HỌC VĂN CHỊ NGUYỄN MINH HIÊN

Mị cởi trói cho a phủ vào mùa nào

Mị cởi trói cho a phủ vào mùa nào

Đề bài: Cảm nhận nhân vật tôi trong đêm đông trong tác phẩm “Đôi lứa” của Đỗ Hoài Hải. Nhận xét diễn biến diễn biến tâm lí nhân vật.

Bạn Đang Xem: HỌC VĂN CHỊ NGUYỄN MINH HIÊN

Nhiệm vụ:

Nguyễn minh châu từng nói: “Có những nhà văn trên đời nói cho những người không có ai bênh vực”. Đến với “cặp phu nhân” thực sự tôi đã hoàn thành sứ mệnh đó một cách trọn vẹn. Những gì được viết trên mỗi trang không chỉ là hiện thực cuộc sống của những người lao động miền núi, mà quan trọng hơn là một trái tim con người. Ở đó, nhân vật tôi như đại diện cho cả một tầng lớp, những số phận con người bất hạnh nơi núi rừng. Chỉ qua diễn biến tâm lý của nhân vật tôi trong buổi thông hoang đêm đông cũng đủ để người đọc hiểu sâu sắc rằng, con người nơi đây có một sức sống mãnh liệt không một thế lực nào có thể dập tắt được, cũng như sự chuyển biến mạnh mẽ trong nhận thức và hành động. “A Fu Couple” được tạo ra vào năm 1952 và là kết quả của tám tháng nghiên cứu thực địa ở Tây Bắc Trung Quốc. Văn hay, lối kể tự nhiên, từng trang văn của tôi nhẹ nhàng đi vào lòng người đọc, để lại ấn tượng sâu sắc với các nhân vật của tôi——Sơn Nông, người đại diện cho vận mệnh của con người. Các nhân vật của tôi xuất hiện ở trung tâm của tác phẩm và tôi tập trung vào việc sử dụng sự phát triển tâm lý, những thay đổi trong suy nghĩ và nhận thức để hành động. Mị là một cô gái xinh đẹp nhưng sống bất hạnh, là nhân vật tiêu biểu cho số phận của người nông dân miền núi. Nông dân là một chủ đề không mới, nhưng theo tôi, anh đã có một góc nhìn mới hơn, được tìm tòi, tiếp cận và sáng tạo hơn theo cách riêng của mình nên đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí anh. Đặc biệt, hình tượng nhân vật do tôi sáng tạo trong một đêm đông với những thay đổi trong nhận thức và chuyển động đã để lại nhiều ấn tượng trong lòng người đọc. Một hình ảnh tiêu biểu cho số phận và sức mạnh tiềm tàng của người lao động miền núi. Trong những năm tháng làm vợ quan tổng đốc, tôi đã sống một cuộc đời lầm lũi và khốn khổ, không được sống là chính mình, là một con người. Dường như trong đêm xuân đầy yêu thương ấy, tôi đã sống lại và trở thành một cô gái yêu đời trở lại. Nhưng không, trong đêm xuân ấy, thứ trói buộc tôi không chỉ là xiềng xích của lịch sử, mà quan trọng hơn là sự trói buộc song trùng của cường quyền và thần quyền, và tôi lại tiếp tục trở lại kiếp “con rùa lầm lỡ”. Rồi khi gặp được một phu nhân, tôi cảm thấy trong tôi bừng dậy một nguồn sống mới, một nguồn sinh lực khơi dậy trong tôi lòng trắc ẩn chạy đến cứu lấy số phận, cuộc đời mình. Như bao đêm đông khác, tôi không quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh mình. Tôi ngồi xuống thổi lửa sưởi ấm đôi bàn tay. Ngọn lửa ấy như hơi ấm duy nhất tôi cảm nhận được trong đời. Tôi kinh hãi những đêm đông dài buồn trên núi. Khi nhà vắng lặng, tôi tìm đến ngọn lửa như nguồn hơi ấm duy nhất sưởi ấm thân xác và tâm hồn. Nếu không nhờ ngọn lửa đó, có lẽ cô đã chết rồi.

Cũng nhờ ngọn lửa ấy mà đêm ấy, “tôi nheo mắt thấy hai mắt mở trừng trừng, một giọt nước mắt trong vắt lăn dài trên đôi gò má xám đen”. năm ngoái bị trói, tôi phải đứng như thế. Tôi đã khóc rất nhiều lần, nước mắt chảy dài xuống cổ và tôi không thể lau đi được. Một giọt nước mắt đã thay đổi tôi không chỉ vì nó nhắc tôi nhớ về một thời đã qua và gợi lên nỗi đau về một cái chết oan uổng, mà còn vì nó nhắc tôi cảm giác đấu tranh chống lại sự bất công là như thế nào. ,tàn ác. Rồi có vẻ thân thiết: “Nếu thế này thì tối mai bên kia chết, vì đau, vì đói, vì rét mà phải chết. Mình là đàn bà, nó bắt mình phải báo hồn. vì vậy tôi sẽ đợi một ngày nào đó Hãy rời bỏ xương cốt của bạn ở đây…tại sao người kia lại chết?” Tôi cảm thấy tiếc cho một chính phủ cũng như tôi cảm thấy tiếc cho chính mình, và tôi cảm thấy tiếc cho một chính phủ không đáng phải chết . Tuy nhiên, chính hai cha con mới lo lắng, nếu tôi phát hiện ra mình sẽ phải thay thế và chết trên cây cọc đó. Nhưng hình như tình yêu lớn hơn nỗi sợ hãi, tình yêu và lòng trắc ẩn đã đưa tôi đến gỡ rìu. Và lòng nhân đạo, sự thấu hiểu sự tàn ác của giai cấp thống trị đã trở thành động lực dũng cảm của tôi: “Rút dao cắt lúa, chặt dây leo”. Cứu một chính phủ. Nhưng điều gì xảy ra với tôi khi tôi quá liều lĩnh và táo bạo? Nhưng vào lúc bức bách người ta đánh nhau, người ta quên cả sợ hãi. Hành động của tôi là một chiến thắng của tình yêu, một chiến thắng của công lý. Ở đây giọng điệu của văn xuôi nhanh và mạnh mẽ. Một dòng chảy liên tục của suy nghĩ, hành động và nhận thức. Để rồi từ trang sách ấy, người đọc càng tin vào bản chất tốt đẹp của mỗi con người và khi được thức tỉnh thì sẽ không ngừng hoạt động vì một cuộc sống nhân văn và tươi sáng. Như vậy, văn học đã, đang và sẽ được “đánh thức tình yêu, khát vọng và tích cực đấu tranh vì lý tưởng nhân đạo, vì sự tiến bộ của loài người”. (vé số).

Đọc thêm thẻ cho “một cặp”

Xem Thêm: Lý thuyết và lời giải bài 59 trang 104 sgk toán 7 tập 1

Sau khi chính phủ cứu hộ đến giải cứu, tôi đã đấu tranh quyết liệt với suy nghĩ “mình đứng yên trong bóng tối”. Đối với câu ngắn, ngắt thành đoạn riêng làm chỗ ngắt nhịp. Lúc này đây, trong tôi là một cuộc đấu tranh vô cùng gay gắt, giữa đi và ở, giữa sự sống và cái chết, giữa cuộc sống tự do và cuộc sống nô lệ. Cho đến bây giờ, tôi không dám đứng lên và chấp nhận cuộc sống nô lệ, không chỉ vì sự đe dọa của kẻ mạnh, mà còn vì quyền lực của thần quyền đã ăn sâu vào tâm trí tôi. Tôi đã từng nghĩ: “Tôi là một xác chết nữ, và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc báo cáo với ngôi nhà ma ám của nó, và tôi chỉ chờ đợi để thoát ra khỏi xương cốt của mình ở đây mỗi ngày.” Sức mạnh của thần quyền đã ăn sâu vào trái tim tôi. Tôi biết rất rõ bóng tối nơi tôi đang sống là tội ác, là sự bất công, và là sự tra tấn dã man của Thống đốc. Ta mở đường đời, mở ánh sáng đời quan. Trước mặt tôi là ánh sáng của tự do, ánh sáng của hạnh phúc mà tôi hằng khao khát nhưng tôi chỉ biết “đứng hình”. Tôi nghĩ về cuộc sống của mình, và ngay bây giờ nó là một cuộc đấu tranh căng thẳng, dữ dội. Chỉ một câu thôi cũng thấy được tài đào bới tâm lý nhân vật của em. Do đó, khiến độc giả tò mò và hồi hộp về bước đi tiếp theo của tôi. Bây giờ, những gì cô ấy làm sẽ quyết định vận mệnh tương lai của tôi.

Xem Thêm : Công nghệ lớp 6 Kết nối tri thức Bài 1: Khái quát về nhà ở

Rồi khát vọng tự do đã thôi thúc tôi chạy theo chính quyền, tôi phá vỡ cường quyền và thần quyền, đứng lên giải phóng mình “và tôi chạy”. Tôi đưa ra những lựa chọn nhanh chóng để biến thành những hành động tự lực mạnh mẽ. Tôi bỏ tất cả để theo đuổi Apu, không phải tiếng gọi của tình yêu mà chính sức mạnh của khát khao hạnh phúc và tự do đã thôi thúc tôi. “Trời tối”, đen tối như số phận và cuộc đời tôi, “nhưng tôi vẫn bước đi”, tôi thoát khỏi xiềng xích của chế độ thần quyền cường quyền và lạc hậu. Không chỉ khát vọng sống, khát vọng tự do hạnh phúc thôi thúc tôi hành động, mà chính hành vi “vừa đánh vừa chạy” của chính quyền, và chính khát vọng sống ấy đã tác động mạnh mẽ. Hãy đến với tôi và thúc giục tôi hành động. Tôi là một cô gái mạnh mẽ, bản lĩnh, quyết đoán, biết thực tế mình muốn gì và phải làm gì. Tâm trạng tôi lúc này hoàn toàn minh mẫn, hành động của tôi đều có cơ sở chứ không còn “tẩu”, “say” như trước. Người phụ nữ ngày nào “lì như rùa ở một xó” sống lại và tìm lại bản chất mạnh mẽ, kiên cường, can đảm vốn có của mình.

Sau bao nhiêu năm, tôi tưởng mình đã quên mất tiếng nói của mình, nhưng giờ đây những lời đầu tiên tôi nói là “hãy che chở cho tôi”, “tôi sẽ chết ở đây”, đòi tự do và quyền sống. Lời thoại ngắn gọn, lối nói chuyện dân dã, chân chất, đúng với tính cách của người nông dân miền núi. Trước giờ tôi luôn sống trong im lặng, khi nhận ra thực tế, tôi lại trở thành người, lên tiếng đòi tự do. “Chính phủ chợt hiểu. Người đàn bà chê chồng vừa cứu mình” Hai người cùng cảnh ngộ có một loại tình cảm, hai con người có số phận gắn liền với nhau, đó là tình người, tình bạn giai cấp. Rồi “hai người lặng lẽ dìu nhau xuống núi”, không biết con đường phía trước sẽ dẫn đến hai số phận bi đát ấy, không biết ngày sau sẽ ra sao, nhưng điều chắc chắn là rằng nếu tiếp tục ở lại đây, cuộc sống của họ sẽ chỉ nhuốm một màu ảm đạm. .Vì vậy, hai con người này đã đứng lên và thoát khỏi sự giam cầm, áp bức và sa đọa của cuộc sống và xã hội Hong Kong.

Tìm hiểu thêm về My Room trong The Couple (to hoai)

Nếu trước đây tôi sống cuộc đời cô độc, buồn tủi cho cuộc đời, tôi cứ tủi hổ và nặng nề, thì bây giờ tôi không đi cứu người, cứu mình nữa, đã đến lúc tôi phải quay về từ cõi chết. Hãy cảm nhận. Tôi đã từng mất đi sự tỉnh táo của con người và chấp nhận cuộc sống nô lệ, nhưng khi cảm xúc quay trở lại, tôi cũng nhận ra thực tế, tội ác và sự bất công của thống đốc, và tôi biết chính xác những gì tôi phải làm bây giờ. Trước đây, tôi luôn cam chịu số phận, ngay khi nhận ra thực tế, tôi đã có suy nghĩ “Mình bị bắt về nhà hắn rồi, chỉ chờ tan xương nát thịt ở đây thôi. ngày”. , quan điểm của tôi về cuộc sống. Tôi cũng đã thay đổi, ai cũng có quyền sống và quyền tự do, chỉ có đứng lên đấu tranh mới thoát khỏi ách nô lệ. Chính mong muốn bảo vệ điều tốt đẹp này đã thay đổi tâm trạng, nhận thức, thái độ và cách nhìn của tôi về cuộc sống. Từ một cô gái sống trong im lặng, nay em đã đứng dậy, đi tìm ánh sáng của tự do, hạnh phúc, cứu mình là hoàn toàn hợp tình hợp lý, thể hiện khát vọng sống tự do. Bởi vì cường độ của tôi. Trong tim tôi luôn có một ngọn lửa sức sống tiềm tàng bùng cháy. Vì vậy, khi bắt gặp hành động “Đứng dậy bỏ chạy” của chính quyền, trong lòng tôi đã trỗi dậy một sức sống mãnh liệt, thôi thúc và động lực khiến tôi vùng lên tự cứu mình. Đó là lý do tại sao tôi thay đổi, biến đổi. Tôi thích có một màu đặc trưng, ​​tượng trưng cho những người lao động miền sơn cước, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, họ luôn chứa đựng một sức sống tiềm tàng mạnh mẽ, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay. Quá khứ sẽ ngày càng nóng bỏng hơn.

Dùng câu “viết từng chữ trên trang bản thảo”. Thay vì sử dụng ngôn từ, hình ảnh độc đáo, nó sử dụng vốn từ phong phú, giản dị, dùng vừa phải, biến thành những “viên ngọc trai” phủ khắp trang sách, đóng đinh vào lòng người đọc. Tô Hoài rất am hiểu tâm lý nhân vật, có lẽ vì thế mà hành động của tôi từ đấu tranh tư tưởng đến đánh đuổi chính quyền diễn ra nhanh chóng, nhưng rất hợp tình, hợp lý. Những câu nói và đối thoại ngắn thể hiện cách nói đơn giản, không khoa trương nhưng vẫn đúng với tính cách của các nhân vật. “Hoài đất” đã hình thành nên những nhân vật nông dân tiêu biểu trong xã hội phong kiến ​​miền núi, đồng thời khơi nguồn và khẳng định sức sống tiềm tàng của họ. Nguyễn Minh Châu đã từng viết: “Nhà văn phải là người đi tìm và cố gắng tìm ra những viên ngọc ẩn sâu trong tâm hồn con người”. Tôi đứng lên cứu người khác, và tôi cũng cứu chính mình. Dư Hoài chỉ ra con đường giải phóng của nông dân là đi làm cách mạng, điều đó thể hiện niềm tin của nhà văn vào nhân dân và sức sống tiềm tàng của nhân dân. Tôi đã hoàn toàn nhảy ra khỏi vỏ bọc ban đầu và lao về phía ánh sáng. Ở đây, tôi đã rất thành công trong việc miêu tả diễn biến tâm lý của nhân vật, không có quá nhiều hành động và lời nói nhưng đủ để tôi đi sâu vào thế giới nội tâm của nhân vật. Tác giả sử dụng ngôn ngữ nửa trực tiếp, như thể chúng ta đang nghe chính mình kể chuyện đời mình, từ đó thiết lập một sợi dây vô hình giữa nhân vật và người đọc. Trong lối viết hiện thực của Đỗ Hoài, sự kết hợp giữa những hình ảnh quen thuộc và giọng văn giản dị, gần gũi đủ để nhà văn khắc họa hiện thực xã hội phong kiến ​​tàn khốc, hung bạo như vậy. Đồng thời, tác giả khẳng định sức sống tiềm tàng và niềm khao khát cuộc sống tự do, hạnh phúc của con người.

Xem Thêm: Soạn bài Văn bản báo cáo | Soạn văn 7 hay nhất

Nam Cao từng nói: “Nghệ thuật không nên là ánh trăng gian dối, nghệ thuật không nên là ánh trăng gian dối, nghệ thuật chỉ có thể là tiếng nói đau thương từ kiếp người khốn khổ”. Nghe những câu chuyện có thật. Cuộc đời tôi là “tiếng khổ” mà tôi luôn viết ra từ những số phận kém may mắn. Có lẽ, chưa bao giờ, tiếng “sầu” ấy lại đau đến thế. Đó là tiếng nói của một số phận cô đơn, đồng thời cũng là tiếng than thở đầy xót xa cho một số phận bất hạnh. Giờ đây, “tiếng buồn” ấy không còn là của riêng tôi mà là của cả lớp. Nếu ngô nghê để con gà trống chạy theo viễn cảnh tăm tối, con đực cao đẩy chí phèo đứng yên, giết giặc rồi tự sát, thì tôi bao giờ cũng mở ra một con đường tươi sáng cho nhân vật, đó là con đường cách mạng, hãy đứng lên và tự giải phóng mình. “Vợ chồng nhà giàu” được viết năm 1952, khi nhân dân ta được tiếp xúc với ánh sáng của cách mạng nên ở đây ta thấy ánh sáng rực rỡ hơn, và tác giả đã đưa các nhân vật vào trong ánh sáng đó. Thay vì bế tắc và bất lực như chú gà trống hay chí phèo.

Mãi mãi khép lại trang viết của tôi, người đọc vẫn cảm thấy đâu đó hình ảnh của nhân vật tôi, hình ảnh chạy trốn bóng tối của bông hồng để đi tìm tự do. Tô Hoài từng nói: “Ở mỗi vai diễn, bao quát cả miền Tây, tôi đưa vào một bầu không khí tuyệt vời khiến đất nước và con người cất cánh, để lại đằng sau những ám ảnh vụn vặt, thường làm yếu nhân vật và loãng vấn đề đặt ra”. đã thay đổi thành công tính tôi bằng chất thơ trong văn của anh, truyền đến người đọc sức sống mãnh liệt, niềm tin vào bản thân, niềm tin vào cuộc sống trong bóng tối. Chạng vạng, quả hồng lạnh. Những cảm xúc ấy sẽ còn mãi trong lòng người đọc.

Để có thêm các bài viết hay và chạy nước rút hiệu quả, hãy đăng ký các tiêu đề và khóa học của hvch!

Xem Thêm : Cách chia cột trong Word 2007, 2010, 2013, 2016 từng bước cụ thể

Link đặt chỗ: https://bit.ly/2zpn5bz

Link đăng ký trực tiếp khóa học kiến ​​thức: https://bit.ly/khoaktntructuyen_hvch

Link đăng ký khóa đào tạo chuyên sâu: https://bit.ly/luyendelop12

Xem Thêm: Hình ảnh con rồng cháu tiên đẹp nhất, chất lượng nhất mọi thời đại

Link đăng ký khóa học VIP cấp 11: https://bit.ly/khoahoc2k5

Cập nhật thêm các bài viết hay trên kênh truyền thông của hvch:

Fan Page: Học Văn

youtube: cùng tôi học văn – youtube

ig: học văn chị

Douyin: Học Văn

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *