Văn mẫu lớp 10: Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về mẹ (Dàn ý & 21 mẫu) Những bài văn mẫu lớp 10 hay nhất

Kỉ niệm về mẹ

Kỉ niệm về mẹ

Video Kỉ niệm về mẹ

Kể về những kỉ niệm sâu sắc về mẹTuyển chọn 21 bài văn mẫu có dàn ý để tham khảo. Qua bài soạn về kỉ niệm sâu sắc với mẹ của học sinh lớp 10 góp thêm gợi ý để các em hoàn thiện bài soạn khi học tập, nâng cao vốn văn, ôn tập, luyện tập và các kì thi sắp tới đạt điểm cao.

Bạn Đang Xem: Văn mẫu lớp 10: Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về mẹ (Dàn ý & 21 mẫu) Những bài văn mẫu lớp 10 hay nhất

Hãy viết một bài văn về kỉ niệm sâu sắc nhất của bạn với mẹ bên dưới, bạn sẽ biết cách làm cho bài viết của mình trôi chảy hoặc có thể có thêm những ý tưởng hay từ đó để diễn đạt lại Phong cách viết của riêng mình. Đây sẽ là tài liệu tự đọc, tự học vô cùng bổ ích và thiết thực cho các em trên đường đời sau này. Tôi chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất cho kỳ thi sắp tới của bạn.

Lập dàn ý một kỉ niệm sâu sắc về mẹ

1. Lễ khai trương

– Nói về tình mẫu tử

– Giới thiệu về bộ nhớ

2. Nội dung bài đăng

– Giới thiệu tóm tắt về cuộc sống khi còn nhỏ.

– Kí ức đến từ con búp bê hàng xóm.

– Chỉ phạm tội ăn cắp của người khác vì sự nông nổi và lòng đố kỵ của chính mình.

– Khi mẹ phát hiện ra và khiển trách tôi, thay vì nhận ra lỗi lầm của mình, tôi lại cãi lời mẹ.

– Nhưng, thật bất ngờ, cô ấy làm cho tôi một con búp bê khác từ chiếc áo choàng quý giá của cô ấy và nói với tôi rằng tôi đã sai và không trung thực.

– Nhìn những đêm mất ngủ của mẹ, tôi mới biết mẹ vẫn yêu tôi như thế.

– Con gửi lại hàng và xin lỗi mẹ

3. Kết thúc

Ghi nhận cảm xúc về kỉ niệm tuổi mới lớn và cảm nhận sâu sắc hơn về kỉ niệm.

Yêu Mẹ – Mẫu 1

Nhà thơ Trần Quốc Minh có bài thơ hay về mẹ:

“Những vì sao ngoài kia, thà rằng em thức vì chúng ta. Đêm nay anh ngủ ngon, em là ngọn gió của đời anh”

Cảm ơn vì đã biến con thành con của mẹ, cảm ơn vì có một người mẹ yêu thương và cảm ơn vì tất cả tình yêu thương, sự chăm sóc và nuôi dưỡng tuyệt vời mà mẹ đã dành cho con. đứa trẻ. Với tôi, mẹ mãi mãi là người phụ nữ tuyệt vời và tôi yêu mẹ hơn cả yêu chính bản thân mình.

Mẹ tôi đã ngoài năm mươi nhưng ai cũng bảo mẹ già hơn tuổi thật. Chắc bởi cuộc đời mẹ còn quá nhiều vất vả, nhọc nhằn hằn lên gương mặt rám nắng, mái tóc bạc màu và đôi bàn tay chai sạn. Nhưng đối với tôi, mẹ mãi mãi là người phụ nữ đẹp nhất, không ai có thể thay thế được. Mẹ tôi có khuôn mặt trái xoan với những vết đồi mồi, vết chân chim và nếp nhăn trên trán và quanh mắt. Các anh chị hôm nay được khắc ghi trên từng nếp nhăn trên gương mặt mẹ. Tóc mẹ dài và quăn, đã bắt đầu ngả màu theo năm tháng khi tóc bạc ngày càng thay thế tóc đen. Nhưng thỉnh thoảng mẹ lại đòi đi nhuộm lại tóc nên tóc mẹ vẫn óng mượt. Đôi mắt mẹ là nơi chất chứa bao niềm vui nỗi buồn trong cuộc đời, nhưng dù mẹ có mệt, có buồn thì đôi mắt ấy vẫn ánh lên niềm trìu mến, nụ cười của mẹ che giấu đi tất cả, mẹ không muốn những đứa em của mẹ nghĩ về cô ấy. Tôi nghĩ mình phải chăm sóc mẹ. Trên gương mặt mẹ luôn có nét gì đó, nụ cười, mẹ luôn vui vẻ với cuộc sống, dù đôi khi cuộc đời không công bằng với mẹ. Đôi bàn tay mẹ đầy vết chai sần, nắm bàn tay ấy mà tôi thương mẹ lắm, trên đôi bàn tay gầy guộc ấy có những vết xước chồng lên nhau.

Mẹ là người phụ nữ đảm đang, đảm việc nhà. Trong công việc, chị luôn là người trách nhiệm, tận tụy với công việc, nhiều năm liền là nhân viên xuất sắc. Mọi người xung quanh tôi, hàng xóm và mẹ tôi luôn hòa đồng, vui vẻ, nhiệt tình và tốt bụng, khi người khác tổ chức đám giỗ hay đám cưới, họ đều muốn nhờ mẹ nấu cho. Trong gia đình, chị là người phụ nữ yêu chồng thương con, biết lo toan cho gia đình và con cái, đặc biệt là mẹ đảm đang bếp núc. Mẹ tôi nấu rất nhiều món và thay đổi công thức mỗi ngày để bữa ăn không bị nhàm chán nên bố và anh trai tôi không đi đâu, đến giờ ăn chỉ quay về ăn mẹ tôi nấu.

Mẹ em là người rất yêu con và luôn tạo điều kiện học tập cũng như giải trí tốt nhất cho em. Khi tôi làm điều gì sai, mẹ tôi không la mắng tôi nặng nề mà ngồi xuống và chỉ ra những khuyết điểm của tôi. Mẹ tôi mặc dù rất bận rộn với công việc nhưng mẹ luôn quan tâm đến việc học của các em tôi. Tôi và mẹ có quá nhiều kỉ niệm, tôi sẽ nhớ mãi cảnh nửa đêm đột ngột sốt cao, mẹ phải thức khuya chườm lạnh, đo nhiệt độ cho tôi. Thỉnh thoảng mẹ áp tai ra sau lưng tôi nghe phổi, rồi mẹ sờ mu bàn tay, mu bàn chân tôi xem đã hết sốt chưa. Nhìn mẹ cẩn thận, lo lắng cho mình, tôi càng thương mẹ hơn. Ngoài ra, mẹ tôi còn dạy tôi nấu rất nhiều món ăn ngon mà mẹ vẫn thường nấu cho gia đình. Mẹ tôi luôn dạy tôi phải ngày càng hoàn thiện hơn.

Mẹ mãi mãi là người phụ nữ mà con yêu thương và kính trọng nhất. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi làm con của bạn, cảm ơn vì đã làm mẹ của tôi, và cảm ơn vì những năm tháng vất vả, nhọc nhằn, vất vả đã tạo nên tôi của ngày hôm nay. Mẹ là một người phụ nữ vĩ đại, phi thường, luôn hết lòng vì công việc và gia đình. Nếu ai đó hỏi tôi về siêu anh hùng, tôi sẽ kể cho họ nghe về mẹ tôi, chứ không phải những siêu anh hùng hay anh hùng mà giới truyền thông tôn vinh. Mẹ sẽ luôn là người tuyệt vời nhất đối với con.

“Sớm dậy lo cho con, che chở đời thân gầy. Còn ai mẹ ơi, xin đừng làm con khóc, đừng để buồn trong mắt mẹ…”

p >

Trên đời vạn vật đều có số liệu chính xác, chỉ trừ tình mẫu tử luôn đong đầy, bao la như biển cả, không bao giờ cạn. Để đền đáp công ơn to lớn của mẹ, em nguyện sẽ chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn, làm công dân có ích để mẹ vui lòng.

Bài văn kể về một kỉ niệm nhớ mẹ – Ví dụ 2

Đêm giao thừa vừa rồi, mẹ rủ tôi đi chợ biên giới ở Nam Định. Đây cũng là một kỷ niệm khó quên và có phần kinh hoàng mà tôi không bao giờ quên trong đời.

Hàng năm vào ngày mùng 7 Tết người ta tổ chức chợ phiên hay còn gọi là hội cầu may, người dân đến đây để cầu an cho gia đình và mua cây cối. Làm giàu bằng nghề nông. Tôi nghe nói rằng lễ hội này rất linh thiêng, vì vậy mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến tham gia như một dòng người vô tận. Sáng hôm đó, mẹ rủ tôi đi cùng. Tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng. Cả ngày tôi trằn trọc và háo hức vì sắp được ra đi. Tôi không muốn đi cầu nguyện như bà tôi đã làm vì có rất nhiều cây cảnh để bán và tôi thích trồng xương rồng.

Khoảng năm giờ, chiếc xe chạy đi. Gần nhà tôi, bố mẹ đi nhiều, con cái cũng đi được. Chúng tôi thuê một chiếc xe khách bốn mươi lăm để đi. Sau khoảng hai tiếng rưỡi lái xe, chúng tôi đến nơi. Chao ôi, đông đúc, dã man, cảnh tượng này làm tôi choáng ngợp. Đi được ba bốn cây số mà xe không vào được phải lùi xe, ai nấy đi bộ. Mẹ bảo tôi nắm tay mẹ để tôi không bị lạc dễ dàng như khi tôi đang chơi. Tôi nghe lời mẹ, một tay nắm lấy tay mẹ, một tay cầm bịch bánh ngọt mẹ đã chuẩn bị sẵn trước khi đi, sợ tôi ngồi trên xe bị đói. Các bà mẹ và các bác đi trước, lách qua đám đông, nhường đường cho lũ trẻ chúng tôi. Chân người này giẫm lên chân người kia, có nơi đông đúc đến mức không thể di chuyển được. Đường đông đúc người qua lại, có người còn nhảy xuống đi bộ ven đường dưới ruộng.

Tết này có rất nhiều đền chùa, nhất định phải đến đây nên ai cũng mang theo túi đồ lễ. Bánh kẹo, hoa quả, vàng hương… Mọi người thay phiên nhau khiêng. Mẹ dắt tay tôi đi qua bao cảnh xô bồ, chen lấn. Cuối cùng cũng đến được ngôi chùa đầu tiên. Không rõ, hình như tôn thờ cô ấy hay sao đó. Mình chỉ thích hùa theo nên không để ý lắm vấn đề này. Các bà các cô vào chùa thắp hương, còn bọn trẻ con chúng tôi ra ngoài sân xem người ta bán hàng. Có rất nhiều lắc tay, nhẫn, bím tóc mã não đẹp…thật nổi bật. Khoảng ba mươi phút sau, nhóm hàng xóm của tôi bước ra. Mẹ tôi đã mua cho tôi một chiếc vòng mã não màu xanh ngọc lục bảo. Mọi người lại lên đường đến ngôi đền tiếp theo. Càng đi xa, hai bên đường càng nhiều cờ rủ. Lá cờ trong chùa khiến tôi sợ hãi vì tôi không thích nó. Tiếng gõ cửa, tiếng người cúng bái. Tôi thấy mẹ đứng trước ban thờ thành tâm cầu nguyện cho cả nhà được bình an, cát tường. Chúc cả nhà dồi dào sức khỏe, làm ăn phát đạt. Mẹ tôi đọc tên tôi và cầu mong họ phù hộ cho tôi mạnh khỏe và học hành tiến bộ.

Trên đường dọn nhà, cô hàng xóm nhờ mẹ khiêng mâm đi lễ. Mẹ buông tay tôi ra để tôi túm áo mẹ cho khỏi lạc. Cả đội cứ lần lượt nối đuôi nhau. Có người bán những cây xương rồng đẹp đẽ bên đường. Có một cây gai trắng như tuyết, hoa đỏ tươi. Thấy bông hoa đẹp quá, tôi dừng lại ngắm hoa và quên cởi áo cho mẹ. Tôi chợt nhận ra mình hoảng hốt, vì mẹ đã đi rồi mà người lại đông đúc. Tôi đứng dậy và khóc. Một ông già thấy vậy, đến hỏi thăm rồi dẫn tôi đến một gian điện nhỏ phía trước. Mọi người hỏi tên tôi và nói qua loa rằng tôi bị lạc và cần tìm mẹ. Tôi đợi một lúc nhưng mẹ tôi không đến. Lúc đó tôi rất sợ, nếu mẹ tôi không tìm thấy tôi thì sao. Tôi càng đợi lâu, tôi càng khóc to hơn và tôi càng run hơn. Một lúc sau, tôi thấy mẹ chạy vội về, tôi ôm mẹ thật chặt.

Sau lần đó con không dám rời mẹ nửa bước. Nếu không có người đàn ông tốt bụng đó, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày hôm đó. Đây là chuyến đi chơi mà tôi sợ nhất. Tôi may mắn vì mẹ tôi và tôi đã tìm thấy nhau.

Viết bài văn kể về một kỉ niệm đẹp nhất của em với mẹ – Văn mẫu 3

Nếu ai đó hỏi tôi điều gì tôi tự hào nhất trong cuộc đời mình, tôi sẽ nói rằng có mẹ. Mẹ là người tôi yêu quý nhất và cũng là người tôi yêu quý, trân trọng suốt cuộc đời.

Về cuộc sống, mẹ quan tâm, lo lắng cho tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ miếng ăn, giấc ngủ, học hành đến đời sống tình cảm. Chăm sóc, che chở, bảo vệ con dường như đã trở thành bản năng thiêng liêng nhất của người mẹ. Tôi vẫn nhớ lần mẹ và tôi đi chợ.

Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, mẹ chở tôi trên chiếc xe đạp cũ kỹ ra chợ huyện mua thức ăn, rau củ và đôi gà con nuôi trong vườn. Phiên chợ đó thật vui, tôi cùng mẹ dạo quanh chợ, cùng mẹ mua nhu yếu phẩm, cùng mẹ ăn sáng ở một góc chợ nhỏ nhưng sôi động.

Trên đường về, trời đổ mưa bất chợt, vì em không mang theo áo mưa, xung quanh cũng không có cửa hàng nào mua áo mưa, để khỏi ướt, mẹ em đã cho em chiếc túi ni lông của mẹ. anh trùm đầu lại, cởi chiếc áo chống nắng trên người khoác lên người anh trai để chắn những hạt mưa rơi xuống. Mẹ che chắn cẩn thận, đạp xe chở tôi về nhà dưới trời mưa. Nhìn những giọt mưa rơi trên vai mẹ, làm ướt đẫm chiếc áo nâu bạc màu của mẹ, tôi bỗng thấy thương mẹ biết bao.

Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi không quan tâm đến tôi nữa, mẹ không lo tôi bị cảm lạnh mà nhanh chóng mang khăn và quần áo cho tôi. Tôi yêu mẹ, tôi mang quần áo khô cho mẹ và giúp mẹ cất những món đồ mới mua vào tủ để mẹ có thời gian thay.

Mẹ luôn là vậy, thương con hơn cả bản thân. Tôi rất hạnh phúc vì tôi có mẹ và điều tôi tự hào nhất là các con của mẹ.

Kể lại một kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 4

Trong cuộc đời mỗi người, hẳn ai cũng có một người đáng để yêu thương và trân trọng, nhưng có ai từng nghĩ: “Người mà tôi yêu nhất, người để lại cho tôi một kí ức không thể phai mờ là ai?”. Đối với mọi người, đó có thể là một người bạn thân nhất, một người ông bà hay một người anh, nhưng với tôi, người mà tôi sẽ luôn yêu thương, người mà tôi sẽ luôn yêu thương chính là mẹ tôi – người đã cho tôi cuộc sống.

Mẹ tôi năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Người ta vẫn bảo mẹ tôi trẻ và đẹp, nhưng nhiều khi lại gần nói chuyện với mẹ tôi lại thấy mẹ già đi nhiều. Có sự dịu dàng và tình yêu trong mắt mẹ, và bây giờ vết chân chim đã xuất hiện. Trên trán mẹ có nhiều nếp nhăn. Điểm nổi bật nhất trên gương mặt mẹ là chiếc sống mũi cao cùng với dừa nạo và đôi môi đỏ mọng. Tôi vẫn nhớ như in những nụ hôn ấm áp mà mẹ dành cho tôi khi còn nhỏ. Mẹ tôi da dẻ hồng hào nhưng tuổi tứ tuần đã có tàn nhang. Ngày xưa khi tôi còn nhỏ, cô ấy có mái tóc dài mượt mà, mái tóc đen nhánh như dải ngân hà, đen óng ả. Khi tôi học lớp năm, mẹ tôi thay đổi kiểu tóc, mẹ cắt đi mái tóc dài và làm xoăn. Những lọn tóc ngắn màu nâu xõa xuống vai có lẽ hợp với khuôn mặt trái xoan của mẹ hơn, nhưng tôi vẫn thích mái tóc cũ của mẹ.

Tôi vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên đi học. Tối hôm đó, sau bữa tối, mẹ tôi mang một gói quà lớn lên phòng tôi. Tôi luôn nghĩ rằng mẹ tôi đã mua cho tôi món đồ chơi hoặc Legos mà tôi luôn muốn. Tôi nóng lòng muốn mở gói quà chứa đầy sách, vở, đồ dùng học tập và một chiếc cặp đi học có in hình siêu anh hùng mà tôi yêu thích. Đồng phục êm lắm mẹ ạ. Mọi thứ đã sẵn sàng và con háo hức chờ đến ngày mai – ngày đầu tiên con gấp, xếp ngay ngắn vào lớp 1. Sáng hôm sau, mẹ tôi ân cần đưa tôi đến trường. Tôi vẫn nhớ cảm giác hồi hộp và sợ hãi, không biết mình sẽ ra sao, sẽ ra sao khi không có mẹ bên cạnh. Rời khỏi tay mẹ, tôi bước vào cổng trường mà lòng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng vô cùng. “Cứ cố gắng rồi con sẽ quen với thầy cô và bạn bè.

Mẹ ôm tôi âu yếm: “Con lớn rồi, từ hôm nay con sẽ là học sinh lớp 1, con vững tin lên nhé!”. Tôi nghe lời mẹ và đi vào lớp. Ngày hôm đó đối với tôi quá dài, tôi nhớ mẹ vô cùng, chưa bao giờ tôi thấy yêu và cần mẹ hơn lúc này.

Đã tám năm kể từ ngày tựu trường nhưng tôi không bao giờ quên được hình bóng đáng kính của mẹ và tâm trạng của ngày khó quên ấy. Mẹ đã giúp tôi tự tin, vững bước bước đầu tiên trên con đường tri thức.

Tôi đã vô lễ với mẹ một lần, tôi ghi nhớ trong lòng và sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Tôi nhớ rõ rằng đó là một ngày mưa khi tôi học lớp sáu. Tôi đi học về với khuôn mặt buồn bã. Mẹ đã rất lo lắng và hỏi rất nhiều câu hỏi. Nhưng tôi tức quá nên mắng mẹ: “Con ghét mẹ lắm, đừng nói nữa!”. Rồi tôi bật khóc, chạy về phòng và đóng sầm cửa lại. Tôi đã khóc rất nhiều đến nỗi mắt tôi đỏ hoe. Chỉ vì bạn thân của tôi hiểu lầm tôi, chúng tôi đã cãi nhau to. Tôi không thể tập trung vào việc học cả ngày, và tôi đã trượt bài kiểm tra toán. Chỉ cần nghĩ về nó làm cho đầu tôi phát điên. Tôi nằm bẹp trong một giờ. Cảm giác cô đơn và lạnh lẽo đánh thức tôi dậy. Tôi nghĩ về mẹ tôi và những gì tôi vừa nói với bà. Omg tôi đã phạm một sai lầm lớn! Tại sao tôi có thể nói những điều vô lễ với một người đã luôn yêu thương và chăm sóc tôi? Tôi rất xin lỗi! Chính vì bạn hiểu lầm tôi nên tôi đã trút giận lên mẹ mình. Tôi đứng dậy định chạy ra xin lỗi mẹ thì mẹ tôi mở cửa bước vào. Như đoán được tôi đang nghĩ gì, em nhìn tôi âu yếm rồi ngồi xuống bên cạnh. “Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi!”. Tôi nghẹn ngào nói. Mẹ khẽ vuốt tóc tôi và nói nhỏ: “Mẹ cũng xin lỗi vì chưa hiểu mà đã hỏi con”. Tôi hối hận vì đã làm mẹ – thật khó khăn cho người mà tôi yêu thương bấy lâu nay. Những lời nói dịu dàng, những cử chỉ âu yếm của mẹ càng khiến tôi day dứt về lỗi lầm của mình. Tôi đã nói với mẹ tôi tất cả mọi thứ. Mẹ an ủi, động viên tôi thấy phấn chấn hơn rất nhiều. Kể từ đó, tôi luôn đảm bảo rằng mình sẽ suy nghĩ kỹ trước khi nói và không bao giờ làm mẹ buồn nữa.

Xem Thêm: Đề thi vào lớp 10 môn Văn năm 2022

Có lúc con ốm, mẹ chăm sóc con tận tình, cho con hơi ấm yêu thương, giúp con mau bình phục. Buổi tối khi tôi ôn thi, mẹ luôn ở bên, động viên, giúp đỡ tôi học tập.

Đối với tôi, mẹ là đám mây che nắng che mưa, mẹ là ngọn lửa thôi thúc lòng tôi vững bước trên đường đời. Cho dù ngày mai mẹ tôi có chết đi chăng nữa thì trong trái tim tôi, mẹ sẽ luôn ở bên tôi đến hết cuộc đời.

Kể về kỉ niệm sâu sắc về mẹ – Văn mẫu 5

Nếu ai đó hỏi tôi, ai là người quan trọng nhất đối với tôi, tôi sẽ trả lời không chút do dự, đó là mẹ tôi, người đã sinh ra tôi, và mẹ tôi không chỉ là một con người, mẹ đã sinh ra tôi, và đã sinh ra tôi. góp công lớn trong việc nuôi nấng, chăm sóc tôi nhưng mẹ cũng là người bạn thân nhất mà tôi có thể thoải mái chia sẻ mọi điều trong cuộc sống mà không giấu giếm, không che giấu. Ghi nhớ một số điều. Đối với tôi, mẹ là người tuyệt vời nhất.

Mẹ em năm nay 40 tuổi, dáng người cao, nhỏ nhắn nhưng rất hoạt bát, nhanh nhẹn. Mẹ em có khuôn mặt tròn, đôi mắt hiền và nụ cười rất hiền. Mẹ tôi là nhân viên văn phòng của một công ty quần áo tư nhân ở phố cộng đồng, hàng ngày mẹ phải đi ô tô gần 30 phút để đi làm. Mẹ làm từ 7h30 sáng đến 5h chiều rồi đi làm. Công việc của mẹ hơi vất vả nhưng mẹ luôn sắp xếp thời gian hợp lý để chăm lo cho gia đình.

Mẹ tôi là một người phụ nữ cầu toàn, đặc biệt là trong việc chăm sóc gia đình. Mỗi sáng mẹ dạy tôi làm bữa sáng cho cả nhà từ rất sớm, mẹ tôi làm rất tốt, mẹ tôi rất chú trọng đến vấn đề dinh dưỡng và vệ sinh an toàn thực phẩm. Mỗi buổi sáng được thưởng thức những món ăn nóng hổi thơm ngon như xôi, phở… giúp hai bố con nạp thêm năng lượng để một ngày học tập và làm việc hiệu quả hơn. Mỗi tối, sau khi dọn dẹp xong, mẹ lên lầu trò chuyện với chúng tôi, hỏi han chuyện học hành, quan hệ bạn bè, thầy cô… Giữa tôi và mẹ không hề có khoảng cách, mẹ luôn hướng dẫn chúng tôi cởi mở như những người bạn. , được chân tình , tuôn trào , đối với em luôn là điều tuyệt vời .

Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được làm con của người mẹ luôn mang đến cho tôi cảm giác ấm áp và an toàn nhất. Dường như tôi chưa bao giờ ngừng yêu mẹ, mẹ luôn khiến tôi xúc động. Mẹ tôi luôn khuyên tôi làm việc thiện, sống chan hòa, không trốn tránh, không đố kỵ. Con phải biết trân trọng tình cảm gia đình, mẹ con là một người con rất hiếu thảo, tình cảm giữa cha và mẹ rất tốt. Mẹ tôi hay nấu những món ăn ngon, thường nấu rất nhiều món cho ông bà ăn, cũng hay về thăm ông bà và giúp ông bà làm việc nhà. Cuối tuần, được cùng gia đình về thăm ông bà, tôi cảm nhận được ý nghĩa của tình cảm gia đình khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Mẹ luôn là nguồn cảm hứng vô tận đối với tôi, và tôi luôn vô cùng xúc động trước những hy sinh mà mẹ đã dành cho gia đình. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ tuổi thơ của mình khi còn là một đứa trẻ gầy gò, ốm yếu. Nỗi đau ấy làm mẹ tôi buồn lắm, cũng vất vả lắm, nhất là lúc đó hoàn cảnh gia đình không được như bây giờ, lại thường xuyên ốm đau phải nằm viện. Bố phải đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho em, thường chỉ có mẹ bế em trong bệnh viện trên thành phố. Mẹ yêu tôi rất nhiều và luôn dành cho tôi những lời chúc tốt đẹp nhất, mẹ luôn động viên, an ủi tôi cố gắng chữa bệnh vì tôi là món quà tuyệt vời nhất, là người quan trọng nhất của mẹ. Điều quan trọng nhất trong cuộc đời của mẹ là hạnh phúc của con nên mẹ phải cố gắng vượt qua bệnh tật để được về nhà chơi với mọi người. Có việc gì ở nhà mẹ vẫn lo cho tôi chu đáo, tôi còn nhớ mẹ rất tằn tiện mua cho tôi đồ ăn ngon nhưng mẹ lại ăn cơm từ thiện và lo cho gia đình rất tằn tiện. Tôi rất hào hứng.

Đối với tôi mẹ là người tuyệt vời nhất, tôi yêu mẹ rất nhiều, tôi luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với mẹ.

Kể về kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 6

Năm học vừa qua, vì đạt danh hiệu học sinh giỏi nên em được đi Nha Trang nghỉ bốn ngày. Từ sáng sớm cho đến tận đêm khuya, tôi và các bạn bơi lội, leo núi và khám phá các hòn đảo bằng thuyền kayak lướt sóng. Chuyến du lịch này rất thú vị. Ban đêm, khi mọi người đã say giấc, tôi thức dậy nghĩ về mẹ tôi—một người mẹ dịu dàng và yêu thương. Mỗi khi nghĩ đến mẹ, ký ức về một cơn mưa lại hiện về trong tâm trí tôi…

Lúc đó, bố tôi đi công tác, hàng ngày sau giờ tan học mẹ tôi đều đón tôi đi học về. Một buổi chiều, trời bất chợt đổ cơn mưa lớn kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Ra khỏi cơ quan, mẹ vội vã đạp xe đến trường. Thấy tôi đứng dưới cửa, mẹ vội cởi áo mưa cho tôi và nói:

– Mặc áo vào kẻo ướt.

Thấy tôi lo lắng, mẹ tôi an ủi:

Xem Thêm : Sơ đồ tư duy ngữ pháp tiếng Anh – Bộ Mind maps English Grammar tối ưu

-Đừng lo cho anh! Mưa sắp tạnh rồi! Anh khỏe hơn em, ướt một chút cũng không sao.

Mưa vẫn nặng hạt, nước tràn qua đường đổ xuống cống. Trên đường không có xe cộ và người đi bộ. Dãy hành lang chật ních mưa. Mẹ tôi vẫn đạp xe dưới mưa. Con thương mẹ lắm mà chẳng biết làm sao.

Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi nhanh chóng thay quần áo rồi lo nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Tôi cũng giúp mẹ. Khi ăn, mẹ tôi có vẻ rất mệt và ăn không thấy ngon. Tôi khuyến khích:

– Mẹ cố ăn bát cơm lành!

Mẹ cười gượng:

– Tôi chắc là không sao đâu! Tôi chỉ cảm thấy hơi khó chịu. Sau đó mẹ uống thuốc cảm và đi nghỉ. Buổi chiều, mẹ tôi đi làm như thường lệ.

Đêm đó, mẹ tôi lên cơn sốt. Tôi lúng túng không biết phải làm sao nên chạy sang nhờ bác sĩ hàng xóm đưa mẹ tôi đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra cho cô ấy và nói rằng đó là viêm phổi cấp tính do cảm lạnh. Tôi đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa đốt. Môi mẹ khô và khó thở. Tôi thương mẹ vô cùng, tôi đã bật khóc. Chú An lấy khăn lạnh đắp lên trán mẹ. Hai đứa và cô y tá thức cả đêm với mẹ. Tôi tiêm cho mẹ mấy mũi, đến sáng thì hạ sốt dần.

Mẹ vẫy tay ra hiệu cho tôi mở cửa sổ. Nắng sớm tiến vào làm căn phòng bừng sáng. Mặt mẹ tươi trở lại.

Lần đó mẹ tôi phải nằm viện năm ngày. Hàng ngày, chú tôi đến đón tôi đi học về cho mẹ tôi. Mỗi chiều tôi đến bệnh viện thăm mẹ. Hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây sồi và nói chuyện với nhau. Mẹ vuốt tóc tôi khuyên nhủ:

– Con ơi, đừng vì bệnh mà hoãn việc học nhé! Ngày mai, mẹ sẽ về với con. Con tựa đầu vào vai mẹ như thuở còn thơ…

Khi mẹ tôi về nhà, bà rất vui khi thấy ngôi nhà ngăn nắp và sạch sẽ.

Mẹ tôi khen tôi:

– Con gái mẹ ngoan quá! Tôi thầm mong sau này mình có thể trở thành một người phụ nữ dịu dàng và đảm đang như mẹ.

Từ đó, tôi càng cố gắng học tập để đền đáp phần nào công ơn của mẹ. Mẹ! Như lời bài hát: Lòng mẹ bao la như biển cả hiền hòa. Tình mẫu tử chân thành như mùa xuân… Những ca từ chan chứa yêu thương ấy sẽ cùng con đi suốt cuộc đời!

Kể về kỉ niệm sâu sắc về mẹ – Văn mẫu số 7

Tôi đến với cuộc đời này một cách lặng lẽ, chỉ có gia đình và người thân của tôi biết về cuộc sống đó. Nhưng hình như vì sự dịu dàng ấy mà em không biết trân trọng giây phút em chào đời.

Mẹ tôi – người phụ nữ đã nuôi nấng, chăm sóc con cái, quán xuyến việc nhà, tâm linh hơn cả việc sinh thành, nuôi nấng anh chị em chúng tôi nên người. Tôi biết điều này vì chị tôi luôn nói với tôi rằng: “Mẹ đã vất vả lắm mới nuôi được chị em…”.

Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường đã dạy cho tôi tính trung thực. Trung thực có thể giúp con người tiến bộ hơn và nhận được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng tôi không phải là một đứa trẻ trung thực. Hồi đó, tôi đã nói dối mẹ rằng tôi có một lớp học để chơi trò chơi điện tử với các bạn gần đó.

Vì bận đi chơi nên không về đúng giờ như thường lệ. Về đến nhà thì bị mắng. Dù biết mình sai nhưng tôi vẫn cố bào chữa, thậm chí còn tiếp tục nói dối mẹ. Lúc đó, mẹ tôi có vẻ thất vọng khi nhìn tôi. Mẹ tôi không nói gì mà nhẹ nhàng bảo tôi: “Được rồi, cũng muộn rồi, con đi ăn đi, không đói đâu!”. Tôi đột nhiên cảm thấy rất có lỗi. Đêm đó, tôi không ngủ được. Nghĩ đến ánh mắt của mẹ, tôi cảm thấy hơi hổ thẹn. Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy mẹ đang trong bếp nấu ăn cho cả nhà. Tôi lập tức chạy đến xin lỗi mẹ. Mẹ xoa nhẹ đầu tôi và nói: “Miễn là con nhận lỗi là được!”

Sau ngày hôm đó, tôi là một con người khác. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng yêu thương của mẹ dành cho tôi.

Kể lại kỉ niệm sâu sắc về mẹ – văn mẫu 8

Cuộc sống không có ký ức là gì? Có tuổi thơ nào không có cảm xúc trong veo? Cuộc sống của tôi, tuổi thơ của tôi thực sự tồn tại theo cách riêng của nó. Những kỷ niệm không thể phai mờ và những cảm xúc thơ ngây của trẻ thơ. Những điều tốt đẹp đó đối với tôi rất quý giá và không gì có thể thay thế được, và người khiến tôi cảm nhận được điều đó chính là mẹ tôi.

Ký ức tuổi thơ của mẹ con tôi thật giản dị, nhưng tôi luôn cảm thấy đó là những điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này. Cũng giống như mẹ là người mà trong tim tôi luôn yêu thương nhất, và có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi.

Cuộc sống của tôi đã được chăm sóc chu đáo. Mọi người trong gia đình được chăm sóc theo cách cung cấp mọi thứ vật chất có thể. Mẹ tôi thì khác, những gì mẹ quan tâm là thứ vô hình nhưng nó quý giá gấp ngàn lần những thứ vật chất mà tôi có. Mẹ tôi không ép tôi làm những điều tôi không thích. Mẹ tôi đã dạy tôi nên người từ khi tôi còn nhỏ, đúng như ông bà xưa đã nói “Con đỡ đầu còn nhỏ, mẹ đỡ đầu khi về nhà”. Kể từ đó, tôi đã học được rất nhiều điều từ mẹ. Bên cạnh kiến ​​thức học thuật, hãy chăm sóc và yêu thương bản thân, trân trọng những gì mình đang có, con người nên làm thế nào trong cuộc sống… Mọi thứ, từng thứ một, từ từ đi vào tâm trí tôi, và trong lời dạy đặc biệt của mẹ tôi đã in sâu vào tâm trí tôi. tâm trí. Những điều cô dạy đan xen với những kỉ niệm tuổi thơ trong veo mà cô mang đến cho tôi, như tô thêm sắc màu cho nhịp sống tẻ nhạt này. Mọi kỷ niệm về mẹ con tôi rất đỗi bình dị và đơn sơ, đôi khi nhỏ như hạt cát nhưng đó là những điều tôi cất giữ kỹ lưỡng nhất trong lòng.

Mẹ tôi luôn cố gắng để tôi cảm nhận hết những điều thú vị của tuổi thơ và trân trọng chúng. Mẹ tôi thường kể: Tuổi thơ tôi là quãng thời gian tự học, tự vui chơi, tự lo cho bản thân và đàn em, lúc đó bà nội đông con, bận làm ăn nên không có tôi. thời gian để chăm sóc chúng. bọn trẻ. Có những lúc mẹ tôi phải tự xin trường và gửi tôi đến trường, nhưng những ngày đó mẹ học rất giỏi và tham gia rất nhiều môn thể thao. Mẹ tôi làm đội trưởng mấy năm rồi, mấy lần đi dự đại hội chú cháu ngoan ở xa, nhưng bà nội chưa biết, đành phải tự lo liệu. Nhưng đó là những gì cô ấy nói lúc đó, nhưng cô ấy rất hạnh phúc vì cô ấy có một tuổi thơ thực sự, mỗi chiều cô ấy sẽ ra sông để bơi, bắt cá, chơi với bạn, về nhà giúp bà ngoại chăm sóc bà và học tập, cảm ơn đó là lý do tại sao Mẹ tôi đã phát triển tính tự lập của mình ngay từ khi còn nhỏ.

Đối với tôi, những lời dạy của mẹ đã mang lại cho tôi những bài học sâu sắc. Kể từ đó, tôi trưởng thành từng ngày.

Kể lại kỉ niệm sâu sắc về mẹ – văn mẫu 9

Kỷ niệm sâu sắc của mẹ đối với tôi là những điều bình thường, giản dị nhưng vui tươi và hạnh phúc.

Đồ chơi mẹ cho không phải là búp bê, mặc dù mẹ có điều kiện mua nhưng đồ chơi bằng nhựa trong siêu thị có, mà là vỏ sò, vỏ ốc, lá cây… Rất đơn giản. Mẹ tôi đã dạy tôi sáng tạo thông qua những đồ chơi đó. Khiến mẹ tôi nghĩ ra cách làm xoong, chảo, xoong, chảo từ vỏ sò, thậm chí còn nói đùa với mẹ rằng chúng được làm bằng chất liệu bền và đẹp nhất thế giới Được làm bằng chất liệu bền và đẹp nhất thế giới. Tôi chơi nấu ăn. Em sẽ nhặt lá về đan thành những con cào cào hay những chiếc mũ nhỏ dễ thương tùy thích cho mẹ con em chơi và bán. Tôi thấy thật thú vị khi làm đồ chơi mà tôi thích và nghĩ ra. Tôi cũng học được rằng những điều bình dị quanh ta cũng là những điều cần thiết và thú vị, những giá trị mà đôi khi chúng ta chưa đánh giá hết. Cũng giống như mẹ tôi – mẹ quan tâm tôi giản dị, nhưng ẩn sâu trong đó là một dòng cảm xúc mà đôi khi tôi không thể hiểu nổi trong đời.

Mẹ thưởng cho tôi những chuyến đi chơi khi tôi làm tốt hay khi tôi mệt mỏi, không phải những chuyến đi xa hoa đến những nơi xa lạ mà là những chuyến đi đến những cánh đồng xanh khác thường. Cuối cùng, đi để ngắm nhìn những dòng sông êm đềm của quê hương. Mẹ mong rằng từ đó con sẽ yêu quê hương đất nước sâu sắc hơn, cảm thấy quê hương thật vĩ đại, sẵn sàng chào đón những đứa con thân yêu của mình dù thành công hay thất bại, vui hay buồn. . Tôi tin mẹ cảm nhận được rằng sau những lần ấy, không những tôi thấy được điều tôi muốn mẹ hiểu mà còn nhận ra mẹ vĩ đại và vĩ đại biết bao.

Mấy hôm trước, lớp tôi có một bài sáng tác về cách làm một con diều, và tôi thực sự không biết làm vì tôi chưa bao giờ thả diều. May mắn thay, khi tôi hỏi mẹ, mẹ đã giải thích cho tôi tất cả những điều cần thiết mà tôi có thể đưa vào bài luận. Nói xong, mẹ dịu dàng nhìn tôi với ánh mắt thông cảm. Mẹ tôi khuyến khích và thuyết phục tôi rằng nếu tôi học tốt trong lớp đó, mẹ sẽ thưởng cho tôi bằng cách thả một con diều do tôi tự làm. Vậy đấy, phần thưởng của mẹ tuy đơn giản nhưng cũng đủ thu hút tôi và tiếp thêm động lực mạnh mẽ để tôi viết thật hay. Tôi đã cố gắng viết một bài báo thật hay bằng tất cả những kiến ​​thức mẹ truyền cho và niềm khát khao mãnh liệt với cánh diều. Nhưng thật không may, tôi đã không đạt được điểm cao trong phần sáng tác vào thời điểm đó, vì tôi biết quá ít về diều để hoàn thành bài luận, và tôi cảm thấy rất buồn và có lỗi với mẹ. Mẹ trấn an tôi rằng không phải lỗi tại tôi, dù sao mẹ cũng sẽ cho tôi thả diều và mẹ mong rằng từ chuyến đi đó, tôi sẽ hiểu hơn về những món đồ chơi mộc mạc ấy, mà đối với tuổi thơ của mẹ, bất kỳ con diều nào cũng được các em đại diện. đều quan trọng.

Mẹ tôi là thế, rất giản dị và sâu sắc. Mẹ là người khiến tôi yêu đời hơn, từ đó tôi hiểu rằng người tôi yêu thương nhất trên đời này chỉ có thể là mẹ. Mẹ tôi và những kỷ niệm thời thơ ấu mà bà đã cho tôi sẽ luôn ở trong trái tim tôi. Con yêu mẹ nhiều lắm, mỗi sáng thức dậy điều đầu tiên con muốn nói là: “Con yêu mẹ nhiều lắm!”

Kể về kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 10

Xem Thêm: Cảm nhận hình tượng người đàn bà hàng chài qua đoạn trích

Trong ngôi nhà nhỏ xinh của tôi. Tôi yêu tất cả các thành viên trong gia đình. Nhưng người tôi yêu nhất chính là mẹ, người luôn sát cánh bên tôi, người yêu tôi nhất, người sẽ luôn sống trong trái tim tôi.

Từ khi sinh ra, tôi đã được mẹ chăm sóc, nâng niu như một bông hoa nhỏ. Mỗi khi tôi bị điểm kém, mẹ không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Khi tôi được điểm cao, mẹ tôi nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và khen: “Con gái mẹ thật ngoan, mẹ rất tự hào về con”. Mắt mẹ ánh lên niềm vui và hạnh phúc.

Mẹ tôi là một người phụ nữ đảm đang, hết mình vì gia đình, thức khuya lo cho con cái. Tôi còn nhớ như in hồi còn nhỏ tôi ở với mẹ, khi tôi còn bé, mỗi lần tôi ngã mẹ lại ôm tôi vào lòng. Giống như con chim tập bay, mẹ động viên tôi: “Con giỏi lắm!”. Rồi một trưa hè rực nắng, bên chiếc võng đung đưa, mẹ dỗ con ngủ, bên tiếng hát ngày nào ấm áp ngọt ngào. Mẹ tôi dùng cả buổi chiều để giúp cô luyện thư pháp, dạy cô đọc, thường ra mấy câu đố để hai mẹ con cùng nhau giải. Để con dễ nhớ bài thơ mẹ đọc: “o tròn như trứng, o đội mũ, o có râu”-cách học của mẹ đã giúp con nhớ bài này dễ dàng. Khi tôi lớn lên và vào lớp 1, mẹ luôn ở bên cạnh tôi, dù mưa hay nắng mẹ vẫn đưa đón tôi đến trường.

Mặc dù tôi hư hỏng, chiều chuộng nhưng mẹ vẫn rèn luyện cho tôi nếp sống nề nếp, ngăn nắp, nề nếp. Người mẹ dặn con gái phải biết giữ lòng mình và biết nhìn về phía trước. Mẹ tôi cũng dạy tôi phải yêu thương mọi người và giúp đỡ những người gặp khó khăn. Mẹ đã dạy con phải luôn ghi nhớ và không bao giờ quên. Mẹ dạy tôi nhiều thứ: rửa bát, quét nhà, nấu ăn. Nếu ai đó yêu thích món ăn mẹ nấu, họ nhất định sẽ thốt lên: “Ngon quá!” Nhưng những món ăn ấy không chỉ ngon mà còn chứa đựng cả tình yêu thương của mẹ dành cho tôi và gia đình.

Tôi đã từng tự hỏi tại sao mẹ tôi lại tốt như vậy? Một đêm nọ, tôi hỏi cha tôi, và ông nói rằng mẹ tôi là một học sinh giỏi ở trường. Nhưng vì công việc của bố tiến triển nên mọi việc đều do bố sắp xếp, mẹ ở nhà lo chu toàn việc gia đình. Tôi rất xúc động khi nghe tin mẹ từ bỏ ước mơ để lo cho gia đình. Con thấy thương mẹ quá!

Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là kỉ niệm được mẹ chăm sóc khi em ốm. Một buổi chiều đi học về, trận mưa như trút nước đêm đó khiến tôi bị sốt cao, toàn thân nóng ran, tứ chi lạnh cóng. Tôi nói với mẹ: Mẹ ơi con lạnh! Mẹ sờ trán tôi và nói: “Không sao đâu, con sốt rồi!”. Rồi mẹ nhúng chiếc khăn bông vào nước lạnh và đắp lên trán tôi. Mẹ đút cốc nước vào miệng cô rồi cho cô uống thuốc: “Mai con sẽ khỏe”. Ngày hôm sau, tôi thấy mẹ vẫn ngồi bên cạnh, nắm chặt tay tôi, tôi thấy thương mẹ vô cùng.

Con yêu mẹ lắm, con hứa sẽ chăm học, làm mẹ vui, không phụ lòng mẹ.

Kể về một kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 11

Mỗi khi đi xa mà không có mẹ bên cạnh, hay khi mẹ ngồi một mình làm những việc lặt vặt, đôi khi lòng tôi lại bồn chồn. Nghĩ đến mẹ, tôi không thể quên tất cả những gì mẹ đã hy sinh cho tôi.

Năm tôi học lớp 6, tôi là một đứa trẻ ốm yếu, ngày nào cũng phải được mẹ đưa đón đi học, nhưng hôm đó trời bỗng đổ cơn mưa to kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Mẹ chạy từ quầy hàng đến trường đón tôi. Chiếc áo mưa chỉ đủ che cho một người, chắc mẹ tôi phải cho tôi đắp. Mẹ bảo: “Mưa quen rồi”, tôi ngây thơ mặc áo mưa vào không chút do dự. Khi tôi về đến nhà thì trời đã tối nhưng chiều nay mưa vẫn chưa tạnh.

Bữa tối ở nhà tôi bắt đầu rất yên tĩnh, chỉ có tôi và mẹ. Vì bố bận đi công tác xa. Ngồi ăn cùng mẹ, trông mẹ có vẻ mệt mỏi. Mẹ tôi buồn bã nhìn tôi nói: “Con ăn trước đi, mẹ hơi mệt, con nằm nghỉ một lát đi.”

Ngày hôm sau, mẹ tôi không đón tôi đi học như thường lệ. Tôi nghe nói rằng mẹ tôi bị cảm nặng và phải nhập viện, vì vậy tôi vội vã về nhà. Tôi chạy như điên đến bệnh viện, nhìn khuôn mặt mệt mỏi và xanh xao của mẹ mà lòng tôi đau lắm. Những ngày mẹ nằm viện, tôi ngồi cạnh mẹ cho đến khi mẹ được xuất viện.

Chuyện là thế, nhưng đối với tôi đó là kỉ niệm về tình mẫu tử cao cả. Tôi không còn để mẹ đưa đón nữa, tôi tự đi học và về nhà. Làm sao tôi có thể quên được mẹ tôi ngày ấy? Người mẹ ướt sũng, khuôn mặt mệt mỏi xanh xao, đôi môi hồng giờ tím tái. Càng nghĩ tôi càng thương mẹ nhiều hơn.

Kể về một kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 12

“Trời không sáng, hoa không nở, cảnh buồn nơi sa mạc. Đời không mẹ hiền, vợ hiền, anh hùng thơ hỏi gì?”

(Maxim Gorky)

Mẹ – một tiếng gọi nhưng chứa đựng tình cảm thiết tha đó. Có lẽ trong đời không ai không muốn sống trong tình mẫu tử.

Mẹ em năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Tuy nhiên, dấu vết của năm tháng vẫn không thể xóa nhòa vẻ đẹp của cô. Mẹ tôi không cao lắm. Dáng người tương đối đầy đặn. Tóc mẹ vẫn dày và bóng mượt. Tôi dường như được thừa hưởng làn da trắng hồng từ mẹ. Mẹ có khuôn mặt nhân hậu. Mẹ tôi là một bác sĩ, vì vậy bà có một ngày làm việc rất bận rộn. Nhưng cô vẫn dành thời gian quan tâm và chăm sóc gia đình.

Tôi nhớ khi còn nhỏ, tôi đã nhiều lần làm mẹ lo lắng. Có thể là khi tôi bị ốm, mẹ tôi phải thức khuya để chăm sóc tôi. Đó có lẽ là khi tôi mải chơi với bạn bè mà quên về nhà. Có thể là do tôi không chịu học và điểm không cao… Lần nào mẹ cũng nhẹ nhàng thuyết phục tôi. Đặc biệt, có một kỷ niệm vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Năm lớp 6, tôi rất lười học, thường xuyên bị cô giáo gọi về nhà nhắc nhở bố mẹ. Lúc đó mẹ tôi mới nhẹ nhàng khuyên nhủ. Tôi chỉ nghe, xin lỗi mẹ rồi quên bẵng đi. Một hôm, sau giờ học, một nhóm bạn trong lớp rủ tôi chơi trò chơi điện tử. Tôi không cần phải suy nghĩ về nó, nhưng tôi đồng ý. Mải chơi, đến lúc tôi nhận ra thì đã hơn chín giờ tối. Tôi cảm thấy rất sợ hãi và vội vã về nhà bằng xe đạp. Trên đường tối, tôi bất ngờ va vào một chiếc xe máy. Tôi ngã xuống và cảm thấy đau ở tứ chi. Chú xe ôm vội hỏi rồi gọi mẹ qua. Khi tỉnh dậy, tôi đang ở trong bệnh viện và thấy mẹ đang ngồi bên cạnh. Lúc đó, một cảm giác ân hận dường như lấn át tôi. Tôi rất muốn xin lỗi mẹ, nhưng tôi không thể. Mẹ chỉ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. Nhưng tôi biết rằng mẹ tôi rất buồn. Tôi cũng may mắn là người đi xe máy đã kịp phanh gấp nên tôi chỉ bị trầy xước nhẹ. Sau hai hoặc ba ngày, bạn có thể về nhà. Bố đưa con về. Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang cặm cụi nấu nướng trong bếp. Tôi nhẹ nhàng bước vào, và tất cả những món ăn yêu thích của tôi đã được đặt trên bàn. Tôi chạy lại ôm mẹ, nói nhỏ: “Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ tôi quay lại, cười và nói với tôi: “Không sao đâu, miễn là con nhận ra sai lầm của mình và sửa sai là được!”. Lúc đó, tôi chợt òa khóc. Tôi biết tôi làm bố mẹ lo lắng. Kể từ đó, tôi đã học tập chăm chỉ và ngừng chơi.

Đúng là mẹ rất quan trọng với mọi người. Nghĩ đến mẹ là nghĩ đến tình mẫu tử thiêng liêng. Do đó, hãy ghi nhớ lời cảnh báo sâu sắc:

“Công cha như núi Thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Hiếu thảo với mẹ kính cha là giáo huấn của người con”.

Kể về một kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 13

Ở đời ai mà chẳng mắc sai lầm khiến cha mẹ không vui, và tôi cũng vậy. Nhưng qua sai lầm đó, tôi đã học được một bài học quý giá.

Mẹ tôi năm nay bốn mươi tuổi. Dấu vết năm tháng hằn in trên gương mặt mẹ. Da bị lốm đốm và tàn nhang. Làn da không còn trắng mịn như xưa. Mẹ có dáng người mũm mĩm, phải chăng là dấu hiệu của thời đại?

Mẹ tôi là công nhân trong một xưởng may nhỏ trong thành phố. Cuộc sống hàng ngày của mẹ vô cùng bận rộn. Nhưng cô vẫn dành thời gian ở nhà nấu nướng cho cả nhà. Đối với mẹ, bữa tối là thời gian cả gia đình quây quần bên nhau sau một ngày làm việc, học hành mệt mỏi. Nhưng lúc đó có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất khi cả gia đình quây quần bên nhau, cùng ăn những món ngon mẹ nấu và trò chuyện rôm rả.

Tôi có những ký ức sống động về mẹ tôi khi còn nhỏ. Lúc đó tuy là con gái nhưng tôi rất nghịch ngợm. Năm lớp năm, tôi hay tham gia vào những trò đùa của bọn con trai. Một lần, bị cô giáo bắt gặp. Cô nhận xét nhóm chúng tôi trước lớp và nói sẽ nói chuyện với phụ huynh. Lúc đó vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong thâm tâm, tôi không cảm thấy tội lỗi. Sau khi thầy vào cửa nói xong, mẹ tôi gọi điện nhắc tôi. Chính lúc đó tôi đã có những thái độ và lời nói vô lễ với mẹ. Cho đến khi tôi nhận được một lá thư từ cha tôi. Cha tôi nghiêm khắc chỉ trích thái độ của tôi. Kể về những kỷ niệm thời thơ ấu, khi tôi bị ốm, mẹ tôi phải thức trắng đêm trong bệnh viện để chăm sóc tôi. Bức thư của bố khiến tôi xúc động và tội lỗi vô cùng. Chiều hôm đó, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm mẹ và xin lỗi mẹ. Nước mắt tôi rơi từ lúc nào không hay. Mẹ tôi cũng khóc và an ủi tôi.

Sau ngày kỷ niệm một năm đó, tôi dường như đã trưởng thành hơn một chút. Em biết giúp mẹ việc nhà. Tôi cũng trở nên ngoan ngoãn và học hành chăm chỉ hơn. Dù sao thì tôi cũng hiểu rồi. Mẹ tôi luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù lớn đến đâu mẹ cũng có thể tha thứ.

Đúng là “tình mẫu tử bao la như biển cả…” – những người mẹ rất quan trọng với chúng ta. Mẹ là điểm tựa tinh thần vững chắc. Mỗi chúng ta hãy biết yêu thương và trân trọng khoảng thời gian bên mẹ, bên gia đình.

Kể về một kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 14

“Mẹ ơi, trong bao diêm có con dế, mở ra xem, con thương mẹ như con dế”

Lời nói của đứa trẻ thơ ngây trong bài thơ “Em Yêu Mẹ” của nhà thơ Xuân Quỳnh thể hiện tình yêu nhỏ bé nhưng sâu nặng đối với người mẹ. Mẹ tôi cũng vậy. Mỗi khi nghĩ đến mẹ, lòng tôi luôn tràn ngập lòng biết ơn và yêu thương.

Xem Thêm : Giải các phương trình: a) |2x| = x – 6 ; b) |-3x| = x – 8

Mẹ tôi năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ tôi là giáo viên một trường cấp hai của huyện. Công việc của mẹ thường rất bận rộn. Nhưng mẹ vẫn sẽ dành thời gian để nấu ăn cho hai bạn. Vì vậy, tôi và bố quyết định tạo bất ngờ cho mẹ vào ngày 20/10, ngày Phụ nữ Việt Nam.

Hôm đó là thứ sáu và mẹ tôi có lớp học nên mẹ phải ở lại trường cả ngày. Cha tôi và tôi tìm đến đồng nghiệp của mẹ tôi, cô Lan, để được giúp đỡ. Sau giờ học, cô sẽ rủ mẹ đi mua sắm cho đến khi cả hai bố con chuẩn bị quà cho cô. Tôi gọi điện thuyết phục cô ấy, nghe xong đề nghị, cô ấy vui vẻ nhận lời. Sau giờ học, tôi cố gắng về nhà sớm. Bố cũng xin công ty cho bố về sớm. Về đến nhà, tôi thấy trên bàn có một bó hoa rất đẹp. Hoa hồng trắng – loài hoa yêu thích của mẹ tôi. Tôi chạy vội vào bếp thì thấy bố tôi đang tất bật rửa rau. Tôi lập tức đến giúp cha tôi. Bố tôi và tôi quyết định nấu một bữa ăn đặc biệt cho mẹ. Sau hơn một giờ bận rộn với công việc trong bếp của mẹ. Hai bố con đã nấu xong những món mẹ thích: sườn xào chua ngọt, canh chua cá bớp, măng kho tương… Bàn ăn hấp dẫn đây. Ở giữa bàn có một chiếc bình do chính tay tôi cắm. Nó không đẹp bằng của mẹ, nhưng tôi chắc rằng mẹ sẽ rất vui khi biết nó được con gái mình lựa chọn cẩn thận. Tất cả các công việc chuẩn bị đã được thực hiện. Cả hai nhóm trẻ đều đồng ý rằng làm việc nhà thực sự rất khó. Một người mẹ biết sắp xếp công việc nhà và việc nhà thật đáng chú ý.

Tôi và bố cố gắng ra khỏi phòng tắm càng nhanh càng tốt. Khoảng 6:30 tối, tôi nhắn tin cho cô ấy rằng mọi việc đã xong. Khoảng mười lăm phút sau, mẹ quay lại. Trước đó, bố tôi đã tắt hết đèn trong nhà. Khi mẹ mở cửa bước vào thì bất ngờ có điện, hai bố con bước ra. Cha cầm bó hoa hồng tặng mẹ. Lúc đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của mẹ, sau đó là nụ cười hạnh phúc. Mẹ tôi càng ngạc nhiên hơn khi biết rằng những món ăn trên bàn là do cha con chúng tôi chuẩn bị cho mẹ. Chúng tôi đã cùng nhau ăn uống rất vui vẻ, và mẹ tôi cũng khen đồ ăn rất ngon. Tôi khẽ nháy mắt với bố và thầm khen bố có tài nấu nướng.

Kỷ niệm đẹp với mẹ mà tôi sẽ nhớ mãi. Sau bữa tiệc bất ngờ ngày hôm đó, bố và tôi đảm bảo với mẹ rằng chúng tôi sẽ tích cực hơn trong việc giúp mẹ vào bếp. Quan trọng nhất là cả gia đình đã có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau.

Kể về kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 15

Quê hương – hai từ giản dị mà vô cùng thiêng liêng. Đối với tôi, gia đình rất quan trọng, đặc biệt là vì có những người thân yêu. Người tôi yêu thương nhất là mẹ tôi.

Cũng như bao người mẹ khác, mẹ tôi là một người phụ nữ rất giản dị. Nhưng cô ấy đã hy sinh phi thường cho chúng tôi. Tuổi thơ của tôi không được sống sung sướng như bao đứa trẻ khác. Cha mẹ tôi chia tay khi tôi học lớp một. Tôi sống với mẹ từ đó. Mẹ vừa là mẹ, vừa là cha. Thương mẹ bao nhiêu thì đôi khi tôi vẫn thấy buồn bấy nhiêu. Trong thâm tâm, tôi vẫn tự hỏi tại sao mình không thể sống với bố mẹ.

Gia đình tôi không giàu có. Kể từ khi chia tay bố, mọi gánh nặng tài chính của gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Từng chiếc áo, từng quyển vở, từng miếng ăn, từng giấc ngủ của em đều là của mẹ. Nhưng khi còn nhỏ, tôi còn ham chơi, không biết quý trọng công lao vất vả của mẹ. Mẹ tôi nhiều lần mắng tôi, thậm chí tôi còn cãi lại mẹ. Lúc đó chắc mẹ buồn lắm.

Tôi nhớ năm lớp 8, tôi đến ngôi nhà màu hồng – cô bạn thân nhất lớp của tôi để chơi. Vì mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi thầm nghĩ, khi về đến nhà, mẹ tôi sẽ mắng tôi mất. Nhưng khi đến nơi, vừa bước vào nhà, tôi thấy trong nhà rất yên ắng, trên bàn chỉ thấy cơm canh nóng hổi mà không thấy mẹ đâu cả. Tôi ăn xong mà lòng đầy lo lắng. Tôi lẻn vào phòng mẹ và thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi thì thào: “Mẹ ơi!” nhưng không có tiếng trả lời. Tôi lo lắng, chạy đến bên giường, khi chạm vào mẹ tôi thấy ấm áp. Có lẽ mẹ bị sốt. Tôi chợt thấy lo sợ, xen lẫn hối hận. Tôi tự trách mình mải chơi trong khi mẹ tôi làm lụng vất vả, cơm nước cho tôi khi mẹ ốm. Tôi hạ quyết tâm, vội đi lấy khăn lạnh đắp lên trán mẹ. Sau đó tôi nấu cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau có vẻ đỡ hơn, mẹ tôi tỉnh lại. Tôi khuyên mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ tôi vừa ăn vừa nhìn tôi cười. Nói xong, tôi nhìn mẹ, rồi ôm chầm lấy mẹ, khóc thật to: “Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng và nói nhỏ: “Không sao đâu con ạ! im đi cưng! “.

May mắn thay, sáng hôm sau, mẹ tôi đã hoàn toàn bình phục và có thể đi làm bình thường. Nhưng cũng nhờ ngày hôm đó, tôi đã học được cách giúp đỡ mẹ nhiều hơn. Tôi cũng học cách yêu mẹ nhiều hơn.

Kể về một kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 16

Tôi đến với cuộc đời này một cách lặng lẽ, chỉ có gia đình và người thân của tôi biết về cuộc sống đó. Nhưng hình như vì sự dịu dàng ấy mà em không biết trân trọng giây phút em chào đời. Mẹ tôi, một người phụ nữ, đã nuôi nấng và chăm sóc con cái, lo toan việc nhà và tâm linh hơn là sinh ra và nuôi nấng anh chị em chúng tôi nên người. Tôi biết điều này vì chị tôi luôn nói với tôi rằng: “Mẹ đã vất vả lắm mới nuôi được chị em…”.

Tôi luôn nhớ và sẽ không bao giờ quên. Tôi dám nói như vậy!

Nhưng dường như có quá nhiều sự ra đời, tiếp xúc và đấu tranh đến nỗi tôi gần như quên mất lời nhắc đó. Hãy quên đi công việc khó khăn đó. Và một đứa học sinh cấp 3 như tôi cũng đủ lớn, đủ suy nghĩ và hiểu được lòng tốt của cha mẹ. Nhưng tôi đã quên, vào lúc đó.

Ở trường tôi đã học được cách trung thực, và sự trung thực có thể giúp con người tiến bộ và nhận được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng phần nào tôi cũng hiểu rằng những gì tôi nói với mẹ ngày hôm đó, tôi được nhiều và mất rất nhiều. Mẹ tôi là người mà tôi cho là một người phụ nữ trung thành, nhưng cũng quá “bình đẳng”. Tôi muốn các bà mẹ hiểu rằng con cái và cha mẹ cần hiểu nhau, thay vì chỉ nghe những gì mẹ nói.

Với suy nghĩ đó, tôi đã công khai tranh cãi với mẹ khi mẹ nói điều gì đó mà tôi cho rằng mẹ hoàn toàn sai. Đừng vội cho rằng mình sai khi nghĩ rằng cô ấy sai, tôi không thể nghĩ rằng cô ấy đúng trong hoàn cảnh đó. Sai, thực sự sai rồi! Sau ngày hôm đó, tuy ở chung một nhà nhưng mẹ con tôi dường như cách nhau một khoảng, rất xa.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xin lỗi mẹ vì đã sai. Có thể là ngỗ ngược nhưng mẹ ơi, nếu không có ngày hôm đó, con không muốn chúng ta tiếp tục không hiểu nhau.

Xem Thêm: Giấy khám sức khỏe A4 là như thế nào

Nhưng bây giờ, tôi muốn xin lỗi bạn vì… tôi đã khiêu chiến với bạn. Con xin lỗi vì mẹ là mẹ của con, con đã sai khi cãi nhau với mẹ, nhưng mẹ cũng mong mẹ hiểu cho.

Kể về một kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 17

Ở nhà, ai cũng yêu quý, quan tâm đến tôi. Tuy nhiên, người tôi yêu quý và kính trọng nhất chính là mẹ.

Mẹ tôi năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Dáng mẹ cân đối. Mái tóc đen dài ngang vai thường được búi lên khi đi làm, trông chị thật trẻ trung, khuôn mặt hiền hậu và nghiêm nghị. Đôi mắt đen láy của mẹ dường như có thể nhìn thấu mọi vật. Làn da rám nắng của cô ấy làm sáng nụ cười của cô ấy. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của mẹ, trái tim tôi lại run lên.

Mẹ em làm thợ may nên đến tận khuya mới về nhà. Dù trời đã khuya nhưng người mẹ vẫn cố gắng ngồi lại và đút thức ăn cho hai bố con. Ồ! Lúc này thấy mẹ vất vả, tôi muốn lao ngay vào giúp mẹ nhưng luôn bị mẹ đuổi ra ngoài, vì sợ mệt nên chỉ khi nào cần mẹ mới giúp được. nó.

Tuy rất quan tâm và dịu dàng, nhưng đôi lúc tôi thấy mẹ…quá khắt khe. Tôi chỉ phạm một số sai lầm và mẹ tôi cũng mắng tôi. Những lúc như thế này, tôi sẽ chạy vào phòng và khóc, khóc. Không phải vì tôi hối hận mà vì tôi giận mẹ và tôi có thói quen rất tức giận khi giận ai đó. Vì vậy, khi mẹ mắng tôi, mẹ tôi luôn là người xin lỗi và đưa ra giải pháp hòa giải.

Ngoài mặt thì mẹ xin lỗi nhưng trong lòng mẹ cũng biết lỗi của mình, tự dặn lòng không được tái phạm. Sự dạy dỗ của mẹ cô rất nghiêm khắc nhưng cũng linh hoạt. Thừa nhận sai lầm luôn khiến tôi cảm thấy thoải mái.

Tôi không ở bên mẹ nhiều trong một ngày, nhưng tôi có rất nhiều kỷ niệm với mẹ:

Khi con buồn mẹ sẽ nói chuyện với con, khi con vui mẹ sẽ cùng con chia sẻ, khi con đạt điểm cao mẹ sẽ cho con món quà nhỏ, cây bút chì, cuốn vở hay cục tẩy… thế thôi nó , Chỉ là chuyện thường ngày thôi , điều tôi sẽ nhớ mãi là câu chuyện hồi giữa năm lớp ba ..

Một buổi chiều, tôi đi học về, bước vào phòng thì thấy mẹ đang đọc nhật ký cho tôi. Tôi không hiểu bằng cách nào mà mẹ tôi có thể mở được mật mã cuốn nhật ký của tôi. Không kịp suy nghĩ, cô lao vào phòng, chộp lấy cuốn nhật ký, lôi cô ra ngoài rồi đóng cửa lại. Tôi hét lên từ trong phòng: “Tại sao bạn muốn đọc nhật ký của tôi?” Cho dù bạn là một người mẹ, bạn không có quyền tự mình đọc nó, đây là quyền riêng tư của bạn! “

Giọng run run, có chút ngập ngừng: “Mẹ…xin lỗi! Con…có lỗi…với mẹ!”

Tôi nghe mà sửng sốt, biết mình đã nói quá nhiều làm mẹ buồn, tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng nghĩ đến hành động của mẹ, tôi lại đứng hình. Tối hôm đó, tôi không đi ăn, ở lì trong phòng mặc cho bố gọi. Sáng ngủ dậy mẹ đã đi rồi, tôi hỏi bố thì bố nói bà nội ốm, mẹ phải ở bên chăm sóc, phải mười ngày sau bà mới về. Những ngày tháng trôi qua và tôi luôn buồn vì tôi không có giọng nói của mẹ tôi. Khi mẹ tôi về nhà, tôi là người đầu tiên đón mẹ.

Tôi mừng rỡ ôm mẹ kể về mười ngày xa nhà. Mẹ rất vui khi thấy con hạnh phúc. Hôm đó, mẹ tôi đã làm rất nhiều món ăn ngon mà tôi thích. Tiếng cười của mẹ phá vỡ sự im lặng của ngôi nhà. Giờ đây, tôi thực sự hiểu tầm quan trọng của mẹ trong cuộc đời mình.

Em rất yêu quý và kính trọng mẹ, vì mẹ luôn ở bên cạnh, quan tâm chăm sóc em mọi lúc mọi nơi.

Kể về một kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 18

Mẹ là người luôn yêu thương chúng ta, ngay cả khi chúng ta đã lớn. Tuy nhiên, lớn lên rồi ai cũng có lúc làm mẹ đau lòng, và tôi cũng vậy.

Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo. Hồi tôi học mẫu giáo, người ta còn tiêu một hai trăm đồng. Một trăm đồng mua được hai cái kẹo, còn một hai trăm đồng là đứa trẻ như tôi vui cả ngày. Bởi vì cuộc sống khó khăn, đồ chơi là một giấc mơ đối với tôi.

Tuy nhiên, cô gái hàng xóm nhà tôi có một con búp bê xinh đẹp với mái tóc vàng trong chiếc váy công chúa xinh đẹp và chiếc vương miện nạm đá quý. Tôi nhìn con búp bê một cách thèm thuồng không chớp mắt, cô bạn quay lại và nói: “Mày thích không? Tao cho mày mượn lâu lắm rồi” Tôi buồn nhưng lại càng ghét cô ấy hơn, và tôi thấy ghen tị.

Thế là vài ngày sau, khi đi ngang qua nhà một người bạn, tôi tình cờ nhìn thấy con búp bê trên giá sách, nhưng không có ai ở nhà, nên tôi lẻn vào xem con búp bê. Tôi không kìm được, cầm con búp bê lên ngắm nghía thật kỹ, nó mới đẹp làm sao! Tôi thực sự muốn tôi đã có nó. Chợt nhớ lại lời bạn mình nói mấy hôm trước, bỗng muốn giấu con búp bê đi. Nghĩ thế, tôi đem con búp bê giấu dưới gối.

Buổi tối đi ngủ, mẹ thấy gối hơi cồng kềnh nên lật gối ra thì thấy búp bê. Mẹ tôi hỏi tôi: “Con lấy con búp bê này ở đâu vậy?” Tôi bối rối nói rằng tôi nhặt được nó trên đường đi học về. “Mẹ tôi đột nhiên nổi giận và hét lên: “Tại sao con lại nói dối? Chạnh lòng nhưng tôi vẫn quả quyết: “Anh nhặt được!”. Mẹ cầm lấy tay tôi và đưa roi cho tôi.

Tôi đã khóc vì mẹ tôi tuy rất gắt gỏng nhưng đây là lần đầu tiên bà đánh tôi. Mẹ đỏ mặt, giọng đầy thất vọng: “Mẹ dạy con ăn cắp đồ của người khác à? Con búp bê này mẹ đã thấy con khoe với mẹ rồi.”

Lúc đó tôi chỉ nghĩ rất ngây thơ, nghĩ rằng mẹ không thương mình. Con mắng mẹ: “Tại mẹ không chịu mua búp bê cho con, bạn con có đồ chơi đẹp nên mẹ lấy đi, con không yêu mẹ gì cả!”. Lúc đó tôi thấy em khóc, đôi mắt em đỏ hoe, trong đầu óc trẻ con của tôi, mãi đến khi lớn hơn một chút tôi cũng không hiểu tại sao em lại khóc.

Bố đi làm ăn xa, ở nhà chỉ có ba mẹ con, em trai thì bệnh nặng, cuộc sống càng thêm khó khăn. Mẹ tôi phải làm việc và chăm sóc tôi và em trai một tuổi của tôi, điều đó rất khó khăn. Người mẹ tiều tụy cảm thấy rằng một cơn gió có thể thổi qua. Có lẽ cô ấy đang khóc vì bất lực.

Rồi mẹ tôi khóc và bảo tôi đứng quay mặt vào tường mà suy ngẫm. Lúc đó trong lòng tôi chỉ có oán hận, uất hận chứ đâu dám trái lời mẹ. Tôi tỉnh như mơ trong tiếng em tôi khóc. Tôi thấy mẹ vội đặt đồ đạc xuống, chạy lại dỗ dành: Ngoan, ngoan, ngủ đi! Mẹ yêu, mẹ yêu! Tôi bỗng có chút ghen tị với em trai mình, mẹ tôi hình như chỉ quan tâm đến em trai tôi. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy đã thấy mẹ ôm em tôi với chén thuốc trên tay, em tôi ốm cả đêm. Nằm trên giường, tôi không biết phải làm gì, có lẽ hôm qua đứng lâu quá nên ngủ quên, mẹ bế tôi lên giường. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là một con búp bê bằng vải vụn cạnh gối. Không phải những bộ váy sặc sỡ, không phải mái tóc vàng hoe mà là những bộ váy trắng tinh khôi, cùng mái tóc đen tết bằng chỉ.

Tôi nhìn kỹ lại thì thấy con búp bê này được làm bằng chiếc áo sơ mi trắng mà bố tôi mua cho mẹ tôi mà chỉ có mẹ tôi mới dám mặc ra ngoài. Thấy tôi với vẻ mặt thẫn thờ, mẹ nói: “Chúc mừng sinh nhật con gái! Bây giờ mẹ không có tiền để mua cho con một con búp bê xinh đẹp, nhưng mẹ hứa khi nào có dịp sẽ mua lại cho con!”

Bây giờ, tôi nhìn kỹ mẹ hơn, mắt mẹ trũng sâu, da ngăm đen, tay mẹ run, có lẽ vì đã ôm mẹ cả đêm, cũng có thể do mẹ đã khâu con búp bê cả đêm thành the night.Finger Vì tôi thấy những ngón tay của mẹ tôi sưng lên. Thấy tôi ngạc nhiên, cô nói: “Nhưng con lấy đồ là sai rồi. Hôm qua cô phạt con. Đáng lẽ con chỉ có đồ chơi thôi. Mang búp bê ra đây xin lỗi cô!”. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm của em, tôi thấy em vẫn yêu tôi theo cách riêng của em. Con bò đến bên mẹ và thủ thỉ: “Con xin lỗi mẹ! Con sai rồi!” Thế là con trả lại con búp bê cho mẹ và xin lỗi. Sau này, do chăm học, mẹ đã giữ lời hứa và mua cho em một con búp bê mới, nhưng nó vẫn không đẹp bằng con búp bê mà mẹ đã cho.

Kỷ niệm về lỗi lầm của tôi hơi xấu hổ nhưng đã giúp tôi hiểu rõ hơn về tình yêu của mẹ dành cho tôi.

Kể về một kỉ niệm đẹp về mẹ – Văn mẫu 19

Tôi sinh ra trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, dưới sự chăm sóc, đùm bọc của ông bà. Tôi yêu tất cả mọi người trong gia đình, nhưng người phụ nữ tôi yêu nhất là mẹ tôi.

Mẹ tôi là một bà nội trợ như bao người phụ nữ khác, nhưng trong tôi, mẹ là một bà tiên trong truyền thuyết, một người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời. Bố tôi là bộ đội biên phòng, thường xuyên đi công tác xa nhà, mẹ tôi quán xuyến mọi công việc trong nhà và chăm sóc, nuôi dạy hai chị em tôi khôn lớn. Người mẹ đã nuôi nấng, giáo dục chị em bằng sự nghiêm khắc, dịu dàng và bằng tình yêu thương. Tôi có một kỷ niệm về mẹ mà tôi sẽ nhớ mãi.

Đó là lúc tôi bị ốm và sốt cao suốt đêm. Đêm đó mẹ không ngủ, mẹ ngồi bên giường thay khăn lạnh và đo nhiệt độ cho tôi. Mẹ biết tôi mệt mỏi và khó chịu, mẹ không ngừng an ủi tôi bằng những lời động viên, khích lệ. Giọng mẹ thật ấm áp như xoa dịu cơ thể mệt mỏi của tôi.

Sáng thức dậy, tôi vẫn thấy mẹ bên giường ân cần hỏi han tôi có khỏe không. Lúc đó, tôi thấy ấm áp và hạnh phúc, muốn òa khóc trong vòng tay mẹ, nhưng nhìn đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ của mẹ, tôi lại thấy thương mẹ.

Con nghĩ có mẹ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời, dù vất vả và mệt mỏi nhưng chỉ cần có mẹ ở bên, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Con rất yêu mẹ, con hứa sẽ chăm ngoan học giỏi, chăm ngoan, làm người con khiến mẹ tự hào.

Kể lại kỉ niệm sâu sắc về mẹ – người mẫu 20

“Mẹ là gì?” Nếu ai đó hỏi tôi câu này, tôi sẽ rất bối rối. Trong từ điển ngôn ngữ có định nghĩa thế này: “Mẹ là người phụ nữ đã sinh ra con”. chỉ có? Tôi hoàn toàn không đồng ý với định nghĩa này. Đức Phật dạy trong kinh:

“Người có lòng từ sâu thì gánh vác cha mẹ, đi trăm ngàn kiếp cũng không có gì sai.”

Vâng, tình mẫu tử là đúng. Lòng mẹ là biển cả bao la. Tôi yêu bạn hơn bất cứ điều gì trên thế giới này bởi vì bạn là mẹ của tôi.

Mẹ tôi không phải là Hoa hậu Thế giới hay Nữ hoàng Victoria, bà chỉ là một người mẹ. Mỗi đêm khi con đã ngủ say, mẹ vẫn miệt mài làm việc và đối mặt với bao khó khăn vất vả của cuộc sống. Bàn tay mẹ xương xẩu như minh chứng cho bao nỗi vất vả của mẹ. mẹ nhỏ nhắn. Mái tóc đen của ông đã lốm đốm bạc. Tôi đã ngoài bốn mươi, nhưng mẹ tôi vẫn không bỏ tôi. Sáng sớm thức dậy đã thấy mẹ đi làm, nhưng vẫn còn bát mì mẹ để lót bụng trước khi đi học, vẫn ngon lành. Buổi trưa về đến nhà, vừa ăn vội bát cơm mẹ nấu, tôi đã thấy dáng mẹ nhỏ nhắn vội vàng đi tiếp ca hai. Buổi tối, khi tôi học bài, mẹ tôi dọn dẹp nhà cửa. Bận rộn đủ điều nhưng mẹ rất quan tâm đến việc học của tôi. Khi tôi đạt điểm cao, nụ cười chưa từng thấy trên gương mặt gầy guộc của mẹ tôi.

Tuổi thơ của tôi không hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Bố mẹ tôi chia tay khi tôi học lớp một. Kể từ đó, tôi sống với mẹ và cũng từ đó, cuộc sống của gia đình tôi không còn tiếng cười. Gia đình không giàu có, mẹ tôi làm trong xưởng may, lương tháng chẳng được bao nhiêu. Kể từ khi chia tay bố, mọi gánh nặng tài chính của gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Từng chiếc áo, từng cuốn sách, từng bữa ăn, từng giấc ngủ đều được mẹ lo cho. Nhưng tôi là một cô gái trẻ và ngây thơ. Tôi thích đi chơi và chơi với bạn bè và không quan tâm đến mẹ tôi. Nhiều lúc mẹ mắng: “Ăn xong kêu mẹ rửa mà mẹ lại để đây?”, “Mày đi học về mà để giày bừa bộn thế?”. Khi đó, tôi sẽ đóng sầm cửa lại và bật TV thật to để không nghe thấy tiếng mẹ mắng.

Hôm đó đi học, tôi nói dối mẹ là chiều sẽ về rất muộn vì phải học nhóm. Sau giờ học, tôi đi mua sắm với một vài người bạn tốt, để khi về nhà, mẹ tôi sẽ làm việc nhà, và tôi có thể ngồi chơi mà không bị la mắng. Tôi nghĩ vậy trong lòng. Nhưng thật không may, trên đường về, trời mưa to và tôi bị cảm nặng. Đêm đó, tôi nằm trên giường và không ngủ. Mẹ ở bên tôi suốt đêm, chăm sóc tôi cho đến khi tôi tái nhợt. Mẹ đút cho tôi từng thìa, đút cho tôi từng quả bóng. “Con ho mà lòng mẹ tan nát Con khóc vào lòng mẹ như nước sôi”. Kể từ ngày đó, tôi hiểu thế nào là tình mẫu tử.

Mặc dù tôi là một cô gái rất dũng cảm, nhưng mỗi khi ai đó nhắc đến mẹ, nước mắt tôi lại rơi. Nhiều người hỏi tôi có bao giờ hối hận vì không có bố chăm sóc cho mình không. Khi đó, tôi vẫn rất chắc nịch: “Có thể tôi không phải là ngôi sao may mắn, nhưng tôi biết rằng tôi hạnh phúc hơn rất nhiều người, vì tôi còn có mẹ.”

Viết bài văn kể về một trong những kỷ niệm đẹp nhất của em với mẹ – Mẫu 21

Gia đình là tiếng gọi thiêng liêng. Đây là nơi ai cũng muốn tìm thấy mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào trong cuộc sống. Vì có những người thân yêu luôn mở rộng vòng tay chào đón ta. Đặc biệt là mẹ – người yêu thương chúng ta nhất trong cuộc đời.

Mẹ tôi cũng như bao người mẹ khác, luôn vất vả vì con. Năm nay, mẹ tôi đã ngoài bốn mươi. Khuôn mặt tròn phúc hậu. Làn da không còn trắng mịn như xưa mà đã lấm tấm những vết tàn nhang. Dáng mẹ khá bụ bẫm. Nhiều vết chai trên tay. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất. Mẹ tôi là bác sĩ. Công việc hàng ngày bận rộn. Nhưng mẹ vẫn sẽ dành thời gian chăm sóc cho tôi. Tôi thích ăn thức ăn do mẹ tôi làm. Tuy không phải là món hải sản nhưng rất ngon. Vì đây là tình yêu của mẹ dành cho con và bố.

20/10 – ngày Phụ nữ Việt Nam năm nay, tôi và bố đã chuẩn bị một món quà bất ngờ cho mẹ. Tôi và bố dọn bàn ăn với những món mẹ tôi thích: sườn xào chua ngọt, canh chua cá, măng kho tương… Tôi còn đặt một lọ hoa hồng ở giữa bàn. Nó không đẹp bằng của mẹ, nhưng tôi chắc rằng mẹ sẽ rất vui khi biết nó được con gái mình lựa chọn cẩn thận. Tất cả các công việc chuẩn bị đã được thực hiện. Cả hai nhóm trẻ đều đồng ý rằng làm việc nhà thực sự rất khó. Một người mẹ vừa đảm việc nhà vừa đảm việc nhà quả là phi thường. Khi mẹ tôi về nhà, bà đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một bàn thức ăn ngon. Bố còn tặng mẹ bó hoa loa kèn – loài hoa mà mẹ yêu thích nhất. Tôi nhìn thấy niềm vui trong mắt mẹ. Sau đó, chúng tôi cùng nhau dùng bữa rất ngon, mẹ tôi cũng khen ngon. Tôi rất tự hào rằng con gái tôi là một thợ thủ công như vậy và có thể tạo ra những chậu cây đẹp.

Đôi khi tôi làm mẹ buồn. Tôi nhớ hồi học lớp năm tiểu học, tôi đến nhà một người bạn chơi. Vì mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Trên đường về, tôi nghĩ mình sẽ bị mẹ mắng. Nhưng về đến nhà không thấy mẹ đâu, bố đi công tác cuối tuần mới về. Và trên bàn ăn đã dọn sẵn một đĩa cơm. Tôi ngồi ăn mà lòng đầy lo lắng. Sau khi ăn xong, tôi lẻn vào phòng ngủ và thấy mẹ tôi đang nằm trên giường. Tôi khẽ kêu lên: Mẹ ơi! Nhưng không có câu trả lời. Tôi đi ngủ. Mẹ thì thầm rằng mẹ bị ốm. Lúc đó tôi cảm thấy rất hối hận và lo lắng. Tôi hỏi mẹ đã uống thuốc chưa. Rồi tôi chạy đi nấu bát cháo cho mẹ và giúp mẹ uống thuốc. Sau đó, tôi ngồi cạnh mẹ và quan sát mẹ. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt yêu thương. Tôi đã khóc và xin lỗi mẹ. Nhưng mẹ chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi để an ủi. Sau ngày giỗ một năm ấy, tôi mới cảm nhận được sự vất vả của mẹ. Tôi cũng tự nhủ sẽ chăm chỉ học hành để mẹ vui mãi.

Mẹ tôi là một người rất quan trọng đối với tôi. Không chỉ dạy tôi rất nhiều mà còn dành cho tôi tình yêu thương vô hạn. Mẹ là điểm tựa của cuộc đời mỗi người.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *