Phần 2
Bạn Đang Xem: Kể chuyện: Lời ước dưới trăng trang 69 SGK Tiếng Việt 4 tập 1
kể toàn bộ câu chuyện.
Giải pháp thay thế:
Tôi sẽ sử dụng bài tập trước để kể câu chuyện này.
Xem Thêm: Bình giảng 20 dòng đầu của bài thơ “Việt Bắc” – Ngữ Văn 12
Giải thích chi tiết:
Xem Thêm : Phân tích Chị em Thúy Kiều từ “Kiều càng sắc sảo mặn mà… Một
Quê tôi có một phong tục rất dễ thương: Vào đêm rằm, các cô gái trong làng tròn mười lăm tuổi sẽ ra hồ ấp nguyệt, một hồ nước lớn rất đẹp nằm trong khuôn viên chùa làng. Quay mặt về phía hồ, dưới ánh trăng nói lên ước nguyện của đời mình. Người xưa cho rằng, hầu hết những điều ước của các cô gái trẻ sau này đều thành hiện thực.
Em gái đi học xa năm nay cũng rằm. Vài ngày trước rằm tháng giêng, gọi bà về để hưởng tập tục linh thiêng này. Đêm thánh đó, chị tôi ra về, tôi tò mò đi theo để xem. Sau khi ra khỏi cổng, tôi gặp cô Qian. Cô ấy trạc tuổi em gái tôi. Cô ấy bị mù từ khi còn nhỏ, nhưng cô ấy xinh đẹp và cảm động. Khi tôi nhìn thấy cô ấy đi bộ trên đường, tôi hiểu rằng cô ấy cũng đi đến hồ như hầu hết các bạn cùng trang lứa. Yêu em, anh sẽ đến bên em và mang em đi.
Trên đường đi. Tôi hỏi cô ấy:
– Chị ơi, chị mong muốn điều gì ở tương lai? Bạn có thể cho tôi biết?
Cô ấy không trả lời tôi. Cô đang lặng lẽ suy nghĩ điều gì đó. Tôi tin rằng bạn cũng sẽ hy vọng như bao cô gái: mong rằng cuộc sống gia đình sẽ hạnh phúc viên mãn.
Chị em mình ra hồ, ở đây tuy đông con gái nhưng không khí nơi đây vẫn tĩnh lặng và đầy linh thiêng. Tôi đưa cô ấy đến hồ. Cô quỳ xuống. Sau đó từ từ úp lòng bàn tay xuống mặt hồ, “hứng” nước ánh trăng và thoa lên mặt. Ánh trăng lung linh hôn lên má cô và chảy vào tóc cô. Rồi chị chắp tay trước ngực, kìm nén cảm xúc và thì thầm lời nguyện thiêng liêng của đời mình:
Xem Thêm : Dẫn Chứng Về Niềm Đam Mê ❤️️ 11 Mẫu Dẫn Chứng Hay
– Hi vọng…mẹ em yên..hàng xóm nhà em khỏi bệnh.
Xem Thêm: Bài 8: Phân tích đa thức thành nhân tử bằng phương pháp nhóm
Nói xong, cô ấy từ từ đứng dậy với vẻ mặt vui vẻ.
<3
Tôi đưa em về trong im lặng và bối rối. Khi tôi gần về đến nhà, cô ấy nắm tay tôi và nói:
– Em ơi, nhà em nghèo nhất làng. Năm ngoái, cô mười lăm tuổi. Đêm rằm, mẹ ốm nặng, em phải túc trực bên mẹ suốt đêm. Khi mặt trăng lặn, cô biết rằng mình không có cơ hội để nói lời thề thiêng liêng của mình, và cô bật khóc. Bây giờ mẹ cô ấy vẫn còn ốm yếu, mong cô ấy yên nghỉ. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, và tôi biết nỗi buồn không có mẹ.
Tôi đã tìm ra nó. Chị ơi, khi em mười lăm tuổi, em sẽ…
Theo Fan’s Gold Production
Nguồn: https://anhvufood.vn
Danh mục: Giáo Dục