Có thể bạn quan tâm
- Phân tích nhân vật Mị Châu và Trọng Thủy siêu hay (7 Mẫu) – Văn 10
- Dãy số 0175 là gì, Mật Vụ Susan 0175 là gì? Có nguồn gốc từ đâu?
- Ba kích là gì mà nhiều quý ông lại thích sử dụng đến vậy?
- Soạn bài Những câu hát than thân | Ngắn nhất Soạn văn 7
- Tấm lợp lấy sáng tại Đà Nẵng, tấm Poly đặc, tấm lợp Polycarbonate rỗng
Như chúng ta đã biết, nhà nước phong kiến là kiểu nhà nước thứ hai trong lịch sử xã hội loài người, ra đời từ sự tan rã của chế độ chiếm hữu nô lệ. Nói đến khái niệm phong kiến, chúng ta đã hiểu đúng hay chưa? Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu thêm về Chế độ phong kiến là gì? Xã hội phong kiến hay nhà nước phong kiến?
Bạn Đang Xem: Phong kiến là gì? Xã hội phong kiến và nhà nước phong kiến?
Luật sưTư vấn pháp luậtTổng đài tư vấn trực tuyến: 1900.6568
1. Chế độ phong kiến là gì?
Hàng nghìn năm qua, xã hội Việt Nam chịu sự thống trị của chế độ phong kiến.
Chế độ phong kiến là sự bóc lột nông dân của địa chủ.
Địa chủ lấy ruộng đất, nông cụ và các tư liệu sản xuất khác làm của riêng nhưng không canh tác. Nông dân phải thuê ruộng đất của địa chủ, nộp địa tô cho địa chủ và phải làm nô lệ cho địa chủ. Nông dân không khác gì nô lệ.
Những người nông dân xung quanh chân tay lấm lem bùn đất, đầu đen mặt mũi nhưng vẫn rất nghèo. Chủ nhà không giơ tay chỉ vung cửa cao, nhà rộng, giàu có và quyền thế. Đây là một hệ thống không công bằng sâu sắc.
Nông dân không thể tăng mức sản xuất vì nghèo đói. Địa chủ chỉ quan tâm đến tiền thuê nhà chứ không quan tâm đến việc tăng sản lượng. Do đó, không thể tăng sản lượng.
Nhà nước phong kiến được xây dựng trên cơ sở phương thức sản xuất phong kiến, là nền kinh tế dựa trên sự sở hữu ruộng đất và một phần tư liệu sản xuất của giai cấp địa chủ phong kiến. Nông dân thuộc giai cấp địa chủ.
Xem Thêm: Kể chuyện đã nghe, đã đọc trang 168 SGK Tiếng Việt 5 tập 1
Trong nhà nước phong kiến hình thành trên cơ sở công xã nông thôn, sở hữu ruộng đất có những đặc điểm riêng. Thông qua các chính sách phong kiến, đặc biệt là chính sách thuế ruộng, chính quyền phong kiến bắt đầu xác lập quyền sở hữu nhà nước trên danh nghĩa đối với ruộng đất của công xã, nhưng chấp nhận và tôn trọng quyền sở hữu thực sự đối với ruộng đất của công xã.
Cơ cấu giai cấp của xã hội phong kiến khá phức tạp. Trong xã hội có hai tầng lớp chính là nông dân và d
Xem Thêm : Tranh vẽ đề tài ngôi trường mơ ước của em đẹp nhất
Chế độ phong kiến được đặc trưng bởi sản xuất rời rạc của nông dân. Địa chủ bóc lột hết sức dã man.
Nhà nước phong kiến là nhà nước có giai cấp địa chủ. Nó tập trung vào nhà vua. Nó dùng mồ hôi nước mắt của nông dân để nuôi sống một bọn quan lại và binh lính, rồi áp bức, bóc lột nông dân.
Hàng nghìn năm qua, nông dân đã nhiều lần nổi dậy chống ách phong kiến của địa chủ nhưng không thành công vì không biết tổ chức chặt chẽ. Giai cấp nông dân thực sự cần một giai cấp lãnh đạo – giai cấp công nhân – để được giải phóng.
Từ ngày kháng Nhật cứu nước, nông dân ta được chia ruộng đất của thực dân Pháp và Việt gian, địa tô cũng được giảm bớt. Nhưng điều này chỉ là khởi đầu. Muốn hoàn toàn giải phóng thì phải làm cho công nông tiến lên, anh dũng tiến lên dưới sự lãnh đạo của giai cấp công nhân.
2. phong kiến tiếng anh là gì
Xã hội phong kiến là “feudal society” trong tiếng Anh.
3. Xã hội phong kiến và đất nước phong kiến:
3.1. Xã hội phong kiến:
Xã hội phong kiến là một chế độ xã hội kế tục xã hội cổ đại và hình thành trên cơ sở sự tan rã của xã hội cổ đại. Quá trình suy tàn của các xã hội cổ đại phương Đông không giống như quá trình suy tàn của các xã hội cổ đại phương Tây. Vì vậy, sự hình thành xã hội phong kiến ở hai khu vực này có những khác biệt nhất định.
Sự hình thành và phát triển của xã hội phong kiến:
Xem Thêm: Phân tích tiếng chửi của Chí Phèo ở đầu truyện
+Xã hội phong kiến phương Đông
Hình thành sớm (thế kỷ III TCN đến khoảng thế kỷ X), nhưng phát triển chậm (thế kỷ X đến thế kỷ XV). Giữa thế kỷ 20, bị các nước tư bản phương Tây đô hộ hoặc đô hộ.
+Xã hội phong kiến phương Tây
Hình thành muộn (khoảng thế kỷ V đến thế kỷ XV), phát triển khoảng thế kỷ X đến thế kỷ XV, kết thúc sớm và rơi vào khủng hoảng suy vong (khoảng thế kỷ X). thế kỷ 15) nhường chỗ cho chủ nghĩa tư bản.
Cơ sở kinh tế của xã hội phong kiến chủ yếu là kinh tế nông nghiệp kết hợp chăn nuôi và một số nghề thủ công.
+ Ở miền Đông: Sản xuất nông nghiệp ở các xã nông thôn bị đình trệ.
Xem Thêm : Tập làm văn lớp 3 trang 72 Kể về một ngày hội
+ Ở phương Tây: Sản xuất nông nghiệp khép kín trong lãnh địa phong kiến.
Ruộng đất nằm trong tay chúa hoặc địa chủ, được giao cho nông dân hoặc nông nô canh tác, thu tô và thuế.
3.2. Nước phong kiến:
Nhà nước phong kiến là kiểu nhà nước thứ hai trong lịch sử xã hội loài người, ra đời từ sự tan rã của chế độ chiếm hữu nô lệ, hoặc trực tiếp từ sự tan rã của xã hội cộng sản nguyên thuỷ. .Bản chất của nhà nước phong kiến thể hiện ở việc xây dựng bộ máy chuyên quyền của vua chúa và địa chủ phong kiến.
Xem Thêm: Chí Phèo (tiếp theo)
Cơ sở kinh tế của một quốc gia phong kiến là phương thức sản xuất phong kiến, trong đó có đặc điểm là sở hữu ruộng đất của địa chủ phong kiến. Lực lượng sản xuất chính của xã hội là nông dân.
Nước phong kiến là kiểu nước tương ứng với hình thái kinh tế – xã hội phong kiến, là nước có trình độ phát triển cao hơn nước chiếm hữu nô lệ. Chế độ phong kiến có những đặc điểm khác nhau giữa phương tây và phương đông. Cụ thể:
Từ thời đại chiếm hữu nô lệ, sở hữu tư nhân về đất đai đã phát triển triệt để. Trong thời kỳ phong kiến, sở hữu tư nhân về đất đai phát triển lên một trình độ cao hơn gọi là địa tô. Những người nông dân tự do thuở ban đầu cũng có ruộng đất, nhưng cùng với sự phát triển của chế độ ruộng đất phong kiến, nông dân dần mất ruộng đất và phải gắn bó với ruộng đất của địa chủ, phong kiến…
Địa chủ, lãnh chúa là người sở hữu ruộng đất nhưng không trực tiếp canh tác mà cho nông dân thuê ruộng để canh tác để hưởng địa tô. Mức thuê nói chung là nặng hơn. Quan hệ sản xuất xã hội là địa chủ, phong kiến và nông dân.
Ngoài ra, Giáo hội Công giáo cũng sở hữu một số lượng lớn đất đai, tạo thành một lãnh thổ rộng lớn, và các linh mục và tu sĩ cũng là những địa chủ phong kiến lớn và nhỏ khác.
Hệ thống ruộng đất không đồng nhất như ở phương Tây, quyền sở hữu đất đai thuộc về nhà vua (quốc gia), và nhà vua cũng có quyền sở hữu tối cao đối với đất đai tư nhân.
Nhà nước giao đất công cho quan chức để trợ cấp cho nông dân canh tác. Cùng với sự phát triển của sức sản xuất, ruộng đất tư hữu bắt đầu hình thành và phát triển thành tài sản của địa chủ, địa điểm tôn giáo, v.v.
Ngoài ra, điều kiện kinh tế – xã hội cũng sẽ quyết định bản chất của nhà nước phong kiến. Bản chất giai cấp của các nước phong kiến cũng sâu sắc và rõ rệt như các nước chủ nô. Nhà nước phong kiến là cơ chế bảo vệ lợi ích kinh tế của giai cấp địa chủ phong kiến và là công cụ chuyên quyền giúp giai cấp địa chủ phong kiến áp bức nông dân, thợ thủ công và dân nghèo. Tóm lại, quyền lực của nhà nước phong kiến chủ yếu tập trung vào việc áp bức, bóc lột nhân dân lao động.
Về mặt xã hội, nhà nước phong kiến đại diện cho toàn xã hội nên nhiệm vụ của nhà nước phong kiến là tổ chức và quản lý mọi mặt đời sống xã hội. So với các nước chủ nô, các nước phong kiến có tính xã hội cao hơn, nước này coi trọng việc giải quyết các vấn đề chung cho toàn xã hội. Do đó, các hoạt động kinh tế xã hội của đất nước cũng thực tế hơn.
Có thể thấy, giữa các nước phong kiến phương Tây và các nước phong kiến phương Đông tuy có sự khác nhau nhưng về bản chất thì chúng đều giống nhau. Đó là một nước phong kiến áp bức, bóc lột nhân dân lao động và bảo vệ địa vị, quyền lợi của giai cấp thống trị.
Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục