Đôi mắt | Truyện ngắn Nam Cao

Đôi mắt | Truyện ngắn Nam Cao

đôi mắt nam cao

Video đôi mắt nam cao

Truyện ngắn Cao Mân

Thanh niên trong làng chỉ vào cái cửa gạch nhỏ, quay sang tôi nói:

Bạn Đang Xem: Đôi mắt | Truyện ngắn Nam Cao

-Ngõ này vua đến rồi

– Xin cảm ơn. Tôi sẽ ở nhà bạn càng sớm càng tốt.

Tôi vỗ vai anh và nói. Tôi cố gắng vào trong. Anh ấy nhanh chóng ngăn tôi lại :

– và cứ thế. Tôi để bạn gọi tôi quanh nhà trên dây xích. Con chó này to và hung dữ.

Tôi mở to mắt và khẽ kêu lên một tiếng thích thú. Tôi nhớ số lần tôi đến Hoàng Cung Hà Nội. Bấm chuông cửa xong, tôi luôn đợi hoàng tử đi ra, túm cổ một con chó ngoại to bằng bắp chân, nhét đầu nó vào gầm cầu thang rồi lấy hết can đảm lao tới. Vào phòng khách sau đuôi.

Tôi rất sợ con chó Đức hung dữ đó. Tôi sợ đến mức có lần đến thăm, nhưng không thấy hoàng tử đứng ra cứu nên buồn bã nói với tôi rằng anh ấy đã chết, tuy tôi làm mặt buồn với anh ấy nhưng tôi thực sự rất nhẹ nhõm. Con chó chết đói kinh hoàng mà có lẽ đến năm 2000 con cháu chúng ta vẫn bảo nhau đừng run sợ. Không phải sư phụ của hắn mỗi ngày đều không tìm được mấy lạng thịt bò cho hắn ăn. Hoàng là một nhà văn nhưng cũng là một tay buôn chợ đen rất tài ba. Khi chúng tôi đến, chỉ còn một nắm xương, và rất nhiều bản thảo không biết bán cho ai, hoàng tử vẫn giàu có, và con chó của anh ta không phải là không có thức ăn. Nhưng những xác chết đói đầy đường. Nó có thể đã chết vì ăn thịt người thối rữa hoặc hít phải một lượng lớn khí gas. thương tâm.

Nhưng bây giờ, khi tôi đang đi thăm một hoàng tử có gia đình tản cư cách Hà Nội hàng trăm cây số, tôi nghe nói về một con chó hung dữ. Đó là niềm vui! …Tôi cười một chút. Không biết tôi cười cái gì mà cậu thanh niên cũng nhoẻn miệng cười. Đáp lại tiếng gọi của anh, tiếng guốc mỏng lướt nhanh trên sân gạch vang lên. Một cậu bé đội mũ nồi đen và áo len xám chạy ra. Một đôi mắt đen lao về phía tôi…

– Chú, bố! Thật là một người chú! …

Đồ ngốc, con trai của hoàng tử. Anh ấy chưa kịp nói lời chào với tôi thì anh ấy đã chạy lại hét lên.

-Cái gì? Gì? Vâng!

Hoàng tử hỏi với giọng trầm và tức giận. (đừng nói với tôi là hoàng tử cũng có giọng đe dọa hài hước đó). Cậu bé phát ra những âm thanh ríu rít mà tôi không thể nghe thấy. Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của nữ hoàng thúc giục tôi:

– Xích chó. Buộc con chó vào cột đằng kia.

Hoàng tử bước ra. Anh ta vẫn vênh váo và đi chậm chạp, vì anh ta quá béo, khi đi và bơi, hai cánh tay của anh ta giang ra hai bên người, và những cục thịt dưới nách rất lớn, và anh ta trông rất lùn, như thể anh ta đã thiếu. Dáng người nặng nề ấy, khi còn ở Hà Nội, ông mặc vest, mới thấy chững chạc và có phần uy nghiêm. Bây giờ anh đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt bên ngoài chiếc áo len trắng bó sát đến mức anh không thể thở được.

Ông ta dừng lại trước cổng, bàn tay mập mạp hơi chìa về phía tôi, đầu hơi ngửa ra sau, miệng hơi há ra, lộ vẻ ngạc nhiên hoặc vui mừng. Tôi kịp nhận ra một sự thay đổi trên khuôn mặt bầu bĩnh của anh ta: ở rìa bộ ria mép hình móng ngựa, giống như một cái bàn chải nhỏ.

Tôi sửng sốt một lúc, rồi phát ra âm thanh từ cổ họng:

– Trời ơi! anh trai! Thật quí giá!

anh ấy đã trở lại

-Tôi! thực sự làm. Dù ở xa nhưng anh vẫn dành thời gian đến thăm chúng tôi.

Hoàng hậu lúc đó chạy ra, cài khuy chiếc váy màu gạch vừa mặc, vội vàng ra đón khách. Người phụ nữ ném đá:

– Chúc em mãi mãi. Khi cháu tôi bước vào, gia đình tôi nghĩ rằng cháu có vẻ không ổn. Em cứ tưởng anh cách đây mười lăm hai mươi cây số…

Sau khi bắt tay tôi, hoàng tử nhẹ nhàng đẩy tôi về phía trước. Cô em dâu vội vã ra trước nhà thu dọn bàn ghế. Làm thế nào có thể có một sự chào đón nồng nhiệt như vậy? Từ sau tổng khởi nghĩa, tôi bắt đầu nghi ngờ những ý nghĩ xấu của mình về anh. Sau cuộc nổi dậy, hoàng đế đột nhiên trở nên nhợt nhạt. Tôi đã đến thăm anh ấy nhiều lần để xem anh ấy đã thay đổi như thế nào trong những biến động của đất nước chúng ta, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy. Cửa nhà anh luôn đóng. Đứa con trai nhỏ của bạn đứng trong cửa, nhìn qua một lỗ nhỏ, luôn hỏi tên tôi một cách cặn kẽ, rồi quay ra nói với tôi rằng ông của nó không có ở nhà.

Tất cả đều giống nhau nên tôi đã nghi ngờ. Lần cuối cùng, trước khi bấm chuông, tôi vẫn nghe thấy giọng nói của vợ anh. Nhưng cậu bé vẫn khăng khăng rằng ông bà đã về trại từ đêm hôm trước. Nói chính xác là anh ấy không muốn gặp tôi. không hiểu tại sao. Nhưng tôi đã không ở đây kể từ đó. Mỗi lần gặp nhau ngoài đường, chúng tôi chỉ lạnh lùng bắt tay, hỏi han chiếu lệ rồi chia tay nhau. Tôi biết Hoàng vẫn có sở trường “đá” bạn một cách tự nhiên vì những lý do chỉ mình anh ấy biết. Có thể đó chỉ là vì tác phẩm của người bạn đã chiếm được cảm tình của những nhà phê bình đã chỉ trích một số tác phẩm của anh ấy. Đôi khi bạn thậm chí không cần nó. Ông có thể là bạn rất thân của ông hoàng khi ông chỉ là một nhà văn ở tỉnh xa, chỉ góp bài viết cho các báo cho Hà Nội, nhưng nếu ông về sống ở thủ đô và ít nhiều giao lưu với các nhà văn khác thì không. ‘t Sẽ lại làm bạn với hoàng tử. Có lẽ ông biết giới văn nghệ Hà Nội chửi ông nhiều quá.

Cá nhân tôi vẫn không hiểu tại sao mọi người lại có thể ghét anh ấy đến vậy. Tôi đã không nhận ra điều đó cho đến khi anh ta đá tôi. Tôn trọng được hiểu rõ ràng hơn. Trong thời gian quân Đồng minh sang nước ta giải giáp quân Nhật, một số cô gái vì kiếm được tiền đã trút bỏ váy áo để mặc đồ Tàu. Còn bạn tôi, không biết ủng hộ ông già hành nghề làm cho hoàn hảo, đã đăng nhật báo và chửi người ta. Nguyền rủa mọi người, sau đó anh ta lôi ra một số người bạn cũ của mình. Họ đều là những người hiền lành, và chưa bao giờ chạm vào một sợi tóc của anh ta. Nhưng tên của họ trên các tờ báo nổi tiếng của phong trào giải phóng dân tộc làm ông lóa mắt. Ông ta ác ý chế giễu họ là văn thân vô sản, cho rằng họ là một lũ lưu manh, rách rưới, được ăn sung mặc sướng, ăn sung mặc sướng. Tôi cười nhẹ. Tôi không bị xúc phạm bởi sự vu khống của bạn. Tôi bức xúc vì tôi thấy từ trước đến nay vẫn có một số nhà văn Việt Nam làm những việc hèn hạ như vậy với ngòi bút của mình. Hoàng tử vẫn là ông già. Anh ấy từ chối thay đổi. Anh đã nghĩ em và anh sẽ không bao giờ được gần nhau nữa…nhưng sao lần này gặp lại anh lại vui đến vậy? Bạn có đủ thời gian để thay đổi không? Hay cuộc nổi dậy bạo lực của nhân dân ta đã xóa đi trong tâm trí bạn những gì còn sót lại của ông già? Thú thực, khi tôi nghe anh ấy nói:

– Không ngày nào chúng tôi không nói về bạn. Một hôm, tôi thấy bài viết của anh trên tờ báo hàng xóm, tôi đoán anh đang làm công tác tuyên giáo ở tỉnh này. Tôi gặp một cán bộ trong làng và nhờ anh ta chuyển một lá thư cho anh ta. Cũng may mắn. Tôi không chắc liệu bức thư này có đến tay bạn không. Nhưng kể cả khi anh ấy đến, có lẽ anh ấy còn nhiều việc phải làm, khó có thể đến chơi với chúng ta được. Thế là tôi gặp lại em. Trông anh không được khỏe, mà sao anh đi đứng khỏe thế? Làm thế nào bạn tìm đúng ngôi làng? Lần đầu tiên đến đây, tôi đã lạc đường sau mười bước ra khỏi nhà. Có rất nhiều con hẻm, và con hẻm nào cũng giống nhau. Có khi đi chỗ khác cũng đi nhầm làn…

Hoàng gia có thể được mô tả là rộng rãi. Ba ngôi nhà gạch sạch sẽ. Sân lớn bên ngoài. Sân gạch, tường hoa. Vườn rau sạch. rất đẹp. Điều tốt nhất là gia đình anh ấy có thể ở nhà. Chủ nhân cũng là một doanh nhân đến từ Hà Nội. Anh ta thường dựa vào vốn liếng và các mối quan hệ của vợ chồng anh ta. Lần này, không gì khác hơn là trả lại ý nghĩa cho bên kia. Anh chuyển đến ngôi nhà của cha mình bên cạnh, để lại ngôi nhà cho em trai mình để tận dụng tối đa. Anh nói với tôi và nói tiếp:

– Chưa tìm được nhà hắn thì chưa biết. Tôi thấy nhiều người di tản đau khổ. Tôi không nghĩ anh trai tôi có cơ hội sơ tán đến nhà tôi, nhưng khi vợ tôi đến, tôi đã dựng lều ngoài vườn để sinh con!

Xem Thêm: Bài 4.5, 4.6, 4.7, 4.8, 4.9, 4.10 trang 10 SBT Vật Lí 9 – Haylamdo

Để tôi kể cho bạn nghe, người dân quê tôi có tục kiêng cữ…

—thế thôi… anh nói với giọng giận dữ và bất mãn—không sao, nhưng điều cấm kỵ bây giờ là gì? Nhưng đó là tất cả! Thấy em bây giờ khổ sở như vậy, là do anh không yêu em nên đã sỉ nhục em, ám chỉ sự sỉ nhục lãng phí thời gian của em trước đây. “Giàu không biết ăn, không biết bỏ, giờ mới biết mình là chó!”, “Có sự nghiệp rồi mới nói không cần” mảnh vườn, gửi tiền về quê mua mảnh vườn, mua nhà ngoại tỉnh, không dán mắt vào nhà ngoại tỉnh bây giờ?…”Ôi! Bạn nghĩ có bao nhiêu kiếp đã có những xáo trộn như vậy? Ai không chơi với tiền? Có người làm như trâu, ăn không dám mặc, mặc không dám mặc, sống bỏ tiền ra mua đất làm sao thoát được?

Chị Hoàng trả lời chồng:

– Họ làm chúng tôi lo lắng quá. Có thể nói 100 người thì 90 người cho rằng phương Tây sẽ không bao giờ dám tấn công mình. Cho đến khi có lệnh sơ tán, tưởng phải sơ tán mới làm anh ta sợ hãi. Rồi đột nhiên, đánh nhau. Có thể chạy người, làm thế nào để chạy? May mắn thay, chúng tôi cũng tiết kiệm được một số tiền và một số vật dụng có thể để lại trại ở ngoại ô. Bạn có thể ăn nó trong một năm hoặc lâu hơn nếu bạn thông minh. Tất nhiên, vào cuối ngày, bạn phải chịu đựng. Tôi chỉ sợ đến lúc đó, họ sẽ cười lại. Cho nên bây giờ rất muốn ăn thịt gà, nhưng không mua được, chỉ có thể ăn, sợ người ta phát hiện, sau này sẽ xấu hổ.

Họ độc ác quá anh ơi!

Hoàng tử mỉm cười:

– Tại sao họ bận rộn như vậy mà vẫn có thời gian quan tâm đến những người xung quanh? Tôi vừa giết một con gà, ngày mai cả làng sẽ biết. Này, bạn đến chơi đấy, vừa nãy tôi thấy có người trốn đấy. Dù bạn đến chơi như thế nào, tôi sẽ chạy khắp làng vào ngày mai. Họ sẽ nói rõ tên, tuổi, mập bao nhiêu, trên mặt có bao nhiêu nốt ruồi, ống quần bên trái có bao nhiêu lỗ.

Tôi cười và giải thích với anh: Bây giờ người lạ vào làng thì phải để ý. Tôi khá chắc chắn rằng người trốn sau lưng tôi là trưởng Ban Tự vệ.

– Ngay cả cha của ủy ban và của lực lượng tự vệ cũng có thể giết! Họ ngu ngốc và chỉ trích. Bà bầu tưởng có lựu đạn trong quần! Họ mất ít nhất mười lăm phút để đánh vần một tờ giấy, nhưng khi thấy ai đó đi ngang qua, họ sẽ hỏi xin tờ giấy. Đi hỏi, quay lại hỏi, và hỏi lại. Vừa ra khỏi làng, anh chợt quên mũ, quay lại lấy, rồi mới được vào hỏi. Một lúc sau, anh bước ra và hỏi lại. Họ dường như nghĩ rằng yêu cầu giấy là niềm vui.

Anh ấy cười lớn, nhìn quanh và hỏi:

Xem Thêm : Nguồn năng lượng sinh ra ngoại lực chủ yếu là?

-Bạn thường sống ở nông thôn, bạn có hiểu tâm lý của họ? Bạn có thể cố gắng giải thích cho tôi tại sao họ rất kén chọn?

Từ trước đến nay tôi chỉ sống ở Hà Nội nên chỉ gặp những người dân quê qua truyện ngắn của bạn. Bây giờ tôi đã rất gần gũi với họ, tôi không thể giúp được. Tôi không thể chịu đựng được nữa!

Sự khinh thường của anh ta dâng lên trong một cái bĩu môi dài. Mũi anh nhăn lại, như thể ngửi thấy mùi thịt thối rữa. Vợ chồng ông tranh nhau kể đủ thứ chuyện với đồng bào. Họ là những người ngu ngốc, thô lỗ, ích kỷ, tham lam, đê tiện. Cha con, anh em bất hòa. Thanh niên nam nữ bây giờ còn lố bịch hơn. Viết quốc ngữ sai mà cứ nói chuyện chính trị. Mở miệng ra là bạn sẽ thấy những gợi ý, yêu cầu, chỉ trích, cảnh báo, chủ nghĩa thực dân, chủ nghĩa phát xít, phản động, xã hội chủ nghĩa, dân chủ và thậm chí cả Tân Dân chủ. Bắt được ai thì chạy đằng trời! Làm thế nào tốt họ lan truyền trong nhiều giờ. Chắc họ làm người Hà Nội lạc hậu, kém văn minh như vợ chồng anh nên nhân cơ hội đó lăng xê vợ chồng anh. Nhưng làm thế nào để thúc đẩy nó! …

Anh ấy đảo mắt và nói với tôi:

– Tôi kể cho bạn nghe câu chuyện này và bạn sẽ nghĩ đó là một lời nói dối. Nhưng không bịa ra một chút là tôi chết. Một hôm, tôi ra chợ cộng đồng chơi. Ở nhà, tôi hỏi đường cẩn thận, nhưng đến một ngã tư, tôi lại quên và không biết rẽ hướng nào. Anh dừng lại và đợi ai đó đi ngang qua trước khi hỏi. Tôi đợi cho đến khi tôi thấy một thanh niên đi tới với một bó tre. Tôi chào và hỏi: “Chợ đường nào, giúp tôi với!” Anh ta nhìn tôi chằm chằm không nói một lời, như nhìn một loại người lạ mới từ sao Hỏa rơi xuống. Tôi biết hiệu, cho anh xem tờ giấy rồi hỏi lại. Bấy giờ ông bảo: “Con cứ đi lối này cho đến khi gặp một cây đa lớn thì quẹo phải, đi một đoạn quẹo trái, qua một cánh đồng, vào một con đường gạch, đi một vòng. Sau nhà công vụ, quẹo phải. , và sau đó Đi bộ một chút về phía chợ. Nói đại khái, nhưng không đúng lắm. Tất cả những gì tôi biết là nó lộn xộn, quá nhiều trái và phải, và tôi không thể hiểu được. Anh ấy chỉ đường cho tôi: đợi ở đó Và khi ai đó mang hàng ra chợ, hãy làm theo. Tôi cho là đúng”. Anh ta cười và nói: “Thì ra là thế, anh không cho em đi trước. Anh có việc gấp nên phải mang cái này đi. bó tre lên gác ngay để làm công tác sát thương, đề phòng địch phá hoại.. Đẩy mạnh cơ giới hóa. Trường kỳ kháng chiến của ta phải chia làm ba giai đoạn: phòng ngự, giữ vững và phản công. Toàn bài là dài năm trang.

Nữ hoàng mỉm cười. Tôi cũng cười, nhưng có lẽ không rực rỡ lắm. Tôi cảm thấy buộc phải thề một lần nữa:

– Nếu bịa ra thì chết mất. Nhưng xin thề với các bạn, lúc đó tôi choáng váng đến mức không cười nổi cũng không dám cười. Cười, nếu hắn va vào sẽ có hại cho người khác. Nhưng từ hôm đó, tôi bắt tôi suốt ngày đóng cửa nhà, không dám đi đâu.

Tôi cười gượng. Những gì tôi muốn nói với bạn phải được giấu trong trái tim của tôi. Tôi biết bạn không thể lấy một tuyên truyền viên yếu như tôi. Vả lại, nó cũng chẳng hay ho gì khi vác ba lô đi từ nhà này sang nhà khác như tôi. Tôi đã quen nhìn cuộc sống và con người chỉ từ một phía. Tôi thấy anh thanh niên hát “Ông già Noel”, nhưng không thấy anh thanh niên vui vẻ vác bó tre cản giặc. Nhưng ngay cả khi chàng trai trẻ đọc bài báo như một con vẹt biết nói, anh ta chỉ có thể nhìn thấy sự ngu ngốc trên bề mặt, chứ không thể nhìn thấy sự thật đẹp đẽ bên trong. Vẫn là một đôi mắt nhìn đời, càng nhìn càng thấy buồn và phiền muộn.

Tôi biết rất nhiều. Trước mặt người đàn ông trong giới văn chương ấy, tôi chỉ là một thanh niên học hành không đến nơi đến chốn. Nên tôi không dám nói ý mình. Tôi chỉ ngại đưa ra một số nhận xét:

– Có nhiều cái lạ. Bất kể, người đồng hương vẫn là một bí mật đối với chúng tôi. Tôi rất thân với họ. Tôi gần như thất vọng vì thấy hầu hết họ đều ngu dốt, tham lam, rụt rè và kiên nhẫn một cách tồi tệ. Tôi nghi ngờ khi bạn nói “sức mạnh đám đông”. Tôi vẫn cảm thấy nước ta đa số là nông dân, và nông dân của chúng ta 10.000 kiếp cũng không thể làm cách mạng. Quang trung có thể đã chết hoàn toàn trong những ngày Lê Lợi và không bao giờ trở lại. Nhưng đến thời kỳ tổng khởi nghĩa, tôi đã thụt lùi. Thì ra nông dân nước ta vẫn có thể làm cách mạng, nhiệt tình cách mạng rất cao. Tôi theo họ đến phủ. Tôi gặp họ ở mặt trận Nam Trung Bộ. Vô số những người đàn ông răng đen mắt to gọi lựu đạn là “đạn bay” hát quân ca như kẻ lơ mơ cầu nguyện, nhưng khi ra trận thì xung phong rất dũng cảm. Không cần phải lo lắng về vợ con, nhà cửa như thường lệ. Nhìn thấy họ, anh không ngờ vẫn còn những người này, mới mấy tháng trước, nếu có tên lính sàm sỡ vợ trước mặt anh, anh chỉ còn cách im lặng, đi một đoạn đường dài mới dám mở miệng. miệng của anh ấy. Lầm bầm chửi bới vài câu nhưng trong lòng vẫn còn ghen tuông mù quáng, đành xách về nhà trút lên má vợ.

hoang nhếch khóe môi nói sắc bén:

—nhưng anh vẫn không thể phủ nhận rằng có rất nhiều sự ngu ngốc khó coi trong đó. Tôi thấy rất nhiều lính SDF và thậm chí cả lính Vệ binh Quốc gia chơi với súng hoặc lựu đạn và giết người như điên. Nhiều người đàn ông mang theo một khẩu súng lạ và không biết bắn nó. Nước mình là thế, cả đời không đụng súng thì không bắn, có đánh thì biết. Sau đó để họ đánh phía tây! Nhưng tệ hại là, người ta cứ muốn họ làm ban này, ban kia, và thế là chết người! Ví dụ như người tôi là trưởng ban tổ chức khu phố ở Hà Nội trước khi đánh nhau là người tốt. Người bán cháo, anh ta biết làm tiết canh, nhưng làm sao anh ta có thể là ủy viên? Ông chủ tịch thôn này đọc tờ báo của gia đình tôi thấy có tiêu đề là nguyễn thiện thiện và khăng khăng là mượn của người ta. Theo anh, phụ nữ nào cũng phải thị phi thế này, thế nọ. Hoàng hậu cười ngặt nghẽo, ho và rơi nước mắt. Sau khi lấy khăn tay lau nước mắt, cô ấy lắc đầu và nói với tôi:

– Vào đây có khi cười chết mất. Nhưng chủ tịch cứ khất lần hai ba lần, xin gia đình tôi giúp đỡ thường dân về học hành hay công danh.

Chồng sau:

– Tôi không có gì để làm và đôi khi tôi cảm thấy buồn. Nhưng làm việc với một người như vậy, sao có thể nói là làm việc? Hãy để họ gọi nó là phản động.

Muốn nói chuyện, tôi hỏi:

– Bây giờ có nhiều thời gian như vậy, tôi chắc rằng bạn có thể viết. Bạn đã viết bất cứ điều gì thú vị?

– Không, vì bàn viết cũng không còn. Nhưng bằng cách nào đó, lần này chúng tôi phải viết một cái gì đó để ghi lại. Nếu làm tốt, nó có thể được so sánh với “The Scarlet Letter” của Wu Zhongfeng. Nếu nó còn sống, bạn phải biết điều đó!

Xem Thêm: Cảm nhận tâm trạng của Thúy Kiều trong Trao duyên 12 câu đầu

Sau bữa ăn tối lúc bốn giờ, hoàng đế mời tôi và vợ ra phố thăm một số người cũng đã được sơ tán. Nơi có một quản đốc đã về hưu, nơi có một hiệu trưởng bị sa thải vì vụ án hiếp dâm học sinh, nơi đó có một thẩm phán già từng chuyên về kiện tụng, hoặc điều hành Jiupin cho thiên hạ. Tôi không thích họ, vì họ không hiểu văn học nghệ thuật, chỉ tổ tôm là tốt.

Nói chuyện với họ thật nhàm chán. Nhưng nếu không giao du với họ thì không được vào nhà ai nữa…nó vừa đi vừa nói chuyện với tôi, còn mấy thứ thối tha, dở hơi, dở hơi trong hầm kề tai tôi từng cái một, và chúng tôi đi chậm, đợi nữ hoàng tụt lại phía sau một chút.

Nữ hoàng đi theo sau chúng tôi. Hai má anh đỏ bừng vì lửa. Cô giải thích về sự chậm trễ của mình:

– Cho em nhận xét nồi khoai lang, lát nữa ăn. Không có gì ưa thích ở đây, nhưng có đồ ăn nhẹ. Mình qua đây chơi, mai xem cây mía của ai to hơn, mua mấy cây về ngâm hoa bưởi, ngon lắm.

Khi đến một cánh cửa lớn bằng gạch, dây leo mọc um tùm, Thái tử giật mạnh dây chuông.

Một cậu bé chạy ra chào lễ phép:

– Chào anh!

– không dám. Là tội phạm ở nhà?

– Nói với anh ta, và anh ta đến gặp Thống đốc.

– Sao giám đốc đến từ sáng vậy?

-Không! Sáng nay tôi không thấy giám đốc đến.

Chúng tôi đã trở lại. Đi xuống một con hẻm ngoằn ngoèo khác để đến một cánh cửa gạch khác mọc đầy dây leo. Cô bảo mẫu đứng cửa bế con:

– Chào anh! quý cô thân mến!

– không dám. Thống đốc có nhà hay đi vắng?

<3

-Sao chú lại ở đây?

– Không, không!

Hoàng tử quay lại. Đi được vài bước, anh quay lại thì thầm với vợ:

– Các bố lại bắt đầu làm tổ. Cô ấy cũng không có ở nhà phải không?

Người phụ nữ đó cũng là đệ tử của Chong Xia Chao. Có lẽ họ tập trung ở đây hoặc tại nhà của ông già, được gửi bởi người chăm sóc.

Xem Thêm : TIỂU HỌC NGUYỄN TRƯỜNG TỘ

Nữ hoàng không có bình luận. Hoàng vỗ vai tôi:

– Anh có thấy buồn không? Kiến thức là thế đấy. Và những người… như bạn đã biết.

Tôi thầm nguyền rủa việc Chance đã đẩy anh ta đến đây cùng với tất cả những kẻ cặn bã của giới trí thức. Tại sao bạn không nhập ngũ, đi đóng kịch tuyên truyền, đi đoàn nghệ thuật kháng Nhật, đi gặp sinh viên, công chức trong Vệ quốc quân, bác sĩ muốn làm việc trong viện nghiên cứu hoặc bệnh xá quân đội, nhà văn của bạn và nghệ sĩ đi sâu vào quần chúng để học hỏi, dạy dỗ họ, đồng thời tìm nguồn cảm hứng mới cho nghệ thuật?

Tôi cười nhẹ:

– Nghe những lời anh nói, tôi hụt hẫng lắm. Như vậy không lẽ kháng cự của chúng ta bị phá vỡ?

Anh ấy bắt được câu nói của tôi nhanh như mèo bắt chuột:

– Thế thôi, tôi buồn. Nó rất buồn nếu bạn nhìn kỹ. Nhưng tôi không nản, có lẽ chỉ vì tôi tin người cũ. Tôi nghĩ Cách mạng Tháng Tám và phong trào kháng chiến hiện nay chỉ tồn tại được nhờ lãnh đạo tốt. Hồ Chí Minh xứng đáng với công cuộc cứu nước như vậy. Phải cứu một đất nước như tôi đã nói với bạn cũng rất đau khổ cho người già. Anh ta tính đại diện cho phong trào giải phóng toàn bộ sức mạnh thứ tư của Đại Pháp, nhưng chỉ để đại diện cho d-gon.

Tôi nêu tên một số nhân vật kháng chiến Pháp khác, xứng đáng với Dagones. Anh lắc đầu:

-Sao có thể là Hồ Chí Minh!

Xem Thêm: Trọn bộ 333 Hình ảnh hoa sinh nhật đẹp tuyệt vời thay cho lời chúc

Rồi anh nói tiếp:

– Ông già làm việc tốt lắm, tôi nghĩ dù có tệ đến đâu thì ông già cũng sẽ quay lại và tự lập như thường. Như vụ nổ súng hiệp định sơ bộ ngày 6-3, ngay cả bọn Mỹ cũng phải lắc đầu: tưởng ông già không lừa được đâu. tiếng Pháp nghĩa là gì? quá khủng khiếp. Nếu không có quân Mỹ, sao chúng dám chống lại hiệp định ngày 6 tháng 3? Tôi nghĩ rằng đây đã là một may mắn trong cuộc sống của cô ấy. Nó không nên dính?

Buổi tối ăn củ chôn, uống trà vài tuần rồi đi ngủ sớm. Anh sợ tôi đi bộ hơn chục cây số, đến đây ngồi nói chuyện hoài, có khi ngồi không yên. Vả lại, dù chưa buồn ngủ nhưng nằm đắp chăn cho ấm, buông mùng cũng tốt. Hai chiếc giường nhỏ đặt cạnh nhau, ngăn cách bởi một lối đi nhỏ. Tuyn trắng. Chỉ cần nhìn vào nó làm cho tôi cảm thấy tốt.

Roy và tôi đi ngủ trước. Bên cạnh chiếc gạt tàn cạnh giường là một bao thuốc lá và một bao diêm. Tôi không mặc vest, chỉ lo đêm nay vài con rận sẽ rời áo chui vào chiếc chăn bông thơm phức. Tôi vẫn ngày ngày trùm mền với anh thợ in, không thể đảm bảo trên người tôi sẽ không có ký sinh trùng hay phản chúa. Hoàng hậu thu dọn đồ đạc, đóng cửa lại, rồi lấy một cái đèn lớn đến gốc cây cạnh giường của chúng tôi và mang ra một cái lọ. Thái tử nhìn thấy liền hỏi:

– Tôi có thắp đèn pha không?

– Vâng, tôi đã đổ thêm dầu.

Hoàng tử hỏi tôi:

– Bạn có thích đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa không?

Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ xem trọn bộ.

– Tiếc quá. Trong số tất cả các tiểu thuyết phương Đông và phương Tây, hai bộ yêu thích của tôi là “Tam Quốc” và “Đông Tây”. Theo như tiểu thuyết, anh ấy là người giỏi nhất. Nhưng chỉ có hai người họ. Thủy Hử cũng hay không thua gì Tam Quốc và Đông Chu. Cho dù những cuốn tiểu thuyết khác có hay đến đâu, anh ấy sẽ chỉ đọc chúng một lần. Đọc nó lần thứ hai và nó đã bị thu nhỏ lại. Nhưng khi đọc “Tam Quốc Chí” và “Đông Chu liệt truyện”, lật đi lật lại vẫn sẽ thấy rất thú vị.

– Bạn có cái nào ở đây không?

– Đông Chu chết ở Hà Nội không đưa đi được. Đời buồn quá! Hận đến tận xương tủy, may mà ba người Vương Quả để ở ngoại ô rồi mang đi. Nếu không, tôi sẽ chết vì buồn.

Anh đặt cái gạt tàn lên trên điếu thuốc và nói tiếp:

-Bây giờ tôi hỏi bạn có thích xem Tam Quốc Diễn Nghĩa không vì tất cả chúng ta đều đủ may mắn để đọc một vài tập Tam Quốc Chí trước khi đi ngủ mỗi tối. Nhưng hôm nay tôi không biết mình có nên thoát khỏi quy luật đó không? Nếu bạn thích trò chuyện, hãy nghỉ một đêm và chúng ta có thể nói chuyện.

Tất nhiên, tôi yêu cầu bạn và chồng bạn duy trì một thói quen. Anh ấy có vẻ hạnh phúc :

– Vâng, chúng tôi có thể đọc nó với sự cho phép của bạn. Chúng tôi cùng nhau lắng nghe và ngủ khi chúng tôi mệt mỏi. Tôi trông hơi mệt mỏi, có lẽ tôi cần phải đi ngủ sớm. Không biết đèn sáng trở lại có làm phiền bác không?

Tôi nói với anh là xưởng in tôi còn ngủ, đèn sáng, máy chạy ầm ầm, ở đây chăn ấm quá, dù súng nổ bên cạnh tôi cũng ngủ ngon. ..hắn cười như gà gáy :

– Vâng, vậy chúng ta hãy đọc tiếp. Tôi lấy nó ra.

Hoàng hậu chạy đến và lấy một cuốn sách có gáy dày bằng da

– Tôi có đọc hay không?

– Tôi sẽ đọc nó.

Nàng đặt ngọn đèn trên chiếc bàn thấp ở đầu giường, cởi váy dài nằm lên giường, bên cạnh đứa con trai chui đầu vào chăn.

– Hôm qua bạn đã đọc nó ở đâu? Có vẻ như…

——Không, tôi đã xem lại đoạn mà tên ngốc chọn để ca ngợi công chúng. Làm sao? Bạn có cảm thấy tốt?

Tôi trả lời ngắn gọn câu chuyện:

– Tôi nghĩ nó không tệ.

– Giỏi lắm anh! Tốt nhất của ba vương quốc. Tại sao anh ấy lại tài giỏi đến vậy.

Nữ hoàng tìm thấy nó và bắt đầu đọc to. Hoàng tử lắng nghe và hút thuốc. Mỗi lần đọc đoạn nào hay là vỗ đùi bảo:

– Nhân tài thật! Tài năng thực sự! Giống như các tài nguyên khác! Monk là một thiên tài.

  • ←Những rắc rối của khách hàng màu hồng
  • → Lão Hạc

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục