Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 ❤️️ 15 Bài Văn Ngắn Hay

Kể về một lần em mắc lỗi lớp 9

Kể về một lần em mắc lỗi lớp 9

Video Kể về một lần em mắc lỗi lớp 9
<3

Chuyện kể về một lỗi lầm của tôi năm lớp 9

Dàn bài mẫu về một lỗi lầm của em năm lớp 9 được đính kèm và chia sẻ như sau nhằm giúp các em học sinh tự xử lý và nắm được bố cục cơ bản, nội dung chính của bài viết.

Bạn Đang Xem: Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi Lớp 9 ❤️️ 15 Bài Văn Ngắn Hay

Một. Giới thiệu:Hướng dẫn và giới thiệu một kỉ niệm về lỗi lầm của em.

Gợi ý: Thời gian trôi đi, mọi thứ dần trở thành kỉ niệm, góp phần tạo nên quá khứ của mỗi người và trở thành động lực cho hiện tại và tương lai. Quá khứ đã để lại trong chúng ta nhiều ấn tượng khó phai mờ, là bài học quý giá trong hành trình cuộc đời. Tôi đã có lỗi với mẹ – kỷ niệm nói dối mẹ mà tôi sẽ nhớ mãi.

b. Văn bản:

Tình huống

  • Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu, tôi và các bạn ở nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị cho năm học mới.
  • Tôi nghe cô giáo nói rằng sau khi học ở nhà, tôi cũng sẽ giúp bố mẹ một số công việc nhà đơn giản.
  • Sự kiện

    • Sáng hôm đó, trước khi đi làm, mẹ nhờ tôi dọn phòng, tôi vui vẻ nhận lời.
    • Tôi làm việc chăm chỉ để dọn dẹp mọi ngóc ngách và sắp xếp mọi thứ trong nhà ngăn nắp.
    • Tay cô đột ngột dừng lại, và mắt cô sáng lên khi nhìn thấy một chiếc bình rất đẹp. Chiếc bình không lớn lắm, trông rất cũ nhưng được mẹ giữ gìn cẩn thận, chiếc bình sáng bóng, chạm khắc rất tinh xảo. Tôi nghĩ đó là một chậu cây ý nghĩa đối với mẹ tôi, có lẽ mẹ nghĩ đó là một thứ kỷ niệm nào đó lưu lại trong đầu nên mẹ ít dùng đến.
    • Tôi cầm lên ngắm nghía say sưa, nghĩ về những kỉ niệm với mẹ. Đó có thể là một món quà từ bà của bạn cho mẹ của bạn hoặc một chiếc bình mà bạn yêu thích khi còn nhỏ. Tôi đang chìm trong suy nghĩ thì chợt có tiếng động lớn, tôi giật mình, lọ hoa rơi xuống đất.
    • Bây giờ trước mặt tôi là một đống kính vỡ, tôi rất sợ và không biết phải làm gì. Tay run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh, cất tiếng hát trong đống đổ nát. Sau khi tan sở, tôi nghĩ ra cách để che giấu cảm giác tội lỗi và quyết định nói dối mẹ.
    • Khi mẹ đi làm về, tôi chạy ra tươi cười hỏi han mẹ và đưa nước cho mẹ. Có nhiều hành động nhiệt thành hơn mỗi ngày. Cô hồn nhiên nói với mẹ rằng con mèo chạy qua và làm vỡ chậu hoa, như thể nó không liên quan gì đến cô.
    • Vẻ mặt của mẹ chuyển từ sốc và ngạc nhiên sang buồn bã. Mẹ không nói gì, lặng lẽ vào phòng.
    • Tôi bỗng cảm thấy ngại ngùng, lo lắng, trầm ngâm và buồn bã về những hành vi và suy nghĩ khiến mẹ tôi phiền lòng.
    • Sau cuộc đấu tranh nội tâm căng thẳng, tôi quyết định xin lỗi mẹ.
    • Kết thúc

      • Buổi tối, tôi lấy hết can đảm xin lỗi mẹ.
      • Vậy là mẹ biết tôi nói dối vì con mèo của chúng tôi đã chết cách đây một tháng, chỉ là tôi không biết điều đó.
      • Mẹ âu yếm ôm bạn vào lòng và kể cho bạn nghe những câu chuyện ý nghĩa, đầy kỷ niệm bên chậu hoa nhỏ ấy.
      • Nhưng mẹ tôi đã đồng ý tha thứ cho tôi, và đó là bài học quý giá cho mọi người về sự trung thực, độ lượng và tha thứ.
      • c.Kết bài: Nêu cảm nhận của em về kỉ niệm đó.

        Ví dụ: ai cũng sẽ không tránh khỏi một hoặc nhiều sai lầm trong đời. Nhưng điều quan trọng là chúng ta biết thừa nhận sai lầm và rút ra những bài học sâu sắc, để cuộc sống thêm ý nghĩa.

        Chia sẻ với bạn bè 🌹Hãy kể về một lần bạn mắc lỗi 🌹15 bài viết hay 10 điểm

        Bài văn mẫu về một lỗi lầm của em năm lớp 9 – Ví dụ 1

        Dưới đây là bài văn mẫu Em mắc lỗi năm lớp 9 có thể giúp các em học sinh có thêm tài liệu hay để tham khảo về cách viết và xây dựng cốt truyện.

        Tôi có một người bạn thân thời tiểu học và chúng tôi đã chơi với nhau 4 năm kể từ năm lớp 2. Giờ lớn rồi, nhiều khi nhìn vào mắt bà, tôi lại nhớ đến những lỗi lầm của mình. Khi còn là một đứa trẻ ngốc nghếch ngốc nghếch.

        Lúc đó tôi đang học lớp hai. Hầu hết các bạn cùng lớp của tôi đã biết nhau từ lớp một. Tôi vốn là một đứa trẻ thông minh, nhưng cực kỳ bồn chồn. Vào giữa năm thứ hai, chúng tôi có thêm một thành viên mới, ha. Cô bé rất dễ thương. Cô sắp xếp cho cô ấy ngồi cạnh tôi. Vì là sinh viên năm nhất, không quen các bạn cùng lớp nên có vẻ rụt rè, nhiều lúc tôi gặng hỏi nhưng cậu ấy chỉ im lặng. Vì vậy, tôi không thích cô gái này nên nhiều lần tôi cố gắng trêu chọc cô ấy trong lớp.

        Tôi để bút chì của cô ấy trong ngăn kéo bàn, và tôi giấu cục tẩy của cô ấy trong hộp giẻ rách, mặc dù cô ấy vẫn cố gắng tìm chúng. Tôi rất hài lòng với những trò chơi tôi chơi. Rồi một lần trong giờ ra chơi, em thấy Hà cầm trên tay cuốn truyện tranh, thế là em không ngần ngại chạy đến cướp lấy cuốn truyện của bạn. Lúc đó trong lòng tôi rất tức giận, nhưng tôi chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cô ấy. Em cố tình giơ cuốn truyện lên không cho với tới nhưng không bạn nào chịu nhường. Hà leo lên ghế định nắm lấy cánh tay tôi để kể lại sự việc.

        Nhưng lúc đó cháu không đứng dậy được, trượt chân, đầu đập xuống nền lớp. Tôi không biết lúc đó đang nghĩ gì, vội vàng ném sách xuống đất, sợ hãi run rẩy: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Anh làm sao vậy? “. May là anh ấy không chảy máu. Anh ấy mở mắt và nhìn tôi không nói.

        Lúc này cô giáo đến, nhanh chóng đưa cô vào phòng y tế. Tôi đã khóc và đuổi theo cô ấy vì tôi biết mình vừa làm một việc ngu ngốc. Nhìn bạn mình nằm bất động trên giường mà tôi vô cùng sợ hãi. Em bị như vậy, cô chủ nhiệm lớp đến dỗ em không sao, lần sau đừng quậy nữa, bảo em về lớp, kêu bố mẹ Hà đến đón.

        Sau buổi học hôm đó, tôi hốt hoảng về nhà vì biết cô gọi điện cho mẹ. Ngay khi tôi về đến nhà, mẹ tôi đã ngồi ở phòng khách đợi tôi. Tôi nhìn thấy đôi mắt buồn của mẹ, mẹ chỉ biết hỏi tôi: “Sao con lại giễu mẹ thế?”. Tôi kể cho mẹ nghe chuyện đã xảy ra và giải thích với mẹ rằng tôi đã chế giễu mẹ chỉ để khiến mẹ nói chuyện với tôi và mẹ ngồi cạnh tôi nhưng không bao giờ nói một lời nào với tôi.

        Lúc đó mẹ không trách mắng mà ôn tồn nói: “Hà mới chuyển đến lớp bạn, chưa thích nghi với môi trường mới, cũng không khó gần, bạn lúc nào cũng trêu chọc bạn ấy. , vậy thì tại sao cô ấy không muốn nói chuyện với con?” Mẹ bảo con vừa mắc lỗi lớn, đừng xin lỗi mẹ mà hãy tìm cách tự giải quyết, nói cho mẹ biết con muốn làm gì bây giờ. Tôi ngồi trên sô pha im lặng suy nghĩ rồi nói với mẹ: “Mẹ đưa con đến nhà một người bạn, để con xin lỗi bố mẹ cô ấy, mong mẹ tha lỗi.

        Từ giờ trở đi, tôi sẽ không trêu chọc cô ấy nữa. Mẹ đồng ý với quyết định của tôi và mẹ đã đưa tôi về nhà để xin lỗi. May mắn thay, cú ngã trong lớp không gây hại gì cho Hà. Lời xin lỗi của tôi đã được chấp nhận. Về đến nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi tôi ngã trong lớp và nghĩ đến khuôn mặt của ha, tôi lại thấy buồn.

        Sau cảnh ngớ ngẩn đó, tôi cảm thấy rất tiếc. Tôi sẽ không bao giờ trêu chọc cô ấy nữa. Cảm giác tội lỗi vẫn luôn dày vò tôi, và tôi đã tìm mọi cách để bù đắp lỗi lầm của mình. Tôi lấy nước cho em, lau bảng cho em và tôi thường mang kẹo cho em đến lớp. Cứ như vậy, tôi và Hà không phải là bạn tốt của nhau.

        Những người bạn của tôi bây giờ thay vì kín tiếng như lúc đầu thì họ cởi mở và niềm nở với tôi và mọi người. Tôi đã có một tình bạn tuyệt vời trong hoàn cảnh rất khó khăn. Bây giờ thỉnh thoảng ha vẫn trêu tôi về mùa thu năm lớp 2 đó, nhưng chúng tôi đã thân nhau hơn.

        Đọc thêm 🔥 Kể về những lỗi em mắc phải ở lớp 8 🔥 15 bài văn ngắn hay

        Hãy kể về một sai lầm mà bạn mắc phải ở lớp 9 hoặc – Văn mẫu 2

        Bài văn kể về một lỗi lầm hay của em lớp 9 sẽ mang đến cho các em học sinh những ý tưởng thú vị để vận dụng vào bài viết của mình.

        Trong cuộc đời mỗi người ai chẳng có lúc mắc sai lầm. Nhưng điều quan trọng là sau mỗi sai lầm, chúng ta đều biết hối hận và sửa sai. Tôi cũng đã từng mắc lỗi với người bạn thân nhất của mình, vì lỗi lầm đó mà tôi suýt nữa đã tự tay giết chết một tình bạn tốt đẹp.

        Tôi và Hoa chơi với nhau từ nhỏ, nhà lại sát vách nên thân nhau hơn, đi đâu cũng dính nhau như hai chị em. Gần nhau là thế nhưng người ta vẫn thường bảo hoa như hai cục nam châm trái dấu. Hoa dịu dàng, ít nói, trầm tĩnh và ổn định, trong khi tôi tinh nghịch hơn, luôn hoạt bát và có thể nói chuyện thoải mái với bất cứ ai. Lúc này lại cười, coi như bù trừ cho nhau.

        Ngoài việc cùng nhau đến trường hàng ngày, Hứa còn giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập, nhờ có Hứa mà tôi đã tiến bộ rất nhiều. Hôm đó, thầy vào lớp gọi một vài bạn lên kiểm tra bài cũ, trong đó có tôi. Vì đang học ở nhà nên tôi trả lời một cách tự tin và cô cho tôi một điểm 10 đỏ tươi vào vở. Khi tôi có thể ghi nhớ chi tiết từng ngày tháng và địa điểm trong một lớp học lịch sử lâu đời, các bạn cùng lớp nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ.

        Tối hôm đó, vì có một chương trình hay trên tivi nên tôi rất thích, và vì chủ quan cho điểm nên tôi không xem lại. Không ngờ hôm sau cô kiểm tra 15 phút, tôi ngồi vò đầu cắn bút không nhớ nổi một chữ. Đồng thời, bên cạnh tôi, những bông hoa được thực hiện từ bây giờ. Chỉ còn 5 phút nữa, tôi lo lắng đến mức chộp lấy thẻ của Hứa và nhanh chóng sao chép nó. Buổi học hôm sau, cô trả bài kiểm tra hôm đó và nói:

        -Cô rất buồn vì lớp mình đã ăn cắp ý tưởng của nhau, đó là bài Hoa phong lan và loài hoa, cô cho hai bạn 3 điểm, nếu có thắc mắc các em có thể tìm gặp cô sau giờ học.

        Khi được xét nghiệm, tôi choáng váng và mắt mờ đi. Tôi mù quáng nghĩ rằng đó chỉ là một bài kiểm tra và tôi đã xin lỗi vì điều đó sau giờ học. Sau khi tan học, Hoa Nhi không đợi tôi quay lại mà rời đi trước. Đám học sinh xì xào bàn tán:

        -Sao hôm nay Hoa không học bài, cô ấy luôn chăm chỉ.

        Giờ đây, tôi rất hối hận và hiểu ra lỗi lầm của mình. Vì sự bất cẩn của tôi, tôi đã làm tổn thương bông hoa. Không biết làm sao, tôi vội chạy theo Hứa xin lỗi. Sau khi đuổi kịp Hoa Nhi, tôi thở hổn hển nói:

        -Những bông hoa. lấy làm tiếc. Bạn bị điểm kém vì tôi.

        Hoa Nhi cười nhạt:

        -Không sao đâu, anh cũng không giận em đâu.

        Lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không kịp thời sửa sai, có thể sẽ mất đi người bạn tốt như hoa.

        Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm đó, tôi lại cảm thấy xấu hổ và tự nhủ phải quan tâm hơn đến cảm xúc của người khác, nếu không, tôi sẽ đánh mất đi những người trong cuộc đời đã luôn yêu thương và giúp đỡ mình.

        Cách nhận thẻ cào miễn phí Nhận thẻ cào miễn phí mới nhất

        Văn 9 kể về một lần em mắc lỗi – ví dụ 3

        Ngữ Văn 9 về một lần lầm lỡ điên cuồng là đề tài hay và ý nghĩa giúp giáo dục học sinh về nhận thức, tư tưởng của bản thân.

        Trong cuộc sống không thể tránh khỏi sai lầm, phạm sai lầm là chuyện bình thường, quan trọng là con người phải nhận ra và thay đổi bản thân. Những sai lầm mà tôi đã mắc phải với mẹ hồi lớp năm là những lỗi lầm mà tôi sẽ luôn ghi nhớ. Từ trước đến nay, tôi luôn cay đắng và thất vọng về bản thân vì quá ích kỷ và bồng bột.

        Tôi còn nhớ khi tôi học lớp 5, câu chuyện xảy ra vào một buổi chiều chủ nhật, cũng là ngày sinh nhật của bạn tôi. Theo lịch thì chủ nhật là ngày em học tiếng anh, hôm đó là ngày cô giáo dạy bù cho em, tuần trước em có việc bận nên không học được. Vì cô giáo sắp xếp thời gian, không dám quấy rầy nên mẹ tôi không cho tôi nghỉ học, tôi rất tức giận và dằn mặt mẹ.

        Sau đó em bàn với bạn là đi học theo kế hoạch nhưng mẹ em đưa em đến nhà cô giáo, em đứng nhìn em về, đồng thời nhờ bạn em chở đi sinh nhật ở chỗ hẹn . Bằng cách này, tôi mặc một chiếc váy trắng và đi giày, và đến trường trong bộ quần áo bình thường của tôi. Mẹ đón tôi từ lớp về, tôi phi ngay đến điểm hẹn cùng lũ bạn đang đứng đợi từ xa.

        Đi đông người thì chúng tôi ăn ở quán BBQ rồi cùng nhau đi hát karaoke. Tôi luôn chìm đắm trong game, phớt lờ cuộc điện thoại của mẹ và quên mất rằng tôi phải về nhà cô giáo trước khi ra khỏi lớp và đợi mẹ đến đón. Nhưng tôi luôn chìm đắm trong cuộc vui, hết mình hò reo, nhảy múa cùng bạn bè, khi ngoảnh lại thì đã 9h30. Con có 10 cuộc gọi nhỡ của mẹ và 7 cuộc gọi nhỡ của bố, giờ trong lòng lo lắng xen lẫn bất an nên vội vàng nhờ anh chở về.

        Khi mở cửa nhà, chiếc mũ bảo hiểm của mẹ tôi để giữa sân, tôi giật mình, sững sờ một lúc, vội chạy vào nhà thì thấy bố ngồi bên cạnh, hai tay nắm lấy chiếc mũ bảo hiểm của mẹ. và bàn chân và mẹ tôi. Sau đó nằm xuống giường. Tôi vẫn nhớ như in giây phút đó, tôi run hết cả người, không nói nên lời, đầy tội lỗi, tôi chỉ biết ngồi dưới chân mẹ mà khóc thảm thiết, xin lỗi bố mẹ. Vì không thấy em đến trường nên gọi điện cho mẹ em, anh chạy khắp nơi mẹ biết mà không thấy em, em không nghe máy, mẹ em lên cơn đau tim nên đã ngất đi trong trước nhà đổ xuống.

        Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó, nhìn hình ảnh mẹ tôi ngất đi trên giường, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, tôi tự trách mình, tôi đã quá ích kỷ mà quên mất cảm giác của những người xung quanh. Nhưng mẹ không hề giận mà còn giải thích cho tôi hiểu, phân tích đúng sai khiến tôi càng giận bản thân mình hơn.

        Trong khoảng thời gian đó, tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ, càng mặc cảm và càng tự nhắc nhở mình phải trân trọng những gì mình đang có và đừng làm bố mẹ buồn nữa. . Sai lầm đó sẽ mãi là bài học đắt giá cho tôi, sẽ là lần cuối cùng tôi làm bố mẹ phải lo lắng buồn phiền, tôi sẽ tự nhủ phải sống thật tốt và xứng đáng với tất cả những gì bố đã làm. mẹ đối với tôi.

        Có thể bạn sẽ kể cho tôi nghe câu chuyện 10 năm sau tôi trở lại thăm ngôi trường tôi đang học, tôi đang học 15 môn học xuất sắc nhất

        Hãy kể những lỗi em mắc phải ở lớp 9 – Văn mẫu 4

        Tham khảo bài văn kể về một lỗi lầm của em lớp 9 gồm văn tự sự chi tiết hoặc có kết hợp yếu tố miêu tả và biểu cảm.

        Mọi người đều là tổng hòa của tốt và xấu, đúng và sai, không ai giống ai. Con người dù giỏi nhất cũng mắc sai lầm trong cuộc đời và tôi cũng vậy, tôi đã không ít lần mắc lỗi với thầy cô trong quãng đời học sinh của mình. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên lần Thu Thu mắc lỗi.

        Chuyện xảy ra cách đây không lâu, khi tôi học lớp 7. Anh đừng tự hào nhé, em là một cô gái xinh đẹp, học giỏi, đứng nhất lớp 7 và hay tham gia các hoạt động. Hạnh kiểm ở trường nên được thầy cô, bạn bè yêu mến. Tôi không chỉ là niềm tự hào của gia đình, mà còn là niềm tự hào của cô giáo đứng lớp. Cô thương tôi đến mức phong tôi làm lớp trưởng và giám sát chặt chẽ việc học của các học sinh.

        Nửa học kỳ đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ, dưới sự lãnh đạo của tôi, các em đều tiến bộ rõ rệt, kỷ luật cũng được duy trì rất tốt, các em luôn đứng trong top đầu của trường. Vì vậy, học sinh rất yêu quý và kính trọng tôi. Nó khiến tôi vô cùng hãnh diện và tự hào. Nếu hồi đó tôi nói ra mọi chuyện một cách bình tĩnh như vậy thì tôi đã trở thành một người hoàn hảo và sẽ không bao giờ mắc sai lầm trong đời. Có, nhưng…

        Tôi còn nhớ hôm đó thầy chủ nhiệm đến lớp có vẻ mệt mỏi. Có lẽ đi dưới nắng khiến cô ấy bị cảm lạnh. Cô ấy nhờ tôi chịu trách nhiệm ra đề cho các bạn, đó là việc tôi thường làm cho cô ấy. Cô giáo ngồi trên bục đọc đề và bảo tôi chép đề lên bảng. Ngay từ khi tôi nhìn thấy tiêu đề, toàn thân tôi đã run rẩy. Trời ạ, đây chính là phần hôm qua mình chủ quan học không kỹ, nhưng lại là câu được nhiều điểm nhất. Trong lòng tôi hơi buồn, sau đó tôi định thần lại, viết xong phần đó lên bảng và bắt đầu quay lại làm bài.

        Hai tác phẩm đầu tiên chưa đủ làm tôi choáng ngợp, nhưng đến tác phẩm thứ ba, tôi đã bị thổi bay, đây là một dạng cao cấp hơn. Không thể nghĩ ra một cách để làm điều đó. Dù mệt nhưng thầy vẫn quan sát chúng em rất kỹ để tránh gian lận. Tôi càng sốt ruột, quay đi quay lại tìm chiếc phao cứu sinh. Nhưng tôi đã không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ từ bất cứ ai. Tôi đã thực sự sợ hãi trong mười lăm phút cuối cùng… Lúc đó, thầy mệt mỏi đến mức gục xuống bàn. Tôi nhanh chóng lật qua cuốn sổ công thức nấu ăn nâng cao mà cô ấy đã dạy tôi trong buổi học trước, và ngập ngừng…

        Nếu tôi mở sách ra và hoàn thành xuất sắc buổi học, sẽ không ai biết rằng tôi vẫn là một cô gái ngoan về mọi mặt, và tôi vẫn là niềm tự hào của gia đình. Nếu không, cô sẽ vấp phải sự phản đối từ bạn bè và thầy cô. Cuộc đấu tranh trong một thời gian dài cuối cùng sẽ biến mất. Tôi không chần chừ nữa, mở cuốn sổ ra trong lúc không ai để ý. Chỉ cần nhìn vào nó, tôi biết cách làm bài tập của mình. Khi trống đánh, công việc của tôi đã xong.

        Ngày nhận được kết quả, điểm 10 tròn trĩnh, đỏ rực trên trang giấy làm tôi vui lắm. Cô giáo nở nụ cười rạng rỡ và tràn đầy tự tin. Chính đôi mắt ấy đã làm tôi hối hận. Anh tin tưởng tôi như vậy, sao tôi dám dối anh, dối anh. Nhưng tôi không đủ dũng khí để thừa nhận. Khi tôi đi thi về, lòng tôi như lửa đốt, vừa nhắc đến tên tôi, tôi đã nghĩ họ nói rằng tôi gian lận, và tôi chỉ nhìn tôi mà sợ hãi. . . Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa. Khi tan học, tôi mạnh dạn lên tỏ tình với cô giáo.

        Xem Thêm: 7 Phân tích khổ thơ thứ 3 của bài thơ Việt Bắc – Tố Hữu mới nhất

        -Thưa cô, em muốn bị điểm 0, bài tập vừa rồi em đã không trung thực

        Cô ấy đặt tay lên vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:

        – Tôi đã biết bạn không trung thực ngay từ khi bạn làm bài kiểm tra. Nhưng bà không trách con trai vì bà muốn con nhận lỗi. Cô ấy đã đợi bạn rất lâu, tưởng rằng mình đã tin nhầm người. Nhưng không, tôi đã không làm bạn thất vọng. Trong cuộc sống này không thể tránh khỏi những sai lầm, nhưng điều đáng quý nhất là biết tự sửa sai…

        Tôi bất ngờ trước những gì cô ấy nói… hóa ra cô ấy đã biết hết mọi chuyện, chỉ đợi tôi nói ra sự thật. Nếu hôm đó bình tĩnh mà được 10 điểm thì không biết sau này sẽ ra sao…

        Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi làm giáo viên tức giận vì không trung thực. Sau lần đó, tôi nguyện sẽ chăm chỉ học tập, tu dưỡng đạo đức, có như vậy tôi không chỉ là người có tài, có tri thức mà còn là người biết phân biệt đúng sai, sống lương thiện không sự khoe khoang.

        Tưởng tượng 20 năm nữa tôi về lại quê hương 🍃15 bài hát hay

        Kể về một lỗi lầm của em năm lớp 9 khiến mẹ buồn – văn mẫu 5

        Bài văn kể về một lỗi lầm năm lớp 9 khiến mẹ tan nát cõi lòng với những chi tiết chân thực sẽ là thông tin hữu ích cho người đọc.

        Tôi nghe nói: “Ai trong đời cũng phải biết ơn những khuyết điểm của mình”. Tất cả chúng ta đều phạm sai lầm ít nhất một lần trong đời. Những sai lầm đó sẽ giúp bạn nhận ra những hạn chế, khuyết điểm của mình, giúp bạn có động lực tìm cách khắc phục, để bạn ngày càng hoàn thiện mình hơn. Tôi cũng vậy, tôi đã phạm nhiều sai lầm khác nhau, nhưng những lỗi lầm tôi đã mắc phải với mẹ vẫn luôn ám ảnh tôi.

        Tôi còn nhớ hôm đó là kỷ niệm 15 năm ngày cưới của bố mẹ tôi, cả nhà vô cùng háo hức và háo hức chuẩn bị cho ngày đặc biệt này. Bố mua cho vợ yêu một chiếc nhẫn thật đẹp. Gia đình đã có một bữa tối đầm ấm và hạnh phúc. Sau khi nhận món quà từ người cha, người cha cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay con, còn ánh mắt người mẹ ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ.

        Khi tôi nhìn thấy nó, tôi cũng rất hài lòng. Chiếc nhẫn của mẹ có những viên đá quý lấp lánh rất đẹp và ngay từ giây phút đầu tiên tôi nhìn thấy nó, tôi đã yêu nó. Tôi xin mẹ mặc thử, năn nỉ mãi cuối cùng mẹ cũng cho tôi mặc thử một chút. Chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón tay tôi, tôi không nỡ để đến sáng hôm sau, mẹ tôi không phát hiện ra nên tôi lén mang chiếc nhẫn quý giá đến trường.

        Tôi hãnh diện khoe với bạn bè, ai nhìn thấy chiếc nhẫn cũng phải ghen tị, tôi vừa sung sướng vừa hãnh diện. Cứ như vậy trong một ngày, cho đến khi tôi về nhà vào buổi tối, và mẹ tôi yêu cầu tôi trả lại chiếc nhẫn cho mẹ. Tôi xúc động tiếc nuối cầm chiếc nhẫn trả lại mẹ. Trời ơi, tôi không có gì trên tay, và chiếc nhẫn đã biến mất lúc nào không biết.

        Tôi tái nhợt và tay run lẩy bẩy, mẹ giục tôi bế nó xuống nhà. Tôi thực sự hoảng loạn, ngồi thụp xuống đất, hai chân nhũn ra, đứng không nổi nữa. tôi nên làm gì? Làm thế nào để tôi nói với mẹ tôi? Trời ơi, sao tôi ngu thế, sao hôm qua tôi lại đánh mất bảo vật vô giá mà ba tôi đã tặng cho mẹ tôi. …

        Tôi cố lấy lại bình tĩnh và lục lọi trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, hoảng loạn của mình xem nó có thể hạ cánh ở đâu. Nhưng đầu óc tôi trống rỗng. Mẹ tôi vì nhìn lâu quá nên chạy vào phòng, thấy tôi ngồi dưới đất liền vội vàng chạy tới hỏi. Tôi đã thổn thức không nói nên lời:

        – Mẹ ơi, con làm mất chiếc nhẫn bố tặng rồi à? Mẹ ơi, con phải làm sao bây giờ? Con xin lỗi mẹ.

        Trong dòng nước mắt còn đủ thấy khuôn mặt mẹ tái nhợt, đôi mắt buồn, những giọt nước mắt to tích tụ nơi khóe mi, khóe mi chực rơi. Nhìn mẹ, tôi càng thấy ân hận và xót xa. Chỉ là tại tôi, sự bất cẩn của tôi, sự khoe khoang của tôi, đã đánh mất món quà yêu thích của mẹ tôi. Dù tôi có van xin thế nào cũng không thể xóa bỏ lỗi lầm mà mẹ con tôi đã gây ra. Mẹ ôm tôi nhẹ nhàng và động viên tôi rằng không sao đâu, rồi bố mua cho mẹ một chiếc nhẫn khác. Dù nói ra những lời đó nhưng tôi hiểu mẹ buồn như thế nào.

        Bố biết chuyện buồn lắm, bữa ăn của chúng tôi cũng trở nên nhạt nhẽo hơn trước. Nhìn bố mẹ như vậy tôi càng thấy ân hận hơn. Tôi quyết định đi tìm chiếc nhẫn sau bữa tối. Tôi vội chạy lên cầu thang lục lọi trong chiếc cặp, hộp bút, từng cuốn sổ v.v…, càng tìm càng tuyệt vọng mà không thấy chiếc nhẫn đâu cả.

        Đang định bỏ cuộc thì chợt thấy bên cửa nhà vệ sinh có ánh sáng lóe lên, tôi vội chạy vào nhà tắm thì thấy chiếc nhẫn nằm đó. Tôi đã nhảy cẫng lên vì sung sướng, cầm chiếc nhẫn trên tay. Có thể trong lúc tắm, bàn tay nhỏ hơn chiếc nhẫn của tôi đã rơi ra lúc nào không biết. Tôi cầm chiếc nhẫn chạy vội xuống trả mẹ. Mẹ và bố đã rất hạnh phúc khi họ nhìn thấy nó.

        Tôi cảm thấy vô cùng sung sướng và hạnh phúc khi được trao lại chiếc nhẫn cho mẹ. Đồng thời, qua khoảng thời gian đó, tôi cũng rút ra cho mình một bài học. Khi mượn tiền của ai thì phải yêu quý, tôn trọng, coi như của mình.

        Chia sẻ cơ hội Nạp tiền tức thì miễn phí Thẻ nạp tiền tức thì miễn phí mới

        Nói về một sai lầm mà tôi sẽ không bao giờ hối hận – Mẫu 6

        Xem Thêm : Bảng đơn vị đo diện tích và cách quy đổi các đơn vị đo diện tích

        Với những sai lầm trong quá khứ, sẽ có nhiều hối tiếc, và điều quan trọng nhất là những bài học còn lại. Đây là một bài viết mẫu về một sai lầm mà bạn sẽ không bao giờ hối tiếc:

        Trong cuộc đời, mỗi chúng ta đều mắc nhiều sai lầm, nhưng có những sai lầm chúng ta sẽ không bao giờ quên. Giờ đây, mỗi khi nghĩ đến cô giáo dạy văn lớp 7 của mình, lòng tôi lại nhói đau vì đã cư xử thô lỗ với cô.

        Tôi là đứa trẻ kém may mắn nhất thế giới – đó là cách tôi luôn nghĩ về mình. Mẹ tôi sinh ra tôi, nhưng tôi không có cha. Lớn lên, tôi luôn bị những người xung quanh coi thường và chế giễu là “con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con chơi với tôi. Mẹ con tôi sống như vậy trong căn nhà nhỏ dột nát cuối dãy.

        Từ nhỏ đến lớn, trừ mẹ ra, tôi chưa từng thấy ai tốt với mình. Mẹ con tôi sống côi cút, không người thân thích, bị mọi người xung quanh khinh rẻ. Con người thật xấu xa và độc ác trong mắt tôi – ngoại trừ người mẹ dịu dàng mà tôi hết lòng yêu thương và kính trọng. Khi còn đi học, tôi không chơi với các bạn cùng lớp, luôn thờ ơ và thờ ơ với những người xung quanh.

        Năm ấy, tôi học lớp bảy. Tiết học văn, tiết học hôm nay là bài văn nghị luận. Cô giáo giảng bài về chủ đề “lá lành đùm lá úa”. Cô đã dùng nhiều lý lẽ và ví dụ xác đáng, cụ thể và thiết thực để cho chúng ta thấy rằng đây là lòng tốt của người Việt Nam chúng ta. Sau giờ học, cô yêu cầu cả lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Ở tiết học tiếp theo, cô ấy nhờ một số bạn nộp bài cho cô ấy chấm điểm – trong đó có tôi. Cô gọi điện hỏi em: “toàn, sao em không làm bài mà để trống bài? Không hiểu bài à? Em không hiểu anh giải lại chỗ nào?”

        Phản ứng của tôi thật bất ngờ, cả lớp nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi vặn cổ trả lời cô ấy: “Anh không làm vì anh không muốn làm, không phải vì anh không hiểu. Tất cả đều là dối trá, đều là bịa đặt, trên đời này làm gì có chuyện đó được.” nhân ái, thương người. Tại sao phải chứng minh như vậy Lời nói dối đó có phải là sự thật không?” Tôi không biết mình đang nói về cái gì. Có lẽ, đó là những điều mà ngày nay đã phải kìm nén rất lâu.

        Cả lớp nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Mặt cô giáo cũng tái mét, người run lên vì tức giận. Cô không nói mà bước nhanh ra khỏi lớp. Tôi biết bạn đang tức giận. Có phải vì bạn sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc trước khi come out? Tôi thoáng hối hận vì đã quá lời với cô ấy, nhưng tôi không nghĩ mình sai. Anh tiểu đội trưởng nhẹ nhàng tiến lại gần tôi: “Sao em lỗ mãng thế? Anh đi xin lỗi cô ấy đi!” Tôi tức giận nói: “Tôi không sai, tôi không sai!”

        Sau sự việc trên, tôi đã nghĩ mình sẽ bị đuổi học hoặc ít nhất là mời bố mẹ. Tôi chỉ lo mẹ sẽ buồn. Vào cuối giờ, cô ấy yêu cầu tôi gặp riêng cô ấy. Tôi biết mình sẽ bị khiển trách nặng nề. Tôi đi vào phòng giáo viên, và cô ấy đang ngồi đó, trông buồn bã. Nước mắt trào ra trong đôi mắt đen láy của cô. Tôi đoán cô ấy vừa khóc, vừa ngạc nhiên.

        Tôi càng ngạc nhiên hơn khi cô không trách mắng mà nhẹ nhàng phân tích, nói cho tôi biết là tôi đã nghĩ sai. Bạn đã luôn gần gũi và giúp đỡ tôi, cô ấy luôn quan tâm và yêu thương tôi. vô cùng xin lỗi. Tôi khiêm tốn xin lỗi bạn. Cô ấy xoa nhẹ đầu tôi và nói: “Thật tốt khi em hiểu, anh không nên mất lòng tin vào con người như thế này! Anh không giận em đâu”. .

        Tôi rất biết ơn vì bạn đã dạy cho tôi bài học về lòng rộng lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin vào nhân loại.

        Chia sẻ thêm với bạn bè🍀Nói về một việc làm tốt góp phần xây dựng quê hương🍀15 bài viết hay nhất

        Kể về một lỗi em mắc phải năm lớp 9 nhưng viết đẹp – văn mẫu 7

        Bài văn mẫu hay về một lỗi lầm của em lớp 9 sẽ là tài liệu tham khảo hay giúp các em rèn luyện kỹ năng làm văn và cách xây dựng cốt truyện văn tự sự.

        <3

        Tôi tự nhủ. Nhưng vì một phút nóng nảy, cô giáo dạy văn của tôi đã buồn và thất vọng.

        Tôi nhớ rất rõ hôm đó là tiết học văn, cô giáo yêu cầu tôi viết văn trong lớp. Thành thật mà nói, tôi đã không chuẩn bị bài học ngày hôm đó. Vì chủ quan nên tôi đã không đọc kỹ các công trình mà mình nghiên cứu. Vì vậy, tôi không thể viết trong lớp. Nội dung tác phẩm còn không hiểu thì lấy đâu ra kiến ​​thức để làm việc? Tôi đành viết qua loa, đại khái. Luận án của tôi là không đủ.

        Đến giờ về, tôi đoán điểm mình kém nên vội chạy lên bục rủ cô đi thi. Cô gật đầu, cầm lấy xấp bài và vội vã xuống lầu để đưa cho bạn bè. Lòng tôi đầy bất an. Sau đó, lời tiên tri của tôi đã trở thành sự thật. Tôi phát hiện ra rằng tôi chỉ nhận được điểm 3 cho bài tập của mình. Vì vậy, tôi nhanh chóng gấp bài tập về nhà và viết ngay vào vở. Tôi chợt nảy ra một ý…

        Cô giáo yêu cầu chúng tôi đọc điểm cho cô ấy nghe và ghi điểm vào vở. Giọng tôi vang lên khi được gọi tên:

        – Ừ, tám điểm!

        Cô ấy gọi cho một người bạn khác và tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Sau khi cho điểm, cô yêu cầu những em đạt điểm cao đọc to đoạn văn trước cả lớp để các em tham khảo. Cô ấy gọi tên tôi để đọc bài báo đầu tiên. Thế là tôi như người mất hồn. Tôi đứng đó như người bình thường, không nói nên lời. Giáo viên xuống để xem xét bài tập về nhà của tôi. Sau khi hiểu ra “Tại sao bạn không đọc bài báo?”, khuôn mặt cô ấy thay đổi. Nhưng lúc đó cô ấy không nói gì cả. Cả lớp đang nói rất nhiều, cô giáo yêu cầu cả lớp im lặng và gọi tên một bạn khác đọc to đoạn văn. Nghe bạn đọc rõ bài mà mình ngại quá.

        Lúc đó tôi chỉ muốn khóc thật to để trút bỏ nỗi uất ức cho những lời nói dối của mình. Tôi thầm nghĩ: Tại sao mình lại phải nói dối cô giáo như thế này? Làm thế nào tôi có thể loại bỏ lỗi của mình? Nhiều câu hỏi vẫn còn lởn vởn trong đầu tôi. Cô giáo hiểu tâm trạng của cô và mời cô ngồi xuống. Không ai trong lớp biết tôi nói dối. Đây có lẽ là vấn đề lớn nhất với một học sinh giỏi như tôi. Vì một ý nghĩ ngây thơ, cô giáo rất buồn. Xin lỗi, nhưng đã quá muộn.

        Khi lớp học kết thúc, tôi nhìn thấy giáo viên. Con xin thầy tha lỗi. Cô bình thản nói: “Mẹ thất vọng vì con là học sinh giỏi mà điểm thi lại như vậy? Mẹ càng thất vọng hơn vì con đã nói dối mẹ. Mẹ mong con tỉnh táo và học tập tốt hơn. Bây giờ mẹ tha thứ cho con nhé. Đừng lo lắng, hãy cố gắng đọc thêm.”

        Những lời nói của cô ấy đã chạm đến tận sâu thẳm tâm hồn tôi. Lời khuyên nhẹ nhàng mà sâu sắc. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, dịu dàng. Tuy nhiên, tôi vẫn còn rụt rè và sợ vướng vào rắc rối, cô giáo nhẹ nhàng nói: Ai cũng có lỗi lầm, chỉ cần biết mà sửa. Chúc em luôn là học sinh ngoan. Cố gắng hơn một chút và tôi sẽ giúp bạn với kiến ​​​​thức văn học của bạn. “

        Lời khuyên của chị lúc đó như lời mẹ dặn. Trái tim tôi ấm áp. Tôi bớt sợ hãi vì cô ấy thực sự tha thứ. Ồ? Tấm lòng thầy độ lượng, bao dung. Lời dặn của chị tôi không thể nào quên, như suối chảy. Thanh xuân ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn.

        Từ buổi thi hôm đó, tôi đã nhận được một bài học sâu sắc. Đây là lớp học “tôn sư trọng đạo”, “biết ơn thầy”. Tôi cũng đã học được một bài học quý giá về sự trung thực. Đừng đánh mất niềm tin của mình, đừng chà đạp lên lòng tin của người khác. Làm bài tập về nhà một cách trung thực, làm bài kiểm tra một cách trung thực và đối xử với giáo viên một cách trung thực. Đứng thứ hai sau trung thực là tính kiên trì, không chủ quan, không ỷ lại… tất cả những đức tính này sẽ giúp chúng ta ngày càng trở thành người tốt hơn.

        Đọc thêm cho bạn ☀️ Kể về một việc tốt em đã làm để bố mẹ vui lòng ☀️ Bài văn mẫu ngắn

        Kể về một lần em mắc lỗi năm lớp 9. Được điểm cao – Ví dụ 8

        Đọc một bài viết về một sai lầm lớp 9 đạt điểm cao để lại ấn tượng mạnh và thông điệp ý nghĩa cho người đọc.

        Bây giờ, nhiều năm sau, tôi mới có đủ can đảm để nhớ lại ngôi trường của cô Curie, nhớ lại năm học êm đềm ấy qua một ký ức sai lầm-lần đầu tiên, và duy nhất, nhưng đủ để làm tôi xấu hổ cho đến tận bây giờ, tôi’ tôi chỉ là một học sinh lớp tám câm.

        Mỗi ngày em đi xe đạp đến trường đều được chú bác là bác bảo vệ ghi vé phạt. Tôi rất sợ bị mất vé, vì nếu tôi làm thế, tên của tôi sẽ bị ghi vào “Sổ đen”. Bây giờ nghĩ lại, tôi không thể nhịn cười cho sự ngu ngốc của mình. Cuốn sổ bìa da màu đen chỉ là vở bài tập của bác bảo vệ, tôi cứ nghĩ đó là cuốn sổ bìa da màu đen có ghi tên từng học sinh.

        Một buổi chiều tan học, em lục tung các túi áo, túi quần, lục tung mọi thứ trong cặp mà vẫn không tìm thấy tấm vé của ngày hôm đó. Tôi thực sự hoảng loạn vì đây là lần thứ hai tôi bị mất vé và nó vẫn vậy trong vòng một tuần. Tôi lại lục tung chiếc túi của mình, nhưng thay vì tìm vé xe buýt của ngày hôm đó, tôi lại tìm thấy chiếc vé mà tôi tưởng mình đã làm mất ngày hôm trước. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi… Tôi có thể sử dụng vé này thay cho vé của ngày hôm nay, chỉ cần sửa ngày.

        -Con bé ngừng lại- Tôi giật mình bởi tiếng chửi, vết cắt không còn một giọt máu.

        – Tôi lái xe qua, chúng ta nói chuyện sau. Tôi đậu xe ở góc cabin và nhìn từng phút như hàng thế kỷ, nỗi sợ hãi và hối hận ngày càng lớn. Tôi là người cuối cùng xuống xe. Tôi lúng túng dắt chiếc xe đạp cho anh, không dám ngẩng đầu lên như thường lệ. Muse – Phó Trưởng phòng Quản lý Lữ hành Sinh viên hỏi:

        -Có chuyện gì vậy? – Học sinh đó dùng vé giả!

        Bác Thành đáp, giọng không giấu được sự tức giận, đưa vé cho Muse xem. Tôi muốn khóc, nhưng không phải vì tôi sợ, mà vì tôi xấu hổ. Nàng thơ đang nhìn tôi, tôi không dám ngước nhìn nàng nhưng tôi biết vì tôi cảm thấy ánh mắt nàng thiêu đốt làn da cháy bỏng của tôi

        -Đây là chị dâu mình, lớp 8i. Cô nói với chú, giọng buồn buồn.

        – Tôi tài trợ cho cô ấy.

        Rồi cô ấy nói với tôi:

        -Em sẽ báo cáo với cô giáo chủ nhiệm và không bao giờ tái phạm nữa. Nói dối là không tốt. Cô nói rất nhẹ nhàng nhưng từng chữ, từng chữ như xoáy sâu vào tim tôi. Tôi lẩm bẩm một mình:

        Xem Thêm: Tuyển Tập Thơ Thanh Thanh Tục Tục Hay Nhất Của Hồ Xuân Hương

        – Ừ.

        Chiều hôm đó, thay vì ra ngoài như thường lệ, tôi chui vào trong phòng trùm chăn. Tôi nhắm mắt nhưng không ngủ được, nỗi sợ hãi lấn át tâm hồn tôi.

        Chỉ ngày mai chuyện này sẽ được đưa ra trước toàn trường và mọi người sẽ biết rằng tôi là kẻ nói dối. Bố mẹ sẽ làm gì khi biết mình có đứa con nói dối? Còn lớp tôi thì sao, cô chủ nhiệm và các bạn lại “dính dáng” đến một đứa hư hỏng như tôi có xấu hổ không? “Ai được cứu thì sẽ được cứu! Tôi là người đã rời đi, nhưng tôi không thể ảnh hưởng đến ai nữa!” Tôi đứng dậy và bắt đầu viết ba bản kiểm điểm, một cho nàng thơ, một cho giáo viên chủ nhiệm và một cho thành phố A, và kể lại những gì đã xảy ra.

        Tôi thừa nhận lỗi lầm của mình, nhưng không xin tha thứ, vì trong thâm tâm tôi hiểu tội lỗi của mình rất lớn… Tôi chỉ xin đừng đem chuyện này ra trước toàn trường, kẻo cô giáo chủ nhiệm. và bạn bè phải Xấu hổ với tôi rằng khối lãnh đạo đã không làm mất uy tín của tập thể lớp. Còn tôi, tôi sẵn sàng chấp nhận hình thức kỷ luật cao nhất: buộc thôi việc. Tôi sống trong nơm nớp lo sợ suốt mấy ngày sau, chờ kỷ luật nhưng mãi không thấy. Mọi người dường như đã quên đi lỗi lầm của tôi. Một ngày cuối năm chia tay chúng tôi, nàng Thơ nói:

        -Mặc dù lớp các em sôi nổi, tinh nghịch nhưng cô thấy ở các em đều có sự đoàn kết, yêu thương nhau và hết lòng. Ở đó, cô ấy ngừng nói và mỉm cười với tôi. Một nụ cười kín đáo chứa đựng thông điệp: cô giáo và chú đã tha thứ cho tôi.

        Ba năm đã trôi qua, mỗi khi nghĩ lại, tôi luôn nghĩ, mình sẽ ra sao nếu không có sự bao dung, độ lượng của nàng thơ, cô giáo chủ nhiệm và cả cô chú ngày ấy? Có lẽ tôi chỉ cần bị kỷ luật nhẹ, có thể nói ra trước toàn trường… chỉ thế thôi cũng đủ kết liễu một học sinh ngoan. Có người nói: “Đình chỉ học, buộc thôi học… có những hình thức kỷ luật khác nhau nhưng đều khiến một học sinh xuống dốc nhanh hơn”.

        Sự bao dung của Bác và Dì đã khiến tôi không thấy mình là người buông thả tự do, vì vậy bây giờ tôi đang cố gắng thành thật và cho rằng câu chuyện này luôn là sai lầm đầu tiên và duy nhất của tôi.

        Hướng dẫn học🔥Kiếm thẻ cào miễn phí🔥Kiếm tiền trực tuyến Kiếm thẻ cào

        Bài văn kể về một lần em mắc lỗi có chọn lọc ở lớp 9 – Ví dụ 9

        Bài văn kể về một lần em mắc lỗi lớp 9 sẽ giúp các em học sinh rèn luyện cách xây dựng cốt truyện, chọn nhân vật phù hợp với chủ đề.

        Trong cuộc đời ai cũng có khuyết điểm. Nhưng luôn có những khuyết điểm khiến chúng ta phật lòng. Đây là trường hợp của tôi. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in câu chuyện ngày hôm đó. Tôi xin lỗi vì những sai lầm của tôi làm bạn buồn, nhưng tôi chắc rằng bạn sẵn sàng thông cảm và tha thứ cho tôi.

        Tôi vốn là học sinh chuyên toán trong lớp. Tôi đạt điểm chín và điểm mười trong mọi bài kiểm tra. Mỗi lần cô gọi điểm, tôi luôn rất tự hào, đáp án rất rõ ràng khiến học sinh ấn tượng. Một hôm, trong giờ ôn tập, em chủ quan không ôn bài cũ. Như thường lệ, cô ấy sẽ bảo bạn lên bảng để lấy điểm. Tôi nhất quyết không cho cô ấy gọi cho tôi vì tôi đã có kết quả kiểm tra miệng. Vì vậy, tôi thong thả nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, và thả hồn tưởng tượng về trận kéo co giữa lớp tôi và lớp bảy chiều nay.

        Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra, và một tin “rung động” khiến cả lớp tôi vô cùng phấn khích. Giáo viên yêu cầu chúng tôi lấy bài kiểm tra ra. tôi có thể làm gì bây giờ Em chưa học bài cũ. Khi bạn có một bài kiểm tra, bạn thường cho chúng tôi biết trước để chúng tôi có thể chuẩn bị. hôm nay bạn thế nào? Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, Tiểu Hoa ngồi bên cạnh nhẹ nhàng đẩy tôi ra, nhắc nhở tôi chép đề và làm bài, tôi chợt bừng tỉnh.

        Tôi đã phải vật lộn để viết và xóa. Nhìn xung quanh, tôi thấy các bạn đang làm việc chăm chỉ. Đối mặt với tôi, não tôi như muốn nổ tung, tôi hoàn toàn mất bình tĩnh và không biết phải làm bài kiểm tra như thế nào. Đến giờ nộp bài mà lòng cứ bồn chồn. Tôi đoán xem điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bị điểm kém khi bài đăng được đăng? Tôi sẽ bị mất mặt trước lớp và bị cô giáo khiển trách, chưa kể thế nào bố mẹ tôi cũng sẽ la mắng tôi. Bố mẹ tôi sẽ đốt hết kho tàng truyện tranh của tôi. tôi nên làm gì? tôi nên làm gì? Gợi ý của vấn đề làm tôi lo lắng hơn nữa.

        Rồi thời khắc quyết định đã đến. Như mọi khi, tôi lấy bài hát từ cô ấy và phân phát cho bạn. Liếc nhìn danh thiếp của tôi, số ba làm tôi bối rối. Tôi cố gắng không để ai nhìn thấy và cố gắng giữ khuôn mặt thẳng thắn. Bao nhiêu sóng gió ẩn hiện trên khuôn mặt ấy, đang dâng lên trong lòng cô. Đó là chưa từng có. Bây giờ tôi không biết phải ăn nói thế nào với cô ấy, bố mẹ tôi, bạn bè tôi? Đang vội, chợt nảy ra một ý… Cô giáo bắt đầu ghi điểm vào vở. Nghe tên tôi, tôi bình tĩnh hét lên “Tám!”. Cô giáo hình như không để ý. Tôi thở phào nhẹ nhõm và thầm nghĩ: “Chắc thầy không để ý đâu vì có gần chục bài bị điểm kém!”.

        Để xóa mọi dấu vết, tối hôm đó tôi học lại một lớp khác, rồi dùng bút đỏ gõ chữ “tám” vào chữ viết tay của cô ấy. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo yêu cầu kiểm điểm cả lớp, tôi lại thấy ớn lạnh khắp người. OMG, đúng như “Lời tiên tri”, xui xẻo quá, cô ấy thực sự muốn xem lại ván bài của chúng tôi, vì 8 không khớp với số mà cô ấy tổng kết trước khi đưa bài. Toàn thân tôi lạnh toát và mặt tái nhợt. Tôi chỉ muốn bỏ ra khỏi lớp. Tôi càng hoảng sợ hơn khi nghe cô ấy gọi tên mình. Bạn phát hiện ra tôi đã sửa điểm. Cô ấy gọi cho tôi và gửi ngay cho tôi giấy mời phụ huynh.

        Cả lớp tôi như bị bao trùm trong bầu không khí khô khốc nặng nề ấy. Cô ấy không nói một lời nào với tôi, điều đó càng khiến tôi sợ hãi và bối rối hơn. Tôi không có tâm trạng để học các môn học khác. Tôi đã “ghét” cô ấy biết bao! Em mới vi phạm lần đầu, sao anh không tha cho em. Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù bạn. Sự việc tiếp theo, bố mẹ phạt tôi bằng cách không cho đọc truyện trong vài tuần và bắt tôi làm bài tập toán. Tôi càng “ghét” cô ấy nhiều hơn…

        Thế là một hôm, giờ ra chơi, các bạn chạy đến bàn cô hỏi bài, tôi vội vàng giấu số học bạ và cuốn vở của cô. Tôi chỉ muốn làm cô ấy tức giận và lo lắng… Tôi thấy cô ấy quay lại lớp để thông báo cho cả lớp. Nhưng không ai biết… cô ấy không mảy may nghi ngờ về cậu học trò của mình. Như tôi dự đoán, bạn phải bàn giao cuốn sách của giáo viên chủ nhiệm cho nhà trường. Cô ấy làm mất sách và bị nhà trường khiển trách vì điều đó. Khóe miệng không có một nụ cười, trông cô ấy thật buồn. Cô phải mất một thời gian để làm lại con số đó. Nó khiến tôi thấy thoải mái.

        Một hôm, tôi vô tình mở cuốn sổ của cô ấy. Từng trang, từng trang đều là ghi chép bài tập về nhà, thậm chí còn có cả số trang cô nhớ trên lớp. Cô ấy ghi tên những người bạn bị ốm, nhận xét về những môn học cô ấy cần giúp đỡ, những bạn nào đang tiến bộ… Tôi rất ngạc nhiên. Hóa ra cô ấy đã chăm sóc chúng tôi rất tốt và yêu thương chúng tôi rất nhiều.

        Tôi lật đến trang cuối cùng và cô ấy viết về bài kiểm tra toán gần đây nhất của lớp cô ấy. Tôi ngạc nhiên khi nó viết một đoạn nhỏ về tôi: “Không hiểu sao con gái còn trinh mà làm dữ vậy? Xấu lắm à? Cần phải xem có giúp được gì cho nó không. Thường thì trò ngoan ngoãn lắm”. , Luôn giúp đỡ bạn bè, rất lễ phép…”

        Đọc dòng cảm xúc của chị, tôi thấy khóe mắt cay cay, tim thắt lại. Bây giờ tôi biết rằng cô ấy luôn nghĩ tôi là một học sinh ngoan và luôn lịch sự và tôn trọng cô ấy. Bạn luôn nghĩ mình không thể làm bài tập vì lý do gì chứ không phải vì lười học. Bạn cho tôi ba điểm, cũng xứng đáng. Ba điểm đó khiến tôi tự nhắc mình…

        Ngoài việc trả lại cuốn sách và xin lỗi cô ấy, tôi không biết làm thế nào để chuộc lỗi. Tôi mong bạn có thể tha thứ cho tôi. Nghĩ vậy, sáng hôm sau, tôi định trả sách cho em thì nghe tin mẹ em ốm nặng, không ai chăm sóc, cần về quê gấp. Cô ấy đã nộp đơn xin nghỉ phép…

        Tin này khiến tôi rất sốc. Cả hai cuốn sổ vẫn còn trong cặp của tôi. Tôi không biết làm thế nào để liên lạc với bạn. Đã quá muộn. Nếu lúc đó tôi không sửa điểm, có lẽ tôi đã không gây ra cho cô ấy bao nhiêu lỗi lầm và đau buồn. Và tôi cũng không buồn như bây giờ.

        Tôi không biết phải làm gì nữa, chỉ biết tự hành hạ bản thân mình. Quá nhiều cảm xúc dồn nén trong lòng khiến tôi muốn nổ tung. Tại sao ngày đó tôi lại có một ý nghĩ sai lầm và ngu ngốc như vậy, để rồi bây giờ tôi phải hối hận cả đời? Tôi không bao giờ gặp lại cô ấy và không biết làm thế nào để xin lỗi. Tôi chỉ biết giữ cuốn sổ của em và mong một ngày gặp lại em sẽ trả lại em với lời xin lỗi chân thành. cô…

        Thời gian không ngừng trôi. Bây giờ tôi đã xa bạn. Chiếc ghế cô ngồi giờ đã có cô giáo khác ngồi. Em biết rằng cô giáo sẽ yêu thương và lo lắng cho chúng em nhưng em chỉ mong một ngày nào đó em có thể tìm lại được hình bóng của cô. Tôi hy vọng sẽ gặp lại bạn để xin lỗi và nhận được sự tha thứ và bao dung của bạn. Xin lỗi cô, tôi thực sự xin lỗi…

        Tham khảo🌹Tấm gương học tập, giúp đỡ, vượt khó🌹Sưu tầm hay nhất

        Tuyển tập các bài văn kể về lỗi lầm của em lớp 9 – Ví dụ 10

        Tham khảo bài văn em mắc lỗi cụ thể lớp 9, ý rất hay, diễn đạt thông minh, hấp dẫn.

        Gia đình tôi có hai chị gái, tôi là chị cả và em trai tôi nhỏ hơn tôi ba tuổi. Cha mẹ tôi rất yêu thương em trai tôi, và thường xuyên mắng mỏ và mắng mỏ em tôi. Vì lý do này, tôi đã ghen tị với cô ấy, đánh nhau với cô ấy và làm tổn thương cha mẹ tôi vì câu chuyện của hai chị em.

        Nếu tôi và chị tôi ở nhà mỗi ngày, chúng tôi sẽ cãi nhau. Nếu hai anh em cãi nhau vì chuyện gì, mẹ sẽ nói:

        -Em là con gái, làm con gái anh cũng phải nhường nhịn, ai mà để ý đến những chuyện nhỏ nhặt của em chứ. Ngoài ra, anh còn trẻ con, trẻ con, hay trêu chọc và bất mãn.

        Mẹ nói ra điều này tôi càng giận hơn, lúc đó tôi chỉ nghĩ mẹ thiên vị mình quá, không yêu thương mình nhiều như mẹ. Cho đến một ngày, một chuyện đã xảy ra. Sáng sớm hôm đó, tôi lấy trong con lợn ra 10.000 đồng, định chiều sẽ đưa cho một bạn vì vừa thi tám tuần được điểm cao. Tôi cẩn thận cất tiền vào một chỗ và vội vã đi học.

        Buổi trưa, trước khi đi nấu ăn, tôi kiểm tiền để đi chợ mua đồ về lớp. Nhưng số tiền tôi bỏ vào túi kiểm tra đã không cánh mà bay. Tôi vô cùng ngạc nhiên, lấy túi thử ra, nhìn kỹ, lục lọi trong túi nhưng vẫn không tìm thấy. Rõ ràng là tôi đã bỏ tiền vào túi, hoặc…hoặc anh trai tôi đã lấy nó. Đúng rồi, nhà chỉ có hai chị em, chị học trên gác, tôi để cặp, tôi học ở tầng dưới. Không có nó thì còn ai vào đây, nó có cánh để bay ra khỏi túi mình không?

        Nghĩ đến đây, tôi vội vùng dậy hét lên:

        – Cúp máy! Bạn đã lấy tiền của tôi? – Không… anh… anh… – Anh nói dối. Tởm, làm lớp trưởng ở trường, gương mẫu, không ngờ mày về nhà thế này. Xấu là xấu. Tôi đã nghĩ bố mẹ bạn chiều chuộng bạn vì bạn thông minh và học giỏi. Hãy là một chàng trai tốt và ăn cắp tiền của người khác.

        Tôi gọi anh như tạt nước vào mặt anh, với tất cả sự tức giận và ghen tuông mà tôi có bấy lâu nay. Còn anh, lập tức nằm gục xuống bàn bắt đầu khóc, hai mắt đỏ bừng. Nói sao cũng được, tôi thầm nghĩ: “Đó là nước mắt cá sấu”.

        – Tiền đâu, đưa đây!

        Chiều hôm đó, bố tôi về, tôi kể lại sự việc: Tôi lấy tiền của tôi, nhưng tôi nói bố vẫn không chịu đưa. Cha tôi chắc hẳn đã rất tức giận khi nghe điều này, bởi vì ông đã nghiêm khắc với chính mình trong một thời gian dài. Bố gọi nó xuống và giận dữ hỏi nó:

        – Cúp máy! Tại sao bạn lại lấy tiền của chị tôi? – Con không lấy… con không lấy đâu bố – Nó nhìn bố nói giọng rất bỉ ổi. – Nó không lấy thì ai vào?

        Xem Thêm : Hình Xăm Sóng Nước Đẹp ❤️Top 1001 Tattoo Sóng Biển Mini

        Đứng trong bếp tôi cũng thấy hơi tiếc cho nó nhưng cũng hả hê vì đã ghen tị với nó bấy lâu nay. Vừa lúc mẹ đi làm về, mẹ hỏi nhỏ:

        -Sao bố mày bực thế. – Dạ, bố cháu giận vì anh cháu lấy tiền của cháu nên đã đánh cháu. – là vậy sao?

        Rồi mẹ vội dựng xe ngoài sân rồi bước vào nhà. Mẹ bỗng gọi con:

        -thanh, đây là tiền của anh à? Một tờ 10.000 đồng mới tinh rơi dưới sân đây. Mẹ vừa nhìn thấy nó khi mẹ về.

        Tôi sửng sốt, chợt nhớ ra: “Ừ! Giờ em mới nhớ ra. Em cất tiền vào vở rồi ra sân ôn lại những bài em lỡ, nhưng em cứ tưởng nó ở trong cặp bài thi. Em Chợt nhớ ra mình đã nói thế nào với chị ấy, chị ấy bị đánh thì mừng rỡ khôn xiết, trong lòng tôi dâng lên một nỗi ân hận, tôi vội chạy đến bên em trai xin lỗi, em ấy không những không trách mắng mà còn chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tôi cảm thấy tiếc cho bạn, xấu hổ cho bạn.

        Từ đó, tôi thay đổi thái độ với anh trai mình. Tất cả chúng tôi đều rất yêu nhau và chúng tôi chơi với nhau một lúc rồi mỗi người ngồi vào bàn của mình và học. Đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng anh tôi tuy còn trẻ nhưng lại có tấm lòng cao thượng, tôi lại càng xấu hổ, từ đó tôi trở thành một người chị mẫu mực, càng yêu anh nhiều hơn.

        Đề nghị bạn kể một câu chuyện về người mẫu thể hình 15 ví dụ điển hình nhất

        Bài văn kể về một lỗi lầm của em ý nghĩa lớp 9 – Mode 11

        Bài văn kể về một lần em mắc lỗi năm lớp 9 sẽ là bài học giáo dục quý giá dành cho các em học sinh.

        Trong cuộc đời mỗi người không ai không một lần mắc sai lầm. Sai lầm, thiếu sót là một phần không thể thiếu trong quá trình trưởng thành của mỗi chúng ta. Tôi cũng từng mắc lỗi khiến thầy cô buồn lòng. Đây là một kỷ niệm từ năm lớp tám của tôi.

        Tôi là đứa nghịch ngợm nhất lớp. Tuổi này là tuổi thích thể hiện và được người khác coi là lớn nhất. Nên lúc đó cái tôi của tôi lớn lắm. Chỉ cần tôi không hài lòng, tôi luôn sẵn sàng bày tỏ sự không hài lòng ngay lập tức. Thậm chí chuẩn bị cãi vã và đánh nhau với những người bạn khác. Tuy nhiên, thành tích học tập của tôi luôn nằm trong top 10 của lớp. Vì vậy, bạn cũng nhắm một mắt và mở mắt kia. Chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng. Chính vì thế tôi ngày càng có thêm động lực.

        Hôm đó tôi đến lớp rất sớm. Tiết học đầu tiên hôm nay là tiết văn học. Tôi nằm dài trên bàn nhìn các bạn trong lớp, và tôi tự hỏi liệu có trò chơi nào mới mà tôi có thể chơi trong giờ học không. Một tia sáng lóe lên trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ ra một trò chơi mới. Tôi đã mua một số bột màu vào ngày hôm trước và vẫn còn chúng trong túi của tôi.

        Tiếng trống vang lên, đã đến giờ vào học. Cả lớp ra ngoài xếp hàng. Tôi ngồi một mình trong lớp vì chân tôi đau và tôi không thể di chuyển. Sau khi các bạn ra hết, tôi lấy trong cặp ra hộp bột màu, đi đến bình nước, đổ tất cả vào, cầm đũa khuấy đều. Nói xong tôi về chỗ ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra.

        Buổi học bắt đầu như ngày hôm sau, cho đến khi cô giáo văn của tôi và cô Thủy, chủ nhiệm lớp, đến lấy bình nước và lấy một cốc nước thì mọi chuyện lại trở nên tồi tệ. Cô ấy vừa vặn vòi nước để nước chảy xuống, cô ấy sơ ý làm rơi nước và chiếc cốc bị vỡ. Cả lớp đều bị sốc và có một sự náo động.

        Dưới sàn nhà trong suốt như pha lê, có một màu đỏ chói mắt. Cả lớp sững sờ. Tất cả các bạn nam trong lớp chạy đến chỗ cô ấy và mở chai nước để xem. Toàn bộ chai nước chuyển sang màu đỏ tươi. Cô bình tĩnh lại và bảo các cậu bé quét sàn nhà cẩn thận bằng chổi của chúng để chúng không bị trượt. Sau đó nhờ các bạn khác rót nước từ chai nước. Cô bước đến bàn giáo viên, ngồi quan sát cả lớp. Không biết có tội hay không nhưng tôi luôn cảm nhận được ánh mắt của cô ấy đang hướng về mình. Nhưng không, cô im lặng một lúc rồi nói:

        – Lớp mình có ai từng làm thế này chưa?

        <3 Tôi ngồi yên lặng không tranh cãi với mấy đứa trong lớp. Mụ phù thủy nhìn tôi và tim tôi lỡ một nhịp, bạn không biết tôi đã làm điều đó sao? Rõ ràng là không có ai trong lớp khi tôi ném túi phấn vào xô. Làm sao bạn biết? Nghĩ như vậy, tôi thấy thanh thản hơn rất nhiều, và tôi vẫn ngồi yên như không có chuyện gì xảy ra. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm lâu hơn. Tôi ngày càng cảm thấy xấu hổ. Cô nói, giọng còn gay gắt hơn:

        -Cô hỏi lại ai làm trong lớp?

        Cả lớp đang ồn ào bỗng im bặt. Có lẽ bởi vì cô ấy không bao giờ nói với cả lớp bằng giọng đó nữa. Trong ấn tượng của chúng tôi, cô Thủy là một cô giáo rất hiền lành, tốt bụng và thân thiện, cô chưa bao giờ giận ai cả. Nhưng hôm nay, vì một chuyện mà tôi không nghĩ là to tát, cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc. Bởi vì không ai từng uống thứ nước có màu bột đó. Không khí trong lớp trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cô ấy vẫn nhìn chúng tôi, nhưng không ai trong lớp đứng ra thú nhận. Tất nhiên là có, vì mình làm, mình không thừa nhận thì cũng chẳng ai thừa nhận.

        Xem Thêm: Văn mẫu lớp 12: Phân tích thành ngữ Thi trung hữu họa qua bài thơ Tây Tiến Dàn ý 3 bài văn mẫu lớp 12 hay nhất

        Tôi thấy em nhìn tôi nhiều hơn, ánh mắt em như đang mong chờ một điều gì đó. Tôi cảm thấy lạ lùng. Anh hẳn đã biết đó là lỗi của tôi, đang chờ đợi lời thú nhận của tôi. Nhưng nếu tôi thú nhận, tôi sẽ phải chịu sự phẫn nộ và xấu hổ của bạn. Nếu cô ấy không thú nhận, ánh mắt chờ đợi đó … Cuối cùng, tiếng trống tạm dừng khiến cả lớp thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí căng thẳng trong lớp biến mất. Cô phù thủy nói với chúng tôi trước khi thu dọn đồ đạc và rời khỏi lớp học:

        – Cô buồn!

        Nói xong, cô ấy liếc tôi một cái rồi đi lên phòng hiệu trưởng. Tôi đã nghĩ về đôi mắt của cô ấy cả ngày sau giờ học. Tôi nhìn thấy sự thất vọng lớn trong mắt cô ấy, một nỗi buồn che giấu. Tôi cứ nghĩ về ánh mắt của cô ấy, nhưng tôi không thể tập trung để nghe cô giáo giảng bài. Cuối cùng tôi quyết định nhận tội cùng cô ấy. Tôi biết bạn sẽ tha thứ cho tôi. Khi buổi học kết thúc, tôi chậm rãi thu dọn sách vở. Tôi định đi tìm thì thấy cô ấy đứng ở cửa lớp, như thể biết tôi sẽ ở lại. Tôi bước đến bên cô ấy và nói nhỏ:

        -Cô ơi, em… xin lỗi. Tôi là người đổ sơn vào chai nước. – Tôi ngước nhìn em, mắt em vẫn dán chặt vào tôi, như đợi tôi nói tiếp, em chỉ muốn pha trò. Tôi không ngờ cô ấy lại tức giận như vậy. Thưa cô, tôi thực sự xin lỗi!

        Cô ấy im lặng một lúc, nhưng cô ấy vẫn nói với giọng nghiêm khắc như trong lớp:

        – Cô ấy thực sự tức giận. Anh có biết đây là lần đầu tiên anh làm chuyện nghịch ngợm như vậy không? Những lần khác cô ấy không nói, nhưng lần này cô ấy chỉ trích anh ấy một cách gay gắt. Bột màu bạn mua, bạn có biết nó dùng để làm gì không? Uống vào chắc chắn sẽ nhiễm bệnh, đổ vào thì chạm trực tiếp vào sẽ bị phong cùi sao? bạn bao nhiêu tuổi? khi nào bạn lớn lên

        -em…em…- Tôi lắp bắp trước mặt cô ấy

        – Em à, anh muốn em suy nghĩ kỹ về những gì em đã làm. Bạn là người lớn và bạn phải học cách chịu trách nhiệm cho những hành động của mình, dù lớn hay nhỏ. Tôi tin rằng bạn hiểu những gì tôi muốn nói. – Giọng cô dịu lại, giờ anh còn ở đây, em còn che chở được cho anh, nhưng mai này khi anh lớn lên và bước ra ngoài, nếu anh không đủ vững vàng, không đủ nghị lực, không biết cư xử thì họ sẵn sàng chà đạp lên bạn. bạn hiểu không?

        -Vâng, tôi hiểu bạn. Cảm ơn! – Tôi lẩm bẩm một mình.

        Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ hiểu những lời dạy của cô ấy có giá trị như thế nào đối với tôi. Tôi đã phá vỡ trái tim của bạn và tôi hối tiếc nó. Nhưng cũng vì thế mà tôi lớn lên và tôi học cách chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành. Tất cả là nhờ bạn.

        scr.vn tặng bạn thẻ cào 50k miễn phí kiếm thẻ cào miễn phí

        Hãy kể về lần bạn mắc lỗi năm lớp 9 và là học sinh giỏi-mẫu 12

        Tìm hiểu cách xây dựng nhân vật và tình tiết truyện trong bài viết về một học sinh ngoan khi mắc lỗi năm lớp 9:

        Tôi bắt đầu tập làm thơ từ năm lớp sáu, lớp bảy, các thể thơ tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục bát, thất ngôn… Vừa tập vừa viết. Điếc không sợ súng! Năm lớp tám, tôi có một tuyển tập hơn một trăm bài thơ. Bạn thắng, tôi sẽ cho bạn xem và tôi nói: “Bài thơ của bạn là thơ con cóc, không vần, đọc lên đi…”. Nhưng tôi vẫn “sản xuất” thơ. Tôi được người bạn bổ nhiệm làm “biên tập viên” của tờ báo tường lớp 9c, mỗi tháng xuất bản một kỳ. Đôi khi tôi cảm thấy hãnh diện!

        Tôi thường làm thơ trào phúng đăng báo, “châm biếm” những hiện tượng buồn cười xảy ra trong trường lớp. Bạn tôi nhảy dây bị ngã, tôi làm thơ hoa tránh sét! “Đội cá sấu” lớp 9c bị đội “cua” lớp 8b hạ “3/0” Em viết bài thơ “Bụng trắng” khiến anh đội trưởng chua xót khi đọc hai câu sau tha hương:

        “Cá sấu” bụng trắng màu oải hương và không cha”—bạn có nhớ đời không?

        Số tháng 11, số đặc biệt chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11), tất cả học sinh trong lớp đều phải viết bài. Có 29 bài thơ, 14 bài văn và 7 bức tranh. Tôi có bài thơ “Trạng Nguyên” để châm biếm những người bạn cũ của tôi phụ trách việc học hành và trật tự lớp học.

        Bạn là một học sinh giỏi về mọi mặt, và bạn rất xinh đẹp. Giải nhất cuộc thi “Học sinh giỏi” toàn trường. Trước đây tiếng Anh, toán, lý, văn các môn đều đứng đầu lớp… Nhưng đến cuối tháng 10, tháng 11, việc học ban đầu rõ ràng sa sút. Đề thi trắc nghiệm chỉ được 7 điểm, bài tự luận 2 chỉ được 6 điểm, ở môn Tiếng Anh, nguyên văn không quá 3 câu. bạn đang nói gì vậy. Khuôn mặt buồn ban đầu.

        Bài thơ này của tôi “đau cả bụng”. Bài thơ đó có 8 câu, đây là 4 câu cuối:

        Vườn hồng ở “Vương quốc hoa” tan hoang không mưa gió? Đã bao nhiêu lần bột cỏ phải đối mặt với bột cỏ, và cho đến khi nào?

        Tấm áp phích đã được giới thiệu với độc giả, mọi người đều biết “Vương quốc hoa” ám chỉ bạn học cũ. Đọc xong bài thơ này mà tôi rưng rưng nước mắt. Cô bé lớp 8c nhìn tôi với ánh mắt ngại ngùng. Sau buổi sinh hoạt lớp vào sáng thứ Bảy, thầy hiệu trưởng yêu cầu tôi ở lại với thầy và quay lại sau. Cô giáo khen số tháng 9, 10, 11 của lớp 8c đều đẹp, nội dung phong phú, có một số bài viết hay được nhiều giáo viên đánh giá cao. Cô giáo khen tôi có tiến bộ vượt bậc trong học tập và khả năng làm thơ. Cô giáo nhẹ nhàng hỏi:

        -Con có biết tại sao con học không tốt không?

        – Thưa ông, tôi không biết.

        – Mẹ ốm nặng phải nhập viện. Đêm nào Nguyên cũng phải vào viện chăm mẹ, có khi thức rất khuya. Bố đi làm xa không về kịp. Em gái của Ruan vẫn còn trẻ…

        – Khi làm thơ đăng báo, tôi không tiếc Nguyên. Hãy tàn nhẫn một cách tình cờ. Lần sau rút kinh nghiệm. Nhớ đừng làm bạn buồn nhé. Phải có sự cảm thông, chia sẻ…

        Tôi buồn và hối hận. Nước mắt tôi trào ra. Sau đó, tôi đổi bài thơ đó cho một bài khác về tình bạn. Vào chiều chủ nhật, tôi đến thăm mẹ bạn trong bệnh viện cùng với người bạn, đồng nghiệp và “biên tập viên” thám tử của tôi. Trước khi đi, tôi nói với bạn tôi: “Mong bạn hiểu và tha thứ cho tôi…”

        Khuyết điểm đó là điều mà tôi sẽ mãi mãi hối tiếc. Thịnh đã dạy cho tôi bài học làm người, bài học về tình yêu thương, sự đồng cảm và sẻ chia.

        Chia sẻ 🌼 Hãy kể cho tôi nghe về một thiếu niên dũng cảm mà bạn biết 🌼 Top 15 Người mẫu

        Bài văn ngắn kể về những sai lầm của em năm lớp 9 – Văn mẫu 13

        Đọc ngắn gọn, đủ ý về lần em mắc lỗi năm lớp 9:

        Mọi người đều phạm sai lầm. Tôi cũng thế. Nhưng vì sai lầm đó, tôi đã rút ra được bài học đắt giá cho mình.

        Sau khi trúng tuyển vào một trường trung cấp chuyên nghiệp của huyện, em cảm thấy rất tự hào. Mọi người trong gia đình tôi rất tự hào về tôi. Điều này khiến tôi chủ quan và sao nhãng việc học.

        Trong lớp, tôi đã kết bạn với rất nhiều bạn mới. Chúng tôi thường chơi khăm và làm cho giáo viên rất tức giận. Một lần, tôi bỏ học để đi chơi với bạn bè. Chúng tôi có lớp học ngày hôm đó. Chúng tôi viết giấy phép cùng một lúc, giả mạo chữ ký của phụ huynh, đặt nó trên bàn của cô ấy và rủ nhau chơi cùng nhau. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra. Cô ấy nói cô ấy sẽ gọi cho bố mẹ cô ấy.

        Buổi tối về đến nhà, tôi vừa lo vừa sợ. Nhưng mẹ không những không trách mắng mà còn ân cần hỏi han tôi. Điều này làm tôi rất ngạc nhiên. Ăn xong tôi về phòng học bài. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mẹ vào nói chuyện với em. Mẹ nói rằng mẹ đã nhận được một cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm.

        Tôi hồi hộp chờ nghe tiếng chửi. Nhưng mẹ lại nhẹ nhàng nói với tôi: “Con nào cũng có lỗi lầm. Khi mẹ bằng tuổi con, mẹ cũng nghịch lắm, khiến bà không hài lòng. Nhưng nhờ có lòng bao dung mà mẹ đã thay đổi…”. Sau đó, mẹ tôi cũng kể cho tôi nghe nhiều kỷ niệm thời thơ ấu của bà. Tôi chăm chú lắng nghe những gì mẹ tôi nói.

        Tôi rất tiếc về sự bất cẩn của mình. Tôi ôm mẹ và xin lỗi. Những câu chuyện mẹ kể đã giúp tôi nhận ra những lỗi lầm của mình.

        Sau lần đó, tôi ngoan ngoãn và chăm chỉ hơn. Hôm nay, tôi đã trở thành một cậu bé chăm ngoan, học giỏi khiến mẹ luôn tự hào về con gái của mình.

        Kể về một việc tốt em đã làm góp phần bảo vệ môi trường 15 bài văn hay

        Bài văn giản dị kể về sai lầm của em năm lớp 9 – Văn mẫu 14

        Bài văn kể về một lỗi lầm đơn giản của em năm lớp 9 sẽ giúp các em học sinh dễ dàng nắm được bố cục, cách viết một đoạn văn.

        Gia đình đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống. Đôi khi, người ta mắc lỗi lầm khiến cha mẹ buồn lòng. Nhưng chúng ta luôn nhận được sự bao dung và yêu thương từ những người thân yêu nhất.

        Tôi sinh ra trong một gia đình không có tình thương. Bố mẹ tôi chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Mọi việc nhà đều do mẹ tôi làm. Mẹ vừa là cha, vừa là mẹ. Tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm và thường làm mẹ tôi tức giận. Mỗi chiều thứ sáu, tôi sẽ thêm lớp toán ở trường. Nhưng hôm đó, tôi trốn học sang nhà Lan chơi. Lan vừa được mẹ mua cho một chiếc máy tính mới. Cả hai đều vùi đầu vào chiếc máy tính quên cả thời gian.

        Trên đường về nhà, tôi gặp bạn học Hero. Anh ấy nói hôm nay thầy điểm danh và chạy đi khi tìm thấy tôi. Cô gọi cho bố mẹ của cả hai bên. Khi tôi nghe điều này, tôi đã lo lắng và muốn về nhà bằng xe đạp càng sớm càng tốt. Về đến nhà, tôi lớn tiếng gọi mẹ nhưng không thấy mẹ trả lời. Vừa bước vào bếp đã thấy trên bàn có một đĩa cơm đậy kín.

        Tắm rửa và ăn cơm xong vẫn không thấy mẹ ra. Tôi lẻn vào phòng mẹ và thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi thì thào: “Mẹ ơi!” nhưng không có tiếng trả lời. Tôi lo lắng chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ tôi thấy nóng ran. Chợt nhớ chiều nay có cơn mưa lớn. Có lẽ tôi về đến nhà và mẹ tôi bị ướt vì mưa.

        Bỗng tôi thấy sợ hãi xen lẫn hối hận. Tôi tự trách mình mải chơi trong khi mẹ tôi làm lụng vất vả, cơm nước cho tôi khi mẹ ốm. Tôi chạy đi lấy khăn mát đắp lên trán mẹ. Sau đó tôi nấu cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau có vẻ đỡ hơn, mẹ tôi tỉnh lại. Tôi khuyên mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ tôi vừa ăn vừa nhìn tôi cười. Nói xong, tôi nhìn mẹ, rồi ôm chầm lấy mẹ, khóc thật to: “Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ ôm tôi và nói: “Không sao đâu con! Mẹ mong con nhận ra lỗi lầm của mình và đừng mắc lại lần sau”.

        Thật may là sáng hôm sau, mẹ tôi đã khỏe và có thể đi làm bình thường. Kỉ niệm này khiến tôi nhận ra tình yêu và sự bao dung của mẹ. Tôi tự nhủ phải học hành chăm chỉ và ngoan ngoãn.

        Đừng bỏ lỡ cơ hội🍀Nhận thẻ cào 100k miễn phí🍀Thẻ viettel mobifone

        Kể về một lần bạn mắc lỗi trong tiếng Anh – Bài mẫu 15

        Kể lại một lần em mắc lỗi bằng tiếng Anh sẽ là bài mẫu giúp các em luyện cấu trúc câu và nâng cao vốn từ vựng:

        Tiếng Anh:

        Mọi người đều phạm sai lầm và tôi cũng vậy. Tôi và bố tôi đã phạm một sai lầm khiến tôi khóc mỗi khi nghĩ về nó.

        Hôm đó em đến trường, làm vỡ đồ dùng học tập, sau đó em sợ hãi chạy về nhà. Mặc dù nhà trường báo cáo rằng bất cứ ai làm hỏng điều đó đều phải thừa nhận điều đó. Nhưng tôi rất sợ bố và không dám thú nhận. Trường đánh giá, phát hiện tôi làm bậy nên nhờ bố nói chuyện.

        Sau cuộc họp, khuôn mặt của cha tôi trở nên buồn bã. Cha tôi ngồi xuống và nói với tôi rằng ông chưa bao giờ bị mắng từ khi còn nhỏ. Nhưng bây giờ tôi đã khác, và tôi hối hận. Bố không đánh tôi, không mắng tôi, bố chỉ bảo tôi hãy cố gắng sửa chữa những gì mình đã làm.

        Hãy trung thực và không nói dối vì bất kỳ lý do gì. Kể từ sai lầm đó, tôi hối hận về hành động của mình.

        Tiếng Việt:

        Mọi người đều mắc sai lầm và tôi cũng vậy. Tôi và bố tôi đã phạm một sai lầm khiến tôi khóc mỗi khi nghĩ về nó.

        Hôm đó em đi học về, làm vỡ đồ dùng học tập, sợ hãi chạy về nhà. Mặc dù nhà trường báo cáo rằng bất cứ ai làm hỏng điều đó đều phải thừa nhận điều đó. Nhưng tôi sợ cha tôi và không dám thú nhận. Cuộc điều tra của trường phát hiện ra rằng tôi đã làm hỏng việc và yêu cầu bố tôi nói chuyện.

        Sau cuộc họp, khuôn mặt của cha tôi trở nên buồn bã. Bố ngồi xuống kể từ nhỏ đến giờ bố chưa bao giờ bị mắng. Nhưng bây giờ tôi đã khác, và tôi hối hận. Bố không đánh tôi, không mắng tôi, bố chỉ bảo tôi cố gắng sửa chữa những việc mình làm.

        Hãy trung thực và không nói dối vì bất kỳ lý do gì. Kể từ sai lầm đó, tôi hối hận về hành động của mình.

        <3

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *