Bệnh viện K

Bệnh viện K

Bệnh viện k3 ở đâu

Tên tôi là hạnh phúc

Bạn Đang Xem: Bệnh viện K

Tôi nhớ chiều hôm qua…

Một buổi trưa như bao ngày làm việc, tôi ấp ủ một câu trong lòng, hôm nay cũng chưa muộn, hôm nay đón con, hôm nay đi chợ sắm Tết!

Xem Thêm: Biển số xe 48 là của tỉnh nào?

Ở cuối hang, cô y tá và gia đình vây quanh cô, một số đẩy xe và những người khác cầm tài liệu. Khi tôi bước nhanh về phía phòng khám của bệnh nhân, tôi bất ngờ bị đôi mắt ấy chặn lại. Đôi mắt sáng làm nổi bật khuôn mặt mệt mỏi và hùng mạnh. Bạn dường như đang rất cố gắng để vươn cổ và chứng minh sự tồn tại của mình với thế giới.

Xem Thêm : Khu đô thị Quốc tế Đa Phước – Biệt Thự Đà Nẵng

Ngồi trong xe, tôi hỏi tên cô ấy. Cần bao nhiêu cố gắng để chỉ kịp thốt lên một lời, xoa xoa những nếp nhăn trên gương mặt đau khổ: Hạnh phúc mang tên em.

Câu nói ấy và cái nhìn ra lệnh đó khiến trái tim bác sĩ run lên. Nắm bàn tay gầy guộc máu xanh tim tím của em, tôi cười nói: “Có vui thì anh mới vui”. Hành trình đi tìm hạnh phúc bắt đầu.

Bạn đã từng là giảng viên trong khoa của chúng tôi. Đau ê ẩm, mím môi dai dẳng. Sáng nào cô y tá cũng đến động viên tôi bú từng thìa cháo. Cơn đau, mức độ đau, cường độ và phản ứng với điều trị của cô đã được ghi lại cẩn thận. Cư dân đến phòng tôi bao nhiêu lần một ngày. Tôi mong chờ mọi tiến bộ của bạn. Liều morphin của tôi đã được tăng lên… những giọt mồ hôi đang chảy ra từ trán tôi, lấp lánh như những giọt mồ hôi trên trán của một y tá, đang bơm vào tĩnh mạch của tôi. Không một lời phàn nàn, không một tiếng rên rỉ. Khuôn mặt vốn đã kiệt quệ của tôi lại càng hốc hác hơn vì đau đớn. Chỉ có đôi mắt lấp lánh hy vọng.

Xem Thêm: [CHÍNH HÃNG] Thuốc Tinh hàu biển OB cải thiện sức khỏe sinh lý

Đôi mắt ấy ngày đêm ám ảnh tôi…

Một ngày mới bắt đầu của tôi, với những người nội trú và y tá chăm sóc cho anh ấy, là một thông điệp về hạnh phúc và nỗi đau. Cô y tá phấn khích vì nói “Tôi cảm thấy khỏe hơn”. Tôi hiểu, đó là sự khích lệ của bạn đối với chúng tôi. Chúng ta vẫn thua…

Xem Thêm : Nội soi dạ dày ở đâu tốt tại Hà Nội, giá bao nhiêu? – IVIE

Mỗi buổi chiều, chú chim nhỏ lại bay về tổ, mọi người lục tục thu dọn đồ đạc, cô y tá nắm tay tôi dặn đi lấy thuốc và sữa để cho cả đoàn, và tôi không quên quay lại phòng mổ. phòng. Lớp lót bạc: Bây giờ bạn hạnh phúc hơn.

Những ngày cuối năm thật bận rộn. Như bao ngày Tết khác, người người đông đúc nhộn nhịp, nhưng năm nay không khí rất khác. Cảm giác hơi căng thẳng, cảm giác như đứng trên bờ đê… khi mọi người đang chống chọi với đại dịch covid. Tất cả đang nín thở, thầm mong covid đừng quay lại. Mỗi sáng đến thăm chị, tôi chỉ mong chị ra khỏi phòng bệnh, về nhà gặp con, mẹ về, thoát được virus. Hồ sơ của bạn giống như một bài toán với quá nhiều ẩn số và quá ít dữ liệu. Bà không dám giục bác sĩ giải phẫu bệnh xem xét bệnh phẩm cho mình nhưng cơn đau hành hạ bệnh nhân, không ai ngồi yên được. Quyết định. Những giọt hóa chất đầu tiên chảy vào huyết quản của tôi…

Xem Thêm: Tây Tạng có phải là một quốc gia không?

Ngày ấy đã đến!

Tôi giật mình mở cửa phòng chị. Cô ngồi dậy khỏi giường bệnh, mái tóc được chải gọn gàng, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười rạng rỡ. Chị thủ thỉ như một cô dâu mới về nhà chồng: “Chị ơi, đêm qua là đêm hạnh phúc của em. Em ngủ rất lâu và không bị cơn đau hành hạ!” nhau Nhìn nhau như tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm! Chúng tôi hiểu rằng còn một chặng đường dài phía trước, nhưng không gì có thể ngăn cản chúng tôi, đó là tìm hạnh phúc cho người bệnh, đó là mệnh lệnh của trái tim!

Cảm ơn bạn đã đến với chúng tôi, là người thầy vĩ đại của chúng tôi, truyền cho chúng tôi mệnh lệnh tinh thần và cho chúng tôi hiểu rằng sống là phải có hy vọng.

Tôi mãi mãi biết ơn vì cái nhìn đó…

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giải Đáp Cuộc Sống