Chí làm trai của người xưa và của thanh niên trong thời đại ngày nay

Chí làm trai của người xưa và của thanh niên trong thời đại ngày nay

Từ bài thơ chia tay của Pan Peizhou, hãy nghĩ về “đứa trẻ lạnh lùng” của người xưa và lớp trẻ ngày nay.

Một số ý tưởng cần đưa ra:

Bạn Đang Xem: Chí làm trai của người xưa và của thanh niên trong thời đại ngày nay

– Những vần thơ tiễn biệt của Pan Peizhou thể hiện rõ quyết tâm làm con của một anh hùng cách mạng: “Làm trai thì phải xa lạ trong thiên hạ – hãy để vũ trụ tự vận hành”, “Muốn vượt biển đông”. trong gió – Tôi muốn Gửi sóng bạc ra biển. Khi đó, tuổi trẻ đã “dời núi lấp ao”, quyết tâm thành danh, lưu danh thiên hạ.

-Trong cuộc sống ngày nay, vì thời thế thay đổi, các bạn nam sinh lớp 12 cũng vậy. Lớp thanh niên ngày nay đang sống trong thời đại hòa bình và toàn cầu hóa. Để sống có ý nghĩa, mỗi người phải có công ăn việc làm, được học hành, bản lĩnh và thích ứng với sự thay đổi, có phẩm chất và nhân cách tốt …

Nhưng về cơ bản, khát vọng “muốn được làm con trai” của tầng lớp vị thành niên vẫn là mong muốn làm được những điều lớn lao, có chí tiến thủ cao, có được sự nghiệp thành công, công danh … Đây là tất cả về việc tạo ra một cuộc sống. cuộc sống của chính mình, góp phần vào công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, kiến ​​tạo thế giới hòa bình.

– Tuy nhiên, “chí làm trai” ở thời đại này không nên chỉ được hiểu là ý chí của một người đàn ông. Trong thời kỳ phong kiến, do tư tưởng “trọng nam khinh nữ” nên công việc của phụ nữ không được coi trọng, hoặc phụ nữ không được tham gia “hoạt động kinh tế thế giới”. Trong thời đại ngày nay, nam nữ bình đẳng, và “kinh tế thế giới” không còn là trách nhiệm riêng của nam giới. Trên thực tế, có rất nhiều đại diện nữ đã làm được những điều to lớn và thành công trong nhiều lĩnh vực khác nhau như khoa học, nghệ thuật, chính trị, xã hội …

– “Đạo làm con” là một truyền thống tư tưởng tốt đẹp của người xưa và vẫn còn nguyên giá trị trong cuộc sống ngày nay. Vì thực ra đã là sống thì phải có lý tưởng, có mục đích. Vì vậy, tất cả mọi người, đặc biệt là thanh niên phải xác định cho mình một lý tưởng, một lý do để sống lành mạnh. Đây là cách tốt để sống.

Tài liệu tham khảo

Pan Baozhou (1867-1940), tên thật là Pan Wenshan, bí danh Shaonan, quê ở làng Danning, thị trấn Nam Hoa, huyện Nandan, tỉnh Nghệ An. Sinh ra và lớn lên không có nhà ở, ông đã chứng kiến ​​phong trào chống Pháp thất bại. Sự suy tàn của chế độ phong kiến ​​kéo theo sự sụp đổ của hệ tư tưởng phong kiến ​​lỗi thời. Tình hình đó đặt ra cho các chí sĩ yêu nước một câu hỏi lớn: Làm thế nào để cứu nước? Trong không khí u ám bao trùm cả nước lúc bấy giờ, cội nguồn của cuốn sách mới đã hé lộ ánh sáng hy vọng, đồng thời truyền bá tư tưởng cách mạng dân chủ tư sản phương tây với nội dung khác hẳn cuốn sách thánh hiền trước đây. Ở đó, người ta có thể tìm thấy những đề xuất hấp dẫn về những phương cách mới để cứu nước, với những triển vọng đầy hy vọng cho tương lai. Vì vậy, những nhà Nho tiên tiến thời bấy giờ như Pan Peizhou và Pan Zhuzhen là những người đi đầu không ngại khó khăn, gian nguy, dũng cảm đi trước.

Phan Bội Châu là một trong những nhà chính trị yêu nước đầu tiên khai sáng cho các cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc dân chủ – tư sản. Dù sự nghiệp thuận buồm xuôi gió nhưng anh sẽ mãi là tấm gương sáng về lòng yêu nước và ý chí chiến đấu bất khuất.

Xem Thêm : Allotment là gì? Giải đáp mọi thắc mắc về thuật ngữ Allotment

Lúc sinh thời, Pan Peizhou không lấy văn chương làm mục tiêu sống, nhưng trong hoạt động cách mạng, đồng chí đã tích cực nắm bắt vũ khí tinh thần sắc bén này để tuyên truyền, cổ vũ và phát huy tinh thần yêu nước của đồng bào. Tài năng văn chương, lòng nhiệt huyết và kinh nghiệm trên con đường cách mạng là nền tảng làm nên thành công của Phan Pei Chau với tư cách là một nhà văn, nhà thơ lớn, và các tác phẩm tiêu biểu của ông có: Lịch sử chết ở Việt Nam (1905). ) Hiệp hội mới. Năm 1905, hội phát động phong trào Hướng Đông, cử những thanh niên ưu tú sang Nhật du học, chuẩn bị lực lượng nòng cốt cho cách mạng, đồng thời tìm kiếm sự giúp đỡ của các thế lực bên ngoài. Trước khi rời đi, Pan Peizhou đã viết một bài thơ để tạm biệt bạn bè và đồng đội trong vòng tay:

Chuyển ngữ các ký tự Trung Quốc:

Bạn học nam yếu tự hứa đi. Trung niên tu sĩ trăm tuổi nghiêng người về phía bên phải, bắt đầu tải hình nền trụi lá. Giang sơn tử tận hiến thánh nhân, thánh nhân còn ca ca diệc! Cầu cho phong đông hải tu, thi trung, bach lang, long gầy nhất.

Bài thơ được dịch:

Là con trai thì phải lạ thế giới, hãy để vũ trụ tự vận động. Cần tôi trong khoảng một trăm năm, mãi mãi trong tương lai, không ai? Sông đã chết, cuộc đời còn tủi nhục hơn, thánh hiền còn đó, học không hết! Ta muốn cưỡi gió vượt bể Đông, muốn gửi sóng bạc vào biển.

Với giọng thơ tha thiết và xúc động, nhất là lúc ông qua đời, ông đã khắc họa vẻ đẹp lãng mạn hào hùng của vị quan cách mạng Pan Peizhou với những tư tưởng mới mẻ, táo bạo và đầy nhiệt huyết. Con đường cứu nước, đoạn thơ mở đầu bằng sự khẳng định ý chí chí khí của một chàng trai:

Làm đàn ông thì phải xa lạ trên đời này, hãy để vũ trụ tự trôi đi.

Bài thơ bằng chữ Hán: Kỷ yếu, phúc hậu sinh sáu trai. Từ hi, có nghĩa là hiếm hoi, kỳ dị, khác thường, nên được hiểu là để nói lên sự vĩ đại, cao cả, tráng lệ của công việc mà con người phải đảm nhận. Đây cũng là lý tưởng của Nho giáo thời phong kiến. Trước Pan Baozhou, nhiều người đã đề cập đến những cậu bé luyện khí trong các bài thơ của họ. Fan Ngô Lão từng thắc mắc: danh còn nợ, nghe hoàng đế kể chuyện (xưng tội) thì xấu hổ. Ruan Gongzu đã khẳng định trong bài “Đi thi tự vệ”: Đã danh trời thì ắt có tên sông… và nhấn mạnh rằng chỉ cho con trai đi theo hướng Bắc, Nam, phía tây và phía đông mang lại cho họ sức mạnh để chiến đấu trong thế giới bên trong. Bốn bể (khí của Anh).

Người con trai của Pan Peizhou đã thuyết phục thế hệ trẻ cùng thời với cảm hứng lãng mạn táo bạo, quyết liệt và nồng nàn của mình. Đối với anh, làm người có nghĩa là làm những điều kỳ lạ, làm những điều phi thường. Phần đầu tiên xác nhận điều này. Câu thứ hai, với giọng điệu cảm thán, bổ sung ý nghĩa cho câu thứ nhất: Con người đã làm nên con người phải tham gia vào sự biến đổi của thế giới và thay đổi thời thế, chứ không phải chỉ nhìn thời thế thay đổi rồi an cư lạc nghiệp. Bình thường, hãy chấp nhận mình là người ngoài cuộc. Thực ra, đây là phần tiếp nối lời thoại của các nhân vật trữ tình trong “Đi chơi mùa xuân”: Giang Tử vẫn vẽ mặt đàn ông, sinh ra sẽ lật ngược tình thế. Chân dung nhân vật trữ tình trong bài tiễn biệt xuất hiện ở Trùng Dương được trình bày rõ nét qua hai câu kết. Đó là con người vũ trụ, biết mình phải gánh trên vai những trách nhiệm nặng nề. Người đó dám đối mặt với toàn bộ vũ trụ, dám đối mặt với toàn thể vũ trụ để tự vệ. Pan Peizhou khao khát được trở thành một người con trai, vượt qua giấc mơ của Khổng Tử về danh vọng và tài sản trong Tam Quốc và Năm Khu vực, và đạt đến một lý tưởng xã hội rộng lớn hơn và cao hơn.

Cảm hứng và ý tưởng này một phần xuất phát từ những lý tưởng của Nho giáo cũ, nhưng nó được nâng cao hơn do bản chất cách mạng của nó. Theo quy luật, việc tạo ra các vòng quay là điều bình thường đối với trẻ em, nhưng Pan Peizhou nuôi dưỡng mong muốn chủ động quay vũ trụ, thay vì để nó tự vần. Điều đó cũng có nghĩa là anh không khuất phục trước số phận, không khuất phục trước hoàn cảnh. Lí tưởng cầu tiến này tạo cho nhân vật trữ tình trong bài thơ những cử chỉ thanh cao, ngạo nghễ, ngạo nghễ thách thức vũ trụ.

Hai câu thực thể hiện tinh thần trách nhiệm cá nhân của nhà thơ, người cũng là người đi trước cách mạng trong cuộc đời:

Xem Thêm : Phương pháp quy đổi kcal sang KJ (Kilô-calo sang Kilôjun)

Tôi cần bạn trong khoảng một trăm năm, mãi mãi trong tương lai, không có ai?

Câu thứ ba không chỉ khẳng định sự tồn tại của nhân vật trữ tình trên cõi đời này, mà còn chứa đựng một suy nghĩ: Sự tồn tại của chúng ta không phải là một sự việc ngẫu nhiên, vô ích, vì vậy, chúng ta phải làm điều gì đó lớn lao, có ích cho cuộc đời. Ý của câu thơ thứ tư là ngàn năm sau sẽ không còn ai tiếp nối công việc của tiền nhân? “Cái tôi công dân” của tác giả được đặt giữa ranh giới hàng thế kỷ của đời người và lịch sử hàng thiên niên kỷ. Tôi phải được cần, không phải vì khoái cảm, mà vì nam tính và danh vọng của hậu thế. Câu hỏi tu từ cũng là một cách khẳng định mạnh mẽ hơn tâm huyết và nhận thức đúng đắn của tác giả: lịch sử là một dòng chảy không ngừng cần có sự tham gia và gánh vác của bao thế hệ. Ở bốn câu đầu, hình ảnh thiên nhiên hùng vĩ như vũ trụ, thế kỉ, vĩnh hằng thể hiện cao độ cảm hứng lãng mạn và là cội nguồn sức mạnh niềm tin của nhân vật trữ tình.

Đầu thế kỷ XX, sự bi quan, thất vọng đè nặng lên tâm hồn những người yêu nước Việt Nam sau những cuộc nổi dậy chống thực dân Pháp thất bại liên tiếp. Tâm lý phòng thủ thường phổ biến. Trước tình hình đó, bài thơ tiễn biệt khi ra nước ngoài là hồi chuông đánh thức lòng yêu nước, động viên nhân dân đứng lên chống giặc ngoại xâm.

Trong hai bài luận, Pan Peizhou đặt ý tưởng của con trai mình vào thực tế của lịch sử đương đại:

Giang Hề đã chết, cuộc đời càng thêm tủi nhục, thánh nhân vẫn học khắp nơi.

Sự xấu hổ – danh dự của tác giả gắn liền với sự tồn vong của đất nước, dân tộc: sông đã chết, người sống còn tủi nhục hơn. Ý nghĩa của nó phù hợp với quan điểm “chết còn hơn sống trong danh dự” trong những bài thơ văn yêu nước cuối thế kỷ 20 của Nguyễn Đình Chiu.

Câu 5 thể hiện tính quyết đoán qua sự đối lập giữa sự sống và cái chết, được thể hiện bằng ngôn ngữ anh hùng đậm nét. Đó là khí phách ngoan cường, bất khuất của những người không chấp nhận kiếp nô lệ tủi nhục. Thơ mới cách mạng. Ở câu thứ sáu, Pan Peizhou thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình về thực tế khắc nghiệt về tác động của nền giáo dục Nho giáo đối với tình hình đất nước lúc bấy giờ. Sách của các nhà hiền triết không có ích gì trong thời kỳ vô gia cư. Vì vậy, nếu bạn tiếp tục theo đuổi nó, nó sẽ chỉ là vô ích. Tất nhiên, Pan Peizhou không phủ nhận hoàn toàn nền giáo dục của Nho giáo, nhưng đối với một người từng là đệ tử của Jumen, thì quả là táo bạo khi phát biểu như vậy. Lòng dũng cảm và sự sáng suốt này trước hết nảy sinh từ lòng yêu nước cuồng tín và khát vọng mạnh mẽ tìm ra những con đường mới để giải phóng đất nước khỏi ách nô lệ khốn khổ. Pan Peizhou cho rằng nhiệm vụ cấp bách nhất là cứu nước và cứu dân, tức là đổi mới, tức là học hỏi những tư tưởng cách mạng mới và tiến bộ. Bài thơ này không chỉ là sự thể hiện ý chí, mà còn là một hành trình trữ tình:

Tôi muốn cưỡi gió vượt qua lưu vực phía Đông, và tôi muốn gửi sóng bạc vào biển.

Hình ảnh lộng lẫy trong hai kết thúc vũ trụ: Lưu vực phía Đông, Cánh gió, Sóng bạc vô số. Mọi thứ dường như là một với một con người trong tư thế bay lên.

Hai dòng 7 và 8 của nguyên tác được ghép lại thành một bài thơ hay: người đuổi gió biển đông, sóng bạc mênh mông bay ngang trời (sâu bọ trời). Pippi). Tất cả tạo thành một bức tranh bất hủ, lấy con người làm trung tâm và chắp cánh cho những khát vọng lớn lao, bay bổng trên hiện thực tăm tối khắc nghiệt, bay bổng giữa mênh mông biển trời. Dưới cánh đại bàng, có vô số sóng bạc dâng lên, tung bọt trắng xóa, dường như giúp người ta trực tiếp bay đến tận cùng giấc mộng. Bức tranh hùng tráng này thắp sáng niềm tin và hy vọng của thế hệ mới trong thời đại mới.

Trên thực tế, sự ra đi của Pan Peizhou là một sự ra đi bí mật, và chỉ một số đồng đội thân cận nhất được đưa đi. Dù chỉ còn chút ước mơ phía trước nhưng những người đang tìm đường cứu nước vẫn háo hức và tràn đầy tự tin.

Bàn luận trong bài: “Ý chí làm người” xưa và nay

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Kinh Nghiệm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *