Phân tích Nhớ rừng của Thế Lữ (11 mẫu) – Văn 8 – Download.vn

Phân tích Nhớ rừng của Thế Lữ (11 mẫu) – Văn 8 – Download.vn

Phan tich bai nho rung

11 bài văn đầu tiên của bài Phân tích ký ức trong rừng du hành thế giới cực hay, có 2 dàn ý chi tiết giúp các em học sinh lớp 8 hiểu sâu sắc hơn nỗi oán hận vua bị giam cầm.

Bạn Đang Xem: Phân tích Nhớ rừng của Thế Lữ (11 mẫu) – Văn 8 – Download.vn

Bằng cách sử dụng từ hổ, nhà thơ thể hiện sự chán ghét thực tại tầm thường, tù túng và khát vọng tự do mãnh liệt của người dân Việt Nam lúc bấy giờ. Theo dõi bài viết để có thêm nhiều ý tưởng mới:

Phân tích Sơ lược về thơ Lữ hành của Lâm

Một. Giới thiệu:

  • Giới thiệu sơ lược về tác giả: Lữ Thi là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ mới 1932 – 1945. Bài thơ “Nhớ rừng” là một trong những kiệt tác. /li>
  • Tóm tắt tác phẩm: Bài thơ thể hiện tình cảm của người dân Trung Quốc lúc bị đô hộ qua nỗi uất ức trước cảnh đương thời và nỗi nhớ quá khứ vàng son của tuổi Dần. thời gian đó.
  • b. Văn bản:

    Bài 1: Sự tức giận của những con hổ bị giam giữ

    Sử dụng hàng loạt từ gợi cảm để bộc lộ sự bức bối, thất vọng: “ghét”, “dối trá”, “bằng”, “bịa”, “nhục nhã”. Nhìn vào thực tại tầm thường trước mặt, nỗi đau đớn, tủi nhục và bất bình của Hổ dường như bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ.

    Luận điểm 2: Quá khứ vàng son mà hổ nhớ

    • Nằm trong cũi sắt, con hổ nhớ đến chốn rừng rú – nơi nó đã từng sống, nơi có hàng ngàn cây to, tiếng gió thổi qua từng kẽ lá, tiếng ngàn năm tuổi Lìn. . Mọi thứ đều gợi nhớ đến một khu rừng nguyên sinh, hùng vĩ và huyền bí.
    • Hình ảnh con hổ giữa rừng xanh bạt ngàn được miêu tả qua hàng loạt từ gợi tả, gợi hình: “dũng cảm”, “uy nghi”, “cuốn thân”, “tinh cầu”, “đôi mắt”. …lang”…, với tất cả sự uy nghiêm, dũng cảm và hung dữ của Chúa sơn lâm.
    • Miêu tả hổ làm chúa sơn lâm qua hoài niệm về quá khứ: Chùm ảnh sóng đôi giữa sơn lâm và chúa sơn lâm: “Đêm vàng bên suối” – “Ta say… uống ánh trăng”, “Ngày mưa” – “Ta lặng nhìn núi”, “Bình minh…Nắng” – “Ngủ say”, “Chiều…sau rừng” – “Ta chờ chết….
    • Việc sử dụng hàng loạt câu hỏi tu từ, đặc biệt là câu cuối của đoạn này cho thấy niềm tiếc nuối, hoài niệm về quá khứ vàng son, hoài niệm về những ngày vinh quang, tự do, kiêu hãnh làm bá chủ thiên nhiên núi rừng.
    • Bài luận 3: Phẫn nộ vì một sự thật giả dối tầm thường

      Trở về với thực tại, con hổ của “mối oán ngàn cân” phơi bày trước mặt mình tất cả những dối trá, tầm thường, lố bịch của cuộc đời: đó là những “tút tút, giả dối”, một sự bắt chước bản chất giả tạo lố bịch, cố kiếm sống nơi rừng thiêng sâu thẳm.Cho một “cái nhìn hoang dã”.

      Luận điểm 4: Khát khao tự do sục sôi trong lòng hổ

      Giọng điệu uy nghiêm trang trọng, vang vọng núi rừng (“Vù vù…”), lời nói thẳng vào lòng, tiếc nuối quá khứ, khao khát tự do, dù trong mộng hổ cũng muốn trở về rừng thiêng xưa.

      ⇒Mượn lời hổ, tác giả thay cho khát vọng của người dân Việt Nam trong thời kỳ lưu lạc của dân tộc, đó là tiếc thương cho một thời vàng son của dân tộc, đồng thời là tiếng nói của khát vọng tự do cháy bỏng . Nó cháy bỏng, sục sôi trong lòng mỗi người dân yêu nước.

      Bài 5: Nghệ thuật

      • Thể thơ tự do hiện đại, tự do, biểu cảm
      • Ngôn ngữ độc đáo, giàu sức gợi và rất gợi cảm
      • Sử dụng thành công các biện pháp nghệ thuật: nhân hóa, so sánh, điệp cấu trúc, câu hỏi tu từ, ẩn dụ khiêu khích…
      • Giọng điệu, nhịp điệu linh hoạt, có lúc bi thương, có lúc hào hùng, dữ dội, trật tự logic là hiện thực-quá khứ-hiện thực-quá khứ…
      • c.Kết luận:

        • Nhắc lại giá trị nội dung và nghệ thuật: “Nhớ rừng” không chỉ thành công về nghệ thuật tinh tế mà còn có giá trị lớn về nội dung, thể hiện tiếng nói của nhân dân. dân tộc.
        • Liên hệ, đánh giá tác phẩm: Thơ đã có nhiều đóng góp vào thành công của Phong trào thơ mới
        • Phân tích Bài thơ Về rừng Lulu – Văn mẫu 1

          Trong quá trình phát triển của Phong trào thơ mới, Lữ Thế được ca ngợi là nhà văn xuất sắc nhất ngay từ buổi đầu. Nhiều tác phẩm của ông không chỉ góp phần phát triển phong trào thơ mới mà có lẽ tác phẩm tiêu biểu nhất của ông là Nhớ rừng. “Nhớ rừng” được tác giả viết năm 1934, nhưng mãi đến năm 1935 mới được in trong tuyển tập “Thơ chọn lọc”.

          Shi Shi hoài niệm về khu rừng cổ thụ, dùng từ ngữ của con hổ trong vườn bách thú để diễn tả tâm trạng u uất, chán nản và khát khao cháy bỏng. Sử dụng quan niệm nghệ thuật về chúa sơn lâm đã diễn tả được những cảm xúc chung của tất cả những người yêu nước Việt Nam trước tình thế bị khuất phục. Thế giới tạo hình vừa thực vừa ảo nhưng ẩn chứa những bí mật sâu kín. Tất cả những hình ảnh được nhắc đến trong bài thơ đều xoay quanh cuộc đời của con hổ. Đây là một con hổ bị nhốt trong lồng sắt ở sở thú, than thở về sự tầm thường và thiếu tự do ở đây. Thế là hổ tiếc hùi hụi, nhớ về quá khứ huy hoàng của mình nơi núi thẳm hùng vĩ. Chỉ thế thôi cũng đủ thấy Tiger đứng giữa hai khung cảnh, hiện thực trong lồng sắt, sự thiếu tự do, buồn chán và hoài niệm tự do về quá khứ, Lord of the Hill, Hero thật thú vị.

          Chúa sơn lâm là cọp, lên núi không thể không nghĩ đến cọp. Nhưng bây giờ chúa sơn lâm phải chịu tủi nhục trong lồng sắt vườn bách thú. Không gian sống bị thu hẹp đáng kể, không những thế nó còn trở thành một trò chơi, một món đồ chơi hoa mỹ trong mắt mọi người. Cuộc sống của cô bây giờ trở nên trần tục hơn bao giờ hết, cô sống ở một nơi không phù hợp với mình và bị đối xử không đúng mực như chúa sơn lâm.

          Nén mây hận trên giường sắt, nằm nhìn năm tháng trôi.

          Cuộc sống tù túng khiến Tiger tức giận, không thể thoát ra và chấp nhận một nơi chật chội như vậy, đành nhìn thời gian trôi đi vô ích. Con hổ bị nhốt trong “lồng sắt” chỉ biết hận thù, rồi “nuốt” oán hận vào “khối con” không bao giờ tan mà càng cay đắng hơn.

          Điều đau đớn nhất của chúa sơn lâm là giờ đây anh bị coi thường, địa vị cũng bị giảm sút:

          <3

          Có thể thấy đây không chỉ là tâm lý điển hình của loài hổ mà còn là tâm lý điển hình của toàn dân ta năm 1934. Nỗi tủi nhục, căm thù và đau đớn của con hổ như xiềng xích trói buộc con người làm nô lệ. Tôi thấy màu đen.

          Nước Phổ không thể quên thời hoàng kim huy hoàng của mình:

          Chúng ta sẽ luôn sống trong tình yêu và nỗi nhớ

          Tôi nhớ ngày trước nó ra mắt còn trong khung cảnh núi rừng hùng vĩ, nhớ tiếng nhạc rừng nồng nàn hùng tráng. Nghệ thuật ngắt nhịp 4 – 2 – 3 , 5 – 5 , 4 – 2 – 2… giúp câu thơ chuyển điệu, cân đối, gợi nỗi nhớ con hổ mãnh liệt. Nhà thơ còn thể hiện uy quyền bất khuất của hổ qua những dòng sau:

          Ta nhớ bóng cây cổ thụ vi vu theo gió, vi vút đỉnh núi tiếng cội nguồn, hòa theo câu ca dài nồng nàn, ta bước đi, lăn thân oai hùng, lăn bóng nhịp nhàng như sóng Im lặng, lá gai, cỏ nhọn trong hang tối, đôi mắt của thần, cau mày, khiến mọi thứ im lặng…

          “Khóc, kêu, kêu” là những động từ đặc trưng làm nên khúc ca của dòng suối linh thiêng mà không kém phần hùng vĩ giữa núi rừng. Qua đây ta thấy rõ những câu thơ trên là kiệt tác của văn nhân thế giới, góp thêm phong cách cho toàn bộ phong trào thơ mới và tạo nên vẻ đẹp của cả bài thơ. Hổ nhớ đến núi rừng bao la nơi mình đã từng lưu lạc, bước chân hổ càng dạn dĩ, oai hùng. Nơi đó dù sáng hay tối đều có uy quyền của nó, và “mắt thần” của cọp trong đêm khiến vạn vật phải khiếp sợ, câm lặng, một uy quyền không còn nữa. . .

          Xem Thêm: Soạn bài Nói giảm, nói tránh (trang 107) – SGK Ngữ Văn 8 Tập 1

          Tôi biết rằng trong sự hào hoa vô danh, vĩnh cửu, tôi là chủ nhân của muôn loài

          Giọng “ta” kiêu hãnh, với sự ngạo nghễ được tác giả sử dụng để miêu tả, khắc họa chiều sâu của tâm linh và sự cao cả của uy quyền. Nơi đây không tên không tuổi nhưng được mặc định có thẩm quyền dành cho hổ, không như vườn thú nuôi nhốt này, nơi hổ chỉ là một thứ giải trí rẻ tiền, rẻ tiền không thể đong đếm bằng tiền hay những thứ được đo bằng giá trị hoành tráng. . Con hổ là một vị vua đã sa ngã, bị giam cầm ở một nơi có tên cổ xưa, nhưng không còn là chúa tể của vạn vật, và niềm tự hào của nó đã biến mất.

          Những câu hỏi tu từ cứ xuất hiện như: “Ở đâu…”, “Ngày ở đâu…”, “Bình minh ở đâu” v.v… để bộc lộ cảm xúc và khơi gợi tâm trạng hoài niệm của Hổ. ..”,… Tác giả đã nêu bốn nỗi nhớ tiêu biểu của chúa sơn lâm trong bài thơ, dù ngày hay đêm, sáng hay chiều, mưa hay năng, thức hay ngủ, nó vẫn nhớ Sống,.. .Các nhà thơ thế giới đã tái hiện không gian nghệ thuật qua hình ảnh con hổ không ngừng thẩm thấu.Dù có là chúa sơn lâm thì cũng phải mơ mộng bên suối trăng,đã có lúc trầm tư suy tư. , tôi cũng kiên nhẫn chờ “cuộn lên” và “cuộn lên” Bóp “mắt”

          Nỗi nhớ nào cũng có hồi kết, chúa sơn lâm trở về lồng sắt hiện thực, hổ đau đớn tột cùng. Cảm giác như một ngọn núi đã sụp đổ trong khu rừng của Tiger. Ở đây tác giả kết hợp câu cảm thán và câu hỏi tu từ để tạo nên cường độ của bài thơ, là lời than thở của một vị chúa “sa cơ” và một bậc hào kiệt đã mất địa vị.

          Than ôi! Đâu rồi những ngày huy hoàng? Bây giờ chúng ta có một ngàn hối tiếc

          Tôi chỉ có thể bày tỏ nỗi nhớ của mình đối với “khung cảnh nước tuyệt đẹp”:

          Cảnh rừng đáng sợ của tôi!

          Tổng kết lại ta thấy bài thơ “Nhớ rừng” thành công không chỉ về nghệ thuật mà còn về nội dung, nội dung của bài thơ là điều lòng người, niềm phấn khởi của con người Việt Nam trước hoàn cảnh đất nước. tại thời điểm đó. Jie Lu, một nhà thơ, thể hiện rất tốt tinh thần của toàn dân và những cảm xúc cực đoan chung, làm cho thơ và văn không xa rời thực tế, nhưng có ý nghĩa sâu sắc riêng, đó là nét độc đáo trong thơ.

          Phân tích thơ của Lâm do người nước Lỗ viết – Ví dụ 2

          Chúng ta luôn sống với suy nghĩ rằng một số người chỉ có những suy nghĩ tiêu cực không giúp ích gì cho sự phát triển của họ và luôn sống thoải mái trong vòng luẩn quẩn của những tiện nghi vụn vặt, nhưng với những đứa trẻ. Những người luôn thúc đẩy bản thân với những ý tưởng khác biệt với người bình thường muốn hướng mình đến một tầm cao hơn, không bị giới hạn và tràn đầy khát vọng để cuộc sống của họ trở nên thú vị hơn. Dưới ngòi bút của nhà thơ, ta có thể tìm thấy niềm khích lệ tự do trong trái tim của vị chúa sơn lâm.

          Bài thơ trở nên hay khi con hổ ấy quy tụ nghĩa chung về tự do muôn đời như bao thế hệ đã làm. Nó thôi thúc con người ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sự mất mát ở đầu bài thơ là sự tiếc nuối khi bị rơi vào thế tuyệt vọng trong tình thế khó khăn. Tác giả đồng cảm với “con hổ trong vườn bách thú” để đọc được suy nghĩ của nó, hiểu nó hơn và làm cho lời văn gần gũi với con người hơn.

          Xem Thêm : Top 10 bài cảm nhận về nhân vật Phương Định hay chọn lọc

          Bài thơ được chia thành 5 đoạn khác nhau. Đoạn mở đầu nói về tình huống éo le – Mị bị cầm tù, tâm trạng uất ức, con hổ chán chường đành bỏ cuộc. Đoạn 2 và đoạn 3 là sự nối tiếp của dòng suy tưởng, là chuỗi liên tưởng của quá khứ, là niềm khao khát, hoài niệm về sự tự do nơi rừng thẳm hùng vĩ không có con người xâm phạm, và nỗi thất vọng, nuối tiếc về quá khứ. Tiếng thở dài cay đắng Vua của rừng xanh.

          Đoạn 4 so sánh hai hoàn cảnh sống, quá khứ và hiện tại. Tiếp tục, phần cuối của Tiger Escaping Reality chỉ có thể gợi lại cuộc sống trong quá khứ huy hoàng, thư giãn trong “Giấc mơ lớn—Dreams of the Jungle, Dreams of Freedom in My Heart”.

          Sự tiếc nuối ấy bắt nguồn từ sự căm ghét, uất hận mà người đọc muốn hiểu thêm về cuộc đời. Có thể nói, sự tác động của con người đến tự nhiên, tác động đến động vật mà tạo hóa đã ban tặng cho động vật không những giúp chúng phát triển cùng với sự phát triển của xã hội, mà còn để lại những nỗi đau về sự hủy hoại thể xác. Thể xác, Linh hồn vs Động vật và Thiên nhiên

          Trong lồng sắt gặm nhấm mối hận, nằm đó, nhìn năm tháng trôi, khinh bỉ lũ kiêu ngạo kia, sững sờ, ngước đôi mắt non tơ cười nhạo sơn lâm uy nghiêm, bị sỉ nhục giam cầm, chơi trò bịp bợm, đồ chơi, đứng cạnh một con gấu điên cuồng, và một cặp báo đốm vô tư vô chuồng.

          Có thể nói hổ đầy gió, bá vương rừng xanh, từng chữ từng chữ đều bá đạo nhưng lại có vẻ rất thật. Hổ phục tùng con người, kiêu ngạo, không có tâm bảo vệ thiên nhiên, không còn xứng đáng với địa vị cao nhất trong rừng, không được sống là chính mình, chỉ là một trò chơi lạ mắt, trò tiêu khiển của con người và động vật còn tệ hơn Đây là những con hổ thấp trong tình trạng “gấu điên”, “đôi báo… vô tư”. Nỗi đau bị kìm nén khiến con hổ đau khổ và mệt mỏi với hiện trạng.

          Con hổ dường như đang thở dài đau đớn, và cảnh tượng trước mắt nó nhắm mắt lại, dẫn nó đến những âm thanh thúc giục của núi rừng. Khung cảnh núi rừng trong kí ức của Hổ là sự hùng vĩ, bao la và tự tại của núi rừng.

          Rồi tưởng tượng dáng vẻ hùng vĩ, oai phong, khám phá mọi cấm địa của loài vật này trong vương quốc của nó, khung cảnh như một thước phim quay chậm đầy ắp các khung hình. Hình ảnh và âm thanh khiến con hổ bồn chồn không thể yên lặng, nó muốn cựa quậy, muốn chạy nhảy, thỏa mãn với sự tự do chân chính của mình, thể hiện sự trụy lạc sâu sắc của quý thứ hai.

          Tác giả sử dụng các động từ, tính từ mạnh tạo nên một khung cảnh hùng vĩ của núi rừng, thêm vào đó là hoạt động đầy ồn ào của hổ: hung bạo, hống hách, gào thét, bú mút, hung dữ, lăn lộn, lăn lộn. Có thể thấy rằng việc sử dụng đại từ không chỉ hiếm, mà còn trong thế giới rộng lớn, con hổ có thể thấy địa vị của nó không nhỏ, có thể so sánh với thế giới tự nhiên, sức mạnh của từ “anh” thật sinh động và đáng tự hào.

          Bức tranh phong phú hiện ra rõ ràng trong đầu Hồ, gợi cảm. Tác giả tập trung vào đôi mắt hổ mang đến cho không gian một vẻ quyến rũ, sức mạnh của nó thể hiện ở sự mềm mại, uyển chuyển của chiếc lưng sau khi hoàn thành, “vạn vật đều tĩnh lặng”. Từ dáng đi của con hổ.Bộ tứ không gian táo bạo hiện lên trong cuộc đời con hổ gồm “đêm trăng, ngày mưa, đèn xanh, trưa đỏ”. Trong mọi thời gian và không gian, hổ thống trị với sức sống mãnh liệt.

          Sau đoạn 2, đoạn 3 không chỉ nêu lên sức mạnh của con hổ trong rừng xanh mà còn nêu lên hình ảnh muôn màu trong vũ trụ theo suy nghĩ của con hổ, nhưng chủ yếu là màu đỏ vì máu là “mặt trời” là chính. Sắc màu “Khoảnh khắc tàn sau ngày dài”. “Đêm vàng bên suối”, “Ngày mưa tứ phương”, “Bình minh xanh trong nắng”, “Chiều máu sau rừng”.

          Giọng văn khoa trương nhưng cũng xen lẫn với lối văn cường điệu của tác giả khiến cho đoạn văn này có sức hấp dẫn riêng. Trong mắt nó, trong mắt nó là mặt trời, mặt trời chỉ là một “mảnh vụn”, thật nhỏ bé, thật đáng thương! Bóng của nó dường như treo trên toàn bộ vũ trụ.

          Nâng con thú này lên tầm cao vũ trụ bằng phép cường điệu. Giọng điệu của tác giả: Thơ mộng và đẹp đẽ khi thẳng thắn than thở ân hận, lúc lạnh lùng hỏi thốt lên “Ôi! Ngày vinh quang còn đâu?”.

          Sự coi thường vườn bách thú đơn điệu, tầm thường và giả tạo của con hổ hoàn toàn trái ngược với cảnh núi rừng thăm thẳm, hùng vĩ được thể hiện trong đoạn 4:

          Hôm nay, tôi có hàng ngàn lời phàn nàn về cảnh vật giống nhau, cảnh vật thay đổi, tầm thường, dối trá: lo trồng hoa, cắt cỏ, đường bằng phẳng, hoa và cây; suối trong, nước đen và suối giả, không có thông tin. Một gò đất thấp dưới nách, vài chiếc lá lộc vừng nhẹ nhàng, không bí bách, cũng học bắt chước cái hoang vu của vùng đất cao sang thâm u.

          Sống trong hoàn cảnh này, thay vì bị trói buộc bởi cái “lồng sắt” rõ ràng trong văn bản, thà thả hồn bay về quá khứ, “quân thù mộng tìm lại tự do” 5. Trạng thái tâm hướng tới cao cả, không phục tùng cái tầm thường, hư vô, chắc cái “tôi”, khẳng định cá tính. Ở đây đã thể hiện thành công sự lãng mạn, một quan niệm nghệ thuật không tương thích với hiện thực và ước mơ, tự do, cao thượng..

          Vì là tâm trạng của hổ nhưng ta có thể liên tưởng đến tâm hồn của người Việt Nam lúc bấy giờ. Sự bế tắc của thân phận nô lệ, nỗi hận lớn như Howe, cũng đầy tiếc nuối vinh quang quá khứ, đó là một trang thơ lãng mạn.

          Bài thơ này gắn liền với một tinh thần thơ mới – tinh thần thơ lãng mạn thành công và độc đáo. Chúng ta mong và luôn tin rằng con hổ trong tác phẩm đã tìm lại được tự do không còn bị cầm tù nữa và thế hệ trẻ Việt Nam đang nỗ lực hết mình đấu tranh cho nền tự do muôn đời của dân tộc.

          Phân tích bài thơ Rừng núi của Lữ – Văn mẫu 3

          Lữ tên đầy đủ là Nguyễn Thứ Lễ, sinh năm 1907 mất năm 1989, quê ở Bắc Ninh, được coi là một trong những người tiên phong của phong trào Thơ mới (1932-1945). Bằng cảm xúc dạt dào và cách sử dụng ngôn ngữ điêu luyện, ông đã góp phần quan trọng vào công cuộc chấn hưng thơ ca Việt Nam. Ngoài việc xuất bản tập thơ năm 1935, Lữ còn sáng tác tiểu thuyết trinh thám, kinh dị, tiểu thuyết rừng rú, hò vè… và các thể loại khác, góp phần to lớn vào việc xây dựng kịch nói ở nước ta.

          Tên tuổi gắn liền với bài thơ nhớ rừng được nhiều người yêu thích. Mượn lời con hổ bị nhốt trong vườn bách thú, tác giả đã thể hiện một cách sâu sắc và sinh động nỗi uất hận, chán ghét cuộc sống tù túng, tầm thường, nỗi nhớ nhung cuộc sống tự do ngày xưa. Qua đó thể hiện một cách kín đáo thái độ phủ nhận thực tại nô lệ, khát vọng tự do mãnh liệt và lòng yêu nước thầm kín, chân thành của nhân dân ta.

          Xem Thêm: 50 Hình ảnh Naruto đẹp và chất nhất

          Nhớ rừng được viết theo thể thơ tám chữ gieo vần (hai câu liền nhau gieo vần). Nhịp đều, nhịp thay đổi nhịp nhàng, có ngắt nhịp. Đây là thể thơ được sử dụng rộng rãi trong thơ mới.

          Bài thơ này có hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau: vườn bách thảo nơi nuôi hổ và núi rừng nơi hổ từng hoành hành. Cảnh trên là hiện thực, cảnh dưới là quá khứ, nhưng cũng là ước mơ, khát khao cháy bỏng.

          Điều kiện nuôi nhốt là nguyên nhân dẫn đến tâm trạng bi đát của con hổ. Bi kịch thể hiện ở chỗ, hoàn cảnh sống đã hoàn toàn thay đổi, nhưng bản tính của con hổ thì không thể thay đổi. Nó không đành lòng cúi đầu chấp nhận hoàn cảnh này, bởi nó luôn biết mình là chủ nhân của muôn loài. Nếu được chấp nhận, nó không còn là nó nữa. Sự tức giận, bất mãn, cáu kỉnh của Hổ trong tù là cảm xúc chủ đạo xuyên suốt toàn bộ văn bản, đi sâu vào từng câu, từng chữ.

          Tâm trạng đó được nhà thơ miêu tả bằng ngòi bút sắc sảo:

          “Trong cũi sắt ôm quả bóng hận thù, tôi nằm nhìn ngày tháng trôi,……con gấu điên, đôi beo vô tư vô chuồng.”

          Bài thơ nói lên nỗi khổ tâm khủng khiếp của chúa sơn lâm bị giam cầm trong một không gian nhỏ hẹp, ngột ngạt một thời gian dài.

          Ở khổ thơ đầu, các âm tiết đi kèm kết hợp với nhịp điệu chậm rãi, ngắt giọng gợi cho ta một nỗi uất hận chất thành một khối nặng trong lòng. Hổ muốn húc bay hòn đá vô hình nhưng không làm được gì đành nằm im nhìn ngày tháng trôi qua. Thanh phẳng kéo dài ở phần tư thứ hai phản ánh sự tù túng và buồn chán tột độ của Chúa tể rừng xanh.

          Từ chỗ được tôn làm chúa tể vạn vật, tự do dạo chơi giữa núi rừng hùng vĩ, nay bị lạc lõng và nhốt trong lồng sắt, con hổ cảm thấy tủi nhục, bị cầm tù. Chúa sơn lâm có vui không khi bị biến thành trò chơi hoa mỹ, món đồ chơi cho kẻ tiểu nhân và kiêu ngạo, bị giáng xuống hàng đàn sói với gấu điên, với cặp báo vô tư… tất cả đều không biết. tầng lớp. , nhược điểm là không đáng kể. Không thể trốn thoát, con hổ bất lực nằm xuống và bỏ cuộc.

          Hiện thực bi đát khiến con hổ nhớ nhung quãng thời gian được vùng vẫy tự do nơi núi rừng sâu thẳm:<3

          Chối bỏ hiện tại khắc nghiệt, chúa sơn lâm chỉ có hai hướng đi: hoặc quay về quá khứ, hoặc hướng tới tương lai. Hổ không có tương lai, chỉ có quá khứ. Hào quang của quá khứ tạo ra một ảo ảnh được trí tưởng tượng đưa đến cực điểm.

          Chúa tể của rừng xanh biết rằng vinh quang của quá khứ đã qua đi mãi mãi. Vì vậy tâm trạng của nó vừa tự hào, vừa xen lẫn đau đớn, tuyệt vọng.

          Những từ ngữ đẹp đẽ, gợi cảm nhất như: bóng mát, cây cổ thụ, tiếng gió vi vu, tiếng nguồn núi huýt sáo, hoang vu, bí mật… được tác giả sử dụng để miêu tả khung cảnh kì vĩ, hoang sơ và bừng bừng sức sống trong sâu thẳm núi rừng – Núi Sự trường tồn của gia đình chính. Một nơi bị ma ám trong hàng ngàn năm, khung cảnh rừng rậm đáng sợ không thể diễn tả bằng lời.

          Trong khung cảnh hùng vĩ ấy, chúa tể sơn lâm xuất hiện, oai phong lẫm liệt:

          “Chúng ta hiên ngang hiên ngang tiến bước,… giữa cánh đồng hoa vĩnh hằng không tên.”

          Khổ thơ thứ ba của bài thơ như một bức tứ tuyệt miêu tả cảnh sắc thiên nhiên ở các thời điểm khác nhau:

          “Còn đâu đêm vàng bên suối… Chao ôi! phồn hoa hôm nay còn đâu?”

          Bốn cảnh: đêm vàng, ngày mưa, bình minh và buổi chiều đẫm máu sau rừng.

          p>

          Chúa sơn lâm nằm say dưới ánh trăng bên dòng suối đêm vàng thật là một khung cảnh huyền ảo và thơ mộng. Một ngày mưa gió bốn bề thay đổi, chúa sơn lâm lặng lẽ dõi theo đất nước… Cập nhật. Đó là buổi bình minh khi cây cối rợp bóng mát, nắng chói chang, chim hót véo von và hương hoa ngào ngạt. Cuối cùng, khung cảnh buổi chiều đẫm máu sau khu rừng thật dữ dội và bi thảm. Chúa Qian nhàn nhã chờ mặt trời thiêu đốt qua đời, và giành lấy cõi bí mật của vũ trụ bao la cho tôi. Đại từ ta được lặp lại nhiều lần trong bài thơ tạo nên giai điệu câu thơ hùng tráng, uy nghiêm, thể hiện niềm kiêu hãnh, tự hào về Chúa tể vạn vật.

          Xem Thêm : Chữ Kí Tên Sơn Phong Thủy ❤️️ Mẫu Chữ Ký Đẹp Tên Sơn

          Nhưng dù có rực rỡ đến đâu thì cũng chỉ là ánh hào quang của quá khứ trong hoài niệm. Sự ám chỉ: Ở đâu, ở đâu, nhưng … Sự tiếc nuối vinh quang trong quá khứ của Tiger được nhấn mạnh nhiều lần. Vua của rừng xanh dường như bị choáng ngợp, chiến đấu với thực tế phũ phàng về những gì anh ta đang phải chịu đựng. Giấc mộng đẹp kết thúc trong tiếng thở dài u sầu:

          “Than ôi, ngày huy hoàng còn đâu?”

          Mặc dù nhân vật kể chuyện trong bài thơ là một con hổ tự xưng là tôi, (tôi ở…, tôi bước, tôi biết tôi…), nhưng thực ra đó chính là cái “tôi” của nhà thơ Lãng mạn. Một sự thức tỉnh lãng mạn trong xã hội ngục tù đương thời.

          Đoạn thứ tư tả vườn bách thảo qua cái nhìn khinh khỉnh của chúa sơn lâm. Tất cả chỉ là sự sắp đặt tẻ nhạt, xa rời thế giới tự nhiên. Càng cố học hỏi, bắt chước cảnh hoang dã, nó càng lộ ra sự dối trá tầm thường, khó chịu của nó :

          “Bây giờ tôi có một ngàn mối hận thù với một ngàn năm của những nơi tối tăm, siêu phàm.”

          Khung cảnh vườn thú nơi con hổ bị nhốt trái ngược hoàn toàn với khung cảnh rừng rậm hoang vu nơi nó từng sinh sống. Những bông hoa được chăm sóc cẩn thận, những bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, những con đường bằng phẳng và cây cối đều là những hình ảnh ẩn dụ về thực tế của xã hội đương đại. Âm vang của bài thơ thể hiện rõ sự chán nản, khinh bỉ của đại bộ phận thanh niên trí thức trước thực tế xã hội bế tắc xung quanh.

          Đoạn cuối, giọng thơ tổng kết cảm xúc của chúa sơn lâm:

          “Ôi, cảnh non nước hùng vĩ, hùng vĩ!…cảnh rừng hùng vĩ của tôi!”

          Nhà thơ đã phản ánh thành công nỗi bất mãn sâu sắc và khát vọng tự do mãnh liệt của chúa sơn lâm trước thực tại tù túng, ngột ngạt. Lối hành văn khoa trương trên thế giới đã đạt đến mức thần diệu. Trong cảnh nuôi nhốt, hổ chỉ biết gửi hồn vào nước non hùng vĩ, vùng đất linh thiêng đã ngự trị hàng ngàn năm trước. Không hài lòng với hiện tại nhưng không thể thoát khỏi gông cùm nô lệ, Chúa tể sơn lâm hùng mạnh nay đã bỏ cuộc, tự an ủi mình bằng những ước mơ cao cả trong suốt phần đời còn lại trong kiếp nô lệ. Một nỗi buồn tê tái tràn ngập tâm hồn. Tốt! Vinh quang ngày xưa, nay chỉ còn thấy trong giấc mơ! Vua của rừng xanh thở dài từ tận đáy lòng: Hỡi khu rừng khủng khiếp của tôi!

          Tâm trạng nuôi hổ trong tù cũng là tâm trạng chung của những người dân Việt Nam sống trong cảnh nô lệ, tủi nhục, tù đày. quân xâm lược trong lịch sử. Chính vì chạm đến tận sâu thẳm lòng người nên bài thơ này đã được công chúng đón nhận nồng nhiệt ngay khi ra đời.

          Xem Thêm: Ký ức về phở: Phở ‘không người lái’ thời mậu dịch

          Mượn lời con hổ bị nhốt trong cũi sắt, tác giả đã thể hiện đầy đủ và sâu sắc hiện thực ngột ngạt của xã hội đương thời khi ý thức cá nhân của lớp trí thức trẻ phương Tây vừa thức tỉnh, họ hết sức bất bình, họ coi thường sự bất công. . Họ muốn phá bỏ xiềng xích nô lệ, để cái “tôi” tự do được khẳng định và phát triển. Nhiều người đọc bài thơ Nhớ rừng có cảm tưởng tác giả đã nói hộ nỗi khổ của thân phận làm nô lệ. Ở một khía cạnh nào đó, có thể coi đây là một bài thơ yêu nước, một sự kế thừa của trữ tình yêu nước trong văn học pháp luật đầu thế kỷ XX.

          Thế đã chọn hình ảnh độc đáo, phù hợp để thể hiện chủ đề của bài thơ. Con thú huyền thoại hùng vĩ được coi là vua của rừng xanh, từng huy hoàng trong vương quốc trẻ hùng vĩ, nhưng giờ bị giam cầm và giam cầm, tượng trưng cho những anh hùng thất bại. Vùng đất hoang vu rộng lớn tượng trưng cho thế giới tự do rộng lớn. Hình ảnh ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc, thuận tiện cho khách gửi gắm cảm xúc trước qua những vần thơ. Ngôn ngữ thơ đã đạt đến cảnh giới tinh tế, sâu sắc, nhạc điệu du dương, có lúc sôi nổi hào hùng, có lúc trầm lắng, trang nghiêm, thể hiện thành công nội dung tư tưởng của bài thơ.

          Bài thơ tràn đầy cảm hứng lãng mạn, đầy tuyệt vời dưới ngòi bút của nhà thơ. Đây là đặc điểm tiêu biểu của phong cách Lãng mạn, đồng thời cũng là yếu tố cốt lõi tạo nên sức hấp dẫn mạnh mẽ của bài thơ, chi phối các yếu tố nghệ thuật khác của toàn bài thơ. Bài thơ nhớ mãi rừng trong lòng người đọc. Nói đến thế giới, người ta nghĩ ngay đến rừng. Chỉ thế thôi cũng đủ sung sướng, hân hoan, mãn nguyện với nhà thơ.

          Ông là một trong những gương mặt đầu tiên của phong trào Thơ mới, ngay khi xuất hiện trên thế giới, ông đã để lại ấn tượng sâu sắc trong giới văn chương với bài thơ “Nỗi nhớ rừng xanh”. Một phong cách hoàn toàn mới, không theo quy ước, là khởi đầu của một bài thơ mới. Bài thơ “Nhớ rừng” là một mốc son chói lọi trong sự nghiệp của người lữ hành thế giới, chứa đựng nhiều giá trị sâu sắc.

          Tác phẩm mở đầu bằng hình ảnh chúa sơn lâm đầy phẫn nộ và uất ức:

          Nằm trong lồng sắt với một nhóm người ghét lồng sắt và nhìn ngày tháng trôi qua…cùng đôi báo nhà vô tư

          Từng là chúa sơn lâm, thống lĩnh rừng xanh, nay bị cầm tù, hổ vô cùng đau đớn, uất ức, lòng căm thù ấy bị đè nén bấy lâu nay chất chứa, trở thành vật cản. Kết hợp với động từ gặm nhấm càng thể hiện rõ hơn nỗi uất ức của chúa sơn lâm. Làm sao không giận nếu phải nằm nhìn ngày dài tháng rộng trôi qua. Đau đớn hơn là nhận ra sự bất hạnh của mình nhưng vẫn phải nhẫn nhục chịu đựng việc trở thành món đồ chơi sang chảnh của mọi người và phải làm bạn với con báo trong Vườn ươm. Nỗi đau này ai hiểu được.

          Trong hoàn cảnh bị giam cầm, nỗi nhớ cảnh rừng càng thêm da diết, đau đớn và da diết. Đó là hình ảnh của khu rừng, bóng của vị vua rừng, cây cổ thụ bí ẩn. Khi mọi sức mạnh của nó được phát huy tối đa, chỉ cần một cái cau mày cũng khiến tất cả im bặt và sợ hãi :

          Kèm theo tiếng gió vi vu, tiếng nguồn réo rắt trong núi…trong cánh đồng hoa không tên, không tuổi

          Hình ảnh con hổ trong bài thơ dũng mãnh, hung dữ. Thân hình lượn sóng nhịp nhàng, bước đi oai phong lẫm liệt nói lên toàn bộ dáng vẻ hùng dũng của hổ. Đại từ nhân ta xuyên suốt cả khổ thơ vang lên đầy kiêu hãnh khẳng định uy quyền tuyệt đối của Hồ. Trước sức mạnh của chúa sơn lâm, mọi thứ đều phải dè chừng và khiếp sợ. Khi mắt Chúa chế nhạo, vạn vật phải yên lặng. Nhớ rừng thiêng nơi cọp ta từng ngự trị là những ngày xưa nó không bao giờ quên. Đồng thời, nỗi nhớ cũng thể hiện khát vọng sinh tồn của vị vua sơn lâm và khát vọng tự do cháy bỏng của ông.

          Phần tiếp theo là một bức tranh độc đáo, con hổ vàng năm xưa:

          Còn đâu đêm vàng bên suối… Than ôi! Đâu rồi những ngày vinh quang?

          Phần

          là câu hỏi tu từ liên hoàn: đêm vàng còn đâu, ngày mưa còn đâu, bình minh còn đâu… tạo nên màu da diết, xao xuyến. Đặt câu hỏi này là một cách gợi nhớ và tiếc nuối quá khứ vàng son, huy hoàng. Quá nhiều kỷ niệm và tiếc nuối, dùng màu và ánh sáng để vẽ nên một bức tranh cuộn: đêm vàng, trăng tan, mưa tràn, cây xanh tắm nắng, chim hót trong núi… quá khứ đẹp hơn, rực rỡ hơn , bây giờ càng đau đớn hơn. Xưa đấu tranh, nay tù tội. Than ôi, những ngày vinh quang đã qua. Khổ thơ là bức tranh đẹp nhất trong tác phẩm, giàu ngôn ngữ, hình ảnh, màu sắc và âm thanh. Âm nhạc thay đổi linh hoạt, đôi khi du dương và đôi khi dữ dội. Những câu hỏi tu từ và cách dùng điệp ngữ khéo léo thể hiện nỗi đau bị tước đoạt tự do và khát vọng thoát ra mãnh liệt.

          Trở về thực tại, hổ đau và hận hơn những cảnh đạo đức giả, tầm thường:

          Bây giờ tôi mang trong mình hàng ngàn mối hận…một nơi tăm tối, cao quý trong một thiên niên kỷ

          Phong cảnh hư ảo, cỏ cây hoa lá chăm sóc, gò đất thấp bí ẩn đều thua kém vùng hoang vu rộng lớn. Chính vì sự đạo đức giả của khung cảnh đó lại càng làm cho Tiger đau khổ hơn, bởi khung cảnh đó không xứng đáng với một vị vua sơn lâm như Tiger. Khổ thơ cuối đầy phẫn uất, chua xót và nhận thức rõ ràng rằng ta sẽ không bao giờ thấy được nơi ấy, chỉ còn hòa vào trong giấc mơ: “Biết đâu trong những ngày buồn tẻ/Tôi đang theo đuổi một giấc mơ lớn/Hãy để tôi Hồn phẳng lặng gần em/ Ôi cảnh rừng khiếp quá!”. Đoạn thơ kết thúc với một thông điệp xót xa, trăn trở đi sâu vào tâm trí người đọc khiến ta mãi bị cuốn vào niềm khao khát tự do, khát khao được sống nơi hoang dã không chỉ của loài hổ mà của cả dân tộc Việt Nam. thời gian đó.

          Mượn lời con cọp trong vườn bách thú, thế giới nói lên nỗi niềm của người dân Việt Nam trong thời kỳ nước mất nhà tan. Vì vậy, tiếng lòng của hổ cũng là tiếng nói của nhân dân nước ta lúc bấy giờ. Cái hay và giá trị sâu sắc của Hồi ký ở rừng là ở đó.

          Phân tích bài thơ Rừng núi của Lữ – Văn mẫu 4

          10 câu thơ này là những câu hay nhất trong bài thơ “Yi Lâm”:

          “Còn đâu đêm bên sông, nơi ta say trăng say. Còn đâu chiều nhuốm máu sau rừng, nơi nắng cháy chờ tàn, cho ta cất đi bí mật của riêng mình—ôi ! Đâu rồi một thời huy hoàng?”

          Hồi tưởng về một thời vàng son, một thời huy hoàng, bỗng nhiên chúa sơn lâm chợt tỉnh giấc, trở về thực tại với chiếc lồng sắt, vô cùng đau đớn và cay đắng. Tiếng hổ gầm như long trời lở đất. Sự kết hợp giữa câu cảm thán và câu hỏi tu từ, vang vọng cả một dòng thơ, là lời cảm thán về “sự tích thiêng liêng” của một nhân vật phi thường đã lưu lạc nơi đây, đồng thời cũng là lời cảm thán của lớp người khao khát tự do trong thời đại ấy :

          “Này! Thịnh vượng ở đâu vậy?” Lúc này trong lòng ta oán hận rất nhiều.

          Trở về với nỗi buồn và hoài niệm của “Thủy cảnh tráng lệ”. Chỉ có thể gửi một thông điệp tha thiết và băn khoăn:

          “Ôi cảnh rừng đáng sợ của tôi!”

          “Nhớ rừng” là một bài thơ tuyệt vời. Nó đã được liệt kê là mười bài thơ mới hàng đầu. Hình ảnh tuyệt đẹp. Cách diễn đạt và sử dụng ngôn ngữ biến hóa. Nhạc hợp âm và nhạc đa âm tạo nên những tiết tấu du dương. Thơ tả nhạc như quyến rũ, làm say đắm hồn ta.

          Hình ảnh chúa sơn lâm hoài niệm về rừng đã được nhiều “lớp sóng” nói đến. Trong nỗi đau yếu cơ, mất đi niềm tự hào, kiêu hãnh. Bài thơ này như một lời nhắn nhủ lòng yêu nước. Tư tưởng lớn nhất của bài thơ này là nói lên cái giá của tự do và khát vọng tự do.

          ….

          >>Tải tệp xuống để tham khảo các ví dụ còn lại!

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục