Văn mẫu lớp 10: Đóng vai Mị Châu kể lại truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy Dàn ý & 8 bài văn hay lớp 10

Văn mẫu lớp 10: Đóng vai Mị Châu kể lại truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy Dàn ý & 8 bài văn hay lớp 10

Hóa thân thành mị châu và kể lại câu chuyện

trong thuy as me chau kể lại chuyện an dương vương và mỹ châu gồm dàn ý chi tiết và 8 bài văn mẫu hay nhất.

Bạn Đang Xem: Văn mẫu lớp 10: Đóng vai Mị Châu kể lại truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy Dàn ý & 8 bài văn hay lớp 10

Thông qua 8 bài văn mẫu kể về nhân vật tôi châu kể chuyện an dương vương và tôi châu trong nước giúp các em học sinh lớp 10 có thêm tài liệu tham khảo, trau dồi vốn từ vựng đồng thời củng cố kiến ​​thức đã học hơn. viết ngày một tốt hơn. Ngoài ra các bạn có thể tham khảo thêm nhiều bài viết hay khác tại chuyên mục 10. Tôi chúc bạn thành công trong học tập của bạn.

dàn ý viết bài văn đóng vai tôi kể lại câu chuyện

1. Giới thiệu: Tự giới thiệu và những lỗi lầm không thể tha thứ

2. Nội dung bài đăng

– Giới thiệu về an duong vuong và xây thành

  • an duong vuong là cha tôi. Ông không chỉ là người cha yêu con mà còn là vị vua tài ba, tài giỏi, yêu nước thương dân. Ông luôn làm tròn nhiệm vụ của mình và luôn nỗ lực hết mình để dân giàu, nước mạnh, để nhân dân có cuộc sống tốt đẹp.
  • Vì vậy, cha tôi đã đề xuất ý tưởng xây tường thành trên đất Việt Tông. Tuy nhiên, công việc vẫn chưa được thực hiện. Xây đến đâu thì đổ đến đó. Cha tôi rất buồn. Là một công chúa, tôi không thể ngồi yên. Cứ tiếp tục như vậy thì vật liệu xây dựng sẽ ít đi, nhân lực sẽ nhàm chán, làm mãi không xong
  • May mắn thay, một hôm có rùa vàng xuất hiện giúp đỡ. Không chỉ vậy, khi cha tôi hỏi làm thế nào để bảo vệ đất nước chống lại kẻ thù, rùa tiếp tục cho chúng tôi lời khuyên và cho chúng tôi chiếc nỏ thần.
  • Nhờ có nỏ thần, trận nào bạn cũng đánh thắng, đẩy lùi giặc ngoại xâm. Đất nước có tâm không dám coi thường…
  • – Kể về bi kịch cuộc đời bạn

    • Nhưng hòa bình không kéo dài lâu, và tất cả là lỗi của tôi.
    • Ngày hôm đó, sau khi Wanda thua, anh ấy đã cử người đến cầu hôn tôi bằng nước nghiêm túc. Bản thân tôi đã yêu vẻ đẹp trai của anh ấy, và bố tôi đã đồng ý kết hôn. Những cuộc hôn nhân như vậy là cố định. Sau này nghĩ lại tôi thấy xấu hổ lắm, nhưng với bố tôi đó là sự ân hận muộn màng
    • Sau một thời gian quen biết nhau, tôi và Trọng Thủy có cảm giác rất thân thiết và ấm áp. Tôi yêu anh ấy tha thiết, và anh ấy cũng vậy. Một ngày nọ, con kỳ lân hỏi anh ta tại sao anh ta thắng nhanh như vậy. Tôi đã nói tất cả những điều này vì lợi ích của sự tin tưởng. Sau đó, anh ấy nói rằng anh ấy tò mò muốn xem chiếc nỏ. Tôi không coi anh ta là người ngoài nên dẫn anh ta đi xem một chút. Đọc xong quay lại chỉ nghĩ thôi cũng thấy yên tâm hơn
    • Kể lại cuộc nói chuyện giữa Châu tôi và Trọng Thủy trước khi ra nước ngoài
    • Cuộc chiến tiếp theo
    • – kết thúc mọi thứ

      • Bố đưa tôi đi biển. Lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả, còn ngây thơ cho rằng sư phụ không phản bội mình nên dọc đường ném lông ngỗng làm dấu. Có ai ngờ rằng chiêu này lại là đòn chí mạng cướp đi sinh mạng và danh dự của tôi.
      • Ra đến bãi biển, gặp rùa vàng, cha giận -> chặt đầu
      • Lúc đó tôi vừa sợ vừa hối hận, nhìn lại quá khứ chỉ muốn quay lại và bù đắp tất cả. Tuy nhiên, điều đó là không thể. Trước mặt tôi là người cha dịu dàng và yêu thương, người sắp chém một nhát dao lạnh lùng trên đầu tôi….
      • – Sau khi tôi chết

        Cuối bài:Nỗi ân hận và ước nguyện làm lại của nước Mỹ, lời khuyên cho mọi người

        Đóng vai tôi và kể chuyện – Mẫu 1

        Ta là châu của ta, con gái vua an duong vuong. Tôi nhận được tình yêu thương lớn nhất từ ​​​​cha tôi, nhưng cũng gây ra tổn hại lớn cho cha tôi và đất nước vì sự ngây thơ và không tin tưởng vào con người của tôi. Câu chuyện của tôi là một bài học đắt giá để mọi người lấy đó làm lời cảnh báo cần đề cao cảnh giác. Cho đến tận bây giờ, cảm giác đau đớn khi bị phản bội vẫn còn đeo đẳng.

        Sau khi giúp cha tôi xây dựng lâu đài cổ, Jin Guishen đã đưa một chiếc đinh của mình cho cha tôi để dùng làm nỏ bảo vệ lâu đài. Theo lời Chúa chỉ dẫn, cung nỏ làm bằng móng vuốt của Chúa sẽ là loại nỏ có thể tiêu diệt hàng nghìn quân địch chỉ bằng một phát bắn. Cha của anh ta đã chọn Cao Luo, một người chế tạo nỏ có tay nghề cao trong số các thuộc hạ của mình, và trao cho anh ta một chiếc nỏ thần. Phải mất nhiều ngày để hoàn thành. Chiếc nỏ này rất to và cứng, khác với những chiếc nỏ thông thường, phải có đôi tay khỏe mới nhấc lên được. Cha rất thích chiếc nỏ thần này, và nó luôn được treo ở đầu giường.

        Khi ấy, vua Nam Hải được triệu về, mấy lần dẫn quân sang cướp nước Âu Lạc, nhưng vì cha tôi có nỏ thần nên nhiều người bị chết và bị thương ở Biển Đông nên Tôi đã phải chờ cơ hội thích hợp. Triệu Đà thấy dùng binh không được bèn xin giảng hòa với vua cha, sai con là Chung Thụy đi tìm người thân, với ý định tìm cách phá nỏ thần. Tôi chỉ biết chuyện với cha tôi khi đội quân xung phong sang một bên và nỏ thần bị hỏng. Trong những ngày rong ruổi cầu hòa, anh gặp em. Khi ấy, tôi còn là một thiếu nữ, một thiếu nữ có hàng lông mày đẹp. Gia Cát Lượng yêu tôi, và tôi dần dần yêu anh ấy. Dần dần họ trở nên thân thiết, và không có nơi nào trong lâu đài mà anh không dẫn cậu đi xem. Cha tôi không chút nghi ngờ. Thấy đôi trẻ ăn ý, vua liền gả em cho vua. Anh ấy sống với tôi trong cung điện. Vào một đêm trăng sao, trong câu chuyện tỷ tỷ, Đại Thủy hỏi: Em ơi, Âu Nhạc có bí mật gì không ai phá được? Tôi ngây thơ trả lời:

        – Có bí quyết gì? Thành Âu Lạc cao, hào sâu, nỏ thần bắn vạn địch, ai địch nổi?

        Anh ấy xin được xem chiếc nỏ. Không do dự, tôi ngây thơ chạy đến bên giường cha, lấy nỏ thần ra đưa cho chồng xem, đồng thời cho ông xem đòn bẩy, chính là thần giáp quý giá, và dạy Zhong Cui cách bắn. Anh nghiêm trang lắng nghe, nhìn cái đu, nhìn cái nỏ hồi lâu rồi trao cho tôi cất đi.

        Sau đó, Trọng Thụy xin phép cha trở lại Biển Đông, Trọng Thụy kể cho Triệu Đà nghe về chiếc nỏ thần. Da cử một người hầu chuyên chế tạo nỏ, và làm ra một chiếc nỏ y hệt của An Dương vương. Thu dọn chiếc váy giả xong, tôi trịnh trọng giấu vào trong áo rồi trở về Âu Lạc. Trong lúc bố không để ý, Trọng Thụy đã lấy trộm nỏ thần.

        Trương Thụy nói dối việc ra bắc thăm cha với lý do “nghĩa cha mẹ không bỏ được”. Tôi buồn và im lặng, nghiêm trang nói tiếp: Bây giờ chúng ta sắp phải xa nhau, không biết bao giờ mới gặp lại! Trong trường hợp xảy ra tai nạn quân sự, ai biết tìm nó ở đâu?

        Tôi đã tin anh ấy ngay lập tức, trái tim tôi đau đớn:

        – Tôi có một chiếc áo lông ngỗng, dù chạy hướng nào, ngã ba đường tôi cũng ném lông ngỗng, bạn đuổi theo lông ngỗng mà chạy đi tìm.

        Trở về đất Nam Hải, vua trao vuốt rùa vàng cho vua cha. Chỉ vài ngày sau, Wanda được lệnh đem quân đánh Âu Lạc. Nghe tin, cha tôi bần thần với chiếc nỏ thần trên tay. Khi quân giặc đến gần lòng thành, cha sai nỏ thần bắn nhưng không được. Triệu quân xông vào cửa ải. Bố vội lên ngựa, để tôi ngồi sau lưng rồi chạy ra cửa sau.

        Con ngồi trên lưng bố bứt lông ngỗng trên áo rắc xuống đường.

        Vó ngựa ngày đêm chạy về núi đêm bên biển. Hai cha con định xuống ngựa ngồi nghỉ thì quân địch ập đến. Người cha không còn cách nào trốn thoát nên đã chạy ra biển và cầu xin sự giúp đỡ của Thần Jingui. Cha tôi vừa tuyên thệ xong thì một trận bụi mù bay lên, rung chuyển cả núi rừng. kim quy hiện lên nói với cha:

        – Đằng sau là quân thù!

        Cha tỉnh dậy, con cũng đau đớn nhận ra hoàn cảnh của mình, con nguyện chết để chuộc tội. Tuy nhiên, trái tim tôi không phải là không hối tiếc. Tôi tự trách mình đã gây mất nước, lợi dụng tình yêu của tôi.

        Từ câu chuyện của chính mình, tôi khuyên các bạn đừng mù quáng đánh mất mình khi yêu, đừng để sai lầm của bản thân gây mất mát, đau thương cho người khác. Tôi cố gắng làm điều thiện để chuộc lại những tội lỗi mình đã phạm.

        Đóng vai tôi và kể chuyện – Mô hình 2

        Được biết đến là một cô gái có khí chất dịu dàng, đoan trang đoan trang, khuôn mặt có nét đẹp trời ban. Ta – mỹ nữ của ta là con gái yêu của vua hưng an duong vuong. Vì ngây thơ, không biết âm mưu của địch, tôi đã bị lừa và mang tội phản quốc. Đối với tôi, đó là một bài học suốt đời và là một bài học mà tôi vô cùng hối hận.

        Cha tôi là một vị vua yêu nước, thương dân. Ông đã cố gắng bằng mọi cách để bảo vệ đất nước và làm cho cuộc sống của mọi người được bình yên. Vì vậy, ông quyết định xây lâu đài trên đất Việt. Nhưng không hiểu sao khi cha tôi cử người đến lấp đất thì ở đó bị sạt lở, việc xây dựng không thành. Vì vậy, tôi quyết định tạo một diễn đàn và nhờ các vị thần giúp đỡ. Cuối cùng, một con rùa vàng từ phía đông đến, tự xưng là thần vàng và cao quý, biết rằng trời đất đã được cứu rỗi, và giúp cha tôi xây dựng thành phố. Nửa tháng sau, một tòa thành uy nghiêm vững chãi sừng sững giữa trời, trong niềm hân hoan cổ vũ của quân vương, quần thần và nhân dân. Ba năm sau, rùa vàng rời hoàng cung. Trước khi đi, Jin Guishen đã đưa cho cha tôi một móng vuốt và yêu cầu ông làm một chiếc nỏ. Giặc đến, chỉ cần nhắm vào giặc mà bắn, vận nước sẽ trường tồn. Nhà vua sai những người bắn nỏ giỏi nhất của mình làm một chiếc nỏ lớn, rồi dùng móng rùa làm mái chèo.

        Wanda đi xâm chiếm vương quốc phía nam. Vua cha tôi có cơ hội sử dụng thần “Emmanuel Jin Kui” do rùa vàng ban cho. Quả thật, chiếc nỏ thần đã phát huy tác dụng một cách kỳ diệu. Chỉ với một phát súng, hàng nghìn quân địch đã gục ngã. Đất nước của chúng tôi đã thắng một trận thắng lớn và ăn mừng. Wan Da mất lòng tuân theo và phải kiện để được hòa bình. Cha tôi chấp nhận yêu cầu hòa bình. Có thể đó là một sai lầm rất lớn trong đời anh.

        Cách đây không lâu, người mà Wanda cầu hôn tôi cho con trai là Trọng Thủy. Vẻ ngoài điển trai và sức hút mạnh mẽ của anh khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cha tôi cũng vậy, ông đã chấp nhận lời cầu hôn từ kẻ thù của mình. Không những thế, ông còn để kẻ thù vào nhà mình và sống trong đó như một kẻ “nuôi ong tay áo” mà không hay biết.

        Sau một thời gian chung sống, tôi thấy mình yêu anh ấy hết mực và tin tưởng anh ấy hoàn toàn, anh ấy cũng vậy. Từ lời nói và hành động của anh ấy, tôi có thể cảm nhận được tình yêu của anh ấy. Một đêm, anh ngắm nhìn những bông hoa trong vườn và khẽ hỏi về quá khứ. Tại sao bố lại trúng số độc đắc trong tích tắc như vậy? Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã kể cho người chồng thân yêu của mình toàn bộ câu chuyện. Sau đó, anh ta nói rằng sự tò mò của anh ta không được thỏa mãn và yêu cầu được xem chiếc nỏ thần. Vì người thân của anh ấy, tôi đã bí mật dẫn anh ấy đến nơi giấu nỏ. Xem xong, tôi cùng anh lên phòng, không biết chuyện gì xảy ra.

        Vài ngày sau, cô ấy đột nhiên đến gặp tôi và nói: “Tình nghĩa vợ chồng không được quên, nghĩa là cha mẹ không được bỏ rơi con. Bây giờ con ra bắc thăm cha. Nếu hai Ngày mai nước nhà tương tranh, nam bắc cách biệt, xin nàng điều gì?” Tôi nghẹn ngào trả lời: “Cô gái, nếu gặp cảnh chia ly, em sẽ buồn. Anh có chiếc áo lông ngỗng thường mặc. trên người tôi. Dù đi đâu tôi cũng sẽ nhổ lông ngỗng rắc nơi ngã tư để làm dấu. Chúng ta sẽ cứu lấy nhau.

        Xem Thêm: Công thức tính diện tích, thể tích khối cầu (hình cầu) 2023

        Sáng sớm hôm sau nước mới về. Tôi ở nhà đợi tin, chờ chồng, anh không về mà quân giặc kéo đến. Vì cha tôi chủ quan có nỏ thần nên ông ngồi đánh cờ một cách bình tĩnh, không hề lo lắng về sự tấn công của kẻ thù. Khi tôi rút nỏ ra, nỏ thần dường như đã thất bại. Anh không kịp phản ứng chỉ còn biết cứu mạng. Người cha chỉ biết bất lực nhìn nước mất nhà tan, tan đàn xẻ nghé. Tuy nhiên, người cha không quên cô con gái yêu của mình. Cha tôi đặt tôi lên lưng ngựa và chạy về phía nam theo ông. Cuối cùng, không còn lối thoát, cha cậu đã nhờ đến sự giúp đỡ của rùa vàng. Rùa xuất hiện và nói: “Kẻ ngồi sau bạn là kẻ thù”. Khi cha tôi nghe điều này, ông đã rất tức giận và rút kiếm và muốn chặt đầu tôi.

        Trước khi chết, tôi có lời thề: “Con là con gái, nếu trái ý cha mà giết cha, con sẽ chết thành cát bụi, nhưng nếu lòng trung thành bị thế gian lừa dối, con sẽ thành ngọc và rửa sạch nỗi nhục hận.” .” Thế là tôi giận dữ bỏ đi, tự trách mình coi kẻ thù như bạn bè. Thật đáng tiếc khi tôi không thể nghĩ ra một bậc thầy có thể thay đổi nỏ. Tôi đã không nhận ra những gì anh ấy đang che giấu cho đến khi tôi về nhà. Bây giờ, khi bi kịch ập đến, sớm muộn gì tôi cũng nhận ra điều đó.

        Khi ta chết, máu ta chảy xuống biển, trai ta ăn thành ngọc trai. Gia Cát Lượng tìm xác ta dọc theo lông ngỗng, đem về thành chôn cất. Xương tôi hóa thành ngọc. Chẳng mấy chốc, vì thương hại tôi, anh ta nhìn thấy bóng tối và gieo mình xuống giếng. Về sau, người ta vớt ngọc trai ngoài biển đem rửa sạch bằng nước giếng, ngọc trai càng sáng hơn. Đó là minh chứng cho tình yêu trong sáng và tàn bạo của tôi và anh. Nếu không vì ảnh hưởng của chiến tranh, chúng tôi đã có một mối quan hệ tuyệt vời. Tôi là phụ nữ nhưng lại phải chịu nỗi đau mất đi gia đình và tình yêu. Điều này là quá đắt đối với đất nước và đất nước của tôi.

        Từ câu chuyện đau lòng của mình, tôi khuyên các bạn hãy cảnh giác với các thế lực thù địch luôn lũng đoạn dân tộc ta. Chúng ta phải luôn sẵn sàng chiến đấu để bi kịch không tái diễn. Bởi vì chiến tranh làm cho cuộc sống của mọi người trở nên khốn khổ. Đó cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi chúng ta đối với đất nước.

        Đóng vai người kể chuyện má tôi – Mẫu 3

        Mỗi chúng ta được sinh ra với một sứ mệnh. Tôi sinh ra để làm công chúa được vua và thần dân yêu quý. Nhưng chúng ta đã không làm tròn nhiệm vụ của mình, đẩy nhân dân đến chỗ khốn cùng khốn khổ và trở thành tội đồ của quốc gia. Ta là con gái vua mỹ châu – an duong vuong. Sai lầm của tôi là câu chuyện của cha tôi, tôi và trong thủy.

        Ông cha ta kế thừa sự nghiệp của mười tám vị vua anh hùng đã dựng nước và giữ nước, đánh tan năm vạn quân xâm lược; Cha sớm bắt tay vào xây dựng thành phố, nhưng kỳ lạ thay, ngày và đêm lại rơi xuống mà không bao giờ hoàn thành. Ông sai quan lập đàn, cầu trời phù hộ. Ngày mồng bảy tháng ba năm ấy, y nói rằng nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, chống gậy trúc chậm rãi đi từ phía đông đến cửa thành, ngửa cổ thở dài nói: “Building this city, you know how to build it. Build this city. It will never be done!”. Người cha mừng rỡ, đưa ông lão vào cung, cung kính hỏi tại sao lâu đài lại sụp đổ, ông lão đáp: “Thanh Giang sai sứ đến cùng vua xây dựng, rồi sẽ xong”. p>| Con rùa vàng đã giúp cha tôi đuổi quỷ, và ông đã không rời đi cho đến khi ông xây dựng thành phố trong ba năm. Cha tôi luôn quan tâm đến sự bình yên của người dân, khi ra đi, ông nói: “Tạ ơn Chúa, thành phố này đã được xây dựng, nếu ngày nay có kẻ thù ngoại bang, chúng ta phải đi đâu?”. Con rùa vàng rút một móng đưa cho ba tôi làm nỏ, giặc đến thì muốn bắn, chẳng sợ gì cả. Nói xong, rùa vàng quay trở lại biển Hoa Đông. Theo lệnh của cha mình, ông đã gửi Jun Caohe tài năng để chế tạo một chiếc nỏ lớn gọi là Nỏ thần Jinkui với móng rùa vàng làm mái chèo.

        Lúc bấy giờ ở vùng đất Nam Hải, có Vạn Đạt làm vua, nhiều lần dẫn quân sang cướp đất Âu Lệ. Vạn Đại nhất thời không nhúc nhích. Sau đó, tôi thấy anh ta xin làm hòa với cha mình, gửi đứa con trai bị bệnh nặng của mình đến cầu nguyện cho cơ thể tôi. Mãi cho đến khi quân Thổ rút sang một bên và nỏ thần hỏng, chúng tôi mới biết mục đích của hắn là phá hủy nỏ thần.

        Trương Thụy quen tôi khi tôi còn là cô tiểu thư mắt phượng. Gia Cát Lượng đem lòng yêu mến chúng tôi, dần dần chúng tôi có cảm tình với nhau. Chúng tôi dần thân thiết, tôi đưa anh đi khắp mọi ngóc ngách của thành phố. Cha tôi không chút nghi ngờ. Sau một thời gian, vua cha liền gả em cho vua. Anh ta không trở về nhà mà sống trong cung điện của cha mình và sống cùng nhau. Một đêm, trong thủy chợt hỏi tôi:

        – Cô ơi, nước Âu Lạc có bí quyết gì mà không ai địch nổi không?

        Chúng tôi không để ý lắm, vô tư thôi :

        Xem Thêm : Văn mẫu lớp 6: Cảm nghĩ về ngày đầu tiên bước chân vào trường THCS (11 mẫu) Bài văn mẫu cảm nghĩ về ngày đầu tiên bước vào trường THCS

        – Chả có gì bí mật, Âu Lạc có lũy cao, hào sâu, có nỏ thần bắn vạn quân địch, không ai địch nổi!

        Thấy ông ngạc nhiên, tôi hỏi ông, tưởng ông chưa từng nghe đến cái tên Nỏ Thần nên tôi ngây thơ chạy đến bên giường cha ông, lấy chiếc Nỏ Thần ra cho ông xem nó đang vẫy cái gì. móng chân thần kim quy, dạy trong thủy bắn. Anh nghiêm trang lắng nghe, nhìn hồi lâu thanh giằng và khung của nó rồi đưa cho tôi cất đi.

        Không lâu sau, Trọng Thụy xin phép cha trở lại Biển Đông. Tôi vui mừng khôn xiết khi lực hấp dẫn quay trở lại. Thấy vậy, người cha liền sai đầy tớ tổ chức tiệc linh đình để hai cha con cùng chung vui. Chú Zhuang nên uống có chừng mực, bố con tôi đều say. Hôm sau, thấy anh đứng ngồi không yên, tôi hỏi:

        ——Hình như anh ấy có suy nghĩ gì đó?

        Nước mạnh Trả lời:

        – Con đi, cha bảo con về ngay, về phương bắc, phương bắc xa lắm.

        Tôi lắng nghe, buồn và im lặng. Trọng thủy nói tiếp:

        – Giờ đây chúng ta sắp phải xa nhau, không biết bao giờ mới gặp lại! Trong trường hợp xảy ra tai nạn quân sự, ai biết tìm nó ở đâu?

        Tôi đã tin anh và đau đớn trả lời:

        – Tôi có một chiếc áo len lông ngỗng, chạy hướng nào tôi cũng ném lông ngỗng xuống đường, anh cứ đuổi theo lông ngỗng mà tìm.

        Nói xong tôi bật khóc vì nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

        Chỉ vài ngày sau khi Chongshui rời đi, Wanwanda bất ngờ dẫn quân đến đánh. Khi biết tin, cha anh đã cầm chiếc nỏ thần và phòng bị. Quân giặc tiến sát vào lòng, cha tôi rút nỏ thần ra bắn nhưng không được nữa. Triệu quân xông vào cửa ải. Bố nhanh chóng lên ngựa, để tôi ngồi sau lưng rồi phi ra cửa sau. Ngồi trên lưng cha, nhớ lời thề non hẹn biển, tôi bứt lông ngỗng trên áo rải xuống đường.

        Đường núi gập ghềnh hiểm trở, ngày đêm vó ngựa chạy đến bên biển Yeshan. Hai cha con định xuống ngựa nằm nghỉ một lát thì quân địch ập đến. Nhưng với con đường núi quanh co dốc ngược và màn đêm buông xuống, không còn nơi nào để đi, Cha lập tức quay ra đảo và cầu xin Thần Jin-kui giúp đỡ. Cha tôi vừa tuyên thệ xong thì một trận bụi mù bay lên, rung chuyển cả núi rừng. kim quy hiện lên nói với cha:

        – Giặc sau lưng vua!

        Cha tôi quay lại nhìn tôi. Ngay lúc đó, tôi cũng đau đớn hiểu ra sự việc. Hóa ra cầu thân là một âm mưu. Trọng Thụy đổi nỏ thần nên nỏ mới của cha không còn tác dụng. Chàng về báo tin cho cha dẫn quân đánh Âu Lạc. Bao nhiêu khúc mắc sẽ được bật mí ngay bây giờ. Nhưng đã quá muộn, cha tôi rút kiếm ra và chém tôi. Nỗi đau thể xác còn khủng khiếp hơn nỗi đau tinh thần. Chúng con nhìn bóng cha bước xuống biển mà lòng tràn đầy ân hận về tội ác mà chúng con đã gây ra cho cha và những người dân vô tội. Tôi thầm cầu nguyện cho cha tôi được bình an vì tất cả những lỗi lầm mà tôi đã gây ra, và tôi sẵn sàng gánh chịu mọi hình phạt. Còn thủy chung chỉ là tình yêu oan trái mà thôi.

        Đóng vai người kể chuyện tôi chau – Mẫu 4

        “Tôi đã từng kể một câu chuyện, trái tim tôi đặt nhầm chỗ, đặt nó lên đầu, vô tình trao vào tay kẻ thù, và tôi bị dìm xuống biển sâu.”

        Đó là một bài thơ trong đó người sau kể về tai họa của tôi. Ta là châu của ta, con gái vua an duong vuong. Anh ấy yêu tôi tha thiết và cưng chiều con gái anh ấy. Nhưng vì sự ngu xuẩn của bản thân mà trở thành tội đồ của cả nước, bị coi là bài học đắt giá cho hậu thế. Một bảo vật thần kỳ – chiếc nỏ thần và câu chuyện về người đàn ông cả tin mà tôi yêu đã dạy cho tôi một bài học cuộc sống lớn.

        Năm ấy cha xây tòa thành cổ, xây lâu rồi mà vẫn sập. Trong thời điểm khó khăn đó, may mắn thay, với sự giúp đỡ của Jin Guishen, cha tôi đã đặt ra một mục tiêu vững chắc và đào một cái rãnh sâu. Chúa thậm chí còn ban cho bố tôi một chiếc đinh của chính ông ấy để làm nỏ thần. Nhờ có thêm móng vuốt sẽ giúp tăng sức mạnh của nỏ lên gấp vạn lần, bắn trăm phát, trăm trúng trăm, diệt vạn quân địch. Cha giao nhiệm vụ chế tạo nỏ thần cho một người có tay nghề cao tên là Cao He. Sau khi được chế tác cẩn thận, chiếc nỏ thần đã trở thành báu vật và luôn được cha ông giữ bên mình.

        Lúc bấy giờ, Nam Hải Wanda luôn muốn xâm chiếm Âu Lạc, nhưng lần nào cũng đem quân đi đánh đều bị vua cha đánh bại. Vạn Đại không bỏ cuộc, hắn tìm cách khác, mượn con trai cầu phúc, tìm cách bẻ nỏ của cha ta, cùng cha làm hòa. Trong những ngày hòa bình và thịnh vượng, anh gặp tôi và yêu tôi. Khi đó tôi còn là một thiếu nữ, người ta nói cô là công chúa xinh đẹp có đôi mắt phượng. Dần dần, tôi cũng yêu Gia Cát Lượng, và cha tôi đồng ý gả tôi cho anh ấy mà không nghi ngờ gì trong lòng. Sau đó ông đến cung điện Âu Lạc. Một đêm nọ, hai chúng tôi đang đi dạo dưới ánh trăng vàng, anh hỏi tôi một câu: “Cô ơi, Âu Lạc có bí quyết gì mà không ai địch nổi không?”. “

        Trọng Thụy muốn xem bảo vật, ta không chút do dự đưa nỏ cho hắn xem, cho hắn xem bí mật của nỏ, dạy hắn cách sử dụng. Anh xem kỹ nỏ, nghe lời tôi, để đúng nơi quy định.

        Không lâu sau, anh xin phép cha, quay trở lại Biển Đông, kể hết mọi chuyện cho Triệu Đà và tự mình làm chiếc nỏ thần tương tự để đổi lấy chiếc nỏ thật của cha mình. Về nước Âu Lạc, cha mở tiệc ăn mừng, rót rượu cho cha say, rồi trao nỏ. Hôm sau thấy chồng có vẻ băn khoăn, tôi hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì thế?” Anh đáp: “Cha bảo anh về bắc ngay, Bắc xa lắm, bây giờ mình xa rồi. đi. Không biết khi nào gặp lại. Đang tìm cô ấy?” “Ta cũng buồn lắm, ta nói ta có một cái áo lông ngỗng, ta sẽ quăng lông lung tung, ngươi lần theo dấu vết mà tìm.

        Xem Thêm: Vẻ đẹp lao động của người Việt Nam giành giải nhất cuộc thi ảnh

        Khi đến Biển Đông, lập tức trao nỏ thần cho cha, Triệu Đại Liên vội vàng cử quân đi đánh. Cha vẫn dựa vào chiếc nỏ thần mà không phòng bị, nhưng khi phát hiện ra nỏ thần đã mất, kẻ thù đã rắp tâm. Cha vội vàng lên ngựa, dắt tôi ngồi sau, còn tôi dại dột ném lông ngỗng xuống đường. Cha thấy địch vẫn đuổi theo mình. Thấy rằng con đường núi quanh co và không có cách nào để đi, anh đã cầu nguyện Thần Jingui giúp đỡ. Chúa bảo cha: “Giặc ở sau lưng vua!”

        Cha nhận ra, tôi cũng thế, đau đớn biết mình ngu, tôi chấp nhận cái chết. Xin lỗi, tôi rất ghét bản thân mình. Chính tôi là nguyên nhân của đất bị mất. Tôi chịu trách nhiệm rất nhiều về việc tại sao họ lại lợi dụng lòng tin của tôi, tại sao họ lại lừa dối tôi. Gia Cát Lượng yêu ta đến thế, vẫn cưỡi ngựa đến tìm ta, thấy ta đau đớn đến phát khóc thảm thiết. Anh ta chôn xác tôi trong thành, rồi tự sát ở cái giếng nơi tôi tắm.

        Tôi cũng nhận ra rằng vợ chồng tôi cũng là nạn nhân của cuộc chiến này. Từ câu chuyện của em là những bài học quý giá để cảnh giác sau này. Và tôi muốn nói thêm một điều: Hãy yêu thương nhau và đừng thù hận.

        Đóng vai tôi và kể chuyện – Mô hình 5

        Có một tiếng vọng rất lớn trong không gian tối tăm, mắt tôi đang cố tìm kiếm một tia sáng giữa không gian tối tăm này, tôi đang bước đi nhẹ nhàng, nhưng tôi cảm thấy có gì đó, một thứ gì đó muốn bắt lấy chân tôi. Đột nhiên, ánh đèn rực rỡ làm chói mắt tôi, ánh lửa sáng lập lòe hai bên, và trước mặt tôi là một con đường thẳng tắp không lối đi.

        Đột nhiên có một giọng nói phía sau khiến tôi hoảng hồn.

        – Nhanh lên linh hồn đó.

        Một người lạ đến gần tôi và đẩy tôi về phía trước. Hắn đi không bao lâu, khắp nơi vang lên tiếng nói.

        – Ác thần từ đâu tới, ngày mai sẽ lộ rõ ​​họ tên, vì sao lại nhập vào Âm Thể?

        Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng khi bị chân đập mạnh vào chân.

        – Quỳ xuống xưng tội.

        Tôi đã phải quỳ xuống và kể câu chuyện của mình cho một người mà tôi không thể gặp mặt.

        Tôi chưa kịp mím môi, cảnh tượng đột ngột thay đổi. Tất cả quay trở lại Khu vườn Hoàng gia, cùng một khung cảnh cây cối nở hoa trên nền trời trong xanh và màu hồng, và con chim hoàng yến của tôi hót véo von khoe bộ lông tơ của nó. Nước mắt tôi lại rơi, nhưng nước mắt không chảy ra, chúng bốc hơi vào bầu trời.

        – Con ơi… Giọng nói của bố lại làm tôi vui lên, tôi định chạy đến bên bố. Châu của tôi hiện lên, là tôi hay ảo giác, tôi chạy lại và một cô giúp việc đi ngang qua khiến tôi bất ngờ và suy nghĩ.

        – Châu ơi, anh muốn tìm cho em một nơi tin tưởng, anh già rồi, đất nước này cần người lãnh đạo, em… em nghĩ sao. Tôi vội đáp: Con xin vâng theo ý cha… Cha vui mừng khôn xiết, như trút được gánh nặng trong lòng.

        -Người đâu… Kêu nước lớn vào… Một anh đẹp trai từ xa bước vào. Trân trọng người khiến trái tim mình loạn nhịp. Tôi ngượng ngùng nấp sau lưng bố.

        – Thần đưa công chúa đến gặp hoàng thượng. Tôi cũng đứng ngoài nhìn rõ mặt anh.

        – Haha con ta đồng ý rồi, mày về thưa với cha mày chọn ngày lành tháng tốt về đây làm rể tao đi.. Cúi đầu tạ ơn mày đã ra mặt, tao phải vất vả mới được theo sát. Tìm hiểu anh ấy tốt hơn.

        -Em cũng nên chuẩn bị gả chồng đi, anh chỉ biết lặng nhìn anh biến mất.

        Tôi buồn nhưng cũng thấy choáng ngợp vì cuộc hôn nhân giữa hai nước đến quá nhanh và rầm rộ như vậy. Tôi và chồng tôi đã kết hôn, và hòa bình giữa hai nước đã được thiết lập, tôi hy vọng loạt sự việc này có thể chấm dứt ân oán giữa hai nước, khi cuộc chiến dưới chân sừng sững thực sự khốc liệt, nó khiến tôi sợ hãi, nhưng đất nước tôi vẫn chiến thắng vì nó có Loa và nỏ thần do Thần Jingui ban tặng, nhưng hậu quả của cuộc chiến không thể nói là đã chiến thắng. Tôi lấy anh được một thời gian, anh yêu tôi nhất, quan tâm và chăm sóc tôi tận tình nhất, điều đó khiến tôi thực sự hạnh phúc, nhưng thứ hạnh phúc đó quá mong manh và dễ vỡ. Một đêm, anh từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt buồn bã, tôi vội chạy đến hỏi sao anh buồn thế, anh nói muốn xem Nỏ thần. Tôi hơi bất ngờ và cũng không để ý lắm, nhưng những lời mật ngọt rót vào tai chàng khiến tôi chạnh lòng, thế là tôi đưa chàng vào mật thất được canh phòng nghiêm ngặt nhất trong cung, nhưng dễ dàng hơn vì tôi là công chúa. . Tôi đưa anh vào căn phòng nhỏ, lấy chiếc nỏ thần từ trong hộp gỗ ra đặt trước mặt anh, ánh sáng rực rỡ của chiếc nỏ thần làm anh choáng ngợp, anh cầm lấy chiếc nỏ thần và nhìn vào đầu mình thật kỹ. Đôi khi gật đầu hài lòng. Một lúc sau, anh ta trả lại cho tôi và đi ra ngoài, không nghi ngờ gì nữa, để lại chiếc nỏ thần ở đâu và đi ra ngoài. Vài ngày sau, anh ấy nói với tôi rằng bố tôi bệnh nặng ở nhà phải về ngay, sau này nếu có chuyện gì thì làm sao tìm được nhau, tôi nói cho anh ấy không chút nghi ngờ.

        – Sau này nếu muốn tìm ta, hắn có thể lần theo chiếc lông ngỗng này đến chỗ ở của ta. Ngày hôm sau, anh tạm biệt cha con tôi và về nhà. Tôi đợi ông hai tháng, và một ngày đẹp trời, tôi đang đi dạo trong công viên thì bố tôi hốt hoảng chạy vào hét

        – Con ơi… cút đi, ta vội hỏi vì sao, quân nó vào cung, như một tia chớp, thành bị phá.

        Xem Thêm : Hướng Dẫn Soạn Bài Phò Giá Về Kinh Siêu Ngắn

        Tôi vội vàng lên ngựa chạy về hướng đông, giữ lời hứa và tung lông ngỗng khắp đường đi. Cha tôi dừng lại và hét lên “Chúa Jin Kyu, xin hãy giúp tôi”. Kim Khuê, Thần Biển Đông, xuất hiện và chỉ vào tôi:

        -Người sau lưng ngươi là kẻ thù, cha ta nhìn ta với chiếc áo lông ngỗng tả tơi, cha ta rút kiếm chém ta, nhát chí mạng khiến ta không thể xuống ngựa khi ta hét lên ầm ĩ, tôi nằm đó nhìn cha tôi theo Thần Jingui xuống biển, mắt tôi mờ đi hoàn toàn, tiếng khóc thê lương của người dân Âu Lạc vang vọng bên tai khiến tôi không thể tưởng tượng nổi. .

        Cảnh tượng ấy, mọi thứ lại hiện ra như xưa, đôi mắt tôi dần mở ra, trong lòng uất ức, nước mắt giàn giụa. Tôi rất ân hận về hành động của mình, đó là bài học đắt giá mà tôi đã phải cùng cả nước trả giá, tôi chỉ mong các thế hệ sau sẽ rút kinh nghiệm và có thể bảo vệ đất nước này. của tôi.

        Lúc này màn đêm lại buông xuống, tôi không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn tiếng gào thét của ác linh kêu than dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Phải chăng đó là điều tôi phải chấp nhận, phải chấp nhận trả lại những gì đã mất. Vậy sao, dường như tôi không còn muốn nghĩ đến nữa, tôi rảo bước trong đêm lạnh, tìm kiếm điều gì ở cuối con đường.

        Đóng vai người kể chuyện châu tôi – Mẫu 6

        Đắm chìm trong tiếc nuối, tiếc nuối, lại tiếc nuối. Tôi – người đã giúp cha con vua Đại triều xâm lược Âu Lạc, khiến người vợ yêu quý là Mỹ Châu bị cha ruột giết hại, ngày đêm thương nhớ nàng. Vì thế, tôi thường ra giếng tắm, thấy bóng nàng bèn lao mình xuống giếng sâu, mong gặp được mỹ nhân buồn trong thủy cung đẹp vô cùng.

        Tôi cứ nghĩ đó là một cái giếng sâu lạnh lẽo, nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một thế giới khác, đẹp đẽ và sáng ngời, mà tôi biết nhưng chưa từng thấy trước đây. Đang lúc tôi bối rối thì bỗng có một vị thần cá đến nói chuyện với tôi.

        Long Vương vì thấu hiểu tấm lòng và luôn quý trọng ta nên đã đưa người đến đây. Hãy theo tôi đến thủy cung.

        Cho đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng đó là thủy cung và bạn gái của tôi – cô ấy ở đây, chúng tôi có thể gặp lại cô ấy và tôi có thể giải thích cảm xúc của mình với cô ấy. Trên lưng cá thần tôi băng qua những rặng san hô nhiều màu sắc. Mọi thứ chuyển động không ngừng, những đàn cá khổng lồ bơi xung quanh tạo nên những đợt sóng ngầm dưới đáy đại dương, đâu đó dưới đáy biển có những chú cá đuối, cua, tôm đang chầm chậm tìm mồi sống. Nhưng điều quan trọng nhất là một sân khấu hoành tráng đang dần hiện ra trước mắt tôi, mọi người tấp nập như đang chuẩn bị cho một bữa tiệc hoành tráng. Theo chân cá thần gặp long vương, tạ ơn cứu mạng, rồi lẩn trốn khắp nơi, tìm kiếm hình bóng người con gái bấy lâu trong tim.

        Dạo chơi trong thủy cung một lúc, tôi chợt rung động trước hình bóng của cô gái xinh đẹp ấy. Cô ấy vẫn vậy, vẫn xinh đẹp nhưng không hiểu sao không còn ngây thơ nữa mà trưởng thành, cẩn trọng hơn. Chắc tôi cũng đã khiến cô ấy mất nhà mất. Cô ấy dường như đã nhìn thấy tôi rời đi, và đến với một giọng chua chát.

        Xem Thêm: Cảm nhận bức tranh thiên nhiên trong bài thơ Cảnh ngày hè

        Người hưởng hết vinh hoa phú quý đã cướp nước ta, biến ta thành kẻ bất trung bất nghĩa.

        Những lời nói của cô ấy thật cay nghiệt, chúng như một nhát dao đâm vào tim tôi. Nhưng cũng đúng thôi vì tôi là kẻ phản bội, tôi là kẻ nội gián đã cướp đi hạnh phúc của cô ấy. Dù sao tôi cũng là chồng của cô ấy, tôi đã cùng cô ấy chung giường lâu như vậy, lại là người cô ấy yêu sâu đậm, nên tôi mở miệng liền nói.

        Châu xin nàng hãy tha thứ cho tôi và hãy quay về bên tôi, cùng tôi sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Chẳng phải anh và em có biết bao kỷ niệm vợ chồng, chẳng phải tình yêu mà chúng ta dành cho cô ấy lớn lao biết bao. Khi mất cô ấy, không một ngày nào tôi không nghĩ đến cô ấy, không một giây nào tôi không hối hận về ngày sai lầm đó.

        <3

        Vậy thì tại sao bạn lại nói dối tôi và lợi dụng lòng tin mà tôi đã dành cho bạn.

        Chúng tôi giải thích nhanh chóng

        Thật ra, tôi đã đến Âu Lạc trước đây, chỉ để làm người trong cuộc và xem tại sao nước ta không đánh bại được cô ấy. Nhưng sau này khi ở bên cô ấy, tôi vô cùng day dứt trước tấm lòng trong sáng của cô ấy. Một bên là trách nhiệm với đất nước, một bên là nạn nhân, chúng ta nên lựa chọn như thế nào. Trộm được nỏ, thần nước thắng, nhưng thật lòng ta chẳng có lấy một niềm vui, biết không? Xin hãy hiểu cho tôi, xin hãy tha thứ cho tôi, chúng ta hãy quay lại quá khứ.

        Cha tôi vẫn khóc, tôi nắm tay cô ấy van xin cô ấy tha thứ, nhìn cô ấy đau khổ như vậy, tôi đau lòng, chờ đợi câu trả lời của cô ấy.

        Tôi hiểu lòng anh, tôi hiểu nỗi day dứt trong lòng anh. Nhưng anh bạn! Hạnh phúc đã mất đi thì không thể lấy lại được, vì thời gian là vĩnh cửu, là điều đáng sợ. Và những lỗi lầm tôi đã gây ra cho Âu Lạc. Bây giờ tôi làm cho mình hạnh phúc với anh ấy. Còn những người ở thế giới châu Âu, ai sẽ cho họ. Tôi hy vọng bạn không chờ đợi tôi lâu hơn nữa, xin lỗi.

        Trái tim tôi lại rỉ máu và đau nhói khi cánh tay cô ấy kéo hình bóng của cô ấy ngày càng xa, nhưng tôi hét lên với cô ấy lần cuối.

        Tôi trân trọng mãi mãi và tôi vẫn yêu cô ấy. Kiếp sau anh và em sẽ không còn là hoàng tử công chúa, cũng chẳng phải người nam kẻ bắc, mà là những con người bình thường, anh sẽ đến bên nàng, cùng nàng sống hạnh phúc dang dở này.

        Chúng ta chia tay như vậy, em biết chúng ta đều mơ ước ngày gặp lại, em hy vọng nước biển mặn đẹp đẽ này có thể xóa đi tất cả mất mát và mang đi nỗi đau của anh. , vết máu này. Bằng cách này, tôi đã chết hóa đá dưới đáy biển sâu, nhưng điều ước không biến mất.

        Tình yêu là liều thuốc hạnh phúc của con người, là thứ tình cảm không ai có thể sống thiếu. Ai cũng muốn sống hạnh phúc với người mình yêu, nhưng không phải ai cũng không thể chấp nhận điều đó. Đôi khi cũng phải biết hy sinh cho tập thể, kẻo như mình “đập đầu” để nước tan, nhà nát, gây biết bao đau thương cho cả dân tộc. Đồng thời, hãy cẩn thận đừng nhẹ dạ cả tin, nếu không kết quả sẽ chỉ là nỗi buồn và nỗi đau.

        Đóng vai người kể chuyện châu tôi – Mẫu 7

        Vào thời điểm đó, cha tôi, Vua Anyang, đã xây dựng lâu đài cổ này để ngăn chặn sự xâm chiếm lãnh thổ của kẻ thù phương bắc Wanda. Tiếc rằng ngày mai thành đã đắp xây, biết bao cặp đôi lần lượt đến rồi đi. Bữa nào chúng tôi cũng thấy vua cha buồn chứ không nói thương cha vô cùng.

        Một hôm, cha tôi lập bàn thờ và cầu trời phù hộ cho thành phố, bảo vệ đất nước và nhân dân. Một con rùa già đến lâu đài tự xưng là thần vàng, và một phái viên từ Qingjiang đến để dạy cách xây dựng thành phố. Cha tôi yêu đất nước và con người, và di chuyển thế giới. Sau khi thành được xây xong, Thần Jin Kui đã trao cho cha tôi một chiếc móng vuốt bằng vàng và bảo ông hãy chế tạo nó thành một chiếc nỏ thần. Nó sẽ giúp cha tôi bảo vệ đất nước này. Sau khi nghe lời tiên tri, người cha đã ra lệnh cho tướng Gaodong rèn chiếc nỏ thành một chiếc nỏ lớn.

        Mấy ngày sau, Vạn Đạt dẫn quân sang xâm lược nước ta, vua sai người mang nỏ thần ra bắn. Kỳ lạ thay, mỗi mũi tên do nỏ thần bắn ra đều trúng nhiều người, mũi tên nào cũng đâm sâu vào tim hải tặc. Wanda bị đánh bại và ngay lập tức rút quân về nước. Trong lâu đài, cha của nhà vua rất vui mừng và cảm ơn sự giúp đỡ của Jin Guishen. Vài ngày sau, Triệu Đà lại đến, nhưng lần này không dẫn quân đi đánh mà cầu hòa, kết bạn. Đức vua và phụ hoàng nói chuyện rất lâu, và đề nghị tôi kết hôn với con trai của Wan Da. Lúc đầu tôi cũng hơi e ngại nhưng bố mẹ đặt đâu con ngồi đó, tôi đành phải thuận theo. Tuy nhiên, khi nhìn thấy một người đàn ông ưa nhìn, khuôn mặt hiền lành, tôi tràn ngập sự hài lòng.

        Cuộc sống của chúng ta ngày một vui hơn, đất nước thanh bình, cha già vui vẻ, nhất là có một người chồng yêu thương, cưng chiều chúng ta. Tôi nhìn thấy trong mắt anh ấy và cảm nhận được hành động quan tâm đầy tình yêu thương mà anh ấy dành cho tôi. Trọng Thủy hỏi tôi về nỏ thần, tôi liền kể chuyện rùa vàng và nỏ thần. Tôi tin anh ấy vì anh ấy yêu tôi và tôi bảo anh ấy trốn ở đâu và nói cho anh ấy biết. Một ngày nọ, anh xin cha về nhà thăm cha mình là Wanda. Thật tiếc là tôi không thể theo kịp anh ấy. Anh ấy nói với tôi rằng nếu có bất cứ điều gì, tôi nên mặc một chiếc áo khoác lông ngỗng và rắc lông vũ lên đó để anh ấy có thể tìm thấy tôi. Tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ nghĩ anh rất yêu tôi và sợ một ngày nào đó mất tôi nên tôi ngoan ngoãn nghe theo.

        Không lâu sau khi Chongshui rời đi, Wangfu Wanda mang theo một đội quân đến. Không biết chuyện gì xảy ra, hai bên đánh nhau ác liệt hồi lâu. Không thấy nước nghiêm trọng gì, không biết trên đường về có bị thương không. Thái Hoàng Vương An Dương và tôi cưỡi ngựa chạy trốn khỏi thành phố và chạy đến bờ biển để cầu xin Thần Jingui giúp đỡ. Quân tử đi tới đâu, ta rắc lông ngỗng tới đó. Go Poseidon Jin Kyu xuất hiện, chỉ vào mặt tôi và nói “kẻ thù ở phía sau bạn”. Nhà vua lập tức giơ cao thanh kiếm, tôi kinh ngạc nhìn vào mắt cha dọc theo thanh gươm, không hiểu chuyện gì xảy ra.

        Đóng vai tôi và kể chuyện – Mẫu 8

        Tôi là Meiqiu, con gái của Công chúa An Dương của Âu Lạc. Từ nhỏ tôi đã được cha cưng chiều hết mực, không ai ngờ rằng tôi lại vì sự ngây thơ và cả tin của mình mà gây họa cho cha và đất nước. Hôm nay, tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện của tôi, như một bài học quý giá cho thế hệ mai sau, như một lời răn dạy phải có lý trí, cảnh giác và phân biệt rạch ròi giữa công và tư. Đừng dại dột chấp nhận sự phản bội của kẻ nhẫn tâm và khiến người mình yêu đau khổ. Nỗi đau trong xương tôi có thể là mãi mãi…

        Sau khi giúp cha xây dựng thành cổ, Thần Jin Kui đã ban cho anh một chiếc đinh của mình để dùng làm nỏ bảo vệ thành. Chiếc nỏ này sử dụng móng vuốt thần thánh như mái chèo, và nó có thể tiêu diệt hàng nghìn kẻ thù chỉ bằng một phát bắn. Mọi người gọi nó là Nỏ thần. Cha đã chọn một người đàn ông rất thông minh tên là Cao He trong số các quan chức, và giao cho anh ta nhiệm vụ chế tạo nỏ thần. Cao He đã dành nhiều ngày để nghiên cứu và chế biến nó. Chiếc nỏ này to và khỏe, khác hẳn những chiếc nỏ thông thường. Đặc biệt khi thử nỏ, không ai nhấc được nỏ, chỉ có cha mới phát huy được sức công phá của nỏ thần. Cha thích Nỏ Thần đến nỗi ông đã xây dựng một nơi bí mật của riêng mình để cất giữ Nỏ Thần.

        Nhờ có Nỏ thần mà quân ta liên tiếp đánh thắng, bảo vệ thành công biên cương, chống lại dã tâm của Vạn Đạt, không tốn binh tướng. Cả nước hân hoan mở tiệc vui mừng, mong một tương lai thịnh vượng cho dân tộc. Không ngờ, Triệu Vương sai Chong Shui – con trai ông – đến đòi xác. Trọng Thủy khôi ngô tuấn tú, lại còn là tướng quốc tài ba, lại thêm lời ngon tiếng ngọt nên nhanh chóng được lòng vua cha. Thấy đôi vợ chồng trẻ cùng tuổi và đàng hoàng này có thể là một người chồng tốt mà tôi sẽ trao cả cuộc đời và số mệnh của mình, nhà vua và cha liền gả tôi cho anh ấy.

        Quan trọng nhất là Trọng Thụy cũng nguyện ý ở trong cung cùng cha con ta ở trong cung. Từ khi lấy nhau, anh thương tôi như bố. Lúc đó tôi là người hạnh phúc nhất thế gian, có cha yêu thương, chồng yêu, được muôn dân kính trọng. Chúng tôi cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết để bảo vệ hạnh phúc của các thành viên trong gia đình mình, dù là hết lòng hay luôn tin tưởng vào một người.

        Một ngày nọ, anh ấy hỏi cha tôi về việc duy trì thành phố. Tôi cũng thành thật khai báo với chồng tất cả những gì mình biết, kể cả chuyện nỏ thần. Chồng tôi có vẻ ngạc nhiên và thích thú khi nhìn thấy chiếc nỏ. Không ngần ngại, tôi chạy ngay đến nơi cất giữ và lấy chiếc nỏ thần đưa cho chồng xem.

        Nơi cất giữ đó hoàn toàn bí mật, chỉ mình và bố biết thôi. Vì cha luôn yêu thương và tin tưởng con gái nên ngay cả việc sử dụng tôi như thế nào cũng được cha hướng dẫn để phòng ngừa những rắc rối sau này. Cô con gái yêu dấu của người cha đã chỉ cho kẻ lừa đảo cách sử dụng nỏ thần và tất cả những bí mật của nó. Chồng tôi là một người hiếu học và thích nghe những giai thoại từ khắp nơi trên thế giới. Đây là những gì tôi đã từng tin tưởng.

        Ngày xưa, vì lòng hiếu thảo, “công cha không thể bỏ”, tôi muốn lên phương bắc thăm cha. Tôi không đành lòng rời xa người mình yêu, dù trong tình yêu sẽ xót xa cho khoảng cách, nhưng tiếc rằng không tìm được, biết đâu chúng ta sẽ gặp lại nhau. Cảm động trước tình yêu của chồng, nàng nhớ đến chiếc áo lông ngỗng cha tặng: “Mẹ có một chiếc áo gấm lông ngỗng, đi đâu cha cũng nhổ lông ngỗng rắc lên ngã tư để đánh dấu ngã tư, như vậy sẽ là một dấu hiệu .Có thể cứu lẫn nhau.”

        Sùng Thủy đi chưa được bao lâu thì triệu quân——bố vợ ta sang đánh Âu Lạc. Cũng như bao lần trước, có nỏ thần, bố tôi không hề sợ hãi, ông bình tĩnh chơi game, rồi xông trận với chiếc nỏ thần. Khi quân giặc đến gần lòng, cha tôi giương nỏ thần bắn, không khác gì nỏ thường. Tình thế nguy cấp, binh lính lập tức hỗ trợ cha rút lui. Cha tôi vội vàng lên ngựa, bỏ lại tất cả, chỉ lấy một thanh kiếm tự vệ, để tôi ngồi sau lưng, bỏ chạy về phía nam.

        Ngồi sau lưng cha, tôi chỉ nghĩ đến chồng đã qua đời mà chưa biết tin, sợ ông lo lắng nên tôi đã nhổ lông ngỗng trên áo như đã hứa rồi vung vãi khắp nơi. con đường.

        Vó ngựa chạy không biết bao lâu, cuối cùng trước mặt cha con chỉ còn là biển cả mênh mông không lối thoát. Trước mặt có biển, sau lưng có địch, không đường chạy trốn, cha tôi lập tức xuống biển cầu thần Kim Quy: “Thần hại ta, sứ giả Thanh Giang ở đâu, xin cứu ta .” Ngay khi cha anh tuyên thệ, Thần Jinkui xuất hiện và nói với anh: “Ngồi phía sau là kẻ thù!”

        Người cha sững sờ trước sự thật. Tôi cũng đau buồn cầu nguyện đúng lúc: “Thiếp là đàn bà, lòng phản nghịch, mưu hại cha, chết rồi cũng thành cát bụi, lòng trung bị lừa dối, thành ngọc châu”. rửa sạch hận thù.” Rồi tôi chấp nhận bản án tử hình cho cha tôi mà không một lời phàn nàn.

        Sau khi chết, dù có thành ngọc hay được người khác tôn sùng như thế nào thì nỗi nhục hại nước hại dân vẫn gánh trên vai và khắc cốt ghi tâm. Là thánh nhân, dù tuẫn tiết để chuộc tội, nhưng vẫn là công bộc của đất nước, là kẻ thù của kẻ ngoại tình. Cái chết của tôi là một phần chuộc lỗi cho cha tôi. Và tội lỗi của chúng ta, chỉ vì bất cẩn và ảo tưởng liều lĩnh, mà nguy hại đến đất nước và rơi vào tay kẻ thù, như biển cả muôn đời không bao giờ cạn.

        Đối với những cô gái ngốc nghếch, tình yêu thật đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ, người chúng ta quan tâm là người hay thú. Có một khoảng cách rất lớn giữa công và tư. Trước khi dấn thân vào một câu chuyện tình cảm thót tim, chúng ta phải nhớ rằng ai đang chờ đợi chúng ta ở hậu trường.

        Tôi kể chuyện xưa, trái tim đặt nhầm chỗ, vô tình trao vào tay địch nên rơi xuống biển sâu…

        (Bài thơ “Nói ra” của Đỗ Hổ)

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *