Kể câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết

Câu chuyện tấm lòng nhân ái

Câu chuyện tấm lòng nhân ái

Video Câu chuyện tấm lòng nhân ái

Kể một câu chuyện về lòng tốt mà em biết

Hướng dẫn

Bạn Đang Xem: Kể câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết

Đề: Kể một câu chuyện em biết, đã nghe, đã đọc về lòng tốt xung quanh em.

***

Câu chuyện cảm động về lòng nhân ái và bát mì

Trong cuộc sống hôm nay, xin đừng quên rằng vẫn còn lòng tốt. Đây là một câu chuyện có thật, mà chúng tôi gọi là “Câu chuyện bát bún”. Chuyện xảy ra cách đây 50 năm vào ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm, tại một tiệm mì ở Hokkaido trên phố Dapan, Nhật Bản.

Vào đêm giao thừa, người Nhật có phong tục ăn mì đón năm mới, cho đến ngày đó, việc kinh doanh của các cửa hàng mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối, đường phố vẫn đông đúc xe cộ nhưng vào ngày này, ai cũng lo về quê ăn Tết sớm. Thế là đường phố trở nên vắng vẻ trong tích tắc.

Ông chủ bắc hải định là người thật thà, ông chủ là người niềm nở, coi khách như người trong nhà. Đêm giao thừa, cô định đóng cửa lại, nhưng cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, một người phụ nữ trung niên mang theo hai cậu con trai bước vào. Đứa nhỏ nhất khoảng 6 tuổi, đứa lớn nhất khoảng 10 tuổi. Cả hai đều mặc đồ thể thao giống hệt nhau, người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác kiểu cũ.

– Mời ngồi!

Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:

– Có thể… cho tôi một tô… mì được không?

Đằng sau người phụ nữ, hai đứa trẻ đang quan sát.

– Tất nhiên… tất nhiên, mời ngồi.

Bà chủ dẫn họ đến bàn số hai, rồi quay trở lại bếp và hét lên:

– Một tô mì.

Bố mẹ và con cái ngồi cùng nhau ăn bát mì, trông họ thật ngon miệng và trò chuyện rôm rả khi ăn. “Ngon” – anh tôi nói.

-Mẹ ăn thử đi-Anh tôi vừa nói vừa cho tô mì vào miệng.

Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng bạc. Cả bố mẹ và con cái đều khen: “Ngon quá! Cảm ơn!” rồi họ cúi chào và bước ra khỏi cửa hàng.

– Xin cảm ơn! Chúc mừng năm mới – nói những người chủ cùng nhau.

Công việc hàng ngày bận rộn, vậy mà đã một năm trôi qua. Ngày 31 tháng Chạp là ngày chuẩn bị đón năm mới. công việc vẫn đang diễn ra ở phía bắc hải định. Năm nay có vẻ bận rộn hơn năm ngoái. Đã hơn mười giờ, bà chủ nhà định đóng cửa nhưng cánh cửa đã bị nhẹ nhàng mở ra. Bước vào cửa hàng là một người phụ nữ với hai đứa con. Khi bà chủ nhà nhìn thấy chiếc áo khoác cổ điển này, bà lập tức nhớ đến vị khách hàng cuối cùng từ năm ngoái.

– Có thể… cho tôi một tô… mì được không?

– Tất nhiên… tất nhiên rồi, ngồi đi!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, và hét vào bếp:

– Một tô mì.

Ông chủ nghe vậy vội bỏ thêm củi vào bếp rồi đáp:

– Ừ, một tô mì!

Bà chủ bước vào nói nhỏ với chồng:

Xem Thêm: Ánh trăng – tác giả, nội dung, bố cục, tóm tắt, dàn ý – Ngữ văn 9

– Này, tôi nấu cho họ ba tô mì được không?

– Không thể nào, tôi làm thế này họ sẽ không thích đâu.

Ông chủ quán đáp lại, bỏ rất nhiều mì vào nồi, nhìn vợ cười thầm nghĩ: “Bên ngoài thì cô ấy có vẻ khô khan, nhưng trong lòng cô ấy cũng không đến nỗi nào đâu!”

Anh làm một tô mì to thơm phức, sai vợ bưng lên. Cha mẹ và con cái ngồi quanh bát mì và thảo luận trong khi ăn. Lời nói của họ đến tai vợ chồng người chủ.

– Mùi thơm quá!

– Tôi thật may mắn khi có thể đến Bắc Hải để đặt mì năm nay!

– Sẽ thật tuyệt nếu lại được ở đây vào năm tới!

Ăn xong trả 150 đồng, ba mẹ con rời khỏi nhà hàng Beihai Ding.

– Xin cảm ơn! chúc mừng năm mới!

Nhìn bóng dáng ba mẹ con, vợ chồng ông chủ thảo luận hồi lâu.

Xem Thêm : Mở bài Hồn Trương Ba da hàng thịt lớp 12

Lần thứ ba là ngày 31 tháng Chạp, Bắc Hải Định làm ăn vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ bận rộn đến mức không có thời gian nói chuyện. Chín giờ rưỡi tối, trong lòng cả hai đều có một cảm giác khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong cửa hàng đã nhận bao lì xì và ra về. Chủ quán vội gỡ tấm biển trên tường ghi giá mì năm nay “200 đồng/bát” và thay bằng “mì 150 đồng/bát” của năm ngoái. Ba mươi phút trước, bà chủ nhà đã đặt tờ giấy “đặt chỗ” trên bàn hai. 10h30 bố mẹ tôi xuất hiện, hình như họ đang đợi khách ra về rồi mới về. Anh cả mặc đồng phục cấp hai, em trai mặc quần áo của em trai, rộng hơn một chút, cả hai đều đã lớn lên rất nhiều.

-Vào đi! Đi vào! – Bà chủ nhà chào đón bạn nồng nhiệt.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Tam, mẹ chậm rãi nói:

– Nấu cho chúng tôi… hai tô mì được không?

– Được, mời ngồi đây!

<3

– Ừ, hai tô mì. Sẵn ngay bây giờ.

Ông chủ vừa nói vừa cho ba phần mì vào nồi.

Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, trông rất hào hứng. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được niềm vui của tình cha con, trong lòng cũng thấy vui lây.

-Cô gái nhỏ và anh trai, cảm ơn vì ngày hôm nay!

– Cảm ơn chúng tôi? Tại sao?

-Chuyện như sau: Bố bạn bị tai nạn giao thông, tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, còn lại chúng tôi trả, cứ vài năm lại phải trả 50.000 đồng. mỗi tháng.

p>

– Tụi con biết rồi mà – đứa lớn đáp.

Bà chủ đứng bên trong không dám nhúc nhích.

<3

– Ha, có thật không?

– Vâng, tôi nói thật. Vì anh cả đảm nhiệm việc giao báo, còn em chưa đủ tuổi phụ giúp mẹ nấu cơm ngoài chợ để mẹ yên tâm làm việc, công ty trả lương đặc biệt cho mẹ nên chúng tôi vẫn thiếu tiền lo cho mẹ. trả.

-Mẹ ơi! Này anh bạn! Nó thực sự tốt, nhưng hãy để tôi tiếp tục nấu ăn trong tương lai.

Xem Thêm: Tiêu chuẩn đi nghĩa vụ quân sự 2023

– Tôi cũng tiếp tục đi giao báo. Chúng ta phải làm việc chăm chỉ hơn!

– Mẹ cảm ơn con nhiều!

– Anh có một bí mật chưa nói với em. Đó là một ngày chủ nhật của tháng 11, trường tiểu học gửi thư mời phụ huynh đến lớp. Cô giáo của Tiểu Tâm còn gửi một bức thư đặc biệt nói rằng sáng tác của cô được chọn làm đại diện Bắc Đảo tham gia cuộc thi văn học toàn quốc. Tôi nghe bạn Tiểu Đàm nói nên hôm đó tôi đi thay mẹ.

– Điều này có đúng không? và sau đó?

– Cô giáo đặt câu hỏi: “Hoài bão và khát vọng của em là gì?” tiểu tam lấy tô mì làm chủ đề, viết và đọc to trước mặt mọi người. Bài viết có nội dung như sau: “Bố tôi bị tai nạn xe hơi mất đi, để lại rất nhiều gánh nặng, để gánh vác trọng trách này, tôi đã phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. báo ngày nào tôi cũng viết bài. Tối 31/12, tôi và bố mẹ được ăn một tô mì ngon. Ba chúng tôi chỉ gọi một tô mì nhưng vợ chồng ông chủ vẫn cảm ơn và chúc chúng tôi một năm mới hạnh phúc. Điều ước đó đã cho chúng tôi dũng khí để sống, và làm nhẹ đi gánh nặng mà bố để lại. “Vì vậy, cô ấy đã viết rằng mong muốn của cô ấy là mở một cửa hàng mì trong tương lai, trở thành chủ sở hữu của cửa hàng mì lớn nhất Nhật Bản và nói với khách hàng của mình: “Hãy làm việc chăm chỉ!” Chúc may mắn! Cảm ơn! “

Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ rơm rớm nước mắt, lặng lẽ nghe cuộc đối thoại của ba mẹ con.

– Sau khi đọc xong bài soạn, cô giáo nói: Hôm nay anh trai của Tiểu Thiết thay mặt mẹ đến, em hãy nói vài lời.

-Thật sao? Bạn nói gì?

– Vì quá bất ngờ nên lúc đầu tôi không biết nói gì, tôi nói: “Cám ơn các bạn đã quan tâm và yêu thương con nhỏ. Em trai tôi phải đi chợ rau mỗi ngày để nấu ăn , và mỗi lần anh ấy tham gia các hoạt động tập thể là phải vội vã về nhà, điều đó đã mang lại rất nhiều rắc rối cho mọi người, gần đây chị tôi đọc được bài báo này và cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cô ấy thực sự rất xấu hổ. Những năm gần đây, mẹ tôi chỉ gọi một bát mì, đó là một điều rất dũng cảm. Anh chị em chúng tôi Không bao giờ quên… Chúng tôi tự hứa với nhau rằng sẽ làm việc chăm chỉ hơn và chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng, chúng tôi cũng nhờ cô giáo chăm sóc chúng tôi .”

Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, cùng nhau vui vẻ ăn bát mì đón Tết, trả 300 đồng, cảm ơn vợ chồng chủ nhà rồi cúi chào ra về. Nhìn ba mẹ con, vợ chồng chủ quán nói với Theo:

– Xin cảm ơn! chúc mừng năm mới!

Một năm nữa đã trôi qua.

Bắc Hải Đình 21h tối, bàn hai đã “đặt chỗ” rồi mà bố mẹ tôi vẫn chưa có mặt.

Năm thứ hai, thứ ba, bàn số hai vẫn trống. Bố mẹ tôi vẫn chưa về. Hoạt động kinh doanh của Bắc Hải Định vẫn như những năm trước, tất cả đồ đạc trong cửa hàng đều được thay đổi, kể cả bàn ghế, chỉ trừ chiếc bàn thứ hai.

“Đây là ý gì?” Rất nhiều khách nhân nhìn thấy một màn này, đều có chút kinh ngạc, liên tiếp hỏi. Ông bà chủ quán liền kể cho mọi người nghe câu chuyện về tô mì này. Ở giữa có chiếc bàn cũ, tôi hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay lại và dùng chiếc bàn này để tiếp họ. Bàn số hai “cũ kỹ” đã trở thành “bàn hạnh phúc”, ai cũng muốn thử.

Ngày 31 tháng 12 đã nhiều lần trôi qua.

Ngày 31 tháng 12 lại đến rồi. Sau khi đóng cửa các cửa hàng gần Beihaiding, họ đều đưa gia đình đến Beihaiding để ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó người ta đi cúng thần, đã thành thói quen năm sáu năm. 9 giờ 30 phút tối, chủ tiệm cá lần đầu mang một nồi cá sống đến. Tiếp đó, có người mang thức ăn và rượu tới, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba mươi bốn mươi người. Mọi người đều hạnh phúc. Mọi người đều biết nguồn gốc của bảng thứ hai. Không ai nói ra nhưng trong thâm tâm họ đều mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Có người ăn mì, có người uống rượu, có người bận rộn chuẩn bị món ăn… Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, có câu chuyện về đứa trẻ hàng xóm từ trên trời giáng xuống. Bất cứ điều gì và tất cả mọi thứ tạo ra một loạt các câu chuyện thú vị. Mọi người ở đây đối xử với nhau như gia đình.

Xem Thêm : Top 12 bài phân tích Đây thôn Vĩ Dạ hay chọn lọc

10 giờ 30 phút, cửa hàng đột nhiên mở hé, mọi người trong cửa hàng đều im lặng nhìn về phía cửa. Hai thanh niên mặc vest và áo khoác bước vào. Mọi người trong quán bar thở phào nhẹ nhõm, không khí ồn ào trở lại. Chủ quán đang ra ngoài xin lỗi khách vì quán đông khách thì một phụ nữ ăn mặc thời trang bước vào, đứng giữa hai nam thanh niên.

Mọi người trong cửa hàng như nín thở, người phụ nữ chậm rãi nói:

– Xin lỗi… chúng tôi có thể ăn ba tô mì được không?

Nước da của nữ chính đột nhiên thay đổi. Mười năm trước, một người mẹ trẻ và hai đứa con trai đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Đứng sau bếp, chủ nhà như một kẻ ngốc, chỉ vào ba vị khách và lắp bắp:

-Bạn…bạn là…

Một thanh niên nói tiếp:

– Vâng! Mười bốn năm trước, vào một ngày cuối năm ấy, ba mẹ con gọi một bát mì, được bát mì khích lệ, ba mẹ con như sống có nghị lực hơn. Sau đó ba mẹ con em dọn về ở với ông bà ngoại ở khu 4. Năm nay, anh ấy đã vượt qua kỳ thi vào trường y và hiện đang thực tập tại Khoa Nhi của Bệnh viện Kyoto. Tháng 4 tới tôi sẽ ở bệnh viện đa khoa Panic. Hôm nay, chúng tôi lần đầu tiên đến bệnh viện chào hỏi, nhân tiện đi thăm mộ cha tôi. Ước mơ trở thành chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản của người em trai đã không thành, hiện anh đang là nhân viên của Ngân hàng Kyoto. Cuối cùng, tâm nguyện từ lâu của chúng tôi là hôm nay, ba mẹ con chúng tôi muốn chào hỏi và ăn mì ở Hải Định Bắc này.

<3 Ông chủ quán rau ngồi ở cửa đang ăn một ngụm mì vội vàng buông ra, đứng dậy nói:

– Này sếp, anh làm gì vậy? Chẳng phải ông bà đã chuẩn bị cho ngày này mười năm rồi sao? để chào đón khách. nhanh lên!

Xem Thêm: Hướng dẫn Giải bài 10 11 12 13 14 trang 32 sgk Toán 7 tập 2

Ông chủ hình như đã tỉnh, vỗ vai bà chủ quán rau cười nói:

– Ồ vâng… làm ơn! Xin vui lòng! Đến bàn số hai ăn ba tô mì.

Ông chủ vội lau nước mắt rồi đáp:

– Hiện có sẵn. Ba bát mì.

***

Một số bài viết hay về lòng nhân ái trong cuộc sống

Bài đăng số 1:

Cuối khu tập thể là nhà của bà Sáu, ngày nào cũng thấy bà ra vào. Nhà Lan cách nhà tôi hai dãy phố. Hôm nay là chủ nhật, Xiaolan rủ tôi đến nhà bà ngoại chơi, nhìn những gì Xiaolan đã làm cho cô ấy, tôi càng thích và cảm kích cô ấy hơn.

Bà đã ngoài bảy mươi sáu năm rồi, cơ thể yếu đi rất nhiều. Bà Lan kể: Bà Sáu sinh được ba người con thì đều hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Mới đây, bà đã được Nhà nước truy tặng danh hiệu “Bà mẹ Việt Nam anh hùng”. Sống một mình sớm tối, không con cháu dìu dắt mỗi khi trái gió trở trời, Lan rất thương bà ngoại. Ngày thường, bà trông chừng, giúp bà dọn dẹp, nấu nướng, giặt quần áo… Không có quan hệ huyết thống, họ hàng thân thích nhưng bà thương bà như ruột thịt.

Hôm hai chị em đến thấy phòng vắng lặng tưởng chị đi đâu đó. Đứng ngoài sân nghe điện thoại, cô không bắt máy. Cô đi vào và đẩy cửa ra. Thấy bà Sáu ngã xuống, anh vội chạy đến bên bà và lay bà. Cô chỉ quay lại và thủ thỉ: “Em mệt quá, chân tê cứng không dậy được.”

Bạn quay sang tôi và để tôi xoa bóp chân cho cô ấy bằng dầu để tôi đi kiếm gì cho cô ấy ăn và tôi sẽ vào ngay.

Tôi rất xúc động khi thấy rằng trong trái tim tôi, tôi dành cho bạn tình yêu và sự ngưỡng mộ rất lớn. Cô mồ côi mẹ từ nhỏ, thiếu thốn tình mẫu tử vô bờ bến, cô sống với cha. Cha cô ở vậy nuôi cô cho đến bây giờ. Phải chăng trong hoàn cảnh ấy, cô mới biết thế nào là cô đơn, nên mới đem tình yêu ấy ra sưởi ấm cho mình? Chị ơi, hàng xóm ai cũng khen chị.

Một lúc sau cô bưng bát cháo về, bước đến bên giường đỡ Sáu dậy, đút cho cô từng thìa.

p>

Thật mừng vì Lan là một tấm gương về lòng tốt và đức hạnh mà tôi và các bạn có thể noi theo.

bài đăng số 2:

Mấy hôm nay tôi có xem trên báo một câu chuyện rất cảm động về lòng nhân ái, khi con người có lòng nhân ái thì khoảng cách giữa con người với nhau trở nên gần gũi hơn, tình cảm giữa người với người cũng trở nên thiêng liêng và đáng quý.

Trong một tờ báo của ông có đăng câu chuyện về tình yêu và lòng trắc ẩn cao cả của một người đàn ông với hai mẹ con ông khi họ chết trên con tàu Titanic. Vụ đắm tàu ​​Titanic đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người. Giữa nỗi đau bao la ấy, ta vẫn cảm động trước tình người mà con người dành cho nhau.

Khi con tàu khổng lồ bị chìm, tất cả mọi người trên tàu đều hoảng sợ, những người đứng trước ranh giới sinh tử thường nghĩ đến sự an toàn của bản thân trước tiên, nhưng điều này không phải lúc nào cũng đúng.

Một người đàn ông đang vùng vẫy giữa biển cả mênh mông thì nhìn thấy một người phụ nữ đang che chở cho một đứa trẻ. Trên một chiếc có phao cứu sinh, tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn so với hai chiếc còn lại. Nhưng hành động của người đàn ông đó thực sự khiến chúng tôi cảm động, anh ấy đã cho hai mẹ con niềm hy vọng duy nhất của mình.

Hành động của một người đàn ông là đáng quý, anh ta đã từ bỏ hy vọng sống để đổi lấy sự an toàn của mẹ con mình. Từ đó, chúng ta cũng thấy được sự thiêng liêng của tình yêu và lòng trắc ẩn trong cuộc sống.

bài 3:Những hoạt động ý nghĩa của trường chúng ta thể hiện lòng nhân ái

Người Việt Nam có truyền thống yêu thương đùm bọc lẫn nhau từ lâu đời, ông cha ta đã có câu tục ngữ “lá lành đùm lá rách”; Tinh thần tử tế có sức lan tỏa ở đất nước chúng ta, cũng như ở trường học của tôi, và nó vẫn tiếp tục phát triển.

Trong một năm học, trường tôi tổ chức rất nhiều sự kiện từ thiện. Trong ngày mùng 1 Tết, toàn thể giáo viên và học sinh nhà trường đã tổ chức các hoạt động quyên góp quần áo cũ, sách vở, đồ dùng, vật dụng cho học sinh miền núi, đồng bào dân tộc vùng sâu, vùng xa, học sinh có hoàn cảnh khó khăn hiếu học. Giúp đỡ về mặt tinh thần để bạn có thể học tập chăm chỉ hơn.

Hoạt động này đã thu hút rất nhiều giáo viên và học sinh toàn trường tham gia, thậm chí cả phụ huynh học sinh cũng muốn đóng góp một chút sức lực cho hoạt động ý nghĩa này. Ít nhiều thì đây cũng là lời nhắn nhủ chân thành mà chúng tôi muốn gửi đến tất cả những người còn đang ở vùng núi khó khăn.

Hoạt động này đã đạt được kết quả rất tốt, điều này cho thấy rằng sẽ có nhiều hoạt động ý nghĩa hơn nữa trong tương lai. Không chỉ vậy, cứ đến giữa năm học và gần cuối năm, cả nước đang rộn ràng chuẩn bị đón Tết cổ truyền dân tộc, trường em cũng có những hoạt động. Đó là món quà học sinh nghèo, có hoàn cảnh khó khăn quyên góp mua Tết. Đây là hoạt động không áp đặt đối với học sinh của trường mà tùy thuộc vào tấm lòng của mỗi học sinh và giáo viên.

Nhưng ai cũng tham gia rất nhiệt tình, vì ai cũng muốn làm phần việc của mình để những người có hoàn cảnh khó khăn có một cái Tết đầm ấm, vui vẻ.

Đặc biệt với lớp em, hoạt động ý nghĩa nhất trong năm học này để thể hiện tinh thần nhân ái đó là mua xe lăn cho một bạn học sinh trong lớp có hoàn cảnh bất hạnh, khuyết tật từ nhỏ.

Theo bailamvan.edu.vn

Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *