Phân tích nhân vật tôi——Nhân vật trong tác phẩm Vợ chồng Đỗ Hoài được tác giả miêu tả là một cô gái xinh đẹp, có đời sống tinh thần phong phú nhưng cuộc sống rất khó khăn. Khốn khổ kể từ khi về làm vợ nhà chồng. Tuy nhiên, bằng sức sống tiềm tàng mãnh liệt của mình, tôi đã không đầu hàng số phận, thoát khỏi sự áp bức tàn ác mà vươn lên giải phóng chính mình và những số phận bị áp bức khác. . Sau đây là dàn ý phân tích nhân vật của em trong truyện “Cặp vợ chồng nhà giàu”, bài văn mẫu phân tích hình tượng nhân vật siêu quậy xin được chia sẻ cùng bạn đọc.
Bạn Đang Xem: Top 14 bài phân tích nhân vật Mị trong Vợ chồng A Phủ hay chọn lọc
- 7 Mẫu Tóm tắt Hôn nhân Tốt nhất
- 5 bình luận hàng đầu cho một cặp đôi thực sự đẹp đôi
Vai diễn của tôi trong “Cặp đôi” của Đỗ Hoài Ái là hình ảnh tượng trưng cho vẻ đẹp và sức sống tiềm tàng của những người phụ nữ bị áp bức. Thông qua nhân vật đầy sức sống, tác giả tố cáo các thế lực phong kiến, bọn thực dân tàn bạo đã áp bức, bóc lột, đồng thời nguyền rủa tội ác của những người dân nghèo khổ miền núi. Trong bài viết này, Hoatieu muốn chia sẻ bài văn mẫu phân tích tính cách của tôi, phân tích tính cách của tôi trong Chunlianye, sức sống tiềm tàng của tôi trong Chunlianye để các bạn hiểu rõ hơn về tính cách của tôi trong công việc.
1. Lập dàn ý phân tích tính cách của tôi
I. Lễ khai trương
Hoài Hoài là cây bút nhạy cảm với cảnh vật, phong tục đời thường của các vùng miền, có ngôn ngữ phong phú, lối kể chuyện tự nhiên.
“Hai vợ chồng Phù” là một truyện ngắn tiêu biểu theo phong cách của Đỗ Hoài, kể về câu chuyện của một người Tây Bắc đầy tiềm năng đứng lên chống lại kẻ thống trị.
Nhân vật Mị là biểu tượng cao đẹp về sức sống tiềm ẩn của người phụ nữ bị áp bức.
Hai. Nội dung bài đăng
1. Tôi là một cô gái có phẩm chất tốt
– Trước khi về làm phu nhân quan phủ:
Tôi là một cô gái Miêu ngây thơ có tài thổi sáo “Nhiều người thích cầm cung thổi sáo.”
Tôi đã yêu, được yêu và đã khao khát đi theo tiếng gọi của tình yêu. Tôi hiếu thảo, chăm chỉ và hiểu được giá trị của một cuộc sống tự do, vì vậy tôi sẽ đi làm ruộng ngô để trả nợ cho cha tôi.
2. Nạn nhân của sự áp bức bất công
Khi về Dudu Mansion làm vợ của anh ta, cô đã bị thống đốc “dâng ma”, lừa nợ với tư cách là con dâu, và bị bóc lột sức lao động. “Không bằng một trâu ngựa.”Làm sao mà vùi đầu vào công việc”, địa ngục trần gian, đánh đập, trừng phạt, trói buộc,…
Tôi dần trở nên nhẫn tâm: luôn là một cô gái như vậy, kéo sợi, cắt cỏ cho ngựa… luôn với “khuôn mặt buồn bã”, và không quan tâm đến thời gian của “Fangyuandong”. bằng tay… Chẳng biết sương hay nắng.
Tôi sống “như rùa chui rúc”, “ở đâu quen đó lâu ngày”.
3. Sức sống tiềm tàng trong nhân vật tôi
<3
– Đêm giao thừa ở Hồng Kông, sức sống trong tôi tăng vọt:
Những âm thanh của cuộc sống bên ngoài (tiếng trẻ con quay bánh xe, tiếng sáo gọi nhau,..) tràn vào đầu tôi và đánh thức những ký ức về quá khứ.
Tôi lẩm nhẩm lời bài hát, lúc ấy tâm hồn tôi như trở lại tuổi thanh xuân tươi đẹp, khao khát một tình yêu hạnh phúc.
Tôi ý thức được sự tồn tại của mình, “tôi tươi tỉnh trở lại”, “tôi vẫn còn trẻ. Tôi vẫn còn trẻ.
Tôi muốn ra ngoài đi dạo”, với khao khát tự do
Tinh thần nổi dậy mạnh mẽ: Với một miếng mỡ để thắp sáng căn phòng tối, những người nổi dậy muốn “trẩy hội mùa xuân” để kết thúc cảnh tù tội.
<3
Khi tỉnh dậy, cô chợt trở về thực tại.
<3
– Nhà quan mất bò thì bị phạt:
Ban đầu tôi cũng thờ ơ, vì sau tình một đêm, cô ấy lại biến thành cái xác không hồn.
Khi nhìn những giọt nước mắt của một chính quyền khiến tôi đồng cảm, tôi chợt nghĩ đến hoàn cảnh ngày xưa của mình, tôi biết thương mình, xót xa cho những kiếp người bị đàn áp “chắc mai bên kia chết, chết trong đau,… phải chết”.
Không hài lòng với tội trạng của thống đốc, cắt dây đay và cởi trói
Tôi sợ chết và đau khổ trong biệt thự Đô Đô, cô chạy theo cung điện, cố gắng tìm đường thoát khỏi địa ngục trần gian.
-Nhận xét: Em là một cô gái trầm tính nhưng mạnh mẽ, có sức sống tiềm tàng, hành động của em đã lật đổ cường quyền, thần quyền của sơn tộc.
Ba. Kết thúc
Hãy cho tôi biết bạn nghĩ gì về hình ảnh nhân vật của tôi.
Nghệ thuật: ngôn ngữ, lối nói miền núi, điểm nhìn trần thuật linh hoạt, biến hóa, khắc họa thành công tâm lý nhân vật và hình tượng thiên nhiên.
Tác phẩm chứa đựng giá trị nhân đạo sâu sắc: đồng cảm với số phận đau khổ của người dân bị áp bức, tố cáo bọn thống trị và thực dân, ca ngợi vẻ đẹp và sức mạnh của con người. Ẩn chứa trong lòng mỗi người dân Tây Bắc.
2. Phân tích tính cách tôi – Văn mẫu 1
Đỗ Hoài là nhà văn lớn có nhiều đóng góp cho nền văn học Việt Nam. Nếu nói trước năm 1945 ông nổi tiếng với tập truyện “Những cuộc phiêu lưu của chàng Dế Mèn” thì sau năm 1945, “Truyện Tây Bắc” đã đẩy danh tiếng của ông lên một tầm cao mới.
Tình yêu, sự bền bỉ và tình cảm dành cho mảnh đất và con người Tây Bắc Trung Quốc đã khiến anh viết nên một chương đầy tình yêu như vậy. Truyện “Vợ chồng A Phủ” trích trong Tập Tây Bắc là một truyện tiêu biểu có giá trị tư tưởng to lớn. Trong truyện, tác giả dành tình cảm sâu sắc nhất cho em, một cô gái tiêu biểu cho khí chất nhân văn của Tây Bắc.
Em là cô gái xinh đẹp tuổi đôi mươi ở miền núi Tây Bắc, có tài thổi kèn, sáo được nhiều thanh niên trong bản yêu mến. Nét duyên em như bông hoa rừng Tây Bắc quyến rũ. Những đêm tình mùa xuân, trai làng lên đầu phòng em. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn có một phẩm chất cao đẹp, đó là một người con gái hiếu thảo với cha mẹ vất vả của mình. Tôi thành thạo trong việc cuốc đất và làm ruộng.
Một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như tôi xứng đáng được yêu thương và hạnh phúc, nhưng tôi lại gặp phải một hoàn cảnh trớ trêu. Chế độ phong kiến tàn bạo khiến gia đình em nợ nần chồng chất, gánh nặng trả nợ đè nặng lên vai cô gái nhỏ. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bán mình để trả nợ, cô ấy van xin cha tôi đừng bán nó cho một người đàn ông giàu có, cô ấy muốn làm ruộng và cuốc đất để giúp cha tôi trả nợ.
Nhưng xã hội đầy quyền lực không cho phép tôi sống một cuộc sống tự do như vậy. Cuộc đời của mình là sự phó mặc của người khác, để rồi cuối cùng cô phải bán mình bước vào nhà một tên quan chấp pháp tàn bạo làm nô lệ làm dâu để trả nợ. Một cô gái sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu cha mẹ và gia đình chứng tỏ tôi là một cô gái rất hiếu thảo và yêu thương. Cô khao khát tự do và nhận ra phẩm giá, giá trị của bản thân nhưng thế lực của chế độ phong kiến thối nát đã kìm hãm cuộc sống của cô.
Khi về làm dâu Pacha, tôi đã phải âm thầm chịu đựng biết bao oan ức, thời gian đầu, đêm nào tôi cũng khóc cho số phận, cho bóng tối của đời mình, nàng đã bỏ tất cả để chết cùng tôi trên chiếc lá, để trút bầu tâm sự. sự thất vọng và đau khổ đã bị đè nén trong một thời gian dài. Nhưng nghĩ đến người cha yêu thương mình quá sức chịu đựng, cô đành buông xuôi, chấp nhận cuộc đời nô lệ khổ cực, đau đớn.
Xem Thêm: Lời bài hát Tát Nước Đầu Đình – Lynk Lee, Binz
Trong nhà sử quan, tôi khổ cực về thể xác lẫn tinh thần, còn hơn cả con ngựa, làm việc ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác không nghỉ ngơi. Tôi như một cái máy, từ hái thuốc phiện, giặt đay, xe đay, đến đập ngô, gánh nước, lấy củi v.v…, không việc gì không đến tay tôi.
Thân thể bị bóc lột, tinh thần tôi không mấy vui vẻ, lúc nào cô ấy cũng “lui như rùa vào một xó”, nỗi đau bủa vây, tôi ngày càng ít nói, im lặng. Hơn nữa, không còn ý thức về thời gian và cuộc sống bên ngoài. “Căn phòng tôi nằm đóng kín, có một ô cửa sổ hình vuông to bằng lòng bàn tay, tôi thường nhìn thấy trăng trắng, nhưng không biết là sương hay là trời. mặt trời.” Dường như tuổi trẻ của cô bị nhốt trong căn phòng đó bên trong. Cô ấy ngày càng trở nên ít cảm xúc hơn.
Tuy nhiên, sâu thẳm trong tôi là một sức sống mãnh liệt. Mùa xuân đến rồi, không khí hội xuân ở bản làng Tây Bắc thật đẹp và trong lành, làm tôi bồi hồi nhớ về quá khứ tươi đẹp ấy. Mời bạn đồng hành bằng rượu sáo, lòng non nớt của tôi như được dịp trỗi dậy, lòng rạo rực xuân “Lòng vui như trẩy hội mấy năm trước”.
Từ sự hào hứng, phấn khởi ấy thôi thúc tôi phải hành động dứt khoát, hành động dứt khoát. Mẹ lấy một tuýp dầu châm thêm vào đĩa dầu và thắp một ngọn đèn thắp lên ánh sáng xua tan bóng tối của bầu trời, xua tan bóng tối bao trùm đời con bấy lâu nay và thắp lại ngọn lửa của Chúa. hy vọng trong cuộc sống của tôi. TÔI. Rồi tôi “cuộn tóc đưa tay vén váy hoa”, tôi muốn được làm tôi, người con gái đẹp như bao cô gái đêm xuân.
Trong khi tuổi trẻ đang trỗi dậy, tình yêu cuộc sống đang rạo rực thì hiện thực phũ phàng đã bóp nát tình yêu này một cách không thương tiếc. Khi biết trái tim tôi muốn ra ngoài, anh lập tức gạt bỏ ý định đó. Anh ta trói vợ vào một cái cột bằng một cái thúng bằng sợi đay và buộc mái tóc dài của tôi vào một cái cột để cô ấy không thể di chuyển. Nhưng dù cơ thể bị tra tấn bởi những sự trói buộc, cô ấy vẫn không thể kiềm chế được tâm hồn khao khát sự sống của mình, và khát vọng sống sót vẫn cháy bỏng trong trái tim tôi.
Hành động quyết liệt nhất của chị là cắt dây trói cho chồng. Đau đớn, xót xa cho số phận, xót xa cho người, đó là sự đồng cảm với những kiếp người cùng chung số phận. Chính những giọt nước mắt của chính quyền đã vực tôi dậy và vực dậy trái tim đầy đau thương và sẹo của tôi. Tôi quyết định chạy trốn với chính phủ. Giải phóng cuộc sống của anh ta khỏi một kẻ thống trị độc tài và vô nhân đạo trong khi kết thúc cuộc đời nô lệ đen tối, đau khổ của chính mình.
Sử dụng nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật, tính cách nhân vật được khắc hoạ qua suy nghĩ, hành động, lời văn nhẹ nhàng, tinh tế tạo nên một hình tượng nhân vật rất tiêu biểu và đẹp đẽ. Thông qua các nhân vật, tác giả tố cáo chế độ áp bức tàn bạo, hà khắc của giai cấp thống trị trong xã hội cũ, đồng thời bày tỏ niềm thương cảm đối với những kiếp người bị áp bức, bất công.
Tóm tắt tác phẩm văn xuôi là một trong những kĩ năng quan trọng và cơ bản của các em khi tiếp cận văn bản, vậy với yêu cầu tóm tắt truyện ngắn Vợ chồng em chọn các chi tiết của truyện. Cách diễn đạt nào giúp em tóm tắt đầy đủ, ngắn gọn, mạch lạc để người khác có thể hiểu nội dung khái quát nhất mà không cần đọc toàn bộ tác phẩm?
3. Phân tích tính cách của tôi – Mẫu 2
Tô Hoài là nhà văn lớn của văn xuôi Việt Nam hiện đại với số lượng tác phẩm kỷ lục. Ah Fu and His Wife là truyện ngắn thành công nhất trong ba truyện ngắn về Tây Bắc của ông. Các tác phẩm có giá trị hiện thực và giá trị nhân đạo sâu sắc. Truyện kể về cuộc sống của người dân lao động trên vùng núi cao dưới ách áp bức dã man của bọn thực dân phong kiến. Đặc biệt, truyện đã tạo được nét hấp dẫn, ca ngợi vẻ đẹp của trái tim, sức sống tiềm tàng và khả năng đến với cách mạng của những con người ở Tây Bắc.
Đôi vợ chồng người Afghanistan trong Truyện cổ Tây Bắc (1954). Tập truyện đoạt giải nhất – Giải thưởng Hội Văn nghệ Việt Nam 1954-1955. Tác phẩm ra đời năm 1952 là kết quả của cuộc điều tra tại chỗ của nhà văn với Quân Giải phóng Nhân dân Tây Bắc. Vợ chồng Afu ngay từ đầu đã giới thiệu nhân vật của tôi, tình tiết đặc sắc đã thu hút người đọc: “Mọi người từ xa đến có dịp vào Dinh thự Đô Đô thường sẽ thấy một cô gái đang quay sợi gai bên cạnh tảng đá trước cửa, và một chiếc xe ngựa bên cạnh. Lúc nào cũng quay sợi, Khi chặt ngựa, dệt vải, bửa củi, gánh nước suối, nàng phải cúi đầu mặt buồn.”
Cách giới thiệu tạo nên một cô gái lặng lẽ cô đơn, lặng lẽ như hòa lẫn với những vật vô tri vô giác: guồng quay, hòn đá, cỗ xe; cô gái là con dâu một gia đình giàu có, quyền thế sao khuôn mặt lại lúc nào cũng “buồn”. Khuôn mặt ấy gợi một số phận bi đát, bất hạnh nhưng cũng tiềm ẩn một sức mạnh.
Tôi đã từng là một cô gái xinh đẹp. Em xinh đẹp lại có tài âm nhạc, em thổi sáo giỏi, khóe miệng ngậm lá, thổi lá cũng như sáo.” Cô cũng có một trái tim tràn đầy khát khao sống và yêu. Quả thật, tôi đã được yêu thương và khao khát Sau tình yêu, trái tim tôi đã bao lần rạo rực trước tiếng hẹn hò của người yêu, nhưng người con gái cao nguyên tài hoa ấy lại phải chịu một kiếp bất hạnh, để cứu cha, cô cuối cùng đã bán mình và trở thành con dâu trong dinh thự Đô Đô.
Xem Thêm : Bài 21: Tính từ
Đỗ Hoài Ái miêu tả sức lao động chân tay của cô gái trên danh nghĩa là con dâu nhưng thực chất lại là người hầu. Thân phận của tôi đâu chỉ là thân trâu ngựa, “có khi trâu ngựa làm việc này, ban đêm đứng gãi chân nhai cỏ, ban ngày đàn bà con gái trong nhà làm lụng vất vả cả ngày. đêm”.
Nhưng tác giả cũng mạnh dạn khắc họa nỗi đau tinh thần của tôi. Nàng tiên cá mới từng yêu say đắm nhưng giờ đã câm lặng, “về hưu như rùa”. Đặc biệt hình ảnh căn phòng của tôi là một ô cửa sổ lỗ vuông to bằng lòng bàn tay, khi tôi ngồi trong đó lúc nào cũng như một vầng trăng trắng mờ ảo, không biết là sương hay là nắng. Đó thực sự là một loại địa ngục trần gian, giam cầm cơ thể tôi, cô lập tâm hồn và cuộc sống của tôi, đánh cược với tuổi trẻ và sức sống của cô ấy. Tiếng nói tố cáo chế độ phong kiến ở miền núi này được cất lên nhân danh quyền sống. Chế độ đó đáng bị lên án vì đã bòn rút sinh lực và dập tắt niềm vui sống của những người rất đáng được hưởng.
Tôi đã từng muốn chết mà không được, vì cô ấy còn nợ cha mình một món nợ. Nhưng đến lúc chết, vì cha không còn nữa, tôi sống buông thả, kéo dài cuộc sống lay lắt của mình. Bây giờ cô gái còn đáng thương hơn. Bởi vì muốn chết tức là còn muốn phản kháng sống không sống, nói cho cùng là còn sống. Và khi ta không muốn chết, nghĩa là lòng hăng hái sống không còn, nên việc lên núi xuống ruộng, cắt cỏ cho ngựa, gánh nước chỉ còn là cái xác không hồn.
Cuộc sống của tôi dường như không còn nữa. Nhưng bên trong hình ảnh con rùa còn có một con người. Niềm khao khát hạnh phúc có thể bị chôn vùi và lãng quên trong sâu thẳm tâm hồn chai sạn vì đau khổ, nhưng không thể nào tiêu tan. Khi thời gian đến, nó sẽ bùng cháy trở lại. Niềm khao khát hạnh phúc ấy bùng lên thật đột ngột, thật nồng nàn và đau đớn trong một đêm xuân đầy ắp tiếng gọi của tình yêu.
Bức tranh hoa hồng, sức mạnh của mùa xuân chiếm được cảm tình của giới trẻ. Cơn gió lạnh buốt, cỏ vàng khô héo và những đóa hoa thay màu như ảo diệu khiến trái tim bao năm tê liệt nổi loạn. Yếu tố quan trọng là hơi cồn. Ngày đầu tiên của năm mới năm đó, tôi cũng uống rượu, lén lút uống hết bát này đến bát khác, “uống cạn”, rồi ngất đi vì say. Say rượu gây ra cả sự lãng quên và nỗi nhớ. Tôi quên mất thực tại (thấy ai cũng nhảy, ai hát mà không nghe, không nhìn thấy là uống luôn) nhưng lại nhớ ngày trước (trước tôi thổi sáo giỏi…), và quan trọng nhất là tôi vẫn nhớ rằng mình là người, có quyền sống là người: “Tui còn trẻ, ham chơi. Bao nhiêu người có gia đình cũng đi chơi Tết. Huống chi, anh với tôi không có ý định gì cả”. ở với nhau nhưng vẫn phải ở với nhau.”
Nhưng phương tiện đưa tâm hồn tôi trở về với niềm khao khát hạnh phúc và tình yêu tốt nhất có lẽ vẫn là tiếng sáo, bởi tiếng sáo là tiếng gọi của mùa xuân, của tình yêu và tuổi trẻ. Tiếng sáo vang vọng trong đầu tôi và trở thành giọng nói của người thiếu nữ. Tôi thức dậy với một năng lượng tiềm ẩn và ý thức về bản sắc. Vì vậy, trong khoảnh khắc đó, tôi thấy mình đầy mâu thuẫn. Tim anh run lên, nhưng anh theo quán tính bước vào phòng, ngồi xuống giường, nhìn lỗ vuông mờ mịt ngoài cửa sổ, một vầng trăng trắng tròn. Khi ham muốn sống phát sinh, ý nghĩ đầu tiên là chết ngay lập tức.
Nhưng rồi sức ám ảnh và sức sống rạo rực của tuổi trẻ cứ lớn dần lên, cho đến khi nó chiếm lĩnh hoàn toàn tâm hồn và trí óc tôi, cho đến khi tôi hoàn toàn chìm đắm trong mộng tưởng: “Mình đi chơi, mình cũng đi chơi. .” Kể đến đó, tôi như người mộng du: búi tóc cao, thêm váy hoa, lấy thêm áo sơ mi. Tất cả những điều này, tôi như đang nằm mơ, hoàn toàn không thấy anh ta đi vào, cũng không nghe thấy anh ta hỏi. “
Rồi điều gì đến sẽ đến. Anh trói tôi vào một cây sào, rồi lặng lẽ đeo chiếc nhẫn bạc và ra ngoài, để lại tôi trong trạng thái mộng du, đắm chìm trong giấc mộng xuân trẻ, bồng bềnh trong cảm giác của một chuyến du xuân. Tâm hồn tôi vẫn đang sống trong thực tại ảo, và những ràng buộc của cuộc sống thực không thể lay chuyển ngay giấc mơ của một kẻ mộng du. Cảm giác hiện tại thật tàn nhẫn, chỉ cảm thấy chân tay đau nhức theo tiếng sáo, không thể động đậy. Nhưng nếu giấc mơ không trở lại, thì sự tỉnh thức cũng vậy. Giữa mộng và tỉnh, giữa tiếng sáo và tiếng dây đau, cùng tiếng ngựa đá vào tường nhai cỏ cào chân, lại có một giai đoạn chập chờn khác. Nhưng bây giờ ở chiều ngược lại, dần dần tỉnh dậy, những cơn đau tê tái cũng dần tan biến, để sáng hôm sau lại trở về thế nằm của rùa, còn thấy thanh thản hơn xưa.
Nhưng có lẽ tôi đang ở trạng thái tốt nhất khi cởi rìu. Ah Fu, giống như tôi, cũng là nạn nhân của chế độ phong kiến chuyên chế ở miền núi. Sự va chạm tự nhiên của những người trẻ tuổi trong đêm tình yêu khiến Ah Fu trở thành kẻ đòi nợ trong biệt thự Dudu. Và bản năng của người con trai không thể tách rời núi rừng, cùng sở thích săn bắn đã đẩy anh đến hiện thực phũ phàng: bị ràng buộc. Chính hoàn cảnh éo le ấy đã đánh thức lòng trắc ẩn trong tôi. Nhưng tình yêu ấy không tự nhiên nảy sinh trong tôi mà là kết quả của sự đấu tranh trong thế giới nội tâm của cô ấy. Những ngày đầu, tôi vô cảm, dửng dưng với thực tại trước mặt: “à, cũng cái xác đứng đó”. Câu nói này như minh chứng rằng tâm hồn tôi tê dại. Bước ngoặt bắt đầu từ những giọt nước mắt: “Đêm ấy, tôi đã khóc. Những giọt nước mắt pha lê lăn dài trên đôi gò má sạm đen. Một giọt nước mắt nữa là giọt nước mắt cuối cùng. Nó đưa tôi từ cõi lãng quên về cõi ký ức. Tôi nhớ mình bị trói buộc Tỉnh dậy , đau khổ và bất lực. Tôi cũng khóc, nước mắt chảy dài xuống cổ mà không thể nào lau được. Apu, hay đúng hơn là nước mắt của Apu, đã giúp tôi nhớ đến mình và cảm thấy buồn.
Tôi nghĩ về bản thân và nhận ra rằng tôi cũng đau khổ, chỉ để có thể nhìn thấy những người khác đau khổ như tôi. Từ tình thương cho bản thân, dần dần nảy sinh tình yêu thương chính quyền, tình yêu thương những người cùng cảnh ngộ. Nhưng nó cũng vượt quá giới hạn yêu thương mình: “Ta là đàn bà… Ta chỉ chờ ngày mình tan xương nát thịt ở đây, còn bên kia thì chết”. Tôi cởi trói cho anh và bất ngờ chạy theo anh. Khát vọng sống sót dường như bùng nổ trong tôi, kết hợp với nỗi sợ hãi và lo lắng cho bản thân. Tôi như tìm lại được con người thật của mình, một con người tràn đầy nghị lực và khao khát thay đổi số phận.
Người cầm bút để Hoài viết cho tôi bằng tất cả tình yêu thương, lòng nhân ái và chỉ có lòng trắc ẩn, tôi mới khám phá ra vẻ đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn của những người yêu sống như tôi. ..
Hai vợ chồng đã tố cáo hùng hồn, đanh thép các thế lực phong kiến, bọn thực dân tàn ác, những kẻ áp bức, bóc lột và đày đọa những người dân nghèo miền núi qua sự khắc họa sâu sắc về cuộc đời, số phận và tính cách của tôi. Đồng thời cũng khẳng định niềm khao khát tự do, hạnh phúc và sức sống mãnh liệt, bền bỉ của người lao động. Đặc biệt cảm ơn tình cảm giai cấp và tình bạn của tầng lớp lao động nghèo. Chính điều này, trong những ngày thuế cao, đã mang lại năng lượng và sự ổn định cho thời gian của hai vợ chồng. Có tiền để đóng thuế (thuế cá nhân) cho chồng và anh chồng đã mất. Chị Dậu phải bán con đi, chị Dậu nghĩ thế là hết nhưng người phụ nữ bất hạnh ấy vẫn còn một gia đình.
4. Phân tích tính cách tôi trong cặp vợ chồng phủ – ví dụ 3
Con người được Tạo hóa ban cho quyền sống, quyền làm người và quyền mưu cầu hạnh phúc. Ý thức được điều này và háo hức hòa mình vào cuộc sống, con người vượt qua mọi trở ngại, khó khăn, thử thách để hướng tới một điều thực sự ý nghĩa: cuộc sống. Nhân vật tôi trong truyện ngắn “Đôi bạn” của Đỗ Hoài Ái cũng phần nào thể hiện quan điểm này. Với sức sống rạo rực và khát khao sống, tôi thu hết can đảm đi tìm lẽ sống cho mình.
Tôi là một cô gái xinh đẹp, chăm chỉ và thổi sáo giỏi. Chính vì vậy mà người con gái ấy là niềm khao khát, là ước mơ của biết bao chàng trai: “Có biết bao người thương theo tôi ngày đêm thổi sáo”. Có thể nói, cuộc sống của tôi đang trên đà hoàn thiện, và đó là cuộc sống mà bất cứ ai ở độ tuổi của cô ấy đều khao khát. Tuy nhiên, bước ngoặt cuộc đời tôi dần rẽ sang một hướng khác khi cô trở thành con dâu phải trả nợ cho ông tổng chưởng lý. Và cô gái xinh đẹp nghe theo lời cha đã đồng ý về làm dâu nhà thống lí, một lần nữa thể hiện lòng hiếu thảo của người con trai.
Mang tiếng là con dâu của quan tổng đốc nhưng ai cũng thấy cô con dâu chẳng khác gì đầy tớ, ngày đêm vất vả. Hình ảnh của tôi thật đáng thương, như “con rùa lạc hậu nuôi trong xó”, như “trâu ngựa nuôi trong chuồng chỉ biết ăn cỏ, chỉ biết lao động”. Đối lập hoàn toàn với cha con quan tổng đốc ăn chơi trác táng là một bóng người cô độc, ngồi bên đoàn xe ngựa, trước tảng đá, lúc nào cũng buồn bã dù đang chẻ củi hay gánh nước. Những người sống trong Dinh thự của Thống đốc không còn là những tiểu thư yêu đời ngày xưa. Chính thần quyền của nhà cầm quyền đã giết chết tuổi trẻ của tôi và bóp nghẹt thân tâm tôi. Giờ tôi không khác gì cái xác không hồn, làm việc như đầy tớ, trở thành người hầu của chồng, có thể bị chồng đánh đập bất cứ lúc nào. Đời tôi thu mình trong căn phòng kín, nhìn ra ngoài chỉ là “chiếc cửa sổ lỗ vuông bằng lòng bàn tay. Lúc nào tôi cũng thấy trăng trắng nhợt nhạt, dù là sương hay là nắng”.
Ý thức sống của tôi dường như bị giai cấp phong kiến làm cho tê liệt. “Đau khổ lâu rồi cũng quen.” Điều này cho thấy nội tâm nô lệ của tôi vẫn còn sống, còn con người thật của cô ấy dường như đã chết. Tôi không giãi bày, không kêu ca, không phản kháng, tôi chỉ vùng vằng như con rùa nuôi trong góc “chờ ngày chết bỏ xương đây”.
Tuy nhiên, “Ngoài đỉnh núi có tiếng sáo bảo bạn ra ngoài. Tôi nghe tiếng sáo vang vọng, mong hồi tỉnh” tưởng rằng phù thủy đã thành vô cảm, vô hồn và chỉ biết chấp nhận Cuộc đời đọa đày, thực ra không phải vậy. Chính tiếng sáo gọi bạn trong đêm tình mùa xuân – biểu tượng của tình yêu và khát vọng sống – đã làm rung động lòng tôi bấy lâu nay. “Ta lén lấy một bầu rượu, uống cạn một hơi.” Cách uống ấy như nói lên một sự nổi loạn mà chính tôi cũng không ý thức hết: “Ta ngồi nhìn mọi người nhảy đồng, ban ngày ta về”. Chính những năm tháng tuổi trẻ nghèo khó nhưng tự do, vui tươi, hạnh phúc ấy đã làm tăng thêm lòng ham sống của tôi: “Tôi lại thấy tự do”. “Tôi có tiếng sáo trong đầu” và “Tôi muốn thoát ra”. Từ một sự thay đổi trong suy nghĩ, tôi đã có một hành động ý nghĩa” “Tôi đến góc phòng, mở ống tuýp, cuộn lại một đoạn và đặt vào trong đền để tăng ánh sáng” “với tay lấy chiếc váy hoa treo trên wall” đã đi Du lịch. Hành động này có nghĩa là tôi đã thắp một ngọn đèn để soi sáng cuộc sống tăm tối vĩnh hằng trong quá khứ, và bây giờ tôi muốn bước ra khỏi cuộc sống tăm tối đó, bước vào tiếng sáo và tiếng ồn ào. Hãy ra ngoài và là chính mình.
Nhưng trớ trêu thay, khi tôi định bước đi, ông chủ đã kéo tôi lại và trói tôi vào một cái cột mà không nói một lời. Và bây giờ tôi đang khóc, khóc, khóc cho sự bất công của một kiếp người khao khát được sống, muốn được yêu thương nhưng lại bị đóng đinh vào kiếp “thấp hơn ngựa”. Rượu làm tôi say và tôi bị giằng xé giữa ý thức và thực tế, vì vậy cô ấy định “đi đi. Nhưng tay chân tôi đau và tôi không thể di chuyển. Tôi không thể nghe thấy các vì sao nữa.” Thực tế giết chết những điều ước tốt đẹp. Đoạn kết này cho thấy chỉ có sự phản kháng tự phát chứ không thể giải thoát cho nhân vật, đồng thời nó cũng bắt đầu khơi mào cho sự phản kháng trong tương lai của nhân vật.
Khi buông tay, ngọn lửa khát khao sống trong lòng cô mới thực sự bùng cháy. Chứng kiến cảnh quan bị chính quyền đánh đập dã man, cảnh tượng “những giọt nước mắt long lanh chảy dài trên gò má sạm đen” khiến tôi nhớ lại cái đêm bị trói vào cột, nước mắt chị cũng chảy dài trên mặt rồi chảy xuống cổ, không thể nào kìm được. chui. Chính từ đó, tình yêu thương của tôi dành cho những người cùng cảnh ngộ đã được đánh thức. Tôi nhìn thấy sự bất công phi lý, sự tàn ác của tên thống đốc và con trai ông ta, và tôi không muốn nhìn thấy một cái chết oan uổng nữa, nên tôi đã thả chính phủ. Rõ ràng là tôi đã suy nghĩ thấu đáo và lường trước được những gì sắp xảy ra. Cô sẵn sàng chịu trói và chết thay cho chồng, bởi cô cho rằng chỉ có chết mới thoát khỏi kiếp ngục tù đau khổ và nhục nhã này. nhưng không. Khi tôi nhìn thấy một chính phủ chạy trốn và chạy đến một cuộc sống tự do, tôi đã rất tỉnh táo. Tôi không muốn chết, nhưng muốn sống thì phải sống, thế là theo quan “tôi chạy”. Giải phóng chính quyền và giải phóng chính mình.
Đỗ Hoài ở một mức độ nào đó đã lên án chế độ địa chủ, địa chủ phong kiến qua việc khắc họa nhân vật tôi, đồng thời ca ngợi những phẩm chất cao quý của người nông dân miền núi hiền lành, nho nhã, chất phác. ký họa. Họ biết yêu cái đẹp, tôn trọng quyền để rồi vượt lên chính mình, tìm lại chính mình.
Sức sống của nhân vật tôi được miêu tả điêu luyện và đẹp đẽ. Từ một người tưởng chừng như mất hết sức sống, nhưng với nghị lực phi thường và khát vọng sinh tồn mãnh liệt, anh đã tìm được lẽ sống phù hợp với mình, dám đấu tranh và vượt qua thử thách. . Thật vậy, Ruan Kai đã từng nói một cách triết lý: “Cuộc sống này không có kết thúc, chỉ có ranh giới, và điều quan trọng là phải có sức mạnh để vượt qua chúng.” Một phần của điều này được chứng minh bằng cách vượt qua ranh giới nhân vật của tôi.
5. Phân tích tính cách tôi trong cặp vợ chồng phủ – Ví dụ 4
Đọc xong “Tắt đèn” của bé ngô, ta không thể nào quên được hoàn cảnh sống của chú gà trống – cuộc đời đau khổ vì yêu nhau rồi giết nhau… Mãi đến khi đọc truyện ngắn câu chuyện “Đôi lứa” mà tác giả mới trải qua bao năm, ta mới rõ hơn, rõ hơn, em thấu hiểu sâu sắc nỗi khổ của người dân miền núi và nhân vật điển hình của em. Một cô gái xinh đẹp hiếu thảo nhưng lại là nạn nhân của chế độ phong kiến tàn ác và bất công. Xã hội đó đã biến tôi thành một con người ngu ngốc, vô cảm, lầm đường lạc lối, cuối cùng không có số phận đứng lên cứu người.
Trước khi về làm dâu Thống đốc Bacha, tôi là một kỹ nữ mèo xinh đẹp, thổi sáo giỏi, có nhiều trai đẹp, siêng năng, hiếu thảo với cha già, trong lòng luôn khao khát được tự do. đời sống. Nhưng món nợ truyền thống, bố mẹ cưới nhau, không có tiền cho vay, hàng năm phải trả lãi cho cả một nương ngô là sợi dây oan nghiệt đối với tôi. Hạnh phúc không đến với tôi khi tôi còn nhỏ, tôi bị con trai thống đốc bắt cóc đem về làm dâu cho thống đốc. Làm dâu nhưng thực chất tôi là một nô lệ, bị chà đạp, chà đạp, bị tước bỏ mọi quyền sinh tồn của con người, và từ đó tôi đã sống cuộc đời của một con vật. Mở đầu tác phẩm, hình ảnh của tôi là “cô gái ngồi trên phiến đá trước cửa quay sợi lanh, bên cạnh chiếc xe ngựa. Lúc nào cũng vậy, bất kể quay tơ, cắt cỏ ngựa, dệt vải, bửa củi, hái suối, cô ấy luôn cúi đầu. Một khuôn mặt buồn bã. “Miêu tả này của Đỗ Hoài cho phép người đọc thấy được những cảm xúc trơ lì và tàn nhẫn của tôi, giống như cuộc đời của một con ngựa. Hình ảnh này hoàn toàn trái ngược với những kẻ thống trị đầy quyền lực “có nhiều ruộng nhất và nhiều thuốc phiện nhất làng”. Trong công việc, tôi luôn coi thường và nghĩ rằng “mình không bằng một con ngựa”. Căn phòng tôi ở như một cái chuồng thú kín mít, thò tay qua cửa sổ chỉ thấy một vầng trăng trắng, chẳng biết là sương hay là nắng. Nó cho thấy sự trói buộc lạnh lẽo và tăm tối của địa ngục, giam cầm thể xác và tâm hồn tôi. Tôi không chỉ bị tước đoạt sức lao động mà còn bị áp lực tinh thần “đưa tôi về nhà và chết ở đây”. Lần đầu tiên trở thành vợ của quan tòa, cô ấy khóc mỗi đêm và quẫn trí. Tôi muốn tự tử. Nhưng tôi thương cha già “chết ông nợ tôi, quan bắt tôi trả. Ai đi làm ruộng ngô giả mà nợ chúng nó? Lão ốm quá. Tôi không thể, em yêu!” Tôi đặt Fist xuống đất. Tôi đã trở lại kiếp trâu ngựa mà “chịu lâu rồi quen”. Những chi tiết ám ảnh, day dứt về ngục tù rùng rợn của số phận, về kiếp người, kiếp người bị áp bức nơi địa ngục trần gian. Tác giả lên tiếng cho nhân quyền. Ông đã tố cáo tội ác, sự tàn ác, vô nhân đạo của xã hội phong kiến miền núi đã hủy hoại niềm vui sống của con người. Nhưng đau đớn nhất với tôi là sống với người chồng không yêu và bị đánh đập, hành hạ. Đêm xuân núi cao tình về, tiếng sáo gọi người yêu, ta muốn ngâm thơ uống rượu. Nhưng ước nguyện của tôi không thành, hắn lấy thúng sợi đay chặn tôi lại rồi trói tôi trong buồng tối qua đêm. Những sợi dây thừng siết chặt khiến da thịt tôi nhức nhối như bị xé toạc, đau đớn nghĩ “đời mình đâu phải kiếp ngựa”.
Chính quyền đánh bị thương xong bắt tôi cởi trói lấy lá thuốc cho chồng, đau quá, tôi gục đầu xuống ngủ luôn, lúc đó nó đạp vào mặt tôi, tôi tỉnh giấc dậy lấy một nắm xoa vào lưng chồng.” Những đêm đông trên núi cao dài hun hút, nếu không có Lửa làm bạn chắc tôi chết lịm đi, thức dậy chắp tay sau lưng mỗi đêm. đêm, tôi không biết bao nhiêu lần. Một đêm, anh ấy đột ngột trở về, thấy tôi ngồi đó và ném tôi vào đống lửa. Hành vi của các nhà sử học cho thấy ông là một kẻ vũ phu, và những quan niệm cũ về xã hội miền núi phong kiến vẫn tồn tại.
Thay vì biến tôi thành bất tử, ngòi bút nhân đạo của tôi đã tìm thấy trong tôi sức mạnh đổi đời. Khả năng đó bắt nguồn từ quy luật “có áp bức thì có đấu tranh”. Đó là tôi tháo gỡ để cứu một chính phủ, nhưng với một chính phủ thì những hành động đó còn tàn bạo hơn. Trước hết, điều này được phản ánh trong trường hợp hình phạt. Mở đầu bằng hình ảnh đầy ám ảnh về một AU bị trói và đánh đập dã man “người đánh, người quỳ, kể chuyện, chửi bới. Đánh xong, người chửi, lại bơm”. Mọi thứ cứ như một vòng tuần hoàn “cứ như vậy, cả chiều, cả đêm, càng hút, tôi càng tỉnh, càng đánh, càng chửi, tôi càng hút”. Hành động tàn bạo đã khiến “mặt anh ta sưng tấy và chảy máu từ môi và khóe mắt”. Không chỉ vậy, chính quyền ném gia súc cho hổ ăn, mùa đông trói một phủ trên sườn núi, cũng thể hiện sự tàn ác. Frost lại bị chết đói. Chỉ cần mất con bò này, chúng coi tính mạng con người như một con vật rẻ rúng vô giá trị
Nếu như trong các tác phẩm văn học cùng thời, trong “Tắt đèn” của Ngô Dữ Liệu, con gà trống chịu sưu cao thuế nặng, thì trong truyện ngắn này, hai nhân vật “vợ chồng” lại bị hạn chế bởi thần quyền. Đây là một cách hiệu quả để giai cấp thống trị nô dịch người nghèo. Em bị bắt về làm dâu, dâng cho ma nhà nên em phải sống “Ông bắt tôi về nhà ông, chỉ biết ngày tôi chết. Xương cốt để đây”. , Tôi sống với danh nghĩa là con dâu nhưng thực chất tôi là nô lệ.
Chính sự bất hạnh giữa tôi và chính quyền, cộng với sự tàn nhẫn của hai cha con, lãnh đạo và con trai, đã đánh thức tinh thần nổi loạn của người phụ nữ yếu đuối. Tình yêu giấu kín trong tim tôi sẽ không chết, cũng như sức sống của tôi sẽ không bị tê liệt hoàn toàn. Khi tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô ấy trong đêm mùa đông cao điểm đó, sức sống của tôi đã quay trở lại. Lửa vừa nhóm lên, tôi mở to mắt, thấy mắt anh cũng mở, một dòng nước trào lên, xuống hõm má xám xịt” Một tinh thần tràn đầy sức sống, đầy dũng cảm nhưng tuyệt vọng và tuyệt vọng. hoài nghi Những giọt nước mắt của những người trong công lý đã có ảnh hưởng sâu sắc đến tôi. Những giọt nước mắt ấy đã đưa tôi từ quên lãng về ký ức. Nhớ lại giai đoạn lịch sử đã ràng buộc tôi, tôi sẽ không quên cảm giác uất ức, đau đớn, và trái tim tôi không còn cô đơn. Tôi đã thấy những kẻ thù “chúng nó dữ quá, dữ quá” nhưng chỉ đêm mai thôi lại thêm một đứa nữa chết, chết đau, chết đói, chết rét, phải chết”. Tiết tấu gấp gáp và điệp khúc “chết” diễn tả nỗi căm giận, xót xa trào dâng trong lòng. Vì tôi hiểu rõ hơn ai hết cái chết vì đau, vì đói, vì lạnh trong một thân xác khác là như thế nào. Điều khơi dậy trong lòng tôi lúc này là một tinh thần phản kháng mạnh mẽ, tình yêu đã cho tôi sức mạnh để thay đổi từ một người phụ nữ vô cảm, sẵn sàng làm nô lệ thành một người phụ nữ mạnh mẽ và bản lĩnh. Tôi định cởi trói cho anh ta, nhưng tôi nghĩ có lẽ anh ta chạy trốn và tôi sẽ bị trói và chết ở đó?
Nhưng ngay cả khi tôi nghĩ vậy, tôi cũng không sợ hãi, bởi vì lòng can đảm và sức mạnh của tôi đã trở lại. Điều này dẫn đến những hành động táo bạo rút dao và cắt dây thừng. Đây là một bước đi bất ngờ đối với cô ấy, nhưng nó là kết quả tất yếu của tiềm năng mạnh mẽ trong tôi. Với khao khát về một tương lai tươi sáng hơn, tôi chạy trốn cùng một người lạ trong bóng tối. Nước đi táo bạo của tôi đêm ấy không chỉ giải phóng chính quyền mà còn giải phóng chính tôi. Đồng thời phải chiến thắng hai thế lực cường quyền và thần quyền, để có thể tự do đi trên con đường cách mạng. Điều này chứng tỏ giai cấp thống trị có thể bức hại người lao động nhưng không thể dập tắt khát vọng sống và tự do của họ.
Nghệ thuật xây dựng nhân vật đặc sắc, lối kể từ hiện tại đến quá khứ rồi ngược trở lại hiện tại, cách kể chuyện thể hiện số phận bi thảm phải sống mãi trong sự dày vò. Hơn nữa, truyện còn vận dụng nghệ thuật phân tích tâm lí nhân vật một cách sâu sắc, đặc biệt là đêm tình mùa xuân và đêm cứu Apu. Hoài đã dùng thành công hình ảnh giọt nước mắt của chính phủ để làm động lực cho mình chiến đấu. Đây chính là bước ngoặt trong cuộc đời của hai nhân vật.
Xem Thêm: Khu Di tích lịch sử Đền Hùng | Cổng Thông Tin Điện Tử Phú Thọ
Viết về cuộc đời và số phận của nhân vật tôi, tác giả lên án, tố cáo tội ác đàn áp, đày đọa của thực dân, phong kiến nhân danh quyền con người, tước đoạt quyền sống, quyền làm người của họ. Nhà văn không chỉ đồng cảm sâu sắc với những người đau khổ trên thế gian mà còn đồng tình với hoài bão giải thoát, đồng thời mở ra con đường tươi sáng cho họ. Từ đó có thể thấy được chiều sâu nhân đạo của tác giả.
6. Phân tích tính cách tôi trong vợ chồng phú – Ví dụ 5
Vợ chồng A Phúc được đăng trong Tuyển tập truyện Tây Bắc của Đỗ Hoài Ái (xuất bản năm 1953). Đây là tác phẩm có giá trị hiện thực và nhân đạo sâu sắc. Thông qua số phận của tôi và A Phủ, tác giả tái hiện cuộc sống đau thương, tăm tối của người dân miền núi trước cách mạng, đồng thời phản ánh quá trình đi đến cách mạng của họ. đến Hoài đã thành công hóa thân vào nhân vật tôi với diễn biến tâm lý vô cùng phức tạp.
Nhân vật tôi có đầy đủ những phẩm chất tốt đẹp của một người phụ nữ vùng cao. Người đẹp, tôi đẹp, được nhiều chàng trai thích và khao khát. Khi còn nhỏ, bà đã hứa sẽ cho cô rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng cô đã bị bắt khi còn nhỏ vì cha mẹ cô đã vay tiền từ thống đốc Bacha từ ngày cưới của họ, và họ vẫn không thể trả được cho đến khi người mẹ đã chết. cho ngôi nhà của mình. Tôi bị coi như vật vô tri vô giác để đếm tiền trừ nợ. Những năm tôi sống với tên thống đốc độc ác và con trai của hắn là một chuỗi đau đớn và khổ sở. Cô được coi là rẻ hơn trâu và ngựa.
Đau đớn, tủi nhục tột cùng đã cướp đi tuổi thanh xuân của em, biến em thành một con người nhẫn nhục, cam chịu. Cô gái xinh đẹp, hồn nhiên và đa cảm dường như đã chết, chỉ còn lại người phụ nữ luôn cúi đầu, gương mặt buồn bã, ngồi quay gai bên tảng đá trước cửa, bên cạnh dàn máy nhỏ của chiếc RV. Tôi sống lặng lẽ, thu mình vào một xó xỉnh nào đó.
Tôi không chỉ bị tra tấn về thể xác mà còn bị áp bức, áp bức về tinh thần. Cô ấy chán sống nhưng không thể chết, bởi vì sau khi tôi chết, món nợ đời đời vẫn còn đó, và cha tôi sẽ càng đau khổ hơn. Cuộc sống của tôi bị ràng buộc bởi quyền lực và bởi những hủ tục mê tín lâu đời của người dân miền núi. Ta nghĩ mình bị hồn ma của huynh trưởng nhận ra: hắn thả ta trở về phủ, cho nên ta chỉ có thể ở chỗ này đợi ngày tàn. Sự đối xử bất công, tàn nhẫn mà hai cha con phải gánh chịu khiến tôi luôn sống trong đau đớn. Cô ra vào như một cái bóng, không có bạn bè để chia sẻ cảm xúc. Cô chỉ biết làm bạn với lửa qua những đêm đông dài buồn. Thân xác tôi khô héo, tâm hồn tôi lạnh lẽo trống rỗng, nếu không có ngọn lửa ấy tôi cũng héo úa. Lửa là người bạn duy nhất có thể giúp cô xua tan bóng tối bao trùm lấy cuộc đời mình. Không ai thông cảm cho nỗi khốn khổ của tôi nên tôi phải tìm đến ngọn lửa và biến nó thành bạn của mình. Thật khốn khổ!
Tác giả sử dụng hình ảnh căn phòng em ở để giúp người đọc hình dung rõ hơn về cuộc sống bế tắc, khép kín và tăm tối của em, nối với thế giới bên ngoài chỉ bằng chiếc cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay. Từ bên trong nhìn vào không biết là đêm hay ngày, sương hay nắng.
Sau nhiều năm bị tra tấn trong dinh thự của thống đốc, mọi cảm xúc gần như tê liệt. Tinh thần phản kháng cũng vậy. Tôi có cảm giác mình là con ngựa của nhà giàu chỉ biết gặm cỏ và đi làm. Đêm đêm trâu ngựa còn yên giấc, bà đã đi làm. Trước đây, cô từng phản đối kịch liệt bằng cách ăn lá cây tự tử, nhưng giờ cô không còn muốn chết nữa vì đã quen với sự đau đớn. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi một cách yên bình và vô vọng. Đối với tôi, cuộc sống không có ý nghĩa.
Nỗi khổ dài làm tim tôi lạnh giá. Dường như mọi cảm xúc và khao khát bấy lâu nay đều bị dập tắt. Thật kỳ diệu, tất cả các thế lực tà ác đều không thể tiêu diệt một người dù đau đớn tột cùng. Tôi đã run rẩy, đói khát và nhục nhã, nhưng tôi vẫn sống bình yên và căng thẳng. Từ trong sâu thẳm tâm hồn người con gái bị đọa đày này, vẫn âm ỉ, sáng lên niềm tin yêu cuộc sống, khát vọng sống. Xuân về rồi, em lén uống chút rượu, lòng bồi hồi ngày xưa. Tiếng sáo gọi trưởng bản cứ văng vẳng bên tai. Tôi sảng khoái trở lại, lòng vui như những đêm giao thừa năm trước. Tôi còn rất trẻ. Tôi vẫn còn trẻ. Tôi muốn ra ngoài chơi…
Rõ ràng là bản chất của tôi đã trở lại. Tất cả các giác quan và cảm xúc dường như biến mất vì đau đớn đang thức dậy. Tôi nghĩ mình còn rất trẻ, mà còn trẻ thì phải vui. Đó là lý do tại sao tôi đột nhiên muốn ra ngoài. Nhưng những mong muốn tốt đẹp đã bị phá vỡ bởi thực tế phũ phàng. Anh đánh tôi trói tôi lại, nhưng tôi vẫn thả hồn nghe tiếng sáo gọi bạn. Tiếng sáo mùa xuân, tiếng sáo gọi tình, khơi dậy trong lòng em niềm khát khao hạnh phúc. Phản ứng bộc phát ban đầu của tôi không giải thoát được cuộc sống của cô ấy, nhưng những khoảnh khắc sáng suốt đó đã được định sẵn để thức tỉnh. Giống như ngọn lửa âm ỉ trong đống tro tàn, một ngày nào đó nó sẽ bùng cháy dữ dội trong một cơn gió mạnh.
Mấy đêm đầu chứng kiến cảnh quan phủ trói đánh đập mà tôi vẫn tỉnh giấc bình yên bên đống lửa. Tôi thờ ơ, vì trong nhà thống đốc thường xuyên xảy ra đánh đập, bắt cóc. Nhưng đêm nay, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má xám xịt của một người đàn ông, tôi không kìm được. Tôi yêu một chính phủ cũng cam chịu như tôi. Cô nhớ có bao nhiêu người hầu khác trong biệt thự này đã bị vị tổng thống độc đoán và con trai ông ta đối xử tàn nhẫn. Một số người chết đói và chết cóng sau vài ngày. Một chính phủ khác sẽ làm điều đó, và một ngày nào đó, tôi cũng vậy. Tôi nhận thức rõ hơn về nỗi đau và bản sắc hơn bao giờ hết. Nếu bạn chỉ đơn giản là cam chịu số phận của mình, bạn sẽ nhận được một cái chết bi thảm. Từ hình ảnh thống khổ của người đàn ông này, tôi nghĩ đến tương lai đen tối, bế tắc của chính mình. Điều này làm sống lại trái tim tưởng như đã chai cứng lại vì đau đớn của tôi. Cô ấy yêu người, cô ấy yêu chính mình. Những giọt nước mắt bất lực và đau đớn của Ah Fu giống như giọt nước cuối cùng trong bình nước, anh cảm thấy tiếc cho Ah Fu, một cậu bé dũng cảm và khỏe mạnh sắp bị cướp đi mạng sống của mình, anh càng yêu bản thân mình, anh càng hận danh hiệu cha con của ông. Một mối quan hệ yêu-ghét đã lấn át nỗi sợ hãi của tôi, đưa tôi đến một hành động táo bạo ngoài nhận thức của mình: cắt dây để cứu chính phủ.
Đây là hành vi bộc phát, là kết quả tất yếu của sự dồn nén, giờ là lúc giải phóng, và cũng là biểu hiện tất yếu của sức mạnh to lớn. Cuộc sống đã bị che giấu khỏi tôi trong một thời gian dài. Tôi cắt cho nàng sợi dây trói buộc vô hình trói buộc cuộc đời tủi nhục của nàng. Cô đuổi theo cung điện vì cô biết nỗi đau và sự tồn tại của mình: ở đây cô chết, theo tiếng gọi mạnh mẽ để được tự do, thoát khỏi nanh vuốt của những kẻ thống trị tàn bạo, hai cha con. Từ địa ngục đã giam cầm tôi mấy năm qua, khỏi vòng vây tàn khốc của cái chết, tôi đứng dậy tìm lẽ sống và làm lại cuộc đời.
Nhà văn Đỗ Hoài Ái miêu tả diễn biến tâm lý và sức sống tiềm tàng của nhân vật tôi trong hoàn cảnh đau thương, điều tôi muốn khẳng định là không bạo lực đen tối nào có thể giết chết sức sống và khát vọng tự do. của con người ; đồng thời nhấn mạnh chỉ có tự đổi mới dưới sự lãnh đạo của cách mạng mới giải phóng được con người khỏi kiếp ngựa trâu, nô lệ. Đó chính là giá trị nhân đạo to lớn của tác phẩm này.
7.Phân tích tính cách của tôi trong cặp vợ chồng phủ – Ví dụ 6
Tô Hoài là một trong những tấm gương tiêu biểu nhất về tinh thần lao động sáng tạo và sự rèn luyện kỹ năng tỉ mỉ của các cây bút văn xuôi Việt Nam.
Ông đã có hơn một thế kỷ kinh nghiệm viết lách. Được Chủ tịch nước tặng Giải thưởng Văn học Nghệ thuật Hồ Chí Minh (Đợt 1 – 1996). Tác giả này đã gửi cho chúng tôi một lượng tác phẩm đáng kinh ngạc: hơn 100 cuốn sách thuộc các thể loại khác nhau. Tuy nhiên, những trang viết thực sự chất lượng của cây bút này thể hiện ở ba đề tài: đề tài miền núi Tây Bắc, đề tài quê hương Hà Nội và đề tài thiếu nhi. Về đề tài vùng núi Tây Bắc, truyện ngắn về hai vợ chồng nhà giàu trong Truyện Tây Bắc (1953) là thành tựu nổi bật của Đỗ Hoài. Trong tác phẩm này, tác giả đã khắc họa thành công nhân vật của tôi, đặc biệt là đoạn cô ấy buộc phải đóng vai cô dâu lừa dối cảnh sát trưởng cho đến khi trốn thoát khỏi nhà vua.
Đầu tiên ta thấy em là một cô gái nghèo, xinh đẹp, ham sống, có đời sống tinh thần phong phú. Bố tôi ngày xưa cưới mẹ tôi, nhưng không đủ tiền cưới vợ, phải vay nhà đốc, giờ đến lượt bố. Tiền lãi được trả hàng năm cho chủ nợ của một cánh đồng ngô. Cho đến khi hai vợ chồng già vẫn không trả hết nợ. Vợ chết, nợ chưa trả. Nhưng đó không phải là lý do để những chàng trai tốt phải xấu hổ. Ngược lại, ở tuổi mới yêu, nhiều chàng trai đã bị sắc đẹp của cô mê hoặc. Vì đức hạnh của mình, anh ấy đứng bên tường thổi sáo suốt đêm, hoặc theo tôi thổi sáo. Và bản thân tôi đã chơi rất hay và hát rất hay. Mỗi khi tiếng sáo cất lên, lòng tôi lại nao nao, ao ước được ngồi ngâm nga khúc sáo. Dù rất muốn sống cuộc sống như vậy nhưng khi chạy trốn về nhà cha, đã có lúc tôi muốn tự kết liễu cuộc đời mình. Trên thực tế, vì khao khát được sống, tôi đã từ chối chấp nhận một cuộc sống tủi nhục và chết trên trái đất. Nhưng đối với tôi lúc đó, cái chết là một lối thoát chứ không phải là kết thúc của tôi.
Mặt khác, tôi là một cô gái bất hạnh, bị hành hạ, là nạn nhân của sự đầu độc và áp bức tinh thần. Một đêm khuya nghe tiếng gõ vách, tưởng là tiếng người yêu hẹn hò, bèn nhấc vách gỗ lên, bị sử bắt gian làm vợ con để lừa gạt. đốc.Bao nhiêu mộng đẹp thanh xuân bị chôn vùi. Trinh tiết của một cô gái đã bị lấy đi bởi một mảnh lịch sử. Tôi đã buồn trong nhiều tháng và khóc hàng đêm. Tôi hái lá trong rừng giấu vào áo rồi trốn vào nhà chào cha lần cuối rồi tự vẫn. Nghe những lời than thở, giải thích của bố bệnh nặng mà tôi không nỡ chết, vì nếu tôi chết, bố tôi còn khổ gấp nhiều lần bây giờ. Vì vậy, tôi phải quay trở lại Dinh Thống đốc và làm nô lệ. Tôi đã bị chà đạp và bị chà đạp. Bây giờ nghĩ lại mình cũng là trâu, mình cũng là ngựa (…) Tôi cúi mặt không suy nghĩ. Những cố gắng của tôi bị tước đi một cách phũ phàng: trâu ngựa có khi làm việc, có đêm nó còn đứng gãi chân nhai cỏ. Những người đàn bà con gái trong ngôi nhà này làm việc cả ngày lẫn đêm. Tôi dường như đã chai cứng mọi cảm xúc của mình đến mức không còn ý thức: càng ngày tôi càng im lặng, thu mình lại như một con rùa bị nhốt trong xó. Căn phòng tôi nằm chật ních người, có một ô cửa sổ lỗ vuông bằng lòng bàn tay, tôi cứ nhìn ra một vầng trăng tròn vành vạnh, dù là giọt sương hay là ánh nắng. Tôi nghĩ mình sẽ chỉ ngồi trong cái lỗ vuông đó và nhìn ra ngoài cho đến khi chết. Lý do tôi bình tĩnh như vậy là vì Thống đốc Patras đã truyền cho cô ấy một sự mê tín khá hoài nghi. Người Miêu xưa có một phong tục: khi một cô gái “làm ma”, người ta tin rằng cuộc đời tăm tối kể từ lúc đó: nếu chẳng may chồng chết, cô phải làm vợ người khác trong gia đình, có khi là một anh già mệt mỏi- em rể, có khi là anh rể, Còn trẻ lắm. Và nếu chồng cô ấy chết, cô ấy sẽ phải sống với một người đàn ông khác trong ngôi nhà đó! .(đến hoài – câu chuyện của cặp đôi đầy cảm động). Thế là tôi hoàn toàn tin tưởng: mình là đàn bà, đã đầu báo với vong linh rồi, chỉ biết ở đây chờ ngày bị lột sạch xương.
Tuy nhiên, tôi là một cô gái có sức sống tiềm tàng và khát vọng tự do, hạnh phúc mãnh liệt. Không có tính hung bạo để đè bẹp hay kìm hãm, nhất là khi bị ngoại cảnh tác động. Khi mùa xuân tràn về làng mèo, trai gái tụ tập vui chơi, nhảy múa, thổi sáo, hò hẹn, tôi sống lại những ngày tự do. Tôi ngồi trong buồng tối, lén lút uống rượu, tu cạn một hơi mà tiếng sáo vẫn văng vẳng bên tai gọi trưởng bản. Tôi cảm thấy sảng khoái trở lại, và trái tim tôi chợt nở một niềm vui. Mặc dù trước đây cô ấy không bao giờ được phép đi chơi lễ hội mùa xuân, nhưng cô ấy rất háo hức được đi như bao cô gái cùng tuổi. Tôi lấy ống dầu ở góc nhà, vặn một đoạn rồi mắc thêm vào chiếc đèn cầy để thắp sáng, chứng tỏ mẹ không đành lòng chấp nhận bóng tối ngột ngạt của chế độ nô lệ phong kiến. Trong phút chốc, tôi quên mất hoàn cảnh của mình, đáp lại niềm khao khát hạnh phúc bên trong, sự thôi thúc của tình yêu, tiếng gọi tha thiết, nồng nàn, rạo rực, tôi quấn tóc, với tay lấy chiếc váy hoa treo trên tường, sẵn sàng đi ra ngoài. Đột nhiên, Aso trói cô vào cột một cách thô bạo và quấn tóc cô quanh cột. Nhưng những ràng buộc thời trung cổ của nhà sử học vẫn không dập tắt được khát vọng sống âm ỉ, tiềm ẩn trong tâm hồn tôi. Tiếng sáo du dương tượng trưng cho mùa xuân của tuổi trẻ, nó mạnh mẽ đến nỗi dù mình có bị ràng buộc cũng không biết mình đang bị ràng buộc. Tiếng sáo đưa nàng đi thi, dự tiệc, còn tôi chật vật bước đi trong cảnh bi đát: chân tay đau nhức không cử động được. Dù bị trói cả đêm, toàn thân bị trói bằng dây thừng, vô cùng đau đớn nhưng trong lòng cô vẫn tha thiết nhớ nhung cuộc vui này.
Sức sống mãnh liệt biết bao, đặc biệt là hình ảnh người đàn ông bị trói, một lần nữa đánh thức nỗi tủi nhục về số phận “không bằng ngựa” của tôi, đồng thời khơi dậy lòng trắc ẩn tiềm ẩn trong cô. Ah Fu là một cậu con trai nhà nghèo tràn đầy nghị lực và giỏi giang, cha mẹ mất sớm, anh lang thang đến Kangnai để làm việc vì cãi nhau với một cậu bé trong làng trong kỳ nghỉ lễ hội mùa xuân. Chính phủ bị “bắt sống, trói tay chân” giải về dinh Thống đốc. Từ đó trở đi, anh sẽ sống để trả nợ cho gia đình. Trong khi chăn gia súc, không may, một con hổ đã ăn thịt một con bò và Pacha đã giơ cao tay đẩy anh ta lên một cái cột. Sau đó, sợi dây mây được quấn từ chân đến vai cô ấy, và ngày hôm sau, Pacha đặt một chiếc thòng lọng quanh cổ cô ấy. Vì vậy, chính phủ không cúi đầu và không dao động nữa. “Lúc đầu thấy cảnh ngộ của một chính quyền, tôi giữ thái độ bình tĩnh, về sau thấy ngôn ngữ câm lặng trong nước mắt của bà, bà xúc động, thương cảm, đồng cảm. Đồng thời, những giọt nước mắt ấy chẳng nghĩa lý gì. tôi Như một tiếng gọi thiêng liêng và ý thức nổi dậy: Đêm đã khuya Cả nhà ngủ say, Tôi dậy thổi lửa Lửa bập bùng Tôi nheo mắt thấy anh vừa mở mắt, một giọt pha lê Nước mắt chảy dài trên gò má đen sạm Nhìn cảnh này tôi chợt nhớ đêm qua hắn trói tôi lại tôi cũng phải trói mình như thế Bao nhiêu lần tôi nghẹn ngào nước mắt chảy dài trên khóe mi Miệng xuống cổ, không sao lau được. Trời ơi, hôm trước nó trói sống đàn bà trong nhà này. Họ độc ác quá. Đêm mai đây, thêm một người nữa chết, chết vì đau, chết vì lạnh, chết vì lạnh, phải chết. Vì vậy, tôi đã hành động táo bạo và “nổi loạn” quyết liệt, cô ấy cởi trói cho cô ấy, rồi cùng anh ta chạy khỏi Kang Yi, và chạy đến gây rối: cảnh trong phòng lúc đó đã tối , tôi bò tới, còn hắn Mắt vẫn nhắm nghiền, tưởng hắn biết có chuyện không hay, ai dè lui ra, tôi rút dao cắt lúa cắt nút dây mây. Bất kể là mê hay tỉnh, thỉnh thoảng khi cởi được hết dây trói trên người người đàn ông, tôi hoảng sợ chỉ biết thều thào: “Đi mau…” Rồi tôi nghẹn ngào, người đàn ông bất ngờ ngã xuống. đầu gối không đi được. Nhưng trước khi cái chết cận kề, a phu cố vùng dậy bỏ chạy. Tôi đứng bất động trong bóng tối.
Rồi tôi cũng chạy ra ngoài. Trời đã tối, nhưng tôi vẫn đi. Tôi vượt một phu, lăn bánh mà chạy (…), hai đứa im lặng dìu nhau chạy xuống dốc. “Bản chất con người về cơ bản là một chỉ số tốt”. Những việc làm trên xuất phát từ tấm lòng “thương người như thể thương thân”, từ sự thôi thúc cấp thiết của hoàn cảnh hiện tại, từ tiếng gọi thiêng liêng, bất diệt của một cuộc sống độc lập, tự do. Cô ấy đã tháo gỡ chữ phu để cởi bỏ gông cùm đang đè nặng lên cuộc sống của chính tôi—địa ngục phong kiến và địa ngục mê tín—thần quyền. Điều đáng khen ngợi là hình ảnh hai người trẻ với sức sống mãnh liệt bị chế độ phong kiến trói buộc đã đứng lên như thế nào, họ đang bị chế độ phong kiến trói buộc nặng nề như thế nào để rồi vùng dậy dữ dội, nổ tung như một quả bom lớn. Nó đang muốn tiêu diệt cái tích cần phải tiêu diệt ở giữa Như một nhà nghiên cứu văn học đã nhận xét: Không ai có thể kìm hãm cuộc sống, kìm hãm cuộc sống. Tóm lại, tôi là một nhân vật nữ tiêu biểu trong tập truyện đặc sắc của nhà văn Tào Hoài viết về ách phong kiến và miền núi Tây Bắc dưới thời thực dân. Việt Nam nói chung trong giai đoạn 1945-1975.
Nhà văn Đỗ Hoài thông qua các nhân vật của tôi đã miêu tả hiện thực cuộc sống của những con người nhỏ bé trên vùng núi cao Tây Bắc bị áp bức, chèn ép, chà đạp đến cùng cực, bị vùi dập về phẩm chất, đồng thời nhấn mạnh ngợi ca sức sống tiềm tàng của họ. Đó cũng chính là giá trị hiện thực và giá trị nhân đạo toát lên từ những nhân vật trung tâm của câu chuyện hấp dẫn này.
8. Phân tích tính cách tôi trong cặp vợ chồng phủ – Ví dụ 7
Đỗ Hoài Ái là một nhà văn văn xuôi hiện đại rất thành công. Văn của ông thường đề cập đến những vấn đề quen thuộc của cuộc sống hàng ngày. Tác phẩm Ah Fu and his wife là tác phẩm lấy đề tài về Tây Bắc Trung Quốc, có giá trị sâu rộng. Nhân vật tiêu biểu trong tác phẩm là tôi, một người phụ nữ chịu nhiều khổ đau nhưng có tấm lòng cao đẹp và sức sống mãnh liệt, dám đứng lên đấu tranh vì hạnh phúc của chính mình.
Những nhân vật tôi thể hiện trong lời giới thiệu của tác giả ở đầu truyện có một sức lôi cuốn kỳ lạ đối với người đọc. Chỉ bằng vài từ, tác giả đã khiến người đọc hình dung ra cuộc sống khốn khổ của tôi ở quê nhà. “Ai từ xa đến có dịp vào Đô Đô’s Mansion thường sẽ thấy một cô gái quay sợi lanh ngồi cạnh hòn đá trước cửa, bên cạnh chủ nghĩa Mác – Lênin. Kéo sợi và cắt bao giờ cũng vậy. Ngựa rơm, dệt vải …
Hình ảnh một cô gái với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt của cô ấy bên cạnh một bánh xe quay, một tảng đá và một chiếc xe ngựa; Khuôn mặt ấy gợi một số phận bi thảm, bất hạnh nhưng cũng tiềm ẩn một sức mạnh.
Tôi từng là một cô gái xinh đẹp vùng núi Tây Bắc, tài năng, xinh đẹp, có tâm hồn khát khao sống và yêu, có nhiều người yêu, thậm chí cô còn trao gửi tình cảm cho một chàng trai nhà quê yêu cô say đắm. .
Nhưng số phận may mắn không đến với cô mà cô gái cao nguyên tài hoa phải chịu một cuộc đời đầy bất hạnh. Để cứu cha mình, cô cuối cùng đã bán mình làm con dâu trong Dinh thự của Thống đốc. Cô là con dâu trên danh nghĩa nhưng phải trải qua đủ mọi cực khổ để làm người hầu hạ. Thân phận của tôi không phải chỉ là thân trâu ngựa.” Trâu ngựa có khi làm việc, ban đêm đứng gãi chân nhai cỏ. Ban ngày đàn bà con gái trong nhà làm lụng vất vả. và vào ban đêm.”
Không chỉ là sự tra tấn về thể xác mà còn là nỗi đau tinh thần không thể giải thoát được đang dày vò tôi. Nàng tiên cá mới lớn sôi nổi một thời giờ lầm lì, “rũ rượi như rùa ở một xó”. Đặc biệt hình ảnh căn phòng của tôi là một ô cửa sổ lỗ vuông to bằng lòng bàn tay, khi tôi ngồi trong đó lúc nào cũng như một vầng trăng trắng mờ ảo, không biết là sương hay là nắng. Đó thực sự là một loại địa ngục trần gian, giam cầm cơ thể tôi, cô lập tâm hồn và cuộc sống của tôi, đánh cược với tuổi trẻ và sức sống của cô ấy. Tiếng nói tố cáo chế độ phong kiến ở miền núi này được cất lên nhân danh quyền sống. Chế độ đó đáng bị lên án vì đã bòn rút sinh lực và dập tắt niềm vui sống của những người rất đáng được hưởng.
Xem Thêm : 1cm bằng bao nhiêu mm? Cách quy đổi cm sang các đơn vị đo lường khác
Tôi đau khổ muốn chết đi để tự cứu mình, nhưng tôi lo cho cha nên cố gắng hết sức để sống. Khi cha đi vắng, tôi trôi đi, kéo dài sự tồn tại bấp bênh của mình như một vật vô cảm. Muốn chết là còn muốn chống lại sinh mệnh đã không tồn tại, suy cho cùng chính là còn sống. Và khi tôi không muốn chết, có nghĩa là lòng nhiệt thành của tôi với cuộc sống không còn nữa, và khi đó tôi sẽ đi khắp nơi trên đồng ruộng, cắt cỏ cho ngựa và gánh nước… Chỉ là cái xác không hồn.
Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn, tháng này qua tháng khác, nghĩ rằng con người thật của tôi đã chết. Nhưng trong hình ảnh con rùa lại ẩn chứa một con người với khát vọng sống mãnh liệt. Niềm khao khát hạnh phúc có thể bị chôn vùi và lãng quên trong sâu thẳm tâm hồn chai sạn vì đau khổ, nhưng không thể nào tiêu tan. Khi thời gian đến, nó sẽ bùng cháy trở lại. Niềm khao khát hạnh phúc ấy chợt bùng cháy, thật ấm áp và đáng thương trong một đêm xuân rộn ràng tiếng gọi tình yêu.
Chính hơi thở xuân hồng năm ấy đã khơi dậy sức sống trong tôi. Cơn gió lạnh buốt, cỏ vàng khô héo và những đóa hoa thay màu như ảo diệu khiến trái tim bao năm tê liệt nổi loạn. Yếu tố quan trọng là hơi cồn. Ngày đầu tiên của năm mới năm đó, tôi cũng uống rượu, lén lút uống hết bát này đến bát khác, “uống cạn”, rồi say khướt. Say rượu gây ra cả sự lãng quên và nỗi nhớ. Tôi quên đi thực tại (thấy mọi người nhảy múa, mọi người ca hát mà không nghe thấy, nhậu nhẹt thấy hết luôn) mà lại nhớ ngày xưa (ngày xưa thổi sáo rất hay…) và hơn thế nữa quan trọng là mình vẫn nhớ mình là người, mình có quyền sống là người: “Mình còn trẻ, mình muốn đi chơi. Nhiều người có gia đình cũng đi chơi đêm giao thừa. Chưa kể tôi và gia đình. Một quá khứ, không còn tình cảm với nhau nhưng vẫn phải ở bên nhau.”
Tiếng sáo thật ý nghĩa bởi tiếng sáo là tiếng gọi của mùa xuân, của tình yêu và tuổi trẻ. Tiếng sáo vang vọng trong đầu tôi và trở thành giọng nói của người thiếu nữ. Tôi thức dậy với một năng lượng tiềm ẩn và ý thức về bản sắc. Vì vậy, trong khoảnh khắc đó, tôi thấy mình đầy mâu thuẫn. Tim tôi run lên, nhưng tôi theo quán tính bước vào phòng, ngồi xuống giường, nhìn lỗ vuông mờ ảo và vầng trăng trắng ngoài cửa sổ. Khi ham muốn sống phát sinh, ý nghĩ đầu tiên là chết ngay lập tức.
Hòa mình trong không khí rộn ràng của mùa xuân, tâm hồn tưởng chừng như đã chết của tôi dần được sưởi ấm, nó lớn dần và chiếm trọn tâm hồn và suy nghĩ của tôi, cho đến khi tôi hoàn toàn chìm trong hư ảo: “Tôi muốn đi chơi, tôi cũng muốn đi. ngoài”. Đến lúc đó, tôi như người mộng du: búi tóc cao, mặc thêm váy hoa, lôi thêm áo cộc tay ra. Tất cả những điều này, tôi như nằm mơ, không hề thấy anh bước vào, cũng chưa từng nghe anh hỏi.
Dù bị trói vào cột, tôi vẫn chìm đắm trong giấc mộng xuân trẻ, bồng bềnh trong cảm giác du xuân. Tâm hồn tôi vẫn đang sống trong thực tại ảo, và những ràng buộc của cuộc sống thực không thể lay chuyển ngay giấc mơ của một kẻ mộng du. Cảm giác hiện tại thật tàn nhẫn, chỉ cảm thấy chân tay đau nhức theo tiếng sáo, không thể động đậy. Nhưng nếu giấc mơ không trở lại, thì sự tỉnh thức cũng vậy. Giữa mộng và tỉnh, giữa tiếng sáo và tiếng dây đau, cùng tiếng ngựa đá vào tường nhai cỏ cào chân, lại có một giai đoạn chập chờn khác. Nhưng bây giờ ở chiều ngược lại, dần dần tỉnh dậy, những cơn đau tê tái cũng dần tan biến, để sáng hôm sau lại trở về thế nằm của rùa, còn thấy thanh thản hơn xưa.
Một chút sinh lực của tôi bùng nổ, và đó là động tác tôi mở rìu. Ah Fu, giống như tôi, cũng là nạn nhân của chế độ phong kiến chuyên chế ở miền núi. Sự va chạm tự nhiên của những người trẻ tuổi trong đêm tình yêu khiến Ah Fu trở thành kẻ đòi nợ trong biệt thự Dudu. Và bản năng của người con trai không thể tách rời núi rừng, cùng sở thích săn bắn đã đẩy anh đến hiện thực phũ phàng: bị ràng buộc. Chính hoàn cảnh éo le ấy đã đánh thức lòng trắc ẩn trong tôi. Nhưng tình yêu ấy không tự nhiên nảy sinh trong tôi mà là kết quả của sự đấu tranh trong thế giới nội tâm của cô ấy. Những ngày đầu, tôi vô cảm, dửng dưng với thực tại trước mặt: “Đứng cũng có xác”. Câu nói này như minh chứng rằng tâm hồn tôi tê dại. Bước ngoặt bắt đầu từ những giọt nước mắt: “Đêm đó, tôi đã khóc, những giọt nước mắt pha lê chảy dài trên đôi má sạm đen của tôi”. Giọt nước mắt khác là giọt nước mắt cuối cùng. Nó đưa tôi từ cõi lãng quên trở về cõi ký ức. Tôi nhớ mình đã bị trói, đau khổ và bất lực. Tôi cũng khóc, nước mắt chảy dài xuống cổ, không tài nào lau đi được. Apu, hay đúng hơn là những giọt nước mắt của Apu đã giúp tôi nhớ lại chính mình và cảm thấy có lỗi với tôi.
Người tôi giờ đã tỉnh, tôi biết nỗi đau mà mình phải chịu và thấy thương cho những người cùng hoàn cảnh với mình. Nhưng nó cũng vượt qua cả ranh giới yêu thương mình: “Ta là đàn bà… Ta chỉ chờ ngày tan xương nát thịt ở đây, còn bên kia phải chết”. Nhưng sau khi tôi giải quyết nó cho anh ta, sự cảnh giác của tôi tăng lên và tôi đột nhiên đuổi theo anh ta. Khát vọng sống sót dường như bùng nổ trong tôi, kết hợp với nỗi sợ hãi và lo lắng cho bản thân. Tôi như tìm lại được con người thật của mình, một con người tràn đầy nghị lực và khao khát thay đổi số phận.
Phải nói nhà văn có hiểu biết sâu sắc về cuộc sống của người dân vùng Tây Bắc Trung Quốc, có sự đồng cảm sâu sắc với những người phụ nữ nơi đây nên nhà văn mới khám phá được vẻ đẹp nơi đây. Vẻ đẹp nằm trong sâu thẳm tâm hồn người phụ nữ bất hạnh.
Với giọng văn hóm hỉnh, nhà văn đã thay mặt toàn dân tố cáo sự áp bức, bóc lột, chà đạp lên quyền sống cơ bản của các thế lực phong kiến. Cũng qua vai diễn này, Dư Hoài hát ca ngợi khát vọng sống mãnh liệt, khát vọng tự do, hạnh phúc của người dân nghèo, đồng thời nói lên truyền thống đoàn kết, tương trợ, tình hữu nghị giai cấp của nhân dân Việt Nam. .
9. Phân tích tính cách tôi trong vợ chồng phú – Ví dụ 8
Đỗ Hoài là một trong những nhà văn tiêu biểu của nền văn học Việt Nam. Ông đã viết về nhiều chủ đề, và đã chứng tỏ mình là một bậc thầy trong việc mô tả phong tục và thói quen sinh hoạt của người dân trong các lĩnh vực khác nhau. Đằng sau những phong tục ấy, ta còn thấy được số phận, tâm hồn và tính cách của mỗi người Việt Nam. Ah Fu’s Couple có thể được coi là một trong những tác phẩm hay nhất của ông. Đằng sau những trang văn tùy bút là cuộc đời đầy bất hạnh, đau khổ của em nhưng đồng thời ở em cũng có một sức sống tiềm tàng mãnh liệt.
Tôi là nhân vật trung tâm của tác phẩm nên sự xuất hiện của nhân vật được chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Mở đầu công việc là cách tôi lặp đi lặp lại công việc, luôn với vẻ mặt buồn bã. Chi tiết này hé mở cho ta thấy cả một thế giới nội tâm đầy đau đớn và bất hạnh. Rồi ngòi bút của tôi ngược về quá khứ, cho độc giả nhìn thấy tôi – một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và tài năng. Nhiều chàng trai đã nhảy theo tiếng sáo của tôi. Không chỉ vậy, tôi là một cô gái yêu công việc, yêu tự do, nhất định muốn đi làm trả nợ chứ không chịu làm con dâu để trừ nợ. Cuộc đời em đầy những phẩm chất cao đẹp của hạnh phúc và niềm vui, nhưng vì bị các thế lực thần quyền chà đạp, chèn ép nên cuộc đời em vô cùng bất hạnh và đáng thương.
Tôi là hiện thân của nỗi khổ bất hạnh của người phụ nữ miền núi. Cô ấy làm việc không ngừng nghỉ, hơn cả trâu nhà. Công việc trở thành nỗi ám ảnh khiến tôi không thể nghĩ được gì, và tôi bị bóc lột nặng nề về thể chất. Không chỉ vậy, cô còn bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhìn ra ngoài chỉ thấy một vầng trăng tròn trắng xóa, không biết là sương hay là nắng. . Không những thế cô ấy còn bị bóc lột tinh thần, cô ấy lấy quan chức nhưng không bao giờ lấy tôi vì cô ấy đã lấy người khác và sẽ trói tôi không thương tiếc. Ngoài ra, tôi còn bị áp bức bởi thần quyền, một thế lực vô hình dường như có sự áp bức khủng khiếp. Khi tôi bị quỷ hiến tế, tôi tin rằng cả đời mình sẽ không thể thoát khỏi nơi này, vì vậy tôi đã lang thang những ngày này và chờ đợi cho đến khi chết. Từ cường quyền sang thần quyền, sự áp bức nặng nề về thể xác và tinh thần đã biến tôi từ một cô gái mạnh mẽ thành một cô gái nghèo khổ. Đây là bản cáo trạng mạnh mẽ nhất đối với bọn thống trị phong kiến lúc bấy giờ.
Nhưng phải chăng tôi đã hoàn toàn mất đi sức đề kháng, niềm tin và hy vọng vào cuộc sống? Trên thực tế, với chất xúc tác phù hợp, vào đúng thời điểm, niềm tin này có thể bùng cháy mạnh mẽ và biến thành hành động. Sâu thẳm trong lòng còn có khát vọng sinh tồn, được biểu hiện trong đêm tình xuân và đêm đông giải cứu.
Sức sống tiềm ẩn của tôi lần đầu tiên xuất hiện trong đêm tình yêu. Mùa xuân là mùa cây cối đâm chồi nảy lộc, mùa tình yêu ươm mầm sự sống. Nắm bắt thời điểm có ý nghĩa hoàn hảo. Những màu sắc tươi sáng, đẹp đẽ, những âm thanh vui tươi, sôi nổi của lũ trẻ dưới sân đã khiến tâm hồn tôi vô cùng xúc động. Tất cả những yếu tố này đã có ảnh hưởng tích cực đến tâm hồn tôi. Nhưng trên hết là tác dụng của rượu và tiếng sáo. Không có gì đáng ngạc nhiên khi tôi tự uống rượu, bởi vì vào ngày đầu năm mới, tôi cũng uống rượu như bao người khác. Nhưng cách tôi uống rất khác thường, tôi uống cạn một hơi, như uống cạn nỗi uất hận trong lòng. Đồng thời, chất men sẽ là chất xúc tác mạnh mẽ khiến tôi nổi loạn, phủ nhận thực tại và theo đuổi quá khứ. Quan trọng nhất, tiếng sáo từ xa đến gần gợi cho tôi nhớ về sự tự do và hạnh phúc mà tôi đã từng có.
Xem Thêm: Top 6 Bài soạn “Tìm hiểu yếu tố biểu cảm trong văn nghị luận” lớp 8
Bằng men và tiếng sáo, tôi phủ nhận hiện thực, quay về quá khứ, tôi phai mờ, nhớ về quá khứ, quá khứ tốt đẹp. Mặc dù vậy, tôi cũng đi vào phòng như những người khác và không ra ngoài. Nhưng ngay lúc đó, tiếng sáo xuất hiện đầy ý nghĩa, thôi thúc tôi mạnh mẽ chối bỏ thực tại và từ bỏ cuộc sống hiện tại. Tôi lấy nó ra, lấy một miếng mỡ và thắp đèn cho nó sáng lên. Hành động thắp đèn của em cũng thể hiện em thắp lên ước mơ, hi vọng của mình trong cuộc sống. Tôi muốn ra ngoài, muốn ra ngoài như bao người khác, tôi túm váy định đi thì chợt khựng lại. Anh trói chặt tôi vào cột. Nhưng mặc dù thân xác bị trói buộc, nhưng linh hồn của cô ấy lại bay bổng đến một nơi khác, nơi mà cô ấy đã sống một cuộc sống hạnh phúc và tự do trong quá khứ.
Diễn biến tâm lý phức tạp nhưng hợp lý, tôi nổi loạn lần đầu tiên, sau nhiều năm bị quản thúc và giam cầm, tôi tưởng mình đã hết hy vọng sống. Tuy không thoát được khỏi nhà nhưng cũng lý giải được phần nào sức sống tiềm tàng trong tôi, đến đúng lúc sẽ bùng phát dữ dội.
Đêm xuân ái còn không cứu được mình, thì đêm đông cứu được phu nhân, có sự giúp đỡ, tác động của người khác, chẳng những cứu được người, mà còn cứu được chính mình. .Ông đã diễn tả quá trình tâm lý phức tạp đó một cách hết sức tài tình và điêu luyện bằng một ngòi bút vô cùng tinh tế.
Kể từ sau thất bại trong cuộc nổi dậy lần trước, tôi đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, vì vậy nhìn người đàn ông bị trói, tôi không có phản ứng gì. Tôi đốt củi để giữ ấm mỗi đêm, và một lần tôi nhìn thấy những giọt nước mắt xám đục chảy dài trên má cô ấy. Những giọt nước mắt đó đã tác động rất mạnh đến tinh thần của tôi. Nó làm tôi xúc động và giúp tôi nhớ lại những đêm tôi bị đánh đập và chỉ biết khóc như thế từ trong quên lãng. Cô bắt đầu đồng cảm với những người xung quanh: “Trời ơi! Anh ta ép người ta chết, anh ta ép chết mình, anh ta trói người phụ nữ ở trong nhà này mấy ngày trước.” Cùng lúc đó, tôi đến. ra khỏi sự mơ hồ và nhận rõ Đối với kẻ thù của mình: “Chúng thật độc ác”. Đây là bước đầu tiên khơi dậy ý thức phản kháng trong tôi.
Tôi nhớ lại hoàn cảnh của mình, so sánh hoàn cảnh của mình với chính quyền, “Tôi là thân xác đàn bà, nó bắt tôi về ngôi nhà ma của nó, vì vậy tôi chỉ ở đây để chờ ngày tôi được rút xương. .Tại sao bên kia lại chết?” Đồng thời, bằng bản lĩnh và sức mạnh của mình, tôi đã cầm dao cắt dây trói cho chính quyền. Các pha hành động nhanh, cháy nổ rất hợp lý và thể hiện được tình yêu thương giữa con người với nhau. Sau cuộc nổi loạn đầu tiên đã cứu được chính phủ, tôi bắt đầu cuộc nổi loạn thứ hai—và sau đó là để tự cứu mình. Tôi không chỉ cắt đứt những sợi dây hữu hình trói buộc một đứa con trai khỏe mạnh khỏi cảnh nô lệ, mà tôi còn cắt đứt những sợi dây vô tận trong tâm trí và tinh thần nô lệ của nó đã trói buộc tôi từ lâu. Nếu Đêm tình yêu khơi dậy khát vọng hạnh phúc, yêu thương thì Đêm đông cứu Apu thắp lên khát vọng tự do của những con người tưởng như đã hoàn toàn bị nô lệ.
Tôi sử dụng nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật chính để miêu tả chân thực, rõ nét diễn biến tâm lý, các cung bậc tình cảm của bản thân trong các quá trình tâm lý khác nhau. Tác phẩm còn soi sáng tinh thần nhân văn sâu sắc của Dư Hoài, đồng cảm với số phận bất hạnh của các nhân vật, nâng niu những khát vọng, ước mơ của họ. Đồng thời lên án, tố cáo sự chà đạp quyền sống, quyền hạnh phúc của con người đối với bọn phong kiến ở miền núi.
10. Phân tích nhân vật tôi trong đêm tình
Tô Hoài là nhà văn lớn có số lượng tác phẩm kỷ lục trong nền văn học Việt Nam hiện đại, tác phẩm của ông có xu hướng thể hiện hiện thực đời sống hàng ngày bằng lối viết giản dị, chặt chẽ, giàu thông tin. Thói quen. Truyện ngắn “Vợ chồng Phủ” in trong “Tuyển tập truyện Tây Bắc” là một tác phẩm tiêu biểu, sau hơn nửa thế kỷ vẫn được nhiều thế hệ bạn đọc say mê. Tác phẩm xoay quanh cuộc đời của nhân vật tôi, đặc biệt là miêu tả những gì diễn ra trong lòng cô ở các thời kỳ, đêm tình mùa xuân là cảnh có tác động lớn đến diễn biến tâm lý, ứng xử của người con gái vùng này. ngọn núi.
Sao bao nhiêu năm làm con rùa trong xó xỉnh, chấp nhận cuộc sống không bằng trâu ngựa, đêm Tình Xuân sao bỗng bừng bừng sức sống? Có phải hơi thở của mùa xuân ùa về bất chợt với lễ hội mùa xuân, áo xống rực rỡ và trò chơi? Không phải sắc xuân, cũng không phải hơi thở xuân, mà là tiếng sáo quen thuộc. Tiếng sáo cầu hôn quen thuộc với mọi người, bước vào cuộc đời Hồng Dịch, anh dùng tiếng sáo để nói lời yêu thương, bày tỏ lòng mình. Nghe Dizi, hồi tưởng về quá khứ, Dizi đưa tôi đi xem trò chơi, hình ảnh Dizi rất quan trọng và đã được nhắc đi nhắc lại hơn chục lần trong tác phẩm. Tiếng sáo tuy mộc mạc, giản dị nhưng lại làm rung động lòng người, bởi nó tượng trưng cho tình yêu trai gái. Tiếng sáo khơi dậy trong lòng cô gái tưởng chừng hồn mình đã chết sống lại quá khứ tươi đẹp, những tháng ngày vùng vẫy tự tại trong tự do và tình yêu. Chính tiếng sáo đã tác động mạnh mẽ đến sức sống tiềm tàng của tôi. Bên cạnh tiếng sáo, rượu cũng là một yếu tố khiến tôi thay đổi. Tôi uống hết bát này đến bát khác như một kẻ say, uống để quên đi những tủi nhục của hiện tại, quên đi tương lai bấp bênh và vô vọng. Hành động uống rượu ấy thể hiện nỗi bất bình, đau thương trong lòng cô gái, đồng thời cũng tiếp thêm cho cô sức mạnh để vực dậy sức sống.
Giữa những chất xúc tác bên ngoài và bản chất mạnh mẽ, sôi nổi đó, tôi khơi lại cảm xúc của mình trong Đêm tình nhân đêm xuân. Nghe tiếng sáo, ông liền thành tâm và tỉnh ngộ trở lại. Những cảm xúc dịu dàng đó làm tôi nhớ lại quá khứ—một quá khứ tuyệt vời mà tôi không bao giờ dám hy vọng được tái sinh. Ngày ấy, ta thổi sáo cũng như lá, vô số hồng nhan si mê bởi tài hoa và sắc đẹp của nàng, nàng ngày đêm cùng ta thổi sáo. Từ những kỉ niệm đẹp ấy lòng mình bồi hồi trở lại, chị nhận ra mình vẫn còn trẻ. Thật kỳ lạ khi mọi người không biết tình trạng của họ và rồi một ngày nhận ra rằng họ còn trẻ. Cũng như ngày xưa, không biết mình còn sống hay tồn tại như một xác chết, đêm nay, chợt tỉnh giấc, thấy mình còn trẻ, mình còn sống, mình phải làm gì. chứng minh bất cứ điều gì. Khi cô ấy sống lại cảm giác này, điều đầu tiên cô ấy muốn làm là đi chơi. Đã nhiều năm rồi, từ khi gả vào phủ Tổng đốc, trở thành phu nhân của một thứ sử, tôi chưa từng du xuân, mặc dù những người đàn bà có chồng khác vẫn đi chơi. Tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn sống trong căn phòng đóng kín chỉ có ô cửa sổ nhỏ, ngày nào cũng nhìn ra ngoài, không biết trời sáng hay tối. Cô bắt đầu chuẩn bị, lấy chiếc váy hoa, bôi dầu đèn để soi sáng căn phòng tối, rồi buộc tóc. Đây là những hành động phản kháng mà tôi sẽ xem xét, và cô ấy đã bắt đầu phản ứng với cuộc sống và lấy lại cảm xúc của mình. Nhưng ngọn lửa sinh khí vừa bùng cháy dữ dội thì vụt tắt, và kẻ độc ác đó không ai khác chính là viên quan ngự sử – con trai quan tổng đốc, cũng là chồng tôi. Anh ấy về nhà đột ngột và thật lạ khi thấy tôi chuẩn bị ra ngoài. Người đàn ông trói tôi lại, thậm chí còn tàn nhẫn hơn, anh ta quấn tóc tôi quanh cây sào để ngăn tôi cử động. Nhưng dù bị trói, hơi rượu vẫn hừng hực bốc lên người và chi phối suy nghĩ của chị. Nàng nghe tiếng sáo, tiếng sáo đang gọi bạn tình của người khác, mà hình như đang gọi lòng nàng, nàng bước đi trong vô thức, nàng muốn đi theo tiếng sáo tình yêu, đó là điều nàng nên tận hưởng cuộc đời. . Nhưng sợi dây cứa vào da thịt cô, và cơn đau thể xác đã đánh thức cô dậy. Cô buộc phải quay trở lại thực tế đau đớn rằng cô thua kém con ngựa của thống đốc. buồn quá.
Thời kỳ phục hưng của tôi là một quá trình hoàn chỉnh từ hồi tưởng về quá khứ đến phản đối việc muốn đi chơi và cuối cùng nhận ra điều gì đó quan trọng. Ta đã từng nghĩ mình là trâu, nhưng ngựa của thống đốc đã là trâu rồi, ngựa không có suy nghĩ, chỉ biết ăn và làm việc, giờ mới biết ở nhà trâu ngựa không bằng được, rượu mạnh rượu mạnh không bằng. không đủ để phát khởi hành động mạnh mẽ để giải thoát chính mình, nên sau đó, tôi quay trở lại cuộc sống cũ của mình.
Qua nghệ thuật miêu tả tâm lí và sử dụng ngôn ngữ dễ hiểu, tác phẩm như khắc họa hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ trước mắt người đọc. , nhưng vẫn tiềm tàng sức sống dồi dào, chỉ có thể tìm cơ hội để hồi sinh và bùng cháy.
11. Phân tích sức sống tiềm tàng của nhân vật tôi
Tô Hoài, một trong những nhà văn xuất sắc nhất của nền văn học Việt Nam. Trước cách mạng, văn của ông thiên về chuyện loài vật và cuộc sống của người nghèo. Sau cách mạng, tác phẩm của ông tiếp tục khai thác cuộc sống của con người, nhưng ông đi sâu vào quá trình thay đổi cuộc sống của họ, từ bóng tối ra ánh sáng. Nhân vật của tôi trong công việc chính phủ của vợ chồng tôi là điển hình của phong trào đó. Sự chuyển hóa từ đau khổ sang hạnh phúc cho thấy sức sống tiềm tàng, mạnh mẽ của nhân vật này.
Khi Đỗ Hoài cùng quân tiến vào giải phóng Tây Bắc, họ Phù ra đời, lâu ngày có cơ hội tiếp xúc, hiểu được số phận của người dân nơi đây, đó chính là chất xúc tác. Đã giúp anh ấy viết tác phẩm này, câu chuyện này cũng dựa trên cuộc sống của một cặp vợ chồng người Miêu, vì vậy câu chuyện là có thật.
Tôi là nhân vật trung tâm của tác phẩm, bắt đầu từ hình ảnh một cô gái chăm chỉ, làm việc với cô trở thành thói quen, làm việc gì cũng vô cảm, không ngừng nghỉ từ sáng đến tối. Rồi sau đó, tôi vẽ ngược thời gian và vẽ lại bức chân dung trước đây của mình. Tôi là một cô gái tài năng và yêu đời. Vì em xinh đẹp lại có tài thổi sáo nên nhiều chàng trai thổi sáo theo em. Không chỉ vậy, tôi còn là một cô gái yêu tự do và lao động. Kế thừa nợ nần của cha cả đời, có nguy cơ trở thành con dâu của chủ nợ, tôi liền xin cha đừng bán tôi, cô sẽ làm việc chăm chỉ và trả nợ từ từ. Tôi hoàn toàn kiềm chế các yếu tố của mình và tận hưởng một cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Nhưng sự thật thì ngược lại, cô bị cướp đi nhiều ân oán và bị lừa gạt làm con dâu. Tức là kể từ lúc đó, cuộc đời cô bước vào một khoảng thời gian là những chuỗi ngày đen tối và đau khổ. Tôi làm việc quần quật ngày đêm, bị bóc lột đến tận xương tủy, công việc chồng chất, cô không có thời gian nghỉ ngơi. Tưởng chừng như mất hết niềm tin vào cuộc sống khi bị bóc lột về thể xác và hành hạ về tinh thần. Nhưng không, bản chất là một cô gái tràn đầy năng lượng, và chỉ cần có chất xúc tác, niềm hy vọng ấy sẽ bùng cháy mạnh mẽ và được tái hiện trọn vẹn qua hai tiết mục Đêm tình mùa xuân và Đêm cứu phủ.
Chun Lian Ye là cuộc nổi loạn đầu tiên của tôi. Có nhiều yếu tố khác nhau tác động đến tâm lý của cô ấy đã dẫn cô ấy đến cuộc nổi loạn đầu tiên này. Đầu tiên là không khí mùa xuân rực rỡ và tươi vui, với những chiếc váy mèo rực rỡ trải dài trên sườn đồi, và tiếng trẻ em nô đùa trong sân. Mùa xuân gắn liền với cuộc sống, tình yêu và hơi thở của mùa xuân đã phần nào tác động đến tâm lý của em. Nhưng không khí xuân thôi chưa đủ, chất xúc tác tiếp theo chính là men rượu. Tôi cũng uống như mọi người, nhưng không phải để mừng Tết đến mà uống từng bát một, như để quên đi những cay đắng, mệt mỏi, những đau khổ về thể xác lẫn tinh thần mà tôi phải chịu đựng. .Rượu là chất xúc tác mạnh mẽ khiến tôi nổi loạn, chối bỏ thực tại, quay về quá khứ. Nhưng trên hết đó là ảnh hưởng của tiếng sáo. Tiếng sáo dần hiện ra, tiếng sáo vọng ra từ đỉnh núi, tiếng sáo gọi bạn về bản, tiếng nói được chuyển hóa thành quá trình gọi nội tâm. Trong đêm tình mùa xuân, tiếng sáo chính là yếu tố quan trọng nhất thắp lên trong em sức sống và khát vọng hạnh phúc.
Nghe tiếng sáo thì phủ nhận hiện thực và nhớ lại quá khứ tươi đẹp. Nhưng thực tế phũ phàng của cuộc sống đã níu lấy tôi như một sợi dây vô hình, khiến tôi đột ngột trở về phòng, dường như lần này cô ấy chưa sẵn sàng để thoát ra. Chỉ khi bạn đưa tay nhìn thấy lỗ vuông trên cửa sổ, sau đó nhìn ra ngoài, bạn chỉ thấy một vầng trăng trắng mờ nhạt, và bạn không biết đó là sương hay nắng, bạn mới có thể thực sự loại bỏ chấp trước vào thực tế. Cô ấy cảm thấy như trái tim mình đang rộng mở trở lại, và cô ấy muốn ra ngoài và kết nối với mọi người. Đồng thời, cô cũng hy vọng nếu bây giờ có một nắm lá thì cô sẽ ăn cho đến chết chứ không thể tiếp tục cuộc sống này. Nhưng lúc này, tiếng sáo lại xuất hiện đầy ẩn ý, tiếng sáo đã biến sự phản kháng của tôi thành hành động: nàng muốn ra ngoài, thắp ngọn đèn dầu, thu dọn quần áo chuẩn bị ra ngoài. . Tất cả những hành động này cho thấy một mong muốn mạnh mẽ để tồn tại. Tuy nhiên, tất cả đã bị chặn lại bởi sự tàn ác của một nhà sử học đã trói tôi vào cột. Nhưng cô ấy chỉ trói được thể xác mà không trói được linh hồn tôi, linh hồn cô ấy đã thành công thoát khỏi hiện thực.
Sau cuộc nổi loạn đêm tình mùa xuân bất thành, tôi tiếp tục rơi vào trạng thái tê liệt và tiếp tục sống cuộc đời “co ro một góc”. Nhưng với sự xuất hiện của Apu, Apu bị trói và chờ chết đã đánh thức tình yêu và khát khao sống trong trái tim tôi. Hàng đêm em vẫn tay trong tay bên bếp lửa, chị mặc kệ nhưng đêm ấy là một đêm rất khác, chị thấy những giọt nước mắt lăn dài trên hốc mắt sâu thẳm. Những giọt nước mắt đó đã ảnh hưởng đến cô ấy rất nhiều đến nỗi tôi nhớ, tôi đã từng bị trói và khóc như thế và không ai để ý. Giọt nước mắt ấy cũng khơi dậy trong cô sự thương cảm, ngậm ngùi “Trời ơi, mình đang giết người đấy” “Người đó chết có ích gì”. Cùng một nỗi xót xa và tức giận, tôi nhận ra sự hiểm độc của gia đình thống đốc. Tôi được giải phóng khỏi nhận thức mơ hồ về kẻ thù và đây là bước đầu hình thành trong tôi ý thức quật khởi, vùng lên đấu tranh chống cái ác.
Bao dung, vị tha, tự thấy mình “thiếp là nữ, lại phải báo hiếu nhà người, chỉ biết ở đây chờ ngày bị truất phế”, nên quý nhân đã đưa tôi đến đây quyết định Cuối cùng, tôi lấy một con dao và mở chiếc rìu ra. Hành động diễn ra nhanh chóng, nhưng rất logic và hợp lý, bởi đó là hành động của tình yêu thương, sẵn sàng hy sinh vì người khác. Sau khi cứu một chính phủ, tôi đã rất tinh tế khi mô tả việc tôi đã bị bỏ lại trong bóng tối như thế nào bởi những gì tôi vừa làm. Sau cuộc nổi loạn này, cô ấy tiếp tục tự cứu mình bằng cuộc nổi loạn thứ hai: “Che tôi” “Tôi sẽ chết ở đây” Bằng sự dũng cảm và chủ động, tôi đã tự cứu mình. Tiếng gọi phủ của tôi không chỉ là giao tiếp, mà còn là tiếng gọi tự do, tiếng gọi hạnh phúc. Hai con người khốn khổ ấy cùng nhau trốn chạy để xây dựng cuộc sống mới, cuộc sống tự do hạnh phúc.
Hành động bất ngờ và bạo lực cho thấy tôi đã cắt bỏ xiềng xích hữu hình đang giam cầm chính quyền, cứu đồng bào của mình và cắt đứt sợi dây thần quyền vô hình, giải phóng người khác khỏi chính họ. Nếu Đêm tình yêu mùa xuân gắn với niềm khao khát hạnh phúc thì Đêm đông cứu Apu gắn với niềm khao khát tự do – một con người tưởng như đã hoàn toàn bị nô lệ.
Việc miêu tả diễn biến tâm lí nhân vật bằng ngòi bút tinh tế đã cho tôi nắm vững nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật vĩ đại. Đồng thời, hai sự trỗi dậy ấy cũng thể hiện sức sống tiềm ẩn trong tính cách tôi. Qua đó cho thấy một nét mới trong chủ nghĩa nhân đạo của Dư Hoài, ông đã phát hiện và đánh giá cao vẻ đẹp tiềm ẩn, vẻ đẹp nghị lực vươn lên của những con người đau khổ. Đồng thời cũng thể hiện niềm tin, sự lạc quan vào tương lai tươi sáng của những con người bất hạnh.
12. Phân tích nhân vật tôi trong một đêm đông
Đọc tác phẩm của vợ chồng nhà văn Đỗ Hoài Ái, người đọc có thể rất đồng cảm với số phận của chị, và hoàn toàn có thể hiểu tại sao tôi lại từ bỏ, chấp nhận số phận, chấp nhận số phận bất ngờ này, hạnh phúc của mình. Vì vậy, sức sống của tôi vẫn tồn tại và vẫn cháy bỏng khiến người đọc khâm phục, khâm phục.
Tôi là một cô gái khao khát cuộc sống, tự do và lòng tự trọng. Chính vì khao khát được sống tự do này mà tôi đã cầu hôn cha mình rồi hái lá tự tử. Thật không may, mặc dù có lòng tự trọng và quyết tâm, nhưng cô ấy cũng rất ngoan ngoãn và yêu thương. Vì thương cha mà từ bỏ cái chết, cũng vì thương cha mà chấp nhận cuộc sống nô lệ trong gia đình. Cũng có lúc lòng ham sống bùng cháy dữ dội trong lòng, đó là vào một đêm xuân, nghe tiếng sáo gọi bạn, khi uống chén rượu nồng, khi nghĩ về tuổi trẻ đẹp đẽ và tự do của mình. Sau những ngày sống trong xó xỉnh như một con rùa, lần đầu tiên trong tôi cảm thấy khao khát được sống mãnh liệt. Nhưng cuối cùng dục vọng đó vẫn bị lợi dụng và dập tắt, đồng thời hắn cũng hành hạ tôi, nếu không có chị dâu giải quyết cho tôi có lẽ tôi đã chết như thế này rồi.
Mong muốn sống sót của tôi đã bị dập tắt, tôi nghĩ rằng mình sẽ trở nên hoàn toàn im lặng, mãi mãi bị hiểu lầm và chết như thế này, và trở thành một bóng ma trong Dinh thự Đô Đô. Cho đến những đêm đông lạnh giá. Mỗi sáng thức dậy, ngồi bên đống lửa, mở mắt ra đã thấy một người đàn ông bị trói đứng đó. Tâm đã chết, tính mạng của mình cũng không màng, sao có thể nhúng tay vào chuyện của người khác. Linh hồn tôi sớm bị diệt vong, trong nhà của thống đốc. Nhưng khi tôi nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt cô ấy, tôi nghĩ tại sao đối phương phải chết, rồi tôi nghĩ rằng mình là con dâu của quỷ, tôi phải chết ở đây. Nhưng chính phủ vô tội. Tôi nhớ những lúc tôi bị trói và đứng đó với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt mà không thể lau được. Bản thân tôi: A Phúc và tôi là những người vô tội, họ không làm gì sai cả, họ đã làm việc chăm chỉ cho tổng đốc suốt thời niên thiếu. Nhưng tôi vẫn không thể sống là chính mình, tôi bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng tôi nghĩ rằng chính phủ là không công bằng. Tôi hiểu tình trạng của chính phủ, những bất công và đau khổ của nó hơn bất kỳ ai. Tôi nhìn thấy mình trong anh ấy, và mong muốn được cứu anh ấy cứ tiếp tục. Đối với tôi, có lẽ hành động cứu rỗi này giống như việc gửi tự do và khát vọng sống của tôi vào một cung điện và để cho người đó lấy đi khát vọng sống và khát vọng tự do của tôi.
Hành vi hiện tại của tôi là hành vi bộc phát và xuất phát từ trái tim, tôi nghĩ mình đã quyết định từ lâu. Đối với tôi, việc cắt dây để cứu sống cô ấy là một quyết định trong tích tắc, nhưng đó cũng là một hành động và suy nghĩ sâu thẳm trong tâm hồn tôi, một mục tiêu mà tôi vẫn theo đuổi. Ta đã nhìn thấy vận mệnh của mình qua cung điện, ta đã giải phóng cung điện, và ta đã đặt ước mơ và hy vọng của mình vào cuộc trốn thoát của ngươi. Sau đó tôi thấy có người đứng dậy chạy tiếp tục đuổi theo, lúc này tôi mới chợt hiểu mình ở lại đây thì chết, chạy thì cũng chết, nhưng chí ít là như thế này. Đã cho tôi một cơ hội sống, vì vậy tôi đuổi theo nó. Câu nói của em: “À, thả tôi ra, tôi chết ở đây” thể hiện lòng yêu đời và khát vọng sinh tồn mãnh liệt của em. Suy cho cùng, khát vọng sống, khát vọng tự do trong tôi vẫn cháy bỏng, cháy bỏng đến mức cứu được không chỉ một mạng mà hai mạng, cho mình và cả một gia đình. Một cơ hội để bắt đầu một cuộc sống mới.
Thao tác này, cuối cùng tôi đã thành công. Thành công đó là bởi trong tâm hồn tôi, sức sống vẫn cháy bỏng, chỉ cần một phương tiện, một chất xúc tác là bùng nổ. Hành động của tôi vừa có lý vừa có tình, có vẻ bột phát, bốc đồng nhưng lại sâu sắc, súc tích. Nhờ đó, giá trị nhân đạo của tác phẩm này được đẩy lên một tầm cao mới, nhân văn hơn.
13. Đêm tình mùa xuân hiểu tính em
Tham khảo tại đây:
Top 2 đánh giá Đêm tình mùa xuân của tôi siêu hay
14. Phân tích ngắn gọn tính cách của tôi
to Hoài là một nhà văn Việt Nam có lối viết gần gũi với cuộc sống. Truyện ngắn “Vợ chồng A Phủ” in ở “Tây Bắc” là một truyện mang đậm giá trị nhân văn, khẳng định sức sống phi thường của con người khi bị áp bức, bóc lột. Đặc biệt là Đỗ Hoài Ái, người đã định hình thành công nỗi ám ảnh của tôi với độc giả.
Đỗ Hoài đưa người đọc vào câu chuyện bằng một lời giới thiệu nhẹ nhàng mà ý nghĩa: “Mọi người từ xa đến có dịp vào phủ Đô Đô, thường thấy một cô gái ngồi bên tảng đá quay sợi gai. Bên cạnh. Lúc nào cũng quay, chặt ngựa, dệt vải, chẻ củi, gánh suối, lúc nào cô cũng cúi đầu buồn bã, tôi rất tài tình trong việc miêu tả hình ảnh của mình qua những cử chỉ, nét mặt ấy. .
Một cô gái bị dày vò tinh thần nhưng dường như bên trong lại nhen nhóm một sức mạnh và nghị lực phi thường.
Tôi là một cô gái xinh đẹp và nghịch ngợm, được nhiều chàng trai trong làng theo đuổi. Những tưởng cuộc sống của cô sẽ hạnh phúc và vui vẻ nhưng vì những món nợ mà mẹ cô và trưởng công tố phải gánh chịu mà cuộc sống của cô rơi vào bế tắc và tuyệt vọng như hiện tại. Tôi thương cha, chạnh lòng trước thân phận khốn khổ mà phải về làm vợ thống lý một cách âm thầm trong tủi nhục, đau đớn.
Tô Hoài Ái, tôi tả lại cuộc sống của mình trong phủ Tổng đốc sau khi chết, cuộc sống gian khổ không khác gì thân trâu bò. Mình là con dâu mà bị coi như nô lệ, thân trâu ngựa mấy khi được nghỉ ngơi.” Trâu ngựa có lúc làm việc, đêm đứng gãi chân nhai cỏ gặm cỏ. Con gái ở nhà ngày đêm bận bịu với công việc “Sự hành hạ về thể xác lẫn tinh thần khiến tôi ngày càng bế tắc, vô vọng.
Với óc quan sát tinh tế và nhạy bén, tôi đã miêu tả một trạng thái hoang mang, một con người im lặng, giống như “con rùa ở góc cửa, và ngôi nhà chỉ có một lỗ nhỏ bằng lòng bàn tay”. Căn phòng đó như địa ngục trần gian, giam cầm cuộc đời tôi, và để cuộc đời của một cô gái trẻ được chôn vùi tại đây. Hệ thống lý pa tra là hiện thân của một xã hội phong kiến với nhiều hủ tục hà khắc đẩy con người đến cái chết không thương tiếc. Những người nông dân thấp cổ bé họng không biết kêu ca cùng ai chỉ biết chấp nhận và chịu đựng.
Đã có lúc tôi muốn tìm đến cái chết cho nhẹ lòng, nhưng nhớ cảnh cha già thương con, tôi đành chấp nhận thực tế cuộc sống. Khát vọng sinh tồn và tình yêu trong cơ thể dường như đã biến mất. Tôi chấp nhận sự sống, chấp nhận sự tồn tại của cái chết. Trong cơ thể tôi vẫn còn một sức sống rất mạnh mẽ, và khi đến thời điểm thích hợp, sức sống đó sẽ bộc phát.
to hoai đã vẽ nên một bức tranh mùa xuân với hoa hồng thật đẹp cũng làm người đọc xúc động. Nó dường như là đòn bẩy khơi dậy niềm tin và nghị lực trong cuộc sống của bạn. Tôi ngấm ngầm uống, trong cơn say, tôi hiểu mình muốn gì “Em còn trẻ. Em muốn rong chơi. Bao nhiêu người đã có gia đình vẫn đi chơi trong kỳ nghỉ Tết. Ngoài ra, Axi và tôi, những người không có trái tim, vẫn ở bên nhau.” Lúc ấy tôi mới nhận ra nỗi nhớ cháy bỏng bên trong, tiếng sáo bên ngoài là một trong những động lực đưa tôi về những kỷ niệm đẹp một thời.
Nhưng chính hành vi của tôi đã cho anh ta biết nên anh ta đã trói tôi vào một cái cột và bỏ đi. Người tôi còn phảng phất mùi rượu, và ký ức về cô ấy lại ùa về dữ dội. Vậy mà hiện thực lại kéo tôi trở lại với những gì tôi đang phải đối mặt: đau đớn tủi nhục, nhức nhối thân thể.
Tuy nhiên, có thể nói cảnh tôi mở quan phủ là một cảnh diễn tả tâm trạng và mong muốn của tôi rất rõ ràng và chân thực. Tôi đã chiến đấu và chiến đấu và chiến đấu vì hạnh phúc của chính mình. Những giọt nước mắt của em đêm ấy đã đánh thức tình cảm của tôi, ngọn lửa trong lòng tôi: “Đêm đó, tôi đã khóc, một chuỗi nước mắt trong veo chảy dài trên đôi gò má sạm đen của tôi”. Giọt nước mắt đó đã thay đổi phần còn lại của cuộc đời tôi.
Chi tiết về việc tôi làm sáng tỏ vị lãnh chúa và quyết định chạy trốn cùng ngài của tôi là một sự bùng nổ tinh thần. Nỗi uất ức bấy lâu trong lòng tôi được phá vỡ và giải tỏa. Tôi có thể chọn con đường của riêng mình và tự mình đấu tranh, và tôi không thể chịu đựng sự tra tấn và đàn áp mãi mãi. Đây là một bước đột phá trong tính cách của tôi. Đây cũng là thành công trong vai diễn nhân vật này của tôi.
“Vợ chồng chính phủ” của Đỗ Hoài Ái là một tác phẩm có giá trị nhân văn sâu sắc. Trong đó, hình tượng nhân vật tôi để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng độc giả.
Vui lòng tham khảo thêm phần tài liệu của hoatieu.vn để biết thêm thông tin hữu ích.
Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục