Trong bài viết ngắn này, chúng tôi chỉ đề cập đến Trung tướng tri thức (Những bài thơ và bài thơ, tập 2, NXB Khoa học xã hội Hà Nội, 1988, trang 282 – 283; bản dịch của Huệ Chi.
“Tâm diệt là sinh tử, tâm diệt là sinh tử. Sinh tử không có tự tính, huyễn thân này cũng sẽ biến mất. Tất cả phiền não, bồ tát đều ẩn tàng, địa ngục và trời cũng tự khô Chảo dầu, bếp lửa bỗng nguội lạnh, gươm Rừng núi gươm chợt sụp đổ Shravaka tọa thiền, ta không ngồi Bồ tát giảng Pháp, ta nói thật. Sinh ra hoài nghi (giả dối), sinh ra hoài nghi và chết đi. Bốn thế giới của tánh không (thân thể) có thể phát sinh từ hư không Đừng chạy vào giữa ảo ảnh như một con nai khát nước Chạy loanh quanh, không bao giờ dừng lại Pháp thân không đi và không đến, bản chất của bạn cũng không. trái cũng không phải, về đến nhà thì đừng hỏi đường nữa Hẹn gặp lại Mặt trăng đi rồi sao không tìm được ngón tay Kẻ ngu gầy sợ sống chết, trong khi người khôn thấy ý kiến khác nhau và coi sự sống và cái chết là lẽ thường.
Bạn Đang Xem: Tinh thần vô úy và sức mạnh tâm thức
Xem Thêm : Lô rơi là gì và kinh nghiệm đánh lô rơi chính xác nhất hiện nay
Ý thơ rất rõ ràng: Với trí tuệ chân thật của Phật pháp, một người quán sát sinh tử, khổ nhẹ tựa lông hồng, sinh tâm “vô úy”. Tâm thức “không sợ hãi” bùng lên cùng với năng lượng tâm lý tạo nên sức mạnh phi thường của trí óc. Tâm lý này là do Lý và Trần gây ra, và dẫn đến kết quả lịch sử: Đường Tống và Bình Kiến, ba lần tiêu diệt quân đội Mông Cổ. Có lẽ lực lượng này đã đi vào tiềm năng của dân tộc và được hồi sinh trong nhiều cuộc chiến đấu chống giặc ngoại xâm của quân và dân ta. Trí tuệ và đức tính “không sợ hãi” ấy cần được lịch sử soi sáng và nuôi dưỡng.
Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Kinh Nghiệm