Đọc lại ‘Đất nước’ của Nguyễn Đình Thi

Người ra đi đầu không ngoảnh lại

Người ra đi đầu không ngoảnh lại

Video Người ra đi đầu không ngoảnh lại

Thành Sơn –

Bạn Đang Xem: Đọc lại ‘Đất nước’ của Nguyễn Đình Thi

Quốc gia

Sáng sớm lành lạnh như buổi sáng xưa Gió thu thổi hương cốm mới Nhớ những ngày thu đã xa Sáng sớm Hà Nội se lạnh những con phố dài có chút cồn cào Người đi trước Đi sau không ngoảnh lại Ruộng bậc thang nắng vàng lá rụng đầy Thu này. Rồi em vui đứng bên sườn đồi, gió rừng trúc mùa thu thổi qua, em thay bộ áo lam, nói cười vui vẻ! Trời xanh Núi non ta đây Cánh đồng thơm ta Đường thênh thang Sông đỏ đầy phù sa Nước ta Người không bao giờ chết Đêm thì thầm tiếng đất Đêm xưa vọng về! Chao ôi, miền quê máu lửa, kẽm gai chọc thủng trời chiều, đêm dài hành quân nóng nực bỗng trở nên khắc khoải, thương nhớ ánh mắt người yêu. Năm tháng chiến tranh gian khổ, diện mạo quê hương đã lớn, tiếng hận đã nổi, bát cơm đã ứa nước mắt, miệng vẫn xé, giặc tây, chúa đất, kẻ đang nghiền nát cổ nó, da thịt… chúng không mang theo được Xiềng xích tung bay, hoa lá đầy trời, mưa đạn, chúng không bắn nổi đồng bào ta yêu Tổ quốc ! Khói nhà máy phảng phất núi rừng, tiếng kèn trong núi vang đồng ruộng ôm lấy quê hương, những người áo chung ngày đêm đứng lên, những anh hùng ngày đêm, từng bước đội mưa, từng bước hy sinh vầng trán bước đi, nghĩ về bầu trời, ta tràn ngập ánh bình minh. Tiếng súng rung trời, người xông qua bờ biển Việt Nam như thủy triều, từ trong máu lửa bùn đất đứng lên, ánh sáng!

1948

(Trích “Tuyển thơ Quân đội”, Nxb Mỹ thuật, 1956).

Thơ Đất Nước được Nguyễn Đình Thi sáng tác vào cuối năm 1948 (theo hồi ký của nhà văn Tô Hoài) tại chiến khu Việt Nam, đặc biệt là vùng rừng núi Tuyên Quang. Khi đó ông là Ủy viên Ban Chấp hành Hội Văn nghệ Việt Nam.

Đất nước ra đời sau ca khúc “Người Hà Nội” chưa đầy một năm nên âm hưởng sử thi vẫn còn lan tỏa. Có thể nói Vương quốc của nhà thơ Nguyễn Đình Chính là một thiên anh hùng ca thu nhỏ bởi nó có đầy đủ những phẩm chất cốt lõi của một thiên anh hùng ca.

Bài thơ “Đất nước” vì thế là sự ám chỉ đến nhiều sử thi sau này, lấy bối cảnh là thời chống Mĩ. Cái mà tôi gọi là “gợi ý” thực ra là một bài học về lối tư duy, phong cách nghệ thuật và thậm chí cả kỹ thuật nghệ thuật của một sử thi.

Tuy nhiên, bài “Tương” vẫn vẹn nguyên, vẹn nguyên như một bài thơ trữ tình hùng tráng, tráng lệ. Nhà thơ viết bài thơ này năm 24 tuổi, ở tuổi ấy chỉ có thiên tài mới làm được, chỉ có dân tộc và cách mạng mới làm được.

Cái tài của Nguyễn Đình vừa gặp đúng lúc – đúng chỗ – nhân hòa, và cơn gió mạnh mà ta quen gọi là “cơn bão cách mạng” đã vút lên trời, kéo dài mãi, thế Sáng tạo và hiện đại.

Nói “hiện đại” là ngầm so sánh một cái gì đó trước đây “không hiện đại”. Ở đây tôi xin làm một phép so sánh nhỏ, đất nước của Nguyễn Định Thạch hiện đại hơn những bài thơ mới gần đây.

Ông mở đầu bài thơ bằng miêu tả mùa thu, trong con mắt của mùa thu đầu tiên, mùa thu đầu tiên, mùa thu này cũng như bao mùa thu:

Xem Thêm: Kết bài mở rộng là gì?

Buổi sáng trong lành như buổi sáng xưa, gió thu thổi thơm ngô mới, ta nghĩ mùa thu xa…

“Thu xa” ám chỉ những ngày thu ấy? Chắc đây là nỗi buồn trong bài thơ bích họa :

Tuyệt vời! Vua ngô vàng buồn, vàng rơi… mùa thu lớn!

Xem Thêm : Lịch sử lớp 5 trang 56, 57 Bài 26: Tiến vào Dinh Độc Lập

Hay từ bài thơ vườn lan cuối cùng:

Mùa thu đến rồi, buồn không sao tả xiết, không biết màu hoa rơi tìm màu!

Không hẳn, mùa thu hoài niệm là một mùa thu rất khác. Đó là mùa thu năm 1946. Sau những nỗ lực của Bác Hồ, đất nước lại phải đứng lên chống Pháp, là mùa thu nhà thơ trẻ phải rời thủ đô Hà Nội thân yêu để trở về đất mẹ. Chiến khu, Việt Nam lấy “trường kỳ đánh thắng” làm niềm tin. Giờ phút chia tay thủ đô thân yêu của nước Dân chủ Cộng hoà mới thành lập chưa đầy một năm, tâm trạng của nhà thơ chỉ là háo hức, rạo rực và bùi ngùi:

Sáng se lạnh giữa lòng Hà Nội, phố dài hơi buồn Người đi trước không ngoảnh lại Sau thềm nắng lá rơi đầy!

Bài thơ đó có niềm vui và hoa. Giai điệu đã có trong giai điệu và nhịp điệu của bài thơ, vẽ một cuốn sách lụa hay một bức tranh sơn dầu thì sao? Cái khó tả nhất là cái “sớm lạnh” và con phố dài “lộn xộn may rủi”. Và “người đi trước không ngoảnh lại” và “đằng sau ban công đầy lá rơi” thì dù là đường nét, bố cục hay màu sắc đều tuyệt đối “hiện hình”.

Nhưng không phải vậy, và giọt nước mắt tình yêu của những kẻ “ra đi không ngoảnh lại” thật khó diễn tả. Điều đó, điều chiêm nghiệm ấy, chỉ có thơ mới làm được!

Còn một điều thơ nữa, chỉ sau hai khổ thơ đầu của nỗi nhớ nhung, tiếc thương, mùa thu bỗng khác hẳn, rực rỡ sắc màu khác, bởi tâm trạng người thơ cũng khác, khoẻ khoắn, tự tin và minh triết :

Mùa thu năm nay khác!

Chỉ từ năm chữ đầu của đoạn ba “mùa thu nay đã khác” ta thấy tâm trạng nhà thơ đã thay đổi, vươn cao hơn, tự tin hơn, phong phú thêm hình tượng nhà thơ . Nội lực. Hình ảnh nhà thơ bỗng đứng dậy:

Xem Thêm: Bài 1,2,3, 4,5,6 trang 94 SGK Hóa 8: Điều chế khí oxi

Ta đứng vui vẻ, nghe lưng chừng núi gió rừng trúc thổi, trời thu thổi, áo mới xanh, nói cười nghiêm trang…

Cảm nhận về “nội dung” của mùa thu mới vô cùng trong sáng và cách tân, bởi đây là một mùa thu khác, làm chủ núi đồi, làm chủ cả mùa thu rừng trúc. Cảm giác ngây ngất, lại là một “mùa thu” khác. Một Thay Áo”, Một Mùa Thu” Rõ ràng, nói nhiều, nhiệt tình! “.

Câu cuối cùng của đoạn này rất có tài, đó là nét đặc sắc trong tài thơ của Ruan Ting.

Sự kết hợp tính từ-động từ-trạng từ đầy bất ngờ khiến người ta phải suy nghĩ sâu sắc và cảm nhận được vẻ đẹp mà từ trước đến nay tiếng Việt chưa từng có. ai mặc áo xanh Ai đang đùa? Ai sẽ? Đó là linh hồn của mùa thu mới, linh hồn của dân tộc!

Một câu thơ làm sáng cả nước, làm sáng cả quê hương, làm ta tự hào và tin tưởng. Một đất nước với những mùa thu ấy sẽ luôn tồn tại. Đây là chủ quyền của nhân dân Việt Nam, của dân tộc Việt Nam. Trong sự phấn khích đó, anh nói tiếp:

Trời xanh là của ta, núi là của ta, ruộng thơm, đường rộng, sông bồi…

Sau đó, lặp lại câu hào phóng nhất về chủng tộc:

Vương quốc của chúng ta, vương quốc của xác sống. Đêm thì thầm tiếng đất, ngày xưa nói

Xem Thêm : Soạn bài Sọ Dừa | Hay nhất Soạn văn 6 Kết nối tri thức, Chân trời

Ngày xưa nói về điều gì? Ngày xưa nói gì?

Anh ấy trả lời như một bức tranh tường:

Ồ! Đất nước chảy máu dây thép gai xé trời chiều

Còn: đêm dài, hành quân hồi hộp, trằn trọc, nhớ mắt người yêu

Xem Thêm: Chữ Ký Tên Khiêm Đẹp ❤️️Mẫu Chữ Kí Tên Khiêm Phong Thủy

Tôi gọi đây là những câu thơ cao quý nhất của người nghệ sĩ quân đội Nguyễn Đình Thi. Bên cạnh những gì tốt đẹp nhất mà ông đã cống hiến cho nền thơ ca hiện đại Việt Nam, ở đoạn thơ trên, ông khiêm tốn bộc lộ một thiên tài thơ ít ai bì kịp:

Cảm hứng về đất nước, dân tộc và quân đội cố gắng đan xen, dung hòa lẫn nhau, biến bản thân người nghệ sĩ trở thành tế bào của đất nước. Một đất nước đã từng nhìn nhau/ từng cây lúa, lũy tre bao đẹp/ cũng cất lên tiếng hận! Rồi anh nói, như hai triệu người chết đói nói, như tiếng vọng của tâm hồn:

Bát cơm đầy nước mắt còn xé ra khỏi miệng, giặc tây, vua chúa, kẻ bóp cổ, kẻ lột da…

Nỗi buồn đó là nỗi buồn của biên niên sử, nỗi buồn của nhiếp ảnh, nỗi buồn của hội họa. Nhưng thơ đau thương, phản kháng thì phải viết thế này, thâm trầm triết lý, đầy nghịch lý và so sánh hóm hỉnh, lối suy nghĩ như thế này:

<3

Những câu thơ tưởng chừng như khoa trương đó ngay lập tức khiến người đọc tràn đầy cảm xúc và thấm thía ý nghĩa quan trọng của triết lý sống. Ai có thể giết chim và hoa? Ai có thể bắn “tình yêu nước và gia đình của nhân dân ta!” Đó là bắn chỉ thiên, giết người vô ích. Kết quả cuối cùng chỉ là thất bại!

Chủ nghĩa thực dân cũ trên toàn thế giới đã thất bại hoàn toàn vì sự thật đơn giản này, và Nguyễn Đình Thứ – với sự sáng suốt sâu sắc, đã đúc kết điều đó bằng thơ.

Càng đọc càng thấy thấm thía Đây là một bài thơ hay được viết ra từ tâm hồn, tâm hồn nghệ sĩ đồng hành với lòng người, biết trân trọng một giá trị vĩnh hằng. Đó là sự quan tâm của mọi người đối với quê hương và đất nước. Non sông Việt Nam vẫn, đã, đang tồn tại, đang tiếp nối và sẽ mãi trường tồn, bởi một giá trị văn hóa muôn thuở, đó là: “Lòng dân ta là yêu nước, thương nhà!”

Mùa thu tháng tám, kỷ niệm 60 năm ngày thành lập nước Việt Nam dân chủ cộng hòa, đọc lại bài thơ “Tổ quốc” của Nguyễn Đình Thi, ta thấy dâng trào niềm tự hào dân tộc sâu sắc. Linh hồn.

Tiếng súng rung trời, lửa giận rung trời, Người vượt qua máu lửa bùn lầy bên bờ biển Việt Nam như thủy triều, đứng lên!

Những câu thơ ấy cho ta gặp lại một mùa thu xưa, một mùa thu của định mệnh dân tộc, và cảm nhận ngay sự bình yên, trong trẻo của tâm hồn trong “buổi sáng mát như cũ”.

Viết bài thơ “Tương”, tôi đã nghĩ sẽ gặp lại bạn – một Ruan Ding tốt bụng và cởi mở, khi gặp tôi ở sân nhà số 51 đường Chen Xing, anh ấy thường gật đầu thân thiện và đôi khi vẫy tay chào kéo tôi lên. Trong phòng, anh tặng tôi một tập thơ mới xuất bản. Trong tâm trí tôi, Nguyễn Đình Thi mãi mãi là một nhà văn lớn, một nghệ sĩ dân tộc Việt Nam vĩ đại và độc đáo.

Bài thơ “Đất nước” của Nguyễn Đình Thi luôn cùng đất nước với bài ca diệt phát xít và quân dân Hà Nội.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *