Văn mẫu lớp 9: Cảm nhận truyện Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng 3 Dàn ý & 17 bài văn mẫu lớp 9 hay nhất

Văn mẫu lớp 9: Cảm nhận truyện Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng 3 Dàn ý & 17 bài văn mẫu lớp 9 hay nhất

Suy nghĩ của em về truyện ngắn chiếc lược ngà

Truyện ngắn Chiếc lược ngà của Nuan Quang Seng tái hiện chân thực tình cha con, mặc dù họ bị chia cắt bởi chiến tranh khốc liệt. 17 bài học cảm giác của Ivory Comb sẽ giúp bạn cảm nhận sâu sắc hơn.

Bạn Đang Xem: Văn mẫu lớp 9: Cảm nhận truyện Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng 3 Dàn ý & 17 bài văn mẫu lớp 9 hay nhất

Nó cũng gợi cho người đọc những đau thương, mất mát mà chiến tranh đã mang lại cho bao người, bao gia đình. Vì vậy, mời các bạn cùng theo dõi bài viết dưới đây để chuẩn bị sẵn sàng kiến ​​thức ngữ văn lớp 9 và ôn thi vào lớp 10 hiệu quả.

Dàn ý cảm nhận về truyện chiếc lược ngà

Đề cương 1

I. Giới thiệu:

  • Giới thiệu sơ lược về tác giả Nguyễn Quang Sinh và phong cách viết của ông.
  • Vài nét về vị trí và nội dung của chiếc lược ngà.
  • Hai. Văn bản:

    A. Tiêu đề:

    • Đây là giấc mơ của trẻ thơ, đồng thời nó cũng tượng trưng cho tình cha con sâu nặng từ khi sinh ra cho đến khi mất đi.
    • Đó là kỷ vật cuối cùng mà người ông thứ sáu để lại cho con cháu, đồng thời nó cũng khắc ghi những đau thương, mất mát, đau thương, chia ly mà chiến tranh để lại cho mỗi gia đình.
    • Nhân vật em bé:

      * Trước khi đón bố:

      • Từ chối, khước từ mọi tình cảm, sự quan tâm của anh dành cho cô (điền bằng chứng).
      • Lý do: Vì trên mặt anh có vết sẹo dữ dằn, không giống người cha trong bức ảnh mà anh luôn nâng niu, mong mỏi.
      • =>Phim tái hiện những nghịch cảnh đau thương mà chiến tranh mang lại cho mọi người, không chỉ là những gian khổ của người lính nơi chiến trường mà còn là nỗi đau, nỗi khổ của những người ở hậu phương.

        =>Đồng thời cũng thể hiện tính cách rất riêng của bé Thu, ngây thơ, bướng bỉnh, cá tính và vô cùng yêu thương bố, đặc biệt cách bé Thu từ chối tình yêu của bố cũng là cách bé bày tỏ tình yêu thương của bố dành cho con. tình cảm chân thành mà sâu sắc.

        *Sau khi nhận cha:

        • Ôm hôn cha dịu dàng, tiếng gọi cha như xé toạc cả không gian, xé nát lòng người, nói lên nỗi niềm da diết, nặng trĩu mà cô gái nhỏ giấu kín bấy lâu nay.
        • Tôi muốn anh ấy ở nhà. Cô không chỉ dừng lại ở tình yêu vô bờ bến dành cho anh mà còn có một nỗi sợ hãi vô hình rằng có thể cô linh cảm rằng một khi anh ra đi, cô sẽ không bao giờ muốn quay lại. Buông anh ra đi, dù chỉ trong chốc lát, anh chỉ muốn em ở nhà với anh, 8 năm xa cách khiến anh nhớ nhung quá nhiều.
        • Chiếc lược ngà xóa nhòa mọi khoảng cách giữa hai cha con, là sợi dây gắn chặt tình cha con gắn bó yêu thương.
        • Tính cách của ông Sáu:

          * Khi bạn về nhà:

          • Anh là một quân nhân gặp bi kịch, người con gái anh nhớ không chịu nhận anh, thậm chí từ chối tất cả những gì anh muốn bù đắp. Điều này khiến anh ấy vô cùng đau đớn (hãy giải thích).
          • Đau lòng đến nỗi anh đã phạm sai lầm và vô tình trừng phạt đứa trẻ, điều này không chỉ khiến đứa trẻ đau lòng mà còn khiến trái tim anh đau đớn hơn, thậm chí còn hối hận vì đã kéo con xuống. cho đến chết.
          • * Trên chiến trường:

          • Công việc làm và sưu tầm chiếc lược ngà như ước mơ nuôi con dập tắt những ân hận dày vò của anh, đồng thời nỗi nhớ thương em càng da diết.
          • Lúc lâm chung, ông chỉ tiếc một điều duy nhất là không trao được chiếc lược ngà cho con gái.
          • =>Tình thương con vô bờ bến của Người cũng phản ánh sâu sắc nỗi đau, bi kịch mà chiến tranh để lại đối với đời sống của những người lính.

            Ba. Kết thúc

            • Hãy nói lên suy nghĩ của bạn.
            • Đề cương 2

              Đoạn trích Cảm nghĩ của em về chiếc lược ngà – ví dụ 1

              Chiến tranh đã qua đi nhưng nỗi đau mà nó để lại vẫn còn. Nó đã dập tắt cuộc đoàn tụ hàng đêm của biết bao gia đình, nó cướp đi những cha con trong những ngôi nhà lụp xụp, nó đem lại một bầu trời bình yên chìm trong bóng tối của khói thuốc súng và bom đạn. Nhưng chiến tranh suy cho cùng không thể tách rời tình anh em. Trong Chiếc lược ngà, Nguyễn Quang Sinh đã tái hiện chân thực tình cha con đã mất đi do cuộc chiến giữa Lưu Diệp và Tiêu Chu. Đồng thời, tác phẩm cũng là lời tố cáo bản chất xấu xa và nỗi đau do các cuộc chiến tranh phi nghĩa mang lại.

              Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” xây dựng hai tình huống truyện hết sức độc đáo, để rồi chạm đến nơi sâu thẳm nhất của trái tim người đọc. Đầu tiên là cuộc hội ngộ xúc động giữa hai cha con sau 6 năm xa cách, nhưng trớ trêu thay cô con gái nhỏ lại không chịu nhận cha mình. Khi anh nhận cha cũng là lúc anh chuẩn bị đi làm trở lại.

              Tình huống thứ hai là năm lên sáu tuổi, cậu bé đã dùng tất cả tình yêu và nỗi nhớ của mình để làm chiếc lược ngà cho em bé dưới gốc đa. Nhưng hắn chưa kịp lật tay thì đã phải tử trận. Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông nhờ đồng đội chuyển chiếc lược cho con trai mình.

              Từ hai tình huống này, tác giả đã thể hiện thành công tình cha con sâu nặng và căng thẳng giữa người con trai thứ sáu và Tiểu Chu. Đồng thời, nhân vật được đặt vào tình thế khó khăn, tính cách và tình cảm của hai cha con được thể hiện trọn vẹn. Để rồi, tình phụ tử thiêng liêng, cao cả và sức mạnh của nó khiến người đọc không khỏi bùi ngùi khi lật đến trang cuối cùng.

              Bé Thu là cô bé rất yêu cha. Sau 8 năm xa cách, cô luôn ấp ủ ước mơ được gặp lại cha mình, và ngày ấy cuối cùng cũng đến. Những tưởng Qiu sẽ vui mừng khôn xiết, sẽ chạy đến ôm hôn bố nhưng mọi chuyện không như chúng tôi nghĩ.

              Ngày gặp bố, nghe bố gọi, cô bé chỉ “trợn mắt” như không hiểu chuyện gì rồi vội chạy đi tìm mẹ. Chỉ trong 3 ngày ở nhà, dù được ông nội hết lời dỗ dành, Arthur vẫn không chịu nhận bố.

              Ngay cả khi cần người giúp múc hết nồi cơm to tướng đó, cô cũng phải vật lộn và xoay xở vì không muốn gọi anh là sáu. Đỉnh điểm của sự từ chối xảy ra trong bữa ăn, khi anh gắp trứng cá cho em bé nhặt, cô gái ném khiến cơm tung tóe. Cô bé bị ông ngoại quở trách nhưng không khóc mà quay về nhà bà ngoại.

              Qua cuộc trò chuyện với bà ngoại, người đọc hiểu rằng có 3 lý do không nhận cháu là vì cháu có vết sẹo trên mặt. Không giống như những bức ảnh tôi đã thấy tám năm trước. Bà đã giải thích mọi thứ cho tôi, và Thứ Năm cuối cùng đã hiểu.

              Sáng hôm sau Thu trở về nhà cũng là lúc Thu tạm biệt mọi người và quay trở lại với công việc. Lúc này, thái độ đối với ông Sáu đã thay đổi rõ rệt. Không còn cau có, bướng bỉnh. Thay vào đó, anh có một “khuôn mặt buồn bã” và “đôi mắt bất chợt rung động” khi nhìn cha mình bằng ánh mắt trìu mến xen lẫn nỗi buồn. Để rồi, đến giây phút cuối cùng, đứa con gái bé bỏng cất tiếng gọi cha – tiếng khóc đau lòng, tiếng khóc thương yêu, tiếng kêu của sự nhớ nhung, chờ đợi, mong ước đã giấu kín trong lòng tôi suốt tám năm trời.

              Cô gái nhỏ ôm cha thật chặt, hôn nhiều lần, hôn lên vết sẹo mà cô từng ghét đến tận xương tủy, vuốt ve suốt những ngày đã qua. Cô bé không muốn cha mình đi một lần nữa, nhưng rồi cô lại phải nhìn bóng cha mình xa dần. Lúc chia tay, cô ước được cha mua cho chiếc lược ngà để cô cảm nhận được tình yêu của cha. Có thể thấy Thu là một cô gái bướng bỉnh và bướng bỉnh, nhưng sự bướng bỉnh và bướng bỉnh đó lại được sinh ra từ tình yêu thương và tình cảm của người cha.

              Cũng như Thứ, Thứ, ông Sáu cũng là một nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Ngày trở lại quê hương sau 8 năm vắng bóng, bao nỗi nhớ thương ùa về khiến lòng anh trào dâng. Ý nghĩ được gặp lại cô con gái bé bỏng của mình khiến anh vui mừng và hối hả lạ lùng.

              Nhưng rồi trước thái độ lạ lùng của con trai, ông vừa buồn vừa thất vọng. Mấy ngày nay ở nhà, anh cũng không đi đâu xa, chỉ cố gắng đến gần con, chờ con gọi mình là ba, chờ con chấp nhận mình. Khi con tôi nhận cha cũng là lúc nó rời xa tôi, gia đình, quê hương.

              Hình ảnh người cha cố “kiềm chế cảm xúc, không muốn con thấy mình khóc, một tay ôm con, một tay rút khăn lau nước mắt, rồi hôn lên tóc con” khiến người đọc nghẹn ngào. Nhát. Những giọt nước mắt của anh không chỉ là những giọt nước mắt của sự xúc động, mà còn là niềm hạnh phúc lớn lao do mang nặng nghĩa tình.

              Đưa bạn về chiến khu với lời hứa chiếc lược ngà, chàng luôn hối hận vì đã mắng mỏ bạn. Vì vậy, ông dành tất cả tình yêu và sự gắn bó của mình cho chiếc lược ngà, chỉ mong đến ngày được trao nó cho con trai mình. Mỗi lần nhớ con, ông lại lấy lược ra ngắm nghía rồi dùng lược chải tóc cho con thêm óng ả.

              Chiếc lược là kết tinh của nỗi nhớ và là biểu tượng cho tình yêu sâu nặng của người cha dành cho con. Tình cảm ấy tốt đẹp đến nỗi đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh vẫn hối hận vì đã không trao cho cô. Anh ta chỉ có thể để đồng đội của mình hoàn thành suy nghĩ cuối cùng. Và khi chiếc lược đã vào tay bé Thu, tình cha con của họ sẽ không chết đi mà nó trở thành điểm tựa cho bé Thu lớn lên và trưởng thành.

              Sở dĩ truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sinh để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc không chỉ bởi tình huống độc đáo, nghệ thuật trần thuật hấp dẫn mà quan trọng hơn là sự ấm áp của câu chuyện tình yêu chứa đựng trong đó. Cha con thánh thiện, cao cả. Đồng thời, tác giả cũng đã góp phần tái hiện những mất mát to lớn do chiến tranh gây ra cho biết bao gia đình, khiến chúng ta thêm yêu cuộc sống hôm nay và nhận ra giá trị của hòa bình mãi mãi.

              Suy nghĩ của em về chiếc lược ngà – mẫu 2

              Ruan Guangsheng được biết đến như một nhà văn tiêu biểu của Giang Nam. Truyện ngắn của ông lôi cuốn người đọc bởi tính tự nhiên, kịch tính, bất ngờ, đảo lộn tình huống truyện và nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật tinh tế. “Chiếc lược ngà” là một tác phẩm tiêu biểu. Ca ngợi tình phụ tử thiêng liêng, cao cả trong khói lửa chiến tranh.

              Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” được sáng tác năm 1966, khi cuộc kháng chiến chống Mỹ đang ngày càng gay gắt, tác giả đang hoạt động ở chiến trường miền Nam. Câu chuyện xoay quanh hai tình huống bất ngờ. Trường hợp thứ nhất, hai cha con bất ngờ đoàn tụ sau 8 năm nhưng họ không chịu nhận anh là San, khi nhận ra San cũng là lúc anh phải ra đi. Tình huống thứ hai là sau khi về căn cứ, ông dành hết tình cảm cho con và làm cho con một chiếc lược. Khi chiếc lược đã sẵn sàng, anh hy sinh và nhờ chú mang về cho con gái. Tình huống truyện tự nhiên, kịch tính bất ngờ, tính chất đảo ngược làm cho câu chuyện đầy hấp dẫn, đồng thời làm nổi bật tình cha con thiêng liêng, cao cả trong cuộc chiến tranh khốc liệt.

              Ông ngoại xa con từ khi con chưa đầy một tuổi, tám năm trời mới về thăm con, nhớ thương nhớ thương bao nhiêu, bao nhiêu vui sướng, bao nhiêu vui sướng, say sưa bên con. “. Nhất là khi nhìn thấy một đứa trẻ khoảng 8-9 tuổi tóc dài chấm vai mặc quần đen áo đỏ chơi trong chòi trước nhà dưới bóng cây xoài…con ơi, ông không thể đợi xuống cầu tàu mà kiễng chân lên bờ, vội sải bước gọi em, giọng lặp đi lặp lại, run run, cúi xuống chờ em. Vết sẹo dài bên má phải lại đỏ ửng, co giật… Đó là niềm vui, sự xúc động và cả niềm mong mỏi của người cha khi gặp lại con, muốn ôm con vào lòng lắng nghe tiếng gọi của cha. Nhưng phản ánh cảm xúc của anh là nỗi sợ chạy trốn khỏi đứa trẻ: cô bé giật mình, mở to mắt, bối rối một cách kỳ lạ. Đặc biệt là khi cô bé sáu tuổi tiến lại gần với vẻ thích thú, cô bé tái mặt và la hét bỏ chạy. Hành động này khiến ông Lưu vừa bàng hoàng vừa đau đớn: “Nó đứng đó… mặt gục xuống, hai tay rũ xuống, như một người tàn tật”.

              Những ngày ở nhà dường như chỉ là phản ứng ban đầu, rồi bé lại yêu bố. Nhưng ông Sáu càng muốn lại gần cô, mong được nghe cô gọi ba, cô càng phản ứng dữ dội, đẩy ông Sáu ra và không chịu gọi ông là ba. Ông Sáu không đi đâu xa, cứ vỗ về tôi, mong tiếng gọi của bố. Mẹ cô bắt cô gọi bố vào ăn tối, nhưng cô hét lên: “Vào ăn tối đi” và sau đó “Con gọi mà ông ấy không nghe”. Khi nấu cơm, chị phải chắt nước, khi cần bố giúp thì nói trống không: “Cơm sôi rồi, giúp con múc nước đi!”, thậm chí mẹ còn thách thức lại: “Cơm sôi rồi. , ủy mị quá ” “. Trong lúc đợi anh gọi đến chiếc thứ ba, cô tự làm, vừa làm miệng vừa lẩm bẩm gì đó. Trước hành động ương ngạnh của cô bé, anh chỉ biết lắc đầu cười trừ. Không sống tôi giận, nhưng thương tôi nhiều hơn, nhất là khi nó đang ăn, nó gắp trứng cá trong bát mùa thu, mẹ để ở đó rồi bất ngờ nhổ ra, khi nó bị ông nội đánh, nó đã không không khóc, bỏ trứng cá vào bát rồi lẻn ra khỏi canô đến chỗ bà nội, vừa la lớn mà vẫn cố giật dây ra, ngày lễ đã qua, không hiểu sao bà lại phản ứng dữ dội như vậy. đánh con mà lòng đau như cắt.

              Tối ở với bà, nghe bà giải thích về những vết sẹo trên mặt ông nội, Thu thay đổi thái độ: nằm vật ra như người lớn, trở mình, thỉnh thoảng lại thở dài. Sáng sớm hôm sau, anh cùng bà nội về nhưng đứng cách xa, có lúc đứng trong góc phòng, có lúc dựa vào cửa. Vẻ mặt của hắn không có cố chấp, lông mày hơi nhăn lại, thần sắc âm trầm, trên mặt không có mê mang cùng kỳ quái, lộ ra vẻ trầm tư. Đặc biệt là khi khoác ba lô lên vai để nói lời từ biệt, đôi mắt vô biên của Arthur chợt sáng lên. Tình cha con bỗng trỗi dậy trong lòng anh. Đứa bé gào gọi bố – khóc như xé toạc sự im lặng, xé nát ruột gan của mọi người. Nghe tiếng hét, nó lao đến, chồm lên ôm cổ cha, hôn khắp nơi. Động tác vội vàng, hấp tấp, thể hiện tình yêu chân thành, mạnh mẽ. Người cha cuối cùng cũng được hưởng niềm hạnh phúc khi được ôm con vào lòng và nghe tiếng gọi của cha. Ba đứa trẻ đã xa nhau quá lâu, và tình yêu của chúng đã rơi những giọt nước mắt ấm áp và hạnh phúc.

              Khi trở về căn cứ, ông nhớ con và hối hận vì đã đánh con. Anh dồn hết tình yêu để làm chiếc lược cho em, thực hiện những lời hứa với em suốt chặng đường. Quá trình làm lược của ông rất tỉ mỉ và xúc động. Khi lấy được ngà voi, anh mừng như đứa trẻ được quà. Anh ta làm một cái cưa nhỏ từ hộp đạn hai mươi milimét, và cưa chiếc ngà thành những mảnh nhỏ. Những lúc rảnh rỗi, ông soi từng chiếc răng một cách cẩn thận, tỉ mỉ và cần mẫn như một người thợ bạc. Trong thời gian ngắn, chiếc lược này đã hoàn thành, dài hơn một tấc, rộng ba tấc rưỡi, mặt sau của lược còn có một kỹ xảo độc đáo, mỗi nét đều được khắc tỉ mỉ: “Yêu, nhớ, tặng, hai cha con”. Sau khi chải xong, ông rất nhớ con và hối hận vì đã đánh con, ông nhớ con và mong gặp lại con. Chiếc lược màu ngà tuy không chải được tóc cho đứa trẻ, nhưng cũng phần nào giải tỏa được tâm trạng rối bời của nó. Trước lúc hy sinh, “dường như chỉ có tình cha con là không thể chết”, anh đút tay vào túi, lấy chiếc lược đưa cho chú, nhìn chú thật lâu rồi đồng ý mang theo. nó trở lại. Nắm tay con gái, anh nhắm mắt xuôi tay.

              Câu chuyện về tình cha con sâu nặng được thể hiện sâu sắc và cảm động bởi tài năng của các nhà văn học phía Nam: cốt truyện tác phẩm cô đọng, quá khứ và hiện tại đan xen, quá khứ làm nên câu chuyện đẹp như tranh vẽ. Một huyền thoại giữa vùng sông nước Đồng Tha rộng lớn. Tình huống truyện tự nhiên, kịch tính, bất ngờ, có tính chất thắt nút làm cho câu chuyện trở nên bất ngờ, hấp dẫn, đồng thời làm nổi bật tình huống éo le của tình cha con trong chiến tranh. Câu chuyện cũng rất thành công qua hàng loạt khung cảnh, hành động, lời nói, ánh mắt… Tình cha – tình yêu luôn ấp ủ trong trái tim mỗi người lính được Ruan Guangsheng khắc họa sống động. Bằng chính cái tâm và cái tài của mình. “Chiếc lược ngà” – câu chuyện cổ tích hiện đại đẹp như mơ nhưng chan chứa yêu thương. Một câu chuyện thích hợp để đọc trong bất kỳ cuộc đời nào là một câu chuyện vĩnh cửu, một câu chuyện ca ngợi tình cha con và tình người.

              Qua truyện ngắn, người đọc càng trân trọng tình cảm gia đình thiêng liêng, cao đẹp. Chúng ta càng nhận thức sâu sắc hơn những hy sinh, mất mát của đồng bào, nhất là đồng bào miền Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Chính sự hy sinh anh dũng đó đã cho chúng tôi cuộc sống yên bình như ngày hôm nay.

              Cảm nghĩ về bàn chải đánh răng – Văn mẫu 3

              Nguyễn Quang Sinh (1932-2014), một trong những nhà văn nổi tiếng trưởng thành trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, là người lính ở chiến trường hai miền Nam Bắc nên tác phẩm của ông luôn mang đậm hương vị của lần. Trong hơn nửa thế kỷ đấu tranh và sáng tác, ông đã để lại cho đời một khối lượng tác phẩm đồ sộ không thua kém các nhà văn cùng thời. Trước năm 1975, các tác phẩm của ông chủ yếu viết về những mất mát, đau thương của người lính trên chiến trường, ông tự sáng tác tiểu thuyết với giọng văn của người miền Nam chân chất, mộc mạc, lối viết của ông không khác các nhà văn khác. Chiếc lược ngà không phải là tác phẩm đầu tay nhưng lại là tác phẩm đưa tên tuổi Nguyễn Quang Sênh nổi bật hơn hẳn các tác giả cùng thời. Đọc truyện ngắn, ta hiểu được sự tàn khốc, khốc liệt của chiến tranh không chỉ là mưa đạn, máu đổ trên chiến trường, mà còn âm thầm len lỏi vào hậu phương, bay vào không trung. Thời gian cha mẹ và con cái, cứa vào lòng mỗi người một vết thương vô hình nhưng đau đớn, sẽ tồn tại suốt đời. Có thể nói “Chiếc lược ngà” là tác phẩm có cái nhìn mới về nỗi đau và bi kịch của chiến tranh từ một khía cạnh khác, bộ mặt tàn bạo hơn của chiến tranh.

              Tiêu đề chiếc lược ngà là một chi tiết rất quan trọng trong tác phẩm, nó là ước mơ của trẻ thơ, đồng thời nó cũng tượng trưng cho tình cha con sâu nặng giữa người cha và cô gái nhỏ. Cho đến lúc chết. Anh vẫn chấp nhận, không gặp lại con, trao cho cô chiếc lược do anh vẽ, tạc, nén chặt tình yêu trong lòng, có cả sự ân hận, hối hận vì đã trừng phạt cô lần đầu gặp mặt, trao cho cô lần cuối. thời gian. Hình ảnh chiếc lược ngà cũng là kỷ vật cuối cùng mà người ông để lại cho con cháu, đồng thời cũng khắc ghi nỗi đau mất mát, đau thương, chia ly mà chiến tranh để lại cho mỗi gia đình. là hình ảnh người cha mờ sương, là chiếc lược ngà khắc ghi bao nỗi nhớ nhung.

              Toàn bộ câu chuyện xoay quanh hai tình huống éo le và đau đớn, đó là khi anh trở về nhà sau tám năm vắng bóng, đứng trước nỗi xúc động chia tay đứa con gái nhỏ chưa đầy một tuổi, nó không chịu coi anh như Đúng vậy, nó tránh né và sợ hãi một người cha như anh, khiến anh vừa buồn vừa bất ngờ, thậm chí còn tức giận đánh con. Tình huống ở câu chuyện thứ hai cũng khó khăn không kém, sau khi em bé hiểu ra vì bố khác với người trong ảnh nên quay lại đón bố thì cũng là lúc ông Sáu đi làm về và gặp nhau. trong một thời gian ngắn. Quãng thời gian ngắn ngủi để lại trong hai cha con những kỷ niệm, những cảm xúc khó tả nhưng đáng buồn thay, đây cũng là lần cuối cùng hai cha con gặp nhau, chiến tranh đã cuốn anh đi chỉ để lại cho mẹ chiếc lược ngà.

              Bắt đầu là nhân vật bé Thu, ba người đoàn tụ chỉ trong ba ngày sau 8 năm xa cách, trong một không gian chật hẹp, ngôi nhà của gia đình sáu người. . Trước khi nhận ông là cha, cô đã xa cách 8 năm, những tưởng cuộc gặp gỡ này sẽ tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, không ngờ cô lại tỏ thái độ khác thường. Đúng lúc ông Sáu xúc động thì cô bé “trố mắt” sửng sốt, hoảng sợ, mặt mày tái nhợt, bỏ chạy gọi mẹ đến cứu. Trong ba ngày nghỉ hè, ông nội Lưu muốn dành hết tình cảm cho Thứ Năm và Thứ Năm để bù đắp 8 năm xa cách, để cô mở lòng nhận ông là cha mình, ngược lại cô lại thờ ơ, thậm chí Dửng dưng, ngay cả chống lại anh ta, bướng bỉnh bướng bỉnh, kiên quyết từ chối anh ta như một người cha. Điều này được thể hiện qua nhiều chi tiết trong truyện, chẳng hạn như cô bé không chịu gọi anh là Liusan, chọn cách nói dối khi bị ép phải giao tiếp, và đỉnh điểm là chi tiết cô bé lấy hết số trứng cá muối mà anh lấy ra. Một bát cơm, cơm rơi vãi khắp mâm. Chính điều đó đã khiến anh phải chịu mọi đau đớn, dằn vặt bấy lâu nay, với lấy đứa bé và mắng “sao con ương ngạnh thế?”. Tưởng rằng đứa bé sẽ hiểu chuyện và sợ hãi, nhưng tính cách hung dữ của cô gái đã khiến anh vùng dậy chạy sang nhà bà ngoại lánh nạn nhưng nhất quyết không nhận anh là cha. Cũng may, chuyến đi này chính là nơi cô cởi trói cho trái tim mình, hóa ra không phải vì cô hận cha, không thương cha, ngang bướng mà ngược lại là vì cô quá yêu cha. Cha anh còn trẻ và trên mặt anh không có vết sẹo từ những bức ảnh mà mẹ anh từng cho anh xem. Bây giờ cô gặp một người đàn ông có vết sẹo hằn sâu, cô thậm chí còn không nhận ra anh ta chứ đừng nói đến việc gọi anh ta là “bố”, chỉ vì cô trung thành với người cha trong tranh, cô cho rằng đó là sáu khúc ruột chứ không phải ba khúc ruột. Chi tiết ấy khiến lòng người đọc thắt lại Hãy nhìn những gì mà chiến tranh để lại trong lòng đứa con nhỏ và người cha tội nghiệp, đó không chỉ là vết sẹo dài trên khuôn mặt mà là vết sẹo của tình yêu, vết sẹo của cả tình cảm gia đình . Cách miêu tả thái độ khác thường của trẻ em của tác giả tái hiện những nguy hiểm mà chiến tranh mang đến cho mọi người, không chỉ là sự gian khổ của những người lính nơi chiến trường mà còn của những người ở hậu trường, đặc biệt là nỗi đau, nỗi khổ của những đứa trẻ thiếu vắng tình cha như những đứa trẻ thơ. Đồng thời, nó cũng thể hiện tính cách độc đáo của bé Thu, hồn nhiên, bướng bỉnh, cá tính và vô cùng yêu thương bố, đặc biệt cách bé Thu từ chối tình yêu của bố cũng là cách bé bày tỏ tình yêu thương của người cha với con, trìu mến, trìu mến. Đến khi hiểu ra, cô đã hối hận về nhà gặp cha, nhưng ông lại về đơn vị tập kết ở chỗ của mình, cảnh tượng cô hét lên “Bố” như một giọt nước mắt xé toạc sự im lặng và xé nát trái tim của mọi người. “thật thảm hại. Lúc này, tất cả tình cảm mà cô chờ đợi cha suốt 8 năm dường như vỡ òa trong tiếng gọi của cô, từng nụ hôn vội vàng mà cô dành cho cha như nói lên tất cả. Vừa nói, tóc gáy hắn dựng đứng, có lẽ không có giây phút nào hưng phấn hơn lúc này. Và rõ ràng, hành động của cô không chỉ giới hạn ở tình yêu vô bờ bến dành cho anh mà còn là nỗi sợ hãi vô hình, có lẽ cô đã linh cảm được sáu người của anh lần này là một đi không trở lại nên cô không muốn anh ra đi. Cô chỉ muốn anh ở nhà với cô, tám năm xa cách để lại trong cô quá nhiều nỗi nhớ da diết. Cô bé chia tay cha mong ông mua cho cô chi tiết chiếc lược ngà, chứng tỏ cô muốn có kỷ vật của cha, để cha luôn ở bên cô, và đó cũng là sợi dây giữa thứ năm. còn ông nội Sáu, cô con gái nhỏ Những lời dặn dò, lời chúc phúc của ông là động lực để ông phấn đấu ngoan cường, ông sẽ trở về sớm nhất có thể và trao cho cô con gái yêu chiếc lược ngà mà cô hằng mong ước. . Đặc biệt là chi tiết chiếc lược ngà, dường như tất cả 8 năm xa cách đã bị xóa nhòa, xóa nhòa đi những vết sẹo khốc liệt, chỉ còn lại tình thương và nỗi nhớ da diết giữa những người cha con bình dị trong gia đình. Có thể nói, sự thay đổi cảm xúc trong Thứ Năm một lần nữa làm nổi bật tình cảm sâu đậm của cô dành cho ông Lưu, từ đó thể hiện hình ảnh một cô gái bướng bỉnh, bướng bỉnh nhưng thực tế, giấu kín nỗi nhớ nhung cha và ông Lưu. Tình yêu sâu đậm trong tâm hồn trẻ thơ.

              Hình ảnh người con trai thứ sáu cũng hiện lên hai phần trong không gian từ quê hương ra chiến trường, suốt một thời gian dài như chất chứa mọi cảm xúc, mọi tình cảm, tình thương của đứa con thơ đều được cất giữ trong đó. Sau 8 năm về nước đoàn tụ với cô con gái nhỏ, tôi vô cùng hạnh phúc và xúc động, tiếc rằng cô bé không những coi anh như người xa lạ mà còn cướp đi thiên chức làm cha của anh. với tất cả tình yêu của mình trong tám năm. Nó khiến cậu bé sáu tuổi, một người đã nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, đau đớn hơn cả khi bị mảnh đạn, mảnh đạn nơi tiền tuyến. Gương mặt người lính đôi khi “trông thương lắm” và “hai tay thõng xuống như muốn gãy.” Một người đàn ông từng trải qua bom đạn phải gánh chịu biết bao đau đớn, buồn tủi, thất vọng? Mệt mỏi và nhàm chán. Có chỗ trẻ con nói bậy, không gọi ba là ba, cười ngặt nghẽo đến thắt tim, lắc đầu liên tục, thực ra đau đến không khóc được, đành phải cười. để che đậy. Loại chấn thương đó, loại đau đớn không thể chịu nổi đó thường khiến người ta tức giận, anh ta đã trách oan cho Xiaofo, khiến anh ta phải nhắm mắt lại trong sự hối hận. Có thể nói, chiến tranh đã mang đến bi kịch sâu sắc cho cả ông và cháu bé, cảnh đoàn tụ tưởng là hạnh phúc lại trở thành cực hình đau đớn suốt 3 ngày ròng rã tôi mới nhớ ra. Khi hạnh phúc đang bừng cháy cũng là lúc anh buộc phải ra đi, cũng là lúc anh ra đi không bao giờ trở lại. Trở lại chiến trường, bi kịch vẫn dày vò người đàn ông, ông nhớ con, bụng cồn cào, càng thêm dày vò, ân hận vì đã đánh con, hại con khiến ông không ngừng buồn bã. phần còn lại. Mãi cho đến khi bắt tay vào làm chiếc lược ngà bằng tất cả tâm huyết, sự tỉ mỉ và tình yêu thương vô bờ bến, Lưu Diệp mới dần trút bỏ được những ân hận, tình thương con ngày càng sâu đậm. Ngay cả lúc hy sinh, ngay cả khi tính mạng đang hấp hối, ông vẫn chỉ nhớ đến Thu, người con gái mà ông hết lòng yêu thương và ánh mắt trông cậy vào đồng đội gửi cho cô chiếc lược ngà đã trở thành điểm sáng. Câu chuyện xúc động về tình cha con giữa hai cha con sau cảnh hai cha con nhận ra nhau.

              Xem Thêm: Tiamo là gì? ý nghĩa của tiamo đối với giới trẻ hiện nay

              Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sinh là một câu chuyện rất cảm động về tình cảm gia đình, đặc biệt là tình cha con trong thời kỳ chống Pháp và chống Mỹ. Qua đó, người đọc có thêm nhận thức mới về sự rộng lớn và tàn khốc của chiến tranh, không chỉ tàn phá đất nước, cướp đi sinh mạng của con người mà cả những người nơi tuyến đầu cũng phải chịu đựng gian khổ, gian khổ, hy sinh xương máu. nguyên nhân của sự chia ly, để lại cho mỗi người một nỗi đau, một khoảng trống trong tim mà không thứ gì khác có thể lấp đầy được.

              Suy nghĩ về Chiếc lược ngà – Mẫu 4

              Viết về tình mẹ, đó là nguồn cảm hứng bất tận trong nghệ thuật nói chung và văn học nói riêng. Khi nói đến việc làm cha một cách khách quan, người ta thừa nhận rằng chủ đề này hiếm khi được đưa ra. Nhưng không phải vì thế mà viết về cha con lại nhạt nhòa, kém cảm xúc. Có lần, trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao, khi phải chứng kiến ​​sự hi sinh thầm lặng của hạc trắng, ta xót xa, xót xa cho đôi mắt “ngấn lệ”. Sau đó, trước chiếc lược ngà của Ruan Guangsheng, Yesi Zisi và tình cha con sâu nặng, độc giả sẽ không bao giờ quên. Chiếc lược ngà được viết năm 1966, trong thời kỳ Chiến tranh chống Mỹ cứu nước và viện trợ cho Triều Tiên. Truyện tập trung thể hiện tình cảm của hai cha con trong hoàn cảnh chiến trường gian khổ, để lại cho người đọc nhiều cảm xúc.

              Truyện được xây dựng từ một cốt truyện độc đáo, logic và kịch tính. Nó kể câu chuyện về cuộc hội ngộ đầy nước mắt của hai cha con. Lục sư huynh đi kháng chiến tám năm, xin nghỉ ba ngày về nhà xem xét. Cô nhớ nhung biết bao, háo hức kìm nén biết bao, muốn gặp lại con biết bao, muốn nghe con gọi bố biết bao, nhưng trớ trêu thay, đứa bé lại không chịu nhận bố vì vết sẹo trên mặt. Khi nhận cha cũng là lúc ông phải đi làm trở lại. Lúc đi làm, nhớ con, thương con, hối hận vì đã đánh con, ông đã làm cho con chiếc lược ngà, gửi gắm bao nhiêu tình cảm vào đó, chờ ngày trở về để đón con về. Tuy nhiên, trong một trận tập kích, anh đã hy sinh sáu người, và trước khi chết, anh chỉ kịp gửi lại ba người bạn thân nhất của mình cho người chú của mình.

              Có thể nói, Ruan Guangsheng đã thể hiện tình cảm vô cùng đối với hai cha con. Đầu tiên, chúng tôi xem xét sự phát triển về tinh thần, cảm xúc và hành vi của trẻ. Anh rời nhà đi chinh chiến, mãi đến khi con gái anh tám tuổi mới có cơ hội về quê thăm con. Đáp lại sự vồ vập của người cha, đứa trẻ nao núng trong một dấu hiệu nghi ngờ và tránh né. Nghe tiếng kêu của người anh thứ sáu: “Lấy đi! Con”, đứa bé hốt hoảng, mặt tái mét, vừa chạy vừa hét: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”. Ngắn ngủn ba ngày, lục ca cũng không dám đi xa, cả ngày ở bên cạnh an ủi nhi tử. Nhưng anh càng bắn, cô càng đẩy ra. Anh ấy khao khát được nghe tiếng “Bố ơi” của cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ gọi. Tôi nghe mẹ rủ bố vào ăn tối nhưng bố chỉ nói “vào ăn cơm”. Khi ăn, anh gắp một miếng trứng cá to cho nó ăn, nó liền dùng đũa hất ra ngoài, cơm trong đĩa văng tung tóe khắp sàn nhà. Bị bố quất roi, cậu chạy về phía mẹ, cố tình giật dây xuồng. Những chi tiết được nguyễn quang sáng tả đều chân thực, tinh tế và hợp lí. Sự thấu hiểu tâm lý nhân vật đã khắc họa thành công sự trong sáng trong lòng nhân vật. Có thể nói, không thể trách tính bướng bỉnh của trẻ. Thái độ của đứa trẻ vừa tức giận vừa đáng thương. Vì ở nơi xa xôi và gian khổ của chiến tranh, các em còn quá nhỏ để hiểu được những vất vả và những khúc quanh của cuộc đời, và không ai có thể chuẩn bị cho các em những khả năng của cuộc đời. Điều bất thường đến mức cô không tin ông nội Sáu là cha mình, bởi trên mặt ông có thêm một vết sẹo, khác với ba vết sẹo mà ông được biết đến. Những vết sẹo trên mặt khiến trái tim bé nhỏ rỉ máu. Phản ứng tâm lý của tôi là hoàn toàn tự nhiên. Cũng chứng tỏ rằng cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, tình cảm, chân chính và chỉ yêu cô ấy nếu cô ấy chắc chắn rằng cha cô ấy là cha của cô ấy. Ẩn sâu trong sự bướng bỉnh của cô ấy là một niềm tự hào trẻ thơ về tình yêu của cô ấy với một người cha khác – người có mẹ cô ấy. Hậu quả của chiến tranh là dài và đau đớn.

              Đau lòng nhất có lẽ là cảnh đứa trẻ nhận ra mình đã sáu và ba tuổi. Tình thương cha trỗi dậy mạnh mẽ vào lúc bất ngờ nhất, lúc cha đi làm trở lại. Vào buổi sáng cuối cùng trước khi ông già sáu phút rời đi, thái độ của Arthur đột nhiên thay đổi rõ rệt. Đứa bé kêu “bố ơi,” một tiếng khóc rưng rức, và “bố chạy đến, nhanh như sóc, nó chồm lên ôm cổ bố,” và “bố hôn bố, hôn lên tóc bố, hôn lên hôn cổ, hôn vai, hôn vết sẹo dài trên má bố”, “vòng tay qua cổ bố, chắc bố cảm thấy không thể vòng tay ôm bố, Nó dang rộng hai chân rồi ngoạm lấy bố, đôi vai nhỏ run lên.” Nguyên nhân: Trong đêm rời nhà bà ngoại, Thu nghe bà kể về những vết sẹo đã làm thay đổi diện mạo của bố. Nghi ngờ đã được gột rửa, trong Thu hiện lên một tâm trạng ân hận, hối hận: “Nghe bà kể chuyện, nó nằm im, lăn lộn, thỉnh thoảng lại thở dài như người lớn”. Thế nên vào giây phút chia tay cha, tình yêu thương, nhớ nhung người cha ghẻ lạnh bị kìm nén bấy lâu nay lại bùng lên thật mạnh mẽ, vội vàng, hấp tấp, vội vàng xen lẫn tiếc nuối. Vỡ òa bên nhau Tám năm sau cùng tiếng “thanh” Cách biệt không tiếng đàn Vì con không còn cơ hội được gọi Giờ giải thoát, ào ạt, tuôn trào như dòng nham thạch, bao nhiêu yêu thương Nhớ mong gói trọn trong chữ “số ba”. Đó là lý do tại sao khi âm thanh “Ba” vang lên, nó có sức mạnh tái tạo linh hồn tan vỡ của con người và có khả năng bóp nghẹt trái tim con người.

              Đúng là Thu là người sống tình cảm sâu sắc nhưng tính cách cũng rất dứt khoát, rõ ràng và cứng rắn. Sự vững chắc đó khẳng định tình cha con sâu nặng, bền chặt không gì lay chuyển được. Thu ôm chầm lấy bố, hôn khắp người, hôn lên những vết sẹo xấu xí của sáu, Thu nức nở nói: “Bố đừng bỏ con nữa, bố ở nhà với con nhé”, thật là xót xa, độc giả không nỡ. cười hay khóc vì cha con xa cách và ngột ngạt.

              Nếu tình yêu của người con dành cho cha là rực lửa thì tấm lòng dành cho con và tình yêu của con dành cho cha là thứ tình cảm thiêng liêng, bền vững và sống động nhất trong khói lửa chiến tranh. Người anh thứ sáu thương con sáng tác bài ca bất hủ về tình phụ tử. Tình cảm của ông dành cho con được thể hiện tập trung, sâu sắc trong mọi tình huống truyện. Đầu tiên không thể quên hình ảnh anh mong gặp em sau cơn nôn nao. Với nỗi nhớ mong con trai, ông đã nhảy lên bờ trước khi thuyền cập bến. Rồi khi ông nhìn thấy một cô bé chừng bảy tám tuổi đang ngồi đánh bài trong chòi dưới gốc cây xoài. Bằng trực giác của người cha, ông chắc chắn đó là con gái mình. Anh không kiềm chế được cảm xúc: “Ngồi xuống, đưa tay ra đợi con”, giọng run run lắp bắp nói: “Bố đến rồi”. Nhưng trớ trêu thay, con gái ông lại sợ hãi bỏ chạy, để lại cho ông bao nhiêu thất vọng: “Ông đứng nhìn con, mặt đen lại thương hại, hai bàn tay như đứt lìa buông thõng xuống”.

              Tình yêu của ông dành cho con còn được thể hiện sâu sắc trong nỗi đau và niềm vui trong ba ngày ông ở nhà. Trong ba ngày về thăm nhà, cả ngày anh không đi đâu xa, luôn vỗ về con. Nhưng càng vuốt ve, cô càng đẩy ra. Anh ấy đã mong được nghe từ “Bố ơi” từ cô ấy, nhưng cô ấy không bao giờ gọi lại để nói chuyện với anh ấy. Anh đau khổ lắm nhưng cũng chỉ “nhìn con lắc đầu mỉm cười”, vì “khổ đến phát khóc”. Anh không nản lòng trước sự từ chối của đứa trẻ mà vẫn kiên trì quan tâm, chăm sóc cho nó từng li từng tí. Trong bữa ăn, anh ấy “lấy một quả trứng cá vàng lớn và cho vào ly”. Em bé nhặt quả trứng lên, cơm bắn tung tóe khắp đĩa. Lúc này, “tôi tức quá không kịp suy nghĩ, bèn vung vẩy bạt vào mông nó, quát:——Sao mày ương ngạnh thế?”. Ngày chia tay, thấy con đứng trong góc phòng, “muốn ôm hôn con”, nhưng “sợ con vùng vẫy, trốn thoát” nên ông “chỉ biết “đứng nhìn” bằng “đôi mắt”. đầy tình yêu và nỗi buồn”. Nên khi bé gọi bố, anh sững sờ, như cả thế giới ngừng quay vào giây phút ấy, tim anh thổn thức, hạnh phúc vỡ òa tan vào người, anh khóc, một giọt nước rơi, trong mắt anh là niềm vui vô hạn. và hạnh phúc Một người cha lần đầu tiên nghe thấy tiếng gọi của đứa con duy nhất của mình. Vì vậy, con trai tôi đã nhận ra anh ấy và anh ấy hôn lên tóc anh ấy và hứa sẽ đưa cho anh ấy một chiếc lược khi anh ấy quay lại.

              Tình cảm khắc nghiệt được thể hiện rõ nét hơn ở rừng và ở khu căn cứ. Vừa tức giận, anh ta vừa hối hận vì đã đánh con trai mình. Nhận được lời đề nghị của con “Bố về rồi! Mua cho con cái lược nghe con!” đã thôi thúc ông nảy ra ý định làm chiếc lược ngà cho con. Khi tìm thấy chiếc ngà voi, anh ta vui mừng như một đứa trẻ được quà. Anh dồn hết tâm trí và sức lực vào chiếc lược. Ông còn khắc dòng chữ “Thương nhớ tặng, nhận của cha các con” lên chiếc lược khi ông làm xong. Chiếc lược ngà trở thành pháp khí thứ sáu của ông. Nó làm dịu đi sự hối hận và bao trùm tình yêu và sự khao khát của một người cha dành cho đứa con bị ghẻ lạnh của mình. Đáng buồn thay, ông không bao giờ có cơ hội để đưa nó cho con gái mình. Anh bị trúng đạn trong một lần tập kích của địch. Vết thương quá nặng, biết mình sắp chết nên ông chỉ còn biết nhặt chiếc lược đưa cho một người bạn rồi truyền lại cho con gái.

              Tóm lại, Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sinh thể hiện tình yêu thương giữa hai người và sáu đứa con của họ một cách giản dị mà sâu sắc. Một mối quan hệ cha con tuyệt vời. Nhưng xúc động hơn cả, nó còn gợi cho ta những đau thương, mất mát, đau thương mà nhân dân phải gánh chịu do hậu quả của chiến tranh. Một trong những điều làm nên sức hấp dẫn của một câu chuyện chính là sự thành công trong việc xây dựng cốt truyện. Cốt truyện khá cô đọng, có bất ngờ nhưng cũng hợp lý. Việc lựa chọn người dẫn chuyện tài tình, phù hợp đã làm tăng chất trữ tình và sức thuyết phục của câu chuyện. Nguyễn Quang Sáng thể hiện thành công vẻ đẹp tâm hồn và sức sống mãnh liệt của con người Việt Nam trong hoàn cảnh đau thương, mất mát.

              Cảm nhận đoạn trích Chiếc lược ngà – Văn mẫu 5

              Tình phụ tử là tình cảm vô cùng thiêng liêng và cao quý. Nếu tình mẹ là “nước trong nguồn” dịu dàng và cao đẹp, thì tình cha dành cho con là “núi Tài”, cao cả, bền chặt, trường tồn và vĩnh cửu. Với suy nghĩ này, Ruan Guangsheng đã viết Chiếc lược ngà, một truyện ngắn cảm động về mối quan hệ giữa cha và con trai sáu tuổi rưỡi trong một trận chiến khốc liệt. Sau khi trở về thăm Trung Quốc chỉ trong vài ngày, những trích đoạn ngắn của câu chuyện đã lấy đi biết bao nước mắt của độc giả, sự đồng cảm về tình cha con, tình yêu thương không gì so sánh được đối với gia đình. Bố.

              Sáng tác năm 1966, khi tác giả vừa là nhà văn, vừa là chiến sĩ tham gia chiến trường miền Nam, tác phẩm được quay tại Hexiang. Là một cựu chiến binh, ông Liu có cơ hội về quê thăm người thân trong vài ngày nghỉ phép. Tạm xa nơi bom đạn hỗn loạn, anh trở về với vợ con – con gái. Đáng tiếc đứa con gái ông mới gặp một lần lại không chịu nhận cha, thậm chí còn điên cuồng bỏ rơi ông. Trong hoàn cảnh ấy, người đọc không chỉ thấy tình cảm cha con bền chặt gắn bó với nhau mà còn rơi nước mắt cảm thông cho cuộc sống cơ cực, khó khăn, ly tán trong thời kỳ cách mạng. Tình cảm cha, thương con của bé Thu không thể diễn tả hết bằng lời nhưng từng suy nghĩ, từng việc làm, từng hành động của hai nhân vật cho thấy tình phụ quyền thiêng liêng không chịu được chiến tranh và sự xói mòn, nhưng chính những sự chia cắt và nghịch cảnh ấy đã giúp củng cố sức mạnh của mối quan hệ gia đình.

              Người đọc dễ dàng rung động trước cô bé Xiaosu nghịch ngợm, hiếu động và bướng bỉnh nhưng vô cùng yêu thương cha mình. Cô ấy sống với mẹ, còn bố cô ấy ra ngoài chiến đấu, và cô ấy chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của mẹ trong một bức ảnh nhỏ của hai người họ. Trong ký ức của Thu, bố cô sẽ mãi là người đàn ông trong bức ảnh, người chiến sĩ anh hùng trong những câu chuyện của cô. Tình cảm của cô dành cho cha mình phát triển một cách tự nhiên và dần dần, cô rất mong được gặp ông, giống như bước ra từ một bức chân dung, mong được gặp ông ngoài đời thực. Vì vậy, đối mặt với người con trai thứ sáu giờ đang lăn lộn trên chiến trường với vết sẹo dài trên mặt, bà vô cùng sợ hãi và bối rối. Đó không phải là đứa con tám năm xa cách lao vào vòng tay cha, cũng không phải là tiếng gọi thân mật lẽ ra khi hai người gặp nhau, mà rõ ràng là thái độ “chớp mắt hỏi han” hờ hững của anh. mặt “bỗng nhiên trắng bệch”, và anh ấy vẫn chạy và hét lên “Mẹ ơi! Mẹ ơi”. Còn tôi, bố tôi không có vết sẹo dài mà cứ bất động là sẽ “đỏ sưng, co giật” nên khi thấy ông ngoại tự xưng là bố, tôi đã thẳng thừng từ chối và phủ nhận. Sự hồn nhiên, ngây thơ và cả sự bảo thủ khiến người đọc vừa cười vừa nóng mặt. Tôi bật cười vì tính trẻ con cương quyết và kiên quyết không chịu gọi người xa lạ là bố Tôi buồn vì đứa trẻ đồng cảm với nỗi đau của cha khi không chịu nhận tôi Tôi buồn vì chiến tranh đã làm rạn nứt tình cha con thắm thiết.

              Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ, ông Liu hiểu con trai mình thiếu tình cảm nên đã cố gắng hết sức chăm sóc Thứ Năm và tìm mọi cách để gần gũi với cậu hơn. Nhưng anh càng cố gắng, cô càng từ chối.

              Xem Thêm : Con bọ ngựa ăn gì? 8 sự thật về loài bọ ngựa phong lan

              Tình thế tiến thoái lưỡng nan, khi được giao nhiệm vụ múc nước từ nồi cơm, ai cũng nghĩ rằng cô bé phải gọi bố đến giúp vì nồi to không vừa. Nhưng không, dáng vẻ của “thử thách” liền sau đó là những lời sáo rỗng: “Cơm sôi rồi, múc nước đi anh!”. Ngay cả ông nội Sáu cũng không giúp cô gọi ba, cô cầm thìa múc nước “lầm bầm gì đó” nhưng không mở miệng nhận Sáu là ba. cô gái cũng nói: “Vào ăn đi!”, “Bữa ăn sẵn sàng rồi!”. Những lời không có chủ đó có thể là những lời kiêu ngạo, nhưng trong đó chứa đựng niềm tin, tình yêu của đứa con đối với cha mình. Cô bé tin rằng người đàn ông trong bức ảnh chắc chắn là cha mình, và người đang ngồi trong căn phòng với vết sẹo đáng sợ đó không phải là ông nên cô quyết định không gọi điện. Đứa trẻ nhặt bát cơm có trứng cá và lật ngược chi tiết cả bát cơm, đẩy cảm xúc mãnh liệt đó lên cao trào. Thứ năm, “tôi cầm đũa chọc vào bát, đặt vào đó, bỗng trứng cá trào ra, cơm bắn tung tóe vào đĩa”. Sau trận đòn và tiếng quát tháo của ông Liu, Arthur không khóc mà chỉ “ngồi cúi đầu”, “cầm đũa, gắp trứng cá cho vào bát rồi lặng lẽ đứng dậy” và bỏ đi , “ra đĩa” Đến nhà bà ngoại, tôi không quên “bấm dây”. Cuộc đấu tranh tư tưởng của một cô bé tám tuổi khiến người đọc rung động. Một cô gái trẻ với tính cách mạnh mẽ và dũng cảm như vậy. Trước sự chú ý của người đàn ông tự nhận là bố, cô gái không nao núng, không nói chuyện và hỏi mẹ sao không mở lòng với người lạ vào nhà. Trong lòng cô chỉ có một người cha, người khác dù tốt với cô đến đâu cũng không thể có được hình bóng quen thuộc trong bức ảnh cũ mờ ảo đó. Tôi sẽ không dễ dàng trao chữ “Bố” cao quý và thánh thiện đó cho bất kỳ ai, và tình yêu duy nhất của tôi dành cho ông là không thể thay thế. Cách cư xử của cô không hề thô lỗ, chướng tai gai mắt mà ngược lại rất nhân văn, đầy tính nhân văn. Một cô gái bướng bỉnh và chu đáo, tôn trọng tình cảm và yêu thương cha mình, thật đáng khen ngợi.

              Kết thúc truyện, ở chi tiết lên đường lên chiến khu, tình cảm sâu đậm của em bé dành cho cha đã khiến người đọc rơi nước mắt. Ở nhà bà ngoại một đêm, theo lời giải thích và kể lại của bà ngoại, cô bé “lăn lộn” và “thỉnh thoảng thở dài như người lớn”. Có thể bạn đang tự trách mình, vậy thì tại sao bạn không hỏi mẹ, hỏi mẹ về những vết sẹo trên mặt bố bạn, tại sao bạn lại làm như một đứa trẻ và làm tổn thương bố bạn, rồi tại sao bạn không gọi ngay “Bố”? Anh ấy sáu tuổi trở lại. Sự ân hận đã dẫn đến hành động cụ thể, hành động quyết đoán cao cả của một cô gái ngây thơ và trong sáng. Về đến nhà đã thấy người đến tấp nập, mẹ tất bật thu dọn đồ đạc thì cô bé “đứng trong góc” “dựa lưng vào cửa” vẻ mặt “buồn, buồn”. trên khuôn mặt ngây thơ”, “đầy ưu tư” Nhìn anh. Nghe anh Sáu nói câu cuối, Arthur bỗng “hét lên” “Ba…á…á…bá! “Tràn đầy cảm xúc, như “xé toang sự im lặng”, điều mà “bố” đã kìm nén bao năm nay, giọng nói của “bố” như muốn bật ra khỏi trái tim. Hôm qua cô ấy bướng bỉnh bao nhiêu, bây giờ cô ấy” mở rộng vòng tay và ôm cổ bố”, “nói trong nước mắt”,: hôn tóc, hôn cổ, “hôn vai”, “hôn” vết sẹo dài trên má bố”. . . Không nỡ rời xa bố, em bé “chém” bố bằng cả tay chân, nức nở nói: “Bố đừng để con đi nữa! Con sẽ ở lại nhà bố với bố!”. từ cô bé Sese bướng bỉnh, cô yêu cha biết bao, yêu cha biết bao, nhưng giờ hai người đã ở bên nhau, gặp nhau cũng là giây phút trở về với đội. Tiếng gọi nội, tình cha muộn màng , là mạnh mẽ và quý giá.

              Suốt tuổi thơ thiếu thốn tình thương của cha, trong lòng cô chỉ biết mong mỏi được gặp cha. Tôi đã không nhận ông là cha mình, chỉ bởi vì ông không giống người cha mà tôi tưởng tượng, cho đến khi tôi hiểu ra mọi chuyện, tiếng gọi “Bố” trong lòng tôi thật ảm đạm. Biết bao gia đình tan nát vì chiến tranh, vợ mất chồng, mẹ mất con, con mất cha… Nỗi đau ấy được khắc họa sinh động qua tình cảm của cô gái. Không dám hy vọng một ngày hai ba đứa con có thể cùng nhau ra ngoài an toàn, hàng xóm chứng kiến, chị rưng rưng gọi điện về cho bố. E rằng tình cảm tuyệt vời này sẽ không thể phai mờ trong lòng độc giả. Từ tiếng gọi, tiếng khóc, đến ánh mắt to tròn đầy phấn khích của đứa trẻ sẽ sống mãi như một minh chứng hùng hồn cho tình cha con bền chặt không thể lay chuyển.

              Tác giả nắm bắt tâm lý nhân vật một cách khéo léo và sâu sắc, thông qua việc thấu hiểu diễn biến tình cảm của nhân vật, tác giả đã thổi hồn mình vào cô gái, nắm bắt được những nét tính cách tiêu biểu của cô gái, năng động, bướng bỉnh, kiên cường và chân thành .Tình yêu. Đọc Chiếc lược ngà, tình cảm cha con sâu nặng có lẽ là thành công lớn nhất mà tác giả có thể truyền tải, đặc biệt là tình cảm của Sese dành cho ông nội. Người xem như thấy mình trong các nhân vật, và cũng thấy con mình trong hình ảnh những em bé, tốt bụng, hoạt bát, đáng yêu và đáng quý.

              Truyện ngắn Chiếc lược ngà đã kết thúc, tuy không phải là một kết thúc có hậu nhưng lại vô cùng hạnh phúc. Danh xưng “cha” trong trái tim tôi là lời khẳng định mạnh mẽ cho tình cha con cháy bỏng. Đồng thời, tác giả cũng dùng điều này để lên án chiến tranh tàn khốc, cuộc chiến tranh phi nghĩa đã chia cắt biết bao gia đình, gây cho biết bao người con, biết bao người cha, người mẹ trong hoàn cảnh khốn khó, đau thương. Nguyễn Quang Sáng không chỉ đề cập đến tình cảm con người trong hoàn cảnh khó khăn nhất, gian khổ nhất của dân tộc, những tình cảm giàu đẹp mà còn đề cập đến đạo lý, đạo lý làm người, đạo làm con, tình nghĩa và hiếu kính với cha mẹ.Với lòng kính trọng và lòng biết ơn sâu sắc.

              Cảm nhận đoạn trích Chiếc lược ngà – Văn mẫu 6

              Tôi đã từng rơi nước mắt vì tình cha con vô cùng cảm động…Cha ơi, đời đầy gánh nặng không ai khổ, công đức đầy trời. trải ra. Đừng bao giờ nghĩ tình cha không thiêng liêng, cao quý như tình mẹ, không ấm áp và cao đẹp như tình mẹ, nếu ai đó có suy nghĩ như vậy chắc chắn họ sẽ có cái nhìn khác về tình cha con. Quang Sang ấn tượng và tinh tế, và điều nổi bật hơn cả là tình cha con sâu nặng, thiêng liêng và cao đẹp giữa hai cha con ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn nhất. chiến tranh tàn khốc.

              Câu chuyện kể về một ông nội quân nhân xa quê 8 năm mới có dịp về quê thăm con. Thu không biết cha mình vì vết sẹo trên mặt, ông không thích hình ảnh của mẹ mình mà cô biết, vì vậy cô đối xử với ông như một người xa lạ, rất lạnh lùng. Cho đến khi hắn phát hiện ông ngoại đã ba tuổi, tình cảm cha con bỗng dấy lên trong lòng hắn sự chán ghét, cũng là lúc hắn phải rời đi. Nơi căn cứ, nhớ lời giao duyên với em, anh dồn tình yêu, tâm tư cho em chiếc lược ngà chỉ còn một hàng răng thưa, anh tỉ mỉ mài từng chiếc răng, hay cúi xuống mân mê từng nét chữ “Thương Nhớ Cho Em”. và Nhận Con Của Cha” trên chiếc lược dành cho cô con gái nhỏ của anh. Nhưng tiếc thay, ông Lưu đã hy sinh trong một trận đánh lớn giữa quân Mỹ và ngụy. Ông chỉ kịp trao chiếc lược ngà cho ba người bạn tốt của mình trước khi nhắm mắt xuôi tay.

              Bé thu, nhân vật trung tâm của câu chuyện, được tác giả miêu tả hết sức nhạy cảm và tinh tế. Thu là một cô gái rất cá tính, bướng bỉnh và dũng cảm nhưng lại giàu cảm xúc. Thái độ của anh ấy hoàn toàn trái ngược với khi anh ấy trở về nhà năm sáu tuổi và chuẩn bị rời đi năm sáu tuổi, nhưng sự tương phản lại nhất quán. Có lẽ là vì quá yêu cha, quá mong muốn ông nên khi nhận ra đó không phải là cha mình, cậu đã kiên quyết không thừa nhận mình là họ Lưu, thậm chí không chịu gọi ông là Lưu, một, ba. ” Một lần. .Anh thật bướng bỉnh, bởi vì trong tâm trí anh chỉ có hình ảnh của cha anh trong những bức ảnh mà anh nhìn thấy hàng ngày trong quá khứ, chứ không phải là dáng vẻ của ông già bây giờ. Người cha không được con trai nhận ra vì vết sẹo trên má làm biến dạng khuôn mặt không giống như trước… Chính vết sẹo này là dấu tích không mong muốn của một cuộc chiến tàn khốc, em còn quá nhỏ để cảm nhận được. Chấp và hiểu, hiểu sự khốc liệt của bom đạn, hiểu sự cay độc của thuốc súng, hiểu những khó khăn, gian khổ mà người lính phải trải qua trong cảnh chiến tranh khắc nghiệt… Chính từ thái độ cương nghị, trung thực, dũng cảm, kiên định ấy rằng đằng sau một phần thể hiện hình ảnh của một cô gái giao tiếp dũng cảm.

              Tác giả thể hiện sự am hiểu tâm lý trẻ em sâu sắc, tràn đầy tình cảm trân trọng thiêng liêng cao đẹp vô song đối với những tâm tư, tình cảm vô giá ấy. Thứ Năm, một cô gái mạnh mẽ, bướng bỉnh, nhưng cô vẫn là một đứa trẻ 8 tuổi, hồn nhiên, ngây thơ và dễ thương. Khi bị ông Lưu đánh vì ương ngạnh, điều đáng ngạc nhiên là ông “nhặt đũa, gắp trứng cá vào chén rồi lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi đĩa”, như thể ông sợ điều đó. Ông Liu sẽ bị anh ta đánh đập. Xem mà ứa nước mắt trong lòng. “Sau khi xuống cầu tàu, anh ấy nhảy xuống xuồng cứu sinh, há miệng ra và cố gắng làm dây đu đưa, sau đó dùng sức đập vào thanh xà để bơi qua sông.” giữa người này với người khác, cổ xưa và ngoan cường Có, nhưng mặt khác, khao khát được yêu thương và chăm sóc. Có thể thấy sự bướng bỉnh đến ngây thơ của anh được khắc họa rất chân thực và gần gũi qua nhiều chi tiết.

              Rồi khi cô ấy nhận ra anh ấy là cha và nhận ra lỗi của mình, khó có thể phủ nhận rằng cô ấy là một cô bé rất tình cảm. Có ai ngờ rằng đứa con lại phải xa cha khi chưa đầy một tuổi, chẳng biết đã 8 năm trôi qua nhưng tình yêu thương sâu đậm vô bờ bến của con dành cho cha, mẹ ơi. Tình yêu ấy vượt qua thời gian, cả khoảng cách cha con do thời gian tạo nên. Tình yêu của người cha dành cho đứa con 8 tuổi thật phong phú và sâu sắc! Dù trong lòng vẫn nhớ người cha thân yêu chưa từng dành cho ông sự quan tâm, chăm sóc, cũng như chưa trao cho ông một đôi bàn tay ấm áp yêu thương để chăm sóc, che chở cho ông. Một việc đơn giản như vậy nó còn không làm được thì sao có thể mơ ước được làm đồ chơi cho nó, kể chuyện cho nó nghe, trút bầu tâm sự cùng nó chia sẻ vui buồn khi nó đến thế giới này, điều đó quá xa vời với nó. nó. Anh ấy dường như không có bất kỳ ký ức hay ấn tượng nào về cha mình, nhưng điều chắc chắn là anh ấy đã không ít lần tưởng tượng ra cha mình tài giỏi như thế nào, ông ấy cao lớn ra sao, và một cái ôm ấm áp sẽ ôm ông ấy vào lòng như thế nào. . Tình yêu sâu đậm khiến cô không thể chấp nhận một người đàn ông xa lạ với những vết sẹo chằng chịt trên mặt. Cho đến ngày phải lên đường, đứa con ương ngạnh, bướng bỉnh của ngày hôm qua “như bị bỏ rơi”, “có lúc đứng trong góc nhà, có lúc dựa vào cửa, chỉ biết nhìn mọi người xung quanh bố” dường như không còn nữa. Khi khao khát hơi ấm của tình cảm gia đình, nó muốn cho ông nội biết rằng mình đang tồn tại lúc đó, nó muốn chạy đến hôn bố nhưng không hiểu sao có gì đó ngăn lại khiến nó đứng khựng lại. chia tay, ông Sáu nhìn Ông đến và chào nhỏ nhẹ: “Được! Đi nghe con!” Lạ thật, sao chỉ có bốn chữ chào? Tại sao anh ấy không hướng dẫn hay nhắc nhở anh ấy phải nói gì? Có lẽ chính sự khắc nghiệt của nó đã khiến anh thất vọng và tổn thương nhiều như vậy? Rồi khi nó kêu “Cạch… á… á… bự!” thì “tiếng nó như xé, xé sự im lặng, xé ruột mọi người, buồn quá”. Chỉ đến lúc đó, mọi người mới nhận ra rằng anh ấy muốn được gọi là “Daddy” đến nhường nào. Tiếng “Ba” nghẹn ngào của anh, tiếng “Ba” bị kìm nén sau bao nhiêu năm, nghe thật thiêng liêng! Đó là tiếng kêu từ tận đáy lòng, “Nó vừa chạy ào tới vừa khóc, nhanh như sóc, chồm lên, vòng tay ôm lấy cổ bố”, “Nó hôn vào cổ bố nó rồi hôn khắp người”. Anh hôn tóc, hôn cổ, hôn vai, hôn cả vết sẹo dài trên má bố. “Tất cả những điều này cho thấy tình yêu mãnh liệt của đứa trẻ dành cho cha mình đã lên đến đỉnh điểm, khiến những người xung quanh phải khóc trước cảnh tượng bi thảm đó. Có thể thấy tình yêu của Arthur dành cho cha mình vô cùng sâu sắc. Chỉ khi nào anh ấy mới thể hiện được tình cảm sâu đậm của mình thương cho con khi biết chắc cha của con chính là mình.

              Bên cạnh hình ảnh đứa bé, hình ảnh ông Sáu được giới thiệu là một người lính phải ra trận vì sứ mệnh cao cả, bỏ lại gia đình, quê hương và đặc biệt là tình yêu thương. Tôi ở đây nghiêm túc. Tình cảm này phần nào được thể hiện trên đường về quê thăm người thân. Trước khi thuyền cập bến, cậu con trai vội vàng “nhảy lên bờ”, cúi xuống, dang hai tay về phía trước và lắp bắp: “Ba đây rồi! Ba đây con ơi”. Tưởng chừng đứa bé sẽ nhào đến ôm chầm lấy ba. cổ, để gặp ngày chia tay. Nhưng không, ông thất vọng và ngạc nhiên khi thấy: “đứa bé mở to mắt bối rối, rồi sợ hãi bỏ chạy”. Anh không có nhiều thời gian ở nhà, cũng không đi đâu xa, cả ngày chỉ cố gắng ở bên cạnh con, an ủi con, mong con đừng gọi một ba tiếng. Có lúc ông giận quá đánh con. Lúc chia tay, tình yêu mãnh liệt của Thu đã khiến anh “một tay ôm con, tay kia lấy khăn lau nước mắt”, trải qua những giọt nước mắt hiếm hoi trong đời, anh mới cảm nhận được hơi ấm thực sự của tình cha con dành cho mình. lần đầu tiên! Điều đáng buồn hơn nữa là đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh nghe thấy giọng nói của người cha thân yêu từ đứa con gái bé bỏng của mình, bởi sau đó, anh đã không bao giờ trở lại nữa! Trong những ngày ở căn cứ, ông hối hận vì đã đánh con trai mình. Tôi sẽ luôn nhớ lời con trai: “Bố về rồi! Bố mua cho con chiếc lược!”. Đây là mong ước giản dị của cô con gái nhỏ trong giây phút tiễn biệt bố. Nhưng với anh, đây là giấc mơ đầu tiên và duy nhất nên nó cứ khắc khoải trong lòng. Khi tìm được một chiếc ngà voi, ông vui mừng khôn xiết “như đứa trẻ được quà”. Ngày qua ngày, ông miệt mài làm việc, “nhìn vào từng kẽ răng lược, ông còn khắc những chữ Thương, Nhớ, Hiến, Nhận cha con”. Nghĩ đến con trai, ông mang lược đến, mài lại cho chiếc lược bóng hơn, chiếc lược tuy chưa chải xong tóc cho con nhưng có thể nói rõ tâm trạng của ông lúc này. Anh ấy yêu chiếc lược này như đứa con bé bỏng của mình. Tình yêu dành cho trẻ em đã biến người lính trở thành một nghệ sĩ sáng tạo tài năng, và thậm chí chỉ tạo ra một tác phẩm duy nhất trong đời. Có lẽ lúc đó ông ước một lần được về thăm nhà, cầm lược chải đầu cho lũ trẻ. Đáng buồn thay, chiến tranh đã khiến anh không thể trở về với con gái mình. Anh hy sinh trong một trận đánh lớn, nhưng “dường như chỉ có cha con không thể chết”, anh đã trao chiếc lược cho người bạn thân của mình, một ước nguyện không còn gì có thể diễn tả được. Kể từ đó, chiếc lược ngà trở thành vật kỷ niệm, biểu tượng thiêng liêng của chế độ gia trưởng. Những dòng cuối của câu chuyện kết thúc thật buồn, nhưng lại chứa đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Câu chuyện này như một lời tố cáo cuộc chiến tranh phi nghĩa gây đổ máu vô ích, làm tan nát bao gia đình, chia cắt con người mãi mãi. Nhưng điều mà chúng ta thấy không chút do dự là sức mạnh và lòng thù hận đã biến Tú thành một người giao tiếp dũng cảm và mạnh mẽ, gắn bó với những mất mát của kiếp người, kéo nhau lại gần nhau hơn. Đứng lên ca khúc khải hoàn, đề tài truyện này không mới, nhưng nhà văn thành công vì khai thác được tình cha con trong hoàn cảnh khó khăn, cảm động. Cách lựa chọn người kể, tạo tình huống bất ngờ một cách tự nhiên, hợp lí, đồng thời miêu tả tinh tế, sâu sắc diễn biến tâm lí nhân vật, nhất là tâm lí trẻ thơ, đều có giọng điệu trữ tình. Có chỗ đứng trong lòng độc giả.

              Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” là áng văn bất hủ, ca ngợi tình phụ tử bình dị mà thiêng liêng, những con người cao đẹp giàu cảm xúc như nhân vật Thứ Năm và ông Thứ. Truyện không chỉ ca ngợi tình cha con sâu nặng mà còn nhắc nhở chúng ta về những đau thương, mất mát do chiến tranh tàn khốc gây ra. Bởi vậy, chúng ta càng trân trọng cuộc sống hòa bình hôm nay và tình phụ tử cao cả, vĩ đại. Ai cũng giữ trong tim hình ảnh của người cha, hãy để chúng ta cảm nhận được tình yêu thương và sự hy sinh vô điều kiện của người cha dành cho chúng ta. Vòng đời mới ngắn làm sao, đừng ích kỷ mãi chỉ biết nhận tình thương của cha mẹ mà không bao giờ đền đáp lại. Nếu bạn có một người cha, một người cha thực sự, cảm ơn Chúa vì bạn đã được sinh ra trên cuộc đời này!

              Cảm nhận đoạn trích Chiếc lược ngà – Mẫu 7

              Tác phẩm “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sinh là một truyện ngắn vô cùng đặc sắc, thể hiện tình cha con sâu nặng của ông với Thứ trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.

              Nhà văn Nguyễn Quang Sinh muốn tố cáo tội ác chiến tranh qua truyện ngắn của mình, gây nên cảnh cha con ly tán, bao gia đình ly tán.

              Tác phẩm “Chiếc lược ngà” ra đời khi đất nước ta bước vào thời kỳ chống Mỹ cứu nước giải phóng miền nam thống nhất đất nước. Nội dung tác phẩm thể hiện tình yêu thương của ông dành cho người con gái mà ông đã không thể gặp mặt từ khi sinh ra vì khoảng cách xa xôi của chiến tranh.

              Anh ấy đi nghỉ về để gặp con trai, nhưng anh ấy không nhận ra anh ấy, anh ấy không nhận anh ấy là cha của mình. Vì những vết sẹo xấu xí trên khuôn mặt, không giống người bố mà cô thường thấy trong ảnh cưới của mẹ.

              Nhà văn Nguyễn Quang Sinh rất khéo léo trong việc miêu tả nội tâm nhân vật. Đặc biệt là cô bé có tính cách ương ngạnh, hơi bướng bỉnh và khó dạy bảo. . . Nhưng ẩn sâu trong trái tim cô là một cô gái vô cùng tình cảm, vô cùng phức tạp, hiếu thảo và khao khát tình cha.

              Tuy Thu mới khoảng tám, chín tuổi nhưng suy nghĩ của em đã rất chín chắn. Bởi dù đã ba năm sống ở nơi khác nhưng trong tâm trí cô lúc nào cũng nghĩ đến giây phút được gặp lại cha. Qua bộ ảnh cưới của bố mẹ, hình ảnh bố luôn ở trong trái tim cô.

              Rồi cũng đến ngày anh đạt được ước nguyện và được nghỉ 3 ngày để về quê sum họp với gia đình. Anh đã reo lên sung sướng khi nhìn thấy con trai mình, nhưng niềm vui của anh lại bị lặp đi lặp lại bởi sự thờ ơ và bất ngờ của Thu khi một người đàn ông lạ mặt gọi cô là con gái. Nó bỏ chạy và la hét một cách rất hồn nhiên, trẻ con.

              Điệu bộ sợ hãi của Thu là bình thường vì anh không giống người bố mà em thường thấy trong ảnh. Sau chiến tranh, trên người ông lão có rất nhiều vết sẹo, thậm chí trên mặt còn có sẹo khiến người ta không thể nhận ra cha mình.

              Vì vậy, Thu thường trốn tránh gần gũi với cha, không thể để cha gọi cha, mà để mẹ la mắng vô ích. Động tác thu cũng liên quan đến việc tránh rét.

              Tác giả Nguyễn Quang Sang cũng đẩy câu chuyện đến mức kịch tính, khi đứa trẻ đang nấu cơm muốn đổ nước trong nồi cơm đi nhưng vì quá nhỏ nên không thể bê nổi thùng gạo nặng trĩu. nồi với bếp Chiếc nồi cao hơn chính nó. . Định nhờ bố giúp nhưng cô kiên quyết từ chối, mẹ đi vắng không có ai ở nhà, chỉ có Thứ và ông nội. Nhưng cô ấy bướng bỉnh và thông minh. Anh nghĩ ra một cách khác, lấy một cái muỗng, múc một ít nước trong nồi cơm. Xiaotu tự mình làm việc chăm chỉ, nhưng anh ta từ chối yêu cầu anh ta sáu đến ba, không hỏi.

              Khi cả nhà đang ăn cơm, ông thương con và muốn bày tỏ tình thương với con nên đã cho con một miếng trứng cá. Nhưng với một cái giật tay, quả trứng cá muối rơi xuống sàn. Ông Sáu giận vì tôi đổ thừa thức ăn nên đánh đòn mấy cái.

              <3 Hóa ra lý do bé không nhận ra bố là do vết sẹo trên mặt ông ngoại khác với ảnh chụp khi bố mẹ lấy nhau.

              Nhưng bà nội đã giải thích cho đứa bé tại sao nó có vết sẹo lớn như vậy trên mặt. Rồi người bà cũng kể cho Thứ nghe về những chiến công của cha, sự hy sinh gian khổ mà cha đã phải chịu đựng khi tham gia Kháng chiến.

              Nghe bà ngoại kể về vết sẹo trên mặt bố, đứa trẻ nằm lặng thinh thở dài buồn bã như người lớn. Anh ấy chỉ là một đứa trẻ, nhưng anh ấy nghĩ rất nhiều như một bà già thực sự. Anh ân hận vì những ngày qua đã không nhận cha khiến anh rất buồn.

              Câu chuyện lên đến cao trào khi anh trở lại chiến trường sau kỳ nghỉ ba ngày. Giờ phút chia tay đã đến, những cảm xúc kìm nén bấy lâu như muốn bùng nổ thì hôm nay, cô đã nghẹn ngào hét lên “Bố ơi! Đừng để con đi” rồi chạy đến ôm chầm lấy ông mà nức nở. Tình cảm của đứa trẻ dành cho cha và không muốn rời xa ông khiến cô trông xứng đáng với tuổi của mình.

              Tiếng gọi cha của bé như giọt nước mắt từ đáy lòng người đọc, tiếng gọi bị kìm nén quá lâu chờ đợi bấy lâu bỗng trào ra khiến mọi thứ vỡ tung.

              Khi chia tay con gái, anh nghe con gái nói với anh: “Ba về mua cho con cái lược cho con nghe lời bố”. Ông luôn ghi nhớ lời khuyên của con trai mình. Vì vậy, mỗi khi nhớ con, ông lại lấy chiếc lược ngà khắc hình chiếc lược, quyết định một ngày nào đó sẽ mang về cho con gái.

              Xem Thêm: Giải bài 1 2 3 4 5 6 trang 193 sgk Hóa Học 11

              Lao Liu cưa từng chiếc răng một cách cẩn thận và cố gắng tạo ra một chiếc lược ngà. Sau khi hoàn thành, anh cẩn thận khắc những lời dành tặng cho hai cha con lên đó. Tác giả Ruan Guangsheng viết những chi tiết này rất cảm động, từng chữ đều tinh xảo.

              Tiếc là ông bị thương và hy sinh trước khi nhắm mắt trong trận chiến, ông chỉ biết từ chối đồng đội trả lại chiếc lược ngà cho con gái. Nói với cô ấy rằng bạn yêu cô ấy rất nhiều.

              Tình yêu thương của người cha là vô bờ bến, hình tượng người cha trong truyện ngắn là người chiến sĩ dũng cảm đã anh dũng hy sinh vì Tổ quốc. Nhưng đồng thời cũng là người cha yêu thương con cái và gia đình nhất.

              Thông qua các tác phẩm của nhà văn Nguyễn Quang Seng, chúng ta tố cáo chiến tranh và tội ác của giặc Mỹ, chúng đã gây ra cuộc chiến tranh phi nghĩa, gieo mầm chết chóc cho Tổ quốc, làm tan nát biết bao gia đình, biết bao người chồng, người cha can not Nếu không có những hy sinh đó, nhiều gia đình sẽ không thể đoàn tụ trong một ngày. Thiệt hại của cuộc chiến là không thể diễn tả được.

              Trích đoạn Cảm nhận chiếc lược ngà – Mẫu 8

              Ra đời đã gần 50 năm (1966), nhưng truyện ngắn Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sinh mỗi lần đọc lại vẫn mang đến cho chúng ta những cảm xúc mới lạ. Sức hút của Chiếc lược ngà không chỉ nằm ở cốt truyện ít nhiều ly kỳ, hay sự dị hợm của các nhân vật mà còn ở nội dung sâu sắc và cảm động của câu chuyện. Ngoài ra, tác giả của nó, nhà văn Nguyễn Quang Sinh, đã truyền tải đến người đọc một lối kể chuyện thì thầm, đầy xót xa của nhà văn cho số phận con người, những cảm xúc của con người trong những năm tháng của trái đất. Đất nước này đang phải đối mặt với cuộc chiến tranh tàn khốc nhất của thế kỷ XX.

              Theo tác giả của Chiếc lược ngà, chúng tôi đến gia đình sáu người của ông ở Đông Nam Bộ vào đầu những năm 1960. Gia đình anh cũng như bao gia đình khác có vợ chồng và con cái. Nhưng gia đình đó không gặp nhau mỗi ngày. Ông “chạy trốn cuộc kháng chiến sau khi tỉnh bị chiếm đầu năm 1946,” khi đứa con duy nhất của ông chưa đầy một tuổi. Các cặp đôi chỉ có thể nhìn thấy nhau trong thời gian ngắn. Tôi chỉ có thể nhìn thấy bạn trong hình ảnh nhỏ.

              Một nơi xa cách một khoảng cách ngắn với một người xa lạ. Sau khi trở về, anh rất muốn gặp con gái, chỉ muốn “nghe thấy tiếng ‘bố’ của con”. Tuy nhiên, sự thật bình thường hoàn toàn không đơn giản là “cô ấy không bao giờ gọi”. máy khoan! Đừng vội trách cô gái nhỏ tội nghiệp. Đức tin thuần khiết của cô chưa bao giờ tham gia vào chiến tranh, nhưng chiến tranh đã cản trở đời sống tình cảm của cô. Không ai ngờ rằng vết sẹo dài trên má khi bị Sisi “bắn” lại trở thành vật cản để cô đến gần cha mình. Trong mấy ngày hắn tới cửa, hai cha con mâu thuẫn cũng bắt nguồn từ chuyện này. Đúng vậy, chiến tranh không chỉ làm thay đổi hình hài con người mà còn chia cắt con người với con người.

              Năm 1954, Hiệp định Giơnevơ về Việt Nam được ký kết, đất nước ta lại phải chia đôi, gia đình lại ly tán. Ai có thể ngờ rằng chuyến thăm này sẽ là lần đoàn tụ cuối cùng của gia đình anh. Anh bỏ vợ bỏ con, niềm khao khát được gặp lại con không bao giờ tắt trong lòng anh. Nhưng mọi cố gắng của cha ông không thể vượt qua sự tàn khốc của chiến tranh. Trong một trận chiến giữa Hoa Kỳ và Ngụy, người anh thứ sáu đã hy sinh. Anh ta bị một viên đạn từ máy bay Mỹ găm vào ngực. “Ước mong được gặp lại đứa con yêu của người anh thứ sáu đã không thành. Anh đã vĩnh viễn biến mất. Chiếc lược ngà có thể làm vơi đi phần nào nỗi đau của anh, nhưng anh không bao giờ có cơ hội được tự tay bồng ẵm đứa con yêu dấu của mình nữa, mặc dù niềm tin trong anh cha anh không bao giờ Không mất.

              Có rất nhiều tác phẩm văn học viết về tình mẹ cha, và chúng tôi nghĩ rằng đây là sự đóng góp của tác giả Chiếc Lược Ngà.

              Với tư cách là người chứng kiến, tác giả dẫn dắt người đọc từ đầu truyện đến cuối truyện bằng “nỗi niềm”. Bài ca dao về tình phụ tử trong Chiếc lược ngà đã làm bao thế hệ người đọc rơi nước mắt. Câu chuyện diễn ra như một vở tuồng cổ điển, mở đầu, diễn xuất, thắt nút, cởi nút… Để người đọc bước ra khỏi sự bất ngờ. Ở đây, ta thấy được nét rất sâu sắc và tinh tế của Nguyễn Quang trong nghệ thuật khắc họa tâm lí nhân vật. Quả thật, đọc bao nhiêu lần cũng không tài nào phân biệt được tài năng của tác giả với sự thật của câu chuyện. Tôi chỉ biết rằng, các chi tiết, sự kiện cứ hiện lên và mở ra dưới ngòi bút của tác giả như thể chúng có thật ngoài đời. Khi anh không có ở nhà, chị không thể đưa con vào thăm nên đành phải như vậy. Xin lỗi, tôi chỉ nhìn thấy bạn qua một bức ảnh nhỏ. Lần này, anh được về nhà và chuẩn bị đi xa nơi “tình cha gặm nhấm”. Rồi “đò không đợi cập bến, tôi chồm lên… tôi bước đi vội vã”. Chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến tôi hiểu bạn tuyệt vọng thế nào khi được gặp con trai mình. Nguyễn Lượng Sang đã xây dựng hình ảnh người cha yêu con. Bản năng làm cha được tìm thấy ở đứa trẻ sáu tuổi dường như cũng truyền sang người kể chuyện, người đoán “chắc bạn nghĩ con mình sẽ nhảy vào lòng bạn và ôm dì của bạn”. Trong trường hợp đó, chúng ta hãy xem hành động của Liu Ge: “Đi bộ, cúi xuống, đưa tay ra và chờ đợi tôi”. Cứ tưởng bé sẽ hồ hởi chào đón nhưng không ngờ “bé giật mình trợn tròn mắt…không hiểu sao”. Anh sáu sửng sốt trước thái độ rụt rè của cô gái này. Cú sốc thực sự khiến trái tim người cha tan nát. Anh Sáu từ xúc động chuyển sang đau đớn và thất vọng.

              Chỉ trong ba ngày ở nhà, anh và vợ đã cố gắng hết sức để khôi phục lại mối quan hệ giữa cha và con trai. Tuy nhiên, dường như càng cố gắng thì khoảng cách tình cảm giữa anh và cô con gái duy nhất càng lớn. Mâu thuẫn của truyện ngày càng tăng. Người cha chỉ muốn một tiếng kêu “Ba ơi”, nhưng đứa con không bao giờ từ chối. Khi nghe mẹ giục bố, cô nói: “Con đi đi”, và khi được gọi, cô chỉ đáp lại những lời trống rỗng và giận dữ: “Vào ăn tối đi”, “Bữa tối sẵn sàng rồi”, “Con sẵn sàng rồi” Khóc đi, nhưng mọi người không nghe. “Từ “người” là do một cậu bé bảy, tám tuổi gọi cha mình, Nguyễn Quang Sinh dùng vừa phải, dùng vừa phải nhiều lần khiến người đọc không khỏi thở dài ngao ngán. , và ai cũng mong rằng mối quan hệ của người con trai Có thể được cải thiện Và tình huống này, một lần nữa đã đẩy mâu thuẫn của truyện lên đến đỉnh điểm. . Cách khắc họa nhân vật không mới nhưng lại khiến người đọc thích thú Mang đến một thế giới truyện rất tự nhiên và giàu cảm xúc Thứ năm rất khó, nồi cơm hơi to đối với một đứa trẻ bảy tám tuổi, và nó sôi, không thể hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao mà không nhờ sự giúp đỡ. Vai trò của cảnh phim dần dần tăng lên, nhưng vẫn là câu trích dẫn “trống” (trống) của cô: —— “Cơm chín rồi, giúp mẹ múc nước đi.” nước! – Cơm sôi rồi giờ nhão rồi! Hình ảnh em bé lúc này thật tệ hại “nhìn xuống, hơi sợ, lại nhìn lên… rúm ró khóc… bối rối… quằn quại”. vá, múc từng miếng nước, lẩm bẩm “Tôi không thể giải thích rõ ràng”. Mọi tình cha con như xa cách. Điểm nhấn cuối cùng của mâu thuẫn là chuyện ăn uống. Một mặt, người cha đặt một cục vàng lớn trứng cá trong chén cho con “vào”; một mặt, người con “cầm đũa soi vào chén…bỗng ném quả trứng ra, cơm văng tung tóe” Đây là giọt nước cuối cùng , và anh “nuốt chửng” đứa con. Cô gái không khóc mà “ngồi yên, cúi đầu… cầm đũa gắp cá bỏ vào chén rồi lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi mâm ” rồi bước đến bên nhà bà nội, “không bao giờ quay lại”. Câu chuyện này Mâu thuẫn không thể đẩy lên cao hơn. Là người trong cuộc, anh cho rằng tình cha con vô vọng sau khi trở về Trung Quốc một thời gian ngắn. Nhưng không, người xưa từng nói “tình cha con sâu nặng”, độc giả không thể mất hy vọng, Lục ca ca cũng có hy vọng, tình phụ tử trong thời gian ngắn nhất lại trở về, mang đến cho độc giả cảm xúc nghẹt thở nhất. lễ chia tay vào thứ năm, nhưng tâm trạng của anh ấy hoàn toàn khác. Vẫn như vậy” Đôi mắt anh ấy dường như đã lớn hơn, vẻ mặt không bối rối, không lạ lẫm, có vẻ trầm tư. Qua trí tưởng tượng và miêu tả tinh tế của tác giả, người đọc có thể phát hiện ra sự thay đổi thái độ và cảm xúc của Tú từ đôi mắt “bay bổng” của cô. Nỗi khao khát tình cha con vốn bị kìm nén trong mùa thu của đứa trẻ này bỗng trỗi dậy. Nó bắt đầu bằng một tiếng hét “Bah… ah… ah… Bah!”, và sau đó “nó chạy vào bóng tối khóc… và túm lấy cổ bố nó” và nó kêu lên “Khó lắm. – Cha ơi! Đừng để con đi, con sẽ ở nhà với mẹ!”, “Nó hôn khắp người bố. Nó hôn lên tóc, cổ, vai và cả vết sẹo dài trên má bố. “Tất cả của con. diễn biến thì vội vã và hấp tấp, trái ngược với những gì ta thấy ở đầu truyện.

              Vâng! Đúng vậy, mặc dù tình cảm cha con giữa các anh em bị chiến tranh làm tổn thương nhưng không vì điều này mà biến mất, nhưng nó vẫn sẽ ảnh hưởng đến trái tim của rất nhiều độc giả. Ai đã đọc Chiếc lược ngà cũng sẽ rưng rưng nước mắt như người chứng kiến ​​buổi chia tay sáng hôm ấy. Không ai ngờ rằng đây là lần cuối cùng họ gặp nhau, và hai cha con sẽ mãi mãi chia xa. Và chiếc “chiếc lược ngà”, kỷ vật mà ông đã tốn nhiều công sức để nói với con, cuối cùng cũng về với người con gái yêu như lời hứa. Đó cũng là bằng chứng hùng hồn về mối quan hệ cha con giữa các vị thần.

              Thời gian trôi nhanh, Xiaotu trở thành một sứ giả dũng cảm, tiếp tục con đường cách mạng của cha cô. Câu chuyện Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sinh đã kết thúc nhưng ám ảnh của nó về bi kịch thời chiến, về dư âm của tình cha con bất diệt vẫn còn day dứt trong lòng người đọc. Nếu hiểu như vậy, chúng ta cảm ơn nhà văn đã sáng tạo ra nó, đồng thời chung tiếng khẳng định: vượt qua bi kịch, người cha bao giờ cũng sâu sắc.

              Trích đoạn Cảm nhận chiếc lược ngà – Mẫu 9

              Quê hương của Nguyễn Quang Sinh ở An Giang, chủ yếu viết về cuộc sống và nhân vật ở phía nam, “Lược ngà” là tác phẩm tiêu biểu của ông. Thông qua việc xây dựng các tình huống bất ngờ tự nhiên, hợp lý, truyện cho thấy tình cha con sâu nặng, cao cả giữa hai cha con trong hoàn cảnh chiến đấu gian khổ.

              Trong chiến tranh, con người phải chịu nhiều mất mát, thiệt thòi, hy sinh vì tình cảm gia đình. Anh bỏ nhà đi chiến đấu khi đứa con gái đầu lòng vừa tròn một tuổi. Sau 8 năm xa cách, anh được dịp về thăm nhà nhưng trớ trêu thay, Thứ Năm lại không nhận anh là cha của mình. Phút đầu gặp mặt, anh tỏ ra nghi ngờ, tránh nói, thậm chí còn sợ bỏ chạy, bởi: “Vết sẹo bên má phải, mỗi khi xúc động lại đỏ lên và giật giật trông rất đáng sợ”. Trong 6 ngày ở nhà, dù tìm mọi cách để được gần gũi, an ủi nhưng Thứ vẫn kiên quyết phủ nhận mình là cha đứa trẻ. Có lúc bế tắc, anh nói bâng quơ: “Mời vào ăn cơm”, “Cơm chín anh rót nước cho em”, “Cơm chín rồi, nhão rồi”… Khi ăn, anh xúc động. Anh gắp một miếng trứng cá lớn, nhưng em bé phản ứng dữ dội: “Tự nhiên ném miếng trứng cá đó ra khỏi bát và làm văng cơm ra đĩa”. Anh ta bị ông nội đánh đòn, đưa về nhà bà ngoại và “cố tình thả dây ra”. Sự bướng bỉnh, ương ngạnh của Thu không phải là điều đáng trách, bởi em còn quá nhỏ để cảm nhận được những gian khổ, khắc nghiệt của môi trường chiến tranh xa xôi, những người lớn trong gia đình chưa sẵn sàng để em tiếp nhận những khả năng khác thường này. Tôi không biết ông là cha tôi vì ông có một vết sẹo dài trên má không giống như hình ảnh ông chụp với mẹ mà tôi biết. Chứng tỏ tình cảm của Thu dành cho cha rất sâu đậm. – Chỉ khi biết chắc đó là cha, con mới bày tỏ tình yêu thương cha sâu sắc.

              Buổi sáng trước khi đi, thái độ của Thu bỗng thay đổi hẳn. Vào đêm rời khỏi nhà, bà kể cho tôi nghe về vết sẹo. Đứa bé hiểu ra, ân hận, hối hận: “Nghe bà kể, nó nằm im, lăn lộn, thỉnh thoảng lại thở dài như người lớn”. “Khuôn mặt em đượm buồn, nét buồn hiện rõ trên gương mặt ngây thơ thật dễ thương” trong phút chia tay. Khi ông nhìn con trai để nói lời tạm biệt, “đôi mắt to tròn của bà chợt nhảy múa.” Tình cha con bị kìm nén bấy lâu bỗng bùng cháy mạnh mẽ, nhanh chóng và dữ dội. Anh hét lên với cha “tiếng khóc của anh như giọt nước mắt xé tan sự im lặng, xé ruột gan của mọi người, nghe mà đau lòng”. Động tác của ngày thứ Năm cũng thay đổi” Nó chồm lên ôm lấy cổ bố. Nó hôn khắp người bố, hôn tóc, hôn cổ, hôn vai, hôn vết sẹo dài trên má bố “…tất cả hành động và thái độ của bé thu xuất phát từ tình yêu thương của em đối với cha. Cô ấy luôn yêu thương và ngưỡng mộ. Không ai có thể thay thế nó. Cảm xúc của tiếng thu mạnh mẽ, sâu lắng, dứt khoát và rõ ràng. Thu có tính cách ương ngạnh, bướng bỉnh nhưng cũng có sự ngây thơ, trong sáng của một đứa trẻ. Với tâm hồn nhạy cảm, trái tim nhân hậu và trái tim tràn đầy tình yêu thương dành cho trẻ thơ, Ruan Guangsheng dường như cảm nhận được đến tận cùng biểu hiện cảm xúc của các nhân vật, miêu tả và miêu tả một cách sinh động. tinh tế.

              Nhân vật chính thứ hai trong tác phẩm là nhân vật Lưu Công Tử. Tình yêu của anh dành cho cô con gái nhỏ được thể hiện phần nào trong những lần về thăm gia đình. Trước khi thuyền cập bến, tôi thấy con trai vội vã “nhảy lên bờ”, ngồi xổm xuống, vươn hai tay về phía trước và lắp bắp: “Con trai mẹ đây! Con trai mẹ đây”. vòng tay ôm cổ bố, gặp lại những ngày xa cách. Nhưng không, anh thất vọng và ngạc nhiên khi thấy: “Đứa bé mở to mắt bối rối rồi sợ hãi bỏ chạy”. Anh không có nhiều thời gian ở nhà, cũng không đi đâu xa, cả ngày chỉ cố gắng ở bên cạnh con, an ủi con, mong con đừng gọi một ba tiếng. Có lúc ông giận quá đánh con. Lúc chia tay, ông xúc động trước tình yêu thương sâu sắc của mình dành cho đứa bé, “một tay bồng con, tay kia lấy khăn lau nước mắt”. Cảm động và đau đớn hơn nữa, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh được nghe giọng nói của người cha thân yêu từ đứa con gái nhỏ của mình, bởi sau đó, anh sẽ không bao giờ quay lại nữa! Trong những ngày ở căn cứ, ông hối hận vì đã đánh con trai mình. Còn nhớ lời người con kể, khi được một miếng ngà voi, ông mừng như trẻ thơ “mặt ông hớn hở như đứa trẻ được quà”. Những ngày sau đó, để làm nên chiếc lược, bao nhiêu tình cảm yêu thương con dồn hết vào đó. Ông đã cố gắng hết sức để “cưa răng từng chiếc lược, khắc dòng chữ “Thương nhớ góp tiền nhận cha con”… Nghĩ đến các con, ông dùng chiếc lược mài lại mái tóc của mình để nó có thể được chải mượt mà hơn. Có lẽ lúc đó ông rất muốn về nhà lấy lược chải đầu cho các con… Điều đau xót là chiến tranh khiến ông không thể trở về với con gái. Anh ta bị giết trong một cuộc đột kích. Trước khi hy sinh, “Dường như chỉ có tình phụ tử là không thể chết”, ông đã trao chiếc lược cho người bạn của mình và những suy nghĩ trong lòng ông không còn có thể diễn tả thành lời. Kể từ đó, chiếc lược ngà trở thành vật kỷ niệm, biểu tượng thiêng liêng của chế độ gia trưởng. Những dòng cuối của câu chuyện kết thúc thật buồn, nhưng lại chứa đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc.

              Đề tài của truyện không mới nhưng tác giả đã khai thác thành công mối quan hệ cha con thất thường và cảm động. Sự lựa chọn của người kể, việc xây dựng các tình huống bất ngờ tự nhiên, hợp lí, đồng thời miêu tả tinh tế, sâu sắc diễn biến tâm lí nhân vật, đặc biệt là tâm lí trẻ thơ, đã làm cho ngôi kể có một chỗ đứng trong truyện. Trong lòng người đọc.

              Truyện Chiếc lược ngà không chỉ thể hiện tình cha con sâu nặng mà còn khiến người đọc phải suy nghĩ, thấu hiểu những mất mát đau thương mà chiến tranh đã mang lại cho biết bao gia đình. Đó là lý do tại sao tôi biết ơn cuộc sống yên bình mà chúng ta có ngày hôm nay.

              Cảm nhận đoạn trích Chiếc lược ngà – Văn mẫu 10

              Truyện Chiếc lược ngà được nhà văn Nguyễn Quang Sinh viết ở chiến trường miền Nam năm 1966, khi cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của nhân dân Trung Quốc đang diễn ra sôi nổi. Câu chuyện này mang lại nhiều cảm xúc cho người đọc về tình cha con giữa ông và con trai.

              Tác giả thể hiện tình cảm giữa cha con và bé thu bằng cách miêu tả tâm lí nhân vật độc đáo và thủ pháp nghệ thuật tình huống bất ngờ. Sau 8 năm xa quê hương, xa gia đình, anh trở về trong niềm hân hoan, hay nói đúng hơn là nhớ đứa con gái đầu lòng. Trước khi thuyền cập bến, anh nhìn thấy một đứa trẻ khoảng tám tuổi, và linh tính mách bảo anh rằng đây chính là cô bé mà anh đã yêu mến từ lâu. Niềm vui, niềm hạnh phúc của anh dường như nhân đôi khi anh nhìn thấy nó bằng những cử chỉ: anh đứng dậy, đẩy xuồng ra và sải bước. Giọng ông run run: “Đây là con tôi”. Anh nghĩ rằng con trai anh sẽ rất vui khi nhìn thấy anh, và sẽ chạy đến và ôm anh. Nhưng trớ trêu thay, niềm vui của anh lại được đáp lại bằng khuôn mặt tái nhợt đầy kinh hoàng của một đứa bé, vừa chạy vừa gọi mẹ.

              Hành động trước đó khiến trái tim anh đau nhói, có lẽ đó là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời anh. Khuôn mặt anh giờ phủ đầy vẻ thương hại, và cánh tay anh giơ lên ​​để ôm đứa trẻ giờ như bị gãy. Anh ấy thất vọng và buồn bã, nhưng anh ấy không nản lòng khi giành được tình yêu của đứa bé. Trong ba ngày ở nhà, anh cố gắng hết sức để an ủi anh, nhưng càng đến gần anh, anh càng tránh xa anh, không chịu gọi anh là “Ba”. Một lần trong bữa ăn, anh ta ném một miếng trứng cá trong bát đưa cho anh ta, tức giận đánh anh ta một trận rồi chạy sang nhà bà ngoại. Tình yêu của bố đứa bé rất mạnh mẽ và có cá tính, chỉ khi được xác nhận là bố thì bé mới được gọi là bố và yêu thương bố. Vì vậy, hành vi của đứa trẻ không nên đáng trách mà đáng thương. Chính vì tám năm xa cách mà thiếu vắng sự chăm sóc yêu thương của người cha. Anh không nhận ra cha mình vì không ai chuẩn bị cho anh sự thay đổi bất thường trên khuôn mặt của cha anh. Nhưng ông không hiểu hết cho đến khi bà giải thích từng việc một, và đó cũng là lúc hai cha con phải chia tay.

              Vào buổi sáng cuối cùng trước khi cha ra đi, một tiếng kêu “Bố” thật to thể hiện tình yêu của cậu dành cho cha, đối với cậu, tiếng “Bố” ấy đã tan nát từ tận đáy lòng. Trong trái tim cô, có một tiếng nói đã bị kìm nén trong nhiều năm, chờ đợi và khao khát. Anh lên tiếng để mọi người hiểu rằng anh khao khát được gọi là bố đến nhường nào. Tiếng gọi thân thương, thiêng liêng, đáng quý biết bao. Theo cử chỉ của anh, nó chạy đến ôm chầm lấy bố, hai chân vắt chéo qua người, đôi vai nhỏ bé run lên, vô cùng sợ hãi. Trước khi nó làm những động thái này, anh đã vô cùng kinh ngạc và cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới vào lúc này. Nhưng thời gian quá ngắn để cô có thể ở bên anh lâu hơn nữa. Không ngờ đây là lần cuối cùng anh ở nhà, lần cuối cùng anh ôm hôn người con gái anh yêu. Đã đến lúc anh phải nói lời tạm biệt với gia đình nhỏ của mình, và cô sẽ không để anh đi. Đứa bé bây giờ yêu bố nhất, nó chỉ cần bố ở bên và yêu thương nó mọi lúc. Khi ra về, ông hứa sẽ làm cho ông chiếc lược ngà và tặng ông.

              Ở vùng căn cứ, ông sống trong tâm trạng nhớ nhung, đau khổ, ghét đánh mắng con gái. Anh dồn hết tình cảm yêu thương để làm nên chiếc lược ngà. Anh tỉ mỉ, kiên nhẫn và điêu luyện, giống như một người thợ thủ công tái chế ngà voi thành một chiếc lược ngà tuyệt đẹp. Chiếc lược ngà đối với ông trở thành vật quý giá và thiêng liêng. Nó làm dịu đi sự tiếc nuối và bao trùm nỗi nhớ của người cha đối với đứa con bị ghẻ lạnh của mình.

              Nhưng trớ trêu thay, chưa kịp trao chiếc lược ngà cho em bé thì anh đã hy sinh, không còn sức để nghĩ đến điều gì, chỉ còn sức để đền đáp cho người bạn. Trả lại cho bé, ông nội Lưu nhắm mắt đưa chiếc lược cho bé cất đi. Có một cảm xúc trào dâng trong lòng người đọc. Tại sao tình cha con đẹp đẽ, cao quý như thế mà lại chỉ giới hạn trong thế này. Họ vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Thứ năm vẫn chưa thể hiện hết tình yêu của cô dành cho anh. Tại sao cuộc đời lại trớ trêu như vậy? Tình yêu dành cho con cái tốt đẹp và thiêng liêng như vậy không bao giờ là điều mà ai cũng mong muốn.

              Chiếc lược ngà là một câu chuyện rất cảm động khiến người đọc phải rơi nước mắt. Một tình cha con thiêng liêng cao đẹp như vậy, chẳng lẽ lại phải chấm dứt tại đây sao? Có lẽ ngay cả khi ông không còn sống nữa thì chiếc lược ngà vẫn là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng của ông để xoa dịu nỗi đau mất cha của bà. Tình yêu này sẽ mãi mãi ở trong trái tim của em bé và yên nghỉ với anh ấy.

              Trích Cảm nhận chiếc lược ngà – Mẫu 11

              Nguyễn Quang Sang sinh năm 1932 tại Chợ Mới An Giang. Trong kháng chiến chống Pháp, ông nhập ngũ, chiến đấu ở chiến trường Nam Bộ. Sau năm 1954, tập kết ra bắc, Nguyễn Quang Sinh bắt đầu viết văn. Trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước, ông trở lại miền nam tham gia kháng chiến chống Nhật và tiếp tục sáng tác văn học. Tác phẩm của Nguyễn Quang Sinh đa dạng về thể loại: truyện ngắn, tiểu thuyết, kịch, phần lớn chỉ viết về cuộc sống và con người Nam Bộ trong hai cuộc kháng chiến chống Nhật và sau hòa bình. Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” được viết năm 1966, khi tác giả đang hoạt động ở chiến trường miền Nam, được đưa vào tập tiểu thuyết cùng tên. Đoạn văn trong SGK là một đoạn trích ở giữa truyện.

              Ông đi đánh trận nơi khác, mãi đến khi con gái tám tuổi mới có cơ hội về quê thăm con gái. Thu không nhận ra bố vì vết sẹo trên mặt ông đã khác hẳn với vết sẹo mà cô biết trong bức ảnh. Tôi coi bố như người xa lạ. Khi nhận ra cha, tình cha con trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng anh cũng là lúc anh phải ra đi. Ở căn cứ, người cha dành tất cả tình yêu thương cho con trai và làm một chiếc ngà voi cho con trai mình. Trong một trận chiến, anh ta hy sinh. Anh vẫn kịp giao cho người bạn để gửi lại cho con trước khi nhắm mắt xuôi tay.

              Câu chuyện thể hiện tình cha con sâu nặng ở hai tình huống:

              Hai cha con cách nhau 8 năm đoàn tụ nhưng trớ trêu thay Thu lại không hề biết mặt cha mình, khi cô nhận ra và bày tỏ tình cảm thì ông lại định bỏ đi. Đây là tình huống cơ bản của truyện.

              Xem Thêm : Nhà văn Nguyên Ngọc thoái hoá, biến chất như thế nào và vì sao

              Ở khu căn cứ, ông dành tất cả tình yêu thương và sự khẳng định cho con trai, làm chiếc lược ngà cho con gái nhưng ông đã hy sinh thân mình để tặng món quà cho con gái.

              p>

              Nếu trường hợp thứ nhất thể hiện tình cảm sâu đậm của người con đối với cha thì trường hợp thứ hai thể hiện tình cảm của người cha dành cho con: một tình cảm sâu đậm, bền chặt nhưng rất bền chặt. Rõ ràng và không mơ hồ. Thu cũng có cá tính, bướng bỉnh đến mức ương ngạnh, nhưng Thu vẫn là một đứa trẻ, với tất cả sự ngây thơ, trong sáng của một đứa trẻ. Qua diễn biến tâm lý của bé có thể thấy tác giả là người am hiểu tâm lý trẻ thơ, miêu tả sinh động bằng tấm lòng quan tâm và tôn trọng cảm xúc của trẻ thơ.

              Chiếc lược ngà không chỉ kể về tình cha con sâu nặng mà còn gợi cho người đọc suy nghĩ và thấu hiểu nỗi đau mất mát, lầm than mà chiến tranh mang lại cho biết bao con người. người, bao nhiêu gia đình.

              Một trong những điều hấp dẫn của truyện Chiếc lược ngà là tác giả đã xây dựng một cốt truyện khá chặt chẽ, có yếu tố bất ngờ nhưng có ý nghĩa. Một yếu tố nghệ thuật khác góp phần làm nên thành công của truyện ngắn này là việc lựa chọn người kể phù hợp. Người kể chuyện đóng vai bạn của ông Sáu không chỉ chứng kiến ​​nhân vật mà còn đồng cảm với nó.

              Trích đoạn Cảm nhận chiếc lược ngà – Mẫu 12

              “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sinh là truyện ngắn viết về tình cha con sâu nặng trong sáu cuộc chiến tranh. Như chúng ta thường thấy trong các tác phẩm văn học của Nguyễn Quang Sinh, đây là một truyện ngắn đơn giản nhưng chứa đầy bất ngờ. Đoạn trích sách giáo khoa cho thấy một khoảnh khắc nhỏ trong đó có sự vĩ đại thiêng liêng của Chúa Cha.

              Truyện ngắn này được sáng tác vào năm 1966, khi tác giả đang hoạt động ở chiến trường miền Nam chống Mỹ cứu nước và viện trợ cho Triều Tiên. Nội dung của câu chuyện là tình cha con giữa hai cha con, đồng thời kể lại những khó khăn, gian khổ do chiến tranh mang lại thông qua mối quan hệ cha con. Tuy đây là đề tài muôn thuở của văn học nhưng chính vì thế mà giá trị nhân văn của truyện càng thêm sâu sắc.

              Truyện xoay quanh tình cảm cha con nhưng tác giả Nguyễn Quang Sinh đặc biệt chú trọng đến nhân vật bé Thứ đầy mâu thuẫn. Thứ Năm là một cô bé phải sống xa cha từ nhỏ. Tuy nhiên, trong tâm trí Arthur, hình ảnh người cha đã mất từ ​​lâu của anh luôn hiện hữu qua những bức ảnh. Dù rất yêu bố nhưng khi nhìn thấy ông, cô lại làm ngược lại những gì mình nghĩ. Nghe thấy ông nội gọi con trai mình, Arthur không vui như anh tưởng tượng, anh giật mình mở to hai mắt, hoang mang kỳ lạ, anh chớp chớp mắt, như muốn hỏi gì đó, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, và anh bỏ chạy, la hét. Cả hai đều là những cử chỉ bất ngờ—những cử chỉ thể hiện sự sợ hãi khác thường giữa hai cha con. Không chỉ vậy, hành vi của Thu còn đầy sự thờ ơ, trốn tránh. Tình tiết truyện được đẩy lên khi em bé nhặt cơm, nấu ăn. Nó góp phần tạo nên độ căng của mạch. Nồi cơm quá lớn, cháu cần người lớn giúp nhưng cháu không chịu gọi bố, không chịu nhờ giúp đỡ. Một cực khoái khác là khi em bé nhặt trứng cá mà anh thứ sáu đã nhặt. Đây là một bước đi rất tự nhiên và hợp lý của Thu, dần dần bộc lộ cá tính mạnh mẽ của cô. Xót xa cho con trai, ông vẫn không thể bình tĩnh, vung tay tát cô rồi quát sao con ương ngạnh thế. Bị bố đánh, cậu không khóc như nghĩ mà lặng lẽ đứng dậy đi sang nhà bà ngoại. Hóa ra nguyên nhân là do vết sẹo trên mặt của cha anh. Anh ấy không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào, kể cả của mẹ anh ấy. Đây là những ý tưởng rất trẻ con, nhưng đó là điều làm cho câu chuyện này trở nên thật. Khi nghe bà ngoại kể về những vết sẹo của bố, anh nằm im, lăn lộn, thỉnh thoảng lại thở dài như một người lớn, tất cả những điều đó dường như giúp anh nguôi ngoai nỗi lòng, nhưng ngược lại, anh rất ân hận và ân hận, vì mình đã không chấp nhận ba ngày này. Cao trào của câu chuyện lại được đẩy lên khi trên đường chia tay vợ con, Thu bất ngờ hét lên “Bạch… a… a… bang!”. Tiếng khóc ấy như xé nát trái tim tôi, đó là tiếng khóc bật ra sau bao năm mòn mỏi và khắc khoải chờ đợi. Bằng lối diễn đạt vội vã, tác giả đã cố gắng thể hiện hết những tình cảm, nỗi nhớ thương cha, trong đó có cả sự tiếc nuối. Nó giống như một chi tiết biết kể. Thiếu chi tiết này, câu chuyện mất đi phần nào giá trị và trở nên buồn tẻ. Niềm vui vừa tìm thấy hai cha con mà họ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, niềm vui không tưởng vượt qua mọi khoảng cách, khiến người đọc không thể kìm lòng, để rồi sau này khi lớn lên, người cha đã khuất phục để chống cự và cũng vì cha mình. , để trả thù cho cha mình.

              Thông qua nhân vật người cha của mình, Ruan Guangsheng đã dành cho cô tình yêu thương và sự kính trọng, đồng cảm với sự ương ngạnh và bướng bỉnh của một cô bé không chịu nghe điện thoại một tiếng ba lần chỉ vì vết sẹo chiến tranh trên mặt. người lính trở về từ tiền tuyến. Đứa bé hôn tóc, hôn cổ, hôn vai, thậm chí hôn cả vết sẹo dài trên má cha, duỗi chân ôm cha mãi mãi, đó là tình cha con vô cùng cảm động thời đại. nhiệt tình. Cuộc chia tay lúc ấy trở thành mãi mãi. Nỗi buồn trong câu chuyện khiến tôi càng cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh.

              Trong truyện, tác giả không chỉ chú ý đến tình cảm của nhân vật nhỏ tuổi mà còn nhiều lần nhắc đến tình yêu của anh dành cho con bọ nặng trĩu. Khi vào quân đội, anh còn rất trẻ nhưng tình cha con trong anh luôn bền chặt. Lần nào vợ về thăm, anh cũng hỏi chuyện con cái. Đây là tình cảm của người cha cách mạng xa quê không được gặp con. Khi về thăm quê, mong được gặp con, từng giây phút nghe con gọi, ước nguyện đã thành hiện thực, nhưng không, bom đạn đã làm thay đổi diện mạo của anh, trên má anh còn một vết sẹo dài—— Vết thương của chiến tranh làm cho anh ta bị bệnh. Cô con gái dễ thương không biết mặt bố nữa. Khi không được đón nhận tình yêu, anh ta trở nên chán nản, đau khổ và đau khổ. Trước hành vi dã man của đứa con, anh luôn dồn hết những hành động yêu thương cho đứa con, ánh mắt anh luôn chứa chan tình yêu thương vô bờ bến của người cha. Anh ta tìm mọi cách để lại gần đứa trẻ, nhặt trứng cho nó, nhưng khi cao trào của câu chuyện là giật trứng ra, anh ta không thể không đánh nó một trận. Hãy trút bỏ cảm xúc thất vọng bằng cách đánh con và chứng tỏ rằng anh ấy yêu con mình nhiều hơn. Với anh, ước nguyện gặp lại vợ con đã không trọn vẹn. Đây là bộ phim truyền hình thời chiến. Chia tay vợ con lên đường, anh chỉ có giây phút hạnh phúc khi đứa bé nhận ra cha và gọi tên. Anh ôm lấy con, lấy khăn lau nước mắt cho con, hôn lên tóc con. Anh ra đi trong niềm tiếc thương khôn nguôi cho vợ con, với lời hứa sẽ mang về chiếc lược ngà cho con, và ân hận vì đã đánh con, dằn vặt mình suốt đời. Lời dặn của cô con gái út “Bố về mua cho con cái lược, nghe lời bố” anh luôn ghi nhớ. Tất cả tình yêu của anh đều dồn hết vào chiếc lược ngà làm cho em. Có một miếng ngà voi, anh mừng như nhặt được quà. Qua chi tiết gợi cảm này, ta thấy được niềm vui sướng được làm cha như làm con. Anh làm cho tôi chiếc lược ngà rất tỉ mỉ và cẩn thận. Anh ngồi cưa từng chiếc răng, làm việc như một người thợ bạc. Sau khi thu dọn chiếc lược, anh cẩn thận khắc những chữ thương, nhớ, tặng, nhận cha con. Tất cả những chi tiết trên đều rất cảm động, nhưng có lẽ cảm động nhất là chi tiết Người dùng chiếc lược ngà mài mái tóc của mình, khiến chiếc lược càng bóng mượt. Mỗi lần anh ấy chải đầu, tôi lại nghĩ đến chiếc lược nhỏ xinh mà anh ấy đã đặt yêu thương. Thật đáng tiếc khi anh ấy chết, nhưng tình cha con không thể chết. Trước khi chết, anh đút tay vào túi lấy ra chiếc lược đưa cho cha, ngắm nghía thật lâu rồi tắt thở. Dù không nói lời nào nhưng nét mặt của anh thực sự chất chứa rất nhiều cảm xúc, không nói nên lời.

              Hình ảnh người ông, người cha trong truyện yêu thương con cái còn sống mãi. Những dòng chữ khắc trên chiếc lược ngà sẽ mãi mãi là vật kỷ niệm, là chứng tích cho nỗi đau, sự bi tráng của chiến tranh. Nó buộc người đọc phải suy nghĩ về những đau thương, mất mát mà chiến tranh đã gây ra cho những người dân sống trên mảnh đất này. Tác giả cũng muốn dùng điều này để bày tỏ sự ác cảm của mình đối với chiến tranh.

              Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” kết hợp thành công giữa kể và miêu tả nội tâm nhân vật, tạo nên tính cách mâu thuẫn nhưng nhất quán. Câu chuyện được kể theo ngôi thứ nhất dưới góc nhìn của người cha. Điều này làm cho câu chuyện trở nên khách quan, đáng tin cậy và chân thực, giúp người đọc có thể bày tỏ sự đồng cảm, chia sẻ, thấu hiểu và rung động trước tâm trạng của từng nhân vật. Hơn nữa, tình tiết trong truyện rất cô đọng và có nhiều tình tiết bất ngờ, khiến người đọc cảm thấy rất thú vị và hấp dẫn khi đọc.

              Truyện tái hiện lại thời kỳ chống giặc, bảo vệ đất nước, tác giả mong rằng thông qua câu chuyện sẽ khiến người đọc phải suy nghĩ, thấu hiểu nỗi đau mất mát do chiến tranh gây ra. Tình cha con sâu nặng giữa hai cha con đã vượt qua lớp vỏ chiến tranh, ngày càng thiêng liêng, rực rỡ và ngày càng gắn chặt hơn bằng tình yêu quê hương đất nước.

              Trích đoạn Cảm nhận chiếc lược ngà – Mẫu 13

              Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sinh là truyện ngắn viết về tình cha con sâu nặng trong sáu cuộc chiến tranh. Như chúng ta thường thấy trong các tác phẩm văn học của Nguyễn Quang Sinh, đây là một truyện ngắn đơn giản nhưng chứa đầy bất ngờ. Đoạn trích SGK cho thấy khoảnh khắc nhỏ tình phụ tử trỗi dậy như một tình cảm thiêng liêng, cao cả.

              Truyện ngắn này được viết vào năm 1966, khi tác giả đang hoạt động ở chiến trường miền Nam trong cuộc kháng chiến chống Nhật. Nội dung của câu chuyện là tình cha con giữa ông và con trai mình trong bối cảnh chiến tranh đầy khó khăn và hỗn loạn. Tuy đây là đề tài muôn thuở trong văn học nhưng chính vì thế mà giá trị nhân văn của truyện càng thêm sâu sắc.

              Câu chuyện xoay quanh tình cha con. Tác giả Ruan Guangsheng đặc biệt chú ý đến tính cách mâu thuẫn của Bé Thứ Năm. Thứ Năm là một cô bé phải sống xa cha từ nhỏ. Tuy nhiên, trong tâm trí Thu hình ảnh người cha xa xôi luôn hiện hữu qua những tấm ảnh. Dù rất yêu bố nhưng khi gặp lại bố, hành vi của cô lại thể hiện những cảm xúc rất mâu thuẫn. Nghe thấy ông nội gọi con trai, Arthur cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, anh giật mình mở to hai mắt, sắc mặt trống rỗng, xa lạ, anh chớp chớp mắt, tựa hồ muốn hỏi gì đó, thậm chí sắc mặt cũng đột nhiên tái nhợt. .Rồi bỏ chạy. đã bắt đầu khóc. Tất cả đều là những động tác bất ngờ, những động tác thể hiện sự sợ hãi khác thường giữa hai cha con. Không chỉ vậy, hành vi của Thu còn đầy sự thờ ơ, trốn tránh. Tình tiết truyện được đẩy lên khi em bé nhặt cơm, nấu ăn. Nó giúp nói lên độ căng của mạch. Nồi cơm quá lớn, và cô ấy cần sự giúp đỡ của người lớn, nhưng cô ấy——kiên quyết không gọi điện cho bố hay nhờ sự giúp đỡ. Một cao trào khác là khi đứa trẻ lấy hết can đảm để đập vào quả trứng cá muối mà anh trai nó đã gấp cho nó. Đây là một hành động rất tự nhiên và hợp lý của cô thu, thể hiện tính cách quyết liệt, đanh đá của cô. Thương con nhiều lắm nhưng anh vẫn không thể nguôi ngoai. Đây là phân cảnh được đẩy lên cao trào, lòng trắc ẩn của anh dành cho đứa con bộc phát thành một hành vi làm cha làm mẹ hết sức bình thường. Bị đánh nhưng Thu không khóc như những đứa trẻ khác mà chỉ lẳng lặng đứng dậy đi về nhà bà ngoại. Có lẽ không ai biết tại sao cô ấy lại bướng bỉnh như vậy nếu cô ấy không rời khỏi nhà bà ngoại do hành vi của mình.

              Vết sẹo trên mặt là gốc rễ của mọi vấn đề. Đối với một người trưởng thành, những vết sẹo không khác gì nhau, nhưng đối với một tâm hồn non nớt như một đứa trẻ, những vết sẹo lại là một thứ khác. Tôi chưa đủ lớn để hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh. Ông bố trong ảnh khác với ông bố ở ngoài. Và với nét trẻ con trên người, cô bé chỉ nhận ra người cha trong bức ảnh. Chính chi tiết này đã làm cho câu chuyện trở nên chân thực. Chi tiết đứa bé nằm im, trằn trọc khi người bà kể lại những vết sẹo của cha, thỉnh thoảng lại thở dài như người lớn cho thấy sự chuyển biến trong suy nghĩ trẻ con của bà. Câu chuyện này khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng, đồng thời cũng bày tỏ sự hối hận của tôi vì mấy ngày nay đã không tiếp nhận sáu ba của anh ấy. Cao trào của câu chuyện lại được đẩy lên, và vào một khoảnh khắc bất ngờ – sắp đi làm trở lại – em bé đón bố về. Tiếng hét của đứa bé như giải tỏa nỗi đau và nỗi nhớ quá lớn. Với cái nhìn vội vã tác giả đã để tác giả bộc lộ hết những cảm xúc, nỗi nhớ da diết. Đây là một chi tiết đáng nói. Không có chi tiết này, câu chuyện sẽ mất đi giá trị nào đó và đi vào ngõ cụt. Niềm vui tìm lại được tình cha mà anh nghĩ sẽ không bao giờ tìm lại được, niềm vui ngoài sức tưởng tượng. Những giọt nước mắt của anh đã phá vỡ mọi khoảng cách và khiến người đọc không thể kìm lòng. Mỗi lần đọc đoạn này, tim tôi lại rung động vì giọng nói của cậu bé và ông của cậu. Nó là niềm vui, là hạnh phúc nó dâng tràn. Trái tim tôi như mở ra để đón nhận hạnh phúc của hai cha con, sự bất diệt của tình cha con. Tiếng thét của bé Thu chứng tỏ sự bất tử của người cha.

              Xem Thêm: Tính chất của Clo (Cl): Tính chất hóa học, vật lí, Điều chế, Ứng dụng

              Thông qua tính cách của người cha, Ruan Guangsheng đã dành cho đứa trẻ rất nhiều tình yêu và sự tôn trọng, đồng thời ông cũng đồng cảm với sự ương ngạnh và bướng bỉnh của đứa trẻ. Đứa bé hôn tóc, hôn cổ, hôn vai, thậm chí hôn cả vết sẹo dài trên má cha, cử chỉ dang rộng hai chân ôm cha luôn là biểu tượng của tình phụ tử một thời đẫm máu.. khoảnh khắc ấy của chia tay, trở thành mãi mãi. Bi kịch trong truyện càng khiến ta nhận ra sự tàn khốc của chiến tranh.

              Trong truyện, tác giả không chỉ chú ý đến tình cảm đứa con của nhân vật mà còn đề cao tình cảm thương con của nhân vật. Khi vào quân đội, anh còn rất trẻ nhưng tình cha con trong anh luôn bền chặt. Mỗi lần vợ đến thăm, anh đều hỏi chuyện con cái. Đây là tình cảm của một người cha cách mạng dành cho những đứa con xa xứ của mình. Khi con về thăm nhà, con tưởng như được gặp con, được nghe con gọi bố một cách thân thương nhất. Nhưng quả bom đã khiến tình cha con gần như trở thành nỗi đau trong lòng ông. Khi không có được tình yêu của con trai, ông trở nên suy sụp, đau khổ và đáng thương. Tuy nhiên, trước hành vi tàn ác của con trai, ông vẫn dành cho con trai mình tình cảm yêu thương nhất, ánh mắt luôn tràn ngập yêu thương. Anh ấy đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để phá bỏ rào cản giữa hai cha con. Đánh Ziliu là để trút bầu tâm sự và bày tỏ tình yêu với Ziliu.

              Mong muốn gặp lại vợ con luôn chiếm trọn trái tim anh, nhưng khi nhìn thấy những đứa con của chính mình, điều đó lại trở thành nỗi đau trong lòng anh. Đây là bi kịch của chiến tranh. Thu còn quá trẻ để nhận thức được cuộc đời của mình và cuộc đời của bao người phải ngày đêm bôn ba nơi chiến trường xa xôi. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh có lẽ là khi anh chuẩn bị đi làm trở lại thì bố đứa bé gọi điện. Tiếng gọi này như xé lòng, như khắc sâu vào tim bất cứ ai, cho dù không tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng này. Đến Thứ, đó là tiếng gọi yêu thương của tất cả những người cha và người con, nhưng với anh đó là tiếng gọi tình cảm thiêng liêng và vĩ đại nhất.

              Tất cả tình yêu của anh được thể hiện trong tích tắc: anh ôm con, lấy khăn lau nước mắt cho con, hôn lên tóc con. Hơn nữa, ông đã dồn tình yêu thương của mình trên chiếc lược ngà mà trước khi ra đi ông hứa sẽ tặng các em. Tại thời điểm này, chủ đề mới của câu chuyện được tiết lộ. Chiếc lược ngà là tất cả tình yêu thương của ông dành cho con nên khi nhận được chiếc lược ngà, ông mừng như nhặt được quà. Tác giả đã sử dụng những chi tiết đắt giá để thể hiện tình yêu thương của mình đối với người con trai, từ việc lấy chiếc ngà, làm chiếc lược, mài giũa và trả lại chiếc lược cho bạn trước lúc hi sinh. Khi sắp chết, dường như anh ấy có rất nhiều điều để nói.

              Hình ảnh của anh trong truyện sẽ còn mãi trong lòng người đọc. Chiếc lược ngà với dòng chữ khắc trên sẽ mãi là vật kỷ niệm, là chứng tích cho nỗi đau và sự bi tráng của chiến tranh. Nó buộc người đọc phải suy nghĩ về những đau thương, mất mát do chiến tranh gây ra. Ngoài ra, hình ảnh đứa con trai thứ sáu, đứa bé sẽ mãi là biểu tượng cho tình cha con sâu nặng trong cuộc kháng chiến chống Nhật.

              Truyện ngắn Chiếc lược ngà kết hợp rất thành công giữa kể chuyện với miêu tả nhân vật, tạo nên những tính cách trái ngược nhau nhưng nhất quán. Câu chuyện được kể theo ngôi thứ nhất dưới góc nhìn của người cha. Điều này khiến câu chuyện trở nên khách quan, chân thực hơn và người đọc cũng dễ dàng đồng cảm, đồng cảm với từng nhân vật. Truyện được bố cục rất chặt chẽ, nhiều tình huống bất ngờ khiến người đọc thích thú và lôi cuốn vào đọc.

              Truyện ngắn Chiếc lược ngà làm sống lại một thời đã mất nhưng rất hào hùng của dân tộc này. Lớp trẻ chúng ta hôm nay được sống trong hòa bình không thể không nghĩ đến sự hy sinh của những người đi trước.

              Trích đoạn Cảm nhận chiếc lược ngà – Mẫu 14

              Nguyễn Quang Sáng – Là nhà văn sinh ra, lớn lên và hoạt động chủ yếu ở chiến trường miền Nam, với phong cách bình dị đậm chất Nam Bộ, ông viết về hai cuộc kháng chiến oanh liệt của dân tộc và về cuộc sống, con người sau đó. Năm tháng lặng lẽ tốt đẹp, luôn có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Truyện ngắn Chiếc lược ngà ra đời năm 1966 – một câu chuyện cảm động về tình cha con là một trong những tác phẩm hay nhất của ông.

              Trước hết, truyện ngắn “Chiếc lược ngà” đã xây dựng hai tình huống truyện độc đáo, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Tình huống đầu tiên được nhắc đến là cuộc gặp gỡ xúc động của hai cha con, cuộc chia ly năm 668 nhưng trớ trêu là đứa bé lại không chịu nhận cha. Khi bé phản ứng lại phải quay lại đơn vị. Ngoài ra, truyện còn xây dựng một tình huống độc đáo khác, đó là việc ông Lưu ở khu căn cứ dốc hết sức trao cho đứa bé chiếc lược ngà, nhưng chưa kịp trao cho con thì người chồng đã hy sinh. Khi hấp hối, ông nhờ đồng đội truyền lại chiếc lược ông làm cho mình. Có thể thấy tác phẩm xây dựng hai tình huống độc đáo và giàu ý nghĩa. Đây là những tình tiết được xây dựng kịch tính với nhiều yếu tố bất ngờ, qua đó cho thấy tình cha con sâu đậm, thắm thiết. Đồng thời, các nhân vật được đặt trong những tình huống có tính chất gợi mở, bộc lộ tính cách, tình cảm cha con, qua đó tác giả khẳng định sự thiêng liêng, cao cả và bền chặt của tình cha con.

              Truyện ngắn “Chiếc lược ngà” không chỉ xây dựng tình huống truyện độc đáo mà còn xây dựng những nhân vật độc đáo, trước hết là nhân vật đứa trẻ. Bé Thu là một cô bé rất thương cha, tám năm trời luôn mong gặp lại cha, ngày mà cô mong chờ lại đến. Cứ tưởng bé sẽ sung sướng chạy vào vòng tay bố ôm hôn nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại. Nghe tiếng bố gọi, đến lúc nhìn thấy bố, cô bé “trố mắt”, như không hiểu chuyện gì xảy ra, vội chạy đi tìm mẹ. Trong ba ngày ở nhà, cho dù ông nội Lục có tỏ ra yêu thương, quan tâm, an ủi A Châu đến đâu thì A Tam vẫn không chịu gọi điện cho ông lấy một tiếng, khi cần nói chuyện với ông nội Lục, cô luôn nói thẳng thừng. những lúc khó khăn nhất, như phải múc cạn một niêu gạo lớn, vẫn tự xoay xở, xoay xở, tự mình làm nên. Đặc biệt, khi đang ăn, anh gắp trứng cá cho bé nhưng bé gái đã ném ra ngoài, làm tung tóe cả cơm. Cô ấy đã bị ông của mình trừng phạt vào thứ năm, nhưng thay vì khóc, cô ấy đã trở về nhà của bà ngoại. Thu không nhận bố chỉ vì ông có một vết sẹo trên mặt, khác hẳn với những bức ảnh mà cô đã nhìn thấy trong 8 năm qua. Rồi khi bà ngoại giải thích mọi chuyện, Thu mới hiểu ra mọi chuyện. Sáng sớm hôm sau, bé Thu về đến nhà nên phải tạm biệt mọi người để quay lại với công việc. Lúc này, thái độ của đứa trẻ đối với ông Lưu đã hoàn toàn thay đổi, không còn cau có, bướng bỉnh nữa, giờ chỉ còn lại “khuôn mặt buồn bã” và “đôi mắt to tròn chợt động” khi nhìn thấy cha mình lòng tốt. Ánh mắt buồn. Rồi khi tạm biệt mọi người, Thu gọi bố – tiếng khóc như xé nát cõi lòng cô, tiếng khóc của thương yêu, tiếng khóc của nỗi nhớ nhung, tiếng khóc mà tám năm qua cô đã cố gắng, tiếng khóc chờ đợi. Cô bé ôm chặt cha mình, hôn ông nhiều lần và thậm chí còn hôn cả vết sẹo của ông. Cô bé muốn bố ở nhà với mình thay vì đi. Khi từ biệt cha, cô mong ông mua cho mình chiếc lược ngà để cô luôn được nhìn thấy ông và người yêu bên cạnh. Có thể thấy, bé Thu là một cậu con trai bướng bỉnh nhưng rất biết quan tâm bố mẹ.

              Ngoài vai Bé Thứ, vai ông Sáu cũng là một vai diễn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Tám năm vắng bóng, ông trở lại quê hương, người thân, ngày trở về, ông vô cùng xúc động với bao nỗi nhớ thương. Cảm xúc của ông Lưu được tác giả thể hiện bằng những hình ảnh xúc động và những câu văn “đợi thuyền cập bến, chồm lên đẩy thuyền ra… bước dài”. Để rồi khi về đến nhà, trước thái độ của con trai, ông rơi vào tâm trạng đau khổ “nó đứng đó, mặt mày tái nhợt vì đau, tay thì gãy lìa”. Ở nhà ba ngày qua, anh không xa cũng không gần, cố gắng hết sức kiên nhẫn chờ Tuwa bé thay đồ, chờ cô gọi điện thoại cho anh một ba tiếng. Và khi nhận ra ông cũng là người phải rời xa tôi, rời xa gia đình, quê hương, tác giả đã bày tỏ tình cảm cha con sâu nặng vô cùng cảm động: “Tôi kìm nén cảm xúc, không muốn tôi nhìn thấy mình. khóc.” , một tay ôm tôi, một tay rút khăn lau nước mắt cho tôi, rồi hôn lên tóc tôi. Những giọt nước mắt của ông Lưu không chỉ là những giọt nước mắt xúc động mà còn là những giọt nước mắt hạnh phúc, tuôn trào từ tình yêu thương sâu sắc của ông dành cho đứa con Lưu.

              Vĩnh biệt tôi, ông nội mang theo lời hứa mua cho tôi chiếc lược ngà để trở lại chiến trường. Để rồi khi trở lại chiến trường, ông luôn ân hận, cay đắng vì đã có lỗi với con trai mình. Không những thế, ông dồn hết tình thương, nỗi nhớ để làm cho ông chiếc lược ngà. Ông săm soi, tỉ mỉ từng chiếc răng, ông khắc từng nét chữ rất “nghiêm túc”: “Yêu thì nhớ quyên góp, sưu tầm của bố con”. Mỗi khi nhớ con, ông lại lấy chiếc lược ra, ngắm nghía rồi luồn qua tóc cho nó bóng mượt. Ông Sáu dồn hết tình yêu thương con vào chiếc lược ngà, đó là kết tinh của nỗi nhớ nhung, kết tinh của tình thương con sâu nặng. Tình thương con sâu nặng của ông còn được thể hiện rõ nét qua chi tiết 6 lần hy sinh của ông. Trong những phút cuối đời, ông nhờ đồng đội trao lại chiếc lược ngà cho bé. Sau này, chiếc lược được trao lại cho bé Thu, điều đó cho thấy tình cha con chưa bao giờ lụi tàn, mất đi mà nó đã trở thành điểm tựa cho sự lớn lên, trưởng thành của cô bé.

              Tóm lại, truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sinh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bạn đọc mọi lứa tuổi không chỉ bởi tình huống truyện độc đáo, nghệ thuật kể chuyện hấp dẫn mà quan trọng hơn cả là tấm lòng bao dung của nhân vật chính. Trong chiến tranh gian khổ, tình cha con cao cả thật ấm áp.

              Cảm nhận đoạn trích Chiếc lược ngà – Văn mẫu 15

              Nguyễn Quang Sinh là người con của Nam Bộ, lớn lên trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước. Bởi vậy, những tác phẩm thời chiến của ông không chỉ là hiện thực chiến tranh sống động trong văn học, mà còn in sâu vào tâm hồn người dân Nam Bộ. “Chiếc lược ngà” là một truyện ngắn gây được ấn tượng bởi tất cả những điều đó.

              “Chiếc lược ngà” được viết trên một nồi lẩu ở chiến trường miền Nam năm 1966, khi tác giả đang tham gia chiến tranh. Nội dung xoay quanh tình phụ tử nhưng chính cách viết của Ruan Guangsheng lại thổi bùng lên tâm hồn tình cảm chất phác, bộc trực của người miền Nam. Trong số rất nhiều tác phẩm văn học đã trở thành vũ khí chiến tranh, hô khẩu hiệu và viết về các sự kiện lớn, ông đã tìm kiếm chủ đề về gia đình. Mặc dù chủ đề nhỏ nhưng với tầm nhìn và quan điểm của Ruan Guangsheng, nó thực sự có một hương vị đặc biệt. Qua những trang viết này, những đau thương, mất mát, những vết thương đau của thời đại lại nhức nhối.

              Câu chuyện ám ảnh bởi hiện thực méo mó: Nguyễn Quang Sáng đã chọn một tình huống rất cụ thể để miêu tả thử thách ấy. Trở về từ chiến trường xa cách, tôi háo hức được gặp bạn, khoảnh khắc tôi rời đi, không phải là một cái ôm ấm áp, không phải là một lời chào xa cách, mà là đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên và sợ hãi của bé Qiu. Còn gì đau hơn thế này nữa không? Theo thời gian, nỗi đau càng sâu sắc hơn khi anh chứng kiến ​​hành vi của đứa trẻ: ánh mắt kỳ lạ của đứa trẻ, sự trốn tránh, xa lánh của đứa trẻ và sự cực khoái của đứa trẻ trong khi nấu ăn. Thấy nồi cơm đã chuẩn bị xong, mẹ loay hoay không biết làm gì, mẹ chạy ra nói “cơm xong rồi” nhưng mẹ vẫn không chịu nói “bố” mà tự nấu. Cách thông minh, hiểu biết. Đặc biệt là khi ông nội gắp một miếng trứng cá, Arthur ném quả trứng ra khỏi bát, kiên quyết đứng dậy, một mình chèo thuyền đến nhà cô. Đời người lính có mấy lần phải về nhà với mâm cơm sum họp với gia đình, sáng mai anh lại ra đi sớm mà người anh yêu nhất và đứa con của anh lại không biết anh. Nỗi đau sâu như dao cắt, còn tệ hơn cả những vết sẹo trên mặt anh. Và đằng sau cô gái sắc sảo và cứng cỏi ấy là một khoảng trống tinh thần đã bị chiến tranh lấy đi không thể lấy lại được. Thế là đã bao năm anh sinh ra không biết mặt cha, không có tình thương của cha, trớ trêu thay khi anh nhận ra cũng là lúc anh phải ra đi. Hạnh phúc trọn vẹn ở đâu? Đâu là ngôi nhà bình yên, “khỏe mạnh”? Đây là vấn đề mà cuộc chiến khốc liệt không giải thích được.

              Nhưng hơn hết, điều mang lại giá trị nhân văn cho tác phẩm này chính là tình cha con cảm động giữa ông nội mới 6 tuổi và cậu bé Thursday. Tình yêu của trẻ thơ là sự háo hức chờ đợi, là niềm vui và hy vọng khi gặp bạn, cũng như sự ngạc nhiên, bất ngờ và lo lắng, đôi khi bạn càng quan tâm, bạn càng xa lánh và phản ứng càng mạnh mẽ. Sự hung dữ của con, sự chăm sóc tỉ mỉ của người cha yêu thương đối với từng hành động của con, kể cả hành vi đánh con, cũng chỉ là sự bùng nổ của khát vọng bị đè nén muốn được sống trong tình cha con đích thực. Khi con trai ra đi, tất cả những ánh mắt đều chứa đầy nỗi nhớ, những giọt nước mắt của người cha người lính lăn dài trên đôi má chai sạn, hết mực yêu thương. Em bé cũng vậy. điều gì khiến tôi trở nên bướng bỉnh Bởi trong tim tôi, tình yêu dành cho hình ảnh của cha đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Vậy nên tôi đổ lỗi cho những nghi ngờ của mình cho những người không phải là cha tôi, những người không xứng đáng để tôi gọi cái giọng thần thánh mà cha tôi đã ấp ủ bao năm chờ đợi được gọi. Nhưng khi nhận ra cha, cô lao đến như một con sóc, vòng tay ôm lấy cổ ông, hôn lên má ông, hôn lên những vết sẹo của ông thay cho lời xin lỗi, những cái ôm ân hận muộn màng. Khi những chuyển động của cô trở nên vội vàng, chính trong trái tim bé nhỏ ấy lại cháy bỏng niềm khao khát tình cha. Khi cô bé trở thành người đưa thư dũng cảm, tình yêu này cũng được thể hiện qua việc tiếp tục con đường mà cha cô đã đi. Bên dưới tầng tang thương vẫn là tình người, tình cha con sâu nặng lay động trái tim hàng triệu người.

              Hiện thực chiến tranh và bản chất con người nở trên làn đạn khô là mảnh đất cho những điều tốt đẹp đơm hoa kết trái tỏa hương thơm.

              Trích đoạn Cảm nhận chiếc lược ngà – Mẫu 16

              Trong mọi trường hợp, tình cảm gia đình luôn không thể tách rời. Tuy nhiên, trong chiến tranh, tình cảm này càng thể hiện sâu sắc hơn. Có thể thấy tình cảm này trong truyện ngắn Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sinh.

              Ông nội Sáu đau buồn xa gia đình, nhưng vì nền độc lập của nước nhà, ông quyết định tham gia kháng chiến. Không biết mặt con gái, ông trốn vào Kháng chiến.

              Tám năm sau, ông gặp con trai mình trong một lần gia đình về thăm nhà trước khi nhận công việc mới. Không có gì đặc biệt khi trở về nhà sau nhiều năm xa cách. Nhưng chiến tranh kéo dài đến nỗi ngay cả ông Lưu, một cán bộ kỳ cựu, cũng không thể hình dung ra một tình huống: người con gái mà ông ngày đêm nghĩ đến thậm chí còn không biết mặt. Tình cảnh này như vết cứa vào tình cha con. Chiến tranh, bom đạn đã cướp đi người cha của đứa bé – cậu bé lên sáu.

              Ông Liu, cũng như nhiều người Việt Nam, tin rằng gia đình ông sẽ không hạnh phúc nếu không có độc lập.

              Hôm thứ Năm, cô hiểu lầm ông không phải cha mình, cô thờ ơ. Ở nhà với anh ta ba ngày sáu ngày là một thử thách về sự kiên nhẫn. Anh ấy càng muốn hòa thuận với đứa trẻ, cô ấy càng trở nên bướng bỉnh và kiêu ngạo. Đứa trẻ ngây thơ, trên má không một vết sẹo này đã dồn hết tình yêu thương cho cha mình như một người nhận.

              Bé Thu đột ngột thay đổi thái độ. Khi anh ấy bắt đầu nhận ra rằng anh ấy là người cha mà anh ấy hằng mong ước. Nhưng khi nó hiểu ra thì thời gian không còn nhiều. Vào lúc bất ngờ nhất, anh đã cất tiếng gọi: “ba​.” – tiếng gọi mà anh đã kìm nén bấy lâu nay. Hóa ra thái độ bướng bỉnh và có phần liều lĩnh của cô ấy thực sự là một loại tình yêu sâu sắc. Tình yêu vững chắc này đã được đứa trẻ thể hiện một cách hồn nhiên.

              Phải xa con nên anh rất nhớ con, ngày nào anh cũng nhìn con gái qua những tấm ảnh. Cho đến ngày con về, ông không kìm được xúc động, vội vã lên bờ, chạy đi gọi con. Anh đã đợi 8 năm cho một cuộc gọi, đau quá, thương quá. Vì thương con, anh rất buồn trước sự bỏ rơi của con nhưng vẫn cố gắng gần gũi, chăm sóc con, mong con hiểu. Khi không kiềm chế được sự thất vọng, anh đã đánh con và ân hận mãi mãi.

              Ông Sáu rất vui khi nghe Arthur gọi ông là bố. Sự đón tiếp lạnh lùng kéo dài ba ngày mà con trai ông nhận được giờ đã được bù đắp bằng tình yêu mà Arthur dành cho trên đường.

              Xa con, ông dốc tâm làm chiếc lược ngà, khắc từng nét chữ “Ai tử, nhớ, trao, nhận”, nâng niu chiếc lược bằng tất cả nỗi nhớ thương. Ông là cho em bé.

              Nhưng tiếc thay, bom đạn, chiến tranh lại cướp anh đi mãi mãi. Với chút sức lực cuối cùng, anh đưa chiếc lược cho người bạn của mình, người này đã yêu cầu chiếc lược được đưa cho con gái anh.

              Cốt truyện quanh co, cảm động, nhân vật cảm xúc phức tạp, miêu tả tinh tế, khiến người đọc cảm thấy hứng thú trước hai cha con.

              Trích đoạn Cảm nhận chiếc lược ngà – Mẫu 17

              Nguyễn Quang Sáng là một trong số những cây bút chuyên viết về cuộc sống và con người Nam Bộ trong chiến tranh và thời bình. Năm 1966, ông viết truyện ngắn Chiếc lược ngà ở chiến trường miền Nam – những năm tháng gian khổ, đau thương nhất của đồng bào miền Nam trong cuộc Kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Câu chuyện khai thác sâu sắc tình cha con trong chiến tranh, đồng thời khiến người đọc phải suy ngẫm, cảm nhận được những đau thương, mất mát mà chiến tranh đã mang lại cho biết bao con người, bao gia đình.

              Tình cha con – đây không chỉ là tình người muôn thuở. Nó được thể hiện trong gian khổ, loạn lạc của chiến tranh, trong gian khổ, hy sinh của người cán bộ cách mạng. Đọc xong “Chiếc lược ngà”, câu chuyện do chú Sáu chứng kiến, người đồng đội của Bác, chúng ta mới thấu hiểu hết nỗi đau của con người trong chiến tranh và sức mạnh của tình cha con thiêng liêng. thiêng liêng, bất tử.

              Cuộc chiến tranh xâm lược của đế quốc Mỹ là cuộc chiến tranh phi nghĩa, đã gây ra những tổn thất, đau thương, hy sinh to lớn cho nhân dân Việt Nam. Vì cuộc chiến tranh ấy, biết bao người đã phải bỏ gia đình, mẹ, chị, vợ, con để lên đường bảo vệ Tổ quốc. Ông Sáu cũng là một trong những người như vậy. Anh ra đi khi cô con gái nhỏ chưa đầy một tuổi. Cách nhau 8 năm, anh chỉ được nhìn thấy con qua tấm ảnh nhỏ. Anh ấy khao khát được gặp bạn biết bao! Một lần về thăm nhà, trước khi nhận công tác mới, anh được gặp con nhưng đứa bé nhất quyết nhận anh là cha.

              Thời gian đầu, khi thấy Thu nhảy cẫng lên sung sướng nhận là con mình, Thu có vẻ mơ hồ, lạnh lùng và xa cách. Bạn đọc tự đặt câu hỏi: Tại sao đứa bé không biết ông nội Sáu và cha nó? Sáu ngày ở nhà, đứa trẻ hoàn toàn lạnh lùng trước sự chiều chuộng của bố. Càng đến gần, em bé càng lùi ra xa. Anh càng yêu, đứa bé càng chạy trốn. Cô bé nhìn cha mình với ánh mắt cảnh giác và kỳ lạ, cô nhất định không gọi ông là “Bố” và chỉ nói những điều vô nghĩa. Phải chăng đó là sự hồn nhiên của một đứa trẻ đầy cá tính? Ở đứa trẻ cũng có một loại bản lĩnh, khi tất cả những người thân ra sức thuyết phục, tạo điều kiện để đứa trẻ nhận cha nhưng đều thất bại. Khi mẹ vắng nhà, nồi cơm trên bếp đang sôi, bé không nhấc nổi nồi cơm, nồi nước lớn. Tình huống này khiến người đọc cảm thấy đứa trẻ phải bó tay và không thể chiến tranh lạnh được nữa. Thế nhưng, không ngờ, thu vẫn không phát ra tiếng động như bố mong đợi “Nó khua khoắng, rồi nhón chân nhặt đất, múc nước từng cục và lẩm bẩm gì đó không rõ”. Thứ năm là điều mà tác giả phải thốt lên: “cô ấy thật tuyệt”. Cái tính bướng bỉnh, ương ngạnh đó còn được thể hiện khi cậu gắp miếng trứng cá mà cha gắp ra từ bát cơm. Đây là một tình huống rất gay cấn. Người con trai thứ sáu không chịu nổi thái độ lạnh lùng của người con gái mình yêu nên tức giận không kịp nghĩ ngợi, vung tay tát vào mông cô một cái. Bị ông đánh, bé Thu không khóc, bé nhặt trứng cá đi bộ sang nhà bà ngoại, cố tình vung vẩy sợi dây và la hét. Thái độ này khiến người cha, bạn bè và độc giả của ông đau lòng. Không có gì đau đớn hơn việc người cha yêu thương bị chính đứa con ruột của mình chối bỏ thẳng thừng. Nhưng sự bướng bỉnh của Thu không hoàn toàn đáng trách. Trong môi trường xa xôi và khó khăn của chiến tranh, anh còn quá trẻ để hiểu được những khúc ngoặt của cuộc sống, và không ai chuẩn bị cho anh những khả năng phi thường của nó. . Chính thái độ ương ngạnh, quyết liệt của người con đã thể hiện tình yêu thương sâu sắc của người con đối với cha mình. Thu hoàn toàn không biết cha mình vì người đàn ông tự nhận là cha khác trông không giống người cha mà cô nhìn thấy trong bức ảnh. Ba đứa trẻ trong ảnh không có vết sẹo dài như vậy trên mặt. Cô không tin, thậm chí còn nghi ngờ điều đó. Không ai giải được mối nghi ngờ trong lòng Thu, nghĩa là cô chỉ dành tình cảm cho người cha duy nhất trong ảnh. Tính bướng bỉnh của bé Thu vẫn là mầm mống tiềm ẩn khiến tính cách bướng bỉnh, ương ngạnh của bé sau này truyền tải định kiến, quan điểm.

              Những nghi ngờ của Thu đã được trấn an khi nghe bà ngoại giải thích vì sao bố em có một vết sẹo dài trên má. Khi nghe những lời này, “anh ấy nằm im lặng, trở mình và đôi khi thở dài như một người lớn.” Vì vậy, tình yêu của Qiu San, vào thời điểm anh không ngờ nhất, khi anh lên đường trong chốc lát, nó đã trỗi dậy mạnh mẽ. Tiếng “bố” mà anh chờ đợi đã lâu bỗng vang lên “nhưng điều kỳ lạ là vào lúc này, tình cảm cha con như trỗi dậy trong lòng anh, lúc nào không ai ngờ, anh bỗng hét lên. : – Bả… á… á… á! Tiếng kêu của nó như nước mắt, xé tan sự im lặng, xé nát lòng can đảm của mọi người, nó thật thê lương. Đó là tiếng kêu mà cha tôi đã kìm nén bao nhiêu năm nhiều năm, giống như muốn từ đáy lòng bộc phát ra, hắn vừa khóc vừa lao về phía trước, nhanh như sóc, nhảy lên, hai tay ôm lấy cổ cha… Hắn ôm cổ cha khóc: —— cha ! Mẹ đừng đi! Con ở nhà với mẹ nhé! Người con diễn tả tình cảm cha rất mãnh liệt, rất mãnh liệt, rất vội vàng, rất vội vàng, xen lẫn hối hận. Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu bỗng trào ra : “Bố bế nó về. Anh hôn khắp người bố. Anh hôn lên tóc, anh hôn lên cổ, anh hôn lên vai, anh hôn lên vết sẹo dài trên má của cha. “Những người thân, người kể chuyện và cả người đọc không khỏi cảm thấy như có ai đang bóp nghẹt trái tim mình bởi những thăng trầm của tình cha con nơi đây. Khi hai cha con gặp nhau cũng là lúc người cha ra đi. Sự nũng nịu của đứa trẻ càng làm nổi bật tinh thần cảnh giác chiến tranh: “Con bé hét lên, hai tay ôm chặt lấy cổ, chắc nó tưởng hai tay nó không ôm nổi bố nên xoạc hai chân ra rồi ngoạm chặt lấy. cha cô. Đôi vai bé nhỏ của anh run lên. “Những nỗ lực của người sưu tập không thể hỗ trợ ba người họ. Người con trai thứ sáu vẫn phải ra đi, mặc dù thời gian giữa hai cha con rất ngắn!

              Sau bao nhiêu năm ở chiến khu, để có thể về quê thăm người thân, mong ước khẩn thiết của người ông là được gặp con, được nghe con gọi là bố, cảm nhận được tình cha con đã xa cách từ lâu. thời gian dài. Vì vậy, khi gần đến nhà, ông thoáng thấy con trai, thuyền chưa kịp cập bờ đã kiễng chân đẩy thuyền ra. Anh bước đi thật nhanh. Lời kêu gọi bị kìm nén bấy lâu bỗng xúc động đến mức khiến người đọc nghẹn ngào:

              -Yêu thích! đứa trẻ.

              Bất ngờ, cô con gái bị choáng, hoảng sợ rồi vừa chạy vừa la hét khiến người cha vô cùng đau đớn, tay lủng lẳng. Rồi trong ba ngày nghỉ hè, anh không dám đi đâu xa, chỉ ở bên cạnh con. Tuy nhiên, anh càng đến gần nó, nó càng lùi xa. Trong lòng con càng khao khát tiếng “Bố” thì càng không muốn gọi… Bị con từ chối, mẹ không biết nên cười hay nên khóc.

              Trước khi đi, anh muốn ôm cậu, nhưng lại sợ cậu không nhận nên chỉ liếc nhìn. Nhưng chính lúc này, tình cảm của đứa bé dành cho bố bùng phát mạnh mẽ. Nó gọi “Bố” và xúc động bật khóc: “Mẹ không muốn làm con khóc, anh Sáu một tay bế con, một tay lấy khăn lau nước mắt cho con, hôn lên tóc con. ” Nước mắt người lính ấy đã khô trên chiến trường, giờ đây là những giọt nước mắt hiếm hoi – giọt nước mắt hạnh phúc và giọt nước mắt của tình phụ tử. Thương cháu, tạm biệt cháu, ông nội hứa mua cho cháu chiếc lược.

              Tác giả cũng bày tỏ tình cảm của mình đối với các em nhỏ khi ở căn cứ. Nỗi day dứt, ân hận ám ảnh ông suốt nhiều ngày là đã đánh con trai trong cơn nóng giận. Thế rồi, lời dặn của con trai: “Bố về mua cho con cái lược nghe con” đã thôi thúc anh nghĩ đến việc làm cho mình chiếc lược ngà. Hãy để việc chải tóc là nhiệm vụ của người cha và để con trai được khóc. Khi lấy được chiếc ngà voi, anh mừng như đứa trẻ được quà, dồn hết tâm trí, sức lực để làm chiếc lược. Nghe đồng đội kể: “Những lúc rảnh rỗi, anh xem từng chiếc răng lược cẩn thận, tỉ mỉ, cần mẫn như một người thợ bạc”. Con trai ông đã đặt bao nhiêu tình cảm vào chiếc lược đó? Rồi ông cúi xuống cẩn thận khắc dòng chữ vào mặt sau của chiếc lược: “Thương nhớ tặng con, sưu tầm”. Chiếc lược và dòng chữ là tình yêu của ông dành cho con gái, là nỗi nhớ nhung, là sự tiếc nuối của ông. Ông nhớ những lúc rảnh rỗi và buổi tối, con trai ông thường lấy chiếc lược ra xem và chuốt cho tóc bóng mượt. Làm như vậy, tôi đoán là tôi không muốn con mình bị đau khi chải đầu. Yêu con, ông Lưu yêu từng sợi tóc của con. Người đọc cảm động trước tấm lòng của người cha. Tình yêu thương con trai đã biến người lính thành một nghệ sĩ – một nghệ sĩ chỉ tạo ra một tác phẩm duy nhất trên đời – chiếc lược ngà. Vì thế, chiếc lược ngà kết tinh một thứ tình cha mộc mạc trong đó, sâu nặng mà bình dị, giản dị.

              Có thể làm lược cho bạn, anh ấy đang mong được gặp bạn và luồn tay qua tóc bạn. Nhưng rồi một tình huống đau lòng đã xảy đến với cha con ông: trong một trận giao tranh giữa Mỹ và ngụy, ông bị một viên đạn găm vào ngực. “Một giờ qua, tôi không còn đủ sức để bỏ lại bất cứ thứ gì, dường như chỉ có hai cha con là không thể chết”. Chiếc lược” và trao cho một người bạn. Đây là Di vật không lời, nhưng thiêng liêng hơn cả di chúc. Đó là niềm tin, là tâm nguyện cuối cùng, là tâm nguyện của người cha. Kể từ giây phút đó, chiếc lược của người cha trở thành đồng đội của anh Số Sáu thành người cha thứ hai của con anh.

              Khi nghe tiếng khóc của đứa con gọi từ biệt cha, người đọc đã không kìm được nước mắt, nay lại bất ngờ không kìm được khi chứng kiến ​​tư thế người cha cầm chiếc lược và ánh mắt của người cha nhìn thời điểm ông qua đời. Có rất nhiều bài văn miêu tả tình mẫu tử, bài văn viết vô cùng xúc động nhưng có lẽ rất hiếm trang viết nào nói lên được tình yêu thương của một người cha dành cho con mình. Cũng chính từ bức tranh này, tác giả đã khẳng định: Bom đạn và chiến tranh có thể hủy diệt sự sống nhưng tình cha con, tình phụ tử thiêng liêng thì không gì có thể giết chết được.

              Tóm lại, Nguyễn Quang Sinh thực sự thành công trong việc xây dựng cốt truyện cô đọng, lựa chọn tình huống bất ngờ tự nhiên, hợp lý, miêu tả diễn biến tâm lý nhân vật tinh tế, sâu sắc, đặc biệt là nhân vật em bé. Có thể nói, với tâm hồn nhạy cảm, trái tim nhân hậu và trái tim tràn đầy tình yêu thương, đặc biệt là dành cho trẻ em, Ruan Guangsheng dường như luôn cảm thấy rằng biểu cảm cảm xúc của các nhân vật được khắc họa một cách sinh động. Ngoài ra, tác giả còn rất thành công trong việc lựa chọn ngôi kể và ngôn ngữ đối thoại, mang đậm màu sắc địa phương Nam Bộ,… mang lại nhiều cảm xúc cho người đọc. Tất cả những điều đó góp phần tạo nên chủ đề thuyết phục, hấp dẫn cho tác phẩm.

              Ngọn lửa chiến tranh đã tắt, những đứa trẻ đang tận hưởng cuộc sống yên bình và hạnh phúc trong tình yêu thương của cha mẹ. Chúng ta hiểu và biết ơn nhiều người, như hai cha con trong “Chiếc lược ngà” đã hy sinh tình cảm, hy sinh vì Tổ quốc. Sức sống của tác phẩm nằm ở chỗ khơi dậy tình cha con sâu nặng, vẻ đẹp tâm hồn của người chiến sĩ cách mạng.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *