Phân tích cảnh cho chữ trong Chữ người tử tù (21 Mẫu) Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân

Phân tích cảnh cho chữ

Phân tích cảnh cho chữ

Video Phân tích cảnh cho chữ

Phân tích cảnh văn bản trong Writings on Death Row bao gồm 21 mẫu với các gợi ý viết chi tiết nhất. Nếu bạn phân tích cảnh, đây là một cảnh chưa từng thấy trước đây. Từ cảnh khẳng định địa vị của vẻ đẹp tự nhiên Nó không đơn độc mà mang một sức mạnh vô hình “nhân hóa” cái ác.

Bạn Đang Xem: Phân tích cảnh cho chữ trong Chữ người tử tù (21 Mẫu) Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân

Bài viết

Văn bản mẫu bức thư của 21 phạm nhân bị kết án sau đây giúp quý thầy cô và các em học sinh lớp 10, 11 ôn tập, củng cố các kiến ​​thức, kĩ năng đã học trên lớp. Ngoài ra, bài văn mẫu này sẽ phục vụ là người bạn đồng hành hỗ trợ các em học sinh nâng cao vốn văn học, vừa hoàn thành bài văn vừa ôn tập để đạt điểm cao trong các bài kiểm tra, bài kiểm tra học kì I. Ngoài ra, các em cũng có thể xem thêm bài Phân tích nhân vật Trượng, nhân vật viên quản ngục trong Chữ người tử tù để có thể hiểu rõ hơn về tác phẩm này.

Phân tích cảnh văn bản chi tiết

I. Lễ khai trương

Nguyễn Tuân là một nhà văn có phong cách độc đáo. Có người nói mỗi tác phẩm của ông như một con dấu riêng biệt. Tuy nhiên, điều thú vị là dấu ấn này không bộc lộ qua một số tác phẩm mới, mà in đậm từ tập truyện ngắn đầu tay một thời (1940). Chữ người tử tù là một truyện ngắn xuất sắc của Nhiếp Nguyên nằm trong tuyển tập truyện kể trên. Người đọc có thể nhận biết nét độc đáo trong phong cách nghệ thuật của đại văn hào này qua những cảnh văn đặc sắc của truyền thuyết.

Hai. Nội dung bài đăng

1. Khái quát công việc của người tử tù

Chữ “Tử Hàng” là truyện ngắn “khủng” nhất trong sự nghiệp của Nguyễn Nguyên: nhân vật đẹp nhất (huấn luyện viên), nhân vật đặc biệt nhất (quản giáo), bối cảnh độc đáo nhất (hiện trường vụ án) Người canh gác nhà tù). bức thư). Tất nhiên, bất chấp điều này, có một điều đặc biệt về truyện ngắn này mà mọi người đều đồng ý là một trong những truyện hay nhất một thời (1940)—tập truyện ngắn đầu tiên của ông. Liên minh văn học. Câu chuyện xoay quanh những ngày cuối đời ông bị Tào Tháo biệt giam trước khi trở về Bắc Kinh thụ án. Vẻ đẹp của nhân vật này, ý tưởng của một câu chuyện cổ tích, tất cả đều tỏa sáng rực rỡ trong khung cảnh của từ này, khi người huấn luyện viên viết lời ca cho quản ngục- “khúc thiên nga” về cuộc đời của một thiên tài. Vì vậy, chắc chắn rằng trong khung cảnh này hội tụ đủ những nét táo bạo nhất của phong cách Nguyễn Tuân.

2. Khái quát phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân.

– Nguyễn Tuấn là nhà văn có phong cách độc đáo. Bạn có thể thấy những điểm nổi bật sau:

  • Luôn nhìn sự vật, hiện tượng dưới góc độ văn hóa, thẩm mỹ.
  • Luôn nhìn mọi người từ quan điểm của một nghệ sĩ
  • Khám phá sự phi thường, độc đáo, đặc biệt.
  • Sử dụng kiến ​​thức đa ngành để làm nổi bật đối tượng.
  • So sánh, liên tưởng, liên tưởng rất tự do, bất ngờ nhưng chính xác.
  • ->Tất cả điều này có thể được nhìn thấy trong cảnh văn bản ở phần cuối của câu chuyện về người tù bị kết án.

    3. Một phân tích cảnh ngắn gọn của văn bản.

    – Nếu nói như ss.Nguyễn Đăng Mạnh: “Nguyễn Thun là nhà văn của tâm hồn, của cảm xúc và của thế giới khác”, bạn sẽ nhanh chóng nhận ra rằng chính cảnh của con chữ đã quy tụ tất cả lại. Đây là một cảnh tượng đặc biệt mà chính nhà điêu khắc gọi là “cảnh tượng chưa từng có”.

    – Cái đặc biệt này là ở mọi góc của cảnh: nhân vật, thời gian, không gian.

    * ký tự:

    • Thông thường, người gửi và người nhận gần nhau đến mức họ “đồng bộ”. Ở họ luôn toát lên vẻ yên bình, tĩnh tại và nhàn nhã của người giàu có.
    • Ở đây, người phát hành là tù nhân bị kết án, và người phát hành là người cai ngục. Vị trí của họ trong xã hội là trái ngược nhau. Hơn nữa, họ mới quen nhau hơn nửa tháng. Đặc biệt, cảnh đường dây đổi chủ, người tù dù bị “còng tay trói chân” vẫn hiên ngang đứng thẳng, còn quản giáo “cúi đầu” nghẹn ngào. Về mặt xã hội, họ là kẻ thù, nhưng về mặt nghệ thuật, họ là bạn tâm giao.
    • * Không gian:

      • Thông thường, mọi người viết thư cho nhau trong các phòng học, không gian học thuật sạch sẽ.
      • Ở đây, mọi người viết thư cho nhau trong “một căn phòng tối tăm, chật chội, ẩm thấp với mạng nhện trên tường và phân chuột và gián vương vãi khắp sàn.” Đây là không gian mà cái ác và cái ác cai trị.
      • *Thời gian:

        • Thông thường, mọi người thư giãn và trò chuyện thong thả dưới ánh nắng ban mai ấm áp.
        • Ở đây, người ta nói vội vàng trong đêm, chạy đua với thời gian, vội vàng tránh ánh mắt của những người lính đến canh gác vào buổi sáng, và cũng tránh cả những công văn nghiệt ngã khiến người ta phải nếm trải sự phán xét.
        • =>Hãy chỉ ra những nét tiêu biểu trong phong cách nghệ thuật của Nguyền Nguyên trong cảnh này.

          – Luôn nhìn sự vật, hiện tượng bằng con mắt văn hóa thẩm mỹ, nhìn con người bằng con mắt nghệ sĩ tài hoa.

          +Nếu nhìn sự việc dưới góc độ xã hội học, không khó để nhận thấy có mầm mống của sự nổi loạn: những thứ không mong muốn bị nhốt trong phòng biệt giam, và những kẻ cai ngục “cúi đầu” và “ rùng mình” trước những tử tù…

          Xem Thêm: Nội dung tư tưởng bài văn bia Ngự kiến Thiên Mụ

          Tuy nhiên, dưới góc độ thẩm mỹ văn hóa, tác giả nhận thấy đây là một cảnh tượng phi thường. Ở đó, mọi trật tự của xã hội thô tục đều bị lật đổ, chỉ còn quy luật của cái đẹp, cái cao cả, cái thiện được lên ngôi để cứu rỗi linh hồn con người và trở thành niềm hy vọng của thế giới.

          + Nguyễn Tuấn cũng không nhìn nhân vật này bằng con mắt bình thường. Theo quan điểm của ông, Huấn Cao không phải là một tử tù nguy hiểm, mà là một bậc thầy về nghệ thuật thư pháp, tạo nên vẻ đẹp phi thường trước khi bước vào cõi thần tiên. Trong cảnh này, sự sáng chói, thiên tài và uy nghiêm của chính nghĩa kết hợp với nhau để tạo nên vẻ đẹp có thể cứu rỗi linh hồn.

          – Hãy tìm kiếm điều phi thường, phi thường và vượt lên trên.

          Nguyễn Tuấn không phải là người viết lách, anh luôn tìm kiếm một cái gì đó độc đáo trong khung hình. Trong cảnh này, mọi thứ rối tung lên, vì vậy chúng ta phải sử dụng một tiêu chuẩn khác để đánh giá. Nguyễn Tuấn cũng khẳng định đây là “cảnh tượng chưa từng có”.

          – Vận dụng kiến ​​thức đa ngành để làm nổi bật đối tượng.

          Xem Thêm : Tiếng Việt lớp 2 Tập đọc: Trên chiếc bè

          + Kiến thức về phim: Để làm nổi bật khung cảnh của văn bản, tác giả như một nhà quay phim lành nghề đã phóng to máy ảnh và thấy “mạng nhện giăng kín, đất đầy chuột và gián phân”, rồi lại giơ máy ảnh lên và thấy rõ “ba cái đầu người đang chăm chú nhìn vào một mảnh lụa trắng còn nguyên vẹn”. Sau đó quay POV bằng hành động của ba nhân vật.

          <3 Màu nhạt cho đuốc, tơ trắng, phân chuột, phân gián, màu đậm hơn cho mạng nhện.

          Hai màu này làm nền cho khung cảnh là hình ảnh cô giáo vùng cao ngất ngưởng, sinh chữ như báu vật.

          + Tri thức điêu khắc: Nguyễn Tuân khắc họa hình tượng như một tác phẩm điêu khắc sống động với tư thế “đứng thẳng” và trạng thái “thở dài đưa tang”. Ngoài ra, khi ba nhân vật được khắc họa một cách chăm chú trên lụa trắng, người ta thấy những nét điêu khắc táo bạo với những đường nét phù điêu, sống động.

          -Bên cạnh đó, ngôn ngữ Nguyễn Tuân sử dụng ở đây độc đáo, giàu kết cấu, biểu cảm và sáng tạo. Thêm vào đó, chúng có vần điệu chậm rãi, trang nghiêm và giọng Hán Việt gợi lên hồn xưa của đất nước. Đây cũng là điều gây bất ngờ cho nhóm Tự lực văn đoàn khi theo dõi một hồi và trao giải cho tập truyện khiến Nguyễn Tuấn trở nên khác biệt.

          ->Tóm lại, nhìn từ mọi góc độ, chúng ta đều có thể thấy được đặc điểm của Nguyễn Tuân trong cảnh quay. Vì vậy, có thể thấy ngòi bút của nhà văn tài hoa này đã rơi vào cảnh này.

          * Mở rộng liên hệ với một số tác phẩm khác của Nguyễn Tuân trước và sau Cách mạng tháng Tám, ta thấy phong cách nghệ thuật của nhà văn lớn này vừa có tính ổn định, vừa có tính đổi mới.

          Từ đó có thể khẳng định, chính phong cách nghệ thuật độc đáo đã góp phần làm nên thành công của Nguyễn Tuân trong Chữ người tử tù và khẳng định vị thế của ông trong nền văn học Việt Nam.

          Ba. Kết luận

          Nhà thơ Leda đã viết: “Mỗi người dân đều có một dấu tay/ Mỗi nhà thơ chân chính đều có một dấu tay”. Yêu cầu này không chỉ là yêu cầu đối với nhà thơ, mà còn là yêu cầu đối với nhà văn. Nguyễn Tuấn là một nhà văn “có bản quyền”, và cảnh dòng trong truyện ngắn Người tử tù đã được chứng minh một cách thuyết phục.

          ………….

          Xem thêm: Đề cương phân tích kịch bản hay nhất

          Phân tích cảnh cho văn bản ngắn gọn

          Mẫu cảnh văn bản 1

          Lời Trên Tử Tù là một trong những truyện ngắn độc đáo nhất trong tuyển tập từng là bom tấn này. Tác phẩm khắc họa thành công hình tượng nhân vật đào hoa, nghệ sĩ tài hoa, hình tượng người anh hùng dũng cảm, siêu việt. Chi tiết bức thư cuối cùng của tác phẩm được coi là tình tiết đặc sắc nhất góp phần phát triển mạch truyện và thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp của trường cấp 3. Có nhiều ý kiến ​​cho rằng khung cảnh trong tù là khung cảnh chưa từng có. Đã từng nhìn thấy trước đây. Đã từng nhìn thấy trước đây.

          Cảnh chữ diễn ra trong một thời gian và không gian rất đặc biệt, cô giáo viết những nét chữ “rất vuông và đẹp”, không phải trong một thư viện sạch sẽ, cũng không phải trong một phong cảnh. Duyên dáng như mọi khi, nhưng không gian tối tăm, ngột ngạt của nhà tù là “một căn phòng tối tăm, chật chội, ẩm ướt với mạng nhện, rệp và phân chuột, gián khắp các bức tường”. Thời gian của các vì sao cũng rất đặc biệt, không phải ban ngày hay bất kỳ thời điểm nào khác trong ngày, mà là vào giữa đêm, khi màn đêm buông xuống và mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Vị thượng tế chọn thời điểm đặc biệt như vậy, có lẽ là để giúp quản giáo tránh khỏi tai tiếng không cần thiết. Vì nhà tù là nơi thị phi, bon chen, những trò làm hại nhau. Trường trung học không muốn một chàng trai tốt như cai ngục bị lôi kéo vào vòng xoáy tội ác.

          Người nói ở đây là một giáo viên trung học, nhưng không giống như những người xuyên qua khi đang nói, huấn luyện viên không hề thả lỏng, thân thể tự tại, uống rượu uống trà mà đeo còng tay. Ràng buộc để vẽ các ký tự vuông trên giấy trắng. Người xin chữ là một viên cai ngục – say mê tài năng mà Tào Tháo đã tạo ra. Điều đặc biệt ở đây là vị trí của người ăn xin và người cho hoàn toàn đối lập, nếu như thầy giáo vùng cao là một tử tù nguy hiểm trong phòng biệt giam thì quản giáo lại là quản giáo chịu trách nhiệm quản thúc. Nhốt tử tù nguy hiểm.

          Xem Thêm: Đề 5: Thuyết minh về một giống vật nuôi – văn mẫu 8

          Nhưng lời vừa dứt, lập trường của hai người hoàn toàn thay đổi, tù nhân bị kết án chủ động tấn công, viết thư cho quản giáo và đưa ra đề nghị. Huấn luyện viên cao cấp khuyên cai ngục thay đổi môi trường sống và làm cho thiên đàng trở nên trong lành. Quản giáo cảm động quỳ rạp xuống đất, “Thằng ngu này còn xin quỳ xuống.”

          Vì vậy, khung cảnh của từ này thực sự khác biệt, vị trí và quyền lực của các nhân vật trong truyện hoàn toàn đảo ngược, và các nghi thức của từ thông thường cũng bị đảo ngược hoàn toàn, mang đến cảm giác đặc biệt cho người xem. Người đọc, đồng thời thể hiện tư tưởng, quan niệm sâu sắc của nhà văn Nguyễn Tuân.

          Cảnh Huấn Cao nói chuyện với viên quản giáo diễn ra trong khung cảnh tăm tối của nhà lao nhưng bức tranh ngôn từ ấy đẹp hơn bao giờ hết bởi nó được soi sáng bởi tâm hồn và được ánh đèn của nhà ngục chiếu rọi. tia.

          Mẫu cảnh văn bản 2

          Nguyễn Tuân (sinh 1910-1987) là nhà văn lớn có vai trò quan trọng trong nền văn học Việt Nam hiện đại và có nhiều đóng góp to lớn. Ông đã để lại nhiều tác phẩm đặc sắc cho nền văn học Trung Quốc, trong đó có truyện ngắn “Lời người tử tù”.

          “Lời người tử tù” được xuất bản lần đầu năm 1939 (lúc đó có tên là “Dòng chữ cuối cùng”, sau in trong tập truyện “Một phút vinh quang” (1940), đổi tên thành ” Lời người tử tù”). Trong bối cảnh khoa bảng sa sút, nho sĩ cuối mùa đang ở thời “Tây vui”. Dù không còn cách nào khác là bó tay nhưng họ vẫn chìm sâu trong mâu thuẫn với xã hội đương thời. Họ không chịu bắt kịp thời đại, không truy cầu danh lợi nhưng vẫn nỗ lực duy trì “Thiên Lộc” và “tâm hồn trong sáng”. Trong số những tài năng ấy, nổi bật nhất phải kể đến hình tượng thầy giáo Cao trong “Lời người tử tù” – một con người tài hoa và trong sáng, tuy thất bại trong hoài bão nhưng vẫn hiên ngang hiên ngang tiến lên. bất khuất. .

          Nhân vật thời trung học nổi tiếng là người có khả năng viết chữ Hán nhanh và đẹp. Anh ấy không chỉ có tài về thư pháp mà còn thông thái và đa tài. Mỗi nét chữ của ông đều chứa đựng những tư tưởng văn hóa và nhân văn. Người ta treo chữ ông trong nhà không chỉ để thưởng thức vẻ đẹp của bức tranh mà còn để chiêm nghiệm. Nhưng “vốn của anh ấy ngắn, và anh ấy không quá sẵn sàng đưa ra những lời nói khác với người bạn tâm giao của mình. Ngoài ra, Tào Tháo được miêu tả là một người chính trực và có chí khí, không vì tiền tài hay quyền lực mà ép buộc bản thân. Chắc chắn, a Khi vào phòng giam, trên vai mang gông cùm sắt to tướng, chiếc xe ngựa không hề run sợ khi lính áp giải xe la hét, khi bị nhốt trong ngục và quản giáo đi vắng, anh vẫn chấp nhận Rượu thịt mang đến hàng ngày, anh cho rằng đó là “sự nhiệt tình” và thậm chí coi thường quản giáo, không muốn anh vào và đó là điện thoại di động của anh. Tuy nhiên, khi anh biết được tình cảm và sở thích cao cả của quản giáo. cảm động trước tấm lòng cô độc của viên quản ngục qua lời kể của nhà thơ, Huấn Cao đã đồng ý.Nguyện vọng được vào ngục của viên quản ngục đã tạo nên một khung cảnh độc đáo diễn ra trong một nhà tù.

          Từ xưa đến nay, chúng ta thường bắt gặp những cảnh chốn thâm cung, trăng rằm, đắm say. Tuy nhiên, Ruan Kun đã tạo ra một khung cảnh cho từ này trong một tình huống rất kỳ lạ, đó là trong một nhà tù tối tăm, trước khi Tào Tháo bị đưa đến tòa án. Giữa bầu trời đêm tĩnh mịch chỉ còn lại “tiếng chòi canh”, dưới ánh sáng đỏ rực của ngọn đuốc dầu, trong căn phòng giam nhỏ bé và ẩm thấp, người quản giáo thường ngày nổi tiếng tàn ác nay lại khiêm tốn trở lại. Tay bị còng, chân bị còng”, tử tù bình tĩnh làm chủ trại giam.

          Trên nền lụa trắng còn nguyên vẹn, từng nét ân nghĩa sâu xa của người thầy dần hiện ra. Hồi cấp hai nói xong, anh đề nghị quản giáo đổi công việc, đổi nơi ở để giữ gìn sức khỏe cho Thiên Lương, bởi vì chỉ có Thiên Lương khỏe mạnh ổn định mới có thể hưởng thụ cái đẹp. Hành động tìm kiếm sự “tôn trọng” của anh ta là chiến thắng của cái đẹp và là sự thất bại của cái xấu, cái ác. Có thể thấy rằng bóng tối của toàn bộ nhà tù đã sụp đổ, chỉ còn lại vẻ đẹp thuần khiết của lính đánh thuê bầu trời. Cho dù ngày mai phải đối mặt với án tử hình, người tù bị kết án vẫn không chết mà sẽ bước vào cuộc sống vĩnh hằng với vẻ đẹp, là hiện thân của vẻ đẹp hoàn hảo, kèm theo những suy nghĩ và lời dạy của Chúa về cái chết. phần còn lại của cuộc đời mình.

          Cảnh Huấn Cao nói chuyện với cai ngục trong “Lời Tử Cấm Thành” có thể gọi là “hiếm thấy”. Qua cảnh Tào Tháo luyện thư pháp, Nguyễn Nguyên ẩn chứa tư tưởng sâu xa lấy cái thiện thắng cái ác, qua đó thể hiện tài năng nghệ thuật của ông trong việc xây dựng tình huống truyện độc đáo, nghệ thuật sắp đặt, khắc họa nhân vật và sử dụng ngôn ngữ ẩn dụ.

          Phân tích cảnh văn bản

          Mẫu cảnh văn bản 1

          “Lời người tử tù” được tô điểm bằng ánh sáng rực rỡ nhất, trong sáng nhất, rực rỡ nhất của kiệt tác “Vang bóng một thời”.

          Từ ngữ của “Những lời nói của tử tù” đều thể hiện một phong cách rất sắc sảo, và các từ giữa các dòng dường như chứa đựng ý nghĩa tràn đầy đồ sộ của tác giả Ruan Zunyi.

          Từ “nhà tù” thực sự ăn sâu vào lòng người khi Ruan Soon biết cách tạo ra những nhân vật điển hình. Đặc biệt với từ “cảnh chưa từng có” như một từ, một cảnh đào tạo cao đã được tạo ra.

          Xem Thêm : Ngắm cảnh đẹp Hồ Gươm Hà Nội mùa cuối thu

          Tại sao Nguyễn Tuấn lại cho rằng lời cảnh báo tăng cao là một “điều chưa từng thấy”? Lý do rất đơn giản, đó là các nho sĩ ngày xưa “khách đẹp”, “trong bụng đầy chữ thánh”, khi viết thư gửi thư phải ở trong gió mát trăng thanh, hoa có hương thơm, ly, rượu có nồng, có ngạt, có hơi men… Có như vậy thì viết lời mới không tồi, có như vậy lời mới đáng trân trọng, đạt trình độ thẩm mỹ cao. Nhưng ở đây, từ cai ngục được đào tạo để đi đến một phòng giam tối tăm với “mạng nhện trên tường, tổ rệp, phân chuột và phân gián trên sàn nhà”. Đây thực sự là một “cảnh tượng chưa từng thấy”.

          Cảnh tượng “vô tiền khoáng hậu” xảy ra vào đêm khuya, ngay trong trại giam. Có cảnh ban đêm tứ phía, chỉ có tiếng súng và súng trên tháp canh. Bên ngoài nhà tù đã tối rồi, bước chân vào nhà tù đã đóng cửa chắc còn “tối” hơn.

          Theo viên cai ngục và nhà thơ trở vào phòng, đuốc sáng trưng bốn phía. Rồi không khí “bừng lên như lửa trong nhà, đèn đỏ rực”, rồi “lửa cháy rừng rực, lửa rơi phòng giam, than hồng chết cháy xèo xèo”. Không phải ngẫu nhiên nhà văn Nguyễn Huệ hai lần nhắc đến ngọn đuốc “sáng”, mà rõ ràng là dụng ý nghệ thuật, giống như Bác Hồ đã viết “Đông trắng hóa hồng”.

          Chính vì vậy, cuộc đối đầu giữa ánh sáng và bóng tối diễn ra quyết liệt. Bóng tối dày đặc đến mức dường như nuốt chửng ánh sáng. Nhưng không, ánh sáng ở đây vẫn sáng, vẫn sáng, sáng, không như thứ ánh sáng yếu ớt, buồn và sáng của hai mẹ con trong truyện ngắn Hai, sáng như đoàn tàu rồi chìm vào khoảng không tăm tối. Con ơi”, thạch lam. Nhưng ngẫm lại, ánh sáng ấy không chỉ mang màu sắc của vật chất, nó còn mang đậm màu sắc con người: ánh sáng của lẽ thường, ánh sáng của nhân loại, ánh sáng của trời trong sáng, chiến thắng vũ trụ. bóng tối của cường quyền và bạo lực. Chiến thắng này là tất yếu, bởi lẽ cuối cùng con người tốt, cao thượng và chính nghĩa sẽ chiến thắng. Ánh sáng ấy đã lay động mạnh mẽ mọi người, nâng đỡ người có đức, thương yêu người tài, yếu đuối hơn để trở về với cuộc sống chính trực… Chiến thắng đó là bản anh hùng ca, ca ngợi lòng của trời và người.

          Bản hùng ca của tâm hồn, đi cùng với tài năng, sẽ ngày càng rực rỡ, và vẻ đẹp sẽ phai nhạt trước sự nhơ nhớp và trần tục.

          Sự bẩn thỉu và trần tục có thể cảm nhận được ở đây: “những căn phòng chật hẹp, tối tăm, những bức tường đầy mạng nhện, những ổ rệp, đất đầy phân chuột, phân gián”. Xà lim kinh khủng như chuồng trâu nhà nông! Phân gián, mạng nhện, rệp cộng với ẩm ướt và chuột rút khiến sự bẩn thỉu và tục tĩu lên đến đỉnh điểm. Sự bẩn thỉu này, sự tục tĩu này dường như kéo dài mãi mãi. Nhưng với sự xuất hiện của lụa, hũ mực đã xua tan mùi ô uế. Tấm lụa, mùi mực là biểu tượng của vẻ đẹp và hương thơm. Nhờ vậy, phân gián, phân chuột dần biến mất cùng với không khí chật hẹp, sàn nhà ẩm thấp, bởi “cái đẹp là cõi sống”, “cái đẹp lên ngôi, xấu hèn, cái đẹp nuôi người”, cái đẹp là mục tiêu. mọi người muốn đạt được. Màu trắng của lụa là tâm hồn cao thượng của một con người, hương của lọ mực là hương của tình yêu, tình yêu cuộc sống trên đời. Màu trắng ấy, hương thơm ấy đã hòa vào nhau thành một biểu tượng của cái đẹp, của trời.

          Đối với lời ăn tiếng nói, người ta hết sức lo ngại cho những kẻ bắt cóc được đào tạo bài bản, “đội trời khuấy nước”, giờ cơ hội đã đến, hên xui. Nhưng không thể không chú ý đến viên quản ngục và thi nhân, đây là hai con người mới biết coi trọng đạo đức, trọng nhân tài, nhất là “đọc sách thánh hiền”, nhất là dạy dỗ, giáo dục nhân tài. Quản ngục và nhà thơ có thể coi đó là tâm hồn ngưỡng mộ cái đẹp, khao khát cái đẹp của nhà văn Tuân. Huấn Cao, viên quản ngục và nhà thơ đã dựng bia, lấy Huấn Cao làm trung tâm: “Ba đầu nhìn vào dải lụa trắng”. Ba con người địa vị xã hội khác nhau, nay phải tô màu, tô vẽ ngai vàng, đổi lấy những trần tục nhơ nhớp, nhơ nhớp.

          Xem Thêm: Thôi nôi là gì? Lễ thôi nôi có ý nghĩa như thế nào đối với trẻ

          Xinh đẹp, cao quý và thô tục, ô uế, trong một trường hợp cả hai đều tương đối với nhau. Nguyễn Tuân đã cùng lúc đưa hai người vào tù, gây ra những mâu thuẫn tột độ. Do đó bộc lộ bản chất của cái đẹp, cái cao cả. Nhất là thời phổ thông, ngày mai ông chỉ phải giải kinh, rồi phải lên máy chém, nhưng ông vẫn rất ung dung và văn chương. Ông nhận xét mùi của loại mực này đúng là mùi vị của một kẻ “bất tài, bất địch, vô địch”: “Mực em mua ở đâu mà thơm thế. Em có thấy lọ mực bốc lên mùi thơm không?” …Ôi, mực que ấy Hương thơm ngào ngạt, như “ng lan tây lạ lùng – mùi chẳng bao giờ giống mùi nào”. Mãi mãi ngọt ngào là hương vị của trường trung học nổi tiếng. Nhà tù ở đây không còn là nhà tù nữa mà là nơi chứa đựng hương thơm của thiên đường nơi hạ giới.

          Trước mỹ nhân ngồi trên ngai vàng, nàng dạy phải “đeo gông cùm, gõ chữ viết trên lụa trắng mịn màng”, đó là một tư thế uy nghiêm, trang nghiêm, một kiểu “Thần Hùm” trong “Cẩm tú Vị Ương” ” mà không hèn chút nào. Thái độ đó đúng là “vào lao – ra công”. Cái chết đang đến gần nhưng người tù ngoan hiền vẫn nói về cuộc đời, về cái hay cái đẹp của cuộc đời. Vì vậy, vào tù chỉ để làm cho ngôi trường trung học trở nên anh hùng hơn. Thế là quản ngục ở đây trở thành ông chủ, còn quản giáo trở thành người đầy tớ trung thành của quản ngục. Quản ngục cai quản nơi tối tăm này với vẻ uy nghiêm, oai phong, khiến quản ngục phải kính nể và sợ hãi: “Quản ngục vội cúi đầu cất quan đồng tiền kẽm đập nát. Trò chơi ô chữ trên lụa” và “Nhà thơ rùng mình gầy tay cầm lọ mực”. Những chi tiết ấy, những hình ảnh ấy dường như không tồn tại trong tù mà thực ra chúng có cơ sở từ sự biết tôn thờ, trân trọng cái đẹp của “ hàng gấm”, “hạt châu” Cái logic thực sự của một người có lời nói hoa mỹ đã xảy ra, lãng phí bản chất mà Cao Tú mang đến để “khuyến trời khuấy nước”.

          Quyền lực và bạo lực giờ đã biến mất, nó bị chinh phục bởi vẻ đẹp, sự thiêng liêng. Đẹp, trời bỗng trở nên thần thánh tuyệt đối bởi “đó là vẻ đẹp của tâm hồn đáng được tôn kính”. Kết quả là, tất cả những thứ bẩn thỉu, đen tối và mạnh mẽ đều trở thành kẻ keo kiệt và rơi xuống vực thẳm.

          Lời khuyên của Huấn Cao đối với viên quản ngục một lần nữa khẳng định vẻ đẹp và lòng nhân hậu của con người: “Nơi đây bối rối, khuyên quản ngục dời đi, nơi đây không phải là nơi treo bức tranh lụa vuông nét chữ tươi cho biết chuyện của con người. Hoài bão của cuộc đời.” Hoài bão cao cả của một đời người: “Đi khuấy nước”, “Năm năm anh hùng trên biển”, “Thần hang tối trừng mắt – là đạt tất cả” Yên tĩnh” Vải lụa trắng, nét chữ vuông vắn, Nhà tù bẩn thỉu này làm sao xứng đáng với một bản chất con người đáng quý như vậy. danh lợi khó giữ lại đây, rồi nuốt chửng.” Trung thành. ” Lời khuyên rất ân cần của Huấn Cao đã làm cho viên quản ngục cảm động: “Hãy cúi đầu chào người tù, chắp tay lại và nói điều gì đó khiến anh ta bật khóc và nghẹn ngào:——Những người đang bối rối: Đây là lễ truy điệu.” Như Có câu nói: “Kẻ dốt nát vui vẻ tôn thờ.”, Đó thực sự là câu nói của một người có văn hóa, hiểu cái đẹp. Cung của quản giáo cũng là cung của tâm hồn Ruan, sắc đẹp và tài năng mà anh ta ngưỡng mộ. Chiếc váy đó rất giống với Cao Chutan trước Xinghuameiren:

          “Thờ Mai Hoa sơ sinh”

          (Cả đời ngắm hoa mai)

          Những lời cảnh cáo cao được Ruan Obedience khắc họa một cách sống động. Đây không còn là cảnh văn bản thông thường, mà là cảnh giáo huấn tâm linh cho người gửi và người nhận. Lời khuyên của Tào Tháo, có lẽ khác với di chúc, là về việc tại sao con người nên sống cả đời trước khi đi đến trường sinh bất tử. Với lời khuyên đầy yêu thương của mình, anh ấy sở hữu sức mạnh to lớn để động đến trái tim của những người đã phải chịu cảnh nô lệ trong một thời gian dài và giờ đây nhận ra rằng họ đã được trở về thiên đàng. Tóm lại, tinh thần bất khuất chiến thắng hoàn toàn thái độ phục tùng.

          Lối viết lãng mạn, nghệ thuật tương phản đòn bẩy, cách xây dựng nhân vật đầy cá tính, cách dựng cảnh hấp dẫn được nhà văn Nguyễn Đức Phát phát huy xuyên suốt truyện ngắn “Lá thư”. ” Và lời cảnh cáo cao cả ở cuối truyện. Bút pháp, nghệ thuật, tác giả muốn ca ngợi vẻ đẹp của con người, sự thanh cao, cao cả của tinh thần bất khuất của con người, lương tri của con người. Mọi người , ta hãy hướng về ánh sáng, Bóng tối phải bỏ lại phía sau.

          Mẫu cảnh văn bản 2

          Nói đến những tác phẩm văn học theo đuổi chân, thiện, mỹ, người ta thường nhắc đến Nguyễn Duẩn, một nghệ sĩ suốt đời theo đuổi cái đẹp. Ông được coi là một trong những cây bút tài hoa nhất của nền văn học Việt Nam hiện đại. Trong tác phẩm của Nguyễn Tuân, nhân vật thường được miêu tả là nghệ sĩ. Tác phẩm “Words of Death Row” cũng được tạo ra dưới sự công nhận như vậy. Ngoài ra, tác giả đã khéo léo tạo ra tình huống truyện vô cùng độc đáo. Đây là cảnh trong nhà tù – phần độc đáo nhất của câu chuyện về “điểm tham quan chưa từng có” này.

          Đoạn văn được đặt ở vị trí này ở cuối tác phẩm, tình huống truyện được đẩy lên cao trào, bởi quản giáo bất ngờ nhận được lệnh xử tử bọn phản loạn, trong đó có Cao Tấn. Vì vậy, Jingwei Ci mang ý nghĩa cởi nút, giải tỏa lo lắng, chờ đợi của độc giả, từ đó bộc lộ giá trị to lớn của tác phẩm.

          Sau khi nhận được công văn, viên quản giáo đã bộc bạch nỗi lòng của mình với nhà thơ. Nghe xong câu chuyện, nhà thơ chạy xuống phòng giam trên cao và nói với viên quản ngục cảm nghĩ của mình. Đêm đó, trong một căn phòng hẹp, tối, với ánh sáng đỏ rực của những ngọn đuốc đèn dầu, “một cảnh tượng không giống bất kỳ nơi nào khác” đã xảy ra. Thông thường, khi muốn sáng tạo nghệ thuật, người ta thường tìm đến những nơi có phong cảnh đẹp, không khí trong lành và yên tĩnh. Nhưng trong một không gian tăm tối, tù túng, sự sáng tạo nghệ thuật vẫn diễn ra. Thời điểm ở đây cũng nhắc chúng ta về hoàn cảnh của những người bị kết án. Đây có lẽ là đêm cuối cùng của người tử tù-người cho đi, và là giờ học cuối cùng của cấp ba. Và trong trường hợp đó, “người tù với chiếc còng quanh cổ” vẫn thản nhiên “dập chữ lên lụa sa tanh trắng tinh”. Đồng thời, quản giáo và nhà thơ có lúm đồng tiền trên khuôn mặt, và có vẻ như trật tự xã hội ở đây đang bị xáo trộn. Quản giáo nên khuyến khích và cảnh báo tù nhân. Nhưng ở cảnh này quản ngục lại trở thành người dạy dỗ, ban ơn cho người đẹp.

          Đây quả thực là cuộc gặp gỡ chưa từng có giữa một cô giáo cấp 2 có tài viết chữ đẹp nhanh và ông quản giáo thích chơi chữ, cùng một nhà thơ. Họ gặp nhau trong những hoàn cảnh rất đặc biệt: một bên là kẻ phản bội đang chịu án tử hình (được đào tạo cao hơn) và bên kia là một sĩ quan thực thi pháp luật. Về mặt xã hội, họ đối lập nhau, nhưng về mặt nghệ thuật, họ là bạn tâm giao của nhau. Vì vậy, thật buồn vui lẫn lộn, bởi vì đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ba người này gặp nhau. Ngoài ra, họ gặp con người thật của họ, khát vọng thực sự của họ. Trong đoạn văn này, tác giả sử dụng sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối để làm cho câu chuyện chuyển động theo ánh sáng và bóng tối. Sự hỗn loạn, sự hỗn loạn của nhà tù, nền lụa trắng tinh và nét chữ đẹp. Tác giả đã làm nổi bật hình ảnh Huấn Cao, nêu bật chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối, cái đẹp trước cái ác, cái thiện trước cái ác. Lúc bấy giờ, từ một mối quan hệ đối lập lạ lùng: ngọn lửa chính nghĩa bùng cháy trong ngục tối, còn cái đẹp được tạo ra ở nơi hôi hám, nhơ nhớp… Ở đây, Nguyễn Tuân đã làm nổi bật chủ đề của tác phẩm: cái đẹp chiến thắng cái ác, cái Trời. chiến thắng cái ác. Đó là một vinh dự ấn tượng cho vẻ đẹp và lòng tốt.

          Sau khi huấn luyện viên trung học nói xong, anh ta thuyết phục quản giáo từ bỏ nhà tù bẩn thỉu: “Đổi nơi ở” để anh ta tiếp tục tham vọng cao cả của mình. Nếu bạn muốn chơi chữ, bạn phải bảo vệ Tianlu. Vẻ đẹp không thể tồn tại trong môi trường xấu xa. Cái đẹp có thể đến từ những nơi tối tăm, bẩn thỉu, từ môi trường xấu xa (dùng từ nhà tù), nhưng không thể cùng tồn tại với cái ác. Nguyễn Tuân cho rằng, chơi chữ là một nghệ thuật không chỉ đòi hỏi sự cảm thụ thị giác mà còn cả sự cảm thụ tinh thần. Người biết trân trọng cũng không nhiều, họ đã được tận mắt nhìn thấy, cảm nhận được mùi thơm của mực. Hãy biết cách tìm hương vị của Thiên Long trong mực của văn bản. Gốc của từ hay, chơi chữ là biểu hiện của lối sống có văn hóa.

          Trước sự thuyết phục của người tù bị kết án, viên cai ngục đã cảm động “lạy người tù, chắp tay, ứa nước mắt nói: đồ ngu hãy quỳ xuống”. Với nhân cách cao đẹp và tài năng xuất chúng, người tù bị kết án đã khiến viên cai ngục sống một cuộc đời tốt đẹp. Trong đường chết gieo mầm sống cho kẻ lầm đường lạc lối. Trong cảnh ngục tù tăm tối, hình bóng người thầy vùng cao bỗng trở nên cao sang hơn, vượt lên trên sự thô tục của thế giới xung quanh. Đồng thời cũng thể hiện niềm tin vững chắc của con người: trong bất kỳ hoàn cảnh nào con người cũng luôn khao khát chân- thiện- mỹ.

          Có quan điểm cho rằng Nguyễn Duẩn là nhà văn duy mỹ, nghĩa là chỉ quan tâm đến cái đẹp và nghệ thuật. Nhưng qua truyện ngắn “Lời người tử tù”, đặc biệt là cảnh lời thoại, ta thấy những nhận xét trên là phiến diện, thiếu chính xác. Đúng là trong truyện ngắn này, Nguyễn Tuân ca ngợi cái đẹp, nhưng cái đẹp bao giờ cũng gắn liền với lòng nhân ái, phẩm giá con người. Quan điểm này xóa bỏ thành kiến ​​với văn nghệ tiền cách mạng, xét trên góc độ nghệ thuật vị nghệ thuật, Nguyễn Duẩn là một nhà văn có tư tưởng thẩm mỹ. Ngoài ra, truyện còn ca ngợi người quản giáo, nhà thơ dù sống trong môi trường xấu xa nhưng vẫn “tiếng lành đồn xa” biết làm điều thiện. Nó cũng thể hiện thái độ yêu nước, căm thù bọn thống trị đương thời và tôn trọng người dân “Tianlu” dựa trên đạo đức truyền thống của tác giả.

          “Lời người tử tù” là khúc bi tráng bất hủ ca ngợi bản chất, tài năng và nhân cách cao cả của con người. Theo lời của Tào Tháo, mấy dòng cuối cùng của đời người chính là truyền cái tài thuần cho người trí, hôm nay và mai sau. Không có sự truyền tải này, vẻ đẹp sẽ mất đi. Đó cũng là tấm lòng muốn giữ gìn vẻ đẹp cho đời.

          Văn bản có nhịp độ chậm và hình ảnh phong phú, gợi nhớ đến một bộ phim quay chậm. Từng hình ảnh, từng chuyển động dần hiện ra dưới ngòi bút điện ảnh của Nguyễn Tuấn: căn phòng nhỏ đen sì… bức chân dung “ba đầu trên dải lụa trắng tinh”, hình ảnh người tù bị còng hai chân, cổ đang viết một bức thư. Trình tự miêu tả cũng thể hiện sinh động các ý tưởng: từ bóng tối đến ánh sáng, từ bẩn thỉu đến đẹp đẽ. Ngôn ngữ và hình ảnh cổ kính cũng tạo nên tâm trạng cho tác phẩm. Những ngôn ngữ dùng nhiều từ Hán Việt để miêu tả đồ vật là lối chơi chữ. Tác giả “phục dựng” cổ trang bằng bút pháp hiện đại như bút pháp hiện thực và phân tích tâm lý nhân vật (văn chương xưa thường không tả thực và phân tích tâm lý nhân vật).

          Cảnh lấy chữ trong “Lời người tử tù” thể hiện tài năng, óc sáng tạo và những suy nghĩ độc đáo của Nguyễn Nguyên. Tác phẩm thể hiện sự ngưỡng mộ, tiếc thương đối với những con người tài năng, đức độ, nghĩa khí. Đan xen vào đó, tác giả cũng ngầm bày tỏ nỗi xót xa chung trước sự tàn phá của cái đẹp chân thực, đích thực. Tác phẩm thể hiện tiếng nói của con người: dù cuộc đời tăm tối vẫn có tấm lòng sáng ngời.

          ………

          Tải xuống tệp để xem toàn bộ ví dụ về phân tích cảnh văn bản

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *