Văn mẫu lớp 10: Cảm nghĩ về ngày đầu tiên bước chân vào trường THPT 2 Dàn ý 19 bài văn mẫu hay nhất

Cảm nhận của em khi bước chân vào trường thpt

Cảm nhận của em khi bước chân vào trường thpt

Video Cảm nhận của em khi bước chân vào trường thpt

Cảm giác bước vào trường cấp 3 là một chủ đề rất thú vị trong chuyên đề ngữ văn 10. Cảm xúc lần đầu bước vào trường cấp 3, tuyển chọn 2 dàn bài và 19 bài văn mẫu cho các em tham khảo. 19 bài văn mẫu dưới đây chắc chắn sẽ mang đến cho các em học sinh lớp 10 những gợi ý hữu ích để làm bài văn biểu cảm hay hơn.

Bạn Đang Xem: Văn mẫu lớp 10: Cảm nghĩ về ngày đầu tiên bước chân vào trường THPT 2 Dàn ý 19 bài văn mẫu hay nhất

Ngày đầu tiên của năm học cấp 3 cũng là ngày tất cả học sinh trong trường đến lớp. Bước chân vào cổng trường, trước mắt bạn là một khung cảnh hoàn toàn mới, như bước sang một trang mới của cuộc đời. Vậy ngày đầu tiên vào cấp 3 để lại trong bạn ấn tượng gì? Hãy tải .vn về và theo dõi bài viết dưới đây nhé.

Hãy phác thảo những suy nghĩ của bạn về ngày đầu tiên đến trường trung học

Đề cương chi tiết số 1

(1) Giới thiệu

– Giới thiệu và tóm tắt niềm vui và hạnh phúc của học sinh trung học.

(b) Văn bản

– Cảm giác của em khi mới đến trường:

+Cảnh trường (to, khang trang, sạch sẽ, có nhiều bồn hoa, cây cảnh đẹp…).

+ Những gương mặt mới (thầy cô, bạn bè – cảm giác xa cách nhưng lại có một sự gắn kết vô hình thân thiết).

-Cảm xúc lần đầu chào cờ Tổ quốc:

+Lời thầy hiệu trưởng (dũng cảm, nghiêm túc, đầy khẩn trương).

+ Phát biểu cảm nghĩ (tâm trạng thế nào?) của một học sinh mới.

– Cảm giác của buổi học đầu tiên: Lúc đầu cũng bỡ ngỡ và bỡ ngỡ nhưng cả lớp hòa nhập nhanh và hào hứng như hồi lớp 9 vậy, buổi học trôi qua nhanh nhưng để lại rất nhiều ấn tượng.

(c) Kết thúc

– Cảm xúc vui buồn.

– Khơi dậy trong tim một tình yêu niềm tin cho tương lai.

Đề cương chi tiết số 2

i) Giới thiệu: Tổng quan về cảm giác của học sinh năm nhất trung học!

ii) Văn bản:

a) Cảm xúc đầu lớp, đầu trường

– Hình ảnh các bạn mới và các bạn cùng lớp, nhất là các bạn sinh viên năm nhất như mình!

(kết hợp kể, tả cảnh và tưởng tượng)

b) Mô tả ngắn gọn về ngày đầu tiên đến lớp.

– Thầy cô thế nào?

– Tâm trạng, cảm giác khi học buổi đầu tiên (kiến thức phổ thông, môi trường học, phương pháp học…)

– Giới thiệu chi tiết về số 0 ở cuối bài học đầu tiên.

– Ở đây em có thể tả ngày đầu tiên đi học dựa vào yêu cầu của đề.

iii) Kết luận: Hãy cho chúng tôi biết cảm nhận của bạn về ngôi trường mới!

Cảm xúc ngày đầu tiên đến trường – Văn mẫu 1

Hè qua cánh phượng rơi bỏ lại sân trường, gió thu thoảng qua khẽ cuốn đi cánh phượng. Những cô cậu học trò trong tà áo trắng tinh khôi, nụ cười rạng rỡ trên môi chuẩn bị đến trường. Nhìn khung cảnh trước mắt, tôi chợt nhớ đến mình, ngày đầu tiên bước vào trường trung học Huxin, đầy bỡ ngỡ.

Ngày đầu tiên của năm học cấp 3 cũng là ngày tất cả học sinh trong trường đến lớp. Bước chân vào cổng trường, trước mắt bạn là một khung cảnh hoàn toàn mới, như bước sang một trang mới của cuộc đời. Trường THPT Buôn Hô là ngôi trường có bề dày lịch sử nổi tiếng về đào tạo học sinh giỏi, phải nói là trường lớn nhất tỉnh. Thời gian học ở trường, tôi rất tự hào nhưng cũng lo lắng quá trình học tập tiếp theo sẽ còn nhiều khó khăn, lúc đó tôi cũng có một tâm lý đây là ngôi trường ươm mầm nhiều học sinh giỏi. Sẽ rất nghiêm khắc và bạn bè, học sinh sẽ chịu nhiều áp lực. Nhưng vừa đến cổng, tôi biết mình đã nhầm và lại ngỡ ngàng khi bước vào lớp, tất cả học sinh đều vui vẻ chào nhau, trao cho nhau nụ cười đáng yêu và làm quen với nhau. Ngày tôi vội vã trở lại trường như lần đầu tiên, tôi nắm tay bố không chịu buông, cho đến ngày cô giáo mỉm cười nắm tay dắt tôi vào lớp. Cả lớp toàn những gương mặt xa lạ, đang lưỡng lự không biết có nên vào lớp tìm chỗ trống không, không biết làm sao để làm quen thì đứa bạn ngồi cạnh đã vui vẻ chào hỏi và kết bạn với tôi. Tôi rất vui khi thấy rằng mặc dù họ là những gương mặt xa lạ, nhưng họ vẫn rất tốt bụng và thân quen. Sự thân quen này làm tôi nhớ lại những ngày còn học cấp 2, được chơi và học cùng những người bạn cũ. Có thể bây giờ bạn cũng như tôi, bạn cũng sẽ gặp những người bạn mới, họ cũng sẽ bước vào một môi trường học tập tốt, họ sẽ thích tôi, biết tôi và nhớ đến tôi. Sau nỗi nhớ và niềm vui của những người bạn mới là nỗi lo lắng của cả lớp, không biết cô chủ nhiệm sẽ là ai? Đó là thầy hay cô, hiền lành dễ gần hay thầy nghiêm nghị, khó tính. Ngay lúc cả lớp đang thảo luận thì thầy bước vào, trên gương mặt có vài nếp nhăn, nét mặt hiền hòa, trên tóc điểm những chấm bạc, ra dáng một thầy giáo đã nhiều năm trong ngành. Chỉ cần nhìn vào vẻ ngoài của thầy cũng có thể biết thầy là người như thế nào, nhưng thầy vô cùng nghiêm khắc, nguyên tắc và đặc biệt rất yêu thương học sinh. Có lẽ dù học ở trường lớp nào thì tình thầy trò, bạn bè vẫn không hề thay đổi, vẫn thân thiết như thế.

Thời gian đầu là làm quen với môi trường mới, biết nội quy, quy định của trường và chấp hành. Vậy thôi, nhưng khi còn là học sinh cấp ba, dù là học sinh giỏi nhất lớp nhưng tôi chưa bao giờ vi phạm ít nhất một quy tắc. Vừa viết nội quy, một số học sinh mắc lỗi, cô giáo cho cả lớp xem, tiếc là tôi cũng bị kèm theo. Đó cũng là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy, không tốt bằng ấn tượng đầu tiên của anh ấy về tôi. Tất cả những năm tháng đầu đời chỉ có thể để lại biết bao cảm xúc trong lòng mỗi học sinh một cách nhanh chóng và sâu sắc. Ngày đầu tiên, tôi nghĩ về ngôi trường và lớp học cũ của mình, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng không chỉ tôi mà tất cả các học sinh, chưa kể đến cô giáo chủ nhiệm đã có mối quan hệ thân thiết với lớp tôi trong ba năm. Không ai buồn vì nhớ nhà, không phải vì họ không buồn đâu, tôi chắc vậy, mà vì niềm vui được gặp gỡ những người mới và cố gắng thích nghi với môi trường mới nên mọi người không thể hiện cảm xúc của mình ra như vậy. Những ngày chia tay ấy.

Lúc ấy cũng là chớm thu, bầu trời vàng nhẹ, gió hiu hiu, như ghi thêm một kỉ niệm đẹp trong tôi, mãi sau này tôi cũng không bao giờ quên. Ngôi trường cấp 3 đã cho tôi biết phải làm gì, nơi đã đặt nền móng cho cuộc đời và những ước mơ của tôi, một nơi mà tôi sẽ mãi nhớ về.

Cảm xúc ngày đầu tiên bước vào trường TH-THCS 2

Như vậy là đã qua một mùa phượng đỏ và tiếng ve. Đó là khoảng thời gian em và anh nô đùa trên bờ đê vắng, đó là dòng sông mênh mông đầy nắng, đó là khoảng thời gian em lặng lẽ ngắm hàng phượng xanh bao quanh bằng cành bằng lăng qua khung cửa sổ. Màu tím, nhưng lòng em mong sao những nụ hoa ấy mau tàn để chúng em vui đùa trong mùa hè oi bức. Chợt thấy trong chùm phượng vĩ chỉ còn lại vài cành nở muộn, tiếng ve kêu đâu đó đâu đó trên cành cao, cái nóng oi ả của mùa hè gần như biến mất, thay vào đó là cơn mưa đầu thu mát rượi. . …có nghĩa là mùa tựu trường đã đến và tiếng trống khai trường sắp vang lên. … Ở tuổi học trò, ai cũng có cảm giác muốn quay lại trường, nhưng lần này, khi chia tay chiếc khăn quàng đỏ thắm dưới mái trường đầy ắp kỉ niệm, lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ lẫm, ngưỡng cửa cấp 3 đang dần đến gần. Một cảm giác hồi phục kỳ lạ đến với tôi. Tôi cứ ngỡ như mình đã trở lại những ngày còn đi học lớp một, và cảm giác thật khó tả như ngày ấy.

Ngày đầu tiên tôi đến trường cấp 3 Trần Quốc Tuấn là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, từng mảng nắng vàng rắc trên con đường quê thân quen, tà áo dài thướt tha khiến tôi như lớn hơn, thanh lịch hơn dù có vẫn còn cảm giác ngột ngạt khi mới mặc vào. Sải bước trên con đường quê, tôi chợt thấy hôm nay nhộn nhịp, đông vui và vắng vẻ hơn ngày thường, tiếng chim hót ríu rít trên cành cao làm lòng tôi lâng lâng một niềm vui khó tả… và trong dòng cảm xúc ấy, hình bóng ngày càng nhiều. của trường trung học Zhenguotuan hiện ra trước mắt tôi.Thật hiển nhiên..

Lúc này hiện ra trước mắt tôi là một ngôi trường thật khang trang với những dãy phòng thẳng tắp, những hàng cây được cắt tỉa gọn gàng, dưới ánh nắng cả ngôi trường trông đẹp lạ thường. Khuôn viên của trường rất rộng, và tôi không thể ước tính chính xác trường lớn như thế nào. Nhưng tôi chợt thấy mọi thứ ở đây đều xa lạ với tôi, nhưng tôi vẫn can đảm bước vào với niềm tự hào của một cậu học sinh lớp mười, bởi tôi tưởng tượng rằng ở bên trong là một thế giới hoàn toàn khác, và có rất nhiều điều bí ẩn đang chờ đón tôi. Để khám phá và khám phá… Tôi rất sợ bước vào vì mọi thứ xung quanh tôi đều xa lạ, mọi thứ đều mới mẻ. Nhìn cây bàng, nhìn ghế đá, tôi lại nghĩ đến những năm lớp 2 trường THCS lang thang dưới gốc cây si già, nói cười, nói cười, hay đuổi bắt. Chạnh lòng những lúc ngồi “tám” cùng lũ bạn thân, hay suy nghĩ đáp án cho một bài tập khó… nhìn anh chị 11, 12 chơi với nhau thật tự nhiên, thoải mái và vô tư, ước gì mình cũng là học sinh cũ nhỉ? Tôi không phải sợ hãi, vì vậy tôi có thể bước đi một cách tự tin mà không lo lắng hay hồi hộp. Cảm xúc lẫn lộn, tôi như con lắc lắc lư giữa hiện tại và quá khứ, tôi như chú nai con lạc vào khu rừng cổ thụ không biết lối ra.

Nhưng lý trí của tôi đã chiến thắng cảm xúc, gạt bỏ những cảm xúc phức tạp đó và tôi đã sớm đến lớp của mình. Một cảm giác lo lắng len lỏi khắp cơ thể tôi. Tôi đã tìm thấy lớp học. Vào lớp, tôi không dám ngẩng đầu lên, khẽ cúi đầu vào lớp, tìm một chỗ ngồi, nhìn xung quanh, những người bạn mới gặp cũng rất giống tôi, biểu cảm của bạn rất giống tôi. nói với tôi rằng bạn cũng cảm thấy như tôi lúc đó. Chợt tôi bắt gặp nụ cười dễ thương của cô bạn ngồi cạnh, nụ cười của cô ấy khiến tôi bớt lo lắng và sợ hãi. Chúng tôi quen nhau và dường như giữa chúng tôi không còn khoảng cách.

Khi tôi đang gặp gỡ các bạn khác thì cô hiệu trưởng bước vào lớp. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em là khuôn mặt hiền lành. Bài học đầu tiên chúng tôi học là về trường THPT Trần Quốc Tuấn. Mặc dù qua sách báo tôi được biết từ các bậc tiền bối rằng trường là một ngôi trường xuất sắc, có truyền thống dạy học rất tốt, thể thao của trường rất sôi nổi, trường còn đạt được bằng khen của Thủ tướng Chính phủ. Khen thưởng từ nhiều ban ngành và các cuộc gọi của Bộ Giáo dục. . . Nhưng khi nghe cô ấy giới thiệu lại, tôi vẫn thích lắm. Giờ đây, em rất tự hào khi được là học sinh của trường. Tiếp theo, cô cho chúng tôi một bài học đạo đức về tinh thần trách nhiệm. Cô dạy chúng em phải làm việc thiện, có trách nhiệm với trường lớp, có kế hoạch học tập tốt, làm gương cho các bậc tiền bối, hậu bối thi đua, đạt thành tích xuất sắc cho trường. Giọng cô truyền cảm, thuyết phục đến nỗi cả lớp ngồi yên lặng nghe cô giảng…

Ở đây cái gì cũng mới, cái gì cũng lạ lẫm với em: trường mới, thầy mới, bạn mới, phương pháp học mới, môi trường mới. Tôi phải dần dần thích nghi với môi trường mới, vì ba năm ở đây sẽ quyết định tương lai của cuộc đời tôi. Tôi nghĩ rằng đó sẽ là một khoảng thời gian thực sự khó khăn và thử thách, nhưng không phải vì thất vọng hay thành tích kém. Em tự nhủ trong ba năm tới sẽ học tập chăm chỉ, không phụ lòng mong đợi của thầy cô, cha mẹ, xứng đáng với tên trường Trung học cơ sở Zhen Guotuan. . .

Cảm xúc năm đầu cấp THCS-THPT

Đã qua rồi cái thời cấp 2 nửa ngây ngô, nửa ngốc nghếch ngày ngày cắp sách đến trường với tà áo trắng quàng khăn đỏ. Lúc đó, chúng tôi nghĩ mình còn là trẻ con, không biết lo lắng điều gì, hầu hết những gì chúng tôi nghĩ đến có lẽ là học và chơi. Nhưng hôm nay, khi mới bước vào cấp ba, tâm hồn tôi đã thay đổi hẳn.

Trong một lớp học có hơn bốn mươi học sinh, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, có chút kinh ngạc, chỉ muốn lui vào một góc nhỏ, đương nhiên tôi không phải là người có ý nghĩ lại khóc trong lớp 1. Nhưng cảm giác bỡ ngỡ vẫn còn đó Ngập tràn trong đầu. Ngày đầu tiên đến trường cấp ba cũng là ngày đầu tiên tôi đến trường cấp ba. Đối với tôi, khuôn viên nực cười với gần 2.000 học sinh này có cảm giác choáng ngợp so với sân chơi của một trường cấp 2 với hàng trăm học sinh. Các bạn nam mặc đồng phục, chỉnh tề và trông rạng rỡ, trong khi các bạn nữ chúng tôi thay đổi một cảm giác mới bằng những chiếc áo dài trắng tinh khôi thay vì những chiếc khăn quàng đỏ tươi. Đúng là tôi vẫn chưa quen mặc áo dài, nhưng tôi vẫn thấy thật đẹp và tự hào khi được mặc chiếc áo dài xinh xắn mẹ may cho từ tháng trước.

Ngày đầu tiên đến trường là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có những đám mây trắng bồng bềnh trôi ngang như những cục bông gòn. Buổi lễ khai giảng diễn ra suôn sẻ, nhìn thấy ngôi trường khang trang, đẹp đẽ, tôi thấy vui và phấn khởi nhưng chỉ biết giữ trong lòng. Những hàng cây si cổ thụ trong khuôn viên trường đã để lại ấn tượng sâu sắc trong em, có khoảng chục cây, cây nào cũng xanh tốt, dưới mỗi cây đều có một chiếc ghế đá. Tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu được ngồi đọc sách trong giờ ra chơi, có lẽ tôi thích ngôi trường này hơn. Khi vào lớp, tôi ngồi ngoài trời nắng dịu nghe thầy cô quản giáo giảng bài, thay phiên nhau tắm nắng, hay đùa giỡn với nhau, tôi tò mò nhìn nhau. lớp học và dự đoán lớp học của bạn sẽ ở trong phòng nào. Trường em có nhiều giáo viên lắm, nghe nói có gần trăm cô, hôm nay ai cũng ăn mặc rất lịch sự, đặc biệt là bộ áo dài rất dễ thương, khiến em thích thú không thể rời mắt. Sau đó, tôi lại bắt đầu quan sát thầy hiệu trưởng, và ấn tượng đầu tiên của tôi về thầy ấy rất tốt, toàn bộ thầy hiệu trưởng toát ra một tài năng tuyệt vời, và tôi nghĩ rằng thầy ấy có thể sẽ trở thành một giáo viên nổi tiếng. Đây là một nhiệm vụ rất nghiêm túc.

Sau khi lớp học bắt đầu, thông báo cho chúng tôi để đến lớp và lấy thời khóa biểu. Thu mình vào một góc yên tĩnh thích hợp, tôi bắt đầu nghe thấy những lời thì thầm, tôi thấy mình cô đơn vì chẳng quen ai, ngại bắt chuyện với ai vì vẫn quen để người ta bắt chuyện trước. Lúc này lòng tôi bắt đầu bùi ngùi, nghĩ đến những đứa bạn hồi cấp 2 cùng chơi bi lắc, cùng học cùng chơi, cả những đứa bạn học giỏi nhất cũng chọn chung một môn mà giờ đây tôi phải xa các bạn ấy để đi tìm một tương lai khác. Tôi đoán tôi sẽ không nhìn thấy nó nữa. Thầy hiệu trưởng trầm giọng bước vào lớp, giảng ngắn gọn nội dung định hướng học tập cho năm học tới. Nhìn lịch học tôi thấy hơi căng thẳng, vì lớp tôi vốn là một trong hai môn tự chọn nên lịch học hiển nhiên là dày đặc hơn, gần như cả ngày. Chao ôi, những ngày lang thang đã xa rồi, ngày mai bắt đầu vào lớp học tổng hợp, lớp bài tập hoa mắt, và bắt đầu nghĩ xem nên ôn điểm nào, thi môn nào, thi vào đại học ở đâu,… và còn rất nhiều điều nữa. những thứ khác. Tôi chợt tự hỏi liệu các bạn sinh viên khác có nghĩ như tôi không, trước đây họ như thế nào. Nhưng ngoài những rắc rối lặt vặt, tôi cũng thấy rằng cuộc sống cấp ba của tôi đầy rẫy những thử thách, và tôi cũng thấy rằng một cánh cửa mới đang dần mở ra cho tôi.

Xem Thêm: Top 2 mẫu nghị luận về bài thơ Sang thu hay chọn lọc

Thật lòng mà nói, với một đứa trẻ 15 tuổi như tôi, ngày đầu tiên đi học không có quá nhiều kỷ niệm đặc biệt, ngoại trừ đôi chút bỡ ngỡ và mất mát. Tôi nghĩ tất cả học sinh đều như vậy, chỉ là ở mức độ nào thôi. Tôi luôn tin rằng đây sẽ là ngôi trường cho tôi học tập và định hướng cho mình một tương lai tốt đẹp hơn, tôi không hiểu tại sao mình lại có một niềm tin kỳ lạ như vậy, nhưng tôi vẫn tin. Bằng cách này, đây cũng là một khởi đầu thuận lợi cho những bước đi trong tương lai của tôi.

Cảm xúc ngày đầu tiên bước vào trường THCS – Khối 4

Đã qua rồi cái thời cấp 2 nửa ngây ngô, nửa ngốc nghếch ngày ngày cắp sách đến trường với tà áo trắng quàng khăn đỏ. Lúc đó, chúng tôi nghĩ mình còn là trẻ con, không biết lo lắng điều gì, hầu hết những gì chúng tôi nghĩ đến có lẽ là học và chơi. Nhưng hôm nay, khi mới bước vào cấp ba, tâm hồn tôi đã thay đổi hẳn.

Trong một lớp học có hơn bốn mươi học sinh, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, có chút kinh ngạc, chỉ muốn lui vào một góc nhỏ, đương nhiên tôi không phải là người có ý nghĩ lại khóc trong lớp 1. Nhưng cảm giác bỡ ngỡ vẫn còn đó Ngập tràn trong đầu. Ngày đầu tiên đến trường cấp ba cũng là ngày đầu tiên tôi đến trường cấp ba. Đối với tôi, khuôn viên nực cười với gần 2.000 học sinh này có cảm giác choáng ngợp so với sân chơi của một trường cấp 2 với hàng trăm học sinh. Các bạn nam mặc đồng phục, chỉnh tề và trông rạng rỡ, trong khi các bạn nữ chúng tôi thay đổi một cảm giác mới bằng những chiếc áo dài trắng tinh khôi thay vì những chiếc khăn quàng đỏ tươi. Đúng là tôi vẫn chưa quen mặc áo dài, nhưng tôi vẫn thấy thật đẹp và tự hào khi được mặc chiếc áo dài xinh xắn mẹ may cho từ tháng trước.

Ngày đầu tiên đến trường là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có những đám mây trắng bồng bềnh trôi ngang như những cục bông gòn. Buổi lễ khai giảng diễn ra suôn sẻ, nhìn thấy ngôi trường khang trang, đẹp đẽ, tôi thấy vui và phấn khởi nhưng chỉ biết giữ trong lòng. Những hàng cây si cổ thụ trong khuôn viên trường đã để lại ấn tượng sâu sắc trong em, có khoảng chục cây, cây nào cũng xanh tốt, dưới mỗi cây đều có một chiếc ghế đá. Tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu được ngồi đọc sách trong giờ ra chơi, có lẽ tôi thích ngôi trường này hơn. Khi vào lớp, tôi ngồi ngoài trời nắng dịu nghe thầy cô quản giáo giảng bài, thay phiên nhau tắm nắng, hay đùa giỡn với nhau, tôi tò mò nhìn nhau. lớp học và dự đoán lớp học của bạn sẽ ở trong phòng nào. Trường em có nhiều giáo viên lắm, nghe nói có gần trăm cô, hôm nay ai cũng ăn mặc rất lịch sự, đặc biệt là bộ áo dài rất dễ thương, khiến em thích thú không thể rời mắt. Sau đó, tôi lại bắt đầu quan sát thầy hiệu trưởng, và ấn tượng đầu tiên của tôi về thầy ấy rất tốt, toàn bộ thầy hiệu trưởng toát ra một tài năng tuyệt vời, và tôi nghĩ rằng thầy ấy có thể sẽ trở thành một giáo viên nổi tiếng. Đây là một nhiệm vụ rất nghiêm túc.

Sau khi lớp học bắt đầu, thông báo cho chúng tôi để đến lớp và lấy thời khóa biểu. Thu mình vào một góc yên tĩnh thích hợp, tôi bắt đầu nghe thấy những lời thì thầm, tôi thấy mình cô đơn vì chẳng quen ai, ngại bắt chuyện với ai vì vẫn quen để người ta bắt chuyện trước. Lúc này lòng tôi bắt đầu bùi ngùi, nghĩ đến những đứa bạn hồi cấp 2 cùng chơi bi lắc, cùng học cùng chơi, cả những đứa bạn học giỏi nhất cũng chọn chung một môn mà giờ đây tôi phải xa các bạn ấy để đi tìm một tương lai khác. Tôi đoán tôi sẽ không nhìn thấy nó nữa. Thầy hiệu trưởng trầm giọng bước vào lớp, giảng ngắn gọn nội dung định hướng học tập cho năm học tới. Nhìn lịch học tôi thấy hơi căng thẳng, vì lớp tôi vốn là một trong hai môn tự chọn nên lịch học hiển nhiên là dày đặc hơn, gần như cả ngày. Chao ôi, những ngày lang thang đã xa rồi, ngày mai lớp học chính thức sẽ bắt đầu, với những lớp bài tập chói lóa, tôi bắt đầu nghĩ xem nên ôn điểm nào, thi môn nào, thi vào trường nào, và nhiều thứ khác nữa. nhiều thứ. Tôi chợt tự hỏi liệu các bạn sinh viên khác có nghĩ như tôi không, trước đây họ như thế nào. Nhưng ngoài những rắc rối lặt vặt, tôi cũng thấy rằng cuộc sống cấp ba của tôi đầy rẫy những thử thách, và tôi cũng thấy rằng một cánh cửa mới đang dần mở ra cho tôi.

Xem Thêm: Top 2 mẫu nghị luận về bài thơ Sang thu hay chọn lọc

Thật lòng mà nói, với một đứa trẻ 15 tuổi như tôi, ngày đầu tiên đi học không có quá nhiều kỷ niệm đặc biệt, ngoại trừ đôi chút bỡ ngỡ và mất mát. Tôi nghĩ tất cả học sinh đều như vậy, chỉ là ở mức độ nào thôi. Tôi luôn tin rằng đây sẽ là ngôi trường cho tôi học tập và định hướng cho mình một tương lai tốt đẹp hơn, tôi không hiểu tại sao mình lại có một niềm tin kỳ lạ như vậy, nhưng tôi vẫn tin. Bằng cách này, đây cũng là một khởi đầu thuận lợi cho những bước đi trong tương lai của tôi.

Cảm xúc về buổi học đầu tiên của trường THCS-THCS năm

Đối với mỗi người, thời học sinh luôn là khoảng thời gian vui vẻ và vô tư nhất. Đặc biệt mỗi ngày đến trường các em lại mang đến cho chúng tôi nhiều cảm xúc vui nhộn. Tôi cũng vậy, dù đã trải qua rất nhiều mùa tựu trường nhưng lần nào tôi cũng háo hức và mong chờ đến ngày tựu trường. Đặc biệt là cảm giác lần đầu tiên bước chân vào trường cấp 3 càng khiến tôi ghi nhớ sâu sắc hơn. Tôi là Ngô Quyền – Trường THPT Biên phòng Đồng Nai.

Ngôi trường Ngô Quyền là ngôi trường mơ ước của tôi từ thuở nhỏ. Tôi luôn hy vọng rằng mình có thể học tập trong một môi trường như vậy. Bởi đây là ngôi trường nổi tiếng với bề dày thành tích học tập và các hoạt động văn hóa thể thao. Vì vậy, ngôi trường này không chỉ là ước mơ của tôi mà còn là ước mơ của rất nhiều học sinh. Bằng cách này, hãy dùng nỗ lực học tập để vun đắp ước mơ của mình. Tôi đỗ vào ngôi trường trung học mơ ước của mình.

Khi biết tin mình được phân công vào lớp dự nguồn 10a1, niềm vui và hạnh phúc của em như được nhân lên gấp bội. Quả thực, tôi vỡ òa trong niềm vui sướng, hạnh phúc xen lẫn chút tự hào. Mọi thứ đều khiến tôi háo hức và mong chờ từng ngày đến trường.

Trở về trường, tâm trạng tôi bỗng thay đổi. Một chút bối rối, một chút bất ngờ và một chút bất an diễn ra trong lòng tôi. Nói thật, lúc đó tôi rất ước giá như được người thân đưa đến lớp như ngày xưa. Có lẽ, đó là bởi vì mọi thứ xảy ra trước mặt tôi đã hoàn toàn khác với trước đây. Không còn cười, chạy và chơi. Không còn một người thầy quen thuộc. Thay vào đó là một sự rung cảm nghiêm túc hơn, “trưởng thành” hơn. Thầy cô, bạn bè cũng mới toanh.

Tất cả những cảm giác ấy khiến tôi có chút rụt rè khi bước qua cổng trường. Nhưng, đây là ngôi trường mơ ước của tôi, tại sao tôi lại sợ hãi như vậy? Lại bị sốc, tôi tự tin hơn và bước đến lớp của mình. May mắn thay, tôi phát hiện ra rằng hai người bạn cấp hai của tôi học cùng lớp. Như tôi, gặp nhau là họ mừng rỡ, chạy lại tán chuyện. Mải nói chuyện với nhau, tôi dần quên đi cảm giác sợ hãi, rụt rè.

Một lúc sau, cô chủ nhiệm bước vào lớp. Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Giáo viên của bạn dạy môn gì? Tôi không biết bạn có nghiêm túc không? Hôm nay tôi nên làm gì? …và, cô ấy trả lời tất cả các câu hỏi của tôi ngay lập tức. Cô giáo chủ nhiệm của tôi là cô Hoa – dạy môn ngữ văn. Cô ấy rất tốt bụng và dịu dàng. Buổi đầu gặp mặt, cả lớp đổ ra bàn tán rôm rả. Nhưng với tư cách là một người mẹ, cô đã ân cần nhắn nhủ chúng tôi khi chúng tôi lần đầu tiên bước vào một môi trường học tập mới.

Xem Thêm : Người trong bao – Sê-khốp

Sau phần giới thiệu, cô cũng bắt đầu bầu lớp trưởng. Cuộc bỏ phiếu diễn ra vui vẻ và gần gũi. Các sinh viên rất thân thiện và hòa đồng. Cứ thế, tôi chợt thấy rất mong được gặp và học trong lớp 10a1 này. Tôi cũng trở nên quen thuộc hơn với ngôi trường mới.

Thực sự, Ngày khai mạc thật tuyệt. Khoác lên mình tà áo dài trắng tinh khôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Bây giờ, tôi đã chính thức là một cô bé cấp 3, đã là một thiếu nữ mới lớn. Ước mơ được học ở ngôi trường này đã thành hiện thực. Mọi cảm xúc từ ngày hôm ấy đều in sâu trong tâm trí tôi, từ lo lắng, bối rối đến tự hào, quen thuộc.

Sau hai tuần đầu tiên đến lớp, tôi đã quen với lớp học. Kết bạn, ăn vặt, chơi đùa và được thầy cô nhớ mặt suốt ngày. Môi trường thực sự tuyệt vời, ngoài mong đợi của tôi. Các bạn thân thiện vui tính còn cô chủ thì ân cần nhẹ nhàng. Các bài học rất thú vị và hấp dẫn. Đây chính xác là những gì tôi muốn ở trường trung học.

Để xứng đáng được học tập trong một môi trường học tập tốt, tôi sẽ nỗ lực học tập chăm chỉ và bồi dưỡng những học sinh xứng đáng là học sinh xuất sắc. Và tất cả những cảm xúc của ngày đầu tiên đi học, tôi sẽ không bao giờ quên.

Cảm xúc ngày đầu tiên đi học – THCS Sáu

Lần trước không theo meta vô tình giở từng trang hoa gạo đổi màu chợt nhận ra mình hiểu lầm

Không biết hai câu nói trên hiện ra trong đầu tôi từ bao giờ, nhưng mỗi lần nhìn thấy học sinh lớp 10 đăng ký học, tôi lại không khỏi nghĩ đến mình của hai năm trước. Cảm xúc của ai cũng giống nhau, đứng trước cổng trường ai cũng thấp thỏm, lo lắng không biết chuyện gì sắp xảy ra.

Có lẽ trong mỗi chúng ta, ai cũng sẽ có cho mình những khoảnh khắc khó quên trong đời. Đối với tôi, những ngày rời xa ngôi trường cũ bước vào ngôi trường mới cũng là những khoảnh khắc thực sự đáng nhớ.

Chia tay với chiếc khăn quàng đỏ, với năm thứ ba cấp 3, ngưỡng cửa của năm thứ ba đã đến, một cảm giác mới lạ, rạo rực tràn ngập trong lòng: ngỡ như mình được trở lại ngày mới bước chân vào lớp. 1, hóa ra giống như ngày đầu tiên vào cổng trường thcs. Cảm giác ấy vẫn khó tả như ngày nào!

Tháng tám – tháng giao mùa cuối hè đầu thu – tháng phượng mọc lưa thưa vài cành nở muộn, cũng là tháng đầu tiên tôi vào lớp một ở trường phổ thông trường học.

p>

Sau ba tháng thực tập hè, cánh cửa trường thpt đã rộng mở. Nơi này hoàn toàn xa lạ với tôi. Từ khung cảnh, ngôi trường và con người, mọi thứ đều thật mới mẻ: trường mới, bạn mới, thầy cô mới, cách học mới, môi trường mới, nhưng tất cả đều để lại trong tôi những ấn tượng tốt đẹp và đầy kỉ niệm. Tôi phải thích nghi từ từ và làm quen vì ba năm ở đây gần như quyết định cả cuộc đời tôi. Đây sẽ là một hành trình rất khó khăn và thử thách.

Ngày khai giảng, nắng chói chang, thời tiết ôn hòa dễ chịu, theo thông báo của nhà trường, em đã chuẩn bị đầy đủ mọi việc. Nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác khó tả. Vì trước mặt tôi là cả một bầu trời mới. Những năm học trước, sau ba tháng nghỉ hè, chúng em lại trở về mái trường thân quen, những hàng cây, ghế đá, ghi đậm những kỉ niệm một thời nô đùa cùng lũ bạn. Năm nay, tôi đặt chân lên ngưỡng cửa cấp ba – một cõi hoàn toàn mới. Ngôi trường của em năm nay rất khang trang với không gian thoáng đãng. Từ cổng trường vào khu nhà ba tầng uy nghi là con đường bê tông phẳng lỳ. Đập vào mắt em là những hàng cây, những cột cờ, những lớp học… mà lòng em không khỏi lâng lâng một cảm giác bất ngờ xen lẫn vui sướng.

Sau đó chúng tôi được chỉ định về các lớp học. Tôi thầm ước mình được học cùng bạn cũ. Nhưng trong lớp tôi hoàn toàn là người mới. “Nhưng rồi sẽ quen” – tôi tự an ủi mình thế này. Sau vài phút bối rối, tôi thấy giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp. Hình ảnh của cô làm tôi nhớ đến cô giáo chủ nhiệm lớp chín, vẫn dáng người mảnh khảnh và đôi mắt hiền từ. Hình ảnh của chị làm tôi bớt xao xuyến. Điều đầu tiên em nói lên là tinh thần trách nhiệm với bản thân, với trường, với lớp trong suốt quá trình học tập và rèn luyện ở trường phổ thông. Đó là buổi học đầu tiên của tôi ở ngôi trường mới này.

Điều làm tôi ấn tượng nhất là ngày khai trương. Trong chiếc áo sơ mi trắng và quần tối màu, tôi trông giống như một nữ sinh trung học thực thụ. Tôi cảm thấy như một người lớn. Thầy hiệu trưởng đánh trống trường giục chúng em cố gắng học tập. Kể từ lúc đó, tôi biết mình đã chính thức hòa nhập với môi trường mới.

Từ nhỏ tôi đã mơ ước được trở thành học sinh trung học, và bây giờ ước mơ của tôi đã thành hiện thực. Mặc bộ đồng phục mới tôi chưa bao giờ mặc, ngồi cạnh những người bạn mới mà tôi chưa từng gặp trước đây và học hỏi từ những giáo viên mà tôi chỉ biết bây giờ. Khi ước mơ nhỏ nhoi thành hiện thực, tôi lại nhen nhóm những hoài bão lớn (tốt nghiệp cấp 3, vào đại học…). Cảm xúc khó tả, tràn ngập niềm vui nhưng xen lẫn nỗi nhớ. Tôi vui vì mình đã lớn lên và học được nhiều điều mới từ lớp học mới, thầy cô mới và bạn bè mới. Hình ảnh thầy cô cũ, trường cũ cứ hiện lên trong tâm trí em, ngày thi ai cũng cho em những lời khuyên, lời chúc chân thành.

Nhưng thời gian sẽ không bao giờ ngừng lại, nó sẽ lặng lẽ trôi đi, không bao giờ dừng lại. Tôi sẽ phải cố gắng và nắm bắt từng giây của nó. Bạn phải biết sử dụng 3 năm ngắn ngủi nhưng rất quan trọng này để làm việc chăm chỉ. Được học tại ngôi trường cấp 3 có bề dày lịch sử và đạt nhiều thành tích cao, bản thân em có rất nhiều niềm vui, tự hào xen lẫn lo lắng. Nhưng điều quan trọng nhất đối với tôi lúc này là quyết tâm sống xứng đáng với truyền thống của nhà trường bằng việc học tập và rèn luyện chăm chỉ.

Mái trường này – trường cấp 3 Trần Hưng Đạo – là nơi tôi chỉ “trú ngụ” vỏn vẹn ba năm học – ba năm không phải là dài nhưng cũng đủ để chúng tôi để lại những kỷ niệm đẹp về mái trường. Trường học, về bạn bè và thầy cô ở đây. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên những ngày này – ngày đầu tiên tôi đến trường cấp ba – những ngày êm dịu của giữa tháng tám.

Cảm xúc ngày đầu tiên đi học- mẫu số 7

Thời gian lặng lẽ trôi đi để lại bao dư âm cho con người. Để rồi, đọng lại trong lòng mỗi cô cậu học trò lúc ấy là sự ngây ngất, ngây ngất trong ký ức về một thời. Vậy là chúng ta tạm biệt những tia nắng cùng từng tiếng ve kêu, những chùm hoa phượng, những khăn quàng đỏ thắm trên vai và gửi gắm bao hoài niệm, nuối tiếc dưới mái hiên trường cấp 2. Bây giờ, ngưỡng thời gian cho thử thách ở trường trung học đã mở ra cho chúng tôi. Trong làn gió mát của cơn mưa phùn đầu thu, lòng em đầy ắp những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.

Kết thúc chặng đường dài còn nhiều dấu ấn không thể xóa nhòa, từ giây phút này tôi và bạn sẽ bắt đầu từ một chân trời mới trên hành trình vươn tới đỉnh cao tri thức. Đóng cửa sổ và nhìn trộm đàn gà con Cuifeng, cành Ziling, khoảnh khắc bạn được “náo loạn” trong mùa hè nóng nực mà bạn khao khát. Chỉ còn lại vài cụm hoa phượng nở muộn, vài cây bằng lăng còn sót lại, còn đâu đó bản điệp khúc mùa hạ! Cái nắng chói chang oi ả “tan biến”, để lại sau lưng cái se se lạnh của mùa thu. Điều đó cũng có nghĩa là mùa tựu trường đã đến, tiếng trống trường đã điểm, ngưỡng cửa cấp 3 đã đến. Em rất tự hào và hạnh phúc khi được học trong ngôi trường i Quảng Xương – nơi đã để lại những kỉ niệm khó quên trong những tháng ngày vui chơi và học tập. Tôi quên sao được những tình cảm trong sáng ấy nở rộ trong tim tôi như những cánh hoa tươi cười giữa bầu trời trong vắt.

Tháng 8 – tháng giao mùa cuối hè đầu thu – khoảnh khắc lá vàng bắt đầu rơi, quyện với hương ổi thơm nồng đánh thức biết bao kỉ niệm, cũng là khoảnh khắc tôi bước chân vào cánh cửa của gia đình Một thế giới hoàn toàn khác – một thế giới đầy màu sắc. Tất cả những điều đó sẽ cho em những kỷ niệm khó quên về ngày đầu tiên đến trường. Tôi sẽ phải làm quen với môi trường ở đây vì những thử thách trên con đường đó sẽ hoàn toàn khác so với con đường thời thơ ấu cấp hai.

Tôi vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên bước vào thế giới đầy màu sắc đó. Ngày đầu tiên tôi đến trường cấp hai Quảng Hùng không phải là một ngày thu đẹp trời mát mẻ, cũng không phải là một mùa hè nóng ẩm mà là một ngày nắng ấm – khoảnh khắc giao mùa đẹp nhất. Bầu trời trong xanh hiện ra, những đám mây bạc bồng bềnh nhẹ nhàng trong ánh ban mai, từng mảng nắng bắt đầu len lỏi khắp các con đường, ngõ phố. Tôi cảm thấy mình lớn hơn, trưởng thành hơn và dường như có một cảm giác gì đó thật lạ, thật bất an ập đến trong tôi!

Quay về nhiều năm trước – khi tôi còn tung tăng nô đùa dưới mái hiên trường cấp 2 thân yêu. Sau ba tháng nghỉ hè “quậy tưng”, chúng em trở lại mái trường thân quen, những hàng cây, ghế đá mang theo quá nhiều kỷ niệm. Và giờ đây, thay cho những hàng cây, những kỷ niệm in đậm là những chân trời mới. Lúc này, đập vào mắt tôi đầu tiên là hai hàng dừa trong khuôn viên, giống như “đội lễ tân” dẫn vào cổng trường. Dòng chữ “trường phổ thông Khang Xương i chào mừng cô lớp 10” chạy trên bảng điện tử càng làm em thêm tự hào và hạnh phúc khi được trở thành một thành viên trong đại gia đình Khang Xương i. Từ cổng trường bước vào, đập vào mắt đầu tiên là ngôi nhà nhỏ hai tầng hình chữ U với những bồn hoa, cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng. Quang cảnh toàn trường dưới ánh nắng thật đẹp và hùng vĩ. Tất cả mọi thứ ở đây là thương hiệu mới và nước ngoài! Với sự tự tin và kiêu hãnh của một người mới, tôi bước vào trường, cũng là nơi đánh dấu một khởi đầu mới.

Đến trường, nhìn những bông phượng nở muộn, nhìn những cánh Tử Lăng, nhìn những hàng ghế đá, tôi lại nhớ về những kỉ niệm khó quên của thời cắp sách đến trường. Nhìn đàn gà con ríu rít xen lẫn với dư ảnh của bầu trời mùa hè, trong lòng tôi trào dâng bao cảm xúc phức tạp. Lúc đó, tôi nhìn thấy “con quỷ” đã chơi với nhau từ năm lớp sáu. Đó cũng là điểm khởi đầu của sự thống nhất, là cánh cổng của thời gian, là sự tìm về quá khứ với khát vọng tôn vinh thời gian.

Ngày đầu tiên sôi động, nối tiếp là hai tuần học tập – mang đến nhiều thử thách và cơ hội để các thành viên mới làm quen với môi trường học tập mới, bạn bè mới, thầy cô mới trước khi chính thức tham gia cuộc thi. Hai tuần học chưa đầy bốn năm học THCS nhưng quãng thời gian ngắn ngủi ấy đã gắn kết biết bao kỷ niệm, tình bạn sâu đậm đến từ nhiều vùng đất khác nhau, cùng học tập và rèn luyện tại đây. Và dường như tiếng cười hồn nhiên, trò chuyện vui vẻ giữa các lớp học không còn tồn tại giữa mọi người với nhau. Tất cả điều này xua tan sự rụt rè và e ngại của những người lần đầu tiên gặp nhau. Không chỉ vậy, tâm trí em và nhiều bạn khác luôn tràn ngập hình ảnh về ngôi trường và những cô giáo cũng không kém phần đáng yêu. Nét mặt dịu dàng và giọng nói ấm áp khiến tôi tự nhiên hơn và càng thêm yêu quý gia đình thứ hai này hơn. Tất nhiên, đây không chỉ là cảm xúc của riêng tôi mà của rất nhiều thế hệ học sinh trong ngày đầu tiên đến trường mới.

Sau hai tuần học tập không thể nào quên, cuối cùng chúng tôi cũng được trở về với gia đình nhỏ của mình và bắt đầu chặng đường gian nan, thử thách. Điều làm em vui nhất là được học và chơi trên nóc xe 10 tấn 1. Giờ phút này, trong lòng tôi không còn gì khác ngoài niềm hân hoan, phấn khởi và tự hào. Buổi học đầu tiên của chúng em trong gia đình nhỏ thân thương này là làm quen với đại gia đình Lượng Xương i – nơi ươm mầm bao ước mơ của bao thế hệ học sinh – nơi chúng em có thể tin tưởng trao gửi những ước mơ, hy vọng và một tầm nhìn mới về thành công.

Gặp gỡ, vui chơi và học tập dưới mái trường này gần hai tháng, mỗi bạn học sinh đều có những cảm nhận khác nhau, nhưng trong lòng các em luôn chất chứa những điều không thể nói nên lời. Ngày tựu trường càng được nhân lên.Trống trường vàng rực chào đón các thế hệ học trò.Áo trắng tinh khôi và khuôn mặt tươi cười chào đón năm học mới.màu cờ sắc áo trên tay các em lồng vào sân trường càng thêm sinh động. ngày hôm đó. Mười ngày đầu tháng chín, mùa thu trong veo, từng tia nắng xuyên qua ngọn cây đều để lại dấu ấn khó phai trên gương mặt học trò. Đặc biệt, trái ngược với không khí náo nức của ngày khai trường, các đại biểu cấp Trung ương đã được đón tiếp trọng thể ngay trên mái trường Trung học cơ sở Quảng Hùng. Một trong số đó là người con của mảnh đất quang xương thân yêu – chú huy rua. Lúc này trong lòng tôi dâng lên một loại tự hào, một loại tự hào của một học sinh tiểu học. Niềm vui và sự tự hào hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người. Trong niềm hân hoan, phấn khởi, thầy và trò nhà trường hứa hẹn một năm học tràn đầy tin tưởng và hy vọng. Tiếng trống trường mùa thu như giục giã chúng em ra sức học tập để thể hiện mình. Lòng tôi bỗng “đồng thanh”, và từ đó, tôi chính thức hòa nhập với môi trường mới – mái trường cấp 3 thân yêu.

Mọi thứ đều sợ thời gian, bởi vì lớp bụi thời gian đã bao phủ mọi thứ. Nhưng tôi sẽ không để lớp bụi thời gian đó làm mờ đi những ký ức, dấu ấn của ngày đầu tiên đi học của học sinh và quan trọng hơn là ba năm phấn đấu. Ba năm không bằng một quá trình tiếp thu kiến ​​thức nhưng cũng đủ để củng cố niềm tin, thay đổi tương lai, làm cho tương lai mỗi người tốt đẹp hơn. Đột nhiên, vào lúc đó, suy nghĩ của tôi lóe lên, giống như một đàn côn trùng nhẹ xuyên qua đỉnh núi, và giống như sóng biển, mang theo lời hứa ngọt ngào từ tận đáy lòng. Là thành viên mới của đại gia đình, không chỉ tôi mà cả thế hệ thứ 53 của toàn trường hãy đoàn kết một lòng, phấn đấu dạy tốt, chăm học, rèn luyện, không phụ công mỏi của cha mẹ và các thế hệ. sự mệt mỏi của giáo dục. Một người thầy vĩ đại đã nêu gương sáng cho bao thế hệ đàn em sau lưng. Đặc biệt, không ai trong số này có thể lấy đi những kỷ niệm đẹp đẽ của ngày đầu tiên đi học.

Ngôi trường này, trường cấp 2 số 1 Quảng Cố, không chỉ là nơi tôi và bạn gắn bó trong ba năm học, mà còn là nơi bao thế hệ học trò yên nghỉ, chúng ta hãy để lại ở đây những kỷ niệm đẹp, bạn bè và thầy cô. Dù thời gian có ngừng trôi, trái đất có đổi xoay, chỉ cần trái tim con người còn đập thì em sẽ không bao giờ quên được kí ức về những ngày này-những ngày em mới bước chân vào trường. Nắng thu dịu dàng.

Cảm xúc ngày đầu tiên bước vào trường THCS- mẫu 8

Tất nhiên, ai trong chúng ta cũng sẽ có những khoảnh khắc đáng nhớ của đời học sinh. Đối với tôi, những ngày rời xa mái trường xưa, bước vào một môi trường mới, mở ra một cánh cửa mới trong cuộc đời cũng là những khoảnh khắc thật sự khó quên.

Xem Thêm: Cảm Nhận Bài Thơ Cáo Tật Thị Chúng Của Thiền Sư Mãn Giác

Tạm biệt mái khăn quàng đỏ, với mái trường cấp 2, ngưỡng cửa cấp 3 đã dần đến. Một cảm giác hồi sinh, kỳ lạ, tràn ngập trong tôi. Tôi ngỡ mình quay lại ngày đầu tiên bước vào lớp 1, như ngày đầu tiên chập chững bước chân vào cổng trường. Cảm giác ấy vẫn khó tả như ngày nào. Sau ba mùa hè thiêu đốt, cánh cửa của trường thpt đã mở ra. Nơi này bây giờ hoàn toàn xa lạ với tôi. Trường mới, bạn mới, thầy cô mới, cách học mới, môi trường mới, tôi phải từ từ thích nghi với môi trường mới, vì ba năm cuối ở đây quyết định cuộc đời tôi. Tôi chợt nhận ra rằng đây sẽ là một thời gian rất khó khăn và thử thách vì đó là một nơi mà tôi nghĩ là xa lạ. Nhưng không, khi đến trường tiếp quản, gặp thầy cô, gặp bạn bè, gặp lớp mới, ý tưởng ấy đã lụi tàn.

Tôi biết rằng tất cả họ đều ngọt ngào như khi tôi còn trẻ. Mọi thứ đều thực sự mới mẻ, từ khung cảnh, ngôi trường, thậm chí cả con người. Tuy nhiên, tất cả dường như đều níu giữ lại những ký ức tuổi thơ đối với tôi. Tiết trời chuyển mùa vào tháng tám, từ cuối hè sang trăng thu, nhưng trong chùm đuôi phượng chỉ còn sót lại một vài cành nở muộn. Và tháng chúng tôi có lớp học đầu tiên. Bây giờ tôi đã là một học sinh trung học, tôi trông nữ tính hơn trong bộ đồng phục áo sơ mi trắng viền xanh và váy xếp li màu xanh so với hồi cấp hai trong bộ đồ trắng. Mặc bộ đồng phục mới tôi chưa từng mặc, ngồi cạnh những người bạn chưa từng gặp, học hỏi từ những giáo viên mà tôi biết bây giờ.

Cảm xúc dâng trào, khó tả xen lẫn niềm vui xen chút buồn. Con rất vui vì con đã trưởng thành hơn, biết thêm nhiều điều mới từ những bài học, bài học mới. Nhưng tôi buồn vì đâu đó trong ngày tốt nghiệp cấp 2 tôi thoáng thấy thầy cũ, bạn cũ hay cả lời dặn dò của thầy cô. Nhưng thời gian không dừng lại, nó lặng lẽ trôi đi mãi mãi, không bao giờ, không bao giờ. Tôi sẽ phải cố gắng nắm bắt từng giây, từng phút.

Mái trường thpt là nơi tôi “dừng chân” sau ba năm học tập. Ba năm không phải là một khoảng thời gian dài nhưng tôi nghĩ đó là khoảng thời gian đủ để tạo cho tôi những kỷ niệm đẹp về ngôi trường mới này. Và có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay – ngày đầu tiên tôi bước chân vào ngưỡng cửa của thpt.

Cảm xúc ngày đầu tiên đi học- khối 9

Lần đầu tiên bước chân vào cổng trường, tim đập thình thịch, một cảm giác thật lạ! Một cảm xúc khó tả, bỡ ngỡ, vừa lạ vừa quen, xen lẫn hân hoan phấn khởi. Không còn là cảm giác run sợ, bẽn lẽn ôm mẹ khóc òa trong ngày đầu tiên bước vào trường THCS, cũng không còn là cảm giác rụt rè với những ước mơ trong sáng của ngày đầu tiên bước chân vào trường THCS. . Đã bao lần bạn trải qua cảm giác “ngày đầu tiên đi học”, nhưng lần này thì khác, một cảm giác lạ, một cảm xúc mới. Suy nghĩ của em đã trưởng thành hơn, và dường như cảm xúc đang nói hộ những suy nghĩ của em: “Em đã lớn – 15 tuổi. Những bước chân trưởng thành hơn, bước vào một môi trường học tập mới, còn rất nhiều khó khăn thử thách đang chờ đón chúng em.

Trong mắt em ngôi trường thật uy nghi, nhưng trong lòng em nó hiền hòa như ngôi nhà thứ hai. Tôi dường như vẫn còn đắm chìm trong sự háo hức, hân hoan của ngày đầu tiên đến trường. Ai cũng ăn mặc chỉn chu, nghiêm túc còn các em học sinh thì rạng rỡ trong tà áo trắng tinh khôi. Các thầy cô ân cần, tận tình hướng dẫn các em học sinh mới quay lại trường đến lớp.

Một cảm giác ấm áp len lỏi trong cảm xúc của tôi. Mọi thứ đều mới mẻ nhưng thật ngọt ngào. Nhà trường và thầy cô nghĩ hơi khác, hơi ngạc nhiên, lạ lùng. Bạn bè lần đầu gặp nhau ngượng ngùng, ngại ngùng, còn thầy cô đem đến cho học sinh cảm giác thân thiện, ấm áp. Rồi mọi người sẽ thân thiết với nhau và trở thành một gia đình. Tôi cũng tin là vậy. Chính từ ngôi nhà này, tôi đã phải vượt qua những khó khăn, thử thách để đạt được thành công mà mình hằng mong muốn. Vâng, em sẽ dũng cảm vượt qua mọi khó khăn, tự tin đương đầu với mọi thử thách, và học tập chăm chỉ.

Chà! Chợt một tia nắng rắc lên khuôn mặt rạng rỡ, chan hòa trong lòng tôi, hòa vào không khí của ngày tựu trường. Khi tôi về nhà vào buổi tối, tôi vẫn còn trong tâm trạng của ngày đặc biệt này. Đọc xong trang nhật kí đầu tiên em vừa viết, tôi tự lẩm nhẩm giai điệu quen thuộc trong bài hát “Ngày đầu tiên đi học” của cô ca sĩ xinh đẹp: “Lòng em bỡ ngỡ khi bước chân vào trường và xung quanh em như vừa vào. một giấc mơ, tỏa hương thơm lành. Mặc áo mới như trăm hoa đua nở. Biết đâu, ai biết?…”. Em xin khóa lại khoảnh khắc thiêng liêng của “ngày đầu tiên” bằng chiếc khóa tình yêu, để đó mãi là ngày đầu tiên khó quên trong đời.

Cảm xúc ngày đầu tiên vào trường cấp 3- mẫu 10

Khi đến tuổi đi học, ai cũng có cảm giác muốn quay lại trường học, nhưng lần này, tôi chợt thấy hơi lạ: lần đầu tiên tôi đến trường cấp ba. Biết bao niềm vui, sự tự hào và cả sự rụt rè xen lẫn vào nhau, những ấn tượng sẽ ở lại trong tôi mãi mãi.

Ngày đầu tiên đi học – một ngày nắng ấm, tiết trời dịu nhẹ, theo thông báo của nhà trường, em đã chuẩn bị quần áo, giày dép, sách vở. . Nhưng tim tôi vẫn đập rộn ràng không tả xiết. Vì trước mắt là cả một bầu trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp đều mới toanh. Những năm trước, sau ba tháng nghỉ hè, chúng em trở lại mái trường thân quen, những hàng cây, ghế đá, để lại biết bao kỉ niệm vui chơi cùng bạn bè. Và năm nay, tôi đặt chân đến ngưỡng cửa cấp ba – một cõi hoàn toàn mới. Ngôi trường em theo học năm nay thật khang trang, khoảng không gian thoáng đãng từ cổng trường là hàng cây me già rợp bóng mát, dẫn đến dãy lớp học ba tầng uy nghi và đẹp đẽ. Hàng cây, lớp học, cột cờ… tất cả thu vào tầm mắt khiến lòng em không kìm được cảm xúc ngạc nhiên xen lẫn vui sướng thốt lên: “Ôi! Trường đẹp quá!”.

Học sinh lớp 10 và lớp 11 của chúng tôi được phân công các lớp học. Tôi thầm ước mình được học chung với mấy bạn già. Thật không may, lớp tôi học là một người hoàn toàn xa lạ. “Nhưng rồi cũng sẽ quen thôi các bạn ạ” – tôi tự an ủi mình. Sau vài phút bỡ ngỡ ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, dáng đi của cô làm tôi nhớ đến cô chủ nhiệm lớp chín của tôi. Vẫn dáng người mảnh khảnh, đôi mắt hiền hậu, mái tóc dài đen nhánh, chính hình ảnh ấy đã làm tôi có chút hụt hẫng. Đừng lo lắng, xung quanh tôi là những người xa lạ. Điều đầu tiên em nói với chúng tôi là ý thức và tinh thần trách nhiệm đối với bản thân, với trường, với lớp, với việc học tập và rèn luyện trong học tập và rèn luyện của năm học đầu cấp THPT. Tôi nghĩ vậy thôi. Đây là lớp học đầu tiên tôi học ở ngôi trường mới này

Điều làm tôi ấn tượng nhất là ngày khai trương. Diện bộ áo dài trắng tinh khôi, cô nàng ra dáng một nữ sinh thực thụ. Tôi vừa ngại ngùng vừa cảm thấy mình như người lớn. Tiếng trống khai giảng của thầy hiệu trưởng xa xa, âm thanh ấy dường như để lại trong tôi một cảm giác bồng bềnh rất lạ. Tôi biết rằng tôi phải thích nghi với một môi trường mới kể từ hôm nay.

Tôi theo học tại ngôi trường có bề dày lịch sử và truyền thống dạy học – trường THPT Xuân Lộc, trong tôi có rất nhiều niềm vui và tự hào nhưng cũng có đôi phần lo sợ. Nhưng điều quan trọng nhất đối với tôi lúc này là xin hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện để xứng đáng với truyền thống của nhà trường.

Có rất nhiều suy nghĩ, có cả vui sướng, tự hào, ngại ngùng, bất ngờ và cả một chút lo lắng. Bao cảm xúc của những ngày đầu tiên dưới mái trường cấp 3 chắc chắn sẽ đọng lại mãi trong tim em như một dấu ấn khó phai.

Cảm xúc ngày đầu tiên bước vào trường cấp 3- mẫu 11

Vậy là tôi đã học trung học được ba tuần. Ba tuần thật ấn tượng, bởi mỗi lần đến lớp, tôi lại thấy thêm nhiều điều bất ngờ, thú vị từ bạn bè, từ ngôi trường mới, từ cuộc sống của một học sinh mới cấp ba.

Tôi đã chín lần dự lễ khai giảng năm học mới, nhưng trước thềm lễ khai giảng năm học thứ mười này, tôi vẫn không khỏi hồi hộp, lo lắng. Bố mẹ cũng phải ngạc nhiên vì sự lo lắng của tôi, một đứa trẻ nghịch ngợm và mạnh mẽ như tôi mà vẫn còn lo lắng. Tôi không khó chịu khi mong muốn và mục tiêu của tôi trở thành sự thật. Đối với tôi, ngôi trường mới vừa xa lạ vừa thân quen như một người bạn cũ.

Suốt bốn năm cấp 2, ngày nào tôi cũng đi ngang qua ngôi trường đó trên đường đến trường. Nhiều lần tôi dừng lại để nhìn, hy vọng và quyết tâm. Từ ngoài cổng, tôi đã chú ý đến màu lá của những hàng cây cao thẳng tắp trong khuôn viên trường. Ngôi trường cũng trở nên duyên dáng hơn nhờ sự thay đổi của dòng sông Hồng Long quen thuộc, nơi mà mỗi đứa trẻ chúng tôi đều thân thuộc. Đặc biệt, truyền thống khoa bảng của trường là điều thu hút chúng tôi. Tôi mơ mộng và rồi cảm thấy tự hào, hãnh diện được là một phần thân yêu của mái trường ấy.

Lòng tôi vẫn bồn chồn. Các môn học sẽ khó hơn, và có nhiều nội quy mới của trường mà tôi phải tuân thủ nghiêm ngặt. Thầy ơi em thỉnh thoảng có nhận ra mặt nhưng chưa học trực tiếp bao giờ nên chắc có nhiều dị lắm ạ! và nhiều bạn bè hơn. Tôi có một số bạn học từ lớp 9, nhưng cũng có rất nhiều bạn mới. Bạn có vui như lớp trước không? Đoàn kết và hữu nghị? Một lần nữa, mọi người đều nói trường trung học là quan trọng. Đó là một bước đệm để bắt đầu nhìn về tương lai. Vậy đó, đầu tôi đầy những suy nghĩ. Những suy nghĩ khiến tôi bồn chồn. Tôi mang tất cả niềm hãnh diện, tự hào này, hồi hộp, lo lắng đến trường trong buổi Khai giảng đầu tiên.

Buổi lễ hôm nay ngắn gọn nhưng sâu sắc. Bài phát biểu của hiệu trưởng đã để lại trong tôi ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Tôi lắng nghe và thấm thía lời thầy nói về trách nhiệm của mỗi học sinh khi học tập dưới mái trường giàu truyền thống. Tôi vừa xúc động vừa buồn khi nghe người bạn mới bày tỏ cảm xúc đầu tiên của mình.

Buổi lễ kết thúc, chúng em lại học ngay bài học mới. Kiến thức mới, theo chúng tôi cảm nhận, còn xa lạ và khá khó. Tuy nhiên, sự yên tĩnh này chỉ thấy ở lớp tôi trong buổi học đầu tiên. Những ngày sau đó, được làm quen với bạn bè, thầy cô, tự nhiên chúng tôi rất háo hức. Lớp học này thú vị và quen thuộc như lớp chín.

Cuối tuần qua, chúng tôi bắt đầu tham gia lực lượng lao động. Hãy chắc chắn để đóng góp một cái gì đó cho ngôi trường mới, chúng tôi sẽ yêu nó nhiều hơn nữa. Tuần đầu tiên lao động thật nhiều niềm vui. Trong khuôn viên trường có nhiều cây to nên lá rụng nhiều. Hôm trước trời lại mưa nên lá rụng ngày càng nhiều. lá ướt. Cả lớp cất chổi đi nhưng không biết dùng nên tranh nhau lấy tay nhặt lá! Một người con trai hào hứng tặng bạn gái một chiếc lá vàng rất đẹp, cô ấy rất cảm động và biết ơn, nhưng không ngờ sau chiếc lá lại có một con bọ ngoan ngoãn ẩn nấp. Các cô gái hét lên kinh hoàng và các chàng trai cười một cách tự mãn trước khi xin lỗi một lần nữa và làm lành bằng kẹo tự làm! Trong giờ làm việc, tôi không cảm thấy mệt mỏi, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc và tôi chỉ nghe thấy tiếng cười. Các cậu bé tuổi teen thích “là bạn” trên thế giới, vì vậy tất cả chỉ cần giọng nói của một cô gái để nói “anh bạn” và thế là xong. Tôi cũng lấy làm vinh dự khi có một cái tên mới là “điệp còi”! Có một tràng cười phá lên. Toàn bộ lớp học rất vui vẻ và thân thiện, và tốc độ đoàn tụ của gia đình là không thể kể xiết.

Hồi hộp, lo lắng, bối rối và lạ lẫm nhanh chóng được che đậy. Không khí học tập trong lớp tôi ngày càng tốt hơn. Một cách rất tự nhiên và lặng lẽ, tôi và những người bạn “xóm giềng” bắt đầu “chạy đua” trong học tập. Ai cũng cố gắng tìm ra cách giải nhanh nhất và làm bài đầy đủ, chính xác nhất để giao tiếp trên lớp và học thêm những điều mới.

Tuổi mười sáu với bao vui buồn. Khi mới bắt đầu học cùng nhau, tôi không biết rõ về hoàn cảnh và tính cách của mọi người trong lớp. Nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ giúp cả lớp tôi trở nên thân thiết hơn và cùng nhau học tập để cùng tiến bộ hơn. Ngày đầu tiên của tôi ở trường trung học là như vậy. Đối với tôi, đó sẽ là những tháng ngày khó quên, những kỷ niệm ngọt ngào không bao giờ quên.

Cảm xúc ngày đầu tiên bước vào trường cấp 3- mẫu 12

Khi còn là học sinh, ai chẳng có những khoảng thời gian tự học vui vẻ bên bạn bè, người thân, thầy cô. Ai mà không có những cảm giác mới lạ trong ngày đầu tiên đi học. Tôi cũng vậy, dù đã bao lần khai giảng và bao lần đến trường vui vẻ, sao lần này lạ quá! Cảm giác như lần đầu tiên đến trường. Bởi vì, đây là lần đầu tiên tôi bước vào ngôi trường này——trường cấp ba thị trấn quang trị.

Từ thời cấp 2, đã bao lần em ước mơ được học dưới mái trường này, rồi em đã trăn trở, mong sao mình được học ở đây, trong ngôi trường có nhiều bề dày và đạt được những thành tích như vậy! Theo thời gian, mọi nỗ lực của tôi đã được đền đáp và tôi đã tốt nghiệp trung học. Ngôi trường mà tôi được nhận không ai khác chính là những người dân ở thị trấn Quảng Trị mà tôi hằng mong ước. Khi biết tin được học ở đây và may mắn được xếp vào lớp 10a2, em càng cảm thấy phấn khởi và vui sướng hơn.

Xem Thêm : Hình ảnh chó sói ngầu tuyệt đẹp

Ngày đầu tiên đi học, lòng tôi bỗng bỡ ngỡ, bối rối! Lúc đó chỉ mong có ai đó nắm tay dắt vào lớp. Nó giống như một cô bé, phải không? Bao nhiêu năm. Tôi đã quen với ngôi trường cấp hai mà tôi biết và yêu mến. Tôi cứ nghĩ mãi về những hàng cây ấy, những ghế đá ấy. Chơi ở đâu thì chơi ở đó. Nhưng bây giờ thì khác, trong tôi không còn hình ảnh quen thuộc và thân thương như trước. Bởi vì, đây là lần đầu tiên tôi bước vào ngôi trường này. Đứng trước cổng trường, ngôi trường hiện ra trước mắt. Đó là một dãy ba ngôi nhà, giống như một tòa lâu đài lớn. Có lẽ do tôi quá bối rối nên mới nghĩ như vậy. Nhưng sao bước chân nặng trĩu? tại sao tôi không thể đi bộ Người khác làm được, mình cũng phải dũng cảm lên!

Dọc đường, tôi luôn ước mình có những người bạn cũ trong lớp. Nhưng không, xung quanh tôi, trong lớp học này, chỉ có những gương mặt mới. Tôi bắt đầu thấy sợ! Những nỗi sợ hãi đó nhanh chóng tan biến khi những người mới trò chuyện vui vẻ và bắt chuyện với tôi. Tôi thầm cảm ơn Chúa vì đã giới thiệu tôi với những sinh viên này. Một lúc sau, thầy hiệu trưởng bước vào lớp. Tôi không biết liệu cô ấy có tử tế hay không. Tôi tự hỏi. Trước mặt tôi là một người phụ nữ có dáng người khó quên, mái tóc dài và khuôn mặt rất hiền hậu. Nhìn bà, tôi lại thấy tội cho Lan, dì và mẹ tôi. Cô ấy là người đã dạy tôi khi tôi còn học cấp hai. Và bây giờ, giáo viên mới của lớp tôi rất giống cô ấy, rất tốt bụng và dịu dàng. Cô ấy giới thiệu rằng cô ấy là giáo viên dạy toán và là hiệu trưởng của chúng tôi, và cô ấy tên là Shit. Buổi đầu gặp gỡ, cô ân cần dạy chúng tôi về việc học, cách nhìn của bản thân về trường, lớp, thầy cô, bạn bè. Lời nói của cô thật dịu dàng, chắc cô coi chúng tôi như con ruột của mình. Có lẽ, đây cũng là bài học đầu tiên chúng tôi được học sau khi nhập học.

Buổi sáng ngày khai trường, bầu trời thật yên bình và ấm áp. Mặt trời rực rỡ vẫn còn ẩn mình sau những cành cây si. Em hạnh phúc biết bao khi được khoác trên mình chiếc áo trắng tinh khôi. Giờ đây, tôi đã trở thành một nữ sinh thực thụ. Đã bao lần bạn mơ ước được mặc áo sơ mi trắng, hôm nay, điều đó đã thành hiện thực. Thật lạ lùng xen lẫn ngạc nhiên, thích thú, tự hào, vui sướng giữa khuôn viên trường này, giữa những gương mặt vừa quen vừa lạ!

Sau ba tuần nhập học, tôi đã quen với tất cả bạn bè và giáo viên mới của mình. Mọi thứ dường như không còn xa lạ với tôi nữa. Tôi đã thích nghi với môi trường mới này. Lớp học vui vẻ, chuyến dã ngoại vui vẻ. Họ đều để lại ấn tượng tốt với tôi.

Được học ở ngôi trường danh giá như vậy, em nguyện sẽ học tập chăm chỉ để không phụ lòng thầy cô, bạn bè và cha mẹ. Và cảm giác của ngày đầu tiên đến ngôi trường này, tôi sẽ không bao giờ quên được.

Cảm xúc ngày đầu tiên bước vào trường cấp 3- mẫu 13

Có những khoảnh khắc trong cuộc đời mỗi người thực sự ý nghĩa. Bước lên mái trường cấp 3 và tận hưởng niềm vui của tuổi học trò, thời gian thảnh thơi trong tà áo dài trắng, bay bổng cùng những kỉ niệm đẹp bên bạn bè, thầy cô. Và khoảnh khắc đó, có lẽ là bây giờ, khoảnh khắc bạn bước vào Wu Liu.

Võ Công Lục——Một nữ anh hùng 16 tuổi đầy mộng mơ, một cô gái ngây thơ với cuộc sống vô cùng lạc quan nhưng có tinh thần dũng cảm, sẵn sàng xả thân vì nước bất cứ lúc nào. Đây là tên ngôi trường thân yêu sẽ cùng em đi hết cấp ba. võ thị sáu là một ngôi trường có lịch sử lâu đời, sân trường rộng rãi, những hàng cây xanh mát, ngôi trường tuy hơi cũ nhưng vẫn tạo cho học sinh chúng em cảm giác thoải mái, thân quen.

Ở ngôi trường này, thầy cô cũng như cha mẹ, quả thực với sự động viên, giúp đỡ nhiệt tình của thầy cô, bao nhiêu căng thẳng, mệt mỏi trong học tập vừa qua sẽ tan biến. Làm quen với ngôi trường từ kỳ nghỉ hè, tôi đã có cơ hội tìm hiểu đôi chút về nơi này. Nhưng sao hôm nay tôi thấy lạ quá! Tôi thấy choáng váng, chắc là lần đầu tiên tôi mặc áo dài trắng, như một cô nữ sinh cấp 3, có rất nhiều kỷ niệm đang chờ đợi tôi ở tương lai gần. Đúng vậy, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, và hôm nay là ngày đầu tiên chính thức bắt đầu năm thứ ba trung học của tôi. “Ôi! Cảm giác thân quen này xen lẫn chút hồi hộp, bỡ ngỡ. Quen thuộc vì được quay lại trang sách và con chữ, hồi hộp vì từ nay hành trình sinh viên của mình sẽ bước qua một ngưỡng cửa mới.”

Tưởng chừng năm cấp 3, áp lực học hành nặng nề sẽ cuốn đi hết những tiếng cười trong sáng, hồn nhiên, nhưng không, tôi đã lầm. Đến với Võ Lâm Truyền Kỳ sẽ là một trang mới toanh trong ký ức tuổi học trò của tôi. Từ ánh mắt, nụ cười, từng lời chỉ bảo, hỏi han, cử chỉ quan tâm của các thầy cô nơi đây như sưởi ấm trái tim tôi, chợt nhớ đến cách thầy cô cầm tay từng học sinh, từng nét chữ được nắn nót. Em may mắn được học trong lớp chuyên nghiệp, cô chủ nhiệm còn rất trẻ, giọng nói ấm áp, lời nói rất nhẹ nhàng, đặc biệt: cũng như bao cô giáo khác, cô có tâm và nhiệt huyết với việc dạy dỗ, giáo dục con người. Những người bạn ở đây, dù chỉ là những người xa lạ, chỉ gặp nhau trong một vài hoạt động, nhưng tôi có cảm giác thân thuộc như anh em một nhà. Họ – những học sinh của ngôi trường mang tên Wuliu này, đặc biệt là các anh chị lớp 10a8 của tôi, luôn mang lại tiếng cười cho nhau. Họ chân thành, không ích kỷ, không keo kiệt và điều quan trọng nhất là: Chúng ta phải đoàn kết Không chỉ trong trường trong ba năm, mà còn trong tương lai để cùng nhau vượt qua khó khăn.

Ngay khi hoạt động bắt đầu, tôi nhận ra ngay đây thực sự là một ngôi nhà bình thường, một tập thể rất đoàn kết, không chỉ trong lớp mà toàn trường. Các bạn giúp nhau cùng tiến bộ, được thầy cô tận tình hướng dẫn từng bước. Trong tương lai không xa, tôi tin chắc rằng trường THCS Wu’s Six sẽ ngày càng phát triển tốt đẹp hơn nữa, phát huy hơn nữa truyền thống “dạy và học” vốn có của nhà trường.

Và tôi chắc chắn một điều rằng: ngôi trường này sẽ là cái nôi chắp cánh cho tất cả học sinh của chúng ta bay vào tương lai.

Mai này khi đi xa, liệu có ai còn nhớ về mái trường thân yêu và kỉ niệm lần đầu đặt chân đến nơi đây. Thời gian sẽ không dừng lại, vì vậy chúng ta phải nắm bắt cả hiện tại và tương lai.

Cảm xúc ngày đầu tiên vào trường cấp 3- mẫu 14

“Mỗi năm cuối thu lá bên đường rơi nhiều, bên hông em mây bạc, lòng em bồi hồi nhớ thương ngày tựu trường” là cảm xúc của tôi khi nhớ lại tuổi thơ trường trở về nhà. Ngày đầu tiên đến trường mỗi năm đều khiến tôi có cảm giác buồn và lo lắng không thể giải thích được, nhưng ấn tượng nhất là ngày đầu tiên sau khi bước vào trường cấp ba.

Ngôi trường tôi học là ngôi trường mà ai cũng mong được vào học, là ngôi trường đặc trưng của tỉnh, quy tụ những thầy cô giỏi nhất. Tôi may mắn được nhận vào trường. Tôi đã từng học giỏi trong một lớp toàn học sinh hư nên điểm của tôi chỉ ở mức trung bình so với các học sinh khác. Nhưng khi còn nhỏ, tình cờ đi ngang qua trường, thấy sự uy nghiêm, trang trọng của ngôi trường, tôi đã ao ước được học dưới mái trường này. Chính ấn tượng đó đã khiến tôi quyết tâm hơn bao giờ hết, tôi hăng hái học để đuổi kịp các bạn khác. Vào ngày thi, tôi mang một chút kiến ​​thức có được vào kỳ thi, tôi không mong đậu nhưng tôi rất vui vì mình đã cố gắng. Tôi đã ngây ngất vào ngày tôi biết rằng tôi đã vượt qua chuyên ngành đại học của mình. Tôi mường tượng ra một mùa tựu trường tuyệt vời, sau đó tôi sẽ chính thức trở thành một phần của mái trường thân yêu này.

Ba ngày trước ngày khai giảng, ngày nào tôi cũng đi ngang qua trường, đứng từ xa ngắm nhìn và trầm trồ trước vẻ uy nghiêm và trầm mặc của nó. Ngôi trường vẫn trang nghiêm như ngày nào, nay đã khoác lên mình chiếc áo mới màu xanh nhạt, nhưng trong tôi vẫn có chút hoài niệm về dáng vẻ cũ kỹ, nhợt nhạt năm xưa.

Xem Thêm: Học tập về Bác đức tính khiêm nhường – sotuphap@angiang.gov.vn

Đêm trước ngày khai giảng, tôi lo lắng đến mức không ngủ được. Tôi nằm trên giường nghĩ về việc gặp một người bạn mới vào ngày mai, mặc dù chúng tôi đã gặp nhau một lần trước đây khi cùng nhau nhận thư chấp nhận. Nhưng sao lòng tôi vẫn nôn nao, ước gì được dậy sớm để còn đi học. Tôi thức dậy và nhìn vào cuốn sách của mình đã sẵn sàng và chiếc áo dài trắng mẹ tôi sẽ cho tôi mặc đến trường vào ngày mai. Nhìn tà áo dài, tôi chợt mỉm cười, vì sung sướng, vì hân hoan, tôi có cảm tưởng khi mặc vào sẽ biến mình thành một thiếu nữ. Tôi để ý nghĩ ngọt ngào đó đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm ấy là một buổi sáng đầu thu, gió hiu hiu thổi, bầu trời trong xanh, vì cơn mưa đêm qua đã gột rửa quá nhiều bụi bặm. Bầu trời trong xanh như một tấm kính khổng lồ, và hoàng hôn mùa thu mờ nhạt, trôi chầm chậm trên bầu trời cùng với những đám mây. Tôi đạp xe một vòng thật nhanh để đến trường. Dòng sông lớn đổi màu từ bao giờ, màu đỏ phù sa biến mất, giờ chỉ còn lại màu xanh ngọc bích, nước trong vắt. Có nhiều bạn trên đường như tôi, tung bay tà áo dài trắng trong buổi sáng mùa thu ngọt ngào.

Không khí trong trường vui vẻ và sôi nổi, khuôn mặt ai cũng tràn đầy vẻ vui vẻ và háo hức. Người hân hoan gặp lại thầy cô, bạn bè cũ, người háo hức vì chuẩn bị bước vào một môi trường mới đầy cơ hội và thử thách. Trái tim tôi rung động, và mọi thứ trước mắt tôi dường như đẹp hơn và cảm động hơn. Có lẽ điều làm tôi ấn tượng nhất là bài phát biểu của thầy hiệu trưởng. Thầy thấp, hơi đậm, trán hói, trên khuôn mặt tròn và phúc hậu là cặp kính cận dày cộp. Giọng anh ấm áp và đầy nội lực. Cả hội trường ngồi yên lặng, lắng nghe lời chỉ dạy của bậc thầy và truyền lại cho thế hệ mai sau. Sau khi thầy nói xong, có một tràng vỗ tay vang lên, như để đáp lại và hứa hẹn điều thầy nói. Tôi tràn đầy phấn khởi và quyết tâm cho năm học mới.

Sự ngại ngùng khi có bạn bè xung quanh biến mất. Chúng tôi quen nhau và nói chuyện với nhau một cách tự nhiên. Thật kỳ lạ, tôi có cảm giác như anh chàng ngồi cạnh tôi là người mà tôi đã biết từ lâu. Chúng tôi bước vào lớp làm quen với mọi người, cô chủ nhiệm là một cô giáo gầy gò, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng giọng nói rất dễ nghe. Cô đã để lại trong tôi ấn tượng khó phai trong buổi học đầu tiên.

Cảm giác ngọt ngào của buổi đi học lại ngày ấy vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong đầu tôi. Đó chính là nguồn động lực để em cố gắng hơn nữa, thúc đẩy giao lưu học đường, chắp cánh ước mơ của mình. Những kỉ niệm trong sáng ấy tôi sẽ không bao giờ quên.

Cảm xúc ngày đầu tiên bước vào trường cấp 3- mẫu 15

Khi nhắc đến thời học sinh, ai cũng có ước mơ của riêng mình, nhưng có lẽ ước mơ, khát khao thực hiện ước mơ đó và bước vào cánh cửa tương lai đó mạnh mẽ nhất chính là thời cấp 3.

Bước chân vào cánh cổng trường cấp 3, hầu hết các bạn trong lớp chúng tôi đều có tâm trạng của ngày đầu tiên đến trường. Đó cũng là bước ngoặt, minh chứng rằng mỗi sinh viên đã trưởng thành hơn trong cuộc sống và có thể bước vào một môi trường sinh viên mới.

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày đầu tiên đến trường trung học. Bước vào một ngôi trường mới, những người bạn mới mang đến cho em quá nhiều niềm vui, sự tự hào nhưng cũng không ít những bỡ ngỡ, rụt rè và bỡ ngỡ. Ấn tượng đầu tiên khi bước chân vào trường không phải là bạn mới, thầy cô mới mà là quang cảnh ngôi trường, nơi sau này đã cho tôi biết bao cảm xúc vui buồn, và những kỉ niệm về những người bạn đi cùng tôi suốt cuộc đời, thân thiết như gia đình. Những ấn tượng đó sẽ còn mãi trong tâm hồn em, chứa đầy kỉ niệm mãi mãi.

Ngày khai trường là một ngày nắng tháng chín, có gió hiu hiu, không khí dịu nhẹ, trên sân vài chiếc lá bàng đung đưa theo gió. Nhìn từ xa, ngôi trường trông thật đồ sộ, ngôi trường của em có 3 tòa nhà 4 tầng, tất cả đều được sơn màu trắng, xung quanh là những cây sồi lớn uốn lượn dọc theo ngôi trường tỏa bóng mát vào mùa hè oi bức. Các không gian trong khuôn viên được trang trí bằng hoa bằng lăng, cây phường và cây ngọc lan tây. Trên cành, những chiếc lá rung rinh trong gió như chào đón những học sinh mới của trường. Những ánh mắt xa lạ nhìn đăm đăm vào không gian trường lớp. Nhưng điều ấn tượng nhất là bãi cỏ, khu đất được cắt tỉa cẩn thận với nhiều loại hoa và cây khác nhau.

Khi biết tin mình trúng tuyển, tôi đã chuẩn bị tinh thần và cẩn thận, nhưng trong lòng vẫn thật khó bày tỏ. Vì trước mặt em là cả một bầu trời mới: bạn mới, thầy cô mới, trường mới. Đứng trước ngôi trường khang trang, đứng trong không gian thoáng đãng, em nguyện sẽ chăm ngoan học giỏi để không phụ lòng cha mẹ.

Vì khung cảnh xung quanh, hình ảnh thầy làm em bớt xao xuyến. Giọng nói ấm áp của thầy đối với chúng em là lời dạy ân cần về ý thức, trách nhiệm trong học tập và rèn luyện của những năm đầu cấp ba. Tôi cũng thấy mình trưởng thành hơn và không còn nghĩ trẻ con học hành vất vả vì tương lai sau này nữa.

Tôi học ở một ngôi trường có truyền thống dạy học và chăm chỉ lâu đời. Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là em nguyện quyết tâm học tập, rèn luyện chăm chỉ, không phụ lòng tin yêu của thầy cô, để truyền thống tốt đẹp của nhà trường trường tồn mãi mãi.

Cảm xúc ngày đầu tiên bước vào trường cấp 3- mẫu 16

Trong cuộc đời mỗi người, chúng ta nhất định phải đối mặt với những cột mốc quan trọng và những sự kiện trọng đại. Đó có thể là cuộc trò chuyện đầu tiên của bạn, những bước đi đầu tiên của bạn, ngôi trường đầu tiên của bạn. Đối với em, ấn tượng nhất là ngày đầu tiên bước chân vào mái trường cấp 3 đường xá.

Tôi nghĩ hôm đó ai cũng có nhiều cảm xúc khó tả. Trước đó, chúng tôi đã trải qua một cuộc đánh giá dài và căng thẳng trước khi được nhận vào một trường trung học công lập nào đó. Đó là khoảng thời gian khó khăn đối với tôi vì tôi học gần cuối lớp, đặc biệt là môn toán. Đã có lúc tôi chịu nhiều áp lực từ học hành, thầy cô, gia đình, thậm chí từng nghĩ đến việc bỏ cuộc. Nhưng có một bàn tay đặt lên vai tôi và nói: “Cố gắng lên, em sẽ thành công!” Những lời nói đó của cô giáo dạy văn khiến tôi có thêm động lực. Chờ đã, tôi đã không ngừng cố gắng và đạt được thành công ngày hôm nay. Tôi bước thẳng vào ngôi trường cấp 3 mà tôi hằng mơ ước, và có rất nhiều học sinh cũng muốn thi vào ngôi trường này như tôi.

Hôm đó, tôi nhớ là vào khoảng giữa tháng 8, cũng là ngày nhập học, vào lớp và thầy cô. Sau tiếng loa gọi, nhiều sinh viên cũng xếp hàng ngay ngắn như tôi. Chúng tôi biết lớp mình qua tờ thông báo dán gần cổng trường. Điều làm tôi ấn tượng ngay lần đầu tiên bước chân vào trường chính là khuôn viên trường. Trước đó, tôi học ở một trường nông thôn nên khuôn viên nhỏ. Nhưng khuôn viên nơi tôi đang đứng rất, rất rộng. Trong khuôn viên trường còn có nhiều cây cổ thụ thân um tùm. Nó có lẽ đã được trồng khi trường được thành lập. Tôi nghe nói rằng trường của tôi đã được thành lập hơn bốn mươi năm. Tôi nhìn lên bục giảng, trên đó có in dòng chữ “Tiên học sư, hậu học văn”, rất có ý nghĩa. Nhìn đâu cũng thấy bạn bè và thầy cô ở đây thật kì lạ. Đôi khi, tôi chỉ gặp hai hoặc ba bạn học cũ từ các lớp khác nhau. Chúng em xếp hàng ngay ngắn và tuân theo nội quy của trường. Tiếp theo, chúng tôi mời giáo viên chủ nhiệm. Cô giáo chủ nhiệm của tôi là Thủy dạy môn sinh học. Cô ấy trông tốt bụng, với khuôn mặt tròn, nhân hậu. Chúng em theo cô vào lớp.

Sau khi vào lớp, tôi đã gặp nhiều bạn mới trong thời gian đó. Chúng tôi bắt đầu hỏi tên nhau, ở đâu, học trường nào? Ở môi trường mới này, chúng tôi có thêm nhiều bạn bè, nhà hai đứa cách nhau gần chục cây số. Tuy nhiên, lần đầu tiên gặp mặt, chúng tôi như đã quen nhau từ lâu. Tôi rất vui khi được kết bạn với nhiều người bạn mới. Tôi cũng được các giáo viên và các bạn cùng lớp bầu làm giám sát viên. Cô gái nhút nhát mà tôi từng là đã biến mất, và tôi cảm thấy mình cần phải tự tin và mạnh dạn hơn. Ở lớp này, bạn này, thầy này, em sẽ học được rất nhiều điều mới mẻ và bổ ích.

Vậy là những ngày đi học của tôi đã kết thúc. Hạnh phúc và tự hào về kết quả của những gì tôi đã cố gắng. Tôi tự hứa với bản thân mình cần phải học hỏi và trau dồi nhiều hơn nữa để có thể thành công trong bước đường tiếp theo.

Cảm xúc ngày đầu tiên vào cấp 3- mẫu 17

“Có những ngày hè không bao giờ trở lại, để tiếng ve nát cánh phượng.”

Người ta thường nói thời học sinh là quãng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi người. Mỗi mùa Phượng Hoàng về, chúng em lại bắt đầu một năm học mới với biết bao kỷ niệm đẹp. Tôi cũng vậy, cánh cửa trường học đã đóng lại, và trường cấp 1 First Harmony đã mở ra trong trái tim tôi. Thầy cô và bạn bè nơi đây đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng em ngày đầu tiên. Tạm biệt tuổi mười lăm, tạm biệt khăn quàng trên vai, tạm biệt những kỉ niệm duy nhất còn sót lại dưới mái hiên. Giờ đây, chuẩn bị bước sang trang sách mới của cuộc đời, tâm hồn tôi tràn ngập những thăng hoa và hoài niệm lạ lùng. Ba tháng khổ luyện đã kết thúc. Cho đến giờ phút này, em vẫn không thể tin rằng mình đang là một học sinh, một thành viên nhỏ trong đại gia đình Trường THCS Số 1 Hài Hòa.

Ngày khai trường cũng là ngày đầu tiên của tháng tám. Như câu nói: Mùa thu là mùa tựu trường. Hôm ấy, tiết trời mát mẻ, trời xanh mây trắng, gió thoảng mang theo chút se lạnh của mùa thu. Tôi chợt nhận ra mình cảm thấy thế nào, vừa hồi hộp vừa sảng khoái. Cũng như các bạn cùng lớp, tôi như được trở lại ngày đầu tiên vào lớp một, nguyên vẹn về cảm xúc và đầy đủ hơn bao giờ hết. Tôi nhìn lên bầu trời, rồi nhìn quanh. Ngôi trường cấp ba thực sự ấn tượng, được bao quanh bởi năm ngôi nhà lớn, khang trang, sạch đẹp. Tôi tưởng tượng mình bị thu nhỏ lại. Nơi này hoàn toàn xa lạ với tôi. Chúng tôi được phân lớp và nhận giáo viên đứng lớp. Ấn tượng đầu tiên của tôi về lớp học mới là lớp có 42 bạn nữ và 4 bạn nam. Đây là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, và tôi vẫn thắc mắc tại sao trường lại chia lớp như vậy… Bạn sẽ nghĩ rằng phải có trách nhiệm của một giáo viên đối với rất nhiều nữ sinh trong lớp của tôi. Nhưng không, một bất ngờ khác. Giáo viên chủ nhiệm của tôi là một giáo viên. Thầy là người vui tính, hòa đồng với học sinh, quan tâm và dạy dỗ chúng em cặn kẽ những nội quy phải tuân theo ở trường mới, phải có trách nhiệm với bản thân và với nhà trường. Đây là bài học đầu tiên chúng tôi nghe từ anh ấy!

Sau đó là ngày đầu tiên đến trường. Đó không phải là điều mà tôi đã nghĩ đến trong một thời gian dài. Thầy cô trường THPT Hoài Hóa số 1 thực sự rất thân thiện, nhiệt tình và hết lòng vì học sinh. Cái gì cũng mới, mà thân thương quá… trường và thầy cô suy nghĩ hơi khác, hơi bỡ ngỡ, lạ lẫm. Thật hổ thẹn khi Người Lái Đò đã thành công trong việc đưa biết bao thế hệ học sinh cập bến. Không cần quản lý thời gian, vất vả, nắng mưa vẫn đến lớp. Cảm giác lạ lùng đó trong tôi hầu như không còn nữa. Thật vậy: “Thầy như từ mẫu”, dù trên lý thuyết, hay trong cuộc sống, cách ứng xử hàng ngày, chúng ta đều đang học bài. Sự chăm chỉ của các thầy cô đã khiến học sinh lớp 10 chúng tôi không còn sợ hãi với ngôi trường “mới” của mình. Cảm ơn thầy cô đã cho chúng em hiểu và nhận ra vì sao các anh chị thường nói “cấp 3 là quãng thời gian khó khăn và là quãng thời gian đẹp nhất của đời người”. Chìa khóa cuộc đời của mỗi chúng ta là đây, thầy trao cho chúng ta. Vì vậy, chúng tôi thực sự đã phải cố gắng! Tôi tin. Từ Ngôi nhà hòa hợp 1 này, tôi phải vượt qua những khó khăn, thử thách để đạt được thành công mà mình hằng mong đợi. Vâng, em sẽ dũng cảm vượt qua mọi khó khăn, tự tin đương đầu với mọi thử thách, và học tập chăm chỉ.

Đến lớp, đến các bạn cùng lớp. Lần đầu tiên gặp mặt, có chút bỡ ngỡ, bỡ ngỡ. Nhưng có lẽ do lớp tôi toàn con gái nên nhanh chóng làm quen với nhau cũng không khó. Tôi thực sự hạnh phúc vì lớp học của tôi rất thân thiện. Mọi người luôn sẵn sàng giúp đỡ nhau bằng tình cảm chân thành nhất. Chúng tôi đã thống nhất sẽ cùng nhau học tập và cùng nhau ghi lại những kỷ niệm đẹp nhất trong cuốn nhật ký học trò của mình.

Viết ra những điều này khiến tôi nghẹt thở. Ngôi trường trung học này không chỉ là nơi bạn và tôi và tất cả chúng ta trải qua ba năm. Trường THCS Hòa Hợp số 1 đã trải qua bao thăng trầm, đồng hành cùng tập thể thầy cô giáo tận tụy và những học sinh chăm ngoan để đi đến ngày hôm nay: mạnh mẽ, trưởng thành, tiếp tục chắp cánh cho hàng trăm triệu ước mơ, và hàng trăm hàng triệu người bay. Tôi tự hào là một lớp học sinh thế hệ đầu tiên của trường, tự hào được khoác trên mình chiếc huy hiệu trường mang tên Trường TH số 1 Hòa Hợp, và tôi sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm của những ngày mới bước vào trường. ngôi trường cấp 3 dưới ánh nắng dịu nhẹ của mùa thu.

Vâng, những người thầy, người bạn thuở mới bước chân vào trường THCS Hòa Hợp số 1 là những kỉ niệm mà tôi luôn ấp ủ trong một góc nhỏ kí ức của mình. Nhiều đến nỗi khi mở ra, tôi vẫn còn nguyên cái cảm giác trong veo, có thể ngoái đầu nhìn lại nói lời cảm ơn, mỉm cười nói rằng nơi đây đã làm nên những ngày đi học của tôi. .Bởi vì:

“Rồi một mai lớn lên bay lên trời, có nhớ mái trường xưa mình đã từng ở.”

Nơi đã đưa tôi đến đỉnh cao của những ước mơ, vị ngọt đầu tiên của đời tôi, bóng câu ca trường, về những nắng thu rạo rực, lòng tôi tươi như mực mới. “

Cảm xúc ngày đầu tiên vào cấp 3- mẫu 18

Thời gian trôi nhanh nhưng đối với những cô cậu học trò không thể nào quên được khoảnh khắc bước chân vào mái trường cấp ba. Dấn thân vào thử thách dưới mái trường cấp 3.

Những cơn mưa đầu thu se se lạnh, lòng tôi bồi hồi nhớ về những kỷ niệm ban đầu của ngày đầu tiên đến trường. Tháng 9 – cuối thu đầu đông, những chiếc lá vàng bắt đầu rơi, quyện với hương ổi thoang thoảng đánh thức một miền ký ức mênh mang, cũng là lúc đẩy tôi đến cánh cửa của thế giới mới. Tôi học xong cấp hai và bắt đầu học cấp ba. Tôi vẫn nhớ rõ làn gió thu mát rượi trên mái trường cấp hai Quảng Tây vào ngày đầu tiên tôi đến, đó là khoảng thời gian đẹp nhất khi chuyển mùa. Mây bạc trên trời nhè nhẹ, từng mảnh nắng. Tôi cảm thấy mình trưởng thành và chín chắn hơn. Bước chân vào trường, lác đác những hàng phượng nở muộn, những hàng ghế đá phủ đầy lá sung, tôi lại nhớ đến những kỉ niệm khó quên của thời cắp sách đến trường. Nhìn chú chim nhỏ ríu rít, tôi chợt nhớ lại những người bạn học lớp sáu của mình lúc ấy.

Đó cũng là điểm khởi đầu cho sự thống nhất, giúp tôi tìm lại ký ức xưa. Em đã bắt đầu thích nghi với môi trường học mới, bạn mới, thầy cô mới, tiếng cười giữa các tiết học, những cuộc trò chuyện vui vẻ đã khiến bạn bè xích lại gần nhau hơn, em không còn thu mình, rụt rè, lo lắng như trước nữa. Gương mặt hiền từ và giọng nói ấm áp của thầy khiến tôi yêu mến và gần gũi hơn với gia đình thứ hai này. Đây không chỉ là cảm nhận của tôi mà còn là cách các thế hệ sinh viên lần đầu tiên thích nghi với môi trường mới này.

Trong gần hai tháng làm quen, vui chơi và học tập dưới mái trường, mỗi bạn học sinh đều có những cảm xúc riêng nhưng trong lòng em luôn hạnh phúc. Mái trường THCS Quảng Hùng hân hoan chào đón các đồng chí đại biểu cấp Trung ương về dự. Các thầy cô và các em học sinh bày tỏ niềm tin, hy vọng vào năm học mới với niềm hân hoan, khích lệ. Tiếng trống trường mùa thu như thúc giục em ra sức học tập, xứng đáng là đội viên của trường. Ngôi trường tôi theo học có sự chào đón nồng nhiệt đến mức dù thời gian có ngừng trôi nhưng trái tim mọi người vẫn đập. Tôi sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm về ngôi trường cấp ba đầu tiên của tôi.

Cảm xúc ngày đầu tiên vào cấp 3- mẫu 19

Nếu cuộc đời là một bản nhạc thì tuổi học trò chính là bản nhạc rực rỡ nhất. Tại sao? Vì tuổi học trò lưu giữ những kỉ niệm hồn nhiên và đẹp đẽ nhất. Đó là những kỉ niệm về bạn bè, thầy cô, hay cả ngày đầu tiên đến trường. Cho đến hôm nay, cảm giác lần đầu tiên bước chân vào trường cấp 3 dường như vẫn còn sống động trong tâm trí tôi.

Tháng tám trời cao mây trong, hoa phượng không còn đỏ rực một góc trời, tôi cũng tạm biệt cô bé quàng khăn đỏ và mái trường THCS thân yêu. Vào một ngày nắng đẹp, tôi đến với mái trường cấp ba. Nắng và gió nhảy nhót trên vai em, tim em từng hồi rung rinh chờ mong. Cảm giác như quay lại ngày đầu tiên đi học của mười năm trước. Chỉ khác là không có mẹ nắm tay hay vỗ về, chỉ có tiếng cười nói của lũ bạn thân trên đường đến trường.

Con đường còn dài, đi rồi sẽ đến. Khi nhìn thấy cánh cổng của ngôi trường mà tôi đã bỏ lỡ suốt 4 năm cấp 2, nhìn lũ học sinh đi qua đi lại, nhìn từng đoàn học sinh bước vào chiếc cổng cao màu vàng, lòng tôi chợt dâng lên những cảm xúc khó tả. Ngôi trường cổ kính màu vàng, những tòa nhà kiểu Châu Âu xinh xắn, những hàng cây xanh mướt, những hàng ghế đá trong khuôn viên trường, tất cả đều xa lạ với tôi. Dòng suy nghĩ nhanh chóng bị gián đoạn bởi thông báo quan trọng.

Thầy hiệu trưởng uy nghi xuất hiện trên khán đài, nhìn những tân sinh viên ngây thơ, nở nụ cười thân thiện, chúc mừng chúng tôi bằng giọng nói ấm áp, nhắc nhở và báo tên các em. Sách của lớp sẽ được dán trên bảng thông báo ở bên phải trước mặt bạn. Chúng tôi nhanh chóng xem tên các lớp, một người được ôm khi học cùng lớp, còn một người không vui khi bạn cấp hai chia xa. Tôi cũng hồi hộp lắm, rón rén đi tìm các bạn học quen. Nhưng không, học sinh lớp 2 của tôi đều được xếp một lớp và chúng tôi ôm nhau như báo chí về lớp. Dù không học cùng lớp nhưng chúng tôi vẫn có thể chơi với nhau, nghĩ đến điều đó tôi cũng thấy yên tâm.

Lớp mình là lớp 10a2, nằm trong góc khu B rợp bóng cây. Hầu hết các sinh viên đã tìm thấy một nơi để ngồi xuống. Nhìn những gương mặt xa lạ, tôi càng lo lắng, vội vã vào lớp tìm một chỗ trống. Mọi người dường như không quen biết nhau, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc. Cô gái xinh đẹp bên cạnh bỗng chạy lại chỗ tôi và cười thật tươi “Xin chào, tôi là phương linh”, tôi chân thành đáp lại, chúng tôi trò chuyện và phương linh trở thành người bạn đầu tiên của tôi. Trong một trường trung học như vậy.

Thời gian đầu, tôi chỉ gặp cô chủ nhiệm và kết bạn trong lớp. Cô hiệu trưởng trẻ trung, năng động, tận tình hướng dẫn, thuyết phục chúng tôi. Những gương mặt xa lạ dần trở nên ấn tượng. Trong lớp dần dần vang lên tiếng cười, niềm vui lặng lẽ xâm chiếm tâm trạng hồi hộp, bối rối của tôi. Chúng tôi chia tay nhau trong nụ cười, mong rằng cả lớp sẽ cùng nhau vui vẻ và học tập chăm chỉ.

Rồi một tuần học trôi qua thật nhanh, 40 gương mặt dần thân quen hơn, chúng tôi trao cho nhau những biệt danh ngộ nghĩnh, cùng nhau diện tà áo dài trắng giản dị đến dự lễ khai giảng chính thức. Mình nghĩ bắt đầu thích nghi với môi trường xa lạ không quá khó, chỉ cần bạn mở lòng ra thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Ngày đầu tiên đến trường đã cho tôi đầy đủ các cung bậc cảm xúc, không còn ngây ngô như hồi cấp 1, tôi trưởng thành hơn và chủ động thích nghi với nếp sống và cách học tập của trường phổ thông.

Ngày chính thức khai trương, bầu trời vẫn trong xanh và nắng vàng nhạt, nhìn những người bạn mới lần đầu mặc áo dài như tôi, nhìn những chùm bóng bay đủ màu luôn bay cao trong gió, hạnh phúc không bao giờ lan tỏa trong tôi Mạnh mẽ trong trái tim tôi. Phương Linh quay sang cười với tôi. Nụ cười ấy vẫn còn tươi trong ký ức tôi.

Mặc dù đã học cấp 3 được một thời gian nhưng những cảm xúc của ngày đầu tiên đặt chân đến nơi này vẫn còn ám ảnh tôi. Nó đã nhẹ nhàng trở thành một phần ký ức tuổi học trò thân thương của tôi.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *