11 bài kể về một kỉ niệm đáng nhớ hay chọn lọc

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn

Video Kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn

Kể về một kỉ niệm khó quênLà bài tập làm văn số 3 môn văn lớp 6 tập 1. Nội dung kể về một kỉ niệm khó quên: được khen, bị chê, gặp vận may và bất hạnh , hiểu lầm…Trong bài viết này hoatieu xin chia sẻ dàn bài mẫu về một kỉ niệm khó quên lớp 6 và bài văn mẫu kể về một kỉ niệm ngắn đáng nhớ lớp 6 kể về mối quan hệ với một người thân Những kỉ niệm khó quên, kể về một kỉ niệm khó quên về một kỉ niệm tình bạn năm lớp 6… là tài liệu tham khảo hữu ích dành cho các em học sinh làm bài soạn văn lớp 6 số 3.

Bạn Đang Xem: 11 bài kể về một kỉ niệm đáng nhớ hay chọn lọc

  • Đóng vai ông nội và kể lại câu chuyện một ngôi làng nhỏ
  • 8 suy nghĩ hàng đầu về tình bạn có chọn lọc
  • Top 48 kể lại ngắn gọn kỷ niệm cá nhân hồi lớp 6
  • Viết một kỉ niệm khó quên trên lớp là một trong những bài văn thứ ba trong bộ môn văn tự sự lớp sáu. Trong trái tim của mỗi chúng ta, chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm tuổi thơ êm đềm và những kỉ niệm khó quên. Về những người thân yêu. Khi viết bài văn Khó quên, yêu cầu học sinh khi kể lại câu chuyện đó phải có khả năng bộc lộ tình cảm, cảm xúc chân thực, sâu sắc về sự việc, nhân vật. Ngoài ra, các em có thể tham khảo thêm các bài văn mẫu trong các bài viết dưới đây của Hoatieu, viết một số đoạn văn kể về những kỉ niệm khó quên, đồng thời học cách trình bày và triển khai ý để bài làm văn được tốt hơn.

    Dưới đây là nội dung Đề 1 Chương 3 Ngữ văn lớp 6: Kể về một kỉ niệm khó quên. Vui lòng tham khảo trước.

    1. Lập dàn ý về một kỉ niệm khó quên

    A. Mở bài đăng

    Hoàn cảnh, hoàn cảnh gợi cho tôi những kỉ niệm không bao giờ quên.

    Nội dung bài đăng

    Ký ức này xảy ra khi nào? Ở đâu? với ai?

    Kể toàn bộ câu chuyện một cách chi tiết theo một trình tự rõ ràng (tại sao, như thế nào, kết thúc)

    Bạn có suy nghĩ và cảm xúc gì sau sự kiện đó? Thái độ, hành vi và cuộc sống của bạn đã thay đổi như thế nào?

    Kể từ sự kiện đó, mối quan hệ của bạn với mọi người như thế nào, đặc biệt là những nhân vật chính của sự kiện?

    Kết thúc

    Thời gian đã trôi qua và bây giờ tôi nghĩ và cảm nhận như thế nào về ký ức đó.

    Khi nhớ lại kỉ niệm đó, tôi cảm thấy có gì đó thật đặc biệt.

    Kể về 1 kỉ niệm đáng nhớ

    2. Hãy kể cho tôi nghe về trải nghiệm khó quên của bạn

    Gia đình rất quan trọng và nó quan trọng đối với tôi. Trong gia đình, người tôi yêu thương nhất là mẹ.

    Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ tôi đã hy sinh phi thường cho tôi. Bố mẹ tôi chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Tối sống cùng mẹ mình. Mẹ vừa là mẹ, vừa là cha. Cảm ơn tình yêu thương vô bờ bến của mẹ đã khỏa lấp nỗi trống vắng tình cảm của cha tôi.

    Tôi nhớ năm lớp 8, tôi đến ngôi nhà màu hồng – cô bạn thân nhất lớp của tôi để chơi. Vì mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi thầm nghĩ, khi về đến nhà, mẹ tôi sẽ mắng tôi mất. Nhưng khi đến nơi, vừa bước vào nhà, tôi thấy trong nhà rất yên ắng, trên bàn chỉ thấy cơm canh nóng hổi mà không thấy mẹ đâu cả. Tôi ăn xong mà lòng đầy lo lắng. Tôi lẻn vào phòng mẹ và thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi thì thào: “Mẹ ơi!” nhưng không có tiếng trả lời. Tôi lo lắng, chạy đến bên giường, khi chạm vào mẹ tôi thấy ấm áp. Có lẽ mẹ bị sốt.

    Bỗng tôi thấy sợ hãi xen lẫn hối hận. Tôi tự trách mình mải chơi trong khi mẹ tôi làm lụng vất vả, cơm nước cho tôi khi mẹ ốm. Tôi hạ quyết tâm, vội đi lấy khăn lạnh đắp lên trán mẹ. Sau đó tôi nấu cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau có vẻ đỡ hơn, mẹ tôi tỉnh lại. Tôi khuyên mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ tôi vừa ăn vừa nhìn tôi cười. Nói xong, tôi nhìn mẹ, rồi ôm chầm lấy mẹ, khóc thật to: “Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng và nói nhỏ: “Không sao đâu con ạ! im đi cưng! “.

    Sáng hôm sau, mẹ tôi hoàn toàn bình phục và có thể đi làm bình thường. Nhưng với kinh nghiệm của ngày hôm qua, tôi biết sự vất vả của mẹ vì tôi. Tôi thầm nhắc mình phải chăm chỉ học tập và giúp đỡ mẹ nhiều hơn nữa để mẹ không phải lo lắng, vất vả.

    Đối với con, mẹ là nguồn sáng diệu kỳ. Sau hôm ấy, tôi như hiểu thêm về công ơn của mẹ, và tôi cũng hiểu:

    “Con lớn lên vẫn là con của mẹ, suốt đời lòng mẹ theo con”

    (con cò làm phong lan)

    3. Đề 3 lớp 6 đề 1: Kể về một kỉ niệm khó quên

    Hôm nay trời mưa to, em không mang theo áo mưa nên phải ngồi trong lớp chờ tạnh mưa mới được về nhà. Cùng đám bạn ngắm mưa, tôi chợt nhớ đến kỷ niệm dầm mưa cách đây hơn ba năm.

    Lúc đó em mới học lớp 2, đã quen lớp và bạn bè nên rất can đảm. Đến giờ ra chơi, em cũng cùng các bạn chạy vòng quanh khuôn viên trường. Hôm đó, chúng tôi tan học sớm không báo trước nên bố mẹ không đến đón kịp. Vì vậy, chúng tôi phải ngồi ở hành lang lớp học và đợi người đến đón. Tự nhiên lúc đó trời lại mưa. Sân đầy những vũng nước nhỏ. Thế là tôi và mấy đứa bạn rủ nhau khoác áo mưa ra sân chơi. Trong mưa, chúng tôi vui vẻ hò reo và rượt đuổi nhau. Một lúc sau, chúng tôi rủ nhau nhảy qua vũng nước xem ai nhảy qua vũng to hơn. Khi chơi, vì tính hiếu thắng, tôi quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Tất nhiên là tôi không thể bỏ qua. Tôi rơi vào giữa vũng nước và nước bắn tung tóe khắp nơi khiến tôi ướt sũng. Cùng lúc đó, mẹ tôi đến đón tôi. Thấy em ướt sũng, mẹ em giận lắm. Về đến nhà, mẹ lập tức đưa tôi đi tắm, mặc quần áo khô rồi mắng tôi một trận tơi bời. Sau hôm đó, tôi bị cảm gần một tuần mới khỏi. Để con từ bỏ thói hư tật xấu.

    Sau sự việc đó, tôi trở nên ngoan ngoãn và biết nghe lời mẹ hơn. Không nghịch ngợm nữa. Mỗi khi trời mưa, tôi lại rạo rực và nghĩ về ký ức ngu ngốc của mình.

    4. Kể một kỉ niệm ngắn khó quên

    Kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn nhất

    Ai cũng đầy kỉ niệm tuổi thơ. Nhất là những ngày đầu tiên đến trường, được gặp gỡ, làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè… Đó sẽ mãi là một kỉ niệm khó quên.

    Xem Thêm: Soạn bài Thưa chuyện với mẹ trang 85 Tiếng Việt Lớp 4 tập 1 – Tuần 9

    Hồi mới đi học, cô giáo luôn khen em viết chữ đẹp, chữ đều. Tôi giỏi văn, nhưng tôi không giỏi toán. Đây là chủ đề làm tôi sợ nhất. Mặc dù được cô giáo giảng dạy và hướng dẫn làm bài rất cẩn thận, tỉ mỉ nhưng em không hiểu hết những lời cô dạy vì sợ cả lớp. Khi biết chuyện, cô đổi chỗ cho tôi và để tôi ngồi cạnh Hà, một trong những học sinh giỏi toán nhất lớp. Làm việc cùng nhau trong các bài tập nhóm đã giúp tôi cải thiện rất nhiều. Tôi đã học được phương pháp toán học của bạn. Ngay cả trong những vấn đề khó khăn, bạn hướng dẫn họ đến gần hơn với vấn đề và giải pháp phù hợp. Từ một học sinh yếu kém môn toán, em đã nảy sinh niềm say mê, yêu thích môn học này.

    Có một bài kiểm tra toán và tôi không thể làm được. Tôi lo lắng và giải quyết vấn đề gần như cả ngày. Hà nhìn thấy nó và viết một bản thảo. Sau đó, bạn gói lại và nhẹ nhàng trao cho tôi. Khi bạn giúp tôi, tôi cảm thấy rất vui, nhưng đồng thời, trái tim tôi cũng rất bối rối. Sau đó tôi lấy tờ giấy nhàu nát và đặt nó lên bàn. Tôi chợt nhớ đến lời thầy: “Thất bại là mẹ thành công”. Tôi không muốn mình yếu môn toán. Hà còn giục tôi lấy tờ giấy ra phô tô. Nhưng tôi kiên quyết từ chối và tiếp tục nghĩ xem phải làm gì. Khi bài tập về nhà chỉ còn khoảng năm phút, những lời cô giáo chợt hiện lên trong đầu tôi. Khi đang viết nháp một công thức đã học, tôi chợt nhận ra mình đã quên một phép tính. Tôi nhanh chóng sửa bài tập về nhà. Khi tiếng trống báo hết giờ làm bài cũng là lúc các em làm bài xong.

    Cô giáo trả bài kiểm tra, em được 8 điểm, xứng đáng với công sức của em, em cũng rất vui khi thấy em học tốt hơn trước. Cho đến hôm nay, mỗi khi nhớ lại, lòng tôi lại rộn ràng niềm vui.

    5. Kể lại một kỉ niệm khó quên hồi lớp 6

    Tôi vẫn nhớ buổi học hôm ấy. Khoảnh khắc bất ngờ và đau đớn nhất từ ​​khi vào lớp 6, vì tôi bị điểm 3 môn văn.

    Cô trả bài kiểm tra cho cả lớp. Cô đặt cuốn sổ lên bàn, vẻ không vui. Như linh tính mách bảo điều gì, tôi lật nhanh trang sách. Những chấm 8, 9 đỏ tươi lần lượt mỉm cười với tôi – một học sinh giỏi của lớp. Tôi tiếp tục lật. Ồ! Tôi không thể tin vào mắt mình: một con số 3 khổng lồ! Choáng váng, tôi như ngất đi trước sự thật phũ phàng này.

    Không, không thể! Tôi quyết tâm nhìn lại, nhưng nghi ngờ gì? Số 3 được in rõ ràng trên khung bản nhạc. Tôi nhanh chóng gấp cuốn sổ của mình lại và nhìn quanh những người bạn của mình. Mọi người có vẻ hài lòng với kết quả của họ và không ai nhận thấy nỗi đau của tôi. Bạn có thể nghĩ rằng tôi hạnh phúc với điểm cao như thường lệ bởi vì tôi là người viết bài cho lớp! Tôi càng nghĩ về nó, nó càng trở nên xấu hổ và tôi càng cúi đầu xuống. Khi tôi lật lại bài báo, câu cô ấy viết rõ ràng hiện ra trước mắt tôi: lạc đề!

    Tôi đọc lại tiêu đề và nhận ra mình đã nhầm. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông gắn liền với kí ức tuổi thơ (cánh đồng, góc phố…), nhưng em sẽ kể một kí ức tuổi thơ sâu sắc. Chủ đề này không khó đối với tôi. Mình chủ quan quá ko xem kỹ. Tôi nhớ lần đó, tôi nộp bài tập đầu tiên dưới ánh mắt ghen tị của lũ bạn, nhưng tôi quên mất lời nhắc nhở của cô: Nhớ xem kỹ bài trước khi nộp. Có lẽ chính vì ỷ lại vào học lực, hài lòng với lời khen của thầy cô, bạn bè mà cô trở thành một cô gái kiêu ngạo, hợm hĩnh từ đó.

    Ngay lúc đó, bạn tôi nói nhỏ vào tai tôi với giọng vui vẻ:

    Xem Thêm : Bài 20,21,22, 23,24,25 trang 79,80 Toán lớp 8 tập 1: Đường trung

    – lan, hôm nay tôi được 7 điểm! Tôi đã làm việc chăm chỉ và tôi đã đạt điểm cao. Chắc mẹ vui lắm. Ồ! Sao mày xanh xao thế? Bao nhiêu điểm? Hãy để tôi xem!

    Nghe vậy tôi càng buồn và xấu hổ hơn. ha hạnh phúc với 7 văn bản đầu tiên của cô. Và tôi vẫn cảm thấy rằng tôi là điểm trung bình 7, và tôi được 3 điểm hôm nay! Tôi không thể diễn tả nỗi đau mà tôi đã trải qua. Tôi thấy ánh mắt thầy buồn, ngạc nhiên và thất vọng: sao lại thế này? Cô ấy rất buồn.

    Trên đường về, tôi lo lắng và bối rối. Bố mẹ rất tin tưởng tôi. Bố mẹ bạn sẽ nghĩ gì nếu họ biết bạn được điểm 3 cho môn viết? Cha tôi thường khuyến khích tôi học tập chăm chỉ và ước mơ rằng tôi có thể trở thành một luật sư như ông. Còn mẹ tôi, bao đêm mẹ ngồi đan, cố đợi tôi học xong bài rồi mới đi ngủ. Tôi cũng chỉ muốn con gái tôi làm một việc ở trường. Em không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài và nói rằng cô giáo không cho điểm vì lớp làm bài kém. Bị bao vây bởi những suy nghĩ dối trá đó, tôi về nhà, nhưng đầu óc vẫn còn rối bời.

    Tôi vừa đến cổng, mẹ đã nhẹ nhàng bước xuống thềm đón tôi. Mẹ tôi hốt hoảng khi thấy tôi bơ phờ, kiệt sức. Tôi ôm mẹ và khóc. Không, tôi không thể nói dối người mẹ thân yêu của mình.

    Tối hôm đó, tôi đọc kỹ bài báo. Điểm 3 nhắc tôi phải nhìn lại chính mình. Tôi thầm nghĩ: chắc chỉ có 3 cái này thôi. Em sẽ tiếp tục đạt điểm 9, điểm 10 và lấy lại niềm tin yêu của cha mẹ, thầy cô và bạn bè.

    6. Kể về một kỷ niệm đẹp

    Năm nay tôi học lớp sáu, con tôi cũng học lớp bốn. Bố mẹ của đứa trẻ cũng đã về chung sống sau hơn 1 năm xa cách. Con trai tôi và tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng chúng tôi rất thân thiết! Mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó…

    Năm ấy tôi học lớp Bốn, con tôi học lớp Hai. bé nghèo! Cha anh nghiện cờ bạc từ sáng đến tối, thường xuyên đánh vợ mắng con, mẹ anh không chịu được nên quyết định đưa anh về với bà nội. Nhà bà ngoại anh ở cuối dãy, cạnh nhà tôi. Thế là quen nhau từ đó.

    Tôi rủ em đi chơi vào một buổi trưa hè vì biết em buồn. Tôi hỏi:

    – Bây giờ bạn muốn tôi làm gì cho bạn?

    Đứa bé nói:

    – Anh biết không! Ngày xưa, tôi mơ thấy ngôi nhà của mình giống như một con tàu lớn. Cha là cột buồm vững chãi, mẹ là túp lều che gió che mưa. Con tàu của tôi sẽ chở ước mơ của tôi đến đích. Nhưng bây giờ nó sẽ không bao giờ có thể.

    – Đừng buồn! thử! Đi thôi! theo dõi anh ấy! Mẹ dắt con đi hái những chiếc lá tre lớn gấp thuyền thả trôi sông.

    Em chọn chiếc lá to nhất và gặp một chiếc thuyền thật đẹp cho em bé. Nhưng anh ta không thể giữ nó, và ngay lập tức ném nó xuống nước. Thuyền không trôi. Nó bị mắc cạn trong đám rong biển đang bò giữa con lạch. Bé nói:

    – Thế đấy! Gia đình tôi bây giờ như con thuyền ấy, đi không được, chỉ chìm thôi!

    Thương con, thương con, mẹ xách áo lội sông vớt đò lên. Nước đi đến dạ dày rồi đến cổ. Vừa bước lên thuyền, tôi bất ngờ “lọt” chân trượt xuống một hố bùn giữa sông. Tôi cố gắng theo kịp trong khi vẫn dùng một tay nhấc thuyền lên khỏi mặt nước. Vài phút sau, bụng đầy nước, tôi leo lên bờ, may là thuyền không bị hư hại gì. Đứa bé xanh xao nhưng ngoan ngoãn nghe lời tôi:

    – Hãy giữ nó làm kỷ niệm, tôi tin một ngày nào đó nó sẽ bơi tự do trên sông.

    Hôm đó, sợ mẹ mắng, tôi và con ngồi bên bờ sông không dám về cho đến khi quần áo khô ráo.

    Ban đêm tôi sốt cao, đến chiều vẫn không nói gì. Mẹ tưởng tôi bị sốt nên hạ sốt. May mắn thay, sáng hôm sau, tôi đã tốt hơn nhiều.

    Ngày bố mẹ cô ấy hòa giải và về ở với nhau, cô ấy nhờ tôi lái đò ra sông để ném. Tàu không còn được phát hành. Thế là anh em tôi bận gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền nát chiều hôm ấy lần lượt trôi về cuối sông. Bí mật giữa tôi và bé vẫn được giữ cho đến ngày nay. Đó cũng chính là kỉ niệm sâu sắc nhất trong tuổi thơ của tôi đấy các bạn ạ!

    7. Miêu tả chi tiết một kỉ niệm khó quên

    Xem Thêm: Bài 24 trang 47 SGK Toán 8 Tập 2

    Những năm tháng đi học, xung quanh tôi luôn có một bóng hình. Bạn là năng lượng của tôi, là nơi tôi trau dồi kiến ​​thức của mình. Ba năm liền học tập chăm chỉ là một niềm vui, nhưng bên cạnh đó, em vẫn vô cùng kính trọng và biết ơn cô. Chính vì điều này mà sau bao nhiêu năm xa cách, tôi vẫn không quên được kỷ niệm đó với em. Người mẹ thứ hai của tôi, cô ấy tâm trí.

    Cô Tan là giáo viên dạy toán ở trường chúng tôi. Tuy còn trẻ nhưng cô là người rất yêu thương học sinh, xem các em như một phần của mình. Với bề dày kinh nghiệm, nhà cô chưa bao giờ vắng bóng trẻ con. Nhà tôi chỉ cách nhà cô vài bước chân nên tôi đã học thêm ở đó từ hồi lớp hai. Vậy là trong ba năm, kiến ​​thức toán học của tôi đã vững chắc. Bà coi tôi như cháu ruột và luôn tin tưởng vào khả năng học hỏi của tôi. Không phụ lòng cô, em luôn đạt điểm cao môn toán. Nhưng đến năm lớp sáu, tôi đã làm cô ấy buồn, và đây là sự hối hận của riêng tôi.

    Năm nay là năm tôi chuyển sang lớp khác. Với nhiều kiến ​​thức mới, cô vẫn giảng dạy một cách chu đáo, cẩn thận. Nhiều ngày trôi qua, và cuối cùng cũng đến lúc kiểm tra học kỳ i. Vẫn tự tin như ngày nào, tôi nóng lòng đến trường và bước vào phòng thi. Tin tưởng những gì cô ấy đã học được, tôi rút ngắn vài câu đầu tiên sau vài phút. Cho đến bài viết cuối cùng, tôi vẫn không thể nghĩ ra câu trả lời sau khi cân nhắc rất nhiều. Năm phút, mười phút, ba mươi phút. Em vẫn chưa tìm được kiến ​​thức trong đầu. Bỗng tiếng trống trường vang lên, em biết quả sai nên cố gắng viết những lời trăn trối cuối cùng. Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ được, nỗi lo lắng về danh hiệu học sinh giỏi của em khiến tôi trằn trọc. Tôi có quá chủ quan không? Bài kiểm tra rất đơn giản, tôi chỉ không thể vượt qua nó, tại sao? Hay tại mình ỷ lại quá nhiều, chỉ xem lại những gì cô dạy mà không đào sâu để hiểu ra? Tôi bật khóc và tự trách mình.

    Ngày làm bài, tay tôi run run khi cầm tờ giấy kiểm tra, con số 7,75 hiện ra trước mắt, tôi không thể tin nổi. tệ quá! Chỉ 7,75 sao? Không gian xung quanh như bị bao phủ bởi một lớp màu đen xám, mang theo sự lo lắng khôn nguôi. Có hàng tá môn học, chỉ có môn toán là môn em tự tin nhất. Mỗi lần tôi kiểm tra tôi nhận được 8 hoặc nhiều hơn. Lần này là 7 sao tôi dám nói với bạn. Hôm sau tôi học bù, còn tôi rụt rè không vào lớp, vì tôi sợ nhìn thấy tâm trạng của cô khi nghe điểm của tôi. Giọng nói của cô ấy phát ra từ phòng sau: Cui, vào đi.

    Khi các em đã đầy đủ, công việc đầu tiên của cô là hỏi điểm từng em một. Giọng cô ấy rất to:

    – Ở giữa, bạn được bao nhiêu điểm?

    – Đúng 10 điểm. trung nói to đầy tự hào

    – Lần lượt từng người, ai cũng đạt điểm cao, riêng tôi:

    – thuy ơi, bạn được bao nhiêu điểm vậy? Cô hỏi, vẫn giọng trìu mến ấy

    – Vâng, 7,75 trượt. Giọng tôi ngày càng nhỏ dần.

    Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi trong sự kinh ngạc, sau đó là những lời thì thầm. Cô không nói gì, nhưng trên mặt cô lúc này có chút buồn bã. Nhưng có lẽ tôi biết, đây là sự thất vọng của cô ấy về tôi, và tôi cũng mất niềm tin vào chính mình. Ai được trên 8 điểm sẽ nhận được một món quà nhỏ là một hộp kẹo socola. Nhìn cô ấy phát kẹo cho bạn bè khiến tôi muốn lấy cho cô ấy một hộp kẹo đó. Hai năm trước tôi được cô cho kẹo nhưng lần này thì không, nỗi tủi thân trong tôi dâng lên và thu mình lại trong góc. Năm mười bốn tuổi, tôi có thể mua cho mình một bịch kẹo này với giá 4.000 đồng, và bây giờ hộp kẹo đó đối với tôi là vô giá. Chiếc kẹo cô tặng không phải là món quà nhỏ mà nó là niềm tự hào, sự tin tưởng và tình cảm của cô dành cho người nhận. Nhìn chiếc kẹo mà em háo hức muốn lấy và càng muốn có nó hơn, em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn trong học kỳ tới. Bằng cách này, học kỳ 2, em đạt danh hiệu học sinh giỏi 9,25. Tôi vui mừng khôn xiết và lao ngay đến nhà cô ấy chỉ để khoe thành quả của mình. Còn chị, mừng rơi nước mắt. Từ xưa tôi đã biết: mẹ không cho kẹo không phải vì ích kỷ mà vì đó là động cơ khuyến khích mọi người.

    Giờ đã lên lớp 6, em không còn được học trong ngôi nhà hồng xinh xắn của cô nữa. Nhưng mỗi lần tôi đi ngang qua nhà cô ấy, tôi đều nhìn vào bên trong. Nhìn những đứa trẻ cõng sách đến nhà cô, được cô dạy dỗ, được cô yêu thương, được cô tin tưởng giao phó. Tôi thậm chí còn biết ơn cô ấy nhiều hơn.

    Bạn có biết? Những gì chúng tôi mua bằng tiền của mình, bạn sẽ thấy nó rẻ như thường. Nhưng nếu được ai đó tặng bằng cả tấm lòng yêu thương thì cũng quý như hộp kẹo bé nhỏ của em vậy. Tôi chắc rằng mỗi bạn đều có Người lái đò của riêng mình, nhưng bản thân tôi rất may mắn khi có được một Người lái đò tuyệt vời như vậy. Dù chưa bao giờ nói ra nhưng trong thâm tâm tôi luôn tự nhủ: “Dì! Cảm ơn dì…”

    8. Những kỉ niệm khó quên về tình bạn lớp 6

    Ai cũng mắc sai lầm trong đời. Tôi cũng đã mắc phải một sai lầm sẽ ám ảnh tôi và một trong những người bạn thân nhất của tôi mãi mãi.

    Tôi và Nam là bạn thân từ khi còn nhỏ, khi chúng tôi bắt đầu học mẫu giáo. Khi tôi học tiểu học, tôi là đứa trẻ duy nhất trong khu phố học ở ngoại ô, những học sinh khác đều học ở trường tiểu học Yushan, bao gồm cả con trai. Bước vào năm học mới, ai cũng bận rộn hơn, tôi và bạn trai không còn thời gian gặp nhau như hồi mẫu giáo.

    Một hôm, cô giáo yêu cầu chúng tôi viết một bài văn tả cảnh bãi biển. Hôm đó, tôi ngồi cắn bút rất lâu mà không nghĩ ra được chữ nào, vì từ trước đến giờ, tuy là giám thị nhưng tôi luôn dở môn văn nên mỗi lần đi thi. , tôi phải suy nghĩ rất nhiều để làm cho đúng. Một câu ra đời, tôi ngồi suy nghĩ cả buổi trưa mà không viết được chữ nào, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: “Mình nhờ anh ấy giúp thì sao nhỉ?” Văn vốn là môn “tủ” của anh! Suy nghĩ, tôi vội chạy đến nhà người đàn ông đó, vừa bước đến cửa nhà bạn tôi, vừa định bấm chuông cửa thì nghe thấy giọng nói của mẹ người đàn ông:

    -Như vậy sao? Vào chơi đi nhóc.

    Tôi đẩy nhẹ cánh cổng sắt bước vào sân. Chợt có một bóng đen chạy vụt qua, tôi cố nhìn ra thì là con chó Alaska đực tên Rex, con chó mà chúng tôi thường dẫn nó đi thám hiểm, dụi đầu vào chân tôi rồi dẫn tôi vào nhà. Dù đã lâu tôi không đến nhà bạn nhưng ngôi nhà vẫn vậy. Mẹ nam nhìn thấy tôi nói:

    Xem Thêm : Soạn bài Nghị luận trong văn bản tự sự (chi tiết)

    -Chờ chút bạn trai xuống ngay

    – Vâng! – Tôi đã trả lời.

    Một lúc sau, người đàn ông bước xuống sân khấu. Anh ấy trông cao hơn rất nhiều khi còn học tiểu học. Anh ấy đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi :

    – Em ơi, lâu rồi không thấy em đến chơi. Em cũng về nhà anh đây, có chuyện muốn nói với anh.

    Tôi mải viết bài, không để ý đến lời ông nói, chỉ giục ông:

    – Dạ, em đang đi học nên cũng bận. Thôi, tôi sẽ nói với bạn sau, bạn có thể giúp tôi với bài báo này, mà tôi phải nộp vào ngày mai.

    Mẹ của người đàn ông bước vào với một đĩa trái cây và nói:

    – Hai em học đi, anh sẽ nói với mẹ yêu cho hai em ở lại!

    – Vâng!

    Xem Thêm: Soạn bài Tranh làng Hồ trang 88 Tiếng Việt Lớp 5 tập 2

    Phòng đọc của bạn lớn thật đấy. Đối diện tủ sách là góc học tập ngăn nắp. Tôi đang nhâm nhi đĩa trái cây ngon lành thì chợt thấy trên bàn có một cuốn sổ màu đen. Tò mò, tôi nhặt nó lên. Nhìn quanh thì Nan đi lấy sách nên tôi mở ra xem. Lật trang đầu tiên, tôi thấy dòng chữ “Thú nhận cả đời mình”, đó là nhật ký của anh. Tôi đã tự hỏi liệu mình có nên đọc nó không, nhưng vì tôi nghĩ chúng tôi là bạn tốt và anh ấy đã ra ngoài, nên tôi nghĩ đọc một chút cũng không sao. Nghĩ đến đây, tôi hồi hộp đọc tiếp trang thứ hai:

    “Ngày 27 tháng 9 năm 2011

    Hôm nay trời mưa to, bố đi công tác chưa về nên tôi không thể đi ăn kem, nhưng nếu đi nhất định tôi sẽ mời bạn thân. “

    Vì lý do nào đó, cuốn nhật ký đó mê hoặc tôi như có ma lực, nên tôi mở trang tiếp theo:

    “Ngày 28 tháng 9 năm 2011”

    Chán quá, hôm nay trời vẫn mưa, nhưng buồn nhất là hôm nay bố mẹ cãi nhau, không hiểu sao, mong ngày mai trời đừng mưa, còn mình được đi ăn kem. “

    Tôi chợt giật mình vì người đàn ông đó đang đứng ngay trước mặt tôi. Tôi có thể nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt của bạn tôi. Anh hét lên:

    Bạn đã làm điều đó như thế nào.

    Tôi hốt hoảng đánh rơi cuốn nhật ký trên tay. Trong cơn hoảng loạn, tôi chỉ biết lắp bắp:

    -tôi…tôi…

    Rồi vội vã rời khỏi nhà. Về đến nhà, tôi sực tỉnh và tự hỏi tại sao mình không thể kiềm chế sự tò mò của mình? Cả đêm trằn trọc không ngủ được, những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu: “Mình có nên xin lỗi bạn ấy không?”, “Nếu xin lỗi bạn có còn chơi với mình không?”.

    Ngày hôm sau, tôi vẫn đến trường như thường lệ và nộp bài văn viết dở tối qua cho cô ấy, may mắn là hôm đó cô ấy không nhận. Khi tiếng trống tan học vang lên, tôi về nhà mà lòng không yên, cứ nghĩ đến chuyện tối qua, muốn về nhà xin lỗi người đó. Tuy nhiên, khi tôi bước vào phòng, tôi thấy một lá thư. Đọc xong bức thư, tôi choáng váng! Là đàn ông, anh viết thư xin lỗi vì đêm qua đã nổi cơn thịnh nộ, rồi nặng lời với tôi, và báo tin sáng nay gia đình anh sẽ đáp chuyến bay sang Canada định cư. Hôm qua, anh định nói với em, nhưng anh không thể. Tôi chạy vội đến nhà người đàn ông, nhưng nhà đóng cửa. Ồ, lẽ ra tôi phải là người xin lỗi, nhưng bây giờ, tôi không còn cơ hội gặp lại anh ấy nữa. Có lẽ người này ở nơi ở mới bận rộn công việc nên từ đó đến nay tôi không liên lạc gì với anh ta.

    Tôi chỉ ước mình có thể quay ngược thời gian để sửa chữa những lỗi lầm thuở nhỏ.

    9. Kể ngắn gọn một kỉ niệm đáng nhớ – ví dụ 1

    Đó là câu chuyện, thưa các bạn. Tôi còn nhớ như in ngày ấy khi tôi còn ngồi trong lớp chuyên văn, đó có lẽ là giây phút tủi nhục và đau đớn nhất đối với tôi. Có một 3 tốt trong bài viết của tôi. Tôi sẽ kể cho bạn nghe về kỉ niệm buồn nhất và khó quên nhất của tôi.

    Hôm nay, cô ấy thường trả bài kiểm tra cho cả lớp. Cô ấy bước đến chỗ tôi đã đặt những quân bài lên bàn, và cô ấy có một vẻ mặt rất không vui. Tôi nhìn xuống tờ giấy kiểm tra. Trời ơi! Một con 3 khổng lồ, tôi choáng váng, tim ngừng đập, không thể tin nổi. Tôi lắp bắp, không, không thể nào!

    Tôi cố trấn tĩnh nhìn lại, số 3 được in rõ ràng trong ô chấm đỏ, rất rõ ràng, như trêu chọc, như giễu cợt tôi. Tôi nhanh chóng xếp bài, còn vị thần tội nghiệp quay đầu lại nhìn những người bạn xung quanh, như thể đang tìm kiếm ai đó cùng cảnh ngộ với mình. Mọi người có vẻ hài lòng với kết quả của họ và không ai nhận thấy nỗi buồn của tôi. Tôi chắc rằng bạn nghĩ tôi thường được điểm 8 trên 9 vì tôi là cây viết của lớp! Tôi càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy xấu hổ, và tôi lại nhìn xuống những quân bài của mình trên bàn. Những dòng chữ cô viết hiện lên rõ mồn một trước mắt tôi: bài lạc đề rồi!

    Tôi đã đọc kỹ bài đăng và nhận ra rằng mình đã nhầm. Chủ đề cô thường hỏi là tả một dòng sông, nhưng tôi lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời thơ ấu. Đề không khó nhưng do em quá chủ quan không đọc kỹ, thấy gà hóa cuốc nên lạc đề. Sao tôi có thể ngu ngốc như vậy, tôi tự trách mình. Tôi nhớ lần đó, khi tôi nộp bài tập đầu tiên dưới ánh mắt ghen tị của lũ bạn, tôi đã quên mất lời nhắc nhở thường ngày của cô: “Hãy kiểm tra bài soạn trước khi nộp”. Có thể do em quá ỷ lại vào học lực, quá hài lòng với lời khen của thầy cô, bạn bè nên đã trở thành một cô gái hợm hĩnh mà không hề hay biết. Nó đáng giá với mình – tôi tự nhủ.

    Lúc đó, bạn cứ thì thầm vào tai tôi với giọng vui vẻ:

    – Hồng! Hôm nay con được 8 điểm! Tôi đã cố gắng trong một thời gian dài. Vừa xem kết quả. Tôi rất hạnh phúc. Tôi tin bố mẹ tôi cũng sẽ rất vui. Sao trông em buồn thế, em khỏe không?

    Nghe xong tôi càng buồn và xấu hổ hơn. lien hài lòng với 8 bài viết đầu tiên của cô ấy. Và tôi, người vẫn nghĩ 8 điểm là trung bình, hôm nay được 3 điểm! Tôi không thể diễn tả nỗi đau mà tôi đã trải qua. Tôi cảm nhận được sự buồn bã, bất ngờ và thất vọng trong ánh mắt của thầy, và cảm giác đó thực sự rất khó chịu

    10. Ôn tập ngắn gọn về một kỉ niệm đáng nhớ – ví dụ 2

    Kỷ niệm đáng nhớ là những sự kiện, sự việc mà ta đã trải qua và để lại ấn tượng khó phai trong lòng, kỷ niệm không nhất thiết phải là những câu chuyện vui, những câu ca ngợi mà đôi khi cũng là những câu chuyện buồn, những sự việc đáng tiếc xảy ra trong cuộc đời ta. Tôi cũng có kỷ niệm về một tai nạn xe hơi đáng tiếc trên đường từ trường về nhà. Tuy không phải là một câu chuyện vui nhưng nó đã để lại trong tôi rất nhiều ấn tượng, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được.

    Cuộc sống không chỉ có niềm vui và hy vọng mà đôi khi những điều khó khăn ập đến thật bất ngờ, nằm ngoài dự đoán của chúng ta. Sự cố này trên đường đến trường có thể không phải là một vấn đề lớn, nhưng khi nó xảy ra, nó khiến tôi thực sự sợ hãi và bối rối. Hôm đó, như thường lệ, tôi và các bạn đạp xe đến trường và học vào buổi chiều nên thời gian về nhà cũng đã gần trưa. Đây là thời gian mọi người nghỉ ngơi nên đường phố tương đối vắng vẻ nên chúng tôi thường xếp hàng đôi, hàng ba, tiện cho việc nói cười.

    Vẫn biết là nguy hiểm, nhưng vì thói quen nên không ai chịu thay đổi. Nhưng những gì xảy ra ngày hôm đó đã khiến tôi phải xem xét lại, và đúng hơn là cân nhắc đến sự an toàn của bản thân và hậu quả của việc xếp hàng trên đường. Hôm đó, tôi và mấy người bạn đạp xe xếp hàng như thường lệ, câu chuyện thật buồn cười, chúng tôi đang mải mê với những thứ xung quanh, bỗng nhiên một chiếc xe đạp lao vun vút chẳng hiểu lý do gì. Nắm vững phanh, anh ta đâm sầm vào phía sau xe của tôi. Do va chạm quá mạnh, chị cùng xe lao nhanh xuống một con mương cạn bên đường.

    Cú va chạm mạnh khiến tôi ngã xuống đất, chân đau nhức không đứng dậy được. Xe em cũng bị lực rơi làm vỡ lồng và các túi trong lồng bung ra. Lái xe ngoài đường tôi vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên tôi bị tai nạn và trải qua chuỗi cảm giác kinh hoàng như vậy, tuy không bị thương nặng nhưng cảm giác sợ hãi lúc đó làm tôi thích thú vô cùng. Những ngày sau đó, tôi không dám động đến chiếc xe đạp, bố mẹ chở tôi đến trường.

    11. Kể ngắn gọn một kỉ niệm đáng nhớ – ví dụ 3

    Hồi nhỏ tôi có một người bạn chơi với tôi, đó là Phương, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng chơi, cùng học, cùng trải qua biết bao kỉ niệm buồn vui tuổi thơ. Kỷ niệm đáng nhớ nhất giữa tôi và Phương là kỷ niệm tôi bị ngã xe.

    Tôi nhớ lúc đó chúng tôi học lớp ba, học một lớp gần nhà nên hay rủ nhau, hôm nào đi học, hôm đó như hôm sau, chúng tôi về nhà, kể tôi đi học, chúng tôi đi bộ và trò chuyện. Đang đi trên đường thì có một chiếc xe máy đi tới bất ngờ, đi rất ẩu, phóng nhanh và ngoặt gấp, tôi và Phương tấp sát vào lề đường để tránh nhưng xe này vẫn va chạm với xe tôi làm tôi mất lái. , loạng choạng, loạng choạng, rồi xe Và người ngã xuống đường. Lúc này chiếc xe lao vút đi không thèm ngoảnh lại, tôi ngã xuống vừa đau vừa tức, Phương vội chạy đến đỡ tôi ngồi vào lề đường rồi đứng dậy đỡ tôi. Phương lo lắng lắm, vò quần áo tôi, kiểm tra kỹ xem có đau không, thấy tôi đau cô ấy gửi xe vào nhà dân bên đường rồi chở tôi đi học rồi lên đường. Anh ấy liên tục hỏi tôi “bạn có đau không?” và liên tục đẩy tôi đến phòng y tế. Tôi rất cảm động trước sự quan tâm chăm sóc của Phương, bạn ấy biết quan tâm và an ủi người khác, bạn ấy biết hi sinh vì bạn bè, tôi cứ nhìn bạn ấy mà thầm cảm ơn vì có bạn. rất đẹp.

    Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm đó, tôi cảm thấy Phương là một người bạn thật hiếm có, kỉ niệm đó đã giúp tôi hiểu bạn mình hơn, giúp tôi yêu quý, trân trọng và bảo vệ người bạn đó. Hãy giữ tình bạn đẹp đẽ của chúng ta.

    Vui lòng tham khảo thêm phần tài liệu của hoatieu.vn để biết thêm thông tin hữu ích.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *