Văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng 10 năm sau em về thăm lại trường cũ Dàn ý & 10 bài văn mẫu lớp 6

Bài văn tưởng tượng 10 năm sau về thăm trường

Bài văn tưởng tượng 10 năm sau về thăm trường

Video Bài văn tưởng tượng 10 năm sau về thăm trường

download.vn sẽ cung cấp Bài văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng 10 năm sau khi trở lại trường cũ cho các em học sinh.

Bạn Đang Xem: Văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng 10 năm sau em về thăm lại trường cũ Dàn ý & 10 bài văn mẫu lớp 6

Hy vọng dàn ý và 10 bài văn mẫu lớp 6 dưới đây sẽ cung cấp thêm cho các em học sinh những ý tưởng hay. Vui lòng tham khảo nội dung trong tài liệu.

Hãy tưởng tượng bạn sẽ quay trở lại trường cũ của mình sau 10 năm nữa

1. Lễ khai trương

<3

2. Nội dung bài đăng

  • Trường học đã thay đổi quá nhiều (mô tả một số thay đổi).
  • Cho tôi một trường hợp chia tay cô giáo cũ (nói chuyện thì hỏi cô giáo)
  • Gặp lại bạn cũ (hỏi han, tâm sự về cuộc sống bây giờ, hồi tưởng kỷ niệm xưa…)
  • Cảm xúc khi quay lại trường, khi phải nói lời tạm biệt…
  • 3. Kết thúc

    Khẳng định tình yêu trường lớp, thầy cô, bạn bè.

    Tưởng tượng 10 năm sau quay lại trường cũ – Mẫu 1

    Tuần trước, trường tổ chức lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập. Mười mấy năm rồi em mới lại có dịp về thăm lại mái trường cấp 2 thân yêu.

    Những ngày đầu còn là mái trường cấp 2, nhưng sau bao nhiêu năm, nó đã thay đổi nhiều. Từ bên ngoài nhìn vào, nó to và đẹp. Cổng trường rất lớn, được làm bằng sắt, bên trên là tấm biển ghi tên trường. Bước vào khuôn viên gạch xanh, rất rộng rãi nhưng không có rác. Những tán xà cừ, phượng vĩ, bằng lăng… cao vút trên khuôn viên đầy những loài cây quen thuộc với lứa tuổi học trò.

    Một dãy tòa nhà giảng dạy và hai lớp học. Mỗi khối có ba tầng. Vẫn những dãy nhà quen thuộc. Nhưng chúng đã được tu sửa và làm cho khang trang hơn. Bên ngoài ngôi nhà được sơn màu vàng vàng. Bên trong lớp học cũng thoải mái hơn, cửa ra vào và cửa sổ được sơn màu xanh rất đẹp. Lớp học không chỉ chứa đầy thiết bị học tập. Ngoài ra còn được trang bị máy chiếu, máy lạnh…

    Lúc này, không khí buổi lễ thật ấm cúng. Nhiều thế hệ học sinh lớn lên dưới mái trường này đã trở về. Hôm nay, giáo viên ăn mặc rất trang trọng. Các cô gái mặc áo dài đỏ thắm. Các thầy cô mặc quần âu, áo sơ mi trắng. Gặp lại học sinh của mình, gương mặt ai cũng rạng ngời niềm vui.

    Tôi cũng đã gặp giáo viên chủ nhiệm cũ của mình. Tôi sung sướng ôm lấy cô ấy. Cô ân cần hỏi thăm sức khỏe và công việc của tôi. Giờ đây, hình ảnh của cô trong ký ức không hề thay đổi. Cô ấy vẫn trẻ như ngày nào và chào đón chúng tôi với một nụ cười. Lâu rồi không gặp bạn cũ, có dịp gặp lại. Tất cả chúng ta đều lớn lên. Mỗi người thành công theo một cách khác nhau. Nụ cười, bức ảnh được để lại sau cuộc họp.

    Ngày kỷ niệm thật đáng quý. Chúng tôi cảm thấy như mình đã trở lại thời đi học. Tôi thực sự thích trường trung học của tôi – tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp ở đó.

    Tưởng tượng 10 năm sau quay lại trường cũ – Mẫu 2

    Nhân dịp 20/11 em về thăm lại trường xưa. Bác đã dạy tôi bao nhiêu kiến ​​thức để tôi trở thành một bác sĩ như bây giờ.

    Tôi đến gần ngôi trường thân yêu, cổng trường hiện ra trước mặt. Nhìn dòng chữ “Trường trung học Chen Fu” trong lòng tôi rất buồn. Cổng trường đã được sơn lại. Bước chân vào cổng trường, trong mắt cô hiện rõ những ký ức tuổi thơ ngày ấy, nô đùa, bắn bi-a, rượt đuổi nhiệt tình trong khuôn viên trường. Những hàng cây xà cừ trước đây chỉ cao ngang tầng hai nay đang phát triển rực rỡ, tỏa bóng mát cả khuôn viên. Khẽ vuốt ve lớp vỏ sần sùi, nàng khẽ hỏi: “Cây ơi, có nhớ ta không?” Cành cây đung đưa, như trả lời: “Ừ, cây này làm sao quên ngày tiên sinh thăng thiên?” Cô cười nhạt và đi ra phía sau trường, nơi từng là một dãy núi giờ đã được phát triển thành một dãy nhà phụ cho học sinh lớp bảy và lớp tám.

    Học sinh ngày nay không như xưa, một ngày học cả sáng lẫn chiều. Tôi đưa mắt nhìn về phía lớp học của mình. Nó không giống như trước đây, nhưng nó rất rộng rãi, có bốn cái quạt, sáu cái đèn và một tấm bảng. Tôi lên lầu xem. Chà, tuyệt, nhà hàng chứa đầy những chiếc máy tính bảng hiện đại, tổng cộng khoảng bốn mươi chiếc. Nó không giống như hai người trên một máy nữa. Thư viện có đầy đủ trang thiết bị hiện đại. Ngày nay có nhiều sinh viên hơn trong quá khứ. Đi qua hành lang, tôi đột nhiên thấy một sân bóng đá lớn. Tôi chạy xuống và thấy một quả bóng nằm xung quanh. Tôi chắc rằng tất cả các bạn đã quên rời trường sau khi học trò chơi. Tôi dùng chân lăn quả bóng trên cát, rồi sút nhẹ vào khung thành. Kí ức ngày hôm đó ùa về trong tâm trí tôi. Hồi đó chỉ là đất và đá, khung thành chỉ là hai cái cọc và một cái que cắm trên đó, còn bây giờ khung thành bằng sắt có lưới bao quanh, thật tuyệt. Chợt nhớ ra phải đến thăm thầy nên tôi bước nhanh về phòng truyền thống. Khi tôi vào phòng, các thầy đang họp, tôi không dám quấy rầy, chỉ ngồi đợi. Sau buổi họp mặt, thầy cô tổ chức tiệc mừng ngày vui này, mãi đến bây giờ tôi mới dám bước ra chào thầy cô. Mọi người nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi đã nói:

    – Chào mọi người, mình sắp được thăng chức.

    Lúc đó mấy thầy bảo “Ồ”. Một số người trẻ tuổi hơi ngạc nhiên, rồi hỏi những người lớn tuổi hơn:

    – Bạn học cũ của anh!

    Có lẽ là học sinh mới đến trường. Chợt người giúp việc hỏi:

    – Này, giờ này cậu đang làm gì vậy?

    Sau bao nhiêu năm, dường như mẹ đã già đi nhiều, mái tóc đã hoa râm, khuôn mặt đã hằn những nếp nhăn theo năm tháng. Dù vậy, tôi vẫn có thể nhận ra cô ấy từ giọng nói dịu dàng và đôi mắt không thể phai mờ theo tuổi tác. Tôi trả lời:

    – Thưa cô, hiện nay tôi đang là bác sĩ tại bệnh viện đa khoa thủ đức.

    -Vậy à? – cố ấy đã trả lời.

    Xem Thêm: Chí Phèo (tiếp theo)

    Tôi hỏi cô ấy:

    – Cô ơi, cô và các cô giáo khác đâu rồi?

    – Họ đều đã về hưu. Cô ấy cũng sẽ nghỉ hưu vào cuối năm nay.

    Nghe chị nói em buồn lắm, nhưng cũng đành hỏi chị thêm:

    – Học sinh của bạn dạy có tốt không?

    Cô ấy trả lời:

    – Chắc chắn rồi, chúng không khó bằng học sinh lớp 6 của tôi.

    Xem Thêm : Bài 7 trang 24 SGK Ngữ văn 8 tập 1

    Khi bạn cười, cô ấy cũng cười theo. Sau đó, các giáo viên khác cũng hỏi về nó. Rất chu đáo! Trò chuyện một lúc, tôi chợt nhớ ra một điều rất quan trọng. Nó chạy vội ra cổng xách mấy túi quà cho cô giáo. Sau khi tan sở, tôi rời đi.

    Khi bước ra khỏi cổng trường, trong lòng tôi rất nhớ nhung. Tôi đã có biết bao kỷ niệm đẹp với mái trường này và những con người tuyệt vời đã chắp cho tôi đôi cánh và một bước đi vững chắc vào đời.

    Tưởng tượng 10 năm sau quay lại trường cũ – Mẫu 3

    Thời gian thấm thoát, mười năm đã trôi qua. Giờ đây tôi đã là một học sinh, tôi trở lại mái trường THCS thân yêu.

    Con đường đến trường rẽ ngoặt lạ lùng khiến tôi không thể nhận ra. Đường trải nhựa, xa xa ổ gà đầy đá. Mái trường thấp thoáng trong sương sớm. Cổng trường cũ đã bạc màu vì nắng gió, nay đã được sơn lại. Bước vào khuôn viên, tôi thấy cả một rừng gỗ cổ thụ. Cây sung trồng ở lớp em nay đã đủ lớn. Ồ! Nó lớn rất nhanh, thân cây to khổng lồ, tán lá xòe rộng như muốn che mát cả một góc sân trường. Tôi ngồi dưới gốc cây và nhìn vào ngôi trường. Khối lớp 6b của tôi nay đã được xây dựng lại khang trang và đẹp đẽ hơn rất nhiều. Nhà có cửa kính, sàn lát đá hoa cương, quạt trần, đèn điện các phòng. Xa xa đã nghe thấy giọng nói thân thương quen thuộc của lớp 6b. Khi tôi đến gần, các chàng trai và cô gái ngồi bên cửa sổ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi đứng bên cửa sổ nhìn vào thì thấy một dáng người cao gầy, tóc dài ngang vai, tôi nhận ra cô ấy tên là Ya, cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của tôi năm lớp sáu. Em đứng nghe cô giảng, nhớ lại cảm giác khi nghe cô giảng. Tôi sẽ không bao giờ quên những bài học cô đã dạy.

    Tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ ra chơi. Cô định cho lớp nghỉ, rồi cô thu dọn sách vở ra về. Tôi lập tức bước đến chào cô ấy:

    – Chào chị! Bạn có biết tôi không?

    Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, và có sự ngạc nhiên trong mắt cô ấy. Cô ấy nhìn tôi một lúc rồi nói:

    – Đây không phải là bản nháp sao?

    Tôi hét lên:

    – Dạ thưa cô, đúng ạ! Tôi là thao, học sinh cũ của tôi.

    Tôi rất vui vì cô ấy đã nhận ra cậu học trò nghịch ngợm và nghịch ngợm của tôi. Tôi nhớ có lần, vì đi học muộn nên lớp không được đứng nhất trường. Nhưng hôm đó, cô không trách mắng tôi mà chỉ khuyên nhủ: “Lần sau con cố gắng đi học càng sớm càng tốt, kẻo vì con mà ảnh hưởng đến cả lớp”.

    Khi nói chuyện với bà, tôi thấy mặt bà có nhiều nếp nhăn và tóc đã bạc.

    Đột nhiên, tiếng trống vang lên báo hiệu đã hết giờ ra chơi, cô vào lớp nhưng các cô và các bạn vẫn không chịu ra về.

    <3 Dù bao nhiêu năm sau, mười năm sau em vẫn mãi nhớ về mái trường thân yêu. Ngôi trường thân yêu, xin chào!

    Tưởng tượng 10 năm sau quay lại trường cũ – Mẫu 4

    Sau 4 năm miệt mài học tập tại trường Đại học Bách khoa, tôi đã trở thành kỹ sư và được nhận vào làm việc tại một nhà máy sản xuất máy móc trên địa bàn tỉnh. thời gian trôi nhanh! Hôm nay tôi là học sinh lớp sáu, nhưng đã mười năm rồi. Bao nhiêu thời học trò nghịch ngợm, đáng yêu vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức tôi.

    Ngày Nhà giáo Việt Nam năm nay rơi vào ngày thứ bảy 20/11. Tôi trở lại với thầy cô và ngôi trường cũ tôi đã bỏ đi từ lâu.

    Khi tôi học lớp 6a, tôi được bầu làm lớp trưởng dưới sự chỉ đạo của một giáo viên dạy Toán. Sự “tín nhiệm” của các bạn một phần vì tôi học giỏi, một phần vì tôi rất nhiệt tình với mọi công việc ở lớp.

    Xem Thêm: 1 tạ bằng bao nhiêu kg, tấn, yến, gam? 1 tạ kg

    Trường em nằm trên một khu đất rộng có tường cao bao bọc. Con đường dẫn từ quốc lộ 1 vào cổng trường rộng khoảng 6m, hai bên là hàng bạch đàn mọc. Biển tên trường màu xanh với dòng chữ trắng: “Trường THCS Võ Thị Sáu” nhìn từ xa đã thấy rõ. Ba dãy phòng học mái tôn nối liền nhau theo hình chữ U, ở giữa có khuôn viên, phía trước là cột cờ đứng sừng sững trước phòng làm việc của giám hiệu. Hình ảnh người bạn học cũ thân thương luôn hiện về trong nỗi nhớ. Lần này đến trường, tôi mong được gặp lại những điều quen thuộc.

    Nhưng sao lạ thế này! ? Tên trường xưa vẫn thế, con đường đến trường vẫn còn nhưng hàng cây cao vút, tròn trĩnh. Mặt đường bê tông láng mịn. Cổng trường rất rộng, sơn màu trắng, rất đẹp.

    Ấn tượng nhất là ngôi trường ba tầng sừng sững với mái ngói đỏ tươi. Tường sơn vàng, cửa rộng, cửa sổ sơn xanh nhìn hài hòa. Hai bên là hai dãy nhà làm việc của ban giám hiệu, hội trường, thư viện, phòng thí nghiệm, phòng vi tính và phòng truyền thống. Có bồn hoa trước cửa lớp. Hoa cúc và hoa hồng rung rinh trong gió. Phía sau trường là một vườn bách thảo với rất nhiều loại thực vật. Mỗi cây đều có biển tên, tên thường gọi là tên khoa học. Thật là một sự thay đổi tuyệt vời và tuyệt vời.

    Khi gặp lại người thầy cũ, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạ lùng. Thầy cô vẫn nhớ đến tôi, gọi tên tôi trìu mến, chào hỏi đủ mọi mặt. Cô nắm tay tôi thật chặt và chúc mừng tôi đã trưởng thành. Tôi tự nhủ: Dù đi đâu, về đâu, tôi luôn nhớ về mái trường này, về thầy cô và bạn bè thân yêu.

    Tưởng tượng 10 năm sau quay lại trường cũ – Mẫu 5

    Ngày mai, tôi sẽ cùng đoàn công tác về quê công tác và thăm lại mái trường xưa. Đã lâu lắm rồi em mới có dịp về thăm lại ngôi trường với bao kỉ niệm thân thương của tuổi thơ. Bỗng nhiên, tất cả những mộng tưởng hồn nhiên, trong sáng của tuổi thơ ùa về, xáo trộn quá khứ, làm nhòe đi hiện tại, đưa tôi về với quá khứ tầm thường, lập tức dấy lên một cảm xúc bồi hồi. Cay đắng: “Ôi mái trường xưa.”

    Xe chạy vòng theo con đường quanh co, hai bên là ruộng lúa và hàng bạch đàn rì rào. Nếu như trước đây là con đường đất, mùa mưa thì lầy lội ướt sũng, mùa đông thì mưa làm trơn trượt bước chân học sinh tiểu học chúng tôi đến trường. Xe càng lúc càng gần trường. Xa xa là ngôi trường khang trang, cao ráo, ló đầu ra khỏi bóng cây xanh. Chợt những kỉ niệm ngày xưa ùa về, làm tôi ứa nước mắt. Tôi đã từng thuộc về nơi đây, từng rong chơi trên con đường lầy lội cùng bạn bè, từng vô tư sống với nụ cười hồn nhiên, nhưng giờ tôi đã lớn hơn nhiều, cuộc sống bộn bề cho phép tôi buông mình và dấn thân vào cuộc sống. chuyến tàu tốc hành của cuộc đời. Cuối cùng xe cũng đến cổng trường, nếu như trước kia là bức tranh tre nứa lá thì bây giờ là cổng sắt kiên cố, vững chãi và đẹp đẽ. Bước vào khuôn viên, bác bảo vệ đã già đi nhiều, mái đầu trắng hơn, da nhăn nheo hơn, dáng đi không còn hoạt bát như xưa. Tôi chào anh, anh cười hỏi tôi, anh nói không biết tôi, tôi giới thiệu anh là học sinh đã từng đến thăm trường. Rất hân hạnh được đón tiếp tôi vào. Rồi chia tay chú, một mình tôi rong ruổi, thăm từng dãy nhà, từng lớp học nhỏ trong trường. Hiện nay trường đã có các phòng hội đồng, phòng bộ môn, mỗi phòng học đều được trang bị máy chiếu, đèn, quạt phục vụ cho việc dạy và học thuận tiện hơn. Ngoài ra, trường còn xây thêm khuôn viên và trồng nhiều loại hoa khác nhau làm cho không gian trường thêm rực rỡ và lộng lẫy. Phía sau trường là sân cỏ để học sinh tập thể dục, vui chơi, giải tỏa căng thẳng thông qua thể thao và đi lại. Quả thật, ngôi trường đã thay đổi quá nhiều, không còn là ngôi trường nhỏ mái tranh dột nát, cổng đã bong tróc sơn, không còn đơn sơ như bây giờ. Bây giờ nó là một tòa nhà bê tông cốt thép khang trang, kiên cố.

    Tuy nhiên, đôi khi tôi cảm thấy giá như chúng ta từng cảm thấy gắn kết với nhau hơn. Có khi trời mưa cả lũ trốn mưa vì mái dột, rồi đến lớp những ngày mưa ướt hết quần áo, ngồi hóng gió học, ôm nhau để truyền hơi ấm, tình bạn, tình thân. làm cho mọi người nổi tiếng hơn. Tôi đến thăm trường vào ngày học nên nó rất yên tĩnh. Tôi cảm thấy không gian yên tĩnh và lặng lẽ ở đây cho tôi một không gian để nhớ lại tuổi thơ của mình. Ở đây, tôi có những học sinh lần đầu tiên khóc ngớ ngẩn, cười đùa với bạn bè, ăn trộm cây ăn quả cùng nhau, bị phạt đứng hành lang, cùng nhau chơi ở trường khi bị bắt trốn tiết, và cả những khoảnh khắc thầm thích. và nhớ một ai đó. Tất cả những cảm xúc ấy, một cảm giác thật, hồn nhiên đến từng mùi, từng cảm giác. Tôi không cần mạnh mẽ, không cần gồng mình chống chọi với những đòn roi của cuộc đời, tôi có thể bình yên, đầy ắp sự yêu thương, đùm bọc của thầy cô, bạn bè. Nơi đây đã cho tôi một tuổi thơ êm đềm ngọt ngào mà bao nhiêu năm sau tôi cũng không bao giờ quên. Đột nhiên, tôi cảm thấy có cái gì đó châm chích trên sống mũi của mình, và những nếp nhăn ướt nhẹ nhàng hiện trên mắt tôi. Vì vậy, tôi đã ở đây, tôi đã được yêu thương và bảo vệ theo cách đó, tôi đã yêu và khóc một cách ngu ngốc, và tôi đã được dì hai của mẹ an ủi khi điểm số của tôi không tốt. Nơi đây đã cho tôi một tuổi thơ êm ả và thanh bình, không ồn ào và tất bật như cuộc sống mà tôi đang trải qua. Vì vậy, những gì đã thuộc về quá khứ thì không thể lấy lại được, nên chỉ còn cách là sống một cách sống động nhất có thể.

    Khoảnh khắc trở lại trường sau 10 năm xa cách như một liều thuốc thắp sáng tâm hồn ngủ quên bấy lâu nay của tôi. Cho tôi một vé về tuổi thơ, về trường cũ thân yêu, cho tôi một phút rung động, một phút hoài niệm, một phút lặng để sống chậm lại và yêu nhiều hơn.

    Hãy tưởng tượng quay trở lại trường cũ của bạn sau 10 năm nữa – Mẫu 6

    Hôm nay, ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, tôi trở lại thăm trường với tư cách là một học sinh cũ. Khoảng trời bao la của tình xuân gợi lên trong tâm hồn, gợi lên nét thơ ngây của một thời áo trắng. Ôi, về lại trường xưa 10 năm trước – một khoảnh khắc bồi hồi xúc động.

    Trường bây giờ là những dãy nhà bê tông khang trang, sạch đẹp. Có nhiều khu nhà, phòng học cho các bộ môn như hóa học, vật lý, tin học, âm nhạc phục vụ cho việc dạy và học ngày càng tốt hơn. Chúng tôi theo chân thầy hiệu trưởng và nghe thầy giới thiệu về chặng đường 10 năm đổi mới và đổi mới của trường tôi. Tất cả các phòng học đều được sơn sửa sạch đẹp, trang bị cẩn thận với máy chiếu, máy vi tính, quạt điện, đèn điện và các trang thiết bị khác để nâng cao trình độ giảng dạy. Vì vậy, về cơ sở vật chất thì đầy đủ hơn. Khuôn viên cũng khang trang hơn, thoáng mát, trong lành tạo không khí mát mẻ, thoải mái cho lớp học, trường học. Hầu hết các giáo viên công tác trong trường đều là những giáo viên trẻ mới vào trường, nhưng cũng có những giáo viên đã công tác lâu năm trong trường.

    Tôi đến phòng hiệu trưởng, vẫn là thầy cũ nhưng tóc thầy đã bạc và thầy không còn biết tôi nữa. Tôi nói: “Thưa thầy, em là Lan, học sinh lớp 9c do thầy Hồng Vân làm chủ nhiệm, học sinh bị gãy chân khi trèo cây si, thầy còn biết em không?” Nghe tôi nói, mặt thầy rạng rỡ hẳn lên, và anh ân cần hỏi cậu học trò năm nào vừa nghịch ngợm vừa chân chất. Cô giáo nói với tôi về việc thay đổi công việc và giáo viên mới vừa chuyển đến trường. Hai thầy trò trò chuyện rôm rả, trà trong chén tràn ra ngoài. Nhìn thầy, tôi chợt nhớ về kỷ niệm khi còn ở đó, mái tóc thầy điểm bạc năm xưa, kỷ niệm dưới mái trường xưa, thời ấy, phượng vĩ quà vặt, thời lớp lớp ăn quà , chơi với bạn bè. Lập tức, những kỉ niệm xưa ùa về như thác lũ, kéo theo bao kỷ niệm êm đềm ngọt ngào. Một nơi mang lại cho tôi cảm giác ngọt ngào, chân thực mà tôi không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác. Về thăm lại trường, tôi như một du khách trở về với một miền quê thân thuộc, đứng giữa một thế giới xa lạ rộng lớn, lòng nhớ quê hương, nhớ về mái trường thân yêu.

    Một người dì đã từng nói với tôi: “Thời gian có vội xóa đi, kỷ niệm chẳng là gì nhưng khắc sâu trong tim thì sẽ là tất cả.” Đối với tôi, ngôi trường này là những điều ngọt ngào thân thương. Xin thề rằng dù thời gian có trôi đi, dù cuộc sống có chuyển động, tôi vẫn luôn yêu thương mình, níu lấy mình, hòa mình vào mình, đắm chìm trong tâm hồn xưa cũ. Nơi đã cho tôi thanh xuân đẹp nhất, cho tôi tuổi thanh xuân trong sáng và tốt đẹp nhất, những tháng ngày học trò nhất, ma nhất, nhì ma. Có lẽ thời gian không quan trọng, bởi tôi đã nguyện giữ mãi hình ảnh ngôi trường xưa trong tim. Những kỉ niệm mái trường là hành trang cho em trên những chặng đường sau này.

    Ôi ngôi trường xưa, nơi có tiếng cười và nước mắt. Nơi bắt đầu tuổi trẻ của tôi, nơi nương tựa tuổi trẻ của tôi. Điều vang vọng trong đầu tôi là “Ôi, ngôi trường cũ thân yêu.”

    Tưởng tượng 10 năm sau bạn quay lại trường cũ – Mẫu 7

    Chớp mắt đã mười năm trôi qua, mười năm hoàn cảnh thay đổi, nhân sinh thăng trầm. Đã mười năm rồi tôi mới có dịp trở lại ngôi trường cấp hai mà tôi đã theo học. Môi trường đã mang lại cho tôi nhiều điều bổ ích. Hãy để năm tháng ấy là hành trang giúp tôi vững bước trên con đường sự nghiệp mà tôi muốn đi.

    Mười năm qua, mái trường mang tên THCS Minh Sơn đã khắc sâu trong tim tôi. Mặc dù sau khi tốt nghiệp cấp 3 tôi đã chuyển lên một trường cao đẳng cơ sở của tỉnh để học, nhưng dường như thời gian để quay lại trường học là rất ít. Có thể trong một lần vội vã về quê, tôi đi ngang qua ngôi trường và nhìn vào bên trong, thấy ngôi trường đã có nhiều thay đổi.

    Xem Thêm : Số bị chia – Số chia – Thương – Giải toán chi tiết toán lớp 2

    Mười năm trước, chương trình của chúng ta hôm nay kỷ niệm một thập kỷ không đến trường. Nhiều bạn bè cùng trang lứa tập trung về đây để nhớ lại khoảng thời gian cùng nhau học tập, vui chơi dưới mái trường này. Mỗi người mang trong mình niềm vui, niềm tự hào và lo lắng của những năm tháng đã qua.

    Chúng tôi đều đã trưởng thành, có gia đình riêng, công việc riêng. Mỗi người đều có lựa chọn riêng, con đường riêng, cuộc sống riêng nhưng dường như ai cũng vẫn nhớ về những năm tháng học tập dưới mái trường này.

    Đã mười năm trôi qua, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi trở lại mái trường xưa, tâm trạng vừa bình lặng vừa phức tạp. Một học sinh gầy gò, ít nói và tinh nghịch được nhận vào trường.

    Tôi nhìn khuôn viên bây giờ được lát gạch đỏ sạch sẽ, khác hẳn ngày xưa chỉ là một bãi đất bằng phẳng. Khi trời mưa, tôi không thể ra ngoài vì thời tiết trơn trượt. Nhiều ghế đá cũng đã xuất hiện trong khuôn viên trường, nơi sinh viên có thể tụ tập để trò chuyện và đọc truyện cùng nhau.

    Trước đây, trường cấp 4 chỉ có bốn dãy nhà, chưa có nhà cao tầng cho học sinh học. Nhưng mười năm sau, hai dãy nhà hai tầng mọc lên như nấm, sơn màu vàng rất đẹp.

    <3

    Hôm đó chúng tôi đi học lại vào sáng chủ nhật nên không có lớp, khuôn viên vắng tanh, chỉ có đàn chim nhảy nhót trên cành. Tôi cảm thấy như cảm xúc của tôi đang hồi phục. Tôi nhớ, tôi nhớ những năm tháng học tập dưới mái trường có biết bao kỉ niệm như thế.

    Văn phòng giáo viên giờ đây cũng đã chuyển sang không gian sáng sủa hơn, sạch sẽ hơn. Trống cũng được thay mới, bàn ghế được kê ngay ngắn, không còn là những chiếc bàn gỗ cũ nát do học sinh tự làm mà là những bộ bàn ghế có bề mặt sáng, chân sắt rất chắc chắn. . Tôi trở lại những lớp học cũ mà tôi từng học và nhận ra bao nhiêu thứ đã thay đổi, nhưng có một thứ dường như vẫn còn nguyên: sự ấm áp, thân quen.

    Tôi cũng hiểu rằng tôi có duyên với ngôi trường này, tôi có chiếc ghế mà tôi đã từng ngồi, và tôi có những người bạn luôn tươi cười suốt ngày. Có lẽ đó là những ngày xưa đẹp đẽ gắn liền với ngôi trường này mà tôi vẫn còn nhớ.

    Xem Thêm: ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM

    Trở lại trường xưa sau 10 năm, một điều dường như không khác là những gốc cây cổ thụ. Qua nhiều năm chúng vẫn nguyên vẹn, nguyên vẹn và tươi tốt. Có lẽ cái gì càng xa xưa thì càng trường tồn, càng giữ được lâu trong lòng. Mười năm là một con số khá dài cho một chặng đường đã đi qua. Khi cảm xúc đến, ký ức thường ùa về, nhất là những lúc như thế này.

    Lớp đàn anh chúng tôi nhìn nhau bắt tay nhau vui mừng vì trường lớp khang trang, trang thiết bị học tập tốt hơn, có nhiều chuyển biến tích cực. Nhìn lại, chúng tôi trưởng thành hơn, trưởng thành hơn từ những nền tảng đó. Còn những người đã có công dạy dỗ chúng ta thì nay đã già rồi. Thời gian trôi qua, gương mặt và ánh mắt ngày ấy không còn như xưa. Nhưng chúng tôi cảm ơn họ vì những gì họ đã làm cho chúng tôi ngày hôm nay.

    Mười năm là khoảng thời gian dài, khi trở lại thăm trường cũ, tôi xúc động đến muốn vỡ òa. Tôi cứ để lòng mình chơi vơi như thế, để hồi tưởng về những tháng ngày đã qua.

    Hãy tưởng tượng bạn đến thăm trường cũ của mình sau 10 năm nữa – mô hình 8

    Thời gian trôi nhanh quá, đã mười năm kể từ ngày em rời mái trường “Trường cấp 2 Xinri” để bước vào một môi trường học tập mới và theo đuổi ước mơ của mình. Hôm nay kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường, tôi trở lại ngôi trường cũ với bao xúc cảm.

    Sau khi tốt nghiệp cấp 2, tôi thi vào một trường trung cấp kỹ thuật của tỉnh, trường đó xa nhà, tôi ít có dịp về Trung Quốc, thậm chí trường cũ của tôi cũng không có cơ hội chuyến thăm. Trong bốn năm học cấp hai của mình trong vài năm. Hết cấp 3, tôi thi và đỗ vào một trường đại học ở Hà Nội. Nhờ sự kiên trì, chăm chỉ và ham học hỏi, tôi đã giành được học bổng du học trong bốn năm, và bốn năm du học sống mãi trong tâm trí tôi. Sau khi hoàn thành chương trình bốn năm, tôi tiếp tục nghiên cứu và bảo vệ thành công luận văn thạc sĩ. Bây giờ tôi đã trở về quê hương và trở thành giảng viên của một trường đại học nổi tiếng ở Việt Nam như ước mơ của tôi.

    Hôm nay trùng với ngày kỷ niệm 50 năm thành lập trường, tôi rất vinh dự được đến thăm ngôi trường THCS mới. Trường bây giờ khác lắm, ấn tượng đầu tiên của tôi là ba chữ “Xinqing Guozhong” đúc bằng đồng, thay cho những chữ sắt chìm trong chữ trắng trên bảng hiệu mười năm trước, nằm trang trọng trên bảng hiệu của trường. trên đó là nhiều lá cờ nhỏ tung bay trong gió. Mười năm trước và bây giờ, những thay đổi rung chuyển trái đất đã diễn ra ở đây. Khi tôi còn đi học, trường chỉ có một dãy nhà học sinh ba tầng, một dãy nhà học hai tầng và nhiều dãy nhà cấp bốn.

    Nhưng bây giờ bên cạnh dãy nhà ba tầng đã xây thêm một dãy nhà năm tầng, dãy phòng học cấp bốn vẫn còn nhưng rất ít. Tất cả những ngôi nhà cũ đã được cải tạo và sơn lại và trông rất đẹp. Cơ sở vật chất trong lớp học cũng đã được hiện đại hóa nhiều, trước đây toàn trường chỉ có một hai máy chiếu để phục vụ cho việc thi giáo viên dạy giỏi cấp trường, hoặc dự giờ với giáo viên. Nếu có tiết học hoặc nghe giảng thì chỉ có thể vào phòng chiếu, nhưng hiện nay các lớp đều có máy chiếu, bài giảng của giáo viên đều được phát trên máy chiếu để lớp học thêm sinh động, tránh nhàm chán. Mọi thứ đã thay đổi, chỉ còn lại những hàng xà cừ, tiêu điều và lớn hơn.

    Tôi gặp lại nhiều người bạn cũ cũng tham gia buổi lễ quan trọng này, và dù đã mười năm trôi qua nhưng họ vẫn nhớ nhau rất nhiều. Tôi gặp bạn Ya của tôi – một cô gái yêu nghệ thuật và hội họa, và hiện là một nhà thiết kế thời trang, một người bạn trai mơ ước được nhận vào trường “Học viện Cảnh sát Nhân dân”, bây giờ bạn đã thực hiện được ước mơ của mình và làm việc trong cảnh sát Có rất nhiều bạn bè trên thế giới, và họ đều có ước mơ của riêng mình, và sự nghiệp của họ ổn định và thành công. Tôi được gặp lại các thầy cô, thầy hiệu trưởng nay đã về hưu và có mặt trong sự kiện trọng đại của trường ngày hôm nay. Tôi gặp cô giáo chủ nhiệm năm lớp 9, cô cũng biết chúng tôi. Cả cô và trò đều rất vui, cô hỏi chuyện học tập của chúng tôi và rất vui khi thấy học sinh của mình đã đạt được thành tích trong học tập, rồi cô cùng các em ôn lại những kỷ niệm đã qua. Cuối buổi giỗ, cô mời chúng tôi đến nhà chơi nhưng chúng tôi xin phép bận việc và hẹn lần sau sẽ đến thăm cô.

    Trở về trường xưa hoàn cảnh đã thay đổi, duy chỉ có tình thầy trò là không thay đổi. Tôi thật sự xúc động và tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ quên kỷ niệm ở đây, ở đó có các thầy cô, các cô luôn làm tròn nhiệm vụ của mình, dấn thân vì sự nghiệp trồng người.

    Hãy tưởng tượng bạn đến thăm trường cũ của mình sau 10 năm nữa – mô hình 9

    Thời gian thấm thoát, mười năm đã trôi qua. Tôi bây giờ đã lớn, một thiếu niên. Hôm nay em có dịp về thăm lại ngôi trường cũ thân yêu của mình, lòng em đầy lo lắng và bỡ ngỡ.

    Ngôi trường xưa hiện ra trước mắt em với biết bao kỉ niệm vừa quen vừa lạ. Con ngõ nhỏ dẫn vào trường giờ đã rộng hơn, hai bên đường là những khóm hoa đua nhau khoe sắc. Xe tôi chạy chầm chậm trên đường mà trong lòng vui sướng vô cùng. Cổng trường xưa nay đã được thay thế bằng chiếc cổng khiêm tốn ghi dòng chữ “thcs”. Vật liệu trần nhà. Tôi còn nhớ như in ngày ấy, mỗi lần đi học muộn là cửa đóng, tôi phải năn nỉ cô giáo cho vào. Bước vào khuôn viên trường, những thay đổi càng rõ ràng hơn. Dãy lớp học ngày xưa ngồi học giờ đã được thay thế bằng dãy nhà cao tầng khang trang, sáng sủa. Lớp cũ không còn nhưng đâu đâu tôi cũng thấy hình ảnh của các bạn cùng lớp. Big Pearl, Lan Yi, thằng tê liệt… ngày đó cũng ở trong góc này của khuôn viên trường, và chúng tôi thường chơi. Cây bàng vẫn còn đó, chỉ già hơn xưa. Nhìn kỹ hơn, dòng chữ trên rương vẫn còn, nhưng của chúng tôi đã biến mất, có lẽ thời gian đã trôi qua.

    Tôi bước đến bách hóa và ngôi nhà là một ngôi nhà 2 tầng khang trang nằm uy nghi giữa hai bên là những hàng cây xanh mát. Đây là những cây chúng tôi đã trồng khi mới xây trường. Ồ! Bây giờ nó cao đến mức tôi phải ngước mắt lên để nhìn thấy đỉnh. Trong gió nghe tiếng thì thầm chào nhau. Dưới gốc cây vẫn còn tấm biển quen thuộc ghi dòng chữ “Kỷ niệm cây xanh lớp 6b niên khóa 2011-2012 Sân trường vắng lặng đến lạ lùng Trong giờ học tôi nghe giọng thầy vang trong lớp ấm áp Gửi thầy Ký ức về bạn bè lấp đầy tâm hồn tôi, từ ngày chia tay mỗi người không biết cuộc sống của mình ra sao Còn cô giáo của tôi, tôi nhớ cô đã vui vẻ dạy dỗ cậu và cũng là cô chủ nhiệm, cô rất nghiêm khắc, nhiều khi chúng em không đến lớp là cô mắng, em biết lúc đó có một số bạn tỏ ra không bằng lòng với cô, nhưng sau này các bạn đó tâm sự với em: “Có xa cô em mới hiểu hết được những lời dạy của cô, thật ra ngày đó Chúng tôi còn nhỏ chỉ thích chơi đùa, bây giờ đã lớn tôi chỉ mong có dịp gặp lại cô để nói hết những tâm tình của mình, gặp cô tôi chìm vào suy tư, lòng vô cùng hạnh phúc. và ngạc nhiên, vì đã lâu như vậy Bao nhiêu năm rồi mà cô ấy vẫn thức giấc ở đây, tôi mừng rỡ chạy lại: – Em chào cô! Cô có biết cô không?

    Cô nheo mắt và đeo kính vào:

    -Em là học sinh lớp 6b, khóa mười mấy năm trước phải không? – Cảm ơn vì vẫn nhận ra tôi.

    Vì vậy, cô ấy đã trò chuyện. Lúc này tôi mới có dịp nhìn lại khuôn mặt của bà, năm tháng trôi qua, khuôn mặt bà đã có nhiều nếp nhăn, đôi mắt không còn sáng ngời nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như thế. Mái tóc vốn đen nhánh nay đã điểm thêm vài sợi bạc. Tôi chợt thấy thương cô vô cùng, vì tôi biết cuộc sống cá nhân của cô không mấy hạnh phúc nên bao nhiêu tình cảm cô dành cho tất cả học trò. Tôi và chị đi dạo trong khuôn viên trường, tôi cùng chị nhớ lại bao chuyện xưa, đi bên chị, tôi như được trở về tuổi thơ, như mở lại tuổi thơ của một đứa học trò tiểu học hồn nhiên. Tôi vẫn thấy cô dịu dàng, ân cần như thuở còn đi học. Tôi tâm sự với cô ấy tất cả những gì các bạn cùng lớp của tôi cảm thấy về cô ấy. Cô rất cảm động, cô nói: – Những gì tôi đã từng dạy các em, tôi biết có thể lúc đó chúng chưa hiểu, nhưng tôi tin khi lớn lên chúng sẽ hiểu. Từ đó họ sẽ trưởng thành hơn trong cuộc sống. – Thưa cô, ngày đó chúng cháu còn quá nhỏ để hiểu hết tình cảm của cô dành cho chúng cháu. Cô vuốt tóc tôi và cười rất hiền:

    -Cô chỉ mong những học sinh đã khuất trong lớp đều có thể trở thành người có ích cho xã hội, có dịp về thăm cô sẽ rất vui. Chuông vào lớp vang lên và tôi phải nói lời tạm biệt với cô ấy. Bây giờ tôi không muốn xa cô, tôi tự hứa với lòng mình rằng năm nay chúng tôi sẽ có một cuộc họp lớp và tất cả chúng tôi sẽ về trường cũ và thăm cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.

    Nhìn lại mái trường xưa, chia tay những kỉ niệm tuổi thơ, ra về trong lòng bao kỉ niệm vui buồn. Mái trường thân yêu, ngôi nhà thứ hai của chúng em, chính nơi đây đã cho em biết bao ước mơ và hi vọng. Tôi hiểu rằng dù mười năm hay nhiều năm thì chúng ta vẫn luôn trân trọng thời gian ngồi trên ghế nhà trường.

    Hãy tưởng tượng quay trở lại trường cũ của bạn sau 10 năm nữa – mô hình 10

    Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã 10 năm. Lớp 6a chúng em năm nào cũng tụ tập dưới mái trường tuổi thơ. Nhưng giờ đây, tôi mới có dịp trở lại thăm trường, trong lòng đầy cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.

    Vừa đặt chân đến cổng, tôi không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi về chất lượng thịt ở đây. Mái trường tôi thuở ban đầu nằm chênh vênh sau lũy tre làng, cổ kính rêu phong nhưng trang nghiêm đến lạ lùng. Giờ đây, những gì hiện ra trước mắt tôi là một ngôi trường hai tầng khang trang, sạch đẹp. Khuôn viên trường là một khu vườn đầy màu sắc nằm trước một khuôn viên rộng. Những hàng cây cổ thụ năm xưa như những người khổng lồ tóc xanh, cành lá xòe rộng. Ở đây tôi như được nhìn thấy bóng lưng của lũ bạn thuở còn nhỏ chơi đùa vô tư nâng niu từng chùm phượng đỏ. Ngôi trường đã thay đổi nhiều nhưng em vẫn cảm thấy không gian thân thuộc – ngôi nhà thứ hai của em, với biết bao kỉ niệm đẹp đẽ của quãng đời học sinh nơi đây.

    Tôi đi qua từng lớp học, lớp nào cũng thông thoáng, bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn. Nhà trường cũng được trang bị hàng loạt trang thiết bị máy móc hiện đại để phục vụ cho công tác giảng dạy ngày càng hiệu quả. Tôi cảm thấy phấn khởi và tự hào vì xuất phát điểm từ một trường huyện ở tỉnh vùng sâu, được chính quyền chú trọng hơn đến chất lượng giáo dục, trường tôi như có thêm động lực để tiến một bước dài trong dạy và học. nghiên cứu. Khi đang đi trên hành lang, tôi nhìn thấy mụ phù thủy là giáo viên chủ nhiệm ngày hôm trước. Tôi đến gần cô ấy và cúi chào lịch sự như thường lệ. Cũng nụ cười hiền ấy, cũng ánh mắt trìu mến đó nhưng tôi thấy mái tóc mẹ đã điểm thêm chút bạc. Tôi nói với bạn:

    Cô ơi, cô có nhớ tôi là trò chơi gì không? Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự giúp đỡ của bạn, tôi có thể tiếp tục học với miễn học phí!

    Sau khi nghĩ về nó, cô ấy chợt nhớ đến tôi. Cô ấy hỏi thăm sức khỏe gia đình và công việc của tôi. Cuộc trò chuyện đưa tôi về tuổi thơ, giọng cô vẫn trầm ấm như thế. Lúc chia tay, hai cô gái nấn ná rất lâu. Tôi vẫn thật may mắn khi được “đoàn tụ” với gia đình thân yêu của mình ở Lớp 6a. Họp lớp không có đầy đủ tất cả các thành viên, vì công việc của mỗi người đều riêng. Tiếng cười nói rôm rả vẫn diễn ra, ai cũng trưởng thành hơn, chững chạc hơn, hiểu biết hơn, không còn những chàng trai cô gái tinh nghịch như xưa. Không ngờ “Viên Viên” giờ đã là một cô gái quyến rũ đang làm kế toán. Hứa “dí dỏm” theo đuổi ước mơ trở thành cô giáo mầm non. Cô gái nóng bỏng duy nhất trong lớp chúng tôi hiện đã kết hôn và là một luật sư đầy triển vọng. “Thời đại” đang thay đổi nhanh đến mức chúng ta cũng đang thay đổi. Chúng tôi ngồi xuống và hồi tưởng về những kỷ niệm thời thơ ấu của mình, nó giúp chúng tôi nhớ lại sự ngây thơ của mình và những khoảnh khắc đó đã làm cho tình bạn của chúng tôi bền chặt hơn.

    Thời gian vô tình trôi qua, những thứ ta từng ám ảnh có thể phai nhạt, nhưng với anh, tức là em, khung cảnh yêu thương vẫn nguyên vẹn, rực rỡ như ngày hôm qua.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *