóng của thiên nhiên trên đất mẹ. “Xindao” gợi cảm giác thân thiết giữa các thành viên trong gia đình, ngôi nhà và làng xóm;
      • =>Gia đình, truyền thống văn hóa, tình yêu quê hương chung sức nuôi dạy các em khôn lớn.

        – Tôi vẫn lớn lên với những kỉ niệm ngọt ngào và hạnh phúc nhất về cha mẹ mình:

        Cha mẹ sẽ luôn nhớ ngày cưới, ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời

        • “Ngày cưới”-“ngày đẹp nhất”: bởi cha mẹ không chỉ tìm thấy nhau mà còn nương tựa vào nhau thật chặt chẽ; là ngày minh chứng cho tình yêu và hạnh phúc; là ngày ấm áp yêu thương hình ảnh của một gia đình.
        • Từ đó, tôi được sinh ra và lớn lên với những điều tốt đẹp nhất, tốt đẹp nhất của cuộc đời. Con cái là trái ngọt tình yêu của cha mẹ và là hạnh phúc của một gia đình. Câu nói “Cha yêu con nhiều” thể hiện sự cảm thông sâu sắc của cha đối với cuộc sống vất vả của họ.
        • b) Nghệ thuật

          • Từ ngữ, hình ảnh giản dị, giàu sức gợi thể hiện đậm nét lối tư duy trong sáng, hồn nhiên, sôi nổi của người dân miền núi.
          • Giọng điệu sâu sắc, nghiêm túc và dễ tiếp cận.
          • 3. Kết thúc

            • Đặc biệt đoạn thơ và bài thơ “Nói với con” thể hiện tình yêu thương sâu sắc của người cha dành cho con, ông nâng niu từng bước đi của con, nâng niu từng tiếng nói tiếng cười của con, dạy dỗ con nên người. vững bước trên đường đời, sống xứng đáng với gia đình và quê hương.
            • Thể hiện tình yêu quê hương đất nước và niềm tự hào về đồng đội của tác giả.
            • Đề cương 2

              I. Lễ khai trương

              • Hãy giới thiệu về tác giả và bài thơ.
              • Đoạn thơ này cho ta hiểu rõ hơn sức sống và vẻ đẹp của lòng người núi rừng, gợi cho ta tình cảm quê hương truyền thống và ý chí vươn lên mạnh mẽ.
              • Hai. Nội dung bài đăng

                1. Mạch cảm xúc của tác phẩm

                • Trong lời kể của những người con, bài thuốc khơi dậy nguồn dưỡng chất trong mọi người, qua đó thể hiện niềm tự hào về sự phồn vinh trường tồn của quê hương.
                • Bài thơ này bắt đầu từ tình cảm gia đình, mở rộng ra tình cảm gia đình, đất nước, thăng hoa từ những kỉ niệm thân thuộc gần gũi đến lẽ sống
                • 2. Phân tích bài thơ

                  * Yêu thương, che chở, bảo vệ gia đình, mái ấm có con

                  – Người cha nhắc con nhớ nguồn dinh dưỡng, người cha nhắc con nhớ và hướng về tình cảm gia đình, chiếc nôi nuôi con khôn lớn

                  Xem Thêm : Bài 3: Con lắc đơn

                  Chân phải theo cha, chân trái theo mẹ, một bước có tiếng, hai bước có tiếng cười

                  • Con cái lớn lên trong tình yêu thương, sự chăm sóc và kỳ vọng của cha mẹ
                  • Từ láy nhiều kết hợp với 2/3 câu thơ tạo âm điệu vui tươi, gói gọn trong một hình ảnh cụ thể: chân phải – chân trái; tiếng – tiếng cười; một bước – hai bước…
                  • →Tác giả tạo ra một bầu không khí ấm áp, hòa nhập và vui vẻ. Mỗi bước đi, mỗi âm thanh, mỗi tiếng cười đều được cha mẹ quan tâm và đón nhận.

                    -Cha kể cho con nghe niềm vui lao động và tình yêu quê hương

                    • Bạn sẽ lớn lên trong lời ca, nhịp điệu và sức lao động của đồng loại: Vui đời: “Dệt nan/tường nhà bằng lời ca”.
                    • Miêu tả những động tác cụ thể của quá trình sinh nở, tác giả vừa nói lên cuộc sống lao động căng thẳng vừa nói lên sự hòa quyện hạnh phúc.
                    • Hình ảnh thiên nhiên bảo vệ và nuôi dưỡng trẻ thơ trong tâm hồn và lối sống.
                    • Ông cha ta từng nói, ngày cưới – ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời – là điểm tựa của hạnh phúc.
                    • → Người cha muốn nói với con về vẻ đẹp của một vùng quê đầy truyền thống và yêu thương.

                      * Những phẩm chất quý báu và truyền thống văn hóa của đồng bào

                      -Nói về quê hương với sức sống trường tồn, mạnh mẽ và cao đẹp của quê hương, người cha tự hào và mong muốn con mình tiếp tục phát huy.

                      • Từ “liên minh” được lặp lại nhiều lần khẳng định phẩm chất của một người đồng minh, dùng từ ngữ giản dị, trần tục để gợi lên tình yêu thương, sự thân thiết.
                      • Phẩm chất của một người đồng đội dần bộc lộ trong lời nói của người cha
                      • Đó là một tấm lòng chung thủy với nơi chôn rau cắt rốn, một đời vui tươi lạc quan.
                      • Đời như sông, như suối, chảy xiết

                        • Tâm tình của cha kết hợp nhiều kiểu câu dài ngắn khác nhau qua phép điệp ngữ, điệp ngữ và so sánh cụ thể, khẳng định người dân miền núi tuy gặp muôn vàn khó khăn nhưng vẫn ngoan cường, quật cường, yêu chính nghĩa, yêu quê hương đất nước .
                        • *Tâm nguyện của cha:

                          • Tôi muốn bạn trung thành với đất nước của bạn.
                          • Biết đương đầu với khó khăn, thử thách bằng ý chí, nghị lực và niềm tin.
                          • Đồng minh mộc mạc, giản dị, đầy ý chí và niềm tin, họ có thể xù xì về da thịt nhưng không hề nhỏ bé và yếu đuối về ý chí.
                          • Các đồng minh biết cách cải thiện nhà cửa cũng như thiết lập và duy trì các truyền thống và phong tục của họ.
                          • Đồng bào đào đá ủng hộ quê hương, quê hương có phong tục

                            • Người cha muốn nhắn nhủ con hãy tự hào về đất nước, về những truyền thống tốt đẹp, lối sống đáng yêu của dân tộc mình.
                            • Cha muốn con sống một cuộc đời cao thượng, tự trọng, trung thực và giản dị, xứng đáng với đồng đội.
                            • Tôi tự tin bước đi, vì phía sau lưng là gia đình, quê hương, và vì trong tim tôi có một “đồng minh” đáng quý.
                            • 3. Nghĩ về trách nhiệm của con bạn

                              Lòng hiếu thảo của cha mẹ là vô song, không gì có thể so sánh được. Cha mẹ là một điều đẹp đẽ ngay từ khi họ chào đón chúng ta với cuộc sống. Quá trình nuôi dạy ta bao nhiêu mồ hôi nước mắt đổ ra khiến cha mẹ ta đã thêm nếp nhăn, tóc bạc. Vì vậy, chúng ta hãy luôn cố gắng để là niềm tự hào của cha mẹ, và để chúng ta luôn hạnh phúc trong cuộc sống.

                              Ba. Kết thúc

                              • Khi nghĩa sĩ hiểu và thể hiện được tâm hồn, bản sắc dân tộc, bài thơ kể giàu hình ảnh của người con, giản dị mà nên thơ.
                              • Truyền thống, niềm tự hào và năng lực bền bỉ, cha dặn con trai, phải được truyền lại cho thế hệ sau, những con người “thô lỗ” và “nhỏ bé” nhưng đầy phẩm giá và sự kiên trì.
                              • Trách nhiệm làm con thuộc về chính bạn.
                              • Cảm nhận bài thơ và trò chuyện cùng con – Ví dụ 1

                                Gia đình, tổ ấm là chiếc nôi đầu tiên của cuộc đời mỗi người. Tình cảm gia đình, đất nước là sợi dây vô hình, dắt bước chân người phương xa. Giọng nói ấm áp của Yaosheng khiến chúng tôi nhận ra hạnh phúc gia đình bình dị mà chúng tôi đều đã trải qua:

                                “Chân phải cha, chân trái mẹ, một bước nghe tiếng, hai bước nghe tiếng cười”

                                Ngôn ngữ thơ mộc mạc giản dị, hình ảnh chân thực, nhịp thơ nhanh, kết hợp thông tin cấu trúc hình ảnh: 1 cung, 2 cung. Giúp tạo nên trước mắt chúng ta một bức tranh mái ấm với không khí đầm ấm, hài hòa, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Hình ảnh trung tâm của bức ảnh đó là một đứa trẻ biết nói, mỗi bước đi, mỗi tiếng cười đều được cha mẹ nâng niu. Viết những vần thơ này như thể sống với tâm thế của một người cha thực thụ, với niềm vui và hạnh phúc chờ đợi đứa con gái đầu lòng nên anh viết 4 dòng đầu tiên thay lời muốn nói. Tin chắc rằng hạnh phúc lớn nhất của con người là một gia đình được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương. Những câu này là một lời nhắc nhở rằng gia đình là nguồn nuôi dưỡng đầu tiên của bất kỳ ai.

                                Con người lớn lên không chỉ trong tình yêu thương của gia đình, mà còn trong mái ấm lớn hơn đó là tổ ấm của mình. Điều đó cũng được hiểu và gợi nhắc trong ba câu thơ tiếp theo. Người kết nghĩa là người cùng quê, người cùng làng, người cùng uống rượu, người cùng đường. Ba từ “đồng minh” gợi lên bao tình cảm gia đình giữa những người con đất khách quê người. Các từ “mẹ yêu con nhiều” và “con ơi” thể hiện tình yêu một cách trực tiếp, tạo nên chất thơ nồng nàn của những lời yêu thương, chân thành. Trong bài thơ, công việc của các đồng minh là dệt vải, đánh cá, dựng nhà, qua ba động từ liên tiếp: “dệt, dệt”. Hai câu thơ ánh lên vẻ đẹp của đời sống tinh thần lãng mạn, mộng mơ. Nghệ thuật ẩn dụ: “Cài nan”; “Ken kinh” là dùng bàn tay khéo léo của thổ dân để vót nan tre như dệt hoa. Những bức tường của ngôi nhà không chỉ được dệt bằng bùn và rơm, mà còn được dệt bằng những bài hát. Chất thơ bắt nguồn từ hiện thực, và được đúc kết từ cái nhìn tinh tế của y học.

                                Thiên nhiên quê hương còn được miêu tả bằng hai hình ảnh: “Rừng bạt ngàn, đường dài thênh thang.”

                                “Rừng soi đường cho lòng cha mẹ, để cha mẹ nhớ ngày cưới, ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời.”

                                Hoa là biểu tượng của vẻ đẹp tinh thần, là kết tinh của những gì đẹp đẽ nhất mà núi rừng hào phóng mang đến cho con người. Hình ảnh ẩn dụ “con đường” mở ra cho ý thơ thêm sâu sắc, con đường là con đường lên núi mỗi ngày, đồng thời cũng là hình ảnh của con đường đời, trên con đường này bạn sẽ được giúp đỡ rất nhiều. Sự chân thành từ các đồng chí. Vì vậy, cho dù đó là con người hay thiên nhiên của quê hương, họ đã tạo ra một cách sống cho bạn, và bạn phải tôn trọng và bảo vệ quê hương của chính mình. Ở cuối khổ thơ cuối, bố kể bằng giọng chân thành rằng ngày bố mẹ lấy nhau là ngày hai tâm hồn gặp nhau đã mang lại cho tôi hạnh phúc và vẻ đẹp. Vòng thơ ca, sự nuôi dưỡng và che chở của tình yêu gia đình-tình yêu quê hương-tình gia đình đã tạo nên một thể chất và tinh thần cho trẻ thơ.

                                Phần tiếp theo cho tôi biết về những phẩm chất của người đàn ông của tôi. Có một dòng ở đầu bài thơ dường như muốn nói: “Các đồng chí của tôi yêu các bạn biết bao”, và dòng này dường như vọng lại dòng mở đầu, nhưng từ tình yêu trở thành tình yêu. Chữ “thương” diễn tả muôn vàn cảm xúc: Người cha không chỉ yêu thương, tự hào về người đồng đội, mà còn cảm thông trước sự vất vả của đồng bào

                                “Đồi buồn và chí”

                                Thể thơ ngắn khiến câu thơ như hai phép đối khá chuẩn mực về ý nghĩa. Đó là sự tương phản giữa hai hoàn cảnh sống và ý chí kiên cường của người đồng minh. Nỗi buồn và cái khôn lớn trong lĩnh vực tâm linh được người dân miền núi dùng từ cụ thể để đo độ cao của núi để đo sự gian khổ, và độ xa của rừng để đo ý chí kiên cường. Hình ảnh ẩn dụ về ý chí lớn lên, gợi sức chịu đựng bền bỉ, hoài bão, hoài bão, quyết tâm vượt qua mọi khó khăn.

                                <3

                                Cách những ngọn trúc ở đầu mỗi đoạn sống trên đá và trong thung lũng gợi lên cuộc sống nghèo khó, nhọc nhằn, gian khổ, vất vả của đồng bào ta. Thông điệp không tiếc lời làm cho lời thơ vừa đanh thép vừa chắc chắn, nhắc nhở người con phải biết chấp nhận quê hương khó khăn thử thách, sống thủy chung với quê hương chứ không nên ra đi quên mình vì quê nghèo. .Hai câu thơ này không chỉ có tình cảm của một người cha mà còn là tình cảm của một nhà lãnh đạo, nhà văn hóa. Thơ như mang hơi thở thời đại, y nhấn mạnh những vấn đề nhạy cảm của thời đại: nhiều người chê đá thô, chê quê hương hèn mọn mà bỏ quê tìm đất mới. Anh ấy sợ điều này sẽ xảy ra với con mình vì khi anh ấy rời quê hương, anh ấy sẽ rời bỏ cội nguồn của mình. Chính vì vậy mà hai lần bác dặn “đừng chê” để khắc cốt ghi tâm tình cảm của mình, để không bỏ quê nghèo này, không lụi tàn vì những thăng trầm của quê hương. , nhưng hãy trân trọng quê hương.

                                Kéo dài mạch cảm xúc:

                                “Sống trên đá không ghét gập ghềnh

                                Nghệ thuật so sánh: “Sống – sông – suối” còn mang tính đập phá của tư duy người miền núi, luôn gắn sự vật, hiện tượng với tự nhiên. Sống như nước thể hiện lối sống đồng tính cởi mở, thẳng thắn, giản dị nhưng tình cảm. Nghệ thuật tượng hình “tiến lên ghềnh thác” gợi lên những khó khăn, gian khổ trong cuộc sống nhưng người con phải biết vững vàng đối mặt, không trốn tránh, không sợ gian khổ mà vượt qua.

                                Những câu thơ sau nói về những người đồng đội trong vòng tay của họ. Hình ảnh “tấm da bò” không chỉ diễn tả sự giản dị của vùng quê mà còn thiếu đi sự hào nhoáng, phô trương của nghệ thuật trong cuộc sống. Nhưng trái ngược với sự giản dị mộc mạc là không ít người nhí nhảnh. Câu thơ “Con ở đâu” làm cho giọng thơ vừa tha thiết vừa ngọt ngào. Sử dụng “Không nhiều người nhỏ bé” để nói với con bạn rằng người dân quê hương họ rất mạnh mẽ, cao quý, không thô tục, tràn đầy sức sống, trong sáng và tràn đầy khát vọng.

                                “Đồng minh tự đào đá để phát triển đất nước”

                                Câu thơ không nói đến tình yêu quê hương, cũng không nói đến sự dung dị của đất nước mà nói đến hình ảnh đồng chí gắn liền với lao động hàng ngày: công việc làm cực. Chịu thương, chịu khó là hình ảnh tiêu biểu của người dân miền núi. Vì vậy, chính sự lao động cần cù ấy đã tạo nên truyền thống cho quê hương, nghĩa quân tự hào tiếp nối truyền thống ấy, ca ngợi quê hương với hình ảnh nào đó, ông cha ca ngợi ý chí đồng bào tự mình xây dựng đất cằn, quê hương trở thành điểm tựa tâm hồn của mỗi người.

                                “Con tôi thô bạo…hãy nghe tôi”

                                Giọng thơ như tiếng gọi con, gửi gắm thông điệp trìu mến của người cha. Hình ảnh “da bò” được nhắc lại lần thứ hai, nhưng nếu như lần đầu để các bạn cảm nhận được vẻ đẹp của đồng bào thì lần này tôi muốn các bạn nhớ rằng: người quê tôi chân chất. Nhưng cuộc sống cao thượng ẩn chứa trong chiều sâu của vẻ đẹp thực sự, vì vậy các bạn phải duy trì và tiếp tục cuộc sống cao quý của các đồng chí của mình. Đoạn tiếp theo được rút gọn đột ngột ở từ “lên đường” làm cho nhịp điệu của cả bài thơ sắc nét hơn, như muốn nhắn nhủ rằng khi lên đường cũng là bước vào đời. Câu cuối thể hiện tình cảm và mong ước của cha dành cho con: “Đừng coi thường cha, hãy nghe cha.” Con phải tự tin bước đi trên đường đời, đối mặt với khó khăn và không bao giờ lùi bước. Sống trong sạch, cao thượng mới xứng đáng với đồng loại. Lúc này cha như người chọc giận con, mong con chân thành mộc mạc, không keo kiệt. Lời nhắn nhủ của người cha với con vừa cương quyết, vừa tha thiết “nghe con” gợi lên một lời khuyên răn sâu sắc.

                                Toàn bài thơ được viết theo thể tự do, câu dài, câu ngắn đan xen linh hoạt, nhạc điệu vừa ngọt ngào vừa da diết, hình ảnh chứa đựng đậm nét suy tư của người miền sơn cước. Bài thơ thể hiện tình cảm gia đình đầm ấm và ca ngợi truyền thống cần cù lao động của người dân quê hương. Bài thơ vừa nghiêm trang vừa rất nghiêm khắc về lẽ sống thanh cao. Đây là những thứ gần gũi về mặt tâm linh vĩnh cửu và mãi mãi có ý nghĩa.

                                Cảm nhận bài thơ nói với con – Ví dụ 2

                                Y phương là nhà thơ dân tộc Thái, phong cách thơ độc đáo, chân thực, khỏe khoắn, trong sáng, táo bạo. Sáng tác “Nói Với Em” năm 1980 được đăng trong “Tuyển Thơ Việt Nam 1945-1985”. Đoạn thơ gửi gắm hơi ấm của tình cảm gia đình, sức sống cần cù, mạnh mẽ của người dân miền sơn cước, vẻ đẹp tinh thần phấn đấu vươn lên dù khó khăn, gian khổ.

                                Trước hết, lời tâm sự của người cha đã nói cho người con biết ngọn nguồn cuộc đời mình.

                                “Chân phải theo cha, chân trái theo mẹ, một bước có tiếng, hai bước có tiếng cười”

                                Bốn câu thơ mở ra một không khí gia đình thân thương, ấm áp yêu thương với hình ảnh những đứa trẻ chập chững tập nói với hình ảnh người mẹ, người cha. Mỗi bước đi, mỗi âm thanh, mỗi tiếng cười của trẻ thơ đều có sự chăm sóc và bảo vệ của cha mẹ. Con khôn lớn từng ngày, cha mẹ vui lắm. Bằng hình ảnh thơ giản dị, cụ thể, chân thực, tình cảm của người cha nói lên cội nguồn nuôi dạy con cái. Tôi đang lớn lên từng ngày, và gia đình là chiếc nôi ấm áp nuôi tôi khôn lớn.

                                “Anh yêu em nhiều lắm bạn ơi, anh ngân nga câu hát trên vách nhà”

                                Ba dòng thơ diễn tả cuộc sống cần cù và thơ mộng của một người dân quê. Người cùng tộc là người cùng làng, người cùng tộc, người cùng dòng tộc, người ta dùng câu “Anh yêu em lắm” để thể hiện tình cảm yêu thương, gắn bó của những người cùng dòng tộc. Công việc hàng ngày của các đồng chí là dệt vải, đánh cá và xây nhà. Đó là những người dân làng cần cù, cần cù. Hình ảnh “nan hoa cài. ken câu vách” là một hình ảnh ẩn dụ độc đáo. Dưới bàn tay lao động của người thợ tài hoa, tre, trúc, nan tre bỗng thành nan hoa. Nhà trình tường không chỉ được đan bằng những vật liệu thông thường như tre, nứa, nứa, gỗ mà đến đây bạn còn được xem những điệu sli, luồng, những làn điệu dân ca, cả một rừng hoa thơm ngát.

                                “Rừng hoa, con đường của trái tim”

                                Một người cha nói với con trai mình về lòng bao dung của rừng với tình yêu ngọt ngào, chân thành. Từ láy kết hợp nghệ thuật nhân hóa, là hình ảnh ẩn dụ về “Đạo và Tâm” của thiên nhiên, phú cho con người những gì tinh túy nhất đẹp đẽ và thơ mộng. Đó là đường về thôn, đường về bản, đường về mọi miền đất nước. Phải chăng đó cũng là con đường xây dựng quê hương ngày càng giàu mạnh, “tấm lòng” là tâm hồn, là cách sống chân thành của đồng chí.

                                Những câu thơ sau là lời người cha nói với con về những phẩm chất cao quý của đồng đội

                                “Người tôi yêu rất nhiều, con tôi buồn, nên tôi nâng lòng lên”

                                Tình đồng minh gắn với câu “Thương em lắm” là hiện thân của tình đồng bào, đồng tộc trong những lúc khó khăn của cuộc sống. Hai dòng tiếp theo tóm tắt một phương châm sống, một thái độ kiên cường trước những khó khăn của cuộc đời. Với lối tư duy giản dị, cụ thể và giàu hình tượng, nỗi đau chất chồng chất núi cao, khát vọng cao cả tính bằng đường dài, tiếng nói yêu thương của người cha như một lời khẳng định khẳng định giá trị cao quý của con người.

                                “Dù thế nào, tôi vẫn muốn sống trên đá, không ghét đá gồ ghề, sống trong thung lũng, không ghét thung lũng cằn cỗi, sống như sông như suối, lên xuống, lên xuống ghềnh”

                                Đặt từ “sống” ở đầu ba câu liên tiếp, cấu tạo câu thông tin, nhấn mạnh thái độ, cách sống của người đời. Điệp từ “đừng chê” và hình ảnh ẩn dụ “gập ghềnh đá chông chênh” gợi lên cuộc sống khó khăn của người dân miền núi, cha dặn tôi đừng chê lối sống đó mà hãy vững vàng trước khó khăn thử thách. . Hình ảnh ẩn dụ “sống như nước như suối” cũng tạo nên phong cách của những người đồng đội của ông, đó là họ hồn nhiên, mạnh mẽ, ung dung tự tại, bình dị như cây cỏ sông suối. Dù có nhiều thăng trầm trong cuộc đời nhưng cha tôi đã thể hiện điều đó bằng cách “tiến lên thác ghềnh, dũng cảm vượt qua khó khăn”, vì những người đồng đội có chí khí và nghị lực nên người cha căn dặn con phải vượt qua họ.

                                “Đồng minh nhiều thịt thô, thịt nhỏ cũng không ít. Đồng minh đào đá nuôi nhà, làm tục”

                                Các đồng minh được liên kết với cụm từ “da sống” đề cập đến cách tiếp cận đơn giản, trực tiếp và trung thực. Họ không hề sống nhỏ nhen mà luôn ngẩng cao đầu trước khó khăn thử thách. Đồng minh đã “dựng nước lên” bằng chính sức lực và bàn tay cần mẫn của mình, bằng niềm tin và hoài bão lớn lao. Họ là những người tạo ra và duy trì các phong tục của quê hương họ như những trụ cột tinh thần.

                                Câu thơ cuối là tình yêu thiết tha của người cha dành cho con.

                                <3

                                Em ơi, ngọt ngào và ấm áp, từ tình cha lặp đi lặp lại cụm từ “da sống”. Cha tôi đã nói với tôi rằng khi tôi lớn lên, cho dù tôi đi đâu, tôi sẽ không còn nhỏ và tôi phải luôn ngẩng cao đầu. Từ “nghe con” kết thúc bài thơ, mở ra biển cả tình cha, làm cho lời dặn của Bác thêm sâu sắc, thiêng liêng.

                                Bài thơ đã chạm đến trái tim người đọc qua cách bộc lộ cảm xúc sâu sắc.

                                Cảm nhận bài thơ nói với con – Ví dụ 3

                                Trong những thành tựu của văn học Việt Nam hiện đại từ sau Cách mạng Tháng Tám, thơ thiểu số có một đóng góp đáng kể. Nông quốc thổ công, Doãn tài bảng v.v… là những nhà thơ đi trước. y phương là một trong những nhà thơ tiêu biểu sau này. Đặc biệt thơ phương Đông, nhất là thơ thiểu số, có những nét riêng rất dễ nhận diện. Đó là một cách nói, một kiểu tư duy hình tượng, giản dị, cụ thể, khái quát và giàu chất thơ. Tuy nhiên, mỗi nhà thơ đều hình thành cho mình một phong cách riêng, chẳng hạn trong y học có những tư duy kinh nghiệm về chân lý cuộc sống, về đạo đức con người, về tình cảm gia đình, đất nước. Đó là một giọng nói trầm, mặc dù là tiếng thì thầm nội tạng, nhưng tràn đầy năng lượng.

                                Sức Mạnh Của Thuyết Phục, Giao Tiếp hồn nhiên và vẻ vang, không hề rườm rà, phô trương hay lý luận dài dòng. Cấu trúc của bài thơ này vừa theo chiều dọc: khi đứa trẻ sinh ra và lớn lên, nó có thể xa cách “tu chí lớn lên”, vừa là sự phát triển theo chiều ngang: đứa trẻ gắn bó với gia đình và tình cảm của quê hương, và khi đi xa hình bóng quê hương như hình với bóng, trở thành hành trang tinh thần vô giá. Để tiện cho việc phân tích, chúng tôi tạm chia bài thơ này thành hai đoạn.

                                Con sinh ra là cả tuổi thơ. Những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ mới biết đi là hùng vĩ và di chuyển. Trang trọng là vì lần đầu tiên bé tự đi trên đôi chân của mình, còn xúc động là vì bé có thể yên tâm, tin tưởng trong vòng tay của cha mẹ. Đứa trẻ đó được sinh ra trong niềm hạnh phúc (“Cha mẹ sẽ nhớ mãi ngày cưới – ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời”) và lớn lên trong sự chăm sóc, dìu dắt:

                                Chân phải cho bố, chân trái cho mẹ

                                Xem Thêm: OK Google, hỏi tiếng Việt đi Google trả lời!

                                Câu thơ dường như vừa nói vừa diễn tả cái tình cảm, ân nghĩa biết bao. Tấm lòng của cha mẹ là mục tiêu mà con cái nên theo đuổi. Sự trưởng thành của trẻ em rất ngây thơ, giống như mặt trời không bao giờ mọc ở phía tây. Tiếng cười là phương Đông huy hoàng. Một hình ảnh cụ thể rất thơ mộng là cách đo chiều dài:

                                Một bước nói, hai bước cười

                                Hai thao tác tư duy không cùng hệ thống vừa buồn cười vừa sáng tạo! Không biết là do nhà thơ sáng tạo hay người Thái xưa nay vẫn nói thế, nếu là khẩu ngữ, một câu nói dân dã giản dị, thì có nghĩa là người Thái nơi tác giả thuộc về đã có hồn thơ rồi. Bài thơ có chất ấm áp, sắc nét, ngọt ngào, một sự rung cảm mà cha mẹ không phải lo lắng. Tuy nhiên, dù cha mẹ có hào phóng đến đâu, con cái có cần thì vẫn chưa đủ. Ở đây cũng có một dòng sữa tinh thần thứ hai, đó là quê hương. Ngôi nhà được tạo nên từ 3 yếu tố: rừng, đường và “đồng minh”. Rừng và đường tuy chỉ là những hiện tượng bằng gỗ và đá vô tri vô giác, nhưng chúng cũng biết cách cung cấp cho trẻ em những gì chúng cần để lớn lên:

                                Rừng mở đường vào hồn cho hoa

                                Vẻ đẹp của thiên nhiên không chỉ là màu sắc, thị giác mà còn là “trái tim”, một dạng vô hình mà chỉ con người mới cảm nhận được.Lời thơ dần đi vào chiều sâu và có sức khái quát. Những cánh rừng được gìn giữ, những con đường thông thoáng nhưng có lẽ đáng yêu hơn cả là những con người xứ này :

                                Bạn của tôi, tôi yêu bạn rất nhiều.

                                Thế thì còn gì là “dễ thương” nếu không phải là tài năng và tinh thần vui vẻ:

                                <3

                                Thì ra có một tâm hồn lãng mạn như vậy dưới vẻ ngoài “da bò”! Các vòng thơ đan xen vào nhau: Tổ quốc và gia đình cùng nhau nuôi dạy đứa trẻ bước vào những chặng đường đầu tiên của cuộc đời. Ý thức về gốc rễ của cái sau, kết hợp với cả hai, giúp đứa trẻ trưởng thành dấn thân vào con đường dài hơn và rộng hơn tiếp theo.

                                Nửa sau bài thơ là lời dặn dò khi người con đang “cao”, mà trong lòng cũng “xa”, xa mái ấm thân thương, xa núi rừng quê hương. Ở đây một lần nữa chúng ta bắt gặp một câu nói rất hay và lạ:

                                Đo lường nỗi đau còn hơn nuôi rận.

                                Dùng kinh nghiệm (đau khổ) để đo chiều cao, dùng chí lớn để đo khoảng cách. Chỉ là câu này hơi tốn công sức hơn câu trước nên có cơ sở hơn một chút. Bài thơ này biết đặt những câu hỏi lớn hơn, những câu hỏi của cuộc đời:

                                Ở trên đá chẳng chán thăng trầm, ở vực sâu chẳng chán nghèo

                                Ở đây, người trưởng thành phải nhìn nhận tình hình. Núi và đá, thung lũng, thác và ghềnh là nghèo đói và khó khăn. Những thách thức này rất khó vượt qua, nhưng phải vượt qua bằng ý chí. Biểu hiện đầu tiên của ý chí nghị lực là không bi quan, than thở, rồi nói năng như người “chân cứng đá mềm”. Cách nghĩ ấy, cách sống ấy, mang đậm chất Việt Nam, thể hiện bằng giọng điệu mạnh mẽ, nhưng vẫn ngang tàng. Ba chữ “sống” đặt nối tiếp nhau ở đầu câu không phải là những lời khuyên răn thông thường. Linh thiêng như việc giữ lửa, đó là vấn đề sinh tử. Nói đến ý chí cũng là nói đến nhân cách con người. Tính cách ấy là không muốn “tầm thường”, ngẩng cao đầu như kẻ “đồng bào đục khoét quê hương”… Một lần nữa, quê hương là nguồn sức mạnh, nhưng khác với tuổi thơ, chỉ có sự an ủi, vỗ về mà là một tư thế đi thẳng, đi thẳng về phía mục tiêu.

                                Về nghệ thuật thơ, ngoài cách nói, cách tạo hình (như đã phân tích ở trên) còn được bổ sung bởi nhịp điệu, giọng điệu, thể thơ và các biện pháp tu từ. Về nhịp thơ lúc nhanh lúc chậm, tả cũng chậm, khát vọng làm người cũng nhanh, nóng bỏng, mạch thơ chỉ là một mũi tên chỉ đường. Đặc biệt, mật độ không đồng đều của các câu nói về “đồng minh” làm trọng âm tạo nên nhịp điệu tự nhiên trong các cuộc đối thoại một phía phụ thuộc vào cảm xúc và suy nghĩ của người cha (hình ảnh đứa con không xuất hiện). Nếu sự dịu dàng và tình cảm là chủ đề chính lúc đầu, thì phần lý trí được nâng lên. Nhưng dù ngọt ngào hay nghiêm túc, đều ẩn chứa những tiếng nói chân thành của tình yêu và hy vọng. Đặc biệt ở thể thơ, “Nói với em” là một bài thơ không gò bó, mỗi khổ thơ dài không đều nhau. Thể thơ tự do này phù hợp với phong cách trò chuyện hàng ngày, lối suy nghĩ đơn giản, hồn nhiên, không cần soi mói hay trau chuốt. Ngoài ra, cần chú ý đến các biện pháp tu từ, chẳng hạn như ám chỉ (trong nhiều trường hợp), làm nổi bật các biện pháp đối đáp thơ ca, chẳng hạn như “bạn đồng hành thô lỗ – không ít người là trẻ nhỏ”, ở đây là phản đề của thể xác và tinh thần. Hoặc tiếp tục hình thức bắc cầu: “Đồng minh tự đẽo đá xây nhà – nhà theo phong tục”. Những tấm vải nhiều màu sắc và những chiếc túi thổ cẩm đẹp mắt, những yếu tố nghệ thuật này bổ sung cho nhau, một loại “túi thơ” của người miền sơn cước.

                                Cảm nhận bài thơ nói với con – ví dụ 4

                                “Tổ quốc là gì, cô giáo yêu tổ quốc là gì?

                                Ai cũng có một mái ấm, nơi đầu tiên nghe ta cất tiếng khóc chào đời. Nghĩ về quê hương, mỗi người gợi lên một hình ảnh đẹp riêng, xen lẫn một niềm chân thành và tự hào. Vì vậy, dù nhiều người đã nói về quê, làm thơ về quê nhưng nói về quê với những người con ngành Y vẫn mang lại cho chúng tôi những cảm xúc sâu sắc.

                                Có lẽ ai cũng vậy, kỉ niệm về quê hương của người ta thường là những gì chân chất, mộc mạc và giản đơn nhất. Nếu trung quân liên tưởng quê hương mình với những hình ảnh như “xiên khế ngọt”, “đường đến trường”, “cánh diều xanh”…thì y phương chỉ cho mình với:

                                “Bạn ơi, tôi yêu bạn nhiều lắm. Bỏ qua căm nhà, hát cho rừng nghe hoa, hát cho lòng người”.

                                Đây là một xứ núi chưa phát triển nhưng rất đáng quý con người, mảnh đất giàu truyền thống văn hóa, đặc biệt là mảnh đất nuôi dưỡng tâm hồn và trái tim lương thiện. Một người tôi rất yêu, nhưng cũng rất vĩ đại, dũng cảm cả về nỗi buồn và ý chí (sầu cao; xa mới phát triển chí lớn). Quê hương tôi đã dạy tôi rằng có một cái gì đó đặc biệt ở đây, nhưng cũng có một cái gì đó chung.

                                Nhưng có lẽ, điều ghi dấu ấn sâu đậm nhất trong trái tim mỗi người con (và bạn đọc của chúng ta) chính là những lời dặn dò, dặn dò của người cha. Trước cha, quê hương, những người con luôn là hình ảnh thân thương nhất, nhỏ bé nhất và luôn cần được che chở, dạy dỗ. Những bài học của người cha luôn là động lực giúp con trưởng thành, vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.

                                Đó là chủ đạo của bài thơ, gieo vào lòng người tình yêu thương, sự chân thành và lời dạy thiết tha. Dù cuộc sống có ở hoàn cảnh nào thì con người luôn phải vượt qua hoàn cảnh để tồn tại. “Nỗi buồn” sẽ làm cho con người biết tồn tại và chịu đựng, và nó sẽ rèn luyện ý chí của con người để làm việc chăm chỉ mãi mãi. Những vần thơ ý nghĩa của “High Sorrow/Yuanyang Dazhi” là lời động viên, là động lực mà những người cha muốn truyền lại cho con cái, giúp con cái vững vàng trước những lựa chọn trong cuộc sống và tiến xa hơn nữa. Hãy luôn giữ vững niềm tin vào cuộc sống, bạn sẽ không tránh khỏi những buồn phiền trong cuộc sống, và một người hiểu đời cũng phải là một người luôn “tu thân đắc chí”, làm cho cuộc đời và cuộc đời có ý nghĩa. Đó cũng là những gì được mong đợi ở loại cơ thể của bạn trên con đường khó khăn của cuộc đời.

                                “Cha” không biết nói gì, ai không thể thay thế cuộc đời tôi, bước chân tôi, ai chỉ có thể thuyết phục tôi: “Dù có ra sao?” Quan trọng là bạn chấp nhận và không bao giờ cho đi lên. Khó khăn, thử thách là nơi tôi luyện trí óc. Phải “sống như sông như suối”, dù có bị “thác ghềnh” chặn ngang thì vẫn có thể trôi qua êm đềm. Nhưng điều quan trọng nhất người cha dạy con là không được đánh mất làng quê, không được quay lưng với mảnh đất nơi mình đã lớn lên. Đoạn thơ này cho ta cảm giác người cha nheo mắt nhìn con, hết mực yêu thương khuyên nhủ, an ủi con, luôn sẵn sàng là chỗ dựa vững chắc nhất, là cánh tay con dang ra khi con cần. Động viên, an ủi.

                                Dù quê hương là núi đồi cằn cỗi, còn nhiều gian nan, vất vả, đói nghèo nhưng những con người – “đồng minh” đã khẳng định mình bằng sức sống, sinh lực, ý chí và niềm tin, đó là sự thật. Dũng dũng cảm:

                                <3

                                Đi thôi, dù em ở nơi đâu, anh mãi mãi là bạn đồng hành của em, xứng đáng là đồng minh từ thuở bé.

                                Ca từ trong sáng, giản dị, hình ảnh thơ quen thuộc, đặc biệt là giọng điệu chắc nịch, thiết tha khiến cuộc đối thoại với các em nhỏ vừa thân tình, vừa ý nghĩa, giúp chúng em học làm người và không bao giờ quên Tổ quốc. , nguồn. Bởi vì sức mạnh của tôi đến từ đó.

                                Cảm nhận bài thơ nói với con – Ví dụ 5

                                Xem Thêm : Soạn bài Mây và sóng | Soạn văn 9 hay nhất

                                Y Phương, sinh năm 1948, là nhà thơ người Thái, quê ở vùng cao nguyên của tỉnh. Bố cục của thuốc như một tấm thảm của núi rừng cao nguyên, màu sắc đậm đà thể hiện tình cảm gia đình chân thành. “Nói với con” là bài thơ sáng tác năm 1980, tiêu biểu cho phong cách sáng tác của tác giả khi viết lời tâm sự chân tình của một người cha dành cho con trai mình.

                                Ở khổ thơ đầu, tác giả dùng ngôn ngữ của trẻ thơ để diễn tả tình yêu thương của cha mẹ, sự chăm sóc của quê hương.

                                “Chân phải cha, chân trái mẹ, một bước kêu, hai bước cười”

                                Trẻ em được bao bọc trong vòng tay của cha mẹ và được cha mẹ yêu thương từ khi mới sinh ra. Từng ngày từng giờ lớn lên của con là từng ngày từng giờ cha mẹ mong chờ. Ngay từ khi con chập chững bước đi đầu tiên trong đời, cha mẹ đã ở bên cạnh chứng kiến ​​và cổ vũ. Những hình ảnh “chân phải”, “chân trái”, “tiếng nói” và “tiếng cười” thật bình dị và nhân hậu. Mỗi nhịp thơ đều được bao trùm trong một không gian ấm áp hạnh phúc. Những gì giới thiệu đến bạn đọc là những hình ảnh gần gũi, quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày, là sợi dây gắn kết gia đình thêm khăng khít.

                                Bốn câu cuối, tác giả nhắc về quê hương:

                                “Bạn thân ơi, Đan giăng nan trên tường nhà, hát cho lòng cha mẹ khúc hát rừng hoa bên đường, sẽ mãi nhớ về đám cưới đẹp nhất thế gian”

                                “Đồng minh” được gọi một cách trìu mến. Đây là những người cùng dân tộc, họ giản dị, không khoa trương, cần cù, việc gì cũng thành thạo. “Đồng minh” là những người chăm chỉ, tài năng và khéo léo. Ba từ “chí”, “cái” không chỉ thể hiện nỗi nhớ nhung da diết mà còn thể hiện tình cảm sâu nặng với người dân nơi đây. Tác giả đã gieo vào lòng trẻ thơ những tình cảm, đó là cội nguồn đáng trân trọng và giữ gìn. Tổ quốc nuôi con, rừng hoa nuôi con đẹp, Con đường tâm hồn là mở lối nuôi lớn tâm hồn con, để con cảm nhận được cội nguồn quê hương. Bạn phải ghi nhớ cội nguồn vì nơi đây nuôi dưỡng không chỉ thể xác mà cả tâm hồn bạn.

                                Hai câu:

                                “Cha mẹ sẽ luôn nhớ ngày cưới đẹp nhất trên đời.”

                                Hãy nhắc nhở con rằng con là bông hoa đẹp nhất nở rộ trong tình yêu thương của cha mẹ. Chính vì thế bố mẹ sẽ luôn yêu con và mãi yêu con.

                                Ở câu thơ tiếp theo, tác giả nêu lên đức tính của một người đồng minh và niềm mong con của người cha. Dẫu vậy, tiếng “đồng chí” thật to và thật gần. Người cha vẫn kể cho con nghe bằng giọng ấm áp, cảm động về ân đức của những người đồng đội.

                                “Người tôi yêu sâu đậm, con tôi buồn, tôi nuôi con xa”

                                Họ sống cuộc đời gian khổ, “cao sang bi đát, xa nuôi hoài bão” nhưng họ vẫn là những con người rất mạnh mẽ, có ý chí, là những con người giàu tình yêu quê hương đất nước. Chính vì tình cảm sâu đậm với mảnh đất quê hương ấy mà đồng bào đã “khắc đá đỡ quê hương”. Bằng chính sự siêng năng của mình, họ đã làm cho quê hương mình có những phong tục và truyền thống tốt đẹp. Cha khen đồng bào thật thà, giản dị nhưng giàu tinh thần, có niềm tin và ý chí quật cường. Thiên nhiên không cho người dân nơi đây thiên thời địa lợi, cuộc sống tuy vất vả nhưng đồng bào vẫn đồng cam cộng khổ, chung sống, cùng nhau phấn đấu vượt qua tất cả.

                                Từ đó, cha nhắc nhở con phải sống có tình, có nghĩa với nước. Phải biết chấp nhận, phải dũng cảm vượt qua khó khăn, thử thách bằng chính ý chí và niềm tin của mình:

                                “Sống trên núi đá chẳng ghét gập ghềnh Sống dưới vực sâu chẳng ghét nghèo Đời như sông chảy chẳng ngại gian khổ.”

                                Cha nhắn nhủ con bằng lời thủ thỉ nhưng trái tim mạnh mẽ, mong con hãy sống xứng đáng với “người bạn đồng hành” của mình. Tôi vẫn mong các bạn sống tốt, nhớ quê hương và yêu nước như những người bạn yêu nước của mình:

                                “Đồng bào đâu có nhỏ. Dân mình đục đá ủng hộ quê hương, nhưng phong tục của quê hương là sai” Tâm nguyện lớn nhất của người cha: “Con gái tôi tuy thô sơ, người đi đường cũng lắng nghe với tôi, xác thịt không bao giờ nhỏ bé.”

                                Đồng minh tuy nghèo, đi sau nhưng vẫn là đồng minh. Tôi cũng là một phần của nơi này. Mong rằng các bạn sẽ bước đi trên con đường dài và rộng, đừng bao giờ nhún vai, đừng sợ hãi mà hãy mạnh mẽ, có ý chí phi thường để xây dựng quê hương, xây dựng đất nước

                                Bài thơ “Nói với con” của Ý Phương có giọng điệu chân thành như một lời đối thoại, kết hợp với những câu thơ tự do phù hợp với mạch cảm xúc của tác giả, thể hiện tình yêu thương của người cha dành cho con. Tình cha bộc lộ niềm tự hào về phẩm chất dân tộc của quê hương, đồng thời nhắc nhở ông phải sống tốt đẹp, xứng đáng với đồng bào, qua đó thể hiện triết lý nhân sinh ở đời.

                                Cảm nhận bài thơ và trò chuyện cùng con – Ví dụ 6

                                Tình mẫu tử xưa là một đề tài giàu chất thơ. Nhưng có lẽ rất ít bài thơ viết về tình cha con. Bài thơ “Nói Với Em” của y phương là một trong những tác phẩm hiếm hoi này. Bài thơ thể hiện tình cảm gia đình đầm ấm, nỗi nhớ da diết, ca ngợi truyền thống ân nghĩa và sức sống mãnh liệt của người dân miền sơn cước.

                                Ấn tượng đầu tiên qua lời nói của người cha là hình ảnh người con lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, sự đùm bọc của đồng đội, sự đùm bọc của quê hương. Đoạn thơ mở đầu bằng khung cảnh gia đình đầm ấm, đầy ắp tiếng cười:

                                Chân phải….tiếng cười.

                                Cảnh đẹp như tranh vẽ: em bé ngây thơ đang tập đi, tập nói trong vòng tay, trong tình yêu thương, chăm sóc, nuôi nấng của cha mẹ; hình ảnh cha mẹ dang rộng vòng tay, nâng niu từng bước, từng bước của con , từng nụ cười , từng âm thanh . Gia đình là chiếc nôi ấm áp, là tổ ấm mà trẻ được sống, lớn lên và trưởng thành trong tình yêu thương của trẻ thơ. Đây là không khí chung trong các gia đình hạnh phúc. Nhưng cách diễn đạt ở đây mang nét riêng của người miền núi: nói bằng hình ảnh cụ thể. Thông điệp “hãy tiến lên”, trong tình yêu của người cha không khỏi cảm thấy sung sướng và tự hào.

                                Không chỉ có một gia đình, mà còn lớn lên và trưởng thành trong cuộc sống nơi công sở, trong tình quê hương thân thương:

                                Bạn của tôi, tôi yêu bạn rất nhiều………..Trái tim

                                Một câu nói rất riêng, rất thú vị: “Đồng minh,” là người cùng quê, người cùng miền, cùng chung một mảnh đất, cùng một quê hương, cùng một dân tộc. Đây là câu nói dân dã, dân dã của người Thái nhưng giàu sức biểu cảm, tác giả đã sử dụng cách diễn đạt của người dân miền sơn cước để xây dựng hình ảnh thơ. Suy nghĩ, tình cảm, cảm xúc được thể hiện trực tiếp qua tranh ảnh. Nghề đan gùi, tre, nan tre trở thành những chiếc “nan hoa” dưới bàn tay của người Thái. Những bức tường trong nhà không chỉ bằng gỗ, mà còn “hót”. Rừng không chỉ sản xuất nhiều gỗ và lâm sản có giá trị mà còn cả hoa. Ba chữ “chí”, “cai” và “ken” cũng thể hiện sự thống nhất và nỗi nhớ quê hương da diết. Lao động đã mang lại cho tôi bao điều tốt đẹp, những “đồng minh” và một quê hương ấp ủ, nuôi dạy những đứa trẻ trong tình yêu thương, tình làng nghĩa xóm. Con đường không chỉ để đi, mà còn mang đến cho con người một “trái tim” nhân hậu, bao dung và giàu tình cảm. Con đường ấy là hình bóng quen thuộc của quê tôi, còn in dấu những bước chân người đi liên lạc, làm ăn, mưu sinh nơi làng quê, có ý nghĩa rất lớn trong quá trình tôi lớn lên. Mừng thấy con khôn lớn, nhà thơ nhớ nhà, nói về nguồn vui:

                                Cha mẹ…trên đời

                                Tôi không chỉ gọi cho bạn về nguồn sống của tôi, mà tôi còn nói với bạn về những đức tính cao quý của “đồng minh” của tôi và những ước mơ của tôi dành cho bạn. Đó là sự yêu nghề và nhiệt huyết làm việc hết mình. Đó là sức sống bền bỉ, mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn, hoạn nạn.

                                Bạn của tôi, tôi yêu bạn rất nhiều…… Đừng lo lắng về công việc khó khăn

                                Đầu tiên là sự yêu thương, quan tâm lẫn nhau. Câu nói giản dị ấy chứa đựng biết bao tình cảm cảm động, được lặp đi lặp lại như điệp khúc trong bài hát. Tình yêu thương là sức mạnh “đồng minh” để vượt qua những khó khăn của cuộc sống. Những câu thơ ngắn gọn, cân xứng “Chia buồn, khát vọng lớn” đã cố gắng thể hiện tinh thần “đồng chí”: cuộc sống gian khổ, nghèo khó, vất vả, tiền sử nhưng có khát vọng cao cả, luôn tự hào, thủy chung với Tổ quốc. . quê hương. Đây là phẩm chất thứ hai. Thứ ba, về cách sống, người cha muốn dạy con cách sống thì phải có tình yêu thương, trung thành với Tổ quốc, biết chấp nhận, dùng ý chí và niềm tin để vượt qua khó khăn, thử thách. Đừng chỉ trích, phản bội tổ quốc: “Đừng chỉ trích…đừng chỉ trích…đừng lo lắng”, dù quê hương còn nghèo khó, vất vả. “Đồng lòng chung sống phóng khoáng, chất phác và bền chặt”, “Sông ngòi như suối, lên xuống cuồn cuộn không lo khổ cực”, những lời cha dặn con cũng là lời răn dạy con cái những bài học đạo đức ở đời. Nhạc điệu của bài thơ rất phong phú, gồm các điệp ngữ, điệp ngữ, điệp ngữ, cấu tứ câu văn, nhịp điệu rất linh hoạt, có lúc dài, lúc ngắn, ca từ giản dị, chắc chắn mà xúc động, thấm thía và vô cùng trữ tình.

                                Nhắc nhở giáo dục con cái, người cha nhấn mạnh truyền thống đồng đội:

                                Các đồng chí là thịt sống…….Nghe tôi nói

                                Truyền thống ấy thật đáng tự hào, tuy thiếu “tấm da sống”, váy suông, áo chàm, khăn đóng, cuộc sống giản dị… Nhưng trong đó không hề nhỏ bé tâm hồn, ý chí, nhất là khát vọng xây dựng quê hương. Họ đã dùng chính sức lực và lòng kiên trì của mình để xây dựng quê hương của chính mình: “đục đá dựng nước”. Họ sáng tạo, kế thừa và bảo vệ thuần phong mỹ tục của dân tộc mình, tự hào về truyền thống quê hương, giáo dục con cháu tự tin, vững bước trên đường đời, không bao giờ tầm thường, nhỏ nhen, ích kỷ. Từ “nghe con” kết thúc cả bài thơ bằng một tấm lòng yêu thương, mong đợi, cảnh báo, nhắc nhở tình cảm của người cha dành cho con. Hai tiếng đó nghe thật thân thương và trìu mến.

                                Giọng điệu của bài thơ này mềm mại và chân thành, và văn phong cũng rất mới lạ, một loại phong cách miền núi, với ngôn ngữ “gấm vóc” rất độc đáo, có cảm xúc và suy nghĩ riêng. y phương thể hiện tình cảm gia đình ấm áp, ca ngợi truyền thống lao động cần cù, sức sống mãnh liệt của quê hương, con người. Đoạn thơ này cho chúng ta hiểu thêm về sức sống mãnh liệt và vẻ đẹp tâm hồn của người dân miền núi, nhắc nhở chúng ta về sự gắn bó với truyền thống, gắn bó với quê hương và ý chí vươn lên trong cuộc sống.

                                Cảm nhận bài thơ nói với con – Ví dụ 7

                                Có thể bạn đã biết, tình mẫu tử luôn là một chủ đề phong phú trong thơ ca. Có rất ít bài thơ mô tả mối quan hệ giữa cha và con trai. Trong đó, bài thơ Nói với con của tác giả Y Phương là một trong những tác phẩm rất hiếm. Bài thơ kể chuyện trẻ em thể hiện sự ấm áp của tình cảm gia đình, sự ngọt ngào, dịu dàng của tình quê hương, đề cao giá trị truyền thống trọng nghĩa tình và sức sống mãnh liệt của người dân núi rừng.

                                Nguồn sống của tôi trước hết là cái nôi của gia đình, tôi lớn lên trong một gia đình có cha và mẹ trong vòng tay yêu thương. Từ những bước đi đầu tiên của bé đến tiếng cười đầu tiên của bé, cha mẹ đều cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. Cách nói giản dị và nghệ thuật liệt kê ám chỉ tạo không khí gia đình đầm ấm tràn ngập yêu thương.

                                “Bạn ơi, tôi yêu bạn nhiều lắm. Bỏ qua căm nhà, hát cho rừng hoa, hát cho con tim”

                                Hơn nữa, chiếc nôi nhỏ ấy còn được bao bọc bởi chiếc nôi lớn đó, đó là quê hương. Những đứa trẻ lớn lên và trưởng thành trong nhịp sống tất bật giữa thiên nhiên thơ mộng của quê hương. Tác giả sử dụng ngôn ngữ của người miền sơn cước để tạo nên những hình ảnh cụ thể và khái quát. Đồng bào của tôi, Dashan, người dân của tôi, tôi yêu bạn. Dệt nên, siêng năng, cần cù, siêng năng, yêu thương, chia sẻ, phụ thuộc.

                                “Rừng hoa, con đường của trái tim”

                                Thiên nhiên tươi đẹp, thơ mộng trở thành nghệ thuật nhân hóa. Điều này khẳng định một mái ấm yêu thương. Một người cha muốn nói với con trai mình rằng vẻ đẹp của người bạn đời rất đáng để yêu thương và giữ gìn. Bởi vậy, khi một người cha hạnh phúc ôm đứa con nhỏ trong tay, nhìn con lớn lên, nghĩ về nỗi nhớ quê hương rộn rã, sẽ nghĩ đến những kỷ niệm vui.

                                “Cha mẹ sẽ luôn nhớ ngày đầu tiên đẹp nhất trong ngày cưới”

                                Những đức tính cao quý của một đồng minh và mong muốn được ở bên bạn. Vẫn là cách thể hiện mộc mạc độc đáo. Nhà thơ tiếp tục thể hiện vẻ đẹp của đồng loại qua hình ảnh độc đáo.

                                “Đồng minh…

                                …….

                                Không sợ vất vả

                                Từ “đồng bào” được lặp lại ba lần là cảm xúc trào dâng trong tâm trí nhà thơ, biết bao tình cảm thiêng liêng đối với quê hương và con người nơi đây đang thổn thức trong tiếng gọi “Thương lắm con ơi”. . “Đối mặt với hoàn cảnh của quê hương lúc bấy giờ, điểm tựa tinh thần duy nhất và cách vững tin chính là tin vào sức mạnh của truyền thống dân tộc và lòng trung thành với tổ quốc. Ngày nay, quê hương và đồng bào của chúng ta vẫn còn nghèo và đang phải vật lộn”, Jushishang, Thác nước Gushang, Đừng “chửi những tảng đá gồ ghề và thung lũng nghèo nàn” Lạc quan là “như nước chảy của dòng sông” Kích thước của một người được đo bằng khoảng cách của bầu trời và trái đất. Nỗi buồn và ý chí đồng minh, tác giả muốn đưa ra lời khuyên, dạy dỗ các em Cách nhìn và nghị lực của trẻ em. Nước trời bao la như biển cả. Phải biết yêu thương thật lòng nơi mình sinh ra và lớn lên. Chỉ bằng cách sống lạc quan và vượt qua thì bạn mới có thể sống một cuộc đời có giá trị.

                                Đồng chí tuy mộc mạc nhưng dũng cảm, tự trọng

                                “Đồng bào lỗ mãng, tiểu nhân cũng không ít, đồng bào đào đá nuôi làng, làng là lưu manh”

                                Lời thơ cụ thể mà ý nghĩa, nhà thơ lặp lại hai lần sự mộc mạc, mộc mạc của tình đồng chí. Về lời nói nhưng ít người nhỏ bé về ý chí, lòng tự trọng, ngược lại họ rất mạnh mẽ, hào hiệp, tràn đầy niềm tin và sự lạc quan, bám trụ quê hương. Những câu thơ độc đáo mang đậm chất dân ca miền núi.

                                “Đồng bào xương thịt, tiểu nhân không ít, đồng chí tự đục đá nuôi thân”

                                Cối xay Tonggao là hành vi thực sự của người dân miền núi thường đào cao, được dịch thơ là “ủng hộ gia đình”, mang ý nghĩa bảo vệ và tinh thần xây dựng. Một tổ quốc tiến bộ và tiến bộ quan trọng hơn là tôn trọng và duy trì thuần phong mỹ tục của quê hương.

                                Ở câu cuối nhà thơ khẳng định muốn tiếp thêm sức mạnh cho con trai mình theo truyền thống quê hương và đồng đội sống cuộc sống thanh cao và mong con lớn lên, trưởng thành trong thế giới và sống cuộc sống thanh cao xứng đáng. Một truyền thống tốt đẹp đáng có. Thể thơ theo thể tự do, không điều chỉnh số câu, số chữ, số từ thích ứng với mạch cảm xúc tự nhiên, linh hoạt biến hóa, nhịp điệu uyển chuyển, uyển chuyển.

                                Những gì một người cha nói với con trai mình. Ta thấy mối quan hệ giữa hai cha con rất thân ái và tình cảm, người cha luôn muốn dạy dỗ những điều tốt nhất cho con mình. Vì vậy, mỗi chúng ta hãy thành tâm ra sức giữ gìn truyền thống tốt đẹp của tổ tiên để lại.

                                Cảm nhận bài thơ và trò chuyện với con – Ví dụ 8

                                Xem Thêm: Soạn bài Chuyện cổ nước mình – Ngắn nhất Kết nối tri thức

                                Ca dao có câu: “Công cha như núi Thái”. Chính vì điều này mà các ông bố luôn mong muốn con mình vững vàng, mạnh mẽ, vững bước trên đường đời. Qua cuộc đối thoại với con, người đọc cảm nhận được tình yêu thương, khát khao của người cha dành cho con như thế, một tình cảm ấm áp, thiêng liêng và giản dị. Đồng thời, bài thơ này cũng gợi cho người đọc những suy nghĩ sâu sắc về trách nhiệm làm con.

                                Mượn lời người cha nói với con, bài thơ gợi về cội nguồn của mỗi người đồng thời bày tỏ niềm tự hào về sức sống bền bỉ, mãnh liệt của quê hương. Nhà thơ mở rộng từ tình yêu gia đình đến tình cảm gia đình, đất nước, từ những kỉ niệm thân thiết, tha thiết đến lẽ sống.

                                Bác mở đầu bằng một hình ảnh cụ thể, tạo không khí gia đình đầm ấm, yêu thương. Mỗi bước đi, mỗi tiếng cười của trẻ đều được cha mẹ sẵn sàng đón nhận:

                                “Chân phải cha, chân trái mẹ, một bước nghe tiếng, hai bước nghe tiếng cười”

                                Câu thơ thể hiện tình yêu thương của cha mẹ dành cho con cái một cách độc đáo. Những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương này mỗi ngày, lớn lên trong sự chăm sóc và kỳ vọng của cha mẹ.

                                Không chỉ là tình yêu thương của cha mẹ, thời gian trôi đi, những đứa con lớn lên trong cuộc sống lao động và trong thiên nhiên thơ mộng, đẹp như tranh vẽ của quê hương. Đó là cuộc sống của một “đồng chí trong tay”, rất chăm chỉ và vui vẻ:

                                “Con yêu ơi dệt nan, vách nhà hát vang rừng hoa, cho lòng cha mẹ nhớ mãi ngày cưới, ngày đẹp nhất đời người”.

                                Các từ ngữ biểu cảm: nói, sẵn sàng hát… diễn tả cụ thể quãng đời ấy, đồng thời bộc lộ nỗi nhớ da diết, nhớ nhung của người dân quê em. Rừng núi quê hương nên thơ, trữ tình cũng là một trong những yếu tố nuôi lớn, nuôi dưỡng tâm hồn các em. Những dòng sông, con suối, dòng nước xiết, thác nước của thiên nhiên… nuôi dưỡng tâm hồn và lối sống của con người: “Rừng là hoa, đường là tâm”. Cách xưng hô “đồng minh” đặc biệt thân mật, trìu mến, thân mật vì nó gợi lên tình cảm thân thương.

                                Không chỉ nhắc nhở con về cội nguồn nuôi sống mình, cha còn dạy con đức tính cao quý của “đồng minh”. Đó là sự yêu nghề và nhiệt huyết làm việc hết mình. Đó là sức sống bền bỉ, mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn, gian khổ:

                                <3

                                Tác giả dùng những từ láy rất mạnh như “cao”, “xa”, “lớn” để nhấn mạnh sức sống hào hiệp, mạnh mẽ của “đồng minh”. Dù còn nhiều khó khăn, nghèo khó nhưng họ không hề nản chí, ý chí vẫn rất kiên định, ngoan cường:

                                “Đồng minh thô bạo, tiểu nhân không nhiều, đồng minh đào đá nuôi nhà, nhà nước lưu manh”

                                “Đồng minh” vượt khó, bám trụ quê hương. Họ đã làm việc không mệt mỏi để xây dựng quê hương mình với những truyền thống đẹp đẽ. “Đồng minh” giản dị, thẳng thắn nhưng tràn đầy tinh thần và niềm tin… Người cha kể cho con trai nghe về quê hương với niềm tự hào.

                                Tình yêu của người cha dành cho con cái rất nghiêm túc và trìu mến. Tình cảm này được thể hiện một cách tự nhiên và chân thành qua những lời nhắn nhủ mà người cha gửi cho con trai mình. Cha muốn con trường tồn thì phải trung hiếu, trung nghĩa với tổ quốc, biết chịu thương chịu khó, mới có thể:

                                “Sống trên đá không ghét gập ghềnh

                                Cha mong con sống ngay thẳng, trong sáng, có ý chí và niềm tin vững vàng để vượt qua mọi thử thách gian nan. Một người cha muốn con mình sống thì phải luôn tin vào khả năng của chính mình, tin vào chính mình. Chỉ bằng cách này, tôi mới có thể thành công và tôi sẽ không thua kém bất kỳ ai. Cha tôi nói với tôi bằng tất cả tình yêu thương, từ tận đáy lòng. Điều quan trọng nhất mà một người cha dạy cho con trai mình là sự tự tin vào bản thân và niềm tự hào về sức sống mạnh mẽ, bền bỉ của chính mình và truyền thống của đất nước mình.

                                Qua những lời người cha nói với con có thể thấy tình yêu của người cha dành cho con là tình cảm, nghiêm túc và tin tưởng. Điều mà người cha muốn nói với con trai mình nhất đó là niềm tự hào về sức sống bền bỉ, mạnh mẽ của quê hương và niềm tin vững bước vào đời.

                                Bài thơ khơi dậy trong lòng người đọc tình cảm và suy nghĩ sâu sắc. Thế nên, đằng sau sự lặng lẽ và sâu lắng của cha là biết bao yêu thương, biết bao nhớ nhung, biết bao hy vọng, biết bao chờ đợi… Con khôn lớn đến ngày hôm nay không chỉ nhờ cơm ăn áo mặc, mà còn nhờ ân nghĩa, sự chu đáo và lời dạy sâu sắc. Kết quả là:

                                “Công cha như núi ở trên núi, mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.

                                Sau đó, như một đứa trẻ, tôi cầu nguyện:

                                “Có hiếu mới làm rạng danh cha mẹ.”

                                Không những thế, tôi cũng sẽ theo bước chân vững chắc mà bạn đã để lại khi bạn bước lên đỉnh núi Thái Sơn—thề “sống như non sông” ngẩng cao đầu, “lên đường” không “liều”. thịt”. Trên con đường ấy, tôi sẽ tiếp bước ông cha “tự khoan đá nuôi thân” với hình ảnh quê hương.

                                Thơ có nhiều nét đặc sắc về nghệ thuật, tuy nhiên, độc đáo và đặc sắc nhất là cách gửi gắm và bộc lộ cảm xúc. Lời văn và hình ảnh trong bài rất giản dị, nhưng đồng thời cũng rất giàu hình ảnh gợi tả, vừa cụ thể vừa khái quát.

                                Bài thơ gợi lên tình cảm gia đình đầm ấm, ca ngợi truyền thống lao động cần cù, ca ngợi sức sống mãnh liệt của quê hương, dân tộc. Qua cuộc trò chuyện với con, tôi phần nào hiểu và cảm nhận sâu sắc hơn tình cảm của người cha dành cho con trai mình. Bài học mà người cha trong bài thơ dành cho con có lẽ là bài học mà bất kỳ người cha nào cũng muốn dạy cho con mình. Và những bài học đơn giản, không tô điểm đó có thể sẽ theo bạn suốt cuộc đời, những bài học của Cha—những bài học đầy ý nghĩa sâu sắc.

                                Cảm nhận bài thơ và nói với con – Ví dụ 9

                                Bài thơ ra đời vào cuối những năm 1970, khi cả nước đứng trước thực tế khó khăn sau chiến tranh. Hai mươi tám phần của toàn bộ bài thơ có thể được chia thành hai phần. Mười một đoạn đầu là tình cảm gia đình, quê hương đầm ấm hạnh phúc. Mười bảy câu còn lại là truyền thống ân nghĩa, sức sống mạnh mẽ của nghĩa quân và tâm nguyện của ông cha.

                                Gia đình, tổ ấm là chiếc nôi đầu tiên của cuộc đời mỗi người. Tình cảm gia đình, đất nước là sợi dây vô hình, dắt bước chân người phương xa. Giọng nói ấm áp của Yaosheng khiến chúng tôi nhận ra hạnh phúc gia đình bình dị mà chúng tôi đều đã trải qua:

                                Xem Thêm : Bài 3: Con lắc đơn

                                Chân phải theo cha, chân trái theo mẹ, một bước có tiếng, hai bước có tiếng cười

                                Đó là bước chập chững đầu tiên của một đứa trẻ, và ngôi nhà tràn ngập sự bình yên và niềm vui của “tiếng cười”. Sau khi con trưởng thành, cha mẹ vẫn luôn dõi theo bước chân của con trên mọi nẻo đường đời. Cha mẹ là điểm tựa vững chắc nâng đỡ con trên mọi nẻo đường, còn gì hạnh phúc hơn khi con có cha mẹ.

                                Bảy câu tiếp theo: Tôi vẫn lớn lên trong cuộc sống lao động và trong thơ ca, tranh vẽ của quê hương. “Đồng minh” là những người trong vùng của họ, những người cùng quê hương của họ. Đây là câu nói giản dị, quen thuộc và dân dã của người dân miền núi.

                                Hãy dệt nan hoa như Ken hát

                                Những “câu cá lang thang”, những bức tường nhà “Kenning” làm nơi che nắng che mưa, lao động hàng ngày trở nên nên thơ, nên thơ và nên thơ qua cách nghĩ của tác giả. Hai động từ “vờ” và “ken” đều diễn tả hành động, cử chỉ cụ thể, nối liền đời sống vật chất và đời sống tinh thần. Lao động, xây dựng cuộc sống phong phú, từ đó nảy sinh thơ ca, âm nhạc, đời sống tinh thần phong phú (hoa, lời ca).

                                Hoa tượng trưng cho cái đẹp. “Đổi rừng lấy hoa” làm phong phú thêm tấm lòng đồng bào yêu quý, trân trọng những giá trị tinh thần. “Con đường trái tim” thơm ngát, biết sẻ chia, biết sẻ chia buồn vui. Thiên nhiên thơ mộng, đẹp như tranh vẽ nuôi dưỡng, che chở con người, nếu con người biết yêu quê hương, đất nước sẽ cống hiến những gì tốt đẹp nhất cả về vật chất lẫn tinh thần. “Người không phụ đất, đất không phụ người”.

                                Y Phương sử dụng cách nói của các dân tộc thiểu số để nói về vẻ đẹp trong lao động và cuộc sống của người dân miền núi một cách cụ thể, sinh động, khái quát và không kém phần thơ mộng. Mười bảy câu còn lại: đức cao cả của người đồng minh, tấm lòng của người cha thương con.

                                <3

                                Các đồng chí… các đồng chí đã vất vả rồi

                                “Đồng minh” sống vất vả “thăng trầm” nhưng tràn đầy nghị lực, biết “chịu buồn” mà “tu chí thành chí”. Một người cha muốn con trai ghi nhớ những truyền thống này để con có thể yêu và ghi nhớ:

                                “Tôi vẫn muốn…nghèo”.

                                Quê hương là nơi chôn nhau cắt rốn, là mảnh đất thiêng liêng, càng nghèo càng phải gắn bó, sẻ chia. Như vậy, với nỗi nhớ quê hương của bao thế hệ, quê hương đã đi vào văn chương. Họ tự hào hát những lời ca ngợi quê hương của họ. Nghệ sĩ hát về quê hương:

                                “Trời ơi đường về nhớ nắng cháy ai khoác áo cho tình ta, giọt mồ hôi mặn chát, cho tình ta, vầng trăng chẳng lạ, anh lạc lối…”

                                Người đánh giá đáng tự hào:

                                “Giữ đất trời quê hương, giữ người thân…”

                                Quê hương ta dẫu nghèo đói khổ đau… nhưng bát cơm đầy nước, con nước của quê hương vẫn chảy trong tim ta, nơi đó chở bao yêu thương. Nhạc sĩ khẳng định:

                                “Sông cứ chảy trong lòng, núi cứ lớn trong lòng. Càng đi xa càng muốn về, càng cay đắng càng muốn quay lại”

                                p>

                                Vì như nhà thơ Du Zhongquan đã từng nói:

                                “Mỗi người chỉ có một quê hương, cũng như chỉ có một người mẹ. Ai không nhớ thì không lớn.”

                                “Người thô lỗ” nhưng giàu nghị lực. Như đã nói ở trên, họ là người giàu có về tinh thần và tâm hồn, biết đồng cảm và sẻ chia.

                                Các đồng chí… tùy.

                                “Chặt đá”, nghĩa đen và nghĩa bóng thể hiện một cách cụ thể của công việc nặng nhọc. Dù muốn “chém đá” cũng phải ra sức “nuôi gia đình” cho xây dựng quê hương giàu đẹp. Tình yêu đích thực, sâu sắc phải được thể hiện bằng hành động cụ thể. Yêu quê hương mà quê hương còn nghèo thì phải ra sức xây dựng quê hương. Còn “tục là ở quê”, còn “tục” là một lối sống đẹp ở quê. Lối sống ấy sẽ theo em đi muôn phương, nhớ về quê hương là nhớ về những phong tục đẹp đẽ ấy.

                                Từ truyền thống cao đẹp của quê hương, từ tình đồng chí đồng chí, cha mong muốn:

                                Con ơi, dù thịt sống, nhưng trên đường, mẹ sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng con.

                                Lần đầu tiên, người cha nói về “đồng đội cũ” của mình và nói với con trai sức sống mãnh liệt của quê hương và sức mạnh truyền thống của quê hương; Đồng đội của tôi tuy thô và đẹp nhưng họ sống tốt, vì vậy Mình phải là người lao động vĩ đại trên đường đời, phải sống cao thượng, tự trọng thì mới xứng đáng là “đồng minh”. “Ra chơi” phải đi thật xa, các em phải tự hào về quê hương và tự tin bước vào đời. Truyền thống quê hương, niềm tự hào quê hương đã trở thành gánh nặng mà những người con bước trên mỗi nẻo đường. Một người cha truyền lại cho con trai vẻ đẹp và sức mạnh truyền thống của đất nước mình.

                                Tự hào là trách nhiệm của người con, hãy phát huy phẩm chất tốt đẹp của người đồng chí, giữ vững truyền thống tốt đẹp của quê hương, ra sức học tập, góp phần xây dựng quê hương ngày càng tốt đẹp.

                                Hãy cảm nhận bài thơ này nói với con bạn điều gì – Bài mẫu 10

                                Tình cảm gia đình, tình yêu quê hương đất nước là tình cảm sơ khai nhưng là tình cảm thiêng liêng nhất của người Việt Nam. Tình yêu thương con trẻ, mong muốn thế hệ mai sau kế thừa tốt truyền thống của tổ tiên, của dân tộc, của quê hương là những biểu hiện cụ thể của tình cảm cao quý này. Nhiều nhà thơ đã thể hiện những sắc thái tình cảm ấy trên trang giấy. Ta có thể thấy trong những vần thơ của tác giả y phương viết về tình yêu sâu nặng của ông dành cho con cái, những lời căn dặn ân cần của người cha đối với con cái được thể hiện một cách giản dị và chân thành của người dân miền sơn cước. Vẻ đẹp thuần khiết, thân thương ở núi rừng quê em.

                                Mở đầu bài thơ, bác nhắc nhở mọi người về nguồn dinh dưỡng bằng những lời tâm tình của mình với các con. Gia đình, quê hương là chiếc nôi bình yên để từ đó những đứa trẻ lớn lên và trưởng thành, với những nét đẹp trong tình cảm và tâm hồn.

                                Xem Thêm : Bài 3: Con lắc đơn

                                Chân phải theo cha, chân trái theo mẹ, một bước có tiếng, hai bước có tiếng cười

                                Mở đầu, dòng đầu của bài thơ rất gợi nhớ khi miêu tả một tình huống cụ thể thường gặp trong cuộc sống: đứa trẻ tập đi, cha mẹ vây quanh vui mừng, hạnh phúc dõi theo từng bước con đi. Tuy nhiên, đằng sau câu nói cụ thể ấy, tác giả muốn vạch ra một điều cốt yếu và đáng suy ngẫm hơn: con cái lớn lên trong tình yêu thương, và lớn lên trong sự chào đón, chăm sóc và kỳ vọng của cha mẹ. Hình ảnh đầm ấm của cha mẹ cùng tiếng cười rộn rã, vui tươi thể hiện một không khí gia đình đầm ấm, vẹn tròn và hạnh phúc. Không khí gia đình đầm ấm, yêu thương ấy là hành trang quý giá cho cuộc sống và tâm hồn tôi. Đó cũng là yếu tố đầu tiên hình thành nên phẩm chất tinh thần của mỗi người.

                                Bên cạnh mối quan hệ gia đình khăng khít, hạnh phúc, quê hương và cuộc sống lao động ở quê hương cũng giúp tôi trưởng thành và phong phú hơn về tâm hồn. Ở phần tiếp theo, tác giả dùng ngôn ngữ và hình ảnh của người dân miền núi – nơi sinh sống của chính họ – để nói lên thực trạng của miền núi quê hương mình:

                                Người cha yêu tha thiết, con trai quý giá của cha, không quan tâm đến ca hát

                                Khi kể về công việc và cuộc sống của “Đồng minh” với các em, tác giả đã chọn hình ảnh đẹp “dệt hoa” và “nghe tường nhà” vui tươi. Các động từ dệt, khai hoang, lắp đặt ngoài việc giúp người đọc hình dung được công việc cụ thể của người dân quê hương, còn bao hàm sự gắn bó, hòa quyện, quấn quít giữa con người và các bộ phận quê hương. Phải chăng đây là thứ nuôi dưỡng tâm hồn con người?

                                Mỗi làng quê, mỗi mảnh đất quê hương đều chứa đựng trong mình biết bao truyền thống quý báu. Truyền thống ấy có thể là phẩm chất tinh thần của một cộng đồng người sống ở mỗi làng quê mà họ luôn tự hào. Ở những bài thơ sau cho tôi biết khái quát về gia đình và công lao của quê hương là nguồn nuôi sống mọi người, và nhà thơ ngành y tiếp tục đi tìm nơi sản sinh ra phẩm chất “đồng chí trong vòng tay”. ” Trong khổ thơ đầu của bài thơ “Hỡi đồng bào ơi,” người ấy yêu tha thiết.

                                Nói đến quê hương còn là nói đến phong cảnh đặc trưng của nơi một con người sinh ra và lớn lên. Quê hương “Đồng minh” với hình ảnh rừng, những hình ảnh liên quan đến cảnh núi rừng được thể hiện nên thơ và đẹp đẽ là “Rừng hoa”. Thử tưởng tượng về một vùng rừng núi nào đó, tất nhiên ai cũng có thể liên tưởng đến những hình ảnh khác, và “rừng” còn “rừng” hơn anh nói: thác nước, ngàn cây, tiếng chim hót, muông thú và cả một khu rừng bí ẩn chưa ai biết của khu rừng. Bác sĩ chỉ chọn một hình ảnh duy nhất là hình ảnh bông hoa để nói về cảnh rừng núi. Ở Việt Nam, hoa đôi khi được hiểu là một cái gì đó đẹp đẽ và quý giá. Hoa đồng nội cho tôi biết nó có thể là hoa thật – như một nét đặc trưng của rừng – và khi đặt vào dòng chảy thơ ca, hình ảnh này là một tín hiệu thẩm mỹ có giá trị. Nó góp phần thể hiện điều mà tác giả muốn khái quát: vẻ đẹp của quê hương tạo nên tấm lòng cao đẹp của con người nơi đó.

                                Quê hương vẫn hiện hữu nơi em gần. Đó cũng chính là cội nguồn của tình yêu còn thiết tha chảy trong lòng mỗi người, bởi “con đường của con tim”, ước mơ tự nhiên, và tình cảm sâu nặng của “trái tim”. .

                                Đọc xong những câu thơ này, có lẽ nhiều người sẽ liên tưởng đến một bài thơ quen thuộc: Bài thơ quê hương của Du Zhongquan. Tôi không chọn cách kể cho bọn trẻ giống hệt nhau, nhưng có những điểm tương đồng trong điều tác giả muốn nói. Để trả lời con “Quê hương là gì Thầy dạy ta biết yêu! Quê hương nào là mẹ chia đôi! Ai ra đi càng nhớ” tác giả dùng hàng loạt câu khẳng định để định nghĩa quê hương: Quê hương là một chùm của khế ngọt! Trên đường đến trường! Diều! con thuyền! Cầu tre nhỏ! đêm trăng. Nếu như hình ảnh núi rừng là điều mà bác bảo các em khám phá, thì hình ảnh làng quê, khung cảnh đồng nội cũng xuất hiện trong những bài thơ quê hương. Người viết về quê hương cũng luôn ý thức rằng, mỗi cảnh vật cụ thể đều gắn liền với hành vi của người con, với hình bóng của người mẹ – hình bóng thân thương nhất của mọi người. Hai tác giả dường như gặp nhau ở cùng một cách hiểu: quê hương là nơi thân thiết, gần gũi nhất của con người, đồng thời cũng là cội nguồn của những tình cảm sâu nặng, thiết tha nhất của con người. Và tình cảm gia đình cũng sẽ trở thành nguồn tình cảm lớn hơn, bền vững hơn, đó là lòng yêu nước, như Hoàng đế Xuân đã từng tổng kết: “Yêu nước là đỉnh núi, là bờ sông”. Em chỉ nói với tôi vài bài thơ ngắn, vài dòng đơn giản nhưng lại mở ra những ý nghĩa sâu xa và gần như vươn lên tầm cao của triết học. Sức mạnh, sức mạnh, sự quyến rũ của thơ ở đâu?

                                “Đồng minh” được “yêu mến” không chỉ bởi hình ảnh đẹp, mộc mạc, gợi nhắc về cội nguồn món ăn tinh thần, tình cảm, lối sống của con người mà còn bởi những đức tính cao quý, đáng tự hào. Trong những lời chân thành của cha, cha mong con tiếp tục phát huy truyền thống của tổ tiên và đất nước.

                                Tự hào về con người quê hương, những phẩm chất, đức tính quý báu mà người cha muốn truyền lại cho con cái:

                                Đo cao buồn nuôi rận, sống trên đá chứ không ghét đá

                                Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh cụ thể để ám chỉ cuộc sống ở quê hương còn vất vả, nghèo khó. Nhưng đó không phải là tất cả những gì tác giả muốn gợi mở và đề cập. Tác giả tự hào về “người bạn đồng hành” của mình, tính cách cao thượng: phóng khoáng, mạnh mẽ, trải qua muôn vàn gian khổ, tình cảm thủy chung nhất với quê hương.

                                Không chỉ vậy, “người bạn đồng hành” còn có những đức tính khác mà cha tôi rất tự hào: tuy thân hình đơn sơ, xuề xòa nhưng giàu chí khí, giàu niềm tin và nhân cách không hề nhỏ nhen. Tâm hồn, ý chí và khát vọng xây dựng quê hương. Chính những phẩm chất tốt đẹp ấy cộng với sự cần cù, kiên nhẫn hàng ngày đã tạo nên sức mạnh xây dựng quê hương có truyền thống và thuần phong mỹ tục: “Quân tử đục đá để dựng nước, quê hương theo tục lệ”.

                                Trong những lời đầy tự hào đó, người cha mong mỏi và hi vọng rằng con trai mình phải tiếp tục và nối tiếp truyền thống, tiếp tục sống có nghĩa và có tình với Tổ quốc, đồng thời để con trai mình biết tự hào về truyền thống của quê hương. Cha tôi không chỉ hãnh diện trình bày điều ước của mình mà còn trực tiếp bày tỏ điều ước này bằng một lời thủ thỉ chân thành và trìu mến: “Dù thế nào đi nữa, bố vẫn muốn điều đó”. Ở khổ thơ cuối: “Dù con ra đời! Đi thôi! Trẻ mãi! Nghe con”, người cha khuyên con hãy hành xử tự tin, thận trọng, tiếp nối truyền thống tốt đẹp của “đồng minh”.

                                Bài thơ về người con y phương này thể hiện tình yêu thương và sự kỳ vọng cao cả của cha mẹ đối với con cái, mong thế hệ sau kế thừa và nối tiếp truyền thống quý báu của quê hương. Bằng cách thể hiện giản dị “sơ khai”, bài thơ cụ thể nhưng giàu sức khái quát, thể hiện những tình cảm sâu sắc nhất của con người một cách độc đáo và thấm thía: tình cảm gia đình, tình cảm gia đình, tình yêu quê hương đất nước.

                                Cảm nhận bài thơ và trò chuyện cùng con – Ví dụ 11

                                Có rất nhiều tác phẩm viết về tình cảm gia đình, tình yêu quê hương đất nước, ước vọng của cha mẹ dành cho con cháu. Có rất nhiều bài thơ đã được độc giả biết đến, chẳng hạn như “Quê hương” của Hoàng Trung Trung, v.v. Mỗi nhà thơ luôn tìm cho mình một hình thức khác nhau để thể hiện tình cảm thô mộc, chân thành ấy. y phương cũng đóng góp bài thơ “Nói Với Bạn” về chủ đề này. Vì bài thơ này đi từ tình cảm cá nhân, tức là tình cảm gia đình, đến lẽ sống, đến tình yêu quê hương, đất nước.

                                11 dòng đầu của bài thơ thể hiện tình cảm gia đình, tình yêu đất nước sâu sắc. 4 dòng đầu của bài thơ đã mở ra một khung cảnh gia đình đầm ấm, hạnh phúc, rộn rã tiếng cười:

                                “Chân phải cha, chân trái mẹ, một bước nghe tiếng, hai bước nghe tiếng cười”

                                Các em đã để lại trong mỗi chúng ta rất nhiều kỉ niệm. Bài thơ “Con cò” của Chế Lan Viên ghi lại những khoảnh khắc đầu tiên của đứa trẻ trong nôi:

                                “Ta còn ôm con cò không biết trong tay, có cánh cò bay trong lời ca của mẹ”

                                Nếu chế lan viên trong câu hát ru của mẹ ghi dấu tuổi thơ thì y phương kể về tuổi thơ một cách độc đáo. Đây là những bước non nớt đầu tiên trong đời của trẻ. Các từ “chân” và “bước” được lặp lại hai lần như ám chỉ những bước chân nhỏ bé, non nớt chính là những bước tập vào đời. Từ “âm thanh” gợi tiếng nói sôi nổi, náo nức, vui tươi của cha mẹ. Mỗi bước đi của con đều kèm theo tiếng cười của cha mẹ. Mỗi bước đi của con đều được dõi theo cẩn thận, và tình yêu thương của cha mẹ là vô bờ bến. Chờ đã, tôi lớn lên dưới sự chăm sóc yêu thương của gia đình.

                                Ở những câu thơ sau, bác gợi lên hình ảnh một ngôi nhà đẹp, nên thơ, thân thương để làm nổi bật vẻ đẹp của con người nơi đây đồng thời thể hiện tình yêu, niềm tự hào về quê hương của mình. :

                                “Bạn ơi, tôi yêu bạn lắm, đan nan nhà, rừng hát như hoa, Đạo như tấm lòng”

                                “Liên minh” dùng để chỉ những người sống cùng quê hương, cùng làng, hay nói rộng ra là những người sống cùng nhau trong cùng một quốc gia hoặc vùng lãnh thổ. Cái tên cha thật giản dị mộc mạc nhưng chứa đựng biết bao tình cảm yêu thương, biết bao tình cảm của người cha dành cho con và những người bạn đồng hành của mình. Đồng minh là những người yêu lao động, cần cù lao động, không phân biệt đánh cá trên núi, dưới suối. Những bức tường của ngôi nhà được làm bằng gỗ và tre để bảo vệ khỏi gió và mưa. Đồng minh không chỉ cần cù mà còn khéo léo, đầu óc sáng tạo, giàu cảm xúc và giàu trí tưởng tượng. Với họ, những nan tre đã trở thành những nan đẹp đẽ. Nhà trình tường không chỉ bằng gỗ, mà còn là những câu hát quan họ, tiếng hát ngọt ngào, giao duyên của dân tộc Thái. “Căm xe” và “tiếng hò” không chỉ là hình ảnh hiện thực mà còn là hình ảnh ẩn dụ, thể hiện sức sống tươi trẻ, tinh thần lạc quan, tươi vui. Chính vì vậy, họ đã biến cuộc đời lao động của mình thành thơ, đẹp như thơ. Đồng bào ta sống gần gũi, chan hòa, gắn bó với thiên nhiên. Hình ảnh “bông hoa” được nhắc đến vừa là hình ảnh hiện thực, vừa là hình ảnh ẩn dụ, tượng trưng cho một trái tim tươi trẻ, giàu niềm lạc quan. Hình ảnh “Con đường” vừa mang ý nghĩa thực tiễn vừa mang ý nghĩa tượng trưng. Con đường ở đây nối liền làng gần với làng xa, đường ra đồng, đường xuống ruộng, đường xuống thung lấy nước. Tất cả đều in dấu chân của những người đồng đội. Con đường này như nhịp cầu nối những người con quê hương. Trái tim còn được coi là một hình ảnh ẩn dụ, nó là trái tim của quê hương, cùng quê hương, đất nước trên khắp nẻo đường xa gần. Từ “trao” được lặp lại hai lần nhấn mạnh vẻ đẹp của sự dạt dào, hào hiệp, chất thơ và tình yêu thiên nhiên, núi rừng của người con và đồng đội trong vòng tay. Từ những dòng giản dị ấy, ta thấy người cha mong muốn người con của mình biết giữ gìn và trân trọng những giá trị của quê hương, gia đình và đất nước. Hai dòng cuối bài thơ kết thúc bằng hình ảnh cha mẹ:

                                “Cha mẹ sẽ luôn nhớ ngày đầu tiên đẹp nhất trong ngày cưới”

                                Ngày cưới là tổ ấm, là nơi bắt đầu của tình yêu đôi lứa. Ngày cưới là ngày những trái tim của quê hương gặp nhau. Tình yêu cá nhân được hòa nhập với tình yêu lớn, và tình yêu gia đình được hòa nhập với điều kiện gia đình và đất nước. Đoạn thơ bắt đầu bằng hình ảnh người con và kết thúc bằng hình ảnh cha mẹ, bắt đầu bằng nguồn gốc gia đình và kết thúc bằng nguồn gốc quê hương, gia đình và quê hương luôn bên nhau, đùm bọc con trong tương lai. Một hành trình dài trong cuộc sống.

                                Trong phần thứ hai, bác sĩ bày tỏ niềm tự hào về quê hương và mong muốn của hai cha con trở thành những người kế thừa và phát huy những truyền thống tốt đẹp của đất nước và đất nước Hoa Kỳ. . Mở đầu vẫn là tiếng gọi của bố:

                                Xem Thêm: Ôn tập các phép tính với phân số (tiếp theo) Toán VNEN lớp 4

                                “Người tôi yêu nhất, con trai tôi buồn, tôi không thể không lớn lên”

                                Chỉ một từ “yêu thương” thôi cũng chứa đựng tình yêu thương, sự cảm thông sâu sắc của người cha dành cho con và những người bạn đồng hành của mình. Thán từ “con ơi” cất lên ở cuối câu khiến lời thoại nghẹn lại, rưng rưng. Hai dòng tiếp theo của bài thơ diễn tả cuộc sống nghèo khổ, khó khăn, vất vả của đồng bào. y phương miêu tả lối nói dân dã của người miền sơn cước. Nỗi buồn là một khái niệm trừu tượng, nỗi buồn thì vô tận, không thể đo đếm được, chỉ có thể đong đếm bằng núi cao. Cha tôi buồn lắm, vì đó là một cuộc sống đơn sơ, lạc hậu, nghèo nàn, vất vả, nhọc nhằn. Nỗi đau của đồng đội cao như núi, nhưng ý chí và tầm vóc của đồng đội cũng mạnh mẽ như nhau, chỉ có thể đo được bằng khoảng cách xa gần của thiên nhiên. Hai câu thơ như những thành ngữ cô đọng, đối lập nhau, khắc họa và làm nổi bật những trí tuệ cao đẹp, dũng cảm, sôi nổi vượt qua khó khăn, thử thách.

                                “Dù thế nào cha vẫn muốn”, lời ca được hát trìu mến, tha thiết, hòa cùng âm hưởng của núi rừng, lời nhắc nhở của người cha càng thêm sâu sắc. Hai phần tiếp theo:

                                “Tôi không ghét cuộc sống khắc nghiệt trong đá, và tôi không ghét những thung lũng nghèo trong thung lũng sống”

                                “Gập ghềnh” và “Thung lũng nghèo khó” không chỉ là những hình ảnh hiện thực mà còn có tính khái quát. “Gập ghềnh” ngụ ý cuộc đời không bằng phẳng mà phải vất vả, nhọc nhằn. Kiểu câu “không chê” cộng với “sống…không chê…” càng làm cho âm hưởng của bài thơ mạnh mẽ, thiết tha hơn, hòa quyện với giọng điệu của người cha. Vất vả là thế nhưng đồng đội vẫn sống lạc quan, không chê bai cuộc sống nghèo khó, trước sau vẫn một lòng với quê hương. Đó cũng là lời nhắn nhủ của người cha về lòng thủy chung, tình cảm, lòng biết ơn, sự gắn bó với quê hương đất nước, không hà khắc, không phản bội. Nhưng không dễ để bám trụ ở quê nghèo. Con hiểu, người cha muốn con sống một cuộc đời “sông” và “thanh xuân” :

                                “Đời như nước chảy tựa dòng nước, dũng cảm lao về phía trước không ngại gian lao”

                                Nghệ thuật so sánh mang âm hưởng núi rừng mạnh mẽ, gợi sự hồn nhiên, bền bỉ, mạnh mẽ, tự do, lối sống trong sáng. Chỉ có như vậy, con người mới không buồn, không sợ khổ, cho dù cuộc đời có nhiều thăng trầm. Từ “sống” được lặp lại hai lần nghe như một lời thề, một lời chắc nịch. Thành ngữ “Lên thác, xuống ghềnh” cho thấy dù có gian khổ, khó khăn như thế nào với đất mẹ, đồng chí cũng không bao giờ bỏ rơi nơi chôn rau cắt rốn, nơi chôn rau cắt rốn của mình. Cần cù, luôn biết vượt qua khó khăn bằng ý chí và nghị lực vươn lên. Người cha căn dặn con hãy chấp nhận, vượt qua khó khăn, thử thách bằng ý chí và niềm tin, đi thẳng, sải bước về phía trước, “chân cứng đá mềm”.

                                Ca ngợi phẩm chất của người dân quê hương qua sự so sánh ngoại hình và phẩm chất bên trong:

                                “Đồng bào thịt thô thì nhiều, tiểu nhân thì không ít. Đồng đội đào đá ủng hộ quê hương, tục lệ quê hương”

                                Họ là những người dân quê chất phác, cả đời gắn bó với núi rừng. So với ngoại hình, thân hình nhỏ nhắn chứa đựng một ý chí mạnh mẽ và vĩ đại. Ẩn chứa trong hai dòng đầu của bài thơ là niềm tự hào của người cha về ý chí và tầm vóc của những người đồng đội. Cụm từ “Đá tự chặt đá kê cao quê hương” là một câu nói độc đáo, cụ thể mà khái quát, gợi lên hình ảnh những con người yêu lao động, chịu thương chịu khó, phấn đấu vươn lên, xây dựng quê hương. Bằng chính sức lực và sự kiên trì của mình. Chính họ đã sáng tạo và truyền bá những phong tục, tập quán, truyền thống tốt đẹp của dân tộc mình, với quê hương là chỗ dựa tinh thần. Từ “quê hương” được lặp lại hai lần nhấn mạnh niềm tự hào vô bờ bến của người cha về quê hương.

                                Bốn dòng cuối bài thơ là lời nhắn nhủ chân tình về lẽ sống:

                                “Con trai của mẹ, thô lỗ như vậy, nó không bao giờ đủ nhỏ để nghe thấy con trên đường”

                                Từ “da bò” và từ nhấn mạnh “không bao giờ nhỏ” thể hiện tha thiết mong ước của người cha. Lời ước nguyện ấy được đặt trong điệp từ “con ơi” và “nghe con” khiến lời thơ mềm mại, giọng điệu chân thành, ngọt ngào, tình cảm lan tỏa vào lòng người. Điều người cha muốn nói với con ngắn gọn, súc tích nhưng đầy ý nghĩa, có chút nghiêm trang trong lòng. Thể xác tuy đơn sơ, nhưng về sự sống và tâm hồn thì rất quan trọng. Hãy sống có niềm tin và có ý chí để không bao giờ gục ngã trên mọi con đường dài. Làm được điều này thì mới nối tiếp được truyền thống của đồng chí, của đất nước.

                                Bài thơ được viết theo thể tự do phù hợp với tư duy của người miền núi, nhịp thơ uyển chuyển tạo nên sự cộng hưởng ở những cung bậc cảm xúc khác nhau. Ngôn ngữ ngắn gọn, trong sáng, súc tích, giản dị, giàu hình ảnh.

                                <3 Vì tình yêu gia đình, đất nước là tình cảm nguyên thủy nhất của con người. Thật vậy:

                                “Quê hương ai không nhớ thì không thành người

                                Cảm nhận bài thơ nói với con – Ví dụ 12

                                Từ xưa đến nay, tình cảm gia đình luôn là một trong những tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất, đặc biệt là tình yêu của những người phụ nữ. Trong bài thơ “Nói với con”, nhà thơ dùng lời của cha để nói về cội nguồn của mình. Nó cũng bao hàm trách nhiệm và cách sống của con bạn.

                                Ngay từ khổ thơ đầu, nhà thơ đã tạo ra một không khí gia đình đầm ấm, hạnh phúc có mẹ cha và các con:

                                “Chân phải theo cha, chân trái theo mẹ, một bước có tiếng, hai bước có tiếng cười”

                                Mỗi bước đi của con đều có sự nâng đỡ, dìu dắt của cha mẹ. Dù trái hay phải thì vẫn luôn có những bậc cha mẹ túc trực ở đó, sẵn sàng dang rộng vòng tay chào đón sự xuất hiện của con yêu. Có lẽ vì thế mà những đứa trẻ được sống trong tình yêu thương và sự che chở vô bờ bến của cha mẹ. Đoạn thơ gợi lên không khí gia đình tràn ngập niềm vui, hạnh phúc.

                                Từ nhà, bố kể cho con nghe về quê hương và những người xung quanh:

                                “Em ơi, em đan nan hoa, hát Lâm Vệ Hoa trên tường, nhớ ngày cưới, ngày đầu đẹp nhất trong đời, trong lòng cha mẹ”.

                                Cha gọi những người đồng hương là chiến hữu—một cách nói rất trìu mến để diễn tả sự gần gũi giữa con người với nhau. Nói đến đồng minh, người cha muốn nói với con rằng, con có thể lớn lên bên những người gần gũi, tình cảm, trung thành không chỉ trong tình yêu thương của gia đình mà còn trong cuộc sống lao động giữa thiên nhiên quê hương.

                                Không chỉ nhắc nhớ về cội nguồn, cha tôi còn muốn nói với tôi về những đức tính, sự cao cả của những người đồng đội:

                                “Người tôi thương, con tôi cao buồn Ngẩng cao đầu. Đá riêng nâng nhà, nhà là tục”

                                Hình ảnh đồng chí đặc biệt đẹp trên nền các từ “cao, xa, lớn”, thể hiện một cuộc sống tự do. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, họ luôn có ý chí bền bỉ vươn lên phía trước. Tuy giản dị nhưng họ rất cương trực và yêu lao động. Họ dựng nhà, “đẻ đá dựng nhà”, tạo nên một quê hương với nhiều phong tục, truyền thống và văn hóa đáng trân trọng. Khi nói với con những điều này, cha không chỉ muốn con biết mà còn muốn con sống với Tổ quốc, yêu Tổ quốc, tự hào về Tổ quốc, xây dựng Tổ quốc ngày một tốt đẹp hơn. Chính vì những đức tính tốt đẹp của đồng loại mà tôi khuyên bạn và nói cho bạn biết:

                                “Sống trên núi đá không ghét thăng trầm. Sống trong vực sâu không ghét nghèo khó. Đời người như sông, như nước, có lên có xuống, không lo lắng về làm việc chăm chỉ.”

                                Bạn cần học hỏi những đức tính tốt cũng như những đức tính của đồng loại. Phải biết vượt qua khó khăn thử thách trong cuộc sống, vươn lên, có ý chí nghị lực vượt qua mọi khó khăn. Đây là điều tôi muốn bạn phải có, vì bạn xuất thân từ quê hương nên bạn phải có những đức tính này khi rời xa xã hội. Chỉ bằng cách này, bạn mới có thể tồn tại và phát triển trong thế giới rộng lớn.

                                Vì vậy, từ những lời cha nói với con, ta cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của người cha dành cho con. Mong các em luôn nhớ rằng gia đình ở quê hương là động lực giúp các em tiến bộ, đồng thời phải có những phẩm chất tốt đẹp trên đường đời.

                                Cảm nhận bài thơ và nói với con – ví dụ 13

                                Ngô Thế Vinh nói: “Lời nói là tiếng nói của tâm hồn, văn chương là cái làm cho lời nói trường tồn”. Nghĩa là thơ nói riêng và văn học nói chung là nơi gửi gắm tâm sự, tình cảm của nhà thơ. Từ đó, mỗi khi ta khẽ ngâm một bài thơ, ta luôn cảm nhận được lời nhắn gửi chân thành của tác giả với ai, với đời, với đời. Ngược dòng thời gian, thế giới thơ ca năm 1980 ra đời một thể thơ đặc biệt, đó là “nói với con” bằng thuốc. Bài thơ này là một bản nhạc nhiều tầng, giản dị, nhẹ nhàng, cô đọng nhưng cũng cô đọng, thì thầm cảm xúc, cũng như triết lý sâu sắc. Y nhắc tôi nhớ đến cội nguồn nuôi dưỡng mọi sự sống trên cõi đời này, nhắc mọi người về vẻ đẹp và phẩm chất của mình.

                                y phương là một cây bút xuất sắc và tiêu biểu. Các tác phẩm của ông đã khẳng định được vị thế của mình trong thơ ca hiện đại với “tiếng nói” độc đáo của dân tộc Thái, đậm đà bản sắc “đồng bào” và cởi mở, hài hòa với trường văn hóa rộng lớn. Chảy vào dòng sông văn học Việt Nam, những thi nhân của y phương vẫn miệt mài trên cánh đồng sáng tác, sưu tầm không mệt mỏi và làm sống dậy những giá trị nhân văn trong truyền thống văn hóa dân tộc. “Đi Cùng Em” được viết năm 1980 và đăng trong “Thơ Việt Nam 1945-1985”. Bài thơ là lời tâm sự với cô con gái lớn, đồng thời là lời tâm sự với chính mình. Nó khơi dậy ở người đọc những cảm xúc sâu xa tìm về cội nguồn, gia đình, quê hương và vẻ đẹp của thế giới.

                                Bài thơ mở đầu bằng một khúc dạo đầu gợi lên hình ảnh một gia đình đầm ấm, hạnh phúc, ngọt ngào:

                                “Chân phải đạp cha, chân trái đạp mẹ”

                                “Tiếu hai bước” xuyên suốt bốn phần là hình ảnh đối xứng “chân phải chân trái”, một bước hai bước, “tiếng cười”, “cha mẹ”. Bốn câu thơ được sử dụng 15 thanh điệu, giống như 15 phím đàn của đàn nguyệt, tạo nên âm điệu hùng tráng. Khi ta khẽ ngâm nga bài thơ này, ta chợt hình dung một đứa trẻ chập chững bước đi đầu tiên trong đời, vấp ngã, khóc rồi lại cười khúc khích, đứng trong vòng tay che chở của cha mẹ, dưới ánh mắt yêu thương của cha mẹ. Bên phải con là “Tình Cha ấm áp như vầng thái dương” Bên trái là “Ý Mẹ như nguồn nước trong” Con bước đi trong vòng tay yêu thương của gia đình và trong niềm hân hoan đón nhận. Cha mẹ đếm từng đứa con bước “một bước” bằng cả tấm lòng, “hai bước” chăm sóc tỉ mỉ, chờ đợi, dõi theo từng cử chỉ, từng bước nhỏ. “Mơ hồ nói về niềm tự hào, vui sướng, phấn khởi của cha mẹ. Con cái như sứ giả ông trời ban hạnh phúc cho gia đình. Bao nhiêu muộn phiền, mệt mỏi của cha mẹ đều do “tiếng nói” và “tiếng cười” của con mà ra. Hãy giải quyết. Như một nhà thơ từng đã từng đi lính, tiếng “một hai”, “một bước, hai bước” được lấy làm khẩu hiệu hành khúc, vang vọng trong thơ anh. ” Trái tim vĩnh cửu: Gia đình là nguồn sống, là nơi bình yên, luôn yêu thương con vô điều kiện, luôn chào đón và ôm con vào lòng.

                                Gia đình đã cho tôi sự sống, sự lớn lên và trưởng thành của tôi được thụ hưởng từ cuộc sống lao động và văn hóa của người dân làng quê, từ quê hương thơ mộng và tình yêu thiên nhiên của tôi:

                                “Em ơi, anh yêu dệt nan hoa, hát cho rừng nghe hoa, cho lòng cha mẹ nhớ ngày cưới, ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời”

                                Bác cô đọng “bạn đồng hành” thành chữ “tình” trong một bài thơ trìu mến, lời lẽ tha thiết, tình cảm chân thành. “Tình yêu” đó là sự bền bỉ, tình cảm và niềm tự hào. Các động từ “dệt, cài, khai hoang” liên tiếp gợi nhớ quá trình lao động gian khổ, tỉ mỉ. Những người thợ vốn khéo léo bẩm sinh, bằng bàn tay cần cù của mình đan những nan tre, nứa – một ngư cụ bình thường cũng có hình dáng của những chiếc “nan hoa”. “Cái nói” mà tác giả nói đến cũng là một hình ảnh ẩn dụ cho sự “ra hoa, kết trái”, thành quả của sự lao động miệt mài. Những bức tường nhà của người Thái không chỉ làm bằng gỗ, mà còn được treo những câu hát hồn nhiên, vui tươi. Khi ánh nắng yếu ớt cuối ngày khuất sau dãy núi, họ tụ tập trong một ngôi nhà lớn để cùng nhau ca hát và nhảy múa, làm cho cuộc sống thêm vui tươi. Hội “hát vách nhà” còn chứa đựng những nét văn hóa phi vật thể đặc trưng của đồng bào các dân tộc. “Bức tường” chính là minh chứng tình yêu của cặp đôi. Ánh trăng lơ lửng trên đầu, nam ngồi ngoài tường, nữ ngồi trong tường. Họ cùng nhau tâm sự những buồn vui trong cuộc sống, hát cho nhau nghe những bản tình ca trẻ trung cho đến rạng đông. Từ những câu thơ ấy, tình yêu được kết tinh, nghĩa vợ chồng được kết thành.

                                Nếu nhà thơ da diết nhớ về dòng sông quê xanh “ in bóng bè tre” khi viết về quê hương thì y phương lại viết về núi rừng và con đường tri ân. Rừng ban hương hoa, bảo vệ rừng, cho nguồn sống dồi dào, duy trì sinh kế của dân tộc. Với ngư dân:

                                “Biển cho tôi những con cá như lòng mẹ nuôi đời tôi lớn lên từng ngày” (Thuyền câu-huyền)

                                Đối với người Thái, những rừng hoa trắng tinh khôi hay những bông hồng tím dịu dàng làm đẹp cho đời và dạy họ biết yêu thiên nhiên. Dường như mẹ thiên nhiên ban tặng tất cả những gì tinh túy và đẹp đẽ nhất cho con người. Đồng loại của chúng ta sống chan hòa, yêu mến rừng thiêng sông núi, không trái với ý muốn của tự nhiên. “Lú” cũng dang rộng vòng tay đón lũ trẻ về làng, cùng làng đón những “tâm hồn” nhân hậu, chất phác, hồn nhiên, vô tư. Nhờ nó mà người ta có thể gần nhau. Vì vậy, con đường là lằn ranh đỏ nối liền tình cảm, đồng thời cũng là đường ranh giới nối kết tâm hồn, trong đó có cha và mẹ. Hình ảnh “Ngày Cưới” là ngày “đầu tiên”, ngày “đẹp nhất”, ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Ngày cưới – ngày cha mẹ hát trong đêm trăng tròn để tạo nên tình yêu trọn vẹn. Ngày cưới – ngày khởi đầu đặt nền móng cho hạnh phúc gia đình. Nhìn những người con lớn lên và bồi hồi nhớ thương quê hương, nhà thơ muốn các con biết rằng chính quê hương đã cho cha mẹ niềm vui, sức mạnh và sự trường tồn. Còn với “đồng minh”, nhà thơ đã “truyền” cho tôi một nhận thức đẹp về cuộc sống, đó là tình yêu quê hương đất nước.

                                Nhà thơ trân trọng, nâng niu vẻ đẹp, phẩm chất của con người Thái Lan và truyền vào tâm hồn:

                                “Người tôi yêu rất nhiều, con tôi buồn, nên tôi nâng lòng lên”

                                Mỗi lần nói đến “đồng minh” là trái tim người chữa bệnh lại thổn thức “I love you” “I love you so much”. Sự chân chất, thật thà của tình yêu ấy xuyên suốt một bài thơ và cả một đời người. Có lẽ từ “yêu” mang một cảm xúc dịu dàng và trìu mến hơn từ “yêu”. Cuộc “yêu” ấy cũng ẩn chứa một điều gì đó thật ngột ngạt và đáng thương. Hình ảnh sóng đôi “sầu lẻ loi” ẩn dụ cho phẩm chất của con người Thái Lan. “Sầu” chỉ đời sống tâm linh rộng mở của đồng chí được thiết lập từ thiền định. Còn “hoài bão lớn” là ý chí vươn lên, khát vọng sinh tồn mãnh liệt. Tác giả sử dụng tư duy cụ thể độc đáo để thể hiện chiều cảm xúc và khao khát của con người với quy mô không gian vô hạn và vô tận. Có thể nói, các đồng chí chúng ta vẫn còn ẩn chứa những nỗi niềm trong cuộc sống, nỗi lo mưu sinh, cơm áo gạo tiền. Tuy nhiên, cũng như những bông hoa hướng dương, họ sẽ vượt qua tất cả và trân trọng sự sống, bởi họ sẽ luôn tràn đầy ý chí, sức sống và niềm tin vào tương lai tươi sáng của dân tộc.

                                Đồng bào ơi, dù có chìm trong nghèo đói, khốn khổ, lòng trung với Tổ quốc, cội nguồn vẫn vẹn nguyên:

                                “Dù sao tôi cũng muốn sống trên đá, không ghét đá gồ ghề, sống trong thung lũng, không ghét thung lũng, nghèo khó, sống như suối, lên xuống, lên xuống dòng chảy”

                                Chớ lo việc khó” ở đầu câu thơ. Ba chữ “dù thế nào” làm cho nhịp thơ ngập ngừng trong giây lát. Tôi muốn thái độ “trẻ thơ vẫn thế” và không quên nguồn nuôi dưỡng. Có lẽ cha tôi đã đầy linh cảm, đau đáu và bất an về thời kỳ mà “cả xã hội lúc bấy giờ đều hối hả đi tìm đồng tiền”. Sau điềm báo là ước vọng, là lời nhắc nhở con cháu, là niềm cảm hứng cho chính mình, là niềm tự hào, gìn giữ và kế thừa nếp sống ngàn đời của tiền nhân. Từ “đời”, điệp cấu trúc và hình ảnh “sống trên ghềnh đá, sống dưới thung lũng” gợi lên một cuộc sống đầy gian lao, vất vả. Thành ngữ “dũng cảm tiến lên” tạo nhịp điệu bấp bênh, hệt như cuộc sống bấp bênh của dân làng thấm đẫm mồ hôi trên từng cánh đồng. Có người sống trong cảnh “nghèo” và không ngừng than thở “quê tôi còn nghèo” (hát tháng Giêng), nhưng họ vẫn “không chê đá”, tức là không chê mảnh đất mình yêu. Thung lũng “không chê”, tức là không chê cái nghèo, cái nghèo và “vô tư” sống, không ngại gian khổ, không sợ thiếu thốn, với tinh thần lạc quan, sức sống và tình yêu đất nước, con người nơi đây tìm mọi cách vượt qua khó khăn và vun đắp hạnh phúc bằng hy vọng. Với tấm lòng hết lòng phụng sự Tổ quốc, người thầy thuốc, nhà thơ vẫn giữ được “sừng bò đá, lòng nghĩ xuân”. Hình ảnh ẩn dụ “đời như nước như suối” hàm ý một loại sức sống trường tồn, sống hài hòa với thiên nhiên khắp muôn phương. Đồng minh sống như một tâm hồn sôi nổi, cởi mở, lãng mạn và cởi mở, giống như hình ảnh vĩ đại của Shanhe. Tình yêu của họ như dòng sông trong vắt, ngọt ngào tưới mát những tâm hồn chìm đắm trong sầu đau. Tiếng thác róc rách vang vọng, khắc sâu trong tâm hồn người Thái hình bóng quê hương, giúp họ “sống giữa lòng thủ đô như người Thái…”

                                Ở những dòng sau, tác giả ca ngợi vẻ đẹp của tinh thần tự lực tự cường và niềm tự hào dân tộc của đồng chí:

                                “Đồng chí ruột thịt không nhỏ, đồng chí đục đá dựng nước”

                                Thành công của tác giả được hưởng lợi từ sự tương phản giữa hình ảnh bên ngoài và giá trị tinh thần bên trong. Đôi bàn tay người sơn cước chai sạn, da sần sùi, chính thứ “thịt sống” ấy đã tạo nên vẻ đẹp giản dị của người Thái. Tuy nhiên, người dân quê tôi “tiểu nhân” không ít. Bởi ở họ, ý chí kiên cường đã ngấm vào máu, lòng tự trọng đã thấm vào da thịt, niềm tin và lòng kiêu hãnh chưa bao giờ vơi cạn. Giản dị, nhân hậu nhưng mạnh mẽ, bền bỉ đã trở thành phẩm chất của dân tộc ta từ ngàn đời nay. Hình ảnh “đá tự cắt” gợi lên một nét văn hóa gắn liền với cuộc sống của “Đồng Minh”. Tức là họ đục đá để đỡ cột nhà, mở đường tình nghĩa… Ba rặng núi “tự đục đá” hội tụ tạo thành một vần tre, tái hiện những gian nan vất vả của những “đồng đội” gây dựng Ngọn nhà trên đá.” Ngọn cờ mạch lạc “Quê hương-Quê hương” mở ra hình ảnh hiên ngang, dáng người cao thẳng của một quê hương giữa thế giới bao la. Họ dùng đôi bàn tay khéo léo và tinh thần vươn lên của bản thân để xây dựng và nâng đỡ quê hương. quê hương vươn lên trên nấc thang phát triển. Giọng văn của Chuyển Nhuế giống như một bộ phim, kể câu chuyện về quê hương từ “thế kỷ thứ nhất” gian khổ và nặng nề đến niềm vui nhàn nhã khi đứng trên “va chạm” của quê hương . Chính hành trình ấy đã thấm nhuần thuần phong mỹ tục của quê hương, mồ hôi và nước mắt, truyền thống tốt đẹp của đồng bào là nền tảng cho chúng ta lớn lên, trưởng thành, “làm người tử tế” và là điểm tựa tinh thần vững chắc.

                                Bốn câu thơ dài ngắn đan xen nhau ở cuối bài thơ khép lại “Le Pipa”-tâm sự cùng bạn, khơi dậy bao suy nghĩ trong lòng người đọc, đó là lời thủ thỉ chân tình, thật thà của ông. Phương pháp dành cho trẻ em:

                                “Con ơi, tuy giản dị nhưng không được bé nhỏ trên đường đời”

                                Danh hiệu “con ơi” được lặp đi lặp lại trong bài thơ “Hãy nghe con”, như chứa đầy lời dạy bảo của người cha sẽ luôn đồng hành, cùng con bước qua “bước đường Hải Đường” khao khát cuộc sống. Ý thơ “chỉ có máu thịt” được truyền tụng lại càng trở nên sâu sắc. Có lẽ dụng ý của nhà thơ là gợi lại những truyền thống vĩ đại của quê hương qua nét mộc mạc của thôn quê, đồng thời truyền cho người con những phẩm chất cao quý của người “đồng minh”. Rồi một ngày, tôi dừng bước đi đầu tiên của cuộc đời, bắt đầu xách ba lô lên đường “lên đường” hòa mình vào xã hội. Một ngày, tôi nhìn thấy bóng lưng của một đứa trẻ đang đi trên con đường đời, con đường của những chân trời mới, con đường đến với thế giới “người lớn”. Tôi mong rằng lúc đó mình phải thật mạnh mẽ và quyết tâm, thay vì “nghèo rớt mồng tơi” và yếu ớt trước những thử thách của cuộc đời. Câu “Hãy nghe con” như một lời khuyên chân thành với con, đồng thời cũng là lời dặn dò thế hệ trẻ lớn lên trong tình quê. Hãy nhớ rằng gia đình và quê hương sẽ luôn dõi theo bước chân của bạn như một người cha, luôn ôm bạn với vòng tay rộng mở như một người mẹ, chữa lành vết thương cho bạn và cho bạn thêm dũng khí, khí phách, sức mạnh và niềm tin. Vì vậy, trong chiếc nôi thiêng liêng, hãy sống sao cho không phụ lòng truyền thống của quê hương.

                                Bố cục toàn bài chặt chẽ, núi non nhấp nhô, ngôn ngữ “gấm vóc” rất độc đáo. Hình ảnh đối xứng, mộc mạc, giàu sức liên tưởng. Đoạn thơ này còn là sự giao hòa nhuần nhuyễn giữa tư duy tượng trưng của các dân tộc thiểu số với tư duy thơ của trường phái tượng trưng, ​​siêu thực hiện đại. Thiên nhiên núi rừng, ruộng đồng thấm đẫm và lan tỏa trong từng câu thơ, cùng với âm điệu ấm áp, hồn hậu đã giúp làm nhẹ đi, làm nổi bật những lời thủ thỉ, nỗi niềm mà “Nói Với Em” muốn gửi gắm. Nhà thơ đã chọn cho mình những vần thơ rất nhạy cảm, sâu sắc, tinh tế, liền mạch và tự nhiên thể hiện tình yêu thương con, yêu nước.

                                Chất thơ sung mãn, lối viết tự do, dễ dãi, giàu hình ảnh, giàu sắc thái của sự chung sống hài hòa giữa con người và thiên nhiên đã mang lại cho “Nói với trẻ em” trong lĩnh vực y tế sức sống lâu bền. Sức sống ấy không chỉ ở câu chữ, mà đã bật ra từ những con chữ, nhảy nhót trên trang giấy. Thơ là lời cha dặn, mong con dù mai này có bước vào biển người, bước vào chốn phồn hoa đô hội thì phải biết “uống nước nhớ nguồn”, biết mình là đấng sinh thành. Cảm ơn cái nôi hạnh phúc của gia đình, cảm ơn truyền thống tốt đẹp của quê hương. Tôi cũng mong rằng bạn sẽ nhớ đến chữ “quê hương” như Chunqiong đã từng viết:

                                “Ai cũng có một mái nhà tuổi thơ để yêu thuở thiếu thời và nhớ về khi trưởng thành…”

                                “Nói với em” đã lặng lẽ trở thành bài thơ cuộc đời. Rồi có những lúc chạnh lòng, ta bấu víu vào bài thơ để thêm yêu gia đình, thêm tự hào, biết giữ gìn và phát huy những giá trị tích cực của văn hóa dân tộc.

                                Cảm nhận bài thơ và trò chuyện cùng con – ví dụ 14

                                Hòa bình và hạnh phúc không còn vì tình yêu trong nhà

                                (Gia đình – Nguyễn Xuân Vạn)

                                Thật vậy, có lẽ từ “nhà” đã đi sâu vào tiềm thức của mỗi người rồi. Nơi tràn đầy yêu thương ngọt ngào của mẹ, lời nói ấm áp của cha. Đó là đích đến yên bình nhất mà chúng tôi luôn muốn chạy đến. Là nơi khiến lòng người phải phút chốc rung rinh… Không chỉ trong cuộc sống đời thường, hình ảnh gia đình, tình cha mẹ cũng thuộc hàng xuất sắc nhất trong văn học Việt Nam. Và trong số đó không thể không nhắc đến tình yêu thương vô hạn của người cha trong bài thơ “Nói với con”, đó là gia vị ngọt ngào của gia đình – y phương, là lời nhắn nhủ, khuyên nhủ của người cha đối với nhân dân. . Nhóm chăm sóc vườn ươm, đồng thời nhắc nhở chúng ta về lòng yêu nước và ý chí vươn lên của dân tộc.

                                Bài học đầu tiên người cha ngành y dạy con không phải vật chất, cũng không xa xôi, mà là nơi gần ta nhất, tràn ngập tiếng cười:

                                Chân phải theo cha, chân trái theo mẹ, một bước nghe tiếng, hai bước nghe tiếng cười.

                                Mở ra những khung cảnh ở 4 phần đầu, những hình ảnh cụ thể, với nghệ thuật kết cấu từng lớp từng lớp, ta như thấy một gia đình hạnh phúc, đầm ấm. Tiếng bập bẹ của bé tập nói là bước đầu tiên trong đời mà bé cố gắng đạt được. Có lẽ người hạnh phúc hơn tôi chính là người đã sinh ra tôi, cha mẹ tôi, những người yêu thương và ủng hộ tôi từng ngày. Qua đây, người cha muốn nhắn nhủ với người con rằng dù đi đâu, làm gì hãy luôn nhớ về cội nguồn sinh thành dưỡng dục của mình, nơi mình đã sinh thành. Vì đây là bến đỗ luôn dang rộng vòng tay chào đón bạn cả lúc thành công hay thất bại, và nơi đó Gia đình sẽ là bờ vai cho bạn khi bạn cần một chỗ dựa bình yên nhất.

                                Bên cạnh tình yêu thương của gia đình, tôi còn lớn lên trong tình yêu quê hương đất nước, trong công việc và cuộc sống tất bật của đồng đội, tôi có một bản sắc thiên bẩm vô cùng đẹp đẽ:

                                Bạn ơi, hãy đan nan nhà, hát bài ca của rừng cho hoa nghe, để lòng cha mẹ luôn nhớ ngày cưới, ngày đẹp nhất trên đời.

                                Nếu bốn câu đầu là khoảng thời gian ngọt ngào ấm áp của gia đình thì ở đây, y phương dùng hình ảnh để diễn tả cuộc sống nghệ thuật gian khổ của quê hương và đồng minh. Ảnh: Dệt bằng nan hoa, vách nhà cất tiếng hát. Từ “cho” cùng với hình ảnh nhân hóa được tác giả sử dụng trên đó, cho ta thấy các em không chỉ lớn lên trong cuộc sống công sở, mà còn lớn lên trong bản sắc thiên nhiên quê hương. Người đàn ông của mình, sống một cuộc sống hạnh phúc, đầy màu sắc. Nghĩ đến cảnh con gái trong một tương lai không xa, bà lại một lần nữa trở về với ký ức gia đình, và trước đó là “ngày cưới” – ngày đầu tiên đẹp nhất trong đời bà. Đó là khởi đầu của một mái ấm hạnh phúc và là nơi sản sinh ra thứ tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc đời.

                                Trong dư vị của công việc và cuộc sống, cổ vũ cho Tổ quốc, người cha tha thiết nói với con rằng những phẩm chất cao quý của đồng đội là sức mạnh trường tồn của Tổ quốc, mong con sau này thành đạt, tiếp nối những phẩm chất cao đẹp đó truyền thống:

                                “Người tôi yêu rất nhiều, con tôi buồn, nên tôi nâng lòng lên”

                                Ở đây ta lại bắt gặp hình ảnh “đồng minh” nhưng lại là “thương yêu” thay vì “thương yêu” như ở khổ thơ đầu. Khổ đầu của bài thơ, tác giả sử dụng từ “yêu”, yêu ở đây là yêu cuộc sống lao động sung túc nơi quê nhà, yêu cảnh quê thơ mộng là yêu tấm lòng chân chất, nhân hậu. Cuộc sống khó khăn của những người đồng đội. Qua đó thể hiện tình yêu quê hương sâu sắc của tác giả.

                                Trong phần tiếp theo, tác giả sử dụng ẩn dụ để miêu tả cái cụ thể dưới dạng trừu tượng. Tính từ “high” thường dùng để đo chiều cao, còn từ “far” chỉ quãng đường một người đã đi. Nhưng điều quan trọng nhất của một con người không phải là vẻ bề ngoài, mà là đời sống tâm hồn bên trong. Đời sống tinh thần của đồng chí là sự dồi dào ý chí, nghị lực không ngừng vươn lên trong cuộc sống. Tác giả đã nêu bật những đức tính cao quý của quê hương, đó cũng là niềm tự hào và là bài học mà ông muốn gửi tặng những người con.

                                Ngoài ý chí vươn lên, “Đồng minh” còn có những phẩm chất cao quý khác, đó là lòng trung thành, gắn bó với quê hương, không ngại gian khổ, nghèo đói, sớm muộn nương tựa vào nhau, cùng thắp lửa vì nhau dù gặp nghịch cảnh nào cũng có thể vượt qua:

                                <3

                                Sử dụng những hình ảnh ẩn dụ, liệt kê như “hòn đá gồ ghề”, “thung lũng nghèo khó” để miêu tả nỗi vất vả của người dân nơi đây. Các thành ngữ như “sống”, “không chê”, “ngược dòng nước lũ” được tác giả sử dụng trong bài thơ nhằm nhấn mạnh và khẳng định: gian khổ thì cũng có gian khổ và ngược lại. Trái tim của những người con quê hương không bao giờ mệt mỏi mà luôn bền bỉ, vượt qua những rào cản của cuộc đời, sống một cuộc sống tự do, tự tại, rộng lớn như “sông như suối”, bay cao bay xa khắp năm châu cùng với lòng tin. …

                                Bên cạnh những phẩm chất cao quý về ý chí, nghị lực, lòng trung thành với Tổ quốc, những “đồng chí trong vòng tay” còn có những đức tính cao quý hơn, đó là yêu quê hương đất nước, đề cao những nét đẹp truyền thống. Tầng lớp quý tộc của quê hương các đồng chí:

                                Đồng bào thì thô da thịt, tiểu nhân không ít, đồng bào đục đá dựng nước, cố hương tập tục.

                                Có lẽ hình ảnh “tấm da bò” không còn xa lạ với chúng ta, nó nhắc nhở chúng ta rằng những con người nơi đây, những dân tộc anh em trên vùng đất này mang một dáng vẻ bình dị, chất phác. Tuy nhiên, những người đồng hương không hề “nhỏ bé” chút nào, bề ngoài tuy “thô kệch” nhưng lại có đời sống tinh thần phong phú. Chính những người có chí sắt đá, thủy chung với quê hương, nơi sinh thành, vào đời, nên những đức tính cao đẹp ấy trở thành “tục” của Tổ quốc, của dân tộc Đại Việt này, làm nên những đức tính tốt đẹp ngàn đời của đất nước ta Truyền thống.

                                Bài học cay đắng, về cội nguồn nuôi dưỡng, về tình đồng chí sinh sôi nảy nở, đúc kết ở hiện tại là tình cảm của cha, là lời dặn của cha, là lời nhắn nhủ của cha. Trước giông bão cuộc đời, hãy cho tôi gánh đi :

                                <3

                                Hình ảnh “da sống” được nhắc đến ở đây một lần nữa khẳng định sự ngoan cường, dũng cảm của người đồng đội, đồng thời cũng khẳng định sự dũng cảm, tự tin của tôi, bởi tôi cũng là một thành viên trong đại gia đình Thái Lan: “thô lỗ “nhưng không “nhỏ bé””, đơn giản nhưng bền bỉ, vững vàng tiến về phía trước trong cuộc sống, không bao giờ bỏ cuộc. Dòng chữ “Hãy nghe tôi” ở cuối bài như vang vọng trong lòng em và người đọc, sao nhẹ nhàng, nghiêm trang mà sâu lắng biết bao. Hai chữ ấy như lời kết trọn vẹn của một bài học nhân sinh – về nguồn cội, về quê hương, về những đức tính đáng quý mà người cha dạy cho con cái. Gửi bạn lời chúc, chúc phúc cho bạn, mong rằng lớp trẻ trong xã hội lúc bấy giờ – những người quên quê hương tìm cách vượt biên vì đất nước nghèo khó, mong các bạn hãy tỉnh ngộ và ghi nhớ. bài học mà bác sĩ đã bí mật gửi cho họ.

                                Thơ tự do, câu dài câu ngắn, rất phù hợp với cuộc sống lam lũ của người dân miền núi. Hình ảnh thơ mộng của sông núi. Lồng vào mạch cảm xúc tự nhiên, nhẹ nhàng. Y đã thấm nhuần thành công những bài học quý báu mà ông dạy trẻ thơ vào tâm trí người đọc, đồng thời cũng truyền tải đến người đọc phẩm chất yêu nước, quý trọng dân tộc.

                                Khép lại trang này, những vần thơ nhẹ nhàng của y phương vẫn còn vang vọng trong lòng người đọc, những âm vang ấy là lời thủ thỉ của Thiện Phù, là lời của thi nhân và độc giả, nhất là tuổi trẻ Việt Nam thời dựng nước. và lời nhắc nhở về một “nơi chôn rau cắt rốn” cá nhân và kho chứa sự sống. Tâm hồn Việt, chất Việt, con người Việt. Và bản thân chúng ta – những người nối gót tiền nhân, việc làm của chúng ta trước hết phải học để sau này vận dụng những kiến ​​thức đó vào công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, nước chủ nhà.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *