Văn mẫu lớp 12: Phân tích tâm trạng của nhân vật Mị trong đêm cứu A Phủ Dàn ý & 20 mẫu Mị trong đêm đông cứu A Phủ

Phân tích nhân vật mị trong đêm tình mùa đông

Phân tích nhân vật mị trong đêm tình mùa đông

Video Phân tích nhân vật mị trong đêm tình mùa đông

Phân tích tâm trạng của em trong đêm vợ chồng phú ông cứu phú gồm dàn ý và 20 bài văn mẫu hay nhất. Như vậy, khi các em đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh THPT năm 2022 sẽ có thêm gợi ý tham khảo, có những bài viết ý nghĩa, giành điểm bằng sự sáng tạo, mang màu sắc cá nhân.

Bạn Đang Xem: Văn mẫu lớp 12: Phân tích tâm trạng của nhân vật Mị trong đêm cứu A Phủ Dàn ý & 20 mẫu Mị trong đêm đông cứu A Phủ

Đêm đông vén màn cho chúng ta thấy được sức sống tiềm ẩn của một người phụ nữ đang bị dày vò về thể xác lẫn tinh thần, tưởng chừng như lạc lõng và cuộc sống tinh thần đang ở giai đoạn cuối của cuộc đời. Tác giả đã miêu tả diễn biến tâm trạng của nhân vật tôi rất tự nhiên, hợp lý và chân thực. Động thái giải tán chính quyền cuối cùng của tôi có vẻ bất ngờ, nhưng lại phù hợp với quy luật tâm lý con người và quy luật cuộc sống. Vậy trên đây là 20 bài văn mẫu phân tích tâm trạng của em trong một đêm đông tình yêu, mời các bạn cùng đón đọc.

Hình ảnh tâm trạng của đêm cứu chính phủ

1. Lễ khai trương

Hãy cho tôi biết một chút về tình huống của tôi trong công việc theo cặp.

2. Nội dung bài đăng

Phân tích tâm trạng của em trong đêm cởi trói cho em

– Sơ lược về một phủ: Một thanh niên cùng địa vị như tôi phải vào ở trong nhà thống lý để trốn nợ. Đêm này qua đêm khác, ngày này qua ngày khác, họ bị trói vì đàn gia súc bị lạc mất.

– Tâm trạng trước ngày chính phủ chấm dứt hợp đồng:

  • Cuộc sống chết tiệt của tôi ở nhà tộc trưởng vẫn tiếp diễn. Thời gian bị nguyền rủa đã biến cô thành một người câm cả mặt. Tôi không quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh mình. Vài đêm đầu tiên, tôi dùng tay thổi lửa. Trước mọi sự, tâm hồn tôi tê dại, dù có ra sưởi lửa bị thầy xô ngã, hôm sau tôi vẫn ra sưởi lửa bình thản như đêm hôm trước.
  • Tuy nhiên, trong lòng tôi, không phải tất cả đều bình yên. Tôi kinh hãi những đêm đông dài buồn trên núi. Khi nhà yên lặng, tôi sẽ đi đốt lửa. Đối với tôi, không có ngọn lửa đó, cô ấy sẽ khô héo.
  • – Thương người cùng hoàn cảnh:

    Nhờ có ngọn lửa, đêm đó tôi nhìn ra cung điện và thấy một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má xám xịt của mình. Những giọt nước mắt tuôn rơi khiến tôi chợt nhớ đến cái đêm hắn trói tôi lại, và tôi cứ đứng bị trói như vậy. Tôi đã khóc rất nhiều lần, nước mắt chảy dài xuống cổ và tôi không thể lau đi được. Sau đó tựa hồ nghĩ tới, nghĩ rất xa: Cứ như vậy tiếp tục, đối phương tối mai chỉ có chết, chết đau, chết đói, chết cóng, chết không có lựa chọn. Ta là một cái thi thể nữ, nó đã bắt ta trở về nhà ma của nó, chỉ có thể ở chỗ này chờ ngày xương tan… Vì sao đối phương nhất định phải chết?

    – Tình yêu hơn cái chết:

    Tôi cảm thấy có lỗi với bạn nhiều như tôi cảm thấy có lỗi với chính mình. Tôi cảm thấy tồi tệ cho chính phủ tồi. Cô cũng sợ nếu cởi trói cho thằng bé, cha con cô biết sẽ vào thế chỗ của mình và lại phải chết trên cây cọc đó… nhưng có lẽ tình yêu của tôi còn lớn hơn cả cái chết. Tình yêu này đã khiến cô bắt đầu phong trào giải phóng chính phủ.

    – Từ cứu người đến cứu mình:

    • Tôi đứng bất động trong bóng tối khi cởi dây trói cho cô ấy. Tuy nhiên, ngay lúc đó, trong lòng người phụ nữ tội nghiệp, mọi thứ diễn ra rất nhanh. Tôi cũng chạy ra ngoài. Trời rất tối. Nhưng tôi vẫn đang chạy. Bởi vì bạn sẽ chết ở đây.
    • Đây không phải là hành vi bản năng. Nhưng với sự thức tỉnh của ký ức, khát khao được sống tự do đã khiến tôi đuổi theo người mình vừa cứu. Tôi giải phóng chính phủ và tôi giải phóng chính mình! Kiểu hành động táo bạo và bất ngờ ấy là kết quả tất yếu của sức sống tiềm tàng của người con gái yếu đuối dám chống lại cường quyền, thần quyền.
    • 3. Kết luận:

      • Qua tâm trạng của đêm chưa nguôi, ta thấy sức sống tiềm tàng ở người phụ nữ bị hành hạ về thể xác lẫn tinh thần tưởng như đã mất hết sức sống tâm hồn. Phải yêu và tin nhà văn mới có cái nhìn nhân văn như vậy.
      • Em đã miêu tả diễn biến tâm trạng nhân vật rất tự nhiên, hợp lý và chân thực. Nếu bạn không nhìn thấy tâm trạng thất thường của nhân vật, bạn sẽ không hiểu hành vi của nhân vật. Hành động cuối cùng của tôi – tháo gông cùm của chính quyền – nghe có vẻ đáng ngạc nhiên, nhưng nó phù hợp với quy luật tâm lý con người, quy luật của cuộc sống. Tác giả không chỉ cung cấp cho người đọc những nhân vật hành động mà quan trọng hơn là lý do tại sao họ hành động. Hoài đã rất thành công khi tạo ra một nhân vật có nội lực mạnh mẽ đằng sau khuôn mặt vô hồn, vô cảm của tôi. Vì vậy, có người cho rằng đây là “nhân vật thành công nhất trong văn xuôi cách mạng Việt Nam đương đại”

        ..

        Tải file để xem thêm dàn ý về tâm trạng em lưu phu đêm ấy

        Sơ đồ tư duy tâm trạng của tôi trong đêm đi cứu quan phủ

        Phân tích đoạn anh cứu em trong một đêm đông

        Thạc Hoài là cây bút văn xuôi chủ lực của nền văn học Việt Nam hiện đại, có vốn sống và hiểu biết sâu sắc về phong tục tập quán nhân văn Tây Bắc. “Cặp vợ chồng nhà giàu” là một truyện ngắn xuất sắc của Đỗ Hoài Ái viết về số phận của một cặp vợ chồng người Miêu dưới ách phong kiến ​​ở miền núi trước năm 1945. Cái nghèo cũng có giá trị nhân văn sâu sắc, khi nhắc đến những giá trị tốt đẹp thì sức sống mãnh liệt của lòng người được thể hiện sinh động qua chi tiết đêm buông. Đưa ra một vỏ bọc.

        Tôi từng là cô gái xinh đẹp thổi sáo được nhiều chàng trai trong làng theo đuổi. Xinh đẹp, trẻ trung, yêu đời, lại là người tình tự do, lẽ ra tôi phải sống một cuộc đời hạnh phúc, nhưng cuộc đời tôi là một chuỗi bất hạnh và bi kịch, buộc phải làm dâu nhà vua để trả nợ cho nhà vua.

        Từ khi về làm dâu nhà thống lý để trả nợ, tôi như con rùa bị nhốt trong góc, tê liệt khả năng ứng phó, sống một cuộc đời đáng thương. Sức sống trong người tôi tê liệt, nhưng không tắt hẳn, bởi một cơn gió thoảng qua, sức sống bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết. Trong đêm tình mùa xuân, sức sống của nàng tăng vọt, nhưng cũng không đủ để tự cứu mình. Mãi đến đêm hôm đó, khi xiềng xích được phá ra để cứu cô, sức sống đang ngủ yên mới thực sự được đánh thức.

        Vào cái đêm tôi thổi lửa bằng tay, tôi chứng kiến ​​cảnh một người đàn ông bị trói trong sân nhà. Cảnh bắt trói gia đình thống đốc đã quen thuộc đến nỗi tâm hồn tê liệt của tôi đã khóc vô cảm trước sự xuất hiện của AU. Lúc đó, giọt nước mắt của Apu đã tác động mạnh mẽ đến nhận thức của tôi và làm cho sức sống của tôi bùng cháy dữ dội.

        Thấy hoàn cảnh của một phủ làm sống lại những ký ức đau thương bị bạo chúa trói buộc, từ tủi thân tôi thấy thương và thương cho hoàn cảnh của một phủ. Tôi dần đánh thức được phần ý thức đã bị tê liệt bấy lâu nay khỏi tiềm thức, và tôi càng thấy rõ tội ác của hai cha con “Chúng trói người ta vào chỗ chết”. Đồng cảm với số phận bi thảm của chính phủ và bất bình trước tội ác của hai cha con, tôi đã có hành động táo bạo là cắt đứt dây trói của chính phủ.

        Phải thấy rằng hành động này rất dứt khoát, táo bạo và thể hiện nguồn sinh lực mạnh mẽ đã thức tỉnh trong tôi, bởi khi tôi cắt đứt sợi dây đồng nghĩa với việc tôi đã chấp nhận đối mặt với không chỉ thế lực mà còn cả ma quỷ của nhà cai trị thần quyền. Sau khi cứu được một người, ta đột nhiên sợ hãi đuổi theo, đây cũng là lúc sức sống và khát vọng sinh tồn thể hiện rõ nhất, cũng chính tình yêu và khát vọng sinh tồn đã cứu apo và ta.

        Chi tiết tôi cắt đứt dây quan phủ không chỉ lên án sâu sắc các thế lực phong kiến ​​miền núi đã tước đoạt quyền sống, quyền hạnh phúc của nhân dân mà còn thể hiện sự đồng cảm của nhà văn Dư Hoài Ái đối với những người nghèo khổ, bất hạnh, cơ nhỡ. những nạn nhân tội nghiệp. xã hội đó.

        Khi nhà văn Đỗ Hoài miêu tả sự đánh thức sức sống bên trong của tôi, ông cũng chỉ ra con đường để người nghèo tự giải phóng mình trong cuộc sống, đó là dũng cảm đứng lên chống lại cường quyền, thần quyền, tham gia cách mạng và hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn . Đời sống. Đây là những thông điệp mới được Đỗ Hoài Ái thể hiện trong tác phẩm này.

        Phân tích đêm đông anh cởi trói cho em

        “Nhà văn tồn tại trên cõi đời này trước hết là để làm người ru ngủ cho những kẻ bị cái ác, số phận bất hạnh dồn đến đường cùng, bị dồn đến chân tường. Những kẻ bị hắt hủi, đọa đày cả về tinh thần lẫn thể xác, hoàn toàn mất hết niềm tin vào con người và đời. Nhà văn tồn tại trên đời là để bênh vực những người không ai bênh vực được.” (Nguyễn Minh Châu). Với hình tượng tôi trong tác phẩm “Vợ chồng A Phủ”, Dư Hoài Ái đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này. Nhà văn đã đem đến cho người đọc một hình tượng nghệ thuật đẹp đặc biệt là sức sống tiềm tàng mạnh mẽ của cung điện trong đêm đông.

        Tô Hoài – Nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Với vốn kiến ​​thức sâu rộng về nhiều lĩnh vực khác nhau, tác giả này thường chọn lọc những hình ảnh, câu chữ phù hợp nhất để đưa vào từng trang tác phẩm của mình. đến Hoài đã viết nhiều tác phẩm về các đề tài khác nhau như truyện thiếu nhi, truyện Tây Bắc, truyện Hà Nội. Nhà thơ Trần Đăng Khoa khi tiếp xúc với họa sĩ này đã vô cùng ngạc nhiên và thán phục: “Tô Hoài là một nhà Hà Nội học”, bởi những kiến ​​thức mà ông biết không thể tìm thấy ở sách vở hay thư viện nào. Có rất nhiều tác phẩm của nhà văn này nhưng nhà văn này rất chú trọng đến hình ảnh người lao động, đặc biệt là hình ảnh người dân vùng Tây Bắc Trung Quốc. Theo lời kể, vì quá yêu và nhớ mảnh đất miền Tây nên ông quyết định trở lại đây và đền đáp công ơn bằng cuốn sách rất hay “Những câu chuyện Tây Bắc”. “A Fu Couple” là một trong ba truyện ngắn được xuất bản trong tuyển tập này. Tác phẩm này là kết quả tuyệt vời của chuyến đi thực địa kéo dài 8 tháng với quân đội vào năm 1952. Quãng thời gian ở đây, cuộc sống, công việc, tiếp xúc đã tạo cho ngòi bút của nhà văn nhiều cảm hứng, xây dựng nên lối viết đẹp, yêu đời. Không quên nhiệm vụ của nhà văn, tôi luôn có thể thấy những người làm việc chăm chỉ, yêu những câu chuyện họ kể và viết chúng suốt đời. Chính vì điều này, nó thể hiện rõ nét phẩm chất cao quý của người lao động – sức sống tiềm tàng.

        Tôi là nhân vật trung tâm trong tác phẩm “Đôi bạn”. Nàng vốn là một cô gái cao nguyên trẻ trung, xinh đẹp và tài giỏi, nhưng vì nợ nần lâu ngày, nàng đã bị tôi cho về làm dâu để lừa gạt nhà thống lý. Vì vậy, tôi đã phải từ bỏ tuổi trẻ của mình và sống một cuộc sống bị tra tấn về thể chất và tinh thần. Tôi đã từng muốn chết trên ngón tay của mình, nhưng tôi không thể. Nếu tôi chết, cha tôi sẽ đau khổ và sẽ không trả được nợ cho thống đốc. Tôi đành chấp nhận về làm dâu để thoát cảnh nợ nần, sống kiếp nô lệ, tủi nhục, khổ sở. Đi cùng với nét tính cách này là tâm trạng của một con người yêu đời, yêu cuộc sống, muốn thoát khỏi những cảnh đời tăm tối, đau khổ. Điều đó đã được thể hiện trong đêm xuân. Đêm xuân ấy, tôi ý thức được mình và cuộc đời mình, tôi muốn thoát ra. Dưới tác động của nhiều yếu tố, sức sống tiềm tàng dần trỗi dậy mạnh mẽ. Sợi dây dày của bạn đã dập tắt cuộc sống của tôi một lần nữa. Dù đau đớn đến đâu, đó là một đêm đầy ý nghĩa đối với tôi. Hàng ngàn đêm, cô sống như cái xác không hồn, và đó là đêm cô thực sự sống cho chính mình. Đó là một đêm khi cô vượt qua quyền lực và bạo lực để thực hiện tiếng gọi bên trong mình. Sau đêm xuân ấy, tôi tiếp tục sống kiếp trâu. Tuy nhiên, viết ra câu hỏi này, tôi có thể chắc chắn rằng: những đau khổ, tủi nhục mà tôi đã chịu đựng chẳng khác nào một lớp tro tàn che phủ đi sức sống tiềm ẩn trong trái tim tôi. Chỉ cần có một cơn gió mạnh thổi bay đi những tro tàn lạnh lùng của đau thương, ngọn lửa ấy sẽ cháy lên và giúp tôi vượt qua cuộc đời đen tối. Cuối cùng, trong gió. Đó là một đêm đông dài và ảm đạm ở núi rừng Tây Bắc.

        Mùa đông trên núi dài và lạnh, người bạn duy nhất của tôi chỉ có lửa. Tôi có thói quen đốt lửa mỗi tối, mặc dù nhiều lần thằng bạn đốt lửa về thấy tôi nhóm lửa, nó đạp tôi ngã lăn ra đất. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc. Với cô gái này, lửa không chỉ là công cụ sưởi ấm mà quan trọng hơn, nó còn là người bạn sưởi ấm trái tim mình trong những năm tháng giá rét này, mà theo lý giải của tác giả, đó là phần vô thức của con người: “Lửa là a Hình ảnh tượng trưng, ​​nó ở trong nỗi tuyệt vọng của cuộc đời tôi, mơ hồ như nó, nó níu tôi lại không để nỗi tuyệt vọng đưa tôi đến bước đường cùng. “Cùng nhau”. Đêm đó, cũng nhờ ngọn lửa ấy, tôi thấy một chính phủ đầy nước mắt – người đã trả hết nợ cho Thống đốc có thể chết vào ngày mai, ngày kia.

        Vì mải bắt nhím để đàn hổ cướp mất gia súc của mình mà nhà cầm quyền đã phải gánh chịu sự tàn ác. Nhưng ban đầu, khi đối mặt với một người sắp chết như Phú, “tôi bình tĩnh thổi lửa và giơ tay”. Tôi còn thầm nghĩ, nếu là “xác chết đứng đó thì thôi”. Tôi hoàn toàn vô cảm và dửng dưng trước cảnh bị chính quyền trói chân. Đây cũng là diễn biến tâm lý bình thường và hợp lý. Điều này có ý nghĩa, vì tôi bị đau mãn tính, đau đớn về thể chất và tinh thần. Cuộc sống trong Dinh Thống đốc đã ăn mòn tâm hồn tôi. Tôi bị tê liệt mọi cảm xúc, nhận thức, nhận thức, tôi trở nên vô cảm, dửng dưng trước nỗi đau của mình và nỗi đau của người khác. Hơn nữa, những cảnh trói và đánh người không có gì mới trong Dinh thự của Thống đốc. Nó diễn ra thường xuyên, hàng ngày, hàng giờ. Cuộc sống của những người trong Dinh Tổng trấn đầy gian khổ, đau đớn và nguyền rủa. Đây là lý do tại sao họ không còn có thể đồng cảm và quan tâm đến sự đau khổ của người khác.

        Bấy giờ cảnh ngộ nghiệt ngã của đồng loại không còn lay động được tâm hồn tôi nữa. Một proxy cũng có thể cần thiết. Đây là những giọt nước mắt mà chính phủ rơi. Ngọn lửa đang cháy dữ dội, “tôi nheo mắt thấy người đó vừa mở mắt ra, một giọt nước mắt trong veo chảy dài trên gò má đen sạm”. Đó là những giọt nước mắt của những người nô lệ khi họ phải đối mặt với cái chết cận kề. Chính “giọt nước mắt pha lê” ấy đã làm tan chảy giá lạnh trong lòng tôi. Trước những người cùng cảnh ngộ, lòng tôi bỗng bồi hồi. Thật vậy, “ngay cả đá cũng phải rơi nước mắt khi tình yêu chạm đến trái tim”. Tôi hiểu cảm giác bị trói cho đến chết “đau đớn, chết đói, chết cóng” vì tôi đã từng bị trói như thế trước đây. Đoạn này tác giả không nhắc đến nỗi đau thể xác của tôi, hay viết về sự ô nhục của chính phủ, nhưng tất cả đều rõ ràng. Tôi cảm thấy nỗi đau của bạn với những cảm xúc mà nỗi đau của tôi mang lại. Khi tôi nghĩ đến người phụ nữ kiếp trước của tôi cũng bị trói đến chết trong căn phòng này, tôi tức giận. Lần đầu tiên tôi biết hết tội ác của hai cha con: “Chúng nó dã man quá!” – điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới dù đã bị trói và không cử động được. Đó là sự thức tỉnh ý thức căm thù giặc, căm thù cái ác, sự tàn bạo. Thà trói người chết còn hơn thú dữ trong rừng. Nhớ lại quá khứ, trở lại hiện tại, tôi thấy chua xót cho thân phận của mình: “Mình là đàn bà, người ta bắt mình về nhà người ta, chỉ biết ở nhà chờ ngày gầy guộc thế này đây. “. Từ thương mình đến thương người, tôi xót xa cho một chính quyền: “Nhưng chỉ đêm nay thôi, một người nữa sẽ chết, chết vì đau, chết vì đói, chết vì rét, và phải chết. Tại sao người kia lại phải chết như thế? cái này? A Chính phủ… tôi cũng nghĩ vậy.” Có thể cảm nhận được một chút ý chí phản đối trong tôi, mong muốn cứu mạng người, điều này chắc chắn dẫn đến hành động dũng cảm cắt dây thừng.

        Hàng loạt đặc điểm tâm lý thôi thúc tôi cắt dây, cởi trói để cứu anh ta. Nhưng trước khi cắt: Tôi nghĩ “hai cha con sẽ trách tôi khó hiểu, tôi sẽ trói…”, chắc tôi muốn chết thay. Nhưng không hiểu sao “tôi cũng không sợ”, trong lòng tôi có phần thương hơn là sợ. Tôi lặng lẽ đến gần au, rút ​​dao ra và cắt nút dây mây. Đó là một việc táo bạo và nguy hiểm để làm, nhưng nó phù hợp với tâm trạng của tôi trong đêm đông này. Bây giờ tôi không chỉ có một cảm giác tiềm ẩn muốn chống lại cái ác, mà còn có một sự thôi thúc mạnh mẽ hơn về tình yêu và lòng trắc ẩn. Sau khi cắt dây cởi trói cho cô ấy, tôi không ngờ mình lại dám làm chuyện động trời như vậy. Tôi lí nhí một tiếng “đi ngay” và tôi nghẹn lời. Đây là một mệnh lệnh cho Ah Fu và một lời chắc chắn với tâm hồn anh ta. Tôi bao phủ khu vực và chạy trốn trong khi đứng yên trong bóng tối. Tôi có thể hình dung tâm trạng bối rối của mình lúc này. Đầu óc tôi rối bời trước hàng trăm câu hỏi: Mày theo chính quyền hay mày nằm chờ chết ở đây? Bởi theo phong tục của dân tộc mình, dù có chết sau khi cúng ma cũng phải chết trong ngôi nhà đó, nếu bỏ trốn theo quan thì chẳng những mình không được tự do mà còn vi phạm thuần phong mỹ tục. , với truyền thống. Đây không còn là vấn đề ý chí nữa mà là vấn đề tâm linh và quan niệm.

        Nhưng nếu tôi ở lại, điều gần nhất với tôi là cái chết, chắc chắn là cái chết. Đồng thời, hình ảnh một phủ “vùng vẫy” đã tác động mạnh mẽ đến tôi. Tôi đứng trong bóng tối. Rồi chạy ra ngoài. “Trời tối nhưng tôi vẫn đi” Có nghĩa là mọi thứ phía trước vẫn còn đen tối và bất định, nhưng đó là sự bất định của cái chưa biết, và cụ thể đây là cái chết ngay bây giờ. Trong trường hợp đó, A Phúc và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ chạy. Bước chân của tôi dường như đã đánh đổ được chế độ phong kiến ​​chúa tể hùng mạnh đã đè nặng lên tâm hồn tôi bao nhiêu năm. Tôi kêu gọi làm theo: “Chính phủ. Hãy để tôi đi! Bạn sẽ chết ở đây”. Đó là niềm khao khát sống, khát vọng tự do mãnh liệt của tôi. Khi tôi hát câu này, trái tim của người đọc đã đau nhói, giúp người đọc cảm nhận rõ ràng nhất những gian khổ mà tôi đã phải chịu đựng, cũng như sự hồi phục mạnh mẽ hơn của niềm khao khát và khát khao sống. Từ đó, tình trạng áp bức cường quyền, bạo ngược, thần quyền vẫn tồn tại. Cả hai rời Hongyi đến Sabah, họ vẫn chưa biết tương lai sẽ ra sao, chỉ biết rằng mình phải nỗ lực để thoát khỏi địa ngục trần gian này.

        Việc cắt dây thả viên quan là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời tôi. Từ một nô lệ, tôi đã làm chủ cuộc đời mình. Từ sức sống âm ỉ, âm ỉ, trở thành một lực lượng giải phóng thay đổi cuộc sống. Nhà văn Tao Huai đã sử dụng nghệ thuật kể chuyện hấp dẫn, những cảnh sinh động và những cách thể hiện nội tâm nhân vật thú vị đến bất ngờ, thật tài tình. Ngôn ngữ giản dị và không tô điểm đã đưa chúng tôi đến nơi đầy đau thương, nhưng vẫn khơi dậy khát vọng sống mãnh liệt. Từ hành động cứu người của em, ta lại liên tưởng đến câu chuyện thị hà cứu ác làng vũ đại trong tác phẩm “Chí phèo” của Nam Cao. Chỉ cần cho cô một bát cháo hành đã thay đổi tâm tính và tính khí của một người hay say xỉn và tội lỗi. Chẳng phải “tình yêu là một loại năng lượng kỳ diệu, tự nó có thể tạo nên điều kỳ diệu” hay sao? Hay như sức sống mãnh liệt của những người đang cận kề cái chết đói trong tác phẩm “Người vợ nhặt” của Jin Qilin, cuối cùng họ cũng tìm đến ánh sáng của ấm no, tự do, hạnh phúc. Ẩn sâu bên trong mỗi con người là một khát vọng lớn lao mà không khó khăn, không sức mạnh, không bạo quyền nào có thể đè bẹp được.

        Hàng loạt câu văn ngắn gọn, sử dụng nhiều động từ nhiều lần tạo tình huống hành động, tăng thêm phần kịch tính cho tuyển tập. Khác với sự việc lần trước, tâm lý tôi chủ yếu thể hiện qua ngôn ngữ độc thoại. Ở đoạn kết cao trào này, tác giả không chỉ sử dụng ngôn ngữ độc thoại mà còn xen kẽ những đoạn đối thoại ngắn, tạo nên sức ép, sự căng thẳng cho tác phẩm. Từ đó, tác giả khẳng định sức sống tiềm ẩn có vai trò vô cùng quan trọng. Nó đã giúp tôi thoát khỏi số phận đen tối của mình. Khi tôi cứu chính phủ, tôi cũng cứu chính mình. Qua đoạn trích trên, Dư Hoài đặc biệt ca ngợi những phẩm chất cao đẹp của người phụ nữ miền núi và người phụ nữ Việt Nam. Tác giả bày tỏ sự cảm thông, xót thương sâu sắc cho số phận bi đát của những người đồng bào bị áp bức như mình, không còn nơi nào thoát ra. Tuy nhiên, với một trái tim nhạy cảm và yêu thương, tôi đã tìm thấy và tôn vinh tia lửa còn sót lại trong chính mình. Tư tưởng nhân đạo của nhà văn tỏa sáng qua đó. Đồng thời, tác giả Dư Hoài cũng khẳng định chân lý muôn đời: “Có áp bức bất công, ở đó có đấu tranh”, để chống lại áp bức, con người mới có thể dũng cảm vùng lên. Hãy mạnh mẽ lên, ngay cả khi bạn trỗi dậy một cách tự phát như tôi.

        Câu chuyện “vợ chồng son” kết thúc, đồng thời mở ra trong lòng mỗi chúng ta những cảm xúc đặc biệt. Nhân vật tôi vén màn hình ảnh người dược sĩ trong một đêm đông, tháo gỡ quá nhiều nút thắt đen tối, cơ cực trong bản chất con người, là tuyên ngôn về sức mạnh của tình yêu, khát vọng sống, khát vọng tự do mạnh mẽ. Nét bút đã khắc họa thành công cuộc sống của người dân miền núi và cuộc đấu tranh của họ từ tự phát đến tự giác, bằng bút mực tượng hình, ngôn ngữ giản dị mà dày dặn, nghệ thuật kể chuyện tinh thần sinh động, hấp dẫn. Với “vợ chồng son”, Dư Hoài thực sự trở thành “người ru ngủ cho những kẻ lầm đường lạc lối, không biết đi về đâu”. (Nguyễn Minh Châu)

        Phân tích nhân vật tôi trong đêm đông

        Nguyễn Minh Châu từng nói: “Nhà văn tồn tại trên đời là để bảo vệ những người không ai bảo vệ được”. Đến với “cặp phu nhân” thực sự tôi đã hoàn thành sứ mệnh đó một cách trọn vẹn. Những gì được viết trên mỗi trang không chỉ là hiện thực cuộc sống của những người lao động miền núi, mà quan trọng hơn là một trái tim con người. Ở đó, nhân vật tôi như đại diện cho cả một tầng lớp, những số phận con người bất hạnh nơi núi rừng. Chỉ qua diễn biến tâm lý của nhân vật tôi trong buổi phá rào đêm đông cũng đủ để người đọc hiểu sâu sắc sức sống mãnh liệt của con người nơi đây không một thế lực nào có thể dập tắt được, và sự thay đổi kinh thiên động địa trong quan niệm và hành động.

        “A Fu Couple” được tạo ra vào năm 1952 và là kết quả của tám tháng điều tra ở Tây Bắc Trung Quốc. Văn hay, lối kể tự nhiên, từng trang văn của tôi nhẹ nhàng đi vào lòng người đọc, để lại ấn tượng sâu sắc về nhân vật của tôi——Sơn Nông, người đại diện cho vận mệnh của con người. Các nhân vật của tôi xuất hiện ở trung tâm của tác phẩm và tôi tập trung vào việc sử dụng sự phát triển tâm lý, những thay đổi trong suy nghĩ và nhận thức để hành động. Mị là một cô gái xinh đẹp nhưng sống bất hạnh, là nhân vật tiêu biểu cho số phận của người nông dân miền núi. Nông dân là đề tài không mới, nhưng theo tôi có góc nhìn mới hơn, được tìm tòi, tiếp cận và sáng tạo hơn theo cách riêng của mình nên đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí. Đặc biệt, hình tượng nhân vật do tôi sáng tạo trong một đêm đông với những thay đổi trong nhận thức và chuyển động đã để lại nhiều ấn tượng trong lòng người đọc. Một hình ảnh tiêu biểu cho số phận và sức mạnh tiềm tàng của người lao động miền núi.

        Những năm tháng làm vợ thống đốc, tôi đã trải qua những tháng ngày đau đớn, tủi cực, không được sống là mình, không được sống làm người. Dường như trong đêm xuân đầy yêu thương ấy, tôi đã sống lại và trở thành một cô gái trẻ yêu đời. Nhưng không, trong đêm xuân ấy, thứ trói buộc tôi không chỉ là xiềng xích của lịch sử, mà quan trọng hơn là sự trói buộc song trùng của cường quyền và thần quyền, và tôi lại tiếp tục trở lại kiếp “con rùa lầm lỡ”. Rồi khi tôi gặp một phu nhân, tôi như đánh thức một nguồn sức sống mới trong tôi, một nguồn sức sống khơi dậy trong tôi là lòng trắc ẩn, chạy đến cứu lấy số phận, sự sống của mình. Như bao đêm đông khác, tôi không quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh mình. Tôi ngồi xuống thổi lửa sưởi ấm đôi bàn tay. Ngọn lửa ấy như hơi ấm duy nhất tôi cảm nhận được trong đời. Tôi kinh hãi những đêm đông dài buồn trên núi. Khi nhà vắng lặng, tôi tìm đến ngọn lửa như nguồn hơi ấm duy nhất sưởi ấm thân xác và tâm hồn. Nếu không nhờ ngọn lửa đó, có lẽ cô đã chết rồi.

        Cũng nhờ ngọn lửa ấy mà đêm hôm ấy, “tôi nheo mắt thấy hai mắt mở to, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má hóp xám xịt của tôi.” Giờ đây, trong tôi một niềm thương cảm dâng lên, tôi nhớ như in. cái đêm tôi bị trói năm ngoái, tôi đã phải đứng như thế. Tôi đã khóc rất nhiều lần, nước mắt chảy dài xuống cổ và tôi không thể lau đi được. Một giọt nước mắt đã thay đổi tôi không chỉ vì nó nhắc tôi nhớ về một thời đã qua và gợi lên nỗi đau về một cái chết oan uổng, mà còn vì nó nhắc tôi cảm giác đấu tranh chống lại sự bất công là như thế nào. ,tàn ác. Rồi có vẻ thân thiết: “Nếu thế này thì tối mai bên kia chết, vì đau, vì đói, vì rét mà phải chết. Mình là đàn bà, nó bắt mình phải báo hồn. vì vậy tôi sẽ đợi một ngày nào đó Hãy rời bỏ xương cốt của bạn ở đây…tại sao người kia lại chết?” Tôi cảm thấy tiếc cho một chính phủ cũng như tôi cảm thấy tiếc cho chính mình, và tôi cảm thấy tiếc cho một chính phủ không đáng phải chết . Tuy nhiên, chính hai cha con mới lo lắng, nếu tôi phát hiện ra mình sẽ phải thay thế và chết trên cây cọc đó. Nhưng hình như tình yêu lớn hơn nỗi sợ hãi, tình yêu và lòng trắc ẩn đã đưa tôi đến gỡ rìu. Và lòng nhân đạo, sự thấu hiểu sự tàn ác của giai cấp thống trị đã trở thành động lực dũng cảm của tôi: “Rút dao cắt lúa, chặt dây leo”. Cứu một chính phủ. Mà em dạn quá, em dạn quá thì phải làm sao đây? Nhưng vào lúc bức bách người ta đánh nhau, người ta quên cả sợ hãi. Hành động của tôi là một chiến thắng của tình yêu, một chiến thắng của công lý. Ở đây giọng điệu của văn xuôi nhanh và mạnh mẽ. Một suy nghĩ, một hành động, một nhận thức này đến nhận thức khác. Để rồi từ trang sách ấy, người đọc càng tin vào bản chất tốt đẹp của mỗi con người và khi được thức tỉnh thì sẽ không ngừng hoạt động vì một cuộc sống nhân văn và tươi sáng. Như vậy, văn học đã, đang và sẽ được “đánh thức tình yêu, khát vọng và tích cực đấu tranh vì lý tưởng nhân đạo, vì sự tiến bộ của loài người”. (vé số).

        Sau khi chính quyền cứu viện đến cứu tôi, tôi đã đấu tranh quyết liệt với tư tưởng “tôi đứng yên trong bóng tối”. Đối với câu ngắn, ngắt thành đoạn riêng làm chỗ ngắt nhịp. Lúc này đây, trong tôi là một cuộc đấu tranh vô cùng gay gắt, giữa đi và ở, giữa sự sống và cái chết, giữa cuộc sống tự do và cuộc sống nô lệ. Cho đến bây giờ, tôi không dám đứng lên và chấp nhận cuộc sống nô lệ, không chỉ vì sự đe dọa của kẻ mạnh, mà còn vì quyền lực của thần quyền đã ăn sâu vào tâm trí tôi. Tôi đã từng nghĩ: “Mình là thân đàn bà, nó đã bắt mình phải báo nhà ma của nó, chúng ta chỉ cần ở đây chờ ngày róc xương”. Tôi biết rất rõ bóng tối nơi tôi đang sống là tội ác, là sự bất công, và là sự tra tấn dã man của thống đốc. Ta mở đường đời, mở ánh sáng đời quan. Trước mặt tôi là ánh sáng của tự do, ánh sáng của hạnh phúc mà tôi hằng khao khát nhưng tôi chỉ biết “đứng hình”. Tôi nghĩ về cuộc sống của mình, và ngay bây giờ nó là một cuộc đấu tranh dữ dội, căng thẳng. Chỉ một câu thôi cũng thấy được cái tài đào bới tâm lý nhân vật của em. Do đó, khiến độc giả tò mò và hồi hộp về bước đi tiếp theo của tôi. Bây giờ, những gì cô ấy làm sẽ quyết định vận mệnh tương lai của tôi.

        Rồi khát vọng tự do đã thôi thúc tôi đi theo chính quyền, tôi lật đổ cường quyền và thần quyền, vùng lên và tự giải phóng mình “và tôi bỏ chạy”. Tôi đưa ra những lựa chọn nhanh chóng để biến thành những hành động tự lực mạnh mẽ. Tôi bỏ tất cả để theo đuổi Apu, không phải tiếng gọi của tình yêu mà chính sức mạnh của khát khao hạnh phúc và tự do đã thôi thúc tôi. “Trời tối”, đen tối như số phận và cuộc đời tôi, “nhưng tôi vẫn bước đi”, tôi thoát khỏi xiềng xích của chế độ thần quyền cường quyền và lạc hậu. Không chỉ khát vọng sống, khát vọng tự do hạnh phúc thôi thúc tôi hành động, mà chính hành vi “vừa đánh vừa chạy” của chính quyền, và chính khát vọng sống ấy đã tác động mạnh mẽ. Hãy đến với tôi và thúc giục tôi hành động. Tôi là một cô gái mạnh mẽ, bản lĩnh, quyết đoán, biết thực tế mình muốn gì và phải làm gì. Tâm trạng tôi lúc này hoàn toàn minh mẫn, hành động của tôi đều có cơ sở chứ không còn “tẩu”, “say” như trước. Người phụ nữ ngày nào “lì như rùa ở một xó” sống lại và tìm lại bản chất mạnh mẽ, kiên cường, can đảm vốn có của mình.

        Bao nhiêu năm tưởng chừng đã quên tiếng nói, nhưng giờ đây những lời đầu tiên của tôi là đòi tự do, đòi quyền sống, “hãy bảo vệ tôi”, “tôi sẽ chết ở đây”. Lời thoại ngắn gọn, lối nói chuyện dân dã, chân chất, đúng với tính cách của người nông dân miền núi. Trước giờ tôi luôn sống trong im lặng, khi nhận ra thực tế, tôi lại trở thành người đứng lên, lên tiếng đòi tự do. “Chính phủ chợt hiểu. Người đàn bà chê chồng vừa cứu mình” Hai người cùng cảnh ngộ có một loại tình cảm, hai con người có số phận gắn liền với nhau, đó là tình người, tình bạn giai cấp. Rồi “hai người lặng lẽ dìu nhau xuống núi”, không biết con đường phía trước sẽ dẫn đến hai số phận bi đát ấy, không biết ngày sau sẽ ra sao, nhưng điều chắc chắn là rằng nếu tiếp tục ở lại đây, cuộc sống của họ sẽ chỉ nhuốm một màu ảm đạm. .Vì vậy, hai con người này đã đứng lên thoát khỏi sự giam cầm, áp bức và sa đọa của cuộc sống và xã hội Hong Kong.

        Nếu trước đây tôi luôn sống một cuộc sống cô lập, nỗi buồn bủa vây cuộc sống, tôi luôn cảm thấy xấu hổ và nặng nề, thì bây giờ tôi sẽ không cứu người, cứu mình, đã đến lúc tôi phải sinh ra một lần nữa cảm giác. Tôi đã từng mất đi ý thức con người và chấp nhận cuộc sống nô lệ, nhưng khi cảm xúc quay trở lại, tôi cũng nhận thức được thực tế, tội ác và sự bất công của thống đốc, và tôi nhận thức rất rõ những việc mình phải làm bây giờ. Trước đây, tôi luôn cam chịu số phận, ngay khi nhận ra thực tế, tôi đã có suy nghĩ “Mình bị bắt về nhà hắn rồi, chỉ chờ tan xương nát thịt ở đây thôi. ngày”. , quan điểm của tôi về cuộc sống. Tôi cũng đã thay đổi, ai cũng có quyền sống và quyền tự do, chỉ có đứng lên đấu tranh mới thoát khỏi ách nô lệ. Chính mong muốn bảo vệ điều tốt đẹp này đã thay đổi tâm trạng, nhận thức, thái độ và cách nhìn của tôi về cuộc sống. Từ một cô gái sống trong im lặng, nay em đã đứng dậy, đi tìm ánh sáng của tự do, hạnh phúc, cứu mình là hoàn toàn hợp tình hợp lý, thể hiện khát vọng sống tự do. Bởi vì cường độ của tôi. Trong tim tôi luôn có một ngọn lửa sức sống tiềm tàng bùng cháy. Vì vậy, khi bắt gặp hành động “Đứng dậy bỏ chạy” của chính quyền, trong lòng tôi đã trỗi dậy một sức sống mãnh liệt, thôi thúc và động lực khiến tôi vùng lên tự cứu mình. Đó là lý do tại sao tôi thay đổi, biến đổi. Tôi thích có một màu đặc trưng, ​​tượng trưng cho những người lao động miền sơn cước, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, họ luôn chứa đựng một nguồn sức sống tiềm ẩn mạnh mẽ, miễn là gió thổi. Quá khứ sẽ cháy bỏng hơn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

        Và bát tự sẽ luôn “phải viết từng chữ trên trang bản thảo”. Thay vì sử dụng ngôn từ, hình ảnh độc đáo, nó sử dụng vốn từ phong phú, giản dị, dùng vừa phải, biến thành những “viên ngọc trai” phủ khắp trang sách, đóng đinh vào lòng người đọc. Tô Hoài rất am hiểu tâm lý nhân vật, có lẽ vì thế mà hành động của tôi từ đấu tranh tư tưởng đến đánh đuổi chính quyền diễn ra nhanh chóng, nhưng rất hợp tình, hợp lý. Những câu nói và đối thoại ngắn thể hiện cách nói đơn giản, không khoa trương nhưng vẫn đúng với tính cách của các nhân vật. “Hoài đất” đã hình thành nên những nhân vật nông dân tiêu biểu trong xã hội phong kiến ​​miền núi, đồng thời khơi nguồn và khẳng định sức sống tiềm tàng của họ. Nguyễn Minh Châu đã từng viết: “Nhà văn phải là người đi tìm và cố gắng tìm ra những viên ngọc ẩn sâu trong tâm hồn con người”. Tôi đứng lên cứu người khác, và tôi cũng cứu chính mình. Dư Hoài chỉ ra con đường giải phóng của nông dân là đi làm cách mạng, điều đó thể hiện niềm tin của nhà văn vào nhân dân và sức sống tiềm tàng của nhân dân. Tôi đã hoàn toàn nhảy ra khỏi vỏ bọc ban đầu và lao về phía ánh sáng.

        Ở đây, tôi đã rất thành công trong việc miêu tả diễn biến tâm lý nhân vật, không quá nhiều hành động và lời nói nhưng đủ để đi sâu vào đời sống nội tâm của nhân vật. Tác giả sử dụng ngôn ngữ nửa trực tiếp, như thể chúng ta đang nghe chính mình kể chuyện đời mình, từ đó thiết lập một sợi dây vô hình giữa nhân vật và người đọc. Trong lối viết hiện thực của Đỗ Hoài, sự kết hợp giữa những hình ảnh quen thuộc và giọng văn giản dị, gần gũi đủ để nhà văn khắc họa hiện thực xã hội phong kiến ​​tàn khốc, hung bạo như vậy. Đồng thời, tác giả khẳng định sức sống tiềm tàng và niềm khao khát cuộc sống tự do, hạnh phúc của con người.

        Nam Cao từng nói: “Nghệ thuật không nên là ánh trăng gian dối, nghệ thuật không nên là ánh trăng gian dối, nghệ thuật chỉ có thể là tiếng nói đau thương từ kiếp người khốn khổ”. Nghe những câu chuyện có thật. Cuộc đời tôi là “tiếng khổ” mà tôi luôn viết ra từ những số phận kém may mắn. Có lẽ, chưa bao giờ, tiếng “sầu” ấy lại đau đến thế. Đó là tiếng nói của một số phận cô đơn, đồng thời cũng là tiếng than thở đầy xót xa cho một số phận bất hạnh. Giờ đây, “tiếng buồn” ấy không còn là của riêng tôi mà là của cả lớp. Nếu ngô nghê để con gà trống chạy theo viễn cảnh tăm tối, con đực cao đẩy chí phèo đứng yên, giết giặc rồi tự sát, thì tôi bao giờ cũng mở ra một con đường tươi sáng cho nhân vật, đó là con đường cách mạng, hãy đứng lên và tự giải phóng mình. “Đôi nhà giàu” được viết vào năm 1952, khi nhân dân ta đã được tiếp xúc với ánh sáng của cách mạng nên ở đây ta thấy ánh sáng rực rỡ hơn, và tác giả đã đưa các nhân vật vào trong ánh sáng đó. Thay vì bế tắc và bất lực như chú gà trống hay chí phèo.

        Mãi mãi khép lại bài viết của tôi, người đọc vẫn cảm nhận được đâu đó hình ảnh những nhân vật của tôi, hình ảnh chạy ra khỏi bóng tối của bông hồng để tìm kiếm tự do. Tô Hoài từng nói: “Ở mỗi vai diễn, bao quát cả miền Tây, tôi đưa vào một bầu không khí tuyệt vời khiến đất nước và con người cất cánh, để lại đằng sau những ám ảnh vụn vặt, thường làm yếu nhân vật và loãng vấn đề đặt ra”. đã thay đổi thành công tính tôi bằng chất thơ trong văn của anh, truyền đến người đọc sức sống mãnh liệt, niềm tin vào bản thân, niềm tin vào cuộc sống trong bóng tối. Chạng vạng, quả hồng lạnh. Những cảm xúc này sẽ còn nguyên vẹn trong tâm trí người đọc.

        Phân tích đêm đông cứu quan phủ

        Đọc tác phẩm của vợ chồng nhà văn Đỗ Hoài Ái, người đọc có thể rất đồng cảm với số phận của chị, và hoàn toàn có thể hiểu tại sao tôi lại từ bỏ, chấp nhận số phận, chấp nhận số phận bất ngờ này, hạnh phúc của mình. Vì vậy, sức sống của tôi vẫn tồn tại và vẫn cháy bỏng khiến người đọc khâm phục, khâm phục.

        Tôi là một cô gái khao khát cuộc sống, tự do và lòng tự trọng. Chính vì khao khát được sống tự do này mà tôi đã cầu hôn cha mình rồi hái lá tự tử. Thật không may, tôi rất tự trọng và quyết đoán, nhưng tôi cũng rất có trách nhiệm và yêu thương. Vì thương cha mà từ bỏ cái chết, cũng vì thương cha mà chấp nhận cuộc sống nô lệ trong gia đình. Cũng có lúc tôi khao khát được sống mãnh liệt, đó là vào một đêm xuân, nghe tiếng sáo gọi bạn, uống nhiều rượu, nghĩ đến tuổi trẻ tươi đẹp và sự tự do của mình. Sống trong xó xỉnh như một con rùa, sau chuỗi ngày dài dằng dặc, lần đầu tiên tôi cảm thấy khao khát được sống mãnh liệt. Nhưng cuối cùng dục vọng đó vẫn bị lợi dụng và dập tắt, đồng thời hắn cũng hành hạ tôi, nếu không có chị dâu giải quyết cho tôi có lẽ tôi đã chết như thế này rồi.

        Khát vọng sống của tôi bị dập tắt, tưởng rằng mình sẽ trở nên im lặng hoàn toàn, bị hiểu lầm mãi mãi và chết, trở thành một bóng ma trong phủ thống đốc. Cho đến những đêm đông lạnh giá. Mỗi sáng thức dậy, ngồi bên đống lửa, mở mắt ra đã thấy một người đàn ông bị trói đứng đó. Tâm đã chết, tính mạng của mình cũng không màng, sao có thể nhúng tay vào chuyện của người khác. Linh hồn tôi sớm bị diệt vong, trong nhà của thống đốc. Nhưng khi tôi nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt cô ấy, tôi đã nghĩ tại sao bên kia phải chết, rồi tôi nghĩ rằng mình là con dâu của quỷ, tôi phải chết ở đây. Nhưng chính phủ vô tội. Tôi nhớ những lúc tôi bị trói và đứng đó với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt mà không thể lau được. Bản thân tôi: A Phúc và tôi là những người vô tội, họ không làm gì sai cả, họ đã làm việc chăm chỉ cho tổng đốc suốt thời niên thiếu. Nhưng tôi vẫn không thể sống là chính mình, tôi bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng tôi nghĩ rằng chính phủ là không công bằng. Tôi hiểu tình trạng của chính phủ, những bất công và đau khổ của nó hơn bất kỳ ai. Tôi nhìn thấy mình trong anh ấy, và mong muốn được cứu anh ấy cứ tiếp tục. Đối với tôi, có lẽ hành động cứu rỗi này giống như việc gửi tự do và khát vọng sống của tôi vào một cung điện và để cho người đó lấy đi khát vọng sống và khát vọng tự do của tôi.

        Hành vi hiện tại của tôi là hành vi bộc phát và xuất phát từ trái tim, tôi nghĩ mình đã quyết định từ lâu. Đối với tôi, việc cắt dây để cứu sống cô ấy là một quyết định trong tích tắc, nhưng đó cũng là một hành động và suy nghĩ sâu thẳm trong tâm hồn tôi, một mục tiêu mà tôi vẫn theo đuổi. Ta đã nhìn thấy vận mệnh của mình qua cung điện, ta đã giải phóng cung điện, và ta đã đặt ước mơ và hy vọng của mình vào cuộc trốn thoát của ngươi. Rồi khi thấy có người kiên quyết đứng dậy bỏ chạy, tôi tiếp tục đuổi theo, lúc này tôi mới chợt hiểu mình ở lại đây thì chết, bị bắt chạy cũng chết, nhưng ít ra mọi chuyện đã như thế này . Đã cho tôi một cơ hội sống, vì vậy tôi đuổi theo nó. Câu nói của em: “À, thả tôi ra, tôi chết ở đây” thể hiện lòng yêu đời và khát vọng sinh tồn mãnh liệt của em. Suy cho cùng, khát vọng sống, khát vọng tự do trong tôi vẫn cháy bỏng, cháy bỏng đến mức cứu được không chỉ một mạng mà hai mạng, cho mình và cả một gia đình. Một cơ hội để bắt đầu một cuộc sống mới.

        Thao tác này, cuối cùng tôi đã thành công. Thành công đó là bởi trong tâm hồn tôi, sức sống vẫn cháy bỏng, chỉ cần một phương tiện, một chất xúc tác là bùng nổ. Hành động của tôi vừa có lý vừa có tình, có vẻ bột phát, bốc đồng nhưng lại sâu sắc, súc tích. Chính vì điều này mà giá trị nhân đạo của tác phẩm này được đẩy lên một tầm cao mới, nhân văn hơn.

        Phân tích nhân vật tôi trong đêm chia tay

        Ví dụ 1

        Để tạo nên một truyện ngắn hay, mỗi nhà văn đều chọn cho mình những yếu tố then chốt, có người tô điểm cho tình huống, có người nhấn mạnh cốt truyện, và nhiều người đã đặt cả trái tim và tâm hồn vào đó. Chú trọng xây dựng những nhân vật tiêu biểu và góp phần tạo nên những tác phẩm để đời. Hướng Hoài trong “A Fu Couple” đã thành công tạo hình cho tôi và A Fu. Từ sự phân tích diễn biến tâm lý, hành động cởi trói cho quan phủ trong một đêm đông của tôi đã truyền tải đến người đọc quan điểm nhân đạo mới của ông.

        Xem Thêm: Cách tạo bảng trong Word và định dạng bảng chi tiết đơn giản nhất

        Ngồi bên bếp lửa, tôi nhớ ngày mình cũng bị ông chủ trói lại, tủi thân, thương rồi hận những người công nhân gian ác, khốn khổ ngập tràn. Hãy keo kiệt như tôi.

        Tôi không thấy sợ khi tưởng tượng cảnh mình lật tẩy một phu nhân, một phu nhân bỏ chạy, rồi bị đổ lỗi vì cứu cô ấy và phải chết. Ý nghĩ này khiến tôi quyết định dùng dao cắt dây trói và cởi trói cho cha tôi. Anh chạy còn tôi ở lại, “đứng lặng trong bóng tối”. Những câu văn lúc này ngắn và chậm rãi, tạo nên sự căng thẳng và hồi hộp trước những thời khắc quyết định của cuộc đời tôi, một bên tiếp tục chịu đựng tôi để có được Thống đốc, một bên đến với cuộc sống tự do và hạnh phúc của riêng tôi. Nói xong, tôi chạy theo và nói: “Hãy chở che cho tôi, ông sẽ chết ở đây” Hành động đó chứng tỏ tôi đang trốn tránh cái chết và khao khát một cuộc sống tự do. Tôi cởi trói cho cô ấy để cô ấy được tự do, nhưng đó cũng là một hành động tự giải thoát. Có lẽ chính khát vọng sinh tồn cháy bỏng đã cho tôi một đôi cánh để thoát ra khỏi những song sắt nặng nề đang trói buộc mình.

        Giá trị nhân đạo, giá trị nhân văn, giá trị nhân văn là những nguyên tắc ứng xử tốt đẹp giữa con người với con người mà cốt lõi của nó là tình yêu thương con người. Trong đó, tinh thần nhân văn thể hiện rõ nhất. Chủ nghĩa nhân văn trong văn học có thể ví như “nguyện xưa về văn học dân tộc” (Đặng Thai Mai). Tính nhân văn, là lòng nhân ái, là sẻ chia vui buồn, là tiếng nói trân trọng, ngợi ca vẻ đẹp tâm hồn, khát vọng, niềm tin của con người được ấp ủ trong tim. Chủ nghĩa nhân văn là một trong hai tư tưởng chủ đạo, truyền thống của văn học Việt Nam (cùng với chủ nghĩa yêu nước). Điều đó cũng thể hiện tình yêu thương con người của tác giả. “Vợ chồng Phù Đổng” là một tác phẩm văn học cách mạng đặc sắc. Ngoài ra, khi thơ ra đời, văn được coi là vũ khí, và cả nhà văn, nhà thơ đều là chiến sĩ trên mặt trận văn học. Có lẽ vì thế mà tác phẩm này có giá trị nhân đạo sâu sắc và mới mẻ. Đầu tiên là sự cảm thông, thương xót cho số phận đau khổ, tủi nhục của những người lao động dưới ách thống trị của quân chủ Mông Cổ. Ngoài ra, tinh thần nhân đạo trong các tác phẩm còn là sự ca ngợi, trân trọng sức sống tiềm tàng, khát vọng sinh tồn mạnh mẽ của con người. Cuối cùng, tác giả tin rằng những người lao động như tôi có đủ khả năng và cơ hội để vượt qua và giải phóng chính mình để chúng ta được tự do và làm chủ cuộc sống của mình. Có khả năng chuyển tải những giá trị nhân đạo mới ấy, chính tầm nhìn của thời đại cách mạng đã tạo cho các nhà văn quân đội cái nhìn tích cực về quần chúng.

        Nhà văn Đỗ Hoài Ái đã truyền tải đến người đọc những giá trị nhân đạo mới thông qua diễn biến tâm lý nhân vật tôi và hành động cởi trói cho quan phủ trong một đêm đông. Điều này thể hiện niềm tin của tác giả và truyền niềm tin của người đọc vào công chúng – họ là nạn nhân của thời đại, nhưng họ có khả năng và cơ hội để trở thành chủ nhân của cuộc sống và bước ra từ bóng tối. Từ bóng tối đến ánh sáng, từ nô lệ đến tự do, hạnh phúc.

        Bài văn mẫu 2

        “Đất nước và con người Tây Bắc thật tốt với tôi, và nhớ tôi rất nhiều” (để mãi mãi). Tập truyện “Truyện Tây Bắc” là một thành quả nghệ thuật đẹp đẽ mà tôi đã thu hoạch được trong suốt hành trình tám tháng giải phóng Tây Bắc rộng lớn. Tây Bắc vĩ đại, đau thương mà hào hùng, đầy nước mắt và đau thương, nhưng nên thơ và đẹp như tranh vẽ. Là truyện ngắn đặc sắc nhất trong toàn bộ tác phẩm, “Hai vợ chồng Phủ” chân thực và cảm động, khắc họa cuộc sống tăm tối, tủi nhục của người dân quê và nghị lực vươn lên của họ đến chân trời tự do, hạnh phúc. người vùng cao. Giá trị của tác phẩm thể hiện ở hình tượng nhân vật của tôi.

        Nếu nhà văn hiện thực phê phán chỉ coi con người là nạn nhân bơ vơ của hoàn cảnh thì nhà văn cách mạng luôn tìm thấy sức mạnh hạnh phúc trong tâm hồn những con người khốn khổ. là cây bút xuất sắc của nền văn học cách mạng Việt Nam, không chỉ miêu tả rất thành công cái chết từ từ của em – một cô gái trẻ tràn đầy nhựa sống, mà còn rất tinh tế trong việc khám phá quá trình tự thú. Nếu có một tình huống làm tê liệt sức sống của tôi, thì có một tình huống giúp tôi ăn năn. Cảnh đó, đêm mùa đông khi tôi buộc dây để cứu anh ấy, đầy kịch tính.

        A Phúc là một cậu bé nghèo có cả cha lẫn mẹ, vì đánh bại lịch sử, buộc phải trở thành một đứa trẻ sống không phải là cha của quan tổng đốc, và chia đều trâu ngựa cho tôi. Một lần sơ ý để hổ vồ chết bò mộng, A Phúc bị quan tổng trấn trói mấy ngày giữa trời đông lạnh giá.

        Những đêm đông trên núi cao dài dằng dặc, đêm nào em cũng dậy thổi lửa trên tay. Nhiều khi, mỗi khi tỉnh dậy thổi ngọn lửa trên tay, tôi chỉ thấy cảnh những người đàn ông bị trói mà tôi vẫn dửng dưng, dửng dưng. “Chính phủ có là cái xác đứng đó cũng chẳng sao. Tôi vẫn tỉnh, tôi còn ấm, chỉ biết là tôi còn gánh lửa». Đã quá quen với nếp sống tạm bợ của hai cha con, Cha con ơi hồn tôi tê tái Vô cảm Nếu không bắt lấy giọt nước mắt của em chắc hồn tôi hóa đá muôn đời Như bao đêm thức dậy thổi lửa sưởi ấm đôi bàn tay Lửa bập bùng Tôi nheo mắt và chợt thấy trong vắt Nước mắt chảy dài trên đôi má tuyệt vọng của một người đàn ông – một người đàn ông dũng cảm, dũng cảm Nước mắt lưng tròng: Tôi nhớ đêm tình mùa xuân ấy, Tôi bị bạn trói, khóc nhiều nhiều lần, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhưng tôi không thể Không thể lau được Đồng cảm nảy sinh, tôi yêu bản thân mình nhiều như tôi yêu bạn Tôi yêu bản thân mình, tôi yêu chính phủ của mình, và trái tim tôi chứa đầy sự tức giận và oán hận về phía ông và con trai: “Trời ơi, nó trói người ta, nói là đi bắt mình, lại còn trói cả người đàn bà trước đó trong nhà. Họ quá tàn nhẫn? “, sau nhiều năm im lặng, lần đầu tiên tôi mạnh dạn lên án hai cha con. Cảm giác như trở thành một con người khác, một người con gái dũng cảm, khao khát tự do, sục sôi tinh thần phản kháng. Rồi tôi nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn mà cha gặp phải. chính quyền: “Cứ tiếp tục như vậy, chỉ đêm mai thôi, lại có thêm một người chết, chết vì đau, chết đói, chết cóng, phải chết… Còn người đó thì sao? “Phải chết? Một phủ sẽ phải chết, oan uổng, vô cớ. Nghĩ đến mà tim thắt lại, tim đau nhói. “A phủ” là tiếng gọi hay tiếng nức nở buông xuôi. Rồi tôi cứ nghĩ lại đời mình, Tôi nghĩ có thể một lúc nào đó a phu có thể không thoát được, lúc đó cha con pa tra sẽ nhờ tôi cởi trói và tôi phải trói nó lại. không sợ hãi trong bất cứ hoàn cảnh nào. Tình yêu thương con người ngày càng lớn mạnh hơn tình yêu thương bản thân, nó giúp tôi vượt qua mọi sợ hãi, nó thôi thúc tôi hành động dũng cảm: cắt dây cứu lấy ngày tận thế.

        Cắt dây che cho em, tôi hốt hoảng. Tôi chỉ biết thì thào: “Đi thôi! » rồi nghẹn ngào. Tôi đứng bất động trong bóng tối, và tôi chạy theo anh, chạy theo anh. Sự bao trùm bất ngờ của khu vực kèm theo sự sợ hãi và hành động, nhưng cũng rất thú vị. nghĩ về. Có lý, không có cách nào. Là con người, ai cũng sợ chết, nhất là khi cái chết cận kề. Là con gái, tôi rất yêu đời, yêu cuộc sống và tôi không thể chấp nhận chết ở nơi địa ngục này. Cuối cùng , chất xúc tác để hoàn thành cuộc nổi dậy của con người.Đó là hành động muốn chạy và chạy của chính quyền.Hành động đó, như một tia lửa, khơi dậy nguồn sống mạnh mẽ trong tôi, thôi thúc tôi hành động táo bạo: thoát khỏi hoa hồng .Vì vậy, sau bao năm chôn cất Sau đó, nguồn sinh lực tiềm tàng trong tâm hồn tôi đã bùng cháy dữ dội vào đêm đông “định mệnh” ấy, nguồn sinh lực ấy như một nguồn sức mạnh vô song đã giúp tôi chiến thắng mọi chế độ thần quyền bạo ngược. , Cứu tôi và Aphu từ thế giới địa ngục đến chân trời tự do và hạnh phúc

        Đọc “Đôi lứa”, ta không khỏi xót xa cho một phù thủy bị giày xéo, đánh đập, tàn ác, man rợ, dìm chết trong kiếp trâu bò, một phù thủy tiếp tục chết dần chết mòn như một đứa trẻ. Con rùa lùi dần trong bóng tối như một cái xác không hồn. Nhưng điều khiến người đọc ấn tượng nhất vẫn là một cô gái giàu tiềm năng, tràn đầy sức sống, trầm lặng và tràn đầy khát khao. Tâm hồn tôi dũng cảm vươn lên từ gian khổ đến ánh sáng tự do. Phần đẹp nhất và con người nhất của công việc là ở đó.

        Bài 3

        Vùng đất Tây Bắc Trung Quốc, núi rừng hùng vĩ và những con người chất phác, ấm áp luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người. Tuy không phải là người sinh ra ở vùng Tây Bắc rộng lớn nhưng đã nhiều năm sống và trải nghiệm với người dân nơi đây, để lại cho người viết nhiều tình cảm sâu sắc. Tuy nhiên, cô mèo tài năng ấy lại phải chịu nhiều cay đắng, hoạn nạn. Bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời và công việc của tôi là vào đêm mùa đông đó khi cô ấy giải phóng chính phủ.

        Em là cô gái cao nguyên xinh đẹp thổi sáo giỏi, được nhiều chàng trai theo đuổi. Nhưng đời là thế, tôi rất tủi mặt, vì những món nợ cha mẹ nợ khi lấy nhau đã bị thằng con rể lợi dụng khi về làm con dâu để xiết nợ. Kể từ đó, cuộc đời cô biến thành những chuỗi ngày đen tối đầy nước mắt. Cuộc sống khốn khổ, tủi nhục nơi nhà thống lý đã lấn át cả cuộc đời và ý thức của tôi.

        Lúc đầu cháu còn chống cự, khóc lóc và muốn tự tử, nhưng rồi thương bố nên em lại tiếp tục sống. Thời gian trôi qua, tôi mất hết cảm giác về cuộc sống, thời gian, không gian và “trong tôi” đã chịu đựng từ lâu, và tôi đã quen với nó”, sự sống và cái chết, và tôi không còn khái niệm về cuộc sống xung quanh tôi.

        Tuy nhiên, bằng sự tinh tế và nhạy cảm, trong đêm tình mùa xuân, tôi gọi người yêu bằng tiếng sáo đã đánh thức tâm hồn tôi, tiếng sáo như hiện hữu trong sâu thẳm tâm hồn tôi. khao khát tuổi trẻ đã âm ỉ trong sâu thẳm. Nhưng rồi anh ta dập tắt ngọn lửa một cách không thương tiếc, trói cô vào cột, từ chối một cách tàn nhẫn bất kỳ niềm tin sống nào của cô gái khốn khổ.

        A Phúc vốn là một người khỏe mạnh, nhưng vì một vụ kiện tụng mà phải làm nô lệ để trả nợ, một lần bị nhím gài bẫy, hổ vồ bò, bị trói vào cột cho đến chết. săn được một con hổ. Mấy ngày liền gió lạnh thổi qua, đêm nào tôi cũng mở hai tay ra, vô tâm mặc kệ người bị trói ở đó, “dù đứng đó với cái xác”.

        Không phải anh độc ác, mà là ở nhà ngày nào cũng xảy ra chuyện như vậy, em đã quen với sự bất công vô lý mà anh phải gánh chịu. .Bỗng một đêm, tôi nhìn lén, chợt thấy những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má xám lại tím tái vì đói rét, những giọt nước mắt ấy làm nhói đau bao niềm yêu thương trong tim tôi. Tôi nhớ đêm xuân ấy, tôi bị trói ở chỗ cũ, nước mắt tuôn rơi không biết bao lần lau, tôi nhớ câu chuyện người phụ nữ bị trói đến chết ở cùng một nơi, cô căm ghét viên thống lý của kẻ thủ ác.

        Tôi tiếc số phận, rồi tôi tiếc chính quyền “Chắc chỉ đêm mai thôi, lại thêm một người chết, chết đau, chết đói, chết rét, chết rét” Tôi hận hủ tục buộc cô phải sống. Ở nơi này dù có chết cũng mất xương, nhưng nếu A Phúc không báo ma, sao phải chết. Diễn biến tâm lí của tôi rất phức tạp nhưng cũng rất tự nhiên và hợp lí, từ sự thờ ơ đến thương hại, thương hại mình, thương hại người khác, rồi đến lòng căm thù sâu sắc bọn địa chủ giàu có và quyền thế “chúng nó thật độc ác”.

        Xem Thêm : Ngôn ngữ lập trình là gì? Chức năng, các loại ngôn ngữ lập trình?

        Muốn cởi trói cứu anh, tôi thoáng nghĩ đến hậu quả bị trói cho đến chết nếu bị phát hiện, nhưng lần này “đâu có sợ” chưa dừng lại ở đó. Tôi nghĩ, tôi bắn, và cô ấy cắt dây thừng bằng một con dao mây để giải vây cho viên quan. Hành động liều lĩnh này được thực hiện vì tình yêu và lòng trắc ẩn đối với hoàn cảnh của anh ấy và những người khác trong cùng hoàn cảnh.

        Lặng lẽ đứng trong bóng tối một lúc, nhìn một cung điện, tôi cùng nó bỏ chạy, rồi hai người trốn vào sa mạc, thành vợ thành chồng. Hành động này là kết quả tất yếu của quá trình bị áp bức, đàn áp và cần được giải phóng, đồng thời khẳng định ý nghĩa cuộc sống và khát vọng tự do cháy bỏng của nhân dân lao động vùng đất này.

        Với hình tượng nhân vật du dương, Đỗ Hoài Ái chứng tỏ khả năng phân tích nhạy bén diễn biến tâm lý nhân vật, thể hiện nỗi đau khi kết thúc một số phận cay đắng, đồng thời thể hiện sức sống tiềm ẩn. Và tinh thần quật khởi mạnh mẽ của em được thể hiện trong những đêm tình mùa xuân, nhất là những đêm mùa đông cứu a phủ. Qua hành động đó, tác giả chứng minh một chân lý: chỉ cần có tình yêu thương và lòng dũng cảm, con người có thể cùng một lúc thoát ra khỏi hai nhà tù lạnh lùng: cường quyền và thần quyền.

        Mô hình 4

        Văn chương không chỉ là thú vui nhàn tản, mà còn là “điểm tựa” cho mỗi phút yếu lòng của con người. Nó cho chúng ta tình yêu cuộc sống và niềm tin rằng chúng ta có thể thay đổi. “Sự đổi đời” không phải là phép thuật của nhà Phật và của người bất tử, mà xuất phát từ sức mạnh và tiềm năng bên trong. “Vợ chồng” yêu nhau đã làm chuyện ấy. Người ta có thể thoát khỏi đau khổ và đạt được niềm vui chỉ bằng một hành động: cắt dây và cởi trói.

        Sau Cách mạng 1911, Đỗ Hoài được ghi nhận là một trong những nhà văn mở ra một châu lục mới cho văn học cách mạng, viết về vùng núi Tây Bắc – một vùng đất hoang vắng và hoang vu. Tuyển tập tác phẩm “Truyện Tây Bắc” là kết quả của chuyến điền dã Tây Bắc Từ Hoài năm 1952. Trong ba truyện ngắn đoạt giải nhất của Hội Văn nghệ Việt Nam năm 1954-1955 có truyện “Người nhà Phủ”. Có lẽ đó là những truyện ngắn để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Có thể nói: “Đất nước và con người miền Tây rất nhớ tôi, không bao giờ quên…” Không chỉ để nhắc người nghệ sĩ ngày trở về, mà còn “phải trả lại cho người yêu họ” “Một trái tim của tôi, tái tạo Cả cuộc đời của một người H’mông thật thà và chân thành…”.

        Đọc truyện ngắn “Đôi lứa” xong, tôi không thể nào quên được khuôn mặt “buồn thiu” của mình. Đó là một khuôn mặt mang nỗi đau của kiếp người không thể so sánh với trâu ngựa. Khuôn mặt ấy như chấp nhận số phận và mất hết sức sống. Khuôn mặt buồn đó không phải là khuôn mặt đầu tiên trong đời tôi. Con đã lớn, xinh đẹp và có nhiều điều ước hạnh phúc. Nhưng chính những hủ tục phong kiến ​​đã khiến cô gái kia quên đi khuôn mặt đầy hy vọng của mình và trở nên lầm lì, không còn cả hạnh phúc, ánh nắng và cỏ xanh. Nếu không có những đêm xuân và mùa đông, có lẽ tôi sẽ sống như thế này cho đến chết. Nhờ men rượu và hơi ấm đêm xuân, tôi cảm nhận được sự sống và khát khao trong lòng. Nhưng sức sống tiềm ẩn trong lòng tôi đã thực sự biến thành khát vọng sống ngoài trời, biến thành hành động chỉ có thể xảy ra trong đêm đông ấy…

        Vốn dĩ thấy cảnh chính quyền bị trói, tôi vẫn “thổi lửa giơ tay”. Bởi vì tôi đã quen với sự áp bức và bóc lột của ngôi nhà này. Đây là kết quả của việc nguyền rủa trong nhiều ngày liên tục. Hơn nữa, ta cũng không phải phu nhân——người bị trói ở đây có thân phận khác, nhưng lại có thể nói ra từ “giúp đỡ” dù thân phận khác.

        Nhưng “những giọt nước mắt trong veo chảy dài trên đôi má xám tro” lại làm tôi nhớ đến cuộc đời mình, nhớ đến những đêm tôi bị trói mà nước mắt không thể chảy ra. Thế là từ mình mà nghĩ đến người, từ thương thân mình đến thương người, rồi căm ghét những thế lực tàn ác đã mang đến đau thương cho số phận mình. Sau đó, tôi tưởng tượng rằng mụ phù thủy có thể trốn thoát, và tôi sẽ là sợi dây để thế chỗ mụ ta. “Tôi không sợ những gì tôi nghĩ,” bởi vì đó vẫn là những điều tưởng tượng xa vời.

        Và tôi quyết định cởi trói cho anh ấy và chỉ thì thầm: “Đi thôi”. Sau đó là “Ta đứng bất động trong bóng tối,” căng thẳng, căng thẳng trước thời khắc quyết định. Câu này tự nó đứng vững, khoảnh khắc quyết định cuộc đời và số phận của tôi. Nó như một bản lề đóng mở hai phần đời tôi: nô lệ-tự do, sống-chết, bóng tối-ánh sáng. Cuối cùng, cô gái chỉ biết quỳ gối trong nhiều năm và bỏ đi, tôi đuổi theo cô ấy và nói: “Xin hãy che chở cho tôi”, “Tôi sẽ chết ở đây”. Tôi quyết định thoát khỏi địa ngục, khỏi cái chết. Tôi có đang làm ơn cho Apu bằng cách cắt dây để cởi trói cho anh ấy không? Không hẳn, cởi trói cho tôi khỏi những sợi dây hữu hình, tôi cũng tự cởi trói cho mình khỏi những sợi dây vô hình của sợ hãi, khuất phục và đau đớn, tù đày. Tôi giải thoát bạn bằng một con dao, tôi giải thoát mình bằng khát vọng sống. Nhu cầu sống sót đã cứu tôi và mở đường cho tôi thoát khỏi địa ngục tối tăm và chết chóc đó.

        Đoạn văn ngắn chỉ có vài câu thoại rời rạc, hành động ngắn ngủi nhưng dưới ngòi bút tuyệt vời của Đào Hoài, các nhân vật như chợt bừng sáng, bừng sáng bên ánh lửa giữa không gian Tây Bắc về đêm. .Nhân vật được miêu tả trên diễn biến từ thờ ơ đến run rẩy và đấu tranh cuối cùng rất nhanh nhưng phù hợp và logic. Bằng cách này, Đỗ Hoài Ái đã lột tả một cách sâu sắc và cảm động sức sống tiềm tàng trong nhân vật tôi. Sức sống ấy như ngọn lửa âm ỉ không dễ dập tắt. Đây là niềm tin vững chắc của tôi vào khả năng sử dụng sức mạnh của mình để tự giải phóng mình, hướng tới tự do và cách mạng của những người lao động miền núi. Không phải cách mạng giác ngộ những người cùng khổ mà chính họ dùng nghị lực, sức lực để tự cứu lấy mình. Cách mạng và Đảng sẽ mở đường cho họ, dẫn họ đi tìm mái ấm hạnh phúc. Ý nghĩa của truyện đã vượt ra khỏi giá trị nhất thời của văn học: động viên quần chúng, cổ vũ cho trận chiến mà chạm tới giá trị nhân văn, nhân văn: đề cao giá trị bản thân, khả năng tự giải phóng của trẻ em. Con người là giá trị cốt lõi, vĩnh cửu của con người.

        Ai đó đã từng nói rằng khi một tác phẩm kết thúc thì cuộc đời của nó mới thực sự bắt đầu. Đời tôi, đời “vợ chồng” vẫn còn đó, dẫu đã đến hồi kết, nhưng chừng nào người ta còn cần kín, cần thêm sức mạnh mà “cầm cự”.

        Bài 5

        “Omg nó trói người ta, nó làm tôi chết…thằng kia phải chết”. Đây là những suy nghĩ xuất phát từ sự đồng cảm, thương yêu của tôi đối với những người cùng cảnh ngộ trong đêm đông phá hoàng cung. Trong tác phẩm “Đôi lứa” của nhà văn Đỗ Hoài Ái, đoạn trích này đã khắc họa thành công những dao động tình cảm trong tính cách con người tôi, đồng thời minh chứng cho chân lý “tình yêu là một loại ma lực”, bản thân nó có thể tạo nên những điều kỳ diệu. Đây cũng là một trong những thông điệp được nam nhà văn Huấn Cao gửi gắm qua chi tiết thị hà nấu bát cháo hành cho Chí trong tác phẩm Chí phèo của mình. Bát cháo nghĩa tình ấy đã đánh thức lương tâm bị chôn vùi trong góc trái tim tan nát.

        sự nghiệp của Tô Hoài đã kéo dài gần bảy năm và cho ra đời hơn trăm đầu sách thuộc nhiều thể loại khác nhau. Các tác phẩm của ông giàu kiến ​​thức, hóm hỉnh và sinh động, với lối kể sinh động và vốn từ phong phú, có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với người đọc. Trong số đó có truyện ngắn “Đôi bạn”. Năm 1952, kết quả điều tra thực địa về giải phóng Tây Bắc bằng bộ đội chủ lực được đăng trong “Chuyện lớn Tây Bắc” năm 1952.

        Truyện kể về số phận của những người dân bị thực dân phong kiến ​​áp bức, bóc lột nơi núi sâu. Nhà văn đã khắc họa thành công hai nhân vật điển hình của kiếp nô lệ là tôi và A Phủ. Hai cuộc đời, hai tính cách nhưng cùng chống lại và tự giải thoát cho cùng một số phận. Thông qua số phận của tôi và quan, Dư Hoài đã gửi gắm đến người đọc những nội dung tư tưởng có giá trị hiện thực và nhân đạo sâu sắc.

        Trong công việc, tôi luôn tạo dựng hình ảnh Catwoman hoàn hảo với tình cảm và sự trìu mến lớn. Duyên dáng, tài hoa, hiếu thảo nhưng tác giả cũng khéo léo khoác lên mình tấm áo bi kịch, tạo nên một nhân vật tiêu biểu cho số phận người phụ nữ miền núi chịu cảnh nô lệ. Người đàn ông giàu có cai trị.

        Gia đình tôi nghèo vì nợ nần của cha tôi. Tôi đành chấp nhận kiếp làm dâu nhà người ta. Sau khi bị một con lừa bắt, anh ta đã tỏ lòng kính trọng để “tế thần”. Tuổi trẻ của tôi sẽ bị chôn vùi sau này. Tôi làm kiếp trâu ngựa, lui cui như con rùa thui thủi trong nhà Tổng đốc Lí Bá Chá. Ngày xuân ấy, tôi muốn ra ngoài dạo chơi, khao khát được sống theo tuổi trẻ. Nhưng tôi lại chống lại chính mình — lại bị hành hạ dã man trong cột Các thế lực hùng mạnh, thần quyền đã khóa chặt cuộc đời cô trong xiềng xích áp bức bất công.

        Kể từ đó, tôi mất hứng thú với cuộc sống. Tôi trở nên mẫn cảm với mọi thứ xung quanh mình. Tôi giống như một cỗ máy được lập trình sẵn với những nét mặt giống nhau. “Có cô gái quay tơ bên phiến đá trước cửa. Cô ấy ngày nào cũng se sợi, cắt cỏ ngựa, dệt vải, bửa củi, hái suối. Cô ấy luôn cúi đầu với vẻ mặt buồn bã. Những đêm mùa đông,” cái máy đó” lặp đi lặp lại” Hãy đứng dậy và thổi lửa bằng mu bàn tay của bạn”. Tôi nói điều này để cho chúng ta thấy rằng tôi bị bóc lột về thể chất và bị áp bức về tinh thần mà không thể tự vệ được và tôi tin rằng sự bất công là bình thường vì nó diễn ra hàng ngày hàng giờ . The người nghèo trong nhà này, ở vùng này, không ai thay đổi được, nên khi chứng kiến ​​cảnh quan – một thanh niên khỏe mạnh, dũng cảm, chịu khó trong làng, vì đánh sử quan mà bị phạt vạ. không có tiền trả, phải làm việc không công trong dinh tổng đốc, bị đánh đập, trói gô, đói rét, vì để cọp ăn thịt gia súc của mình. Sáng ra gà đã gáy, tôi ngồi xuống bếp sưởi ấm”. Nhưng đêm hôm sau, tôi ra ngoài để giữ ấm như đêm hôm trước. “Trái tim rực lửa đã chai lì trong đêm xuân xưa nay trở nên lạnh lẽo, trơ trọi như cái lạnh của mùa đông nay. Nhà văn Tô Hoài thật tinh tế trong việc chọn đúng mùa ý nghĩa để diễn tả tâm trạng của mình.

        Nhưng đồng cảm với số phận đen tối của người dân miền núi nghèo khó. Tôi không để nhân vật của mình dần hóa đá. Những chi tiết được tác giả dựng lên ở phần đầu là để đánh thức tâm hồn tôi đã bị các thế lực phong kiến ​​hủy hoại. Đó là “những giọt nước mắt pha lê chảy dài trên đôi gò má đen sạm” nói lên nỗi chua xót, bất lực của một chính quyền, làm tim ta đập thình thịch. Những giọt nước mắt tuyệt vọng. Nhưng hơn hết, đó là giọt nước mắt lẻ loi, cô đơn không có ai yêu thương, sẻ chia. Giọt nước mắt của người dũng sĩ có gan ném con quay trước mặt tướng quân khiến tôi “nghĩ lại”. Tôi cũng bị trói “khóc nhiều lần, nước mắt chảy xuôi xuống cổ không sao lau được”. Lòng trắc ẩn dần hiện lên trong lòng tôi. Ngọn lửa tình yêu được thắp lại. Bây giờ tôi không coi mình là “chết cũng được”. Nhưng tôi đã biết lên án “họ thật độc ác” và phẫn nộ với chính quyền “tại sao người đó phải chết”. Sự cảm thông của tôi dành cho người khác bắt đầu từ ký ức về số phận đau thương của chính mình. Một cái gì đó tôi đã mất tích trong một thời gian dài.

        Khi nhà văn khiến tâm trí tôi đi từ suy nghĩ này sang suy nghĩ khác, tôi đã miêu tả rất tinh tế trạng thái tâm lý của nhân vật. Như một mạch ngầm, lặng lẽ chảy trong tâm trí tôi, và dần dần giúp đánh thức trái tim ấm áp, yêu thương, suy tư ấy. Hiện tại, tôi đang nghĩ đến việc thay đổi cảnh bị trói ‘Tôi không sợ’, nhưng lần này chắc chắn sẽ rất dữ dội.

        Các liên kết cho biết dòng suy nghĩ về sự phục hồi linh hồn của tôi và tôi cũng có thể mô tả hành vi bất thường cho thấy sự phục hồi kỳ lạ của tôi. “Than đã cháy hết, tôi không thổi hay đứng”. Và khi đứng dậy, tôi đã hành động rất táo bạo “tôi rút dao ra cắt lúa và chặt mít”. Về chi tiết này, ông Hoài đã thẳng thắn nói trong cuốn “Tác giả nói chuyện tác phẩm, hỏi chuyện tác giả tác phẩm dạy ở trường” (Nguyễn Quang Thiều chủ biên, NXB trẻ 2000): Sự trói buộc của nhà nước là để tôi giải thoát cho tâm hồn mình (hay mong giải thoát cho chính mình). Khi tôi cắt dây, tôi hoảng sợ. Đó là cuộc sống thực hit. Tôi thì thầm: “Đi thôi…” Đây là mệnh lệnh cho cung điện và là lời tuyên bố cho linh hồn tôi. Cắt dây trói cho chính phủ là một việc hơn là tôi cởi bỏ những sợi dây vô hình của chế độ thần quyền và quyền lực trói buộc cuộc sống của tôi mỗi ngày. Và tại thời điểm này, khi “Apu đã cố gắng đứng dậy và chạy”. Tôi đứng trong bóng tối, có lẽ vì giờ đây tôi đã quá sợ hãi công việc và yêu bản thân mình để chấp nhận hậu quả “chết ở đây”, tôi đang truy đuổi đến cùng để giải thoát cho thân xác của mình. Tôi tìm thấy sự sống của mình qua cái chết, mặc dù đó là một hành động tự phát.

        Bằng tài kể chuyện duyên dáng, lời kể tự nhiên, tinh tế, ngôn ngữ đậm đà hương vị dân tộc và tấm lòng bao dung yêu thương. Cuối cùng tôi đã để tôi trút bỏ tấm áo bi kịch của đời mình, đặt chân lên đó và chạy vào sa mạc – ánh sáng cách mạng khoác lên mình tấm áo tự do. Đây là tư tưởng của tác giả, là một tầm cao mới của chủ nghĩa nhân văn trong văn học Việt Nam sau Cách mạng tháng Tám. để Hoài thể hiện tư tưởng về khả năng giải phóng khỏi ách áp bức của thực dân, địa chủ, đồng thời chỉ cho họ con đường đấu tranh đúng đắn.

        Qua đoạn trích Đêm đông mở xiềng xích, chúng ta thấy rõ tình cảm con người là nhân tố quan trọng quyết định sự thay đổi trong suy nghĩ, hành vi của con người. Nước mắt bị che là nước mắt mà một người khóc một mình khi không có ai giúp đỡ trong lúc tuyệt vọng nhất. Nếu tôi không có lòng trắc ẩn, tôi vẫn vô cảm, vô cảm trước cái chết cận kề của chính quyền. Sự đồng cảm giữa những người có hoàn cảnh giống nhau giúp hai con người xa lạ gắn kết với nhau bằng sức mạnh không ngờ. Tôi thoát khỏi “buồng tối” của cuộc đời, còn cô thoát khỏi xiềng xích nô lệ.

        Tóm lại, người đẹp như tôi và người xấu cũng cần tình yêu, họ sẽ mang đến cho cuộc đời những điều tốt đẹp và ý nghĩa. Xin cảm ơn hai nhà văn Nam Cao và Đỗ Hoài, tuy ở hai giai đoạn khác nhau trong dòng chảy văn học Việt Nam nhưng đã cống hiến tài năng và mang đến cho người đọc hai tác phẩm mang đậm màu sắc nhân văn. .Thông điệp mà họ để lại thật sâu sắc.

        Bảo hiểm đầy đủ lưu lại tâm trạng của bạn suốt đêm

        Ví dụ 1

        Tôi là nhân vật trung tâm trong truyện ngắn “Đôi bạn” được viết bởi Đỗ Hoài Ái bằng rất nhiều tài năng và tâm huyết. Truyện được trích từ tuyển tập Truyện Tây Bắc (1953) của Đỗ Hoài Ái. Trong thời gian giải phóng Tây Bắc Trung Quốc (1952) cùng bộ đội, tôi có dịp được ăn ở, cùng ăn, ở với đồng bào dân tộc thiểu số ở miền núi, điều đó đã cho tôi cảm hứng viết nên câu chuyện này. Thành công của tôi trong “A Fu Couple” không chỉ bởi vốn sống, tình cảm cuộc đời mà còn bởi tài năng nghệ thuật của một nhà văn tài hoa. Trong “Cặp đôi hoàng tộc”, Đỗ Hoài Ái đã sử dụng nhiều thủ pháp nghệ thuật, trong đó nổi bật và bắt mắt nhất là thủ pháp phân tích tâm lý, hành vi của tôi trong từng giai đoạn của cuộc đời. Điểm nghệ thuật này thực sự tỏa sáng và thăng hoa trong đoạn văn miêu tả tâm lí và cách ứng xử của nhân vật tôi cứu một phủ trong một đêm đông. Từ đó ta thấy được giá trị hiện thực và giá trị nhân văn của tác phẩm.

        Ở tác phẩm này, điều khiến người đọc ấn tượng nhất chính là hình ảnh một cô gái “làm việc gì cũng luôn cúi đầu, buồn bã”. Đó là tâm lý cam chịu, khuất phục số phận, một hoàn cảnh sống đen tối, éo le của con người. Sở dĩ tôi có tính cách đó là do cuộc hôn nhân gượng ép của tôi với một nhà sử học. Tôi không thể lấy người mình yêu nhưng lại phải sống với người mà mình sợ hãi và thờ ơ. Một lý do nữa là gia trưởng quyền thế, thần quyền và tiền bạc đã khiến tôi trở thành đứa con dâu nợ nần chồng chất. Tôi mang tiếng là con dâu của một người giàu có nhất vùng nhưng thực chất tôi chỉ là một nô lệ không hơn không kém. Nó khiến tôi buồn đến mức tôi đã khóc hàng tháng trời và định ăn một nắm lá để kết liễu đời mình. Đó là “sống lâu, sống lâu, chịu khổ”. Thế là tôi chịu khuất phục trước số phận đen tối, trái tim tôi dần chai cứng, mất đi nhịp điệu tự nhiên.

        Song song với nét tính cách này là tâm trạng yêu đời, yêu cuộc sống, muốn thoát khỏi hoàn cảnh sống tăm tối, đau khổ của con người. Điều đó đã được thể hiện trong đêm xuân.

        Trong đêm xuân ấy, tâm trạng tôi diễn biến theo những cung bậc cảm xúc khác nhau, cung bậc sau cao hơn cung bậc trước. Lúc đầu, tôi nghe tiếng mèo huýt quen thuộc, tôi lẩm bẩm một bài hát ai đó đang chơi, rồi tôi uống rượu, nghĩ về những ngày xưa tốt đẹp… Tôi nhận thức được bản thân và cuộc sống của mình, và muốn đi. ra ngoài và đi bộ. Nhưng sợi dây dày của anh ấy đã trói tôi vào một cái cột. Tuy nhiên, sợi dây đó chỉ “trói” được thể xác em chứ không thể “trói” được tâm hồn của một cô gái trẻ đang hòa nhập với mùa xuân và cuộc sống. Đêm đó là một đêm đầy ý nghĩa đối với tôi. Hàng ngàn đêm, cô sống như cái xác không hồn, và đó là đêm cô thực sự sống cho chính mình. Đó là một đêm khi cô vượt qua quyền lực và bạo lực để thực hiện tiếng gọi bên trong mình.

        Sau đêm xuân ấy, tôi tiếp tục sống kiếp trâu. Tuy nhiên, viết ra câu hỏi này, tôi có thể chắc chắn rằng: những đau khổ, tủi nhục mà tôi đã chịu đựng chẳng khác nào một lớp tro tàn che phủ đi sức sống tiềm ẩn trong trái tim tôi. Chỉ cần có một cơn gió mạnh thổi bay đi những tro tàn lạnh lùng của đau thương, ngọn lửa ấy sẽ cháy lên và giúp tôi vượt qua cuộc đời đen tối. Giá trị nhân đạo của tác phẩm này thể hiện ở chỗ đó.

        Cuối cùng thì gió cũng đến. Đó là một đêm đông dài và ảm đạm ở núi rừng Tây Bắc. Mùa đông lạnh thấu da nên đêm nào tôi cũng ra ngoài sưởi ấm đôi bàn tay. Trong những đêm đó, tôi gặp một người đàn ông bị trói và chờ chết trong giá lạnh. Nhưng tôi vẫn vô tình ra tay “dù là xác chết đứng đó”. Tại sao tôi thờ ơ với vấn đề đó? Trói người chết trong phủ quan tổng đốc là chuyện bình thường, ai cũng quen, chẳng ai thèm quan tâm. Hay vì “sống trong đau khổ mà coi đó là lẽ đương nhiên” nên họ thờ ơ, vô cảm trước nỗi đau khổ của người khác. Một đêm khác, khi mọi người trong nhà đã ngủ say, tôi lại thức dậy xuống bếp nhóm lửa sưởi ấm đôi bàn tay. Ngọn lửa đang cháy dữ dội, “tôi nheo mắt thấy người đó vừa mở mắt ra, một giọt nước mắt trong veo chảy dài trên gò má đen sạm”. Đó là những giọt nước mắt của những người nô lệ khi họ phải đối mặt với cái chết cận kề. Chính “những giọt nước mắt pha lê” đã làm tan băng giá trong trái tim tôi.

        Lòng tôi chợt trở về như người trước. Đêm xuân năm ngoái ta cũng bị trói như vậy, nước mắt mấy lần rơi xuống khóe miệng, cổ không lau được. Tôi chợt nhận ra rằng người này cũng có hoàn cảnh tương tự như tôi, nhưng rất dễ đồng cảm với những người cùng hoàn cảnh. Tôi nhớ những điều khủng khiếp trong quá khứ, “họ đã trói người phụ nữ ở trong ngôi nhà này ngày hôm đó”. Lý trí đã giúp tôi nhận ra “họ thật tàn ác”. Thà trói người chết còn hơn thú dữ trong rừng. Chỉ vì hổ ăn thịt bò mà một thanh niên khỏe mạnh, chăm chỉ, say xỉn đã phải tự kết liễu đời mình. Những người cai trị tin rằng chính phủ kém hơn cuộc sống của động vật. Ai phạm tội như quan thì nhận hình phạt như nhau.

        Nhớ lại quá khứ, trở về kiếp này, tiếc nuối kinh nghiệm cuộc đời: “Ta là nữ, người ta bắt về báo ma, chỉ biết chờ ngày đó đến, đem xương ném xuống đây”. Tôi nghĩ đến mình khi nghĩ đến một phú “Với bấy nhiêu, chỉ đêm nay thôi, một người nữa sẽ chết, chết vì đau, chết vì đói, chết vì lạnh, phải chết. Người kia có gì phải chết như thế này? “Một chính phủ… tôi cũng nghĩ vậy.” Thực sự, không có lý do gì để các thống đốc lại để chính phủ chết vì mất một con bò!

        Đột nhiên trong đầu hiện lên cảnh hung hãn, chính mình vì hắn mà chết ở cực điểm tưởng tượng. Tuy nhiên, tôi vẫn không sợ hãi, suy nghĩ của tôi là có cơ sở. cha con cha đổi thay tôi từ một con người yêu đời, yêu đời, tài giỏi, chăm chỉ, hiếu thảo, yêu người thành một cô con dâu đòi nợ, một tên nô lệ thực sự độc ác khi trói một người phụ nữ đã chết, chẳng lẽ họ làm vậy sao? Điều này với tôi?

        Vì vậy, chứng kiến ​​cảnh “nước mắt giàn giụa” của một chính quyền, tâm trạng tôi thật phức tạp. Đồng cảm với người cùng cảnh ngộ Tôi nghĩ đến chuyện người đàn bà ngày xưa Lý trí cho tôi hiểu sự nghiệt ngã của bọn quan vương Tôi than phận mình rồi tôi nghĩ đến một cung điện Rồi tôi tưởng tượng mình bị trói…

        Hàng loạt diễn biến tâm lý thôi thúc tôi phải hành động: con dao cắt lúa, nhổ dây cho người cởi trói. Đó là một việc táo bạo và nguy hiểm để làm, nhưng nó phù hợp với tâm trạng của tôi trong đêm đông này. Sau khi cắt dây cởi trói cho cô ấy, tôi không ngờ mình lại dám làm chuyện động trời như vậy. Tôi lí nhí một tiếng “đi ngay” và tôi nghẹn lời. Tôi bao phủ khu vực và chạy trốn trong khi đứng yên trong bóng tối. Tôi có thể hình dung tâm trạng bối rối của mình lúc này. Đầu óc tôi rối bời trước hàng trăm câu hỏi: Mày theo chính quyền hay mày nằm chờ chết ở đây? Vì vậy, cuối cùng, sinh lực ngủ yên thôi thúc tôi sống, và tôi chạy theo dược sĩ. Trời tối, nhưng tôi vẫn đi. Bước chân tôi như giẫm lên uy quyền, thần quyền của bọn phong kiến ​​đương thời đã đè nặng lên tâm hồn tôi bao năm. Tôi bắt kịp anh ta và nói một lời trước. Sau nhiều năm im lặng, tôi nói với Apu: “Apu. Hãy để tôi đi! Bạn sẽ chết ở đây.” Đó là văn bản về niềm khao khát sống và tự do của nhân vật tôi. Có rất nhiều tình yêu trong câu nói đó đã xuyên thủng trái tim của người đọc. Chính vì thế – kết quả của việc tôi cắt đứt sợi dây vô hình trói buộc cuộc đời mình. Vì vậy, bạn và tôi chạy xuống đồi cùng nhau. Cả hai rời khỏi Khang Nghi – nơi có quá ít kỷ niệm đẹp đối với họ, và chất thành núi nỗi buồn, đau đớn, tủi nhục. Cả hai rời Rose và đến Sandalwood, nhưng họ không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong những ngày tiếp theo…

        Rõ ràng sức sống tiềm ẩn đóng vai trò vô cùng quan trọng trong đêm đông này. Nó đã giúp tôi thoát khỏi số phận đen tối của mình. Khi tôi cứu chính phủ, tôi cũng cứu chính mình. Qua đoạn trích trên, Dư Hoài đặc biệt ca ngợi những phẩm chất cao đẹp của người phụ nữ miền núi và người phụ nữ Việt Nam. để hoài cảm thông và tạ lỗi cho số phận bất hạnh, vô vọng của tôi. Tuy nhiên, với một trái tim nhạy cảm và yêu thương, tôi đã tìm thấy và tôn vinh tia lửa còn sót lại trong chính mình. Tư tưởng nhân đạo của nhà văn tỏa sáng qua đó. Đồng thời, Đỗ Hoài Ái cũng đã khẳng định một chân lý vĩnh cửu qua các tác phẩm của mình: ở đâu có áp bức bất công, ở đó có đấu tranh phản kháng, dù đó là sự trỗi dậy tự phát như tôi. Thật vậy, thông qua tác phẩm này, chúng ta có thể học được nhiều điều trong cuộc sống.

        Đặc biệt là truyện ngắn “Cặp vợ chồng nhà giàu” và “Truyện Tây Bắc” nói chung, và chúng ta có thể thấy tại sao tôi lại thành công như vậy trong lĩnh vực truyện ngắn. Nét đặc sắc về phong cách nghệ thuật: đậm chất thơ và đậm màu sắc dân tộc trữ tình, ngôn ngữ và lời văn giàu hình ảnh cùng tỏa sáng trong truyện ngắn này. Tác phẩm “Truyện Tây Bắc” của ông đã đoạt giải nhất truyện ngắn Hội Văn nghệ Việt Nam từ năm 1954 đến năm 1955. “Vợ chồng A Phủ” để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc bởi tính nghệ thuật và hiện thực. và giá trị nhân đạo. Truyện ngắn này thực sự là một truyện ngắn có phong cách tiêu biểu.

        Xem Thêm: Tuổi Nhâm Tý sinh năm 1972 mệnh gì, hợp màu gì, hướng nào tốt?

        Truyện “Hai vợ chồng” khiến người đọc đồng cảm sâu sắc với những nỗi khổ của người phụ nữ trong xã hội phong kiến ​​miền núi, để ta thêm hiểu tiếng nói của họ. Đây là một áng văn chân chính bởi nó góp phần nhân đạo hóa tâm hồn người đọc, như quan niệm của Nam Cao trong truyện ngắn Người lãnh đạo.

        Bài văn mẫu 2

        Vợ chồng A Phủ là một truyện ngắn trong Tuyển tập truyện Tây Bắc của Từ Hoài, đoạt giải nhất Giải thưởng Hội Văn nghệ Việt Nam năm 1954-1955. Tác phẩm là kết quả của việc đi sâu vào cuộc sống của các dân tộc thiểu số ở Tây Bắc Trung Quốc, đồng thời kể về cuộc sống khó khăn của người dân cao nguyên khi không có ánh sáng của đảng. Đọc xong cặp đôi này, chúng ta không thể quên chi tiết tôi cắt dây để giữ phu – một chi tiết làm nên giá trị của tất cả các tác phẩm. Giống như ai đó đã nói, khi tôi cắt đứt sợi dây an toàn, tôi cắt đứt sợi dây ràng buộc cuộc đời tôi với người trợ lý luật sư.

        Về câu chuyện của mình, nó bắt đầu bằng một hình ảnh rất cảm động: “Ai ở xa đến có việc gì đều đến dinh tổng đốc, thường thấy một cô gái quay quần bên tảng đá, bên cạnh là xe lửa và ngựa. quay gai chặt Rễ cay, vải, bửa củi, gánh nước xuôi dòng, mặt mũi thấp thỏm”, vài câu đơn giản đã thấy rõ thực chất của sự việc. Các câu cũng được kéo dài để người đọc hiểu đầy đủ. Vị trí tôi trồi lên đã nói lên tất cả, ngồi cạnh những tảng đá quay gai, cạnh những chiếc xe ngựa như gắn liền với chúng.

        Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo – “nghèo từ trong trứng nước”; cô gái yêu đời, ham sống và có tài thổi sáo; Nhưng anh lại muốn được “hầu hạ và giam cầm” trong biệt thự Đô Đô như một cô dâu lừa dối. Thân phận người dân miền núi suốt đời trả nợ dưới hình thức cho vay nặng lãi.

        Lần thứ nhất là trong “ngục pá tra”. Tôi đã đau khổ, tức giận và phẫn uất. “Trong nhiều tháng, đêm nào tôi cũng khóc”. Cô không thể chấp nhận làm nô lệ cho nhà giàu. Tuy nhiên, đây là số phận của Nguyễn Du, trước khi dấn thân vào cuộc sống ô nhục, tôi đã nghĩ đến việc hy sinh mạng sống của mình, nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi lời nguyền 15 năm, tôi thậm chí còn đau khổ hơn vì món nợ vẫn còn đó. trên đầu.

        Những công việc nặng nhọc và khó khăn nhất đều đổ lên đầu trong Patra House, một địa ngục trần gian. Nhiều năm sau cái chết của cha đỡ đầu, tôi không còn muốn chết nữa vì “đau đớn quen rồi, nghĩ mình cũng là con trâu, con ngựa biết chăn trâu (…)”. là một công việc, mỗi năm, mỗi mùa, mỗi tháng, tôi làm đi làm lại: Sau tết tôi hái thuốc phiện, mỗi năm tôi giặt đay, xe đay, cuối mùa tôi nghỉ ngô. ..ngoại trừ tôi đau khổ. Sự đày ải thân xác đó cũng chính là sự áp bức tinh thần mê tín dị đoan, thần quyền từng hỗ trợ đắc lực cho giai cấp thống trị. Chắc chắn, đó là “thuốc phiện tinh thần” trên nhãn.

        Không chỉ dừng lại ở đây, mà còn phơi bày một sự thật đau đớn ở mức độ sâu hơn bút mực: những người bị áp bức, nếu tiếp tục chịu đựng trong một thời gian nhất định, họ sẽ bị trừng trị. Làm tê liệt tinh thần phản kháng. “Ngày ngày ít nói, lui như rùa vào một xó” Cuộc đời thật là bỗ bã, và nhân cách con người thật rẻ rúng! Ở nơi khác mọi người coi thường mình một cách tuyệt vọng. Tôi nguyện làm con rùa trong xó xỉnh, chỉ biết ngồi trong phòng kín, nhìn vầng trăng trắng mờ ảo ngoài ô cửa vuông, “cho đến chết”.

        Như tôi đã nói từ đầu, tôi có một tuổi trẻ ham vui, khát khao làm chủ cuộc đời, phẩm chất đó không bao giờ chết, chỉ bị kìm nén nhất thời. Và gió thổi tắt ngọn lửa trong lòng, đó là một tình huống điển hình: Mùa xuân đến trên cao nguyên: “Hồng năm ấy, gió thổi vàng cỏ, gió thổi lành lạnh”. Dù trong tiết trời khắc nghiệt, mùa xuân vẫn đem lại niềm vui sống cho con người trên cao nguyên, được đánh thức bởi sức sống của vạn vật và con người: “Ở Bản Mèo Đỏ, những chiếc váy hoa được đưa ra treo trên vách đá, như những đóa hoa rực rỡ trải ra như bươm bướm. Hoa anh túc vừa nở trắng, vừa chuyển sang đỏ vàng, đỏ đậm, rồi tím lạnh. Những đứa trẻ chờ tết xuân đang chơi đánh quay trên sân trước nhà, cười đùa… “Sức mạnh của ngòi bút nhân đạo là không chỉ giới hạn ở lòng nhân ái Khi lên án tội ác của giai cấp thống trị cũng là nhìn rõ nội tâm nhân vật. Ông đã đi sâu vào chiều sâu của ý thức, khám phá trong sâu thẳm tiềm thức của nhân vật, có thể thấy đâu đó vẫn còn sót lại một tia sáng, khao khát hơi ấm của cuộc đời và hơi ấm của hạnh phúc, như thể có vẫn còn một lớp băng giá lạnh. Hãy đốt một ít than hồng, và vỉa than đó chỉ cần một làn gió thoáng qua để đốt cháy. để Hoài bồi đắp thêm cho truyền thống nhân đạo trong nền văn học dân tộc một tiếng nói có sức mạnh và sức tái tạo riêng.

        Tình huống đó không thể ảnh hưởng đến tâm hồn tôi. Trong các yếu tố của “Ngoại cảnh mùa xuân” phải kể đến tiếng sáo: “Ngoài đỉnh núi có tiếng sáo gọi, nghe tiếng sáo vang vọng, bồi hồi bồi hồi. ..”. Bởi vậy, đối với tôi, tiếng sáo là biểu tượng hấp dẫn nhất của tình yêu, của niềm khao khát sống. Trong không khí ấy, tôi lại bị rượu kích thích: “Tôi lén lấy vò rượu rót từng bát một”. Cách uống ấy như báo trước một sự nổi loạn mà chính tôi cũng không nhận ra: “Rồi say tôi ngồi xem mọi người khiêu vũ (…) và tôi như trở lại thời đại đó”.

        Bằng cách hồi tưởng về quá khứ, tôi vượt qua trạng thái “vĩnh cửu” đã tồn tại từ lâu. Sau đó, lòng ham sống trong cô trỗi dậy mạnh mẽ: “Tôi thấy sảng khoái trở lại”. Điều đầu tiên trong đầu tôi là một suy nghĩ: “Nếu bây giờ tôi có một cái đinh trên tay, tôi sẽ ăn nó ngay lập tức, không nhớ…” Bây giờ nghĩ đến cái chết là một sự phản kháng mạnh mẽ đối với hoàn cảnh.

        Cùng lúc đó, tiếng sáo cứ giục giã, quyến rũ tôi. Đó là một biểu tượng đã bị lãng quên từ lâu trong cuộc đời tôi, và giờ nó đã trở lại. Tiếng sáo theo sát diễn biến tình cảm của các nhân vật. Tiếng sáo đi từ cái gì thuộc thực tại bên ngoài (trôi nổi ngoài đường) đến hiện diện của đời sống nội tâm (quanh quẩn trong đầu).

        Từ sự thay đổi suy nghĩ, em đã thực hiện một hành động ý nghĩa “Em vào góc phòng lấy một tuýp dầu mỡ, vo một đoạn nhỏ và cho vào đèn để tăng độ sáng. Hành động này có ý nghĩa là em đã nhấp Một ngọn đèn được bật lên, soi sáng cuộc đời tăm tối vĩnh viễn của quá khứ.

        Trong khát vọng sống sót mãnh liệt, anh cũng bị tiêu diệt một cách tàn nhẫn. Anh ta bước vào, lấy ra một giỏ dây thừng và trói tôi vào một cái cột.

        Cái đêm bị trói vào cột, tôi đã sống với sự căng thẳng tột độ giữa khao khát hạnh phúc cháy bỏng và thực tế tàn bạo, lạnh lùng của nó. Lần đầu tiên bị trói, tôi vẫn cảm thấy mình đang sống trong trạng thái ngây ngất với tiếng sáo bên ngoài. Tôi quên mình đang bị xiềng xích, quên cả nỗi đau thể xác, đến nỗi trong giây phút thèm sống, tôi đã “bỏ đi”. Giống như hiện thực phũ phàng là sợi dây thừng siết chặt, dục vọng của tôi có mãnh liệt đến đâu cũng không thể vượt qua được. Hai biểu tượng của mộng và thực hiện lên với hai âm thanh hoàn toàn khác nhau, tiếng sáo tìm bạn tình, tiếng móng ngựa dẫm lên phiến đá.

        “Tôi không còn nghe tiếng sáo, chỉ còn tiếng vó ngựa đập vào tường (…) Tôi khóc, nghĩ mình không bằng một con ngựa”-hiện thực phũ phàng đã giết chết lời chúc tốt đẹp. Đoạn kết này cho thấy nhân vật chưa tự giải thoát mà chỉ phản kháng tự phát, nó cũng báo trước sự nổi loạn của nhân vật trong tương lai.

        Sau khi Chun Ye bị trói, anh ấy cảm thấy rất bối rối. Trước cảnh tượng bị bắt cóc khỏi lãnh cung, ban đầu tôi là một kẻ hoàn toàn vô cảm và vô hồn, còn nàng vẫn bình tĩnh thổi lửa sưởi ấm đôi tay. Chính phủ là một xác chết đứng đây, và tôi cũng vậy. Đôi mắt to của cô ấy không gợi cho tôi bất cứ điều gì. Nhưng như đã nói ở đoạn trên, mong muốn đi theo tiếng gọi tự do vẫn còn. Không phải ngẫu nhiên mà hình ảnh ngọn lửa được tác giả nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong bài miêu tả tâm lí nhân vật khá sâu sắc và tinh tế.

        Nhưng điều gì đã đưa tôi trở lại con người thật của mình? Khi tỉnh dậy, “ngọn lửa chập chờn rồi tắt, mở mắt ra tôi thấy hai con mắt: vừa mở mắt ra, một giọt nước mắt pha lê chảy xuống gò má xám xịt của tôi”. Ồ! những giọt nước mắt. Giọt đau, giọt đắng đó làm tôi “chợt nhớ” chuyện mình bị trói nhiều năm trước, nước mắt chảy dài nơi khoé miệng, xuống cổ không sao lau được, tôi nhớ người phụ nữ bị trói đến chết trong ngôi nhà này, tối nay cô ấy vừa chết. Lễ hội mùa xuân năm ngoái là như thế này, lần này, ký ức của tôi bất giác lóe lên. Như một phản ứng dây chuyền, nó kết nối ba số phận. Tôi không sống với lửa nữa. Cái vạc đã biến mất, nhưng cô ấy không thổi nó. Tôi đang ở trong một ảo mộng. Tôi nghĩ rằng tôi có thể chết cho bạn. Nàng đứng lên chấp nhận hy sinh bản thân: nàng cầm dao chém cho quan. Đó là đỉnh cao của cuộc đời tôi, và cũng là nơi tập trung giá trị con người. Hành động của tôi, trong khi không thể đoán trước, nằm trong sinh lực bên trong của nhân vật. Mày muốn làm ruộng, chịu khổ trả nợ cho cha, muốn chết để giải thoát, sao mày không dám chết để cứu người vô tội?

        Tuy nhiên, nhân vật của tôi có một loại lý trí và một loại quy luật, điều này vẫn khiến chúng ta ngạc nhiên và ngạc nhiên. Tôi định chết thay cô ấy, nhưng cô ấy chạy đi, và tôi đứng trong bóng tối và chạy theo cô ấy. một kết cấu chặt chẽ: Tôi đã cứu một phu nhân, vậy tại sao không tự cứu mình? “Hai người lặng lẽ dìu nhau xuống núi.”

        Thật ra, quá trình cắt dây và truy đuổi chính quyền của tôi là một quá trình tự nhận thức: nhận thức trong một xã hội tàn nhẫn, nhẫn tâm. Tôi cứu em vì cô ấy thấy rằng sự bất công và phi lý sẽ giết chết một người vô tội, và sự hiểu biết của cô ấy về “người” cũng là để hiểu và soi sáng cho “tôi”, có thể nói rằng tôi đã cắt dây. phu nhân, chính tôi là người đã cắt sợi dây trói cô ấy với Thống đốc Bacha. Điều này hoàn toàn đúng cả về lý luận và thực tiễn của thời đại. Nhan đề Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản, Ph.Ăngghen đã từng khẳng định: “Lịch sử loài người là lịch sử đấu tranh giai cấp. Giai cấp thống trị bị áp bức, bóc lột càng nặng nề thì phong trào đấu tranh càng mạnh mẽ.”

        Bài 3

        Vợ chồng A Phủ là truyện ngắn hay nhất của Đỗ Hoài Ái viết sau Cách mạng tháng Tám năm 1945. Nội dung kể về cuộc sống huy hoàng của vợ chồng tôi, một cặp vợ chồng trẻ người Mông. Chế độ thực dân và phong kiến.

        Nhân vật Mị là một hình tượng nghệ thuật đặc sắc, có ý nghĩa phổ quát cao, tiêu biểu cho cuộc sống đau khổ, tủi nhục và quá trình tự giải phóng của người dân miền núi Tây Bắc Trung Quốc. Đoạn văn này diễn tả tâm trạng thay đổi thất thường của tôi trong một đêm xuân, chi tiết chân thực và cảm động, thể hiện sức sống mãnh liệt và khát khao yêu đương cháy bỏng của tôi – một cô gái xinh đẹp nhưng bất hạnh.

        Tôi mồ côi sống với cha già. Vì ngoại hình ưa nhìn, cô được rất nhiều chàng trai trong giới thu hút. Đáng lẽ tương lai của cô ấy sẽ tươi đẹp và yên bình, nhưng vì món nợ thừa kế mà cha mẹ tôi nợ, tôi đã bị bắt từ khi còn nhỏ, mặc dù tôi đã nợ tiền của thống đốc. Tuổi trẻ của tôi đã bị đánh cắp và chà đạp bởi một đứa con trai kiêu ngạo và độc tài.

        Thời gian tôi ở nhà Thống đốc là một chuỗi những lời nguyền rủa và sỉ nhục. Em tuy trên danh nghĩa là con dâu của một vị quan lớn, nhưng thực chất em chỉ là một tên nô lệ, rẻ như một con bò. Đau khổ, tủi nhục đã lấy đi tuổi thanh xuân của tôi và biến cô thành một con người nhẫn nhục, cam chịu. Lúc mới bị bắt, tôi phản ứng dữ dội, muốn ăn lá ngón tự tử, về sau thấy thương cha già, không nỡ chết. Cuộc sống của tôi cứ thế bình yên trôi qua. Cuộc sống không có ý nghĩa. Cô ấy sống mà như đã chết. Đau khổ triền miên đã khiến tôi trở nên lạnh lùng và thờ ơ. Mọi cảm xúc trong người cô như đông cứng lại. Tuy nhiên, khát vọng sống sót trong lòng tôi vẫn chưa bị dập tắt hoàn toàn. Trong lòng tôi luôn có hai con người dường như đối lập nhau: người đàn ông bên ngoài lạnh lùng tàn nhẫn và người đàn ông bên trong trầm lặng nhưng có sức sống mãnh liệt.

        Tác giả lấy cảnh đêm xuân làm nền cho những cảm xúc thay đổi thất thường của tôi. Mùa xuân, đất trời rộn ràng tiếng cười vui, rất gần gũi với cuộc sống hồn nhiên, vui vẻ của em ngày xưa: trên đỉnh núi nương lúa đã gặt, ngô lúa đã chín. cánh đồng đầy yên ngựa. nhà kho. Những đứa trẻ đi hái bí tinh nghịch đốt túp lều cho ấm. Ở Hồng Kông, phong tục là tổ chức Lễ hội mùa xuân ngay sau khi thu hoạch, bất kể mặt trời và mặt trăng. Cứ thế này ăn Tết cho kịp mưa xuân đi rẫy mới. Năm ấy, ông tổ chức lễ hội mùa xuân vào giữa năm, gió thổi qua cỏ ba lá vàng, gió rất lạnh. Nhưng ở làng Hongmao, những chiếc váy hoa được mang ra treo trên vách đá, bung ra như những cánh bướm rực rỡ sắc màu… Trẻ em chờ đợi lễ hội mùa xuân, chơi đánh quay, cười nói ầm ĩ trên sân chơi trước nhà. Ngoài đỉnh núi có người đang thổi sáo rủ bạn đi chơi.

        Bài văn tả cảnh mùa xuân ở vùng núi Tây Bắc Trung Quốc bằng những hình ảnh sinh động. Những chiếc váy hoa rực rỡ của các cô gái treo trên đá báo hiệu một năm mới đã đến. Tiếng cười đùa của lũ trẻ chơi quay quay ở sân chơi trước nhà. Sáo đang thổi, rủ bạn đi chơi. Tiếng chó sủa xa xa… Đêm tình mùa xuân đã đến.

        Mùa xuân rạo rực làm sống lại tâm hồn tôi. Tâm trạng tôi lúc này là một mớ cảm xúc đan xen: vui sướng và đau đớn, nhục nhã đến chết đi sống lại. Những tình cảm ấy trỗi dậy, cuộn trào, trào dâng trong lòng tôi.

        Khi các chàng trai, cô gái và lũ trẻ tụ tập ở sân chơi đầu làng để đánh pao, đánh quay, thổi sáo, thổi kèn, tôi háo hức nghe tiếng sáo, tiếng giao duyên từ trên đỉnh núi, tôi thì thầm một câu hát khi còn bé Bài hát quen thuộc thường hát:

        Anh có con trai con gái rồi anh đi làm đi, chưa có con trai con gái, em tìm người yêu.

        Sau nhiều năm im lặng trong đau khổ, có lẽ đây là lần đầu tiên, một cô con dâu nợ nần chồng chất thầm lặng.

        Cảnh hoa xuân ở làng Chucun và cảnh Tết sôi động ở nhà Thống đốc Li Bazaar đã tác động mạnh mẽ đến trái tim tôi và gợi cho cô nhớ về tuổi thơ chưa xa của mình. Lúc đầu, tôi quen dần trong vô thức: mùng 1 tết tôi cũng uống rượu. Tôi bí mật lấy một vò rượu và uống cạn một hơi. Bạn uống rượu nhưng cảm thấy thứ mình uống là sự nuối tiếc và cay đắng trong lòng, hay bạn cố tình uống cho say đến quên cả đau? Tuy nhiên, nó đại diện cho một sự thay đổi bất thường trong tâm trạng của cô gái đáng thương.

        Khi nhận thức về bản thân của tôi tăng lên thì bi kịch bắt đầu. Tôi ngồi đó, say, và ngồi đó nhìn người ta nhảy múa, người ta ca hát và uống rượu, đánh thức hoài niệm về một kiếp sống đã qua: Tôi đã sống trong quá khứ. Tiếng sáo gọi người yêu văng vẳng bên tai. Đây là tiếng sáo của tình yêu say đắm, tiếng sáo của tuổi trẻ sôi nổi. Dường như lúc này tôi không còn là cô dâu nhà thống lý gian dối nữa mà là một thiếu nữ xinh đẹp bên bếp lửa uống rượu thổi sáo: Em đưa lá lên môi thổi lá như giỏi như thổi sáo. Bao kỉ niệm thời con gái ùa về: Em thổi sáo hay lắm… Có biết bao người thích, ngày đêm cùng em thổi sáo. Hồi tưởng về thanh xuân tươi đẹp thời con gái cho thấy con người thật của mình đang hồi phục. Khát vọng sống như ngọn lửa bùng cháy trong tâm hồn tôi.

        Tâm trạng của tôi rất phức tạp: cô bị giằng xé bởi thân phận trói buộc của cô con dâu nợ nần chồng chất và mong muốn được đón Tết tự do của cô gái. Dám cắt đứt sợi dây oan nghiệt trói buộc thân phận tôi, lấy tiếng sáo du dương gọi người tình, vui chơi một trận sao? !

        Tôi mải nghĩ về quá khứ mà quên mất hiện tại: rượu tan từ bao giờ. Người về, người ra đều biến mất. Tôi không biết, tôi vẫn ngồi một mình giữa nhà. Phải mất một lúc tôi mới đứng dậy được, nhưng thay vì ra ngoài chơi, tôi từ từ bước vào phòng. Tâm trạng tôi bỗng bồi hồi, lòng vui như những đêm giao thừa năm trước. Tôi nhận ra mình còn trẻ và tôi muốn thoát ra.

        Khát vọng sống bùng lên trong lòng khiến tôi càng căm phẫn hoàn cảnh nhục nhã của mình. Có bao nhiêu người đã kết hôn vẫn đi chơi trong dịp Tết Nguyên đán? Tôi không có quan hệ với anh ấy, nhưng chúng tôi vẫn muốn ở bên nhau. Muốn ăn lá móng chân chết ngay, nhưng chẳng thèm nhớ. Chán nản, nước mắt tôi trào ra. Tiếng sáo gọi bạn còn văng vẳng ngoài phố:

        Bạn ném đồng bảng, bạn không bắt được, bạn không thích, đồng bảng rơi xuống…

        Xem Thêm : Danh từ đếm được và không đếm được – Kênh Tuyển Sinh

        Tôi muốn quên đi Girls’ Generation, nhưng tôi không thể. Tiếng sáo cứ quanh quẩn trong đầu khiến tôi bồn chồn không yên.

        Khi hắn ngang nhiên vào nhà thay bộ quần áo mới, hắn tiếp tục đi theo và cướp thêm nhiều cô con gái làm vợ, tôi lặng lẽ và thản nhiên cuộn một miếng mỡ đặt lên tấm đèn thắp sáng, quấn lấy tóc , và với lấy chiếc váy hoa, lôi từ bên trong ra một chiếc áo sơ mi. Anh ấy nhìn tôi và tôi không nói. Hành vi “nổi loạn” xảy ra khi thổi sáo trong đầu tôi. Giai điệu của tiếng sáo như đã tiếp thêm sức mạnh mới cho tôi, khơi dậy trong tôi niềm khát khao được yêu thương và hạnh phúc. Khi tôi với lấy chiếc váy hoa đó… Tôi thực sự đã quay trở lại thời con gái của mình và có rất nhiều giấc mơ tuyệt vời.

        Tôi thức dậy, quá khứ và hiện tại đan xen trong tâm trí tôi. Trời lúc này đã tối và oi ả, nhưng tiếng sáo gọi bạn vẫn văng vẳng trên phố, đánh thức quá khứ tươi đẹp chưa xa.

        Hành vi bất thường của tôi đã bị lịch sử đàn áp dã man. Ngạc nhiên hỏi một cách tức giận: Bạn có muốn đi chơi không? Sau đó, anh ta trói tôi bằng một cái thúng và quấn tóc tôi bằng một cái sào để tôi không thể cúi xuống hoặc nghiêng đầu. Không còn từ ngữ nào để diễn tả thái độ phản đối của tôi. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ im lặng và âm thầm cam chịu số phận. Tuy nhiên, ẩn chứa bên trong lại là một meme hoàn toàn khác, một meme sống cuồng nhiệt với những ký ức yêu thương. Lịch sử chỉ có thể trói buộc thể xác tôi, không thể trói buộc tâm hồn tôi.

        Diễn tả tâm trạng và hành động của em trong đêm tình, em như hòa vào nhân vật. Trong bóng tối, tôi đứng yên, như không biết rằng mình đang bị trói. Hơi rượu nồng nàn nâng hồn tôi. Tai tôi vẫn nghe tiếng sáo đưa tôi đến cuộc đua, đến cuộc đua. Dù chưa giải thoát cho thân xác, nhưng tôi đã giải thoát cho tâm hồn: Lòng tôi xao xuyến theo tiếng sáo: Tôi không yêu, đồng bảng đã rơi, tôi yêu ai, tôi sẽ giữ lấy… sợi dây đau đớn Đưa tôi về với thực tại đau đớn, nhục nhã. Tôi đi bộ. Nhưng tay chân của tôi bị thương và tôi không thể di chuyển. Tôi không còn nghe thấy tiếng sáo nữa. Tôi chỉ nghe thấy tiếng móng ngựa va vào tường… nức nở và nghĩ rằng mình không tốt bằng một con ngựa.

        Tôi sống trong sâu thẳm trái tim: đêm khuya rồi… tôi đừng khóc nữa, tôi nghĩ đến người làng đến mở quán quanh bức tường, và nhờ người yêu phá bỏ bức tường và chơi trong rừng. Trong giây phút này, hiện thực và quá khứ đan xen, giằng xé tâm hồn tôi. Càng nghĩ về quá khứ, tôi càng xót xa, buồn bã và phẫn uất trước thực tế phũ phàng: Tôi chỉ biết tự trói mình suốt đêm. Đôi khi toàn bộ cơ thể bị trói bằng dây thừng, rất đau đớn. thỉnh thoảng nhớ thương. Hơi cồn. ống sáo. Xa xa vọng lại tiếng chó sủa. Khi tôi bất tỉnh, khi tôi tỉnh táo. Cho đến khi trời tối mịt, không biết khi nào trời sáng.

        Tôi giật mình thức dậy…không có âm thanh. Tôi thương những người phụ nữ khốn khổ rơi vào trang viên … Cuộc sống của một người phụ nữ kết hôn với một người đàn ông Hồng Kông giàu có chỉ có thể theo chồng ngựa trong cuộc sống của cô ấy. Chợt tôi nhớ đến một câu chuyện mà người ta thường kể: Kiếp trước, trong dinh thự của một vị tổng trấn, một người đàn ông trói vợ mình trong nhà ba ngày, sau đó ra ngoài chơi, khi trở ra thì vợ đã chết. nhớ lại lúc đó, tôi đã rất sợ hãi, tôi đã vùng vẫy, không biết là sống hay chết, cổ tay, đầu và bắp chân của tôi đều bị trói bằng dây thừng, và tôi vô cùng đau đớn.

        Vậy là lần hồi sinh đầu tiên của tôi thất bại. Là thống đốc và con trai của ông ta, tôi không thể thoát khỏi địa ngục trần gian, nhưng tôi không còn là một con ngựa, một con rùa bị nhốt trong góc. Tôi sống lại những ngày còn trẻ, trẻ trung và tự do. Làn sóng trỗi dậy đó, những lúc thăng trầm của nó không làm thay đổi cuộc đời tôi, nhưng những cơn sóng cảm xúc ngầm cuối cùng cũng trào dâng, bằng chứng là sự liều lĩnh của tôi. Cởi trói cho Ah Fu và cùng anh ta thoát khỏi Rose.

        Đoạn này tác giả miêu tả rất ít về những gì tôi đã làm, nhưng người đọc vẫn bị thu hút bởi một người sống lại từ âm phủ và có sự sống tiềm tàng ở thế giới không có thế giới khác. Không gian, thời gian, giọng điệu kể chuyện của tác giả đều phù hợp với tâm trạng phức tạp của tôi. để Hoài dẫn dắt người đọc theo dòng cảm xúc ấy, khi thì nồng nàn, khi thì ngột ngạt vì buồn! Đoạn văn miêu tả tâm trạng của tôi trong một đêm mùa xuân đầy tình cảm con người đã góp phần làm nổi bật nhân vật tôi, thể hiện chân thực và cảm động giá trị chân thực và tinh thần nhân đạo của truyện ngắn Vợ chồng tôi.

        Bài 4

        Thành công của Tôi trong “Vợ chồng người ta” không chỉ nhờ vốn sống, tình cảm cuộc sống mà không thể tách rời tài năng nghệ thuật của một cây bút tài hoa. Trong “A Fu Couple”, Đỗ Hoài Ái đã sử dụng nhiều thủ pháp nghệ thuật, trong đó nổi bật và bắt mắt nhất là thủ pháp phân tích tâm lý và hành vi của tôi trong các giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Điểm nghệ thuật này thực sự tỏa sáng và thăng hoa trong đoạn văn miêu tả tâm lí và cách ứng xử của nhân vật tôi cứu một phủ trong một đêm đông. Từ đó ta thấy được giá trị hiện thực và giá trị nhân văn của tác phẩm.

        Ở tác phẩm này, điều khiến người đọc ấn tượng nhất chính là hình ảnh một cô gái “làm việc gì cũng luôn cúi đầu, buồn bã”. Đó là tâm lý cam chịu, khuất phục số phận, một hoàn cảnh sống đen tối, éo le của con người. Sở dĩ tôi có tính cách đó là do cuộc hôn nhân gượng ép của tôi với một nhà sử học. Tôi không thể lấy người mình yêu nhưng lại phải sống với người mà mình sợ hãi và thờ ơ. Một lý do nữa là gia trưởng quyền thế, thần quyền và tiền bạc đã khiến tôi trở thành đứa con dâu nợ nần chồng chất. Tôi mang tiếng là con dâu của một người giàu có nhất vùng nhưng thực chất tôi chỉ là một nô lệ không hơn không kém. Nó khiến tôi buồn đến mức tôi đã khóc hàng tháng trời và định ăn một nắm lá để kết liễu đời mình. Đó là “sống lâu, sống lâu, chịu khổ”. Thế là tôi chịu khuất phục trước số phận đen tối, trái tim tôi dần chai cứng, mất đi nhịp điệu tự nhiên.

        Song song với nét tính cách này là tâm trạng yêu đời, yêu cuộc sống, muốn thoát khỏi hoàn cảnh sống tăm tối, đau khổ của con người. Điều đó đã được thể hiện trong đêm xuân.

        Trong đêm xuân ấy, tâm trạng tôi diễn biến theo những cung bậc cảm xúc khác nhau, cung bậc sau cao hơn cung bậc trước. Lúc đầu, tôi nghe tiếng mèo huýt sáo quen thuộc, tôi lẩm bẩm một mình về bài hát ai đó đang chơi, rồi tôi uống rượu và nghĩ về những ngày xưa tốt đẹp… Tôi nhận thức được bản thân và cuộc sống, và tôi muốn chơi . Nhưng sợi dây dày của anh ấy đã trói tôi vào một cái cột. Nhưng sợi dây ấy chỉ “trói” được thể xác em chứ không thể “trói” được tâm hồn của một cô gái trẻ đang hòa nhập với mùa xuân và cuộc sống. Đêm đó là một đêm đầy ý nghĩa đối với tôi. Hàng ngàn đêm, cô sống như cái xác không hồn, và đó là đêm cô thực sự sống cho chính mình. Đó là một đêm khi cô vượt qua quyền lực và bạo lực để thực hiện tiếng gọi bên trong mình.

        Sau đêm xuân ấy, tôi tiếp tục sống kiếp trâu. Tuy nhiên, viết ra câu hỏi này, tôi có thể chắc chắn rằng: những đau khổ, tủi nhục mà tôi đã chịu đựng chẳng khác nào một lớp tro tàn che phủ đi sức sống tiềm ẩn trong trái tim tôi. Chỉ cần có một cơn gió mạnh thổi bay đi những tro tàn lạnh lùng của đau thương, ngọn lửa ấy sẽ cháy lên và giúp tôi vượt qua cuộc đời đen tối. Giá trị nhân đạo của tác phẩm này thể hiện ở chỗ đó.

        Cuối cùng thì gió cũng đến. Đó là một đêm đông dài và ảm đạm ở núi rừng Tây Bắc. Mùa đông lạnh thấu da nên đêm nào tôi cũng ra ngoài sưởi ấm đôi bàn tay. Trong những đêm đó, tôi gặp một người đàn ông bị trói và chờ chết trong giá lạnh. Nhưng tôi vẫn thản nhiên lấy tay thổi lửa, “dù là xác chết đứng đó”. Tại sao tôi thờ ơ với vấn đề đó? Trói người chết trong phủ quan tổng đốc là chuyện bình thường, ai cũng quen, chẳng ai thèm quan tâm. Hay vì “sống lâu đã quen khổ” nên tôi vô tâm, thờ ơ trước nỗi khổ của người khác. Một đêm khác, khi mọi người trong nhà đã ngủ say, tôi lại thức dậy xuống bếp nhóm lửa sưởi ấm đôi bàn tay. Ngọn lửa đang cháy dữ dội, “tôi nheo mắt thấy dược sĩ vừa mở mắt, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má đen sạm”. Đó là những giọt nước mắt của những người nô lệ khi họ phải đối mặt với cái chết cận kề. Chính “những giọt nước mắt pha lê” đã làm tan băng giá trong trái tim tôi. Lòng tôi chợt bồi hồi tình trước một người, chung cảnh ngộ. Đêm xuân năm ngoái ta cũng bị trói như vậy, nước mắt mấy lần rơi xuống khóe miệng, cổ không lau được. Tôi chợt nhận ra rằng người này cũng có hoàn cảnh tương tự như tôi, nhưng rất dễ đồng cảm với những người cùng hoàn cảnh. Tôi nhớ những điều khủng khiếp trong quá khứ, “họ đã trói người phụ nữ ở trong ngôi nhà này ngày hôm đó”. Lý trí đã giúp tôi nhận ra “họ thật tàn ác”. Thà trói người chết còn hơn thú dữ trong rừng. Chỉ vì hổ ăn thịt bò mà một thanh niên khỏe mạnh, chăm chỉ, say xỉn đã phải tự kết liễu đời mình. Những người cai trị tin rằng chính phủ kém hơn cuộc sống của động vật. Ai phạm tội như quan thì nhận hình phạt như nhau. Nhắc lại quá khứ, quay lại hiện tại, tôi chạnh lòng: “Mình là đàn bà, người ta rước về nhà người ta, chỉ biết ở nhà chờ ngày gầy guộc, gầy guộc thế này thôi”. Nghĩ đến mình, tôi nghĩ đến một phu “Đêm nay thế thôi, một người nữa sẽ chết, chết vì đau, chết vì đói, chết vì lạnh, phải chết. Người kia phải chết như thế nào. Tôi dường như nghĩ vì thế.” Thực sự, không có lý do gì để cảnh sát để cho chính phủ chết vì mất bò! Trong đầu tôi chợt nghĩ đến một cảnh bỏ trốn, tôi sẽ chết thay cho anh trên cây cột tưởng tượng đó. Tuy nhiên, tôi vẫn không sợ hãi, suy nghĩ của tôi là có cơ sở. cha con cha đổi thay tôi từ một con người yêu đời, yêu đời, tài giỏi, chăm chỉ, hiếu thảo, yêu người thành một cô con dâu đòi nợ, một tên nô lệ thực sự độc ác khi trói một người phụ nữ đã chết, chẳng lẽ họ làm vậy sao? Điều này với tôi? Thế nên, chứng kiến ​​“những giọt nước mắt lấp lánh” của chính quyền, tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Thương người cùng cảnh ngộ Tôi nhớ chuyện người đàn bà ngày xưa Lý trí tôi hiểu nỗi nghiệt ngã của bọn quan lại Tôi than phận mình rồi nghĩ đến một cung điện, rồi tôi tưởng tượng cảnh cảnh tôi bị trói… Hàng loạt đặc điểm tâm lý thôi thúc tôi phải hành động: dùng dao cắt lúa và giật dây mây cởi trói cho một người. Đó là một việc táo bạo và nguy hiểm để làm, nhưng nó phù hợp với tâm trạng của tôi trong đêm đông này. Sau khi cắt dây cởi trói cho cô ấy, tôi không ngờ mình lại dám làm chuyện động trời như vậy. Tôi lí nhí một tiếng “đi ngay” và tôi nghẹn lời. Tôi bao phủ khu vực và chạy trốn trong khi đứng yên trong bóng tối. Tôi có thể hình dung tâm trạng bối rối của mình lúc này. Đầu óc tôi rối bời trước hàng trăm câu hỏi: Mày theo chính quyền hay mày nằm chờ chết ở đây? Vì vậy, cuối cùng, sinh lực ngủ yên thôi thúc tôi sống, và tôi chạy theo dược sĩ. Trời tối, nhưng tôi vẫn đi. Bước chân tôi như giẫm lên uy quyền, thần quyền của bọn phong kiến ​​đương thời đã đè nặng lên tâm hồn tôi bao năm. Tôi bắt kịp anh ta và nói một lời trước. Sau nhiều năm im lặng, tôi nói với Ah Fu: “A Fu. Hãy để tôi đi! Tôi sẽ chết ở đây”. Đó là văn bản về niềm khao khát sống và tự do của nhân vật tôi. Có rất nhiều tình yêu trong câu nói đó đã xuyên thủng trái tim của người đọc. Chính vì thế – kết quả của việc tôi cắt đứt sợi dây vô hình trói buộc cuộc đời mình. Vì vậy, bạn và tôi chạy xuống đồi cùng nhau. Cả hai rời khỏi Khang Nghi – nơi có quá ít kỷ niệm đẹp đối với họ, và chất thành núi nỗi buồn, đau đớn, tủi nhục. Cả hai rời Rose và đến Sandalwood, nhưng họ không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong những ngày tiếp theo…

        Rõ ràng sức sống tiềm ẩn đóng vai trò vô cùng quan trọng trong đêm đông này. Nó đã giúp tôi thoát khỏi số phận đen tối của mình. Khi tôi cứu chính phủ, tôi cũng cứu chính mình. Qua đoạn trích trên, Dư Hoài đặc biệt ca ngợi những phẩm chất cao đẹp của người phụ nữ miền núi và người phụ nữ Việt Nam. để hoài cảm thông và tạ lỗi cho số phận bất hạnh, vô vọng của tôi. Tuy nhiên, với một trái tim nhạy cảm và yêu thương, tôi đã tìm thấy và tôn vinh tia lửa còn sót lại trong chính mình. Tư tưởng nhân đạo của nhà văn tỏa sáng qua đó. Đồng thời, Đỗ Hoài Ái cũng đã khẳng định một chân lý vĩnh cửu qua các tác phẩm của mình: ở đâu có áp bức bất công, ở đó có đấu tranh phản kháng, dù đó là sự trỗi dậy tự phát như tôi. Thật vậy, thông qua tác phẩm này, chúng ta có thể học được nhiều điều trong cuộc sống.

        Đặc biệt là truyện ngắn “Vợ chồng người ta” và tuyển tập “Truyện Tây Bắc” nói chung, bạn có thể hiểu tại sao tôi lại thành công như vậy trong lĩnh vực truyện ngắn. Nét đặc sắc về phong cách nghệ thuật: đậm chất thơ và đậm màu sắc dân tộc trữ tình, ngôn ngữ và lời văn giàu hình ảnh cùng tỏa sáng trong truyện ngắn này. Tác phẩm “Truyện Tây Bắc” đoạt giải nhất truyện ngắn của Hội Văn nghệ Việt Nam năm 1954-1955. Và “A Fu Couple” đã thực sự để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng độc giả bởi tính nghệ thuật và tính hiện thực của nó. và giá trị nhân đạo. Truyện ngắn này thực sự là một truyện ngắn có phong cách tiêu biểu.

        Xem Thêm: Điều kiện tự nhiên và dân cư Hi Lạp cổ đại – Biên Niên Sử

        Theo tôi được biết, câu chuyện “Vợ chồng A Phủ” khiến tôi đồng cảm sâu sắc với những nỗi khổ của người phụ nữ trong xã hội phong kiến ​​miền núi, đồng thời cũng khiến tôi thấu hiểu hơn những khát vọng của họ. Đây là một áng văn chân chính bởi nó góp phần nhân đạo hóa tâm hồn người đọc, như Nam Cao đã quan niệm trong truyện ngắn “Lãnh đạo”.

        Bài 5

        Đỗ Hoài là cây bút sáng tạo nhất của nền văn học Việt Nam hiện đại, với gần 200 tác phẩm ở nhiều thể loại gồm truyện ngắn, tiểu thuyết và tự truyện. “Chính phủ” được coi là truyện ngắn đặc sắc nhất trong tập truyện Tây Bắc. “Afghan Couple” khắc họa thành công bức tranh hiện thực về người dân miền sơn cước dưới ách thống trị của chế độ thực dân nửa phong kiến. Đồng thời, tác giả cũng thể hiện giá trị nhân đạo sâu sắc khi mở đường cho số phận của hai người nô lệ bất đắc dĩ A Phủ và tôi. Trong số đó, tôi ấn tượng nhất là tâm trạng thất thường vào cái đêm bị chính quyền chấm dứt hợp đồng.

        Đầu tiên, chúng ta cần tóm tắt nội dung câu chuyện. “Vợ chồng phủ” xoay quanh cuộc sống của hai nhân vật chính là tôi và một phủ. Đó là hai con người trẻ trung, năng nổ, có tâm, có tài nhưng không may trở thành nô lệ, làm kiếp trâu ngựa, bị thực dân phong kiến ​​áp bức, điển hình là những gia đình quyền thế thực thi pháp luật. Em không làm dâu nhưng em là một cô gái xinh đẹp, ngày đầu năm “trai đến mái nhà em” báo hiếu “Bây giờ em trồng ngô được, ra đồng làm ngô vay nợ” thay cho bố tôi. Bố đừng bán con cho nhà giàu”, tài năng “con thổi sáo rất hay”. Nhưng dù từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ cực, “anh trai của Ah Fu, anh trai của Ah Fu đã chết, và Ah Fu của cha mẹ cũng đã chết. Chỉ còn một phu nhưng dũng cảm hơn những kẻ “không chịu ở lại miền xuôi”, ngoài ra A Phủ còn là một thanh niên cường tráng, tài giỏi “biết cày, đục cuốc, cày ruộng, săn trâu bò”. , và rất bạo dạn”. “Ah Fu khỏe mạnh, chạy như ngựa, con gái làng được nhiều người yêu mến”… Tôi trở thành con dâu vì món nợ của gia đình . Chính quyền làm nô lệ cho sử quan đánh đập Hai người lương thiện đã phải Đời trai trẻ của tôi chôn vùi dưới bầu trời của kẻ thống trị Đêm tình xuân vì rượu và tiếng sáo đánh thức quá khứ đẹp đẽ . Chính phủ bị mất bò phải đứng nhiều đêm, trước hoàn cảnh đó, ban đầu tôi thờ ơ, vô cảm, dần dà lòng thương người nảy sinh, tôi quyết định cắt dây, cởi rìu, có thể thấy rằng sự phát triển cảm xúc của các nhân vật của tôi đã được khắc họa một cách sống động.

        Trước đêm phá quan, tôi là một cô gái không có tình cảm. Như chúng ta đã biết, sau khi về làm dâu, thoát khỏi cảnh nợ nần, tôi thực chất là một đứa con không ra gì trong nhà quan huyện, thân xác tôi bị hành hạ và tâm hồn tôi bị tước đoạt. Tôi đã nhiều lần so sánh hình ảnh của mình với những con vật, không hơn không kém: “Bây giờ tôi cảm thấy mình cũng là trâu, cũng là ngựa, ngựa phải chuyển từ nhà này sang cỗ xe. con ngựa chỉ biết Ăn cỏ và làm việc”, “Ngựa, trâu có khi làm việc, đêm về đứng gãi chân nhai cỏ. Đàn bà con gái trong gia đình này đắm chìm trong công việc”, co ro lại như con rùa. trong một xó xỉnh”… Nỗi niềm uất ức năm xưa đã in hằn trên khuôn mặt xinh đẹp của em, đến nỗi em không còn màng đến cái chết, bởi “chị đã sống trong đau khổ đã lâu, đã vất vả rồi”. Tôi vẫn muốn tự tử, nếu tôi còn chịu đựng những bất công và hành hạ của cuộc đời này, ít nhất, tôi còn thấy mình còn một chút lý tưởng sống. chấp nhận sự phi lý, phi nhân của cuộc đời như lẽ thường tình Đêm tình mùa xuân, sức sống tiềm tàng trong tôi trỗi dậy, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt bởi sự tàn ác của “anh bước lại, ôm lấy tôi, lấy dây thắt lưng trói tay tôi”. Trói cả đêm vẫn nghe tiếng rượu, tiếng sáo Nghĩ đến câu chuyện rùng rợn “chàng trai bắt cóc vợ ở dinh thống đốc” hôm trước, tôi vẫn còn giật mình bỏ vào nhà chơi, khi nào hắn mới vào nhà? trở về thì vợ đã chết rồi.” Ý thức sống trỗi dậy, nhưng dường như Quá yếu ớt để đòi giải phóng, đòi cách mạng.

        Tôi gặp quan phủ bị gia đình quan tổng đốc trừng phạt nặng nề – Nhiều đêm đứng ngoài sân, nhưng tôi vẫn bình tĩnh thổi lửa giơ tay “Nếu quan phủ là cái xác đứng đó, đó là cũng được”. Tốt! Thật là độc ác! Tôi từ một cô gái vui vẻ và đáng yêu trở thành một người lạnh lùng và vô tâm. Đối diện với người cùng cảnh ngộ, nước mắt tôi không đủ xót xa. Lúc đó, chỉ có tôi và không có lửa sống bên ngoài.

        Khi cởi trói cho cô ấy, tâm trạng tôi chuyển từ thờ ơ sang đồng cảm. Tôi mơ hồ cảm thấy có lỗi, có lỗi với một chính quyền. Tôi đặt câu hỏi về chế độ nô lệ mà cậu bé bất hạnh này phải chịu đựng. Tôi nhớ cuộc sống của mình như một mối quan hệ không thể trốn tránh, như một mối quan hệ giữa những con người đã sống cuộc đời khốn khổ và hèn mọn như nhau. Họ đã chịu đựng quá lâu, và họ đã bị chà đạp về thể chất và tinh thần.

        Một chi tiết đánh dấu sự chuyển biến tâm lý của tôi đó là giọt nước mắt của anh mù “Lửa sáng rực, tôi nheo mắt thấy mắt mình vừa mở ra, giọt nước mắt pha lê bò lên hõm má đã xám lại”. Lòng Người bừng tỉnh, nhận ra tội ác của giặc, xót thương cho cảnh ngộ của những người dân vô tội “trời ơi, nó trói người ta, nó bắt tôi chết”, “chúng tôi sẽ chết” thật tàn nhẫn, “có lẽ đêm mai, người khác sẽ chết, chết vì đau, chết đói, chết cóng, phải chết”, “tại sao người đó chết”…. Cô gái từng thờ ơ giờ nhận ra sự phi lý trong cuộc sống chết tiệt của mình.

        Từ đó, tình yêu thương âm thầm lớn lên trong lòng tôi đã khiến tôi có một quyết định táo bạo: cắt dây để giải phủ “Tao cắt lúa, chặt dây leo”. .

        Sau khi cắt dây cởi trói cho tôi, tôi mới biết ý thức cá nhân bị đảo lộn. Sự sống và cái chết cận kề buộc tôi phải thực sự đối mặt với sự lựa chọn. Hoặc trở thành xác chết thay thế cho nhà bào chế thuốc, hoặc mạo hiểm trốn thoát khỏi “Tôi đang đứng trong bóng tối”. Cuối cùng, sức sống tiềm tàng và khát vọng tự do của tôi đã chiến thắng “Tôi chạy ra ngoài. Trời đã tối rồi. Nhưng tôi vẫn bước.” Bước chân tôi giờ thoát khỏi sự áp bức của kẻ mạnh, và quyền thiêng liêng không thể dừng lại “Đây, bạn sẽ chết”. Đỗ Hoài Ái đã thể hiện giá trị chân lý và nhân đạo sâu sắc nhất bằng cách đuổi theo hành động của nhà cầm quyền, bày tỏ tiếng nói cứu người lưu vong, vực thẳm đau thương “Đàn bà chê chồng, cứu mạng tôi”.

        Qua ba quá trình tâm lý cơ bản: trước, trong và sau khi cắt dây trói, Đỗ Hoài Ái thể hiện tài năng của mình qua ngòi bút khắc họa nhân vật. Từ ngoại hình đến tính cách, chân dung tôi và một người đàn ông đều được hiện lên sinh động qua màu sắc của người dân lao động vùng cao nguyên Tây Bắc. Đồng thời, người đọc cũng thấy rõ quá trình phản kháng, đấu tranh và thoát khỏi cuộc sống tăm tối để đi tìm tự do, hạnh phúc ở thế giới bên kia.

        Tóm lại, diễn biến tình cảm mở ra một đêm phu có tính biến hóa mạnh mẽ, đánh dấu sự trở lại táo bạo. Qua đó ta thấy được con đường giải phóng, niềm tin, lí tưởng sống của các nhân vật trong tác phẩm của nhà văn Dư Hoài, nhất là sau cách mạng.

        Bài 6

        Đỗ Hoài Ái là nhà văn hiện thực nổi tiếng trước Cách mạng tháng Tám. Ông là người am hiểu sâu sắc về phong tục tập quán của nhiều vùng miền trên đất nước ta. “Vợ chồng A Phủ” là một trong ba tác phẩm được in trong Tuyển tập truyện Tây Bắc – tác phẩm đoạt giải nhất của Hội Văn nghệ Việt Nam năm 1954-1955. Tây Bắc. 1952. Trong truyện ngắn, Đỗ Hoài không chỉ xây dựng thành công cốt truyện mà còn khắc họa thành công diễn biến tình cảm của nhân vật. Điều này được thể hiện rõ ràng qua các cảnh làm sáng tỏ.

        Em vốn là một cô gái cao nguyên trẻ trung, xinh đẹp và tài giỏi, nhưng vì nợ nần chồng chất, em bị nhà thống lý lừa về làm dâu và bị bắt. Vì vậy, tôi đã phải từ bỏ tuổi trẻ của mình và sống một cuộc sống bị tra tấn về thể chất và tinh thần. Tôi đã từng muốn chết trên ngón tay của mình, nhưng tôi không thể. Nếu tôi chết, cha tôi sẽ đau khổ và sẽ không trả được nợ cho thống đốc. Tôi đành chấp nhận về làm dâu nhà thống đốc để trả nợ và sống cuộc đời nô lệ, tủi nhục, bất hạnh.

        Những tưởng nỗi đau thể xác và tâm hồn đã khiến tôi tê liệt, tàn nhẫn nhưng khi nàng mở phủ lại khiến độc giả ngỡ ngàng. Hành động cởi trói đến quá đột ngột, quá đột ngột. Bất ngờ và bất chợt, khi thấy cảnh nơi cung đình bị trói, tôi dửng dưng và vô cảm. Đối mặt với một người sắp chết mà mình vẫn bình tĩnh “thổi lửa giơ tay”, thậm chí còn nghĩ “xác chết đứng đó thôi”, đó là điều bình thường và hợp lý. Sự phát triển tâm lý, điều đó có lý, vì tôi đã phải chịu đựng trong một thời gian dài, chịu đựng sự dày vò về thể xác và tinh thần. Cuộc sống trong biệt thự Đô Đô đã ăn mòn tâm hồn tôi, tất cả cảm xúc, ý thức, ý thức của tôi đều bị tê liệt, tôi trở nên vô cảm, thờ ơ với nỗi đau của mình, thờ ơ với nỗi đau của chính mình. Hơn nữa, những cảnh bắt cóc, đánh đập người dân không có gì mới ở Dinh Thống đốc, nó diễn ra thường xuyên, hàng ngày, hàng giờ. Những kẻ thống trị đầy đau khổ, đau đớn và nguyền rủa, đó là lý do tại sao họ không còn có thể đồng cảm và quan tâm đến người khác. Tôi thậm chí còn cho rằng nếu cô ấy trốn thoát, tôi sẽ bị trói lại. Đối với một chính phủ.. Tôi đã cân nhắc hoàn cảnh của mình nếu hai cha con thống đốc biết rằng chính phủ đã bỏ chạy. Tôi sẽ phải thay thế chính phủ và tôi sẽ “chết trên ván cược đó”. Không ai có thể dũng cảm đối mặt với cái chết. Khi tính mạng bị đe dọa, ít người có thể nghĩ đến người khác, hoặc chỉ lo làm thế nào để sống sót và làm thế nào để không bị liên lụy. Đây là một phản ứng rất bình thường của con người. Ngay cả khi đã mở khóa pháp sư, tôi vẫn “đứng ngồi không yên”. Không ai ngờ tôi cắt dây cởi trói cho anh và tôi. Đó chỉ là một hành vi nhất thời chợt nảy ra mà không cần suy nghĩ về nó. Đó là lý do tại sao nó chứa đầy những yếu tố bất ngờ và đột ngột.

        Đột ngột và bất ngờ, nhưng cũng là một hành động hợp lý và không thể tránh khỏi để làm sáng tỏ chính phủ của tôi. Đây là điều tất yếu vì nó phù hợp với diễn biến tâm lý nhân vật và kết cấu của truyện. Trong ánh lửa bập bùng của bếp lửa, tôi thấy một người đàn ông giàu có với “giọt lệ pha lê lăn dài trên gò má sạm đen”. Đó là giọt nước mắt của một người đàn ông mạnh mẽ, dũng cảm, chính trực. Nhưng lại là những giọt nước mắt của sự cận kề cái chết – những giọt nước mắt của sự bế tắc và đấu tranh. Trong khi bất lực, nó cũng thể hiện rõ ràng khát vọng tự do, cuộc sống và đam mê mãnh liệt của một nô lệ cận kề cái chết. Thay đổi, tôi thức tỉnh để yêu bản thân mình. Nước mắt luôn có sức cảm hóa và thanh tẩy tâm hồn con người, giúp con người làm điều thiện và sống yêu thương. Với tình yêu, tôi cảm nhận và hành động khác hẳn.

        Tôi nhớ đêm xuân năm ngoái, khi tôi bị trói như vậy, bao nhiêu lần nước mắt chảy dài trên khóe miệng và cổ, tôi không thể lau đi. Tôi cảm thấy tiếc cho bản thân mình. Tôi xin lỗi vì đã phải chịu bao đau đớn, tủi nhục, ngậm ngùi cho số phận, cho cuộc đời tôi. Rồi khi biết yêu thương chính mình, tôi sẽ yêu thương những người có hoàn cảnh, số phận giống mình. Đây có thể nói là một quy luật tình cảm rất phù hợp với tâm lý và tính cách con người, bởi chỉ khi biết yêu bản thân mình thì mới biết yêu người khác. Tôi nhớ lại những chuyện khủng khiếp ngày xưa và cảm thấy tội nghiệp cho những người phụ nữ cùng cảnh ngộ: “người đàn bà hôm trước họ cũng ở trong nhà này trói lại”. Những người đàn bà ấy đã cùng tôi chung số phận và những mảnh đời đau khổ, tủi nhục. Vì thế, tôi thấy thương hại và thông cảm cho những người phụ nữ gia trưởng cũng là điều dễ hiểu. Hoài thực sự chứng tỏ mình là một nhà văn có tài khi hiểu được tâm lý, tính cách và diễn biến tình cảm của nhân vật. Chính tình yêu ấy đã khiến tôi hiểu “họ thật tàn nhẫn”. Chỉ sau nhiều tháng im lặng, đau khổ và cay đắng, tôi mới nhận ra sự tàn ác và vô nhân đạo của thống đốc. Trước đây tôi sống trong túng quẫn, chưa bao giờ lên tiếng phản đối, phản kháng, nay lại lên tiếng tố cáo. Một sự lên án, lên án đanh thép và đầy phẫn nộ của người trong cuộc. Một lời tố cáo ngắn ngủi chứa đựng biết bao tình cảm và tội ác của hai cha con. Đây có thể nói là kết quả tất yếu của những năm tháng chịu đựng.

        Tất cả những điều này khiến tôi phải cắt dây để cởi trói cho bạn. Tôi “giải quyết” và tôi nói nhỏ “đi thôi”. Hàng loạt pha hành động vội vã, gay cấn và liều lĩnh đầy hồi hộp và sợ hãi. Nhưng hành động cởi trói này không chỉ là hành động giải phóng của chính quyền, mà còn là hành động tự cởi trói cho cuộc sống của chính mình. Tôi đã giải thoát mình khỏi chế độ thần quyền và quyền lực đã giới hạn cuộc đời tôi. Khi tôi giải phóng chính phủ, tôi giải phóng chính mình. Hành động cởi trói là kết quả của sự tức giận tích tụ nhiều năm trước nỗi đau mà tôi phải chịu đựng trong nhà thống đốc. Đó là một hành động tất yếu, là đỉnh cao của sinh lực tiềm tàng, là khát vọng tự do mạnh mẽ và cao đẹp. Đồng thời, nó cũng phản ánh sinh động một quy luật cổ xưa: có áp bức thì có đấu tranh. Có thể nói hành động cởi trói phù hợp với tính cách và phẩm chất nhân vật của tôi. Trong tôi đã sẵn có một nguồn năng lượng tiềm ẩn, một sự đồng cảm với người dân, một sự bất chấp đối với Thống đốc và con trai ông ta. Tất cả mọi thứ đang chờ đợi để được tiết lộ, một cách tự nhiên.

        Cảm ơn nhà văn Hoài đã viết một bài viết hay như vậy cho độc giả!

        Bài 7

        Tô Hoài là một cây bút lớn, một cây bút lớn của nền văn học Việt Nam, với khối lượng tác phẩm phong phú, đồ sộ thuộc nhiều thể loại khác nhau như truyện ngắn, tiểu thuyết, hồi ký, tiểu thuyết, tiểu luận, kịch, hơn 60 năm sáng tác và lao động miệt mài , ông xứng đáng được biết đến là một trong những cây bút tiêu biểu có nhiều đóng góp cho sự đột phá và phát triển của nền văn học Việt Nam hiện đại. Đối với Đỗ Hoài Ái, “Viết văn là một quá trình cố gắng nói ra sự thật, nếu là sự thật thì cũng không phải là chuyện nhỏ, dù muốn phá vỡ thần tượng trong lòng độc giả”, vì vậy anh ấy là một người rất tôn trọng , và anh ấy viết về bất cứ thứ gì anh ấy thích tìm tòi và khám phá Tôi thích viết về những điều có thật trong cuộc sống. Kỳ thực hắn biết mình đã trải qua những gì. Chính nhờ phong cách làm việc tỉ mỉ và chăm chỉ đó mà tôi dễ dàng thích nghi với các điều kiện khác nhau của đất nước, đồng thời một khuynh hướng sáng tạo mới đã hình thành trong tâm trí tác giả. Đề tài Tây Bắc đặc trưng, ​​con người nơi đây, phải nói không dễ gì một nhà văn miền xuôi viết được những nét chữ núi rừng như vậy. Nhưng với tôi thì khác, ngoại trừ Hà Nội, mảnh đất thân yêu đã ăn sâu vào máu thịt, có lẽ Tây Bắc là mảnh đất mà ông yêu quý nhất, như Chế Lan Văn đã nói: “Khi ta còn sống, chỉ là nơi đất ở .” Đất. Khi ta ở / khi ta đi, đất đã trở thành linh hồn. Ta có thể thấy rõ điều đó trong tập truyện Tây Bắc của Từ Hoài, đặc biệt trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ, phải nói rằng Từ Hoài Tôi có những tình cảm rất đặc biệt, sự kính trọng, yêu thương và thấu hiểu sâu sắc đối với những con người miền núi phía Bắc, có lẽ cũng chính vì những tình cảm nồng ấm đó mà bức tranh này cũng trở nên sâu lắng, sâu lắng khi miêu tả tâm hồn nhân vật tôi trong đêm cứu sống Apu.

        Có thể nói, một trong những đề tài phổ biến nhất trong văn học Việt Nam trước và sau cách mạng là những người nông dân nghèo khổ dưới chế độ thực dân phong kiến. Chẳng hạn như nam cao với lão hạc, chí phèo, nguyễn công hoan với tinh thần thể dục 1, 2, kim đơn với làng, vợ nhặt, ngô đồng tắt đèn,…nhưng đến đây mới có bát của hoài niệm, người ta còn bắt gặp một màu sắc khác trong mảng đề tài cổ này, đó là số phận của người dân Tây Bắc dưới ách thống trị của thần quyền và cường quyền, đặc biệt là hình ảnh người phụ nữ. Tôi là con gái của một gia đình nông dân, cha mẹ tôi mắc nợ thống đốc Bacha từ khi tôi còn nhỏ, và tôi phải làm vợ lẽ cho con trai của gia đình đó, Asu. Mang tiếng là vợ của đại gia giàu có nhất vùng nhưng cuộc sống của cô là những chuỗi ngày cơ cực, bất hạnh. Tôi không vui, tôi muốn sống một cuộc sống khó khăn, tôi muốn ăn lá cây để chết, nhưng tôi không thể chết, bởi vì khi cô ấy chết, món nợ của cha sẽ được trả. Sau khi cha mất, tôi không muốn chết vì “chịu khổ lâu rồi quen khổ, giờ nghĩ lại mình cũng là trâu, mình cũng là ngựa, ngựa chỉ biết ăn. Cỏ và công việc.” Trên danh nghĩa là con rể của tôi, người đứng đầu, trên thực tế, cả đời là người hầu của tổng đốc, quanh năm cực nhọc và cực nhọc mỗi ngày. Đến nỗi cảm thấy mình không còn là con người nữa, bởi “trâu ngựa có khi làm việc, ban đêm đứng gãi chân nhai cỏ, đàn bà con gái trong nhà này vùi đầu suốt ngày, cả đêm”, thật cay đắng. Cuộc sống của tôi giống như một con rùa trong xó xỉnh, im lìm và tù túng, thui chột trong lớp vỏ dày, vô hồn, không còn hứng thú với cuộc sống như thế này nữa.

        Tâm hồn tôi tưởng chai cứng trước thử thách ấy đã chết hẳn, nhưng cuộc đời tôi đã hồi sinh, tôi được sống lại những cung bậc cảm xúc của một cô gái xinh đẹp, và tôi có tài thổi sáo. Đêm tình mùa xuân ấy nghe ai thổi sáo gọi em, trong lòng bồi hồi nhớ nhung xa xăm thời con gái, tiếng sáo say lòng “Có biết bao người thương”, ngày ngày bên nhau. đêm cùng em thổi sáo Từ núi này sang núi khác. “Tiếng sáo vọng trong đêm làm tôi bật khóc, rồi tôi khóc, nước mắt tuôn rơi, không biết đã bao lâu rồi tôi không được khóc như thế này. Tôi tiếc, tôi uất, tôi giận mình. cuộc đời đầy rẫy những bất hạnh, tôi đau đớn, tôi phẫn nộ, tôi muốn đứng lên phản kháng, tôi không muốn sống kiếp người như một cỗ máy làm việc. Nói thêm một ngày nữa, tôi muốn sống như một con người được, biết đau, biết mệt, được yêu như bao người khác Và niềm vui Điều đó chứng tỏ điều gì Chứng tỏ tâm hồn đã chết của tôi đã được hồi sinh một cách nồng nàn, mãnh liệt bởi tiếng sáo – tiếng của sự sống, đánh thức tâm hồn và trái tim tôi, vẫn tươi đẹp và khao khát tháng năm sống Đời năm tháng bị chôn vùi, chai cứng bởi thương đau Tôi bắt đầu vùng dậy và làm điều sau hôn nhân không dám, không làm được, uống rượu “một bát ú ớ” , không bao giờ uống, uống cho say rồi bỏ đi Lá thổi kèn đi về những ngày đã xa, những ngày hạnh phúc nhất của đời tôi Rồi vài ché rượu, kèm theo tiếng lá thổi kèn , làm sao bù đắp được nỗi lòng thiếu thốn bao nhiêu năm, trong lòng tôi Khát khao sống mãnh liệt Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn mặc quần áo đẹp, Tôi muốn thổi sáo, Tôi muốn khiêu vũ, bởi vì Em biết rất rõ “Em còn trẻ” Em không muốn chôn vùi tuổi trẻ trong căn phòng Có cửa sổ Nhỏ như ngục tù Em muốn sống đàng hoàng mà hoang vắng quá. cay đắng, nhục nhã quá. Trong khát vọng sống mãnh liệt, tôi tỏ ra yêu đời. Rồi như một kẻ sát nhân, nó muốn bóp nghẹt linh hồn tôi một lần nữa, nó không muốn tôi làm người, không muốn hưởng thụ đời, ông trói tôi vào cột bằng thúng gai, rồi bỏ đi chơi, cho tôi sầu, đau đớn tột cùng. Tôi chưa bao giờ nghĩ về việc sống như thế này “Tôi rất sợ, tôi đang di chuyển. Xem tôi sống hay chết. Cổ tay, đầu và bắp chân đều bị trói bằng dây thừng, và chúng bị xé thành từng mảnh vì đau. Nỗi sợ hãi đó, nỗi đau thể xác đó, chứng tỏ tôi vẫn còn sống, dù là về tinh thần hay thể xác, ý chí sinh tồn trong lòng tôi đã mạnh mẽ trở lại, không còn tê liệt, mê muội nữa. Nó đánh dấu một bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi, từ việc muốn chết bằng cách ăn lá cây chuyển sang sợ chết và khao khát sống sót mãnh liệt. Là tiền đề cứu chính phủ và cuộc đời của chính tôi khỏi sự bế tắc và áp bức của cường quyền và thần quyền.

        Đối diện với một người bị trói giữa sân, bên đống lửa, tôi đã quen với việc sưởi ấm, nhưng tôi đã bình tĩnh thổi lửa và giơ tay lên. cung cấm là xác chết”. Nhưng có lẽ ít ai biết rằng ngoài sự thờ ơ, bất chấp sống chết, trong lòng tôi đã diễn ra một sự thay đổi lớn lao, và tôi không còn là một người phụ nữ mê muội, dửng dưng trước khổ đau nữa. Thể xác tôi bắt đầu từ đêm xuân ấy, nghe tiếng sáo mà đau đớn, sợ chết. Tôi cảm thông và đồng cảm với một chính quyền mà số phận của họ cũng giống như chính cuộc đời của tôi, những người không có quyền quyết định số phận của cuộc đời mình, biết rằng dù bị chà đạp, áp bức, rồi chết dưới bàn tay của chế độ cai trị xã hội đen tàn ác. Nhất là khi nhìn thấy những giọt nước mắt của đàn ông “những giọt nước mắt long lanh chảy dài trên đôi gò má xám đen” Tôi nghĩ đến cuộc đời đầy vết sẹo của mình mà tôi giận, tôi giận nhà ly pa tra, những kẻ độc ác, chúng ép “dân phải chết, phải chết của đau đớn, chết đói, chết cóng, chết”. Tôi thấy có lỗi, có lỗi với chính quyền, vì tôi là con dâu mà chết ở đây, chính quyền có tội với khổ như tôi. Càng nghĩ lại càng không cam lòng, đau hơn cả mạng sống. Có lẽ giọt nước mắt của chính quyền, giọt nước mắt của một người vô tội, giọt nước mắt của một kẻ khát sống, như giọt nước cuối cùng đã thôi thúc sự phản kháng và lòng nhân ái trong tâm hồn tôi. Tôi không phải loại người độc ác đó, tôi không nhẫn tâm như vậy, tôi muốn cứu người đàn ông này, anh ta xứng đáng được sống tốt chứ không phải chết ở đây vì mất đi một đứa con. Gia súc. Bây giờ tôi không sợ hãi nữa, không sợ cường quyền, không sợ thần quyền, tôi mạnh mẽ như một anh hùng cắt dây cho chính quyền, tôi liều mạng để giữ mạng sống cho anh ta vì tôi thấy kẻ đó là tôi một cuộc đời bất hạnh. .Cứu chính phủ là cứu linh hồn tôi, cứu mạng tôi. Cảnh cuối có lẽ tôi đã hiểu, tôi thực sự phản kháng, tôi chống lại số phận, tôi muốn làm chủ vận mệnh của mình, tôi quyết định trốn chạy, bởi tôi biết nếu không ở lại, cái chết thể xác cũng là một loại chết chóc tinh thần. cái chết, vừa Đau đớn, vừa nhục nhã. Chỉ bằng cách rời khỏi nơi ma quỷ đó, tôi mới có thể sống một cuộc sống thực sự và trở thành một con người thực sự. Đó là biểu hiện rõ nhất của lòng ham sống, lòng ham sống, khát khao tự do cháy bỏng của tôi, một con người coi tâm hồn mình trơ như đá. Đồng thời, nó khẳng định sức sống tiềm tàng to lớn, dù có bị chà đạp gần như thành tro bụi bởi sự đau khổ, tuyệt vọng, tàn ác của giai cấp thống trị thì chỉ có ngọn gió xuân thổi qua, cùng hoàn cảnh mới có tiếng sáo mà cảm thông hơn. cuộc sống con người hơn bao giờ hết Dữ dội hơn bao giờ hết.

        Vợ chồng A Phủ là một trong những tác phẩm hay nhất của Đỗ Hoài, đồng thời cũng là một trong những tác phẩm hay nhất của văn học Việt Nam viết về các dân tộc thiểu số miền núi phía Bắc. Bằng tấm lòng yêu thương và kính trọng, Dư Hoài đã tìm hiểu cặn kẽ cuộc đời và số phận của những con người chịu ách thống trị tàn bạo của thần quyền và cường quyền dưới ách thống trị của thực dân phong kiến. Đồng thời cũng bộc lộ những vẻ đẹp đáng quý trong tâm hồn nhân vật như sức sống tiềm tàng mạnh mẽ, khát vọng tự do mãnh liệt, sự phản kháng, vươn lên mạnh mẽ của chú người nhỏ bé, tưởng chừng như cam chịu số phận.

        Mô hình 8

        Tô Hoài là nhà văn lớn của văn xuôi Việt Nam hiện đại với số lượng tác phẩm kỷ lục. Vợ Chồng A Phủ là truyện thành công nhất trong ba truyện ngắn về Tây Bắc của ông. Tác phẩm có giá trị hiện thực và giá trị nhân đạo sâu sắc.

        Truyện kể về cuộc sống của người dân lao động trên vùng núi cao dưới ách áp bức dã man của bọn thực dân phong kiến. Đặc biệt, truyện xây dựng thành công hình tượng nhân vật duyên dáng, qua đó làm toát lên vẻ đẹp của trái tim, sức sống tiềm tàng và khả năng cống hiến hết mình cho cách mạng của nhân dân Tây Bắc Trung Quốc.

        Đôi vợ chồng người Afghanistan trong Truyện cổ Tây Bắc (1954). Tập truyện đoạt giải nhất – Giải thưởng Hội văn nghệ Việt Nam 1954-1955. Tác phẩm này ra đời năm 1952 là kết quả của chuyến đi thực tế của nhà văn với Quân Giải phóng Nhân dân Tây Bắc.

        Một cặp phu nhân giới thiệu nhân vật của tôi ngay từ đầu, đầy nghịch lý để thu hút người đọc:

        “Người từ xa đến có dịp vào dinh thự Đô Đô thường thấy một cô gái quay sợi gai cạnh tảng đá trước cửa, bên cạnh chủ nghĩa Mác-Lênin. Cô ấy luôn quay sợi, cắt ngựa cắt cỏ, dệt vải, bửa củi, gánh nước, cúi đầu buồn bã.”

        Cách giới thiệu phản ánh một cô gái lặng lẽ một mình, như lẫn với những vật vô tri vô giác: guồng quay, hòn đá, cỗ xe; cô gái là con dâu một gia đình quyền thế, giàu có mà sao mặt mũi lúc nào cũng ” buồn”. Khuôn mặt ấy gợi một số phận bi thảm, bất hạnh nhưng cũng tiềm ẩn một sức mạnh.

        Tôi đã từng là một cô gái xinh đẹp. Em có nhan sắc lại có khiếu âm nhạc, em thổi sáo giỏi, khóe miệng ngậm lá, thổi lá cũng hay như thổi sáo”. Tâm hồn em tràn đầy khát sống, khao khát tình yêu. , Tôi đã được yêu và khao khát Hơn yêu, tim đã bao lần rạo rực trước tiếng hẹn hò của người yêu.

        Nhưng cô gái tài hoa vùng cao ấy lại có một cuộc đời bất hạnh. Để cứu cha mình, cô cuối cùng đã bán mình và trở thành con dâu trong biệt thự Dudu.

        Đỗ Hoài Ái miêu tả sức lao động chân tay của cô gái trên danh nghĩa là con dâu nhưng thực chất lại là người hầu. Thân phận của tôi không chỉ là thân trâu ngựa, “có khi trâu ngựa làm việc này, ban đêm còn đứng gãi chân nhai cỏ, ban ngày đàn bà con gái trong nhà làm lụng vất vả cả ngày. đêm”.

        Nhưng tác giả cũng mạnh dạn khắc họa nỗi đau tinh thần của tôi. Nàng tiên cá mới từng yêu say đắm nhưng giờ đã câm lặng, “về hưu như rùa”. Đặc biệt hình ảnh căn phòng của tôi là một ô cửa sổ lỗ vuông to bằng lòng bàn tay, khi tôi ngồi trong đó lúc nào cũng như một vầng trăng trắng mờ ảo, không biết là sương hay là nắng. Đó là một loại địa ngục trần gian, giam cầm thể xác tôi, cô lập tâm hồn và cuộc sống của tôi, kìm hãm tuổi trẻ và sức sống của cô ấy.

        Nhân danh quyền sống, có nhiều tiếng nói tố cáo chế độ phong kiến ​​ở miền núi. Chế độ đó đáng bị lên án vì đã bòn rút sinh lực và dập tắt niềm vui sống của những người rất đáng được hưởng.

        Tôi đã từng muốn chết nhưng không được vì cô ấy còn nợ cha mình một món nợ. Nhưng đến lúc chết, vì cha không còn nữa, tôi sống buông thả, kéo dài cuộc sống lay lắt của mình. Bây giờ cô gái còn đáng thương hơn. Bởi vì muốn chết tức là còn muốn chiến đấu với cuộc sống mà không có cuộc sống, nghĩa là cuối cùng vẫn còn sống.

        Và khi tôi không muốn chết, nghĩa là niềm đam mê sống của tôi không còn nữa, lúc đó, lên núi xuống ruộng, cắt cỏ cho ngựa, gánh nước… Chỉ là cái thân của tôi Không có linh hồn.

        Cuộc sống của tôi dường như không còn nữa. Nhưng bên trong hình ảnh con rùa còn có một con người. Niềm khao khát hạnh phúc có thể bị chôn vùi và lãng quên trong sâu thẳm tâm hồn chai sạn vì đau khổ, nhưng không thể nào tiêu tan. Khi thời gian đến, nó sẽ bùng cháy trở lại. Niềm khao khát hạnh phúc ấy chợt bùng cháy, thật ấm áp và đáng thương trong một đêm xuân rộn ràng tiếng gọi tình yêu.

        Bức tranh hoa hồng sức mạnh của mùa xuân chiếm được cảm tình của giới trẻ. Cơn gió lạnh buốt, cỏ vàng khô héo và những đóa hoa thay màu như ảo diệu khiến trái tim bao năm tê liệt nổi loạn. Yếu tố quan trọng là hơi cồn. Ngày đầu tiên của năm mới năm đó, tôi cũng uống rượu, lén lút uống hết bát này đến bát khác, “uống cạn”, rồi ngất đi vì say. Say rượu dẫn đến sự lãng quên và nỗi nhớ cùng một lúc.

        Tôi quên đi thực tại (thấy mọi người nhảy múa, mọi người ca hát mà không nghe thấy, rượu không thấy hết là dở luôn) nhưng tôi lại nhớ ngày xưa (ngày xưa thổi sáo cũng khá. ..) , và quan trọng hơn, tôi vẫn nhớ mình là con người, có quyền sống làm người: “Tui còn trẻ ham chơi Bao nhiêu người lấy chồng đi chơi Tết .Còn gì nữa Để ở bên nhau.

        Nhưng phương tiện đưa tâm hồn tôi trở về với niềm khao khát hạnh phúc và tình yêu tốt nhất có lẽ vẫn là tiếng sáo, bởi tiếng sáo là tiếng gọi của mùa xuân, của tình yêu và tuổi trẻ. Tiếng sáo vang vọng trong đầu tôi và đã trở thành giọng nói của một người phụ nữ.

        Tôi thức dậy với nguồn năng lượng và bản sắc tiềm tàng. Vì vậy, trong khoảnh khắc đó, tôi thấy mình đầy mâu thuẫn. Tim anh run lên, nhưng anh vẫn theo quán tính bước vào nhà, ngồi xuống giường, nhìn lỗ vuông mơ hồ ngoài cửa sổ, một vầng trăng trắng tròn. Khi ham muốn sống phát sinh, ý nghĩ đầu tiên là chết ngay lập tức.

        Nhưng rồi nỗi ám ảnh và sức sống rạo rực của tuổi trẻ cứ lớn dần, cho đến khi nó chiếm lĩnh hoàn toàn tâm hồn và trí óc tôi, cho đến khi tôi hoàn toàn chìm trong mộng tưởng: “Tôi muốn đi chơi, tôi cũng muốn chơi”. người mộng du: búi tóc lên, thêm chiếc váy hoa và cởi áo ra. Tôi làm những việc đó như mơ, không thấy anh ấy vào, cũng không nghe anh ấy hỏi.”

        Rồi điều gì đến sẽ đến. Anh trói tôi vào một cây sào, rồi lặng lẽ đeo chiếc nhẫn bạc và ra ngoài, để lại tôi trong trạng thái mộng du, đắm chìm trong giấc mộng xuân trẻ, bồng bềnh trong cảm giác của một chuyến du xuân. Tâm hồn tôi vẫn đang sống trong thực tại ảo, và những ràng buộc của cuộc sống thực không thể lay chuyển ngay giấc mơ của một kẻ mộng du. Cảm giác lúc này thật kinh khủng, chỉ khi bước chân theo tiếng sáo, tôi mới thấy tứ chi đau nhức, không thể cử động được.

        Nhưng nếu giấc mơ không trở lại, thì sự thức tỉnh cũng vậy. Giữa mộng và tỉnh, giữa tiếng sáo và tiếng dây đau, cùng tiếng ngựa đá vào tường nhai cỏ cào chân, lại có một giai đoạn chập chờn khác. Nhưng bây giờ ở chiều ngược lại, dần dần tỉnh dậy, những cơn đau tê tái cũng dần tan biến, để sáng hôm sau lại trở về thế nằm của rùa, còn thấy thanh thản hơn xưa.

        Nhưng có lẽ tôi đang ở trạng thái tốt nhất khi cởi rìu. Ah Fu, giống như tôi, cũng là nạn nhân của chế độ phong kiến ​​chuyên chế ở miền núi. Sự va chạm tự nhiên của tuổi trẻ và đêm xuân đã khiến Apu trở thành kẻ đòi nợ của Dinh thự Thống đốc.

        Với bản năng của một đứa trẻ bám núi, niềm đam mê săn bắn đã đẩy chính phủ vào một thực tế khắc nghiệt: xiềng xích. Hoàn cảnh éo le đó đã đánh thức lòng trắc ẩn trong tôi. Nhưng tình yêu ấy không tự nhiên nảy sinh trong tôi mà là kết quả của sự đấu tranh trong thế giới nội tâm của cô ấy. Những ngày đầu tiên, tôi vô cảm và dửng dưng với thực tại trước mặt: “à, nó chỉ là cái xác đứng đó thôi”.

        Câu nói này như minh chứng cho tâm hồn tôi tê dại. Bước ngoặt bắt đầu từ những giọt nước mắt: “Đêm đó, tôi đã khóc. Những giọt nước mắt pha lê lăn dài trên đôi gò má sạm đen. Một giọt nước mắt nữa là giọt nước mắt cuối cùng. Nó đưa tôi từ cõi lãng quên trở về cõi ký ức.

        Qua phân tích tính cách của tôi, em thấy nhớ mình bị ràng buộc, đau khổ và bất lực. Tôi cũng khóc, nước mắt chảy dài xuống cổ, không tài nào lau đi được. Apu, hay đúng hơn là những giọt nước mắt của Apu đã giúp tôi nhớ lại chính mình và cảm thấy có lỗi với tôi.

        Tôi nghĩ về bản thân và nhận ra rằng tôi cũng đau khổ, chỉ để có thể nhìn thấy những người khác đau khổ như tôi. Từ tình thương cho bản thân, dần dần nảy sinh tình yêu thương chính quyền, tình yêu thương những người cùng cảnh ngộ. Nhưng nó cũng vượt quá giới hạn yêu thương mình: “Ta là đàn bà… Ta chỉ chờ ngày mình tan xương nát thịt ở đây, còn bên kia thì chết”. Tôi cởi trói cho anh và bất ngờ chạy theo anh.

        Sự khao khát sống dường như bùng nổ trong tôi, cùng với sự sợ hãi và lo lắng cho tôi. Tôi như tìm lại được con người thật của mình, một con người tràn đầy nghị lực và khao khát thay đổi số phận.

        Nhà văn White đã phân tích nhân vật tôi bằng tất cả tình yêu thương, sự đồng cảm, đồng cảm và tôi đã phát hiện ra vẻ đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn của một người yêu đời như tôi.

        Thông qua việc khắc họa sâu sắc cuộc đời, số phận, tính cách, vợ chồng ông đã lên án hùng hồn, đanh thép các thế lực phong kiến ​​miền núi, chế độ thực dân tàn bạo, bóc lột dã man, đày đọa những người dân nghèo khổ. Đồng thời qua phân tích tính cách cũng khẳng định khát vọng tự do, hạnh phúc và sức sống mãnh liệt, bền bỉ của người lao động. Đặc biệt là tình cảm giai cấp, tình bạn của những người dân lao động nghèo được đánh giá sâu sắc. Chính điều đó đã phú cho cặp đôi sức sống và sự vững vàng trước thời đại nên vợ nên chồng.

        ………

        Tải file và đọc 2 bài văn phân tích tâm trạng em đêm cứu phu

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *