Phân tích nhân vật Xuân tóc đỏ trong Hạnh phúc của một tang gia

Phân tích nhân vật Xuân tóc đỏ trong Hạnh phúc của một tang gia

Phân tích nhân vật xuân tóc đỏ

Phân tích Xuân tóc đỏ tang của Ngô Trung Phong, từ đó thấy được nét độc đáo và phong cách nghệ thuật trào phúng của nhân vật này. Mô tả xã hội lúc bấy giờ là “một bộ phim hành động trực tiếp giữa những lời nói dối hài hước”.

Bạn Đang Xem: Phân tích nhân vật Xuân tóc đỏ trong Hạnh phúc của một tang gia

Chủ đề

Phân tích nhân vật Hongmaochun trong niềm vui tang tóc

Phân tích bài văn mẫu về nhân vật xuân tóc đỏ trong niềm vui tang tóc

Bài luận mẫu 1

Mỗi dòng có một nguồn cảm hứng riêng. Còn đối với văn học hiện thực, cảm hứng chung của nó là sự phủ nhận và phê phán hiện thực xã hội thông qua những nhân vật điển hình, độc đáo. “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng là tác phẩm tố cáo hiện thực xã hội độc đáo bằng tiếng cười sảng khoái, đồng thời nổi bật với hình tượng “dị”, tiêu biểu trong tác phẩm là nhân vật xuân tóc đỏ.

Thông qua “Thời Xuân Tóc Đỏ”, Ngô Trùng Phong đã cho chúng ta thấy xã hội lúc bấy giờ là “một vở kịch người thật giữa những lời dối trá khôi hài”. Đó là một kẻ cơ hội thăng tiến xã hội thông qua trò chơi “ăn miếng trả miếng”. Hongmaochun thực chất chỉ là một tay xã hội đen vô học, vô học với lý lịch đen: “Xuân hạ thu hạ, cất nhà ở Giao Môn, vui phố cá sấu, cá hồ Hoàn Kiếm. Bán vé, khúc gỗ, Bán đầu máy, chạy rạp hát, và ba nghề láo lếu khác. Nắng nhuộm tóc đỏ như tóc tây. Hoàn cảnh đó khiến anh trở thành một đứa trẻ hoàn toàn thất học, nhưng tính tình rất lạ lùng, hiểu biết”…

Cuộc sống đầu đường xó chợ, những bài học vỉa hè đã làm nên một cậu bé thanh xuân nghịch ngợm, ngang tàng. Xuân lang bạt khắp nơi và làm nhiều nghề “rẻ tiền” để kiếm sống nên theo thời gian, Xuân ngày càng trở nên xảo quyệt. Nhưng cũng nhờ hoàn cảnh đặc biệt đó mà mùa xuân bước vào giới thương gia, phú quý, từ ông bà văn minh, bà phó đoàn, bà Tuyết… nói chung xã hội thương gia đó là một môi trường rất tốt. Được lai tạo tốt cho loại người yêu thích mái tóc đỏ mùa xuân. Sự tiến bộ của mùa xuân là hoàn toàn tình cờ. Có một số việc ngay cả bản thân thanh xuân cũng không đoán trước được. Nhờ tính tình nhanh trí, lém lỉnh nên anh có chỗ đứng trong gia đình ông bà văn minh. Từ người nhặt bóng trên sân tennis, người thổi tù và quảng cáo thuốc cấm, trở thành sinh viên y khoa, quan chức — một tấm lá mùa xuân, một cây hy vọng cho Quân đội Quần vợt Bắc Việt, một đại gia nhà tài trợ quốc gia, tầng lớp thượng lưu của xã hội… Tuy được tác giả phóng đại nhưng thực chất vẫn là sự phê phán chân thực hiện thực xã hội.

Thực ra, Xuân chỉ là một thằng lưu manh: “Mẹ kiếp”, “nước nào”… bởi hắn biết đôi nét về ngành ma túy, và trong thời gian hắn quảng cáo buôn lậu ma túy, hắn đã được người văn minh giới thiệu Ông “trừ độc học trò”, ông chữa khỏi bệnh cho ông cố: Lúc đầu, ông gặp vận đỏ: không những được danh mà còn được cả tình. Người đầu tiên phải lòng chiếc áo dài xuân này là cô Tuyết (tình nguyện viên ban đêm tại Manager’s Watch), một số người khác dần dần để ý và mê mẩn. Bằng một cơ hội kỳ diệu, vinh quang của mùa xuân lớn lên trong một đại gia đình văn minh, và từ đó “nó ngoan ngoãn vì nó ngu nên càng được cưng chiều”. Phó Doãn cũng có cảm tình với anh ta, cho rằng anh ta là người có gia giáo, anh ta nói người đàn ông sừng sỏ cũng cho rằng anh ta là một con cá nghiêm túc…

Trong cuộc đời mình, Hongfachun đã gặp hết may mắn này đến may mắn khác. Anh ấy đã cố gắng làm mọi người thán phục bằng màn “trò chuyện” của mình với ông già, nhưng anh ấy đã chiếm được cảm tình của họ. Ở nhân vật này, có nhiều chỗ bất ngờ, nhưng nó phù hợp với logic bên trong. Tính cách luôn có mặt trước và mặt sau không đổi. Hễ mở miệng ra là nói “đụ”, “nước gì” là bản chất của trai hư. Sự khôn ngoan không đến từ việc học, mà đến từ việc bắt chước, ẩn nấp và ứng phó với mọi tình huống. Dù ông làm thơ hay đến đâu, còn được mệnh danh là “Nhà thơ mùa xuân tóc đỏ”, nhưng thực ra ông chỉ thuộc bài thơ “Thuốc cảm, nhức đầu” giao cho hiệu thuốc ông bán! Trên sân khấu hỗn độn của cuộc đời, anh đóng nhiều vai hài. “Nhưng đôi khi, khi vừa nhảy vừa khóc trên sân khấu, tôi chợt nhớ đến thân phận hèn mọn của mình và gần như đứng hình trong giây lát. Vào thời khắc quan trọng ấy, anh ấy lại xuất hiện trong hình ảnh một người đàn ông xuân thì, thất học” (Pan Jude). Chẳng hạn, hồi xuân tóc đỏ “ưỡn ngực” dõng dạc nói trước mặt vợ con và mọi người văn minh: “Anh ơi, anh là thằng chồng cắm sừng!”. Bi kịch đã xảy ra: anh ấy nói rằng sợi dây thép ôm lấy ngực anh ấy và rơi xuống đất, và ông cố của anh ấy cũng bị nấc và ngã xuống giường “…Trong lúc hỗn loạn nguy hiểm này, Hongmaoxuan đã thú nhận và chỉ có thể đi thẳng như một tên trộm Đường vòng: “Thưa ngài, tôi vô học, luôn đi nhặt quần của kẻ thấp kém, càng không biết y thuật! “. Nhưng rõ ràng tài khoản của anh ấy quá nổi tiếng: anh ấy không bị coi thường mà được kính trọng!

Cái chết của ông cố khiến mọi người càng kính trọng ông hơn. Đám tang ông cố không đến trước, nhưng trên con đường tang lễ tấp nập, có một chiếc xe tang trông rất lạ với nước suối trong, và một số nhà sư từ tu viện của bà Đan. Chính sự xuất hiện này đã làm cho đám tang trở nên sang trọng và cao cấp hơn. Khách hàng của ông cố càng ấn tượng hơn về mùa xuân, vì nó đã góp phần tạo nên danh tiếng “đám tang vĩ đại nhất từng được ghi nhận”. Nhưng ở đây có một sự thật trớ trêu, lố bịch, phũ phàng, tàn nhẫn: chính vì nó đã gây ra cái chết của cụ cố. Chuntong có cảm xúc đến đâu thì sự xuất hiện của nó lại một lần nữa làm nổi bật Chuntong vô lương tâm và thậm chí là “con chó bẩn” của toàn xã hội văn minh. Đó là thực tế, một thực tế toát ra từ những cái nhìn mỉa mai và những tràng cười sảng khoái. Nó không khóc, mà là những giọt nước mắt giống như “Đám tang của Gorius”.

Hongfaxuan đã nhìn rõ vị trí của mình trong xã hội, và anh ấy càng hiểu rằng muốn tạo uy tín và thanh thế thì phải coi thường mọi người! Càng giả vờ, anh ta càng được tôn trọng… Dù giả vờ sành điệu nhưng bản chất của nhân vật này vẫn rất lố bịch, lố bịch. Thái độ của anh ấy mỗi khi tiếp xúc với mọi người chỉ là một câu hỏi xã giao: “rất vui”… Thật lố bịch khi đứng trước đám đông: “Này anh, anh không hiểu à, anh ghét ta. Anh vẫn yêu em, ngay cả khi bạn không biết trái tim tôi. Đừng lan truyền nó nữa!”. Bản chất của xuân tóc đỏ là thế này

Tác giả đã khắc họa thành công nhân vật có tính mỉa mai sâu sắc này, đối mặt với xã hội “Âu hóa” kỳ quái, bằng tiếng cười. Hongfachun không chỉ là tính cách của một người, mà là một phức hợp của đủ loại người trong xã hội suy đồi đó.

Những kẻ luôn giả vờ văn minh và cải cách thực sự là một lũ hề thượng lưu. Chỉ trong xã hội thuộc địa, những người như Hongmaochun mới có “vai trò quan trọng” trong việc thống trị thiên hạ và làm cho xã hội trở nên điên cuồng và thối nát.

Hongfaxuan là một hình tượng độc đáo trong tiểu thuyết hoạt hình đặc sắc của văn học hiện thực 1930-1945. Ngô Trùng Phong lên án gay gắt xã hội đồi trụy, đê hèn lúc bấy giờ qua phân cảnh gây cười. anh ta sống ở. Tiếng cười ấy cũng trực tiếp nguyền rủa những kẻ muốn làm quý tộc, tư sản nhưng ngu xuẩn, chỉ biết sống vì tiền mà quên đi nhân phẩm của mình.

Tham khảo: Phân tích trào phúng của Ai Jiaxi được chọn

Xem Thêm: Văn mẫu lớp 9: Thuyết minh về cây phượng Dàn ý & 16 bài văn thuyết minh lớp 9 hay nhất

Ví dụ 2

Ngô Trung Phong là một cái tên quen thuộc trong văn học hiện thực từ năm 1930 đến năm 1945. Nhà văn đã vạch trần những mặt trái của xã hội bấy giờ bằng tài năng văn chương của mình. Xã hội đó người viết gọi là xã hội của loài chó. Có lẽ các tác phẩm của Đọc, đặc biệt là những đoạn trích hạnh phúc của những gia đình đau buồn, là những tác phẩm thể hiện mặt tối của xã hội đó một cách rõ ràng nhất. Trong phần tuyển chọn, chúng ta không được quên nhân vật chính là Xuan Hongmao. Số phận và tính cách cuộc đời chàng trai này làm nổi bật cái xã hội “miền tây vui tính”.

Trước hết là cuộc sống vào mùa xuân. Anh là cậu bé không cha không mẹ, rong ruổi khắp nơi “Xuân dùng hè làm nhà bên góc cửa, nấu sấu ngoài đường, câu cá ở hồ. Anh bán vé tàu, bán nhật ký, chạy sô một cửa hàng rạp hát, và bán trên tàu, đan móc, và tham gia vào ba nghề gian xảo khác. Sun nhuộm tóc đỏ, giống như người phương Tây. Hoàn cảnh khiến anh trở thành một đứa trẻ hoàn toàn thất học, mặc dù anh rất tinh nghịch và rất ham chơi. ” Haruna tóc đỏ, có lẽ là do thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên tóc mới bị như vậy. Anh ta không có tài sản. Anh ấy không giàu có hay thông minh, nhưng chính sự thô tục của xã hội phương Tây đã khiến anh ấy trở thành một người đàn ông đáng ngưỡng mộ và ngưỡng mộ. Chính xã hội đó đã khiến anh trở nên vô học và hèn hạ như vậy. Nhưng đồng thời, cũng chính xã hội đó đã khiến anh gặp được những người giàu có, và vận số của anh lên như diều gặp gió. Trong khi lẽ ra cô phải sống một cuộc sống rất khổ sở khi không có cha mẹ bên cạnh thì Spring lại sống một cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn, được mọi người kính trọng. Nghịch lý đó tác giả cố tình tạo ra là để lên án cái xã hội mà ông gọi là chó đẻ.

Sau một thời gian làm vỉa hè, Xuân tóc đỏ trở thành nhân viên nhặt ván tennis. Bản chất bi thảm, nhưng anh ta nổi tiếng là người đa tính và xảo quyệt, vì vậy anh ta đã quen với VP của cô ấy. Đàn bà chưa chồng tuy già nhưng rất dâm. vu trong phung không ngần ngại kể lại cảm giác lần đầu tiên bị cưỡng hiếp. Dục vọng gặp xuân tóc đỏ và đem lòng yêu thiếu niên kén chọn này. Rồi bà hứa sẽ cho Xuân về làm việc trong tiệm may kiểu Tây của vợ chồng Ôn Minh. Có thể nói, cuộc đời thanh xuân của Hongmao đã bắt đầu sang một trang mới từ đây. Nếu như nói trước kia hắn bị người khác coi thường, khinh bỉ, thì kiếp sau hắn sẽ được mọi người kính trọng, được phong tước vị cao quý như vậy. Với những cải cách xã hội mới, những người ít học như Spring có thể vươn lên những vị trí cao trong tầng lớp thượng lưu.

Xem Thêm : VGA Là Gì? Tìm Hiểu Về VGA Onboard Và VGA Rời Trên Laptop?

Rồi Xuân về làm ở một cửa hàng hoa thật, lúc đầu ai cũng coi thường, nhưng về sau ai cũng kính nể. Không phải anh nổi tiếng nên biết dùng lời nói để thu phục lòng người. Thay vào đó, anh ta tâng bốc và tâng bốc. Nhưng trong xã hội đó, những người theo Âu hóa càng hạnh phúc hơn khi được khen ngợi, và công việc của họ là giúp ích cho một xã hội tiên tiến và hiện đại hơn. Xuân được cử đi thi đấu giao hữu với nước ngoài với tư cách vận động viên quần vợt. Chun được lệnh giữ hòa bình giữa hai nước. Và sự hy sinh vào mùa xuân năm ấy đã khiến cả nước ngợi ca anh như một anh hùng xả thân vì nước. Mùa xuân đóng một vai trò quan trọng trong việc duy trì hòa bình trong cả nước. Vì thế, cuộc đời của thanh xuân như diều gặp gió, không ngừng vươn cao. Không những thế, anh ta còn giả làm trí thức để trị ông cố và bịp bợm, khiến người ta nghĩ anh ta rất tài giỏi. Và được phong tặng danh hiệu Giám đốc Tờ Xuân. Trong đoạn trích, chúng ta cũng có thể thấy cái “đi” đã khiến người bị đày đọa phải chết. Điều này càng làm cho người ta yêu mùa xuân hơn, nhất là những người văn minh. Xã hội thượng lưu đã cho anh ta một cơ hội để thay đổi đôi mắt của mình. Anh ta rất thất học, nhưng chính cái thằng vô học đó đã cho phép họ Âu hóa. Không chỉ vậy, Spring còn khiến phụ nữ mê mẩn anh, đặc biệt là Xue. Một quý cô và một kẻ mộng mơ. Tuyết mong chờ một mùa xuân tóc đỏ trong đám tang của ông cố của cô. Lò xo chôn cất xuất hiện dưới sự chú ý của mọi người. Lò xo cũng có tác dụng hỗ trợ anh ta khi anh ta giả ngã.

Tóm lại, Chunsheng nghĩ rằng phần đời còn lại của mình sẽ rất khốn khổ, nhưng với sự mù chữ và xã hội phương Tây, anh ấy đã trở thành người mà mọi người đều kính trọng mỗi khi nhìn thấy anh ấy. Đó là hiện thực mà nhà văn muốn thể hiện qua nhân vật Hồng Phất Thuần. Thông thường các nhà văn biến nhân vật của họ thành những người tốt. Ví dụ như bộ sườn xám của Nan Cao là yêu tinh côn đồ như vậy, nhưng thực chất đó là kết quả của ảnh hưởng xã hội, bản chất con người vẫn là nông dân lương thiện. Và vu trong phung đã làm một nhân vật quá xấu và quá lưu manh ở đây? Mục đích nhằm làm nổi bật cái mà tác giả muốn tố cáo chính là xã hội lúc bấy giờ.

Tôi không thể không nhắc đến tính cách của Hongfachun. Từ khi còn là một kẻ lang thang làm những công việc tầm thường cho đến khi trở thành một người đáng kính trong mùa xuân, tính cách của anh ta chẳng khác gì một kẻ vô học. Nhà văn Wu Zhongfeng thể hiện tính cách điển hình của mùa xuân bằng nét bút hiện thực của mình. Trong mọi tình huống, anh ấy thường có một câu thần chú, đó là “quái” và “không gì là không thể”. Đúng như ông cố ngày xưa đã nói “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi”. Bản chất con người vốn là xấu xa, dù có khoác lên mình tấm áo vua chúa để che đậy cũng không giấu được. Nhưng xã hội ấy đã che lấp đi làn gió xuân tóc đỏ, khiến anh vẫn đầy tài năng và khí chất anh hùng trong mắt người khác.

Không chỉ vậy, Xuân còn là người rất cơ hội. Anh ấy có thể làm bất cứ điều gì có lợi cho mình. Đó là, miễn là anh ta có tiền, anh ta sẽ làm điều đó. Mặc dù đôi khi công việc anh ấy làm cho doanh nhân bị lợi dụng, nhưng chính việc sử dụng đó đã tôn vinh anh ấy. Vì năm trăm đồng bạc, anh ta sẵn sàng chọc giận một người đàn ông. Từ đó có thể thấy Xuân thực sự là một kẻ không có lương tâm. Sống trong hoàn cảnh đó, anh ta vẫn có khả năng thay đổi bản thân để phù hợp với hoàn cảnh.

Ở đây, chúng ta thấy nhà văn Ngô Trung Phong đã làm nổi bật cuộc đời và tính cách của nhân vật Hongfachun bằng những lời khiển trách thẳng thắn và sâu sắc. Đồng thời, một lần nữa tác giả cho thấy sự phi lý, vô lý của xã hội “chó ở bẩn” thông qua nhân vật đó. Có lẽ chính sự thành công của hình tượng nhân vật này đã khiến tác phẩm của ông trở thành một tác phẩm hay và có giá trị.

Bài luận mẫu 3

Vươn lên trong văn học hiện thực từ những năm 1930 đến 1945, Ngô Trung Phong là một cái tên nổi tiếng. Bằng tài năng văn chương và óc châm biếm thông minh, nhà văn đã vạch trần cái xã hội xấu xa mà nhà văn gọi là xã hội chó đẻ lúc bấy giờ. Số đỏ là một trong những tác phẩm tiêu biểu của thời đại đó, và cho đến tận bây giờ, Số đỏ với nhân vật chính là Hồng Phát Thuần vẫn giữ nguyên giá trị của nó.

Số đỏ, đặc biệt là những đoạn trích hạnh phúc của một gia đình đau thương, là tác phẩm thể hiện rõ nét nhất những mặt xấu của xã hội ấy. Trong phần tuyển chọn, chúng ta không được quên nhân vật chính là Xuan Hongmao. Số phận và tính cách của anh chàng này trong suốt cuộc đời của anh ta làm nổi bật xã hội “miền tây vui nhộn”. Một, nhưng nổi bật trong số rất nhiều người trong xã hội cũ.

Cuộc đời của Hongfachun bắt đầu như một thiếu niên lang thang không cha mẹ. Không nhà cửa, không nơi làm việc, sống dựa vào cái miệng, mái tóc đỏ của anh rám nắng, từ đó anh có biệt danh “Xuân tóc đỏ”. Tình trạng này khiến anh ta trở thành một đứa trẻ hoàn toàn thất học, mặc dù anh ta rất nghịch ngợm và rất ham chơi. “Nhưng trong xã hội phương Tây hỗn tạp của chúng ta, với trí thông minh và nhiều mánh khóe của mình, anh ta trở thành sự ghen tị của nhiều người. Xã hội mà anh ta tham gia thực sự là bàn đạp để anh ta phát triển. Nhưng đồng thời, đó cũng chính là Xã hội khiến anh ta gặp người giàu có, số phất lên như diều gặp phải, lẽ ra Xuân phải sống một cuộc đời cực khổ nhưng Xuân lại sống một cuộc đời hoàn toàn sung sướng, được mọi người kính trọng. Nghịch lý này khiến chúng ta hiểu thêm về xã hội xưa.

Có hàng nghìn công việc ở Hongfaxuan, và những công việc chỉ là vỉa hè, nhưng sau khi nổi tiếng, họ sẽ nhận được rất nhiều tiền. Vốn trên miệng hắn chủ động dâm đãng nên quen được nàng phó chủ tịch. Đàn bà chưa chồng tuy già nhưng rất dâm. Nhà văn Ngô Trung Phong không ngần ngại kể lại cảm xúc lần đầu tiên bị cưỡng hiếp. Rồi bà hứa sẽ cho Xuân về làm việc trong tiệm may kiểu Tây của vợ chồng Ôn Minh. Cuộc đời của Hongfachun dường như đã sang một trang mới, trước đây anh bị khinh thường thì nay lại được ngưỡng mộ và tâng bốc. Với những cải cách xã hội mới, những người thất học như mùa xuân có thể chiếm những vị trí cao trong tầng lớp thượng lưu. Hỗ trợ ưu tú từng bước mùa xuân

Xem Thêm: Đoạn văn ngắn cảm nhận về chú bé Hồng (7 mẫu) – Văn 8

Sau thời gian làm việc trong một tiệm may Tây hóa, anh càng được tín nhiệm vì biết lấy lòng người bằng lời nói. Thay vào đó, anh ta khoe khoang và chào mời rằng trong xã hội đó, những người theo Tây hóa thích được khen ngợi hơn và rằng công việc của họ đang giúp ích cho một xã hội tiên tiến hơn, hiện đại hơn. Những gì đã được long trọng bảo lưu vào mùa xuân là được cử đi làm tay vợt trong các trận giao hữu với nước ngoài. Chun được lệnh giữ hòa bình giữa hai nước. Những gì Xuân làm được, đúng như sự “hy sinh” của nó, được nhân dân cả nước ca tụng như một anh hùng xả thân vì nước. Mùa xuân đóng một vai trò quan trọng trong việc duy trì hòa bình trong cả nước. Không chỉ vậy, Hongfachun còn đối xử với ông cố của mình giả vờ trí thức, lừa dối mọi người, khiến mọi người nghĩ rằng ông rất tài giỏi. Và giành được chức giám đốc nhà máy lá mùa xuân với khả năng thực sự bằng không.

Nhưng đóng góp lớn nhất của Hongfachun là vì lời nói của anh ấy, mọi người đều muốn chết vì thất vọng. Vì vậy người ta càng biết ơn ông, điều đó làm cho người ta yêu mùa xuân hơn, nhất là những người văn minh. Xã hội thượng lưu hiện tại đã cho anh cơ hội nhìn nhận vấn đề từ một góc nhìn khác. Anh ta rất thất học, nhưng chính cái thằng vô học đó đã cho phép họ Âu hóa. Không chỉ như vậy, phụ nữ đều vì hắn mà say như điếu đổ, đặc biệt là Tiết Nữ, bởi vì hắn không hề tới tang lễ, lại cảm thấy mất mát.

Sự xảo quyệt và xã hội phương Tây của anh ấy khiến anh ấy trở thành một người đáng kính mỗi khi bạn nhìn thấy anh ấy. Đó là hiện thực mà nhà văn muốn thể hiện qua nhân vật Hồng Phất Thuần. Thông qua hình ảnh lưu manh như vậy nhằm tô đậm một xã hội tha hóa, lên án một xã hội đang bị Tây hóa làm xói mòn, nơi những con người sống giữa hai nền văn hóa càng có cơ hội gieo mầm ác. Nhà văn Wu Zhongfeng thể hiện tính cách điển hình của mùa xuân bằng nét bút hiện thực của mình. Trong mọi tình huống gặp phải, anh ấy thường có một câu thần chú, đó là “chết tiệt” và “không có gì trên đời”.

Nhưng sự che đậy của Hongfachun bởi thế giới bên kia khiến anh ta tỏ ra tài giỏi và anh hùng trong mắt người khác, không chỉ vậy, anh ta còn là một kẻ cơ hội, lợi dụng mọi thứ đến mức cực đoan, và lợi dụng mọi thứ đến mức cực đoan. Đó là, miễn là anh ta có tiền, anh ta sẽ làm điều đó. Mặc dù đôi khi công việc anh ta làm cho các thương nhân bị bóc lột, nhưng chính sự bóc lột này đã tôn vinh anh ta và kiếm lại tiền cho anh ta. Vì năm trăm đồng bạc, anh ta sẵn sàng chọc giận một người đàn ông. Từ đó có thể thấy Xuân thực sự là một kẻ không có lương tâm. Sống trong hoàn cảnh đó, anh ta vẫn có khả năng thay đổi tính cách của mình cho phù hợp với hoàn cảnh. Xã hội có thể làm cho con người thoái hóa biến chất, cũng giống như phẩm chất anh hùng của người quân tử, chính xã hội đã tước đi quyền làm người của anh ta.

Nhà văn Ngô Trung Phong đã dùng những lời khiển trách sâu sắc và thẳng thắn của mình để làm nổi bật cuộc đời và tính cách của nhân vật Hồng Pháp Thuần. Nhân vật của anh ấy, và với sự châm biếm bậc thầy, tác giả cũng vẽ nên bức tranh về một xã hội khi chúng ta lạc lối, và những người sống trong xã hội đó đang thích nghi.

Xem thêm:

Cảm nhận hạnh phúc của một gia đình

Phân tích các đoạn trích trong Aijia Hạnh phúc

Ví dụ 4

Nói về giá trị của tiểu thuyết Số đỏ, nhà văn Nguyễn Khải khẳng định Số đỏ là “cuốn sách có sức mạnh làm rạng danh mọi nền văn học”. Xuân tóc đỏ là nhân vật trung tâm trong tiểu thuyết “Số đỏ” và là nhân vật tiêu biểu nhất trong nền văn học Việt Nam đương đại. Với phong cách trào phúng quen thuộc và lối viết phóng đại, anh đã cố gắng xây dựng Suối tóc đỏ, mang đến một chân dung Đài tóc đỏ hài hòa, tổng hòa những bóng dáng, đường nét của nhiều kiểu người trên thế giới. xã hội cổ đại.

Xem Thêm : Sự tử tế là gì? Ý nghĩa của sự tử tế trong cuộc sống 

Hongfaxuan là một nhà văn nghịch ngợm, một kẻ ít học được nuôi dưỡng bởi môi trường sống bụi bặm. Xuân tóc đỏ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lại không được cha mẹ dạy dỗ nên Xuân đã nhiễm thói hư tật xấu, làm những việc vô lý, trái đạo đức nên sớm bị nhà chú đuổi ra khỏi nhà. .Từ đó Xuân bắt đầu cuộc sống lang thang, vất vưởng trong hang cùng ngõ hẻm, kiếm ăn trong thời Lệ Hạ “Người xuân lấy Lệ Hạ làm nhà, lấy cá sấu kiếm cơm trên phố cả hồ.. .”

Môi trường sống bụi bặm, tăm tối đã tác động tiêu cực đến Xuân, từ một đứa trẻ Xuân ít học trở thành một kẻ lưu manh, thể hiện trực tiếp ở việc: tán gái bán mía, ăn mặc hay nói năng thô tục, “đụ” vô văn hóa, “quê mùa gì”. . Có thể nói, Hongfachun là sản phẩm của xã hội thực dân nửa phong kiến ​​đương thời đen tối và xấu xa.

Là một cậu bé hư, ít học, lớn lên trong môi trường bụi bặm nhưng Hongfachun lại gặp nhiều may mắn, “đỏ mặt” và thành công bước vào giới thượng lưu. Hành vi xấu xa của Chun bị phát hiện và bắt giữ, nhưng được thả bởi Phụ tá Duo’an, người đã tạo điều kiện cho Chun lần đầu tiên bước chân vào môi trường giàu có. Với sự khéo léo, Xue đã nhìn ra nhiều mánh khóe của Xuan Hongfa để có được chỗ đứng trong gia đình ông bà văn minh.

Bởi vì cô ấy từng là một kẻ buôn bán ma túy, cô ấy biết một số kỹ năng y tế, được ông cố khen ngợi và được “đánh bóng” bởi nền văn minh. và sau đó trở thành một thống đốc.

Nói năng nhanh nhẹn, hành động khôn khéo, Xuân được bà Đạo An ca ngợi là người có tài hùng biện, biết chơi quần vợt và được ghi danh là một kỳ thủ nổi tiếng. Thanh xuân đi đâu, cô tự tin giới thiệu “xuân tam, cựu sinh viên y khoa, giáo sư quần vợt, giám đốc thương hiệu quần áo phụ nữ hiện đại tây hóa” với mọi người. Với kỹ năng siêu hạng, Spring trở thành cái tên sáng giá để so tài với các tay vợt nổi tiếng của Siam. Trong trận chiến, Xuân thua đối thủ, nhưng được ca ngợi là anh hùng cứu nước.

Xem Thêm: Top 11 đoạn văn về tình yêu quê hương đất nước hay chọn lọc

Bản chất là một kẻ xấu xa, dâm đãng, nói nhiều và giỏi thu phục lòng người nên Hongfachun đã “chinh phục” nàng Bai Xue, câu chuyện tình yêu của một cô gái ham danh lợi và dễ bị lừa dối.

Tuy nhiên, nếu đi sâu vào vấn đề, chúng ta có thể thấy rằng Hongfaxuan là một người mới nhạy cảm và anh ấy luôn có thể nghĩ ra những cách thông minh để đối phó. Tùy tình huống, Xuân có thể kiêu căng ngạo mạn, giả chết như một kẻ ưu tú thực sự, đôi khi kiêu ngạo đến nực cười, nhưng trong những trường hợp đặc biệt, Xuân không ngần ngại. Xấu hổ thú nhận thân phận thấp hèn của mình: “Tao đê tiện, hèn hạ. Ma cà rồng. Nhặt quần. Đồ đê tiện.”

Hongfaxuan là một nhân vật điển hình, một nhân vật tập trung những tính cách tiêu biểu của nhiều loại người trong xã hội cũ, không ngại dùng thủ đoạn, dối trá để đạt được mục tiêu tiến bộ. Sở dĩ tác giả Wu Zhongfeng để nhân vật Hongfachun phát triển thuận lợi trong sự may mắn bất ngờ là vì môi trường xã hội vốn dĩ rất đen tối, mà trong xã hội đó, mối quan hệ giữa con người với nhau không dựa trên sự chân thành mà tràn ngập dối trá, lừa lọc. đối phó với nhau.

Bài 5

Hongfaxuan là nhân vật trung tâm trong tiểu thuyết “Số đỏ”, tác giả Ngô Xung Phong đã thành công trong việc tạo hình và khắc họa nhân vật này, thể hiện trọn vẹn “sự thật của một con người. Trong một lời nói dối hài hước”. Hongfachun hiện lên như một nhân vật kỳ lạ, nhưng lại là nhân vật kết hợp những đặc điểm tiêu biểu của nhiều loại nhân vật trong xã hội thuộc địa nửa phong kiến ​​đương thời.

Xuân tóc đỏ là một cậu nhóc du côn, xuất thân đã nghịch ngợm, mồ côi cha mẹ, tính tình hư đốn, lắm chiêu nên bị chú đuổi ra khỏi nhà, sống lang thang đầu đường xó chợ. .. Anh cất nhà bên góc cửa, bắt sấu ngoài đường, câu cá ở hồ Hoàn Kiếm… nắng làm tóc anh đỏ như tóc Tây. Hoàn cảnh đó khiến anh trở thành một đứa trẻ hoàn toàn thất học với một tính cách kỳ lạ, hiểu biết. “

Xuân sống lang thang, kiếm sống bằng nhiều nghề “rẻ tiền”: “Cô đi bán hàng rong, bán sổ sách, bán đĩa hát cao cấp trên tàu, giữ rạp, và ba nghề lụ khụ, bụi bặm” Môi trường khiến anh ta trở nên xảo quyệt và xảo quyệt hơn.

Là một kẻ xấu, nhưng Xuan Hongfa lại rất may mắn, với sự giúp đỡ của bà Fuduan, một cặp vợ chồng văn minh, Xuan Hongfa có thể thuận lợi bước vào cuộc sống của những người trẻ tuổi. Có thể nói, con đường phía trước của thanh xuân đầy cơ hội, có những thu hoạch bất ngờ mà chính thanh xuân cũng không ngờ tới.

Nhờ có một chút kiến ​​thức về y học, Hong Maochun đã may mắn chữa khỏi bệnh cho ông cố của mình, từ đó gặp được vận may bất ngờ và có được chỗ đứng vững chắc trong một gia đình văn minh, đường tình duyên cũng vô cùng thuận lợi. Xuân tóc đỏ còn bị tác giả Ngô Trung châm biếm “cái ngu của nó được coi là khiêm tốn, nó càng khiêm tốn nên càng được yêu mến”

Nhờ bản tính nhanh trí, Hongfachun bắt đầu sự nghiệp của mình với công việc là một người khuân vác trên sân quần vợt và một kẻ buôn lậu, và được nhận vào một trường y danh tiếng. Một phần may mắn của cô gái tóc đỏ là tinh ranh, lọc đời và giỏi xử lý tình huống. Anh ta có thể tự tin ưỡn ngực thể hiện mình là người có địa vị cao trong xã hội, nhưng đôi khi anh ta cũng thừa nhận thân phận hèn mọn của mình. Trong xã hội hối hả, Hongfachun đóng cho mình rất nhiều vai diễn, và bình tĩnh đánh giá cách ứng xử của mình trong các tình huống khác nhau là khéo léo nhất, dù bước vào giới thượng lưu cũng đủ tỉnh táo. Apple phải nhớ đến nguồn gốc và vị trí thực sự của mình: “Nhưng đôi khi, vừa nhảy vừa khóc trên sân khấu, anh ấy chợt nhớ đến thân phận hèn mọn của mình và suýt đứng hình trong giây lát. Hình ảnh một cậu bé xuân thì hiện ra”

Có thể nói, trong tiểu thuyết Số Đỏ, tác giả Ngô Trung Phong đã khắc họa thành công nhân vật Hồng Pháp Thuần. Bằng một bút pháp trào phúng độc đáo, tác giả đã chỉ ra điểm mấu chốt cho những hạng người bất hòa trong xã hội phương Tây nước ta. Tính cách của Hongfachun là tổng hợp của nhiều người trong xã hội thuộc địa nửa phong kiến ​​đó.

Hongfachun là nhân vật nổi bật nhất trong văn học hiện thực 1930-1945. Ngô Trùng Phong lên án sâu sắc sự đen tối, phi lý của xã hội phong kiến ​​đương thời qua nhân vật Hồng Pháp Thuần.

Xem thêm: Bản đồ Tư duy An sinh cho Gia đình Đau buồn

*********

Trên đây là một số bài Phân tích nhân vật tóc đỏ đưa tiễn hay nhất được Reid sưu tầm để làm tài liệu học tập cho các em. Ngoài ra các em có thể tham khảo thêm nhiều bài văn mẫu 11 khác được cập nhật thường xuyên trên doctailieu.com. Chúc các bạn luôn chăm chỉ học tập và đạt điểm cao!

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *