Top 6 mẫu phân tích nhân vật viên quản ngục hay nhất

Top 6 mẫu phân tích nhân vật viên quản ngục hay nhất

Phân tích hình tượng nhân vật viên quản ngục

Bên cạnh những nhân vật được đào tạo bài bản thì viên quản ngục trong tác phẩm người tù bị kết án cũng là hình tượng gây ấn tượng mạnh với người đọc. Trong bài viết này, hoatieu xin phân tích nhân cách viên quản ngục và bài Phân tích nhân cách viên quản ngục một cách chi tiết để các bạn tham khảo.

Bạn Đang Xem: Top 6 mẫu phân tích nhân vật viên quản ngục hay nhất

  • 5 nhận xét hàng đầu về vai trò trường trung học đã chọn
  • 6 mô hình phân tích ký tự có tính chọn lọc cao hàng đầu
  • Nguyễn Tuấn là một nghệ sĩ, một nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Nhà văn không chỉ tài hoa, uyên bác mà còn để lại cho đời nhiều kiệt tác. Không thể không nhắc đến công việc của những người tử tù. Một yếu tố chính của các tác phẩm bị lên án là sự tôn vinh vẻ đẹp, tài năng và thiên tài thông qua việc mô tả đặc điểm một cách có kỷ luật. Tuy nhiên, nhân vật quản giáo cũng là một hình tượng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Sau đây là một số bài văn mẫu tổng hợp phân tích nhân vật quản giáo siêu hay, mời các bạn tham khảo.

    1. Dàn ý chi tiết về cai ngục

    1. Lễ khai trương

    – Đôi nét về sáng tác của tác giả nguyễn tuấn và những người tử tù

    – Giới thiệu về cai ngục

    2. Nội dung bài đăng

    2.1. Một trái tim biết nhau

    – Sự tôn trọng không nao núng dành cho người bị kết án “Điều đó nghe…đẹp không?”

    – Trong những ngày bị huấn luyện với cường độ cao trong trại giam, các quản giáo luôn tỏ thái độ tôn trọng và khiêm tốn

    – Dù bị học trò khinh thường cũng dũng cảm ưu đãi những ngày cuối đời:

    + Mong muốn: “Tôi muốn đặc biệt đãi anh ấy, muốn cho anh ấy an ủi những ngày cuối đời”

    + Sợ bị nhốt trong phòng lạnh, cử người mang đồ ăn thức uống đến trường cấp 3

    <3

    +Cô giáo giận mà quản giáo vẫn đối xử với các em như vậy

    <3

    ⇒ Thái độ và hành vi của Quản ngục cho thấy đây là một người có lòng nhân ái, tài năng và thiện chí.

    2.2. Khát khao và sự trân trọng cái đẹp

    – Quản giáo từng đèn sách, nuôi “Thiên Long”, mê mỹ nhân

    <3

    -Sự khao khát và trân trọng cái đẹp của viên quản giáo mạnh mẽ đến mức anh ta có thể bất chấp tính mạng và địa vị của mình, chỉ mong được cô giáo nói vài lời.

    – Biết tính thầy “Ở kinh, trừ bạn tri kỉ, thầy ít nói” ⇒ lo nếu không được huấn luyện trước khi bị xử tử, thầy sẽ “hối hận cả đời”. cuộc sống”

    Xem Thêm: Bài 5: Phương trình chứa ẩn ở mẫu – Luyện tập (trang 22-23)

    ⇒ Chỉ những người có gu thẩm mỹ mạnh mẽ mới sợ những lời dạy sâu sắc như vậy

    ⇒Những lời chúc đáng yêu chứng tỏ quản giáo là người biết trân trọng và nâng niu cái đẹp

    2.3. Nét độc đáo của trái tim tài hoa và khát khao cái đẹp được kết tinh trong lời ca tại chỗ càng khẳng định quản giáo là người “vô thanh”

    – Cảnh lấy lời diễn ra giữa buồng giam tối tăm, chật hẹp nhưng mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ, cao quý nhờ “tấm lụa trắng không phai màu”. .

    – Cái “cúi đầu, run rẩy” của quản ngục không phải là biểu hiện của sự hèn nhát mà là thái độ ngưỡng mộ cái đẹp và cái tài.

    Xem Thêm : NGÀNH GD&ĐT TP HẢI PHÒNG

    – Quản giáo đã thoát khỏi vai trò quản giáo và trở thành một người biết trân trọng cái đẹp ⇒ hợp tác sản xuất với trường trung học

    – Chi tiết viên cai ngục rơm rớm nước mắt cúi đầu trước tên đao phủ lão luyện và nhận mình là thằng ngu Như một sự thức tỉnh trước cái đẹp, viên cai ngục thoát khỏi sự tầm thường và hướng tới cái đẹp.

    2.4. Nghệ thuật tạo hình nhân vật

    – Chiến lược so sánh.

    – Nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật tinh tế.

    – Đặt nhân vật vào những tình huống gay cấn.

    3. Kết thúc

    Tóm tắt câu hỏi

    2. Bản đồ tư duy của người cai ngục

    Sơ đồ tư duy phân tích viên quản ngục

    3. Hồ sơ quản giáo

    “Lời người tử tù” là truyện ngắn đặc sắc nhất trong tuyển tập “Vang bóng một thời” của nhà văn Nguyễn Tuân. Trong truyện ngắn, ngoài nhân vật Huấn Cao nổi bật với vẻ đẹp trang nghiêm, dũng cảm và tài hoa, tuy không có tên tuổi, viên quản ngục cũng tỏa sáng với vẻ đẹp ma mị.

    Quản giáo là viên quản ngục làm việc trong một môi trường đầy rẫy tội phạm, tội phạm, lưu manh… nhưng lại có những quyền lợi và khát vọng cao cả. “Từ đó, ông mới biết đọc nghĩa trong sách thánh hiền. Ước nguyện của viên cai ngục là được treo trong nhà mình một đôi câu đối do chính tay thầy cả viết. Chữ ông Huấn rất đẹp và vuông vắn. Vốn chữ của ông rất ngắn, ngoại trừ tâm sự của anh ấy, anh ấy không muốn nói vài lời, nếu chữ “Lão sư” treo ở nhà, đó là bảo vật trên đời.

    Qua những câu văn trên, ta thấy được ước vọng lớn lao được treo con chữ đỗ đạt trong nhà của viên quản ngục đã nằm trong tâm trí của viên quản ngục từ rất lâu, ngày này qua ngày khác, rất lâu, trong một thời gian dài. thời gian dài, từ những năm tuổi trẻ bắt đầu. Ở đời có nhiều thú tiêu khiển cao quý nhưng thú chơi chữ bao giờ cũng đi sâu vào ngục tù. Chính vì sở thích và hoài bão cao cả ấy mà trong quá trình chữa bệnh cho cô giáo cấp 2, anh quản giáo đã phải rất vất vả, phải dũng cảm đánh đổi tính mạng để được đối xử đặc biệt. Đây thực sự là một người yêu quên mình.

    Người quản ngục không chỉ có thú vui thanh tao là chơi chữ mà còn là một người có tấm lòng “khác người”. Khi nhận được giấy báo có người tử tù Huấn Cao, người có nét chữ đẹp, nổi tiếng khắp thiên hạ, viên cai ngục đã không ngần ngại khen ngợi tài năng của người tử tù được đào tạo bài bản này trước mặt. của mọi người. “Được đào tạo bài bản? Hay tỉnh ta vẫn khen nó viết nhanh và đẹp?”. Theo lẽ thường, một người dù có tài giỏi đến đâu, nếu lâm vào cảnh tù tội thì sẽ bị chính quyền khinh rẻ. Còn ở đây, quản giáo – một người có địa vị rất cao trong ngục – hết sức kính trọng tài năng của bậc lão thành, dám khen ngợi tài năng của một tử tù, điều này thể hiện sự kính trọng đặc biệt đối với quản giáo. Mọi người.

    Khi những người lính tỉnh giao khóa huấn luyện cho cai ngục, cai ngục nhìn sáu người mới đến với ánh mắt dịu dàng và ghê tởm. Không những cử người quét dọn cao giam mà quản ngục còn cử người hàng ngày giao rượu thịt cho ông. Bước vào phòng huấn luyện cấp cao và bị cậu mắng mỏ, quản giáo không hề tức giận giở trò khét tiếng, ngược lại càng tôn trọng học sinh cấp ba hơn và tự nhận mình là kẻ xấu xa.

    Xem Thêm: Phân tích Hoàng Lê nhất thống chí (13 mẫu) – Văn 9

    Có thể nói, việc quản giáo đối xử đặc biệt với tử tù là một việc làm vô cùng dũng cảm. Trong tù, con người sống bằng sự dối trá và tàn ác, xung quanh có rất nhiều tai mắt, hành vi của quản ngục cũng “bất thường”, một khi bị phát hiện, ngày huấn luyện cao chính là ngày cai ngục được ra tù. . Việc đánh đổi mạng sống của mình để lấy “biệt phủ” của một “liên minh” là một hành động vô cùng liều lĩnh và dũng cảm của người cai ngục. Mặc dù mục tiêu cuối cùng của việc ưu đãi những tài năng vượt trội là một ngày nào đó quản ngục có thể có trình độ học vấn cao, nhưng anh ta phải nhận ra rằng quản ngục không thể làm được điều đó nếu không yêu cái đẹp.

    Ngoài ra, quản giáo cũng là một con người trong bóng tối của ngục tù, vẫn giữ được thiên lương trong sạch. Thiên tài cai ngục thể hiện trên khuôn mặt trầm tư, mất ngủ của viên cai ngục, chợt nhận ra mình đã chọn nhầm nghề. Thiên tài tuyệt đối của viên cai ngục thể hiện qua sự tôn trọng người tài khi không những bị trả thù mà còn bị chính mình mắng mỏ. Đặc biệt, cuối buổi huấn luyện, viên quản giáo đã cúi đầu chào tù nhân và nói: “Tên ngốc này xin hãy cúi đầu”, điều này cho thấy thiên tài tuyệt đối của viên cai ngục và khuyên quản ngục. Liang Jian nghĩ về cách chơi chữ một lần nữa. Nếu bạn là một kẻ dối trá, bạn có thể thay đổi thái độ ngay lập tức sau khi đạt được mục đích của mình, nhưng người cai ngục có quyền lực rất lớn trong tay, ngay cả khi tâm nguyện của anh ta đã được thực hiện, anh ta vẫn kiên quyết thực hiện. Lịch sự đi.

    “Trong trường hợp quản chế, mọi người dựa vào sự tàn ác và lừa dối để sống cùng nhau. Người quản giáo này tính cách hòa nhã, đối xử tôn trọng với mọi người, và giọng nói trong trẻo của anh ta xen lẫn với điệu nhạc hỗn loạn.” Lời của viên chức. cai ngục. Trong truyện ngắn, quản giáo luôn được nhà văn Nguyễn Tuân bố trí bên cạnh Cao Tấn, hai nhân vật có lúc trực tiếp, có lúc gián tiếp, có lúc đối lập, có lúc song hành, tạo nên một cốt truyện và tình huống truyện chặt chẽ. Độc đáo và đặc sắc, mang giá trị nhân văn và nhân bản sâu sắc mà tác phẩm góp phần tạo nên. Ngôn ngữ giản dị, trang trọng phù hợp với văn phong cổ kính, đưa người đọc ngược về quá khứ, tạo nên sự chân thực về không gian văn hóa cho truyện ngắn.

    4. Phân tích tính cách quản ngục – mẫu 1

    <3

    Trang tính

    Nhân vật người tử tù của Nguyễn Tuân, ngoài nhân vật quan trung, ta còn thấy nhân vật quản giáo là người biết kính trọng người ngay thẳng, quản giáo là một tiếng đàn trong trẻo. Âm nhạc rời rạc. nguyễn tuấn làm nhân vật này rất đẹp và ấn tượng

    Người cai ngục là một ông già với mái tóc hoa râm và bộ râu bạc màu. Khuôn mặt nhăn nheo, tự ti gợi tả một đời sống nội tâm sâu sắc và phong phú. Sau khi nhận được lệnh truy nã, trong số 6 tử tù có một thầy giáo cao tuổi, chữ đẹp mà ông hằng ngưỡng mộ khiến ông rất phân vân và suy nghĩ.

    Quản giáo là một người có số phận bi thảm. Anh “hiền lành, đôn hậu, đoan trang ngay thẳng” “với giọng hát trong trẻo xen lẫn một khúc nhạc hỗn độn”. Nhưng chính tính cách đó đã khiến con người đó rơi vào hoàn cảnh không còn gì ngoài sự gian dối và độc ác. Hoàn cảnh sống và tính cách hoàn toàn trái ngược nhau: viên quản ngục tốt bụng, thẳng thắn nhưng lại muốn chung sống mãi với một lũ lưu manh. Đó là bi kịch của cuộc đời anh.

    Sống trong hoàn cảnh ấy, người quản giáo vẫn giữ được tấm lòng và nhân cách cao đẹp. Khi nhận được lệnh bắt, ông mới biết trong số những tử tù được huấn luyện kỹ càng khiến ông phải suy nghĩ suốt đêm, thì cảnh ngục tù sắp đến đã khơi dậy lòng nhân hậu của ông: khuôn mặt “suy tư” dần được thay bằng “mặt ao xuân phẳng lặng”. ” Thay vào đó, thận trọng và nhẹ nhàng”. Phải chăng trong đêm yên tĩnh ấy, sau khi suy nghĩ, anh quyết định đối xử đặc biệt với người được gọi là tù nhân được đào tạo bài bản này, để anh ta từ lo lắng suy nghĩ trở nên bình tĩnh? ?Bình tĩnh, bình tĩnh.

    Tình yêu nghệ thuật và sự tôn trọng người tài chính là những yếu tố khiến anh quyết định ưu đãi cho PTTM. Nhưng để đưa ra quyết định này, bản thân người cai ngục đã phải đối mặt với nguy hiểm. Nhưng vì yêu cái đẹp và ích kỷ, viên cai ngục đã quyết định đối xử thiên vị với vị thượng tế. Được đãi ngộ cao, quản giáo cũng có hi vọng mời hắn nói chuyện, nhưng đó chỉ là hi vọng mong manh, bởi bản tính dạy dỗ tự nhiên của hắn, quản giáo biết rất rõ điều này. Ngay cả khi anh ta có can đảm để gặp người hướng dẫn, anh ta đã bị người hướng dẫn đuổi việc, và cai ngục chỉ lịch sự lùi lại một bước và nói: “Xin hãy chấp nhận”, và tất cả sự ưu đãi vẫn như cũ. Động tác ấy, cử chỉ khiêm tốn ấy, là tiếng nói tâm đắc của toàn thể thầy giáo cấp 2. Chính ông đã nói: “Ta ở trên cao khuấy nước, xô đầu người ta không biết còn ai, huống hồ tôi chỉ là một con người nhỏ bé trong nhà ngục.” Thái độ trang nghiêm, khiêm tốn ấy thể hiện thái độ trân trọng, kính trọng, nể nang của viên quản giáo đối với những người có học thức cao.

    Trong những ngày khổ luyện dưới sự hướng dẫn của ông, viên cai ngục vẫn nuôi hy vọng: ông huấn luyện viên dịu bớt tính khí của ông ta, sau đó để ông ta dạy chữ Fang Zheng, và mặt trăng bị đóng băng. Anh đã chuẩn bị từ lâu. Nếu anh ta đã được rèn luyện cao về lời nói, thì cả đời anh ta có thể được coi là mãn nguyện và viên mãn. Điều khiến anh ấy đau khổ nhất là anh ấy không biết cách tin tưởng anh ấy khi huấn luyện dưới quyền anh ấy. Anh sợ một ngày nào đó mình bị bắt đi, sẽ hối hận cả đời.

    Ngày nhận được công văn, viên cai ngục sắc mặt thay đổi hẳn, chỉ đêm nay thôi, ngày mai Huấn Cao sẽ bị đem đi xử tử, thì tâm nguyện trong công văn có thể vĩnh viễn được toại nguyện. Nhưng bên cạnh ông còn có một nhà thơ cũng có biệt tài, sau khi nghe viên quản ngục bộc bạch, nhà thơ đã xin ông dạy dỗ và kể cho ông nghe những bí mật trong tù. Huấn luyện viên Gao hiểu tâm trí của quản ngục: “Tôi cảm thấy sự khác biệt trong sự kém cỏi của bạn. Tôi không biết một người như chủ nhân ở đây có sở thích cao quý như vậy không. Chỉ một chút thôi, tôi đã mất một trái tim thế gian.” và làm tôi cảm động sâu sắc là tính cách và phẩm chất của viên quản ngục này. “Bối cảnh từ diễn ra trong phòng giam của một tử tù, cuộc gặp gỡ của một anh hùng và một kẻ tài tử”. Trong buồng giam tối tăm, ẩm thấp và chật hẹp, một cảnh phê bình chưa từng có đã diễn ra. Những tấm lụa trắng còn nguyên vẹn, những đồng tiền kẽm in chữ ô, nghiên mực tỏa hương thơm đều được người cai ngục chuẩn bị một cách trân trọng, tỉ mỉ. Dưới ánh đèn pin đỏ rực, ba cái đầu chụm lại, tập trung vào từng nét chữ của người tù viết. Viết xong mỗi chữ, viên quản giáo “cúi xuống cất những đồng xu ô chữ”, còn nhà thơ “tay run cầm lấy lọ mực”. Trên tấm lụa trắng có viết viên cai ngục đã nghe lời khuyên chân thành của tử tội, lui về quê nghỉ việc để giữ sự trong trắng. Cảm động trước tài năng và tư cách của anh, viên cai ngục vội cúi đầu chào người tù, nước mắt lưng tròng nói: “Xin thứ lỗi cho tôi vì sự ngu dốt”. Anh ta coi mình là một kẻ bị lừa dối và đã sống trong tù trong một thời gian dài, gần như làm hoen ố nhân cách và phẩm giá của anh ta. Nhờ ánh sáng đẹp đẽ, nhân cách được tôi luyện cao độ, viên cai ngục đã giác ngộ nên có thể sống phần đời còn lại trong thanh bình và trong sạch.

    Nghệ thuật xây dựng nhân vật đặc sắc, đặt nhân vật vào hoàn cảnh gặp gỡ độc đáo, kết hợp với nghệ thuật cường điệu, cường điệu, tương phản giúp bộc lộ tính cách nhân vật. Việc miêu tả nhân vật có lợi cho việc thể hiện chiều sâu tâm lí thông qua độc thoại nội tâm.

    Xem Thêm : Phân tích bài thơ Bài ca ngắn đi trên bãi cát – Cao Bá Quát

    Nguyễn Duẫn đã vẽ nên một bức chân dung người quản giáo đẹp đẽ và cao quý bằng nghệ thuật tạo hình nhân vật độc đáo của mình. Đồng thời, anh cũng cho thấy trong mỗi người luôn có một phần nghệ sĩ, một tâm hồn yêu cái đẹp và trọng tài.

    5. Phân tích tính cách quản ngục – mẫu 2

    Nguyễn Tuấn – Nhà văn suốt đời theo đuổi cái đẹp. Trước Cách mạng Tháng Tám, nhân vật trong tác phẩm của ông là hiện thân của cái đẹp. Tất nhiên chúng ta không thể quên một huấn luyện viên tài năng, giỏi giang, xinh đẹp, bản lĩnh và chính trực. Ngoài ra, người quản giáo được tác giả khắc họa là người trọng đức, biết yêu cái đẹp, biết trân trọng cái đẹp, điều đó thể hiện nhân cách cao cả của tác giả.

    Xét về địa vị xã hội, quản giáo là người đại diện cho quyền lực và pháp luật của triều đình, đại diện cho cái xấu, cái ác lúc bấy giờ. Tuy nhiên, khi đến với nghệ thuật, anh lại là một người đam mê, yêu cái đẹp và rất yêu nét chữ của thầy cô.

    Quản giáo là một nghệ sĩ yêu và trân trọng cái đẹp. Điều này trước hết thể hiện ở sở thích chơi chữ. Xưa nay nhắc đến quan chức, người ta thường nghĩ ngay đến vị quan “đầu trâu mặt ngựa” hống hách, nhưng mấy ai biết lại có một vị quan có tâm hồn nghệ sĩ và sở thích như ông cai ngục. Ông rất tâm đắc với điều này, từ trước đến nay ông luôn mong muốn được treo chữ “huấn luyện viên” trong nhà, bởi “chữ huấn luyện viên của ông” cao và vuông, và ông cho rằng đó là báu vật trên đời. Mong ước đó được anh thể hiện trong niềm phấn khởi khi nghe tin một trong số các tù nhân được áp giải trở lại để huấn luyện nâng cao. Anh chỉ nghĩ về việc làm thế nào anh có được những nét chữ mà anh dạy, không chỉ cảm thấy tiếc cho người đàn ông tài năng phải chịu đựng trong nhà tù của đao phủ, mà còn tra tấn trái tim anh khi anh không đạt được ước nguyện. Ông sợ một ngày nào đó mình bị xử tử nếu không xin được một lá thư nào, đó sẽ là sự ân hận và ân hận của đời ông. Nguyễn Tuân nhìn nhận một cách sâu sắc và trân trọng vẻ đẹp của nhân vật trong cả văn học và nghệ thuật.

    Người cai ngục là một người đàn ông có con mắt tinh tường về tài năng và một người đàn ông khác biệt. Trong cuộc đối thoại với nhà thơ, ông luôn thể hiện sự trân trọng chân thành đối với bậc học cao. Chiêu đãi huấn luyện viên và các bạn tù hàng ngày thịt ngon rượu ngon. Khi được huấn luyện để có thái độ coi thường và coi thường, anh ta không trách móc, không tức giận, hay tìm cách trả thù mà ngược lại, anh ta cực kỳ tôn trọng, lịch sự và thấu hiểu. “Thật là một tiếng Quan Thoại tử tế.”

    <3 Ngay đêm đầu tiên rèn luyện trong tù, anh chàng đã có những đắn đo, suy nghĩ về nghề nghiệp của mình với vẻ mặt “đầy trầm ngâm” vì “chọn nhầm nghề”. Nguyễn Tuân nhận xét rằng nhà tù đang “nhét một giọng hát trong trẻo vào giữa mớ nhạc cụ hỗn độn”. Khi tu vi của anh ấy rất cao, anh ấy đã đồng ý với từ đó rằng anh ấy rất hạnh phúc. Trong phòng giam tối tăm và bẩn thỉu, vẻ đẹp từ tư thế và tư thế của chàng khi nhận lời khiến chàng phải cúi đầu. Người quản giáo “cúi xuống gìn giữ ô chữ trên mặt tấm lụa”. Sự sỉ nhục đó không phải là sự hèn hạ mà là sự cao thượng của một nhân cách cao đẹp. Nhất là khi những người có trình độ cao được khuyên nên cứu vớt lương tâm và ra khỏi ngành, bạn đã xúc động cúi đầu rơm rớm nước mắt trước người quản giáo và nói những lời chân thành với anh ta “thằng ngu này, xin bái phục anh ta”. Phát hiện ra rằng “trong môi trường nhà tù, con người sống bằng sự gian ác và dối trá”, thiên tài trong sáng của viên quản ngục đáng kính.

    Có khiếu kết hợp hài hòa giữa chủ nghĩa lãng mạn và chủ nghĩa hiện thực. Ngôn ngữ nghệ thuật sinh động sử dụng từ Hán Việt xen lẫn tiếng Nam trong sáng, câu văn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà sâu lắng đã khắc họa hình tượng nhân vật viên quản ngục và quan trọng tài.So với ông Cai Yong, hình tượng nhân vật tiêu biểu cho vẻ đẹp của chữ “a” là tạo. Ngày Vinh Quang” tại trang của Nguyễn Tuấn.

    Xem Thêm: Soạn bài Cách lập ý của bài văn biểu cảm – VietJack.com

    Qua nhân vật quản giáo cho ta thêm bài học về cách nhìn, cách nghĩ về con người. Trong mỗi chúng ta luôn có một tâm hồn nghệ sĩ, yêu cái đẹp và tôn trọng tài năng, không phải ai cũng xấu, trừ những người không tử tế, còn có những tấm lòng cao cả, những thiên tài trong sáng. Điều đó cũng thể hiện một tư tưởng nghệ thuật mới, rằng cái đẹp có thể xuất hiện trong môi trường xấu xa nhưng không chết vì nó mà ngược lại, nó càng tỏa sáng rực rỡ, có ý nghĩa nhân văn cao cả. ..

    6. Phân tích tính cách quản ngục – mẫu 3

    Nguyễn vâng lời, dưới chữ quốc ngữ chuẩn mực trong sáng hiện ra một chương hào hùng, luôn dốc sức mình để làm sống lại quá khứ vẻ vang. Tôi không nghĩ mình đủ mạnh. Nguyễn tuân theo và kéo nhân vật của mình theo hướng đó. Đó là trường hợp của viên cai ngục trong truyện ngắn “Lời của một người bị kết án” (tập phim bom tấn một thời).

    Tù nhân: Anh ta không phải là anh hùng cao đẹp như thượng tế, cũng không có vóc dáng và tính cách của một đao phủ khát máu (rượu máu). Người đó là hình ảnh trung gian giữa đẹp và không đẹp. Dưới ngòi bút tuyệt vời của bậc thầy ngôn ngữ, hình ảnh ở giữa cũng mơ hồ, không có ranh giới rõ ràng.

    Thoạt nhìn, vị cai ngục này có vẻ là một người cam chịu và điềm tĩnh, không khác gì những người đương thời: “Việc nước biết rồi, bàn ra sao? Nói đi”. Chế độ phong kiến ​​và “phép nước” đã khiến quản ngục quen với việc đón tiễn tù nhân, “thông lệ”. Khi đó, quản giáo lạnh như băng, ngoan ngoãn như một nô lệ tận tụy với nhiệm vụ của mình.

    Nhưng đâu ai ngờ rằng trong tim người ấy luôn có một nụ hoa tươi xanh tươi tắn. Cái chồi bị dập nát, nhưng nó vẫn hồi hộp sống, như chờ đợi khi lớn lên. Rồi cũng đến lúc. Xuất hiện những người đàn ông được đào tạo bài bản cả văn lẫn binh, “viết rất nhanh và đẹp”. Tâm trạng của người cai ngục bắt đầu trở nên rất khó xử. Âm thầm đấu tranh đã trở thành đặc điểm tiêu biểu của quản giáo xuyên suốt truyện, biểu hiện tiêu biểu của quản giáo xuyên suốt truyện, thành biểu hiện điển hình của tính “hướng nội” ta thường bắt gặp trong tác phẩm của Nguyễn Tuân.

    Cuối cùng, niềm đam mê cái đẹp đã chiến thắng. Chiến thắng ấy tuy không tuyệt đối nhưng cũng đủ biến người cai ngục thành một con người khác. “Có rất nhiều tiếng nói phức tạp ở trên cao, ủng hộ một ngôi sao chính trị muốn từ biệt vũ trụ.” “Ngôi sao chính trị” tất nhiên là nói đến trình độ học vấn cao. đó là ai? Người đàn ông đó là cai ngục. Quản giáo muốn nâng niu cái đẹp nhưng lại sợ hãi nên Nguyễn Tuân đã biến nhân vật này thành một thứ vô hình, hư ảo Tình tiết ấy không chỉ bộc lộ sức mạnh lãng mạn chói lọi của một thời đại và khát vọng đánh thức cái đẹp mà còn bộc lộ sự yếu đuối, nhu nhược của Nguyễn Tuấn Mắt anh nhớ anh xa xăm. Né tránh, đem Chúa ra quở trách: “Chúa hay làm ác, đày người trong sạch ra đống cặn bã.”

    Cùng một suy nghĩ, quản giáo cho rằng mình “chọn nhầm nghề”, Nguyễn Tuấn đi tìm cái đẹp và thấy một cái đẹp mong manh tỏa sáng giữa bầu trời đen tối.

    Miễn tội, đặc cách cho tử tù, dù mạnh dạn xin chữ, tế nhị đến đâu, cũng sẽ thêm ánh hào quang cho quản ngục, bởi: “Biết tài thì không”. t phải là người xấu”. Tuy nhiên, khi được ưu đãi và cố gắng xin xỏ Thư, quản ngục vẫn vô cùng khiếp sợ và vẫn dặn nhà thơ phải nói với bậc cao cả: “Chừng nào anh giữ bí mật nhé.” Một chi tiết nhỏ nhưng chắc chắn không thể thiếu, vừa lãng mạn vừa thực tế. Yêu thích tài năng của Huấn luyện viên cao, nhưng lại sợ “Phép thuật của nhà vua”. Nó phải rất tinh tế. nguyễn thuân tìm được rồi Nguyễn Tuấn phải tài lắm nếu không viết về những nỗi sợ thầm kín không có thật nhưng Nguyễn Tuấn là con người luôn đi tìm cái đẹp và cái thật. Cuộn và sôi sục trong các nhân vật mang tính biểu tượng.

    Tôi yêu mến những tài năng thời cấp 3, quyết tâm “lấy danh thầy Huấn làm bảo bối” Đến nay, cai ngục dường như không còn là cai ngục mà là hiện thân của nhịp tim Nguyễn và hơi thở, dành riêng để nâng niu cái đẹp. “Một buổi chiều se lạnh, quan giám thị ngực đi đón người sau khi đọc xong công văn.” Nó không còn là sự thương tiếc, thương tiếc mà đạt đến đỉnh điểm của sự đau buồn, u uất. Viên cai ngục khi nhận được công văn, dù đã biết trước nhưng vẫn cảm thấy hụt hẫng, hụt hẫng. Thiên Lương vừa đánh thức ai đó, liền sai quản giáo ra tay. một. Trái ngược với những gì quản giáo nói: “Tôi biết, tôi được phép”.

    Yêu cái đẹp đến say mê, đánh thức tâm hồn tiềm ẩn bao năm câm lặng.

    Trong lời lẽ oai hùng, có một chi tiết khó quên: “Vị quản ngục viết xong một chữ, quản giáo vội vàng cất mấy đồng xu ô chữ vào chiếc đĩa xanh”, “lạy” và “không vừa ra” vì xu nịnh. , Nhưng vì ngưỡng mộ. Khi sự ngưỡng mộ lên đến đỉnh điểm cũng là lúc câu chuyện kết thúc. “Tên ngốc này muốn tỏ lòng kính trọng.” Nghệ thuật tuyệt vời, kết thúc câu chuyện ở mức cao trào. Chính nghệ thuật độc đáo này đã bộc lộ vẻ đẹp trọn vẹn, hoàn hảo và rất riêng của người tặng và người được tặng.

    Suốt chiều dài câu chuyện, vai trò của người cai ngục luôn mang một ý nghĩa nhất định. Quản giáo không chỉ là một hình tượng độc đáo, mà còn là nhân vật phù hợp với đặc điểm chung nhất của quan niệm và phong cách Nguyễn Tuân rực rỡ một thời: lãng mạn nhưng vẫn hiện thực, đó là tiếng nói của Thiên Long. , Tinh thần dân tộc là biểu hiện của “trân trọng quá khứ và hoài niệm sức mạnh”.

    7.Cảm nghĩ về hình ảnh người quản giáo

    Ruan Jun được biết đến là một nhà văn có lối viết độc đáo, mỗi tác phẩm của ông đều ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả bởi cách tạo hình nhân vật độc đáo, ấn tượng. Tập truyện ngắn “Vang bóng một thời” thể hiện đầy đủ cá tính và phong cách sáng tạo của Nguyễn Tuấn. Đến với truyện ngắn “Lời người tử tù”, ta gặp một người quản giáo có nhiều đức tính tuyệt vời.

    “Một chữ tử” kể câu chuyện về nhân vật trung tâm, Huấn luyện viên Tào. Tào Tháo tính tình cương trực, có tài văn chương lớn. Tào Tháo bị bắt chờ xét xử vì xúi dân nổi dậy chống triều đình. Viên quản ngục là người rất hâm mộ những bức thư pháp của học sinh trung học. Anh ấy có ý định đặc biệt, và anh ấy ban huấn luyện cao để thể hiện sự tôn trọng. Lúc đầu, Huấn Cao cách chức viên quản ngục, nhưng khi hiểu được tấm lòng thành của viên quản ngục, ông đồng ý viết thư khuyên viên quản ngục xin thôi việc, tìm một cõi tịnh độ.

    Vai quản giáo được thể hiện với tư cách là viên quản ngục, người tù chưa thành niên, tay sai của triều đình phong kiến. Nhiệm vụ của anh là trấn áp và loại bỏ những tên tội phạm triều đình dám chống lại triều đình và bảo vệ người dân. Người cai ngục là kẻ thù của người dân, và tất nhiên là cả trường trung học, một tên tội phạm độc ác, thuộc về một thế giới xấu xa. Nhưng người cai ngục vẫn giữ nguyên bản chất tốt bụng của mình.

    Quản giáo là một nghệ sĩ biết yêu cái đẹp, có thú vui cao quý là chơi chữ. Khi anh đến nhà tù, quản giáo đã chào đón anh nồng nhiệt. Anh ta cử người dọn dẹp các phòng giam, và anh ta cử người mang đồ ăn thức uống đến trường trung học. Quản giáo cũng mua một tấm lụa trắng, chờ một ngày nào đó dạy dỗ hắn mất bình tĩnh mà xin thư. Cai ngục lúc nào cũng thấy đau lòng, dằn vặt trong mình. Anh đau lòng vì đã nắm giữ sinh mạng của cô giáo cấp 3 nhưng lại không giữ được lòng người. Đau lòng thứ hai cũng là vì không có mỹ nhân trong tay. Một nỗi đau khác là nếu anh ấy không nhận được một lá thư vào ngày anh ấy tốt nghiệp trường luật, anh ấy sẽ hối hận cả đời.

    Với sự chân thành và kính trọng, cuối cùng viên quản ngục cũng đã động lòng và chấp nhận. Khung cảnh diễn ra, được mô tả là một “cảnh tượng chưa từng có”. Hình ảnh người quản giáo “quỳ gối” “cầm đồng tiền kẽm để điền chữ” thể hiện tình yêu, sự trân trọng cái đẹp. Đó cũng là niềm khao khát, khao khát cái đẹp của viên quản ngục. Người cai ngục cầu xin được chỉ dẫn bởi người giám sát trung gian, quỳ xuống và khóc. Những hành động chân thành tượng trưng cho sự ăn năn, hối hận và báo trước sự chuộc lỗi.

    Nhân vật quản giáo là một người có thiên lương trong sạch. Ngay khi biết rằng tù nhân là một giáo viên trung học – một người có chủ nghĩa anh hùng và lời nói, anh ta đã hành động và cư xử một cách khác biệt. Đầu tiên, một người nào đó được cử đến để dọn dẹp phòng giam để thể hiện sự ưu đãi. Khi bắt tù nhân, ông nhìn Gao Gao với ánh mắt dịu dàng và kính trọng, tỏ ý tiếc nuối khi phải chặt bỏ một nhân tài như vậy. Trong quá trình huấn luyện phòng giam của mình, anh ấy cũng ra lệnh phải cư xử rất tốt với mọi người. Nghe theo lời khuyên của người trung học, viên giám thị kính cẩn nói: “Hãy gặp tôi, đồ ngốc.” Đây là dấu hiệu của sự trả ơn, và nó báo trước một sự thay đổi trong việc lựa chọn một nghề nghiệp lương thiện trong tương lai.

    Việc xây dựng hình tượng quản giáo phản ánh niềm tin của Nguyễn vào việc tuân theo đạo đức làm người. Bất kể tình huống nào, ngay cả trong một môi trường đầy lừa dối và dối trá, phải có một người có thể duy trì cá tính của mình. Và nhân vật viên quản ngục nghe theo lời khuyên của thầy cao đã chứng tỏ một thiên thần xinh đẹp và trong sáng cũng có thể hóa ác.

    Vui lòng tham khảo thêm phần tài liệu của hoatieu.vn để biết thêm thông tin hữu ích.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục