Top 50 Đóng vai Tấm kể lại câu chuyện Tấm Cám (hay nhất)

Top 50 Đóng vai Tấm kể lại câu chuyện Tấm Cám (hay nhất)

đóng vai tấm kể lại câu chuyện

Tổng hợp hơn 50 bài văn kể lại chuyện Tấm Cám hay nhất có kèm theo dàn bài chi tiết giúp các em có thêm tài liệu tham khảo và viết văn hay hơn.

Bạn Đang Xem: Top 50 Đóng vai Tấm kể lại câu chuyện Tấm Cám (hay nhất)

Top 50 người kể chuyện (hay nhất)

Dàn ý kể chuyện

1. Lễ khai trương

Giới thiệu câu chuyện theo lời nhân vật: Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng tôi đã trải qua nhiều chuyện buồn trong cuộc đời.

2. Nội dung bài đăng

A. tiến thoái lưỡng nan

Mẹ mất sớm, cha lấy vợ hai, sinh được một em tên là Cám rồi cũng chết. Tôi sống với dì và anh trai của tôi.

Ngày nào tôi cũng làm lụng vất vả từ sáng đến tối, bị bố mẹ bắt nạt, bắt nạt cũng chỉ biết nhẫn nhịn.

Chuyện con cá bống

Một hôm cô tôi treo thưởng ai bắt được nhiều cá bống sẽ đào được cái yếm, tôi vất vả lắm mà bị lừa hết cá chỉ chừa mỗi con cá bống.

Tôi mang con cá về ném xuống giếng, nhưng tôi đã bị dì và cám ở nhà cắn chết khi tôi đang đi làm.

Tôi buồn lắm, nhưng có người phát hiện và nhờ tôi tìm xương cá về chôn nên tôi làm theo.

Khi nhà vua làm lễ

Mẹ không cho đi lễ, bắt ở nhà gặt lúa. Khi tôi buồn, Mallow xuất hiện, nhặt cho tôi và bảo tôi đào xương cá bống lên và mặc quần áo đẹp để đi lễ hội.

Vừa đi đường, chàng đánh rơi mất chiếc giày, vua nhặt được và ra lệnh ai vừa giày thì lấy về làm vợ. Mọi người đều nóng lòng muốn thử đôi giày kể cả Bran, nhưng đôi giày đó vừa vặn với chân tôi một cách hoàn hảo và tôi đã được trao vương miện nữ hoàng.

Sau khi trở thành hoàng hậu

Cuộc sống của tôi hạnh phúc và phong phú hơn.

Một hôm về giỗ cha, tôi bị lừa lừa trèo cây hái trầu.

May mà luôn có bụt cứu giúp, năm lần bảy lượt bị cám giết chết, tôi thành chim vàng anh, cây mè, cây cửi, ngày ngày sống với mấy bà già tội nghiệp trên trời. Giúp cô ấy làm việc nhà.

Một hôm vua đi ngang thấy miếng trầu nhận ra tôi là người theo đạo Báp-tít nên rước tôi về cung. Ở đây tôi trừng phạt mẹ con tôi thật tốt và trở lại cuộc sống vui vẻ.

3. Kết thúc

Tóm tắt giá trị của câu chuyện.

Đóng vai món ăn kể lại chuyện Tấm cám – Ví dụ 1

Bây giờ tôi có thể sống trong hòa bình với nhà vua. Để có được cuộc sống bình yên và hạnh phúc như bây giờ, tôi đã phải không ngừng đấu tranh chống lại cái ác, và cái ác ở đây là mẹ và con.

Tôi và Cám là hai chị em khác cha mẹ. Mẹ tôi là vợ chính (vợ chính), còn mẹ tôi chỉ là vợ lẽ. Cha tôi yêu tôi và mẹ tôi hơn tất cả mọi thứ, vì vậy mẹ tôi và tôi ghen tị với chúng tôi. Mẹ tôi mất sớm, cha tôi cũng mất sớm, ngày ông mất cũng là ngày cuộc sống êm đềm hạnh phúc của tôi khép lại. Cùng với mẹ kế và Cám, tôi cũng bắt đầu một giai đoạn khó khăn, đày ải cả về vật chất lẫn tinh thần.

Từ nhỏ tôi đã phải làm mọi việc trong nhà của mẹ kế. Sau một ngày vất vả, tôi không có thời gian để nghỉ ngơi, ban ngày tôi chăn trâu, gánh nước, chặt khoai, chặt bèo cho lợn gà ăn, đến tối thì xay gạo làm hồ. Năm tháng trôi qua, mẹ con tôi chưa một lần giúp đỡ tôi.

<3 Nghe xong em mừng lắm, đó là cái yếm em đã nghĩ đến bấy lâu nay, em vội xách giỏ chạy xuống ruộng, Cám cũng chạy theo. Tôi nhanh chóng nhặt lên, chẳng mấy chốc rổ đã đầy tôm. Tôi định chạy lại thì Bram gọi tôi lại và nói:

– Chị ơi, chị ơi! Đầu cô bẩn thỉu, cô hít một hơi thật sâu, sợ dì mắng.

Tin tưởng vào sự động viên của bạn, tôi bước ra ao và ngồi phịch xuống để rửa sạch. Nhưng khi cập bến thì cả rổ tôm đã không còn. Đó là khi tôi nhận ra mình đã bị lừa dối. Vừa tức vừa giận mà không biết làm sao. Vì dì ghẻ bao dung với con nên thưởng cho Cám. Tôi ngồi trên bãi cỏ và khóc nức nở, khóc cho số phận bất hạnh của mình, khóc cho những bất công mà tôi đã nhận. Lúc này tôi thấy một làn khói trắng bay ra từ mắt tôi, một ông lão râu tóc bạc phơ nhẹ giọng hỏi tôi: – Sao con khóc?

Tôi nghẹn ngào kể lại toàn bộ sự việc cho cô ấy nghe. Anh hỏi tôi xem có gì trong rổ sau khi nghe, tôi mới biết còn một con cá bống. Tôi đem nó về nuôi và nó là bạn của tôi từ đó. Tôi chia cho bố tôi một nửa mỗi bữa ăn. Bao nhiêu thất bại, tôi đem anh kể cho anh nguôi ngoai nỗi lòng. Nhưng chẳng mấy chốc mẹ con tôi lại lừa tôi đến một cánh đồng xa để giết anh ta, tôi không biết cho đến khi cổng Phật xuất hiện và nói với tôi. Về đến nhà thấy cục máu đông, tôi nghẹn ngào khóc thầm, tội nghiệp cho họ quá, sao mẹ con họ lại nỡ giết đi một sinh linh bé bỏng chỉ vì hận tôi. Tôi vâng lời chú, cho xương vào lọ, đem chôn dưới chân giường.

Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến một hôm nhà vua mở hội, tôi cũng như bao cô gái khác háo hức đi trẩy hội. Nhưng hôm đó, mẹ kế mang gạo và các loại hạt linh tinh đến bắt tôi phải hái riêng hai thứ này để liên hoan. Tôi rất ghê tởm và hiểu rằng mẹ kế không muốn tôi đi. Em vừa nhặt vừa khóc, Bụt hiện ra giúp em, con chim sà xuống nhặt lúa cho lúa, cho lúa cho lúa. Nó cũng vâng lệnh tôi đào bốn chân giường ra đổi lấy quần áo mới để mặc đi lễ hội. Mọi thứ đều ổn và tôi rất hạnh phúc. Nhưng thật không may, hôm đó tôi bị mất giày và đi tìm khắp nơi mà không thấy. Bữa tiệc hôm đó còn có lễ thử giày, tôi vào thử và điều kỳ lạ là khi tôi lại gần thì chiếc giày kia là giày của tôi, và chân tôi vừa với chiếc giày đó, còn chiếc giày kia lại trùng khớp. . một cặp vợ chồng. Nhờ được làm Queen mà cuộc đời tôi đã bước sang một trang mới.

Nhưng cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục đối mặt với nhiều biến động. Sau đó không lâu là ngày giỗ bố, tôi về quê ăn Tết. Trèo cây trầu, bị kế ta chặt ngã lăn ra chết, tạ ơn vào cung sống với vua. Ta không nhượng bộ, bọn họ áp bức ta đã lâu, ta nhẫn nhịn, nhưng lần này lấy mạng ta, ta tuyệt đối không thể bỏ qua. Tôi phải giành lại quyền sống và quyền hạnh phúc của mình. Ta biến thành chim vàng anh bay vào cung, trước khi vào cung đã đến trước biển cảnh cáo: phơi áo chồng, phơi lao, không phơi hàng rào, xé áo chồng. Rồi tôi bay vào cung vua, quạt của tôi rơi xuống, nhà vua rất yêu tôi, sai người đóng một chiếc lồng vàng, để tôi ở bên cạnh anh ấy mỗi ngày. Nhưng cám vẫn tiếp tục hại ta, hại ta, ta trở thành cây xoan đào, hàng ngày bị vua mắc võng nằm dưới bóng cây xanh. Hai mẹ con độc ác, chặt cây đào làm khung cửi, vua không thể ở bên tôi. Hôm ấy, vừa dệt, tôi vừa cảnh cáo anh: Rắc rích/Lấy tranh của chồng/Mổ mắt. Khi tôi nghe điều này, tôi hoảng sợ và ném tôi đi.

Từ đống cây ấy, tôi tiếp tục gắn mình thành một cây, để rồi trái thơm tỏa hương thơm khắp nơi. Một bà lão đi qua khấn vái: “Trời ơi, nó rơi vào ngửi chứ không ăn. Con rơi xuống ở với một bà lão nghèo lương thiện. Hàng ngày bà lão đi làm, Tôi ở nhà dọn dẹp, Chẳng bao lâu mẹ phát hiện ra bí mật và xé vỏ trái cây, tôi và mẹ sống với nhau như hai mẹ con Một hôm, tôi đang ở trong nhà thì thấy mẹ vào và hỏi người ta làm quen, ra ngoài mới biết là vua, Trầu cau và Cánh phượng nhận ra, mừng rỡ khôn xiết, từ biệt bà cụ về cung ở với vua .Về phần gia đình Cám, tôi đã nhận sự trừng phạt xứng đáng.

Vậy là trải qua bao nhiêu khó khăn, em cũng được hưởng hạnh phúc mà em xứng đáng có được. Cuộc sống luôn công bằng, khi bạn làm việc thiện và sống lương thiện, bạn nhất định sẽ gặp được may mắn và hạnh phúc. Và nếu bạn làm điều ác, bạn sẽ bị trừng phạt.

Đóng vai món ăn kể lại chuyện Tấm cám – Ví dụ 2

Tôi là Bran, một cô gái thông minh, xinh đẹp với một người mẹ yêu thương. Nghe này, mẹ tôi là vợ thứ hai của bố tôi. Vì vợ cả của bố mất sớm nên bố cưới mẹ tôi. Tôi không cần phải làm gì ở nhà vì tôi có một đứa trẻ làm hầu hết công việc và đó là rửa bát đĩa. Thực ra cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, tiểu tử xinh đẹp này nhận cô ấy là chị cả từ khi nào vậy?

Một hôm, mẹ sai hai cha con đi bắt tôm, hứa thưởng cho ai bắt được nhiều tôm nhất. Tôi cũng lo bụng mình chưa làm được gì, người đẹp như tôi lại phải xuống vũng bùn hôi hám bắt cá tanh, không đời nào. Con hư mẹ, lần này mẹ không giúp, mẹ chỉ nói mẹ không muốn làm nên tìm cách không làm, có thưởng thì con rất thông minh. . Chả hiểu sao mà mẹ nói khó hiểu quá. Tôi chỉ đi ra ngoài và vui chơi trên cánh đồng.

Về đến nhà, tôi chợt nhớ vừa rồi mải hái hoa bắt bướm, quên mất nhiệm vụ. Tôi chạy đến chỗ con cá và nhìn nó bắt cả một rổ tôm, nổi điên lên và nghĩ rằng mình phải tìm cách lấy hết số tôm đó. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi và tôi bảo nó đi tắm ở bể bơi không thì về mẹ nó mắng. Sau khi lấy được, nó ngoan ngoãn nên tôi xuống ao tắm, nhân cơ hội mang hết tôm về, lãnh thưởng. Sau khi tôi về, mẹ tôi không những mắng mỏ mà còn không cho tôi cái yếm đào, tôi cho rằng mình rất thông minh, dù không làm cũng được thưởng.

Lâu ngày thấy con chim nhỏ trong tổ trông lạ lắm, bữa nào cũng ít ăn, thường ra giếng làm gì đó. Mẹ con tôi sau khi biết chuyện đã lừa nó thả con trâu đi, ở nhà mẹ con tôi bảo đứa bé xẻ thịt cho nó ăn. Một ngày nọ, hoàng hậu nhà Thanh phá kén, và cô con gái được hoàng tử chọn sẽ vào cung ngay lập tức. Tôi rất vui vì lần này tôi sẽ có thể thay đổi cuộc sống của mình. Mẹ cũng đầu tư cho tôi rất nhiều, may tất cả quần áo mới để chuẩn bị cho ngày tôi lên ngôi hoàng hậu. Người nô lệ cũng xin đi dự tiệc. Anh ấy đã hoàn thành công việc sớm và xin phép đi cùng anh ấy. Tôi không chịu cho anh đi nên mẹ nghĩ ra cách để anh tự đi nhặt cơm. Lấy nỗi bất hạnh của người khác làm vui, mẹ con tôi lên kinh thành thử, một thời gian sau thấy hoàng tử ra lệnh ai ăn mặc đẹp thì lấy làm vợ. Tôi lên mặc thử nhưng không vừa, vừa thấy người đẹp đến mặc thử, tôi nổi cáu. Tôi choáng váng, và mẹ tôi choáng váng, thật là một đứa trẻ. Sau đó cho hắn vào cung, mẹ con ta tức giận bỏ đi. Thật không công bằng khi hầu gái phải là hoàng hậu chứ không phải tôi.

Ngày cha mất, mẹ con ta nghĩ cách tìm cách giết cha trước khi nhập cung. Không phải mẹ con tôi xấu mà lỗi tại chính chúng tôi. Khi cậu trèo cây trầu hái cá cho cô giáo, mẹ cậu đã chặt cây trầu thả xuống ao chết. Mẹ tôi đưa tôi vào cung để thay đổi địa vị hoàng hậu và nói dối hoàng tử rằng đó là ý muốn của ngài. Tôi muốn quyến rũ hoàng tử, nhưng điều kỳ lạ là anh ấy hoàn toàn phớt lờ tôi, ngày đêm chọc ghẹo con chim vàng mà anh ấy ghét. Tôi tóm lấy nó và giết nó. Tưởng chàng chết đi thì không ai cản được ta và hoàng tử, nhưng chàng vẫn chạy lên võng bên gốc đào mới nằm cho mát. Tôi nghe theo lời khuyên của mẹ và chặt cây neem để làm khung cửi. Nhưng mỗi lần tôi dệt, tôi nghe thấy những lời hú hét, đe dọa móc mắt tôi. Lúc đầu tôi rất sợ, nhưng sau đó tôi quyết định đốt khung cửi và ném tro đi thật xa.

Không lâu sau, tôi vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi khi nhìn thấy chân dung của hoàng tử từ đâu. Tôi đã giết nó, tại sao nó vẫn còn sống, hay linh hồn của nó đã ám ảnh tôi. Tôi sợ hãi chạy về nhà, và sau bao ngày sống đời thường, tôi tự hỏi tại sao Tấm xấu xí dãi dầu mưa nắng mà da vẫn trắng ngần như vậy. Có người mách đi tắm nước đun sôi để nguội, muốn trắng và đẹp hơn nên tôi làm vậy.

Đóng vai Tấm kể chuyện Tấm Cám – Mẫu 3

Tôi là Bran, một cô gái thông minh, xinh đẹp với một người mẹ yêu thương. Nghe này, mẹ tôi là vợ thứ hai của bố tôi. Vì vợ cả của bố mất sớm nên bố cưới mẹ tôi. Tôi không cần phải làm gì ở nhà vì tôi có một đứa trẻ làm hầu hết công việc và đó là rửa bát đĩa. Thực ra cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, tiểu tử xinh đẹp này nhận cô ấy là chị cả từ khi nào vậy?

Một hôm, mẹ sai hai cha con đi bắt tôm, hứa thưởng cho ai bắt được nhiều tôm nhất. Tôi cũng lo bụng mình chưa làm được gì, người đẹp như tôi lại phải xuống vũng bùn hôi hám bắt cá tanh, không đời nào. Con hư mẹ, lần này mẹ không giúp, mẹ chỉ nói mẹ không muốn làm nên tìm cách không làm, có thưởng thì con rất thông minh. . Chả hiểu sao mà mẹ nói khó hiểu quá. Tôi chỉ đi ra ngoài và vui chơi trên cánh đồng.

Về đến nhà, tôi chợt nhớ vừa rồi mải hái hoa bắt bướm, quên mất nhiệm vụ. Tôi chạy đến chỗ con cá và nhìn nó bắt cả một rổ tôm, nổi điên lên và nghĩ rằng mình phải tìm cách lấy hết số tôm đó. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi và tôi bảo nó đi tắm ở bể bơi không thì về mẹ nó mắng. Sau khi lấy được, nó ngoan ngoãn nên tôi xuống ao tắm, nhân cơ hội mang hết tôm về, lãnh thưởng. Sau khi tôi về, mẹ tôi không những mắng mỏ mà còn không cho tôi cái yếm đào, tôi cho rằng mình rất thông minh, dù không làm cũng được thưởng.

Lâu ngày thấy con chim nhỏ trong tổ trông lạ lắm, bữa nào cũng ít ăn, thường ra giếng làm gì đó. Mẹ con tôi sau khi biết chuyện đã lừa nó thả con trâu đi, ở nhà mẹ con tôi bảo đứa bé xẻ thịt cho nó ăn. Một ngày nọ, hoàng hậu nhà Thanh phá kén, và cô con gái được hoàng tử chọn sẽ vào cung ngay lập tức. Tôi rất vui vì lần này tôi sẽ có thể thay đổi cuộc sống của mình. Mẹ cũng đầu tư cho tôi rất nhiều, may tất cả quần áo mới để chuẩn bị cho ngày tôi lên ngôi hoàng hậu. Người nô lệ cũng xin đi dự tiệc. Anh ấy đã hoàn thành công việc sớm và xin phép đi cùng anh ấy. Tôi không chịu cho anh đi nên mẹ nghĩ ra cách để anh tự đi nhặt cơm. Lấy nỗi bất hạnh của người khác làm vui, mẹ con tôi lên kinh thành thử, một thời gian sau thấy hoàng tử ra lệnh ai ăn mặc đẹp thì lấy làm vợ. Tôi lên mặc thử nhưng không vừa, vừa thấy người đẹp đến mặc thử, tôi nổi cáu. Tôi choáng váng, và mẹ tôi choáng váng, thật là một đứa trẻ. Sau đó cho hắn vào cung, mẹ con ta tức giận bỏ đi. Thật không công bằng khi hầu gái phải là hoàng hậu chứ không phải tôi.

Ngày cha mất, mẹ con ta nghĩ cách tìm cách giết cha trước khi nhập cung. Không phải mẹ con tôi xấu mà lỗi tại chính chúng tôi. Khi cậu trèo cây trầu hái cá cho cô giáo, mẹ cậu đã chặt cây trầu thả xuống ao chết. Mẹ tôi đưa tôi vào cung để thay đổi địa vị hoàng hậu và nói dối hoàng tử rằng đó là ý muốn của ngài. Tôi muốn quyến rũ hoàng tử, nhưng điều kỳ lạ là anh ấy hoàn toàn phớt lờ tôi, ngày đêm chọc ghẹo con chim vàng mà anh ấy ghét. Tôi tóm lấy nó và giết nó. Tưởng chàng chết đi thì không ai cản được ta và hoàng tử, nhưng chàng vẫn chạy lên võng bên gốc đào mới nằm cho mát. Tôi nghe theo lời khuyên của mẹ và chặt cây neem để làm khung cửi. Nhưng mỗi lần tôi dệt, tôi nghe thấy những lời hú hét, đe dọa móc mắt tôi. Lúc đầu tôi rất sợ, nhưng sau đó tôi quyết định đốt khung cửi và ném tro đi thật xa.

Không lâu sau, tôi vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi khi nhìn thấy chân dung của hoàng tử từ đâu. Tôi đã giết nó, tại sao nó vẫn còn sống, hay linh hồn của nó đã ám ảnh tôi. Tôi sợ hãi chạy về nhà, và sau bao ngày sống đời thường, tôi tự hỏi tại sao Tấm xấu xí dãi dầu mưa nắng mà da vẫn trắng ngần như vậy. Có người mách đi tắm nước đun sôi để nguội, muốn trắng và đẹp hơn nên tôi làm vậy.

Đóng vai Tấm kể chuyện Tấm Cám – Văn mẫu 4

Tôi là Tấm còn em là Cám – em cùng cha khác mẹ của mẹ tôi. Mẹ mất sớm, cha bỏ đi, được mấy năm thì cha mất, tôi ở với dì ghẻ và Cám. Tôi muốn kể cho mọi người nghe về cuộc đời tôi, cuộc sống bấp bênh của tôi.

Mặc dù là thành viên trong gia đình nhưng tôi được mẹ chiều chuộng và không phải làm việc nhà. Tôi làm mọi việc bằng một tay và chỉ làm những việc lặt vặt khi ăn cơm, nhưng mặt tôi cũng bị sưng tấy. Mẹ kế luôn la mắng tôi khi bà muốn trút giận hay ghen tuông vô cớ. Nhưng tôi không phàn nàn nửa lời.

Một hôm, dì bảo tôi và Cám xúc tôm, ai xúc nhiều hơn sẽ được cái miệng hoa đào. Lớn lên không được mặc chiếc yếm mới màu đào, tôi cũng háo hức không kém vì hôm nay dì tôi có dự định như vậy. Sáng sớm tôi ra đồng mò cua bắt ốc, chỉ thấy thỉnh thoảng Cám chạy đi hái hoa bắt bướm, không biết Cám có bắt được nhiều không. Nhưng nghĩ đến chiếc yếm đào, tôi vội vàng tiếp tục công việc của mình. TÔI. Định về thì thấy tóc bẩn nên tin, xuống gội đầu rồi quay lại. Nhưng ai biết, Cám hại tôi dã man, moi hết tôm trong rổ, quay lại lấy túi hoa đào. Tôi hoảng sợ, và với rất nhiều nỗ lực để giành lấy người khác, tất cả những gì tôi có thể làm là khóc. Khói dày đặc, bao giờ con bụt xuất hiện, anh chỉ vào rổ hỏi có cá không, mang về nuôi. Tôi làm theo lời thầy, đem con cá bống về ném xuống giếng, hàng ngày đem cơm cho con cá bống ăn.

Con đi chăn trâu xa, ở nhà không biết mẹ con đang làm gì, đến chỗ cho cá bống ăn thì không thấy đâu nữa, con hốt hoảng nhìn giọt máu và cục ra khỏi giếng, Vừa thương vừa xót con cá bống. Anh yêu, em đã khóc. Lần này bụt lại xuất hiện rủ tôi đi tìm ngay xương cá bống đem chôn trong bốn bể luống, tôi làm theo không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tết càng lo lắng thất vọng, bản tính nhẫn nhịn nghe từng lời dì không phàn nàn. Mặc quần áo sạch sẽ và chuẩn bị mọi thứ, tuy không được khỏe đẹp như người khác nhưng đi dự tiệc ai chẳng thích. Cô ấy ghen tị với tôi và nói với mẹ cô ấy rằng cô ấy sẽ cố gắng giữ tôi ở nhà. Dì liền mang cơm và gạo ra, bảo tôi ăn xong thì lấy. Nhiều như vậy làm sao gom hết được? Đức Phật lại hiện ra, sai chim sẻ đi nhặt gạo, rồi bảo đào 4 cái hũ đó.

Tôi vui mừng khôn xiết và vội cảm ơn ông. Chuẩn bị xong, tôi nhanh chóng lên ngựa đi xem hội. Một trong những chiếc ủng của tôi rơi xuống nước khi những con ngựa phi trên đường lội nước, và tôi không có thời gian để nhặt nó lên. Khi đến lễ hội, tôi dừng ngựa lại, quấn con ngựa còn lại trong một chiếc khăn và chen vào đám đông. Thật không biết khi chiếc kiệu vàng của vua vừa đến chỗ lội nước, hai con voi đầu đàn không chịu đi mà đứng đó kêu gào. Biết có điều lạ, vua sai quân đi lùng khắp nơi, tìm được đôi giày thêu của tôi, vội dâng lên vua. Nhà vua cầm vở hài kịch lên, xem một lúc lâu rồi tấm tắc khen: “Hài kịch hay quá! Diễn viên hài này chắc là một trang web tuyệt vời!” bất cứ ai có thể đi bộ, họ sẽ kết hôn với nữ hoàng.

Bữa tiệc sôi động hơn. Quý cô xô đẩy nhau thi hài mà chẳng ai vừa. Tôi và mẹ cũng đi cầu nguyện. Tôi đi ra ngoài, nhìn thấy tôi liền nói với mẹ, nhưng mẹ kế không tin, bà bĩu môi nói: “Mẹ xin lỗi! Cái chuông còn không ăn thịt người, chỉ là một thứ rác rưởi còn sót lại trên người mà thôi.” bờ kè tre!”, tôi chỉ lặng lẽ thử giày. Chân tôi đi trên đế in. Vì đôi giày này là của tôi. Tôi mở chiếc khăn và lấy một chiếc khác vào. Cả hai đều giống nhau. Những người hầu reo mừng và báo cáo với nhà vua một cách vui vẻ. Nhà vua liền sai một nhóm cung nữ đưa tôi về cung và phong tôi làm hoàng hậu.

<3 Thấy em là hoàng hậu, hai người họ ghen muốn giấu giếm, dì em không hề hay biết, dì bảo em trèo cây trầu cướp nhà thờ cha rồi đẩy em vào chỗ chết. Tôi vừa leo đến đỉnh núi thì dì chặt gốc cây xuống. Tôi rơi xuống một cái ao và chết đuối. Dì ghẻ lấy bộ quần áo tôi mặc cho thằng bé vào cung nói dối vua rằng tôi chẳng may qua đời, bây giờ để chị tôi thay.

Rồi hồn tôi biến thành con chim vàng anh, suốt ngày bay lượn trong vườn thượng uyển. Muốn ở bên thì suốt ngày chỉ thấy bạn nơm nớp lo sợ, chỉ thấy bạn lăng xăng, lại nói: “Cận Tử Cẩm là vợ, để anh vào tay áo đi!”. Em âu yếm ngồi trên vai anh, nép trong tay áo vương vấn. Cám giận lắm, về nhà mách với mẹ kế, lợi dụng lúc vua đi vắng, mẹ con mụ đã bắt em giết nó, rồi ném chiếc lông vũ ra vườn. Khi không thấy anh Jin đâu cả, nhà vua hỏi, Bran nói dối: “Tôi đang mang thai và muốn ăn thịt chim nên đã ăn trộm sự cho phép của nhà vua để giết người và ăn thịt.” Nhà vua rất tức giận, nhưng không nói gì.

Ngày hôm sau, tôi biến từ những chiếc lông vũ thành hai quả xuân đào xinh đẹp. Cây xòe cành che trên đầu nhà vua như hai chiếc lọng khi ông đi dạo trong vườn. Thấy vậy, nhà vua sai bầy tôi mắc võng giữa hai gốc cây, đến chiều nằm hóng gió mát. Cô kể lại cho mẹ nghe, rồi mẹ kế giục cô sai người chặt hai cây bách, nói rằng sẽ làm khung cửi dệt áo cho vua. Khi tôi hóa thành khung cửi, tôi thì thầm với bạn

“Rắc rắc,”

Lấy ảnh chồng cô ấy,

Xem Thêm: Soạn bài Lập dàn ý bài văn thuyết minh

Mày móc mắt mày ra! “

Cham hốt hoảng kể với mẹ rằng mẹ kế bảo đốt khung cửi thành tro rồi vứt đi. Bran ngay lập tức làm như vậy, nhưng từ đống tro tàn đột nhiên mọc lên một cây tiêu huyền cao với những cành lá xanh tươi. Vào mùa này, cây sẽ ra nhiều hoa nhưng chỉ có một quả. Ở thành phố này đã lâu, tôi không biết nó như thế nào.

Một hôm, một bà lão bán nước gần đó đi ngang qua, ngửi thấy mùi thơm, ngẩng đầu há miệng lẩm bẩm: “Em ơi, chị mê em rồi, chị đòi ngửi nhưng chị không ăn đâu”. Vừa nhìn thấy bà cụ hiền lành, tốt bụng, tôi lập tức gục ngã. Khi bà già đi chợ hoặc không có nhà, tôi sẽ từ thành phố ra, lén lút dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho bà già. Bà lão vô cùng kinh ngạc và muốn tìm ra sự thật. Một lần, bà giả vờ đi chợ, khi về thì nấp sau cửa. Khi thấy tôi đang làm việc, cô ấy chạy đến ôm lấy tôi và xé vỏ trái cây. Từ đó, tôi giúp bà làm bánh, đun nước, trầu cau và bán hàng.

Một hôm, nhà vua đi ngang qua một nhà hàng. Thấy mấy miếng trầu cánh phượng, bà hỏi ai làm, bà lão đáp là con gái bà đã được rửa tội. Tôi đứng sau bức rèm, nghe rõ và nhận ra nhà vua. Nhà vua cầu xin bà lão cho ông xem con gái của bà. Tôi vừa xuất hiện, nhà vua đã nhận ra tôi, cho bà cụ kể lại sự tình, rồi sai gia nhân khiêng kiệu đưa tôi và bà lão vào cung. Vui và hạnh phúc lắm, vì cái duyên vợ chồng khó thắng, bao lâu mới về được với nhau.

Tôi cảm thấy như mình vẫn còn sống, nhưng tôi trắng và xinh hơn bao giờ hết, vì vậy tôi tự hỏi tại sao. Em tắm nước sôi cho cám sẽ đẹp. Cám vui vẻ làm theo, Cám không biết nước sôi sẽ làm bỏng mình, chết ngay tại chỗ. Thấy vậy, người mẹ kế sợ hãi và ngã lăn ra chết. Từ đó tôi và vua chung sống hạnh phúc, không ai có thể ngăn cản được tình yêu và cuộc sống của chúng tôi.

Đóng vai món ăn kể lại chuyện Tấm Cám – Ví dụ 5

Tên tôi là Dish – nữ hoàng của một quốc gia. Hiện tại, tôi đang sống một cuộc sống rất viên mãn với Đức vua và các con của ông ấy. Tuy nhiên, ít ai biết rằng tôi đã trải qua rất nhiều chông gai và đau đớn để có được ngày hôm nay. Tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện cuộc đời tôi.

Mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ. Người cha còn tiến thêm một bước nữa và sinh ra Bran, em gái cùng cha khác mẹ của cha. Dì ghẻ của tôi có vẻ không thích tôi, nhưng vì dì ấy cũng ghét bố tôi nên tôi đành bỏ qua. Không lâu sau, người cha qua đời. Mẹ kế của tôi đã công khai ghét tôi kể từ khi bố tôi qua đời. Mọi việc nặng nhọc trong nhà, từ chăn trâu, cắt cỏ đến xay lúa, xay lúa… dì đều bắt tôi làm hết. Còn có Cám, em tôi chiều chuộng hết mực, chẳng động tay vào việc gì. Làm việc ngày đêm, đôi khi kiệt sức, nhưng không dám phàn nàn, không dám ghen tị.

Một hôm, dì gọi tôi đến, cho mỗi người một cái giỏ. Dì bảo ra đồng bắt tôm, ai bắt được đầy giỏ sẽ được thưởng một túi hoa đào. Nghe dì nói thế, tôi mừng lắm. Bố tôi mất đã lâu, và tôi không đủ tiền mua quần áo mới. Quần áo tôi mặc là quần áo cũ mà dì tôi đã cho tôi. Một phần vì chiếc yếm đào mới của tôi, và một phần vì tôi đã quen với công việc, tôi nhanh chóng chộp lấy cái vòng. Thấy Cám còn loanh quanh đuổi hoa bắt bướm, tôi nhắc Cám nhanh lên bắt cá kẻo trời tối. Wen Yan, cảm ơn bạn, bất kể tôi nói gì, hãy tiếp tục chơi. Một lúc sau, khi đã bắt được một rổ đầy tôm, tôi lên bờ nghỉ ngơi và chuẩn bị đi. Chợt, Cám nói với tôi: “Em ơi, tội nghiệp em, đầu em bẩn, em phải lo cho con bọ, kẻo mẹ mắng”. Tin tôi đi, tôi lội qua nước và gội đầu thật sạch.

Khi tôi quay lại bờ thì Cám đã biến mất. Rổ tôm của tôi trống rỗng, nằm trên mép đất. Vì vậy, Bran đã lừa dối trong khi tôi đang gội đầu, đổ hết giỏ tôm và về nhà trước. Vừa tức vừa buồn, tôi ôm mặt khóc. Bỗng một giọng nói ấm áp vang lên bên tai tôi: “Sao em lại khóc?”. Tôi nhìn lên. Đức Phật hiện ra trước mắt tôi, với nụ cười hiền từ trên khuôn mặt nhân hậu. Tôi kể cho bạn nghe đầu đuôi câu chuyện. Anh liền hỏi tôi xem có gì trong giỏ không. Tôi nhìn vào rổ và thấy một con cá bống nhỏ. Cậu bảo tôi đem con cá bống xuống giếng, mỗi bữa cho cậu một bát cơm. Mỗi khi bạn cho nó ăn, hãy gọi:

“Bang bang bang bang”

Đến nhà ta ăn cơm vàng bạc

Không được ăn cháo của người khác”

Về đến nhà, em ném bóng xuống giếng theo lời dặn. Bữa nào em cũng để dành ăn giấu cho bố. Tôi vừa gọi, nó đã ngoi lên khỏi mặt nước và ăn sạch những hạt cơm tôi rắc. Bằng lớn lên.

Nhưng không ngờ, mỗi lần ăn cơm xong, tôi lại lén lút vớt cơm ở giếng, khiến mẹ kế nghi ngờ. Đêm đó dì ghẻ nói với tôi: “Con ơi! Làng cấm chăn trâu. Mai mẹ đi chăn trâu. Mẹ sẽ lo đồng xa. Con đừng lo chuyện đồng ruộng. Người trong làng sẽ bắt trâu”. .” Tôi vâng lời không chút nghi ngờ. Sáng hôm sau khi tôi dắt trâu đi, Cám ở nhà đã biết đánh thức nó dậy và mẹ kế đang trực đã bắt được nó và giết nó.

Buổi chiều dắt trâu về. Như thường lệ, tôi mang thức ăn ra cho anh ta, nhưng anh ta kêu mãi mà không thấy đâu, chỉ thấy một cục máu nổi trên mặt nước. Biết có chuyện chẳng lành, tôi bật khóc. Nhà sư lại xuất hiện và hỏi: “Tại sao con khóc?”. Tôi kể cho anh ấy nghe chuyện gì đã xảy ra, anh ấy nói: “Con yêu tinh của tôi, nó đã ăn thịt rồi. Thôi, im đi! Sau đó quay lại nhặt xương của nó, tìm bốn cái lọ, cho vào và chôn chúng trên giường dưới gầm giường.” bốn chân của nó.” Sau khi nghe Chúa phán, tôi quay lại tìm bộ xương, nhưng tôi tìm khắp vườn mà không thấy. Một con gà thấy vậy nói với tôi: “Cục cục, cho tôi một nắm cơm, tôi sẽ moi xương ra”. Tôi sung sướng vốc một nắm cơm ném cho gà. Con gà chạy vào bếp đào một hồi, thấy ngay xương. Tôi mừng rỡ nhặt về, cho vào lọ rồi chôn dưới chân giường như đã dặn.

Không lâu sau, nhà vua mở hội. Tất cả trai gái trong làng đều háo hức thử sức. Ngoài đường, quần áo tang tóc trôi xuống kênh rạch như nước. Hai mẹ con cũng sắm sửa quần áo đẹp để đi lễ hội. Không khí lễ hội khiến tôi vô cùng thích thú. Tôi cũng muốn đi dự tiệc. Dì ghẻ thấy tôi đi rồi, trộn vào bát một hạt gạo rồi bảo tôi vo gạo, vo xong mới được đi ăn tết. Tôi không dám trái lời dì nên đành phải làm theo, nhưng ngồi hồi lâu, tôi chỉ được một nắm nhỏ. Thật buồn và thật đáng thương, tôi đã bật khóc. Cùng lúc đó Đức Phật hiện ra và hỏi: “Tại sao con khóc?”. Tôi chỉ cho anh cái thúng đựng gạo và nói: “Cô ơi phải đi lấy lúa trồng lúa. Thu lúa xong mới đi hội, lấy về thì hội đã hết, còn gì để xem nữa không?” “Được.” Anh ta nói: “Đừng khóc nữa, mang cái giỏ ra đặt giữa sân, để tôi sai một đàn chim sẻ đến nhặt.” Nghe vậy, tôi rất do dự. . Tôi sợ bầy chim sẻ ăn hết thức ăn, mẹ kế về lại còn bị đánh. Cười nhẹ nhàng và cảnh báo:

“Chỉ cần nói với họ điều này:

Xem Thêm : Tập đọc Thư gửi các học sinh lớp 5 | Giải Tiếng Việt lớp 5 Tập 1

Lại đây giúp tôi nhặt lên

Mày ăn hột là tao giết mày

Chúng sẽ không ăn thịt bạn đâu. “

Sau đó, trên không trung, một đàn chim sẻ đáp xuống sân, vừa nhặt cơm vừa nhặt lúa. Họ đã biến mất ngay lập tức, không một hạt nào bị hỏng. Nhưng khi con chim sẻ bay đi, tôi mới sực nhớ mình đã hỏng việc không được đi dự hội. Nhà sư cười nói: “Hãy đào cái lọ đựng xác yêu tinh chôn hôm kia ra, cái gì cũng có.” Tôi ngoan ngoãn đi đào cái lọ. Lục trong hũ thứ nhất, tôi thấy một bộ đồ mới, một chiếc yếm lụa đào và một chiếc khăn. Khi tôi đào chiếc lọ thứ hai ra, tôi tìm thấy một đôi giày thêu rất vừa vặn. Khi cái lọ thứ ba được đào ra, trong đó có một con ngựa con, nhưng vừa đặt xuống đất, con ngựa đó bỗng hí lên và trở thành một con ngựa thật. Chai thứ 4 có bộ yên đẹp. Tôi sung sướng đến mức đi tắm, đi tiếp và lên ngựa. Con ngựa phi nước đại và đến thủ đô trong một thời gian ngắn. Nhưng khi chạy qua chỗ lội nước, do bất cẩn, tôi đã làm rơi một chiếc giày xuống nước, không nhặt được. Những con ngựa dừng lại ở bữa tiệc, và tôi quấn chiếc giày còn lại trong một chiếc khăn và chen vào đám đông.

Lúc này, xe vua vừa đến chỗ lội nước. Vua kể, khi hai con voi đầu đàn đến đây bỗng cắm ngà xuống đất, kêu gào không chịu bỏ đi. Bệ hạ sai quân xuống nước dò xét, nhặt được đôi giày thêu mà thần đã đánh rơi trước đó. Nhà vua nói rằng ông đã ngắm nhìn đôi giày này từ lâu và nghĩ rằng người đàn ông mang chúng hẳn là một cận thần vĩ đại. Nhà vua ngay lập tức ra lệnh cho tất cả các cung nữ đi thử xe máy, và nhà vua sẽ cưới ai phù hợp với đôi giày đó. Các bà các cô đổ xô đi thử giày, bữa tiệc càng sôi động hơn. Đến lượt cô, cô đánh xe vào ngôi nhà giữa bãi cỏ rộng để thử vận ​​may. Nhưng không chân nào vừa. Từ xa tôi đã nhận ra đôi giày bị rơi. Tôi đến gần hơn và thử. Khi tôi mới đến, tôi gặp một người mẹ và cô con gái đang giận dữ bước ra ngoài. Cảm ơn vì đã nói với mẹ kế: “Mẹ ơi, có ai giống con đi thử giày không!”. Dì bĩu môi:

“Xin lỗi!

Cái chuông còn không ăn,

Nếu không thì chỉ là rác vứt trên bờ kè tre. “

Thay vì nói với dì rằng ơn trời đó là chiếc giày của tôi, tôi đã đi vào và lấy nó đi. Tôi bước đi như in. Tôi mở chiếc khăn và lấy chiếc thứ hai vào. Hai đôi giày hoàn toàn giống nhau. Những người hầu reo hò. Lập tức nhà vua sai một nhóm cung nữ rước tôi vào cung. Niềm hạnh phúc bất ngờ làm tôi ngây ngất, tôi bước lên chiếc ghế sedan trước ánh mắt ngạc nhiên và thù địch của hai mẹ con.

Dù sống trong cung điện giàu sang nhưng tôi chưa bao giờ quên ngày giỗ cha. Tôi xin nhà vua cho phép tôi về nhà chuẩn bị lễ vật cho cô tôi. Tôi ngây thơ nghĩ rằng khi tôi trở thành hoàng hậu, các cô và chú sẽ yêu tôi nhiều hơn trước, không ngờ hạnh phúc của tôi lại khiến hai mẹ con ghen tị. Họ bí mật lên kế hoạch làm tổn thương tôi mà tôi không hề hay biết. Dì ghẻ nói với tôi: “Con đã từng leo cây trầu, con hãy leo lên gian phòng thờ cha.” Tôi không giấu thân phận, nhưng muốn xé trầu cho cha nên tôi đồng ý. . Khi tôi sang phòng bên cạnh, mẹ kế tôi đang dùng dao chặt một gốc cây bên dưới. Thấy gốc cây lay động, tôi vội hỏi: “Mày làm gì dưới gốc cây ấy?” Mụ kế nói: “Trong giàn trầu có nhiều kiến, nó đuổi kiến ​​không cho chúng lên đốt con”. Tôi không nghi ngờ gì cả. Nhưng tôi chưa kịp xé cây trầu, cây đổ, tôi ngã xuống, tôi không biết phải làm sao. Nghe tin tôi chết, mẹ kế lấy quần áo của tôi bỏ vào cung, nói dối vua rằng tôi rơi xuống ao chết đuối. Nhà vua không nghĩ vậy, nhưng đó là lệ cũ nên dù bực bội nhưng vẫn không nói gì.

Còn tôi, sau khi rơi xuống vực chết, linh hồn tôi đã gặp lại Phật. Tình Phật biến con thành cục vàng Ngài trả lại. Bay về kinh thành, thấy Chaff bên giếng đang giặt quần áo cho vua, dừng lại trên một cành cây mà nói với vua: “Hãy phơi quần áo của chồng ngươi ra sào phơi, đừng phơi rào, hãy xé quần áo của chồng ngươi. “

Nói rồi bay thẳng vào cung, dừng lại trước cửa sổ, vui vẻ ca hát. Vua đi đâu, tôi sẽ bay đến đó. Có lẽ nhà vua rất nhớ tôi, khi nhà vua nhìn thấy con chim trên người anh ta, anh ta nói: “Cẩm Đồ Cẩn, có phải là vợ của bạn không? Hãy lấy nó trong tay áo của bạn.” Vua nói xong, tôi bay đến ngồi trên cánh tay vua, rồi rúc vào tay áo. Không biết đại vương có thật biết mình là hóa thân của ta không, nhưng rất mê vàng quên ăn ngủ. Nhà vua ra lệnh cho tôi làm một chiếc lồng vàng để tôi ở. Tôi cảm thấy rằng nhà vua luôn bận tâm đến tôi và không nghĩ đến bản thân mình, vì vậy tôi rất ghen tị. Anh ta về nhà kể cho mẹ nghe, mẹ kế bảo anh ta giết một con chim rồi kiếm cớ nói dối nhà vua. Ngày hôm sau, khi nhà vua đi vắng, Bran bắt tôi ăn thịt và ném những chiếc lông vũ ra vườn. Nhà vua rất tức giận khi trở về mà không thấy tôi. Bran nói với nhà vua rằng anh ta muốn ăn thịt con chim, vì vậy anh ta đã bí mật xin phép nhà vua để giết con chim và ăn nó. Nhà vua nghi ngờ nhưng không nói gì.

Sau khi Bran tiêu diệt số vàng của mình, tôi đã biến đổi từ một đống lông vũ thành hai cây du với sự trợ giúp của cây cẩm quỳ. Khi vua dạo chơi trong vườn, cành xoan rủ xuống như hai chiếc lọng, che bóng xuống. Nhà vua thấy một cây đẹp cho bóng mát nên sai đầy tớ mắc võng giữa hai cây và nằm hưởng bóng mát. Từ đó về sau, không ngày nào nhà vua không ra nghỉ mát dưới hai cây bách. Nhưng cảm ơn vì đã cho tôi biết về nó. Mẹ kế sai anh sai thợ chặt cây làm khung cửi rồi nói dối nhà vua. Khi trở về cung, trời nổi gió to mưa lớn, ông sai người chặt hai cây đào làm củi, dựng khung cửi. Vua thấy cây bị đốn bèn hỏi: “Cây bị bão quật đổ, trẫm sai người đốn về làm khung cửi dệt áo cho vua.” Một lần đi theo hai người. cây đào vào khung cửi. Khi cám bắt đầu dệt, tôi nguyền rủa nó :

“Rắc rắc,”

Lấy ảnh chồng cô ấy,

Bạn móc mắt mình ra. “

Khi Bran nghe thấy điều này, cậu vô cùng sợ hãi và chạy về kể cho mẹ. Không rõ mẹ kế đã nói gì với Cám. Ngày hôm sau, anh ta đốt khung cửi thành tro và ném nó ra xa khỏi cung điện. Có lẽ hai mẹ con nghĩ rằng như vậy mình không được ở bên vua nữa và đe dọa hạnh phúc của họ. Nhưng họ không biết rằng mình luôn có thể nhờ sự giúp đỡ của Mầm hóa giải mọi âm mưu thâm độc của hai mẹ con. Lần này, Đức Phật đã phù hộ cho đống tro tàn bên đường, khiến nó mọc lên một cây tiêu huyền cao lớn tươi tốt. Vào mùa đậu quả, trên cây chỉ đậu được một trái nhưng hương thơm ngào ngạt. Đó là hình đại diện của tôi. Ai cũng muốn hái mà không hái được, vì mình đang đợi một người định mệnh. Đó là bà lão hàng ngày vẫn đi ngang qua gốc cây thành phố. Một hôm bà cụ ngước lên nhìn tôi khẽ nói “Con ơi, nó rớt xuống, nó đánh hơi chứ nó không ăn”. Bà lão vừa dứt lời thì trái cây rơi vào túi. Bà cụ coi tôi như một báu vật vô giá, đưa tôi về nhà, đặt vào phòng, thỉnh thoảng vào xem và ngửi mùi thơm.

Tôi sợ làm phiền bà cụ, sợ chuyện ly kỳ của mình đến tai hai mẹ con nên trốn vào thành, không bao giờ xuất hiện trước mặt bà cụ nữa. Cô đi chợ vắng hàng ngày. Mỗi lần nàng đi, tôi từ trong thành ra giúp nàng quét dọn, giặt giũ, thổi cơm, nhặt rau nấu canh. Khi nó kết thúc, tôi sẽ chụp một bức ảnh nhỏ khác và trốn trong vỏ trấu.

Bà lão lâu ngày không biết cầu cứu ai nên giả vờ đi chợ, nửa đường lẻn về, nấp vào bụi cây sau nhà. Như thường lệ, tôi lại ra khỏi thị trấn, làm điều tương tự. Chợt bà cụ chạy ra, ôm chầm lấy tôi rồi xé toang lớp vỏ thị. Kể từ đó, tôi sống với bà ngoại. Mẹ mất sớm, thiếu vắng tình mẫu tử nên tôi đã chăm sóc, yêu thương mẹ như một người mẹ. Hằng ngày giúp bà nấu nướng, gói bánh, têm trầu để bà có hàng bán. Cuộc sống đang diễn ra tốt đẹp.

Tuy nhiên, số phận đã sắp đặt cho tôi cuộc gặp gỡ tình cờ với nhà vua. Hôm đó, nhà vua rời khỏi cung điện. Tôi đã ghé thăm khi tôi thấy Cửa hàng đồ uống của mẹ. Bà lão mang trầu cau đến dâng vua. Khi nhà vua nhìn thấy miếng trầu cánh phượng, bèn hỏi bà lão: “Ai mà làm được miếng trầu này khéo thế?” Bà lão thật thà trả lời: “Miếng trầu này là của một cô gái già”. Anh ta nghe bà lão nói vậy, ước gì đó là tôi, bèn xin tôi xem mặt. Cuối cùng, khi tôi xuất hiện, nhà vua nhận ra tôi ngay lập tức, mặc dù tôi hơi trẻ hơn trước. Nhà vua mừng rỡ sai người hầu khiêng tôi về cung trên chiếc kiệu.

Trở về cung, tâu với vua mọi chuyện, vạch trần hai mẹ con. Phẫn nộ trước tội ác của họ, nhà vua ra lệnh xử tử cả hai người. Nhưng tôi xin nhà vua tha mạng cho mẹ con họ. Tôi không cảm thấy tiếc cho họ. Tôi chỉ tin vào nhân quả, họ đã làm rất nhiều điều xấu, sớm muộn gì cũng phải chịu quả báo. Dù sao cô ấy cũng là chị cùng cha khác mẹ với tôi, là dì ghẻ nuôi tôi khôn lớn. Tôi xin nhà vua đuổi họ đi, đừng bao giờ quay trở lại cung điện.

Sau này nghe nói không biết có ai dạy dội nước sôi để trẻ đẹp không. Đi theo niềm vui và chết với nỗi đau. Khi người dì dượng nghe tin con gái qua đời, bà cũng vô cùng tuyệt vọng. Bây giờ hai mẹ con họ đều đã chết, tôi rất hạnh phúc với hoàng tử. Qua câu chuyện của mình, tôi muốn nhắn nhủ với các bạn rằng: “Người hiền lành sẽ được che chở, giúp đỡ. Kẻ ác sẽ bị trừng trị thích đáng.”

Đóng vai Tấm kể chuyện Tấm Cám – Văn mẫu 6

Sống ở làng này không ai không biết mẹ con tôi, tôi tên Tân, còn em tên Cám, cùng cha khác mẹ với tôi, ở với dì dượng. Dù là con nhà nòi nhưng tôi được mẹ chiều chuộng, không phải làm bất cứ công việc nhà nào. Tôi làm mọi việc bằng một tay và chỉ làm những việc lặt vặt khi ăn cơm, nhưng mặt tôi cũng bị sưng tấy. Dì tôi luôn la mắng tôi khi dì muốn trút giận hay ghen tuông vô cớ. Nhưng tôi không phàn nàn, vì tôi hiểu rằng điều này là bình thường, vì dì tôi cũng đã làm việc rất vất vả để nuôi dạy chúng tôi nên người.

Một hôm, dì bảo tôi và Cám xúc tôm, ai xúc nhiều hơn sẽ được cái miệng hoa đào. Tôi đã không mặc một chiếc yếm đào mới từ khi còn bé, nhưng hôm nay dì tôi có một kế hoạch như vậy và tôi cũng rất vui mừng. Tằm tối tối ra đồng mò cua bắt ốc, lâu lâu lại thấy Cám chạy hái hoa bắt bướm, tự hỏi không biết Cám có bắt được nhiều không. Nghĩ đến chiếc yếm đào, tôi vội vàng bắt tay vào công việc. TÔI. Định về thì thấy tóc bẩn nên tin, xuống gội đầu rồi quay lại. Nhưng ai ngờ Cám giết tôi dã man, moi hết tôm trong rổ rồi quay lại nhặt yếm đào. Tôi hoảng sợ, và với rất nhiều nỗ lực để giành lấy người khác, tất cả những gì tôi có thể làm là khóc. Khói dày đặc, bao giờ con bụt xuất hiện, anh chỉ vào rổ hỏi có cá không, mang về nuôi. Tôi làm theo lời, đem cá bống về ném xuống giếng, hàng ngày đem cơm cho cá bống ăn.

Con đi chăn trâu rất xa, không biết mẹ con ở nhà làm gì, đến chỗ cho cá bống ăn thì không thấy đâu nữa, con hoảng hồn. ở giọt máu đầu tiên, một cục máu đông xuất hiện trong giếng, và tôi yêu cá bống. Anh yêu, em đã khóc. Lần này bụt lại xuất hiện rủ tôi đi tìm ngay xương cá bống đem chôn trong bốn bể luống, tôi làm theo không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tết càng lo lắng thất vọng, bản tính nhẫn nhịn nghe từng lời dì không phàn nàn. Mặc quần áo sạch sẽ và chuẩn bị mọi thứ, tuy không được khỏe đẹp như người khác nhưng đi dự tiệc ai chẳng thích. Cô ấy ghen tị với tôi và nói với mẹ cô ấy rằng cô ấy sẽ cố gắng giữ tôi ở nhà. Dì liền mang cơm và gạo ra, bảo tôi ăn xong thì lấy. Nhiều như vậy làm sao gom hết được? Đức Phật lại hiện ra, sai chim sẻ đi nhặt gạo, rồi bảo đào 4 cái hũ đó.

Tôi vui mừng khôn xiết và vội cảm ơn ông. Chuẩn bị xong, tôi nhanh chóng lên ngựa đi xem hội. Một trong những chiếc ủng của tôi rơi xuống nước khi những con ngựa phi trên đường lội nước, và tôi không có thời gian để nhặt nó lên. Khi đến lễ hội, tôi dừng ngựa lại, quấn con ngựa còn lại trong một chiếc khăn và chen vào đám đông. Thật không biết khi chiếc kiệu vàng của vua vừa đến chỗ lội nước, hai con voi đầu đàn không chịu đi mà đứng đó kêu gào. Biết có điều lạ, vua sai quân đi lùng khắp nơi, tìm được đôi giày thêu của tôi, vội dâng lên vua. Nhà vua cầm vở hài kịch lên, xem một lúc lâu rồi tấm tắc khen: “Hài kịch hay quá! Diễn viên hài này chắc là một trang web tuyệt vời!” bất cứ ai có thể đi bộ, họ sẽ kết hôn với nữ hoàng.

Bữa tiệc sôi động hơn. Quý cô xô đẩy nhau thi hài mà chẳng ai vừa. Tôi và mẹ cũng đi cầu nguyện. Tôi đi ra ngoài, nhìn thấy tôi, liền nói với mẹ tôi, mẹ kế không tin, bĩu môi nói: “Mẹ xin lỗi! Cái chuông cũng không ăn thịt người, chỉ là một đống rác bỏ trên mặt đất.” kè tre!”, tôi vừa đi thử giày. Chân tôi đi trên đế in. Vì đôi giày này là của tôi. Tôi mở chiếc khăn và lấy một chiếc khác vào. Cả hai đều giống nhau. Những người hầu reo mừng và báo cáo với nhà vua một cách vui vẻ. Nhà vua liền sai một nhóm cung nữ đưa tôi về cung và phong tôi làm hoàng hậu.

<3 Thấy em là hoàng hậu, hai người họ ghen muốn giấu giếm, dì em không hề hay biết, dì bảo em trèo cây trầu cướp nhà thờ cha rồi đẩy em vào chỗ chết. Tôi vừa leo đến đỉnh núi thì dì chặt gốc cây xuống. Tôi rơi xuống một cái ao và chết đuối. Mụ dì ghẻ lấy bộ quần áo tôi mặc cho thằng bé đem vào cung nói dối vua rằng tôi chẳng may qua đời, nay xin đổi cho chị tôi.

Rồi hồn tôi biến thành con chim vàng anh, suốt ngày bay lượn trong vườn thượng uyển. Muốn ở bên thì suốt ngày chỉ thấy bạn nơm nớp lo sợ, chỉ thấy bạn lăng xăng, lại nói: “Cận Tử Cẩm là vợ, để anh vào tay áo đi!”. Em âu yếm ngồi trên vai anh, nép trong tay áo vương vấn. Cám giận lắm, về nhà mách với mẹ kế, lợi dụng lúc vua đi vắng, mẹ con mụ đã bắt em giết nó, rồi ném chiếc lông vũ ra vườn. Khi không thấy anh Jin đâu cả, nhà vua hỏi, Bran nói dối: “Tôi đang mang thai và muốn ăn thịt chim nên đã ăn trộm sự cho phép của nhà vua để giết người và ăn thịt.” Nhà vua rất tức giận, nhưng không nói gì.

Ngày hôm sau, tôi biến từ những chiếc lông vũ thành hai quả xuân đào xinh đẹp. Cây xòe cành che trên đầu nhà vua như hai chiếc lọng khi ông đi dạo trong vườn. Thấy vậy, nhà vua sai bầy tôi mắc võng giữa hai gốc cây, đến chiều nằm hóng gió mát. Cô kể lại cho mẹ nghe, rồi mẹ kế giục cô sai người chặt hai cây bách, nói rằng sẽ làm khung cửi dệt áo cho vua. Khi tôi hóa thành khung cửi, tôi thì thầm với bạn

“Cạch, cạch, chụp ảnh chồng tao, tao móc mắt tao!”

Cham hốt hoảng kể với mẹ rằng mẹ kế bảo đốt khung cửi thành tro rồi vứt đi. Bran đã làm như vậy, nhưng từ đống tro tàn đột nhiên mọc lên một cây tiêu huyền cao với những cành lá xanh tươi. Vào mùa này, cây sẽ ra nhiều hoa nhưng chỉ có một quả. Ở thành phố này đã lâu, tôi không biết nó như thế nào.

Một hôm, một bà lão bán nước gần đó đi ngang qua, ngửi thấy mùi thơm, ngẩng đầu há miệng lẩm bẩm: “Em ơi, chị mê em rồi, chị đòi ngửi nhưng chị không ăn đâu”. Vừa nhìn thấy bà cụ hiền lành, tốt bụng, tôi lập tức gục ngã. Khi bà già đi chợ hoặc không có nhà, tôi sẽ từ thành phố ra, lén lút dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho bà già. Bà lão vô cùng kinh ngạc và muốn tìm ra sự thật. Một lần, bà giả vờ đi chợ, khi về thì nấp sau cửa. Khi thấy tôi đang làm việc, cô ấy chạy đến ôm lấy tôi và xé vỏ trái cây. Từ đó, tôi giúp bà làm bánh, đun nước, trầu cau và bán hàng.

Một hôm, nhà vua đi ngang qua một nhà hàng. Thấy mấy miếng trầu cánh phượng, bà hỏi ai làm, bà lão đáp là con gái bà đã được rửa tội. Tôi đứng sau bức rèm, nghe rõ và nhận ra nhà vua. Nhà vua cầu xin bà lão cho ông xem con gái của bà. Tôi vừa xuất hiện, nhà vua đã nhận ra tôi, cho bà cụ kể lại sự tình, rồi sai gia nhân khiêng kiệu đưa tôi và bà lão vào cung. Vui và hạnh phúc lắm, vì cái duyên vợ chồng khó thắng, bao lâu mới về được với nhau.

Tôi cảm thấy như mình vẫn còn sống, nhưng tôi trắng và xinh hơn bao giờ hết, vì vậy tôi tự hỏi tại sao. Em tắm nước sôi cho cám sẽ đẹp. Cám vui vẻ làm theo, Cám không biết nước sôi sẽ làm bỏng mình, chết ngay tại chỗ. Thấy vậy, người mẹ kế sợ hãi và ngã lăn ra chết. Từ đó tôi và vua chung sống hạnh phúc, không ai có thể ngăn cản được tình yêu và cuộc sống của chúng tôi.

Chơi Tấm kể chuyện Tấm Cám – Mẫu 7

Tôi lớn lên trong một gia đình khá giả, nhưng không may cha tôi mất sớm. Tôi sống với mẹ và em gái cùng cha khác mẹ tên là Pan. Mẹ cô bắt cô phải làm mọi việc ở nhà. Tôi đã có một tuổi thơ rất hạnh phúc, quen được mẹ chiều chuộng, không làm việc gì nhiều chỉ biết ăn, ngủ, chơi, không bù với chị, suốt ngày đi làm, mẹ và tôi thay phiên nhau la mắng, bắt nạt. . Tôi biết con khổ sở và uất ức nhưng tôi vẫn nghiến răng chịu đựng, điều đó khiến tôi rất vui và hạnh phúc.

Một hôm, mẹ gọi hai anh em lại bảo: “Hai con đi bắt cua đi, ai bắt được nhiều mẹ cho con một cái yếm đỏ, không bắt được cua nhớ bị ăn đòn đấy”. Đang chờ đợi. Có sẵn”

Hí hửng, cô bỏ đi ngay, cố gắng bắt một giỏ cua đầy. Mải bắt bướm mà tôi quên bẵng mất. Khi tôi quay lại, giỏ của cô ấy đầy cá và cua, nhưng giỏ của tôi trống rỗng. Lúc này tôi mới nghĩ ra một cách. Khi đến cái ao đầu làng, tôi gọi em lại và nói: “Em gái! Đầu nó bẩn lắm. Con phải chăm sóc cho thật kỹ kẻo nó mắng”. Khi mẹ vâng lệnh tôi đi gội đầu thật sâu, tôi mừng rỡ trút hết mớ tôm trong giỏ của mẹ sang giỏ của mình rồi chạy vội về nhà lấy chiếc yếm đỏ của mẹ. Cô ấy về nhà với một cái giỏ rỗng, tất nhiên là bị mẹ đánh đòn, và tôi rất vui với chiếc yếm mới.

Xem Thêm: Sưu tầm những câu chửi thề bằng tiếng anh

Từ hôm đó, mẹ thấy tôi thường bưng bát cơm sau bữa cơm ra giếng, liền nghi ngờ tôi đi nhìn trộm. Sau khi biết sự thật, hôm sau mẹ rủ tôi đi chăn trâu xa, mẹ con tôi bắt cá bống của chị ở nhà để ăn. Về đến nhà, thấy cá bống đã hết, bà lại khóc. Than ôi, cô quá yếu để khóc ngày đêm.

Không lâu sau, nhà vua mở hội. Tôi và mẹ cũng tham gia. Khi chị tôi chuẩn bị đi ăn tết, mẹ tôi trộn một bát cơm với một bát cơm và bắt chị phải dọn dẹp ở nhà. Mặc dù bé đang khóc nhưng mẹ con tôi rất phấn khởi. Tại vũ hội, tôi gặp lại chị gái, chị ấy xinh đẹp đến nỗi mẹ tôi và tôi không thể nhìn thấy chị ấy, tôi cảm thấy ghen tị và muốn bắt nạt chị ấy khi về nhà.

Tôi nghe nói nhà vua tuyên bố: “Khi nào một người phụ nữ hay con gái nào đến dự lễ hội và phù hợp để mặc chiếc váy này, nhà vua sẽ cưới cô ấy làm vợ.” Mọi người đều mặc thử, nhưng không ai trong số họ mặc vừa. Bố mẹ tôi cũng vậy. Khi đến lượt cô ấy mặc thử, nó giống như in. Dưới con mắt thù ghét của mẹ con tôi, nhà vua ra lệnh khiêng kiệu về cung để làm vợ.

Ngày ba mất, em gái về ăn Tết. Mẹ cô bảo cô trèo lên cây trầu và hái cây trầu về thờ cha. Trong lúc cây trầu ở ngọn thì mẹ tôi ngã xuống lấy dao chặt cây cho nó rơi xuống chết. Tôi mặc quần áo và đi đến cung điện để thay thế cô ấy.

Từ ngày chị mất, suốt ngày vua ở với chim vàng anh, tôi giận dỗi kể lại với mẹ. Mẹ tôi bảo tôi đi bắt chim cho mèo ăn và chôn lông trong vườn, nơi chẳng bao lâu sau có một cây đào mọc sum suê. Nhà vua thấy đẹp bèn sai người mắc võng trên cây để nằm hóng mát nên rất thích cây này. Mẹ tôi đốn cây du lấy gỗ đóng khung cửi. Khi đang dệt, tôi nghe thấy cậu bé xấu số trên khung cửi nói: “Cục cặc, hãy chụp ảnh chồng của bạn, bạn đã đào mắt ra rồi.” Luyuan Wangfu, chúc bạn bình an.

Ngày vua đưa Tấm về cung, tôi hoàn toàn choáng váng. Bức tranh không những vẫn còn sống mà còn trắng hơn trước, và tôi ghen tị tự hỏi tại sao. Cho tôi thấy tắm nước sôi sẽ đẹp như thế nào. Tôi đã rất phấn khích tôi đã chết ngay lập tức. Khi nghe tin tôi mất, mẹ tôi cũng rất tức giận và chết theo tôi.

Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, tôi đã đối xử tốt với em gái mình rồi, giờ tôi mới hiểu ý nghĩa của câu “gieo nhân nào gặt quả nấy”.

Đóng vai món ăn kể chuyện Tấm cám – Văn mẫu 8

Tôi sống với mẹ và chị gái – chị gái cùng cha khác mẹ của tôi. Được mẹ chiều chuộng, đi xin việc gì tôi cũng không phải đụng tay vào. Chị tôi làm từ sáng đến tối vẫn chưa xong việc.

Một hôm, mẹ gọi chúng tôi lại, đưa cho mỗi đứa một cái giỏ và nói:

-Thứ hai, nếu ai bắt được nhiều tép sẽ được thưởng một chiếc yếm hoa đào.

Tôi và em gái ra đồng. Chị chăm chỉ thành quen tay, chẳng mấy chốc rổ đầy tôm. Còn tôi vì mải chơi nên cuối quý chưa bắt được gì. Chợt nghĩ ra một kế hay. Tôi chạy lại và nói với cô ấy:

– Chị ơi! Đầu nó bẩn, nó nên cắn thật sâu, kẻo mẹ mắng.

Khi biết được sự thật, cô lập tức nhảy xuống vực sâu để tắm rửa. Tôi liền đổ tất cả tôm trong rổ đĩa vào rổ của mình, rồi chạy lại chỗ mẹ để lấy chiếc yếm đào. Em gái tôi trở về nhà với một cái giỏ rỗng. Vì một trò chơi, cô bị mẹ mắng. Tôi rất vui khi thấy điều đó.

Nhưng từ hôm đó, tôi thấy bà thường giấu gạo đem xuống giếng. Tôi thấy lạ nên đi theo cô để xem cô giấu bí mật gì. Sau khi biết sự thật, người mẹ bắt con chăn trâu ở một cánh đồng xa với lý do làng cấm làm ruộng. Ở nhà, mẹ và tôi bắt cá bống và giết chúng để nấu ăn. Về đến nhà, bà gánh cơm ra giếng như thường lệ, nhưng gọi mãi không thấy cá bống đâu. Lúc đó, chị tôi chỉ biết ngồi khóc, không dám hỏi ai trong gia đình.

Ít lâu sau, nhà vua mở hội, khắp thiên hạ kéo về dự. Mẹ tôi và tôi cũng mua quần áo mới cho lễ hội. Em gái tôi nói với mẹ tôi rằng tôi muốn đi. Nhưng mẹ tôi đã trộn một bát cơm với một nắm cơm và bắt cô ấy nhặt nó ở nhà. Mấy ngày sau, mẹ con tôi nghe tin: ai đi được chiếc giày mà nhà vua vô tình nhặt được trên đường đi yến tiệc sẽ trở thành hoàng hậu. Người ta đến thử mà không vừa. Tôi cũng thế. Khi đến lượt cô ấy mặc thử, nó giống như in. Tấm được vua đưa vào cung làm hoàng hậu. Tôi ghen tị, nhưng tôi không thể làm gì được.

Ngày cha mất, cô về ăn Tết. Đây là cơ hội để tôi thay thế cô ấy. Mẹ bắt cô trèo cây trầu hái trầu về cúng cha. Trong lúc bà không để ý, bà đã chặt cây trầu phía dưới. Cô rơi xuống một cái ao và chết đuối. Mẹ tôi khóc đưa tôi vào cung, kể hết sự tình và xin tôi ở yên hầu hạ vua.

Một hôm, khi tôi đang giặt đồ cho nhà vua, bạn bay đến một con chim vàng. Hoàng Hà đã thốt lên: “Phơi áo cho chồng, cột mà không rào, xé áo cho chồng”. Bấy giờ con chim vàng anh bay vào cung vua, ngày nào cũng quấn quít lấy trái cam, để vua ngó lơ tôi. Tôi tức giận đến mức muốn giết anh ta theo lời mẹ, và ném chiếc lông vũ ra vườn. Khi nhà vua hỏi về điều đó, anh ta nói dối rằng mình thích ăn chim, vì vậy nhà vua ngừng hỏi. Cây đào mọc ở Jinyu, cành lá xum xuê cho bóng mát. Nhà vua cho người mắc võng nghỉ ngơi tại đây. Tôi nhìn thấy nó và nói với mẹ tôi ngay lập tức. Mẹ tôi lập mưu giúp tôi. Ta sai người chặt cây làm khung cửi. Vua hỏi, tôi nói dối là cây bị bão đổ, sai thợ chặt làm khung cửi dệt áo cho vua. Nhưng đang ngồi đan thì chợt nghe giọng giống chị:

“tút tút tút

Lấy ảnh chồng cô ấy,

Bạn móc mắt mình ra”

Tôi rất sợ nên đã về nhà kể với mẹ. Mẹ tôi bảo tôi đốt khung dệt và ném nó ra khỏi cung điện.

Không lâu sau, chị tôi theo vua vào cung khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Không những thế, cô còn xinh đẹp hơn xưa. Nhà vua ngày càng yêu thương em gái mình. Tôi sẽ hỏi làm thế nào để trở nên xinh đẹp ngay lập tức. Em gái tôi đã cho tôi tắm bằng nước sôi. Tôi vui vẻ vâng lời mà không thắc mắc, và chấp nhận cái chết đau đớn. Lúc đó tôi mới hiểu “có nhân có quả”, nhưng đã quá muộn.

Đóng vai món ăn kể chuyện Tấm Cám – Văn mẫu 9

Tôi và Tân là hai chị em khác cha mẹ. Chúng tôi sống trong một gia đình khá giả. Cha tôi mất sớm, và cả hai chúng tôi sống với mẹ tôi. Ở nhà, cô ấy phải làm tất cả những công việc nặng nhọc từ việc nhà đến việc đồng áng. Và tôi không phải làm gì cả.

Một hôm, mẹ cho hai chị em mỗi người một cái thúng, bảo ra đồng bắt tôm và hứa:

– Ai đầy rổ sẽ được thưởng một chiếc yếm đỏ.

Cô mò cua bắt ốc quen nên có ngày được cả rổ tôm cá. Mải chơi, nhưng cuối cùng vẫn không bắt được gì. Tôi thông minh, nói ngay với cô ấy:

– Chị, chị, chị! Đầu cô bẩn thỉu, cô uống một ngụm thật sâu vì sợ mẹ mắng.

Nàng tin lời liền xuống ao lội sâu tắm. Nhân cơ hội này, tôi lập tức trút hết tôm vào rổ, rướn người, ba chân bốn cẳng nhặt lấy quả đào kẹo cao su. Khi tôi về nhà, mẹ tôi mắng tôi.

Từ hôm đó, sau mỗi bữa ăn, tôi thấy bà giữ lại một phần cơm. Thấy lạ, tôi ra xem thì thấy bà nuôi cá bống. Mỗi khi nghe tiếng gọi, nó lại trồi lên mặt nước và chộp lấy những hạt lúa bị rơi xuống. Tôi liền nói với mẹ. Biết chuyện, tối hôm đó mẹ gọi tôi về dặn sáng mai dậy sớm chăn trâu, dặn:

– Con ơi! Đồng đã bị cấm trong làng. Ngày mai em đi chăn trâu, em chăm đồng xa, người trong làng bắt trâu không kể ruộng.

Nàng không chút e ngại, sáng hôm sau dắt trâu đi ăn xa. Về đến nhà, tôi và mẹ ra giếng hét đúng như lời chị tôi nói. Con cá bống xuất hiện, mẹ con tôi bắt ngay và giết nó.

Không lâu sau, nhà vua tổ chức yến hội suốt mấy ngày đêm. Tất cả trai gái trong làng đều háo hức thử sức. Mẹ tôi và tôi cũng mua quần áo đẹp cho lễ hội. Thấy chị cũng đi, mẹ tôi vội lấy thúng, thúng gạo, nói với chị:

-Đi đâu cũng cầm nắm cơm này, đừng bỏ dở giữa chừng, có gì mà khoe khoang, thím đánh không nổi đâu.

Thật kỳ lạ, ngày hôm đó, tôi nhìn thấy một người trông rất giống chị gái tôi tại lễ hội. Nhưng khi cô về, cô vẫn đang ở nhà, công việc mẹ giao đã hoàn thành.

Sau một thời gian, nhà vua ra lệnh cho tất cả các cung nữ tham gia lễ hội đi thử giày. Nhà vua sẽ kết hôn với bất cứ ai mang giày. Tôi cũng cố đếm, nhưng không được. Nhìn thấy chị từ xa, tôi liền nói với mẹ:

– Mẹ ơi, hình như em gái con cũng đến thử giày!

Xem Thêm : Thế nào là trường từ vựng?

Mẹ bĩu môi nói:

– Bell còn chẳng ăn thịt ai cả. Còn lại là rác vứt trên bờ kè tre.

Nhưng khi cô xỏ chân vào giày thì nó vừa vặn. Cô ấy cũng sản xuất một chiếc giày khác giống hệt như vậy. Sau đó, cô được nhà vua đón vào cung và trở thành hoàng hậu.

Dù ở trong cung nhưng nàng vẫn không quên ngày giỗ cha. Khi tôi về chuẩn bị tang lễ, mẹ tôi bảo:

– Xưa tôi leo trầu, xin trèo xé bình phong thờ cha.

Cô bé làm theo lời mẹ và trèo lên cây. Thấy cây rung, anh hỏi:

– Bạn đang làm gì dưới gốc cây?

– Trong gốc trầu có nhiều kiến, dì đuổi kiến ​​không đốt con đâu.

Cây trầu bị đổ, bà chưa kịp bẻ đã ngã chết dưới ao. Mẹ lập tức rước em về dinh thay chị.

Một hôm, tôi đang giặt áo cho vua bên giếng, bỗng một con chim vàng anh từ đâu bay ra đậu trên cành kêu to:

– Treo áo chồng lên sào, đừng phơi rào, xé áo chồng.

Nói xong, con chim vàng bay thẳng vào cung, ngồi bên cửa sổ vui vẻ hót véo von. Vua đi đâu chim bay đến đó. Vua mê vàng quên ăn quên ngủ. Tôi ngay lập tức về nhà và nói với mẹ tôi. Mẹ bảo đi bắt chim mà ăn, lừa vua. Khi trở về cung vua, tôi bắt chim ăn khi vua đi vắng, rồi ném lông ra vườn. Thấy mất vàng, vua hỏi, tôi đáp:

-Ta thèm ăn thịt chim, bèn xin phép vua giết chim ăn.

Nhà vua không nói gì. Kỳ lạ thay, nơi chàng mọc lông vũ vàng, ở đó mọc lên một cây đào cành lá xum xuê, tỏa sáng rực rỡ. Vua sai người mắc võng nằm, ngày đêm nằm nghỉ. Tôi đã rất tức giận khi nhìn thấy điều này, và đã gửi tiều phu đến khung cửi. Tôi nói dối khi vua hỏi:

– Cây đổ vì bão, ta sai thợ đẽo thành khung cửi dệt áo cho Bệ hạ.

Khung cửi tắt, tôi đang ngồi dệt thì nghe tiếng kêu:

“tiếng rít đáng sợ”

Lấy ảnh chồng cô ấy,

Mày móc con mắt ra đấy”

Xem Thêm: Những câu nói hay về đam mê – Stt, status đam mê, khát vọng

Tôi rất sợ nên đã về nhà kể với mẹ. Mẹ khuyên tôi nên đốt khung cửi lấy tro đi cho đầu óc thanh thản. Tôi cũng làm như vậy, đốt khung cửi và rải tro ra khỏi cung điện.

Nhà vua phải đi xa, khi trở về thì ở với em gái. Tôi hoảng hồn khi thấy cô ấy chưa chết và thậm chí còn xinh đẹp hơn bao giờ hết. Một hôm, tôi đến gặp cô ấy và hỏi cô ấy:

-Chị ơi, sao chị càng ngày càng xinh thế?

Bạn không trả lời, chỉ hỏi tôi:

– Em có muốn xinh như vậy để anh giúp em không?

Tôi lập tức đồng ý và làm theo lời khuyên của cô ấy. Cuối cùng tôi chết trong đau đớn.

Đóng vai món ăn kể lại chuyện Tấm cám – Ví dụ 10

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, từ ngày được sư phụ cứu thoát, chẳng mấy chốc đứa trẻ mồ côi ngày nào lang bạt nơi núi rừng heo hút nay đã trở thành một thiếu nữ. Em trở thành con gái nuôi yêu quý của tôi. Không còn nguy hiểm trong núi sâu đó nữa, khu rừng từng suýt giết chết tôi giờ đã được trao cho cha tôi, gia đình, bạn bè… Tôi làm bạn với cây cối và động vật. Ở trong rừng, hàng ngày tôi đi hái thuốc cho người dưới gốc cây. Một hôm, anh gọi cho tôi và nói nhỏ:

Lanhuaer, điều đau đớn nhất của con người trên thế giới không phải là bệnh tật. Nhiều người sống dưới chân núi cũng khổ như tôi ngày xưa. Có một cô gái tên là Tan cần chúng tôi giúp đỡ gấp. Xin hãy mang lại hạnh phúc cho cô gái đó cho tôi, và để tôi tận mắt chứng kiến ​​cuộc sống bên ngoài khu rừng này.

– Cô ấy đau lắm phải không?

– Cô có một em gái tên Cám, hai chị em cùng cha khác mẹ. Hai chị em trạc tuổi nhau. Tấn là con gái của vợ chính, Cám là con gái của vợ lẽ. Mẹ tôi mất khi tôi còn bé. Vài năm sau, cha tôi cũng qua đời. Cô sống với mẹ và dì ghẻ của Bran. Người mẹ kế là một người rất độc ác. Hàng ngày, từ việc chăn trâu, gánh nước đến cắt khoai, hái bèo, ông đều làm lụng vất vả, đến tối, trước khi xong việc, ông còn xay, giã gạo. Đồng thời, Cám được mẹ chiều chuộng, cho ăn cơm tẻ, mặc thường phục, ở nhà cả ngày, không phải làm việc nặng nhọc.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tôi biết bạn sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Nghe câu chuyện, tôi lại nhớ đến tuổi thơ của mình và càng thương ông hơn. Sau ngày hôm đó, tôi biến thành một con cá bống và sống ở một cánh đồng gần một ngôi làng nào đó, chờ đợi các chị gái của tôi xuất hiện. Với thân hình nhỏ bé, bước qua cánh đồng, mọi thứ xung quanh tôi thật lạ lùng! Không có cây cối, chỉ có cỏ úa, không có hổ, không có chim, không có những con bọ dễ thương… Những con vật xung quanh tôi gọi nhau bằng những cái tên lạ lùng: ốc sên, ốc nhồi, tôm càng, cá cờ, cá rô phi, v.v. để làm quen với những người bạn này, lắng nghe những câu chuyện của họ về thời tiết, mùa khô, mùa lũ, mùa nào người dân thường xuống đất bắt tôm. , và thậm chí còn thảo luận làm thế nào để không bỏ nó vào giỏ của cô ấy … Haizz! Tôi nghe xong mà choáng váng! Họ chỉ đề cập đến nó! Cô gái này chắc đang đi chơi xa, hoặc đang mò cua bắt tôm! Chẳng trách những người bạn mới lại sợ cô như vậy, sợ cái giỏ của cô đến vậy!

Cánh đồng vắng lặng quá! Khi tôi nghĩ về nó, tôi cảm thấy rằng mặt nước đã thay đổi. Nước dưới tôi chuyển động, cua, ốc, cá, tôm… không còn rì rào mà gọi nhau đi trốn, vạn vật hoảng loạn, tôi nghe tiếng bước chân vội vã… éo! ” (Cá cờ kêu). À! Thì ra đây là cái đĩa! Ừ, trước khi đi, bố tôi nói với tôi rằng tôi sẽ gặp ông ấy ở ngoài đồng để bắt tôm. Tôi không chạy trốn, tôi chỉ lẻn vào trong tờ giấy thúng. Tôi ngạc nhiên vì mới có một ngày bước chân ra đồng, thúng đầy ắp tôm cá. Không biết từ đâu vọng đến tiếng kêu:

– Chị ơi, chị ơi! Đầu cô bẩn thỉu, cô hít một hơi thật sâu, sợ dì mắng.

(Tôi tự nhủ: “Giọng này chỉ có thể là cám!”)

Ngay lập tức, Bran trút tất cả tôm trong đĩa vào giỏ rồi bỏ đi. Tôi chỉ có một mình trong chiếc giỏ tội nghiệp của cô ấy. Nhưng anh ấy không thấy tôi, và khi anh ấy đi lên thì chỉ còn một cái giỏ trống không, và anh ấy ngồi xuống và khóc. Lúc này bố dượng xuất hiện và hỏi:

– Sao em lại khóc?

Câu chuyện này kể cho tôi câu chuyện. Tôi đã nói:

– Dừng lại, dừng lại! Xem có gì khác trong giỏ không?

Cô ấy nhìn vào cái giỏ và nói:

– Chỉ còn một con cá bống.

– Tôi đem con cá bống về giếng nuôi. Bữa nào đáng ăn ba bát, con ăn hai bát, ba mang xuống cho bố một bát. Mỗi khi bạn cho nó ăn, hãy nhớ gọi nó như thế này:

Bùm, bùm,

Đến nhà ta ăn cơm vàng bạc

Không ăn cháo của người khác.

Nếu bạn không gọi nó như vậy, nó sẽ không xuất hiện, hãy nhớ!

Cha đã biến mất. Kể từ ngày đó, tôi được sống trong làn nước mát lành, tự do bơi lội, ăn những hạt cơm trắng. Từ lúc chưa biết đến giờ quen lắm rồi. Tôi đợi anh không chỉ vì bát cơm anh mang đến mà còn vì tôi cảm nhận được một tình cảm rất chân thành đang dần nảy nở giữa chúng tôi. Phải chăng có một sợi dây vô hình nào đó đã kết nối em với tôi, hai con người cùng chung số phận.

Buổi chiều hôm ấy, cũng như bao buổi chiều khác, cuộc điện thoại vẫn như thường ngày, chỉ khác là thiếu đi sự dịu dàng, ấm áp. “Chắc bà ốm nên mất tiếng!” (tôi thầm nghĩ). Với ý nghĩ đó, tôi nổi lên mặt nước. Omg mẹ tôi và tôi sẵn sàng tóm lấy tôi và đưa tôi về nhà và làm thịt. Tôi không sợ bị đánh chết, tôi đã có cha ở bên rồi. Cơ thể của tôi chỉ là một hóa thân của tôi, mẹ và con gái không thể giết chết linh hồn của tôi. Tôi tiếc món ăn, không biết tâm sự cùng ai? Đã bao lần trái tim tôi là niềm vui của cô ấy, người bạn duy nhất của cô ấy. Nếu bây giờ trở về không thấy anh, em sẽ lại khóc, lại buồn, lại tuyệt vọng!

Mẹ Cám cũng ác lắm, dùng xác cá bống làm thịt rồi chôn trong đống tro. Làm thế nào tôi có thể tìm thấy tôi ở đây? Đâu đó nghe tiếng khóc của Tấm là sự ân hận, trách móc cho kẻ đã ăn trộm chiếc túi. Nhưng may mắn thay, bố đã xuất hiện:

– Yêu tinh loài người đã bắt đầu ăn thịt. Thôi im đi! Rồi quay lại nhặt xương nó, kiếm bốn cái hũ, bỏ vào đó, chôn dưới chân giường.

Nhờ con gà này mà tôi tìm được xương. Rồi bà cẩn thận nhặt từng mẩu xương, cho vào lọ rồi chôn dưới chân giường theo lời dặn. Từ đó, tôi sẽ âm thầm nuôi ước mơ, trao trái tim nhân hậu cho cô ấy, nhưng cuộc sống sẽ không như ý, gặp muôn vàn khó khăn, vất vả.

Không lâu sau, thấy trong nhà có người bàn tán xôn xao, nhà vua mở tiệc ăn mừng suốt mấy ngày đêm. Tất cả trai gái trong làng đều háo hức thử sức. Ngoài đường, quần áo tang tóc trôi xuống kênh rạch như nước. Hai mẹ con còn sắm sửa quần áo đẹp để đi lễ hội. Bành cũng muốn đi, mẹ kế khóc bắt nó với một nắm cơm trộn đầy bát cơm. Nhưng khi nào tôi có thể nhận được nó? Rồi một người khóc. Trong khi đó, Phật giáo xuất hiện trở lại và gửi chim sẻ xuống để giúp đỡ họ. Những chú chim hót líu lo, và trong một khoảnh khắc, không một hạt giống nào bị lay động. Nhưng khi con chim sẻ bay đi, cô lại nức nở và hỏi lại:

-Sao em còn khóc?

– Tôi ăn mặc rách rưới, sợ người ta không cho vào.

– Hãy đào chiếc lọ yêu tinh được chôn ngày hôm trước, và bạn sẽ có mọi thứ cần thiết cho lễ hội.

Tôi nhanh chóng làm theo hướng dẫn trước đó. Chiếc lọ đầu tiên tôi biến thành áo chẽn, áo choàng lụa, yếm lụa và khăn quàng cổ. Chai thứ hai là một đôi giày thêu vừa vặn như hình in. Ở chai thứ ba, tôi được biến thành một con ngựa và chở tôi đến lễ hội. Thứ tư là một bộ yên ngựa đáng yêu. Tôi mừng quá không cần tắm, chỉ bước vào rồi phóng xe đi. Con ngựa phi nước đại và đến thủ đô trong một thời gian ngắn. Nhưng khi chạy qua chỗ lội, Tấm làm rơi một chiếc giày xuống nước, không nhặt lên được. Con ngựa dừng lại ở bữa tiệc, quấn chiếc giày còn lại trong một chiếc khăn và đẩy mình vào đám đông.

Tôi đợi nhà vua đi ngang qua với chiếc đĩa và chiếc giày rơi xuống nước. Vua nhặt đôi giày thêu và mời tất cả các cung nữ đến trẩy hội đi thử, ai vừa giày thì vua lấy làm vợ. Cô gái nào cũng đến thử nhưng chẳng có cô nào vừa ý, kể cả mẹ con cô. Plate cũng đã đi thử đôi giày, và tôi cảm thấy như bị in khi tôi bước vào. Cô mở chiếc khăn và lấy chiếc thứ hai vào. Hai đôi giày hoàn toàn giống nhau. Những người hầu reo hò. Nhà vua lập tức cử một nhóm cung nữ đưa nàng về cung. Kể từ đó, cô sống hạnh phúc bên người chồng luôn yêu thương cô.

Thật vui khi thấy anh ấy sống một cuộc sống hạnh phúc trong cung điện. Nhưng tôi không thể theo cô ấy được nữa. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, và rất nhiều người ở chân núi đang chờ Linyan Ladder của tôi. Tôi trở lại cuộc sống của một cô gái miền sơn cước, không còn là cá bống nữa. Tuy nhiên, hàng ngày tôi vẫn hỏi thăm cuộc sống của cô ấy, biết rằng cô ấy vẫn bị mẹ con cô ấy hành hạ. Nhưng với sự trợ giúp của các hiện thân giúp đỡ của thời đại bụt bụt (chim vàng, cây mè, khung cửi, trái cây), các tờ giấy khẳng định sự trỗi dậy hùng mạnh của loài người trước khi bọn ác ôn bóp nghẹt họ. Đây là sức mạnh mà cái thiện luôn chiến thắng cái ác. Nàng xuất giá, xinh đẹp hơn xưa, được vua yêu chiều. Nhưng hai mẹ con đã chết vì chính sự độc ác, ngu dốt và ghen tuông của chính họ…

Đóng vai Tấm kể chuyện Tấm Cám – Văn mẫu 11

Sống ở làng này không ai không biết mẹ con tôi, tôi tên Tân, còn em tên Cám, cùng cha khác mẹ với tôi, ở với dì dượng. Dù là con nhà nòi nhưng tôi được mẹ chiều chuộng, không phải làm bất cứ công việc nhà nào. Tôi làm mọi việc một mình, ăn cám chỉ làm vài việc nhà thôi mà mặt cũng sưng vù. Dì tôi luôn la mắng tôi khi dì muốn trút giận hay ghen tuông vô cớ. Nhưng tôi không phàn nàn, vì tôi hiểu rằng điều này là bình thường, vì dì tôi cũng đã làm việc rất vất vả để nuôi dạy chúng tôi nên người.

Một hôm, dì bảo tôi và Cám xúc tôm, ai xúc nhiều hơn sẽ được cái miệng hoa đào. Tôi đã không mặc một chiếc yếm đào mới từ khi còn bé, nhưng hôm nay dì tôi có một kế hoạch như vậy và tôi cũng rất vui mừng. Sáng sớm tôi ra mò cua bắt ốc, lâu lâu lại thấy Cám chạy đi hái hoa bắt bướm, không biết Cám có bắt được nhiều không nhưng tôi muốn nhanh chóng tiếp tục công việc của mình. TÔI. Định về thì thấy tóc bẩn nên tin, xuống gội đầu rồi quay lại. Nhưng ai ngờ Cám giết tôi dã man, moi hết tôm trong rổ rồi quay lại nhặt yếm đào. Tôi hoảng sợ, và với rất nhiều nỗ lực để giành lấy người khác, tất cả những gì tôi có thể làm là khóc. Khói dày đặc, bao giờ con bụt xuất hiện, anh chỉ vào rổ hỏi có cá không, mang về nuôi. Tôi làm theo lời, đem cá bống về ném xuống giếng, hàng ngày đem cơm cho cá bống ăn.

Tôi chạy đi chăn trâu thật xa, ở nhà không biết mẹ con tôi làm gì, đến chỗ cho cá bống ăn thì đã khuất bóng, máu tụ lại. hoảng sợ trong giếng. Anh yêu, em đã khóc. Lần này bụt lại xuất hiện rủ tôi đi tìm ngay xương cá bống đem chôn trong bốn bể luống, tôi làm theo không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tết càng lo lắng thất vọng, bản tính nhẫn nhịn nghe từng lời dì không phàn nàn. Mặc quần áo sạch sẽ và chuẩn bị mọi thứ, tuy không được khỏe đẹp như người khác nhưng đi dự tiệc ai chẳng thích. Cô ấy ghen tị với tôi và nói với mẹ cô ấy rằng cô ấy sẽ cố gắng giữ tôi ở nhà. Dì liền mang thóc và lúa ra, dặn tôi khi nào xong việc thì đến lấy. Nhiều như vậy làm sao gom hết được? Một lần nữa, bụt xuất hiện, sai chim sẻ đi nhặt lúa rồi bảo tôi đào 4 cái hũ.

Tôi vui mừng khôn xiết và vội cảm ơn ông. Chuẩn bị xong, tôi nhanh chóng lên ngựa đi xem hội. Một trong những chiếc ủng của tôi rơi xuống nước khi những con ngựa phi trên đường lội nước, và tôi không có thời gian để nhặt nó lên. Khi đến lễ hội, tôi dừng ngựa lại, quấn con ngựa còn lại trong một chiếc khăn và chen vào đám đông. Thật không biết khi chiếc kiệu vàng của vua vừa đến chỗ lội nước, hai con voi đầu đàn không chịu đi mà đứng đó kêu gào. Biết có điều lạ, vua sai quân đi lùng khắp nơi, tìm được đôi giày thêu của tôi, vội dâng lên vua. Nhà vua cầm vở hài kịch lên, xem một lúc lâu rồi tấm tắc khen: “Hài kịch hay quá! Diễn viên hài này chắc là một trang web tuyệt vời!” bất cứ ai có thể đi bộ, họ sẽ kết hôn với nữ hoàng.

Bữa tiệc sôi động hơn. Quý cô xô đẩy nhau thi hài mà chẳng ai vừa. Tôi và mẹ cũng đi cầu nguyện. Tôi đi ra ngoài, nhìn thấy tôi liền nói với mẹ, nhưng mẹ kế không tin, bà bĩu môi nói: “Mẹ xin lỗi! Cái chuông còn không ăn thịt người, chỉ là một thứ rác rưởi còn sót lại trên người thôi.” bờ kè tre!”, tôi vừa thử giày. Chân tôi đi trên đế in. Vì đôi giày này là của tôi. Tôi mở chiếc khăn và lấy một chiếc khác vào. Cả hai đều giống nhau. Những người hầu reo mừng và báo cáo với nhà vua một cách vui vẻ. Nhà vua liền sai một nhóm cung nữ đưa tôi về cung và phong tôi làm hoàng hậu.

<3 Thấy ta làm hoàng hậu, chúng nó ghen ghét muốn giấu diếm, đâu biết thím sai ta trèo cây trầu chiếm phòng thờ cha rồi đẩy ta vào chỗ chết . Tôi vừa leo đến đỉnh núi thì dì chặt gốc cây xuống. Tôi rơi xuống một cái ao và chết đuối. Mụ dì ghẻ lấy bộ quần áo tôi mặc cho thằng bé đem vào cung nói dối vua rằng tôi chẳng may qua đời, nay xin đổi cho chị tôi.

Rồi hồn tôi biến thành con chim vàng anh, suốt ngày bay lượn trong vườn thượng uyển. Muốn ở bên thì suốt ngày chỉ thấy bạn nơm nớp lo sợ, chỉ thấy bạn lăng xăng, lại nói: “Cận Tử Cẩm là vợ, để anh vào tay áo đi!”. Em âu yếm ngồi trên vai anh, nép trong tay áo vương vấn. Cậu bé nổi giận, về nhà kể lại với mẹ kế, lúc đó bà ta lợi dụng lúc vua đi vắng, bắt em giết nó và ném chiếc lông vũ ra vườn. Khi không thấy anh Jin đâu cả, nhà vua hỏi, Bran nói dối: “Tôi đang mang thai và muốn ăn thịt chim nên đã ăn trộm sự cho phép của nhà vua để giết người và ăn thịt.” Nhà vua rất tức giận, nhưng không nói gì.

Ngày hôm sau, tôi biến từ những chiếc lông vũ thành hai quả xuân đào xinh đẹp. Cây xòe cành che trên đầu nhà vua như hai chiếc lọng khi ông đi dạo trong vườn. Thấy vậy, nhà vua sai bầy tôi mắc võng giữa hai gốc cây, đến chiều nằm hóng gió mát. Cô kể lại cho mẹ nghe, rồi mẹ kế giục cô sai người chặt hai cây bách, nói rằng sẽ làm khung cửi dệt áo cho vua. Khi tôi hóa thành khung cửi, tôi thì thầm với bạn

“Rắc rắc,”

Lấy ảnh chồng cô ấy,

Xem Thêm: Soạn bài Lập dàn ý bài văn thuyết minh

Mày móc mắt mày ra! “

Tôi hốt hoảng kể lại với mẹ, mẹ kế bắt tôi đốt khung cửi thành tro và ném đi thật xa. Bran đã làm như vậy, nhưng từ đống tro tàn đột nhiên mọc lên một cây tiêu huyền cao với những cành lá xanh tươi. Vào mùa này, cây sẽ ra nhiều hoa nhưng chỉ có một quả. Ở thành phố này đã lâu, tôi không biết nó như thế nào.

Một hôm, một bà lão bán nước gần đó đi ngang qua, ngửi thấy mùi thơm, ngẩng đầu há miệng lẩm bẩm: “Em ơi, chị mê em rồi, chị đòi ngửi nhưng chị không ăn đâu”. Vừa nhìn thấy bà cụ hiền lành, tốt bụng, tôi lập tức gục ngã. Khi bà già đi chợ hoặc không có nhà, tôi sẽ từ thành phố ra, lén lút dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho bà già. Bà lão vô cùng kinh ngạc và muốn tìm ra sự thật. Một lần, bà giả vờ đi chợ, khi về thì nấp sau cửa. Khi thấy tôi đang làm việc, cô ấy chạy đến ôm lấy tôi và xé vỏ trái cây. Từ đó, tôi giúp bà gói bánh, đun nước, rửa trầu cho bà và để bà bán hàng.

Một hôm, nhà vua đi ngang qua một nhà hàng. Thấy mấy miếng trầu cánh phượng, bà hỏi ai làm, bà lão đáp là con gái bà đã được rửa tội. Tôi đứng sau bức rèm, nghe rõ và nhận ra nhà vua. Nhà vua cầu xin bà lão cho ông xem con gái của bà. Tôi vừa xuất hiện, nhà vua đã nhận ra tôi, cho bà cụ kể lại sự tình, rồi sai gia nhân khiêng kiệu đưa tôi và bà lão vào cung. Vui và hạnh phúc lắm, vì cái duyên vợ chồng khó thắng, bao lâu mới về được với nhau.

Tôi cảm thấy như mình vẫn còn sống, nhưng tôi trắng và xinh hơn bao giờ hết, vì vậy tôi tự hỏi tại sao. Em tắm nước sôi cho cám sẽ đẹp. Cám vui vẻ làm theo, Cám không biết nước sôi sẽ làm bỏng mình, chết ngay tại chỗ. Thấy vậy, người mẹ kế sợ hãi và ngã lăn ra chết. Từ đó tôi và vua chung sống hạnh phúc, không ai có thể ngăn cản được tình yêu và cuộc sống của chúng tôi.

Có đáp án bài tập lớp 10 trong sách mới:

  • (MỚI)Đáp án kiến ​​thức kết nối bài tập về nhà lớp 10
  • (MỚI) các bài giải bài tập về chân trời sáng tạo lớp 10
  • (Mới)Giải pháp cho Diều lớp 10
  • Giới thiệu kênh youtube vietjack

    khoahoc.vietjack.comNgân hàng đề thi vào lớp 10

    • 7500 câu hỏi toán trắc nghiệm có đáp án
    • 5000 câu trắc nghiệm có đáp án chi tiết cho 10 câu
    • Gần 4000 Câu Hỏi Đáp Án Trắc Nghiệm Vật Lý 10

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục