Văn tả người thân lớp 6 Hay Nhất (51 mẫu)

Tả về người thân của em lop 6

Tả về người thân của em lop 6

Bài viết số 3 lớp 6: Kể về một người thân của em. Đây là bài văn mẫu lớp 6 hay dành cho quý thầy cô và các em học sinh tham khảo, củng cố thêm về bài văn tự sự. Tài liệu này gồm rất nhiều bài văn mẫu lớp 6. Đề bài là người thân của tôi, hi vọng có thể giúp các em biết cách viết đoạn văn tự sự và hoàn thành bài tập làm văn 3.

Bạn Đang Xem: Văn tả người thân lớp 6 Hay Nhất (51 mẫu)

Cách viết bài văn về người em yêu

1. Phân tích chủ đề

  • Chủ đề bắt buộc: Miêu tả một thành viên trong gia đình mà bạn đã bày tỏ cảm xúc của mình
  • Đối tượng thử nghiệm: gia đình tôi
  • Phương pháp kiểm tra: miêu tả (kết hợp giữa miêu tả và biểu cảm)
  • 2. Các ý tưởng triển khai chính

    A. Giới thiệu, kể về người thân

    mô tả chi tiết ngoại hình, tính cách và hoạt động của người đó

    Thể hiện cảm xúc với người ấy

    Lập dàn ý bài văn tả người thân

    Một. Mở bài:Giới thiệu người thân mà em muốn tả (bố, mẹ, ông, bà, em trai, em gái, em trai, chú, dì…)

    b. Nội dung bài đăng

    – Giới thiệu chung về người họ hàng đó:

    • Mối quan hệ giữa người thân đó và bạn là gì?
    • Người này bao nhiêu tuổi? Công việc hiện tại của bạn là gì? Công việc đó có gì đặc biệt? (không ổn định, khó khăn, ngộ độc thời gian…)
    • Người đó có yêu bạn không? Bạn có dành nhiều thời gian cho tôi không?
    • – Mô tả người họ hàng đó:

      • Chiều cao và cân nặng của người họ hàng đó là bao nhiêu? Nói chung, đặc điểm về ngoại hình của người đó là gì? Màu da của người đó là màu gì? Tại sao lại có làn da như vậy?
      • Người đó để tóc ngắn hay dài? Bạn có bất kỳ màu sắc hoặc phong cách? Kiểu tóc đó có phải do ảnh hưởng của công việc không?
      • Bạn ấn tượng với những đặc điểm nào trên khuôn mặt, mắt, mũi, tai, v.v. của người đó?
      • Trang phục hàng ngày của người này trông như thế nào? Bạn sẽ luôn nhớ điều gì?
      • Tính cách của người này là gì? Dựa trên những gì hành vi, bạn có cảm thấy nó?
      • – Mô tả hoạt động của người đó:

        • Công việc của người này tại công ty hoặc tổ chức là gì? Có khó không? Có mất nhiều thời gian và công sức để hoàn thành không? Nó có hại cho sức khỏe hay có hại không? Bạn có phải làm việc ngoài giờ hoặc làm việc vào ngày lễ không?
        • Người này có việc gì khác phải làm khi về nhà không? Thái độ của người này là gì?
        • Người đó đã làm gì để chăm sóc bạn? Bạn cảm thấy thế nào về những hành vi này?
        • c.Kết bài: Cảm nhận của em về người vừa được miêu tả.

          Tóm tắt của một người thân của em học sinh lớp 6

          1. Giới thiệu:

          • Giới thiệu về mẹ
          • Cảm nghĩ chung về mẹ
          • 2. Văn bản:

            a) Giới thiệu chung

            – nét mặt

            • Mái tóc đen mượt dài ngang vai của mẹ che khuất khuôn mặt
            • Da mẹ không được trắng trẻo như những người phụ nữ khác vì ngày xưa mẹ đã làm lụng vất vả để kiếm tiền lo cho gia đình
            • – Những biểu hiện về tính tình, thái độ, sở thích, công việc

              • Mẹ tôi đã dạy tôi và các chị em tôi cách nói chuyện và hòa đồng với người khác
              • Khi chị em mắc lỗi, mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở
              • b) Những kỉ niệm giữa em và mẹ

                c) cách diễn đạt trực tiếp

                3. Kết luận:

                • Tôi cảm thấy thế nào về mẹ mình
                • Lời hứa
                • Kể về một người thân của em

                  Mô tả ngắn về người thân ở lớp 6

                  Trong gia đình tôi, người gần gũi nhất với tôi là anh trai tôi.

                  Em tên Quân, năm nay 19 tuổi, hiện đang là sinh viên năm nhất Đại học Bách khoa. Quân cao gầy, nước da trắng trẻo như một thư sinh. Với mái tóc nâu bồng bềnh và một cặp kính trong suốt, anh ấy rất đẹp trai.

                  Từ nhỏ đến lớn, anh Quân luôn là thần tượng của tôi. Anh ấy không chỉ học giỏi mà còn chơi bóng rổ rất giỏi. Nhiều giải thưởng của ông treo trong phòng. Ngoài thời gian học, thầy Quân sẽ dành thời gian dạy dỗ bé và đưa bé đi chơi. Không những thế, anh còn giúp bố mẹ rất nhiều việc nhà. Thầy cô, bạn bè không ngớt lời khen ngợi.

                  Tôi yêu và tự hào là em trai của Quân.

                  Nói về một người họ hàng của tôi, anh ấy nói về ông của anh ấy

                  Gia đình là chiếc nôi nuôi dưỡng tâm hồn mỗi người. Vì vậy, dù đi đâu, làm gì thì gia đình vẫn mãi là kho báu lớn nhất trong mỗi chúng ta. Ở nhà, người yêu thích của tôi là ông nội.

                  Ông năm nay đã ngoài 80 tuổi nhưng ai cũng bảo trông ông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Quả thật, tôi cũng thấy vậy. Vì dù đã 80 tuổi nhưng ông vẫn minh mẫn, nhanh nhẹn. Mỗi sáng, vẫn đeo kính, ông ngồi ngoài hiên đọc báo, chú ý đến tin tức trong và ngoài nước. Da của ông nhăn nheo và xuất hiện những vết đồi mồi trên tay và mặt – những dấu hiệu rõ ràng của tuổi tác. Trước đó, ông đã tham gia hai cuộc chiến tranh vệ quốc. Vì vậy, anh có nhiều bạn bè, toàn là đồng đội, đồng đội cùng chiến tuyến hồi đó. Họ thường gặp nhau vào mỗi cuối tuần để trò chuyện và hồi tưởng lại những ký ức thời chiến. Tôi thực sự thích nghe họ nói chuyện với nhau. Bởi trong những câu chuyện ấy, tôi không chỉ thấy được lịch sử của người anh hùng ấy, mà còn thấy được tình bạn thiêng liêng giữa ông và những người đồng đội của mình. Tôi cảm thấy rất may mắn khi được gặp những nhân chứng sống của cuộc chiến này và được nghe họ kể về nó cũng như những nguy hiểm mà họ đã phải đối mặt trong quá khứ.

                  Xem Thêm: ĐĂNG NHẬP TÀI KHOẢN ỨNG VIÊN

                  Ông thích chơi cờ, câu cá, trồng và chăm sóc cây cảnh. Có vẻ như mọi ông già đều có một sở thích. Vì tôi thấy bố tôi, hàng xóm của tôi cũng thích những thứ đó. Cha và anh thường ngồi ở chiếc bàn trong góc vườn và cùng nhau đánh cờ. Một ấm trà xanh được đặt bên cạnh hai người bốc khói nghi ngút. Chỉ có nhiêu đó hai đứa có thể ngồi với nhau từ sáng đến tối. Cả hai cũng thường rủ nhau đi câu cá vào mỗi cuối tuần. Đó là một ngày đẹp trời và tôi khăng khăng muốn đi câu cá với anh ấy. Lúc đầu anh ấy không đồng ý, nhưng vì tôi quá quắt nên anh ấy chỉ thở dài và cho tôi đi cùng. Anh đến một hồ nước lớn, xung quanh cây cối rậm rạp, xanh tươi nhưng rất yên tĩnh, hầu như không có bóng người. Anh trai và bố tôi đặt ghế xuống và chuẩn bị cần câu để đi câu. Sau khi treo mồi vào lưỡi câu, cả hai vứt lưỡi câu, ngồi xuống ghế trò chuyện và đợi cá cắn câu. Nhưng 10 phút, 20 phút rồi 30 phút trôi qua, tôi vẫn không thấy chiếc phao trên mặt nước di chuyển. Tôi cảm thấy vô cùng mất kiên nhẫn, nhưng hai người họ vẫn tiếp tục nói chuyện một cách thờ ơ. Tôi tự hỏi, không phải hai bạn đi câu cá sao? Sao cá không cắn câu, hai người có vẻ không vội. Tôi hỏi anh ấy:

                  – Ông ơi, sao cá không cắn câu?

                  Anh ấy cười, xoa đầu tôi và nói:

                  ——Bạn càng thiếu kiên nhẫn, cá càng ít cắn câu. Hãy kiên nhẫn, hiểu chứ?

                  Tôi gật đầu, nhưng tôi không hiểu lắm. Tôi nghĩ người lớn thật kỳ lạ. Không chạy, không nhảy, không chơi, chỉ thích ngồi yên và chơi mấy trò chán ngắt. Tôi nhìn cha và ông, vẫn rất ung dung. Phải mất một lúc lâu trước khi con cá cắn câu. Cả hai nhanh chóng kéo dây câu lên. Một con cá trắm lớn phải nặng tới 3 kg. Sự chờ đợi của bạn đã thực sự được đền đáp. Hai người đánh cá một lúc, thấy mặt trời sắp lặn, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường. Anh nắm tay tôi, hai người lững thững đi bộ về nhà. Tôi đã quan sát anh ấy rất lâu. Tóc ông bạc và râu ông trắng. Bóng chồng trên bóng nhỏ của chồng. Tôi không biết tại sao tôi nghĩ anh ấy rất lớn. Ông đã 80 tuổi nhưng chưa bao giờ ở nhà như bao nhiêu người khác. Anh ấy luôn có nhiều việc phải làm và nhiều người để xem. Anh ấy nói rằng anh ấy không còn nhiều thời gian để sống, vì vậy anh ấy đang cố gắng tận hưởng khoảng thời gian còn lại. Mỗi lần anh nói như vậy, tôi đều ôm chặt anh và lắc đầu. Tôi không muốn ở quá xa anh ấy. Bạn phải sống với tôi mãi mãi. Anh lại cười và nói:

                  – Ai mà không trải qua cái chết, đồ ngốc? Ông nội cuối cùng sẽ chết, nhưng miễn là bạn nhớ đến ông ấy, ông ấy sẽ luôn ở bên cạnh bạn. bạn có nhớ?

                  Tôi nhìn anh và gật đầu. Tôi sẽ không bao giờ quên nụ cười của anh ấy lúc đó. Vì ông bị bệnh nặng và qua đời sau đó vài tháng.

                  Lúc đó tôi không hiểu lắm những gì anh ấy nói với tôi. Nhưng bây giờ, anh đã xa tôi lâu rồi, tôi mới hiểu anh nói gì. Anh ấy chưa chết, anh ấy vẫn sống trong trái tim tôi và gia đình tôi.

                  Về một người họ hàng của tôi

                  Mỗi lần đến thăm anh, trái tim tôi tràn ngập một tình yêu đặc biệt mà tôi chưa bao giờ tìm thấy.

                  Ông đã ngoài bảy mươi nhưng trông còn rất nhanh nhẹn. Bây giờ anh ấy có một vóc dáng khác so với khi anh ấy còn là một người lính trẻ. Hẳn các đồng đội chung tay khó tin rằng anh chính là Anh Thu, một thanh niên xung phong ngoan cường trong toàn đội. Giờ đây, mái tóc dài màu xanh năm nào đã thay bằng màu trắng mềm mại như mây. Trong những ngày phụng sự Tổ quốc, gia đình đã để lại cho anh làn da ngăm đen. Hơn thế nữa, tuổi già đã khiến làn da mềm mại của ông nhăn nheo và những vết đồi mồi trên đôi bàn tay chai sạn của ông. Với khuôn mặt hiền lành như một người đàn ông trong truyện cổ tích, tôi sợ rằng không ai có thể đánh bại ông nội. Trong mắt anh luôn có ánh sáng ấm áp ngọt ngào, sưởi ấm biết bao trái tim tội lỗi. Với nụ cười trong sáng như đóa hoa thơm của anh đã cho em nghị lực vượt qua khó khăn. Mỗi bước đi đều dứt khoát và nhanh chóng, giống như tính cách của anh, một chàng trai trẻ đầy đam mê. Anh ta mặc một bộ đồ màu nâu và đi dép cao su, trang phục bình thường của tầng lớp lao động. Đặc biệt khi còn trẻ anh đã có khiếu ca hát nên trở thành gương mặt quen thuộc của đoàn kịch. Khi đó, bà tôi là một nữ du kích xinh đẹp, và điều đầu tiên tôi cảm nhận được khi nhìn thấy ông là. Với giọng hát vàng và khuôn mặt điển trai, ông tôi trở thành một thanh niên giỏi giang. Dù đã sống gần hết cuộc đời nhưng ông ấy vẫn làm việc rất chăm chỉ. Đặc biệt là khi nói đến việc chăm sóc cây cối, anh ấy là một thiên tài. Chẳng thế mà khu vườn xinh xắn của anh lúc nào cũng xanh tốt nhờ bàn tay khéo léo ấy. Anh sống có trước có sau nên rất ghét ai kiêu căng, cậy thế. Biết vậy em luôn tránh những tật xấu để không phụ lòng anh.

                  Xem Thêm : Soạn bài Thuyết minh về một danh lam thắng cảnh ( đầy đủ)

                  Ông luôn quan tâm đến việc học hành của con cháu, mỗi lần tôi khoe sắc đẹp là ông lại trao cho tôi nụ hôn trìu mến, trìu mến.

                  kể về một người thân của em kể về cô ấy

                  Kể về một người thân của em

                  Trên đời này ai chẳng có bà. Tôi cũng vậy, ngoài tình yêu thương của bố mẹ dành cho tôi, tôi còn được sống trong tình yêu thương trìu mến của bà. Vì hoàn cảnh gia đình, tôi phải chuyển đi và không thể ở bên cạnh cô ấy, nhưng hình ảnh của cô ấy luôn ở trong trái tim tôi.

                  Bà năm nay đã ngoài bảy mươi. Mái tóc bà bạc trắng như một bà tiên trong truyện cổ tích. Lưng của cô ấy bị cong rất tệ. Da nhăn nheo nhiều vết đồi mồi. Cô đã hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình, làm việc cật lực, chiến đấu, thức khuya, dậy sớm để chăm sóc mẹ và các dì. Đôi mắt của cô không còn tinh anh như xưa nhưng vẫn trìu mến, nhân hậu. Đôi bàn tay sần sùi, chai sạn vì cả đời bươn chải, làm lụng vất vả để kiếm miếng ăn nuôi con.

                  Tuổi thơ tôi được sống trong sự bao bọc yêu thương vô bờ bến của bà. Nhờ những câu chuyện cổ tích của bà mà tôi có thể ngủ ngon mỗi đêm. Sáng sớm mẹ gọi con đi học. Tiếng điện thoại: “Em ơi, dậy đi học rồi” luôn đánh thức tôi dậy sau một giấc ngủ dài. Cô ấy nắm tay tôi và đưa tôi đến trường. Cô ấy đã không rời đi một cách an toàn cho đến khi cổng trường đóng lại. Buổi chiều, cô ấy đưa tôi về nhà với dáng đi lặng lẽ như cũ. Mỗi khi ở bên cô ấy, tôi cảm thấy rất ấm áp.

                  Một lần tôi ngã, tôi nằm rất lâu. Bà vội đẩy con trai ra và nói: “Con biết đứng dậy mỗi khi ngã. Cháu của bà cũng vậy phải không? Con rất vui khi con có thể chạy nhảy như một đứa trẻ”. Nghe bà nói xong, tôi nín khóc, đứng dậy. lên một mình. Cô cười nhẹ, “Anh thật tốt, lại đây, chúng ta cùng nhau quét bụi.” Trễ học rồi, tôi rất buồn ngủ, và tôi luôn ngủ gục trên bàn. Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi thấy mình đang nằm trên giường dưới chăn. Trên bàn làm việc không biết lúc nào đã tắt đèn, sách vở được xếp ngay ngắn. Cô ấy bế tôi lên giường và gấp cuốn sách của tôi lại.

                  Cô ấy luôn làm việc nhà. Mẹ không muốn mẹ làm, sợ mẹ mệt, nhưng mẹ không nghe. Tôi ước mình lớn nhanh biết bao để đỡ đần bà nhưng đôi khi, tôi ước thời gian trôi thật chậm để tôi luôn được ở trong vòng tay yêu thương của bà.

                  Cô ấy rất hài hước và thường kể những câu chuyện vui cho gia đình. Cô cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm nên ai cũng quý mến. Cô ấy yêu tôi nhưng không nuông chiều. Một lần, tôi đã không nghe lời cô ấy. Cô ấy đã không nói một lời nào với tôi cả tuần. Tuần sau, cô ấy gọi tôi vào phòng và giải thích cho tôi điều gì là tốt và đúng. Tôi hối hận và xấu hổ vì đã làm cô ấy buồn. Kể từ đó, tôi thề rằng sẽ không bao giờ dùng tình yêu của cô ấy để giúp đỡ cô ấy nữa.

                  >>Tham khảo: Kể về người bà thân yêu của em

                  Nói về một người họ hàng của tôi, cô ấy nói về bà của cô ấy

                  Trong gia đình, ai cũng yêu quý tôi, nhưng khi tôi còn bé, bà ngoại đã thay mẹ tôi chăm sóc và dạy tôi đi, tình yêu thương của bà dành cho tôi là vô bờ bến. Giờ đây vì điều kiện gia đình tôi phải chuyển công tác và không thể ở bên cô ấy được nhưng hình ảnh cô ấy vẫn luôn ở trong trái tim tôi.

                  Bà năm nay đã tám mươi tuổi. Quả nhiên tuổi đã cao, dáng người không còn nhanh nhẹn như trước, nhưng cô vẫn tỉ mỉ yêu thương tôi. Mái tóc bà bạc trắng như một nàng tiên dịu dàng trong truyện cổ tích. Cô có gương mặt phúc hậu, rám nắng với nhiều vết đồi mồi. Đôi mắt của bà không còn tinh anh như thuở còn trẻ nhưng ẩn chứa trong đôi mắt ấy là một tình cảm sâu sắc, một tình yêu thương con cháu vô bờ bến. Đôi bàn tay sần sùi, chai sạn vì cả đời bươn chải, bươn chải kiếm tiền nuôi con.

                  Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi làm việc không ngừng nghỉ, và bà tôi chăm sóc tôi từ miếng ăn đến giấc ngủ. Cô dạy tôi nhiều điều hay. Khi tôi làm tốt, cô ấy luôn khen ngợi tôi một cách chân thành. Và mỗi khi em mắc lỗi, mẹ luôn an ủi, động viên, khích lệ em khắc phục lỗi lầm. Bà tôi là người rất vui tính nên khi ở bên ngoài, cuộc sống của tôi luôn tràn ngập tiếng cười. Hằng đêm, dưới ánh trăng vàng, tôi kể chuyện cổ tích bằng giọng khàn khàn ấm áp của bà, rồi dần chìm vào cõi mộng êm đềm. Tôi mê mẩn làn gió mát lành thổi từ đôi bàn tay của bà ngoại. Sáng sớm mẹ gọi con đi học. Tiếng gọi trìu mến của cô ấy luôn có thể đánh thức tôi sau một giấc ngủ dài. Cô ấy nắm tay tôi và đưa tôi đến trường. Cô ấy đã không rời đi một cách an toàn cho đến khi cổng trường đóng lại. Buổi chiều, cô ấy đưa tôi về nhà với dáng đi lặng lẽ như cũ. Mỗi khi ở bên cô ấy, tôi cảm thấy rất ấm áp.

                  Cô ấy yêu tôi nhưng không nuông chiều. Một lần, tôi không nghe và cãi nhau với cô ấy. Cô ấy đã không nói một lời nào với tôi cả tuần. Trong thời gian đó, tôi và bà không còn thân thiết như trước. Tôi không còn được nghe những câu chuyện em kể hàng đêm, không còn người cùng tôi chia sẻ nỗi buồn, không còn người an ủi khi tôi mắc sai lầm, bữa ăn cũng không còn ngọt ngào như xưa. Vài ngày sau, tôi bị ốm nặng và phải được đưa đến bệnh viện để truyền nước. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy tay cô ấy đang đặt trên má tôi, đôi bàn tay thon dài của cô ấy chứa đầy tình cảm đẹp đẽ. Nước mắt mẹ trào ra, mẹ ôm chặt lấy tôi và chăm sóc tôi cả đêm không ăn không ngủ. Nhờ căn bệnh đó mà mối quan hệ của tôi với bà thân thiết như ngày nào, tôi thấy bà thương tôi hơn trước, và tôi có được những món ăn ngon mà bà để lại cho các cháu. Bà mãi mãi là người bà đáng kính của tôi.

                  Mặc dù bây giờ tôi đã xa cô ấy và không còn được ở bên cạnh cô ấy như khi tôi còn nhỏ, nhưng tình cảm của cô ấy dành cho tôi, hay tình cảm của tôi dành cho cô ấy, vẫn rất sâu đậm và không bao giờ phai nhạt. Bà ơi, cháu yêu bà nhất trên đời này. Đối với tôi, bà sẽ luôn là người bà tuyệt vời nhất.

                  Một người họ hàng của tôi đang nói về mẹ của cô ấy

                  Kể về một người thân của em

                  Trong cuộc đời mỗi người đều có một người mẹ luôn yêu thương và chăm sóc cho mình. Ngay cả khi chúng tôi gây rắc rối trong thung lũng, mẹ tôi vẫn tha thứ cho chúng tôi và nhắc nhở chúng tôi. Tôi cũng có một người mẹ như vậy.

                  Mẹ tôi là một phụ nữ đẹp, nhưng vẻ đẹp hiếm có. Dáng người mảnh khảnh làm nổi bật vẻ đẹp của người mẹ hiền dành cho con. Da mẹ không còn hồng hào mà hơi xanh xao vì thời gian. Mẹ có mái tóc xoăn màu nâu sẫm dài ngang vai. Mái tóc xoăn nhỏ ghim trên đôi tai nhỏ xíu của cô. Đôi môi mẹ không hồng hào như những thiếu nữ khác nhưng trên môi mẹ luôn nở một nụ cười hiền hậu. Bà mẹ 42 tuổi sở hữu chiếc cằm săn chắc nhưng hiền lành và nếp nhăn trên má khá nhiều nhưng cô vẫn toát lên vẻ trẻ trung. Trán cao thể hiện chỉ số IQ cao.

                  Bàn tay mẹ nâu những ngón gầy guộc. Nhưng nó cũng là một tay dũng cảm, khéo léo. Đôi mắt mẹ to và sáng, long lanh ánh lên nét dịu dàng, trìu mến. Đôi mắt em như biết nói, luôn an ủi, động viên tôi khi tôi vui hay buồn. Giọng mẹ truyền cảm, êm dịu như lời ru, ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sáng.

                  Nhưng đẹp nhất là vẻ đẹp sâu thẳm trong lòng người mẹ. Trang phục của mẹ rất đơn giản, thường là áo vàng và quần xám đen. Khi viết, từng dòng chữ mềm mại, có hồn sâu lắng, ý tứ trong sáng.

                  Con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho chúng con. Mẹ là người bạn thời thơ ấu và là giáo viên. Con yêu mẹ nhiều lắm!

                  Xem Thêm: Hướng dẫn đăng nhập VPS bằng máy tính với hệ điều hành Windows

                  >>Tham khảo: Kể về mẹ

                  Về việc một người họ hàng của tôi nói về Mô hình 2

                  Khi tôi còn nhỏ, nếu ai đó hỏi tôi thương cha hay thương mẹ hơn, tôi sẽ trả lời ngay rằng thương cha hơn. Không phải cô ấy không yêu tôi mà là cô ấy rất nghiêm khắc trong việc giáo dục con cái. Bố tôi là kỹ sư thủy điện, quanh năm xa nhà, rong ruổi Bắc Nam trên công trường. Vì vậy việc nuôi dạy con cái đều do mẹ đảm đương.

                  Mẹ tôi là giáo viên tiểu học. Tôi vẫn nhớ rất rõ rằng khi tôi lên năm tuổi, mẹ tôi đã dạy tôi nhận biết và thực hành thư pháp. Mẹ bắt tôi lặp đi lặp lại từng từ cho đến khi tôi nhớ chính xác. Rồi mẹ dạy tôi đánh vần từ dễ đến khó. Dần dần, tôi có thể đánh vần và đọc được những cuốn sách tiếng Việt lớp một mà bố mua cho. Vì vậy, ở lớp một, tôi đã học rất tốt.

                  Mẹ sẽ sắp xếp một lịch trình rất dày đặc cho tôi và anh trai tôi vào ngày mai, mỗi giờ. Dù bận rộn đến đâu, tối nào mẹ cũng ngồi cùng con học bài, kiểm tra bài vở của các con. Một lần mẹ đi thăm học trò ốm, tôi và anh đắp chăn đọc sách cho đỡ lạnh rồi lăn ra ngủ, mẹ về lúc nào không biết. Mẹ bắt chúng nó dậy đi học lại. Tôi năn nỉ mẹ dậy sớm để ngày mai học bài, nhưng mẹ bảo tôi không ở lại đến ngày mai. Mẹ tắm rửa cho hai anh em tỉnh giấc, rồi dạy hai anh em giải toán. Lòng những đứa con lúc ấy chưa thể hiểu hết được tình mẹ sâu nặng nên con thầm oán mẹ sao không thương con.

                  Có lần, tôi mê đá bóng mà nồi cơm bị vỡ, sợ bị mẹ đánh nên vội đổ đi nấu nồi khác. Sau khi tôi phát hiện ra, mẹ tôi đã bắt tôi nằm trên giường và quất tôi rất nặng. Mẹ tôi dạy tôi phải cẩn thận trong mọi việc tôi làm. Việc nhỏ không làm được thì sau này làm sao làm được việc lớn?

                  Tôi là con một, nhưng thay vì chiều chuộng tôi, mẹ lại dạy tôi nghiêm khắc hơn. Từ động tác quét sàn nhà mà bạn phải cúi xuống để bới bụi và rác trong tủ, gầm bàn… cho đến cách bạn nói chuyện với những người ở tầng trên và tầng dưới. Nhiều khi ham chơi bị mẹ mắng, tôi cảm thấy mẹ ghét mình và tủi thân lắm, rồi ứa nước mắt.

                  Năm lớp 6, tôi được nhận vào một trường chuyên của tỉnh cách nhà hàng chục cây số. Mỗi tuần, mẹ tôi sẽ đến thăm tôi bằng xe đạp và mang cho tôi những món ăn mà tôi thích. Mẹ lo cho từng chai dầu, từng viên thuốc, từng hộp kem đánh răng… cho đến khăn tắm, quần áo… Khi ấy, tôi bật khóc và nhận ra mẹ thương tôi biết bao! Nhiều khi em nản với những bài toán khó. Lúc ấy, lời mẹ văng vẳng bên tai, thôi thúc, động viên tôi cố gắng: “Có công mài sắt, có ngày nên kim”. “Chỉ 1% thành công là trí tuệ, 99% là mồ hôi và nước mắt.” “Chiến thắng chính mình là điều khó nhất”. “Kiên trì, nhẫn nại là mẹ thành công”… Xa quê hương, con mới thấu hiểu nỗi vất vả của mẹ.

                  Mẹ không chỉ sinh ra ta, nuôi nấng ta mà còn là người thầy đầu tiên của ta. Một người thầy nghiêm khắc, yêu thương, nhân hậu bao dung, suốt đời em không bao giờ quên!

                  Kể về một người thân của tôi về Model 3

                  Ai trong chúng ta cũng có một người mẹ, người mẹ như mặt trời rực rỡ soi sáng từng bước đời con. Khi nghĩ về mẹ, từ thuở ấu thơ cho đến khi trưởng thành, lòng tôi trào dâng biết bao cảm xúc.

                  Năm tháng trôi qua, giờ đây, mẹ tôi đã ngoài 40 nhưng trông mẹ vẫn rất trẻ trung. Mẹ không cao lắm. Dáng người đầy đặn. Hình bóng mẹ là người phụ nữ tuổi đôi mươi đã trải qua bao năm tháng gian khó. Rất vui. Nó giữ cho mái tóc của mẹ tôi màu hạt dẻ và trông rất trẻ trung và đầy sức sống. Mái tóc được uốn gọn gàng rất hợp với khuôn mặt của mẹ. Mẹ tôi có làn da không trắng nhưng rất đẹp. Không hiểu sao khuôn mặt trái xoan của mẹ lúc nào cũng toát lên vẻ hiền hậu, thân thiện. Vì vậy, trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ, cách thể hiện của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bố, tôi đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh của mẹ. Lông mày rậm, rất cá tính, và rất mạnh mẽ. Tiếp theo là một đôi mắt to đen láy như chất chứa nhiều tâm sự, luôn nhìn đàn con với ánh mắt trìu mến, yêu thương. Đôi môi dày đỏ mọng luôn tươi cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Tôi không thể quên đôi bàn tay chai sần đã dạy tôi những nét chữ đầu tiên và dìu dắt tôi bước những bước đầu tiên vào đời.

                  Để lo cho tôi và gia đình nhỏ, mẹ tôi đã vất vả sớm hôm, mỗi khi tôi đi làm về, dù rất mệt nhưng mẹ vẫn phải nấu ăn. Thấy mẹ vất vả nhưng tôi chỉ biết giúp đỡ mẹ hết mức có thể và hình ảnh mẹ làm việc luôn in sâu trong tâm trí tôi. Ngày tôi nhớ nhất, có lúc trong đêm, mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi cũng lên giường giả vờ ngủ. Vì mẹ tôi là kế toán nên mẹ luôn làm việc trước máy tính, dùng tay bấm từng phím một cách rất thuần thục. Đột nhiên cô ấy đứng dậy, tôi tưởng cô ấy xong rồi nhưng không, cô ấy đứng dậy đắp chăn cho tôi rồi ngồi trở lại bàn làm việc. Một lúc sau, tôi chợt thấy mẹ cười, tôi đang thắc mắc thì một cơn gió thoảng qua, như trả lời tôi: “Mẹ cười vì mẹ vui.” Câu trả lời này càng làm tôi thêm thắc mắc: “Tại sao mẹ lại cười? hạnh phúc không?” ?” Lần này, cái cây rung chuyển và nói: “Tôi rất vui khi được chăm sóc cho bạn, cô bé”

                  Nghĩ đến mẹ là tình ấm như biển. Trong đầu tôi vẫn văng vẳng câu thơ này:

                  “Con dù lớn nhưng vẫn là con của mẹ

                  Đi hết một đời lòng mẹ vẫn theo con”

                  Kể cho một người họ hàng của tôi về bố của cô ấy

                  Tôi đang đọc sách, đêm đã yên tĩnh từ lâu, chợt nghe tiếng gió thổi vào căn phòng yên tĩnh. Đột nhiên, tôi nhìn vào chiếc hộp gỗ trên bàn, đó là hộp máy tính mà bố tôi làm cho tôi. Tôi bỗng thấy thương cha lạ lùng, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

                  Bố năm nay đã ngoài bốn mươi, tóc cũng đã bạc. Da ngăm đen, rám nắng và hơi chai sạn. Mỗi lần nhìn khuôn mặt ấy, khóe mắt tôi lại cay cay, những năm tháng lăn lộn không kể nắng gió gánh hàng vạn dặm nuôi tôi. Đôi khi, khi tôi nhìn thấy những người đi bộ trên đường phố mặc quần áo và lái những chiếc xe sang trọng, tôi cảm thấy tiếc cho cha mình. Bố bây giờ có thể thế này, nhưng vì tôi, vì những đứa con thân yêu của mình, bố đã hy sinh cả tuổi thanh xuân và sức lực của mình để cố gắng nuôi dạy chúng tôi nên người. Tôi tự nhủ lòng mình phải chăm chỉ học tập và xứng đáng với tâm nguyện của cha. Những cánh tay lực lưỡng gánh vác trọng trách, vượt qua biết bao sóng gió để nâng đỡ mái ấm này. Tôi cũng không hình dung được cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có bố.

                  Papa là một người đàn ông rất hiền lành và tốt bụng. Nhưng điều đó không có nghĩa là bố dễ dãi, nuông chiều hai chị em tôi. Anh ấy rất yêu các con của mình. Nếu có gì hay, bố cũng sẽ chia phần cho chúng tôi, nhưng những đứa trẻ còn non nớt như chúng tôi chưa thể làm được. Việc của bà, của bố, của hàng xóm láng giềng, bất cứ ai nhờ bố giúp đỡ đều rất nhiệt tình. Có lẽ vì vậy mà anh được rất nhiều người yêu mến, kính trọng và tin tưởng. Cha tôi thường kể cho tôi nghe về tổ tiên, nhắc nhở tôi uống nước nhớ nguồn. Những bài học làm người của cha tôi và những bài học làm người lớn lên theo tháng năm đã cho tôi hiểu sâu sắc hơn về truyền thống và cội nguồn của dân tộc.

                  Bố là điểm birdie để con có thể vật lộn tự do. Khi còn nhỏ, tôi thường cùng bố ra sông câu cá, bố dạy tôi bơi lội, thả diều và làm lồng đèn cho Tết Trung thu. Tuổi thơ hồn nhiên của tôi trở nên hồng hào dưới sự chăm sóc, dìu dắt cẩn thận của cha. Đôi khi, nhìn chiếc áo cha bạc màu, sờn rách, tôi không khỏi nghĩ đến cảnh cha cuộn mình trong chiếc chăn ấm ra đường trong một đêm đông giá rét. Cha đã hy sinh cho tôi quá nhiều, tuổi trẻ, sức lực, tình yêu thương vô bờ bến, cha đặt cả tấm lòng vào trái tim non nớt của tôi, bảo vệ nó, sưởi ấm nó, khiến nó không bao giờ bị tổn thương, không có vết trầy xước nào. Tôi cảm thấy mình thực sự là một đứa trẻ may mắn khi được lớn lên với một người cha tuyệt vời, thần thánh như vậy.

                  Xem Thêm : Khởi nghĩa Yên Thế có những đặc điểm gì khác so với các cuộc

                  Có lẽ thời gian trôi qua, tôi sẽ lớn lên và mọi người cũng vậy. Nhưng những bài học sâu sắc, những kỷ niệm và tình yêu thương bao la mà cha dành cho con sẽ là hành trang cho con đường dài bây giờ và mãi mãi.

                  Nói về một người họ hàng của tôi đã kể về Mô hình 2

                  “Lưng cha gầy nắng

                  Ôi tóc em bạc như trăng…”

                  Điều may mắn và hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mỗi chúng ta là được sống trong vòng tay yêu thương của cha. Bố sẽ luôn là người bảo vệ chúng ta suốt cuộc đời. Càng lớn lên, tôi càng thấu hiểu nỗi đắng cay, vất vả và càng biết ơn cha vì sự hy sinh cao cả mà cha đã dành cho tôi.

                  Bố tôi năm nay ngoài bốn mươi. Người cha cao và gầy. Trong mắt tôi, hình bóng ấy luôn thật cao lớn, thật vững vàng, che chở cho gia đình. Nước da bố rám nắng, rám nắng vì sương, vì cuộc sống vất vả, chịu đủ gian khổ, hoạn nạn. Khuôn mặt vuông chữ điền của bố toát lên vẻ hiền từ, nhân hậu. Đôi mắt bố đen láy, trong đôi mắt ấy có cả bầu trời yêu thương của bố dành cho con. Mỗi khi anh ấy cười, ánh mắt anh ấy rất dịu dàng, đầy dịu dàng xen lẫn một chút cưng chiều. Tóc bố không còn đen mà đã bạc. Nhìn những sợi tóc bạc ấy, tôi càng thương bố hơn bởi những vất vả, cực nhọc mà bố đã trải qua khi nuôi nấng chúng tôi nên người. Tôi thích nhất là khi bố tôi cười. Nụ cười ấy thật ấm áp. Bất cứ khi nào điều này xảy ra, tôi tự nhủ phải cẩn thận hơn và để bố tôi cười nhiều hơn. Bàn tay bố chai sạn, sần sùi nhưng con vẫn rất yêu. Bàn tay làm việc chăm chỉ cho gia đình. Hy sinh chính đôi tay của mình vì sự bình yên và hạnh phúc của con cái.

                  Ký ức tuổi thơ tôi luôn tràn ngập những kỷ niệm về cha. Khi con mới chập chững biết đi, cha dắt tay con đi trên con đường quê quen thuộc. Những chiếc bóng dài trải dài trên phố, che đi cái bóng nhỏ của tôi. Mỗi lần tôi ngã, cha lại nhẹ nhàng đỡ tôi lên, khi tôi òa khóc, bàn tay cha dịu dàng vuốt tóc tôi. Cha là người ít nói, nhưng tôi biết tình yêu thương của cha dành cho con cái sẽ luôn dạt dào và viên mãn. Ngày đầu tiên đến trường, cha tôi đến trường cùng tôi và dạy tôi làm những phép tính đầu tiên. Khi tôi thức khuya học bài, bố tôi luôn đợi tôi ngủ say rồi mới đi ngủ. Bố tôi luôn yêu thương và chiều chuộng tôi, nhưng ông vẫn nghiêm khắc khi tôi mắc lỗi. Bố đã dạy tôi cách sống, cách làm người và hiểu được những giá trị cao đẹp của cuộc sống, ý nghĩa của lòng trung thực, liêm khiết, bao dung và tình nghĩa. Cả đời bố vất vả hy sinh cho gia đình nhưng đôi khi con vô tình làm bố buồn và không phụ lòng mong đợi, sự tin tưởng của bố.

                  Khi lớn lên con sẽ phải rời xa vòng tay của cha nhưng con tin rằng cha sẽ luôn là người che chở, dõi theo và che chở cho con suốt cuộc đời này. Những lời dạy bảo của bố sẽ là gánh nặng cho con đến hết cuộc đời, và tình yêu của bố sẽ là động lực để con tiến về phía trước.

                  Hãy kể cho người thân nghe về người cha gương mẫu của em

                  Kể về bố của em

                  Trong gia đình, bố là người yêu thương tôi nhất. Bố luôn lắng nghe mọi người, đặc biệt là tôi.

                  Bố có dáng người cao to khỏe mạnh. Bố rất khỏe và luôn giúp đỡ mọi người trong gia đình. Bố có một đôi bàn tay lực lưỡng, vì mệt mỏi nên bàn tay bố chai sạn và cứng như đá. Bố có khuôn mặt tròn, mũi cao, miệng rộng, để râu và đôi mắt nâu rất đẹp.

                  Xem Thêm: Gợi ý đặt tên con gái họ phạm 2022 cực hay cho bố mẹ

                  Ngày nào em cũng đi học, bố mẹ cũng tiễn em đi. Bố dặn rất kỹ, đầu là “Hôm nay con đi học…”, sau là “Con phải nghe lời cô giáo…”, nhưng câu cuối cùng vẫn là “Ra đường cẩn thận”. Xe vào nhà, từ trong nhà vọng ra tiếng bố “Con về chưa?” Nhưng bố cũng rất nghiêm khắc, những hôm con mắc lỗi, hay điểm kém, bố đều dặn dò con. làm bải kiểm tra. Nhưng vẫn yêu bố.

                  Bố ơi! Với tôi, trụ cột của gia đình, bố tôi biến việc lớn thành việc nhỏ và bỏ qua việc nhỏ. Bố tôi là tấm gương sáng cho gia đình này. Tục ngữ có câu “con không cha, nhà không nhà”, câu này rất đúng. Cha tôi, giống như người cha trong câu tục ngữ, là một hình mẫu và là trụ cột không thể thiếu trong gia đình tôi. Bố được nhiều người kính trọng như một người đàn ông chăm chỉ, kiên trì, thông minh, nổi bật giữa đám đông và quyết tâm làm điều đúng đắn.

                  Là con của cha, con cảm thấy rất tự hào, con sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của cha, sẽ chăm chỉ học tập chăm chỉ để không phụ lòng cha.

                  >>Tham khảo: Hãy kể về bố của em

                  kể về một người họ hàng kể về anh trai tôi

                  Trong gia đình, người gần gũi với tôi nhất có lẽ là chị gái tôi. Em gái tôi đã là đối tác của tôi từ thời thơ ấu. Hình ảnh của bạn luôn mang đến cho tôi một cảm giác dịu dàng, tốt bụng và trìu mến.

                  Tôi và chị gái rất thân với nhau từ nhỏ. Cô ấy hơn tôi 5 tuổi và hiện là một nữ sinh hấp dẫn. Hình dáng của cô ấy cao và mảnh mai, giống như một cây hạnh nhân. Một đầu tóc đen xõa ra sau, nhìn từ xa như một dòng suối. Tôi yêu mái tóc của mình và chăm sóc nó thật tốt. Từ mái tóc của chị luôn phảng phất hương thơm dịu nhẹ của các loại thảo mộc như lá keo, lá bưởi… Làn da trắng nõn của chị khiến nhiều người phải ghen tị, bởi ít cô gái thôn quê nào có được làn da mịn màng như vậy. Khuôn mặt cô đầy đặn và phúc hậu như trăng rằm, vầng trán cao thể hiện sự thông thái. Đôi mắt bồ câu đen láy và đôi lông mày lá liễu nổi bật trên khuôn mặt thanh tú. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Đằng sau đôi mắt ấy là cả một thế giới nội tâm vô cùng sinh động và phong phú. Cô ấy có một nụ cười tuyệt vời và để lộ chiếc răng khểnh dễ thương mỗi khi cười.

                  Cha mẹ tôi bận công việc, và cô ấy đã giúp chăm sóc tôi thay cha mẹ tôi từ khi tôi còn nhỏ. Khi tôi còn nhỏ, mẹ thường ru tôi ngủ bằng những làn điệu dân ca du dương, đêm đêm lại kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích ly kỳ, hấp dẫn. Chính mẹ dạy tôi làm việc nhà như thêu thùa, may vá, nấu ăn và những công việc nội trợ khác của phụ nữ. Khi có chuyện buồn không biết nói với ai, tôi đều tâm sự với cô ấy. Cô ấy đóng vai một người bạn, lắng nghe mọi tâm sự của tôi và cho tôi những lời khuyên chân thành, quý báu. Cô ấy không chỉ là một người bạn, mà còn là một người thầy nhiệt tình hướng dẫn tôi làm bài mỗi tối. Dù rất thương em nhưng mẹ vẫn rất nghiêm khắc nhiều khi em lười học, ham chơi quên việc nhà. Tôi còn nhớ những ngày tôi ốm, bố mẹ đi vắng, ở nhà chỉ có hai chị em. Một tay mẹ chăm sóc tôi, đút từng thìa cháo cho tôi. Cô ấy lớn hơn một chút so với các bạn cùng trang lứa. Sau giờ học, cô ấy làm việc nhà cho mẹ tôi, luôn đặt những gì tốt nhất cho tôi lên hàng đầu.

                  Tôi thật may mắn khi có một người chị dịu dàng, ân cần, nhẹ nhàng và tế nhị như vậy. Con hứa sẽ ngoan ngoãn hơn để mẹ khỏi phải lo lắng nhé.

                  Một người họ hàng của tôi đang nói về em gái của cô ấy

                  Kể về chị em gái của em

                  Nhà mãi là tổ ấm, người yêu thương luôn quan tâm, che chở. Ở đây, không chỉ có cha mẹ, mà còn có anh chị em, những người luôn nâng đỡ chúng ta trên đường đời. Tôi có một người chị gái là người mà tôi luôn yêu quý và kính trọng trong gia đình.

                  Chị tôi tên là thánh nhân, tên nói lên tính tình. Em gái tôi dịu dàng và dũng cảm. Mẹ thường kể với tôi: Khi biết mình có thai, nó cũng mới học lớp sáu như tôi nhưng nó rất dũng cảm và nhờ mẹ giúp đỡ mọi việc. Đúng vậy, các bạn, tôi đã sống với bố mẹ và chị gái tôi mười ba năm, và tôi luôn được chị ấy yêu thương và bảo vệ. Tôi nhớ nhất dáng người cao gầy của cô. Xét về cân nặng, tôi nặng hơn cô ấy, nhưng cô ấy chở tôi đến trường hàng ngày trên chiếc xe đạp nhỏ mà bố cô ấy đã cho cô ấy khi cô ấy được nhận vào trường chuyên. Vào một ngày nắng, vầng trán thanh tú của tôi ướt đẫm mồ hôi, nhưng mẹ không bao giờ để tôi đi một mình. Tôi đã từng yêu cô ấy vì vốn trường của chúng tôi không bằng trường của cô ấy, tôi nói muốn đi xe đạp đến trường, cô ấy không chịu, rồi mắng tôi bằng cái giọng của một bà già trẻ tuổi. Nguy hiểm, nếu nó bị hỏng thì phải làm sao? Mọi người lừa dối.

                  Cô ấy luôn cần mẫn như một chú ong thợ ngoan ngoãn, việc nhà nhiều đến mấy, không đi học thì giúp mẹ. Cô ấy có bàn tay nhỏ nhưng chữ viết rất đẹp và từng là học sinh giỏi ở trường trung học. Cô là niềm tự hào của bố mẹ, thầy cô và đặc biệt là tôi. Khi cô ấy còn học trung học, cô ấy học cùng tôi ở nhà mỗi ngày, cô ấy học rất nhanh, và cầm bút hỏi tôi, tên tiếng Anh của tôi là gì? Nếu câu trả lời của tôi là đúng, cô ấy sẽ rửa bát đĩa của tôi cả ngày hôm đó. Thật dễ dàng để học bất cứ điều gì từ cô ấy Cô ấy đã dạy tôi thơ và các công thức toán học. Cô ấy hòa đồng với tôi nên các bạn của cô ấy rất thích cô ấy, và họ thường đến nhà tôi để học cùng nhau vào mỗi chiều thứ bảy. Mỗi ngày như thế này, tôi thấy cô ấy trong vai trò của một nhà lãnh đạo tuyệt vời. Chị tôi rất giỏi thủ công, với óc sáng tạo của chị, rất nhiều đồ chơi và hộp đựng bút chì của tôi đều do chị làm. Ống cắm bút bằng hộp kem đánh răng, lồng đèn bằng hộp bánh…

                  Khi cô ấy chuẩn bị bước vào lớp 10, cô ấy mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, đó là đồng phục của trường. Lúc đó tôi thấy cô ấy thật sự rất đẹp. Đối với tôi, cô ấy là một thiên thần vào thời điểm đó. Cô ấy có đôi mắt to tròn và thông minh, và tôi trêu chọc cô ấy với đôi mắt bồ câu. Cô luôn chỉ cười nhẹ nhàng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

                  Ở nhà, ngoài bố mẹ, người tôi ngoan ngoãn và kính trọng nhất chính là chị gái. Em đã luôn mơ ước và luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để đỗ vào một trường đại học như cô.

                  Nói về họ hàng, anh em

                  Kể về người thân của em

                  Tôi là đứa trẻ gắn bó với anh trai từ nhỏ. Hai anh em được bà ngoại nuôi nấng. Em rất biết ơn và yêu anh – người anh của em.

                  Em trai tôi ở độ tuổi 20. Vì bố mẹ tôi đi làm ăn xa nên để lại hai em cho bà ngoại nuôi nấng. Tôi lớn lên dưới sự chăm sóc và dạy dỗ của bà ngoại. Anh trai tôi là trụ cột vững chắc cho hai đứa cháu trai của tôi từ nhỏ. Anh ấy không hoàn thành đại học như nhiều bạn bè cùng trang lứa. Anh thường nói với tôi: “Ước mơ đỗ đại học của anh là nhờ em, giúp anh nhé!” Những lúc đó anh thường cười thật tươi, nụ cười của anh đã cho tôi động lực và niềm tin vào cuộc sống, cùng tôi theo đuổi ước mơ của anh.

                  Từ năm 15 tuổi, anh đã vừa học vừa bán thời gian giúp đỡ bà ngoại. Nắng gió cuộc đời in hằn trên mái tóc đỏ rám nắng của anh. Nắng gió của cuộc đời ấy cũng rám nắng da em tôi, làn da của sương gió và dầu mưa phùn. Tuy nhiên, lúc đó anh tôi mới 15 tuổi – cái tuổi vô tư vô nghĩ của nhiều đứa trẻ chỉ biết chơi bời học hành, còn anh chỉ biết lao vào đời và phụ giúp gia đình. Tuổi thơ của anh là những đêm tối đi phục vụ quán ăn vặt trong xóm, giảng bài nhiệt tình gần nhà cho người anh trai dạy kèm,… thời gian rảnh của anh thường ít ỏi. Có thể anh dạy tôi bơi, dạy tôi thổi sáo, hay cùng tôi thả diều trên bờ đê lộng gió.

                  Tôi biết anh ấy yêu tôi rất nhiều. Nếu có món gì ngon, anh ấy sẽ chia cho tôi. Anh không bao giờ để em thua kém bạn bè. Đôi khi bà ốm, anh chăm sóc bà, nhưng chăm sóc tôi. Tôi rất nhớ hôm đó, trên đường đi học về, tôi bị một nhóm học sinh lạ mặt chặn lại xin tiền. Đau đến mức tôi không biết phải làm gì, và nỗi đau khiến tôi bật khóc. Đột nhiên, anh trai tôi xuất hiện và giúp đỡ tôi. Tôi rất ngạc nhiên vì sự có mặt của anh ấy vào thời điểm đó. Vì vậy, thấy tôi về muộn hơn mọi ngày, anh vội chạy đi tìm và lo lắng cho tôi. Bạn luôn nhớ tôi rất nhiều và lo lắng cho tôi rất nhiều.

                  Gần đây bà rất yếu. Công việc của anh ngày càng bận rộn hơn. Nhưng anh ơi, anh này lớn lên sẽ phụng dưỡng ngoại, và viết tiếp ước mơ còn dang dở của mình!

                  Nói về họ hàng, anh em

                  Gia đình sẽ mãi là hai từ thân thương với mỗi chúng ta. Có bốn người trong gia đình tôi: cha, mẹ, trung và tôi. Trung là đứa em trai mà tôi luôn yêu thương và muốn bảo vệ.

                  Giữa năm nay 8 tuổi, nhỏ hơn tôi 4 tuổi vào tiểu học. Anh là con út trong nhà nên luôn được cưng chiều. Anh có khuôn mặt tròn giống bố tôi, nước da trắng ngần, đôi mắt to tròn đen láy ánh lên nét tinh nghịch pha chút ngây thơ. Miệng chú lúc nào cũng ríu rít như chim hót, hễ có chuyện gì vui là tiếng cười và giọng nói của chú cứ như cái “đài” sống trong nhà tôi. Dù năm nay mới 8 tuổi nhưng Trung đã cao lớn hơn hẳn so với các bạn cùng trang lứa, rất nghịch ngợm, thích bóng đá và các môn thể thao khác, đặc biệt là rất thích trèo lên cây vải thiều mà ông ngoại trồng sau nhà. Luôn cãi với tôi rằng vải thiều là của anh ấy. Vì cái tính trẻ con đó mà anh muốn trêu chọc em đến hết đời. Thường vào khoảng tháng 5, khi vải chín, bố sẽ hái những chùm vải ngọt cho cả nhà ăn, Trung sẽ chạy ra giúp bố. Sau khi hái được chùm vải, ông đắc thắng, vung vẩy chùm vải trên tay, khoe với cả nhà về chiến công của mình. Điệu bộ của chàng trai khiến tôi và mẹ bật cười khi xem anh ấy “diễn” trò đùa. Không chỉ tinh nghịch, trung còn rất thích xếp mô hình Lego và viết chữ. Nó thường ngồi hàng giờ với mô hình khủng long mới mua cho nó, hay ngồi ghép những từ mà chúng yêu thích. Cậu bé lúc đó rất ngoan ngoãn, không quậy phá, không chạy nhảy lung tung mà chỉ lặng lẽ, từ từ tập trung vào việc ghép các mảnh ghép lại với nhau để hoàn thành trò chơi của mình. Tôi thích nhất là khi anh ấy tập trung vào công việc và toát ra một chút trưởng thành so với tuổi của mình.

                  Mặc dù rất được cha mẹ yêu thương nhưng cũng vì tình yêu thương đó mà cô sinh ra tính ỷ lại, ích kỷ. Anh ấy có một nhân cách tuyệt vời. Khi đồ chơi được lắp ráp thành một mô hình trưng bày “nghiêm túc” trên đầu giường và hết mô hình, nó không bao giờ yêu cầu cha mẹ mua. Đôi khi, khi bực bội, anh ấy sẽ phá vỡ mô hình xếp hình và lắp ráp lại từ đầu. Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy buồn cười và càng thương cháu nên lại đưa cháu đi mua đồ chơi mới để thỏa mãn sở thích của mình.

                  Càng lớn tuổi, tôi càng nghĩ nhiều hơn và ít khi đòi hỏi điều này điều kia. Vì biết tôi bận học nên anh không trêu chọc tôi như thường lệ. Hoặc khi bạn làm điều gì sai, bạn ngay lập tức nhận lỗi và xin lỗi. Dần dần hiểu rằng Trung đã lớn và trưởng thành hơn rất nhiều, tôi tin rằng cậu ấy sẽ trở thành một người con ngoan, trò giỏi trong tương lai.

                  Những người không có em trai có lẽ không hiểu được tình yêu thương đó, may mắn thay, có một đứa em ngoan ngoãn và thông minh – em trai tôi.

                  >>Chi tiết tham khảo tại: Bài Văn Mẫu Kể ​​Về Anh Chị Em Lớp 6

                  Bài viết số 3 lớp 6 đề 7: Kể về một người họ hàng của em bao gồm dàn ý chi tiết và các bài văn mẫu cho các em học sinh tham khảo, củng cố các bài văn tự sự lớp 6, tham khảo tài liệu, tham khảo thêm các bài văn mẫu lớp 6 chuẩn bị tốt hơn tiểu luận. Ngoài ra, điều quan trọng là chuẩn bị cho các kỳ thi của học kỳ đầu tiên càng sớm càng tốt. Việc làm đề thi học kì 1 lớp 6 và đề thi học kì 2 lớp 6 sẽ giúp các em có thêm kiến ​​thức và kinh nghiệm làm các dạng câu hỏi. Tôi chúc bạn thành công trong học tập của bạn.

                  bài viết số 3 lớp 6 – bài văn tự sự về đề tài khác

                  • Đề 1: Kể một kỉ niệm khó quên (khen, chê, may, rủi, hiểu lầm…).
                  • Tiêu đề 2: Kể một câu chuyện vui trong cuộc sống hàng ngày (ví dụ: nhận lỗi, nhút nhát…).
                  • Đề 3: Kể về một người bạn mới quen (do cùng sinh hoạt văn nghệ, thể thao, hoặc do tính cách,…).
                  • Đề 4: Kể về một cuộc gặp gỡ (thăm chú bộ đội, gặp bạn thiếu niên vượt khó,…).
                  • Chủ đề 5: Nói về những đổi mới ở quê em (điện, đường, trường mới, nhà máy…).
                  • Đề 6: Kể về cô giáo của em (người đã quan tâm, lo lắng, động viên em học tập).
                  • Xem thêm

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *