Cảm Nhận Bài Thơ Cáo Tật Thị Chúng Của Thiền Sư Mãn Giác

Mãn giác thiền sư

Mãn giác thiền sư

Video Mãn giác thiền sư

maivang-010121-contentMột Thiền sư nhận định “Đối trước cái chết, điều khôn ngoan duy nhất mà con người có thể làm được là vui lòng chấp nhận nó.” Nhưng để đạt đến cấp độ tâm lý ấy thì thật sự phải có sự chuyển hướng tâm thức thuần thục theo chiều hướng trí tuệ.

Bạn Đang Xem: Cảm Nhận Bài Thơ Cáo Tật Thị Chúng Của Thiền Sư Mãn Giác

Xem Thêm : Phân tích nhân vật Chí Phèo sau khi ra tù

Báo cáo họ. Mùa xuân qua đi, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, cây, hoa, hoa, hoa, cây, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, hoa, đệ tử Huahuahua. Tất cả hoa rơi vào mùa xuân, và tất cả hoa nở vào mùa xuân. Công việc trước mắt sẽ luôn dồn lên đầu ông lão. Đừng nói xuân tàn hoa rụng, sân trước đêm qua còn có một nhành mai. (thiền sư) Thời gian là một đường chạy vô tận, thay đổi là thuộc tính bất biến, phát triển là cơ sở của sinh diệt, trưởng thành và sinh sôi đồng thời khô cạn. Đây là quy luật, và đây là nền tảng của cuộc sống. Đoạn thơ này không còn đọng lại dấu ấn của thơ cổ, ngợi ca cái đẹp tả thực thuần khiết hay sự bay bổng của cảm xúc, đôi cánh của cảm xúc mang màu sắc trí tuệ vươn lên những giá trị vĩnh cửu, thế giới quan, nhân sinh quan sinh động hơn. Tất cả các loài hoa đều rơi vào mùa xuân

Một ý tưởng tầm thường, không cao không sâu nhưng ít người cảm nhận và chấp nhận. Khi ai đó mất đi, ta vẫn chạnh lòng, vẫn hụt hẫng vì một sớm chia tay, một sớm một chiều đưa tiễn, biết rằng đến rồi đi là lẽ đương nhiên, nhưng ta vẫn mong “thời gian ngừng trôi” hay “trở về tuổi thơ”, ta vô tình mâu thuẫn chúng ta , ít nhất là mâu thuẫn với sự hiểu biết cơ bản nhất của chính chúng ta. Thơ ca có giá trị cảnh báo sâu sắc. Mùa xuân đến hoa nở. i> Đây là quy luật vĩnh cửu của tự nhiên. Quy luật mang đến, theo ý mình, Hãy để Bản thân có tâm trạng vui vẻ khi mùa xuân đến hoa nở, và nỗi buồn khi mùa đông đến trên đất hoang. Tôi không biết rằng mùa đông là nền tảng của mùa xuân thuần khiết. Không có đêm, không có ngày, không có mùa đông, không có mùa xuân, và sự khắc khoải của máu thịt. Dù thêm bao nhiêu buồn đau, tiếc nuối hay sợ hãi triền miên, Chắc chắn nhân đôi nỗi đau, thương những kẻ vẫn khao khát một điều viển vông, tuổi trẻ vĩnh cửu, sự trường sinh bất tử,… nên hoa nở và hoa tàn chỉ là một vòng tuần hoàn, một vòng tuần hoàn tất yếu, nhìn từ góc độ biện chứng thì không hề mâu thuẫn, mà là hai mặt bổ sung một cách hữu cơ cho nhau. chuyện thời sự, là nhân tình thế thái, là chuyện mà ai cũng phải đối mặt: Tuổi già đã đến. Quy luật của trời đất tàn nhẫn và công bằng đến tuyệt đối, đại gia Trang có quan điểm: Trời đất bất diệt….Trời đất không phải con người… Nhân tính Ở đây là chí công vô tư, nhân nhượng ai, việc gì. quy luật tự nhiên.

Rồi một ngày, một nhà hiền triết Nho giáo từ Trung Nguyên đưa người vợ đã chết của mình đến Cõi vĩnh hằng với một cái cổ vô tư lự! Chụp ảnh ngoài cửa sổ, mơ thấy hạt kê vàng, mơ thấy cuộc đời,… là những ý nghĩa của sự thay đổi mà người ta thường nói.

Xem Thêm : Thông tin tuyển dụng xuất khẩu lao động Nhật Bản

Nhưng không có gì là nhanh, không có gì là chậm, mức độ vẫn vậy, chỉ là người ta áp đặt lên mình một thứ mà người ta quen gọi là thời gian tâm lý, vì nuối tiếc quá khứ, vì muốn kéo dài những gì bạn yêu thích :

<3

Thế giới vẫn vậy, và mọi người đang già đi. Bao giờ cũng là vì tuổi trẻ, tuổi trẻ rồi sẽ già, dấu ấn thời gian in sâu vào mỗi chúng sinh, chúng ta không thể lay chuyển, chỉ có trái tim mới có thể. Chúng ta hiểu đời, sống mà không lo sanh, lão, bệnh, tử, tất nhiên khi tuổi già gõ cửa, chúng ta cứ lạc quan, và chúng ta cũng làm được! Chớ nói xuân khô hoa rụng. Có cành mai trong sân đêm qua. Mọi người chỉ nắm bắt những gì đang xảy ra và sau đó bám vào những hình dung đó bằng một loại chấp trước. Một đầu óc cứng nhắc, không biện chứng. Sự hoang tưởng này chi phối thế giới tư tưởng và tô màu nhận thức của chủ thể. Khi thiền sư nói “Đừng nói…”, cũng có nghĩa là ông đã chỉ ra tính phiến diện của tư duy què quặt cố hữu trong con người. Đó là những bức xúc bên trong của sự thiếu chính xác hẹp hòi, từ đó gây ra nhiều hậu quả trong chế độ phản ứng dây chuyền của thế giới hạt nhân phóng xạ. Có thể nói thơ là một lời thông báo (mở đầu) mang đến một khía cạnh mới, hiện thực hơn cho chủ đề. Tối qua trong sân có một cành mai. Hãy bỏ đi sự bướng bỉnh của bạn, và bạn sẽ thấy rõ hơn những bí ẩn của cuộc sống. Cành mai hôm nay tàn, tôi nói không có ngày mai. Thiền sư lúc đó không nói riêng về cành mai mà nói về cành mai bất tử, cốt tủy (tinh chất, nền tảng) của cành mai. So với câu nói trên, đây có thể gọi là thị trường (designation). Nói một cách biện chứng, không có gì mất đi, không có gì tự phát sinh mà chuyển từ dạng này sang dạng khác. Dù tôi không còn là cha tôi, nhưng cha tôi, dù đã mất từ ​​lâu, vẫn ở bên cạnh tôi. Biết thay đổi là một hiện tượng, vĩnh cửu là vĩnh cửu, quy luật là sự sáng tạo của trời đất, và thế giới tâm lý và tâm lý là của chính chúng ta. Sống với quy luật của đất trời là phải biết chấp nhận nó, giao cảm với nó theo lẽ vô thường mà ta không cưỡng lại được. Như một thiền sư đã nhận xét, “hành động hợp lý duy nhất khi đối mặt với cái chết là sẵn sàng chấp nhận nó,” nhưng để đạt được mức độ tâm lý này đòi hỏi sự chuyển hướng thực sự của sự chú ý của tâm trí. Một trong những tiêu chí của Thiền là nhìn thấu thế giới rằng thời gian không có thời giankhông gian không có không gian. Có thể hiểu một cách đại khái là tâm không còn bị ràng buộc bởi ranh giới thông thường của thời gian và không gian, hai tiêu chí quyết định sự tồn tại của sự vật hay hiện tượng. Sự thanh thản (đam mê) của thiền sư lúc lâm chung được thể hiện cao độ, không mang nặng yếu tố thảm hại mà là yếu tố tích cực, xoa dịu những đệ tử còn trẻ khỏe. Trước khi mất, ông vẫn tâm đắc với thơ kinh Phật đời Đường, vừa có giá trị nghệ thuật, văn học vừa có ý nghĩa triết học sâu sắc. Suốt đời đi theo Phật pháp, phổ truyền rộng rãi phương pháp cứu người, giờ đây dù chỉ còn vài giờ đồng hồ còn lại trên cõi đời, đối mặt với điều đáng sợ nhất trên đời (cái chết) nhưng thiền sư vẫn trở thành phương pháp cuối cùng trong đời mình. thời bấy giờ và trở thành nguồn thơ ca dân gian xưa và nay. Xin cảm ơn Thiền sư đã để lại cho chúng ta một hình ảnh đặc sắc về tinh thần Lý Trần lẫy lừng một thời của cha ông.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *