Văn mẫu lớp 11: Phân tích 13 câu đầu bài Vội vàng của Xuân Diệu (Dàn ý 17 Mẫu) Phân tích Vội vàng đoạn 1

Phân tích bài vội vàng 13 câu đầu

Phân tích bài vội vàng 13 câu đầu

Video Phân tích bài vội vàng 13 câu đầu

Phân tích 13 câu đầu bài viết Vội vàng của Xuân Điếu mang đến cho các bạn 17 bài văn mẫu hay đạt điểm cao nhất lớp 11. Qua các bài văn mẫu này, các bạn có thêm gợi ý cho mình. Ý tưởng tham khảo, nắm vững kiến ​​thức cơ bản, củng cố kỹ năng viết, mở rộng vốn từ, biết cách tự viết bài.

Bạn Đang Xem: Văn mẫu lớp 11: Phân tích 13 câu đầu bài Vội vàng của Xuân Diệu (Dàn ý 17 Mẫu) Phân tích Vội vàng đoạn 1

Phân tích vội đoạn đầu cho ta thấy tình yêu cuộc sống của nhà thơ mãnh liệt đến nhường nào. Qua từng bức tranh, từng câu thơ độc đáo, cùng dòng cảm xúc dạt dào, nó cũng mời gọi người đọc hãy sống và tận hưởng, cố gắng làm những gì mình muốn và có thể làm, và lãng phí tuổi trẻ của mình. Vậy đây là 17 cách giải nghĩa hay nhất của 13 câu đầu, các bạn cùng theo dõi nhé.

Khái quát phân tích nhanh 13 câu thơ đầu

a) Giới thiệu:

– Giới thiệu tác giả, tác phẩm:

  • Xuân Diệu là nhà thơ của mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ, một trong những nhà thơ lớn nổi tiếng trong phong trào thơ mới Việt Nam.
  • “Đi qua” là một trong những bài thơ hay nhất thể hiện tình yêu thiết tha với cuộc sống, là một cái nhìn mới về cuộc đời trong sự diệu kì của mùa xuân.
  • – Vội vàng tóm tắt nội dung của 13 câu đầu: một ước nguyện táo bạo, một tâm trạng hân hoan, xông pha, vừa vội vã, vừa bâng khuâng trước dòng thời gian.

    b) Văn bản:

    * Luận điểm 1: Mong muốn giữ gìn vẻ đẹp của thiên nhiên

    – Trong thơ ca Trung đại, ít nhà thơ nào dám mạnh dạn công khai cái tôi cá nhân, nhưng trong Phong trào thơ mới, cái tôi mùa xuân lại thể hiện một cách rất độc đáo:

    “Muốn che nắng mà không phai, muốn buộc gió mà không cho hương thơm”.

    • Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, cũng như tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất của đời người.
    • Ngôi sao bốn cánh năm cánh như một lời tựa cho một bài thơ, khẳng định nhà thơ có ý định chiếm đoạt quyền của tác giả.
    • “Nắng” mùa xuân là ánh sáng rực rỡ, ấm áp vui tươi, còn “hương” mùa xuân là sự kết tinh những gì tinh túy nhất của vạn vật trên đời.
    • Những hành động như “để mặt trời tắt”, “làm gió thổi” dường như là những mong muốn không thể thực hiện được vì chúng đi ngược lại quy luật vốn có của tự nhiên.
    • – xuan dieu muốn thời gian ngừng trôi, lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất, đáng nhớ nhất.

      • Nhà thơ thiết tha giữ nắng để “màu không phai”, giữ gió để đời luôn thắm đượm.
      • Cấu trúc điệp ngữ “tôi muốn…”, các động từ mạnh “tắt”, “buộc” kèm theo nhịp thơ nhanh, gấp gáp, thể hiện khát khao mãnh liệt, nhanh lên, muốn nhanh lên trước vẻ đẹp của tạo hóa. không tuột khỏi tay.
      • Nếu thời gian trôi theo nắng, theo gió, màu phai, hương nhạt thì nhà thơ hãy để thời gian ngừng bước, để màu và hương theo đời mãi, giữ mãi tuổi thanh xuân. tạo ra.
      • Đồng thời, khát vọng này cũng thể hiện khát vọng sinh tồn mãnh liệt, mãnh liệt và quan niệm về thời gian: thời gian tuyến tính là một chiều, trôi đi mãi mãi nên nhà thơ có thể khao khát giữ lại nắng gió để thưởng thức cái đẹp của thế giới.
      • =>Tôi mong làm cho cái đẹp trở nên bất tử, để cái đẹp tỏa hương, bởi hương đời thật tươi, thật ngọt, nhưng thật mong manh, thật ngắn ngủi. Có thể nói, đằng sau ước muốn phi lý ấy là một tâm hồn yêu thương với thái độ trân trọng, nâng niu và che chở.

        * Bài 2: Cảnh đẹp mùa xuân

        – Nhà thơ chuyển từ thể thơ bốn chữ sang thể thơ tám chữ, nhịp thơ như được kéo dài ra, chậm rãi, êm ái, như thể tâm hồn nhà thơ đang thưởng thức nhịp điệu của thế giới mùa xuân

        /p>

        – Điệp từ “này nọ” 5 lần như một lời mời gọi, kết hợp với biện pháp liệt kê không chỉ thể hiện sự phong phú vô tận của thiên nhiên mà còn thể hiện niềm vui hân hoan của tác giả.

        -“Này này” là sự tồn tại của hơi thở sự sống, là sự tồn tại tự nhiên của thế giới, không ở đâu xa mà ở ngay trước mắt chúng ta, không phải ở tương lai, cũng không phải ở quá khứ, mà ở hiện tại . .

        – Từ “của” được lặp lại mạch lạc làm cho bức tranh thiên nhiên tươi đẹp của đất trời hiện ra vô tận và ngày càng phong phú.

        ——Nhà thơ sử dụng hàng loạt biện pháp tu từ nhân hóa, dùng danh từ nhân hóa (“Tuần lễ mật ong”, “Bản tình ca ngọt ngào”) để miêu tả thiên nhiên, kết hợp với “ong bướm”, “tổ chim” được gọi là đôi lứa, làm Vườn xuân bỗng mộng mơ, lãng mạn Vườn xuân còn là vườn tình, vườn yêu, vườn yêu, vườn hạnh phúc.

        – Các tính từ “xanh mướt” và “lông lá” giàu sức gợi tả, miêu tả một khung cảnh thiên nhiên mùa xuân tươi trẻ, rực rỡ

        =>Bức tranh mùa xuân không chỉ đẹp mà còn rực rỡ tươi vui, hình ảnh “đôi mi nhẹ” và “chúa vui” vô cùng gợi cảm. Với mùa xuân tươi đẹp, mỗi ngày sống, biết trân trọng ánh nắng, tận hưởng sắc màu của vạn vật là một ngày vui và hạnh phúc

        – Thiên nhiên tạo ra hương thơm say sưa, rộn ràng, mê đắm, khiến con người ngây ngất, thích thú, nhân tạo hóa thành si tình:

        “Tháng giêng như đôi môi khép”

        • Thơ biến nghệ thuật ẩn chứa sự nhạy cảm, hay sự giao thoa giữa thơ mới với thơ tượng trưng Pháp
        • Đây là câu thơ mới nhất, hiện đại nhất, tổng kết sức hấp dẫn của mùa xuân bằng một hình ảnh ẩn dụ rất độc đáo. Nhà thơ cảm nhận thiên nhiên bằng tình yêu, thể xác và tâm hồn.
        • – Sức quyến rũ của thiên nhiên hiện ra trong vẻ đẹp của một người tình “trên môi” đầy sức trẻ, nồng nàn và quyến rũ.

          • Từ “ngon” có nghĩa là sự ham muốn, đam mê và cảm nhận sâu sắc nhất trong ngũ quan
          • So sánh khiến đôi môi thiếu nữ trở thành trung tâm của vũ trụ, con người là chuẩn mực của cái đẹp, thước đo của tạo hóa.
          • “Tháng giêng” là một khái niệm thời gian vô hình khác, nhưng trong phép so sánh táo bạo và biểu cảm ấy, trở nên hữu hình và trẻ trung qua vẻ đẹp của đôi môi mím chặt của người thiếu nữ.
          • =>Nhà thơ đã thể hiện một cách sâu sắc quan niệm của mình: Nếu như trong thơ ca trung đại, nhà thơ coi thiên nhiên là chuẩn mực của vẻ đẹp con người, thì trong mùa xuân diệu kỳ, con người lại là chuẩn mực. Đối với tất cả những cái đẹp trên đời này, thiên đường không phải là một thiên đường xa vời, hư ảo nào đó, mà chính ở đây, trần gian là thiên đường của tình yêu, sắc đẹp và tuổi trẻ.

            *Đề 3: Tâm trạng nhà thơ

            – Lúc ấy, nhà thơ trẻ đang ngây ngất thưởng thức mật tình của đất trời, mãn nguyện với bữa tiệc trần gian và reo lên “em sướng lắm” thì nhà thơ dừng lại trong tâm trạng “nửa vời”. vội vàng”. Có sự im lặng.

            – Câu thơ đứt đôi, niềm vui không trọn vẹn. Vì thanh xuân biết hạnh phúc ngắn ngủi. Sự mong manh, ngắn ngủi của cuộc đời và sự linh cảm mơ hồ khiến thi nhân vội vàng tận hưởng.

            =>Hai dòng này phải chăng là hai bản lề đóng mở tâm trạng vừa say đắm trước vẻ đẹp của tình yêu cuộc sống, vừa là dự cảm của nhà thơ về sự khắc khoải, băn khoăn, buồn bã vì thời gian trôi qua, tuổi trẻ qua đi. . Một nhà thơ với sự cảm nhận tinh tế về thời gian.

            c) Kết luận

            • Tóm tắt nhanh 13 phần đầu tiên.
            • Hãy nói những gì bạn cảm thấy.
            • ..

              Tải tài liệu xuống để xem thêm các đề cương phân tích trong đoạn 1

              Phân tích nhanh Đoạn 1 – Ví dụ 1

              Mỗi nhà thơ đến với văn đàn đều có một dấu ấn riêng và một đôi mắt mới để ghi dấu ấn trong lòng độc giả, nếu đôi mắt thơ của Huyền Y có một khoảng buồn thì đôi mắt thơ của Huyền Trang sẽ trở lại. Đó là những người trẻ tuổi mắt xanh dịu dàng ôm lấy vẻ đẹp của thế giới và mang trái tim và dòng máu nóng của họ cho cuộc sống. Khổ thơ đầu vội vàng mang linh hồn ấy.

              “Muốn che nắng mà không phai, muốn trói gió mà không tỏa hương.”

              Dường như tâm hồn thơ trẻ trung đầy sức sống của Huyền Diệu đã biến những vần thơ thành một dòng suối tuôn chảy ngôn từ, nhưng không chỉ vậy, Huyền Diệu còn muốn chiếm đoạt quyền tác giả, biến nhân gian thành một bữa tiệc thơm. Khát vọng mãnh liệt này xuất phát từ tình yêu cháy bỏng dành cho thế giới, và tôi muốn nâng cốc chúc mừng thiên nhiên bằng cả một túi rượu. Với sự diệu kỳ của mùa xuân, nếu thế giới chỉ là một bức tranh hương hoa tàn phai, thì đó không còn là thế giới mà nhà thơ hằng khao khát, luôn muốn dâng hiến bằng máu và tình yêu của mình.

              Nếu như những câu đầu của bài thơ thể hiện mạnh mẽ khát vọng dập nắng, tắt gió để giữ lấy vẻ đẹp của thế giới thì ở những câu tiếp theo, Huyền Diệu không chỉ vẽ nên bức tranh thiên nhiên . Thiên nhiên như một dạ tiệc hội xuân hoành tráng, đồng thời cũng mang đến cho người đọc những cảm xúc mới lạ về cuộc sống:

              “Đây ong bướm đây tuần này tháng này mật đây hoa đồng xanh đây này lá cành ong bướm bay lượn đây khúc tình ca đây ánh sáng đây lấp lánh mỗi sớm mai niềm vui Thần tài gõ cửa tháng giêng Ngon như môi hồng em vui Nhưng vội chẳng đợi đến nắng hạ bao giờ mới xuân.

              Dưới “con mắt xanh” có thể thấy khu vườn trần gian trong thơ xuân không phải là thứ vô vị đơn thuần mà từng cây, từng lá, từng ngọn cây, từng lời ca trìu mến như uống lấy ánh mắt nhân từ của rượu thi sĩ nên cũng nồng nồng, biến vườn trụi thành vườn xuân. Những gì “tuần trăng mật, hoa dại xanh mướt, cành tơ rung rinh, bản tình ca…” tất cả quyện vào nhau, hòa quyện làm nên bức tranh xuân diệu kỳ dậy sắc hương. Bức tranh mùa xuân không chỉ có màu sắc tươi tắn, trẻ trung mà còn có giọng điệu réo rắt, du dương. Đặc biệt, so sánh tháng giêng với đôi môi tri kỷ là một cách tân táo bạo, mới mẻ của nhà thơ. Đối lập cái hữu hình với cái vô hình, gọi thời gian bằng cảm xúc, đặc biệt gọi lại mùa xuân bằng tình yêu và tình yêu. Hóa ra trong con mắt của nhà thơ yêu thế giới này bằng tình yêu ấy, cảnh vật ở đây đều là tình, cái gì cũng duyên dáng sang trọng, đều mang mật ngọt của tình yêu. Sở dĩ Huyền ảo mùa xuân đặc biệt như vậy là bởi trước Mộng tưởng xuân, các nhà thơ thường chỉ coi cuộc đời này là hoang vắng, tiêu điều. Bà Âu Thanh Quan ví đó là “cái tuồng biết mấy nỗi đau”, còn cụ Nguyễn Du thì gọi đó là “sự cố dâu bể”. Gần đến mùa xuân kỳ diệu, thế giới chán ghét thực tại trần tục, trở về thiên đường trên trái đất và say sưa trong lời bài hát và âm nhạc của vùng đất tương lai. Nhưng điều kỳ diệu của mùa xuân là ở bài thơ này, được vẽ trên trang giấy bằng những dòng cảm xúc rạo rực về thế giới của người tình, cho ta thấy cuộc đời vẫn tươi đẹp, vui tươi và đáng sống, như một bữa tiệc trên đất Người say trong men say. tình yêu . Vì vậy, Hoài Thanh đánh giá là: “Xuân quỷ đốt cảnh Bằng Lai tiễn mọi người về hạ giới”.

              Xuân Diệu tưởng chừng chỉ là một nhà thơ nhạy cảm, tinh tế, với hồn thơ của mình, ông đã mang thông điệp yêu thương đi khắp nơi, cùng nhau say sưa trong thi ca, khiến người ta nhận ra cuộc đời này thật đáng sống và hãy biết trân trọng cuộc sống của những người bình thường.

              Phân tích nhanh Kích thước 1 – Mẫu 2

              Vào khoảng thời gian 1932-1945 của thế kỷ trước, chúng ta dễ dàng bắt gặp những “nhà thơ mới” trên thi đàn Văn học Việt Nam. Họ tìm cho mình những con đường mới, cấu trúc mới và phong cách nghệ thuật mới. Trong đó, tiêu biểu nhất trong phong trào này là nhà thơ Huyền Điếm. Ông là nhà thơ “mới nhất” của thơ. Hoàng đế Xuân được mệnh danh là “Vua thơ tình” và “Hoàng tử tình yêu”. Nhà thơ này có một cái “tôi” rất riêng, đầy cá tính và đầy dũng khí. Bài thơ “Đi qua vội vàng” tuy không phải là một bài thơ tình nhưng lại là một tác phẩm thơ xuân xuất sắc. Bài thơ đã cho chúng ta thấy những triết lý và cách nhìn mới về cuộc sống vẫn còn phù hợp cho đến ngày nay. 13 câu đầu của tác phẩm là một bức tranh muôn màu dưới ngòi bút điêu luyện của tác giả.

              Mở đầu bài thơ, Huyền Diệu viết:

              “Muốn dập tắt nắng thì màu không tan, muốn buộc gió thì hương không tan”

              Bốn câu thơ ngũ ngôn kết hợp với phép điệp ngữ, điệp cấu trúc “ta muốn” thể hiện rõ mong ước, ước muốn của tác giả. Có thể nói, cái “tôi” cá nhân của nhà thơ Huyền Điếm rất mạnh mẽ. Anh muốn “tắt nắng” để màu đời không phai. Anh muốn “buộc gió” đừng để hơi thở cuộc đời bay đi. Những ước muốn và khao khát đôi khi hoang đường và khó tả. Tác giả cố gắng thay đổi và tuân thủ các quy luật và dòng chảy của tự nhiên và tạo hóa. Chàng trai trẻ ở tuổi đôi mươi muốn dừng thời gian và năm tháng để giữ lại vẻ đẹp và sự quyến rũ của thế giới này.

              Cổ nhân có câu: “thị trung hoa là họa”, vì vậy có thể nói bài thơ dài sau đây là một bức tranh được nhà thơ vẽ nên bằng những nét bút rất sinh động và đẹp mắt:

              “Con bướm đây, tuần này, tháng này, đây, đây hoa đồng xanh, hoa đồng xanh đây, là cành lá rung rinh trong tổ anh đây, đây khúc tình ca”

              Từ “đây” được lặp lại nhiều lần, tác giả muốn khẳng định khung cảnh này, vật thể này là thiên đường nơi hạ giới, một thiên đường tồn tại cách trái đất không xa. . Đồng thời, “này này” như một lời mời gọi đầy cám dỗ, thôi thúc mọi người đến đây để thưởng ngoạn, thưởng ngoạn. Những bức tranh thiên nhiên do Xuandie vẽ bao gồm màu sắc (xanh lá cây), mùi vị (mật ong), hình dạng (hoa, lá) và đường nét (cành cây). Thuật ngữ “yến” không chỉ được dùng để chỉ những loài chim mùa xuân—chim én, chim yến—mà còn được dùng để chỉ những nam thanh nữ tú cùng nhau du xuân. Thiên đường ngọt ngào được vẽ nên vào mùa xuân dường như là một “khu vườn tình yêu” mộng mơ và ngọt ngào. Vì trong câu thơ, cái gì cũng say, cái gì cũng say, cái gì cũng có cặp, cái gì cũng có cặp.

              Câu tiếp theo mới đẹp làm sao:

              “Ở đây có đèn nhấp nháy”

              Từ xa xưa, thiên nhiên đã là chuẩn mực của mọi cái đẹp, được lưu truyền rộng rãi trong thơ ca. Chẳng hạn bài thơ: “Liễu trong chảo, liễu như em” là nói đến người con gái có khuôn mặt như hoa liễu, mắt đẹp như lá liễu, mi như liễu, lông mày như lá liễu. Còn với Quân diệu, quan điểm của anh hoàn toàn ngược lại. Tác giả coi con người là biểu tượng, là hình mẫu, là chuẩn mực của cái đẹp, chuẩn mực của tự nhiên, chuẩn mực của vạn vật. Chưa bao giờ tôi thấy hình ảnh mặt trời dịu dàng và rụt rè đến thế. The Magic of Spring so sánh ánh nắng với hàng mi cong mềm mại. rất đẹp!

              Rồi, mỗi ngày của tuổi trẻ là một ngày vui, một ngày ngập tràn hạnh phúc:

              “Mỗi sáng thần vui gõ cửa tháng giêng, ngon như đôi môi khép”

              <3 Đúng là chỉ có những nhà thơ mới, những nhà thơ chịu ảnh hưởng rất nhiều của phong cách phương Tây, mới có tư duy mới mẻ và táo bạo như vậy. Nhà thơ so sánh “tháng giêng” với đôi môi căng mọng của người thiếu nữ. Từ “ngon” thể hiện quan niệm nghệ thuật về mùa xuân và thiên nhiên: say đắm, say đắm, háo hức được thưởng thức, được nâng niu, được trọn vẹn đón nhận thiên nhiên.

              Hai dòng cuối bài thơ vẫn là những dòng quan niệm nghệ thuật của tác giả, nhưng lúc này ông chợt nhận ra, chợt nhớ đến quy luật thời gian, và sáng tạo:

              “Vui mà vội, chẳng đợi nắng hè, mãi là xuân”

              “.” Ở giữa khổ thơ, chia đôi dòng: Trong một khổ thơ có hai sợi dây cảm xúc. Mùa xuân tươi vui, hòa mình vào thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống mới là hạnh phúc. Nhưng rồi anh biết, vội đi thì tiếc thanh xuân, tiếc tuổi thanh xuân. Rõ ràng, thời gian chưa đến, và tác giả sợ giao thông. Điều đó có nghĩa là các nhà thơ Huyền Điếm luôn bị ám ảnh bởi nhịp độ và quy luật của thời gian.

              Tóm lại, 13 dòng đầu của bài thơ “Vèo vèo” của tác giả Huyền Diệu là một bài thơ tả cảnh ngụ tình đầy chất thơ. Đồng thời, qua những câu thơ này, chúng ta có thể phác thảo một cách nhìn mới về cuộc đời: còn trẻ, “thanh xuân” vẫn cứ vội vàng trôi qua, vì cuộc đời còn rất nhiều điều tươi đẹp mà ta có thể ngắm nhìn và tận hưởng. Tuy nhiên, sống vội vàng không có nghĩa là cẩu thả, vô kỷ luật. Mà hãy sống xứng đáng với tất cả những gì cuộc đời ban tặng, sống có trách nhiệm, yêu thương và tận hưởng từ những điều giản dị nhất!

              Phân tích nhanh Kích thước 1 – Mẫu 3

              Một nhà thơ trong giới đã từng có một đánh giá khá tinh tế về Huyền Diệu: “Huyền Diệp là người của thế gian, con người của thế gian. Thơ của ông được xây dựng trên nền tảng của một trái tim trần thế.” Có thể nói mà Chundie Mang “trang phục đương đại” vào thơ Việt Nam, táo bạo, “cảm hứng chưa từng có trên đất nước trẻ yên tĩnh này”. Mỗi độ xuân về, trước lời ru xuân sâu lắng, thấm thía, tâm hồn non nớt của thế hệ trẻ lại bừng lên ngọn lửa yêu đời mãnh liệt. Một trong những lời ru tình cảm sâu sắc được gửi gắm qua tác phẩm “Vội vàng đi qua” – bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ độc đáo của Hoàng đế Xuân. Cả bài thơ là một tình yêu cuộc sống mãnh liệt, một niềm khát khao sống mãnh liệt và cháy bỏng. Đến với 13 câu đầu của bài “Vội vàng”, ta thấy rõ niềm khao khát vô bờ bến, lạ lùng của nhà thơ và bức tranh mùa xuân – vẻ đẹp tựa thiên đường nơi hạ giới.

              Từ “Tuyển tập thơ”, Vội vàng là bài thơ cô đọng vẻ đẹp của những bài thơ xuân trước Cách mạng tháng Tám. Toàn bài thơ được mở đầu bằng thể thơ năm chữ, thể hiện khát vọng thiết tha của nhà thơ:

              <3

              Thể thơ ngắn, nhịp thơ nhanh, liên hoàn, điệp ngữ, điệp cấu trúc, câu thơ như một khúc ca sôi nổi, thiết tha, nói lên những khát khao, khát khao nảy nở từ trong lòng nhà thơ. Tôi muốn tắt nắng đi, tôi muốn gió mạnh để màu và hương không phai, nghĩa là tôi muốn giữ mãi hương xuân, và tôi muốn giữ mãi vẻ đẹp của mùa xuân trong thế gian. Nghĩa là một mùa xuân tốt lành luôn là một mùa xuân tốt lành. Khát vọng, hoài bão của nhà thơ mang tính lãng mạn sâu sắc. Phải là một hồn thơ yêu đời mới có những ước muốn bốc đồng và táo bạo ấy.

              Là nhà thơ thiết tha đồng cảm với cuộc đời, yêu đời với tình yêu đời mãnh liệt, đôi mắt xanh mơn mởn và tràn ngập niềm vui, tìm thấy bao điều trong mùa xuân. Vẻ đẹp đáng yêu và say đắm của thiên nhiên và thế giới là sống động, nhưng đẹp nhất, thú vị và rực rỡ nhất là mùa xuân và tuổi trẻ:

              Bướm này đây, tuần này, tháng này, tháng này, hoa xanh còn đây, đây cành lá rung rinh trong tổ chim, đây bản tình ca, đây ánh sáng le lói mỗi sớm mai, mỗi sáng thần vui gõ cửa Thấy, tháng giêng ngon như môi ngậm!

              Đoạn thơ này đột ngột chuyển từ thể thơ năm chữ ngắn gọn sang thể thơ tám chữ, liền mạch, sử dụng hàng loạt biện pháp nghệ thuật độc đáo: điệp ngữ, điệp ngữ, lặp, liệt kê, so sánh. . Nhạc điệu thơ nhẹ nhàng, thiết tha như thác nước xối xả. Phép liệt kê và phép điệp ngữ lặp đi lặp lại “Đây nè” trong năm câu không chỉ gợi tả cảnh sắc thiên nhiên mà còn thể hiện niềm vui sướng tột độ của nhà thơ. Lời thơ như vừa khóc vừa than thở, vừa ngỡ ngàng vừa sung sướng. Có một sự vội vàng như một quả cam, một loại mê đắm rực lửa. Nhà thơ dường như muốn dùng một cử chỉ vội vàng và nhịp điệu gấp gáp để nói: Mùa xuân và tất cả vẻ đẹp tươi đẹp của cuộc đời đang ở trong vòng tay ta, vậy còn chờ gì nữa? Hãy tận hưởng nó.

              Đối với nhiều người, mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm. Như vậy, thơ có một mùa xuân bất tận và quyến rũ. Có thể kể đến “cảnh xuân” trong các truyện Kiều (Nguyễn Du), Mùa xuân chín (Hàn Mặc Tử), Mưa xuân (Nguyễn Bính), Mùa xuân nho nhỏ (Thanh Hải) đây, nhưng ít mùa nào đẹp bằng. Hương sắc và sự rạo rực của tình xuân như vườn xuân đang trong cơn “vội vã” của mùa xuân. Và một nhà thơ say mê và bị ám ảnh bởi vẻ đẹp của mùa xuân như Chunchun thực sự hiếm có. Mùa xuân, cỏ cây um tùm, lá non rung rinh, hoa thơm, ong ngào ngạt, bướm say nồng, tình trong tuần trăng mật, ổ bọc cam, cùng nhau hát khúc tình ca say đắm. Sáng xuân nào cũng lộng lẫy và quyến rũ:

              Hãy nhìn xem, mỗi sáng khi thần vui gõ cửa, ánh đèn lấp lánh

              Trong tâm hồn thơ ngây của lũ trẻ, bình minh là lúc ông mặt trời thức giấc, xua tan mây đen và nở nụ cười rạng rỡ. Đứa con tưởng tượng của Hoàng đế Xuan – nhà thơ Lãng mạn mới nhất trong số các nhà thơ mới – Bình minh là khi Nữ thần Mặt trời thức dậy khỏi giấc mơ yên bình và chớp hàng mi. Từ đôi mắt ấy muôn ngàn tia sáng huyền ảo bắn ra thế gian, tưới mát muôn loài sự sống dồi dào, ban niềm vui, gõ cửa mọi nhà. Thế này mới hiểu, ước xuân là có thật :

              “Tôi không muốn suốt ngày đi chân trần trong vườn để bén rễ và hút lấy cây trồng dưới đất”

              Hoặc có thể anh ấy khao khát điều đó:

              “Ta giữ mặt trời bằng răng, ta có một trái tim rỉ máu, hai tay, chín móng, bám lấy sự sống”

              Với mùa xuân tươi đẹp, mỗi ngày sống là một ngày vui, và mỗi mùa xuân là một mùa niềm vui bất tận. Đây không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần duy nhất, vẻ đẹp của ánh sáng xuất hiện lộng lẫy và hoành tráng như vậy. Trong “Bài ca dài” và “Ngọn lửa”, Xuân Diệu cũng dùng vẻ đẹp của thiếu nữ để so sánh, so sánh như sau:

              Lông mi của ánh sáng thật dài, ánh sáng của ánh sáng thật đẹp

              (Bài hát dài)

              Mặt trời vừa mới kết hôn, bầu trời rất trong xanh, bầu trời hôm nay thật đẹp, bầu trời như thiếu nữ mười sáu tuổi, mặt hồng hào, đôi mắt sáng ngời

              (hào nhoáng)

              Cách cảm nhận vẻ đẹp của mùa xuân thật lạ, thật gợi cảm, nhưng trên hết là hình ảnh “Hương tháng giêng như làn môi mím chặt”. Có thể nói, chưa bao giờ thơ ca Việt Nam lại trải qua một cách cảm nhận mới như vậy. Tôi thường thấy tháng giêng đẹp, ngày xuân vui, nhưng tôi chưa từng thấy ai ngon bằng giò ngon. Vẻ đẹp của tháng giêng được nhà thơ cảm nhận không chỉ bằng thị giác, thính giác mà còn bằng vị giác, xúc giác và bằng một tâm hồn yêu đời, khát khao sống, bốc đồng, thiết tha. Ta thấy ở đây có một nét tương tác trong thơ biểu tượng của Phật pháp. Đây là một âm hưởng rất tây trong thơ xuân diệu kỳ. Tuy nhiên, nhà thơ cũng so sánh cái độc với cái lạ khiến người đọc có nhiều liên tưởng thú vị. Tháng giêng ngọt ngào và say đắm như nụ hôn của tình yêu.

              Bài thơ này như một thước phim sống động, hiện ra trước mắt người đọc một bức tranh mùa xuân vô cùng đặc sắc và lộng lẫy: rộn rã tiếng yêu, ánh sáng tinh khiết rực rỡ, hương thơm rạo rực, dịu dàng, say lòng. Mùa xuân như chốn bồng lai tiên cảnh, tràn đầy sức sống, vạn vật đua nở, hương sắc tỏa ngát, và bạn có thể tận hưởng trọn vẹn tình yêu mùa xuân. Bởi vậy, đọc những câu thơ mở đầu của “Đi qua vội vàng”, ta phần nào thấy được ngọn lửa yêu đời, sự bồng bột và khát vọng sống mãnh liệt của tuổi xuân. Không sai khi nói ông là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ Tân Lãng mạn.

              Phân tích nhanh Kích thước 1 – Mẫu 4

              Xem Thêm: Tuyển chọn 4 mẫu phân tích Thương vợ học sinh giỏi chọn lọc hay

              Xuân Diệu là gương mặt mới nhất trong lớp nhà thơ mới có hồn thơ chứa đựng tiếng nói thiết tha, yêu đời, yêu người và có sức đồng cảm mãnh liệt với cuộc đời. Những vần thơ về mùa xuân thật tinh tế, gợi cảm và độc đáo cả về chất liệu lẫn phong cách thơ. “Vội vã” không chỉ là bài thơ đặc sắc nhất trong thi tập – bài thơ đầu tiên mà Huyền Đế dâng tặng thiên hạ, mà còn là bài thơ hay nhất trong đời ông. Bài thơ vừa là dòng cảm xúc dâng trào, vừa là lời tuyên ngôn sống của một nhà thơ khát khao yêu đời. 13 khổ thơ đầu là những đoạn thơ hay nhất thể hiện tình yêu cháy bỏng và niềm say mê cháy bỏng của nhà thơ đối với cuộc sống tươi đẹp trên trần gian.

              Nhà thơ xây dựng tòa nhà thơ trong vẻ đẹp của cuộc sống bằng sự “vội vàng”. Bài thơ không chỉ kết hợp hài hòa giữa giàu cảm xúc và logic sâu sắc trong một giọng điệu sôi nổi, thiết tha mà còn mang đến một trải nghiệm mới về cách sống. Một nghệ thuật độc đáo mang tinh thần thơ mới.

              Mở đầu bài thơ, tác giả thể hiện một cử chỉ oai hùng muốn giành lấy quyền của tạo hóa.

              Muốn dập tắt nắng cũng không phai màu, muốn thơm cũng không bay

              Cụm động từ “tôi muốn” và nhịp thơ năm cánh dồn dập, mạnh mẽ, dứt khoát giúp thể hiện khát vọng mãnh liệt, nồng nàn của nhà thơ. Là dập tắt nắng, buộc gió “không phai”, để “hương không tán”. Nếu thời gian trôi theo nắng gió, sắc phai hương phai thì thi nhân hãy nắm lấy thời gian để dừng bước, để sắc và hương theo đời mãi, để cho mùa xuân của tạo vật trường tồn mãi mãi. .Là mong cái đẹp trường tồn mãi, cái đẹp tỏa hương thơm, bởi hương đời tươi thắm, ngọt ngào lắm, mà mong manh, ngắn ngủi lắm. Có thể nói, đằng sau ước muốn phi lý ấy là một tâm hồn yêu thương với thái độ trân trọng, nâng niu và che chở.

              Là một nhà thơ khao khát giao cảm với cuộc sống, khát khao chiếm lĩnh vẻ đẹp của thiên nhiên của nhà thơ bắt nguồn từ những hình ảnh thiên nhiên sáng ngời trong khung trời dưới đất.

              p>

              Đây ong bướm, tuần này, tháng này, đây, đây hoa đồng xanh, lá trên cành rung rinh tổ chim, đây bản tình ca, đây ánh đèn mi lấp lánh

              Như muôn ngàn lời mời gọi, từ láy “đây” được lặp lại 5 lần từ đầu đến cuối không chỉ thể hiện sự phong phú vô tận của thiên nhiên mà còn thể hiện tâm trạng ngất ngây của tác giả. “Ở đây và đây” là sự tồn tại của hơi thở sự sống, sự tồn tại của thiên nhiên trong thế giới, không xa mà gần trong tầm tay, không ở kiếp khác, không ở tương lai hay quá khứ, mà ở hiện tại. . .

              Việc lặp lại từ “của” làm cho câu thơ này có vẻ hơi tây và mới lạ. Sau chữ “đê”, những bức tranh thiên nhiên đẹp như tiên cảnh nơi trần gian lần lượt hiện ra, vườn xuân còn là vườn tình, vườn tình, vườn yêu và hạnh phúc. Thiên nhiên tạo ra những sáng tạo say sưa, rộn ràng, quyến rũ, được tạo ra bởi sự chú ý say mê, ngây ngất và những người yêu thích.

              Chính vẻ ngoài trẻ trung và đôi mắt xanh non nước luôn lấy con người làm chuẩn mực của cái đẹp đã tạo nên nét đẹp riêng trong bức tranh xuân của nhà thơ. Tuần mật của tình yêu sớm biến thành mùa vui của ong bướm, cành xuân hóa thành cành tơ rung rinh căng tràn sức sống, chim én hót say sưa, chim họa mi hóa khúc tình ca say đắm. Vẻ đẹp rèm ánh sáng.

              Bằng tâm hồn phong phú và trí tưởng tượng phong phú, bà đã làm thơ:

              “Mỗi sớm mai, thần vui gõ cửa”

              Nhà thơ tạo ra sự bất ngờ bằng những liên tưởng hết sức độc đáo và bất ngờ. Hình ảnh “thần hạnh phúc gõ cửa” có liên hệ mật thiết với hình ảnh mặt trời trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, cũng có thể là vị thần mang đến niềm vui cho nhân gian vào buổi sáng và đánh thức mọi người. Tận hưởng thiên nhiên và sống một cuộc sống tốt hơn. Với mùa xuân tươi đẹp, mỗi ngày được sống, biết trân trọng ánh nắng và tận hưởng sắc màu của vạn vật là một ngày hạnh phúc và vui vẻ. Và trong cơn xuất thần ấy, ngòi bút của Xuandie đã thực sự xuất thần, viết nên một bài thơ tuyệt vời:

              “Tháng giêng ngon như khép môi”

              Đây là câu thơ mới mẻ nhất, hiện đại nhất, tóm gọn sức hấp dẫn của mùa xuân bằng một nét tương phản rất độc đáo. Có thể nói, trước Xuân Diệu, chưa có ai “tỏ tình” với thiên nhiên như thế này. Nhà thơ cảm nhận thiên nhiên bằng tình yêu, thể xác và tâm hồn. Sức hấp dẫn tự nhiên hiện lên trong vẻ đẹp của một người tình “gần kề môi”, tràn đầy sức trẻ, nồng nàn và quyến rũ. Chữ ngon được nói lên bằng khát khao và giác quan, bởi nhà thơ huy động mọi giác quan: từ thị giác, thính giác, vị giác đến xúc giác, sự tận hưởng thiên nhiên, tuổi trẻ và cuộc sống này. So sánh biến đôi môi người con gái thành trung tâm của vũ trụ, biến con người thành chuẩn mực của cái đẹp, thước đo vẻ đẹp của tự nhiên. “Tháng giêng” là một khái niệm thời gian vô hình, nhưng trong sự tương phản táo bạo và giàu tính biểu cảm, qua nét đẹp đôi môi gần gũi của người thiếu nữ, nó trở thành tuổi trẻ hữu hình.

              Nhưng vào lúc chàng thi sĩ trẻ say sưa với vị ngọt của tình yêu trên trời dưới đất, mãn nguyện với bữa tiệc trần gian và thở dài “Tôi rất hạnh phúc” thì cũng là lúc thi nhân lặng lẽ dừng bước với một cảm giác “nửa vội vàng”.

              “Tôi rất vui, nhưng đang vội”

              Bài thơ đứt đôi, nhạc không dứt. Vì thanh xuân biết hạnh phúc ngắn ngủi. Sự mong manh, ngắn ngủi của cuộc đời và sự linh cảm mơ hồ khiến thi nhân vội vàng tận hưởng.

              “Tôi nóng lòng chờ nắng hè trở lại với mùa xuân.”

              Hai câu kết được coi là hai bản lề đóng mở những cảm xúc, không chỉ hào hứng nắm bắt vẻ đẹp của tình đời mà còn báo trước tâm trạng bất an, băn khoăn, lo lắng của nhà thơ trước thời gian trôi nhanh, tuổi trẻ ra đi mãi mãi .Một linh cảm buồn, Xuân Diệu quả là một nhà thơ có sự cảm nhận tinh tế về thời gian.

              Những bài thơ này của Hoàng đế Xuandi trước Cách mạng là hay nhất. Với hình thức nghệ thuật tinh tế, sự kết hợp tài tình giữa cảm xúc và logic mong manh, giọng điệu thiết tha, bút pháp và sáng tạo thơ độc đáo. Xuân Diệu đã gửi gắm một thông điệp nhân văn tích cực qua 13 câu đầu: Con người đẹp đẽ và cảm động nhất trên đời này là con người giữa tuổi trẻ và tình yêu, thiên đường là cuộc sống tươi đẹp trên trần gian. Vậy chúng ta hãy sống say mê yêu thương, tận hưởng và cho đi nồng nàn, để chúng ta có thể sống từng ngày trôi qua trong yêu thương và hạnh phúc.

              Phân tích nhanh 13 câu đầu – ví dụ 5

              Phân tích 13 câu đầu của “Xuân Đi Vội” cho người ta thấy: thời gian là thứ không bao giờ trở lại, nó như một vòng tuần hoàn, đến rồi đi. Vội vàng ra đi mà người không thể quay đầu lại, đây là trong lòng xuân mộng. Xuân diệu muốn cảnh tỉnh con người chúng ta đừng để thời gian trôi qua vô ích mà hãy nâng niu, trân trọng thời gian.

              Mở đầu bài thơ là cảm xúc của chính tác giả, động từ rất ngắn, có thể nói là đối tượng thì người ta cũng được, nhưng cái tác giả muốn tắt và gượng ép lại là hương thơm và sức sống của nắng mới của thiên nhiên.

              Muốn dập tắt nắng thì màu không phai, muốn trói gió thì hương không tan.

              Qua bốn câu thơ này, tác giả muốn nhấn mạnh rằng chúng ta sẽ không bao giờ có được những gì thuộc về tự nhiên, đất trời. Nó sẽ diễn ra mãi mãi, liên tục như một vòng lặp. Ở những câu thơ còn lại, đó là bức tranh thiên nhiên và số phận của mỗi con người. Điều tôi muốn nói ở đây là chúng ta hãy biết trân trọng cái đẹp và sự sống của thiên nhiên trong cuộc sống, đừng để nó tự lo cho mình, không ai khen, không ai thưởng thức. Văn phong phong phú, sinh động. Số lượng các loài động vật ít ỏi, nhưng đủ để con người thấy và trân trọng cuộc sống muôn màu của thiên nhiên.

              Xem Thêm : Các đới khí hậu trên Trái Đất là gì? – Dự báo thời tiết

              Ở đây ong bướm bay lượn, đây hoa xanh, tháng giêng ngon như môi, em có phúc. Nhưng một nửa vội vàng: Tôi không đợi nắng mùa hè luôn là mùa xuân.

              Bên cạnh khung cảnh thiên nhiên, con người ra đi không biết từ lúc nào. Khi bạn hạnh phúc, thần cửa sẽ gõ cửa bất cứ lúc nào, hoặc sống chết của một người phụ thuộc vào số phận của người đó. Nếu bạn không biết cuộc sống của mình như thế nào, hãy cố gắng đánh giá cao vẻ đẹp của thiên nhiên. Đừng vội vã và trôi qua vô ích.

              Điều tác giả muốn gửi gắm qua bài thơ này là con người khi còn trẻ thì nên tận hưởng đừng lãng phí thời gian. Ngoài ra, nó cũng nhấn mạnh rằng khi chúng ta già, sự sống và cái chết của chúng ta không biết khi nào sẽ ra đi. Vì vậy, chúng ta phải tôn trọng giá trị của cuộc sống và tôn trọng thời gian.

              Phân tích nhanh 13 câu đầu – ví dụ 6

              Chị Xuân là vua của tình yêu, dù là kiểu tình yêu nào cũng ngọt ngào và tràn đầy cảm xúc. Ông cũng được coi là nhà thơ mới mới nhất. Những sáng tác, bài thơ của ông mang đến cho người đọc tình yêu cuộc sống, niềm vui sống và khát vọng sống mãnh liệt, kèm theo đó là một hồn thơ mới, sảng khoái người đọc. Trong đó tiêu biểu là bài thơ Vội vàng, là một trong những bài thơ hay thể hiện những suy nghĩ đáng quý của tác giả, 13 dòng đầu để lại ấn tượng khó phai trong lòng người đọc. Những tư tưởng triết học được gửi gắm một cách tự nhiên, chân thành.

              Để bày tỏ tình yêu cuộc đời không thể diễn tả bằng ngôn từ, nhà thơ luôn có một cảm xúc trào dâng trước cuộc đời ngắn ngủi. Mọi thứ trên đời đều mang lại vị ngọt, nhưng chỉ một lần và chúng ta không có đủ thời gian để nếm lại những trái ngọt đó. Làm sao bạn có thể cảm thấy hài lòng về cuộc sống nếu bạn không vội vã, nếu bạn không chạy để nắm lấy những gì bạn có? Khổ thơ duy nhất chỉ có 5 chữ trong bài thơ đã tạo nên âm điệu gấp gáp, như hơi thở gấp gáp của một con người đầy cảm xúc. Đại từ mà tác giả Xuân Diệu đặt trước là ta chứ không phải “ta” hay “chúng ta”, bên cạnh còn có động từ “muốn” – “Ta muốn. Nhà thơ đang bộc lộ mình một cách lộ liễu, trắng trợn. không giấu giếm, giấu giếm Thử thách bản thân, chống thơ trung đại ít dám bộc lộ cái tôi, đây cũng là điểm mới của các nhà thơ trong văn thơ lúc bấy giờ, qua đó thể hiện khát vọng sống mãnh liệt

              Muốn dập tắt nắng chẳng phai màu, muốn trói gió chẳng muốn hương tan”

              Tôi rất yêu cuộc sống này nên điều tác giả muốn làm là che nắng che gió. Từ “quan” được dùng cho những thứ hữu hình, có thể cầm nắm được nhưng tác giả lại dùng những thứ mà chúng ta sẽ không bao giờ làm được. Ta có thể nhìn thấy màu vàng của nắng và cảm nhận hơi ấm của nó, gió có thể thổi qua quất vào mặt, chạm vào da thịt, có thể nhìn thấy gió đung đưa trên cành liễu.. nhưng ta không bao giờ nắm bắt được. Nắng đón gió. Một điều tưởng chừng vô lý đã trở thành mong ước của tác giả. Những thứ đó để làm gì: “Hương sắc sinh mệnh không tán, sắc sinh tồn không phai” bốn chữ một câu, ý nói sinh tồn khát vọng vô biên, cuối cùng sẽ trở nên điên cuồng, tham lam, muốn giữ lại cho mình và cho đời. Đẹp đẽ, cuộc sống là ở tạo vật, ở cả nhịp điệu của câu thơ, có thể thấy từ sự thay đổi đột ngột của thể thơ năm chữ sang thể thơ tám chữ.

              Đây là một bài thơ hay, thể hiện trước mắt chúng ta một bức tranh mùa xuân tuyệt vời. Bốn câu thơ ấy tràn đầy “Này, điệp trùng mà đổi thay. Những câu thơ gợi lên niềm mê đắm, ám ảnh, xao xuyến của lòng người trước mùa xuân đang sống. Đó không chỉ là bức tranh xuân mà còn là sự say đắm của tác giả với mùa xuân. A cách thể hiện tình yêu.

              Bởi vậy, “con bướm, chiếc tổ chim” được nhắc đến ở đây vì nó hàm ý sự phù phiếm, tình yêu, còn “con bướm lả lơi” hàm ý mùa xuân, tình yêu. Nhạc tình, nhạc tình nhân, nhạc “ái tình” gợi lên sự mê hoặc. Ngoài ra, các từ “của” và “lại” được tác giả sử dụng như một cặp không thể tách rời cùng với “đây và đây”. Đây là một cách thể hiện cảm xúc tuyệt vời trước thiên nhiên, trong tự nhiên luôn có một cặp, vạn vật đan xen, phụ thuộc lẫn nhau và không thể tách rời. Tất cả đều mang vẻ đẹp trẻ trung và sức sống căng tròn trong cặp đôi. Lời văn đẹp gợi nhiều liên tưởng đến “bông hoa khoe sắc” và “chiếc lá” của “nhành lụa” trên nền “màu xanh” của đồng bằng rộng lớn, tràn đầy sức sống tươi trẻ. Mọi thứ đều mang cảm giác trẻ trung, mộng mơ, được thăng hoa trong tiết tấu tiếp theo của “Piaosi”. Cuộc sống xuất hiện trong hình ảnh của những khu vườn Địa đàng, trong những niềm vui của trái đất.

              Từ “còn này” xuất hiện ở câu thứ chín như thể một người chưa hài lòng và chưa muốn dừng lại. Đây không còn là những hình cụ thể như “lá, hoa, bướm” mà là những hình khối trừu tượng hơn về ánh sáng, niềm vui, thời gian – những vật thể vô hình. Không chỉ bằng những hình ảnh mang tính biểu tượng cao, cách mùa xuân gieo mầm vào lòng người cũng là điều mà mọi người cần nâng niu. Vẻ đẹp của thiên nhiên chỉ đẹp nếu nó có sự xuất hiện của vẻ đẹp con người. Đó chính là vẻ đẹp của “hàng mi” của Meimou. Nhưng có lẽ điểm độc đáo của 13 phần là chúng là 2 phần có độ tương phản cao

              Tháng giêng ngon như môi khép.

              Biểu đồ so sánh thú vị và đầy bất ngờ, khi thanh xuân đẹp nhất được ví là đôi môi mím chặt, vừa say đắm vừa hút hồn.

              p>

              Trong mắt kẻ si tình, mùa xuân đẹp và gợi cảm biết bao. Nó cũng gắn liền với từ “ngon” của tác giả, tuy không ăn được, không sờ được nhưng “ngon”. Mùa xuân dường như sinh ra là để con người hưởng thụ, để hạnh phúc đến với nhân gian, một thời khắc trừu tượng mới đang đến gần nên mùa xuân xuất hiện trong cảm xúc của những trái tim khao khát được hưởng thụ. Vẻ đẹp của mùa xuân dường như đã bị chiếm giữ trọn vẹn.

              Biểu đồ so sánh ấy như một sự chờ đợi, sẵn sàng trao yêu thương. Cho nên tác giả một câu nói, nhưng lại ủ rũ, tựa hồ có chút hối hận:

              “Tôi rất vui, nhưng đang vội”

              Rồi ở câu sau, tác giả giải thích vì sao vui mà vội:

              Xuân đến tức là xuân đã qua, xuân non tức là xuân sẽ già.

              Có thể thấy rõ nét mới lạ trong bài thơ, ngay cả quan niệm về mùa xuân mộng ảo trong bài thơ. Đó tưởng chừng là một quy luật bình thường mà ai cũng biết, nhưng trong trường hợp này, đó là cả một quá trình suy nghĩ và nhận thức. Tác giả đã làm cho hai khía cạnh tưởng như đối lập trở nên bình đẳng: “đến” với “đi qua”, “trẻ” với “già”. Đó là một cách nói ấn tượng và nó tạo ra một khoảng thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng. Điều đó có ý nghĩa hơn đối với một người đàn ông có cuộc sống đồng nghĩa với tuổi trẻ, được thể hiện trong phương trình thứ ba, với cảm giác sợ hãi và hối tiếc nhưng cũng có cảm giác cấp bách phải sống theo cách này. Lãng phí tuổi trẻ, vì khi thanh xuân qua đi, em không còn nữa..

              Cuối mùa xuân có nghĩa là tôi cũng sẽ chết.

              “Mùa xuân diệu kỳ” tái hiện một khung cảnh vô cùng lãng mạn, một thiên đường nơi hạ giới với những hình ảnh vô cùng sống động và độc đáo. Trong con mắt tinh tế và nhạy cảm của nhà thơ, cuộc đời thật tươi đẹp và đáng sống, nhưng nó ngắn ngủi đến mức người ta phải vội vã đi qua để tận hưởng trọn vẹn niềm vui và hạnh phúc của cuộc đời. Qua đó tác giả cũng thể hiện và gửi gắm những suy nghĩ lạc quan, yêu đời của tác giả đối với thế hệ trẻ, họ cần sống, yêu đời, cống hiến hết mình cho tuổi trẻ.

              Phân tích nhanh 13 câu đầu – mẫu 7

              Hãy đến với Hoàng đế——Gió Bạch Sa và sự cần cù của quê hương văn nghệ là nguồn giao hòa của thi nhân.

              <3

              Cả đời xuân diệu là cả đời lao động nghệ thuật, không ngừng sáng tác. Với anh, cuộc sống không bao giờ nhàm chán. Một con người cần cù, kiên nhẫn, lao động và sáng tạo nghệ thuật. Xuân Diệu là nhà thơ mới nhất về nội dung và nghệ thuật trong văn học hiện nay. “Đi qua” là một trong những bài thơ xuất sắc của ông. Bài thơ còn là lời thôi thúc sống mạnh mẽ, sống hết mình. Hãy trân trọng từng phút giây trong cuộc đời và thể hiện khát vọng sống của tác giả. Đến với 13 câu đầu ta thấy rõ sự táo bạo, lãng mạn của nhà thơ. Vì vậy, ông được mệnh danh là “Ông hoàng thơ tình”.

              <3

              “Vội vàng” nằm trong “Tuyển tập thơ”, là một trong những bài thơ tiêu biểu nhất của Hoàng Xuân viết trước Cách mạng tháng 8. Hoàng Xuân truyền tải thông tin đến người đọc qua từng phần của bài thơ. Mạch cảm xúc của tác giả. Ngay từ đầu chúng ta đã gặp phải một thái độ sống:

              Tôi muốn tắt nắng…………………để hương không bay đi

              Mở đầu bài thơ là ngôi sao năm cánh, thể hiện ước nguyện kì lạ của nhà thơ. Đó là một điều ước trái với quy luật tự nhiên, một điều ước bất khả thi và táo bạo. Tôi muốn “tắt nắng”, “gió mạnh” những điều rất kỳ lạ mà chỉ có mùa xuân mới nghĩ ra. Sự kỳ diệu của mùa xuân muốn dập tắt mặt trời và buộc gió để giữ cho vạn vật, màu sắc, hương vị và vẻ đẹp và sự tươi mới của mọi thời đại. Người viết chỉ muốn dành thời gian cho mình để nhà thơ có thể ngắm nhìn và thưởng thức những điều đó. Nhà thơ đẩy cái tôi chủ quan của mình thay đổi quy luật tự nhiên. Ý tưởng nắm bắt thời gian và dừng không gian thật táo bạo nhưng cũng thật lãng mạn. Câu “Tôi muốn” làm nổi bật khát vọng sống mãnh liệt, bởi thiên nhiên vào xuân tràn đầy vẻ đẹp và sức sống.

              Ong bướm đây, tuần này, tháng này, còn đây, hoa trên cánh đồng xanh này vẫn còn, lá trên cành lớn vẫn rung rinh.

              Cả không gian như được điểm xuyết bằng một mảng xanh tươi mát, màu xanh của đồng ruộng, màu xanh của lá non, màu xanh của những cành to được kết hợp hài hòa làm phong phú thêm bức tranh thiên nhiên. Sức sống, sức sống, tâm hồn trở nên tươi tắn hơn nhờ tiếng hót của chim yến.

              Đây là bản tình ca của anh em, đây là ánh sáng le lói trên mi em.

              Tiếng chim vui hót khúc tình ca giữa không gian tràn ngập ánh sáng. Mùa xuân rộn ràng, mùa xuân rộn ràng dần đem đến niềm vui cho nhà thơ, háo hức nắm bắt, muốn tận hưởng mỗi sớm mai.

              Mỗi sớm mai, thần vui gõ cửa tháng giêng ngon như môi khép

              Cách nhìn của nhà thơ về con người cũng rất độc đáo. Xưa nay người ta chỉ nói mùa xuân tươi đẹp, tươi tắn và tràn đầy sức sống chứ chưa ai nói “mùa xuân ngon”. Nhà thơ Huyền Di, đối với ông mùa xuân không chỉ là cảm nhận bằng hình ảnh, tác giả còn sử dụng biện pháp so sánh đối chiếu cụ thể là “đôi môi khép lại”. Điều này cho thấy niềm đam mê trần thế của con người. Đôi môi ấy mím lại đánh dấu thời gian, thanh xuân đã trở thành một quý bà mà các dân biểu là tình nhân. Chính kiểu suy nghĩ này đã hồi sinh thế giới cũ, làm cho nó trở nên mới mẻ. Bức tranh được nhà thơ miêu tả giống như một thiên đường đầy mật ngọt, không tồn tại, không tách rời, không mờ nhạt mà hiện ra giữa cuộc sống trần gian với hơi thở và nhịp sống, khiến con người mở lòng mà đến. ra để thưởng thức nó.

              Với Huyền Đế, mọi thứ đều mới mẻ Với đôi mắt xanh trẻ thơ đầy tự tại, Huyền Đế phát hiện ra rằng thế giới tươi đẹp nhất là do con người. Cuộc sống tươi đẹp nhất nằm ở tuổi trẻ. Mọi người chỉ có thể tận hưởng nó khi họ còn trẻ. Nhưng tuổi trẻ trôi theo thời gian nên anh phải sống vội.

              Vui mà vội, chớ đợi Hạ Dương chớ quên xuân.

              Đến đây ta hiểu vì sao nhà thơ can thiệp vào quy luật vĩnh cửu của vạn vật, để không trở nên ngông cuồng, ảo tưởng. Chính khát vọng cháy bỏng của nhà thơ, khát khao cái đẹp bất tử, đã làm cho cái đẹp tỏa sáng trong hương vị cuộc đời.

              Bài thơ này là một cách nhìn mới mẻ và táo bạo về cuộc sống chưa từng thấy trước đây. Hãy đến với The Rush of Spring Magic, kêu gọi mọi người hãy yêu thương và tận hưởng tất cả những gì cuộc sống mang lại. Tận dụng tối đa tuổi trẻ của bạn. Anh không quên nghĩa vụ kêu gọi mọi người hy sinh tính mạng. Ở đời có sự vội cho, không hưởng. Đối với mỗi chúng ta trong cuộc sống hôm nay, không phải ai cũng biết sống có ước mơ, hoài bão, đôi khi chỉ để tồn tại, sống ngoài loài. Sống là phải biết sống có mục tiêu, ước mơ và khát vọng. Khi đó ta mới thấy cuộc sống này ý nghĩa hơn, tốt đẹp hơn.

              Phân tích nhanh 13 câu đầu – ví dụ 8

              Trong thời kỳ phong trào thơ mới nở rộ, các tác giả sáng tạo ra đời, tuổi trẻ dường như át đi nền thơ cổ đã thống trị đất nước hàng nghìn năm. Trong số đó không thể không nhắc đến một số cái tên tiêu biểu như huy cận, thế lu, chế lan viên, hàn mặc tử, nguyễn binh, lưu trong lu, vụ đình liên… mọi người đã xem, ai cũng rất vui. Đạt được chỗ đứng vững chắc trong thi đàn Việt Nam lúc bấy giờ. Mùa xuân diệu kỳ đến, mang đến cho làng Tân Thạch một làn gió lạ, từng đoạt danh hiệu “Nhà thơ mới trong các nhà thơ mới”, nhưng Hoài Thanh đã viết một câu rất hay: Làng thơ Việt Nam vào xuân. Anh ấy đến giữa chúng tôi trong bộ quần áo tối tân, còn chúng tôi luôn rụt rè và không muốn kết bạn với sinh vật xa xôi này…’. và trong chùm thơ mới này Trong số các nhà thơ, Xuân Diệu là người duy nhất say sưa khi nói về mùa Xuân, nói về một thứ tình yêu như thế trong cuộc đời, có thể nói “Thơ xuân diệu kỳ cũng là một cuộc sống chưa bao giờ tồn tại ở đất nước nhỏ yên tĩnh này. Mùa xuân say tình, mê trời, vội vàng, vội vàng, muốn tận hưởng cuộc đời ngắn ngủi của mình. Người khi vui, khi buồn đều nhiệt tình, nghiêm túc. “Nhìn lướt qua cũng thấy chất thơ của Huyền Điệp, đặc biệt là 13 câu đầu, là một cuộn tranh của nhà thơ cảm nhận và thưởng thức thiên nhiên, vẽ cảnh xuân, vẽ cảnh xuân, vẽ tình, vẽ tình.

              Không phải ai cũng cảm nhận được cái hay của thơ xuân, bởi có khi người ta thấy nó vội vàng, hấp tấp, có khi nó quá “trần trụi” mà các nhà thơ thời bấy giờ khó chấp nhận. , vì mới nghe nên nghe giống tiếng Pháp nhưng khi đọc lên đã thấy hương vị quê hương. Nó giống như một món ăn xa lạ khó diễn đạt thành lời, nhưng cái gì không giải thích được thì người ta lờ đi. Ngược lại, những người yêu thơ Huyền Điếm rất nhiệt tình, và đa số là những người trẻ tuổi, họ háo hức “vui vẻ” tận hưởng mọi cảm hứng của nhà thơ. và “Đối với nhà thơ không có gì quý hơn tiếng reo hò của tuổi trẻ”.

              Kể từ những dòng đầu xuân, nàng đã bộc lộ khát vọng mãnh liệt giữa đời không chút ngại ngần.

              “Muốn dập tắt nắng thì màu không phai, muốn buộc gió thì hương không bay”.

              Những ham muốn ngông cuồng và táo bạo đó phù hợp với tính cách của Chun Magic. Nhà thơ muốn “dập tắt nắng”, “gió mạnh” và vi phạm quy luật của đất trời, bởi điều mà mùa xuân biết rõ nhất là không có màu nào đẹp và rực rỡ hơn nắng xuân, không có gì mát mẻ và trong lành hơn. tuyệt vời hơn hương thơm của hoa cỏ trong gió xanh. Bởi vậy hắn mới hối hận vô cùng, nếu mặt trời lặn, nếu hương hoa bị gió thổi bay đi, thì mùa xuân tươi đẹp diệu kỳ ấy ở đâu, thứ mà hắn đã chờ đợi, khao khát và bám víu suốt đời ở đâu? Sống say mê và tha thiết. Như vậy, nhà thơ thể hiện khát vọng mãnh liệt được vi phạm quy luật nghiêm ngặt của tạo hóa, vượt lên trên tầm vóc của đất trời để lưu giữ lại những gì tuyệt vời nhất, đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Đó là bóng nắng dìu dịu tràn ngập sắc xuân, là hương thơm tuyệt vời của muôn hoa đua nở, tượng trưng cho cả một trời xuân bừng nở. Mà là Xuân Điệp cần phải “đóng nắng” và “buộc gió” để có thể ôm lấy họ, một mình thưởng thức, không nghĩ đến ai cho Juzi! Hoàng đế Xuân là một nhà thơ có trái tim “ích kỷ” lạ lùng như thế, vội vã trôi qua, tranh giành và khao khát sự quan tâm nhỏ nhoi của hậu thế, khiến người ta say mê mà không hề oán trách. . Có thể nói, trong bốn câu đầu ta thấy nổi lên hai chữ “tôi” rất thú vị, một cái tôi sang trọng, quyền uy dám thách thức danh lợi, thế gian, để thực hiện những hoài bão cá nhân. Và một cái tôi rất ngây thơ, ngây ngô và bốc đồng như một đứa trẻ, với những tưởng tượng rất ngông cuồng, nhưng rất trẻ trung và tràn đầy sức sống. Sự kết hợp của hai cái tôi tưởng như độc lập này đã tạo cho nhà thơ một bức chân dung độc đáo và thêm một màu sắc riêng cho thế giới thơ ca đầy tài năng này.

              Sau 4 câu đầu bộc lộ niềm khát khao mùa xuân cháy bỏng của nhà thơ, 9 câu tiếp theo là bức tranh thiên nhiên mùa xuân trong con mắt xuân tình.

              p>

              “Đây ong bướm, tuần này, tháng này, tháng này, đây hoa xanh còn đây, đây tổ bay phấp phới, đây câu hát tình ca, đây khi thần vui gõ cửa tháng giêng. Mở cửa là đèn chập chờn đây, ngọt ngào như môi khép”

              Những bức tranh thiên nhiên mùa xuân của những con người yêu mùa xuân, như dòng nước suối huyền diệu, quả có sự tinh tế và vẻ đẹp khác hẳn người thường. Nhà thơ cảm nhận mùa xuân qua nhiều giác quan, phú cho những bức tranh chân thực, sinh động và cũng có logic nhất định. Đồng thời, qua âm điệu của bài thơ, kèm theo điệp khúc “Này đây…”, người ta dễ liên tưởng đến một bài ca xuân với giai điệu vui tươi, và tác giả là một tâm hồn phóng khoáng, yêu say đắm. mỗi bài hát. Mở đầu người ta thấy một bức tranh thiên nhiên, đàn bướm bay lượn, đàn ong mải miết đi lấy mật, đây chính là sự kết tinh quý giá của tạo hóa. Và nếu có ong, bướm, mật thì tất nhiên không thể thiếu hoa cỏ lộng lẫy, những “cánh đồng xanh” với không gian thiên nhiên rộng mở.

              Có hoa, không thể thiếu lá để tô điểm, hình ảnh “Ye Piao Piao” rất mềm mại, rất trẻ trung và rất cảm động. Mùa xuân vừa bắt đầu, rất tình cảm và gợi cảm, về hình ảnh và âm thanh, Xuân Diệu rất đặc biệt khi chọn “bản tình ca” của loài chim yến – kèm theo một loài chim tượng trưng cho mùa xuân, làm cho bức tranh thiên nhiên thêm phần khởi sắc. . Nhưng mọi thứ sẽ thật ảm đạm nếu không có ánh sáng, không có ánh nắng nhàn nhạt của mùa xuân. Xuân Diệu viết “Còn đây ánh đèn chập chờn”, ánh sáng le lói trên hàng mi là gì, sao lạ lùng, nhưng dưới góc nhìn của nhà thơ, đó là thứ ánh sáng kỳ diệu, ấm áp và đẹp biết bao. Nhiều đến mức khiến người ta không đành lòng trốn tránh, mà đứng giữa trời đất, hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi khắp người, xuyên qua rèm cửa mà nhìn mặt trời. Không quá chói chang, không quá rực rỡ như nắng hè, cũng không quá ảm đạm u uất như mùa đông, mà là một thứ ánh sáng vừa phải, hơi ấm vừa phải, làm nổi bật vẻ đẹp của cảnh thiên nhiên mùa xuân trong lòng người họa sĩ. Sự diệu kỳ của mùa xuân chỉ vẽ vài nét nhưng gợi cho người ta hình ảnh một khu vườn rực rỡ sắc hoa thơm ngát, âm thanh rộn rã, ánh đèn ấm áp dịu dàng, khiến người ta phải khao khát. Có thể nói, thanh xuân thật đẹp, nhưng đáng tiếc người ta không khao khát, không hy vọng.

              Tất nhiên, trong những vần thơ xuân diệu không thể thiếu bóng dáng của tình yêu, bởi nếu không có tình yêu, bức tranh thiên nhiên mùa xuân đại diện cho tuổi trẻ dường như trở nên nhạt nhòa, thiếu sức sống. Cái hay của phép màu mùa xuân ấy nằm ở sự hoà quyện ba từ “tuổi trẻ”, “mùa xuân” và “tình yêu” thành một, không cần đọc cũng thấy cả ba hiện diện. Xuân diệu luôn làm cho các hình ảnh của cô bổ sung cho nhau, mọi thứ đều có cặp, toát lên không khí yêu đời của tuổi trẻ. Tất nhiên, nếu ong bướm song hành thì nhà thơ đã gợi lên yếu tố tình yêu trong cụm từ “Tuần lễ mật ong” để chỉ khoảnh khắc ngọt ngào, hạnh phúc nhất trong tình yêu. Hay bông hoa và “cánh đồng xanh” cũng là một cặp, rất xứng đôi, màu sắc rực rỡ của hoa lá bổ sung cho sự rộng lớn của đồng cỏ, gợi lên những suy nghĩ dịu dàng, êm đềm, nóng bỏng và nhiệt huyết. “Cành lá rung rinh” chúng ta nghĩ đến những người trẻ đang đi tìm tình yêu, những kẻ quyến rũ, những con người máu lửa nhưng cũng không kém phần cuồng nhiệt trong tình yêu.

              Đi đến “Yến sào” quá dễ thấy, bởi trời sinh ra là một đôi thủy chung, người đời này qua đời khác vẫn thường khen ngợi. Khía cạnh tình yêu ở đây được thể hiện qua âm sắc của “Bài ca tình yêu”, ngọt ngào và sâu lắng. sâu lắng, đầy đam mê. Cuối cùng là câu “còn đây ngọn đèn nhấp nháy”, bài thơ này gợi cho ta bao liên tưởng thú vị? Tạm thời có hai tình huống, nếu người kéo rèm là một cô gái tuổi đôi mươi, hẳn là người luôn trăn trở về thanh xuân, luôn khao khát một tình yêu lớn. Hoặc nếu anh là nhà thơ, có lẽ tình yêu của anh chính là mùa xuân, là cuộc đời tươi trẻ luôn ở trước mắt anh. Và tình yêu trong thơ Chun Mo có thể không chỉ giới hạn ở tình yêu đôi lứa mà là tình yêu thiên nhiên cây cỏ, cuộc sống và tuổi trẻ, được thấu hiểu sâu sắc và sâu sắc. Cho nên khi nhìn mùa xuân với niềm nuối tiếc và nhớ mong, ta thường thấy những điều ấy trở đi trở lại trong thơ của mình. Hai khổ thơ cuối của đoạn văn này dễ dàng chứng minh cho câu “Sáng nào thần vui gõ cửa/Tháng giêng ngon như môi khép”.

              Tôi biết có rất nhiều người mỗi sáng thức dậy đều mệt mỏi vì chờ đợi, áp lực công việc và cuộc sống chồng chất, nhiều lúc chỉ muốn nhắm mắt cho qua. Nhưng mùa xuân thì khác, anh có một trái tim nồng nhiệt và một niềm tin yêu cuộc sống nên mỗi buổi sáng đối với anh là một niềm vui quý giá, và điều anh phải làm là tận dụng nó thật tốt và tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất. Ngoài ra, niềm khát khao mùa xuân mãnh liệt của nhà thơ cũng giống như sự theo đuổi tình yêu của tuổi trẻ, nồng nàn, say đắm đến nỗi tháng đầu xuân cũng quyến rũ, rạo rực. .

              Như vậy có thể thấy qua 13 bài thơ của Lí Xuân, họ không chỉ bộc lộ cái tôi cá nhân đặc biệt mà còn thể hiện khát khao yêu đương mãnh liệt, thanh xuân tươi trẻ qua những khung ảnh khung ảnh. , nếm thử. Tác giả cũng dùng điều này để chúng ta nhận ra một sự thật rằng, vẻ đẹp của tạo hóa luôn hiện hữu xung quanh chúng ta, không phải chốn bồng lai tiên cảnh, không phải vương quốc Phật giáo nào cả, vấn đề nằm ở chỗ con người ta có đủ tình yêu và sự trưởng thành để cảm nhận và tận hưởng nó hay không.

              Phân tích nhanh 13 câu đầu – ví dụ 9

              Xem Thêm: Thì tương lai gần (Near future tense/ Be going to): Tổng quan từ A-Z

              Xuân Miêu là nhà thơ của mùa xuân, của tình yêu và của tuổi trẻ. Đây cũng là ba chủ đề lớn trong thơ ông trước Cách mạng tháng Tám. Cách dùng 13 dòng đầu của bài thơ “vội vàng” thể hiện cái tôi yêu đời, yêu cuộc sống.

              Có thể nói, trong thơ ca trung đại, ít nhà thơ nào dám mạnh dạn bộc lộ cái tôi cá nhân, nhưng trong phong trào thơ mới, cái tôi của mùa xuân được bộc lộ một cách rất độc đáo. Duy nhất:

              “Muốn che nắng mà không phai, muốn buộc gió mà không cho hương thơm”.

              Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Ngôi sao bốn cánh năm cánh như nhan đề bài thơ khẳng định dã tâm chiếm đoạt quyền sáng tạo của nhà thơ. xuân diệu muốn thời gian ngừng trôi để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ và đáng nhớ nhất. Nhà thơ thiết tha giữ nắng, để “sắc không phai”, giữ gió, để đời thắm mãi. Khát vọng “tắt nắng”, “buộc gió” thể hiện ý thức chế ngự thiên nhiên của con người. Điều này vừa hợp lý, bởi nhà thơ “yêu tha thiết nước non êm ả” (hoài thanh), nhưng cũng vừa phi lý, bất khả thi, bởi con người không thể chống lại quy luật tự nhiên, làm sao nắm bắt, chế ngự được những thứ mong manh, phù du để sống. , không phải mãi mãi. Chỉ khi có phép màu xảy ra, chúng ta mới có thể thực hiện được những điều ước này. Đồng thời, mong muốn này cũng cho thấy xung lực sinh tồn mạnh mẽ và khái niệm thời gian của anh ấy. Thời gian tuyến tính một chiều đã vĩnh viễn ra đi nên nhà thơ khát khao được giữ lại nắng gió và tận hưởng vẻ đẹp của thế gian.

              Ngôi sao năm cánh tràn ngập cảm xúc thơ, thể hiện khát vọng sáng tạo chân thành của “nhà thơ mới giữa các nhà thơ mới” (hoàng). Đặc biệt, sự xuất hiện của chủ thể trữ tình và cái tôi cá nhân đã phá bỏ hệ thống ước lệ và xiềng xích của văn học trung đại. Nhân cách trữ tình tuyên bố cái “tôi” một cách tự tin và dứt khoát. Cái tôi cá nhân không ẩn sau cái “tôi” chung của cộng đồng, dân tộc, mà tồn tại độc lập đầy khí chất, bởi sự kỳ diệu của mùa xuân, cái tôi là lẽ sống:

              “Tôi là một, tôi là riêng biệt, tôi là người đầu tiên, tôi không thể có bạn với tôi”.

              (Hạ Nautilus)

              Sự lặp lại cấu trúc, hình thức ở các câu 1-3, 2-4 và nhịp thơ dồn dập, dồn dập một lần nữa nhấn mạnh khát vọng giành quyền sáng tạo của Hoàng đế Xuân. .

              Nếu các thi nhân thời Trung cổ đặt trái tim mình vào cõi thần tiên, thì Hoàng đế Xuân đã khám phá ra thiên đường hạ giới trong tầm tay:

              “Con ong bướm đây.. Tháng giêng ngon như đôi môi khép”.

              Câu thơ tiếp theo giải thích vì sao nhà thơ muốn “dập tắt nắng” và “gió mạnh”. Nhà thơ thấu hiểu vẻ đẹp của cuộc sống và thiên nhiên bằng những công thức phong phú về đôi mắt “xanh” và “xanh” của mùa xuân. Ong bướm, cỏ cây, hoa lá mùa xuân căng tràn sức sống trong mùa xuân của tạo hóa. Mùa xuân được khám phá những gì tinh túy nhất qua vẻ đẹp của tháng giêng. Có thể nói đó là một bức tranh tuyệt đẹp, một khu vườn tình yêu tràn ngập không khí mùa xuân. Chỉ có chị Xuân mới thấy được “tuần trăng mật” của ong bướm, thấy những chiếc lá non xanh mơn mởn “rung rinh”. Tất cả vẻ đẹp căng tràn tươi mới dường như được bày ra trước mắt nhà thơ và người đọc qua điệp từ “còn đây”. Chỉ có nhà thơ mới được ngắm hoa ngoài đồng và nghe được khúc tình ca của chim én và chim già. Chỉ có anh mới cảm nhận được: “Tháng giêng ngon như đôi môi mím chặt”.

              Mùa xuân đẹp và quyến rũ như đôi môi người con gái, và tháng giêng là tháng đẹp nhất của mùa xuân. Tác giả dùng từ “ngon” để diễn tả một nỗi nhớ mong, một cảm giác lạ lùng mà chỉ Xuân Diệu mới có. Anh như một họa sĩ tài hoa, đứng trước những cuộn tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên, cho ta thấy vẻ đẹp tươi mới của mùa xuân. Mùa xuân tươi đẹp, đằm thắm, vạn vật đều có cặp, có mối liên hệ mật thiết với nhau. Những đôi tình nhân ôm nhau ngọt ngào, kèm theo nồng nàn hương hoa cùng khoe sắc giữa cánh đồng “xanh mướt”. Tổ chim trên trời tung bay, trao gửi yêu thương cho nhau mỗi độ xuân về.

              Tác giả coi con người là chuẩn mực của cái đẹp khiến tranh của ông ăn sâu vào lòng người. Thiên đàng, bên thiên nhiên, ở trong cuộc đời này, trong tầm với của con người. Bài thơ này như điệu nhạc mà Hoàng đế Xuân dùng để “đốt cảnh đưa người về âm phủ” (hoài thanh), trở về nơi có mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ. Cách liệt kê khiến vẻ đẹp của mùa xuân được hiện lên một cách sinh động.

              Có thể nói, chỉ có mùa xuân tươi đẹp thì vẻ đẹp của mùa xuân mới hiện ra thật trọn vẹn và tươi mới. Cuộc sống giống như một bữa tiệc, và mỗi chúng ta là một vị khách được mời. Nhà thơ “mê đắm trong tình yêu, say đắm với mùa xuân, bơi trong nắng, bay với bướm và chim” (“Du hành toàn cầu”). Anh đánh thức mọi giác quan để nếm trải vị ngọt ngào, hương thơm ấm áp của mùa xuân và sự “ngọt ngào” của cuộc sống. Đôi mắt thanh tú của mùa xuân nhìn thấy sức sống tươi mới, tuổi trẻ khỏe mạnh và hoa xuân say. Nhà thơ có một ước nguyện, đó là giữ cho tình yêu và tất cả những “món ngon” của mùa xuân ở thời điểm thơm ngát nhất.

              Chunmo đang chìm đắm trong thế giới diệu kỳ của nhân gian thì vũ trụ chợt bừng tỉnh:

              “Vui mà vội, nắng hè đâu đợi, xuân mãi”.

              Tác giả đặt mình vào hai trạng thái, một nửa “hạnh phúc”, nửa “vội vã”, buồn bã. Điểm ngăn cách các dòng thơ tạo nên hai câu đặc biệt. Nhà thơ ý thức được vẻ đẹp vô giá của cuộc sống, nhưng cũng biết ngay rằng thời gian sẽ không chờ đợi. Từng chút một ngắt mạch cảm xúc, Xuân ngây ngất trong cảnh xuân địa đàng, chợt nhận ra kiếp người ngắn ngủi, mong manh biết bao. Trong khu vườn thế giới tràn đầy tình yêu, mùa xuân sợ rằng vẻ đẹp sẽ biến mất và biến mất không còn dấu vết. Nhà thơ muốn chạy đua với thời gian, hòa mình vào thiên nhiên, cùng tồn tại với thời gian.

              <3

              “Xuân là giữa đông, giữa hè, giữa nắng sau mưa, giữa hè, trong gió sớm vi vu trên tấm áo rộng”.

              (xuân không mùa)

              Đây là mùa đáng trân quý, gieo mầm gặp gỡ, hòa hợp trong vạn vật, là nơi ươm mầm yêu thương của mọi người. Anh hình dung: “Tình không có năm, xuân không có nắng” (mùa xuân không có mùa), nhưng không có mưa gió, hoa nở rồi tàn, theo quy luật của tự nhiên. Dường như đã biết trước những quy định khắc nghiệt nên Xuân Diệu “không đợi Hạ Dương Trường Xuân”. Nhà thơ nhận ra bước chân tàn nhẫn nhưng vô tình của năm tháng nên không đợi sự việc qua đi rồi mới hối hận. . .

              Xuân Đế ca ngợi vẻ đẹp của mùa xuân qua mười ba câu đầu của bài “Vội vã”, khẳng định trên đời không có nơi nào đẹp hơn vườn địa đàng. Thơ ông là “nguồn sống chưa từng có của non nước yên ả” (hoài thanh). Được sống là niềm hạnh phúc và mong ước lớn nhất của mỗi chúng ta, vì vậy chúng ta phải biết trân trọng cuộc sống và có thái độ tích cực.

              Phân tích nhanh 13 câu đầu – ví dụ 10

              Xuân Dịu được coi là nhà thơ mới trẻ tuổi nhất lúc bấy giờ, hồn thơ của ông tiêu biểu cho một tiếng nói chân thành, một tình yêu đời, một sự đồng cảm với cuộc đời. Thơ Huyền Điếm hàm súc, hàm súc và độc đáo từ chất liệu đến văn phong. “Đi qua” là một trong những bài thơ hay nhất mà nhà thơ đã cống hiến cho thế giới. Bài thơ là dòng cảm xúc dâng trào, là lời tuyên ngôn sống của một người luôn khao khát yêu cuộc sống. Hãy phân tích nhanh 13 câu đầu của bài thơ này để thấy rõ hơn tình yêu và tâm huyết của tác giả đối với cuộc sống tốt đẹp hơn trên thế giới.

              Ngay khi bắt đầu bài thơ, người đọc đã cảm nhận ngay được không khí rộn ràng, sôi nổi. Ở đây, dường như tác giả muốn nắm lấy quyền sáng tạo.

              Tôi muốn tắt nắng để màu không phai Tôi muốn buộc gió để hương không tan

              Sử dụng điệp ngữ “tôi muốn” đối xứng với ngôi sao năm cánh, nhịp điệu nhanh, mạnh, dứt khoát đã góp phần thể hiện khát vọng mãnh liệt của nhà thơ. Là dập tắt nắng để “màu không phai” và gió “không bay”. Nhà thơ nên tiết kiệm thời gian, để sắc hương theo mãi với đời, để mùa xuân của tạo vật kéo dài mãi. Đó là khát vọng làm cho cái đẹp trở nên bất tử, để cái đẹp tỏa sáng mãi trong hương sắc. Có thể nói đây là một mong ước viển vông của một tâm hồn yêu đời với thái độ trân trọng, nâng niu và gìn giữ.

              Ở những câu thơ tiếp theo, sức xuân diệu kỳ đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, nơi trời đất lấp lánh. Đồng thời thể hiện niềm thương cảm của nhà thơ với cuộc đời và khát khao chiếm lĩnh vẻ đẹp thiên nhiên.

              Bướm này, tuần này, tháng này, đây, hoa đồng xanh đây, cành lá rung rinh tổ chim đây, khúc tình ca đây, ánh sáng trên hàng mi đây

              Như một lời mời gọi, điệp ngữ “đây” được lặp lại 5 lần trong đoạn thơ trên không chỉ thể hiện sự trù phú, trù phú của thiên nhiên mà còn thể hiện niềm hân hoan, hân hoan của tác giả. “Này đây” là sự tồn tại của hơi thở sự sống trong thế giới hiện tại, gần trong tầm tay, không xa, không phải vị lai, không phải quá khứ, không phải kiếp sau.

              Từ “của” có sự liên kết làm cho câu thơ thêm độc đáo. Sau chữ “Chỉ”, thoáng nhìn đã thấy rõ bức tranh thiên nhiên tươi đẹp của trời trần, vườn xuân cũng là vườn tình tràn đầy yêu thương, hạnh phúc. Vận may say sưa, thịnh vượng tỏa hương thơm khiến người ta ngây ngất.

              Nhà thơ luôn coi con người là chuẩn mực của cái đẹp và tạo nên vẻ đẹp riêng trong bức tranh mùa xuân của nhà thơ. Tuần trăng mật tình yêu cũng đã trở thành mùa vui của ong bướm, những nhành lụa căng tràn sức sống rung rinh, tiếng yến say đắm lòng người, chim họa mi trở thành khúc ca làm say lòng người, thành ánh sáng của mùa xuân. Qua hàng mi đẹp. Một người phụ nữ xinh đẹp.

              Mỗi sớm mai, thần vui gõ cửa

              Với tâm hồn thanh cao và trí tưởng tượng phong phú, nhà thơ đã tạo nên sự bất ngờ thú vị bằng những liên tưởng hết sức độc đáo. Hình ảnh “thần vui luôn gõ cửa” gợi liên tưởng đến hình ảnh mặt trời, cũng có thể là vị thần đem đến niềm vui cho nhân gian mỗi sớm mai, đánh thức con người biết tận hưởng thiên nhiên và cuộc sống tươi đẹp với niềm vui . Với mùa xuân tươi đẹp, đó là một ngày tràn đầy hạnh phúc được sống mỗi ngày, nhìn thấy mặt trời, và tận hưởng sắc màu của vạn vật.

              Với niềm vui và hạnh phúc đó, nhà thơ đã viết tiếp câu thơ:

              Tháng Giêng ngon như nắm môi

              Đây là một câu thơ mới hiện đại, thể hiện sức hấp dẫn của mùa xuân bằng một hình ảnh ẩn dụ rất độc đáo. Có thể nói, Xuandie là người đầu tiên “tỏ tình” với thiên nhiên. Sức hấp dẫn tự nhiên xuất hiện trong vẻ đẹp của người yêu, “đôi môi” đầy trẻ trung và quyến rũ. Ngay khi thốt lên từ “ngon”, nhà thơ đã huy động mọi giác quan: từ thị giác, thính giác, vị giác, xúc giác để thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên, cuộc sống này. “Tháng giêng” là một khái niệm vô hình về thời gian mà tác giả ví như đôi môi gần như đậm nét đã trẻ ra trông thấy. Ngược lại, đôi môi của người con gái trở thành trung tâm của vũ trụ, lấy con người làm chuẩn mực của cái đẹp, làm thước đo vẻ đẹp của tạo hóa.

              Tôi rất vui. Nhưng anh đang vội, không đợi Hạ Dương và cũng không quên Xuân.

              Câu thơ được chia đôi thể hiện niềm vui không trọn vẹn. Xuân nhận ra hạnh phúc phù du biết bao. Thỏa mãn với bữa tiệc lớn của thế giới, hét lên “Tôi hạnh phúc” để rồi kết thúc sự im lặng bằng cảm xúc “nửa vội vàng”. Linh cảm mơ hồ về sự mong manh, ngắn ngủi của cuộc đời khiến thi nhân vội vàng tận hưởng cuộc sống.

              Hai câu thơ như một cánh cửa khép kín, quan niệm nghệ thuật không chỉ đắm say trước vẻ đẹp của cuộc đời, của tình yêu mà còn báo trước tâm trạng bất an, bồn chồn của nhà thơ. Lo lắng vì thời gian trôi nhanh, tuổi trẻ qua đi mãi mãi. Nói đến đây, phải nói rằng Hoàng đế Xuân là một nhà thơ có cảm quan thời gian và không gian tinh tế.

              Qua phân tích nhanh 13 câu đầu của cả bài thơ, ta nhận thấy Huyền Điệp gửi gắm một thông điệp nhân sinh mang ý nghĩa nhân văn: trên đời không có gì đẹp đẽ và cảm động hơn con người. Giữa tuổi trẻ và tình yêu. Thiên đường không ở đâu xa mà chính là sự sống giữa thiên nhiên tươi đẹp của trái đất. Vậy chúng ta hãy sống hết mình, tận hưởng và hiến thân một cách say mê, để mỗi ngày chúng ta được sống trọn vẹn trong yêu thương và hạnh phúc.

              Qua đoạn đầu của bài, các em có thể hiểu sâu sắc tình yêu thiên nhiên của chị Xuân, các em có thể cảm nhận được 13 câu đầu của chị Xuân qua các bài văn mẫu khác——Chị Xuân cũng vậy!

              Phân tích nhanh 13 câu đầu – ví dụ 11

              Xuân Diệu là nhà thơ của tình yêu và tuổi trẻ. Ông được mệnh danh là “Ông hoàng thơ tình”. Trước cách mạng, với hai tập Thơ và thơ và Gửi gió thơm, Hoàng Xuân chính thức trở thành “thành viên mới nhất của các nhà thơ mới”. Bài thơ “Đi vội” trong “Tuyển tập thơ” là một bài thơ rất tiêu biểu trong phong cách thơ tình về mùa xuân, tuổi trẻ và tình yêu của Xuân Diệu. Các tác phẩm mang đến cho người thưởng thức những ấn tượng nội dung và nghệ thuật độc đáo, tiêu biểu trong số đó là đoạn thơ sau: “Tôi sẽ tắt nắng… Tôi không đợi nắng hè về để đón xuân”

              Bài thơ “Vội vàng” trong “Tuyển tập thơ” xuất bản năm 1938 là một bài thơ tiêu biểu trong “Tuyển tập thơ”, là linh hồn của thơ Xuân Điệp. Cả bài thơ thể hiện cái nhìn nhân văn sâu sắc về cuộc sống. Thiên đường là trên trái đất. Vì vậy, hãy yêu thương, nắm giữ và tận hưởng trọn vẹn thực tại hạnh phúc này. Nó bộc lộ khát vọng sống, khát vọng sống, niềm hưởng thụ tột đỉnh vô hạn của nhà thơ:

              “Giơ tay như rắn, mặc cho dây đa quấn lấy. Xuân chẳng muốn ra vườn, là mùa cắm rễ xuống đất”

              Bài thơ mở đầu bằng bốn ngôi sao năm cánh, hàm chứa hoài bão mạnh mẽ, táo bạo của nhà thơ:

              Xem Thêm: Giải Hóa 8 bài 4: Nguyên tử – VietJack.com

              “Muốn dập tắt nắng màu không tan, ta buộc gió muốn hương không tan”

              Bốn dòng đầu có lẽ là độc đáo nhất trong bài thơ này, vì nó ở dạng một thang âm ngũ cung. Đoạn thơ ngắn giàu nhịp điệu, phù hợp để thể hiện cảm xúc thơ mộng, đẹp như tranh vẽ về mùa xuân. Điệp ngữ “tôi muốn” được lặp lại hai lần cùng với hai động từ mạnh “tắt, buộc” làm nổi bật khát khao của nhà thơ. Đó là mong muốn “dập tắt nắng, buộc gió”, giữ màu hoa, “giữ màu không phai”, giữ hương “để hương không tản”. Đó là để chiếm đoạt quyền năng của Đấng Tạo Hóa và buộc hương hoa tồn tại mãi mãi. Điều ngông cuồng nhất là nhà thơ mong vũ trụ ngừng quay và thời gian ngừng trôi, để nhà thơ được tận hưởng những giây phút trẻ trung trong đời. Vì nhà thơ sợ rằng “tuổi trẻ không bao giờ trở lại” và “đời vẫn trôi nhưng lòng không trường tồn”. Suy cho cùng, điều ước của Xuandie tuy ngông cuồng nhưng cũng rất hợp lý.

              Bảy khổ thơ tiếp theo, Xuân Diệu khám phá vẻ đẹp tươi tắn, lãng mạn của mùa xuân với niềm khao khát sống, khao khát tình yêu, sự tận tụy, hưởng thụ và khát vọng giao tiếp mãnh liệt. Những vật tự nhiên quen thuộc quanh ta:

              “Tuần này ong bướm, tháng này, tháng này, đây hoa đồng xanh, đây lá cành rung rinh tổ chim, đây khúc tình ca, đây ánh đèn lấp lánh Mỗi sớm mai thần vui đến gõ cửa Tháng giêng Như đôi môi khép kín”

              Bảy câu thơ trên là một khung cảnh tràn ngập mùa xuân được miêu tả bởi một hồn thơ có “đôi mắt trong xanh ngời ngời”. Phong cảnh đang bước vào một lĩnh vực mới của vẻ đẹp. Bức tranh kết hợp đầy đủ hương thơm, ánh sáng, màu sắc và âm thanh (đây là sự tương tác cảm giác mà Chunmo học được từ thơ ca phương Tây). Những cảnh xuất hiện xuất hiện theo cặp, và có cặp: “Tuần bướm-Honey”;

              Xem Thêm : Hình ảnh người tráng sĩ trong bài thơ Tỏ lòng | Văn mẫu 10 hay nhất

              Cụm từ “thế là xong” được lặp đi lặp lại nhiều lần. Từ “ở đây” là một con trỏ. Mùa xuân như đứng trước bức tranh cuộn cho ta thấy sự tươi mới, mềm mại của mùa xuân. Nhà thơ dường như muốn nói với chúng ta rằng: “Tại sao người ta lại tìm đến một nơi thanh tao, hư ảo nào đó để tìm một cõi thần tiên? Đó là trong cuộc sống của chúng tôi tất cả xung quanh chúng ta. “Thiên nhiên như bữa tiệc của con người với thực đơn đầy cám dỗ: có cảnh ong bướm bay lượn, có tình yêu ngọt ngào như “tuần trăng mật”. Màu hoa trở nên thơm hơn “Giữa Đồng Xanh”. Cây cối lại đâm chồi, nảy lộc. một “nhành lụa”, và những chiếc lá mới rung rinh vì tình, lối vào khung cảnh ấy là tiếng hót say đắm của đàn yến, và anh đã tạo nên một bản tình ca say đắm.

              Đôi mắt “xanh non” của mùa xuân còn mang đến cho người đọc một nguồn năng lượng mới từ mùa xuân: “Đây ánh đèn le lói mỗi sáng/ Mỗi sáng thần vui gõ cửa”. Ánh ban mai như tỏa ra từ đôi mắt vô cùng xinh đẹp của nàng công chúa tên Akatsuki. Cô vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ say đêm qua, chớp mắt rồi thở ra ngàn hơi. Chính tia sáng ấy tưới mát mặt đất, làm cho những bức tranh thiên nhiên như suối nguồn nhựa sống tuôn chảy trong đời người. Thế này mới hiểu, ước xuân là có thật :

              Chị Xuân kết bức tranh xuân bằng câu thơ gợi cảm “Tháng giêng ngon như môi em ngậm ngùi”. Đó là một sự tương phản gợi cảm, hơi gợi cảm. Sự tươi mát và vẻ đẹp của tháng giêng, đầy ánh sáng, màu sắc, âm thanh và hương thơm, trở thành “đôi môi thân mật” của người yêu, rất “ngọt ngào”. Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm. Tuổi trẻ là tuổi đẹp nhất của đời người. Phần ngon nhất của một cô gái chắc chắn là đôi môi trưởng thành.

              Ở đây, Huyền Diệu mang đến cho người đọc một quan niệm nghệ thuật nhân sinh hoàn toàn mới trong sự tương phản giữa thiên nhiên và con người. Thơ ca cổ điển thường lấy thiên nhiên làm tiêu chuẩn của cái đẹp. Tất cả vẻ đẹp trong vũ trụ phải được so sánh với vẻ đẹp của thiên nhiên. Vậy là Nguyễn Du đã bao hàm quá nhiều cảnh đẹp thiên nhiên vào việc miêu tả vẻ đẹp của Thuý Vân:

              “Vatican dáng vẻ uy nghiêm trang nghiêm/ Trăng tròn mặt nở/ Hoa cười trang nghiêm/ Chuỗi hạt trang nghiêm/ Mây thua nước tóc tuyết da”. xuân diệu đưa ra một tiêu chuẩn khác: đàn ông là tiêu chuẩn của cái đẹp trong vũ trụ này. Vì con người là tạo vật tuyệt vời nhất. Vì vậy, tất cả vẻ đẹp trong vũ trụ phải được so sánh với vẻ đẹp của con người. Quan niệm nghệ thuật này là một đóng góp mới

              Hai câu cuối là quan niệm nghệ thuật của nhân vật trữ tình:

              “Tôi rất vui. Nhưng tôi đang vội, đừng đợi Hạ Dương và đừng quên mùa xuân”

              Trong một bài thơ, nhà thơ có hai tâm trạng “tôi vui” – “nhưng vội một nửa”. Điểm giữa chia nhà thơ thành hai nửa: một vui vẻ, một vội vã. Trạng thái tâm hồn “Hạnh phúc” là trạng thái tâm hồn: “vui vẻ, lạc quan, yêu đời, sẵn sàng đón nhận cuộc đời, thiết tha gắn bó.” Còn “vội vàng” là trạng thái tiếc nuối, bởi nhà thơ sợ tuổi trẻ sẽ qua đi và già đi. tuổi sẽ đến sớm.Vì vậy, mặc dù trong mùa xuân, nhà thơ nhớ mùa xuân “không đợi nắng hè mãi xuân”.

              Bài thơ này để lại ấn tượng nghệ thuật sâu sắc trong lòng người. Thể thơ tự do, sử dụng nhiều phép điệp ngữ, điệp ngữ, so sánh, ẩn dụ…, ngôn ngữ thơ chọn lọc. Tất cả họ đều viết một bài thơ hay đầy gió xuân.

              Tóm lại, câu thơ chúng tôi vừa phân tích là câu thơ hay nhất trong bài thơ “Vội vàng”. Bằng ngôn ngữ rất Tây nhưng tình cảm của nhân vật trữ tình lại rất gần gũi, thân thuộc. “Mùa xuân diệu kỳ” mang đến cho người đọc một giọng thơ lạ, một cách cảm nhận mùa xuân rất nồng nàn. Từ đó ta thấy được tình yêu cuộc sống và khát vọng sống mãnh liệt của nhà thơ. Như các nhà phê bình thế giới đã nhận xét “như trái tim sẵn sàng làm tình, mùa xuân dang rộng vòng tay đón sức sống cằn cỗi”.

              Phân tích nhanh Đoạn 1 – Ví dụ 12

              Xuân Điệp là một nghệ sĩ đa tài – viết văn, làm thơ, phê bình, nghiên cứu văn học… Nhưng chính thơ ca mới để lại nhiều thành tựu nổi bật. Xuân Diệu là một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào Thơ mới, những vần thơ của ông tràn đầy nhiệt huyết, sôi nổi, thể hiện một niềm khao khát “vô biên” khắp nơi, một sức sống mới của những tư tưởng nhân văn. Có lẽ, đặc điểm này của thơ Huyền Diệu có thể thấy ngay từ mười ba dòng đầu của bài thơ “vội vàng”.

              Mở đầu bằng bài thơ bốn khổ được viết theo thể ngũ ngôn, tác giả Xuân Diệu thể hiện khát vọng mãnh liệt bảo vệ sự sống và vẻ đẹp của thiên nhiên.

              Tôi muốn tắt nắng để màu không phai Tôi muốn buộc gió để hương không tan

              Nghệ thuật hai câu “Ta muốn” đi liền với câu năm chữ, nhịp điệu nhanh, dứt khoát, bốn câu thể hiện niềm khát khao cháy bỏng, khát khao mùa xuân. Mong ước của nhà thơ là “dập tắt nắng”, “buộc gió” để giữ lại hương sắc cho đời. Mong muốn “dập tắt nắng” và “gió mạnh” của nhà thơ dường như vô lý, bởi nắng gió là lẽ tự nhiên, con người làm sao có thể bền bỉ, một mùa xuân tươi đẹp nào có trọn vẹn. Rất có thể, vì đối với anh mặt trời và gió là biểu tượng của vẻ đẹp của thiên nhiên và cuộc sống. Tâm nguyện của nhà thơ, suy cho cùng, là gìn giữ mãi sức hấp dẫn của cuộc sống và vẻ đẹp của thiên nhiên, để không bị phai mờ theo thời gian.

              Nếu như bốn câu đầu của bài thơ thể hiện khát vọng mãnh liệt, cháy bỏng của tác giả thì ở bảy câu tiếp theo, tác giả đã vẽ ra trước mắt người đọc một “bức tranh thiên đường nơi hạ giới”.

              Bướm đây, tuần này, tháng này, đây, hoa đồng xanh đây, hoa đồng xanh đây, cành lá rung rinh của tổ chim đây, khúc tình ca đây, hàng mi đây ánh sáng nhấp nháy

              p>

              Như một lời mời, cụm từ “đây” được lặp lại năm lần, như thể mọi thứ đang hiển thị, hiển thị, mời gọi. Và rồi, đằng sau thông điệp ấy, từng hình ảnh, từng mảng màu của bức tranh thiên nhiên, sự kêu gọi lẫn nhau của “đảng thế tục” của thế giới. Bức tranh ấy được tạo nên bằng những hình ảnh tươi vui, tràn đầy năng lượng tươi mới, tràn đầy niềm vui và tình yêu hạnh phúc, đó là “con bướm” đó là “tuần trăng mật” đó là “cánh đồng xanh” đó là “cành lụa bay” đó là “Tổ chim” đó là kèm theo một bản tình ca. Tất cả những bức tranh ấy đan xen vào nhau tạo thành một bức tranh thiên nhiên cuộn trào đầy sức sống, tất cả đều căng tràn sức sống. Đồng thời cũng là một bức tranh xuân với sự kết hợp hài hòa giữa hình, sắc và âm, dường như mỗi bức tranh, mỗi đồ vật trong bức tranh ấy đều thể hiện tình yêu và sự gắn bó với thế giới. Chunhua được ví như “khu vườn tình yêu”, khu vườn tình yêu tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc. Đặc biệt trong các bài thơ, tác giả không chỉ nhìn thiên nhiên bằng mắt, lắng nghe âm thanh bằng tai mà còn cảm nhận một cách tài hoa bức tranh thiên nhiên qua những hình ảnh tương phản độc đáo.

              Tháng Giêng ngon như nắm môi

              Xuandie nhân bản hóa thiên nhiên, coi thiên nhiên như người tình, đòi được yêu và được yêu. Hình ảnh tương phản táo bạo và độc đáo này một lần nữa cho ta thấy tình yêu và nỗi nhớ của nhà thơ đối với thiên nhiên và cuộc sống. Vì vậy, Huyền Diệu chỉ dùng bảy câu thơ để miêu tả một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp nơi trần gian, xuân về thiên quốc chẳng xa, hạ giới gần trong tầm tay. Và đây cũng chính là khái niệm sống hoàn toàn mới của mùa xuân diệu kỳ. Đồng thời, cũng góp phần lý giải vì sao bốn câu mở đầu của bài thơ “Mùa xuân” lại có những khát khao, khao khát nóng bỏng, mạnh mẽ đến vậy.

              Trước cảnh đẹp “chốn bồng lai tiên cảnh”, nhà thơ dường như không giấu nổi nỗi lòng mà phải thốt lên lời này.

              Vui mà vội, chớ đợi Hạ Dương chớ quên xuân.

              Câu thơ như được ngắt thành hai đoạn, bản thân nhà thơ cũng vui trước vẻ đẹp của thiên nhiên, cuộc sống, nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị bỏ lại bởi sự ngắt nhịp “bán vội vàng”. Vội vã lo lắng, có lẽ Huyền Đế cảm nhận rõ hơn ai hết sự trôi qua của thời gian và sự mong manh, ngắn ngủi của kiếp người nên phải sống vội vàng, thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi đây.

              Tóm lại, mười ba câu đầu của bài thơ “đi vội” cho ta một quan niệm mới về cuộc sống mộng xuân. Với Spring Fantasy, bầu trời không xa mà gần ngay trong tầm tay. Thế giới đang ở giữa thế giới.

              Phân tích nhanh Đoạn 1 – Ví dụ 13

              Thơ mới là một nhánh ngoạn mục và táo bạo của thơ ca Việt Nam. Thời đại thơ ca khoác lên mình tấm áo mới là mảnh đất màu mỡ ươm mầm cho những tài năng thơ như: Tản Đà, Thế Lữ, Xuân Diệu,… theo Hoài Thanh. Đà là người “đánh bản nhạc mở đầu cho một kỷ nguyên mới”, thì khi tuyển tập này được xuất bản, có thể chính Huyền Diệu sẽ đẩy những bản nhạc này vào lòng độc giả. Phong trào Thơ mới. Những bài thơ vội vàng được trích ra từ tập thơ đó, đều tiêu biểu cho một phong cách thơ “Huyền đế” hoàn toàn mới về nội dung và hình thức. “Hồn thơ lo lắng trong mấy chữ, như chứa bao tinh hoa dân tộc”.

              Trong lúc đi tiên cảnh với Tản Đà, đắm chìm trong hư ảo với Hàn Mặc Tử,… Huyền Hoàng chính là người “đốt cảnh tiễn đưa mọi người về âm phủ”. Lòng yêu đời, yêu đời thiết tha khiến tâm hồn nhà thơ gắn liền với cuộc đời trần tục chứ không thoát ly hoàn toàn như các nhà thơ khác. Đối với cuộc sống, anh ấy có một khát vọng mạnh mẽ:

              Xem Thêm: Giải Hóa 8 bài 4: Nguyên tử – VietJack.com

              “Muốn dập tắt nắng màu không tan, ta buộc gió muốn hương không tan”

              Nhà thơ thể hiện niềm khát khao mãnh liệt về thời gian bằng những dòng thơ ngắn gọn dồn dập, ngôn ngữ thơ trong sáng. Vì thời gian là thứ ám ảnh nhất trong đời người:

              “Đau quá! Ôi đau quá! Thời gian ăn mòn cuộc đời”

              (Baudelaire)

              Là một tâm hồn thơ nồng nàn với tình yêu cuộc sống sâu sắc, anh muốn tận hưởng những khoảnh khắc đẹp nhất trên đời, nhưng anh gặp phải một vấn đề:

              “Thời gian trôi nhanh, có trôi đi không đợi một ai”

              (tục ngữ)

              Vì vậy, nhà thơ rất trân trọng những khoảnh khắc đẹp đẽ trong cuộc đời. Cảm nhận thời gian bằng cách sử dụng tất cả các giác quan mà thiên nhiên đã ban tặng cho bạn. Thời gian vốn vô hình, vô vị vô tình đi vào thơ xuân, qua những hình ảnh “nắng”, “gió” bỗng trở nên hữu hình, thơ mộng biết bao. Từ “tôi muốn” được kết hợp với các động từ mạnh như “tắt” (nắng) và “buộc” (gió), thể hiện cử chỉ tích cực muốn ngưng đọng thời gian để có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai:

              “Chú ong bướm đây mỗi sớm tinh mơ thần vui gõ cửa”

              Câu thơ vẽ nên một bức tranh thiên nhiên bằng những tông màu nhẹ nhàng, những hình ảnh tươi sáng và những sắc, hương, âm đậm. Tất cả mọi thứ đều tốt nhất khi chúng tươi mới và đẹp nhất. Tiếng chim hót, hoa thơm, ong bướm như bừng tỉnh, tận hưởng khung cảnh mùa xuân trong lành, mơ màng. Khung cảnh không tĩnh mà tràn đầy sức sống với sự liên tưởng độc đáo của nhà thơ. “Tuần trăng mật” trong tình yêu biến thành mùa ong bướm vô cùng lãng mạn. Tiếng hót của chim yến đã trở thành “bản tình ca” thu hút biết bao người yêu cảnh đẹp thiên nhiên. Sunshine được nhân cách hóa thành một nàng tiên e lệ với hàng mi dài thu hút vạn vật. Mọi thứ dường như hài hòa tạo nên một khu vườn đẹp và thơ mộng. Từ đó, vẻ đẹp của mùa xuân thiên nhiên cũng là hình ảnh ẩn dụ cho vẻ đẹp của con người trong độ xuân thì, thoáng chốc. Qua đó ta thấy được nhà thơ đã cảm nhận mùa xuân rất tinh tế, có thể vẽ lại một cách tinh tế những hình ảnh tràn đầy sức sống đó. Nhựa sống dầu nhảy múa một cách huy hoàng, giống như “máu chảy trong búp hươu, như chồi non háo hức từ thân cây.” Nhà thơ chọn “tháng giêng” rộn ràng nhất, “từng sớm mai” tươi tắn nhất để miêu tả và làm cho bức tranh thiên nhiên mùa xuân thêm trong sáng, đẹp đẽ. Không chỉ vậy, nhà thơ còn tạo nên một thiên đường đầy cảm xúc. Từ “tuần trăng mật” xúc giác, “khúc tình ca” thính giác, “ánh đèn le lói” thị giác, nghệ thuật chuyển đổi giác quan được vận dụng hết sức linh hoạt.

              Tâm hồn nhà thơ rạo rực, háo hức, khao khát cảnh vật thế giới vô cùng tươi đẹp đã khơi nguồn cho những hình tượng sáng tạo độc đáo trong thơ ông. Lúc đó hồn thơ, hồn thơ, hồn đất bổ sung cho nhau, Xuân mới có thể viết nên câu tuyệt vời:

              “Tháng giêng ngon như khép môi”

              “Tháng giêng” vốn vô hình bỗng hóa thành hình đầy ắp tình trần thế. Cảm xúc rạo rực sâu thẳm trong tâm hồn nhà thơ được cô đọng lại trong một chữ “ngon” rất tài hoa. Những câu nhấn mạnh từ “ngon” được sử dụng nhuần nhuyễn, sắc thái từ “thịt” thể hiện một quan điểm thẩm mỹ mới trong việc tìm hiểu thiên nhiên. Tuy nhiên, bài thơ không thô tục, mà khá mới lạ. Nhà thơ cảm nhận hương vị thời gian rất tinh tế nên có sự chuyển từ xúc giác sang vị giác. Thật vậy, ngoài tầm nhìn nhân sinh rất tinh tế, Hoàng đế Xuân còn có một tâm hồn rất nghiêm túc và nhạy cảm với cuộc đời.

              Những bài thơ: “Đây là mật ong bướm”, “Đây tổ ấm là khúc tình ca”, “Tháng giêng ngon như môi dính môi”, so với thơ đều có điểm thẩm mỹ mới của lượt xem. Bài quốc ca truyền thống ngày xưa. Thơ ca nhân loại thời trung đại được các nhà văn, nhà thơ sáng tác theo chuẩn mực của tự nhiên. Các quy ước ký hiệu luôn đi kèm với các mô tả về con người:

              – Râu hùm, cằm én, mày ngài

              – Thu Thủy Xuân Tranh

              (Nguyễn Du)

              Lúc đó tôi thấy thơ của Huyền Điếm đã hoàn toàn thay đổi, chuyển sang một góc nhìn mới rất gần với Shakespeare Nguồn:

              Con người là khuôn mẫu của vạn vật

              Nhà thơ lấy con người làm khuôn mẫu để tạo nên một hình hài thiên nhiên có sức quyến rũ kỳ lạ và sự tươi mới chưa từng có. Người ta nhìn thiên nhiên qua lăng kính đối lập của thơ cổ. Như vậy, ta thấy thêm niềm tin vào một hồn thơ mới, mang đến cho ta những hình ảnh thơ, những sắc màu thơ mới.

              “Thơ xuân là một niềm thương cảm với cuộc đời”

              (Nguyễn Đăng Cường)

              Hình ảnh cuộc sống đi vào bài thơ mùa xuân huyền diệu như một tia sáng khúc xạ qua lăng kính của tình yêu, rất trong sáng và tràn đầy sức sống. Càng yêu đời, càng nhớ nhà thơ trước thời gian trôi. Khi vạn vật tràn đầy sức sống cũng là lúc đứng bên bờ vực khô héo. Vì vậy, nhà thơ bước vào khổ thơ thứ hai từ câu ngắn khổ thơ đầu, câu dài bước sang khổ thơ thứ hai, với giọng điệu chậm rãi, hệt như bước chân kẻ nhàn du dạo chơi trong vườn xuân, muốn tận hưởng khoảnh khắc huy hoàng. . Bằng thái độ yêu thương, trân trọng “là nó đây”, nhà thơ từ từ cho người đọc thấy những gì tinh túy nhất, đẹp đẽ nhất trên đời.

              Đọc thơ của Huyền Điệp, câu nào cũng rất mới, tư tưởng tiến bộ, hoàn toàn thoát khỏi khuôn sáo cổ điển, say mà không tỉnh, mộng không trống. Cảnh xuân như đưa dòng, khung thơ lay động như “một mớ đẹp đẽ vừa thức dậy” (bích khê). Đây là điều làm cho thơ của một nhà thơ dần dần chứng tỏ sức sống của nó qua thời gian, cả khen lẫn chê.

              Tóm lại, câu thơ này thể hiện một khát vọng mãnh liệt về cuộc sống trần tục. Phong vị lạ tạo nên sự đa dạng của phong trào thơ mới. Thơ Hoàng Xuân tuy rất sính ngoại, nhưng nhìn chung, toà nhà thơ của ông được xây dựng trên mảnh đất của thơ truyền thống. Tìm tòi cái mới, hòa quyện mà không đứt đoạn, đó là đặc điểm chung của Hoàng đế Xuân, đặc biệt là các nhà thơ mới, rất đáng ca ngợi và khâm phục. Vì vậy, Hoàng đế Xuân xứng đáng được gọi là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”

              Phân tích nhanh 13 câu đầu – ví dụ 14

              Bài thơ tuyệt vời “Vội vàng” của nhà thơ Xuân Diệu thể hiện triết lý sống của chính tác giả, đó là sống vội, sống vội, mở lòng đón nhận những điều thiết yếu nhất của cuộc đời. 13 dòng đầu của bài thơ thể hiện triết lí nhân sinh của tác giả. Những khao khát, trăn trở và tiếc nuối khi cuộc đời cứ thế chầm chậm trôi qua.

              Xem Thêm: Giải Hóa 8 bài 4: Nguyên tử – VietJack.com

              “Muốn dập tắt nắng màu không tan, ta buộc gió muốn hương không tan”

              Bốn câu đầu cho thấy sự phi lý trong việc “tắt nắng” và “gió mạnh” của tác giả đã vi phạm quy luật tự nhiên. 1-3 và 2-4 là hai bài thơ ngắn sử dụng phép điệp ngữ theo cặp, tạo nên nét độc đáo cho bài thơ. Từ “tôi muốn” được sử dụng thể hiện mong muốn của tác giả là muốn giữ lại màu nắng chói chang, không muốn phai màu, cố gắng giữ lại hơi thở tươi đẹp của gió. Anh ấy dường như muốn nắm bắt vẻ đẹp của cuộc sống và không để nó phai nhạt theo thời gian.

              “Đây ong bướm, tuần này, tháng này, hoa đồng xanh đây, đây cành lá rung rinh trong tổ anh này, đây khúc tình ca”

              Vẻ đẹp của mùa xuân Thiên nhiên hiện lên một cách kì diệu Điệp từ “đây” được lặp lại nhiều lần cho thấy vẻ đẹp muôn màu của mùa xuân. Những hình ảnh thơ sinh động, mới lạ hiện ra từ ngòi bút của nhà thơ: “cánh đồng xanh”, “cành xoè”, “ong bướm”, “hoa”, “lá”, “chim én”… Dường như cả mùa xuân hiện ra trước mắt của độc giả Sky. Mùa xuân là mùa ong bướm đi tìm mật, mùa hoa dã quỳ nở rộ, mùa lá non rung rinh, mùa chim hót véo von… vạn vật là khoảng thời gian tươi đẹp nhất tràn đầy sức sống. Cuộc sống được tác giả tái hiện như một thiên đường nơi hạ giới.

              Không chỉ có những bức tranh về thiên nhiên mà còn có cả tình yêu đôi lứa, “Tuần trăng mật” chỉ những cặp đôi yêu nhau, và “Tổ chim” chỉ những chú chim yến trong tình yêu. Đan xen vào đó là tình vợ chồng, tình nghĩa vợ chồng. Mọi thứ đều ở trong tình trạng tốt nhất và tràn đầy năng lượng. Nhưng tuổi trẻ của con người trôi theo thời gian nên phải sống vội và tận hưởng từng hơi thở của cuộc sống:

              Vui mà vội, chớ đợi Hạ Dương chớ quên xuân.

              Nhà thơ biết rằng đời người có hạn, xuân thì luôn luân hồi nên ta phải vui sống vội vàng, bởi tuổi trẻ ra đi không bao giờ trở lại. Sự kỳ diệu của mùa xuân không đợi đến mùa hạ để nhớ xuân mà muốn ôm lấy mùa xuân khi tuổi còn trẻ, nhịp thơ ngắt quãng như chính cảm xúc của tác giả. Ông khuyến khích mọi người hãy mở rộng trái tim để yêu cuộc sống và đón nhận mùa xuân và thiên nhiên tươi đẹp.

              Chỉ 13 câu đầu người đọc đã thấy được khát vọng sinh tồn mãnh liệt của tác giả Xuandie. Tác giả mong rằng mọi người hãy biết sống và tận hưởng để không lãng phí tuổi trẻ một thời của đời người.

              Phân tích nhanh 13 câu đầu – ví dụ 15

              Xuân đến, xuân đi, xuân lại. Hoa héo rồi lại nở… Nhưng quy luật luân hồi chỉ áp dụng cho cỏ cây, cho thế gian, chứ không thể làm cho con người ta sống trẻ ra khi về già. Vì thế, “nhà thơ mới giữa các nhà thơ mới trong các nhà thơ mới”, với tâm hồn yêu đời nồng nàn, Hoàng đế Xuân đã phải bày tỏ niềm khao khát cháy bỏng trong lòng:

              Tôi muốn tắt nắng để màu không phai, tôi muốn buộc gió để hương không tan. Tuần này là tuần trăng mật của ong bướm, đây là hoa của cánh đồng xanh; Đây ánh mi long lanh Mỗi sáng thần vui gõ cửa Tháng giêng thơm ngon như đôi môi khép kín Em vui thay. Nhưng vội vàng: Tôi không đợi nắng hè và không bao giờ quên mùa xuân. “

              (Trích Vội vàng – điều kỳ diệu của mùa xuân)

              13 bài thơ trên đây là những đoạn trích từ những bài thơ viết vội của Xuân Điệp, thể hiện nỗi khắc khoải, lo lắng không bao giờ trở lại trong cuộc đời. Đúng như tên gọi, nhà thơ sống “vội vàng”, hưởng thụ “vội vàng” và “vội vàng” nuối tiếc thời gian quá nhiều.

              Từng câu, từng chữ như nằm yên trên trang giấy không dời, nhưng chất chứa biết bao cảm xúc của tâm hồn mộng xuân. Anh mạnh dạn bày tỏ những ước muốn ngược lại: “tắt nắng”, “gió mạnh”, “để sắc không phai”, “để hương không tan”. Càng tìm hiểu về các chu kỳ của tự nhiên, anh ấy càng trở nên lo lắng hơn. Nhà thơ thể hiện cái tôi nhỏ bé của mình trước thế giới tự nhiên rộng lớn một cách trực tiếp “tôi muốn”. Anh ta không chỉ chạy đua với thời gian, mà còn vượt thời gian và phá vỡ các quy luật vĩnh cửu của tự nhiên. Biết là không thể, Xuân Diệu vội nhấm nháp cái sức sống căng tràn trước mặt: ong, bướm, hoa, tổ yến… Chàng không muốn bỏ lỡ bất cứ thứ gì, bởi mùa xuân rồi cũng sẽ qua mau. Hãy nhanh chóng bỏ qua những tiếc nuối của người ta. Một tiếng “Này”, dường như Huyền Đế muốn hoàn toàn đắm chìm trong thiên nhiên, muốn ôm trọn thiên hạ mà ngấu nghiến, coi như cao lương mĩ vị.

              Đặc biệt, khi dòng cảm xúc mãnh liệt lên đến cao trào, ta bắt gặp một hình ảnh mới vô cùng độc đáo:

              Tháng Giêng ngon như nắm môi

              “Tháng giêng” là thời gian và là vô hình, nhưng dưới ngòi bút tài hoa của Xuân Diệu, cái vô hình đó được so sánh với cái cụ thể: “đôi môi”. Tác giả cố ý dùng tính từ “ngon” để nhấn mạnh cái “môi khép lại”, gợi cho người đọc nhớ đến tình yêu chân thành, nồng nàn, trẻ trung giữa vợ chồng. Như vậy tình yêu cuộc sống được thể hiện, tình yêu thiên nhiên cũng cháy bỏng trong lòng nhà thơ. Càng yêu, nhà thơ càng sợ, càng lo:

              Tôi rất vui. Nhưng nhanh lên nào:

              Tôi không đợi nắng hè, mãi là xuân

              Một lần nữa, anh ấy muốn chạy về phía trước, sống tốt và không bao giờ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào. Nhịp thơ bỗng bị ngắt đôi, lòng tôi lúc nào cũng bâng khuâng. Anh sẽ “không đợi Hạ Dương hồi xuân”.

              Bài thơ chưa kết thúc nhưng chỉ 13 câu đầu cũng đủ cho thấy tình yêu cuộc sống của nhà thơ mãnh liệt đến nhường nào. Qua từng bức tranh, từng câu thơ độc đáo, cùng dòng cảm xúc dạt dào, mời gọi độc giả hãy tận hưởng cuộc sống, cố gắng làm những gì mình muốn và những gì mình có thể làm để không lãng phí tuổi trẻ.

              Phân tích nhanh 13 câu đầu – ví dụ 16

              Thơ mới (1930-1943) được coi là cuộc cách mạng trong thơ ca Việt Nam. Ở giai đoạn này, chúng ta có thể thấy “hồn thơ bao la” như Lữ, “thơ” như Cận Huy, “trong sáng” như Nguyễn Đức Pháp, và nổi bật là chúng ta với thơ Xuân Diệu. “Muôn thuở, thiết tha, khắc khoải” (Thi nhân Việt Nam). Xuân Dịu là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”, ông đã đẩy thơ mới lên đỉnh cao với tập thơ đầu tay, tiêu biểu nhất là tập “Thơ ca”. Bài thơ “Vội vàng” trích từ tập thơ này cho thấy nét độc đáo trong phong cách thơ của Hoàng đế Xuân, cách tân cả về nội dung và hình thức. Đặc biệt như được miêu tả trong 13 câu đầu, nét bút của Huyền Diệu đã khắc họa bức tranh thiên nhiên sinh động tràn đầy sức xuân, trong đó nổi bật khát vọng sống, quan niệm sống và óc thẩm mỹ mới. tác giả.

              “Muốn dập tắt nắng thì sắc chẳng tán, muốn trói gió thì hương chẳng tán. Này ong bướm đến hưởng tuần trăng mật;… Tôi không chờ đợi nắng hè, mãi là xuân”

              p>

              “Vội vã” in trong “Tuyển tập thơ” năm 1938, là tập thơ tiêu biểu nhất của Hoàng đế Xuân trước Cách mạng tháng Tám. Nhan đề Vội vàng ở đây không được hiểu là một cách sống vội vàng mà giúp nhà thơ gửi gắm một quan niệm sống tỉnh táo và thể hiện những giá trị bản thân – đây cũng là một lẽ sống tích cực để nhà thơ sống. Thơ luôn thiết tha giao lưu với đời. Ở Xuân Di, ta thường bắt gặp một cá tính thơ cởi mở, khác biệt và sáng tạo, có thể nói là “độc nhất vô nhị” trong thơ ca Việt Nam. Chị Xuân mở đầu bài “Vội vàng” với bốn câu năm chữ, có vẻ “lệch tông” với cả bài:

              “Muốn dập tắt nắng thì màu không tán, muốn trói gió thì hương không tán.”

              Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, cũng như tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Ngôi sao bốn cánh năm cánh như nhan đề bài thơ khẳng định dã tâm chiếm đoạt quyền sáng tạo của nhà thơ. xuân diệu muốn thời gian ngừng trôi để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ và đáng nhớ nhất. Nhà thơ thiết tha giữ nắng, để “sắc không phai”, giữ gió, để đời thắm mãi. Khát vọng “tắt nắng”, “buộc gió” thể hiện ý thức thống trị thiên nhiên của con người. Điều này có lý, bởi nhà thơ “vô cùng yêu nước non êm ả này” (hoài thanh); nhưng cũng vô lý và bất khả thi, bởi con người không thể chống lại quy luật tự nhiên, làm sao nắm bắt và chế ngự được những gì mong manh, phù du, bất khả thi. mà tồn tại mãi mãi. luôn ở đó. Câu “tôi muốn” được lặp lại hai lần càng củng cố ý chí của “tôi” thiết tha muốn gìn giữ vẻ đẹp ngắn hạn của thiên nhiên, đồng thời cho thấy tâm hồn yêu đời, yêu thiên nhiên của nhà thơ. Những bước đi vội vàng, dứt khoát của anh ấy càng làm nổi bật sự mãnh liệt và đam mê mà tâm hồn anh ấy khao khát. Tuy nhiên, ẩn sâu bên trong khát vọng ngông cuồng và táo bạo ấy ẩn chứa một tình yêu thiết tha và không ngừng nghỉ đối với cuộc sống. Thời gian tuyến tính một chiều đã ra đi mãi mãi nên nhà thơ muốn lưu lại vẻ đẹp tự nhiên, trong sáng của cuộc sống, lưu giữ mãi khoảnh khắc của tuổi trẻ, thưởng thức vẻ đẹp của vạn vật trên đời. Anh ấy muốn giữ nó bên mình và tận hưởng nó mãi mãi.

              Sau quan niệm nghệ thuật ấy là niềm hân hoan của nhà thơ. Trong mắt Chun Mo, cuộc sống quen thuộc quanh ta bỗng trở nên vô cùng hấp dẫn:

              “Ong bướm đây, tuần này, tháng này, hoa xanh còn đây, lá tổ chim còn bay, đây khúc tình ca, đèn đây lung linh từng khoảnh khắc. ” Sáng sớm Khi Thần Vui gõ cửa”

              p>

              Tại sao mùa xuân diệu kỳ lại háo hức bảo vệ vẻ đẹp của cuộc sống? Tại sao phải tắt nắng, tắt gió thay vì đợi hướng ấy vào một lúc khác? Những dòng sau đây là lời giải thích tại sao nhà thơ muốn đi ngược lại quy luật tự nhiên. Về đôi mắt “xanh” và “xanh biếc” của mùa xuân, nhà thơ đã nhận ra vẻ đẹp của cuộc sống và thiên nhiên với những công thức phong phú. Ong bướm, cỏ cây, hoa lá mùa xuân căng tràn sức sống trong mùa xuân của tạo hóa. Bản chất còn trẻ, Xuandie đã khám phá ra nhiều vẻ đẹp bất ngờ, đáng yêu và say đắm. Thanh xuân tươi đẹp tràn ngập niềm vui phấn khởi tận hưởng vẻ đẹp mà thế gian ban tặng cho mỗi cuộc đời, mỗi người. Điệp ngữ “đây, đây” được nhắc đến nhiều lần không phải để ám chỉ sự thừa thãi mà để làm nổi bật không gian và thời gian nên thơ, nghĩa là ở đây và bây giờ, thiên nhiên dường như phong phú vô tận, vườn lát bằng thiên đường là ở giữa trái đất – một “thiên đường trên trái đất”. Những hình ảnh ong bướm, hoa lá, cánh đồng, cành lá, tổ chim, ánh sáng là những hình ảnh tươi đẹp trong cuộc sống hàng ngày, nhưng qua lăng kính lãng mạn yêu đời của nhà thơ, những hình ảnh quen thuộc ấy bỗng trở nên bừng sáng, lay động như một cảnh vật. ở trên thiên đường.

              Có thể nói đây là một bức tranh cuộn tuyệt đẹp, một khu vườn tình yêu tràn ngập không khí mùa xuân. Chỉ có chị Xuân mới thấy được “tuần trăng mật” của ong bướm, mới thấy được sự “lắc lư” của những chiếc lá xanh mơn mởn. Tất cả vẻ đẹp căng tràn tươi mới dường như được bày ra trước mắt nhà thơ và người đọc qua điệp từ “còn đây”. Chỉ có nhà thơ mới được ngắm hoa ngoài đồng và nghe được khúc tình ca của chim én và gà trống. Và chỉ có Xuân Đế mới cảm nhận được “Tháng giêng ngon như môi kề môi”. Mùa xuân đẹp và quyến rũ như đôi môi người con gái, và tháng giêng là tháng đẹp nhất trong mùa xuân. Tác giả dùng từ “ngon” để nói lên một ước muốn lạ, một cảm giác riêng chỉ có thể bắt gặp ở Đế Xuân. Anh như một họa sĩ tài hoa, đứng trước những cuộn tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên, cho ta thấy vẻ đẹp tươi mới của mùa xuân. Mùa xuân tươi đẹp, đằm thắm, vạn vật đều có cặp, có mối liên hệ mật thiết với nhau. Đôi lứa nương tựa nhau trọn đời, ôm nhau ngọt ngào, dìu nhau hương hoa, khoe sắc giữa cánh đồng “xanh”.

              Chim yến giữa trời tung bay, trao gửi yêu thương cho nhau mỗi độ xuân về. Tác giả coi con người là chuẩn mực của cái đẹp nên tranh của ông ăn sâu vào lòng người. Thiên đàng, bên thiên nhiên, ở trong cuộc đời này, trong tầm với của con người. Bài thơ này như điệu nhạc mà Hoàng đế Xuân dùng để “đốt cảnh đưa người về âm phủ” (hoài thanh), trở về nơi có mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ. Cách liệt kê khiến vẻ đẹp của mùa xuân được hiện lên một cách sinh động.

              Có thể nói, chỉ có mùa xuân tươi đẹp thì vẻ đẹp của mùa xuân mới hiện ra thật trọn vẹn và tươi mới. Cuộc sống giống như một bữa tiệc, và mỗi chúng ta là một vị khách được mời. Nhà thơ đang “ say sưa trong tình yêu, nồng nàn trong mùa xuân, tắm trong nắng, bướm và chim bay” (“Du hành thế giới”). Anh đánh thức mọi giác quan để nếm trải vị ngọt ngào, hương thơm ấm áp của mùa xuân và sự “ngọt ngào” của cuộc sống. Đôi mắt thanh tú của mùa xuân nhìn thấy sức sống tươi mới, tuổi trẻ khỏe mạnh và hoa xuân say. Nhà thơ có một ước nguyện, đó là giữ cho tình yêu và tất cả những “món ngon” của mùa xuân ở thời điểm thơm ngát nhất. Nhưng ngay khi nhà thơ đang ngây ngất thưởng thức mật tình trong trời đất, mãn nguyện thưởng thức bữa tiệc trần gian và reo lên “em vui lắm” thì cũng là lúc nhà thơ dừng lại với cảm xúc “bán vội vàng”:

              “Tôi rất vui. Nhưng đang vội”

              Câu thơ được nhà thơ tách đôi, thể hiện niềm vui một cách không trọn vẹn. Nhà thơ nhận ra rằng hạnh phúc này là phù du như thế nào. Chính sự linh cảm mơ hồ về sự mong manh, phù du của cuộc đời đã khiến nhà thơ vui sống vội vàng. Từ trạng thái hân hoan, phấn khởi của “tôi sung sướng” đến một điểm báo trước sự thất vọng, lo âu đằng sau đó. Dấu chấm giữa dòng làm cho bài thơ như bị chia đôi, một bên là hân hoan, một bên là vực thẳm của sự nghi hoặc, lo lắng. Chúng ta có thể thấy hạnh phúc ở mức thấp, trì trệ và không trọn vẹn. Vì Xuandie thấy rằng hạnh phúc mà cô được hưởng thật ngắn ngủi và mong manh biết bao. Thời gian trôi theo tuyến tính, đi mãi mãi. Mất bao lâu để chìm đắm trong niềm vui của giây phút hiện tại trước khi thời gian trôi qua? Chính vì linh cảm mơ hồ về sự mong manh, ngắn ngủi của kiếp người ấy mà nhà thơ đã vội tận hưởng nó: “Chớ đợi Hạ Dương, chớ quên xuân.”

              Mặc dù bất lực trước dòng thời gian, nhưng trước quy luật của tự nhiên, Huyền Đế không bi quan về cuộc sống mà tìm ra một giải pháp tuyệt vời. Tức là thay vì tiếc nuối tương lai, hãy tận hưởng trọn vẹn giây phút hiện tại. Vì tương lai phải đến, thời gian phải đến, xuân qua, hạ tới, con người không thể thay đổi lẽ hiển nhiên. Được ví như hai bản lề đóng mở tâm trạng, hai dòng thơ này vừa say sưa ghi lại vẻ đẹp của tình đời, vừa báo trước dự cảm bất an, lo lắng, buồn tủi của nhà thơ khi thời gian trôi nhanh, tuổi trẻ tàn phai. Một nhà thơ với sự cảm nhận tinh tế về thời gian.

              Bài thơ “Vội vàng” thể hiện niềm khao khát mãnh liệt, thôi thúc của cái “tôi” mùa xuân hiện đại về cuộc sống, cũng như quan niệm mới về thời gian, tuổi trẻ và hạnh phúc. Trong bài thơ, Hoàng đế thể hiện cái “tôi” trong nhận thức nhạy bén của thời đại thơ mới về giá trị của đời sống cá nhân, quan niệm cách mạng và táo bạo của ông đối với những quan niệm cũ cản trở sự giải phóng con người, khát vọng sống, niềm vui của ông đối với thế giới, và khát vọng sống mãnh liệt của mình. Mong muốn và nhiệt tình cho cuộc sống, thái độ tích cực. Trong số những bài thơ của Hoàng đế Xuân trước cách mạng, đây là những bài tuyệt vời nhất. Ông có một hình thức nghệ thuật rất điêu luyện, sự kết hợp tinh tế giữa cảm xúc và logic, giọng điệu nồng nàn, bút pháp và sáng tạo thơ độc đáo. Sống mạnh mẽ, tích cực dám khẳng định mình, là sống cao thượng, thể hiện tinh thần trách nhiệm và trân trọng từng phút giây được sống. Tuy nhiên, cũng có không ít người hiểu sai quan niệm này và sống hời hợt, sống gấp, sống vội vàng, nổi loạn và khẳng định mình một cách tiêu cực. Vì vậy, chúng ta phải xác lập cho mình một nhân sinh quan lành mạnh, biết cống hiến và hưởng thụ, biết sống cho hiện tại và tương lai, biết trân trọng từng phút giây quý giá trong cuộc đời.

              Qua 13 câu đầu của bài “Vội vàng đi qua”, ta nhận thấy mùa xuân mang một thông điệp nhân sinh mang ý nghĩa nhân văn: Trên đời này, người đẹp nhất, rung động nhất chính là người ở giữa. Tuổi trẻ và tình yêu. Thiên đường không ở đâu xa mà chính là sự sống giữa thiên nhiên tươi đẹp của trái đất. Vậy chúng ta hãy sống nghiêm túc, tận hưởng say mê và cho đi để mỗi ngày được sống trọn vẹn trong yêu thương và hạnh phúc. Bài thơ này là một cái nhìn mới mẻ và táo bạo về cuộc sống chưa từng thấy trước đây. Hãy đến với mùa xuân “vội vàng”, kêu gọi mọi người yêu thương và tận hưởng mọi thứ trong cuộc sống. Tận dụng tối đa tuổi trẻ của bạn. Anh không quên nghĩa vụ kêu gọi mọi người hy sinh tính mạng. Ở đời có sự vội cho, không hưởng. “Tuyển thơ” nói chung hay vội vàng đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc, và giá trị của nó vẫn còn đó, được lưu truyền cho đến ngày nay và bất hủ. Người đời sẽ nhớ mãi nhà thơ Xuân Diệu là “Ông hoàng thơ tình” đã để lại những tác phẩm hay!

              Vội vàng 13 câu đầu – ví dụ 17

              Ai là nhà thơ rất nhạy cảm với dòng chảy của thời gian, ngược lại người xưa luôn cho rằng thời gian là luân hồi, đời người cũng là tuần hoàn. Thời gian là tuyến tính, trôi đi và không bao giờ trở lại.

              Vũ trụ là vô hạn và đời người là hữu hạn, nhưng điều đẹp đẽ nhất của đời người chính là tuổi trẻ – tuổi tràn đầy nhiệt huyết và hoài bão, ở độ tuổi đẹp nhất. Ngay cả những sinh vật quan trọng nhất cũng có những ham muốn ngoài sức tưởng tượng của các nhà thơ:

              ” Muốn che nắng mà không phai, muốn buộc gió mà không tỏa hương”

              Mong muốn mạnh mẽ để kiểm soát thiên nhiên thật ảo tưởng và thật đẹp đẽ. Chàng trai 20 tuổi sợ nắng làm phai màu tuổi trẻ, sợ gió cuốn đi nhiệt huyết sống.

              Đẹp sợ hãi, khao khát níu kéo thời gian. Bốn câu đầu của bài thơ là thể thơ ngũ ngôn quen thuộc, ngắn gọn, sắc sảo, gợi cho người ta cảm giác mãnh liệt về khát vọng cháy bỏng của tác giả, các câu tiếp theo là thể thơ tự do như thủ thỉ. Ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên:

              “Con bướm này đây, tuần này, tháng này, đây hoa xanh đây đây đây lá trên cành rung rinh của tổ chim, đây khúc hát yêu thương, đây tỏa sáng mỗi sớm mai khi thần vui gõ cửa”

              p>Khác với các nhà thơ cùng thời chán ghét hiện thực, mơ mộng thần tiên, Huyền Đế dùng bài thơ “đốt phong cảnh đưa người về địa ngục”. Đối với ông, thiên đàng không ở đâu xa, mà ở ngay trần gian, ngay trong tầm tay.

              Có thể nói, Tuyên Hoàng đế đã nhìn bức tranh xuân bằng lăng kính của tình yêu và đôi mắt trẻ trung, ông đã thổi tình yêu cuộc sống nồng nàn của mình vào cuộn tranh. Đã đến lúc cảm nhận trọn vẹn vị ngọt của mật tuần hoa của cánh đồng xanh – màu xanh của sự sống.

              Lá là lá của cành phấp phới, là “cành lụa” chứ không phải cành nào khác, tiếng chim yến hót ngọt ngào như bản tình ca cháy bỏng. Huyền Đế đưa ra tiêu chuẩn cái đẹp dựa trên con người, điều này một lần nữa đã vi phạm tư duy của nhà thơ xưa. Một bức tranh thiên sơn vạn trạng, một cái mỹ nhân trong nháy mắt có thể lật đổ tường thành.

              Tháng giêng thơm ngon như đôi môi đỏ mọng quyến rũ, con người khao khát được hưởng trọn vẹn, đủ đầy, con người nhạy cảm với thời gian trôi, như luôn khát khao được sống, tận hưởng và cho đi những gì tốt đẹp nhất, và lãng phí một khoảnh khắc không chậm trễ giây.

              “Hạnh phúc nửa vội, chẳng đợi nắng hè luôn là xuân”

              Cuộc sống hạnh phúc trước 20 tuổi, trong mắt anh, mọi thứ đều được đặt ở vị trí ban đầu, và vị trí ban đầu tràn đầy tươi mới và tươi đẹp. Anh luôn cho rằng mình nên sống vội vàng, sống hết mình, tận hưởng và làm giàu, thay vì để mặt trời lặn và bắt đầu hồi tưởng về mùa xuân.

              Câu đầu tiên, là sự kết hợp hài hòa giữa phong cách cũ và mới, thể hiện vẻ đẹp của thiên nhiên nơi hạ giới và khát vọng tuổi trẻ cháy bỏng của nhà thơ. Học bài thơ này, em cảm nhận được vẻ đẹp vô tận của cuộc sống, khát khao cống hiến rất nhiều, cháy hết mình nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *