Văn mẫu lớp 12: Vẻ đẹp của sông Hương qua Ai đã đặt tên cho dòng sông Dàn ý & 15 bài văn mẫu lớp 12 hay nhất

Văn mẫu lớp 12: Vẻ đẹp của sông Hương qua Ai đã đặt tên cho dòng sông Dàn ý & 15 bài văn mẫu lớp 12 hay nhất

Phân tích thủy trình của sông hương

Phân tích bài viết Ai đặt tên cho sông Hương của Hoàng Phủ Ngọc Tường gồm dàn ý và 15 bài văn mẫu hay nhất. Như vậy, khi các em đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh THPT năm 2022 sẽ có thêm gợi ý tham khảo, có những bài viết ý nghĩa, giành điểm bằng sự sáng tạo, màu sắc cá nhân.

Bạn Đang Xem: Văn mẫu lớp 12: Vẻ đẹp của sông Hương qua Ai đã đặt tên cho dòng sông Dàn ý & 15 bài văn mẫu lớp 12 hay nhất

Vẻ đẹp của sông Hương Qua bài văn đặt tên cho sông Hương, chúng em sẽ góp phần vun đắp tình yêu, niềm tự hào về dòng sông, quê hương, đất nước. Vì vậy, đây là 15 bài văn phân tích về sông Hương hay và ấn tượng nhất dành cho học sinh lớp 12 tham khảo.

Dàn ý và cảm nhận vẻ đẹp của sông Hương

Đề cương chi tiết số 1

I. Lễ khai trương

– Hoàng Phủ Ngọc Tường là một trong những cây bút tiêu biểu của vhvn hiện đại. Văn phong của Hoàng Phủ Ngọc Tường bộc lộ sự uyên bác, tài hoa trên từng trang viết.

– “Ai đã đặt tên cho dòng sông này?” là tác phẩm tiêu biểu của ngọc tường cung đình. Tác phẩm ca ngợi vẻ đẹp của sông Hương, thiên nhiên và con người xứ Huế với những trang viết “vừa văn vừa thơ, giàu thông tin văn hóa lịch sử”. >

Hai. Nội dung bài đăng

1. Tổng quan:

  • “Ai Đã Đặt Tên Dòng Sông Này?” Từ tập bút ký cùng tên, xuất bản năm 1984. Cuốn bút ký gồm tám bài tiểu luận về các chủ đề khác nhau. Có những bản anh hùng ca đầy cảm hứng, ca ngợi đất nước và con người Việt Nam. Có bài thiên về miêu tả thiên nhiên, thể hiện nỗi nhớ quê hương, niềm tự hào về truyền thống, văn hóa, lịch sử dân tộc của tác giả. Nhất là những bài viết về huệ.
  • Trong số những bài bi ký này, “Ai đã đặt tên cho dòng sông này?” là một bài tùy bút đặc sắc về sông Hương. Dòng sông thơ và nhạc này được hoàng đế nhìn nhận từ nhiều phương diện, đặc biệt là cấp độ tinh thần, và có những đặc điểm riêng của “văn hóa Fuxuan”.
  • 2. Phân tích:

    Một. Phẩm chất trí tuệ của bản thân người học:

    Viết sông Hương, Hoàng Phủ ngọc Tường thể hiện sự hiểu biết sâu sắc về nhau trên các phương diện: văn hóa, lịch sử, địa lý, văn học nghệ thuật… Tác giả cung cấp nhiều thông tin phong phú cho người đọc. Sông Hương và thiên nhiên, con người xứ Huế.

    * Vẻ đẹp sông Hương nhìn từ góc độ địa lý:

    – Một chuyến du ngoạn sang sông: Với câu hỏi “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”, theo dấu chân cung đình, Yubi đã tìm về ngọn nguồn và dòng chảy của sông Hương:

    • Thượng nguồn sông Hương có một vẻ đẹp hùng vĩ: “Dòng chảy hùng vĩ dưới bóng cây lớn, xoáy vào vực thẳm huyền bí như một cơn lốc…”; “Tự do và hoang dã “
    • Muôn dặm sông Tương Giang đổi dòng, nội địa Trường Sơn Tây Tạng khó khăn “Ném chìa khóa vào hang dưới chân núi Kim Phong” -> Ít ai biết được sự hung dữ, uy nghiêm của Hương Giang Sông trong rừng xưa.
    • Chảy qua núi rừng, sông Hương mềm mại và “uốn mình thành những đường cong dịu dàng”. “Dòng sông mềm như lụa” chảy êm đềm giữa hai ngọn đồi tựa lâu đài, qua lăng tẩm đồ sộ, chùa Thiên Mục và “ngôi làng trung tâm đầy tiếng gà”.
    • ->Sông Hương hóa thân thành “Sha Mu” với vẻ đẹp “dịu dàng và tri thức”.

      Xuôi về phía cồn cát hến “quanh năm như mơ, sương mù”, sông Hương và cây xanh của Vida Village bổ sung cho nhau, tạo nên một vẻ đẹp mộng mơ. Điều lạ lùng là trước khi rời khỏi kinh thành Huế, sông Hương “bất ngờ đổi dòng… để ngắm nhìn kinh thành lần cuối”. Tác giả nội tâm hóa hình dáng của dòng sông bằng cách nhân hóa: “Đó là một lời tán tỉnh tình yêu còn vương vấn, thậm chí có phần bí mật” -> Phép nhân hóa giúp tác giả thổi sức sống vào dòng sông, và chính nhà văn đã kết nối sông Hương với cố đô A con đường gắn kết với con người và văn hóa Huế hôm nay.

      – Sông Hương và Sắc màu thiên nhiên: Xuôi theo dòng nước sông Hương, ta bắt gặp những cảnh sắc thiên nhiên đẹp đẽ và êm ả:

      + sắc màu được nhà văn tái tạo một cách tự nhiên với vẻ đẹp của nhiều thời gian và không gian khác nhau. Sông Hương là hiện thân của vẻ đẹp kỳ ảo “sớm xanh, chiều vàng, chiều tím” của xứ Huế. Gợi nhớ những dòng sông, những địa danh quen thuộc: hòn cốc, nguyễn biểu, vọng canh, thiên thai như sống động hơn: “Sông Hương vẫn đi trong tiếng vọng của núi dài”, “Màu nước đã trở nên xanh thẫm” … -> Dòng sông Hương tô điểm thêm vẻ đẹp cho cảnh sắc thiên nhiên xứ Huế, đồng thời sông Huế cũng tạo nên bầu trời muôn màu và nền văn hóa của cố đô.

      – Sông Hương và người Huế:

      • Thiên nhiên, sông nước luôn phụ thuộc lẫn nhau với con người. Qua dòng chảy của dòng sông, tác giả đã thấy được tính cách của con người xứ Huế: hiền lành, chân chất, “luôn trung thành với đất nước”.
      • Qua màu trời Huế và làn sương sông Hương, tác giả thấy được trang phục thanh tao, dịu dàng của những cô gái Huế xưa “Áo cưới màu xanh hoa điều. cô dâu vẫn mặc nó. Pound”
      • * Vẻ đẹp sông Hương nhìn từ góc độ lịch sử:

        – Nhìn từ góc độ lịch sử, sông hương không còn là cô gái “chạy sô”, không còn là “người đẹp ngủ giữa vũ trường châu Á” mà là chứng nhân của những biến động lịch sử. Tác giả so sánh Tương Hà với “bản anh hùng ca với cỏ xanh” -> sự kết hợp giữa sử thi và trữ tình. Sông Hương là bản trường ca, còn trong đời thường, sông Hương là bản tình ca “Còn non, còn nước, còn dài – còn thời gian, còn nhớ…”.

        – Hoàng Phủ Ngọc Tường đã nhìn ra lịch sử của dòng sông, mỗi nhánh sông, cả “cây đa cổ thụ” đều có lịch sử:

        + Tác giả ngược dòng thời gian để khẳng định vai trò của sông Hương đối với lịch sử dân tộc. Từ thời vua chúa hùng mạnh, sông Hương là “dòng sông biên viễn”. Vào thời Trung cổ, nó được đặt theo tên của Linh Giang, người đã “kinh sợ bảo vệ biên giới phía nam của đất nước Đại Việt”. Sông Hương gắn liền với chiến công của Nguyễn Huệ. Cuộc Nổi Dậy Đẫm Máu Sông Hương tk xix. Sông Hương gắn liền với trận đánh lớn vào thế kỷ thứ 8. Và di sản văn hóa sông Hương, Huế oằn mình dưới sức tàn phá của bom Mỹ… -> Chất trữ tình của bài viết giảm bớt và thay vào đó là chất phóng sự với những sự kiện lịch sử cụ thể.

        =>Ngược dòng quá khứ xa xưa, ngòi bút của nhà văn ánh lên niềm tự hào lịch sử về một dòng sông, tên gọi mềm mại, hiền hòa và ngoan cường, kiêu hãnh trong sương gió của lịch sử.

        * Vẻ đẹp sông Hương từ góc nhìn văn hóa:

        Trong cảm nhận tinh tế của tác giả, bản thân sông Hương cũng chứa đựng một loại hình văn hóa phi vật thể.

        – Sông Hương_Sông nhạc:

        • Từ những âm thanh của dòng sông (tiếng chuông chùa Thiên Mục, tiếng mái chèo giữa đêm, tiếng nước vỗ mạn tàu…), các làn điệu dân ca, âm nhạc đã đã được hình thành.Kinh điển Huế. Rồi cũng trên dòng sông ấy, tiếng ca Huế vút lên, mênh mang, xao xuyến…
        • Viết về sông Hương, tác giả thường nghĩ đến “Hoa kiều kí” của Nguyễn Du. Đại thi hào từng sống ở Huế, bản hải ngoại lại sinh ra ở vùng đất có truyền thống nhã nhạc cung đình. Đó chính là cơ sở để h.p.n.t hóa thân thành một lão nghệ sĩ Nghe thơ tả nhạc kiều, chợt nhận ra âm hưởng cung đình, thốt lên: “Tứ đại cảnh đây” ->; Bóng dáng Nguyễn Du và kiều những trang sách xuất hiện nhiều lần trong hồi ký Nó bộc lộ những liên tưởng phong phú, vốn văn hóa sâu sắc, sự gắn bó với truyền thống và sự đồng điệu của tâm hồn nhà văn.
        • – Sông Hương_ Dòng sông thơ mộng:

          • Hoàng Phủ Ngọc Tường làm sống lại bài thơ xanh của Tản Đà về Huế: “Sông Trắng Lá Xanh”. Hình ảnh thơ này kết hợp với nhân vật “lá cỏ xanh” của tác giả đã chứng kiến ​​sự tương tác tinh thần nhạy cảm với màu sắc thiên nhiên của người nghệ sĩ.
          • Người viết cũng làm sống lại một Sông Hương hùng vĩ và bất tử trong thơ Tào Bá Ba “như gươm dựng trời”, và một Sông Hương “thuở xưa” trong thơ vùng Thanh Tuyền…
          • =>Với vốn văn chương phong phú, Hoàng Phúc Đường đã thổi hồn vào dòng sông, đưa tên tuổi đi vào văn học nghệ thuật, mà theo tác giả, “dòng sông ấy không bao giờ lặp lại trong cảm hứng của người nghệ sĩ”

            => p >

            b. Bài thơ của một nhà văn thiên tài:

            • Chất thơ toát lên từ những hình ảnh đẹp, hương vị thơ từ những hình tượng nghệ thuật mờ ảo: “Có tiếng gà ở những làng quê miền Trung”, “Đêm mù sương, chập chờn bóng xưa thuyền chài …”; Tương phản giàu sức gợi: “Những cây cầu trắng của thành phố in trên nền trời hẹp như vầng trăng khuyết”.
            • Những bức tường ngọc của hoàng cung được điểm xuyết những câu ca dao, những bài thơ của Danda, Cao Baba và Qingquan phu nhân, và thơ ca vẫn tỏa sáng.
            • Chất thơ cũng toát ra từ nhan đề của bài văn này, gợi lên âm vang lặng lẽ của dòng sông: “Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông?”
            • Ba. Kết thúc

              • Trong các tác phẩm của Hoàng Phủ Ngọc Tường, sự kết hợp hài hòa giữa chất trí tuệ và chất thơ đã làm nên phong cách độc đáo của nhà văn này.
              • “Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông Này?” không chỉ là một trong những tác phẩm hay nhất về sông Hương mà còn là một trong những tác phẩm đặc sắc nhất của vhvn hiện đại.
              • Đề cương chi tiết số 2

                I. Lễ khai trương

                • Tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường: Nhà văn Huế, giàu trí tưởng tượng, lối viết nồng nàn, viết văn hay.
                • Tác phẩm là một bài văn tiêu biểu cho phong cách văn chương của tác giả: đan xen nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, lập luận sắc bén, tư duy đa chiều.
                • Hình tượng trung tâm của tác phẩm là hình tượng Tương Hà.
                • Hai. Nội dung bài đăng

                  1. Dòng sông tự nhiên

                  Một. Thượng nguồn:

                • “Sắc đẹp”: tự do, hoang dã, phóng khoáng, trong sáng, bản chất dũng cảm, nội lực
                • Người “mẹ văn hóa nước nhà” mềm mại và thông minh.
                • b. Sông Hương từ thượng nguồn đến Huế:

                  – Sông Hương “như người con gái đẹp ngủ trong mộng…” được đánh thức bởi tiếng gọi của tình yêu, bắt đầu hành trình gian nan “tìm về Huế lần đầu có ý thức”. Lại Ái một mặt rất nhút nhát, nhưng mặt khác lại mạnh dạn, dám nghĩ dám làm “còn đi trên đường Trường Sơn”.

                  • Dòng sông Hương chầm chậm chảy “mềm như lụa” (liên tưởng đến hình ảnh “mái tóc trữ tình” của Dahe),
                  • Từ ngã ba Chu đến chân núi Thiên Mục: Nó mang dáng vẻ trầm ngâm khi chảy qua lăng, liên tục đổi hướng.
                  • Từ chân núi Tiên Mụ đến Huế: “Mừng”, “vẽ đường thẳng” để tìm đúng đường về
                  • Đối mặt với Huế, sông Hương không gặp Huế ngay mà “cúi đầu…yêu” như một cô gái e ấp, thẹn thùng.
                  • c.Ngay trung tâm Huế

                    • Tác giả so sánh sông Hương với những dòng sông nổi tiếng trên thế giới, sông Hương chỉ thuộc về một thành phố, như một người con gái thủy chung.
                    • Sông Hương phú cho Huế vẻ đẹp cổ kính, mộc mạc: “Ánh đèn thuyền câu… già”, như mặt hồ chầm chậm trôi.
                    • Một cô gái đắm say trong tình yêu khi ở bên người mình yêu, một tài nữ “đánh đàn trong đêm khuya”.
                    • d.Biển biệt huệ: như người con gái lưu luyến, thủy chung vĩnh biệt người yêu.

                      -Nhận xét: Tác giả chủ yếu cảm nhận vẻ đẹp của sông Hương từ góc nhìn của tình yêu nên sông Hương thể hiện một người con gái hết lòng vì tình yêu và hết lòng.

                      2. Dòng sông lịch sử

                      • Dòng sông Hương là chứng nhân lịch sử của Huế và đất nước: “Sáng ngời Phú Xuân kinh đô anh hùng Nguyễn Huệ”, chứng kiến ​​sự mất mát bi tráng của cuộc khởi nghĩa thế kỷ. xix, . ..
                      • Là một công dân, Tống Tương có tinh thần trách nhiệm sâu sắc với đất nước: “biết xả thân vì chính nghĩa”,…
                      • Nàng là người con gái anh hùng: trải qua nhiều trận thư hùng từ thời Trung cổ với Huế, cho đến Cách mạng Tháng Tám,…
                      • 3. Dòng sông văn hóa

                        • Sông Hương là “phù sa mẹ của văn hóa dân tộc”: tất cả kinh điển Huế, ca dao từ hải ngoại truyền ra, tứ cảnh đều sinh ra trên dòng sông này. Sông Hương.
                        • Người tài nữ thổi đàn trong đêm khuya: không bao giờ lặp lại trong cảm hứng thi nhân
                        • Ba. Kết thúc

                          • Hãy cho tôi biết ấn tượng của bạn về Tương Hà
                          • Đánh giá nghệ thuật đặc sắc: liên tưởng độc đáo, từ ngữ đặc sắc, văn phong tao nhã, nghệ thuật tạo hình thành công hình tượng sông Hương.
                          • Qua bài viết, ta cảm nhận được niềm tự hào chân thành của tác giả về Huế và vẻ đẹp thiên nhiên của đất nước.
                          • Phân tích ngắn gọn về sông Hương – Văn mẫu 1

                            Từ xưa đến nay, thiên nhiên luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho các nhà thơ, nhà văn tìm kiếm đề tài sáng tác. Nếu như các nhà thơ, nhà văn Trung đại thả hồn mình vào mây, hoa, tuyết, trăng, khí, kỳ, thi, tửu – những thú vui tao nhã của cuộc đời, thì các nhà văn hiện đại lại hướng ngòi bút của mình đến với cảnh sắc thiên nhiên thôn quê. Dòng sông là một trong những nét đẹp thiên nhiên ấy. Những dòng sông lớn, lịch sử hình thành và những đặc điểm địa lý độc đáo đã khơi dậy những cảm xúc phong phú nhất trong lòng giới văn nhân, khiến họ viết văn, sáng tạo nghệ thuật. Ai đã đặt tên cho dòng sông này? “Hoàng Cung Ngọc Bích Tranh” là một tác phẩm như vậy. Việc làm này bắt nguồn từ niềm khao khát cái đẹp của chính tác giả.

                            Được viết năm 1981, tác phẩm này chan chứa tình yêu, sự gắn bó nửa đời người với mảnh đất, cảnh vật và con người xứ Huế. Tác phẩm được đưa vào cuốn sách cùng tên năm 1986.

                            Đoạn trích mở đầu bằng một đánh giá chủ quan về sông Hương: “Trong số những dòng sông đẹp ở các nước mà tôi thường nghe nói đến, hình như chỉ có sông Hương trong một thành phố”. Không dừng lại ở vẻ đẹp sang trọng, cổ kính của dòng sông Hương ở thành phố Huế, nhà văn còn háo hức ngược dòng tìm về ngọn nguồn của dòng sông mà Mẫn Mẫn đã phát hiện ra. Vẻ đẹp bí ẩn và sức mạnh tiềm ẩn đã bị phong ấn trong sâu thẳm tâm hồn của dòng sông trước khi nó được nhập tịch. Hình ảnh ẩn dụ “Bài ca của rừng già” khiến sông Hương hiện lên trong sự ngưỡng mộ của nhà văn với tư thế dài rộng, nước chảy xiết. Điệp ngữ cấu tạo của động từ giàu sắc thái biểu cảm như tái hiện âm hưởng hùng tráng, mạnh mẽ của dòng sông trong khu rừng rộng lớn. Những hình ảnh tương phản làm nổi bật vẻ đẹp đa dạng, độc đáo của thượng lưu sông khúc khúc.

                            Một cô gái Bohemian xinh đẹp, bí ẩn với tính cách mạnh mẽ, phóng túng, thích tự do, biết ca hát, nhảy múa, được gán cho dòng nước chảy hoang dại khiến dòng sông thượng nguồn thêm thơm, mê hoặc và đắm say. Dịu dàng như một bến tàu lặng lẽ sau ghềnh sóng, tác giả không chỉ vận dụng kiến ​​thức địa lí mà còn dùng nhãn quan chiêm nghiệm để cắt nghĩa sự tương phản giữa thượng và hạ lưu của dòng sông Hương đằm thắm. Từ góc nhìn này, sông Hương ở thành phố Huế sẽ vẫn mang vẻ đẹp êm đềm nhưng không buồn tẻ, đơn điệu mà sâu lắng, sâu sắc. Đó là vẻ đẹp bí mật của một người đàn ông hoàn toàn không muốn tiết lộ những tháng ngày vinh quang của nửa đầu đời mình, và nó còn mãi trong khu rừng tuyệt vời. “…Dường như không muốn tiết lộ, tôi đã khóa nó ở cổng rừng và để chìa khóa trong hang động dưới chân núi Kim Phong.”

                            Tiếp theo là những hình ảnh ngoại ô Huế. Tác giả sử dụng hàng loạt động từ mang sắc thái nhân hóa, mùi sông như đánh thức sức sống thanh xuân, khát vọng tuổi trẻ. Cô gái xinh đẹp ngủ trong giấc mơ. Hành trình gian khổ gặp “người yêu dấu”. Những đoạn văn miêu tả cho thấy vẻ đẹp của sông Hương là sự thu hút kì diệu vẻ đẹp của quần thể thiên nhiên thơ mộng xứ Huế. Thiên nhiên xứ Huế như nguồn phù sa diệu kỳ bồi đắp nên vẻ đẹp thơ mộng của sông Hương – người con gái dịu dàng của mình, những bức tranh về sông Hương cũng từ bàn tay của những họa sĩ tài hoa, với nghệ thuật phối màu tài tình. Sông Hương thực sự là một bức tranh với những nét cọ giàu trí tưởng tượng và những sắc màu thơ mộng

                            “Dòng sông hương” như một bức tranh lụa tuyệt sắc với những đường nét mềm mại, hài hòa và tinh tế. Bằng cách cảm nhận âm nhạc, sông Hương đẹp như một bản nhạc chậm chậm rãi, trữ tình và sâu lắng

                            Âm nhạc của dòng sông còn được thể hiện qua âm thanh của chính dòng sông và của cảnh vật. Chất lượng âm nhạc trước hết thể hiện ở âm thanh, tiết tấu và tiết tấu của lời văn. Chất nhạc còn thể hiện ở cách tác giả miêu tả nhịp điệu của dòng chảy sông Hương. Đây là âm thanh gợi lên vô thường, âm thanh huyền diệu của tiếng chuông chùa Thiên Mục vọng đến bờ bên kia. Giọng nói ấm áp, thân thiện của những làng quê đầy gà ở miền trung. Giọng nói im lặng quý giá. Dòng sông tự nó như một người tài nữ gảy đàn đêm khuya, cùng với mái chèo đã gãy dở. Âm thanh này gắn liền với âm nhạc cổ điển Huế – một giá trị văn hóa đặc sắc. Do đó, màu sắc của cố đô được sinh ra, tồn tại trong chính dòng sông. Dòng sông Hương thực sự như một bản nhạc êm đềm giữa lòng xứ Huế.

                            Tóm lại, qua phép so sánh, những liên tưởng nhân hóa và trữ tình đặc biệt khiến cho Tương Thủy Hà có vẻ trung thành và trìu mến giữa quê hương;

                            Phân tích sông Hương – Mẫu 2

                            “Tương Giang Giang Kinh, lòng anh như ngày đêm yêu”

                            (có thể)

                            Không biết từ bao giờ, sông Hương đã trở thành nguồn cảm hứng sáng tác của biết bao văn nhân. Trong dòng họ ấy, Hoàng Phủ Dụ Đường, một nhà văn chuyên về tùy bút, đã sử dụng tùy bút tài hoa và sang trọng “Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông?” để mô tả vẻ đẹp thơ mộng và đẹp như tranh vẽ của Tương Giang. Bằng ngôn từ đẹp, cách diễn đạt phong phú, trí tưởng tượng phong phú và vốn hiểu biết uyên bác về địa lý, lịch sử, văn hóa, văn học… nhà văn đã tái hiện thành công vẻ đẹp của sông Hương, biểu tượng của văn hóa và tâm hồn con người xứ Huế.

                            Nhắc đến thủ đô Paris hoa lệ, không thể không nhắc đến dòng sông Xen nổi tiếng, đã đi vào nhiều chương đặc sắc của văn học, thi ca nhân loại, là thiên tài của những tác phẩm điện ảnh kinh điển. Khi nhắc đến cố đô Huế, người ta không thể quên hương trầm ngào ngạt giữa lòng thành phố. Nói về dòng sông, đoạn trích văn xuôi của Huang Fuyutang bắt đầu: “Trong số tất cả những dòng sông đẹp trong nước mà tôi thường nghe nói, chỉ có sông Tương Hà dường như thuộc về một thành phố.”. ——Đánh giá chủ quan của tác giả không chỉ thể hiện niềm kiêu hãnh, tự hào của tác giả khi so sánh sông Hương với vẻ đẹp của những dòng sông nổi tiếng thế giới.

                            Thượng nguồn sông Tương Giang, khi tác giả trở lại thượng nguồn, chúng tôi ngạc nhiên thú vị khi phát hiện ra những đặc điểm tính cách phong phú và khó hiểu của dòng sông này. Vùng thượng nguồn sông Hương được nhà văn miêu tả đầy sức sống, có lúc dịu dàng, có lúc nồng nàn. Cảnh sông nước ở đây được tác giả miêu tả đầy ấn tượng “Đó là bản hùng ca của một khu rừng cổ thụ, gầm rú dưới bóng cây đại thụ, dòng thác dữ dội, cuốn vào vực thẳm huyền bí như một cơn lốc, rồi ẩn hiện”. Hình ảnh so sánh đậm chất sử thi kết hợp với tính từ gợi tả “bận rộn”. Với từ “mạnh” và động từ mạnh “cuốn”, tác giả thể hiện rõ nét sức mạnh hoang dã của dòng sông – vẻ đẹp vốn có của thiên nhiên, của núi non hùng vĩ. Chi tiết này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc, bởi tác giả đã để họ phát hiện ra tính cách mới của sông Hương mà người thành thị không thể nhận ra chỉ nhìn mặt: đó là một thế lực cường hãn, một kiểu sống tàn bạo.

                            Bên cạnh vẻ đẹp mạnh mẽ, Tương Giang còn giữ được nét dịu dàng, thanh tao của dòng sông trong mơ “dịu dàng, trìu mến giữa rừng đỗ quyên đỏ rực trải dài muôn dặm”. Hoàng Phủ Ngọc Tường phối hai màu xanh – đỏ trong bức tranh sông Hương với đôi bàn tay tài hoa của họa sĩ. Thế là giữa tiết trời se lạnh, ngọn lửa ấm áp của những bông đỗ quyên trong rừng xuất hiện, nhuộm cả dòng sông rực rỡ, lấp lánh và tỏa sáng.

                            Nằm sâu trong núi, Sông Hương đã dành nửa cuộc đời của mình như một cô gái giang hồ tự do và hoang dại…trong sáng…dũng cảm. Sông Hương được nhân hóa như một cô gái Digan – một cô gái bộ lạc thích tự do, phóng khoáng và mạnh mẽ, để rồi sông Hương không còn là một sinh vật vô hồn, vô hồn mà là một sự tồn tại đầy đặn. Cá tính, mạnh mẽ, quyến rũ, đam mê.

                            Ra khỏi rừng, “sông Hương nhanh chóng hiện lên vẻ đẹp dịu dàng và tri thức, trở thành người mẹ phù sa của một vùng văn hóa trong nước”. Từ chữ “cô gái”, sông Hương được nâng lên thành mẹ, gợi vẻ kiều diễm phì nhiêu của đồng bằng châu thổ. Tác giả cảnh báo: “Nếu chỉ tập trung nhìn vào bề ngoài của nó, tôi không nghĩ người ta sẽ hiểu hết bản chất của sông Hương… núi Kim Phong”, điều đó chứng tỏ kiến ​​thức uyên thâm của tác giả về sông Hương. Từ lời nhắc nhở của tác giả, chúng tôi nhận thấy rằng có một con sông ở phía bên kia của Linkou và một con sông trong thành phố. Sông Hương trở nên sâu lắng, thận trọng và ủ rũ.

                            Trong cuộc hành trình về miền châu thổ, tác giả nhận thấy thiên nhiên sông Hương đã thay đổi. Bởi lẽ, trước khi trở thành người tình thủy chung của cố đô, sông Hương đã trải qua một hành trình đầy gian nan, thử thách. Xuôi theo dòng chảy của sông Hương về phía đồng bằng và ngoại ô thành phố Huế, ta bắt gặp một vẻ đẹp sông nước khác “cô gái đẹp mơ màng bên cánh đồng châu đầy hoa dại” – một hình tượng thiếu nữ gợi tả. Người đọc khi tìm hiểu về vẻ đẹp mới của dòng sông hứa hẹn nhiều điều thú vị, hấp dẫn và làm ta liên tưởng đến câu chuyện cổ tích: nàng công chúa ngủ trong rừng. Sự hiểu biết về địa lý và óc quan sát nhạy bén của tác giả gợi lên một cách tuyệt đẹp hình dáng của dòng sông Hương “không ngừng đổi thay… uốn mình cong…” Các từ “dẫn”, “đột ngột” tất nhiên là trạng ngữ diễn tả sự thay đổi đột ngột, thể hiện sự săn sóc của người yêu nơi cố đô nơi non sông chưa gặp nhau. Sông Hương chảy xuôi châu thổ còn vang vọng Trường Sơn. Nó nổi giữa hai ngọn đồi cao chót vót như lâu đài. Nếu như những gờ, góc núi tượng trưng cho sự uy nghi, mạnh mẽ thì dòng sông Hương trở nên hùng vĩ, duyên dáng và đẹp đẽ, đặc biệt bổ sung cho dòng sông sắc màu “sớm xanh, chiều vàng, chiều tím”. Màu tím đó có phải màu tím không :

                            “Sóng xanh rì rào, hoa tím đua nở”

                            Xem Thêm: Hay suy nghĩ đến cái chết để giải thoát bản thân là bị gì?

                            (Thanh Hải)

                            Thay đổi màu lục bình trong thơ của Le Yingxuan:

                            “Dòng sông nhỏ ta tắm thuở còn thơ vẫn còn đó, dòng chảy miên man, hoa lục bình tím nở bên sông”

                            Có lẽ chữ “tím” trong chữ “Tử Ô” trong bức tường ngọc của hoàng cung chính là sắc tím, là màu đặc trưng “độc nhất vô nhị” trong không gian sắc màu. Đặc biệt, đoạn sông Hương chảy ra ngoại thành Huế được nhà văn miêu tả là “tiếng gà gáy trong núi”. Có lẽ, trong suốt hành trình của mình, chỉ có một lần sông Hương mang vẻ đẹp cổ kính, êm đềm như những rừng thông bình dị, những lăng mộ đồ sộ, khoác lên mình một vẻ trầm mặc kiêu hãnh, triết lý – vẻ đẹp đặc trưng của cố đô.

                            Tài năng văn chương của tác giả một lần nữa thể hiện sự cao siêu. Chúng ta có thể ví văn bản này như một khối đá granit đủ lớn để khắc tên tác giả nhằm tôn vinh tài năng miêu tả tài tình của người nghệ sĩ về vẻ đẹp và tính cách của sông Hương. Qua đoạn văn này, có thể thấy Huang Fu Yuxiang không chỉ là một nhà văn, mà còn là một họa sĩ, ông có bàn tay nghệ sĩ tài hoa khi khắc họa những đường nét mềm mại của dòng sông. Khi chảy vào thành phố Huế, sông Hương không còn là nỗi lo âu âu lo “ngoẹo ngoắt ngoéo” mà “vẽ một đường thẳng an tâm về phía Tây Nam và Đông Bắc”. Hãy yên tâm, vì nó đã nhìn thấy những cây cầu trắng của thành phố. Như vậy, dưới ngòi bút của Hoàng Phủ Ngọc, sông Hương bây giờ là một cô gái có tâm hồn, cảm giác tìm về chính mình, được ôm ấp giữa lòng cố đô cổ kính. Và nổi bật trên nền xanh của dòng Tương Giang là “cây cầu trắng của tác phẩm in trên bầu trời, nhỏ như vầng trăng khuyết”. Nói về vẻ đẹp của cầu Huế, nhà thơ Nguyễn Bính đã viết hai dòng tuyệt vời:

                            “Cầu uốn như chiếc lược ngà, cung dài chênh vênh”

                            Nếu như nhà thơ Nguyễn Bính ví Tiền Kiều như chiếc lược ngà thì bức tường ngọc trong cung lại ví nó như vầng trăng khuyết – một ẩn dụ độc đáo gợi tả sự thuần khiết, thanh tao của Tiền Kiều. .Khi gặp người yêu, có người con gái nào mà không làm dáng, tán tỉnh?Sông Hương cũng có những “khúc quanh co dịu dàng… như tiếng vọng thầm lặng của tình yêu”. Trong cách so sánh của tác giả đã thể hiện một cách tinh tế vẻ đẹp lãng mạn, tinh tế của người con gái xứ Huế. Dòng sông Hương đượm vẻ đẹp của lòng người xứ Huế. Không giống như những dòng sông khác trên thế giới: Xen-xi-pan, sông Đa-nuýp ở Bu-danphet, Hương ở trung tâm tác phẩm yêu dấu của ông… Nhà này so sánh Hương với những dòng sông khác. Những dòng sông nổi tiếng trên thế giới vừa thể hiện sự uyên bác, vừa thể hiện niềm tự hào, tự hào của tác giả về dòng sông quê hương mình.

                            Chất nhạc của dòng sông thể hiện ở nét chữ nhịp nhàng uyển chuyển, câu văn dài liên tiếp, thể hiện ở tốc độ, dòng chảy của sông Hương, mặt hồ.” Nhằm làm nổi bật chất dáng vẻ lười biếng của sông Tương Giang, người viết liên tưởng đến sông Neva ở Leningrad, và nhắc đến tư tưởng triết học của Hera Hagli: “2000 năm rồi trôi qua nhanh quá”, và sông Hương thì khác, dòng sông êm đềm được nhà văn miêu tả. Gọi đó là giai điệu chậm rãi, đầy cảm xúc cho hue. thu bon viết hai bài thơ đặc sắc:

                            “Nước sông để nuôi nước sông, nước sông chảy vào lòng nên màu rất sâu”

                            Dường như giao hòa với tâm hồn xứ Huế, cố đô nên thơ và đẹp như tranh vẽ. Đứng trước sông Hương, người ta không chỉ cảm nhận được một bức tranh sông nước tuyệt đẹp, mà còn là biểu tượng của Huế, là tâm hồn của Huế, của văn hóa Huế. Tác giả liên hệ sông Hương với âm nhạc cổ điển Huế: “Dường như trong khoảnh khắc trùng điệp ấy, sông Hương đã trở thành một tài nữ đánh đàn tính trong đêm”. Với người viết, nhạc tuồng Huế phải vang lên trong một cabin nào đó, chinh phục lòng người giữa tiếng mái chèo giữa đêm khuya. Vì tác giả tưởng tượng rằng toàn bộ nền ca nhạc Huế sinh ra trên mặt nước.

                            Nói cách khác, dòng sông đã khai sinh ra toàn bộ nền âm nhạc cổ điển Huế, tạo nên một Huế “trong lành và thư thái” (UNESCO). Hoàng Phủ Ngọc Tường suy luận rằng chính không gian âm nhạc của sông Hương và hình ảnh người tài nữ chơi đàn tỳ bà đã làm nên ca khúc này chứa đầy quan niệm nghệ thuật của chị về cuộc sống ở nước ngoài. Vì lấy cảm hứng từ “Tứ đại cảnh” nên Nguyễn Du đã nhiều lần đến thăm sông. Tác giả cũng cho rằng, có câu thơ nói về sông Hương nhưng mỗi nhà thơ yêu sông Hương bằng tình yêu và cách thể hiện riêng. Tác giả rất tâm đắc “có một dòng viết về sông Hương, mong minh oan cho nó, nói rằng dòng sông không bao giờ lặp lại trong cảm hứng của người nghệ sĩ”. Qua lời nhận xét của tác giả, ta thấy sông Hương bỗng trở nên lung linh, tỏa sáng với vẻ đẹp đa chiều, đa sắc màu và nhiều tầng lớp, như sông Hương tinh tế của Tản Đà, sông Hương cỏ cây du dương, sông hương dịu dàng thu bon. .. Tuy mỗi nhà thơ tự khám phá ra những nét riêng nhưng ta có thể cảm nhận vẻ đẹp của sông Hương không chỉ ở khía cạnh tự nhiên khoa học mà còn ở dòng sông văn, hóa, thơ.

                            Sông Hương gắn liền với những chiến tích hào hùng của dân tộc trong cuộc kháng chiến trường kỳ giữ nước. Nó như cây sào gánh hai đầu đất nước. Gánh nặng của bất kỳ sự kiện trọng đại nào đều đổ lên vai thành phố Huế và sông Hương. Đó là tiếng vang của dòng sông thời gian, là bản hùng ca hùng tráng viết giữa màu hoa cỏ. Đó là dòng sông thiêng liêng của đất nước, dòng sông Ling Giang trong sử sách cổ xưa, nó đã từng chiến đấu để bảo vệ biên cương của Việt Nam, nó đã từng được phản chiếu trong Hoàng thành Fuchun và chứng kiến ​​​​sự trung chuyển vĩ đại của người dân Việt Nam. Chiến dịch ủng hộ thương mại tháng 8 năm 1968. Đây là dòng sông dài của lịch sử.

                            Kết thúc bài viết là lời giải thích về tên sông “Ai đã đặt tên cho sông?” —một câu hỏi, nhưng chính câu thơ đã là câu trả lời đầy đủ nhất. Như vậy câu hỏi này là cách tác giả gợi cho người đọc cái tên đẹp đẽ của dòng sông, bày tỏ sự ngạc nhiên xen lẫn vui sướng trước mối lương duyên đẹp đẽ giữa Huế và Tương Giang. “Tương” là hương huyền thoại hai bên thượng nguồn sông, hoặc nhân dân hai bên đun hương đổ xuống sông, mong mang lại vẻ đẹp hương thơm cho công trình xây dựng văn hóa, lịch sử. đọc tác phẩm này, chúng tôi mới hiểu được ý nghĩa sâu xa và niềm an ủi trong một bài thơ dài của Nguyễn Khắc An:

                            “Chao ôi, sông lấy nước từ đâu mà trở về nước, bắt đầu hát những bài người ta hát, chèo thuyền, kéo thuyền, vượt thác, ngụ ý rằng trăm sông chảy xuôi đều có trăm màu”

                            “Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông” là một áng văn miêu tả tài hoa, sức cảm và thi vị của sông Hương. Điều làm cho đoạn văn này trở nên độc đáo là cảm xúc sâu sắc được tổng hợp từ phong cách tao nhã, kiềm chế và tinh tế. Với tình yêu nồng nàn, chân thành của tác giả dành cho sắc hương mộng mơ và vẻ đẹp uyển chuyển của nàng Tương Giang, tác phẩm đã lay động sâu sắc trái tim người đọc.

                            Phân tích Vẻ đẹp sông Hương – Ví dụ 3

                            “Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông Này” là một tự truyện xuất sắc của Nguyễn Ngọc Tống khi ông viết về dòng sông êm đềm và thơ mộng ở Huế. Mạch cảm xúc của bài viết là vẻ đẹp độc đáo, khác biệt của con sông duy nhất chảy qua thành phố Huế. Hoàng Phủ Ngọc Tường là bậc thầy trong việc miêu tả vẻ đẹp và tâm hồn của dòng sông xứ Huế này.

                            Có lẽ vì đặc điểm của phong cách ký bút nên cách viết của Huang Fuyutang rất tự do và dễ dàng, điêu luyện và mềm mại. Bằng trái tim yêu Huế, yêu cảnh sắc thiên nhiên, yêu sông Hương, Huang Fuyutang đã đăng lên bài những sắc màu, âm thanh rất riêng của Huế.

                            Sông Hương được tác giả ca ngợi là “con sông duy nhất chảy qua thành phố Huế”, con sông này đi qua thành phố đã chứng kiến ​​bao đổi thay của mảnh đất này.

                            Khi tác giả viết Sông Hương, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là khung cảnh của vùng thượng nguồn. Cảnh đẹp của dòng sông lúc này gợi cho tác giả hình ảnh một cô gái giang hồ tự do, ngông cuồng và quyến rũ. Trong ngòi bút của tác giả, dòng sông Hương hiện lên thật tuyệt vời “Sông Hương như một bản nhạc rừng cổ thụ, có lúc gầm thét dưới bóng cây đại thụ, có lúc qua bao thác ghềnh, có lúc cuộn trào như cuồng phong”. có lúc dịu dàng say đắm, có lúc dài hàng dặm, chói chang màu hoa đỗ quyên. Chỉ với một vài chi tiết và hoàng cung, Yubi đã nắm bắt được vẻ đẹp đôi khi mạnh mẽ và mềm mại của sông Hương. Có lẽ đây là nét đặc trưng của sông Hương mỗi khi ngược dòng, thời tiết hay thay đổi.

                            Xem Thêm : Đề Cương Ôn Tập Môn Lịch Sử Lớp 4

                            Đặc biệt, trong con mắt của tác giả, sông Hương như “một tâm hồn tự tại, phóng khoáng, dũng mãnh, tự do và trong sáng”. Có lẽ đó là biện pháp nhân hóa ẩn dụ để gợi lên vẻ đẹp hoang sơ, quyến rũ của dòng sông. Có thể thấy, trong ngòi bút tự do, phóng khoáng của tác giả, vùng thượng du toát lên một vẻ huyền bí, hùng vĩ và rất riêng.

                            Tuy nhiên, chỉ cần ngược dòng với Hoàng Cung, bạn mới có thể khám phá hết vẻ đẹp của dòng sông khi nó chảy về phía kinh thành Huế. Có lẽ bạn đọc sẽ phải ngẩn ngơ trước vẻ đẹp dịu dàng, mềm mại và nhanh nhẹn của nó. Tác giả so sánh Tương Giang là “người tình dịu dàng thủy chung nơi cố đô”. Không phải vô cớ mà tác giả lại so sánh nghệ thuật như vậy.

                            Dòng sông Hương chảy về thành phố có sức hấp dẫn lớn đối với người đọc. Tại đây, ta được trải nghiệm lối viết nhẹ nhàng, tinh tế và vô cùng tài hoa của tác giả. Ông đã miêu tả vẻ đẹp của sông Hương không chỉ bằng lời nói mà còn bằng cả trái tim chan chứa tình yêu. Giữa cánh đồng hoa dã quỳ, sông Hương như một “nàng công chúa ngủ trong rừng” – một vẻ đẹp muôn màu trong một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp. Dòng sông Tương Thủy bỗng “quay lại” “ôm lấy chân núi Thiên Mục” và “lơ lửng giữa hai ngọn núi cao như lâu đài”. Một mô tả rất trữ tình, rất độc đáo, thật khó để cưỡng lại vẻ đẹp tuyệt vời.

                            Dòng sông Hương vừa mềm mại vừa dịu dàng “mềm như lụa”, thỉnh thoảng lại phản chiếu những ánh phản chiếu đủ màu sắc sớm xanh, chiều vàng, chiều tím. Sự thay đổi màu sắc theo mùa, theo thời gian trong ngày này tạo nên một nét độc đáo cho những ai muốn ngắm nhìn sông Hương trong một thời gian dài.

                            Ngọc Hoàng đã miêu tả sông Hương như một bức tranh vẽ nên bức tranh hoàn hảo và tuyệt vời nhất về dòng sông huyền thoại này. Dòng sông Hương đã tạo nên vẻ đẹp của cố đô Huế ẩn sâu trong hàng nghìn năm lịch sử.

                            Điều thú vị nhất là sông Hương chảy một đoạn ở trung tâm Huế, tác giả tưởng như sông Hương tìm thấy mình khi gặp thành phố thân yêu nên càng vui hơn.

                            Vẻ đẹp của dòng sông này có thể được đánh giá từ nhiều góc độ khác nhau. Nhìn sông Hương và các nhánh của nó bằng con mắt hội họa, phác ra những đường nét tinh tế của mảnh đất Cố đô, qua con đường cảm nhận âm nhạc, sông Hương như một nhịp điệu chậm rãi, sâu lắng, trữ tình… một loại của sự ngạc nhiên và nhiệt tình Vẻ đẹp không thể ngăn cản.

                            Sông Hương còn là chứng nhân của lịch sử, là “người” chứng kiến ​​sự đổi thay của cố đô Huế từng ngày. Theo sử sách, “Từ thuở trung đại, dòng sông Vị Châu đã chiến đấu bảo vệ biên cương phía Nam của Vương quốc Đại Việt, chói lọi kinh thành Phú Xuân của anh hùng Nguyễn Huệ…”

                            Có thể nói, muốn cảm nhận được vẻ đẹp khác lạ của sông Hương từ những góc độ khác nhau, Hoàng Phủ Ngọc Đường phải có một trái tim nhạy cảm, biết yêu thương và trân trọng dòng sông thơ mộng này. Lối hành văn giản dị, nhẹ nhàng nhưng đầy lôi cuốn khiến người đọc không thể dứt ra được. Tác giả đã phát huy được nét bút sắc sảo, gợi cảm này.

                            “Ai đã đặt tên cho dòng sông này” thực sự là một lối viết độc đáo. Sông Hương hiện ra với tất cả vẻ đẹp của nó.

                            Phân tích Vẻ đẹp sông Hương – Ví dụ 4

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường là một nhà văn có phong cách và kỹ năng viết độc đáo. Tác phẩm của Hoàng Phủ Ngọc Tường bao gồm vốn từ nghệ thuật trữ tình lộng lẫy, ám ảnh, trữ tình của chính con người uyên bác của ông.

                            Ông là một trí thức yêu nước đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp anh hùng dân tộc và cuộc Kháng chiến chống Mỹ cứu nước gian khổ. Sau khi đất nước thống nhất năm 1975, ông viết nhật ký “Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông Này”. Trong các tác phẩm của mình, tác giả gắn tinh thần yêu nước, tinh thần dân tộc trên tình yêu thiên nhiên quê hương, vào truyền thống lịch sử, văn hóa lâu đời của dân tộc mà ông đã dành cả cuộc đời để khai quật, tích lũy. Tất cả những phẩm chất ấy hiện ra hết sức rõ nét khi ông tái hiện vẻ đẹp của sông Hương với tư cách là một nhân vật trữ tình, với những nét tính cách phức tạp, biến đổi kỳ diệu theo thời gian và không gian. Tất cả những điều này được thể hiện qua lối viết thông minh, kết hợp giữa tự sự với chất trữ tình rực rỡ, giàu cảm xúc.

                            Sông Hương được tổng hòa từ nhiều góc độ khác nhau của cung đình, từ địa lý, lịch sử, văn hóa, nghệ thuật…” Dường như chỉ có sông Hương là của một thành phố, trước khi đến với vùng châu thổ êm đềm, nó là khúc ca cổ rừng hát, réo rắt giữa rừng cây cao chót vót bên thác ghềnh.Nhưng cũng có lúc sông Hương “nhẹ nhàng say sưa giữa rừng đỗ quyên dặm dài”. phù hợp với cách miêu tả sông Hương của Hoàng Phúc Đường, khi tác giả miêu tả “Sông Hương sống nửa đời người như một cô gái giang hồ tự do, phóng khoáng” đã mang đến cho người đọc sự liên tưởng bất ngờ, ông cho rằng sông Hương là đứa con của rừng già, với một tâm hồn tự do và trong sáng, để rồi rừng già lấn át đi nghị lực bản năng của người con gái, để khi nàng bước ra khỏi rừng, “Dòng sông Hương nhanh chóng mang đến vẻ đẹp dịu dàng và trí tuệ, người mẹ phù sa của một vùng văn hiến nước nhà.

                            Hoàng Phúc Đường đã kết hợp ngôn ngữ nghệ thuật phong phú, giàu ý thơ với con mắt nghiêm túc của một nhà địa lý có tầm nhìn văn hóa rộng lớn, tái hiện dòng nước sông Hương từ trung du dưới xuôi không ngừng chuyển động, “Tuổi theo rất mềm”. đường cong, nó giống như đang tìm kiếm một cách có ý thức một nơi mà bạn gặp thành phố của tương lai”. Người viết đặt sông Hương trong núi, lăng tẩm, bãi biển và các danh lam thắng cảnh khác ở ngoại ô phía tây nam thành phố Huế, trong khi mặt sông Hương trong xanh và phẳng lặng, tạo thành những phản chiếu đầy màu sắc trên bầu trời phía tây nam. “Sáng xanh, trưa vàng, chiều tím”. Hoàng Phủ Ngọc Tường coi sông Hương là chủ đề có ý thức giúp tôn vẻ đẹp của Huế. Trước khi về Huế, sông Hương lặng lẽ trôi giữa không gian “mây tứ phía”. Vầng trăng xưa, bóng ngàn năm”. Giữa núi rừng phía Tây Huế, nơi chôn dấu các vua triều Nguyễn hàng ngàn năm, sông Hương hiện lên với vẻ đẹp triết lý và trầm mặc, như một bài thơ truyền đời “Làng Trung Nguyên đầy đàn gà”. Khi sông Hương đổ vào thành phố tương lai của nó, “nó vẽ một đường yên tâm tây nam-tây bắc…và nó nhìn thấy những cây cầu trắng của thành phố trên bầu trời , bé nhỏ như vầng trăng khuyết giữa trời”. Nhà văn đã tạo cho Tương Hà một sự rung cảm giản dị, gần gũi. Chỉ đến đó, ông mới liên tưởng đến trạng thái của dòng sông với một cánh khẽ uốn mình về cồn hến như một tiếng “vâng” không thành lời của tình yêu. Nhà văn đã nhìn thấy mối quan hệ biện chứng giữa sông Rouxiang và con người xứ Huế bằng đôi mắt sâu thẳm.Dòng sông Hương dịu dàng, duyên dáng dường như đã góp phần hình thành nên nét dịu dàng, thanh tú của người con gái Cố đô.

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường, người có học thức và văn hóa, từng so sánh vẻ đẹp của sông Hương với nhiều dòng sông nổi tiếng thế giới như sông Seine ở Paris, sông Danube ở Budapest, sông Danube, Sông Neva nước Nga “Đêm mờ mịt, còn chập chờn, ánh lửa thuyền chài của những con thiêu thân già, hồn xưa còn chưa thấy thành phố này”. Một cung văn cao quý chảy chầm chậm từ sông Hương qua kinh thành Huế. “Đó là vũ điệu chậm đầy cảm xúc dành riêng cho Huế, có thể cảm nhận bằng trực giác qua hàng trăm nghìn chiếc đèn lồng thả trôi trong đêm rằm tháng bảy… đung đưa nhẹ nhàng trên mặt nước, như một nỗi rối ren rối ren trong trẻo. Đau lòng.”

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường có thể nói là một nhà văn hóa xứ Huế, ông không chỉ nhìn dòng sông Hương trôi ở thì hiện tại, ngày qua ngày vô tư chở phù sa và nước ngọt cho đồng ruộng châu, cho cuộc sống của người dân của Huế; nhưng ông cũng coi sông Hương là cội nguồn của giá trị lịch sử tinh thần. Sông Hương xưa trải qua các triều đại phong kiến ​​và từng được đặt tên theo sông Lĩnh Giang, sông Ngụy Châu đã chiến đấu oanh liệt để bảo vệ biên cương phía Nam của Đại Việt. Nơi đây đã từng rực rỡ phản chiếu Phú Xuân, kinh đô của người anh hùng Nguyễn Huệ, đã trải qua hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ, lập được thành tích lẫy lừng mà Đại tướng Võ Nguyên nói là vang dội khắp năm châu. Võ Nguyên Giáp nói: “Lịch sử của Đảng được viết bằng tên Thành phố Huế. Thành phố Huế tuy nhỏ nhưng đã có những đóng góp xứng đáng cho đất nước.”

                            Hiện thực hào hùng từ Huế, Ngọc Tương Đế đã từng nói: “Sông Hương là dòng sông vang dội của thời gian, bản hùng ca viết dưới màu cỏ xanh”. Mặt khác, sông Hương còn là nguồn thơ nghệ thuật. Các văn nhân đã xúc động trước sông Hương bao gồm Ruan Du, Gao Baba, Danda, Du You, v.v. Nhà văn cho rằng “sông Hương có một dòng sông thơ mộng, tôi mong đánh giá một cách công bằng rằng dòng sông này không bao giờ lặp lại trong cảm hứng của người nghệ sĩ”. Cao Căn đã từng nhìn sông Hương và ca ngợi: “Long Giang như một thanh gươm đứng giữa trời”. Tản Đà thấy “Lá Xanh Sông Trắng”. Hàn Kết so sánh sông Hương với dải ngân hà đầy kỷ niệm: “Thuyền ai cập bến sông trăng/ Có thể đưa trăng về đêm nay.” Nhìn dòng nước trôi sông Hương, ông thở dài: “Sông dùng làm sông nhưng không cho sông/ Sông chảy vào tim// Sông chảy vào tim// Sông chảy vào tim// Sông chảy vào tim//Sông chảy vào tim//Sông chảy vào tim/Sông sâu lắm/Sông sâu lắm”. Cùng với nguyễn trọng tạo, hương giang mang trong mình một luồng khí thơ thần thoại giúp thi nhân thăng hoa những vần điệu mê hồn:

                            “Dòng sông tân hôn huyền ảo, lãng quên hương vani sợi huyền bên nguồn sầu, hoàng hôn nhuộm tím, đến nay sông nửa thực, nửa mộng, nửa nhớ mong, nửa chờ tan biến”

                            Đất nước Việt Nam có bao dòng sông chảy qua đất nước, tuôn thành những vần thơ, những chương hay. Khi hoàng đế nghe tin Yanghe bị kẻ thù chiếm đóng, một số độc giả cảm thấy tiếc cho hoàng đế. Nhà thơ đã than thở: “Chiếc bè trên sông Đuống/ Một dòng lấp lánh/ Nằm bên nó suốt cuộc kháng chiến trường kỳ”. Công chúng yêu văn chương cũng đánh giá cao vẻ đẹp man rợ, trữ tình của “Đại Giang Độc Bắc Lục” qua những “trang hoa” đặc sắc của nhà văn Nguyễn Tuân. Bây giờ ta trở lại với sông Hương – một dòng sông khiêm nhường chỉ có ở xứ Huế, nhưng qua những trang ghi chép tài hoa của chốn cung đình, sông Hương hiện lên với vẻ đẹp dịu dàng, tinh tế. , giúp Huế có màu nước đẹp mê hồn. Ngoài ra, sông Hương còn là dòng sông lịch sử, văn hóa, thơ ca, nghệ thuật. Nó đã trở thành một phần trong đời sống tinh thần thầm lặng và sâu sắc của người dân xứ Huế. “Ai đã đặt tên cho dòng sông này?” Câu hỏi trong sách của Hoàng Phủ ngọc Tường khơi lên nhiều trăn trở trong cõi cảm xúc của người đọc về một dòng sông tưởng chừng đã quá quen thuộc nhưng hóa ra lại ẩn chứa nhiều điều bí ẩn chưa được khám phá. Có như vậy chúng ta mới hiểu sâu sắc hơn về quê hương và tự hào hơn về đất nước Việt Nam.

                            Trải nghiệm vẻ đẹp sông Hương – Bài mẫu 5

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường là một nhà văn giỏi bút pháp và ngôn từ, là thứ văn chương đầy tính chân thực của cuộc sống. Tác phẩm của ông đặc sắc ở chỗ kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, kết hợp nhuần nhuyễn giữa lập luận sắc bén và tư duy tổng hợp nhiều mặt. Sự nghiệp văn học của ông để lại nhiều, trong đó tập bút ký Tên Dòng Sông năm 1986 là một tập tác phẩm văn học tiêu biểu. Cuốn tự truyện “Ai đã đặt tên cho dòng sông” là sáng tác nguyên bản của nhà văn Huang Douyutang. Trong phần đầu của cuốn tự truyện này, tác giả đã ca ngợi vẻ đẹp đa chiều của sông Hương ở Huế từ góc nhìn địa lý lịch sử và thơ ca. Đi sâu vào bản thảo, chúng ta sẽ thấy vẻ đẹp và tâm hồn của Shi Xianghe.

                            Bài viết tùy bút nên tác giả khi giới thiệu dòng sông bao giờ cũng bắt đầu từ thượng nguồn sông. Nhận xét chung của tác giả về Thượng lưu sông Hương là “một bản anh hùng ca của rừng già”. Bản hùng ca này thể hiện hai lớp sức mạnh hoang dã và sự dịu dàng nồng nàn.

                            Trước hết, do dòng sông được sinh ra giữa những cổ thụ trong rừng già nên nó đã mang âm hưởng của núi rừng, nó “ ngân nga giữa rừng cây đại thụ, quay dữ dội qua thác ghềnh, quay cuồng như vũ bão. bí ẩn Tuy nhiên, “đôi khi nó trở nên dịu dàng và nồng nàn giữa những tán cói đỏ của rừng đỗ quyên”, đôi khi nó “tự do và hoang dã như cuộc sống của một cô gái gypsy” ở vùng biển Nga xa xôi.

                            Ngoài những điều trên, ý kiến ​​​​chung của tác giả là có một “linh hồn sâu thẳm” ở thượng nguồn sông Hương, và “về Linmen, bị ném vào một hang động”, dường như có bí ẩn riêng. Qua vài nét phác thảo của các nhà văn Daqianyu Hương sông, sức sống của nó rất hoang dã, man dại nhưng đầy cá tính bí ẩn.

                            Khác với sông Hương thượng nguồn, sông Hương trên đồng bằng ngoại thành Huế mang một hình hài và màu sắc mới. Đó là dòng sông Hương luôn uốn khúc trong xanh, êm đềm và thanh bình.

                            Khi “ra khỏi núi”, sông Hương “liên tục biến đổi”, ngoằn ngoèo, có lúc “đi về phía bắc – nam”, có lúc “đi về phía tây bắc”, có lúc “đi về phía đông” lên phía bắc, rồi lại “chậm rãi trở về”. đến Huế”. Trở lại vùng trũng của sông Hương “mềm như dải lụa xanh thẫm”. Nói chung, sông Hương hướng ra đồng bằng, đi qua những ngọn đồi và rừng thông của những lăng tẩm ngàn năm đã ngủ quên nên sông Hương có “vẻ đẹp tĩnh lặng nhất”.

                            Nếu như thượng nguồn sông Hương hoang sơ, hoang sơ thì sông Hương ngược xuôi lại mang vẻ đẹp trầm mặc.

                            Đoạn sông Hương chảy qua thành phố Huế được nhà văn Hoàng miêu tả cụ thể và tinh tế hơn. Đoạn sông này vừa mang dáng vẻ dịu dàng xanh thẫm của những con sông ngoại ô, vừa mang nét mềm mại, dịu dàng và êm đềm.

                            Sông Hương “đối mặt với thành phố” và “sung sướng hơn nhiều”. Cao trào của Xuyên Thành Hà là “Uốn cong một cánh rất nhẹ”, rồi “nhẹ nhàng”, giống như một câu “đồng ý” tự nhiên của tình yêu. Khi đi ngang qua thành phố sông Hương, “chậm thật chậm, gần như mặt hồ phẳng lặng”.

                            Nếu liên tưởng đến dòng sông Neva ở Nga chảy qua thành phố với tốc độ rất nhanh “không biết nói gì với em thì đã quá muộn” thì sông Hương “chảy lặng lẽ” như “những cảm xúc chậm rãi” dành riêng cho khúc ca xứ Huế”, khi bắt đầu từ Huế thì “dòng sông như lững lờ”. Như nhà thơ Thanh Hải đã viết:

                            “Nước sông để nuôi nước sông, nước sông chảy vào lòng nên màu rất sâu”

                            Trong nửa đầu của cuốn tự truyện, tác giả so sánh sông Hương với Đại Càn và lăng tẩm tĩnh lặng, và thành phố Huế kỳ vĩ, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó. Để rồi ở đoạn cuối này, tác giả đã kết nối dòng sông với lịch sử và thơ ca của dân tộc, từ đó thể hiện vẻ đẹp của dòng sông.

                            Theo tác giả, sông Hương và dân tộc có từ lâu đời. Đó là “dòng sông biên ải xa xăm của vương quốc hùng mạnh”, “bờ vực phía Nam của nước Đại Việt trong thế kỷ trung đại”, “bóng kinh đô Phú Xuân của người anh hùng Nguyễn Huệ”. Thế kỷ 18 gắn liền với cuộc “khởi nghĩa bi tráng” của nhân dân ta ở thế kỷ 19, nó chứng kiến ​​“kỳ tích chấn động thời đại Cách mạng Tháng Tám”, nó “nồng nhiệt reo hò mừng chiến thắng năm nào”. .

                            Sông Hương không chỉ gắn liền với lịch sử mà còn là một dòng sông thơ mộng. Điều đặc biệt của “Dòng sông hương” là nghệ sĩ nào ngẫm ra cũng không lặp lại nhau trong cảm nhận sáng tạo. Nhiều nhà thơ đã miêu tả sông Hương với những vẻ đẹp khác nhau. Có thể so sánh với Tanda “Baihe Green Leaves”, có thể so sánh với Caoba “như một thanh kiếm xây dựng bầu trời xanh”, có thể so sánh với khu vực Qingquan “Bóng bàn muộn”, tương xứng với Tuhu Lake “đồng hành cùng dòng sông” là mạnh mẽ. tâm hồn mạnh mẽ.

                            Với kiến ​​thức phong phú về lịch sử văn học và phong cách trang nhã, tinh tế, Hoàng Phủ Ngọc Đường đã dựng nên một bức tranh cuộn đầy màu sắc và đẹp đẽ về sông Hương.

                            Trải nghiệm vẻ đẹp sông Hương – Mẫu 6

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường là nhà văn yêu xứ Huế mộng mơ với dòng sông Hương thơ mộng. Có lẽ anh có duyên với mảnh đất và con người nơi đây nên những điều anh viết thường rất giản dị, mộc mạc nhưng cũng rất lãng mạn, trữ tình. Bài Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông Này khắc họa sinh động từng đường nét và vẻ đẹp đa chiều của sông Hương, được coi là một tác phẩm thành công của bức tường ngọc cung đình. Một vẻ đẹp trầm mặc, dịu dàng, thơ mộng và rất xưa.

                            “Ai Đã Đặt Tên Dòng Sông Này” được viết bằng nốt nhạc, một thể loại có thể ghi lại những cảm xúc, tình cảm, cảm xúc bất chợt và cả những suy tư sâu sắc. tốt nhất. Có lẽ chính thể loại này đã làm cho bài luận này trở nên chân thực trong tâm trí người đọc. Vẻ đẹp của sông Tương Hà được miêu tả qua bức tường ngọc của tòa án được trình bày một cách ấn tượng khiến người đọc phải kinh ngạc và sửng sốt.

                            Sông Hương là con sông “duy nhất” chảy qua trung tâm Huế nên mang một vẻ đẹp mà các dòng sông khác không có được. Dường như bức tường ngọc của hoàng cung rất tự hào về điều này, và nó tràn đầy niềm kiêu hãnh và tự hào.

                            Vẻ đẹp của Tương Giang và tình yêu say đắm ẩn chứa trong lời văn tinh tế khiến độc giả say mê. “Sông Hương” đa góc độ, đa diện, độ dài của thời gian, độ sâu của không gian. Nhưng dù nhìn từ góc độ nào, sông Hương vẫn mang một vẻ đẹp rất riêng.

                            Ở thượng nguồn, sông Hương có vẻ đẹp không nơi nào có được. Đó là hình ảnh một “cô gái giang hồ tự do và đĩ thõa” với tâm hồn “tự do và trong sáng”. Vẻ đẹp ấy, được ngôn ngữ tác giả ưu ái, đã đi vào lòng người đọc một cách chân thực nhất. Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng vẽ từng đường nét hữu tình, sông Hương như một “bản trường ca của rừng xanh”, hung bạo, dữ dội nhưng cũng có lúc “dịu dàng, nồng nàn trong sắc đỏ chói lọi của hoa đỗ quyên rừng”. Chỉ màu hoa rum hoang sơ, giản dị giữa núi rừng đã phần nào toát lên vẻ đẹp bình dị mà ám ảnh của dòng sông Tương Thủy. Có thể thấy, cảnh đẹp thượng nguồn sông Hương là một thứ vẻ đẹp mê hồn, hoang sơ và không kém phần tinh tế. Đây có thể là nét đặc trưng của sông Hương Huế.

                            Sông Hương vốn cho là thuộc sông Thiện Thành, chỉ chảy đến Huế, thuộc về Huế, có tình ngầm lâu đời. Vẻ đẹp của sông Hương là một vẻ đẹp mang âm hưởng của nền văn hóa trầm tích, có thăng trầm nhưng dịu dàng, quyến rũ. Hoàng Phủ Ngọc Tường cho rằng sông Hương là “cô gái dịu dàng, yêu kiều, mềm mại giữa lòng Huế”. Thật tài tình, thật lãng mạn, biết bao dòng sông xứ Huế mộng mơ.

                            Xem Thêm: Bản chất xã hội của ngôn ngữ

                            Khi ngược dòng sông Hương đến một thành phố xinh đẹp, nó trở nên lãng mạn và say đắm. “Cô gái thể dục” ấy đã vượt qua vực thẳm dưới chân núi Ngọc Tuyền, biến màu nước thành một màu xanh sẫm, tĩnh lặng như triết học, như cfoor thi… cho đến khi gặp chiếc chuông trên trời, nghe thấy âm thanh, gà gáy, Từ đó, Tương Hà rực rỡ như mặt trời mọc, muốn cúi thật nhẹ cho đến khi đối diện với thành phố, và đường cong ấy làm dịu đi, như một tình yêu không nói nên lời. thành phố, thật dịu dàng Không thua gì đoạn tình cảm và quyến rũ của Yubi trong cung điện Mỗi câu thơ mềm mại và quyến rũ của sông Hương đều khiến người đọc phải kinh ngạc Tác giả dùng nét bút chân thành và chân thành để từ từ thể hiện những gì trong sáng và chân thành nhất cảm xúc Thấm sâu vào lòng người đọc.

                            Sông Hương như một “nàng thơ” đắm mình trong thành phố, đắm mình trong những trang bức tường ngọc cung đình.

                            Sông Hương còn là dòng sông đã chứng kiến ​​bao đổi thay, bao thăng trầm của lịch sử. Cỏ xanh, lá xanh…”. Vì thế, sông Hương không chỉ tồn tại như vậy mà còn là chứng nhân của những năm tháng lịch sử không thể nào quên của một đất nước.

                            Sông Hương đã từ một dòng sông hoang dã, phóng túng trở thành dòng sông hiền hòa, tài hoa và có ý chí quật cường.

                            Có lẽ đối với Ngọc Bích Palace nói chung và người dân Huế nói chung, Tương Giang là biểu tượng đẹp đẽ nhất tạo nên vẻ đẹp của Huế ngàn năm lịch sử.

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường đã vẽ nên một bức tranh sông Hương tuyệt đẹp bằng nét bút tinh tế, bằng tình cảm chân thành và trái tim yêu thương. Rất cá tính, rất dịu dàng, rất xinh đẹp khiến người ta không khỏi muốn một lần được chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó.

                            Trải nghiệm vẻ đẹp sông Hương – Model 7

                            Có ai về xứ Huế mộng mơ mà không ngắm nhìn dòng sông Hương huyền ảo? Dòng sông mang lại nét đặc sắc cho Huế. Như vậy, nó đã trở thành nguồn cảm hứng vô tận cho nghệ thuật, trong đó có văn học. Văn xuôi “Ai đã đặt tên cho dòng sông này” của Huang Fuyutang là một trong những tác phẩm nổi tiếng về sông Hương. Điểm nổi bật của bố cục này là hình ảnh sông Hương tuyệt đẹp và đầy màu sắc.

                            Trước hết, sông Hương là “Bài ca của rừng xanh”. Sông Hương nối liền với ngàn núi non hùng vĩ. Dòng sông toát lên sức sống mãnh liệt và vẻ tráng lệ trữ tình, hệt như bản hùng ca bất tận của thiên nhiên: “Vượt gầm dưới bóng cây đại thụ, vượt ghềnh thác dữ dội, cuộn xoáy xuống đáy vực như một cơn lốc. Cõi huyền bí, lúc dịu dàng. Trong hàng dài Đỗ quyên đỏ rực cả rừng.” Hàng dài gợi âm hưởng sử thi. “Sông Hương đã dành nửa cuộc đời của mình như một cô gái gypsy hoang dã và tự do, và rừng rậm đã rèn giũa cho cô ấy một tâm hồn dũng cảm, tự do và trong sáng.” Đây là một sự liên tưởng độc đáo và thú vị. Tác giả đã so sánh sông Hương với cô gái giang hồ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Sông Hương hiện lên như một con người có cá tính, một tâm hồn đẹp hoang dại đầy yêu thương. Bước ra khỏi rừng, “sông Hương thoắt ẩn thoắt hiện vẻ đẹp dịu dàng, thông minh, trở thành bà mẹ phù sa của một vùng văn hóa trong nước”. Cái tên này giúp người đọc có cái nhìn mới và hiểu được vẻ đẹp hùng vĩ của thơ. Sông Hương cũng là một đấng sáng tạo. Nó tạo ra, lưu giữ và bảo tồn nền văn hóa của một dân tộc.

                            Tác giả tiếp tục hình dung sông Hương như “người con gái đẹp say ngủ giữa cánh đồng đầy hoa dại” bị người tình mong chờ đánh thức. Từ đây, sông Hương bắt đầu xuôi dòng như một cuộc tìm kiếm có ý thức. Người yêu đích thực của cô gái xinh đẹp trong chuyện tình cổ tích. Tả dòng chảy sông Hương có sức sống mới, hình thái mới. Dòng sông liên tục thay đổi dòng chảy, đột ngột uốn cong nhẹ nhàng quanh những khúc cua. Chặng đường gian nan, thử thách phải vượt qua: “Từ ngã ba sông Hương theo hướng bắc nam, qua điện Hòn Cốc, đến Ngọc Trản, rẽ về hướng tây bắc, vòng qua thềm bài nguyễn biểu, Lương Quân chợt vẽ một cung rất tròn về Dòng Đông Bắc, ôm chân núi Thiên Mụ, xuôi về Huế, câu đối diễn tả dòng chảy địa lý tự nhiên của dòng sông, biến dòng chảy đó thành chuyến du ngoạn của một cô gái xinh đẹp và quyến rũ.

                            Trong lòng thành phố, sông Hương “vui hơn bên bãi cát xanh”. “Sông Hương trong lòng thành phố em yêu”. Dòng sông Hương êm đềm làm cho khung cảnh Phố Huế mộng mơ, huyền ảo và dịu dàng. Sông Hương như một “vũ điệu chậm cảm xúc dành riêng cho xứ Huế”. Dòng sông Hương như một điệu nhạc chậm rãi, khiến mọi cảnh vật, mọi thứ hỗn loạn như một phút tĩnh lặng. Sông Hương còn được ví như “người tài nữ đánh đàn trong đêm”. Tác giả đề xuất một nét đẹp của văn hóa Huế gắn liền với dòng sông thơ mộng: nhã nhạc cung đình Huế. Bạn phải chơi nhạc trên sông vào đêm khuya thì mới cảm nhận hết được vẻ đẹp của âm nhạc và những sắc màu văn hóa đặc trưng nơi đây.

                            Xianghe giống như một “người tình chung thủy” khi anh rời thành phố. Trong con mắt của họa sĩ, khúc quanh phía đông của dòng sông là một biểu hiện của sự quan tâm, thậm chí là một sự trêu chọc tinh vi. Người viết hình dung Hương Hà là một kiều nữ trở về gặp Kim Jong trước khi ra đi để thề nguyền.

                            Dòng sông hương là dòng sông lịch sử, dòng sông thi ca. Trong lịch sử, sông Hương mang vẻ đẹp của một bản anh hùng ca và chứng kiến ​​biết bao chiến công hiển hách của dân tộc. Dòng sông ranh giới từ thời vua chúa hùng mạnh để bảo vệ biên cương phía Nam của nhà nước Đại Việt thời trung đại. Thế kỷ 18 rực rỡ phản chiếu Phú Xuân kinh thành của người anh hùng Nguyễn Huệ, trải qua lịch sử bi tráng của thế kỷ 19 với máu của cuộc khởi nghĩa, và sông Hương từ đó bước vào kỷ nguyên chói tai của Cách mạng Tháng Tám. Không chỉ lịch sử, mà cả thơ ca nữa. Những dòng sông không bao giờ lặp lại chính nó. Nó luôn luôn là một cái nhìn mới. Nó có khả năng truyền cảm hứng mới cho các nhà văn và nghệ sĩ. Nguồn cảm hứng bất tận, muôn màu muôn vẻ.

                            Hình ảnh sông Hương trong tác phẩm khiến người đọc càng thêm yêu dòng sông, muốn đến thăm và cảm nhận vẻ đẹp của nó. Đây là thành công của bức tường ngọc cung điện.

                            Trải nghiệm vẻ đẹp sông Hương – Mẫu 8

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường được mệnh danh là ông hoàng body Việt. Nhật ký của anh ấy, đặc biệt là văn xuôi, thường được viết rất đẹp, giải thích sâu sắc và đầy cảm xúc. Khi viết, sự đĩnh đạc và nghiêm túc pha trộn với sự tinh tế, rực rỡ và lãng mạn. Người đã đặt tên cho dòng sông là sự kết tinh nghệ thuật của ông, các tác phẩm của ông đã khắc họa một cách khéo léo vẻ đẹp của dòng sông Hương đẹp như tranh vẽ.

                            Dưới góc nhìn địa văn hóa, tác giả khám phá vẻ đẹp đa chiều ở sông Hương. Từ vẻ đẹp của cảnh sắc thiên nhiên, đến vẻ đẹp của chiều sâu văn hóa, đến vẻ đẹp tâm hồn con người, từ vẻ đẹp của lịch sử hào hùng đến vẻ đẹp huyền ảo, lãng mạn do tác giả tưởng tượng.

                            Về vẻ đẹp tự nhiên, sông Hương bộc lộ vẻ đẹp phong phú và đa dạng. Thượng nguồn sông Hương có lúc hùng vĩ, có lúc êm đềm như một giấc mơ giữa thành phố Huế. Thượng nguồn sông Hương vô cùng hung dữ, được tác giả ví như cô gái giang hồ, ngông cuồng, phóng túng. Trở lại cố đô Huế, sông Hương lại là một khung cảnh khác, nếu nói ngược dòng với sóng dữ thì về đây nhẹ nhàng, thư thái và đầy chất Huế mộng mơ. Dòng sông Hương trở nên mềm mại ngay khi bạn bước chân vào thành phố, dòng sông Hương uốn lượn quanh Huế khiến lòng sông thực sự mềm mại như dải lụa, ôm lấy thành phố thân yêu của bạn. .Màu sắc của sông Hương thay đổi theo địa hình mà nó chảy qua: khi chảy qua vực thẳm dưới chân núi Yutan, dòng sông chuyển sang màu xanh thẫm, khi nhìn vào sự phản chiếu màu sắc của những ngọn đồi phía tây nam thành phố,: sớm xanh, trưa vàng, chiều tím. Sự thay đổi đó soi bóng sông Hương thành một tấm gương, đồng thời cho thấy vẻ đẹp thay đổi của dòng sông. Vẻ đẹp của “Sông Hương” không chỉ thể hiện ở vẻ đẹp của hình khối, màu sắc mà còn ở sự tinh tế, trong đó chủ yếu là bạo và trữ tình. Sông Hương khi thì tràn đầy sức sống, trẻ trung, năng động, lúc lại trầm mặc, cổ kính như triết lý, như thơ cổ. Vẻ đẹp của sông Hương muôn hình, muôn vẻ. Về cảnh sắc thiên nhiên, sông Hương dù chảy ngược dòng hay chảy giữa lòng Huế đều chứng tỏ đó là một sự sáng tạo hoàn hảo của tạo hóa và là báu vật vô giá mà thiên nhiên ban tặng cho vùng đất này. Huế.

                            Tác giả không chỉ dừng lại ở việc miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà đi sâu khai thác vẻ đẹp của văn hóa nơi đó. Trước hết, sông Hương mang nét đặc trưng của tâm hồn người Huế. Qua quá trình tìm tòi, nghiên cứu rất nghiêm túc, tác giả nhận thấy một điều rất đặc biệt: “Thiên nhiên ở đây có một số điều rất lạ, rất giống con người ở đây”. Điều này có nghĩa là sông Hương không chỉ là vẻ đẹp tự nhiên, mà còn là kết quả rõ nét và trọn vẹn của mọi vẻ đẹp con người ở Huế. Dòng nước chảy róc rách như những con người Huế khỏe khoắn, dòng nước chảy hiền hòa là nét đẹp của sự dịu dàng, đằm thắm của con người xứ Huế. Chỉ ở dòng sông này, ta mới thấy trọn vẹn cá tính, tâm hồn của sắc màu vừa táo bạo, mạnh mẽ vừa dịu dàng, sôi nổi, trẻ trung.

                            Sau vẻ đẹp cốt cách, tâm hồn của con người xứ Huế, tác giả tiếp tục chứng minh chiều sâu văn hóa từ âm nhạc, thơ ca. Nhịp điệu chậm rãi, khoan thai của dòng sông Hương giữa lòng thành phố như một điệu chậm đầy cảm xúc, chính nhịp điệu ấy đã nói lên tinh thần, là linh hồn của nhã nhạc cung đình Huế, đó là sự nhẹ nhàng, dẫn dắt, trang nghiêm và trang nghiêm. Hơn thế nữa, tác giả còn khai quật sông Hương lên một tầm thơ. Bằng vốn kiến ​​thức phong phú và sâu rộng, tác giả đã chứng minh rất thuyết phục rằng sông Hương đã tạo nên một dòng thơ riêng cho văn học. Từ sự đổi màu của dòng sông lấp lánh, tác giả đưa người đọc cảm nhận dòng sông hùng vĩ trong thơ Cao Ba. Từ không khí trống vắng của những vần thơ thôn quê Thanh Tuyền, tác giả đưa người đọc đến với dòng sông ân nghĩa, tình cảm gia đình trong thơ Đỗ Hữu. Nhiều tác giả đã chứng minh vẻ đẹp đa chiều của sông Hương bằng những dẫn chứng thuyết phục.

                            Sau khi đánh giá cao vẻ đẹp của sông Hương từ góc độ văn hóa, bức tường ngọc bích của cung điện tiếp tục thừa nhận di sản lịch sử sâu sắc của sông Hương. Sông Hương có tên gọi từ xa xưa, được coi là biên cương của đất nước từ thời các vị hoàng đế hùng mạnh. Vào thời trung đại, sông Hương có tên là Lingjiang và có nhiệm vụ bảo vệ bờ cõi đất nước. Trong Cách mạng Tháng Tám, Huế là một trong ba thắng lợi vẻ vang nhất. Cách mạng Tháng Tám đã lật đổ cường quyền phong kiến ​​và kỳ tích bá quyền hợp pháp, phủ lên dòng sông Hương một vầng hào quang rực rỡ… Nhìn những mốc son lịch sử theo chiều thời gian, lịch sử Đại Hà và sự phát triển, vận mệnh của đất nước đi tay trong tay. Nhìn những địa danh, nhìn những đau thương mất mát của non sông, ta thấy lịch sử của con người xứ Huế: đau thương mà quật khởi, bi tráng mà hào hùng, vẻ vang.

                            Về cảnh sắc thiên nhiên, di sản văn hóa và nguồn gốc lịch sử, sông Hương đặc biệt đẹp và đáng ngưỡng mộ. Nhưng để làm đậm nét hơn ấn tượng về sông Hương, tác giả còn dùng chính diện mạo và tâm hồn của mình để tạo hình lại nó trong trí tưởng tượng của mình. Toàn bộ lĩnh vực liên tưởng đến sông Hương của tác giả đều quy về một hình ảnh người phụ nữ rất Huế, nên hình ảnh sông Hương càng đẹp hơn.

                            Khi sông Hương ngược dòng, dòng sông sóng gió đi ngang qua cô gái giang hồ phóng khoáng trong trí tưởng tượng của tác giả. Bằng trí tưởng tượng phong phú, tác giả đã biến dòng sông Hương ở thượng nguồn trở nên khỏe khoắn, căng tràn sức sống, pha chút hoang sơ thuần khiết.

                            Bắt đầu từ thành phố, sông Hương đã có những thay đổi toàn diện và nhanh chóng cả về diện mạo lẫn nét tính. Sự biến động của sông Hương, trong cái nhìn của tác giả, là cuộc gặp gỡ giữa sông Hương và người tình mà ông mong đợi——Huế Huế. Những bức tranh tương phản độc đáo cho thấy sông Hương đã phải trải qua một chặng đường dài chờ đợi và thử thách “Mấy thế kỷ đã trôi qua”. Vì thế, sông Hương có một tình yêu đẹp và thơ mộng. Sau cơn thức tỉnh của người tình mong đợi, sông Hương bừng tỉnh, dạt dào mọi cung bậc cảm xúc. Sau khi rời núi, sông Hương đổi hướng liên tục, tích cực và mạnh mẽ, trong trí tưởng tượng của Hoàng đế Yuxiang, Guozi thể hiện một tính cách mạnh mẽ, trẻ trung và dũng cảm, và một trái tim nồng nàn. Vượt qua chông gai, nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của thành phố Xiangshuihe, vì tôi đã gặp được người yêu của mình. Đằng sau nghị lực táo bạo là một cô gái rất mềm mại và nữ tính. Bởi vậy, sau khi chính thức chảy trong lòng thành phố, sông Hương lấy lại vẻ hiền hòa, duyên dáng. Sông Hương dịu dàng, e lệ dành tất cả sự tinh tế, sang trọng của mình cho phố đêm trong âm nhạc, lúc này sông Hương là một tài nữ chơi đàn tỳ bà. Vì nặng tình với Huế nên khi phải rời kinh thành, sông Hương bất ngờ đổi dòng và gặp thành phố lần cuối ở một góc phố cổ Bao Dung. Khi buộc phải ra đi, sông Hương đã để lại một lời thề sâu sắc: “Em còn trẻ nước còn dài mà nhớ em…” Đây là điều mà tác giả cảm nhận được trong bài ca vang vọng cả lưu vực sông Hương.

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường tái hiện chân thực và trọn vẹn vẻ đẹp của sông Hương bằng nét bút tinh tế, uyển chuyển và trí tưởng tượng phong phú. Cảnh sắc xứ Huế càng làm cho tôi thêm yêu con người và mảnh đất này.

                            Trải nghiệm vẻ đẹp sông Hương – Mẫu 9

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường là một trí thức uyên bác và yêu nước. Ông chuyên về thể loại bút máy. Nét độc đáo trong sáng tác của Hoàng Phủ Ngọc Tường nằm ở sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, kết hợp lập luận sắc bén với tư duy đa chiều, tổng hợp những kiến ​​thức sâu rộng về triết học, văn hóa, lịch sử, địa lý, nội tâm súc tích, tâm huyết và tài hoa. Ai đã đặt tên cho dòng sông này? là một tự truyện đặc sắc, viết tại Huế năm 1981, in trong sách cùng tên của ông.

                            Tác phẩm miêu tả cảnh sắc thiên nhiên của sông Hương và sự gắn bó của dòng sông với Huế và lịch sử, văn hóa của đất nước. Nó thể hiện niềm tự hào chân thành và sâu sắc của tác giả về dòng sông Hương, về xứ Huế yêu dấu, về quê hương.

                            Sông Hương nhìn từ đầu nguồn là dòng sông có mối liên hệ sâu sắc với Trường Sơn. Trong mối quan hệ đặc biệt này, sông Hương như một bài ca rừng cổ, với nhiều cung bậc hùng tráng, dữ dội: khi gầm rú dưới bóng cây đại thụ, khi lao vun vút, khi như xoáy nước quay cuồng. Sâu lắng, dịu dàng và say đắm giữa hàng dặm rừng đỗ quyên đỏ chói.

                            Qua hình tượng nhân hóa, sông hương như một cô gái giang hồ tự do, phóng khoáng, dũng cảm không sợ hãi, với tâm hồn tự do, trong sáng. Tác giả cho rằng nếu chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài của thành phố mà không chú ý tìm hiểu sông Hương từ trong nguồn thì sẽ khó cảm nhận hết vẻ đẹp trong sâu thẳm tâm hồn mà nó không muốn có. .bộc lộ.

                            Vì vậy, ở thượng nguồn, sông Hương có thân hình cường tráng, toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ, hoang dã và cá tính. Khi dòng sông Hương chảy vào kinh thành Huế mang đến nhiều cảnh đẹp khác nhau, có liên quan đến đặc điểm văn hóa và không gian của kinh thành Huế. Trước khi trở thành người tình dịu dàng và thủy chung của cố đô, sông Hương đã trải qua một chặng đường gian nan thử thách. Trong nhãn quan tinh tế và lãng mạn của tác giả, dòng chảy của cả dòng sông giống như một cô gái tỉnh táo đi tìm tình yêu đích thực trong một câu chuyện tình cổ tích.

                            Việc miêu tả dòng sông Hương chảy xuôi về đồng bằng và ngoại ô thể hiện phong thái và tài năng của tác giả. Người đọc sẽ khó cưỡng lại sức hút toát ra từ hàng loạt động từ miêu tả dòng chảy sinh động của các địa danh khác nhau ở Huế. Giữa bạt ngàn hoa dại, sông Hương là “cô gái đẹp trong giấc ngủ”; nhưng vừa ra khỏi núi, như một nàng tiên thức giấc, sông Hương bỗng bừng lên khát khao trẻ trung, tươi trẻ trong “nối tiếp chảy” và “thoáng qua”. , vẽ một vòng cung thật tròn, ôm lấy chân núi Thiên Mục, rồi “đi qua”, “đi trong dư âm”, “lơ lửng giữa hai ngọn đồi sừng sững như lâu đài”…

                            Mạnh mẽ và mềm mại cùng tồn tại, đôi khi “mềm mại như lụa” khi dòng sông Hương đi ngang qua. tam thai, nói lựu; có lúc đi qua những đồi núi phía Tây Nam thành phố, có lúc soi bóng “sớm xanh, trưa vàng, chiều tím”, có lúc đi qua những lăng tẩm, đền đài mang vẻ kiêu hãnh. âm thanh, đôi khi mang một vẻ đẹp Tĩnh Lặng. Nằm ẩn mình trong rừng thông, nó rực rỡ, tươi tắn và trẻ trung cho đến khi bắt gặp “tiếng chuông tháp Thiên Mục bên kia, tiếng gà gáy làng quê miền Trung”…

                            Hai bút pháp kể và tả trong bài được kết hợp nhuần nhuyễn với nhau, với góc nhìn thú vị và sự trù phú, hài hòa của xứ Huế, đã làm nổi bật một cách tự nhiên một dòng sông nước hoa kiều diễm.

                            Như gặp lại thành phố thân yêu, dòng sông Hương chảy ở Huế “vui giữa bãi xanh ngoại ô Kim Long”, dòng sông “thẳng tắp hiền hòa xuôi theo hướng Tây Nam – Đông Bắc’’, rồi “ Bow Softly to Mussel Dunes” làm mềm dòng sông, như một tiếng “vâng” thay cho lời yêu thương. Sông Hương nằm trong lòng thành phố thân yêu của ông, cũng giống như sông Seine ở Parry, sông Danube ở Budapest, v.v., nhưng trong cách thể hiện tài tình của tác giả, sông Hương có thể được cảm nhận từ nhiều góc độ: trong tranh , sông Hương và các nhánh của nó phác thảo những đường nét tinh tế, tạo nên vẻ đẹp cổ kính của cố đô, qua con đường cảm thụ âm nhạc, sông Hương “đẹp như một điệu múa chậm”, chậm rãi, sâu lắng, trữ tình, đầy ánh mắt yêu máu, sông Hương là người tình dịu dàng thủy chung. Điều này được thể hiện qua một khám phá thú vị của tác giả: “Rời kinh thành, sông Hương rẽ về hướng Bắc, ôm lấy Bằng Đảo quanh năm mơ màng trong sương, trôi xa phố hoài cổ Đi giữa xanh biếc.” vi đà Cây tre, trầu ở Rừng ngoại ô. Sau đó, giống như nhớ tới lời nói trước đó chưa nói, nó đột nhiên đổi hướng, rẽ hướng đông tây, gặp thành phố lần cuối ở góc phố cổ Bao Dung. Và như tác giả đã nói, bước ngoặt bất ngờ giống như một sự “vướng mắc kéo dài”, và dường như có một “sự tán tỉnh mơ hồ” của tình yêu…

                            Sông Hương gắn liền với lịch sử dân tộc mang vẻ đẹp sử thi và ghi dấu bao thế kỷ vinh quang bởi nó là dòng sông biên cương xa xôi của đất nước vua chúa hùng mạnh. Được đặt tên là Linh Giang (sông thần thánh) trong sách Địa chí chí của Nguyễn Trãi, “sông Vạc Châu đã chiến đấu bảo vệ biên cương phía Nam của nước Đại Việt thời Trung đại”, “Rực rỡ phản chiếu Phú Xuân, kinh đô thế kỷ XVIII- anh hùng thế kỷ Nguyễn Huệ”; “Nơi đây đã trải qua lịch sử bi tráng của thế kỷ XIX với máu của cuộc khởi nghĩa”, nơi đây đã chứng kiến ​​một thời đại mới, Cách mạng Tháng Tám năm 1945 và biết bao chiến công rừng rực phát triển thành hai cuộc Chiến tranh Vệ quốc sau đó. Cái này…

                            Dòng sông thơm ngát đời thơ này là chứng nhân kiên nhẫn của những thăng trầm của cuộc đời. Tuy nhiên, điều làm cho dòng sông bình dị mà đẹp đến thế là khi nghe tiếng gọi, nó biết cống hiến kỳ tích của mình để rồi trở về đời thường, làm người. Người con gái dịu dàng của đất nước. Có lẽ chính vì vậy mà Tương Hà không bao giờ lặp lại trong cảm hứng sáng tạo của các nghệ sĩ.

                            Có thể nói, điều làm nên nét độc đáo của bài tùy bút này chính là tình yêu với non sông được thể hiện qua sự tài hoa của một cây bút trí thức tổng hòa vốn hiểu biết sâu rộng về văn hóa, lịch sử, địa lý, văn học bằng một văn phong tao nhã, nội tâm, tinh tế, tài hoa.

                            Trích trong bài Đặt tên sông, qua sự quan sát tinh tường bức tường ngọc của hoàng cung sông Hương gợi lên vẻ đẹp của xứ Huế và tâm hồn của con người xứ Huế. Ông xứng đáng là nhà thơ của thiên nhiên, nhà từ điển sống động, nhà văn đầy lòng yêu nước và tinh thần dân tộc. Chữ ký giúp bồi dưỡng tình yêu và lòng tự hào về non sông, đất nước.

                            Trải nghiệm vẻ đẹp sông Hương – Bài mẫu 10

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường là nhà văn nổi tiếng của nền văn học Việt Nam hiện đại. Anh ấy giỏi viết giấy tờ và ký tên. Tác phẩm của Hoàng Phủ Ngọc Tường đã để lại dấu ấn trong văn đàn với chất trữ tình hồn hậu và lối tư duy đa chiều, đầy trí tuệ. “Ai đã đặt tên cho dòng sông” từ vở cùng tên là một trong những tác phẩm hay nhất của ông.

                            Hoàn thành năm 1981, sau chiến thắng năm 1975, tác phẩm tái hiện chân thực và sinh động vẻ đẹp của sông Hương, đánh thức tâm hồn của một vùng đất. Trong tác phẩm, Hoàng Phủ Ngọc Tường miêu tả vẻ đẹp của sông Hương từ hai góc độ địa lý, văn hóa và lịch sử.

                            Thứ nhất, về mặt địa lý, sông Hương được mô tả bởi vùng thượng lưu châu thổ.

                            Ở thượng nguồn, sông Hương như một “khúc ca của rừng già”, với những nhịp điệu thay đổi: lúc “sung thịnh” dưới bóng cây đại thụ, lúc “xối xả”, lúc “dịu dàng”, lúc say đắm. . Giữa những hàng dài hoa đỗ quyên đỏ rực cả rừng. Trong mắt cung điện, bức tường sông giống như một cô gái giang hồ tự do và thoải mái, dòng nước xoáy xuống như một cơn lốc, và đổ thẳng vào sâu trong núi. Bước ra khỏi khu rừng cổ thụ, sông Hương mang vẻ đẹp của sự dịu dàng và trí tuệ. Lúc này, bao mưa bão ở Đại Thiên Lý đã tan biến, nhưng sông Hương dường như là bến đỗ bình yên mà người ta vẫn mong đợi sau những sóng gió. Vẻ đẹp trí tuệ của dòng sông là vẻ đẹp của những người từng trải, còn sự man dại, man dại ẩn sau sự bình lặng. Sông Hương đã bồi đắp một lượng lớn phù sa và trở thành người mẹ của một vùng văn hóa trong nước, nếu sông Hương không miệt mài bồi đắp phù sa cho cả nước thì đã không có thành phố Huế ngày nay. Năm.Thế kỷ.Rồi sông Hương về với châu thổ, về với Huế – thành phố tình yêu.

                            Xem Thêm : Bản cam kết của giáo viên thực hiện nhiệm vụ năm học 2022 – 2023 Mẫu cam kết của giáo viên mới nhất

                            Trước dòng sông Hương, Huế là một cánh đồng châu Á đầy hoa dại và từng chùm “đầy sụ”. Bảng màu hoang dã và đơn điệu, như thể thiếu một thứ gì đó. Bước ra khỏi núi, sông Hương bỗng bừng lên sức trẻ và khát vọng tuổi trẻ. Dòng sông không ngừng chảy, uốn mình theo những đường cong dịu dàng. Từ ngã ba Chu, sông chảy theo hướng Nam, Bắc qua Hòn Cốc, rồi Tây Bắc qua Trăng Biển, Lương Quán, cuối cùng vẽ một vòng cung rất tròn đột ngột về hướng Đông Bắc, ôm lấy chân đồi Thiên Mụ là gò đất. màu sắc. Trước khi trở thành người tình ngọt ngào của mảnh đất này, sông Hương đã trải qua một hành trình dài đầy gian nan và thử thách.

                            Sông Hương chảy giữa hai bờ kinh thành Huế, mang vẻ đẹp muôn màu muôn vẻ. Lúc thì như đường cong của thân người con gái, lúc thì như tấm lụa mềm, lúc lại như một tấm gương muôn màu: “sớm xanh, chiều vàng, chiều tím”. Đi về nơi hoang vu với nhiều lăng tẩm cùng với nhiều đời vua Nguyễn, sông Hương mang một vẻ đẹp trầm tư, như triết lý, như thơ cổ. Khi chúng tôi đến ngoại ô Kim Long, sông Hương đột nhiên sáng lên. Đây là tinh thần của một người từ phương xa tìm về trên bờ biển quen thuộc của quê hương.

                            Tác giả sử dụng hàng loạt động từ, từ ngữ biểu đạt địa danh, kết hợp với miêu tả, tự sự để làm nổi bật vẻ đẹp của vùng đồng bằng hạ du và những dòng sông cập bến. đó là tình yêu.

                            Hồng Kông gặp Huệ, hai mỹ nhân hòa làm một. Nhìn từ xa, sông Tương Thủy có thể thấy Qianqiao giống như một vầng trăng khuyết nhỏ, in bóng trên bầu trời hoàng hôn. Tác giả sử dụng hình ảnh ẩn dụ độc đáo, mới lạ để miêu tả vẻ đẹp của Kiều Kiều. Cây cầu như một điểm nhấn chấm phá vẻ đẹp của thành phố và dòng sông. Những nhánh sông tỏa bóng mát cả thành phố, như muốn ôm Huế vào lòng. Từ đây sông Hương chảy chầm chậm, chầm chậm trôi, chậm vô cùng. Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh ẩn dụ khác nhau để miêu tả sông Hương. Nhịp điệu của dòng sông khiến tác giả hình dung ra dòng sông neon của Leningrad, dòng sông của thời gian, dòng sông của kiếp người trong âm vật của Hera. Sự so sánh này làm nổi bật vẻ tĩnh lặng của sông Hương. Dòng chảy độc đáo của sông Hương tạo nên vẻ đẹp tuyệt vời của Huế. Cuộc gặp gỡ giữa sông Hương và Huệ Tương lần này như một cuộc hội ngộ, thắm thiết.

                            Rời kinh đô, Xiangshuihe ra đi với Bangdao trong vòng tay. Rồi chảy về hướng bắc, dòng sông đột ngột đổi hướng, rẽ đông tây để gặp lại thành phố thân yêu lần cuối. Dòng sông Hương bất ngờ rẽ nước như một mối tình rối ren.

                            Có thể thấy, xét về phương diện địa lý, sông Hương vừa êm đềm thơ mộng trữ tình, vừa hoang dã dữ dội. Cả dòng sông như một cô gái tỉnh táo đi tìm tình yêu đích thực trong câu chuyện tình đẹp như cổ tích của mình.

                            Dưới góc độ lịch sử văn hóa, qua ngòi bút của tác giả, sông Hương không tách rời đời sống văn hóa Cố đô mà hòa nhập vào văn hóa vật chất nơi đây. Với “ruộng trong núi”, với “đền đài lăng tẩm ghi danh vua chúa ngàn năm”, với “rừng thông trầm mặc”… tất cả tạo thành quần thể Huế. sơn thủy, hữu tình.

                            Trong cảm nhận tinh tế của tác giả, trong dòng sông Hương còn ẩn hiện cả một nền văn hóa Huế vô hình. Theo Dinh, màu áo tím mà người Huế thích chính là màu sương khói trên sông Hương. Nó giống như một tấm voan tưởng tượng từ thiên nhiên. Dòng sông còn mang đến vẻ đẹp yên bình và thơ mộng cho người dân xứ Huế. Dòng sông nước hoa cũng đã truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ nghệ sĩ. Với vẻ đẹp muôn màu và luôn biến đổi, dòng sông đã trở thành nàng thơ trong tâm hồn nhà thơ, không bao giờ trở lại trong cảm hứng của nhà thơ. Ở Tan Dashi, đó là dòng chảy của “sông trắng và lá xanh”, là một giấc mơ. Trong thơ Cao Bá oai hùng như “gươm dựng trời xanh”. Trong bài thơ Ngày xuân của chị, đó là “nỗi hoài niệm xưa bóng bàn cơm. Không những thế, nó còn liên quan đến hò, vè. Ở sông Hương, nhạc cung đình tồn tại song song với nhạc dân gian. Khi người nghệ sĩ lênh đênh giữa đêm Trên sông Hương, trên một con thuyền nào đó, nghe tiếng mái chèo khua nước nửa cung, nhạc sinh ra trong dòng chảy của sông Hương, khơi nguồn cảm hứng sáng tác ca khúc. có Hoàng cung, có Trường thành sông Hương, giống như đêm tài nữ đánh đàn.

                            Nói đến sắc màu của sông Hương phải nhắc đến một giai thoại đẹp mà tác giả đã dày công tìm về: “Tôi thích một huyền thoại, vì yêu dòng sông đẹp quê tôi. dòng sông thơm mãi. Giai thoại này không phải ai cũng biết, kể cả những người sống lâu năm ở Huế. Khi tác giả kể giai thoại này, câu hỏi “Ai đã đặt tên cho dòng sông này” ít nhiều đã được giải đáp.

                            Sông Hương không chỉ liên quan đến không gian địa lý, giá trị văn hóa mà còn liên quan đến lịch sử dân tộc.

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường đã tìm kiếm rất nhiều tư liệu lịch sử về sông Hương, trong đó có những kiến ​​thức mà nhiều người không biết, kể cả những người đã sống lâu năm ở Huế. Sông Hương là một dòng sông xa xôi vào thời của vị vua hùng mạnh. Vào thời Trung cổ, nó được đặt theo tên của Linh Giang, người đã chiến đấu oanh liệt để bảo vệ biên giới phía nam của Đại Việt. Vào thế kỷ 18, vẻ huy hoàng của sông Hương soi bóng Phú Xuân, kinh thành của người anh hùng Nguyễn Huệ. Sông Hương trải qua thế kỷ 19 bi tráng trong máu của cuộc khởi nghĩa. Từ đó, sông Hương tiếp tục bước vào kỷ nguyên Cách mạng Tháng Tám, trải qua chiến tranh mậu dịch và cuộc tổng tiến công năm 1975. Vì vậy, sông Hương luôn chảy trong suốt chiều dài lịch sử của Việt Nam. Nó không chỉ là chứng nhân của lịch sử mà còn gánh vác trọng trách lịch sử vẻ vang. Vì vậy, sông Hương được mệnh danh là “dòng sông lớn của thời đại” bởi nó chở những bi tráng anh hùng của lịch sử dân tộc.

                            Có thể thấy, sông Hương đã được nhìn nhận và miêu tả dưới góc độ địa lý, lịch sử, văn hóa cũng như sinh hoạt, tập quán và đời sống văn hóa của người dân.

                            Vì yêu sông Hương và xứ Huế, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã tái hiện nhiều vẻ đẹp khác nhau của sông Hương. Tất cả thể hiện trong phong cách lịch lãm, nội tâm của anh. Người đọc đã công nhận tài năng và tấm lòng tận tụy với quê hương, đất nước của nhà văn.

                            Trải nghiệm vẻ đẹp sông Hương – Mẫu 11

                            “Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông” là một thiên ký sự bằng thơ về Tương Giang của Hoàng Phủ Dụ Đường. Nói đến Huế, du khách nghĩ đến sông Hương, nói đến sông Hương là nghĩ đến Huế. Ngự binh, sông nước hoa, chùa thiên mụ, lăng vua chúa Nguyễn… là những điểm đến hấp dẫn của cố đô Huế.

                            Có lần bạn mình hát trong văn nghệ toàn trường đầu năm học:

                            Tôi đã đến Huế vài lần và có được cảm tình ngọt ngào…

                            Sông Hương có khung cảnh thiên nhiên thơ mộng, lãng mạn. Theo chân tác giả, ta theo đuổi cảnh đẹp sông Hương, từ thượng nguồn cho đến khi sông Hương rời khỏi thành phố Huế.

                            Ở vùng trung và thượng nguồn của dãy núi phía đông Trường Sơn, sông Hương là “bản hùng ca của rừng già, rì rào dưới bóng cây đại thụ, nước chảy xiết”… dòng sông quê hương trở nên “tuyệt vời cho dặm Nhẹ nhàng say đắm giữa rừng đỗ quyên đỏ chói”. Trước khi trở thành “bà mẹ phù sa của nền văn hóa nước nhà”, cô mang vẻ đẹp “thoải mái và hoang dã” như một cô gái lai Tây Digan. Dưới chân núi Kim Phong, nó thay đổi hình dạng kỳ lạ, tiết lộ bí mật về “vạn dặm” ​​mà nó đã đi qua.

                            Từ ngã tư Chu đến chân núi Thiên Mục, sông Hương như một cô gái “ngủ say” vừa đi qua cánh đồng đầy hoa thì bị “người tình mong chờ” đánh thức. Nó chuyển dòng, nó uốn và “liên tục chuyển”. Nó được nhân cách hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp như một nét duyên dáng. Đi qua cung điện Hán Bắc, Yuquan, sông Hương, băng qua bãi nguyễn biểu, luồng quan, rồi “ôm chân núi thiên mu” và lắng nghe tiếng chuông tháp trong hoàng hôn. Đi qua Vọng Kinh, Đạm Đài, Lựu nhìn lâu đài, lăng tẩm mê hoặc, đi qua đồi thông xanh mướt, sông Hương êm đềm hơn, “mềm như lụa”, lấp lánh. Luôn đổi màu áo “sáng xanh, trưa vàng, chiều tím”. Trong khung cảnh khiêm tốn “gió mây bao quanh//một mảnh trăng cổ thụ, bóng chiều miên man”, sông Hương có “sự suy tư… như triết lý, như cổ tích”. Trong tiếng “gà gáy” của vùng quê miền Trung, nơi đây trở nên tĩnh lặng hơn, mộng mơ hơn và lãng mạn hơn.

                            Sông Hương phẳng lặng và rộng rãi hơn, từ bờ sông có thể nhìn thấy những con thuyền ngược xuôi nhỏ như con thoi”. /p>

                            Từ ngã ba nhà Chu đến núi Thiên Mục, sông Hương thật đẹp giữa muôn ngàn cảnh sắc thiên nhiên, còn mang vẻ đẹp u uất của chùa chiền, lâu đài, lăng tẩm, và dòng Tương Hà ẩn hiện trong lòng sông. Tôi yêu cái đẹp của lịch sử và văn hóa cổ đại.

                            Xem Thêm: Kể Về Một Lần Em Mắc Lỗi ❤️️15 Bài Văn Ngắn Hay Điểm 10

                            Tương Giang có người mình thích. Ở vùng biển xanh và ngoại ô Kim Long, nhìn thấy Qianqiao, cây cầu trắng “in trên bầu trời, nhỏ như vầng trăng khuyết”, rạng rỡ niềm vui và “hãy vui lên”. Đó là niềm vui của sự đồng ý, niềm vui của sự gặp gỡ.

                            Những Cồn Cát Vàng và Cồn Hến ở đầu và đuôi thành phố như hai hòn đảo xanh nhỏ ôm lấy dòng sông Hương. Dòng Tương Giang ngày càng mềm, mặt nước lặng và trong xanh hơn, mà nhà thơ đã khép lòng vực, có lần nhắc đến thăm Huế, khẽ hát:

                            “Sông nhàn, sông không chảy, sông chảy vào lòng nên màu rất sâu.”

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường kể rằng sông Hương là dòng sông “nằm trong lòng thành phố yêu” và nó làm nên “những cung bậc đẹp nên thơ”, điều mà một du khách người Ý đã miêu tả là “những cung bậc đẹp dịu dàng, đa tình” của cô gái. “.

                            Ai đã từng ngắm sông Hương đêm hội hoa đăng rằm tháng bảy, trầm ngâm ngắm “Trăm đèn lồng” của Đảo Dinh, tỉnh như mơ. Tình người sáng ngời non sông.

                            Dưới cầu Càn Kiều, dòng sông Hương nhẹ nhàng đung đưa trên mặt nước “như muốn đi mà ở, như lưu luyến trong lòng”. Đó là ân sủng, tình yêu.

                            Sông Hương rời thủ đô. Bao nhiêu đắn đo, bao nhiêu hoài niệm. Trong cuộc sống, tất cả những lời tạm biệt đều buồn. Giữa rừng trúc và rừng trầu khu vực Vĩ Dạ, sông Hương lại đổi dòng, lại uốn khúc, và nhìn thành phố lần cuối ở góc phố Bao Vinh, “nó như chợt nhớ ra một điều gì đó. chưa được nói”, Tác giả bài báo gọi đó là “sự tán tỉnh tình yêu kéo dài, thậm chí có chút cảnh giác”. Nơi đây, nhiều ca, nhạc đã được truyền từ đời này sang đời khác, nổi tiếng tài hoa, tài sắc vẹn toàn. Ở đây, ở nơi chia tay này, sông Hương “có một cái gì rất lạ, một cái gì rất người”. Hoàng Phủ Ngọc Tường lặp lại và lược bỏ những câu thơ kiều để nói lên lời hẹn ước của sông Hương, mang theo nỗi nhớ của người phụ nữ đẹp chung thủy: “Còn non, còn nước, còn dài/ Còn về, còn nhớ,..”.

                            Ai đã từng đến Vida, nhìn cây trầu, hàng tre, dòng sông Hương, thưởng thức tiếng đàn trong ngôi nhà cổ, rồi khẽ ngâm mấy câu Hammectu: “Vườn ai xanh như ngọc bích/Lá trúc che mặt.”,

                            Nói đến vẻ đẹp thiên nhiên thơ mộng của sông Hương, hẳn người ta cũng nghĩ đến vẻ đẹp lịch sử, văn hóa của sông Hương.

                            Sông Hương – dòng sông lịch sử, dòng sông thơ ca, dòng sông văn hóa, viên ngọc bích của cố đô Huế. Sông trắng, lá xanh… Cao Bách Công, đúc sông Hương đầy vũ khí, nên “như gươm đúc trời xanh”. Tố Hữu, người con xứ Huế yêu dấu, đầy yêu thương và nhớ nhung: “hương giang ơi! Trong lòng ta ngày đêm vẫn nhớ thương…”.

                            Dưới sự cai trị của một vị vua hùng mạnh, Tương Giang là một “dòng sông biên giới xa xôi”; quân đội. Ngày 23-8-1945, cờ đỏ sao vàng phấp phới trước cổng thành…

                            Ở Huế có 99 ngôi chùa, Đông Ba, Giả Hải, Di Đức… và nhiều lăng tẩm cổ kính, nguy nga. Huế và sông Hương, như “kết tủa của lịch sử nhân loại”, mang vẻ đẹp sâu sắc.

                            Làng hoa nào ở Huế đun trăm thứ hoa thơm đổ xuống sông nên sông Tương Hà có tên như vậy? Ai còn nhớ huyền thoại đó không? Người Hoa nhớ Huế là nhớ Tương Giang, nhớ sắc Huế trên tà áo dài cưới của các cô gái Huế.

                            Đọc cuốn tự truyện nổi tiếng “Ai đã đặt tên cho dòng sông” của Hoàng Phủ Dục Đường, tôi vô cùng xúc động. Non sông đẹp, văn cũng hay, thể hiện niềm tự hào về gấm vóc.

                            Trải nghiệm vẻ đẹp sông Hương – Mẫu 13

                            Bài “Ai đã đặt tên cho dòng sông này?” của Hoàng Phủ Ngọc Tường là một bài tản văn. Trong bài văn này, tác giả với tình yêu quê hương, sông núi đã kể câu chuyện về thượng nguồn sông Tương Giang, đoạn từ đường Chu Sát đến chân núi Thiên Mục, đoạn từ Kim Long trong vùng ngoại ô đến cồn cát, cồn hến và một phần sông Hương. .

                            Sông Hương có tính hai mặt, vừa hùng vĩ, tráng lệ nhưng cũng là “bản hùng ca của rừng xưa gầm rú giữa rừng cây đại thụ, thác lũ cuồn cuộn, gió lốc đổ xuống vực sâu”, mang một vẻ đẹp “êm tai, say lòng”. Dặm rừng đỗ quyên dài đỏ chói”. Tính hai mặt của thượng nguồn sông Hương vừa “thoải mái, vừa man dại” như cuộc đời của một cô gái lai giang hồ, thể hiện “sức mạnh của bản năng người con gái”. mang đến sự “dịu dàng và trí tuệ” của Mỹ. Văn hóa các vùng miền đất nước”.

                            Ngược dòng sông Hương là một “đường đi gian khổ” kỳ lạ và bí mật, bởi nó là “về Lâm Môn, chiếc chìa khóa được đúc trong động dưới chân Kim Sơn. Thờ cúng””.

                            Nguyễn Tuấn đã từng miêu tả âm thanh của thác Dahe là “một kiểu than thở… Trong rừng trúc, rừng trúc đang bốc cháy”… Đây là điều mà Bác Ruan đã để lại trong lòng chúng tôi khi đọc tự truyện của bác ” Người Lái Đò Sông Lớn” gây ấn tượng sâu sắc. Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng rất tài hoa, ông đã miêu tả vẻ đẹp nhân văn kép của sông Hương ở Đại Sơn thông qua liên tưởng, so sánh, ẩn dụ và nhân cách hóa.

                            Tác giả khẽ nhắc nhở mọi người “Chỉ nhìn vẻ bề ngoài của thành phố… không thể hiểu hết được bản chất của sông Hương và chặng đường gian khổ mà nó đã trải qua…”. Ý tưởng này làm sắc nét các liên kết mà các tác giả tạo ra.

                            Đi ngang qua cánh đồng đầy hoa dại, hương như sông, như người con gái xinh đẹp đang “ngủ say” bị “người tình mong đợi” đánh thức. Ngay khi vừa ra khỏi rừng, sông Hương đã “chuyển mình liên tục”. Nó có vẻ háo hức muốn gặp người yêu – thành phố tương lai của nó. Phải mất một “sự thay đổi đột ngột”. Nó “uốn mình theo những đường cong dịu dàng…”. Dòng sông Hương được nhân hóa uốn lượn, uốn lượn như đang thi triển một câu thần chú. Sông Hương chảy từ bắc xuống nam dọc theo đảo Cốc thỉnh thoảng vấp phải những đồ ngọc. Có lúc rẽ hướng tây bắc, tránh vịnh nguyễn biểu, luồng quan. Sau đó nó “vẽ một vòng cung rất tròn đột ngột về phía đông bắc, bao quanh chân núi Thiên Mụ và thấp dần về phía Huế”. Dòng sông Hương chảy qua ngã ba Chu, điện Tuyệt Cốc, ngọc trản, bãi lương biều, luồng quan, vòng canh, tam thai, hựu bảo và các địa danh khác đều được tác giả vẽ và lặp lại chính xác. Thể hiện kiến ​​thức về địa lý và văn hóa. Người đọc có lúc tưởng như ông đã từng lênh đênh trên con thuyền trên dòng sông Hương thơ mộng theo nhịp Nanai, Nanping đã bao năm.

                            Anh ấy yêu dòng sông của mẹ mình, và anh ấy biết rõ hình dạng và đường cong của nó. Như một người bạn, ông trìu mến thở dài: “Tương Giang ơi dòng sông lặng – Trong lòng tôi vẫn ngày đêm nhớ thương”. Ông cho rằng nước sông Hương có màu “xanh thẫm”, hình dáng “mềm mại như dải lụa”, nhộn nhịp là “tàu ra vào, nhỏ như con thoi”. Anh say sưa ngắm nhìn tấm gương sông lấp lánh “sớm xanh, chiều vàng, chiều tím” dưới sự phản chiếu muôn màu của bầu trời Tây Nam TP Huế.

                            Giữa núi non, giữa lăng mộ vua Nguyễn đồ sộ, giữa rừng thông hiu quạnh, sông Hương mang một vẻ đẹp “trầm tư… như triết, như cổ thi”… Tác giả nhớ lại những vần thơ xưa, nghe rất vui tai, gợi lên không khí cảnh “lặng lẽ” và “lặng lẽ” của rừng thông, dòng sông, lâu đài và đồi núi nơi đây. Bất kỳ ai đã từng viếng thăm ngôi mộ khiêm tốn (của Vua Tudor) đều có thể đánh giá cao cái mà tác giả gọi là vẻ đẹp của phong cảnh:

                            “Núi có mây bao quanh, bóng trăng cổ kính trường tồn”.

                            Tôi sắp về thành phố thân yêu, mặt nước sông Hương trở nên thơ mộng, “lặng” trong tiếng chuông tháp Thiên Mục, trong “tiếng gà” của làng quê miền Trung.

                            Một lần nữa chúng ta cùng thưởng thức một bài thơ. Tác giả đã khéo léo sử dụng liên tưởng và phản ánh, so sánh và nhân hóa, tri thức địa lý, tri thức văn hóa và tri thức thơ ca để kể về vẻ đẹp kỳ thú của dòng sông Tương Đằng từ ngã ba tuần đến chân trời.

                            Đến ngoại ô Kim Long, bên bờ cát xanh, dòng sông Hương “vui tươi” khi nhìn cây cầu trắng của thành phố “in trên nền trời, nhỏ như vầng trăng khuyết”. “. Phía cuối thành phố, như hai hòn đảo xanh, khúc quanh của sông Hương “mềm mại như lời khẳng định không thành lời của tình yêu”. Tác giả liên tưởng sông Seine ở Parry, sông Danube ở Budapest, để thể hiện sự vẻ đẹp độc đáo của dòng sông Hương “nằm trong lòng thành phố thân yêu”; nó lưu giữ toàn bộ Huế, lưu giữ hình hài của đô thị cổ kính, trải dài hai bên bờ sông. Những nhánh sông Đào thơm ngát tỏa hương khắp kinh thành, những cây đa, cây cổ thụ và những đốm lửa câu “lấp lánh” của những chiếc thuyền thắp đèn trong đêm mờ sương… tất cả làm nên vẻ cổ kính cho cố đô Huế. thương hiệu mới. “” Một linh hồn sâu bướm cũ không thể nhìn thấy trong một thành phố hiện đại. “

                            Lần thứ hai, Hoàng Phủ ngọc Tường suy nghĩ một lúc và so sánh tấm vé đại lộ trên sông Neva ở thành phố xanh Peterborn, Nga, với sông Hương. Hình ảnh con hải âu đậu một chân trên con thuyền băng qua Hermecca là một khám phá thú vị, tác giả mơ thấy mình “ra khơi như con chim một chân trên con thuyền kính”. Bắt gặp dòng sông Hương trong tòa lâu đài cổ, hai hòn đảo thịt viên và những cồn cát ngao, để nó “chảy chậm, gần như một mặt hồ yên tĩnh”.

                            Nhìn mặt nước của dòng sông, tác giả nhớ lại tiếng kêu của một triết gia Hy Lạp cách đây hơn 2000 năm, ngẫm nghĩ về dòng đời và sự biến đổi không ngừng của vạn vật. Rồi tôi nghĩ đến “nhịp điệu lặng lẽ chảy” của sông Hương, và đánh giá đó là “vũ khúc chậm đầy cảm xúc dành riêng cho Huế”. Hình ảnh “Đảo chén ngàn đèn lồng đêm rằm tháng bảy” và “Đi hay ở, nước lênh đênh như vướng vào lòng” đã diễn tả một cách nên thơ vẻ đẹp mộng mơ của dòng sông Hương – bài thơ trữ tình của đất cố đô. của Huế.

                            Sự ngập ngừng kéo dài là vẻ đẹp của Tương Giang, và nhiều nhà thơ đã cảm nhận được điều đó, trong số đó, Qiu Pen có cảm nhận:

                            “Sông nhàn, sông không chảy, sông chảy vào lòng nên màu rất tối.”

                            Ngữ lục đã gieo nhân vật, vườn hoa tươi tốt, mỗi ẩn dụ, nhân hóa, liên tưởng của Tương Giang chảy qua Huế như trái ngon ngọt lành, thể hiện bút lực và trí tuệ của tác giả. Ông dành cho sông hương tình yêu và sự kính trọng đặc biệt.

                            Một đoạn sông Hương chảy ra khỏi kinh thành được vẽ sống động trên bức bích họa ngọc bích của hoàng cung. Anh ấy đã nhân cách hóa Xiangshuihe là “một người phụ nữ tài năng chơi đàn tỳ bà vào ban đêm”. Ông cho rằng, cổ nhạc Huế sinh ra từ nước sông Hương… Ông cho biết, thi hào Nguyễn Du đã từng ôm “vầng trăng sầu” trôi trên sông Hương nhiều năm. Một nghệ sĩ già chơi đàn nửa thế kỷ chỉ nêu ra hai bài thơ mang tứ đại cảnh nhạc “trong như tiếng hạc bay – đục như suối mới vơi nửa tiếng”. rặng tre trầu ngoại thành”, rồi nó đổi hướng và bất ngờ gặp thành phố lần cuối ở góc thị trấn Bao Dung cũ. Cổ “dường như chợt nhớ ra điều gì mình chưa nói”; phải chăng ở khúc ngoặt này, sông Hương “hơi ngoài tự nhiên và rất giống người”, tác giả cho rằng đó là “cái tình còn vương vấn, dù chỉ một chút”. trêu chọc thận trọng”. Ông so sánh sông Hương với kiều nữ trong một đêm tình, ông trích hai câu thơ của Nguyễn Du Thạch, diễn tả mối tình rực lửa mà ông đã thề trước khi về với biển. Nói đến dòng sông của tình người, tình thủy chung của vợ chồng, thật không còn gì tuyệt vời hơn thế này. “Còn non, còn nước, còn dài – còn muộn, nhớ…”, lời đôi lứa, lời thề bên sông đã trở thành ca dao xứ Huế. Sâu xa hơn, lời thề đó là tấm lòng của người dân Á Đông xưa sẽ luôn trung thành với Tổ quốc mà họ yêu quý.

                            Đến với Huế, bạn mơ ước được đến với dòng sông Hương, đến với tiếng chuông chùa Thiên Mụ, đến với tiếng gà Báo Rồng, đến lăng vua, đến nghĩa trung hiếu. Hãy đến và lắng nghe những làn điệu dân ca ngọt ngào.

                            Tác giả của bài “Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông Này?” đã nói vào lòng em những tình cảm cao đẹp sâu sắc đó.

                            Bài viết giới thiệu phong cách, tài năng và phong cách nghệ thuật độc đáo của Huang Fuyutang. Tác giả tạo nên một chất thơ có sức lôi cuốn làm say đắm lòng người. Những kiến ​​thức về địa lý, văn hóa, thơ ca, âm nhạc của ông đã đúc kết thành một trang viết tuyệt vời.

                            Trải nghiệm vẻ đẹp sông Hương – Mẫu 13

                            Tác phẩm “Ai đặt tên cho dòng sông” có chữ ký của tác giả Huang Fuyutang. Ông là nhà văn có tình cảm sâu sắc với Huế. Các tác phẩm của ông lột tả trọn vẹn vẻ đẹp và cái hồn của sông Hương, một dòng sông mang đậm cá tính và dấu ấn của xứ Huế mộng mơ.

                            “Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông” được tác giả trình bày theo thể tùy bút, là thể văn ghi lại những cảm xúc, tình cảm của con người một cách sâu sắc và cô đọng nhất. Thể loại này đưa ký vào lòng người đọc một cách nhẹ nhàng nhưng rất đỗi chân tình. Qua tiếng đàn của Hoàng Phủ Ngọc Tường, dòng sông Hương hiện ra thơ mộng đến ngỡ ngàng. Con sông này là con sông duy nhất chảy qua thành phố Huế nên nó mang một nét đặc trưng rất riêng của xứ Huế mà không nơi nào có được. Có lẽ không chỉ tác giả mà người dân xứ Huế cũng tự hào về điều đó.

                            Dưới nét bút tinh tế và sâu sắc, trong tình yêu của bức tường ngọc cung điện, Jiang He trở nên lộng lẫy và đầy màu sắc, khiến người đọc mê mẩn. Sự xuất hiện của các dòng sông có nhiều góc độ và khía cạnh, độ dài của thời gian và độ sâu của không gian. Dù nhìn từ góc độ nào, sông Hương vẫn đẹp và thơ mộng biết bao.

                            Trước hết, tác giả xin nói về sông Hương ở thượng nguồn. Đó là một vẻ đẹp hoàn hảo. Hình ảnh “cô gái giang hồ tự do, phóng khoáng; tự do, trong sáng” được tác giả ưu ái, để hình bóng ấy đi vào lòng người đọc một cách chân thực nhất. Như một bản anh hùng ca giữa rừng xanh, lúc ồn ào, dữ dội, nhưng cũng có lúc “nhẹ nhàng say sưa giữa rừng đỗ quyên đỏ rực muôn dặm đường”. .Vẻ đẹp của thượng nguồn sông nước chắc chắn là một phong cảnh hữu tình và tinh tế.Đây cũng là nét đặc trưng của vùng đất Huế nên thơ và trữ tình này.

                            Hơn nữa, sông Hương là con sông duy nhất của thành phố Huế. Vì vậy, vẻ đẹp của sông Hương là một nét đẹp văn hóa trải qua bao thăng trầm, đồng thời cũng là một nét đẹp văn hóa có sức quyến rũ rất bí ẩn ở cố đô Huế. Trong mắt hoàng đế, sông Hương như “người con gái dịu dàng, đằm thắm và yếu đuối giữa lòng xứ Huế”. Dòng sông thật đẹp và thơ mộng.

                            Rồi khi sông Hương về với Thành phố mộng mơ, cách xa thượng nguồn, dòng sông trở nên đắm say hơn bao giờ hết. Cô gái giang hồ hoang dã “dưới chân núi Yushan băng qua vực thẳm, để nước chuyển sang màu xanh sẫm, và sự im lặng như triết học…” cho đến khi cô gặp chiếc chuông trên bầu trời và nghe thấy tiếng gà gáy, cô Cúi xuống một cánh cung dịu dàng cho đến khi cô đối mặt với thành phố, đường cong khiến cô trở nên mềm mại, như tiếng vang của tình yêu thầm lặng. ” Lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng rất tình cảm và lãng mạn. Vẻ đẹp của sông Hương phía sau thành phố Huế. Sự mềm mại và những dòng say sưa của sông Hương làm say lòng người đọc, và sông Hương lẻn vào lòng người đọc một cách chân thực nhất.

                            Không chỉ vậy, đối với cố đô Huế, sông Hương còn là chứng nhân của biết bao đổi thay, đồng hành cùng những bước thăng trầm của thành phố Huế. Sông Hương luôn tồn tại, trải qua biết bao biến cố, đồng hành cùng những năm tháng không thể nào quên của cố đô Huế, đặc biệt là thành phố Huế.

                            Chỉ bằng những câu văn giản dị, tinh tế cùng với tấm chân tình, tình yêu dành cho đất và người xứ Huế, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã mang đến cho người đọc một hình ảnh sông Hương nên thơ, lãng mạn hơn bao giờ hết. Dòng sông Hương trong văn của Hoàng Phủ Ngọc Tường, ai đọc rồi cũng muốn một lần đặt chân đến đây và đắm mình trong những gì thơ mộng nhất của xứ Huế.

                            Trải nghiệm vẻ đẹp sông Hương – Mẫu 14

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường là một nhà văn Việt Nam xuất sắc, ông là một trong những cây bút chuyên viết tay. Nét nổi bật trong sáng tác của ông là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, thể hiện nổi bật ở lối viết đó: ai đã đặt tên cho dòng sông.

                            Được viết bởi bức tường ngọc hoàng gia, sông Hương đẹp đến nao lòng như một bức tranh thiên nhiên đẹp và thơ mộng. Tự truyện của tác giả đã nhận được sự quan tâm của tác giả, và bài viết đã kết hợp các yếu tố hiện thực với các yếu tố đẹp của vẻ đẹp digan để tạo nên một dòng sông Hương thơ mộng. Cả bài là một bức tranh đẹp về sông Hương, nhìn từ nguồn nhìn sông Hương có vẻ đẹp lãng mạn, hào nhoáng, sông Hương như vẻ đẹp của một cô gái giang hồ, thơ mộng và mềm mại. Vẻ đẹp của quê hương và dòng sông Hương hiền hòa, thơ mộng được tác giả so sánh với vẻ đẹp hoàn mỹ, dòng sông Hương hiện ra trước mắt người đọc bởi vẻ đẹp ngây ngất của nó.

                            Tác giả đã tập hợp tất cả những vẻ đẹp đó và thể hiện vẻ đẹp của quê hương Việt Nam mà tiêu biểu là dòng sông Hương thơ mộng và anh hùng của dân tộc Việt Nam. Vẻ đẹp đầu nguồn sông Hương như thơ dại, như rừng cổ thụ uốn nắn tâm hồn rạo rực, lãng mạn. Bên cạnh vẻ hoang sơ dịu dàng được ví như vẻ đẹp của người con gái giang hồ, sông Hương được tác giả quan sát từ nhiều góc độ trong tự nhiên, tác giả quan sát sông Hương từ xa đến gần, điều mà mình muốn cảm nhận bằng trái tim, ngoài ra vẻ đẹp độc đáo, vẻ đẹp mê hoặc tác giả cũng dần dần thu hút và khắc sâu vào lòng ông. Sông Hương có lúc dịu dàng được tác giả so sánh với vẻ đẹp của cô gái giang hồ phóng khoáng, có lúc hung dữ được tác giả so sánh với vẻ đẹp hoàn mỹ mà trữ tình.

                            Sông Hương đẹp và thơ mộng biết bao khi cái tên của nó cho ta khám phá vẻ đẹp hoàn mỹ của thiên nhiên trong đó, dòng sông quê hương là dòng sông lịch sử hào hùng. Nước mắt người con gái dịu dàng So với thượng nguồn sông Hương, sông Hương khơi dậy nỗi nhớ của người đọc bằng vẻ đẹp thơ mộng của mình, tác giả cũng tuôn trào dòng sông Hương. Tất cả mọi thứ trên thế giới, sự huy hoàng của thiên nhiên. Sông Hương được tác giả thể hiện ngay từ đầu, đó là vẻ đẹp của khúc dạo đầu, một vẻ đẹp khiến người ta say mê sông Hương chứ không phải chỉ quan sát vẻ đẹp của sông Hương ở một góc độ nào đó. Trong chiều sâu của lịch sử, sông Hương được tác giả quan sát ở thượng nguồn, và được tác giả so sánh với vẻ đẹp thơ mộng của một cô gái giang hồ xinh đẹp, và cũng với vẻ đẹp thơ mộng, vẻ đẹp dịu dàng của nó tạo nên một hương vị thơ dịu dàng trong lòng mỗi người đọc. Nói vẻ đẹp của sông Hương từ trong nguồn mang cảm xúc thẩm mỹ mạnh mẽ hơn, vẻ đẹp trù phú của rừng cổ thụ làm say lòng người, sông Hương thể hiện hai tính cách thực, khiến người ta say mê sông Hương. Dòng sông đầy vẻ đẹp hoàn mỹ đã tô vẽ nên vẻ đẹp ngoạn mục cho tác giả Sông Hương thơ mộng, hào nhoáng và thơ mộng, vẻ đẹp hoàn mỹ và tác giả thật giỏi khi vẽ nên một bức tranh hoàn hảo như vậy. Sông Hương không chỉ đẹp trong mắt người yêu thơ mà còn độc đáo, hùng vĩ và hùng vĩ, ai trong chúng ta cũng muốn đến đây để thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên và cảm nhận vẻ đẹp muôn màu.

                            Dòng sông Hương không chỉ nói lên vẻ đẹp mà thiên nhiên ban tặng cho dòng sông này mà còn mang một vẻ đẹp lãng mạn, với sự dịu dàng, e ấp của người con gái Digan. Người đọc nào cũng tràn đầy cảm xúc. Dòng sông Hương quê ông hoang sơ và đầy bí ẩn, nhưng dưới ngòi bút của một thiên tài, dòng sông Hương hiện lên một vẻ đẹp dịu dàng. Sông Hương xứng danh là danh lam thắng cảnh của người Việt Nam. Sông Hương có vẻ đẹp khác biệt và độc đáo từ mọi góc độ.

                            Sự tĩnh lặng và những bản tình ca của sông Hương dưới những rặng thông cổ thụ càng làm cho sông Hương thêm thơ mộng và quyến rũ.Những gì mà sông Hương mang đến cho chúng ta là một vẻ đẹp hoàn hảo.Hãy lấy sông Hương làm minh chứng lịch sử cho sự thất bại của chiến lược mậu dịch năm 1968 là minh chứng vĩ đại cho lịch sử Việt Nam, và với những vẻ đẹp ấy, sông Hương trở thành người tình gợi cảm trong mắt người đọc. Là chứng nhân của lịch sử, dòng sông này đã chứng kiến ​​biết bao chiến tích anh hùng của dân tộc ta, và mỗi chúng ta đều tự hào về dòng sông của Tổ quốc vừa đẹp vừa hiền. Đầy bản lĩnh và chủ nghĩa anh hùng qua bao gian khổ.

                            Tác giả rất yêu nàng, thể hiện vẻ đẹp lãng mạn trong cảnh sắc sông Hương đẹp mê hồn, thơ mộng, cuốn hút người đọc bằng vẻ ngoài lãng tử và cả những khoảnh khắc lãng mạn. Giai điệu hào hùng của dân tộc ta. Sông Hương được tác giả với tấm lòng yêu thiên nhiên khơi nguồn cảm hứng, ông đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ và thơ mộng bằng tài năng của mình.

                            Người đẹp Tương Giang – Ví dụ 15

                            Hoàng Phủ Ngọc Tường là một nhà văn đến từ Huế. Ông được biết đến với lối viết và phong cách viết giàu sức gợi, giàu trí tưởng tượng và quyến rũ. Trong số các tác phẩm có tên Sông Hương, đây là một tác giả tiêu biểu cho phong cách văn xuôi. Tác giả đã tổng kết và thể hiện vẻ đẹp của sông Hương bằng sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, giữa nghị luận muôn màu và suy nghĩ đa chiều. Đây là vẻ đẹp tiêu biểu của thơ ca.

                            “Ai đã đặt tên cho dòng sông” là một trong những tác phẩm bút lông tiêu biểu của Huang Fuyutang. Tác phẩm viết về sông Hương dưới góc nhìn đa chiều, độc đáo, đặc biệt là những vấn đề tâm linh vô cùng kỳ bí.

                            Đọc tác phẩm này, người đọc như đang nghiên cứu một bách khoa toàn thư, bởi nó bao hàm sâu sắc văn hóa, lịch sử, địa lý và cả văn học, nghệ thuật và cả tâm linh. Tuy nhiên, mục đích cuối cùng của con người vẫn là hướng về thiên nhiên và sống hài hòa với thiên nhiên.

                            Mở đầu bài, sông Hương được nhà văn tái hiện như một dòng sông có thật, được khám phá, nhìn nhận, đánh giá qua sự vật trước mắt. Dòng sông chảy nhiều khúc, vẻ đẹp choáng ngợp, có lúc chảy ngược dòng như dải lụa trong veo, có lúc lao xao dưới bóng ngàn cây như khúc ca trong rừng cổ thụ, có lúc vượt sông dữ dội. vực sâu của vực thẳm. Ngoài ra, dòng sông mang một vẻ đẹp dịu dàng và tình cảm trong sắc màu rực rỡ của hoa đỗ quyên trải dài hàng km. Quá nhiều vẻ đẹp trên một dòng sông. Có thể thấy tác giả yêu sâu sắc và biết cách khắc họa chân thực vẻ đẹp đa chiều của sông Hương. Hiếm có dòng sông nào mang vẻ đẹp vừa “vừa dữ dội vừa dịu dàng” đến vậy. Đặc biệt, tác giả đã tạo cho đứa trẻ một nhân cách, một tâm hồn thông qua sự nhân cách hóa. Khi dòng sông chảy qua miền sơn cước dài như người thật, uốn lượn, biến hóa trên mọi địa hình. Dòng sông Hương chảy xuyên qua rừng cây, tạo thành những đường cong uốn lượn tinh tế trên nền sỏi hai bên bờ. Khi đến Huế, hình ảnh hoang sơ của nó biến thành một dòng sông êm đềm, du dương và dịu dàng. Trong khung cảnh êm đềm ấy, sông Hương như nàng thơ xứ Huế, dịu dàng trìu mến, khách quan và kiều diễm. Sông Hương tô điểm thêm cho vẻ đẹp xứ Huế, làm nền cho hàng trăm bài thơ ca Huế viết về sông Hương. Sông Hương đã là nguồn sáng tác của biết bao thi nhân. Nhưng phải khẳng định rằng, chỉ có Hoàng Phủ Ngọc Tường mới có đủ tình yêu và sự tu dưỡng để quan sát thật kỹ dòng chảy của sông Hương và cảm nhận vẻ đẹp đa chiều mà dòng sông mang lại. Rồi khi đến Huế, sông Hương lại ôm lấy Huế và trở thành nét chấm phá của Huế, như một tấm gương khổng lồ soi bóng vẻ đẹp hư ảo của biển Huế.

                            Ít ai có thể ngờ rằng sông Hương lại là chứng nhân của lịch sử, chứng kiến ​​bao đổi thay nơi đây. Ta chỉ thấy vẻ đẹp của sông Hương một cách trần trụi và chân thực nhất qua con mắt của con người. Nhưng dưới con mắt của vị hoàng đế tài ba, sông Hương còn là chứng nhân của người anh hùng dân tộc, vừa chứng kiến ​​vừa tham gia vào cuộc đấu tranh trường kỳ. Vào thế kỷ 18, sông Hương phản chiếu Fuxuan, thủ đô anh hùng và bi kịch của cuộc nổi dậy của nhân dân một trăm năm sau. Dòng sông Hương đã khắc ghi biết bao máu xương của đất hiền. Không những thế, sông Hương còn chứng kiến ​​trận cmt8-trận rung chuyển nhẹ nhàng, và cổ vũ nhiệt liệt như chiến thắng của năm Thân. Sông Hương không chỉ mang trong mình vẻ đẹp thiên nhiên bẩm sinh mà còn mang trong mình những di tích lịch sử, trở thành nhân chứng quý báu sống cùng dân tộc, chia sẻ vui buồn cùng dân tộc. Dòng sông Hương mềm mại, dịu dàng cũng nhường chỗ cho sự dũng cảm, ngoan cường trước những thăng trầm của lịch sử. Càng đọc những tư liệu lịch sử về sông Hương, tôi càng nhớ cha và yêu dòng sông này sâu sắc. Cái tên Sông Hương mới nhẹ nhàng thơ mộng là thế nhưng nó cũng có một giai đoạn lịch sử hào hùng như thế.

                            Vẻ đẹp của sông Hương bao gồm cả vẻ đẹp tự nhiên, vẻ đẹp lịch sử và vẻ đẹp nhân văn. Sông Hương là “người mẹ phù sa của nền văn hóa dân tộc”. Vì tất cả dòng nhạc tuồng Huế, dòng nhạc đi theo cuộc sống của kiều bào hay tứ cảnh đều sinh ra trên dòng sông ân tình này. Những bài văn nổi tiếng đã được hình thành trên sông Hương, còn gì tuyệt vời hơn thế. Dòng sông đã trở thành đề tài của nhiều nhà văn. Điều kỳ lạ là không có mảnh nào chồng lên nhau. Mỗi tác phẩm là một câu chuyện khác nhau, đều kể về sông Hương nhưng với ngôn từ khác nhau.

                            Ông cho rằng cả thơ Tản Đà và thơ Cao Bá Bá đều có thể được coi là những tác phẩm văn chương lớn trong đời ông. Tuy nhiên, nhắc đến sông Hương lại có những màu sắc, hình ảnh khác. Thích nói lớn: “Sông trắng-Lá xanh”, Cao Bá hét: “Như gươm rạch trời xanh”. Tất cả các từ đều có vẻ đẹp dịu dàng hoặc mạnh mẽ và dữ dội. Nhưng nhìn chung, dòng sông vẫn được các nhà thơ, nhà văn thể hiện với tình cảm yêu mến, ngưỡng mộ. Vì phải có tình yêu lắm mới làm được thơ, văn, ca từ như thế này.

                            Phân tích vẻ đẹp của sông Hương khiến ta càng khâm phục vẻ đẹp của giang sơn, càng thêm yêu mến vẻ đẹp của giang tân. Nó cũng khiến ta càng hiểu thêm tại sao lại có một tình cảm mãnh liệt với sông Hương như vậy, và tại sao Tân Cung Yubi lại có thể viết nên những bài báo tuyệt vời như vậy khi chúng ta am hiểu về văn hóa, nhân văn và lịch sử. Càng đọc càng thấy hay, càng tự hào về dòng sông hương thơm dịu dàng mà man mác. Có thể nói đây là tác phẩm văn xuôi thuần Việt nhất trong nền văn học hiện đại. Qua phân tích, ta cũng cảm nhận được niềm tự hào chân thành của tác giả về xứ Huế và cảnh đẹp thiên nhiên của vùng quê. Bài viết cũng thể hiện khả năng quan sát nhạy bén của tác giả, một nhà văn đầy lòng yêu nước và tinh thần dân tộc.

                            Vẻ đẹp của sông Hương qua bài viết Đặt tên cho sông Hương đã góp phần vun đắp tình yêu và niềm tự hào về dòng sông, về quê hương, về quê hương. Bằng thủ pháp liên tưởng nghệ thuật độc đáo, ngôn từ sắc sảo, văn phong tao nhã và nghệ thuật xây dựng hình tượng sông Hương, tác giả đã thể hiện một tác phẩm tuyệt vời, xuất sắc một cách sinh động, khiến người đọc càng thêm yêu mảnh đất này. nhiều nước hơn.

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *